1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tống hồ nhập lang khẩu - Thiên Nham (41 chương+ 3 pn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 20

      “Kim… Cát…” Nàng nâng lên khuôn mặt nhắn, run như cầy sấy nhìn , lắp bắp, thân hình nhắn xinh xắn lạnh run.

      “Tiểu Tinh, sao ngươi lại tới đây?” Cầm lấy bàn tay bé lạnh như băng, Kim Cát nghiêng nghiêng đầu hỏi.

      “Ta… Ta… Nghĩ muốn… Gặp… Đại… Công… Tử…” Tiểu Tinh trong mắt ngập nước ướt đẫm hai hàng lông mi, cẩn cẩn dực dực nhìn Kim Hồ.

      “Ngươi a, sợ hãi liền cà lăm, tật xấu này sửa được a.” Kim Cát lắc đầu, thân mật vuốt mái tóc màu bạc của nàng.

      “Tiểu Cát Cát, còn mau quay về bên người bổn vương.” đôi lang mục thủy chung trừng mắt nhìn bọn họ, hai tay xiết chặt, Hắc Trạch hét lớn tiếng, tiến lên đem kéo vào trong lòng, hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Tinh.

      Tiểu Tinh tựa hồ bị Lang Vương hù dọa, thân thể run rẩy, trốn phía sau Kim Hồ, chỉ lộ ra đôi mắt to sợ hãi.

      “Hắc Trạch, nhìn ngươi dọa nàng kìa!” Tức giận liếc Hắc Trạch, Kim Cát bĩu môi.

      “Bổn vương lúc nào hù dọa nàng?” Lạnh lùng quét mắt qua Tiểu Tinh, Hắc Trạch bụng đầy chua xót.

      Đầu tiên là Kim Hồ, bây giờ là bạc phát Hồ nữ, lúc nào trong mắt Tiểu Cát Cát cũng chỉ có mình y!

      … Trách… Y… Vốn là… Ta… Tự… …” Tiểu Tinh run rẩy, dám giương mắt nhìn Lang Vương.

      “Có nghe hay , chính nàng cũng thừa nhận bổn vương có hù dọa nàng.” Hắc Trạch nhíu mày, cao cao ngẩng đầu lên, bày ra bộ dáng liên quan đến ta.

      “Quên , Tiểu Tinh, trong tộc có phát ngươi rời sao?”

      … Ta len lén chạy đến…” Thoáng ổn định tinh thần, nàng cũng cà lăm nữa.

      “Ngươi biết trong tộc gần đây có phát sinh chuyện mất mị hương ?” Nhớ tới nghi vấn trong lòng, Kim Cát tiếp theo hỏi.

      có…” Thân thể của nàng run rẩy chút, lập tức lại khôi phục bình thường.

      “Được rồi, lần trước ngươi nghe ai Lang tộc muốn đánh chúng ta?”

      Ngày ấy, vốn là nghe lời nàng nên mới nghĩ đến muốn ám sát Lang Vương…

      phải ta … Ta cũng vậy. Nghe người khác …” Lắc mạnh đầu, Tiểu Tinh mặt tái nhợt, nhất quyết phủ nhận.

      “Ngươi là nghe ai ?” Kim Cát buông tha, tiếp tục tra hỏi, nghĩ muốn biết ràng là ai hại .

      “Vốn là… Có lần ta lấy ở khe núi, trong lúc vô tình nghe được hai Lang tộc …”

      “Bộ dáng hai tên đó như thế nào?” Lang Vương đột nhiên hỏi, trong ánh mắt lạnh lẽo.

      “Lúc ấy, rất sợ hãi… Ta… Ta cũng nhớ …” Tiểu Tinh lại rụt lui về phía sau.

      “Trạch, nàng hẳn nhớ rồi, nàng nổi danh nhát gan trong tộc chúng ta đấy!” Kim Cát đỡ giúp nàng.


      ?” Ánh mắt Hắc Trạch nhìn Tiểu Tinh tràn ngập đùa cợt.

      hồi lâu, Kim Cát cũng gì, ôm mặt, nghiêng đầu, thở dài lại ai thán, nhìn Tiểu Tinh trốn sau người Đại ca, rồi đem ánh mắt nhìn về Lang Vương.

      “Trạch, Tiểu Tinh là tới tìm Đại ca thôi, ngươi để nàng .”

      ổn, mặc dù nàng là tìm đến Kim Hồ, nhưng thể cam đoan có mục đích khác, hay là đợi tra chuyện mị hương, để nàng rời .” Hắc Trạch lắc đầu.

      Này hồ nữ xuất rất phải lúc, mặc dù Tiểu Cát Cát mở miệng, cũng có thể để nàng .

      “Nọ vậy… Ngươi nghĩ muốn xử trí nàng như thế nào?”

      “…” Nhìn tiểu tình nhân trừng lớn mắt, Hắc Trạch biết làm như thế nào cho phải.

      “Này được, kia cũng được, dứt khoát ngươi cũng nghi ngờ ta. Ngươi đối với Hồ tộc có hiềm nghi!” Kim Cát mất hứng, xoay lưng, hai tay khoanh trước ngực, phùng hai má.

      bậy, cưng thể giết người!” Kéo tay Kim Cát, Hắc Trạch đồng ý, nhéo chút.

      “Lang Vương, nếu Tiểu Tinh vốn là tới tìm ta, để cho Tiểu Tinh bên cạnh ta .” Kim Hồ cuối cùng cũng chuyện, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tiểu Tinh trốn phía sau mình.

      Thông minh như Lang Vương vừa nghe liền hiểu ý của , liền gật đầu, nếu vợ chủ động giúp y, y chẳng phải từ chối làm gì để chịu thiệt.

      Kim Cát nội tình, cứ nghĩ mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Mặc dù bị Lang Vương nhét trong lòng, nhưng thủy chung vẫn dùng ánh mắt để an ủi Tiểu Tinh còn bị dọa cho kinh hồn.

      “Tiểu Cát Cát, cưng còn nhìn nàng như vậy, bổn vương liền đem nàng xử tử…” Cắn vành tai , Lang Vương thấp giọng ghé vào lỗ tai thổi hơi, bàn tay to sờ bắp đùi trong mềm mại.

      “Đừng, đừng, ta nhìn nàng là được…” Vội vàng thu hồi ánh mắt, mặt đỏ hồng.

      Này tử sắc lang, giấm chua (ghen) cũng lớn quá a, bất quá chỉ nhìn Tiểu Tinh, y chua thành như vậy!

      “Tốt lắm, việc này cứ như vậy xử lý, Kim Hồ ngươi có thể xem trọng tiểu thị nữ, nhưng nếu bị bổn vương phát nàng có chuyện, cũng nên trách bổn vương nhẫn tâm.”

      đâu, Tiểu Tinh phải là người xấu!” Kim Cát lại nhảy ra, liều mạng chống lại bàn tay to quấy rối người mình.

      “Xem ra giáo huấn cưng là được.” xong, Lang Vương gầm tiếng, trước mặt mọi người hôn lên môi .

      “Đừng…”

      Khóe mắt lia đến khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Tinh, Kim Cát xấu hổ dùng sức đấm vào ngực Hắc Trạch, lại bị y gắt gao ôm lấy, thể động đậy.

      “Chuyên tâm nào!” Lang Vương bất mãn luồn tay vào vạt áo , nhéo lên cặp mông căng tròn vểnh lên khiêu gợi.

      “Ha…” Kim Cát hít thở thông, thắt lưng mềm nhũn, thiếu chút nữa té mặt đất.

      “Xem, tiểu đệ đệ của bổn vương lại muốn cưng rồi!” Hoa huyệt mềm mại lập tức cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng quen thuộc, xuyên thấu qua lớp y phục mỏng manh, lang căn lần nữa đâm vào mông .

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 21


      “A…” Nhiệt lưu phun trào mạnh mẽ, tiểu huyệt cũng ẩm ướt hơn phân nửa.

      Lang Vương để lại hôn ngân liên tiếp chạy dọc thân thể Kim Cát.

      Kim Cát cũng tự kìm được rên rỉ, tay bé xoa khuôn ngực to lớn của Lang Vương, lung tung sờ mó …

      “Khụ khụ…” Kim Hồ thấy mình sắp xem màn xuân cung sống, tự nhiên ho tiếng, kéo Tiểu Tinh ra phía sau mình, ngăn trở tầm mắt nàng.

      “Có… Có người…”

      Nghe được thanh của ca ca, Kim Cát tỉnh táo lại, tức giận đẩy đẩy Hắc Trạch, kiểm nhi (khuôn mặt ) đỏ lên, lập tức thu hồi hai tay, hận thể tìm cái động để chui vào.

      “Quản làm gì, nơi này của bổn vương, ai dám quản bổn vương chứ?” Hận thể phát nuốt vào bụng, Lang Vương trong mắt đầy tơ máu.

      “Đừng xằng bậy, ca ta nhìn…” Đỉnh đầu đều muốn bốc khói rồi.

      “Chỉ cần ở đây ta có thể xằng bậy?” Lang Vương cố ý bẻ cong ý tứ , dù sao y cũng có ý định buông tha a. Y há mồm hết cắn lại mút cái cổ xinh đẹp.

      “Coi như ta cầu ngươi, đừng ở chỗ này…” Khóe mắt chứa đầy lạc thú, dục vọng hoàn toàn bị khơi mào, nhưng lại cố kỵ ca ca cùng Tiểu Tinh ở đây.

      cắn chặt hàm răng đẩy Hắc Trạch ra, đỏ mặt che lại vạt áo phía trước bị xé.

      “Chúng ta quay về trướng mới tiếp tục?” Hắc Trạch cười gian, đem ôm lên.

      Nếu Kim Hồ ở đây, y khẳng định ăn còn mảnh, vật này càng ngày càng mê người rồi, ngay cả trừng mắt cũng đầy phong tình!

      “Ngươi…” biết cái gì cho phải, dứt khoát đem mặt chôn vào trong lòng y.

      “Cưng là Lang Hậu của bổn vương, chúng ta làm vợ chồng chi lễ, có cái gì thẹn thùng?” xong, Hắc Trạch lạnh lùng nhìn Tiểu Tinh trốn phía sau Kim Hồ.

      “Ban ngày… Ngươi lại muốn? Đêm qua phải làm rồi sao?”

      “Vốn chính là đủ a, thân thể mê người này của cưng toát ra mị hương chết người a, lại còn tiểu huyệt ấm ướt, bổn vương muốn chết!” Ghé vào lỗ tai thào thân ngữ, liếm liếm vành tai mượt mà.

      “…” Bên tai nghe toàn lời dâm mỹ làm mặt đỏ tới mang tai, cả người cũng chôn sâu vào trong lòng Hắc Trạch.

      Thân thể phản ứng quá chân , bất quá…

      Cả người như hỏa thiêu, tiểu huyệt hư sớm ướt át dị thường, muốn, muốn lang căn to lớn luôn làm vừa vừa hận đến chết!

      “Tiểu Cát Cát, cưng muốn ôm bổn vương tới khi nào?” Vỗ vỗ cặp mông căng tròn, Hắc Trạch cười rất khoa trương.

      “Di… Ca của ta cùng Tiểu Tinh đâu?” Trừng lớn hai tròng mắt, nhìn quét bốn phía, còn bóng dáng bọn họ nữa.

      “Đây là doanh trướng của bổn vương, buổi sáng vừa rời mà giờ quên?” Thừa dịp Kim Cát ngẩn người, nhanh như chớp lột hết quần áo vướng bận người .

      “Vốn là… ngô… Khó trách nhìn quen mắt như vậy…” Đợi phục hồi tinh thần lại, sớm trần trụi nằm dưới thân Lang Vương vừa bị cắn vừa bị liếm.


      Kim Cát thoải mái đến cực điểm híp hai tròng mắt, tùy ý Hắc Trạch liếm huyệt khẩu, phối hợp mở rộng bắp đùi, nghênh đón ngón tay dò xét vào.

      “Tiểu Cát Cát, cưng thích tiểu Hồ nữ Tiểu Tinh kia có phải ?” Ngón tay thon dài vô tình rút ra, lại hướng lên hai đầu vú đỏ tươi miết mạnh.

      “Ngô… Ngươi như thế nào biết?” Kinh suyễn tiếng, khép chặt hai chân.

      “Bổn vương phải kẻ ngu, có mắt dĩ nhiên thấy được!” Hắc Trạch ngừng động tác, tức giận trừng mắt nhìn .

      Tiểu ngu ngốc này, trong lòng nghĩ tới cái gì, mặt liền viết ra hết!

      “Ha hả… Nọ vậy cũng là chuyện trước kia rồi, khi còn bé nàng bồi ta, chiếu cố ta… Hơn nữa này cũng là chuyện lâu trước kia, bây giờ…” Cười khúc khích hai tiếng.

      Tự biết mình đuối lý, lộ ra bộ dạng tiểu tức phụ (người vợ ), nắm chặt hai vai Hắc Trạch, lấy lòng chủ động hôn lên môi y.

      “Bây giờ thế nào?” Lang mâu khẽ nhíu, hỏi tới.

      “Bây giờ ta cũng gả cho ngươi rồi sao? Ngay cả thân thể đều là của ngươi… Chẳng lẽ ngươi lại ghen sao?” Ngượng ngùng nâng lên hai mắt, cũng dám chắc nghi vấn của mình.

      Hắc Trạch cứ hỏi dồn như vậy, làm có cảm giác y nổi sóng ghen tuông a.

      “Bổn vương ăn giấm chua!” Bị trúng tim đen, Lang Vương đỏ mặt quay sang chỗ khác, nhìn nữa.

      ăn giấm, vậy sao làm trò hôn ta trước mặt đại ca và Tiểu Tinh?” Con ngươi to tròn màu hồng xinh đẹp đảo vòng, nâng lên khuôn mặt nhắn, cong đôi mông đỏ mọng.

      Còn ăn giấm, mặt hồng thành như vậy, thú vị!

      “Cưng là Lang Hậu của ta, ta muốn hôn lúc nào cũng được!” Thẹn quá hóa giận, Hắc Trạch hét lớn tiếng, hôm ngấu nghiến lên đôi môi mê người đó.

      Kim Cát trong lòng dâng lên tình ý ngọt lịm nồng say, nguyên lai Hắc Trạch cũng ghen, bộ dáng y ghen là…

      Hắc hắc, thích, thích Lang Vương bá đạo này, cũng thích bộ dáng y ăn giấm chua a!

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 22


      “Trạch, thắt lưng ta nhức mỏi quá, ô. . .” Khuôn mặt nhắn đỏ ửng đầm đìa mồ hôi, tình cảm mãnh liệt vừa dứt, Kim Cát liền kiến nghị, nhích sát vào lòng Lang Vương làm nũng.

      Cứ làm mật độ dày đặc như vầy, tin tưởng có ngày mình chết giường a . . .

      Chết kiểu này mất thể diện, thể chết như thế được a!

      “Bổn vương xoa xoa cho cưng nha.” Lang Vương hôn lên khuôn mặt xinh đẹp, thương đặt bàn tay to lên cái hông mảnh khảnh, nhàng xoa bóp.

      Nhân cơ hội ăn tí đậu hủ a, còn có thể làm cho tiểu hồ ly mình nhất lộ ra vẻ mặt đáng , nhất cử lưỡng tiện, đây là việc y cực thích a.

      “Ưm hừ. . .” Kêu lên tiếng sảng khoái, nhắm hai mắt, tận tình hưởng thụ.

      Trạch là hảo tình nhân, mặc dù có điểm háo sắc, cũng hơi bá đạo, nhưng đối với rất ôn nhu, lại chăm sóc rất chu đáo!

      “Thoải mái ?” Ghé vào lỗ tai giọng nỉ non, lang căn lại ngẩng đầu lên, muốn xâm nhập tiểu huyệt ướt át.

      “Ưm. . . Ta mệt mỏi quá, để ta nghỉ ngơi lát. . .” Bĩu môi, đẩy đẩy, Kim Cát bực mình nhíu mày.

      “Rất mệt sao? Bổn vương lại rất có tinh thần a, như vậy , ta lại mang cưng ôn tuyền nha.” Đau lòng nhìn tiểu tình nhân, Hắc Trạch cố nén dục vọng, ôm ra ngoài.

      Vài lần y đều muốn nhịn xuống, nhưng mỗi lần nhìn Tiểu Cát Cát nằm dưới thân, y vô pháp khống chế chính mình. Để Tiểu Cát Cát chịu khổ, y cũng rất áy náy.

      “Hảo. . . Ta ngủ lát, ngươi ôm ta .” Kim Cát cũng khách khí, thắt lưng đau xót cùng mệt mỏi làm hai mi mắt nặng trĩu.

      Lắc đầu cười cười, Hắc Trạch cẩn thận ôm vào lòng, vận khởi pháp lực, bay nhanh tới ôn tuyền, đem nhàng để vào trong nước.

      “Ưm. . .” Dòng nước ấm áp làm cho ý thức của lại quay về, khẽ mở hai mắt.

      “Bổn vương ấn ấn cho cưng.” Y cũng trầm mình vào dòng nước, bàn tay to nhàng xoa bóp.

      “Hả. . . là thoải mái!” Kim Cát tự kìm được rên rỉ tiếng.

      Có thể là ôn tuyền hiệu quả hảo, thân đau nhức giờ phút này biến mất hơn phân nửa, tinh thần cũng tốt rất nhiều.

      “Tiểu Cát Cát, còn nhớ buổi tối ngày đó ?” Hắc Trạch sớm động tình, duỗi tay dưới nước, như có như vuốt ve phân thân , cố gắng câu dẫn nhớ lại.

      nhớ . . .” Kim Cát lại đỏ mặt.

      như thế nào lại nhớ ? đêm ướt át phong lưu như thế, đánh chết cũng quên được!

      Chỉ là lúc này, nhắc tới đêm đó, lại. . .

      nhớ hả? Vậy bổn vương giúp cưng nhớ lại!” Thuận tay bắt lấy phân thân , khi nặng khi xoa nắn.

      . . . cần rồi. . . Ta cũng nghĩ tới. . .” Kinh hoảng thất thố, Kim Cát lập tức đứng lên, cách xa Hắc Trạch.

      Mặc dù, cũng rất muốn muốn, nhưng là sau huyệt vừa chua xót vừa lại tê dại. . .



      “Tiểu Cát Cát, đừng chạy, hôm nay bổn vương làm nữa.” Đem kéo trở về, vững vàng ôm trong ngực.

      vậy chăng?” trừng lớn hai tròng mắt, quá tin tưởng.

      “Cưng lại hoài nghi lời bổn vương? Bổn vương đây là thương tiếc cưng, hay là cưng muốn bổn vương ở chỗ này ăn cưng?” Tức giận đảo cặp mắt trắng dã, Hắc Trạch chọt chọt trán .

      . . . phải hoài nghi ngươi, chỉ là. . .” Chỉ chỉ vào lang căn lớn trong nước, Kim Cát nuốt nuốt nước miếng.

      Xem gần thế này, lang căn lớn đến phi thường, thô to như cánh tay trẻ con, lại nổi đầy gân xanh, nghĩ ra tiểu huyệt bé của mình như thế nào lại có thể dung nạp nó a. . .

      “Quên , bổn vương cố chịu đựng!” Cẩn thận quan sát thấy đáy mắt y toát lên ý cười khó hiểu.

      “Ta. . . Ta lấy tay. . .”

      Hình như nhịn như vậy tốt cho cơ thể, cũng muốn Hắc Trạch bị tổn thương, cắn răng hạ quyết tâm, quyết định giúp y.

      , , bổn vương muốn tay cưng, chỉ muốn cưng dùng cái miệng nhắn thôi.” Sớm có dự mưu Hắc Trạch đắc ý cười cười, tựa hồ chính là chờ những lời này.

      “Miệng. . . Nó rất lớn, ta nuốt được. . . Hơn nữa ta cũng . . .” Thiếu chút nữa ngã sấp xuống nước, Kim Cát vẻ mặt quẫn bách đến vặn vẹo.

      đâu, này đơn giản, bổn vương tự mình dạy cưng!” Gặp trúng kế, Hắc Trạch thể chờ đợi được cầm lấy phân thân ngậm tại trong miệng, lập tức phun ra nuốt vào.

      “Ngươi. . .” Khóe mắt phiếm hồng.

      nghĩ tới Hắc Trạch ra tay nhanh như vậy, lời chống cự còn chưa kịp ra liền luân hãm trong miệng y, lung tung rên rỉ .

      “Hả. . . Oh. . . Đừng. . .”

      rên rỉ phi thường khêu gợi, phi thường kích thích Lang Vương, Hắc Trạch dùng hết mọi thủ đoạn mới lạ, đầu lưỡi ngừng liếm láp phân thân , nhiều lần nuốt sâu vào tận yết hầu, lại chậm rãi nhả ra, cuối cùng lại dùng lực hút mạnh cái.

      “Trời ạ!” Kim Cát thét chói tai ngừng.

      Ôm đầu Hắc Trạch, điên cuồng lắc lư thân thể, thẳng đến cao trào tới, tất cả đều phun ra trong miệng y.

      “Ách. . . có cố ý. . .” Nhìn chất lỏng màu trắng đọng ở bên khóe môi y, xấu hổ cúi đầu.

      “Tiểu Cát Cát mùi vị tốt, giờ đến phiên Kim Cát thưởng thức mùi vị của bổn vương rồi.” Cười lớn tiếng, Hắc Trạch thèm để ý, tùy tiện lau miệng, đem lang căn đưa đến trước mặt .

      “. . .” Kim Cát do dự rồi.

      “Như thế nào, Tiểu Cát Cát đổi ý rồi?” Trong mắt hàn quang bắn ra bốn phía.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 23

      . . .” Thở dài hơi, há mồm ngậm quy đầu, bởi vì lang căn quá lớn, chỉ vừa ngậm được nửa là nghẹn đến yết hầu rồi.

      “Tiểu Cát Cát, thả lỏng nào, bổn vương mới vào nửa, cái miệng nhắn của cưng chặt, hề kém hơn tiểu huyệt cưng a, bổn vương chết mất!”

      “Đừng đừng. . .”

      “Tiểu Cát Cát, di chuyển… di chuyển đầu lưỡi cưng , giống như lúc nãy ta làm cho cưng đấy.”

      Kim Cát ngu ngốc thực được, hàm há lớn đến mức muốn trật khớp, đau nhức thôi, lang căn quá lớn ngập đầy khoang miệng, đầu lưỡi căn bản là có cách nào hoạt động.

      “Ai, nhìn cưng kìa học cũng xong, hay là dùng hai đùi cưng giúp bổn vương vậy.” Nhìn đồ đệ ngu nhưng đáng chịu được, Hắc Trạch lắc đầu nhịn dục vọng.

      “Ưm. . . lần hả. . .” Nhu thuận xoay người, lộ ra hai bắp đùi thon dài.

      “Cưng phải lại hấp dẫn bổn vương đấy chứ? tiểu tinh !” Hắc Trạch vốn định chừa cho con đường lui, bây giờ gặp màn dâm mỹ như vậy cũng nhịn được, ép sát đôi chân dài, hung hăng đâm vào giữa.

      “Ô. . .” Mặc dù phải chính thức tiến vào, nhưng đùi trong là chỗ mẫn cảm của a.

      Cảm giác nóng cháy quen thuộc, làm cảm thấy lang căn tiến nhập trong cơ thể, chỉ chốc lát sau, liền đầu hàng, buông xuôi chìm đắm trong dục vọng.

      “Cưng cho bổn vương biết, bổn vương phải làm sao bây giờ? !”

      Biết thân thể của chịu nổi hoan ái, nhưng vẫn như cũ nỡ buông ra, y rất hận thể vĩnh viễn ôm lấy tiểu mị hoặc này. . .

      Lúc này Kim Cát nào còn khí lực để trả lời, chỉ là chảy lệ, nhào vào lòng Hắc Trạch, chân chính giao phó toàn bộ thân thể mình.

      Chính là như thế, lang căn lại được tiêu sái đưa đẩy giữa bắp đùi non mềm, nếu phải Hắc Trạch rút ra sớm, sợ rằng Kim Cát muốn tinh tẫn nhân vong rồi. . .

      ** ** **

      Tình cảm mãnh liệt còn dây dưa chưa dứt, mặc dù Hắc Trạch cũng tiến vào, nhưng thân mật đụng chạm như vậy so với dĩ vãng càng kích thích hơn.

      Bọn họ vong ngã (hi sinh quên mình) âu yếm, Lang Vương lần lại lần phun bạch trọc bụng Kim Cát.



      “Kẻ nào to gan, ra!” Đột nhiên, lang mâu đảo qua, hắc mang bắn về phía bên kia bờ.

      thân ảnh màu trắng thuận thế ngã xuống đất, bị hắc mang bao vây.

      “Ahh. . .”

      tiếng thét chói tai, làm cho Kim Cát trầm mê dục vọng hoàn toàn tỉnh táo lại.

      “Tiểu. . . Tiểu Tinh, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” ngẩn người nhìn Tiểu Tinh từ trời rớt xuống, quên luôn chính mình xích lõa.

      “Ta. . . Ta. . .” Tiểu Tinh run rẩy, cố gắng thoát khỏi vòng vây pháp, nhưng chật vật ngồi mặt đất.

      “Tiểu Cát Cát, cưng hình như. . .” Vỗ vỗ cái mông trắng tròn xinh đẹp của , Hắc Trạch nhíu mày khó chịu.

      Y ngại bị nhìn thấy, nhưng y căm ghét để người khác thấy thân thể xinh đẹp của Tiểu Cát Cát!

      “AH. . .” Lần này đến phiên Kim Cát kêu thảm thiết.

      Lang căn được kẹp dưới người, bộ dáng vô cùng dâm đãng, tất cả đều bị Tiểu Tinh thấy được, ô ô, làm cho chết !

      “Khóc cái gì?” Hắc Trạch lạnh nghiêm mặt, trực tiếp dùng lực đánh xỉu Tiểu Tinh, rồi trấn an Kim Cát bối rối.

      “Đều tại ngươi, đều là tại ngươi. . . Đều bị Tiểu Tinh thấy được. . .” Vừa xấu hổ vừa giận, Kim Cát cầm lấy cánh tay y, hung hăng cắn cái.

      “Được rồi, được rồi, bổn vương làm nàng bất tỉnh rồi, nàng cái gì cũng nhìn thấy đâu.”

      “Tiểu Tinh, Tiểu Tinh!”

      Kim Cát giương mắt chứng kiến Tiểu Tinh ngã xuống hôn mê bất tỉnh, liền đẩy Hắc Trạch ra, nắm xiêm y bên bờ lung tung che cơ thể, vọt lên.

      “Tiểu Cát Cát , cưng tốt nhất nên tới gần nàng, nàng rất khả nghi, cư nhiên có thể qua được kết giới của bổn vương thiết lập tìm tới nơi này, xem ra bổn vương phải hảo hảo thẩm tra nàng!” Hắc Trạch phía sau tới, đem kéo vào trong lòng, nhìn Tiểu Tinh, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì.

      đâu, nàng phải là hung thủ, ta muốn hỏi đại ca, tại sao mặc kệ Tiểu Tinh? !” Kim Cát liều mạng lắc đầu.

      như thế nào cũng tin người đơn thuần như Tiểu Tinh là hung thủ, nhất định phải hỏi ràng!

      “Hảo, bổn vương muốn tìm Kim Hồ đối chất.”

      Hắc mang chợt lóe, nhất lang nhị hồ xuất trong doanh trướng của Kim Hồ, Hắc Trạch vẻ mặt lạnh như băng nhìn , đem Tiểu Tinh để mặt đất.

      “Lang Vương, đến tột cùng nàng ta làm gì?” Ôm lấy Tiểu Tinh hôn mê bất tỉnh, Kim Hồ vẻ mặt đầy nghi vấn.

      “Ca, ca như thế nào để cho Tiểu Tinh ra ngoài? Trạch phải muốn ca hảo hảo trông nàng sao?” Nhớ tới mới vừa rồi màn xấu hổ, Kim Cát đỏ mặt, tiến lên hỏi.

      “Nàng ra ngoài? Mới vừa rồi nàng còn mực bên người ta. . .” Kim Hồ cũng mơ hồ.

      “Tiểu Cát Cát, nên cấp bách, chuyện này giao cho bổn vương.” Lang Vương phất phất tay, hắc mang đánh vào người Tiểu Tinh.

      “Ta. . . Ta đây là làm sao vậy?” Tiểu Tinh mở ra hai mắt, chứng kiến vẻ mặt hung thần ác sát của Lang Vương, cả người phát run.

      “Tiểu Tinh, nên giả bộ ngu, bổn vương hỏi ngươi, vì sao xuất tại ôn tuyền?”

      “Ôn tuyền? Ta. . . Ta cũng biết, trong đầu trầm hôn mê, tỉnh lại chứng kiến các ngươi. . .” rồi nửa, Tiểu Tinh mặt đỏ bừng bừng rồi.

      “Tiểu Tinh, ý của ngươi là ngươi cái gì cũng nhớ phải ?” Sợ nàng tiếp tục , Kim Cát vội vàng cắt đứt nàng.

      “Đúng vậy. . . Gần đây thường xảy ra tình trạng như vậy, thường xuyên nhớ được chính mình làm cái gì, nhân tiện ngay cả. . . Như thế nào tới nơi này, ta cũng nhớ . . .” Nước mắt ngừng rơi xuống, Tiểu Tinh run rẩy càng lợi hại.

      “Chuyện mị hương ngươi còn nhớ ?”

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 24Kim Cát khỏi hoài nghi việc nàng trộm mị hương, dù sao có thể từ tay tộc trưởng trộm thế trọng yếu vật, cũng phải Hồ tộc bình thường có thể làm được.

      “Ta. . . Ta hình như gặp qua mị hương, nhưng lại nhớ rồi. . . Tiểu Cát, ngươi phải tin tưởng ta, phải ta làm, ta có giết người, có giết người!” Tiểu Tinh khóc nấc lên, gắt gao bắt lấy tay Kim Cát, mặt đầy nước mắt.

      “Ca, Tiểu Tinh là. . .” Trong lòng có loại dự cảm bất hảo, Kim Cát nhìn về phía Kim Hồ.

      “Chẳng lẽ là ‘đoạt hồn đại pháp’ thất truyền lâu?!” Kim Hồ kinh ngạc há miệng, nhìn Tiểu Tinh nhắn xinh xắn, ra lời.

      “Đoạt hồn đại pháp? Sao ta chưa bao giờ nghe qua Hồ tộc có pháp thuật này?” Lang Vương cảm thấy khó tin.

      “Loại này pháp thuật thất truyền mấy trăm năm rồi, pháp này quá mức tàn, hồ sáng tạo pháp này sớm bị phong ấn, chẳng lẽ hồ phá phong ấn trốn thoát?” Kim Hồ vẻ mặt khiếp sợ.

      “Ca, việc này phiền toái rồi!” Khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ lo lắng.

      như vậy, đem nàng giam lại , rồi ta bàn bạc kế sách.” Lang Vương vuốt cằm, đánh giá Tiểu Tinh.

      “Chỉ có thể làm như vậy thôi, Tiểu Tinh, ủy khuất ngươi lúc vậy.” Kim Hồ gật đầu.

      “Tiểu Tinh. . .” Kim Cát lưu luyến rời nhìn Tiểu Tinh, chậm rãi bắt được tay nàng, nghĩ muốn an ủi nàng phen.

      Đột nhiên, Tiểu Tinh nguyên bản cúi đầu im lặng, đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt vốn màu tuyết trắng lại bắn ra quang mang đỏ thẫm như máu, lộ ra móng vuốt sắc bén, thân hình nhắn xinh xắn lao tới chỗ Kim Cát.

      “Đệ đệ, mau tránh ra!” Kim Hồ trong chớp mắt xông lên tính nắm tay Kim Cát, bị Lang Vương đoạt trước.

      “. . .”

      biết sống chết!” Hắc Trạch nổi giận gầm lên tiếng, đem Kim Cát ôm vào trong lòng, trực tiếp đánh xỉu Tiểu Tinh.

      Mặc dù Kim Cát có nguy hiểm nhưng tay Hắc Trạch lại bị thương vệt dài, máu đỏ tươi tích tích xuống, phi thường chói mắt.

      “Trạch, ngươi sao chứ?” Vứt bỏ hết thảy, Kim Cát trong đầu tràn đầy thân ảnh Hắc Trạch, nhớ tới màn kinh hiểm vừa rồi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      “Bổn vương có việc gì, nhưng ta cho phép cưng gần nàng nữa!” Tùy tiện dùng pháp lực xóa vết máu, Hắc Trạch kéo ra xa Tiểu Tinh.

      “Ưm, Tiểu Tinh như thế nào lại biến như vậy. . .” Đau lòng vô cùng vuốt bàn tay to bị thương của Hắc Trạch, ánh mắt nhìn Tiểu Tinh phức tạp vô cùng.

      “Tốt lắm, nàng vốn là phần tử nguy hiểm, bổn vương hy vọng cưng bị thương, hiểu chưa?”

      Nhìn Tiểu Tinh bị người mang , Kim Cát giật giật miệng, nhưng có lên tiếng phản đối, dù sao đây là biện pháp tốt nhất trước mắt.


      Đêm đến, Kim Cát lật qua lật lại, tư tiền tưởng hậu (triềm miên suy nghĩ), như thế nào cũng ngủ được.

      “Trạch. . .”

      “Như thế nào? Còn suy nghĩ tình hồi sáng?” Hắc Trạch biết có tâm , dịu dàng đem ôm vào trong ngực, có lợi dụng cơ hội sờ mó .

      “Đúng vậy, Tiểu Tinh hảo đáng thương. . .” Kim Cát vẫn còn lưu luyến tình bạn thời thơ ấu của mình với Tiểu Tinh, đem đầu tựa vào lòng Hắc Trạch, xoắn xoắn ngón tay.

      “Cưng còn cho bổn vương, như thế nào là ‘đoạt hồn đại pháp’?”

      “Ngươi hôm nay cũng thấy rồi a, khi trúng ‘đoạt hồn đại pháp’, thần trí thường xuyên ràng, như nằm mơ vậy, hết thảy hành động như người thi pháp ra lệnh, tỉnh lại rồi lại biết chính mình làm cái gì.”

      “Tiểu Cát Cát, bổn vương cảm giác được chuyện đơn giản như vậy, cưng cảm thấy rất kỳ quái sao? Nàng cư nhiên có thể bình yên vô xuyên qua bày địa kết giới của bổn vương, phải Hồ tộc bình thường nào cũng có thể làm được!” Hắc Trạch vuốt mái tóc hồng xinh đẹp của , vừa như nghĩ tới cái gì.

      “Nhưng ngươi vừa rồi cũng thấy pháp lực nàng cao ah.” Kim Cát ngẩng đầu, mãn mục mờ mịt.

      “Cho nên bổn vương mới cảm giác được tình có điểm kì quái! Như vậy , bổn vương ngày mai điều tra, xem ‘đoạt hồn đại pháp’ này có lợi hại như thế hay !”

      “Hảo, hảo, ta cũng muốn !” Vỗ vỗ bàn tay bé, tất cả phiền não đầu vứt ra sau đầu.

      Trong mắt , Hắc Trạch có gì là làm được, chỉ cần y ra lệnh là Tiểu Tinh được cứu!

      “Cưng a, mở miệng ra đều là Tiểu Tinh, để ta vào mắt a.” Lang Vương bất mãn nhéo nhéo mặt .

      để vào mắt, chỉ đặt ở trong lòng à!” Kim Cát thành thốt ra lời từ tận đáy lòng.

      Ý thức được chính mình ra chân tình sâu thẳm, Kim Cát liền cúi đầu che miệng.

      “Vậy sao bổn vương bị thương cưng đau lòng hả?” Cười trộm, bàn tay to Hắc Trạch hướng lưng làm càn, cách lớp quần áo nhàng vuốt ve.

      “Ai ta đau lòng? Đau lòng tử ta rồi. . .” Nhớ tới Hắc Trạch bị thương bàn tay, áy náy đến phát khóc rồi a.

      Đều là bất hảo, nếu là cẩn thận ít, cũng bị Tiểu Tinh nhân cơ hội tấn công, Hắc Trạch cũng bị thương!

      “Vậy cưng có ý định bồi thường bổn vương như thế nào đây?” Thừa dịp thất thần, bàn tay to ngừng tại hậu đình quấy rối.

      “Bồi thường. . .” Nháy nháy đôi mắt to, hiểu a.

      “Đúng vậy, bổn vương là vì cưng mà bị thương a, cưng phải hảo hảo bồi thường bổn vương chứ!” Bên lỗ tai phi thường mẫn cảm của thổi luồng nhiệt khí, mập mờ ngậm mút vành tai tinh tế.

      “Để cho ta nhìn tay ngươi. . .” Thở dốc, muốn bắt trụ tay Hắc Trạch nhưng chộp vào khoảng .

      cần đâu, cưng chỉ cần hảo hảo bồi thường bổn vương là được!” Vết thương tay sớm được y dùng pháp lực xóa , chỉ là y muốn Kim Cát biết.

      Làm cho Tiểu Cát Cát áy náy chút, như vậy y cũng có thể sớm chút ăn đậu hủ, hắc hắc!

      “Ô. . .” Kim Cát giờ phút này làm sao còn khí lực để tranh cãi với Lang Vương, hai mắt sớm ướt át, nặng nề thở dốc.

      “Tiểu Cát Cát, nếu cưng là Hồ nữ, được bổn vương sủng hạnh như vầy, sợ rằng sớm hoài thượng hài tử, đáng tiếc. . .” Vuốt ve tiểu phúc bằng phẳng, Lang Vương thở dài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :