1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tống hồ nhập lang khẩu - Thiên Nham (41 chương+ 3 pn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 10

      Kim Cát nghĩ mình nằm mộng, mà còn là giấc mộng phi thường chân , trong mộng gặp Lang Vương mà mình ghét nhất, hơn nữa còn chủ động ôm thắt lưng y, miệng liên tục kêu còn muốn còn muốn…

      “Tiểu Cát Cát, tỉnh.”

      cổ ngứa ngứa, cả người uể oải vô lực làm thủy chung muốn mở mắt ra, lung tung quơ quào.

      “Tiểu Cát Cát, đứng dậy Bổn vương lại ăn cưng.” vật nóng ướt dần tiến đến chạm vào mặt Kim Cát.

      “Đừng… nên ăn ta… Ăn ta ngon đâu a!”

      Trợn to hai mắt lập tức ngồi bật dậy, cẩn thận đề phòng nhìn vẻ mặt đầy tiếu ý của Lang Vương.

      “Thế nào, còn tưởng nhớ đêm ở ôn tuyền?” Lang Vương mặt cười rất gian trá.

      “Nào có! Ta… Ta chỉ là nằm mơ thôi a…” Quan sát bốn phía doang trướng, khiến nhớ về tình lúc ở đây.

      Khuôn mặt nhắn lập tức đỏ lên, tình cảm mãnh liệt đêm qua lần thứ hai lên trong đầu… Chính mình như thế nào chủ động câu dẫn Lang Vương, như thế nào kiều mị quấn quít lấy Lang Vương!

      Trời ạ! Để chết a!

      “Tiểu Cát Cát, Hồ Vương phái sứ giả đến, cưng có muốn gặp ?” Lang Vương lơ đãng thưởng thức mái tóc hồng của .

      “Muốn… muốn…” Đầu tiên khuôn mặt lên niềm hưng phấn nhưng rất nhanh liền hạ tầm mắt, biểu tình mặt Kim Cát phong phú cực kỳ.

      Phụ thân phái ai tới? Phái tới làm gì?

      Tới cầu thân hay là tìm ?

      thế này làm sao gặp tộc nhân?

      Nếu như bị tộc nhân biết mình bị Lang Vương cật kiền mạt tịnh, làm sao có mặt mũi trở về nữa?!

      Trong đầu hỗn loạn, liều mạng lắc lắc đầu, cố gắng nghĩ thông suốt.

      “Rốt cuộc là muốn hay muốn?” Bàn tay thô to niết đầu vú phấn hồng xinh đẹp phía trước ngực , bỗng nhéo cái.

      gặp!” cắn chặt răng, hít hơi sâu.

      mất mặt là tốt rồi, người đến là ai cũng mặc kệ .

      “Người đâu, cho Kim Hồ, bổn vương tại rảnh gặp .” Vươn tay ôm vào trong lòng.

      “Kim Hồ… Ta muốn gặp, ta muốn gặp!” Cố sức cũng giãy ra, Kim Cát liên tục thở phì phò, khuôn mặt nhắn đỏ lên.



      Gặp Đại ca, tin tưởng mặc kệ biến thành cái dạng gì, Đại ca cũng chê cười . tin tưởng Đại ca giúp y thoát ly khổ hải! (bể khổ)

      “Vừa rồi phải bảo gặp sao, bây giờ lại muốn gặp, tiểu lật lọng này, dù sao cũng phải nỗ lực đạt đại giới a?”

      “Đại giới… Đại giới là cái gì?” Khuôn mặt nhắn nhất thời trắng bệch, trừng lớn hai mắt.

      phải lại muốn ‘làm’ chứ?

      Sắc lang đáng chết, ít ‘làm’ lần chết a?

      Thương cảm cái mông , đến bây giờ vẫn còn đau nhức đó a!

      “Cưng muốn dùng cái miệng nhắn phía hay phía dưới để hầu hạ bổn vương đây. Nếu bổn vương thư thái, cho cưng gặp Kim Hồ.” Y xốc lên vạt áo, lồ lộ nam căn to lớn.

      … Ta muốn…” Nuốt nuốt nước miếng, Kim Cát quay đầu tránh né.

      Quả nhiên, đoán đúng mà, tử sắc lang!

      Thô to như vậy, làm sao mà nuốt a?

      Muốn giết cũng cần dùng biện pháp này chứ?

      làm cũng sao, bổn vương miễn cưỡng cưng.” thèm để ý nhún nhún vai, đôi môi mỏng nhếch lên ý cười tà.

      “Hanh!” Kim Cát ngẩng đầu lên, nhìn tới y.

      Còn miễn cưỡng, cái gì cũng miễn cưỡng hết rồi, còn ở đó giả bộ thanh cao.

      “Kim Hồ gần đây tìm kiếm đệ đệ, mà đệ đệ là Hỏa Hồ ngàn năm khó gặp, bộ dáng của cưng chắc giống đệ đệ a…” Tựa như có chủ ý bản thân, Lang Vương hơi dừng lại tí, đôi lang mâu gắt gao quan sát tiểu hồ ly.

      “Ta… Ta thế nào có thể là nhi tử của Hồ Vương, Kim Hồ… có khỏe ?” Kim Cát giọng lắp bắp hỏi.

      thể! thể để Lang Vương biết là đứa con nhất của Hồ Vương. Hảo mất mặt a!

      “Cũng tốt lắm, ta có gặp vài lần, tính tình táo bạo, được như xưa.”

      “A…” Kim Cát cúi đầu, rơi vào trầm tư.

      thực rất muốn gặp ca ca, thế nhưng… Nhưng phải cái giá phải trả là quá lớn a!

      “Quên , nhìn cưng muốn gặp như vậy, lần này chỉ cần dùng tay là được rồi, cái miệng để lần sau .” Nâng cằm lên, hôn đôi môi đỏ mọng của , Lang Vương nắm bàn tay bé để lên lang căn thô lớn của mình.

      “…”

      Tê nóng từ vật to lớn ấy truyền thẳng lên đại não, làm thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất. Cũng may Lang Vương ôm ở trong lòng, nếu rất mất mặt.

      “Thế nào, chuyện như vậy cũng làm được sao. Bổn vương cho cưng cơ hội rồi, có lần thứ hai đâu” Nhìn ra do dự trong lòng, Lang Vương liền hạ mãnh dược.

      “Na… Vậy ngươi đừng nhúc nhích, ta thử xem…” Khuôn mặt nhắn đỏ au, Kim Cát cúi đầu thỏa hiệp.

      Dùng tay dù sao cũng tốt hơn dùng miệng , hơn nữa cái mông chỗ đáng thẹn ấy vẫn nhức nhối gì sánh được. Nếu cái thứ to lớn ấy tiến vào lần nữa, chỉ sợ là phải nằm mà gặp ca ca a.

      “Hảo. Ta động. Cưng mau làm .” Bị dáng dấp ngây ngô làm cho tâm ngứa ngáy, Lang Vương lo lắng thân thể của , liền cắn răng nhắm mắt.

      “Có thể biến lớn hơn nữa có được ?” khóc ra nước mắt, cảm giác được lang căn trong tay cấp tốc biến lớn, mặt đều nhanh hồng như mông khỉ.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 11

      “Bổn vương trời sinh như thế, làm bao nhiêu nữ tử chết mê chết mệt, chẳng lẽ cưng thích sao?” Mở đôi mắt tràn đầy dục vọng, ái muội ghé vào lỗ tai thổi nhè .

      “Phi… Ai thích a?” Mặt đỏ đến thể đỏ hơn, Kim Cát hận kiếm được cái động nào để chui vào.

      biết tối qua ai quấn lấy bổn vương kêu thích a thích a, sớm biết cưng thích bổn vương cho.” Liếm liếm khóe môi, Lang Vương cười phá lên.

      “Dù sao cũng phải ta!” Đánh chết cũng thừa nhận, tuy rằng tất cả đều là .

      “Tiểu Cát Cát, chuyên tâm nào, nếu hầu hạ bổn vương tốt, có chuyện hay để xem đó nha.” Y thổi thổi mũi .

      “…” Đảo cặp mắt trắng dã, liếc Lang Vương cái.

      phải loại hầu hạ người khác, nghĩ đến cuộc sống an nhàn sung sướng trước đây, làm sao chịu nổi cái loại đày đọa này, khỏi ủy khuất muốn khóc.

      cần nhìn ta như vậy, cẩn thận coi chừng bổn vương ăn cưng.”

      Kim Cát dám lên tiếng nữa, ngốc nghếch chà xát lang căn. Nhưng dù có cố gắng thế nào, lang căn vẫn cương cứng như thiết bổng, giọt tinh hoa cũng chịu phun ra.

      “Ngươi… Ngươi tột cùng muốn thế nào mới chịu bắn ra?” Viền mắt đỏ lên, hai tay làm đến phát tê, Kim Cát ngẩng đầu hét vào mặt y.

      “Cưng hôn nó chút thử xem.” Y nâng lang căn tràn đầy vị tanh nồng đưa đến trước mặt , chỉ chỉ.

      “Ta…”

      “Là cưng đáp ứng rồi, lại muốn nuốt lời sao?” Lang Vương dùng phép khích tướng.

      Tiểu hồ ly đơn thuần lập tức mắc bẫy, tức giận la ầm lên.

      “Ai ta giữ lời.” Ngửa đầu hôn lang căn cái.

      !──

      Lang căn lập tức bắn ra chất lỏng màu trắng văng đầy mặt .

      “Ngươi… Ngươi quá đáng!” Tức giận đến toàn thân run rẩy, thở phì phò, hé ra khuôn mặt như hoa, chật vật thôi, Kim Cát hận thể cắn chết y.

      “Tốt lắm, tốt lắm, bổn vương mang cưng gặp Kim Hồ nha.” Nhặt lên quần áo tán loạn đất, cẩn thận lau uế vật mặt .

      có biện pháp, y thích đùa giỡn tiểu hồ ly đáng này, như thế nào cũng kềm được tâm tình mình.

      “Người đâu, mang quần áo đến.”

      quan tâm đến y, Kim Cát ngoan ngoãn để thị nữ thay tân phục.


      là xinh đẹp cực kỳ, bổn vương biết màu đỏ hợp với cưng nhất.” Lang Vương xoa cằm, tán thưởng cảnh tượng trước mắt.

      Quần áo hoa văn đỏ thẫm khoác lên thân thể gầy gầy, phối hợp với mái tóc hồng càng thêm bắt mắt. Lang Vương hết nhìn lại xem, vươn tay nhổ sợi tóc đen, vụt biến thành đai lưng hắc ngọc. Chặt chẽ quấn bên hông càng tôn thêm thắt lưng tinh tế của .

      “Đây là cái gì?” cố tháo đai lưng nhưng thành công.

      “Đây là bùa hộ mệnh bổn vương đưa cho cưng, chỉ có bổn vương mới tháo được.”

      “Ta phải là thú cưng của ngươi, còn mau tháo ra?!” Kim Cát hét lớn, trừng mắt liếc y.

      Bùa hộ mệnh cái rắm gì, muốn đem đăng kí chủ quyền như thú nuôi, cần cái quỉ này!

      “Ngoan, cần tranh cãi, phải biết rằng Lang tộc đơn giản như cưng nghĩ. Có bùa hộ mệnh ai dám động vào cưng.” Vô cùng thân thiết sờ sờ bên hông, lang mâu lộ ra cỗ hàn quang.

      “Nếu Lang tộc như ngươi , như thế nào lại có kẻ ở địa bàn của ngươi giương oai?” Kim Cát liền hỏi.

      “Lang tộc vương là dựa vào thực lực của mình mà tranh đoạt, ta muốn nhìn cưng gặp chuyện ngoài ý muốn, hiểu chưa?” Nhìn ánh mắt xinh đẹp của tiểu hồ ly, Lang Vương đột nhiên có chút đau lòng.

      Tiểu hồ ly đơn thuần như vậy, chỉ có Hồ tộc mới có, đối với Lang tộc tranh đấu từng giây từng khắc này, y tin Hắc Sâm có tâm tư đoạt vị.

      “Hiểu được …” Như hiểu ra chuyện gì, Kim Cát nhu thuận gật gật đầu.

      Cái tên kêu Hắc Sâm chắc chắn phải là người tốt, ánh mắt nhìn luôn là lạ.

      “Tốt lắm, đừng để Kim Hồ chờ lâu, thôi.” Vô cùng thân thiết cầm tay cùng .

      “Lang Vương, như thế này… Có thể để ta chuyện với Kim Hồ mình hay ?” đứng yên tại chỗ, có bước lên.

      “Gọi ta là Trạch.” Lang Vương ngừng cước bộ.

      “Gì?” Mắt trừng khẩu ngốc.

      “Bổn vương tên là Hắc Trạch, lẽ đến bây giờ cưng cũng biết bổn vương tên gì?” Đầu hàng với trì độn của , Lang Vương quay đầu lại nhìn .

      “Nga… Trạch.” Nếu phải y nhắc nhở, đúng là nhớ y gọi cái gì.

      mình gặp mặt cũng phải việc gì khó, chỉ cần cưng ngoan ngoãn nghe lời là được.” Nhu nhu mái tóc hồng, Lang Vương nở nụ cười.

      “Ân, ta nhất định ngoan ngoãn nghe lời.” Gật gật đầu.

      quyết định bỏ qua cơ hội quí giá này, dù sao chỉ dựa vào chính mình là thể đào tẩu ──

      Lang Vương mang theo vào doanh trướng khác, vừa vào cửa, liền nhìn thấy đại ca, kích động đến phát run, thiếu chút nữa lộ bí mật.

      “Như thế nào? Cưng biết ?” Lang Vương nhìn mắt Kim Hồ, quay lại nhìn chằm chằm Kim Cát.

      biết, ta bất quá chỉ là tiểu hồ trong Hồ tộc, như thế nào biết Kim Hồ cao cao tại thượng chứ.” nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.

      “Vậy tại sao cưng muốn mình gặp ?”

      “Ở trong tộc thường xuyên nghe người ta tới , lần này đến đây, từ lâu ngưỡng mộ đại danh , ta dĩ nhiên là muốn cùng tâm .” Cười hai tiếng, dám ngẩng đầu, sợ chính mình lộ ra sơ hở.

      “Nga, là như vậy sao?” Lang Vương vẻ mặt tin.

      “Đương nhiên là như thế rồi, mau vào thôi, đừng để chờ lâu.” Bỏ tay ra khỏi Lang Vương, Kim Cát vọt vào doanh trướng, nhìn Kim Hồ, giật giật môi, nhưng có phát ra thanh.

      Kim Hồ ngồi lâu cạn kiệt lòng kiên nhẫn, muốn đứng dậy rời thấy hai người bọn họ tiến vào, lại nhìn đến Kim Cát đến, trong nháy mắt liền ngây dại.

      “Kim Hồ, vị này là thị sủng ta vừa thu lưu, cũng là Hồ tộc, ta mang đến gặp ngươi.” Sớm biết tất cả, Lang Vương duỗi bàn tay to, đem ôm vào trong lòng, vô cùng thân thiết cạ cạ cổ .

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 12


      “Buông, ta phải thị sủng của ngươi!” Ra sức giãy giụa, Kim Cát dám nhìn tới mặt đại ca.

      là người của bổn vương, còn cái gì?” Kéo cổ áo xuống, lộ ra hôn ngân xanh tím dày đặc ở vai, Lang Vương vươn đầu lưỡi liếm liếm.

      “Ngươi… Ô…” còn mặt mũi nào nữa nhìn người nhà, giãy giụa được, Kim Cát giọng nức nở đứng lên.

      Làm sao bây giờ? Bị đại ca thấy được, chết người!

      “Lang Vương, biết ngươi thu được thị sủng này ở nơi nào?”

      Kim Hồ nghiêm mặt, u trừng mắt Lang Vương.

      Xưa nay rất bình tĩnh, biết giờ phút này phải thời điểm nhận người thân, sáng suốt thu hồi ánh mắt hoảng hốt.

      “Nga… Xem ra Kim Hồ đối thị sủng của bổn vương rất hứng thú? Các ngươi là phải biết nhau sao?” Nâng lên hai tròng mắt hẹp dài, Lang Vương đem lực chú ý tập trung ở Kim Hồ.

      … Chúng ta biết…” Kim Cát thở hào hển, giành trước phủ nhận.

      “Là sao? Kim Hồ ngươi phải có đệ đệ là Hỏa Hồ sao? Ngươi xem bộ dáng của , giống đệ đệ ngươi ?” Nâng lên khuôn mặt nhắn khóc ra nước mắt của Kim Cát, chuyển tới trước mặt Kim Hồ.

      Kim Cát liều mạng chớp mắt ra hiệu cho Kim Hồ, hy vọng Kim Hồ hiểu được ý tứ của , được nhận nhau lúc này.

      “Lang Vương, đệ đệ của ta hảo hảo ở Hồ tộc, lần này tới là đàm cầu thân, thỉnh cần kéo người khác vào.” Nhìn ra Kim Cát xấu hổ, Kim Hồ nghiêm mặt giả vờ như quen .

      “Cầu thân a, bổn vương cũng có ý này, biết Hồ tộc các ngươi tính đem ai gả đây?” Cười lớn tiếng, ôm Kim Cát giãy giụa ngớt, ngồi xuống vương tọa, nhìn Kim Hồ tỏ vẻ bình tĩnh.

      “Tộc của ta mỹ nữ rất nhiều, biết Lang Vương có vừa ý ai ?” Kim Hồ trong lòng suy đoán Kim Cát như thế nào bị Lang Vương bắt.

      “Hồ tộc các ngươi hề thiếu mỹ nhân, như bé cưng bên cạnh bổn vương này có thể là khuynh quốc khuynh thành tuyệt sắc mỹ nhân a!”

      Nghe như thế, mặt Kim Cát khỏi đỏ bừng, chưa từng có người nào khen ngợi như thế …

      “Tiểu Cát Cát, bổn vương khen cưng, đỏ mặt cái gì?” Đem mặt kéo qua nhân cơ hội hôn hôn.

      “Tránh ra , ta cũng có đẹp như vậy…” Đẩy đẩy lang thủ, Kim Cát càng thêm ngượng ngùng.


      “Khụ, khụ, Lang Vương, chúng ta chính .” Kim Hồ hợp thời sang chuyện khác.

      “Chúng ta chuyện chính , bổn vương là vừa ý Hồ tộc mỹ nhân, chính là biết người nọ nguyện ý ?” Khi chuyện, đôi lang mục gắt gao nhìn Kim Cát, đáng tiếc lòng muốn chạy trốn nên thấy.

      “Ngươi… Ngươi muốn thú… Ngân Hồ ?” Kim Cát hoàn toàn cứng ngắc, ý xấu hổ đều quăng sau đầu.

      Nhớ tới đối thoại lần trước, trong lòng khỏi phiền muộn…

      Lang Vương muốn kết hôn tỷ tỷ !

      Trong lòng ê ẩm … Tại sao có thể như vậy?!

      “Lang Vương đến tột cùng nhìn trúng vị nào? Thỉnh minh kì ( )!” Kim Hồ có chút kiên nhẫn.

      “Ngươi phải có đệ đệ là Hỏa Hồ sao? Bổn vương muốn !” Tà tà nhếch khóe môi, ra ý định từ sớm.

      “A…” Kim Cát choáng váng.

      Hỏa Hồ phải là sao? Ý tứ của y là muốn thú ?

      Vui sướng lí do dấy lên trong tim, hận ý hết thảy biến mất thấy.

      Giờ phút này, trong mắt tất cả đều là hình ảnh Lang Vương tuấn mỹ vô song.

      “Này… Này chỉ sợ ổn …” Kim Hồ cũng thất thần.

      “Có gì ổn? Dù sao lần cầu thân này, bổn vương quan tâm chuyện là nam hay nữ, chỉ cần bổn vương thích là được.” Thừa dịp Kim Cát có phản ứng, đôi bàn tay to xuyên qua vạt áo, sờ sờ cặp đùi bóng loáng.

      “Nhưng là…”

      “Như thế nào? Hồ Vương muốn cầu thân cùng bổn vương?” Kim ngân quang đồng thời thoáng , Lang Vương giận mà uy.

      phải…” Kim Hồ lắp bắp biết cái gì cho phải.

      Hồ Vương muốn gả Hồ nữ, nghĩ tới Lang Vương lại muốn Kim Cát, cái này phiền toái!

      khi như vậy, ngươi trở về , bảo Hồ Vương chuẩn bị, bảy ngày sau, bổn vương tới cửa cưới Hỏa Hồ.” Ngón tay cảm thụ được tiểu huyệt ẩm ướt, khiến tình dục quay cuồng, Lang Vương há mồm liền cắn cổ Kim Cát, mút mút vào.

      “Đau a…” Khóe mắt chảy xuống nước mắt trong suốt.

      “Lang Vương nếu muốn kết hôn đệ đệ, thử hỏi đem thị sủng kia đặt ở vị trí nào?” Bất mãn Lang Vương khi dễ Kim Cát, Kim Hồ phẫn nộ chỉ vào Kim Cát vẻ mặt đỏ bừng.

      “Kim Hồ, cần ngươi quản.” Nheo lại lang mục, Lang Vương có chút giận.

      “Nếu Lang Vương phải thiệt tình thích , vậy thả .”

      “Ngươi như thế nào biết bổn vương phải thiệt tình thích ?” Lang Vương hỏi lại.

      Chẳng lẽ tâm ý chiếm hữu của y chưa đủ cường hay sao?

      Sao còn cố tỏ vẻ hiểu?

      Mặc kệ bé trong lòng là Hỏa Hồ cũng được, là con của Hồ Vương cũng sao. Y quyết định, để ai cướp !

      “Từ lúc vào cửa đến giờ, luôn kháng cự muốn ngươi đụng vào, lẽ Lang Vương biết?”

      bất quá là giận dỗi bổn vương, nghe bổn vương muốn kết hôn nên dỗi, ghen thôi.”

      … Ta …” Suy yếu giãy giụa, lại đổi lấy liên tiếp bị hôn ngừng.

      “Cưng lại lần nữa xem, có ghen sao?” Hồi lâu, mới buông ra.
      UkeloveSeme thích bài này.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 13

      Lang Vương giảo hoạt cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai giọng : “Nếu cưng dám phủ nhận, ta lập tức ăn cưng trước mặt !”

      “Ô…” Kim Cát ngây dại trừng lớn mắt.

      “Nhìn thấy , thừa nhận, ngươi xen vào việc của người khác nữa chứ.” Đắc ý sờ sờ đầu Kim Cát, hướng Kim Hồ thị uy xác định quyền sở hữu.

      “Lang Vương…” Kim Hồ còn muốn cái gì, lại bị Lang Vương ngăn trở.

      “Đủ, bổn vương cũng mệt mỏi, người đâu, mang Kim Hồ xuống nghỉ ngơi.” Tình dục sớm bừng bừng phấn chấn, Lang Vương nhíu mày hạ lệnh trục khách.

      Kim Hồ nhìn thoáng qua Lang Vương, lại nhìn bốn phía đầy Lang tộc thị vệ, tay nắm chặt quyền nhưng hạ xuống, tạm thời phải gác lại chuyện giải cứu Kim Cát, cắn răng ra ngoài.

      “Ngươi phải đáp ứng cho ta gặp mình sao?” Kim Cát run run cầm lấy trường bào Lang Vương, lớn tiếng chất vấn sợ mất cơ hội duy nhất này.

      “Bổn vương đáp ứng cho cưng mình gặp với điều kiện là cưng ngoan ngoãn nghe lời phải sao? Từ nãy đến giờ, biểu của cưng làm cho bổn vương chút cũng vừa lòng!”

      Cởi bỏ đai lưng hắc ngọc, xả xuống Hỏa Hồng ngoại bào, lộ ra tuyết trắng da thịt, Lang Vương si mê thôi.

      “Nhưng là… Nhưng là…” Kim Cát cứng họng.

      Phát mình có thốn lũ (lông mu), Kim Cát xấu hổ che lung tung, lại cái gì cũng che được, ngược lại tăng thêm phần tình thú.

      “Che cái gì? Mặc kệ thế nào, toàn thân cưng có chỗ nào bổn vương chưa xem.” Buồn cười đem hai tay của kéo đến bên cổ, lang căn nóng cháy lại lần nữa chà xát đỉnh vú.

      “Ô… Ô… Ta muốn gặp Kim Hồ…” Điên cuồng phe phẩy đầu, dưới thân cự vật nóng như lửa làm cho vừa thích vừa sợ.

      “Câm miệng, trong đầu cưng chỉ có thể nghĩ bổn vương, có nghe hay ?!”

      sớm đối Kim Hồ canh cánh khôn nguôi, y cho phép trong lòng tiểu hồ ly còn có nam nhân nào khác tồn tại, cho dù là ca ca cũng được!

      “Ô… Ca…” muốn ở nơi này, đáng sợ a.

      “Khóc cái cái gì? thích bổn vương như vậy sao?” Bài khai cặp mông phấn nộn, đem lang căn hung hăng đâm vào, bích tràng quen thuộc nhanh co rút lại làm cho Lang Vương thiếu chút nữa phun ra.

      “A…” Hét lên tiếng, mười ngón gắt gao trảo vai Lang Vương.

      “Trảo , phía sau lưng bổn vương tất cả đều là kiệt tác của cưng.” Lang Vương vừa tức giận vừa buồn cười.

      Tiểu hồ ly này mỹ vị, nhưng là mỗi khi kích tình, luôn thích lưu chút trảo ấn đỏ tươi sau lưng y…


      “Còn… Còn phải do ngươi, nếu ta đâu trảo ngươi!” Tiểu huyệt ẩm ướt quen với cự vật tự động co rút lại, liều mạng mút cự vật.

      Khi nằm dưới thân Lang Vương, cảm thấy mình còn là mình nữa …

      Chỉ cần làm loại tình này, thắt lưng cũng mỏi, chân cũng đau, đầu óc cũng mơ màng, càng lúc muốn càng nhiều!

      “Ta phát phương diện này của cưng là thiên phú, cưng có muốn cảm tạ bổn vương dạy ngươi nhiều như vậy ?” Lang Vương cầm lấy tóc đen dài của mình khiêu khích hai đầu vú hồng.

      “Quỷ… Quỷ mới cảm tạ ngươi…” Thở hào hển, đầu óc Kim Cát đều thể đối phó với lang căn ngừng trướng đại trong cơ thể.

      cần chối, tiểu hồ cưng luôn làm bổn vương bùng nổ a.” Ghé vào lỗ tai phun lên nhiệt khí, trong mắt Lang Vương tràn đầy dục vọng.

      “Ta nào có làm được như vậy? Ngươi có nhiều thị sủng như vậy, tùy tiện kiếm người đều hơn ta.” Nhờ năng lực học tập siêu cường, tìm được cảm giác lúc hoan ái, cũng ra ý nghĩ của chính mình.

      Trong đầu đột nhiên ra lần ám sát ấy, thân ảnh nữ tử nằm dưới Lang Vương, khỏi đau xót trong lòng, hét vào mặt y.

      Tên tử sắc lang này, ngày nào đó tinh tẫn nhân vong mới tốt!

      phải, là tinh tẫn lang vong!

      “Bổn vương sớm đem thị sủng đuổi , tại bổn vương chỉ có mình cưng thôi, bởi vậy cưng phải tận lực thỏa mãn bổn vương nga.”

      “Thực… vậy chăng?” Trong lòng vui vẻ, trong cơ thể trận kịch liệt co rút lại.

      “Cưng cho rằng bổn vương lừa cưng sao?” Đối với nghi ngờ của thoáng có chút bực mình, Lang Vương cau mày, trong cơ thể rút ra.

      Ba ──

      Lang căn to lớn màu đỏ tím còn đẫm tinh nóng, lại tản mùi thơm lạ lùng đặc trưng của Hồ tộc.

      “Ngươi… Ngươi đừng a!” Trơ mắt nhìn lang căn ly khai, Kim Cát nóng nảy.

      “Bổn vương , chính là bổn vương muốn làm.” thèm để ý nửa người dưới lõa lồ, Lang Vương kiêu ngạo đứng dậy.

      “Ngươi nơi này còn cứng như vậy, làm sao muốn làm?” Chỉ vào lang căn cao ngẩng, Kim Cát đỏ mắt, chân nhuyễn cơ hồ đứng được.

      Này ràng là khi dễ mà? ràng là y khơi mào, tại lại làm!

      “Cưng phải tình nguyện sao? Bổn vương vì cưng đem thị sủng đều đuổi , cưng còn vừa lòng, vậy bổn vương cũng buông tha cưng .”

      “A… Buông tha cho ta… cần ta …” Hai mắt đỏ rực nhất thời mất thần thái.

      Đúng là rất muốn rời nơi này, nhưng tại nghe được Lang Vương cần , vì sao cái mũi ê ẩm, muốn khóc quá.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ thích Lang Vương sao?

      “Tiểu Cát Cát, bị dọa rồi sao, bổn vương cảnh cáo cưng, bổn vương cưng chết được, vĩnh viễn cũng thả cưng đâu!” Đau lòng nhìn thất thần, Lang Vương nhanh tiến đến đem ôm vào trong lòng.

      “Ngươi… Ngươi phải cần ta nữa chứ?” Trừng lớn hai mắt, Kim Cát run run.

      “Xem kìa, chỉ dọa cưng chút xíu mà khuôn mặt nhắn đều trắng thành như vậy, đau lòng chết bổn vương.” Nâng mặt lên, hết hôn lại ôm.

      “…”

      “Tâm bổn vương sớm là tù binh của cưng, ngay cả ‘tiểu đệ đệ’ của bổn vương cũng bị cưng bắt rồi, cưng cho rằng bổn vương thả cưng sao?”

      “Tiểu đệ đệ của ngươi? Ta bắt gã a!” Kim Cát quay trái quay phải tìm kiếm.

      “Đó phải ‘tiểu đệ đệ’ của ta, hưởng hoan lạc trong tiểu huyệt của cưng đấy, là mê người a.” Cười gian, tách hai chân thon dài, vỗ vỗ cái mông, đem lang căn đâm vào.

      “Ngươi… Ngươi này tử sắc lang!” Khẽ kêu tiếng, khuôn mặt nhắn đỏ lên, cũng cuối cùng hiểu được ý tứ của y.

      Ngoài miệng tuy rằng như vậy, nhưng thân thể vẫn là tự động thuận theo, đôi chân thon dài thuận thế quấn lấy thắt lưng Lang Vương.

      “Bổn vương cũng chỉ đối với cưng nổi sắc, Tiểu Cát Cát, thích bổn vương ?” Kích thích quá lớn, Lang Vương vì tiểu hồ ly dùng hết khí lực.

      “Hừ…” Giật giật mũi thở, xoay qua, thẹn thùng trả lời y.

      lời tức là thừa nhận, bổn vương biết Tiểu Cát Cát cũng thích bổn vương a.”

      “Ngươi… Ngươi đâm …”

      Trong doanh trướng tràn đầy xuân sắc, làm người ta miệng khô lưỡi nóng, vang vọng tiếng rên rỉ liên tiếp, bọn thị vệ ngoài thủ trướng tất cả đều mặt đỏ tim đập, trong đầu lên hết hình ảnh này đến hình ảnh khác.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Chương 14


      “Vương, tốt, tốt.”

      Mây mưa vừa xong, Hắc Trạch nằm ở tháp thượng nhàng vỗ về Kim Cát, thường thường liếm hai má phấn hồng, lại bị thị vệ ngoài doanh trướng cắt ngang.

      “La lối như vậy ra thể thống gì?” Lang Vương nhíu mày ngồi dậy.

      “Vương, Kim Hồ… Kim Hồ cùng Nhị điện hạ đánh nhau!”

      mau, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lang Vương đứng lên, sắc mặt trầm.

      “Trong tộc lại có gã huynh đệ bị giết, mới vừa rồi Nhị điện hạ xem xét tử nhân, tử trạng cũng giống những lần trước, nhưng trong tay có nắm lọn tóc màu vàng, Nhị điện hạ trong tộc ta cũng có Lang tóc vàng, chỉ có Kim Hồ vừa tới tóc vàng thôi. Liền mang theo thi thể tìm Kim Hồ lý luận, Kim Hồ thề thốt phủ nhận, nhị vị lời hợp, liền động thủ.”

      vô phép, Kim Hồ là khách nhân, cho dù có hiềm nghi, cũng thể vũ lực!” Lang mâu nhíu lại, hàn quang bắn ra bốn phía.

      Hắc Sâm đem y để vào mắt, cư nhiên cùng y thương lượng, liền động thủ.

      “Vương, ngài mau , bọn họ sắp đánh sập doanh trướng, có vài huynh đệ bị thương.”

      “Ngươi trước xuống, bổn vương tự xử lý.” Nhìn thoáng qua Kim Cát ngủ say, Hắc Trạch ánh mắt ôn nhu hẳn lên.

      biết tiểu đứa ngốc này nếu biết được Kim Hồ xảy ra chuyện, có phản ứng gì, phỏng chừng gấp đến giơ chân ──

      Nghĩ đến Kim Cát để ý ca ca như thế, trong lòng y ê ẩm, tuy rằng biết Kim Hồ là ca ca , nhưng vẫn là phi thường để ý…

      Trong lòng Kim Cát chỉ có thể có y, thể có những người khác!

      “Tiểu Cát Cát, bổn vương phải rời khỏi trong chốc lát, cưng tỉnh rồi cũng nên chạy loạn nga.” Lần nữa đem hồng bào cùng hắc ngọc đai lưng mặc lại chỉnh tề cho , Hắc Trạch mới xoay người ra ngoài.

      Kim Cát nằm mơ gặp ác mộng, trong mộng ca ca Kim Hồ bị trọng thương, hấp hối, nhưng bất luận kêu như thế nào, Kim Hồ cũng để ý đến .

      “Ca…” Hét lên tiếng, đầu đầy mồ hôi theo trong mộng bừng tỉnh lại đây.

      Nâng tay lau mồ hôi trán, trong lòng kêu gào may mắn vừa rồi là nằm mơ…

      “Di… Hắc Trạch đâu vậy?” Sau lúc lâu, mới phát chỉ có mình trong doanh trướng, Lang Vương sớm thấy bóng dáng.

      Xác định Hắc Trạch ở bên người, đứng lên, xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ, ra ngoài.

      “Kim Cát điện hạ, Lang Vương có lệnh, ngài thể ra ngoài.” Lang tộc thị vệ ngăn cản .

      “Hắc Trạch đến đâu vậy?” Nghịch nghịch tóc.


      có Lang Vương bên cạnh, cảm thấy giống như thiếu cái gì.

      Kia ấm áp ôm ấp, vẫn tưởng niệm, so với trước kia mình ngủ giường đá lạnh như băng, vẫn thích nằm trong lòng Lang Vương hơn a!

      “Vương xử lý chuyện Kim Hồ, thỉnh ngài hồi trướng chờ.”

      “Cái gì? Xử lý chuyện Kim Hồ? Kim Hồ có chuyện gì?” Vừa nghe tình liên quan đến đại ca, Kim Cát lập tức thay đổi sắc mặt, cầm lấy cánh tay Lang tộc thị vệ, lớn tiếng chất vấn.

      “Ta…” Ý thức được chính mình lỡ miệng, thị vệ cúi đầu , vụt chạy .

      “Ngươi mau a, mau a!” Liều mạng bắt lấy thị vệ, Kim Cát gấp đến phát điên.

      Đó là đại ca duy nhất của a, ai dám làm đau đại ca , mặc kệ đại ca có làm cái gì sai, đều tình nguyện xử lí thay, thể để đại ca gặp chuyện gì!

      “Tiểu Cát Cát, còn buông ra.” Lang Vương xuất , làm cho thị vệ nhàng thở ra.

      Hắc quang chợt lóe, Lang Vương đột nhiên xuất ở trước mặt bọn họ, đôi tròng mắt hẹp dài hung tợn nhìn chằm chằm tay Kim Cát, giống như muốn ăn thịt người.

      “Hắc Trạch, mau cho ta biết, ca ca rốt cuộc gặp chuyện gì?” Buông ra thị vệ, bổ nhào vào lòng Lang Vương, trong đôi mắt hồng tràn đầy lo lắng.

      “Ca ca? Cưng phải biết Kim Hồ sao? tại như thế nào lại thành ca ca?” Ôm trở lại trong doanh trướng, hy vọng bất luận kẻ nào nhìn đến , Lang Vương có tính sở hữu vô cùng mãnh liệt.

      “Ta… Ta…” Ấp úng, dúi đầu vào lòng Hắc Trạch.

      Được rồi, là chính mình lỡ miệng…

      “Tốt lắm, đứng dậy nào, cưng tại thừa nhận là đệ đệ của Kim Hồ… Là nương tử của ta?” Sợ buồn, y nâng lên đầu của , gõ cái.

      “Ngươi… Ngươi như thế nào biết ta là đệ đệ Kim Hồ?” Ánh mắt đảo lung tung, chính là dám nhìn Hắc Trạch, thẹn thùng đến độ hận thể tìm cái địa động tiến vào.

      Tân nương tử ──

      Xưng hô như vậy xấu hổ muốn chết. Trước kia thầm nghĩ sau này khi thành niên cưới tiểu hồ ly nhu mì rồi sống đến bạch đầu giai lão, nghĩ tới tại chính trở thành tân nương tử của người khác…

      Xem bộ dáng y, giống như tuyệt giật mình, chẳng lẽ y sớm có dự mưu?

      “Hồ tộc vừa mất tích Hỏa Hồ? Hơn nữa cưng tự giới thiệu, đem tên của cưng tra xét chút, đương nhiên biết.” Lang Vương bày ra vẻ mặt đương nhiên.

      “Ách… Đừng này, ca ca rốt cuộc thế nào?” lòng nhớ an nguy Kim Hồ, Kim Cát ngăn đề tài kia.

      “Trong tộc có người vừa chết, trong tay cầm tóc Hồ ly vàng kim. tại Kim Hồ là nghi phạm lớn nhất. Ta giam lỏng rồi.” đến việc này, Lang Vương vẻ mặt ngưng trọng.

      “Cái gì? Ngươi đem ca ca ta giam lỏng? Ca ca ta có giết ai đâu, !” Kích động lắc lắc đầu, Kim Cát vẻ mặt tin.

      “Ta biết, ta biết, nhưng xảy ra trước mắt, mấy ngày trước lại có rất nhiều huynh đệ chết như vậy, nếu là đem giam lỏng, chỉ sợ khiến cho nhiều người tức giận, đến lúc đó chỉ sợ phải chỉ giam lỏng đơn giản như vậy.” Trấn an sờ sờ đầu của , Lang Vương ra tình bất đắc dĩ.

      “Ca ca ta khẳng định là bị oan uổng, ngươi nhất định phải điều tra !” Cầm lấy y bào y, trong mắt tràn đầy kỳ vọng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :