1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tống hồ nhập lang khẩu - Thiên Nham (41 chương+ 3 pn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 15


      “Chuyện này rất khả nghi, cưng yên tâm, là đại cữu tử ( vợ) tương lai của ta, việc này tự ta điều tra.” Vì cái gì mấy huynh đệ chết lúc trước người đều có cầm tóc vàng mà cố tình nhằm ngay Kim Hồ vừa đến lại có. Hơn nữa việc này xác thực có điểm kỳ quái.

      “Ai… Ai là đại cữu tử của ngươi.” Đỏ mặt, Kim Cát ngượng ngùng xoay người qua.

      “Cưng là tân nương tử của ta, ca ca cưng còn phải là đại cữu tử của ta sao? Chẳng lẽ cưng còn ngại vi phu đủ cố gắng, nghĩ muốn vứt bỏ vi phu sao?” Nhíu mày, Lang Vương lại khôi phục vẻ mặt cười xấu xa.

      “Tử sắc lang, đầu óc toàn là sắc dục, còn mau nghĩ biện pháp cứu ca ca ta!” Trong lòng Kim Cát tràn đầy vui sướng, tất cả đều biểu mặt.

      “Như vậy , ta trước mang cưng gặp Kim Hồ, hai người là huynh đệ, chuyện cũng dễ hơn.” Nhớ tới mới vừa rồi Kim Hồ ánh mắt phẫn nộ, Lang Vương lắc lắc đầu.

      “Tốt, tốt, ca ca sủng ta nhất, cái gì đều nghe ta.” Vỗ vỗ bàn tay bé, ngẩng đầu ở mặt Hắc Trạch hôn cái.

      “Cưng a…” nghĩ tới dùng chiêu này, Hắc Trạch vuốt vuốt nơi vừa bị hôn qua, dở khóc dở cười.

      mau, mau, ta chờ kịp.” Vội vàng tuột xuống khỏi vòng ôm của Lang Vương, kéo y liền ra ngoài.

      ** ** **

      “Đại ca, ta đến xem ca.” Vung cánh tay, tiến lên bổ nhào vào trong lòng Kim Hồ, Kim Cát cọ lại cọ.

      “Kim Cát, đệ có khỏe ?” Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Lang Vương ghen tuông, Kim Hồ đắc ý sờ sờ phía sau lưng .

      “Ta tốt lắm, ca ca, ca chịu khổ.” Lại vùi trong lòng ca ca, muốn rời.

      Cẩn thận đánh giá bốn phía, trừ bỏ thủ vệ cùng thị vệ, nơi này so với doanh trướng Lang Vương khác nhau bao nhiêu, xem ra ca ca có chịu ngược đãi.

      “Tiểu Cát Cát, lại đây.” Xem bọn họ vô cùng thân thiết, Lang Vương bàn tay to duỗi ra, bá đạo đem kéo vào trong lòng.

      “Lang Vương, vậy ngươi sớm biết rằng là đệ đệ của ta sao?” Kim Hồ trong mắt lộ ra nghi ngờ.

      “Đương nhiên, Hồ tộc các ngươi có hai Hỏa Hồ sao?” Nhìn quét tiểu hồ ly ngồi trong lòng, Lang Vương cười cười.

      “Ta là Hỏa Hồ…” Kim Cát cúi đầu.

      “Vậy ngươi vì cái gì muốn kết hôn Hỏa Hồ? Là vì độc nhất vô nhị?” Kim Hồ ra nghi vấn trong lòng.

      “Lấy thanh thế của Lang tộc, bổn vương sao có thể dễ dàng cùng Hồ tộc cầu thân? Bổn vương cũng thiếu Hồ tộc tân nương!” Lang Vương thâm tình nhìn .

      Ngụ ý phi thường ràng, y cũng phải bởi vì thân phận mà thú , mà là bởi vì y thích tiểu hồ ly đáng này.


      “Lang Vương rốt cuộc nhìn trúng đệ đệ ngốc của ta?”

      “Ca, ta làm sao ngốc?!” Kim Cát đảo cặp mắt trắng dã.

      thực ngốc sao? Vì cái gì Lang Vương như vậy, ngay cả ca ca cũng như vậy…

      “Còn ngốc? Vụng trộm chạy đến ám sát Lang Vương, đệ thực nghĩ đến ca biết a?” Chọt chọt ót , Kim Hồ trừng liếc cái.

      “Ô…” Bão tới rồi.

      chỉ là thời điểm bị kích động thôi mà, căn bản là ngốc a!

      “Bổn vương thích thiên chân cùng đơn thuần, ngươi yên tâm, là Lang Hậu của bổn vương, bổn vương tuyệt đối phụ !” Xả xuống hồng bào của Kim Cát, lộ ra hồng ngân đầy lưng, toàn bộ trước mắt Kim Hồ, y nhàng cọ xát.

      “Ngươi muốn làm gì?” Ngượng ngùng đứng dậy, lại bị Lang Vương khóa trong ngực, thể động đậy.

      lưng là hình con Ngân Lang lớn, ngửa mặt lên trời gầm thét, lưng có mảng lông màu bạc, đôi con ngươi sói sắc kim tỏa ra khí phách thong dong tự tại, đúng là thực thân của Hắc Trạch.

      “Nếu Lang Vương đem vị trí Lang Hậu cho tiểu đệ, ta đây an tâm.” Thấy được lưng Kim Cát là biểu tượng Lang Hậu, Kim Hồ hoàn toàn yên tâm.

      lưng ta có cái gì sao?” Kim Cát tò mò ngoáy cổ lại nhìn lưng mình.

      có gì, cưng phải có chuyện trọng yếu muốn cho Kim Hồ sao?” Nhanh chóng kéo lại hồng bào, đem che kín cẩn thận.

      “Là nga… Ca, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Quay đầu, thè lưỡi.

      “Ta cũng biết, Hắc Sâm kiên quyết ta là hung thủ, ta căn bản có rời doanh trướng, nhưng là lúc ấy trướng ngoại có thị vệ, người làm chứng cho ta.” Kim Hồ tức giận đầy mình.

      “Ta chỉ biết ca ca phải hung thủ, nhưng là này trí mạng mị hương là chuyện gì? Phụ vương chưa bao giờ cho chúng ta dùng mị hương, đến tột cùng là ai trộm mị hương tới giết người đây?” Nâng lên cái cằm xinh đẹp, Kim Cát đầu đầy mờ mịt.

      “Kỳ ta lần này đến, thứ nhất là vì cầu thân, thứ hai cũng là vì điều tra việc này, nghĩ tới cái gì cũng chưa tra được, ngược lại chính mình lại bị bắt.” Cười khổ lắc đầu, Kim Hồ vẻ mặt bất đắc dĩ.

      Lang Vương suy nghĩ chút, : “Kim Hồ, bổn vương cũng hiểu được có kỳ quái, nhưng hiềm nghi chưa sáng tỏ, chỉ phải ủy khuất ngươi trận, khi tình điều tra , bổn vương tự mình đưa ngươi hồi Hồ tộc.”

      “Vậy làm phiền Lang Vương.” Kim Hồ có nhiều lời.

      Dù sao đây là địa bàn của Lang Vương, xảy ra loại tình này, Lang Vương đem giam giữ, như vậy quá bất thường.

      “Trạch, ta muốn ở cùng ca ca tối nay.” Nghĩ muốn kể cho ca ca nghe mấy ngày nay chịu ủy khuất ra sao a.

      Gặp tình loạn thành như vậy, Kim Cát thè lưỡi, đến bên người Lang Vương, hướng mắt tròn to chờ mong.

      được, nơi này rất nguy hiểm!” Hắc Trạch kiên quyết lắc đầu.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 16

      Bị vẻ mặt đáng của dụ dỗ, Lang Vương thiếu chút nữa đồng ý.

      “Làm sao nguy hiểm? Ta thấy như vậy a?” Nhìn trái nhìn phải, thấy như vậy a?

      “Nguy hiểm thấy được là nguy hiểm, chuyện ca ca cưng bổn vương tự mình làm chủ, cưng ngoan ngoãn ở bên người bổn vương, đừng để bổn vương phân tâm, được ?” Nghịch mái tóc hồng xinh đẹp của , Lang Vương ra lo lắng.

      Vật này là điểm yếu của y, nếu xảy ra chuyện gì, phải là muốn lấy mạng y hay sao?!

      “Ta…” Kim Cát vẫn là muốn vì chính mình tranh thủ ích lợi.

      “Tiểu đệ, nghe lời Lang Vương, cùng y .” Kim Hồ hợp thời lên tiếng.

      “Vậy được rồi, ca ca, ca phải cẩn thận chút nga.” Gặp ca ca cũng lên tiếng, Kim Cát dẩu môi gật gật đầu.

      Lang Vương cũng có lên tiếng, nắm bàn tay ra doanh trướng, nhìn cẩn thận mỗi bước , trong lòng liền hiểu ra, liền hạ lệnh tăng cường thị vệ, Kim Cát mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.

      Kim Cát nhất cử nhất động đều động tâm Lang Vương, thấy lòng nghĩ tới Kim Hồ, Lang Vương lòng tràn đầy tức giận.

      “Tiểu Cát Cát, trong lòng cưng là Kim Hồ quan trọng hay là bổn vương quan trọng?” Vừa vừa hỏi, Lang Vương giống như chút để ý, kì thực lỗ tai dựng cả lên.

      “Đương nhiên là ca ca…” Kim Cát chút nghĩ ngợi, như thế trả lời.

      Mặt Lang Vương đầy hắc tuyến (_ ___||||||||), bàn tay to niết chặt đến kêu ô ô.

      “Ôi, ngươi niết ta làm gì?” Ngốc Kim Cát la lối, đảo cặp mắt trắng dã, trừng mắt .

      “Chẳng lẽ bổn vương ở cưng trong lòng chút địa vị đều có? Vậy cưng còn đáp ứng gả cho bổn vương làm gì?” Cười lạnh tiếng, đem ôm vào trong lòng.

      phải ta muốn gả , ràng là ngươi thú (cưới) ta, hơn nữa ngươi đều đem ta cật kiền mạt tịnh (ăn sạch ), còn chịu trách nhiệm sao?” Kim Cát dẩu lên cái miệng nhắn.

      ra y là người tự muốn thú , từ tù binh đến kết thân, có lúc nào xen miệng vào để có ý kiến sao?

      “Cưng cho rằng bổn vương thú cưng là vì trách nhiệm? Bổn vương sớm cho cưng thấy tâm tình mình, ngay cả vị trí Lang Hậu đều cho cưng, chẳng lẽ cưng chưa từng thích bổn vương?” Lang Vương nổi giận, y làm hết thảy mọi chuyện cũng chỉ muốn Kim Cát thương y thôi.

      “Ta… Ta đây vì… Ngươi làm cho ta làm Lang Hậu sao?” Lắp bắp, Kim Cát cảm thấy hình như là chính mình đuối lý.

      Lang Hậu sao? Tựa như mẫu thân độc hưởng sủng ái của phụ thân sao?


      luôn hâm mộ cha mẹ, hi vọng sau này có thể tìm được bạn đời tri kỉ ân ái quí trọng nhau như vậy. Chẳng lẽ Hắc Trạch là chân mệnh thiên tử của sao?

      cho bổn vương, trong lòng cưng nếu có bổn vương, ta lập tức thả cưng , hôn hủy bỏ!” Lang mục đỏ sẫm, Lang Vương ngoan tâm hạ mãnh dược.

      Kim Hồ tựa như cái ghim trong lòng Kim Cát. Nếu thủy chung bỏ Kim Hồ xuống được, y ngại chính mình động thủ rút cây ghim này ra.

      cần, cần hủy bỏ…” Kim Cát nức nở, mũi cũng hồng hồng.

      chỉ là có chút tưởng niệm ca ca, nghĩ rời Hắc Trạch, nghĩ!

      Nghĩ Hắc Trạch lại đem sủng hạnh này cho nữ tử khác, tâm rối bời đau xót nhức nhối thôi…

      “Vậy cưng là muốn ở bên người ta, hay là vào bồi Kim Hồ?” Chỉ vào doanh trướng, bắt lựa chọn.

      Kim Cát quay đầu nhìn thoáng qua, do dự lúc lâu, mới xụ khuôn mặt nhắn, cầm lấy góc áo y.

      Thấp giọng hỏi : “Ta… cần đuổi ta được ?”

      nên lời, luyến tiếc Hắc Trạch, biết hôm nay lựa chọn ca ca, về sau vĩnh viễn mất y, cho nên dùng hành động cho Lang Vương quyết định của chính mình.

      có biện pháp với cưng a! Chính miệng thừa nhận thích bổn vương khó như vậy sao?” Hôn khóe mắt đẫm nước, biết được tâm ý , Lang Vương hơi hơi lộ ra ý cười, ôm lại thân lại sờ.

      lưng ta có phải có cái gì hay ? Vì sao ca ca cũng chấp nhận hôn của chúng ta?” Cầm lấy tóc dài đen bóng của Lang Vương, tùy ý xằng bậy.

      Trong đầu lại lên màn trần trụi vừa rồi, vẻ mặt đỏ ửng đem nghi vấn vẫn chiếm cứ trong lòng ra.

      , hồi trướng rồi, ta chậm rãi cho cưng.” Nắm bàn tay bé, Lang Vương lòng tràn đầy vui mừng nhanh về phía trước.

      ** ** **

      “Còn làm gì? Buổi chiều phải làm sao?” Kim Cát khẽ kêu tiếng, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, liều mạng ôm hạ thân chạy trốn.

      “Buổi chiều là buổi chiều, tại là tại, thể nhập lại làm , cưng hiếu kỳ chính mình sau lưng có cái gì sao?” Bàn tay to trượt làn da mềm mại, Lang Vương trong mắt thiêu đốt lửa dục vọng.

      “Nhưng là… Nhưng là cũng cần cởi hết a!” Tuy rằng toàn thân sớm bị Hắc Trạch xem sót chỗ nào, nhưng vẫn thực thẹn thùng như cũ.

      “Tiểu Cát Cát xinh đẹp như vậy, bổn vương trăm xem ngàn xem cũng phiền, còn muốn nhìn xem nhiều nhiều, cũng được sao?” Dễ dàng đem ôm vào lòng, bàn tay to chà xát phân thân thanh tú, thuần thục niết lộng.

      “Đừng… Đừng sờ loạn a!” Giống như tình nguyện, nhưng đỉnh phân thân chảy ra chất lỏng trong suốt, Kim Cát thống khổ thở phì phò.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 17


      “Bổn vương có sờ loạn, đều sờ chỗ cưng thích a, hắc hắc.” Tà tà cười, bên vành tai mẫn cảm thổi hơi nhiệt khí, bàn tay to bận việc ngừng, đem Kim Cát ngã vào lòng y khóc lóc xin tha thứ.

      “A…” Nâng eo thon, hướng bàn tay to ngừng trừu động thắt lưng, đầu đầy mồ hôi Kim Cát chìm đắm trong dục vọng hét lớn.

      “Tiểu Cát Cát, thực hưng phấn a?” Hôn hai má đẫm mồ hôi, Lang Vương vụng trộm nở nụ cười.

      Y biết Tiểu Cát Cát của y ngăn được tình dục dụ hoặc, ai kêu là mị hồ cực phẩm Hỏa Hồ!

      “Ta… Ta được…” Nháy mắt trùng mình cái, thân dưới phun ra tinh hoa, dính đầy bàn tay to của Hắc Trạch.

      Thở hổn hển, thắt lưng đều bất lực, toàn bộ thân thể đều dựa vào lòng Hắc Trạch, híp hồng mâu, lúc này Kim Cát kiều mị vô cùng.

      “Lang Hậu của bổn vương như thế nào lại được? Coi cái miệng nhắn hé ra khép lại, phải hy vọng bổn vương lâm hạnh sao?” Bàn tay dính ướt nhũ bạch đưa xuống tham nhập tiểu huyệt đỏ hồng, cẩn thận khai mở.

      Mị thịt phấn hồng nhanh co rút lại toát ra cỗ mùi hương thơm động lòng người, Hắc Trạch nhắm mắt hít sâu, lang căn lập tức dài ra thốn, nhảy lên ngừng.

      Hắc Trạch trong lòng khỏi thầm nghĩ: Hồ tộc mị hương là lợi hại, bất quá chỉ nghe qua thôi hình dung hết được!

      “Ngươi như thế nào nổi sắc quá độ như vậy? Làm thiếu lần chết sao!” Sau huyệt hư làm cho mở mắt, xương sống thắt lưng vô lực, nhịn được liếc Hắc Trạch cái.

      “Cưng thích bổn vương đối với cưng nổi sắc sao? Thân thể của cưng xem ra thực thích a, mỗi lần đều phối hợp bổn vương, làm bổn vương cực!”

      Y chen vào giữa hai chân , kéo hai chân thon dài quấn quanh thắt lưng y. Tóc đen rơi người Kim Cát nhột nhạt khó tả, gắt gao vòng tay ôm chặt .

      “Hảo nóng, tránh ra…” Bỉu môi, Kim Cát tròn mắt nhìn cự vật dưới thân.

      “Tiểu đệ đệ này quá nghe lời bổn vương, ngươi bảo bổn vương giáo huấn nó như thế nào?” Ngửi mị hương mê người như tiếng trống làm tinh thần Hắc Trạch hăng hái thêm, đâm đến chỗ sâu nhất bên trong, liền hề nhúc nhích.

      “Oa… Đâm chết ta …” Oa oa quát to tiếng, Kim Cát hai chân lại gắt gao xiết thắt lưng Hắc Trạch.

      Cự vật nóng hổi ở sâu bên trong, quy đầu đâm ngay điểm mẫn cảm, Kim Cát hai mắt trắng dã, có khí lực để tức giận.

      “Thích tiểu đệ đệ của bổn vương ?” Chậm rãi rút ra, cố ý cho thỏa mãn, Hắc Trạch híp hai mắt, liếm vành tai .

      “Hỉ… Thích…” Thanh mang theo khóc nức nở, nhưng khóc, khàn khàn cổ họng, ngừng thở phì phò.

      Đâm sâu nữa , đâm càng sâu càng thích…

      tiểu đệ đệ của bổn vương ?” Lang Vương thanh phá lệ gợi cảm.


      Ấm áp ẩm ướt tiểu huyệt làm cho y bừng bừng phấn chấn, nhưng Kim Cát vừa đáng lại kiều mỵ, y nhịn được muốn khi dễ , cắn răng do dự mãi, cuối cùng hạ quyết tâm rút ra cự vật.

      , a, mau cho ta!” Thét chói tai, tiểu huyệt trận kịch liệt co rút lại, kỳ vọng lang căn lại lần nữa tiến vào.

      “Đến, cưng phải muốn xem sau lưng cưng có cái gì sao? Bổn vương chỉ cho cưng xem!”

      Bàn tay to vung lên xuất tầng hắc mang, ra thủy kính, hoa văn cổ xưa xinh đẹp viền chung quanh, làm nổi bật thủy kính quang chói loá mắt.

      “Kính… Gương…” Gian nan quay đầu lại nhìn sau lưng mình, Kim Cát ngây dại.

      Kẻ có làn da ngọc phấn hồng, đôi mắt Hỏa Hồng to tròn, môi đỏ mọng tiên diễm ướt át, quyến rũ nằm ở dưới thân Lang Vương là sao?

      “Tiểu Cát Cát của ta, rất đẹp phải ?” Ôm lấy để trước thủy kính, tinh tế miêu tả hình dáng động lòng người của .

      “Xinh đẹp… Xinh đẹp cực…” Lăng lăng nhìn mình trong kính, nhìn đến ngây dại.

      Nguyên lai cũng có thể đẹp như vậy…

      Kim Hồ đại ca cao cao tại thượng cũng ko so được với , ôn nhu Ngân Hồ nhị tỷ lại càng kém cỏi, là độc nhất vô nhị Hỏa Hồ!

      “Thấy ràng, đây chính là Lang Vương cả đời chỉ lần chích văn đồ đằng (vẽ biểu tượng vật tổ), chỉ có Lang Hậu mới xứng có được, ta tại tặng nó cho cưng, tiểu hồ ly thân ái của ta.” xong, hôn hôn bả vai bóng loáng của .

      Xoay qua nhìn thấy Ngân Hồ Đồ Án lưng, Kim Cát hốc mắt đỏ hồng, trong lòng ấm áp, cái mũi lại ê ẩm .

      Nguyên lai, Hắc Trạch đem vật trọng yếu như vậy cho , có thể bảo cảm động sao?

      là đẹp mắt!” Kinh thán tán dương Ngân Lang chói loá mắt, hận thể tự mình sờ.

      “Lang Hậu của ta, cưng bổn vương?” Nâng lên cằm , hôn lên miệng , nháy mắt đoạt hô hấp.

      “Ngô…” Chữ ‘’ lần thứ hai còn chưa ra đến miệng.

      “Lang Hậu của ta, cưng được nghĩ tới người khác, tại cưng chỉ cần hảo hảo thỏa mãn bổn vương, trong đầu chỉ được nghĩ đến bổn vương.” Lần nữa tham nhập tiểu huyệt nóng bỏng, Hắc Trạch thỏa mãn thở ra hơi dài.

      “Trạch, cho ta , đều cho ta !” Trong mắt, trong lòng đều là thân ảnh Hắc Trạch, hét lớn chủ động nâng lên thắt lưng, ngồi xuống người y.

      “Tiểu Cát Cát, đem tình cảm trao hết cho bổn vương, bổn vương chỉ cần của tâm của cưng!” Nanh sói cứ vờn quanh khuôn ngực phập phồng kịch liệt, muốn cắn nhưng lại nỡ.

      “Tâm của ta… Tâm của ta sớm phải của ta nữa rồi…” Bắt lấy hai vai Hắc Trạch, điên cuồng kích thích, tác cầu vô độ.

      Ngay lần đầu đầu tiên gặp Lang Vương, tâm còn …

      “Tiểu Cát Cát, bổn vương cưng chết mất!”

      Y hét lớn, đem áp đảo ở giường, mồ hôi như mưa, xuất hoàn toàn tinh lực, muốn uy tiểu tinh dưới thân ăn no, nhưng y tựa hồ ngờ được, mị hồ thân thể hoàn toàn mở ra, ép y thiếu chút nữa tinh tẫn nhân vong.

      Này đêm rất dài, rất dài…

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 18


      Sáng sớm, Kim Cát cả người mệt mỏi uể oải tỉnh dậy, theo thói quen xoay người về bên phải lăn vòng, liền rớt xuống đất, lúc này mới phát Hắc Trạch ở bên người.

      “Mới sáng sớm, chạy đâu?” Nhu nhu mắt, mơ mơ màng màng nhìn quét bốn phía.

      Thẳng đến khi xác định Hắc Trạch ở trong trướng, mới đánh ngáp, dịch chuyển thắt lưng, rồi mới xuống giường vài vòng.

      “Chẳng lẽ là thói quen… Thắt lưng cũng nhức như vậy?” Xoay xoay thắt lưng, cũng có chút đau nhức a, nhưng như ngày xưa cũng nổi.

      “Ha ha, thừa dịp y ở, ta gặp ca ca, thuận tiện đòi lại pháp lực của ta.” Hồ mắt vòng chuyển, thần thanh khí sảng.

      Lòng tràn đầy vui mừng bước ra ngoài, lại bị thị vệ ngăn cản.

      “Ngươi lại ngăn ta làm chi?” Cao ngạo ngẩng đầu lên, mặt tí hòa nhã nào.

      “Vương có lệnh, ngài thể tùy ý xuất nhập doanh trướng.” Thị vệ vẫn như cũ phụng phịu.

      Trừng mắt liếc thị vệ, vung quyền khoa tay múa chân chút, Kim Cát oán hận : “Ta gặp đại ca của ta, gọi tùy ý xuất nhập, hiểu chưa?”

      “Vậy ngài, tốt nhất chờ Vương trở về lại , thỉnh đừng làm thuộc hạ khó xử.” Lang tộc thị vệ mồ hôi như mưa hạ.

      “Tốt, chờ Trạch trở về, ta liền với y là ngươi phi lễ ta.” Khẽ cười tiếng, Kim Cát chu lên cái miệng nhắn, hai tay khoanh trước ngực.

      “Phi… Phi lễ… Tội này thuộc hạ gánh nổi…” Thị vệ mặt từ xanh biến trắng, lại từ trắng biến thành đen.

      Nhớ tới Lang Vương khủng bố, chân thị vệ run lẩy bẩy.

      “Vậy ngươi còn chưa tránh ra!”

      “Này…”

      Gặp thị vệ giống đầu gỗ đứng ở trước mặt mình, sớm kiên nhẫn, Kim Cát đẩy ra, hướng doanh trướng của Kim Hồ bước , thị vệ gặp ngăn cản được, xoay người bay nhanh tới hướng khác.

      Dựa vào trí nhớ, rất nhanh đến trướng ngoại Kim Hồ, thị vệ tuần tra bốn phía thấy đến đều bị dọa đến bất động, chăm chú nhìn .

      “Đừng có xen vào chuyện của ta, ta đến để gặp ca ca ta thôi.” Kim Cát cười hì hì phất tay, thừa dịp bọn họ còn sững sờ liền vọt vào doanh trướng.

      “Ca, ta đến xem ca a.”

      “Tiểu Cát, đệ phải ở bên người Lang Vương sao? Như thế nào chạy đến đây?” Kim Hồ kinh ngạc nhìn .

      “Ai biết y a, sáng sớm thấy bóng dáng, nên ta đến kiếm ca a.” Tùy ý tìm cái ghế dựa ngồi xuống, Kim Cát ngẩng đầu cười đến xán lạn.

      “Chuyện gì cười vui vẻ đến vậy? Vừa thành tân nương tử, liền cao hứng như vậy.” Kim Hồ nhéo nhéo mặt , chọc ghẹo .

      “Thế nào… Nào có…” Thẹn thùng xoay người, làn da trắng lại lần nữa nổi lên tầng đỏ ửng.


      “Lang Vương có đối tốt với đệ ?” Kim Hồ chỉ vào hồng ngân cổ .

      “Ách… Dù sao xấu !” Nhớ tới đêm qua kích tình triền miên, đầu của đều nhanh nóng đến bốc hơi .

      “Đệ lần này là nhân họa đắc phúc, nếu phải Lang Vương coi trọng đệ, chỉ sợ…”

      “Ca, ca biết… Đại sắc lang kia chiếm hết tiện nghi lần đầu tiên của ta, làm hại ta xương sống thắt lưng đau kinh khủng, vài ngày đều xuống giường được!” Nghĩ đến chính mình bị ủy khuất, sớm đem ngượng ngùng quăng sau đầu, gân cổ kể lể với ca ca tiếng lòng mình.

      “Xem ra đệ thực may mắn, Lang Vương đúng là là sủng ái đệ, Lang Vương chưa bao giờ sủng hạnh ai quá ba lần!” Kim Hồ nở nụ cười.

      “A… , hai, ba, bốn, năm, sáu… Ai nha, ta cũng đếm được …” Giơ ngón tay đếm lại đếm, như thế nào cũng đếm được.

      Hảo phiền a, rốt cuộc cùng Hắc Trạch làm bao nhiêu lần? Chục lần hay là vài chục lần?

      “Tốt lắm, tốt lắm, tính ràng như vậy làm gì, ca ca biết Lang Vương đối với đệ thích buông tay!” Lắc lắc đầu, đối với tiểu đệ này của , cũng là có biện pháp.

      “Ca, ta muốn Trạch thả ca được ? Chuyện mị hương, ta ở tại chỗ này, cùng y chậm rãi tra.” thể nhìn ca ca chịu ủy khuất, tự mình tính toán giải cứu ca ca a.

      “Ngốc tiểu đệ, tại loại thời điểm này, ta thể rời Lang tộc, chuyện mị hương còn chưa điều tra , nếu ta rồi, chỉ sợ khiến cho hai tộc đại chiến.” Kim Hồ lý trí lắc đầu.

      “Kim Hồ, ta biết ngươi là hung thủ, trốn dễ như vậy đâu!” Hắc Sâm vén màn bước vào, u nhìn huynh đệ Hồ tộc.

      “Hắc Sâm, ngươi cần ngậm máu phun người, Lang Vương còn chưa định tội ta, ngươi dựa vào cái gì lung tung?!” Đối với khách mời mà đến, Kim Hồ lập tức phản kích.

      “Chính là, chính là, ca ca ta ràng phải hung thủ, ngươi cần vu hãm !” Kim Cát đứng lên, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Hắc Sâm.

      “Hồ tộc đều giảo hoạt, ngươi xạo cũng vô dụng, ràng rồi!” Tuy rằng lời hướng Kim Hồ, nhưng đôi màu xám sắc bén lại gắt gao nhìn chằm chằm Kim Cát, nước miếng đều thiếu chút nữa chảy xuống.

      “Các ngươi Lang tộc mới giảo hoạt, mặt ngươi toàn ý nghĩ xấu, phải cái gì thứ tốt!” Khoái nhân khoái ngữ (người chân lời thẳng thắn) Kim Cát, đứng ở trước người ca ca, chỉ vào mũi Hắc Sâm chửi ầm lên.

      chán ghét ý cười xấu xa của Hắc Sâm, luôn có hảo ý nhìn mình!

      “Tiểu tử kia, đừng có hung dữ như vậy, mấy ngày gặp liền càng thêm mê người, chờ Hắc Trạch ngoạn chán ngươi, ngươi chính là của ta, đến lúc đó xem ta có hay chỉnh tử ngươi.” Vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, Hắc Sâm hận thể tại liền đem ăn cả vào bụng.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 19

      “Ta phi… Ta là Lang Hậu tương lai, ngươi to gan dám vũ nhục ta? Xem ta có bảo Trạch đem ngươi xé ra tám mảnh, thảy cho chó ăn ?” Bị ánh mắt dâm tà của Hắc Sâm làm cho khó chịu, Kim Cát trốn sau lưng ca ca làm mặt quỉ.

      “Lang Hậu? Haha, Hắc Trạch như thế nào để cho chích hồ làm Lang Hậu? Ngươi nằm mơ chứ!” Thấy Lang Vương có ở đây, Hắc Sâm lớn mật tiến lên, làm càn bắt lấy tay Kim Cát.

      “Cút ngay, được đụng đến ta!” Nhíu mày chán ghét, khuôn mặt nhắn khó chịu đến vặn vẹo.

      Kim Hồ liền nắm tay kéo về, trong nháy mắt phóng qua phía bên kia doanh trướng. Hắc Sâm cười tiếng, lập tức đuổi theo.

      Nếu là ngày thường, Kim Hồ đối phó Hắc Sâm thành vấn đề, nhưng lần này bởi vì phải mang theo Kim Cát, pháp lực tiêu hao quá lớn. Có vài lần Hắc Sâm thiếu chút nữa bắt tới góc áo Kim Cát.

      “Hắc Sâm, ngươi làm gì đấy?” Từ trong cơn gió lốc màu đen Lang Vương xuất , uy nghiêm đứng trong trung, lạnh lùng nhìn cảnh hỗn loạn.

      “Trạch, cái tên hỗn đản kia khi dễ ta, ngươi phải giáo huấn !” Gặp Lang Vương xuất , Kim Cát bỏ tay ca ca, lao tới nhào vào lòng y làm nũng.

      “Biết rồi, biết rồi, ai dám khi dễ Tiểu Cát Cát của ta, quả là chán sống rồi.” Vẻ mặt Lang Vương trong nháy mắt ôn nhu hẳn lên, thương vỗ về lưng Kim Cát.

      Chợt, y quay đầu khôi phục vẻ lãnh khốc uy nghiêm, hai mắt phóng ra hàn quang.

      “Đại ca, giả mạo Lang Hậu, ta nhịn được mới ra tay.” Hắc Sâm ác tâm lên tiếng buộc tội Kim Cát.

      “Ta vốn chính là Lang Hậu, phải giả mạo.” Kim Cát le lưỡi, từ trong lòng Lang Vương quay đầu lại trừng Hắc Sâm.

      “Hắc Sâm, Kim Cát chính là đại tẩu tương lai của ngươi, nhìn thấy cũng như nhìn thấy bổn vương, ngươi phải tôn kính như đối với bổn vương, hiểu chưa?”

      “Nhưng mà, nhưng mà…!” Dưới ánh mắt sắc bén của Lang Vương, Hắc Sâm mồ hôi đầm đìa, lời muốn đều nén xuống.

      “Lần này ta bỏ qua, lần sau còn để tái diễn lần nữa, ngươi tự đoạn chân luôn .” Mắt lạnh lùng quét qua Hắc Sâm.

      Hắc mang chợt lóe, mặt Hắc Sâm bị rạch đường đầy máu, đau đớn đến phát run, có dũng cảm sờ vết thương.

      “Ta biết tội, ta biết tội.”

      Hắc Sâm đảo mắt, ôm đầu lắc cái đuôi xám xịt chạy ra khỏi trướng, trước khi còn quay đầu oán hận liếc Lang Vương.

      “Trạch, sao ngươi hảo hảo giáo huấn ? muốn chiếm tiện nghi của ta a!” Bất mãn Hắc Trạch để Hắc Sâm thoát dễ dàng, Kim Cát phồng má, oán giận hét lên.


      phải chiếm được sao? Bổn vương giáo huấn rồi, nếu đụng cưng, xem bổn vương có hay lột da !”

      Đối với tâm địa đệ đệ y hoàn toàn hiểu , nhưng y từng phát thệ vĩnh viễn huynh đệ tương tàn.

      “Nhưng là, …”

      “Tốt lắm, cưng muốn biết sáng nay bổn vương đâu ?” Điểm chóp mũi xinh xắn, Lang Vương đem Kim Cát ôm vào lòng.

      đâu vậy? Ta ngủ dậy tìm ngươi, thấy ngươi nên mới chạy đến đây với đại ca a.” Ngu ngơ cười tiếng, đem mặt vùi vào lòng Hắc Trạch, giả bộ như cái gì cũng chưa phát sinh.

      “Bảo cưng được chạy loạn lại quấy lung tung! Đêm qua, thị vệ bắt được bạc phát (tóc màu bạc) Hồ nữ, tự xưng là cựu thức (người quen cũ) của cưng. Trong tộc có chuyện giết người bằng mị hương, bổn vương nghi ngờ nàng là gian tế, cho nên tự mình thẩm vấn.”

      “Bạc phát Hồ nữ? Người quen cũ? Nàng tên gì?” Trong đầu lên thân ảnh bé xinh xắn.

      “Nàng nàng gọi là Tiểu Tinh, cưng biết nàng?”

      “Ca, Tiểu Tinh tới, là Tiểu Tinh tới.” Vỗ bàn tay bé, Kim Cát lập tức leo xuống khỏi lòng Hắc Trạch, chạy nhanh bắt lấy tay Kim Hồ, chạy loanh quanh.

      Lang Vương nhìn chướng mắt, nhíu mi hướng Kim Hồ chờ trả lời.

      Kim Hồ cười cười, đáp: “Tiểu Tinh là thị nữ của ta, cũng là thanh mai trúc mã của tiểu đệ …”

      “Hảo cái thanh mai trúc mã!” Lang Vương lạnh lùng cười, lộ ra nanh sói sắc bén.

      “Trạch, mang ta gặp Tiểu Tinh , ta muốn gặp nàng.” Hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt Hắc Trạch, Kim Cát lòng tràn đầy vui sướng, lôi kéo Hắc Trạch ra khỏi trướng.

      “Chậm , cưng ở lại đây , bổn vương sai người đem nàng đến đây.” Hắc Trạch nghiêm mặt, Lang Vương đem ấn vào lòng, vòng tay ôm chặt eo .

      “Hảo, lâu rồi ta gặp Tiểu Tinh, biết nàng thế nào rồi?” Sớm bỏ tư tưởng thành thân với Tiểu Tinh, Kim Cát cũng hề ngượng ngùng khi nhắc tới nàng.

      Nhưng Lang Vương nghĩ vậy, nâng cằm lên, nghiêm mặt hỏi: “Cưng rất thích Tiểu Tinh này sao?”

      “Trước kia vốn là rất thích, bây giờ cũng thích, bất quá bây giờ thích giống như trước kia, ha ha.” Cười khúc khích, Kim Cát bắt đầu hồi tưởng khoảng thời gian trước.

      Nương khi hoài thai bị kinh động, dẫn đến sinh ra bị thương nguyên khí, nằm mãi ở giường. Lúc đó trong Hồ tộc xảy ra đại , cha chỉ chiếu cố được nương, chăm sóc . Cha đem giao cho đại ca Kim Hồ, đại ca vốn là rất thương nhưng vì khoảng cách tuổi tác quá lớn, thể thường xuyên bồi . Chỉ có Tiểu Tinh ngang ngang tuổi , cùng chơi đùa, cho nên từng nghĩ sau này lấy nàng làm vợ. Nhưng bây giờ có khả năng rồi . . .

      “Cái gì gọi là bây giờ thích giống như trước kia?” Lang Vương cũng bị làm cho hồ đồ.

      “Hắc hắc, cho ngươi.” Nhón chân, hôn cái mặt Hắc Trạch.

      ngu đến mức cho Hắc Trạch a, cũng muốn bị ăn sạch đến xương cũng còn a!

      lâu sau, thị vệ áp giải bạc phát Hồ nữ đến, nàng vừa tiến vào, Kim Cát liền bỏ qua vẻ mặt xanh mét của Hắc Trạch mà phóng tới.

      “Tiểu Tinh—-”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :