1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tống hồ nhập lang khẩu - Thiên Nham (41 chương+ 3 pn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 30


      Sáng sớm, Kim Cát tỉnh lại, phát có Hắc Trạch bên cạnh, hỏi thuộc hạ mới biết được y chuẩn bị sính lễ.

      Lòng tràn đầy vui mừng, đồng thời phát Hắc Trạch hủy bỏ lệnh cấm, vô cùng cao hứng quyết định thăm Tiểu Tinh, thuận tiện báo cho nàng chuyện thành thân của .

      Mới vừa ra khỏi trướng, lại bị ngăn cản, bị cùng thị vệ ngăn cản ba lần, Kim Cát mất hứng nghiêm mặt.

      “Trạch hủy bỏ lệnh cấm, ngươi lại ngăn ta làm gì?” Hung hăng trừng mắt nhìn thị vệ.

      “Thuộc hạ biết, chỉ là Lang Vương có lệnh, ngài đến đâu thuộc hạ nhất định phải theo đến đó, phụ trách an toàn của ngài.” Thị vệ sắc mặt trắng nhợt, run lẩy bẩy.

      “Nếu là ý của Trạch, vậy ngươi theo .” Cong cái miệng nhắn lên, làm khó thị vệ nữa.

      Nghĩ đến đây cũng là ý tốt của Hắc Trạch, cũng nên làm mất mặt y a.

      “Ngài muốn đâu? Thuộc hạ dẫn đường.” Thở ra hơi, thị vệ ánh mắt khôi phục bình thường.

      “Đưa ta đến chỗ giam Tiểu Tinh, ngươi có biết Tiểu Tinh ? Chính là Hồ nữ tóc bạc bị bắt cách đây lâu đó.” Sợ biết Tiểu Tinh ở đâu, giải thích hồi lâu.

      “Thuộc hạ biết, xin mời ngài theo thuộc hạ.”

      Thị vệ ở phía trước dẫn đường, rất nhanh đưa tới chỗ giam giữ Tiểu Tinh, đó là sơn động bí mật. Tiểu Tinh nằm giường đá, vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, trước giường cách đó xa là vòng hàng rào rất lớn, ngăn tiến vào.

      “Còn mau mở cửa lao!” Căm tức liếc thị vệ, Kim Cát phát cáu hét lên.

      “Xin lỗi, cửa lao bị Vương hạ cấm chế, thuộc hạ cách nào mở ra.” Thị vệ rụt lui.

      “Quên , ngươi ra ngoài.” Trừng mắt liếc, phất phất tay.

      Thị vệ giật giật miệng, do dự chút, thức thời lui ra ngoài.

      “Tiểu Tinh, tỉnh tỉnh.” Cách hàng rào, Kim Cát lo lắng kêu lên.

      “Tiểu. . . Tiểu Cát. . .” Nghe được thanh , Tiểu Tinh tỉnh lại, gian nan đứng lên, hướng tới.

      “Tiểu Tinh, ngươi có khỏe ?”

      “Ta có việc gì. . . Bất quá ta hình như vừa nằm mộng, mơ thấy mình giết nhiều nhiều người. . . Hai tay đều là máu tươi. . .” Tiểu Tinh vòng cánh tay tự ôm lấy cơ thể run rẩy, nhìn mặt đất, run rẩy thôi.

      “Đúng vậy, ngươi nằm mơ đó, ngươi có giết người, hiểu chưa?” biết làm sao an ủi nàng, Kim Cát đành phải bừa vài câu.

      như vậy sao?”

      “Đương nhiên là mà, Tiểu Cát lúc nào lừa gạt ngươi?” Cười chảy nước mắt, Kim Cát mạnh mẽ cười vui.

      biết Tiểu Tinh là người khởi xướng những chuyện này, lúc trước dễ dàng tin lời của nàng ám sát Lang Vương, sau đó chuyện mị hương giết người, nàng cũng thoát được quan hệ, nhưng này hết thảy cũng thể trách nàng, muốn trách chỉ có thể trách tên hồn chiếm lĩnh ý thức nàng!

      “Đúng vậy, ngươi gạt ta. . .”

      “Tiểu Tinh, cho ngươi tin tức, ta. . . Ta sắp thành hôn!” Đỏ mặt, Kim Cát ấp úng.

      “Ngươi muốn thành hôn? Chúc mừng a!” Tiểu Tinh cười, cười rất vui vẻ.

      “Ngươi hỏi ta thành thân với ai sao?” thắc mắc a.

      “Ta vẫn xem ngươi là tiểu đệ, mặc kệ ngươi thành thân với ai, chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi.” Tiểu Tinh lắc đầu.



      “Ân, y đối với ta tốt lắm, rất sủng ta, ta cảm thấy rất hạnh phúc.” Nguyên lai mình suy nghĩ nhiều rồi, như thế cũng tốt.

      May là, may là Tiểu Tinh. . .

      Bây giờ, trái tim đều tràn ngập Lang Vương bá đạo kia, khe hở nào dành cho người khác nữa.

      Tiểu Tinh đột nhiên hỏi: “Y là Lang Vương phải ?”

      “Ngươi. . . Ngươi làm sao biết?” Trợn mắt há hốc mồm, Kim Cát choáng váng.

      hình như chưa từng là thành thân với Hắc Trạch a? Nàng làm sao mà biết được? Chẳng lẽ nàng thấy kỳ quái vì sao lại gả cho Hắc Trạch sao?

      “Lang Vương quá để ý ngươi mà, liếc mắt cái là biết, trong mắt y đều là ngươi, phải y còn có người nào?” Mặc dù rất nhiều tình nàng nhớ, nhưng đối với Lang Vương Hắc Trạch lưu lại ấn tượng rất sâu đậm.

      “Ha hả, đúng vậy, lâu nữa ta thành thân với y rồi. . .” Ngượng ngùng cúi đầu.

      ràng chuyện với Tiểu Tinh, trước mắt lại đột nhiên lên bộ dáng Hắc Trạch, nghĩ đến mấy ngày nay làm đủ mọi loại tư thế, khỏi vô thức nở nụ cười.

      góc bên trong động, bạch quang chợt lóe, trong chớp mắt liền nhào tới phía sau Kim Cát, hướng đâm tới.

      “Người nào?” tựa hồ cảm giác được xao động, nhìn lại, nhưng cái gì cũng có.

      “Tiểu Cát, làm sao vậy?”

      . . . có gì. . .” Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, quay đầu lại nhìn chút, nhưng cái gì cũng có.

      “Tiểu Cát, ngươi trở về thôi, ta ở chỗ này có việc gì.”

      “Ngươi nhẫn nại vài ngày, Trạch đáp ứng ta rồi chỉ cần hôn xong thả ngươi .” Cầm lấy tay nàng, Kim Cát gật đầu.

      Bóng trắng lại xuất phía sau , hóa thành làn khói , chui vào phía dưới trường bào của , thắt lưng Hắc Trạch đeo cho bên hông chuyển động chút, rất nhanh liền có phản ứng.

      “Ah. . .” Sau hậu huyệt ngứa ngáy, nhưng dám xem xét trước mặt Tiểu Tinh, đành phải ngậm miệng, làm bộ vô .

      .

      .

      .

      “Tiểu Cát Cát, bổn vương biết cưng nhất định lại ở chỗ này!”

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 31


      Hắc phong thổi tới, Hắc Trạch xuất bên trong động, ầm trầm nghiêm mặt, đem Kim Cát kéo vào lòng, gắt gao ôm lấy, quay đầu lạnh lùng liếc vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Tinh.

      “Trạch, ta cùng tiểu Tinh về hôn của chúng ta.” Le lưỡi, làm mặt quỷ.

      Biết Hắc Trạch tức giận chuyện gì, vội vàng lên tiếng giải thích, muốn Hắc Trạch ghen tuông quá mức mà đả thương Tiểu Tinh.

      “Là sao?” Nheo lại lang mục, Hắc Trạch cao thâm khó lường nhìn .

      “Đương nhiên là mà!”

      “Hảo, lần này bổn vương tin tưởng cưng.” Y vỗ cái lên cặp mông vểnh lên của .

      ” . . . “

      “Nhớ kỹ, cưng thuộc về bổn vương, đừng có để bổn vương lại thấy cưng cùng chỗ với người khác, cho dù là ca ca của cưng cũng được!” Hắc Trạch gắt gao xiết thắt lưng , mười phần khí phách a.

      Vật này luôn thừa dịp mình có bên cạnh liền chạy loạn khắp nơi, hơn nữa toàn là nhưng nơi y muốn tới!

      “Được rồi, được rồi, đều sắp thành thân rồi, ngươi lại ăn giấm chua chuyện xa xưa như vậy, sợ người khác chê cười!” Xấu hổ đỏ mặt, thấy vẻ mặt Tiểu Tinh đầy ý cười nhìn mình, vội vàng kéo Hắc Trạch ra khỏi động.

      “Bổn vương là Lang Vương, ai dám chê cười chứ?” Hắc Trạch tùy ý lôi kéo, quay đầu liếc thị vệ giật lùi ở cửa động.

      “Ngươi sợ, là ta sợ!”

      Thẹn quá hóa giận, khuôn mặt nhắn đỏ đến cổ, bỏ tay y ra, nhanh ra khỏi động.

      “Nương tử, chờ ta chút. . .” Hắc Trạch thấy tình thế tốt liền kêu to đuổi theo.

      ** ** **

      Còn chưa về đến doanh trướng, Kim Cát phát bản thân khác thường, hai chân bủn rủn, cỗ nhiệt lưu ngừng trào lên bụng, hậu huyệt vừa ngứa vừa tê, mấy lần đứng vững, thiếu chút nữa ngã mặt đất.

      “Tiểu Cát Cát, làm sao vậy?” Hắc Trạch từ phía sau nhanh đến, đem ôm vào lòng, lo lắng áp tay lên trán .

      . . . có việc gì. . .” Thở hồng hộc, đầu cháng váng hoa mắt, liếm liếm đôi môi khô héo, mê mang nhìn Hắc Trạch.

      Nóng quá, muốn quá a, trong cơ thể hư , muốn vật thô to kia lấp đầy . . .

      “Trán cưng nóng quá, , chúng ta mau trở về!” Y cúi xuống ôm vào lòng.

      về . . . Ta muốn quay về . . .”

      Ý thức mơ hồ giơ bàn tay bé lung tung sờ soạng người Hắc Trạch, tìm kiếm cự vật có thể thỏa mãn , động tác này lập tức khiến Hắc Trạch kêu lên.

      “Tiểu tinh, cưng muôn làm gì?” Vỗ về gương mặt ửng đỏ, Hắc Trạch nhận ra rất kì lạ.

      “Ta muốn . . . ta rất muốn . . .” quá quen với việc này, vừa vươn tay liền tìm thấy được lang căn, bàn tay bé lập tức nắm chặt thứ ấy buông, dùng sức xoa nắn lên xuống.


      muốn chết!” Cắn chặt hàm răng, Hắc Trạch nghĩ muốn làm cho thanh tỉnh lại, nhưng dục vọng hừng hực thiêu đốt khó nhịn, chỉ là vỗ vỗ gương mặt vài cái cho có lệ.

      “Cho ta . . .”

      “Tiểu Cát Cát, cưng làm sao vậy? Thanh tỉnh lại!” Chau mày, bàn tay to vỗ cái mông , cố gắng lay tỉnh lại.

      Đáng tiếc Kim Cát có nghe y gì, to gan khác thường, đôi tay bé thành thục làm lang căn cứng rắn vô cùng.

      “AH. . . Ghê gớm . . .” Đỏ mặt, Kim Cát tiếp tục trêu .

      “Cưng . . .”

      Nhẫn nại được nữa, Hắc Trạch cẩn thận đánh giá xung quanh, mặc dù là ban ngày nhưng bọn họ ở chỗ rừng cây tịch mịch u, cũng cần phải lo.

      Nhìn bé quyến rũ động lòng người áp sát thân mình, cắn răng cái, nhàng đem đặt mặt đất, bày kết giới bốn phía.

      “Trạch, mau tới a . . .”

      Y vừa quay đầu lại, liền hít hơi lãnh khí, Kim Cát thoát tất cả y phục, thanh tú bày ra tư thế mình là ‘món ăn’ của y, đôi chân dài mở ra lớn lộ ra tiểu huyệt phấn hồng, liên tục hé ra khép lại câu dẫn y.

      “Tiểu Cát Cát, cưng hôm nay rất lạ. . .” Nuốt nuốt nước miếng, trong lòng Hắc Trạch sinh nghi.

      Ngày thường thẹn thùng cực kì, lần nào cũng là y chủ động khơi mào, bây giờ sao lại hóa thành thế này . . .

      Y tiến lên giúp Kim Cát mặc lại quần áo, lại bị nhân cơ hội quấn chặt buông, bản tính mị Hồ giờ phút này tất cả đều ra, hai chân thon dài nhanh chóng kẹp hai bên hông cường tráng của y, tiểu huyệt lập tức nuốt sống lang căn, bắt đầu tự động phun ra nuốt vào.

      “Ah. . . Oh. . . Uh. . .” Liên tiếp kêu lên kiều mị, như thay đổi thành người khác, ra sức chuyển động thắt lưng, tựa hồ còn muốn nhiều hơn.

      “Có phải cưng ăn xuân dược?” Vuốt tiếu mông tròn trĩnh của , Hắc Trạch mặt đầy hắc tuyến.

      Nghĩ lại cũng đúng, tiểu tinh này trời sinh phân bố mị hương, nếu là trúng xuân dược bình thường, căn bản là có việc gì!

      Nhưng biểu khác thường đến như vầy, là rất khả nghi. . .

      Nếu phải xác định tiểu tinh trước mặt chính là Tiểu Cát Cát, y nghĩ chính là hồ biến thân thành Kim Cát đến câu dẫn y!

      “Tiểu Cát Cát, cưng ăn cái gì rồi?”

      “Ăn gì? Hình như là. . . Ta thấy quả xinh đẹp, liền hái xuống ăn. . .” Mắt hồ vừa chuyển, Kim Cát suy nghĩ chút mới trả lời.

      “Quả nhiên như thế. . .”

      “Trạch, thích như ta vậy sao?” Ôi…hì hì cười, giãy giụa vòng eo, Kim Cát chu cái miệng nhắn nhìn y.

      Con ngươi hỏa hồng đột nhiên biến đỏ thẫm, gần như hóa thành tím, đặc biệt dị.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 32


      “Thích thích, nhưng cưng khác quá so với bình thường, bổn vương nhất thời thích ứng được.” Ngoài miệng tiếp chuyện, Hắc Trạch nhân cơ hội đưa pháp lực xuyên qua nơi hai người kết hợp cẩn thận dò xét.

      Trong cơ thể cũng có gì khác lạ, chỉ là nhiệt độ cơ thể cao bất thường, Hắc Trạch tạm thời yên tâm, đoán là ăn phải trái cây dại nào đó có dược tính kích dục.

      “Trước kia ta thẹn thùng nhưng giờ ta gả cho ngươi rồi còn gì, tự nhiên là lớn mật thôi, hì hì.” Vươn ngón trỏ ngừng vẽ loạn khuôn ngực rắn chắc, ngừng đong đưa thắt lưng.

      “Tiểu tinh, học chiêu này ở đâu vậy hả?” Hít sâu hơi, hai con ngươi đen sẫm chăm chú đánh giá .

      phải học từ ngươi sao, còn làm bộ!” Liếc mắt đưa tình nhìn y, Kim Cát cười duyên, vỗ về chơi đùa phân thân mình.

      Chỉ chốt lát sau, phân thân xinh đẹp liền đứng thẳng lên, màu phấn hồng kiều, linh khẩu còn chảy ra chất lỏng trong suốt, tất cả đều phun lên bụng dưới Hắc Trạch.

      “Có muốn bổn vương giúp cưng ?” Tiểu tinh kiều mị chết người, Hắc Trạch nhất thời quên hết nghi ngờ, nắm phân thân cùng hai túi ngọc phía dưới chơi đùa.

      “Ah . . . nên . . .”Tự mình tìm được khoái cảm, lắc lư thân thể càng nhanh hơn phối hợp với từng nhịp đưa đẩy, tiểu huyệt đói khát ngừng mút chặt lang căn.

      “Tiểu tinh, cưng muốn lấy mạng bổn vương.” Hét lớn tiếng, Hắc Trạch nắm thắt lưng , mãnh liệt quất xuyên qua.

      “Ah. . . Ah. . . Ah . . .” Thét chói tai, trong cơ thể co rút lại, đôi tay bé cũng tăng tốc độ ma sát.

      Rốt cục, Kim Cát đạt tới cao trào, mồ hôi đầm đìa, cả người vô lục mền nhũn ngã vào lòng Hắc Trạch, phun ra chất lỏng trắng sữa.

      “Cưng sung sướng xong rồi, đến phiên bổn vương!”

      lần lại lần, cuối cùng Hắc Trạch mới chịu phun hết chất lỏng nóng bỏng vào cơ thể , làm hai mắt trắng dã, miệng ngừng hồ ngôn loạn ngữ ( lung tung).

      “Ah. . . Ta muốn chết . . . Bỏng chết ta rồi . . .”

      “Tiểu tinh, xem cưng sau này có dám câu dẫn bổn vương nữa hay ?” nỡ rời tiểu huyệt ấm áp, lang căn nhất quyết ở nguyên bên trong.

      “Ngươi lợi hại, ta rất thích!” Liếm liếm khóe môi, Kim Cát mở mắt, thủy quang trong suốt.

      “Giờ mới biết bổn vương lợi hại sao? Chờ chúng ta thành thân, bổn vương cho cưng ba ngày ba đêm xuống giường được!” Điểm đầu mũi đáng hai cái, Hắc Trạch ôm , cười rất vui vẻ.

      “Uh. . . Mệt mỏi quá. . . Ta ngủ lát. . .” Khịt khịt mũi, cứ như vậy cuộn người vào lòng Hắc Trạch ngủ thiếp .

      “Ngủ , bổn vương ôm cưng ngủ.” Vỗ về mái tóc hồng, Hắc Trạch ôn nhu ôm , chậm rãi nhắm mắt lại.

      Hồi lâu, khi Hắc Trạch phát ra tiếng hít thở đều đều, Kim Cát nằm trong lòng y lại đột nhiên mở mắt, lộ ra tia ý cười cao thâm khó lường.

      Đây là Lang Vương? ngờ lại dễ lừa gạt như vậy, xem ra ngày quay về Hồ tộc xa rồi!

      “Lang Vương Hắc Trạch, ngươi nên vì địa vị của ngươi mà trả cái giá này !” Kim Cát thầm cười, hoàn toàn còn nét đơn thuần ngày xưa.

      Sau hậu huyệt trận co rút lại, đem tất cả tinh hoa Hắc Trạch tiết trong người hấp thu vào, nhìn kỹ lại, thấy bạch quang ra quanh rồi mờ dần đến khi biến mất.

      “Uh. . .” Tựa hồ cảm giác được bình thường, Hắc Trạch nhíu mày, ‘hừ’ tiếng, mở mắt.

      “Trạch, ta lại muốn. . .” Biểu tình trầm mặt Kim Cát biến mất vô tung vô ảnh ( thấy hình dáng), đỏ mặt nhàng khéo léo xoay thắt lưng.

      Trong nháy mắt, lang căn chôn sâu trong cơ thể nảy mạnh lên, vô tình đánh vào điểm phát điện trong người , đâm đến mức thất thanh thét chói tai.

      “Ah . . . Aa . . . Aaaa . . .” Đong đưa thắt lưng, tìm kiếm tư thế dễ chịu nhất, nhắm lại hai mắt hưởng thụ tư vị sung sướng.

      “Sao cưng lại biến thành dâm đãng như vậy. . .” Gặp thay đổi đến đáng sợ, Hắc Trạch nhịn được ngây người.

      “Ta. . . Ta cũng biết. . . Chỉ là cảm thấy nóng quá. . .”

      là, lần sau cho phép cưng ăn bậy bạ nữa, nhìn cưng biến thành như vầy!” thương hôn sườn mặt đẫm mồ hôi, Hắc Trạch ngừng đâm rút mạnh mẽ vào tiểu huyệt, gương mặt hồng toàn bộ, lại phối hợp theo nhịp điệu mà tự động thân..

      “Biết rồi. . . Ngươi cho ta a. . .”

      dám hấp thụ pháp lực Hắc Trạch quá ràng, cố gắng làm cho Hắc Trạch tiết ra, cũng ngờ được y cố sống cố chết giữ lấy tinh dịch, dù giở thủ đoạn kiều mị như thế nào cũng chịu tiết ra.

      “Tiểu Cát Cát, tiểu huyệt của cưng sao tham lam đến vậy?” Bàn tay to sờ sờ tiểu huyệt bị lang căn nhồi kín.

      Hắc Trạch phát hậu huyệt Kim Cát khác trước, như cái hố sâu đáy, mấy lần y muốn rút lang căn ra ngoài, tiểu huyệt lại gắt gao hút lấy.

      “Nào có. . . Đây là phản ứng tự nhiên của thân thể thôi, ngươi bắn cho ta là được rồi!” Có chút nóng lòng, Kim Cát hai mắt hồng hồng đảo vòng, kẹp chặt thắt lưng y, liều mạng co rút hậu huyệt.

      phải bổn vương mới vừa cho cưng sao? Cẩn thận tiểu huyệt nuốt trôi a!” Xoa nắn tiếu mông tròn trịa, Hắc Trạch nhất định tiết ra, ngược lại luật động càng dữ dội.

      “Nuốt. . . Nuốt được. . .”

      Chỗ mẫn cảm trong cơ thể liên tục bị đâm đến thống khoái, dục vọng như sóng biển cuộn trào từng đợt từng đợt đánh vào lí trí.

      “Tiểu Cát Cát, phải cưng muốn nuốt sao, gấp cái gì?” Bàn tay to phối hợp lang căn, xoa nắn phân thân .

      “Hảo. . . Sướng quá. . . Đâm chết ta rồi. . . Nhanh lên chút. . .” Tiền hậu giáp kích, trầm luân trong dục vọng, Kim Cát kịp suy nghĩ, liền khép hai mắt ngã vào lòng Hắc Trạch, rên rỉ ngừng.

      “Tiểu Cát Cát, giỏi quá!”

      Hét lớn tiếng, Hắc Trạch rốt cục bắn ra, nhưng lần này y bắn tinh hoa vào trong cơ thể , lúc cao trào nhanh chóng rút ra, tất cả đều phun lên bụng .

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 33


      “Ngươi . . .” Nhìn Lang tinh nóng hổi đầy bụng mình, Kim Cát tức giận đến phát run nhưng biểu ra ngoài.

      “Sao vậy? Bổn vương sợ bắn ở bên trong, cưng lại đau bụng, làm như vậy là nghĩ cho cưng đó a.”

      Mấy ngày nay, Kim Cát quấn lấy Hắc Trạch buông, Hắc Trạch dĩ nhiên cự tuyệt, nhưng mỗi khi cao trào đều xuất ở ngoài, khiến Kim Cát giận điên người.

      “Trạch . . .” Kim Cát lại cưỡi lên hông Hắc Trạch, mị nhãn như tơ, cố gắng ép chặt tiểu huyệt mút máp lang căn, kích thích y càng nhiều càng tốt.

      “Uh . . .” Hắc Trạch hạ kim ngân mâu (đôi mắt Hắc Trạch bên màu vàng, bên màu bạc) như nghĩ tới cái gì.

      “Trạch, chẳng lẽ ngươi thích ta nữa sao? Vì sao ngươi lại nhìn ta?” Kim Cát xụ khuôn mặt nhắn, cọ cọ ngực y.

      Lang Vương đáng chết, từ ngày ấy chỉ trộm được chút xíu pháp lực, sau đó có cơ hội nữa, cứ như vầy đến bao giờ mới khôi phục pháp lực đây?!

      “Như thế nào có thể chứ, ta nhất Tiểu Cát Cát mà, chỉ là đến lúc qua Hồ Vương cầu thân rồi, phải cưng rất muốn sao?” Hắc Trạch gối hai tay sau đầu, làm ra vẻ bình yên hưởng thụ, híp hai mắt nhìn hậu huyệt phun ra nuốt vào lang căn to lớn ra mị thịt phấn hồng xinh đẹp.

      “Đúng vậy . . . Trạch . . .” Thấy Hắc Trạch có phòng bị, tiểu huyệt nhẫn nại hồi lâu thèm khát hấp thụ pháp lực y qua lang căn.

      “Được rồi, bổn vương có chút việc phải xử lý.” Hắc Trạch nhiều lời, đột nhiên ngồi dậy, đẩy ra.

      “Ah . . .” Cơ hội vụt mất ngay trước mắt, Kim Cát tràn đầy thất vọng.

      “Ngoan ngoãn , mấy ngày nay làm nhiều quá rồi, tranh thủ lúc chưa thành thân mà hảo hảo nghỉ ngơi .” Vỗ vỗ mặt , Hắc Trạch đứng dậy mặc quần áo rời .

      “Lang Vương đáng chết!” Phẫn nộ đấm mép giường, ánh mắt dữ tợn.

      Chẳng lẽ Lang Vương phát điều gì? phải a, nếu y phát chiếm thân thể Kim Cát, phải xuống tay rồi chứ . . .

      “Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, tịch mịch ? Hắc Trạch có ở đây, ta đến an ủi ngươi nga!”

      biết khi nào, trướng liêm mở ra, Hắc Sâm khom người vào, xoa xoa tay đến gần , mặt có vết sẹo dài kinh người.

      “Là ngươi?” Đầu cũng thèm ngẩng lên, cứ như vậy nằm dài giường, xoa nắn phân thân cứng phân nửa.

      Thân thể này là báu vật, mặc kệ làm bao nhiêu lần, hậu huyệt vẫn chặt như xử nữ vậy, khó trách Lang Vương thích đến buông tay!

      “Đúng vậy, vất vả mới đuổi được bọn thị vệ, ta muốn ôn tồn chăm sóc ngươi nga.” Hắc Sâm liếm liếm môi, nuốt nuốt nước miếng, nhanh đến ngồi bên người , trừng lớn mắt chăm chú nhìn tự khuếch trương tiểu huyệt.

      “Hảo a, ta lo có chuyện vui, ngươi lại tới!” xoay người đứng lên, hai chân mở ra, thoải mái ngồi trong lòng Hắc Sâm.

      “Ngươi . . .” Mặc dù sắc dục xông thẳng lên tim, nhưng Hắc Sâm cũng có ngu đến vậy, nhận thấy Kim Cát rất lạ, ngăn trở bàn tay kia lung tung rờ mó phía dưới của .

      “Như thế nào? Có tà tâm trong lòng mà có gan làm hả?”

      “Ngươi phải Kim Cát! Ngươi là. . .” Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, sắc mặt Hắc Sâm trắng nhợt.


      “Trông ta là ai, phải ngươi rất muốn thân thể này sao? Cho ngươi là được!”

      “Dừng tay. . . Ta biết là ngươi là người nào rồi!” Khẩu khí này, chính là của hồn mà ngày ấy thả ra.

      mất hứng, là ta sao? Lúc đầu ta và ngươi cũng bàn bạc rồi, chỉ cần ta giúp ngươi ngồi lên vị trí Lang Vương, ngươi đưa ta thực vật khôi phục pháp lực!”

      “Quả nhiên là ngươi . . .” Sắc mặt Hắc Sâm hóa xám trắng, vội vàng đẩy ra, cách xa.

      “Chạy trốn cái gì? Ta có ăn ngươi!” hồn cuộn người ngồi vào lòng , gắt gao kẹp thắt lưng .

      “Đừng, đừng, ta muốn sống lâu thêm vài năm nữa . . . phải ngươi cũng muốn nhanh chóng khôi phục pháp lực sao, ta lập tức mang thực vật đến cho ngươi!” Nghĩ đến tử trạng của các huynh đệ bị trúng mị hương, sợ đến mức mặt còn giọt máu.

      “Hừ . . . Ngươi nghĩ ta muốn ngươi hả, pháp lực của ngươi ta còn có chút coi trọng, nếu phải Hắc Trạch chịu tiết cho ta, ta còn nhìn đến ngươi sao!” Căm ghét đá Hắc Sâm, hồ tức giận quay về giường.

      “Ngươi sử dụng mị hương thử xem?” Vuốt vết thương mặt, Hắc Sâm oán hận a.

      hồn này tại sao hút khô Hắc Trạch luôn cho rồi? hận thể ngồi Lang Vương vị ngay bây giờ, uy phong, uy phong a!

      “Sớm thử qua, ai biết thân thể này phân bố mị hương, Hắc Trạch đối với mị hương miễn dịch rồi!”

      nghĩ tới thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng) làm ra mị hương, vậy mà chút xíu tác dụng cũng có, nghĩ đến là căm hận thôi.

      “Ách . . . Nếu trừ khử Hắc Trạch . . . vậy ngươi ở mình rất lãng phí rồi, theo ta nhá?” Nhìn tiểu huyệt mê người, hai tròng mắt Hắc Sâm đỏ lên.

      “Ngươi sợ chết?”

      “Chúng ta hợp tác như vậy tốt đẹp như vậy, ngươi hấp hết pháp lực của ta là được, làm cho ta sảng khoái nhiều chút, ta nhất định đối xử tốt với ngươi.” Sắc tâm nổi lên, thấy hồ cũng có ý định cướp pháp lực của , Hắc Sâm đánh bạo sờ soạng cơ thể kia.

      “Cũng tốt, nhân tiện để Hắc Trạch đội lục mạo (đội nón xanh = bị cắm sừng), tức chết y!” Tức giận Hắc Trạch, tà ý toát ra từ mắt hồ.

      “Uh . . . Da của ngươi mềm mại, so với Lang nữ tuyệt hơn nhiều, Hắc Trạch có số hưởng!” Liếm khuôn ngực trắng nõn của Kim Cát, Hắc Sâm vội vã, ba bước chạy còn hai bước, phóng như tia chớp.

      “Ngươi nhanh lên , cẩn thận Hắc Trạch sắp về, ta muốn mất mỹ thực tốt như vậy!” Mĩ nhãn lóe lên, hồ bám lên vai Hắc Sâm, hào phóng mở thân thể ra.

      đẹp . . . là đẹp quá . . . Vừa thơm vừa động lòng người . . .” Vuốt ve tiểu huyệt hé ra hợp lại. Mũi tham lam hít lấy mùi hương thơm mát, cự vật dưới thân Hắc Sâm trong nháy mắt trướng đại.

      “Còn mau tiến vào? Muốn ta chờ đến chết hả!” đôi mắt hồ hỏa hồng long lanh đẫm nước nhìn thứ to lớn dưới thân Hắc Sâm, ra sức câu dẫn .

      “Đến, đến!” Khẩn cấp mở rộng cặp mông tròn trĩnh, lộ ra tiểu huyệt mê người, chuẩn bị tiến vào.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 34


      Đột nhiên, hắc quang vụt đến đánh vào Hắc Sâm, chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết, Hắc Sâm ôm hạ thân té mặt đất, máu chảy đầm đìa.


      Hắc Trạch sắc mặt dữ tợn đứng ở cửa, tóc đen thổi tung theo gió như bay lượn, đôi mắt vàng bạc bắn ra từng trận hàn khí, hai tay nắm thành quyền, gân xanh nổi lên.

      “Hắc Sâm, chết !” Hai đấm chưởng, hướng Hắc Sâm đánh tới.

      “Trạch, khi dễ ta. . . Ô. . .” Mắt thấy tình thế bất lợi, hồ lập tức thay đổi sắc mặt, thét chói tai nhào vào lòng Hắc Trạch, ngừng khóc lớn.

      “Ngoan ngoan, khóc!” Bị Kim Cát bổ nhào vào mình như vậy, y vội vàng thu hồi tay.

      Vỗ vỗ sau lưng , mặt Hắc Trạch đen đến thể đen hơn, trong mắt tràn đầy sát khí.

      “Ca, tha ta mạng. . .” Hắc Sâm té mặt đất biết đại họa lâm đầu, cố màng đến thương thế ở hạ thân, vội vàng quỳ mặt đất, liều mạng dập đầu.

      “Biến, đừng bao giờ để bổn vương thấy ngươi! Lần này, ta nể mặt mẫu thân khuất tha cho ngươi, lần sau gặp lại, ta lấy mạng của ngươi!” trầm nghiêm mặt, Hắc Trạch trấn an Kim Cát ngừng run rẩy, thèm liếc Hắc Sâm cái.

      “Vâng, vâng. . .” Sợ y thay đổi chủ ý, Hắc Sâm liếc mắt thấy phần hạ thể kia đất, xoay mông, bối rối chạy ra khỏi cửa.

      “Cưng sao chứ?” Kéo ra, Hắc Trạch lo lắng nâng khuôn mặt nhắn của cẩn thận kiểm tra.

      . . . Ta chỉ sợ hãi, vừa rồi ngươi có ở đây, chạy vào muốn. . .” Nước mắt rơi như mưa, hồ vùi đầu vào lòng Hắc Trạch, thấp giọng kể lể, nước mắt ròng ròng.

      “Ngoan ngoan, sao rồi, trở lại!” nhàng vuốt lưng , Hắc Trạch nheo mắt lại.

      “Ân. . . Có ngươi bên cạnh, ta an tâm hơn nhiều. . .” Vòng vo đảo mắt, hồ thu lại nước mắt, làm vẻ mặt đáng nũng nịu.

      “Yên tâm, có bổn vương ở đây, ai dám khi dễ cưng!” Tay Hắc Trạch ngừng lại chút.

      “Trạch, chúng ta lúc nào mới thành thân?” hồ lại có tính toán mới, hai con mắt xoay tròn.

      Kỳ thân thể này cũng tệ, mà công phu giường của Hắc Trạch rất cao, nếu trở thành Lang Hậu, những tùy thời hấp thụ pháp lực của y, còn hưởng thụ khoái lạc nữa.

      Được những hai chuyện tốt, sao lại làm?!

      “Nhanh thôi, bổn vương ngày mai gặp Hồ Vương cầu thân.” Ánh mắt Hắc Trạch nhìn chỗ khác.

      “Trạch, ta muốn sớm gả cho ngươi. . .” hồ vươn đầu lưỡi, liếm liếm ngực Hắc Trạch, để lại đường ẩm ướt.

      Đương nhiên, điểm quan trọng nhất vẫn là khôi phục pháp lực của mình, sớm ngày quay về Hồ tộc đoạt lại địa vị tộc trưởng!

      “Ân. . . Bổn vương cũng muốn sớm ngày lấy cưng. . .” Kêu lên tiếng đau khó chịu, nhịn được hấp dẫn, bàn tay to sờ soạng cái mông tròn.

      “Trạch. . . Cho ta. . . Cho ta. . .”




      hồ cười duyên, giương đôi mắt màu tử hồng (tím đỏ) nhìn Hắc Trạch, tay bé chủ động tiếp cận rồi di chuyển, cởi thắt lưng và y phục của y.

      “. . .”

      Đầu trận choáng váng hoa mắt, phảng phất như bị hút vào hai con ngươi tử hồng, hai mắt Hắc Trạch chuyển thành màu xám, điên cuồng nhào tới hồ.

      Mạnh bạo tách hai chân ra, lang căn to lớn bật ra cắm sâu vào tiểu huyệt.

      “Đúng vậy. . . Cứ như vậy, tiến vào , đem hết thảy đều cho ta!” hồ cười lớn, giơ cao hai chân, quấn lấy bên hông Hắc Trạch, ra sức lắc mông.

      “A. . .” Hắc Trạch hét lớn tiếng, thô lỗ giữ lấy thắt lưng , xuyên xỏ ngừng.

      “Ô. . .” biết vì sao, hạ thân truyền đến trận tê dại, lang căn dường như có gai, cảm giác châm chích làm nội bích ngứa ngáy, trong lòng sinh cảnh giác, lập tức kẹp chặt hai chân.

      “Ah. . .” Cảm thấy hạ thân chặt bất thường, Hắc Trạch nhíu mày.

      Hai mắt y vô thần, chỉ là đờ đẫn chuyển động thắt lưng, nhưng lang căn vẫn như cũ kiên cố như bàn thạch, chút dấu hiệu xuất tinh cũng có.

      “Có thể rồi. . . Tiết ra !” Hai tay gắt gao bấu lưng Hắc Trạch.

      Tình dục như cơn sóng vụt qua, vì quá nóng lòng muốn khôi phục pháp lực nên hồ hưởng thụ ân ái, chỉ muốn nhanh chóng làm Hắc Trạch nhanh tiết ra.

      phải cưng muốn sao? Bổn vương cho cưng!” Hắc Trạch nghe .

      Đôi mắt khôi phục lại thần sắc, lấp lánh hữu thần, ngay cả tốc độ xuyên xỏ cũng thong thả dần, hề có bộ dạng bị mê hoặc. . .

      “Ngươi. . . Ngươi trúng Đoạt Hồn Đại Pháp?” hồ thét chói tai, bị hù dọa đến mặt còn chút máu.

      chút tiểu pháp thuật như vậy có thể làm được gì bổn vương? Tưởng rằng bổn vương biết lúc ngươi chui vào người Kim Cát sao?”

      Kỳ , lúc đầu trong sơn động, y sớm biết được có bất thường, thông qua ‘hộ thân phù’ lưng Kim Cát, liền biết chuyện gì xảy ra, nhưng lúc ấy lo lắng nếu như y tùy tiện ra tay làm Kim Cát bị thương, mới để chuyện này kéo dài tới hôm nay.

      Đây cũng là lí do y nhất định tiết trong cơ thể Kim Cát. . .

      “Ngươi biết tại sao lại. . .”

      hồ buông hai chân, cố gắng rút lang căn ra, nhưng lại phát chỗ giao hợp như dính chặt lại, kéo như thế nào cũng ra.

      Hắc Trạch phát muốn chạy trốn, lang căn lập tức dài ra, đâm hồ thống khổ, rên rỉ ngừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :