1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau - Phong Tư (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Bị lừa
      Edit: Junie
      Beta: ChiMy

      Hạ Ngưng ngước lên, bên ghế sofa là người đàn ông chừng 30 tuổi, dáng dấp to lớn cao ráo.

      Người được gọi là đại ca cũng ngẩng đầu quan sát Hạ Ngưng , dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh , ta hiểu ý liền gật đầu ra ngoài, lát sau dẫn ông Hạ vào phòng.

      Hạ Ngưng thấy mặt mày ông Hạ bầm tím, hoảng sợ, đau lòng đến hai vành mắt đỏ hoe, tới ôm ông, "Cha, cha làm sao vậy? Hồi sớm vẫn còn bình thường mà? Như thế nào, lại ra nông nỗi này?"

      Ông Hạ đau buồn nhìn con , trong mắt đầy vẻ áy náy, mờ màng : "Cha cũng biết tại sao, tới bây giờ cha chưa từng làm sai cái gì cả, bọn họ bậy, xử oan cho cha!"

      "Cha, rốt cuộc là chuyện gì? Cha cho con nghe." Trong lòng Hạ Ngưng bắt đầu lo lắng từ khi nhận được cuộc điện thoại đầu đuôi đó, chỉ nghe loáng thoáng vài câu, nhưng cũng hiểu được tính nghiêm trọng của việc, chắc chắn đơn giản là cuộc gọi bình thường.

      "Hừ." Người đàn ông ho tiếng, cắt đứt cuộc chuyện của bọn họ, tay chống cằm,dien dan le quy don nhàn nhã đưa mắt nhìn Hạ Ngưng đầy chân tình, thành công đem lực chú ý của bọn họ đặt lên người .

      Người đàn ông cầm văn kiện bàn lật ra trang, tiếp đó giao cho thuộc hạ đưa cho Hạ Ngưng Â, thanh khan khàn: "Hạ tiểu thư, cha của thiếu sòng bạc chúng tôi 500 vạn, chính ông Hạ kí giấy nợ đó, mời xem qua."

      "Cái gì? Năm trăm vạn?" Hạ Ngưng hốt hoảng kêu to, tay đoạt lấy văn kiện, mở to mắt hướng đến chỗ ghi nợ, tâm tình trầm xuống, xoay người hỏi ông Hạ, "Cha, chuyện này là thế nào? Làm sao cha lại thiếu nhiều tiền như vậy?"

      "Cha. . . . . . ."

      "Có trả hay ." Người đàn ông bực mình đem đống giấy nợ đến trước mặt Hạ Ngưng quát: "Mấy ngày trước cha tới chỗ chúng tôi đánh bạc, mượn sòng bạc năm trăm vạn, đây là chứng cớ, hôm nay là hạn chót."

      " láo, ba tôi có tới chỗ ông đánh bạc, bậy!" Hạ Ngưng càng nghe cảm thấy càng kỳ lạ, tức giận phản bác.

      Từ trước đến giờ ba luôn là người sống an phận, ghét bài bạc, đời nào thiều nhiều tiền lúc như vậy, nên dám bảo đảm những gì lời .

      "Tiểu , cha có đánh bài, là bọn họ hãm hại cha!" Ông Hạ chính trực , rồi đem mọi chuyện kể lại cặn kẽ.

      ra là ông Hạ nhận được cuộc điện thoại từ đồng nghiệp, liền vội vàng bỏ , do cha của bác Lâm ngã bệnh nằm viện, ban dang doc truyen dien dan le quy don tình huống mấy khả quan, tâm tình của bác Lâm rất khổ sở nên muốn ông Hạ uống rượu giải sầu, ông Hạ vì lo lắng cho bạn mình nên mới an ủi bác Lâm.

      Bọn họ tình nghĩa bao năm nay, bác Lâm rất hay chăm sóc ông Hạ , ông Hạ cùng bác Lâm uống rượu, uống đến say mèm, khi tỉnh lại liền phát bản văn kiện này, ông cũng là chuyện gì?

      Hạ Ngưng nghe xong, phản ứng rất nhanh, giật bản văn kiện xem phía ghi ràng người thay mặt gánh số nợ là tên cha của , văn bản còn còn ghi người gánh nợ trả thay có hậu quả khôn lường.

      Sau khi xem xong, hồn bay phách lạc thẩn thờ trả giấy nợ cho người đàn ông kia, nóng nảy : "Cha, cha bị người ta lừa rồi!"

      ". . . . . ."

      Hạ Ngưng bình tĩnh lại, nhướng mắt tới người đàn ông, " cũng thấy đấy, chúng tôi phải là người cần tìm, oan có đầu, nợ có chủ, chúng tôi cũng là người bị lừa vì vậy có thể thả chúng tôi chưa?."

      Chương 12: Bán thân
      Edit: Junie
      Beta: ChiMy

      Người đàn ông nghe vậy, nhếch miệng cười, châm chọc : "Tôi làm sao biết được các người có thông đồng lừa gạt chúng tôi , nghĩ qua cũng biết? Còn non lắm! Huống chi ta trốn, tôi đành tìm đến ông thôi!"

      "Hơn nữa, chỗ chúng tôi là sòng bạc chứ đâu phải đồn cảnh sát, chuyện của chúng tôi, chỉ có thể dùng quy tắc của chúng tôi giải quyết!"

      Hạ Ngưng biết khó có thể rời khỏi đây, người đàn ông này càng khó dây dưa hơn, mà đời nào dám đắc tội với ai ở chỗ này, chọc nổi bọn họ, cái này sống được chết chẳng xong đành xuống nước bọn họ "Vậy muốn gì?"

      "Rất đơn giản." Người đàn ông đó luôn ở trong trạng tháng bất cần dù cho trời có sập xuống, giở giọng khàn khàn: "Thiếu nợ trả tiền thôi!"

      " có tiền!"

      Ánh mắt người đàn ông thoáng qua tia cợt nhã, ám muội : "Nội tạng của cha chắc cũng kiếm được bộn tiền."

      "! vô sỉ! rốt cuộc có phải là người hay !" Hạ Ngưng giang tay bảo vệ ông Hạ, bị lời làm sợ tới run người.

      Người đàn ông nắm chặt nấm đấm như kìm chế muốn dạy dỗ Hạ Ngưng , chau đôi mày rậm, ban dang doc truyen dien dan le quy don đối vời lời chửi bới của , chẳng thèm để ý trả lời lại: "Nếu ? bán thân ! Chúng tôi làm người mô giới giúp , đêm liền có thể gom đủ tiền."

      "Cuối cùng muốn cái gì?" Hạ Ngưng khắc chế mình để xông tới tát ta.

      Người đàn ông vẫn bộ mặt mị hoặc ấy "Mười phút, chọn trong hai, nếu , cha chỉ có con đường chết! Chỗ này là bản khế ước, nghĩ xong cho tôi kết quả."

      "Tiểu . . . . . . , " Ông Hạ đau lòng nhìn con , kiên quyết khuyên: "Con đừng quản việc của cha."

      "Bọn họ nhảm!" Kể từ lúc cho Hạ Ngưng lựa chọn có đáp án, cha cực khổ nuôi từ nên thể nhẫn tâm để cha gặp chuyện.

      "Khỏi cần suy nghĩ." xong, ông Hạ còn chưa kịp ngăn cản, Hạ Ngưng xoay người ký nhanh vào bản khế ước, khoảnh khắc này, chính bàn mình cho kẻ khác rồi.

      Người đàn ông hài lòng nhìn khế ước, lúc này, có người đẩy cửa vào, dien dan le quy don ghé vào lỗ tai thầm vài câu. Người đàn ông gật đầu cười với Hạ Ngưng : " rất may mắn, cơ hội tới, bây giờ cùng tôi ra ngoài."

      "Đừng, Tiểu , nghe ba lời." Ông Hạ đau lòng khóc lên, ông tình nguyện để mình chết chứ muốn con phải mất ngàn vàng đó.

      Tất nhiên Hạ Ngưng hiểu tâm tư của ông Hạ, ôm chầm lấy ông, giọng trấn an: "Cha chỉ cần cha đừng ghét con, về sau con lấy chồng sống cùng cha cả đời."

      "Nhưng mà như vậy phá hủy con mất! Nếu con hạnh phúc, cha làm sao ăn với mẹ con ở nơi suối vàng."

      Hạ Ngưng giang tay ôm ông Hạ chặt, gượng cười, nuốt nước mắt vào, để ý đến ông Hạ, với người đàn ông: "Tôi dã ký khế ước, có thể thả ba tôi chưa?"

      Người đàn ông cau mày, "Đương nhiên! Tôi hứa giữ lời." gật đầu ý bảo thủ hạ đem ông Hạ ra ngoài.

      "Cha, đừng lo lắng, con về sớm." Hạ Ngưng mỉm cười an ủi ông Hạ, khi cha ra ngoài an toàn đến lượt phải thực việc của mình.

      Suốt đường , trầm mặc lặng thinh, người đàn ông lên tiếng: "Đây là cơ hội hiếm có, khi đến nơi tôi giới thiệu vài người cho , tuy nhiên phải là người chủ động gây chú ý cho bọn họ, làm bọn họ hài lòng, giữa tôi và coi như xóa sạch nợ nần."

      Hạ Ngưng lẳng lặng nghe, khuôn mặt xinh đẹp biểu cảm, gật đầu cái chần chờ hỏi: "Bọn họ là loại người gì?"

      Chương 13: Oan gia ngõ hẹp
      Edit: Junie
      Beta: ChiMy

      "Bọn họ xuất thân danh môn Quý tộc, chỉ là người cai trị cả thành phố B, mà còn là tay che trời, thương trường quốc tế bọn họ đều có thế lực riêng; hơn nữa ở thế giới hắc đạo bọn họ cũng có địa vị đáng nể."

      Lúc này Hạ Ngưng định thần, lắng nghe ràng, trong lòng thêm cười khổ, giống như nghe qua câu chuyện cổ tích, ban dang doc truyen dien dan le quy don tuy nhiên đối với , có thể ở địa vị đó cùng tiền tài hết đám người đó chả tốt lành gì.

      cho rằng những người quyền thế luôn là vậy, chưa bao giờ thiếu thốn bạn giường, thế giới mấy mình dây là vô số, vì chút thùy mị ngây thơ của mà để vào mắt.

      "Người ta chức cao quyền trọng, cảm thấy tôi có cửa rớ tới sao?"

      Nụ cười của người đàn ông sâu hơn, chắc như đinh đóng cột: "Tôi làm được, tức là làm được, hơn nữa là best-seller! Tôi nhìn người lầm."

      "Ừ." Hạ Ngưng nhún vai, gật đầu lấy lệ, đến bước này rồi, chẳng còn gì phải sợ hay mất.

      Bọn họ vào thang máy lên lầu 18, người đàn ông mang Hạ Ngưng đứng trước gian phòng, ta vài câu với người hộ vệ trước cửa, họ gật đầu liền mở cửa vào mọi thứ diễn ra theo trình tự cứ như đề phòng có cướp.

      lát sau, hộ vệ ra, đưa tay cung kính mời bọn họ.

      Hạ Ngưng lẳng lặng theo sau người đàn ông, tỉ mỉ quan sát căn phòng, căn phòng bố trí tao nhã sang trọng, căn bản giống nơi đánh bạc, ngược lại cứ như chỗ ăn chơi thượng lưu.

      Người đàn ông nhanh tới phía bàn tròn cúi người kính trọng thưa: "Ba vị thiếu gia tốt."

      "Ừ." Trong đó chỉ có người đáp lại, dứt lời, có phần tò mò hỏi người đàn ông: "Vừa rồi có quà tặng chúng tôi mà? Người đâu?"

      Phải rất nể người đàn ông này, từ trước đến nay đôi mắt ta (là người đàn ông dẫn dắt HNA) nhìn phụ nữ rất tinh tường, dien dan le quy don ta rất biết khẩu vị của bọn , mấy người bọn đó giờ đều ở đây kiếm được thú vui khoái lạc từ người đàn ông này đem đến, đối với phương diện này, người khác có thể làm tới, nhưng bọn vốn nổi danh từ chối thịt lên miệng.

      Người đàn ông cười cười nắm tay Hạ Ngưng đến giới thiệu, "Đây đây, xin thiếu gia xem qua."

      Hạ Ngưng bất chợt bị lôi kéo nên hơi giật mình, mặt nhìn ra là uất ức hay phản kháng chống đối, ánh mắt sâu thăm thẳm, lặng lẽ cuối đầu chào lấy lệ: "Ba vị thiếu gia tốt."

      "Là ?" Tư Khảm Hàn thoáng qua nhận ra là , rất kinh ngạc thốt lên, nào ngờ bọn họ lại gặp nhau lần nữa.

      Hạ Ngưng nghe có tiếng liền ngẩng đầu lên, thoáng chốc sợ ngây người. Là ? Thành phố B vậy à? Chưa hết ngày, bọn họ lại gặp nhau hai lần! Oan gia ngõ hẹp!

      Hạ Ngưng thấy sắc mặt mị hoặc của Tư Khảm Hàn, cảm giác như bị bức bách bởi người đàn ông cao cao tại thượng này, khiến người khác phải nghẹt thở, cả người toát lên vẻ cao quý của vị vua, ánh mắt sắc bén lườm .

      Vẫn cái khuôn mặt khó ưa đó, nhìn thấy , Hạ Ngưng liền bốc giận, chán ghét mặt, rất nhanh nhớ lại tình cảnh sáng nay, nhưng người thức thời mới là hào kiệt, lập tức thu hồi ánh mắt muốn giết người, cúi đầu chào: "Tư thiếu gia tốt."

      Đôi mắt dán chặt người , dĩ nhiên cũng bỏ sót biến sắc của , con ngươi trong veo như dòng nước lại thoáng qua tia cợt nhã, khóe miệng nhếch .

      Chương 14: Tự rước lấy nhục
      Edit: Junie
      Beta: ChiMy

      "Hàn? Cậu biết ta?" Hạ Khê Bách tò mò hỏi Tư Khảm Hàn.

      " biết."

      "Hả?" Hạ Khê Bách xem thường chối bỏ của , đôi mắt xanh thẫm đầy hấp dẫn đảo qua đảo lại, có ý thăm dò Hạ Ngưng và Tư Khảm Hàn.

      "Ừ."

      Hạ Khê Bách đứng dậy hướng đến Hạ Ngưng , quanh vòng, huýt gió tán thưởng, cuối cùng đưa bàn tay thon dài đặt lên cằm Hạ Ngưng , vui vẻ hỏi: " tên là gì? Xem ra tệ nha."

      "Hạ Ngưng ." Bởi vì Hạ Khê Bách quá cao, đại khái 1m85, Hạ Ngưng chưa tới 1m65, buộc phải ngẩng cao đầu để chuyện với dù cho rất mỏi.

      Bị người ta nhìn trắng trợn, cảm giác như món hàng hóa bị người ta cầm lên suy xét, nghiên cứu, điều này làm cho mất tự nhiên.

      Hạ Khê Bách liếc sơ, cũng chưa tới mức nghiêng nước nghiêng thành, làn da trắng nõn, gò má đỏ hồng, cái miệng đào nhắn, chiếc mũi cao thanh tú, tầm mắt từ từ đời lên, dừng lại ở đôi mắt to tròn đen láy của , cuốn hút đối phương.

      Ánh mắt của trong veo, chứa đựng suy tính, thoáng chốc Hạ Khê Bách say đắm, mất hồn vì .

      Liên Trạch Duệ cau mày trước khác thường của Hạ Khê Bách, ấy ít khi luống cuống nhìn trân trân người như vậy, hơn nữa cũng nhận ra đôi mắt ngày rét lạnh của Tư Khảm Hàn, nhất thời mẫn cảm trong cho biết Hạ Ngưng và Tư Khảm Hàn chắc chắn có chuyện gì, ngờ vực: "Bách? Thế nào?"

      "À?" Nghe Trạch Duệ kêu, Hạ Khê Bách lấy lại tinh thần, cười nhạt quay lại chỗ ngồi.

      Hạ Ngưng như trút được gánh nặng thở hơi, nhướng đôi mi thanh tú, ngay trước mắt bốn vị đại nhân, trong đó ba vị là cực phẩm hàng hiếm, chẳng thèm làm bộ làm tịch đưa tay xoa chiếc cổ mỏi lừ của mình.

      Tư Khảm Hàn nhìn chằm chằm Hạ Ngưng chút nào đem bọn họ để ở trong mắt, lười biếng sải bước đến chỗ , khóe miệng nâng lên nụ cười tà "Sao đến chỗ này?"

      Hạ Ngưng im lặng, phải muốn , mà là biết dùng từ gì để , chẳng lẽ với mình bán thân? Hỏi có nhu cầu sao? Trong lòng cười lạnh, đâu khờ tự rước lấy nhục, cùng lắm tìm người khác, có bán cũng bán cho tên thổ phỉ như , hơn nữa nơi này còn tới hai người lận mà !!!

      ngước lên thấy khóe mắt của Tư Khảm Hàn đầy ý vị trêu cợt, nắm chặt tay, tuy cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giờ phút này cảm giác mình giống như con dê mặc cho người ta chia năm sẻ bảy, bất lực mất khả năng phản kháng.

      Đôi mắt Tư Khảm Hàn thâm thúy buộc chặt người Hạ Ngưng , dưới ánh mắt sắc bén là lạnh lùng, ngoài mặt cười thân thiện, tỏ ra quan tâm , nhưng lời luôn hàm chứa ám muội: "Trả lời tôi? Có gì khó à? ra nghe thử."

      Người đàn ông dẫn Hạ Ngưng đến là người sáng suốt nhất, dĩ nhiên hiểu ý tứ của Tư Khảm Hàn, lại gặp hai người bạn của ta cũng lên tiếng, nên cũng đâu dám đường đột lắc tay ra hiệu với Hạ Ngưng , đắc tội với mấy người này, lãnh hậu quả nổi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Tôi thích
      Edit: Junie
      Beta: ChiMy
      " có." Hạ Ngưng đáp, chưa hiểu ý ở chỗ nào, hình như trêu chọc , có ở đây khó mà gây chú ý với hai người kia.

      Nhìn qua vẻ mặt của Tư Khảm Hàn chắc chắn là dối, thừa biết người đàn ông kia đem phụ nữ vào đây là ý gì, cho nên bây giờ cũng có thể coi là kĩ nữ, nhưng chưa vội vạch trần: "Hả? tới đây làm gì? Tới chơi à?"

      Toàn thân Tư Khảm Hàn tỏa khí phách vương giả, khiến Hạ Ngưng có chút mê muội,ban dang doc truyen dien dan le quy don bất luận quật cường thế nào vẫn vô lực trước hơi thở của .

      muốn lãng phí với nữa, đột nhiên can đảm ký hợp đồng lúc nãy mất hết, sợ hết sức chống đỡ, thở ra hơi thành đáp: " bán thân, Tư thiếu gia có hứng thú sao?"

      Thời điểm mọi người nghe những lời này liền kinh ngạc nhìn , trong mắt lên khó có thể tin, cảm thấy ai dũng cảm hơn dám ra điều này, dù là có tự nguyện chăng.

      Cuộc sống hàng ngày vốn rất đơn điệu, ngoại trừ công việc còn những chuyện khác Liên Trạch Duệ chẳng bận tâm nhiều, nhưng hôm nay Hạ Ngưng làm được điều đó, khuôn mặt lạnh lùng lên nụ cười nồng đậm, rất mong chờ phản ứng kế tiếp của .

      A, diễn xuất rất tài, Tư Khảm Hàn khen trong lòng, quay về chỗ ngồi của mình, hai chân chéo ngang, dien dan le quy don ánh mắt lộ khinh thường nhàn nhạt cười "Dũng cảm lắm, tuy nhiên muốn tôi hứng thú phải xem bản lĩnh của sao ."

      Tuy Hạ Ngưng vẫn mơ hồ, nhưng qua cuộc đối thoại cũng biết là loại tự cao tự vọng, phách lối hơn người, giở giọng châm chọc: "Tư thiếu gia, mục tiêu của tôi phải là ."

      Tư Khảm Hàn có ngạc nhiên, chỉ lườm cái, con ngươi chứa bao suy tư, dù là ai cũng bị cuốn hút theo.

      Đôi mắt thấu đáo của khiến Hạ Ngưng giật mình, đánh giá mình quá cao và nhìn lầm tên lừa gạt này.

      "Hả? Vậy mục tiêu của Hạ tiểu thư là người nào?" Tư Khảm Hàn tức cười, ánh mắt hề xao động, "Là Liên Trạch Duệ hay Hạ Khê Bách?"

      Hạ Ngưng cau mày khó chịu, ngây ngốc với lời của , nếu đoán ra cũng cần đoán, dù sao mục tiêu của là loại trừ .

      Bất quá thừa nhận mình biết trời cao đất rộng, từ lúc toàn thân của bọn tản ra khí lạnh lý giải được ba người tuyệt đối đơn giản, càng phải con nhà giàu bình thường.

      đảo tròng mắt đánh giá từng người, lướt đến Tư Khảm Hàn, rồi sang Liên Trạch Duệ và Hạ Khê Bách, cuối cùng lấy hết can đảm đưa ngón tay chỉ vào Liên Trạch Duệ: "Là ."

      Hạ Khê Bách có phần ngạc nhiên, mở miệng hỏi: "Tại sao là ta mà phải tôi? Tôi cũng đâu kém Trạch Duệ, hay là tôi quá kiêu ngạo?"

      " phải đâu, bởi vì ta thuộc loại tôi thích, tôi cảm giác thích ta." Hạ Ngưng lắc đầu phủ nhận rồi cúi đầu nghiêm túc , chỉ vào Trạch Duệ lần nữa.

      Giọng điệu ôn hòa, người ta chưa đụng , cũng đụng người ta, luôn phân biệt hận ràng.

      Chương 16: Ra giá
      Edit: Junie
      Beta: ChiMy

      biết tên của bọn họ, đành chỉ mặc để , tuy là mất lịch nhưng hết cách.

      "Tại sao?" Liền Trạch Duệ hơi khó hiểu hỏi ngược Hạ Ngưng , đối với lời của cảm thấy hơi hứng thú: "Mà hình như đâu biết chúng tôi là ai?"

      Hạ Ngưng im lặng lúc lâu, thẳng thắng trả lời: "Tôi biết, chỉ theo cảm giác của mình." Tiếp đó lại hỏi : "Tôi nên biết mọi người à? Còn nữa, đối với tôi có hứng thú sao?"

      Liền Trạch Duệ thấy giống như dối, khuôn mặt tuấn mỹ tỉ mỉ quan sát, ánh mắt cố ý liếc Tư Khảm Hàn, gật đầu : "Có, ra giá ."

      "À?" Lúc này đổi lại là giật mình, bất ngờ trước thẳng thắng của !

      Tư Khảm Hàn chớp đôi mắt, tựa như xem kịch, bưng ly rượu đỏ lên lắc, bất chợt thờ ơ : "Duệ, ta bị tớ chơi qua rồi." Dứt lời, mặt hướng tới Hạ Ngưng : "Trước tự cho mình thanh cao lắm thế nào chưa hết ngày lại đem mình bán?"

      Hạ Ngưng chợt run rẩy, từ miệng ra những lời đó làm hơi đau nhói, ánh mắt viên đạn ném tới "Mắc mớ gì tới ?"

      "Ha ha, tôi rồi đúng là biết trời cao đất rộng, ngu ngốc."

      Nghĩ đến chuyện sáng nay trong nháy mắt liền tỉnh táo hẳn, thanh lạnh lùng: " có ý tứ gì?"

      Tư Khảm Hàn giương mắt nhìn "Ý tôi là chơi qua em của tôi tuyệt đối chạm vào! Cho nên trừ tôi ra còn lựa chọn nào khác!" Trong lòng hừ lạnh, muốn tìm người đàn ông khác, hỏi qua ý tôi?

      "!" Hạ Ngưng nổi đóa.

      "Còn nữa, lọai người vô liêm sỉ như nên biết lượng sức mình ở đó mà trèo cao, nghĩ mình có tư cách thích Duệ sao? Nực cười!" Đáy mắt Tư Khảm Hàn đầy ý khinh miệt.

      Hạ Ngưng làm ngơ cái đầu heo như , có ai lại nhục nhã con chứ?

      "Tôi lặp lại lần nữa, tôi phải phụ nữ bị chơi, ngủ đềm tính là chơi đùa, cũng là loại đàn ông cho tôi chơi, với lại, mới là người vô liêm sỉ hở tí là mở miệng châm chọc người ta, tự coi lại mình , mới có tư cách lời đó với tôi? Đồ trơ tráo!"

      "Tiểu ! bớt ." Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, lo sợ trước Tư Khảm Hàn, vội vàng kéo Hạ Ngưng , ra hiệu nên khắc chế bản thân, rủi trở về tay .

      Lần này do tính toán sai đâu ngờ tới Hạ Ngưng cả gan lớn tiếng cùng Tư Khảm Hàn, thậm chí còn là Thủy Hỏa Bất Dung, đắc tội với Tư Khảm Hàn, ban dang doc dien dan le quy don cũng đừng nghĩ tiếp tục kiếm sống ở thành phố B.

      "Tôi bán nữa, chỗ khác bán!" Hạ Ngưng chán ghét Tư Khảm Hàn xoay người muốn rời .

      nào ngờ đời có loại người mặt dày mày dạn như , chẳng chẳng rằng cưỡng gian người ta, bây giờ còn mạnh miệng châm chọc, luôn tự cho mình là đúng! Ghê tởm!

      "Ha ha." Tư Khảm Hàn cười lạnh, dõi theo bóng lưng của , đúng là bé ngây thơ, bất quá từ từ chơi với , mở lời đủ mọi người ở đây nghe: "Vẫn chưa vấn đề à? A Nam, cho ta hiểu."

      Hạ Ngưng nghi hoặc nhìn người đàn ông, rốt cuộc là sao.

      Người đàn ông ở trong lòng thở dài, thực ra phải , hơi thích , lần đầu tiên gặp ưng ý , cảm giác cùng những người kia rất khác, rất đặc biệt, chẳng vì vạn bất đắc dĩ cũng cầu ra ngoài bán thân, vì tốt.

      Chương 17: Nụ hôn nóng bỏng
      Edit: Junie
      Beta: ChiMy

      "Ý của Tư thiếu gia là trừ ấy ra, ai cũng dám mua ."

      Hạ Ngưng vẫn mù mịt: "Là sao?"

      "Tiểu , Tư thiếu gia là người nắm giữ toàn thành phố B, chỉ cần ấy ra lệnh truy nã , người nào dám muốn ."

      Hạ Ngưng cảm giác có chỗ kỳ quặc hỏi: " ở thành phố B, tôi có thể chỗ khác bán."

      Hạ Khê Bách cười hả hê, thấy ánh mắt đăm chiêu của Hạ Ngưng , vội vàng khoát tay, tỏ vẻ có lỗi: "Xin lỗi, tôi mắc cười quá, lâu rồi chưa nghe truyện cười, cám ơn ."

      Hạ Ngưng ngây ngốc, chẳng gì cũng bị người ta cười rộ lên, tâm tình thêm bất ổn, quàng tay trước ngực đưa mắt đến Hạ Khê Bách.

      Hạ Khê Bách bị trừng mắt vừa muốn bật cười lại phải kiềm xuống, giở giọng trêu chọc: " hỏi thử tên ba người chúng tôi là biết thôi."

      "!" Hạ Ngưng bị người ta sắp đặt chui vào lưới, dien dan le quy don cảm thấy bọn họ đều là những người điên, hiểu tiếng người! mặc kệ chuyển lời sang người đàn ông: " có ý gì."

      Xem ra biết bọn họ là ai rồi, ba vị thiếu gia thú vị hào hứng nhìn Hạ Ngưng , người đàn ông bất đắc dĩ giới thiệu từng người .

      "Tập đoàn Tư Thị nằm trong top 10 công ty quyền lực nhất mà tổng giám đốc đảm nhiệm là Tư Khảm Hàn. Nhãn hiệu may mặc Vinty được sáng lập bởi Hạ thiếu gia tức là đổng trưởng của tập đoàn Hạ thị; bên cạnh đó Hạ thiếu gia còn là ứng cử viên sáng giá cho quốc hội sắp tới. . . . . . ."

      Hạ Ngưng đưa tay ngăn chặn người đàn ông thao thao bất thuyệt, nhận ra thân phận bọn họ lớn đến cỡ nào, rốt cuộc hiểu hàm ý của Tư Khảm Hàn.

      quay sang , giọng: "Được rồi được rồi, đừng ahhh... Tính đuổi cùng giết tận à?"

      Nét mặt của càng nghiêm túc càng đẹp như đóa hoa túc, khiến ngày say đắm! Thích đến độ muốn hôn ngay lập tức, nên nhớ, chưa bao giờ hôn môi với ai.

      Kìm lòng đậu lập tức hành động, Tư Khảm Hàn đưa tay nâng cằm của Hạ Ngưng , chốc lát buông tay ra, bàn tay chế trụ eo thon, Hạ Ngưng chưa phòng bị ngã nhào vào ngực .

      Dưới bao ánh mắt của mọi người, bức bách đối mặt với , tiếp đó cánh môi bạc hạ xuống ngậm lấy cánh môi , hung hăng hôn!

      "Ưmh ——" Hạ Ngưng mở to mắt, hoảng hốt trước hành động của Tư Khảm Hàn, tay bé dùng sức đánh , nhưng vừa chuyển động bị gắt gao ôm chặt.

      Mặc kệ giãy dụa của , mải mê ngậm mút đôi môi đào, ham muốn giữ lấy hơi thở của , hôn đến hô hấp thông, cánh môi dưới nhất thời sưng đỏ vì đau.

      Hạ Ngưng bị nụ hôn cuồng dã của dọa hết hồn, tối ngày hôm qua là mất ý thức quan hệ cùng , bây giờ còn kịch liệt hôn như vậy, có thể đây là lần đầu tiên nếm thử, cảm giác tim đập loạn nhịp.

      Đầu lưỡi linh hoạt quấy đảo trong khoang miệng , dien dan le quy don Hạ Ngưng bất động mặc chơi đùa, nhất thời trong căn phòng truyền ra tiếng rên rỉ của khiến người khác phải ngượng ngùng.

      Hạ Ngưng sắp nghẹt thở, mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, đôi tay cũng bị Tư Khảm Hàn kẹp chặt trong ngực, nhất thời tức giận.

      Bàn tay mơn trớn từ mông trượt lên bộ ngực đẫy đà, tay kia lướt qua xương quai xanh của , chạm vào từng tất da tất thịt nõn nà.

      Chương 18: Đạt tiêu chuẩn
      Edit: Junie
      Beta: ChiMy
      Hạ Khê Bách, Liên Trạch Duệ và người đàn ông bần thần trước cảnh hôn nóng bỏng của hai người, giây trước còn đói chọi gay gắt, trả lời mỉa mai, giây sau lại hôn nhau thắm thiết, làm bọn họ mâu thuẫn nha!

      Lúc đầu còn kiểm soát, hung hăng xen lẫn dịu dàng tô vẽ cánh môi. Nhưng mùi vị của quá ngọt ngào, làm dần mất khống chế, ngừng tăng thêm sức, gần như muốn dùng cách này để trút hết ham muốn của mình.

      Khi buông ra Hạ Ngưng phải thở hổn hển như cá mắc cạn.

      Mùi vị rất ngọt! Hài lòng nhìn gương mặt đỏ hồng của Hạ Ngưng , đôi mắt xếch kiều mị hòa quyện ngây thơ khiến đối phương phải trầm luân vì vẻ đẹp của .

      Hạ Ngưng hồi hồn ngay tức khắc đẩy ra, vụt chạy khỏi , cúi đầu chạy đến chỗ người đàn ông, nổi giận cắn đôi môi đào, ở đáy lòng khẽ nguyền rủa Tư Khảm Hàn.

      Tư Khảm Hàn vẫn nét mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý vị sâu xa.

      "Mới vừa thử qua, mùi vị của rất tốt, đạt tiêu chuẩn."

      Nghe vậy, Hạ Ngưng muốn nóng máu, là sao đây? Coi là hàng hòa chắc ? Còn phải ăn thử!

      Vạn lời muốn phải nghẹn ở cuống họng thiệt.

      Nuốt xuống sợ tức mà chết, mà ra cũng chết, suy nghĩ hồi, rốt cuộc cũng chỉ có thể nuốt xuống để mình tức chết.

      Có cách nào? Bỏ lỡ cơ hội này, e rằng khó mà tìm được người khác, với lại cũng hơi sợ chọc tới người đàn ông đó.

      Người đàn ông vui mừng nhìn Tư Khảm Hàn, cho là bọn họ giải quyết xong "Tư thiếu gia, ngài. . . . . ."

      Tư Khảm Hàn vẫn là câu kia, "Ra giá ."

      "Cái này. . . . . . . , tôi tiện ." Lần đầu tiên người đàn ông gặp phải tình huống như thế, theo thường lệ, Tư Khảm Hàn đúng là kim chủ rùa vàng, vậy mà hôm nay hành vi của ta có vẻ khác thường, truyen duoc dang tai dien dan le quy don đoán ra tâm tư của Tư Khảm Hàn, ở thương trường muốn sống chỉ có thể dùng ánh mắt để nhìn.

      Tầm mắt Tư Khảm Hàn dán vào người Hạ Ngưng , nhấc ly rượu uống hớp " nghe thử."

      "Tôi muốn năm trăm vạn." Đôi mày thanh tú của Hạ Ngưng cau lại, hẹn mà gặp chạm phải mặt Tư Khảm Hàn, nhưng cũng nhăn nhó, biết ý tứ của , gọn gàng dứt khoát.

      Tư Khảm Hàn gật đầu, ra thêm giá, "Tốt, mười triệu, theo tôi năm, thế nào?" Ở cùng con mèo này năm, chắc cuộc sống thú vị lắm.

      " năm?" Hạ Ngưng cho là mình nghe lầm, mười triệu mua năm? có đáng giá đến thế?

      Số tiền này e rằng cả đời cũng kiếm ra, vậy mà bán thân năm có, do quá nhiều tiền hay quá đáng giá? Ở trong lòng cười khổ.

      năm? Hạ Khê Bách và Liên Trạch Duệ giật mình, ăn ý nhìn nhau, thú vị ngước sang Tư Khảm Hàn, khó hiểu trước lạ lùng của .

      Bởi vì theo bọn họ biết, Tư Khảm Hàn đối với phụ nữ hứng thú chưa tới ba tháng, mà cũng đâu tới ba tháng, nhiều nhất là hai tháng thay người khác.

      Tránh để họ dây dưa phiền toái, mua tình nhân đều bắt buộc ký khế ước, đến kỳ hạn, họ tự giác cút , chỉ là đến thời điểm này, dien dan le quy don vẫn chưa có người nào làm cho hứng thú để gia hạn thời gian.

      Hơn nữa ra giá rất đắt, hồi đó, chỉ cần bồi ta ba tháng có mười triệu, xem ra lần này là Tư Khảm Hàn cố ý, giữa và Hạ Ngưng chắc chắn có vấn đề

      Chương 19: Quỳ xuống dập đầu
      Edit: Junie
      Beta: ChiMy

      Hạ Ngưng chau mi tâm, hối hận là giả, nếu như lúc nãy quật cường, mới có được năm trăm vạn, bây giờ cần cũng có tới mười triệu.

      Nếu như lúc ấy cãi vã cùng , cũng có cơ hội để khi dễ, thầm trợn mắt, xâu chuỗi lại việc chính là người có lỗi trước, chỉ đến bàn việc còn lại cậy mạnh hiếp yếu, nghĩ tới đây liền hối hận, quật cường nhìn Tư Khảm Hàn: "Tôi có thể chuyện riêng với ?"

      Tư Khảm Hàn lên tiếng, đứng lên về phía Hạ Ngưng , theo bản năng tự giác lùi xuống.

      Tư Khảm Hàn biết sợ mình, đôi môi cong lên, còn tưởng rằng dũng cảm lắm ai ngờ là cọp giấy.

      "Tới đây." Tư Khảm Hàn chỉ hai chữ, thong thả vào gian phòng, đẩy cửa ra, thấy chưa bước lại liền quay đầu hỏi: " hiểu tiếng người à?"

      "Ờ, hiểu."

      Hạ Ngưng nhanh bước tới, tiện tay đóng cửa, tự nhiên ngồi xuống ghế salon.

      Tư Khảm Hàn châm điếu thuốc, rít hơi, thuận miệng hỏi: " , chuyện gì?"

      "Tôi, tôi. . . . . ." Hạ Ngưng theo thói quen cắn môi dưới, tôi cả nửa ngày, cũng rặng ra chữ.

      Tư Khảm Hàn thấy thế, mở miệng nhàn nhạt: " phải có lời để à!"

      Hạ Ngưng hạ quyết tâm, đứng lên, sải bước tới trước mặt , gập người xuống: "Tôi nhận lỗi với ! Vì hôm nay chống đối với , tôi xin lỗi, tôi nên cải vã với , tôi sai rồi."

      vẫn nên khuất phục, nhịn được mười, cố gắng hạ mình, bằng về sau là người chịu thiệt.

      "Vậy sao?" Tư Khảm Hàn hỏi ngược lại, cử động, vẫn tư thế vương giả đó "Mục đích?"

      " có thể bỏ qua chuyện lúc sáng ? Tôi sai rồi, tôi xin lỗi!"

      Hạ Ngưng vẫn giữ tư thế cúi người.

      "Ha ha." Tư Khảm Hàn thấy bộ dạng của , châm chọc , ngữ điệu kiên quyết: " thể nào!"

      Hạ Ngưng muốn nổi nóng, đâu dám ôm nhiều hi vọng là cho thoải mái, nhưng cũng đừng nên từ chối ý tốt của chứ.

      cúi đầu, hít sâu hơi, "Tôi xin , cuối cùng muốn thế nào mới tha cho tôi?"

      " có quỳ xuống dập đầu tôi cũng bỏ qua cho , chưa từng nghe qua sao? Lời ra thu lại được!" Tư Khảm Hàn thẳng thắng cự tuyệt, chứa đựng mấy phần châm chọc, giống như cười trước biết điều của , truyen dang dien dan le quy don cười vì nhùn nhường giả tạo của , đối với lời cầu khẩn của , chẳng mấy để tâm.

      Hạ Ngưng lặng lẽ nhìn lời nào, ngay tức khắc đứng thẳng người, bởi vì biết nhiều có cũng vô ích, hỏi ngược: "Tại sao? Là bởi vì tôi kính trọng sao?"

      Tư Khảm Hàn cười nhạt, cả người toát lên kiêu ngạo, khuôn mặt tuấn mỹ đến chưa từng có, cười là lòng, ít nhất phải dạng cười thâm ý, vì được nghe chuyện tếu, hiển nhiên tâm tình của vui thấy .

      Đáng tiếc, Hạ Ngưng nào có tâm tình thưởng thức cái đẹp trước mắt, nhíu chặt mày, nhẫn nhịn để xông lên đánh , đôi với cười nhạo đó chỉ có thể kiên nhẫn chờ câu trà lời từ .

      Chương 20: Quá chướng mắt
      Edit: Junie
      Beta: ChiMy

      " đúng là chưa từ bỏ ý định." Tư Khảm Hàn đến gần , chế trụ cằm của , bắt buộc đối mặt , tay kia nhàng vuốt gò má của , vẻ mặt hơi quyến luyến, thích chưa muốn buông tay, ở bên tai thỏ thẻ.

      phà hơi nóng vào bên tai , làm hoảng loạng, trong lúc nhất thời quên mình ở chỗ nào, cứ như vậy bị khống chế đến mơ hồ.

      Nhìn đôi mắt cố chấp từ từ bị thuần phục, khiến Tư Khảm Hàn cười hài lòng, biết vì sao, thấy ánh mắt quật cường đó, liền hận muốn đem nó xé rách, quá chướng mắt!

      là người duy nhất dám đói chọi, khiêu khích giới hạn của , nên thích .

      chỉ muốn dáng vẻ ôn nhu của , cơ thể bị thần phục dưới thân ! muốn sau này luôn để vào mắt.

      "Tại sao?" Hạ Ngưng tỉnh táo lại, mỹ nam gần ngay tầm tay, thế gian mấy người đẹp như , che giấu trầm luân của mình, dien dan le quy don nghĩ có ai nhìn thấy vẻ mặt tức giận của , tại cũng nên mềm yếu sao?

      "Tôi nhắc nên tự lượng sức mình, hậu quả phải mình gánh nổi, hiểu chưa ?"

      Hạ Ngưng cười khổ, xảy ra chuyện lần này còn có thể quật cường sao?

      chỉ có thể gật đầu, bây giờ nhận ra coi như tốn hao nhiều hơi sức hơn nữa cũng cải biến được con người ngạo mạn như , dù là phần nhoi.

      Mặt của bọn họ rất gần nhau, chuyện luôn phà hơi thở vào nhau, nhưng lại tránh khỏi tay của , chỉ có thể duy trì tư thế này cùng đàm phán " muốn thế nào? ."

      "Như tôi , theo tôi năm, tôi cho mười triệu, tiền mặt có thể đủ nhưng tôi chuyển khoản cho , chịu chứ?"

      Lời của cứ như bàn chuyện làm ăn, vậy mà đôi mắt chim ưng của lóe lên khiến phải cảm giác mình nên đồng ý với .

      Trước vấn đề buông tha từ chối, cũng có nghĩa là chết tâm rồi, "Muốn!"

      "Hả?" Ánh mắt sắc bén híp lại, có phần bất mãn.

      "Muốn tôi lúc nào cùng ?"

      "Ngày mai! Tiền bạc chuyển ngay!"

      Hạ Ngưng rũ mí mắt xuống gật đầu cái, bày tỏ chấp thuận, tựa hồ là nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên giương mắt dè dặt hỏi: "Tại sao muốn mua tôi? Tôi nhớ rất khinh thường tôi."

      luôn nhớ cảnh nhục nhã , là người bị hại, ngược lại phải xin lỗi , coi như sai , nhưng cũng xin thứ lỗi rồi, còn canh cánh trong lòng, xem ra rộng rãi chứ độ lượng a, nghĩ tới đây liền bực tức.

      Tư Khảm Hàn buông ra, hỏi ngược lại: "Thế sao lại tìm kim chủ? Tôi cũng tò mò nha, theo lý mà điều kiện của tôi hơn hẳn bọn họ, từ tiền bạc, địa vị đến ngoại hình, ngoại trừ bạn của tôi thành phố B này ai vượt qua tôi."

      Tư Khảm Hàn buông lời cuồng ngạo, trong mắt đầy vẻ tự đắc, vậy mà Hạ Ngưng hết cách phản bác, cảm giác thể chối bỏ dù gì những lời của đều là cả.

      Hạ Ngưng ngay thẳng đáp trả: "Tôi đối với mấy hảo cảm, luôn tự cao tự đại chỉ biết cưỡng gian người ta, có gì tốt dù cho là tái thế của Phan An cũng thích, có ai lại thích người cường bạo mình, hơn nữa thái độ của rất khác thường."

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 21: Ký khế ước

      Edit: Junie

      Beta: diep diep

      Tư Khảm Hàn nghe Hạ Ngưng càng chướng tai, "Chú ý cách dùng từ của !"

      "Tôi ăn ngay thẳng, đụng chạm đến à? Chẳng lẽ thích tôi dối?" Hạ Ngưng sực nhớ tới thái độ hồi sáng của , khẩu khí hà khắc như ông lão.

      " chưa chết nên chưa sợ!" Tư Khảm Hàn lạnh lùng cảnh cáo.

      "Đây! Đây nè!" Hạ Ngưng nhún vai, coi lời của như khen tặng mình.

      Trước mặt , đâu phải dạng bằng mặt bằng lòng, ít nhất cũng đường đường chính chính đối mặt với "Có lẽ chỉ thích lời ngon tiếng ngọt, nên những gì tôi khiến khó chịu chứ gì, cũng phải thôi, quen sống trong lừa gạt nên khi được thành khó tiếp thu là chuyện bình thường."

      "Tôi cảm giác sợ tôi?" Hai tay Tư Khảm Hàn khoanh trước ngực, nhíu mày trước xem trời bằng vun này.

      Đối với chỉ hiểu chút, liền giương oai diễu võ với căn bản đáng xem, về phần sống trong nịnh hót nhất định là lời vô căn cứ, bởi vì họ tự nguyện làm chứ đâu ép.

      "Sợ, sợ ra lệnh giết tôi, tôi khó đường sống." Hạ Ngưng khẽ mỉm cười, cái miệng nhắn lại phát ngôn rất bừa bãi, nào có bộ dạng sợ hãi.

      "Chỉ cần đồng ý, tôi lệnh giết ."

      "Vậy tôi còn sợ gì à?" Bộ dạng Hạ Ngưng như tính trước, nên mấy phần đắc ý, hếch cằm nhìn Tư Khảm Hàn, sớm đoán được mục đích của chính là để tìm làm kim chủ, người muốn nhất định là .

      Tư Khảm Hàn nhìn thần thái cao hứng của người trước mắt, xem ra đến nỗi ngốc.

      " nhảm xong chưa? Xong rồi chúng ta vào chủ đề chính."

      "OK!" Hạ Ngưng vui vẻ trả lời " năm mười triệu, mà nửa năm năm trăm vạn đúng chứ? Vậy cho tôi năm trăm vạn, tôi ở với nửa năm, thấy sao?"

      "!" Khẩu khí chắc như đinh đóng cột.

      "Nguyên nhân?"

      "Tôi thích!"

      Trước dáng vẻ cao ngạo của , Hạ Ngưng chỉ có thể ém cơn giận xuống bụng, bất mãn gật đầu "Còn gì nữa? lần luôn ."

      "Vì để đảm bảo, chúng ta phải ký khế ước, nội dung khế ước do tôi quy định, ngày mai là chủ nhật, nên ngày mốt sáng mười giờ đến công ty tôi, còn công việc cụ thể tôi bàn lại với sau."

      "Tại sao phải là quy định?" Hạ Ngưng cau mày, ký khế ước phản đối, nhưng nội dung do quy định, cái này là quá khi dễ , chẳng lẽ cứ mặc người ta định đoạt?

      Đừng có mơ!

      "Tôi thích! Tôi thích! Thế nào? phục?"

      "Nào dám!" Hạ Ngưng căm tức nhìn , nếu ánh mắt có thể giết chết người, hôm nay gặp Diêm Vương mấy chục lần rồi!

      "Tốt, phụ nữ nên học cách nghe lời!" giọng cảnh cáo.

      "Biết, Tư đại thiếu!" Hạ Ngưng trợn mắt, giọng điệu khó chịu, ddlqd cùng cực chẳng mới chịu nhường nhịn để bảo vệ cái mạng này.

      "Có thể ra ngoài rồi chứ?"

      Tư Khảm Hàn chậm rãi tiến tới gần , ánh mắt sắc bén đặt thẳng người dò xét từ xuống, ngữ điệu mập mờ: "Hay muốn ở lại đây làm gì? Để tôi thử hàng trước à, ý kiến tồi nha."

      "! Dâm tặc!" Hạ Ngưng bị đôi mắt dục vọng của làm cho hoảng loạn, trái tim đập loạn nhịp, cuối cùng chạy nhanh ra ngoài.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22: kêu

      Edit: Junie

      Beta: diep diep

      Tư Khảm Hàn thấy bóng dáng chạy thoăn thoắt, cười cười theo sau.

      Tư Khảm Hàn trở lại chỗ dành riêng cho , nhìn người đàn ông khàn giọng hỏi: “ ấy nợ bao nhiêu tiền?”

      “Năm trăm vạn nhân dân tệ.”

      “Ừ.” gật đầu cái, sau đó lấy tấm séc ghi vài con số.” Việc của xong! Có thể rời .”

      “Vâng, Tư thiếu gia.” Người đàn ông dứt lời bước ra ngoài, Hạ Ngưng thấy ta biến mất khỏi phòng, nơi này cũng hết bốn phận của , nên vội đuổi theo người đàn ông đó, nhưng được hai bước, liền bị Tư Khảm Hàn lớn tiếng quát.

      “Đứng lại! Tôi kêu !”

      Hạ Ngưng thở dài, cung kính : “Dạ! Tư thiếu gia, xin hỏi còn gì phân phó sao?”

      “Tới đây rót rượu cho chúng tôi!”

      “Nhưng là bây giờ khuya lắm rồi, tôi muốn về nhà.” cự tuyệt theo bản năng.

      Cứ đùa, tại kêu rót rượu, ai biết lát nữa lại biến thành tiếp rượu, cuối cùng thành tôi bồi ngủ? Quá khứ cùng mấy đồng nghiệp theo cấp ra ngoài xã giao gặp loại chuyện này như cơm bữa, cũng còn may chưa phát sinh người , nhưng phòng ngừa vẫn hơn, chỉ sợ mình có vận tốt nhiều như vậy.

      Tư Khảm Hàn trừng trừng “Tới đây!”

      “Tôi phải về nhà.” Thái độ Hạ Ngưng mềm mỏng, giả vờ van xin trước đôi mắt khí phách của .

      Hạ Khê Bách nhe răng cười hehe “Hàn, người ta muốn thôi, miễn cưỡng làm chi?”

      Hai mắt Hạ Ngưng lập tức sáng ngời như tìm được cứu tinh, gật đầu lia lịa, chỉ là, sau đó Hạ Khê Bách cũng đẩy vào chỗ chết.

      “Hạ tiểu thư đừng vội cứ uống ba ly , trước hãy cạn ly, uống xong chúng tôi để , thấy sao? tốn thời gian của đâu.” Lời của ra, hai người bên cạnh nhịp chân hứng thứ xem trò vui.

      …” Hạ Ngưng thụt lùi về, ra cũng đâu tốt lành gì, lại mờ mắt bị lừa gạt cách trắng trợn, tại được ở lại chẳng xong.

      Nếu lấy tửu lượng của uống hết ba ly rượu chắn chắc khỏi tìm đường về nhà, còn uống…., trước mắt ba người đàn ông mặt mỹ nam dạ thú này đời nào thả dễ dàng.

      muốn đem bọn họ ra chém vài nhát, tuy nhiên đem mình nộp cho Tư Khảm Hàn, nếu nhất định mắng tên cẩu huyết lâm đầu, khóc cha chửi má.

      “Uống uống!” khinh thường bọn họ, ba người muốn đem như thế nào liền như thế đó, lười phải chấp nhặt.

      Dứt lời, sải bước tới trước mặt Tư Khảm Hàn , lãnh đạm : “Rót rượu!”

      Lần đầu tiên Tư Khảm Hàn bị người khác ra lệnh, mắt lạnh chăm chú vào , chẳng màng đến ấm ức của , đời này người ra lệnh chắc chưa có ai! Huống chi Hạ Ngưng là người tùy hứng mua vui, càng có tư cách!

      Đối với , như món đồ chơi, thích cho vui đùa chút, ngược lại coi mình là nhân vật chính.

      Xem ra ý tứ của còn chưa đủ ràng, nhưng thôi, hôm nay tâm tình của tốt, cùng so đo, sau này từ từ tính sổ với , cho biết chọc tới là tận đường tuyệt mạng!

      Tư Khảm Hàn vẫn chăm chú nhìn , giọng điệu hờ hững: “Hai chọn ! nhan lên, chớ kì kèo mè nheo.”

      Hạ Ngưng nhìn ra khó chịu của , thêm gì, tự giác cầm ly rượu trắng cạn hơi.



      Chương 23: quá đáng

      Edit: Junie
      Beta: diep diep


      Ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ óng ánh được đưa đến chiếc miệng nhắn, chuyển xuống cuống họng, vài giọt rượu theo mép miệng chảy qua chiếc cổ trắng của , dính vào chiếc áo sơ mi trắng vệt đỏ hồng, ddlqd khiến càng thêm quyến rũ động lòng người.

      Tư Khảm Hàn híp mắt thâm thúy, quan sát nhất cử nhất động của , bỏ sót thay đổi nào trong .

      Đôi đồng tử khép chặt, hàng lông mi dài chớp , ddlqd cái miệng nhắn mím lại, hơi rượu làm khuôn mặt đỏ như quả cà càng làm bật lên làn da mềm mại trắng nõn, vẻ đẹp ngây thơ hồn nhiên của Hạ Ngưng khiến bao người phải đờ đẫn.

      Ánh mắt Tư Khảm Hàn từ đầu đến cuối đều dán chặt vào người , trong mắt giấu được dục vọng dành cho , xem ra nhặt được bảo bối.

      Suốt quá trình uống Hạ Ngưng chỉ cảm thấy đau khổ, vừa mới bắt đầu còn có thể chịu được, nhưng về sau cổ họng ngày đắng chát, miễn cưỡng chống đỡ thân thể của mình, cúi đầu lấy ly thứ hai, ddlqd ngẩng đầu uống cạn, lần này còn khó chịu mà là lâng lâng trong người.

      Hạ Khê Bách hứng thú trước trao đổi giữa Hạ Ngưng cùng Tư Khảm Hàn, đáy mắt thoáng qua vẻ thần bí, quay đầu thầm với Liên Trạch Duệ: "Tớ có cảm giác rất lạ, muốn biết ?"

      "." Liên Trạch Duệ lườm cái, lạnh nhạt đáp trả.

      "Về Hàn đấy!" Hạ Khê Bách chưa chịu từ bỏ, khuôn mặt đẹp trai tiếp tục kề sát vào tai Liên Trạch Duệ.

      "Nếu cậu muốn Hàn đánh, tớ khuyên cậu đừng làm chuyện dư thừa." Liên Trạch Duệ lạnh lùng nhìn Hạ Khê Bách, về điểm này còn chưa bạn mình sao?

      "Tuyệt đối !" Hạ Khê Bách giơ tay lên thề bảo đảm.

      "Tùy cậu, dù sao người bị đánh cũng phải tớ." Liên Trạch Duệ nhún nhún vai, bộ dạng như mặc đời, ngữ điệu thản nhiên.

      Hạ Khê Bách bĩu môi, ngắm nhìn gian phòng, trong lòng có chủ ý.

      Hạ Ngưng uống hết ba ly rượu, liền nấc cái, khuôn mặt nhắn đỏ hồng như được đánh phấn qua, ánh mắt mông lung nhìn Tư Khảm Hàn cười, thân thể lảo đảo, cái miệng lẩm bẩm liên tục, vì thanh quá nên Tư Khảm Hàn nghe .

      ". . . . . . là ai à?" Hạ Ngưng cười ngọt ngào, đưa mắt tới Tư Khảm Hàn, tiến lên níu lấy cổ áo của , con ngươi đảo tròn, Tư Khảm Hàn bị tròng mắt trong suốt đó cuốn hút đến thất thần.

      còn chưa trả lời, Hạ Ngưng mở to đôi mắt nặng trĩu, nghiêm túc nhìn , vẻ mặt đột nhiên thay đổi, ddlqd mang theo tiếng khóc nức nở lớn tiếng hét lên: "! Chính là ! là kẻ cưỡng gian!"

      Lời thốt ra, vẻ mặt hai người kia đầy kinh ngạc, còn Tư Khảm Hàn thâm trầm đến đáng sợ, dùng sức hất cánh tay bé của Hạ Ngưng , vốn đứng vững, nay bị đẩy, cả người ngã nhào, sau lưng lại là cầu thang, té xuống nhất định rất thê thảm.

      Ngay lúc thân thể Hạ Ngưng sắp chạm vào bậc thang, Liên Trạch Duệ nhanh chân chạy tới, đón lấy thân thể ốm yếu của , cau mày vì Tư Khảm Hàn thấy nguy hiểm cũng trơ mắt đứng nhìn, chống lại khó chịu của là đôi mắt thâm sâu lạnh lẽo.

      "Hàn, lần này cậu quá đáng." Liên Trạch Duệ cúi đầu, phát Hạ Ngưng ngủ thiếp , nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt, hiển nhiên ngủ ngon, hàng mi ươn ước vì nước mắt, chiếc mũi cao thở đều đều.
      Last edited by a moderator: 9/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24 : thể trả lời



      ‘’Duệ đừng quản chuyện của tớ’’

      TƯ KHẢM HÀN như vậy, LIÊN TRẠCH DUỆ cũng muốn nhiều lời, mỗi người bọn họ đều biết giwois hạn của nhau, dù thương trường hay ngoài đời đều là bằng hữu, nhưng TƯ KHẢM HÀN lại xem việc này rất thái quá, đối với bọn họ như có bức tường ngăn cách ràng, mở lòng cũng cho bọn họ bước vào thế giới của .

      LIÊN TRẠCH DUỆ khom lưng ôm lấy Hạ Ngưng , đặt vào ngực TƯ KHẢM HÀN, trầm giọng ‘’Người của cậu, cậu nên coi trọng’’

      TƯ KHẢM HÀN ôn HẠ NGƯNG được lời nào.

      ‘’ trước, sáng mai còn có hội nghị’’ LIÊN TRẠCH DUỆ nhìn đồng hồ tay dứt lời, nhìn sang HẠ KHÊ BÁCH, xoay người rới . HẠ KHÊ BÁCH cười mỉa tiêng cũng theo .

      TƯ KHẢM HÀN cúi đầu nhưng mắt trước con mèo lười trong lòng mình, có phần nghiêm túc lại mơ hồ, mặt lạnh, miễn cưỡng ôm dính sát vào người .


      HẠ NGƯNG tựa vào lòng , thoải mái kêu rên, cánh tay ý thức ôn cổ , vặn vẹo người để tìm tư thế thoải mái, sau đó ngủ ngon lành.

      Tư khảm hàn liếc nhìn đồng hồ 11 giờ, đắn đo suy nghĩ, cuối cùng đem về nhà, cũng muốn chăm sóc người say rượu.

      Ôn thân thể Hạ ngưng , lấy điện thoại ra bấm dãy số, hỏi đối phương số nhà của , rồi đưa đến địa chỉ đó.

      tới cửa nhà HẠ NGƯNG , TƯ KHẢM HÀN ngừng xe, lần nữa ôn , còn chưa đến cầu thang, người đàn ông dáng dấp cao ráo ngăn lại.

      ‘LĂNG TUYÊN mím môi mặt lạnh với TƯ KHẢM HÀN, chân mày nhíu chặt, tầm mắt rơi xuống người HẠ NGƯNG , lại lóe lên tia phức tạp, chủ động đưa tay muốn ôm HẠ NGƯNG , ‘’ là ai? Tiểu thế nào?’’

      TƯ KHẢM HÀN nhìn người đàn ông trước mắt, đáy mắt thoáng qua đánh giá dành cho LĂNG TUYÊN, gương mặt tuấn tú căng thẳng, cần cũng biết, tên này thích HẠ NGƯNG , hơn nữa ta còn muốn cướp HẠ NGƯNG .TƯ KHẢM HÀN nhếch miệng cười như cười đemHẠ NGƯNG giao cho ta, trầm mặc xoay người .

      LĂNG TUYÊN cẩn thận ôm lấy HẠ NGƯNG , đối với phóng khoáng của TƯ KHẢM HÀN cảm thấy kinh ngạc,

      lúc này ngửi được mùi rượu tự HẠ NGƯNG , LĂNG TUYÊN nhăn trán khó chịu, trong ấn tượng của , HẠ NGƯNG chưa bao giờ uống qua rượu, là nổi danh nhát bôi đảo.

      Mới vừa rồi quá mức nóng lòng, nhìn mặt của Tư khảm hàn, LĂNG TUYÊN ngẩng đầu goi TƯ KHẢM HÀN, ‘’, là Tư khảm hàn, tổng giám đốc của Tập đoàn Tư thị?’’

      ‘’có chuyện gì sao?’’ Tư khảm hàn dừng bước xoay người đối mặt với LĂNG TUYÊN, trầm giọng .

      LĂNG TUYÊN nghi ngờ nhìn , vì TƯ KHẢM HÀN rất ít khi xuất trước nơi công chúng, đồng ý, giới truyền thông mơ tưởng phỏng vần được Tư khảm hàn, mặc dù TKK nhậm chức hơn ba năm, nhưng chưa từng xuất trang báo nào.

      Lúc LĂNG TUYÊN du học nước ngoài có dịp nhìn thấy lần, mặc dù có vài giây, hơn nữa là ba năm sau, nhưng vẫn có thể nhân ra khuôn mặt kiêu ngạo này.

      LĂNG TUYÊN ôn HẠ NGƯNG đến gần , căn bản TƯ KHẢM HÀN cũng HẠ NGƯNG có quan hệ nào, sao ấy lại đưa Tiểu về?

      ‘’ là gì của Tiểu ?’’

      TƯ KHẢM HÀN cong môi cười, mắt sâu thấy đáy hướng tới Lăng tuyên, có thể nhận ra chân tình của dành cho HẠ NGƯNG , dù cho ai chăng nữa cũng có thể thấy :’’ thể trả lời’’ dứt lời, TƯ KHẢM HÀN quay đầu .

      LĂNG TUYÊN mất mát nhìn HẠ NGƯNG , trong lòng nổi lên nhiều nghi vấn ngay phút chhocs hóa thành tro bụi, quyết tâm đưa về nhà.
      Last edited by a moderator: 13/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :