1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau - Phong Tư (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: Gả cho (6000 chữ)

      Editor: Tiểu Cân
      Beta: Junie Tkn

      Trải qua tìm hiểu phen, Hạ Ngưng hiểu hơn về người nhà , chính là em trai Tư Cách Hàn vừa lên cấp ba và ba Tư Tích Chương người tự động về hưu bỏ lại tập đoàn Tư thị khổng lồ cho , về phần mẹ , Tư Khảm Hàn .

      Ngược lại, ba Tư Tích Chương lạnh nhạt kể cho Hạ Ngưng , ra mẹ Tư Khảm Hàn bởi vì gặp cố mất tám năm trước, khi Tư Tích Chương với những lời này, có thể cảm nhận được bắp thịt Tư Khảm Hàn ngồi bên cạnh căng thẳng cực độ, Hạ Ngưng có chút hiểu.

      Thái độ của họ đối với rất tốt, giống như là gặp được mọi người rất vui, mặc dù thấy cười, nhưng có thể cảm nhận được, điều này khiến rất nhanh buông xuống lo lắng cùng khẩn trương.

      Nhìn Tư Khảm Hàn, Hạ Ngưng đụng đụng vai , bởi vì có Tư Tích Chương ở đây, nên ít nhiều có chút e lệ, lại sợ để lại cho người ta ấn tượng tốt, dám dựa vào Tư Khảm Hàn quá gần, nhớ tới lời của ngày hôm qua, khỏi giọng hỏi: “Tư Khảm Hàn, ngày hôm qua giải thích với em phải chính là dẫn em về nhà chứ?”

      phải em muốn hiểu hia đình sao?” Tư Khảm Hàn bĩu môi.

      “Vậy sao trước cho em tiếng hả? Làm em có chuẩn bị tâm lý, như bây giờ, là thất lễ.” Hạ Ngưng tiếp tục bên tai nghiến răng.

      Tư Khảm Hàn khinh thường nhìn , ánh mắt lồ lộ tin tưởng, “ cho em, em cảm thấy mình nhân cơ hội bỏ chạy?”

      “Ay ya. . . . . .” Nhớ tới biểu vừa rồi xe, da đầu Hạ Ngưng tê dại, người đàn ông này là con giun trong bụng à, chỉ là khóe miệng lại che giấu được cười ngọt ngào, đưa tới gặp người nhà , là nghĩ tới, dù sao, bọn họ mới qua lại lâu, Tư Khảm Hàn là còn trẻ như vậy, mới trưởng thành chưa lâu, nhanh như vậy gặp phụ huynh rồi, ngẫm lại, Hạ Ngưng cảm thấy hồi rét lạnh, mẹ ơi, có phải ở trong bụng mẹ ăn quá nhiều thuốc thúc đẻ , bộ dáng có chỗ nào giống nam sinh 19 tuổi chứ.

      “Có điều, ai hôm nay mục đích của chỉ có như vậy?” Tư Khảm Hàn cười bí hiểm, tầm mắt rời khỏi người Hạ Ngưng , nhìn đến Tư Tích Chương vừa yên lòng chuyện với Tư Cách Hàn vừa len lén nhìn chuyện với Hạ Ngưng , “Ba, cầm lịch ra đây, con có việc muốn với ba.”

      “Được.” Nam nhân trưởng thành nghe được lời của con, hai lời liền xoay người lên lầu, bạn chống cằm, nheo mắt lại đăm chiêu nhìn Tư Khảm Hàn, lạnh nhạt ra lời hợp với tuổi của : “, mới lớn có nhiêu? vội chứ?”

      Hạ Ngưng khó hiểu, nghe hiểu ý Tư Cách Hàn, khỏi hỏi: “ gấp cái gì? Em nghe hiểu.”

      Tư Khảm Hàn ý vị sâu xa nhìn cái, “Lát nữa em biết thôi.”

      Bị sóng mắt dao động nhìn đến tự nhiên, Hạ Ngưng cách xa Tư Khảm Hàn bước, khinh thường hừ tiếng, “ thôi, ai mà thèm?!”

      Tư Cách Hàn nhìn chăm chú Hạ Ngưng , nhàn nhạt cười nhạo, “, chị dâu có vẻ thông minh.”

      “Ừ, rất đần.” Tư Khảm Hàn tỉnh bơ phớt lờ nhún nhún vai, đùa cợt nhìn Hạ Ngưng đỏ mặt, tới ngồi xuống bên cạnh Tư Tích Chương, cùng ông nghiên cứu lịch, “Thế nào? Có ngày thích hợp ? Con muốn làm nhanh hết mức có thể.”

      “Gấp vậy sao?” Đáy mắt Tư Tích Chương cao hứng đùa cợt, “Ta cũng có ép con nhé.”

      “Nhanh chút, bớt chuyện, con thích tốc chiến tốc thắng.” Tư Khảm Hàn có chút bất đắc dĩ, chỉ sợ Hạ Ngưng suy nghĩ lung tung, hơn nữa, cũng có ý này, sau khi quyết định, giữa hai người cũng tăng thêm cảm giác an toàn, lúc nào cũng nghĩ lung tung nữa, mấy ngày nay, có tâm trí làm việc, năng suất làm việc giảm xuống rất nhiều, vì để tránh cho chuyện như vậy lại xảy ra, cảm thấy làm như vậy còn gì tốt hơn, nếu sớm hay muộn đều phải làm, bằng làm sớm chút, tốn ít sức lại bớt lo.

      Ý gì vậy? Hạ Ngưng ngồi trật tự bên, trong đầu mờ mịt, hoàn toàn theo kịp tiết tấu của bọn họ, lại thể bất lịch bừa bãi cắt lời bọn họ, chỉ có thể ngồi bên duy trì rối rắm.

      “Chị dâu, thôi, dạy em làm bài tập.” Tư Khảm Hàn chỉ thị, Tư Cách Hàn đặt báo tài chính và kinh tế xuống, lên lầu.

      “Bài tập gì?” Hạ Ngưng đành phải theo sau, giây trước còn bị mắng đần, giây sau lại muốn dạy, Hạ Ngưng hiểu tư duy logic của người nhà Tư Khảm Hàn nữa.

      “Đây.” Tư Cách Hàn vứt cho tờ đề, “Mấy cái đề mục lớn đó, chị xem giúp em, xem hiểu cho em biết.” xong liền cầm máy tính xách tay đến bên cạnh, xem hoạt hình.

      Hạ Ngưng lặng câm, nhưng lại xấu hổ dám cự tuyệt, nửa giờ trôi qua, Hạ Ngưng vò đầu bứt tai, mẹ ơi, ai tới cứu ?! Đề nhiều như vậy, hiểu cái nào, nhìn cậu bé xinh đẹp tuyệt trần xem hoạt hình, Hạ Ngưng muốn lại thôi.

      Tư Cách Hàn nhìn đồng hồ, tắt máy tính, xoay người, “Chị dâu , thôi.”

      “Ơ? đâu?” Hạ Ngưng hiểu tại sao, chỉ chỉ bài thi, “Chị vẫn chưa nghĩ ra.”

      “Em biết , căn bản em cũng kỳ vọng chị có thể nghĩ ra được.” Tư Cách Hàn cười mê người, “Em chỉ là muốn xem chị dâu tương lai ngốc bao nhiêu mà thôi.”

      Nghe vậy, Hạ Ngưng xấu hổ muốn độn thổ, xuống lầu, Tư Khảm Hàn và Tư Tích Chương ở bàn ăn đợi bọn họ.

      Lúc ăn cơm, Tư Tích Chương như bừng tỉnh đại ngộ mở đầu câu chuyện, “Tiểu à, sao đưa ông thông gia tới đây cùng ăn cơm? Cũng tiện để chúng ta thượng lượng số chuyện nho .”

      Tư Tích Chương vừa dứt lời, Hạ Ngưng thiếu chút nữa cười sặc sụa, vì để mình thất lễ, vội vàng che miệng lại, kìm nén đến mắt cũng hồng hồng, nhìn có chút đáng thương, ông thông gia? với Tư Khảm Hàn vẫn chưa tới bước ấy mà?

      Ánh mắt trách cứ nhìn Tư Tích Chương, Tư Khảm Hàn vuốt lưng cho Hạ Ngưng , “Tìm ngày chúng ta qua đó phải được rồi sao?”

      “Ừ, cũng tốt.” Tư Tích Chương gật đầu cái.

      “Cái gì?!” Buông tay che miệng ra, Hạ Ngưng cả kinh, trừng mắt nhìn Tư Khảm Hàn, vẫn chưa đề cập chuyện Tư Khảm Hàn với ba, tìm ba làm gì? “ tới nhà em làm gì?”

      “Hạ sính.” Tư Khảm Hàn dửng dưng giới thiệu vắn tắt.

      “Cái gì?!” Lần này, Hạ Ngưng triệt để rống giận, kinh ngạc quá mức lấn át niềm vui trong , “Hạ cái gì sính?”

      “Chính là cái ý nghĩ trong lòng em đấy.” Tư Khảm Hàn yên lặng ăn đồ ăn trước mặt Hạ Ngưng , nhíu mày, lại nhàn nhạt hỏi: “Ngày mồng 6 tháng sau quyết định kết hôn, vừa vặn khuyết vị trí dâu, em có muốn bổ sung vào ?” Ngữ khí tựa như thời tiết hôm nay tốt vậy.

      Hạ Ngưng chợt ngẩn ra, tim đập nhanh, nhìn Tư Khảm Hàn vẫn tao nhã như cũ ngồi ăn cơm, nhìn gần, có thể thấy rất gương mặt tuấn tú của ửng đỏ, tay bưng bát cũng có chút cứng ngắc khiến cảm thấy xa lạ.

      Cái miệng nhắn của Hạ Ngưng đóng đóng mở mở, việc đến quá đột ngột, căn bản chút cũng chưa chuẩn bị tâm lý, “Em. . . . . . Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, hơn nữa. . . . . . phải mới 19 tuổi sao? Sao phải vội như vậy?”

      “Chúng ta kết hôn là chuyện sớm hay muộn, sớm chút phải tốt hơn sao? Hay là em vốn dĩ tính gả cho ?” Tư Khảm Hàn đặt đũa xuống, liếc nhìn hai người kia, giọng điệu mặc dù là chất vấn, nhưng cũng có mất mát mà phát ra, ánh mắt cũng ảm đạm rất nhiều.

      ?!” Hạ Ngưng nghĩ tới muốn ở chung chỗ với , nhưng vẫn chưa nghĩ tới chuyện lâu dài, lời này của cảm giác như chuyện kết hôn với là chuyện có khả năng thay đổi, nhận định cũng như vậy.

      Đè nén trái tim đập loạn, Hạ Ngưng cực kỳ khẩn trương, dám nhìn mặt người khác xem hai người diễn trò, khuôn mặt nhắn ửng đỏ, “Nhưng. . . . . . , chúng ta còn trẻ như vậy, muộn chút cũng được mà, cần phải gấp như vậy đâu.”

      Tư Khảm Hàn cho là ghét bỏ quá trẻ, thái độ hời hợt, khiến có cảm giác an toàn, “Chúng ta cũng trưởng thành, cũng vậy tin tưởng có đủ khả năng đảm đương, có thể chịu trách nhiệm về chúng ta, hơn nữa, tin tưởng, năng lực của như thế nào em biết , đem chuyện như vậy ra để giỡn, Tư gia chúng ta, cả đời chỉ có thể cưới vợ, được ly hôn.”

      “Hả?!” Hạ Ngưng kinh ngạc nhìn Tư Tích Chương, thảo nào dựa vào điều kiện của Tư Tích Chương, ông còn trẻ như vậy cũng tái hôn, Tư Khảm Hàn vui nheo mắt lại nguy hiểm nhìn , “Em như vậy là có ý gì? được ly hôn, em có vẻ như đáng tiếc? Hả?”

      có!” Hạ Ngưng vội vàng lắc đầu, vui vẻ ùn ùn ập tới, cái miệng khống chế được nâng lên, “Cái đó, để cho em suy nghĩ chút nha.”

      “Được thôi.” Tư Khảm Hàn gật đầu cái, giây sau lại , “Dù cho em muốn hay ngày 6 tháng sau vẫn phải kết hôn, dâu chỉ có thể là em, có ý kiến gì.”

      Xem như Hạ Ngưng hết chỗ rồi, vui sướng giảm xuống chút, khóe miệng giật giật, ý là phải chuyện của à? Chỉ cần lúc đó đến tham dự thôi hả? Đây là hôn nhân kiểu gì vậy? Ngay cả cầu hôn cũng có chứ đừng cái gì mà nhẫn với hoa tươi, rồi quỳ xuống nữa.

      Nghĩ chút lại cảm thấy cực kỳ bất phẫn, thái độ đó của là thế nào, Hạ Ngưng bĩu môi, nhưng mà, ai kêu ? Coi như thái độ của khác người bình thường, song, vẫn có thể cảm thấy nghiêm túc, giống như chỉ suông mà thôi.

      “Vậy cũng tốt, đợi chút chúng ta hạ sính.” Nhìn thấy Hạ Ngưng thỏa hiệp, khóe miệng Tư Khảm Hàn kìm được nhếch lên, rất nhanh, lại che giấu mím chặt môi, chỉ là, đáy mắt vẫn mỉm cười như cũ.

      Trong quá trình này, Tư Khảm Hàn ra ngoài chút, gọi cuộc điện thoại.

      “Huân, thay tôi tra người, tôi nghĩ, tám năm nay, có lẽ, chúng ta bỏ qua .”

      “Ừm.” Hòa Huân Thức lên tiếng trả lời, “Là ai?”

      “Tôi có tài liệu của , đợi lát tôi gửi cho , mấy ngày nay giúp tôi trông chừng Nhã Tư, nhớ phải cẩn thận chút, lão hồ ly Lam Trung ấy cực kỳ giảo hoạt.” xong, nhìn mấy người bên kia, lại : “Còn nữa, hôn lễ cụ thể định vào ngày sáu tháng sau, thông báo cho vài người khác.”

      “Xác định rồi?” Từ trước đến nay Hòa Huân Thức đều nhiều lời, nhàn nhạt : “Chúc mừng!” Dừng chút, Hòa Huân Thức lại : “Gần đây Lam Trung cực kỳ điên cuồng, thầm lấy lòng phía đối tác cạnh tranh, có điều, phát được sớm, tôi giải quyết rồi, nhưng là tôi sợ ghi hận trong lòng, có ý nghĩ xấu, gần đây cũng cẩn thận chút, tôi phái số người tới bảo vệ mấy người các .”

      “Ừ, cám ơn, gần đây khá bận, thay tôi xử lý chút.” xong, Tư Khảm hàn liền tắt điện thoại, gương mặt tuấn tú có chút tự nhiên, số lần hai từ cám ơn này nhiều.

      Sau khi ăn cơm xong, mặc kệ ba con kia, Hạ Ngưng chạy về nhà gặp ba , ba Hạ tự nhiên rất vui, rất lâu rồi chưa gặp con , nhớ nó là điều đương nhiên, hàn huyên rất lâu, Hạ Ngưng ấp úng lúc mới trọng điểm với ba.

      “Cái gì?” Ba Hạ cau mày, đồng ý : “Các con mới ở chung chỗ chưa lâu, tình cảm lại chưa ổn định, sao có thể làm liều như vậy? Kết hôn phải là trò đùa, là việc lớn liên quan đến cả đời người, sao có thể tùy tiện như thế?”

      “Ba, con thích ấy, cũng muốn ở cùng ấy, ấy, tốt vô cùng, chờ ba nhìn thấy biết liền à.” Hạ Ngưng nghe theo níu ống tay áo ba Hạ, biết cái quyết định này có hơi hấp tấp, cũng có chút lo lắng, nhưng lại hối hận đáp ứng Tư Khảm Hàn, giống như Tư Khảm Hàn , nếu quyết định sống cùng nhau, kết hôn sớm chút cũng là chuyện tốt.

      Hạ Ngưng vừa xong, chuông cửa chợt vang lên, đợi ba Hạ mở miệng, Hạ Ngưng chạy tới mở cửa, là mấy người Tư Khảm Hàn.

      “Mọi người?” Thấy hai người vào trong nhà, ba Hạ giật mình, cả đời này ông cũng chưa từng gặp qua người đàn ông nào dáng dấp tốt như vậy, lời cử chỉ của bọn họ tràn ngập tao nhã cùng quý khí, giống như trong tưởng tượng của ông mấy người nhà giàu chỉ biết nhìn người bằng nửa con mắt, trong lúc này biết phải làm thế nào.

      Hạ Ngưng gọi ba Hạ thất thần quay trở lại, mặt ba Hạ ửng đỏ, “Mời hai vị ngồi.”

      cần khách sáo, về sau là người nhà rồi.” Tư Tích Chương sang sảng cười lớn.

      “Ba.” Tư Khảm Hàn trực tiếp hơn, vui nhìn Hạ Ngưng bị sặc nước, tiếp lời, ánh mắt thành khẩn : “Hôm nay ra là tới cầu hôn, hi vọng ba có thể tác thành cho chúng con, con đối xử tốt với Tiểu , ấy trọn đời trọn kiếp.”

      Trái tim Hạ Ngưng như được rót mật, quả dám tin nhìn Tư Khảm Hàn, cái người Tư Khảm Hàn vừa chuyện với giọng điệu cung kính đứng đắn ấy chưa từng thấy qua, còn nữa, từ khi nào bắt đầu gọi là Tiểu ? Sao biết nhỉ?

      “A. . . . . .” Ba Hạ nghẹn lời, nhìn gương mặt tuấn tú thành khẩn ngay trước mặt nhứng lời thoại chuẩn bị để từ chối đều biến đâu mất, ông nhìn ra được Tư Khảm Hàn cực kỳ ưu tú, có của cải có tài có diện mạo, lại còn rất chững chạc, người như vậy, có thể để mắt tới Hạ Ngưng , ông biết là con ông như vậy là được hời rồi, đâu còn lời nào để mà từ chối chứ? Con mình có thể gả vào nhà tốt, ông cũng vui vẻ.

      Đuôi mắt lên ý cười, ba Hạ cười cười, “ gì vậy chứ? Tiểu có thể gả cho nhà tốt như con, là phúc của con bé.”

      “Ha ha, ông thông gia cứ đùa, Tiểu cực kỳ ưu tú nha, tôi rất vui.” Tư Tích Chương vừa nghe, càng thêm vui mừng nhướng mày, “Vậy. ông thông gia, chúng ta bàn bạc chút chi tiết trong hôn lễ .”

      “Này, ra cũng có thể chuyện dễ nghe như vậy à?” Bỏ lại hai ông lão nhiệt tình thảo luận, Hạ Ngưng ngồi xuống bên cạnh Tư Khảm Hàn, “Vậy có thể lại chút lời dễ nghe vừa nãy ?”

      Tư Khảm Hàn lườm Hạ Ngưng cái, “Nếu như như vậy lừa ba em, em cảm thấy ông có thể nhanh như vậy gả em cho sao?”

      Hạ Ngưng giật giật khóe miệng, bất mãn trừng mắt xem tin tức về Tư Khảm Hàn di dộng mở, qua lại lâu như vậy, cũng chưa từng nghe câu ngon ngọt từ miệng Tư Khảm Hàn, hôm nay có ngoại lệ, vốn định nhân cơ hội muốn nhiều hơn vài câu, xem ra, tính sai rồi.

      thôi, chúng ta ra ngoài chuyến.” Tư Khảm Hàn đứng lên, ra cửa, ném lại câu.

      đâu?” Hạ Ngưng theo sau, “Bộ dạng chúng ta như vậy cũng được sao?”

      “Có được hay em cứ theo phải là biết rồi sao?” Tư Khảm Hàn , nhìn thấy nữ nhân mặt sầm sì bên cạnh, bĩu môi miễn cưỡng giải thích: “Những chuyện này hiểu, để cho người trước làm là tốt rồi, còn nữa, có thể có cơ hội như vậy, bọn họ cũng rất vui vẻ, khi như vậy, chúng ta cũng làm chút chuyện của chúng ta .”

      “Chuyện gì?” Nghe như vậy, cảm thấy cũng có lý, Hạ Ngưng lên, cực kì tự nhiên dắt tay Tư Khảm Hàn, khoảnh khắc này trái tim Tư Khảm Hàn đập lỡ nhịp, cúi đầu có vẻ đăm chiêu nhìn những ngón tay đan vào nhau, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

      “Rất nhanh em biết thôi.” Tư Khảm Hàn lắc đầu, ánh mắt lóe sáng, tươi cười có chút trẻ con, khiến cho người ta cảm thấy có chút như em trai Tư Cách Hàn, nhưng so ra, Tư Khảm Hàn có phần kín kẽ và thành thục hơn, Hạ Ngưng khỏi ngây người.

      Đầu tiên, Tư Khảm Hàn đưa tới cửa hàng đá quý lấy vật, tiếp theo đưa đến khu vui chơi, Hạ Ngưng ù ù cạc cạc theo , nhưng trong lòng vẫn rất vui, lần này, hình như là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài chơi, đây có được coi là hẹn hò ?

      Khu vui chơi rất nhiều người, Tư Khảm Hàn dắt tay bé của , vào trong cabin Vòng Quay Mặt Trời, bên trong sớm để bó hoa, Hạ Ngưng ngạc nhiên mở to hai mắt, thể tin nhìn Tư Khảm Hàn.

      Tư Khảm Hàn xoay mặt, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, ngồi ở bên gì, tim Hạ Ngưng đập nhanh, tiếng hai tiếng, tiếng tim đập đếm được nữa, khi bọn họ lên đỉnh vòng quay Tư Khảm Hàn đột nhiên đứng lên, động tác cứng ngắc ôm lấy bó hoa, móc ra cái hộp, chân quỳ xuống đất, cầm tay Hạ Ngưng cẩn thận nhìn, đưa bó hoa ra trước, “A, Hạ Ngưng , gả cho nhé.”

      , em. . . . . .” Hạ Ngưng cắn môi dưới, trong lòng kích động thôi, hiểu Tư Khảm Hàn, giống như biết làm những việc như thế này, mà cũng hi vọng làm như vậy, trước kia lúc xem phim cảm thấy làm như vậy quá khác người, nhưng tại, ngại khác người phen, sống mũi chợt cay cay là sao?

      Bàn tay cầm hoa dùng sức, ánh mắt tập trung khuôn mặt nhắn của Hạ Ngưng , “Em. . . . . .”

      Nhìn thấy Tư Khảm Hàn căng thẳng như vậy, Hạ Ngưng bật cười, hiếm khi thấy được bộ dáng Tư Khảm Hàn như vậy, cũng nên thỏa mãn, “Được, em nhận.” xong nhận hoa trong tay Tư Khảm Hàn, ôm lấy eo , mới phát bắp thịt của Tư Khảm Hàn căng cứng, trong lòng cười trộm.

      “Đợi chút.” Tư Khảm Hàn đẩy Hạ Ngưng ra, mở hộp ra, lấy vật bên trong ra lồng vào ngón áp út của nghiêm túc nhìn , “Hạ Ngưng , đầu tiên chút, nếu em đón nhận chiếc nhận này, sau này cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng được thay lòng đổi dạ, Hạ Ngưng - - em chỉ có thể là của Tư Khảm Hàn, em hiểu chưa?”

      “Vâng!” Hạ Ngưng đáp lại cực kỳ vang dội, cười tới cong chân mày, dí dỏm nhìn , “Em có thể lý giải là, cả đời này Tư Khảm Hàn- - là người đàn ông của em đúng ?”

      Đeo chiếc nhẫn vào tay Hạ Ngưng , Tư Khảm Hàn gật đầu cười cái, còn : “Em có thể lý giải là- -sau này, cho phép em cả đời tung hoành ngang dọc trong thế giới của .”

      “Woa!” Ánh mắt Hạ Ngưng sáng lên, le lưỡi, “Cái này xem như là cam kết nhỉ?”

      “Em thích chứ.” Tư Khảm Hàn tiếp tục gật đầu, lại nhíu nhíu mày, “Em có thấy lãng mạn ?”

      “Hả?” Hạ Ngưng đỏ bừng cả mặt, gật đầu cái, có điều bình thường ai người ta lại hỏi như vậy chứ, khó hiểu hỏi lại: “Sao hỏi như vậy?”

      Tư Khảm Hàn thở phào nhõm, mặt nhăn mày nhó càng ngiêm trọng, “Bách , lời cầu hôn phải lãng mạn con nhà người ta mới chịu nhận lời, những thứ này là dạy .” có chút mất tự nhiên, “Có điều, thích như vậy, cuộc sống của chúng ta về sau, đường còn rất dài, cần thiết phải làm mấy cái này để củng cố tình cảm nhé?”

      “Ặc. . . . . .” Hạ Ngưng gật đầu cái, cảm thấy cũng đúng, cũng còn lời nào để , tại thậm chí còn cảm thấy Tư Khảm Hàn có chút đáng , đặc biệt là suy nghĩ của cách rất xa so với bạn bè cùng trang lứa, bắt đầu chờ mong cuộc sống sau này mỗi ngày có Tư Khảm Hàn ở bên.

      “Thế nào? Hài lòng ?” Hạ Khê Bách đứng quan sát Hạ Ngưng thử váy cưới tinh tế đoan trang trước gương.

      “Rất đẹp! Cám ơn .” Hạ Ngưng xoay người cám ơn.

      Tư Khảm Hàn tự thay bộ vest màu đen từ trong phòng ra, thấy Hạ Ngưng cười tự nhiên, ánh mắt chớp chớp trái tim đập lỡ nhịp.

      “Hàn, thấy thế nào? Tay nghề của ta tệ chứ?” Bổ nhào tới bắt gặp Tư Khảm Hàn thất thần, Hạ Khê Bách dương dương đắc ý cười, xong, tầm mắt nhìn đến Tư Khảm Hàn chỉnh lại trang sức đầu Hạ Ngưng , hai người đứng chung chỗ rất xứng đôi, hài lòng cười cười, “Ừm, tệ, rất xứng đôi.”

      Tư Khảm Hàn nghiêm túc vén tóc giúp , Hạ Ngưng hơi mất tự nhiên, ngoảnh mặt , lát sau, Tư Khảm Hàn mới : ‘Được rồi.” Quay đầu với Hạ Khê Bách: “Bách, quyết định lấy mấy bộ này, cậu về trước nhé.”

      Sau khi Hạ Khê Bách , Tư Khảm Hàn lái xe đưa Hạ Ngưng trở về, nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Hạ Ngưng lúc trắng lúc xanh, mặt tràn đầy lo lắng, tấp xe vào lề đường, “Em sao vậy? Đau ở đâu à?”

      Hạ Ngưng lắc đầu cái, miệng nhắn trắng bệch, cười an ủi Tư Khảm Hàn, “Đột nhiên em thấy tức ngực, giống như. . . . . . Cảm giác giống như khó thở, bây giờ đỡ nhiều rồi.”

      Trong lòng Tư Khảm Hàn chấn động, bàn tay siết lên cửa xe tới trắng bệch, “Có muốn bệnh viện khám chút ?”

      cần, bây giờ sao rồi.” Hạ Ngưng dừng lại cảm nhận chút, cái loại cảm giác đau đến tan lòng nát dạ xa, sắc mặt cũng khá hơn chút.

      Lúc này Tư Khảm Hàn mới thở phào nhõm, đưa Hạ Ngưng về nhà, rót cho cốc nước, nhớ tới chuyện vừa rồi, gương mặt tuấn tú chợt hốt hoảng, “Tiểu , hai ngày nay nếu có việc gì em cứ ở nhà, được đâu hết, nhớ chưa?”

      “Tại sao?” Hạ Ngưng hiểu.

      “Em. . . . . . Mấy ngày nay sức khỏe em tốt, thời tiết bây giờ lại lạnh, ra ngoài rất dễ bị cảm cúm.” Tư Khảm Hàn ấp ấp úng úng dối lý do tương đối hợp lý.

      “Được rồi.” Thấy Tư Khảm Hàn lo lắng, Hạ Ngưng thấy cũng đúng, hơn nữa cũng có việc gì, ra ngoài cũng sao.

      Trước hôn lễ ngày, ba Hạ ra ngoài từ sớm chuẩn bị công việc liên quan đến hôn lễ, Hạ Ngưng ăn bữa trưa, đột nhiên, loại cảm giác khó thở lại ập tới, cảm giác này mấy ngày nay đều xuất mỗi ngày lần, Hạ Ngưng có chút lo lắng, chẳng lẽ bị bệnh gì, nghĩ như vậy, cảm giác lo lắng càng tăng thêm, Hạ Ngưng đứng ngồi yên, vốn định gọi điện thoại cho Tư Khảm Hàn, nhưng nhớ tới mấy hôm nay vừa bận rộn việc công ty vừa tất bật chuẩn bị hôn lễ, rất bận rộn, cho nên liền bỏ cái ý định này, thay bộ quần áo rồi ra ngoài.

      muốn tới bệnh viện gần đây khám chút, mặc dù sắp kết hôn nên bệnh biện, nhưng thể chịu được nữa, mấy hôm nay rất sợ, ngồi lên taxi, Hạ Ngưng chìm trong suy nghĩ của bản thân, hề phát tài xế có gì bất thường, đột nhiên, tài xế quay mặt sang, tay duỗi ra phía sau, dùng cái khăn bịt mũi Hạ Ngưng , Hạ Ngưng kịp phản ứng, chưa tới nửa giây liền té xỉu.

      Tác giả có lời muốn : toàn văn sắp kết thúc, mọi người hi vọng khả năng ngược là bao nhiêu, chỉ có mấy ngàn chữ thôi, Tiểu Tư viết kết thúc hơi vội chút, khiến nhiều người mong chờ những chuyện sau hôn lễ thất vọng rồi, vì thế, Tiểu Tư ở nơi này câu, xin lỗi mọi người!

      Tiểu Tư gần đây rất bận, sắp tới phải thi cuối kỳ, vốn nghĩ muốn dừng thời gian, nhưng lại sợ mọi người có kiên nhẫn chờ đợi, nên đành viết trước kết thúc.

      Mặc dù Tiểu Tư lần đầu viết truyện, cũng coi là tốt, nhưng vẫn có độc giả ủng hộ, cảm ơn nhiệt tình ủng hộ Tiểu Tư, vì thế, Tiểu Tư lại lần nữa lời xin lỗi mọi người, xin lỗi.

      Được rồi, nhiều lời vô nghĩa, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, cám ơn!

      Chương 107: Đại kết cục – 1

      Editor: Tiểu Cân
      Beta: Junie Tkn

      Cùng thời điểm đó, tại nhà hàng nơi tổ chức hôn lễ ngày mai.

      Cúp điện thoại, Hòa Huân Thức khó nén vẻ đắc ý, tới bên cạnh Tư Khảm Hàn chỉ đạo bố trí nhà hàng, “Hàn, nửa giang sơn của Lam Trung sụp đổ, nếu lần này chúng ta trả giá thắng lợi, vậy chỉ còn chờ phá sản thôi.”

      “Ừ.” Tư Khảm Hàn cao hứng như Hòa Huân Thức dự đoán, chân mày khẽ nhíu, như có tâm .

      “Hàn? làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Tư Khảm Hàn có chút đúng, Hòa Huân Thức lo lắng, theo lý thuyết, kế hoạch báo thù chuẩn bị nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng sắp đến hồi kết, hơn nữa dưới tình huống kết quả rất tốt, ta nên vui vẻ mới đúng.

      “Huân.” Tư Khảm Hàn nghe thấy Hòa Huân Thức gì, chợt xoay người lại, vẻ mặt lo lắng : “Nhanh chóng sắp xếp thêm nhiều thủ hạ tới bảo vệ Hạ Ngưng , nhanh .”

      làm sao vậy? Tôi sắp xếp thủ hạ rất tốt rồi, có chuyện gì đâu.” Hòa Huân Thức an ủi Tư Khảm Hàn, từ lúc quen , Tư Khảm Hàn bất cứ phương diện nào cũng mạnh hơn rất nhiều, nay lại có thể dùng bộ dáng hoảng sợ như vậy nhìn mình sao?

      Hòa Huân Thức trấn an được Tư Khảm Hàn, ánh mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng, vành mắt đỏ rực, muốn gì, đúng lúc này, điện thoại di động của Hòa Huân Thức reo lên, Tư Khảm Hàn lập tức chăm chú nhìn .

      “Cái gì? Mau đuổi theo!” Tay Hòa Huân Thức cầm điện thoại run lên, xong liền cúp điện thoại, quay đầu lại, dám nhìn thẳng vào mắt Tư Khảm Hàn.

      xảy ra chuyện gì?” Đè nén bất an trong lòng, Tư Khảm Hàn bình tĩnh hỏi.

      “Trước khi thủ hạ của tôi kịp phản ứng, ấy vào taxi, bị bắt rồi.”

      Trái tim kịch liệt sợ hãi, co quắp, tay chống tên bàn ăn, các khớp xương trắng bệch, ánh mắt đau thương nheo lại, bảo em được ra ngoài, tai sao em nghe chứ? Tại sao? Ở nhà ngây ngốc làm dâu của tốt sao?

      Nắm lấy khăn trải bàn, bàn tay to lớn hất lên, toàn bộ đồ ăn thức uống bàn rơi xuống, thanh đổ vỡ tan tành vang mặt đất, kinh động những nhân viên hỗ trợ ngoài sân hay biết, Hòa Huân Thức khoát khoát tay, ngăn nhân viên đến hỏi thăm.

      “Hàn, xin lỗi, tôi. . . . . .” Tư Khảm Hàn ngăn lại lời của Hòa Huân Thức, ánh mắt nhìn xa xăm, lắc lắc đầu, “ phải lỗi của cậu, người sai, là tôi.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Hòa Huân Thức cũng tỉnh táo lại.

      làm thế nào cả.” Xem ra Tư Khảm Hàn lại rất trấn định, bàn tay trắng bệch nắm chặt thành nắm đấm, “Qua thời gian ngắn nữa khẳng định bọn chúng mất lợi thế, để xem động tĩnh của bọn chúng, về phần đấu thầu, tôi buông tay!”

      hiểu ý của Tư Khảm Hàn, cũng tin tưởng Tư Khảm Hàn tính toán mọi chuyện rất chu toàn, nhưng vẫn muốn nhắc nhở chút, điều Tư Khảm Hàn quan tâm nhất, “Vậy Hạ Ngưng làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ Lam Trung đạt được mục đích, thẹn quá hóa giận, giết con tin làm thế nào?”

      “Tôi tuyệt đối để cho ông ta có cơ hội đó!” Ánh mắt Tư Khảm Hàn nảy sinh ác độc, “Huân, lát nữa kêu người gỡ xuống toàn bộ ảnh cưới của tôi, thay bằng tôi với Nhã Tư, nhưng tại chưa cần đổi, chúng ta tùy cơ hành .”

      “Cái gì? !” Hòa Huân Thức thể tin những gì mình nghe thấy, Tư Khảm Hàn rất tỉnh táo, trước nay chưa bao giờ tỉnh táo như vậy, cười lạnh tiếng, “Tôi thuyết phục Nhã Tư làm dâu của tôi lát, bây giờ tôi phải trở về chuyến.”

      Cho dù đồng ý, Hòa Huân Thức cũng đành ngậm miệng, gì.

      Trở lại sân lớn Tư gia, Tư Khảm Hàn lập tức vào thư phòng, tìm tài liệu cần dùng, bởi vì Hòa Huân Thức vẫn đuổi theo chiếc taxi kia, cho nên bên phía bọn cướp chưa gửi tin gì đến, thẳng cho đến buổi tối.

      Quản gia gõ cửa thư phòng, “Thiếu gia, nhận được bưu phẩm.”

      Tư Khảm Hàn giật mình, mắt nhìn màn hình máy tính có tiêu điểm, lúc lâu sau mới mở cửa nhận lấy bưu phẩm, ngồi trở lại chỗ cũ, vừa từ từ mở bưu phẩm vừa hỏi: “Có nhìn thấy là ai đưa đến ?”

      Ánh mắt quản gia nhìn bên trong cái bọc, trong lòng thấp thỏm yên : “ có, là đặt ở cửa, người gác cổng là nhìn lắm.”

      Tư Khảm Hàn cầm vật bên trong cái bọc lên, chiếc nhẫn khắc sx và nốt nhạc, lọn tóc , lẳng lặng nằm bên trong, Tư Khảm Hàn giữ cho bản thân bình tĩnh tự nhiên, lấy ra cẩn thận đánh giá.

      “Đại thiếu gia? Tại sao lại có người có thể gửi những thứ này tới đây?” Quản gia vô cùng khó hiểu hỏi.

      “Là đại thiếu phu nhân, ấy bị bắt cóc rồi.” Tư Khảm Hàn như gió thổi mây bay.

      “Hả?! Sao có thể như vậy được? Kẻ nào to gan như vậy dám cướp người của Tư gia chúng ta? Mau cứu người thôi?” Quản gia hoài nghi biểu của Tư Khảm Hàn, lòng ông như bị kiến cắn, đứng ngồi yên, lo lắng tới lui, “Vậy đại thiếu gia, chúng ta lên làm thế nào đây?”

      “Đừng vội, cháu tự có biện pháp, chú ra ngoài trước .” Tư Khảm Hàn khoát tay, mặt biểu cảm gì, quản gia sợ run lên, đăm chiêu nhìn Tư Khảm Hàn, ra ngoài.

      Cảm giác bước chân của quản gia xa, Tư Khảm Hàn kiềm chế được nữa, cả người co quắp ghế, cầm vật trong bọc, suýt chút nữa vặn nát.

      Lạnh lẽo u, lá vàng rậm rạp cây, phất qua phất lại lộn xộn yên, run rẩy xào xạc trong gió thu, lung lay như sắp rơi xuống, lạnh lẽo tiêu điều.

      Tại góc vắng vẻ vùng ngoại ô B thị, tòa nhà vẫn chưa xây xong, mấy người đàn ông ngồi trước cửa run bần bật thầm.

      Bên trong căn phòng trống trải, từng đợt gió lạnh thổi vào, u ám thê lương, làm Hạ Ngưng trong cơn ác mộng tỉnh dậy.

      người mặc chiếc áo sơ mi mỏng, quần jean, tay chân đều bị người ta dùng dây thừng trói chặt, làn da trắng nõn rỉ ra vết máu thẫm, miệng cũng bị nhét chặt miếng vải bông dày, người và mặt chi chít những vết thương sưng đỏ rỉ máu.

      Hạ Ngưng choáng váng mơ hồ tỉnh lại, người truyền đến từng cơn đau đớn tê dại khiến nhất thời có chút ý thức, đôi mắt ảm đạm chuyển động, lo lắng nhìn những thứ người mình, thấy mình bị dây thừng trói chặt, cơn đau từ những đòn đánh tàn nhẫn lại truyền đến khiến cho suýt chút nữa lại ngất , lúc này tuyệt vọng muốn khóc.

      Ngày hôm qua ra khỏi cửa ngồi lên taxi, nhớ mình bị tài xế dùng tầm vải bịt miệng , sau khi tỉnh lại biết vì sao lại ở chỗ này, đôi mắt ngập lệ, sớm biết thế này nghe lời Tư Khảm Hàn rồi, bây giờ nên làm thế nào đây? Sao Tư Khảm Hàn vẫn chưa tới cứu ?

      Rét run cầm cập, nhớ , bọn chúng sau khi Tư Khảm Hàn nhận được bưu phẩm chút tin tức cũng có, bởi vì Lam Trung nổi giận, đánh trận, cảm giác đau này vẫn như cũ, rất ràng.

      Hạ Ngưng khó khăn chuyển động mí mắt nặng trĩu, chưa kịp suy nghĩ nhiều, bị người ta cắt đứt suy nghĩ, giọng người đàn ông nặng nề vang đến tai , “Chết tiệt, phải Tư Khảm Hàn rất để ý con đàn bà này sao? Vì cái gì mà chịu lấy hạng mục cạnh tranh đấu thầu đổi lấy ta?”

      người đàn ông khác : “ ra tao sớm cảm thấy biện pháp này được rồi, từ trước đến nay Tư Khảm Hàn thiếu nữ nhân, tao cảm thấy đứa con mà buông tha vụ làm ăn trăm tỷ, cho dù đó có là dâu của cũng vậy thôi, xem ra chúng ta đánh giá cao tồn tại của nữ nhân này, còn nữa, chuyện của mẹ cũng khiến buông được, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác?”

      Lam Trung nghe xong, càng tức giận hơn, “Nghĩ cái con khỉ? Còn có biện pháp gì? tại chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống, chúng ta vào giáo huấn mụ đàn bà kia chút, tao tuyệt đối thể chấp nhận Tư Khảm Hàn cứ như vậy nẫng tay , tao muốn để cho nó phải trả cái giá lớn bằng máu!”

      Hạ Ngưng vừa nghe vừa hoảng sợ dịch chuyển cơ thể, vết roi còn chưa khép lại lại lần nữa xuất vết rách, đau đến thở nổi.

      Mí mắt sưng đỏ ngừng giật giật, thân thể cứng đờ, kinh hãi run rẩy, bất an dựa vào tường, tin được lắc đầu, trong lòng ngừng an ủi chính mình, phải như thế, Tư Khảm Hàn tới cứu , hôm nay bọn họ sắp kết hôn, sao có thể tới cứu .

      Lúc này mấy người đàn ông vào, xấu xa nhìn .

      Lam Trung từ từ tiến lại gần , rút miếng vải trong miệng ra, dùng lực bóp cằm , cho chuyện, đùa giỡn : “Hạ Ngưng phải ? Chậc chậc, là nhếch nhác, chờ người tới cứu sao? Có điều đáng tiếc, nghe , tới cứu mày đâu.”

      Cằm Hạ Ngưng bị bóp đau nhức, trái tim cũng thấp thỏm lo âu run rẩy, nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn , nhưng đinh đóng cột phản bác: “, ông dối, ấy tới cứu tôi, ông đừng có thể khiêu khích chia rẽ chúng tôi.”

      Lam Nguy càng bóp chặt cằm , tựa hộ muốn bóp nát, “Lừa mình dối người! ở đâu? Sao còn chưa tới?”

      Cằm Hạ Ngưng bị bóp đến khó chịu, ra lời, chỉ có thể trừng mắt khinh thường nhìn , cho tới khi buông tay, miệng lấy lại tự do, ho khan vài tiếng, nuốt nước miếng, giọng khàn khàn khẩn trương : “ thể nào, ấy tới cứu tôi, Hàn tới cứu tôi, ông đừng láo.”

      Lam Nguy nhìn ánh mắt hoảng sợ lại cố giả bộ trấn định, cảm thấy tỷ lệ Tư Khảm Hàn đến càng mong manh.

      Nghĩ đến Tư Khảm Hàn quan tâm , đến cứu , còn bất kỳ lợi thế nào, tất cả làm đều vô ích, hậu quả thân bại danh liệt, dám nghĩ tới, lửa giận nhanh chóng nổi lên trong lòng, tỉnh táo hoàn toàn biến mất, “Vậy sao? Tao cũng vô cùng chờ mong.”

      kéo lấy mái tóc dài của , đẩy mạnh đầu đập vào tường, đánh cho đến khi ngất xỉu máu tươi chảy đầm đìa đầu, mới cam lòng ném xuống, vừa vừa lớn tiếng quát tháo: “Người đâu, cho ta nếm chút khổ cực, chờ sau khi chúng ta ăn cơm xong, tao tự mình tới thẩm vấn.”

      “Vâng.” Những người bên cạnh lại lần nữa cầm gậy dài lên ngừng quất vào , “Lam tiên sinh, ta ngất rồi.”

      Sau khi Lam Trung ăn cơm xong, tới, nhìn Hạ Ngưng thương tích đầy mình, ánh mắt lãnh ( u lạnh lẽo): “Đem cái bao thứ hai gửi , lúc này lấy nước tạt cho ta tỉnh lại, được ngừng.”

      “Nhưng, đánh như thế này, ta chết, bây giờ hô hấp của ta rất yếu rồi.”

      “Thừa lời, chết thôi, cứ theo lời của tao mà làm.”

      thời gian ngắn nữa trôi qua, bên ngoài có người vẻ mặt hớn hở cầm điện thoại tới, đưa điện thoại cho Lam Trung rồi ghé vào tai : “Lam tiên sinh, Tư Khảm Hàn gọi tới, muốn gọi kia nghe điện thoại.”

      Lam Trung nhìn điện thoại, trong lòng vui vẻ hồi, đặc ý cười vào điện thoại, “Ha ha, Tư Khảm Hàn? Vật tao muốn đâu?” Sao vẫn chưa có.

      “Lam Trung?” Người ở đầu bên kia điện thoại dừng lại nửa giây, lạnh giọng uy hiếp : ‘Để ấy nghe điện thoại, nếu đừng mơ có được thứ ông muốn.”

      “Mày! Tư Khảm Hàn, chú ý thái độ của mày!” Lam Trung tức hộc máu, thua trận nhục nhã nhớ , khẽ cắn môi, giờ phút này thể cúi đầu, lặng lẽ kêu thủ hạ đưa điện thoại cho Hạ Ngưng , nhanh chóng tới mày nghe trộm.

      Hạ Ngưng bị hắt nước tỉnh lại, khóe miệng bị đánh đến sưng đỏ, khuôn mặt trắng noãn hoàn toàn biến dạng, vết thương chồng chất, nhìn điện thoại gọi tới, cười vui vẻ, nhịn đau, khàn khàn : “Hàn, là em, mau tới cứu em có được ?”

      Điện thoại bên kia chần chờ nửa giây, giọng tà mị dễ nghe lại truyền đến: “Hạ Ngưng , chuyện đến nước này, cũng cần phải giấu giếm nữa, tôi cũng muốn giấu nữa, còn nhớ ? Lúc bắt đầu tôi , đắc tội với người của tôi, cho tới bây giờ đều có kết quả tốt, biết phải ? Tôi chỉ là lợi dụng mà thôi.”

      Giọng của vẫn dịu dàng như nước, nhưng nội dung lại tàn nhẫn chí mạng.

      Hạ Ngưng nghe thấy có gì đó đúng, đau đớn người cũng cảm giác được nữa, hốt hoảng lắc đầu, khóc : “, thể nào, lừa em.”

      Tư Khảm Hàn nhún nhún vai buồn cười : “Ha ha, người quan trọng với tôi sao tôi phải cứu?” Tiếp theo lời xoay chuyển, “Lam Trung, muốn giết cứ giết, cần nhìn mặt mũi tôi.”

      , thể nào, . . . . . .” Hạ Ngưng còn chưa hết lời, bị Tư Khảm Hàn cười to cắt đứt.

      “Ha ha.” Đầu bên kia điện ngoại chưa ngừng, mỉm cười tiếp: “ vẫn chưa sao? Từ lúc bắt đầu tôi tính cả rồi, lợi dụng , tôi làm tất cả đều có mục đích.”

      “Mục đích rất ràng, để chú ý của mọi người tập trung vào , để bọn họ tin rằng tôi rất thích , thậm chí ngay cả ngày hôm nay chúng ta kết hôn đều là tôi cố ý sắp xếp, quả nhiên bọn họ ngây ngốc tin vậy, bọn họ buồn cười dùng co uy hiếp tôi, chứng minh kế hoạch của tôi rất thành công.”

      Hạ ngưng kinh ngạc, liều mạng lắc đầu, cho dù gặp gỡ như thế nào, đánh dữ dội, hành hạ bao nhiêu, đều gắng gượng vượt qua, cũng khóc, vậy mà bây giờ lại rơi lệ như mưa, càng ngừng lắp bắp: " phải đối xử ta như vậy , em tin, em tin, tại sao phải làm như vậy? Căn bản cũng có lý do làm như vậy."

      Bên kia điện thoại truyền đến tiếng hừ lạnh khinh thường, "Lý do? ra tôi vốn muốn khiến bị kích thích, nếu muốn lý do, vậy ta cũng cho biết, chỉ là người chết thay cho Tiền Nhã Tư, nếu tôi làm như vậy, hôm nay bị người ta trói chính là Nhã Tư rồi, tôi làm tất cả chỉ vì bảo vệ ấy, ấy mới là người tôi , tôi khiến tất cả mọi người biết là nữ nhân của tôi, chính là để cho bọn họ đem mục tiêu chuyển sang , như vậy ấy mới bị thương tổn, hiểu sao?" dđlqd

      Hạ Ngưng thể tiếp nhận này, lại lắc đầu, “, dối, dối, chỉ là muốn em lo lắng mà thôi, dối. . . . . .”

      Tư Khảm Hàn khẽ cười tiếng, chán ghét : “Tôi cũng chưa từng tôi , ngay cả thích cũng có, phải sao, chỉ là ngây ngốc nghĩ nhiều mà thôi, có điều, từ giờ trở , nhớ kỹ, về sau sống hay chết đều liên quan đến tôi, đừng gọi điện thoại quấy rầy tôi nữa, hôm nay là ngày vui của tôi, tôi muốn lại nhận cuộc điện thoại nhàm chán nào nữa, biết chưa?”

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 108: Đại kết cục (hết)

      Editor: Tiểu Cân
      Beta: Junie Tkn

      Hạ Ngưng liều mạng gào to vào chiếc điện thoại tắt từ lúc nào: “Tư Khảm Hàn, được ngắt điện thoại, em biết lừa em, em đúng ? lừa em.”

      Lam Trung nghe xong hai người chuyện, trong chớp mắt dùng hết sức ném máy nghe lén vào tường, vẻ mặt hung dữ, “Mẹ nó, Tư Khảm Hàn, mày dám đùa giỡn tao?”

      Đám người biết xảy ra chuyện gì, trầm mặc im lặng, đột nhiên có người lên tiếng: “Lam tiên sinh, có khi nào chúng ta trúng kế của bọn chúng rồi, chừng bọn chúng là muốn kéo dài thời gian để tới cứu người, chúng ta thể mắc bẫy bọn chúng được.”

      thể nào.” Lúc này người vội vội vàng tới, phủ định cuộc chuyện vừa rồi, lấy vật gì đó từ trong bọc ra cho bọn họ nhìn, phẫn hận : “Trong điện thoại Tư Khảm Hàn sai, người của chúng ta báo hôn lễ sắp cử hành, Tư Khảm Hàn và dâu đúng sớm chụp ảnh cưới rồi, đem những tấm hình này gỡ xuống, xem ra, chúng ta và cả đứa con kia cũng bị lừa rồi.” Đây là những câu cuối cùng Hạ Ngưng nghe được trước khi mất ý thức.

      Lam Trung càng thêm tức giận, lớn tiếng chửi: “Chết tiệt.” Ánh mắt nhìn đến Hạ Ngưng , cười hung ác, ra lệnh: “ cần lo lắng, lúc này mau rời khỏi đây thôi, nơi này có khả năng bị bọn chúng phát rồi.”

      “Vậy người này làm thế nào?” Có người chỉ chỉ Hạ Ngưng hôn mê.

      Giữ lại ta chả có tác dụng gì, nếu mặc kệ, để ta ở đây ngộ nhỡ có người phát ra ta, vậy chuyện của có thể bị moi ra, lấy hận ý của Tư Khảm Hàn đối với ta, chắc chắn bỏ qua cho mình, đến lúc đó rất phiền toái.

      Nhưng, nếu như giải quyết ta, bị người nào đó phát , cũng bị cảnh sát tra ra được, lại là loại phiền toái, có thể còn bị chụp mũ tội giết người, đến lúc đó, khẳng định tội sống khó tha, cho dù làm thế nào, cũng thể động vào ta!

      Chết tiệt! Những thứ này Tư Khảm Hàn sớm nghĩ xong! rất cao minh (tài giỏi và sáng suốt)! Mặc dù chính mình làm rất tốt, nhưng lại sai nước bắt nhầm người, nếu như bắt đúng người hôm nay mình toàn thắng!

      Hừ! Tư Khảm Hàn, mày cứ chờ mà xem, ngày nào đó, mày thua dưới tay tao! Mắt liếc đến vẻ mặt thống khổ của Hạ Ngưng dưới đất, hừ lạnh tiếng, “Đem nó , tìm nơi tương đối xa rồi vứt ở đó, nhanh cái tay cái chân lên.”

      Tư Khảm Hàn vừa ra đến vùng ngoại ô chưa lâu, chiếc xe liền xuất trước mặt, tấn công, nhóm người kia còn chưa kịp phản ứng xe từ bốn phương tám hướng bao vây bọn họ, Lam Trung ngồi phía sau vẫn chưa kịp phản ứng, xe vừa dừng lại bị thanh bất thình lình gây hoảng sợ, “Ầm” tiếng cửa xe liền rơi xuống đất, khẩu súng dí đầu Lam Trung, gương mặt tuấn mỹ tỳ vết của Tư Khảm Hàn xuất trước mặt , bên kia, Hạ Khê Bách cũng cầm cây súng dí vào đầu người khác ngồi trong xe.

      “Mày?!” Lam Trung cả kinh, hốc mắt trắng dã liền đỏ sọc lên, nhất thời hiểu , con mẹ nó lại bị Tư Khảm Hàn đùa bỡn rồi!

      “Vẫn chưa đần lắm.” Tư Khảm Hàn cười tiếng, ánh mắt lãnh vô cùng, “Hôm nay, ân oán giữa chúng ta cũng nên chấm dứt tại đây.”

      “Mày cho là mày có thể làm gì tao? Người đàn bà của mày lại có chuyện gì, nhiều nhất cũng chỉ là tội cố ý gây thương tích.” Vẻ mặt lam Trung hề lo lắng, khinh khỉnh khinh khỉnh.

      Nhắc đến chuyện tám năm trước, Tư Khảm Hàn vô cùng kích động, “Sổ sách tám năm trước, tôi tính toán ràng với ông, đừng tưởng ông có thể thoát!”

      “Hưm, mày có thể làm gì được tao?” Lam Trung phản bác

      Súng dí đầu nhúc nhích, Tư Khảm Hàn kích động túm cổ áo , “Ông có dám nhận mẹ tôi phải do ông giết? Con mẹ nó, ông có bản lĩnh đừng có dùng những thủ đoạn hèn hạ này để ông thành công.”

      “Ha ha, cậu bé à chớ lung tung.” Lam Trung dang hai tay ra, nhướn cao chân mày, “Thế nào? Muốn bắt tao vào tù? Có điều, tao nghĩ mày thể đâu, liên quan đến tòa án, thị trường cổ phiếu khổng lồ nhà mày ra sao? Dù sao tao chỉ còn cái vỏ trống rỗng, liều mạng với tao như vậy đáng ?”

      Mặt Tư Khảm Hàn sầm xuống, Lam Trung cuồng vọng bật cười, “Nếu ra tay, xin nhường đường.”

      Tư Khảm Hàn sầm mặt nhìn Hạ Khê Bách, xoay người, lái xe .

      Trong xe, Hạ Ngưng nằm hôn mê bất tỉnh, nhàng vuốt ve khóe miệng xung huyết của , cúi đầu, mũi cọ cọ mặt Hạ Ngưng , ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi, “Huân, tình trạng ấy thế nào?”

      “Phần lưng bị gậy đánh mạnh vết thương khá nghiêm trọng, phía trước quá nghiêm trọng, đều là vết ngoài da, nguy hiểm đến tính mạng.” Khóe miệng Hòa Huân Thức nhịn được mỉm cười, Tư Khảm Hàn khó hiểu nhìn , Hòa Huân Thức khoát khoát tay, “Còn có. . . . . ., Hàn, chúc mừng , vợ mang thai sắp được hai tháng rồi.”

      “Cái gì?!” Ba người kia cực kỳ kinh ngạc, đột nhiên quay mặt, cùng nhìn Tư Khảm Hàn, Hạ Khê Bách dám tin, “Hàn, mặc dù trong bụng mẹ ăn nhiều thuốc thúc đẻ nữa, như thế nào lại làm ba trước chúng ta, bảo mấy người chúng tôi làm sao mà chịu nổi đây?

      Liên Trạch Duệ buồn bực bên cũng bật cười, Tư Khảm Hàn ngây ngốc rồi, dám tin tưởng những gì mình nghe thấy, bàn tay êm ái vuốt ve khuôn mặt nhắn của , làm ba rồi sao? mới 19 tuổi, mặc dù quyết định kết hôn, nhưng nghĩ tới muốn có con nhanh như vậy, có điều, cao hứng, rất vui.

      “Hàn, đến lúc rồi.” biết qua bao lâu, Hòa Huân Thức cắt ngang ánh mắt Tư Khảm Hàn vẫn lưu khuôn mặt nhắn của Hạ Ngưng .

      “Ừ.” Xe đột nhiên dừng lại, bốn người đàn ông trừ Hòa Huân Thức đều xuống xe, Tư Khảm Hàn với Hòa Huân Thức: “Huân, giúp tôi chăm sóc tốt cho ấy, tôi nhanh trở lại.” xong ngồi lên chiếc xe khác dừng phía trước.

      Tốc độ xe phi như bão tố, rất nhanh tìm đến mục tiêu, xe đột nhiên bẻ lái, chắn phía trước chiếc xe khác, Lam Trung từ trong xe nhìn ra ba người đàn ông kia, hừ lạnh tiếng, “Sao vậy? Chẳng lẽ còn chuyện gì chưa xong?”

      “Sót vật.” Mở cửa xe, Tư Khảm Hàn đứng ở cửa xe, lấy ra vật gì đó nho , tiếng còi cảnh sát từ xa truyền tới ngày , sắc mặt Lam Trung đột nhiên trắng xanh, tái mét trừng mắt nhìn bọn họ: “Ngươi giở trò gì với tao?”

      được động!” Liên Trạch Duệ ngăn động tác xông lên của Lam Trung, rút ra giấy hành nghề của mình, “Cảnh sát tới.”

      “Ông lấy đây ra cái tự tin cảm thấy tôi bỏ qua cho ông? Ông cảm thấy ông xứng sao?” Tắt máy ghi , vẻ mặt Tư Khảm Hàn tràn đầy phẫn hận.

      “Mẹ kiếp, Tư Khảm Hàn, mày. . . . . .” Lam Trung còn chưa hết câu bị cảnh sát lôi , thủ lĩnh cảnh sát quay đầu chào Liên Trạch Duệ, sau đó về phía sau.

      “Hàn, đừng canh cánh trong lòng, chúng ta về thôi.” Liên Trạch Duệ vỗ vỗ bả vai Tư Khảm Hàn.

      Nhìn Lam Trung bị đưa lên xe, Tư Khảm Hàn mới gật đầu cái.

      Đôi mắt mơ mơ màng màng mở ra, vừa mới tỉnh lại đầu óc có chút hỗn độn, chằm chằm nhìn ván khắc dán trần nhà, ngẩn ra hồi, đây là nhà Tư Khảm Hàn, đột nhiên, kích động ngồi dậy, mới vừa di động chút, trận đau thấu xương truyền đến, Hạ Ngưng hít ngụm khí lạnh, nghiêng đầu mới phát ra Tư Khảm Hàn nằm sấp ngủ giường vẻ mặt bất an.

      gầy .

      Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu , mặt ràng hốc hác hơn, cái cằm từ trước đến giờ trơn bóng mọc ra lún phún mấy sợi râu ria, như vậy chẳng những khiến trông già ngược lại còn có hương vị tuổi trẻ.

      “Ưm. . .” Nhìn thấy Hạ Ngưng , Tư Khảm Hàn vui mừng cười lên: “Em tỉnh rồi? Em. . .” Giọng chợt ngừng lại, cẩn thận nhìn ánh mắt Hạ Ngưng chuyển lạnh, nụ cười mặt cứng lại: “Em, việc phải như em nghĩ đâu, , chuyện hôm đó là hiểu lầm thôi, . . .” Có trời xanh chứng giám.

      “Đủ rồi! Tư Khảm Hàn, đừng thêm gì nữa, cần biết như thế nào, chuyện hôm qua tôi muốn nghĩ lại, cũng còn hứng thú nghe những cái gọi là lý do, ra ngoài , về sau chúng ta đường ai nấy .” Hạ Ngưng nhàn nhạt xong, lạnh lùng nhìn .

      Tư Khảm Hàn lắc đầu cái, ánh mắt phức tạp: “ phải, em nghe giải thích, cũng chỉ là. . .”

      Hạ Ngưng tích tắc cũng muốn nhìn thấy Tư Khảm Hàn, gào lên tiếng, nước mắt tuôn rơi: “Đủ rồi! Tư Khảm Hàn, ra ngoài đúng ? Được! Tôi ra!”

      Tư Khảm Hàn thấy đau đến toát mồ hôi lạnh vẫn cứng rắn vùng vẫy xuống giường, làm sợ tới mức luống cuống, vừa ra cửa vừa quay đầu lại lo lắng : “, em nằm xuống, , em đừng ngồi dậy.”

      cần phải giả vờ giả vịt, bị thương tổn lần, chẳng lẽ vẫn cảm thấy thương tổn chưa đủ nặng sao? , , ngốc ngếch tin tưởng lời của nữa, từ nay về sau bọn họ mỗi người phương trời, trước kia cứ coi như là giấc mơ, tốt rồi, bây giờ, nên tỉnh lại thôi.

      chỉ có cái mạng, lần này miễn cưỡng nhặt về được, ai biết lần sau có sống nổi ?

      Chùm chăn kín người, nhè khóc, biết qua bao lâu, lại ngủ thiếp .

      Lần nữa tỉnh lại là buổi chiều ngày hôm sau, Tư Khảm Hàn vẫn như cũ ngồi ở bên cạnh, thấy tỉnh lại, dường như cao hứng, lên tiếng, lại nhìn thấy vẻ mặt Hạ Ngưng lạnh xuống, gương mặt tuấn tú có chút lo lắng: “Em, nằm xuống trước , đừng động, lúc này gọi người tới.”

      Nhìn theo bóng dáng Tư Khảm Hàn cho đến khi biến mất, Hạ Ngưng gì, vui mím chặt cái miệng .

      Nổi giận cắn cắn môi dưới, vẻ mặt ảo não, chết tiệt, ràng quyết định coi Tư Khảm Hàn như tồn tại, vậy mà tại sao lúc bóng dáng Tư Khảm Hàn biến mất lại có cảm giác mất mát?

      Cánh cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân đến gần.

      Người tới khiến cho Hạ Ngưng kinh ngạc: “? Bố. . ., bác.”

      “Haiz.” Tư Tích Chương thở dài, đỡ Hạ Ngưng ngồi dậy, cầm cái gối lên cho đệm lưng, ôn hòa cười cười: “Nhiều ngày như vậy chưa ăn cái gì rồi, đói bụng ? Ăn chút gì nhé.”

      “Cháu, đói ạ.” Hạ Ngưng cúi đầu, là người ân oán ràng, người có lỗi với là Tư Khảm Hàn, phải ông, phải loại biết đạo lý đem tâm tình phát tiết người ông, có điều, nhìn gương mặt tuấn tú quá giống Tư Khảm Hàn, thành ra tự nhiên chút nào.

      đói bụng cũng phải ăn!” Trấn an xoa xoa đầu : “Bây giờ con giống như trước kia, bây giờ ăn là ăn cho hai người đấy.”

      “Cái gì cơ ạ?! Bác cháu. . .” Hạ Ngưng kích động ngừng, khó tin nhìn ông, vẻ mặt mơ hồ.

      Tư Tích Chương gật đầu cái: “Bác biết con nghĩ đến cái gì, bác cũng vậy cũng miễn cưỡng con, con nghĩ rời khỏi Hàn là chuyện thường tình, dù sao, là nó có lỗi với con, nhưng, trước khi con quyết định, có thể xem bác như bậc trưởng bối, nghe bác kể ít chuyện nhé.”

      Hạ Ngưng gì, từng miếng từng miếng ăn đồ ăn.

      Cho đến khi Hạ Ngưng ăn xong, Tư Tích Chương đặt bát xuống, ánh mắt nhìn xa xăm.

      “Tám năm trước, Lam Trung cưỡng chế nắm giữ 27% cổ phần của tập đoàn Tư thị, muốn thu tập đoàn Tư thị vào túi, nhưng là, trong tay bác nắm giữ 53% cổ phần của tập đoàn, vô luận cố gắng thế nào cũng được như ý nguyện, cho nên, bắt vợ bác và Hàn làm con tin.”

      Nghe đến đây, Hạ Ngưng có chút kinh ngạc.

      Dừng chút, Tư Tích Chương lại : “Những cổ phần kia đều là sử dụng đủ loại thủ đoạn cướp lấy, có thể là sợ phiền toái, đánh lên chú ý của bác, muốn dùng nửa cổ phần đổi lấy trong hai người, lúc ấy, bác chút do dự muốn trao đổi, nhưng lại bị mấy vị trưởng lão ngăn cản, tập đoàn Tư thị là tâm huyết cả đời của bọn họ, thể cứ như vậy tùy tiện ném , cứ thế, làm trễ nải thời gian giao dịch, Lam Trung nghĩ bác đồng ý, cho nên, cho nên, uy hiếp hai người bọn họ, trong hai người phải chết, dùng cái này để bức bác! Nếu , người cũng đừng mong trở về.”

      Ánh mắt Tư Tích Chương đỏ lên: “Vì bảo vệ Hàn, vợ bác tự sát, Hàn, nó tận mắt chứng kiến ấy chết , sau đó vì đáp ứng giao dịch với , bọn bác tìm địa điểm nộp tiền chuộc, ngay ở đó biết vì sao Hàn từ xe trốn thoát, bọn họ đuổi theo phía sau, khi đó tình huống cấp bách, bác phía sau cảnh sát, bọn bác lặng lẽ bám theo chúng, cuối cùng bọn chúng cam lòng, nổ súng muốn giết Hàn, ngay lúc đó Nhã Tư xuất , liền đẩy Hàn ra, cánh tay của con bé liền trúng phát đạn, cứu Hàn.”

      Hạ Ngưng biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm tình mình nữa, nhịn được hỏi: “Sau đó thế nào ạ?”

      “Sau đó mấy người liền lái xe tự sát, bởi vì Lam Trung lộ diện, cũng đủ chứng cứ bắt , Hàn còn tuổi, căn bản thể ra làm chứng trước tòa, cho nên, chuyện này lần nữa bị trì hoãn, cũng có tin tức gì, cuối cùng cảnh sát đành bỏ qua.”

      “Vậy Hàn. . .” Tư Khảm Hàn còn gặp chuyện như vậy, đối với tâm hồn nhất định bị tổn thương.

      Tư Tích Chương nở nụ cười nhớ lại: “Hai đứa rất mẹ, cả ngày quanh quẩn bên ấy, có ấy ở bên, hai đứa đặc biệt nghịch ngợm, cả ngày cười hì hì, nhớ lại cái tủ lạnh mà thằng bé quý nhất, cái chìa khóa là của mẹ đưa cho thằng bé để mở ra những ước mơ, thằng bé vẫn coi như vật báu, cho ai đụng vào.”

      “Hàn, đứa bé này vẫn luôn cho rằng mình hại chết mẹ, tự trách chính mình chết trước thay cho mẹ, đứa bé này từ rất lý tính, cực kỳ thông minh, bất luận bác điều gì, nó cũng thoát khỏi ám ảnh, cố ý muốn báo thù, vì thế, lúc thằng bé 11 tuổi bắt đầu lên kế hoạch.”

      “11 tuổi?” Hạ Ngưng thể tin được, lúc đó, mới lớn có bao nhiêu đâu?

      “Cho dù bác thế nào cũng đều vô dụng, chỉ đành nghe theo thằng bé, từ đó, nụ cười đáng của đứa bé biến thành vô cảm, nhưng gần đây, thằng bé tốt lên rất nhiều, có mừng có giận, số lần cười cũng rất nhiều.” đến đây, Tư Tích Chương dừng lại nhìn : “Thằng bé thích con, có thể con là mối tình đầu của nó, là chân chính thích .”

      , cháu. . .” Hạ Ngưng muốn phản bác, Tư Tích Chương ngăn lại: “Bác là bố nó, nhìn nó nhiều năm như vậy, bác còn hiểu nó hơn cả bản thân nó, nó đối với Nhã Tư cho tới bây giờ đều phải loại cảm giác đó, ta tin tưởng Nhã Tư cũng biết, giống như con.”

      “Bác đừng nữa, chúng cháu, thể nào.” Hạ Ngưng quay mặt .

      “Bác biết, lần này khiến cho con uất ức, nhưng những lời Hàn phải là , chỉ là kế hoãn binh, nếu là , hôm nay con cũng nằm ở đây, mấy ngày nay thằng bé tiều tụy rất nhiều, so với lúc mẹ mất còn nghiêm trọng hơn.” Tư Tích Chương thở dài: “Bác ép con, nhưng thằng bé thích con, hơn nữa, hai đứa cũng vì đứa bé mà suy nghĩ chút.”

      Hạ Ngưng gì, kể đến đây, cũng xong rồi, Tư Tích Chương đứng lên ra ngoài.

      Xoa xoa bụng dưới, lòng của rối bời, đầu đau quá, biết nên làm cái gì bây giờ, phút trước kiên định trở nên lay động.

      * * * * * *

      Tại nhà trẻ, người bạn đứng cùng giáo đợi người nhà đến đón.

      Hạ Ngưng tan làm liền vội vội vàng vàng chạy đón con tan học: “Hiên Hiên, về thôi, chào giáo con.”

      “Dạ.” Đứa bé vô cùng tuấn tú gật đầu mạnh, láu lỉnh vẫy vẫy tay.

      “Mẹ, hôm nay bố có đến ?” Nắm tay mẹ, đôi mắt Tiểu Hiên Hiên trong sáng mở to mong đợi nhìn Hạ Ngưng .

      “Á. . .” Hạ Ngưng giật mình, cúi đầu, xoa xoa đầu con trai, muốn để cho con thất vọng, nhưng lại kiếm được lý do: “Bố rất bận, mình làm phiền bố? Có được ?”

      Hạ Ngưng vừa xong, tiểu tử kia liền cao hứng vẫy vẫy tay, hào hứng gọi người đàn ông đứng trước cửa: “Bố.”

      “Sao lại tới đây?” Hạ Ngưng rất bất mãn bĩu môi.

      Ôm lấy con trai, tiểu tử kia nhăn cái mũi , ở bên tai Tư Khảm Hàn giọng tố cáo: “Hôm nay mẹ lại dối, sao mẹ lại thích dối như vậy ạ? giáo dối là phải đứa bé ngoan.”

      Tư Khảm Hàn nhéo cái mũi dọc dừa của con trai: “Bố quên với mẹ là bố tới, cho nên mẹ dối nha.”

      “A.” Tiểu tử kia bĩu môi cái.

      Tư Khảm Hàn đem đồ ăn vẫn còn nóng đến, để ra đĩa, Hạ Ngưng nhận lấy cái bát trong tay Tư Khảm Hàn, yên lặng ăn cơm, nghe con trai kể chuyện lý thú ở trường học.

      Sau khi ăn cơm xong, Tư Khảm Hàn ngồi xuống: “Cái đó, nghe Huân sắp kết hôn.”

      “Ừm.” Hạ Ngưng có bày tỏ gì: “ cái này làm gì?”

      “Vậy lúc nào chúng ta chút chuyện đó? đợi năm năm rồi, con cũng lớn như vậy rồi.” xong Tư Khảm Hàn có chút ủy khuất, lời này, cơ hồ mỗi lần tới đây đều muốn lần.

      “Tôi bảo đợi!” Hạ Ngưng quăng câu.

      “Nhưng mà. . .” Lời còn chưa hết, điện thoại di động vang lên.

      “A lô, Hàn à? Vẫn chưa thu phục được mẹ của con trai cậu à? Hay là đợi kết hôn cùng ngày với tôi hả? Đừng là như vậy nhé?” Trong điện thoại truyền đến thanh của Hòa Huân Thức.

      “Cậu câm miệng cho tôi!” Tư Khảm Hàn tức giận cúp điện thoại, đảo mắt nhìn thấy người phụ nữ kia cười trộm, trái tim lỡ nhịp, mặc kệ, lập tức qua che miệng Hạ Ngưng lại.

      Hạ Ngưng kịp đề phòng, lúc vừa bắt đầu còn giãy giụa rất lợi hại, về sau, từ từ đáp lại Tư Khảm Hàn, Tư Khảm Hàn vui mừng, ôm về giường chăm sóc phen, làm hòa thượng năm năm, nghẹn chết rồi!

      Sáng ngày hôm sau.

      Tư Khảm Hàn vừa tỉnh, Hạ Ngưng từ bên ngoài vào, lạnh nhạt nhìn cái: “ có thể rồi.”

      “Em. . .” Sao lại có cái thái độ này? thay đổi: “Ngày hôm qua chúng ta. . .”

      “Ngày hôm qua qua, cũng là người lớn rồi, cần phải dè dặt như vậy.” xong, Hạ Ngưng đuổi người ra ngoài.

      Mãi sau này, Tư Khảm Hàn chuốc say người phụ nữ của , thừa dịp say rượu, mới thành công lừa gạt Hạ Ngưng ký tên lên cuốn sổ màu đỏ chuẩn bị sẵn.

      Kết cục rất vội vàng, cám ơn mọi người luôn ủng hộ Tiểu Tư.


      ---Toàn văn hoàn---
      Last edited by a moderator: 9/6/17

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :