1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36:: Trở về Mạnh gia nhà cũ.

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Trải qua trận khoái cảm có thể làm cho người ta ngày mai rời giường với tinh thần sảng khoái, đồng hồ sinh học của Hoắc Cố Chi rất chính xác, đúng sáu giờ liền tỉnh lại. Lúc này, sắc trời sáng hơn phân nửa, mặt trời dần xuất ở chân trời phía đông trở nên chói mắt.

      Bọn họ ở biệt thự ở núi ngoại ô, nghe tiếng biển mà ngủ, khí tốt hơn biết bao nhiêu lần so nội thành trong, lại thêm trận hoan hảo quá mức kịch liệt vào tối hôm qua nên cũng kịp đóng cửa sổ, từ đêm tới rạng sáng, trong phòng im ắng lại có chút ẩm ướt.

      Bình thường, thức dậy liền rời giường mặc quần áo, sau đó ra ngoài chạy bộ, nhưng hôm nay lại dậy được.

      Người phụ nữ trong ngực ngủ ngon, đôi mắt nhắm lại, lông mi đậm cuốn vểnh lên, hai gò má trắng nõn mềm mại thấy được lỗ chân lông, bóng loáng như trứng gà bóc vỏ.

      Nhưng mà tất cả đều quan trọng, điều làm lòng xúc động là bàn tay trắng nõn của khoác lên eo , cả người cũng vùi vào ngực , có thể nhận thấy ỷ lại rất sâu.

      Hoắc Cố Chi có tính tình lãnh ngạo (lạnh lùng, kiêu ngạo), từ trải qua khỏ cực làm trưởng thành hơn so với bạn cùng trang lứa, cũng biết quý trọng.

      Đối với người phụ nữ này, lòng luôn luôn phức tạp, vừa muốn chinh phục vừa muốn bẻ gảy cánh chim của , với thân phận cùng địa vị của bây giờ, hoàn toàn có thể nắm trong lòng bàn tay, nhưng có được theo cách như vậy có ích lợi gì?

      Sau khi trở về nước, có chút bất an, nhưng động tác rất sáng nay như vậy lại làm cho trong mềm lòng.

      Đưa tay nhàng xoa xoa đầu, Hoắc Cố Chi chống tay lên giường, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn hồi lâu, cuối cùng dịu dàng hôn vào hai mắt nhắm chặt của , trong đôi mắt phượng hẹp dài là tình cảm ngọt ngào: "Khi em ngủ rất đáng ."

      cố ý thấp giọng thầm bên tai , khiến Ngu Vô Song ngủ say bỗng nhíu nhíu mày, khuôn mặt nanh thoải mái mà cọ vào lòng , bộ dáng kia mềm mại động lòng người, trẻ con hơn so với hình tượng đoan trang ưu nhã bình thường.

      Hoắc Cố Chi càng nhìn càng thích, đáy mắt thoáng qua tia u ám, thỉnh thoảng xoa đầu, hôn lên má ....

      Mùa xuân ở Nam Giang rất ngắn, mùa đông qua hết, mọi người chưa kịp hưởng thụ ánh mặt trời trong ngày xuân phải nghênh đón mùa hè nóng bức.

      Đây là thành thị ven biển, ngành du lịch rất phát triển, đường phố ngày xuân có người đẹp ăn mặc diễm lệ lại khêu gợi, xinh đẹp hơn cả thành thị.

      "Đợi lát nữa trở về nhà, ông nội hỏi em vài vấn đề, em đừng khẩn trương, nghĩ như thế nào trả lời như thế đó." Gần tối, sau khi Giản Uyển Linh lên xe, Mạnh Thiếu Văn vừa lái xe, vừa những lời nhàm tai: "Tuổi ông nội lớn, coi trọng lễ nghi truyền thống nhất, em chỉ cần chú ý nhiều là được."

      Mỗi tháng, con cháu nhà họ Mạnh đều về nhà cũ đoàn tụ, làm người nối nghiệp Hằng Viễn, Mạnh Thiếu Văn vắng mặt chuyện quan trọng như vậy.

      Nhưng Giản Uyển Linh bên cạnh ta cắn môi, trong mắt đẹp lộ ra đầu tranh, cẩn thận hỏi "Thiếu Văn, em bị bị cảm, nếu lây cho ông nội tốt, thấy lần này em có được ?"

      ta muốn tới nhà cũ gì đó để dập đầu kính trà cho lão già kia, trước kia, ở nhà ta chưa từng phục vụ cha như vậy, tại sao khom lưng khuỵu gối với lão? Quan trọng nhất ấy là ông già kia có hai mắt rất nghiêm túc, mỗi lần gặp ta đều bắt bẻ, lần này qua đó, ta có thể tưởng tượng được bị phê bình như thế nào.

      Nghe ta ngã bệnh, tay cầm tay của Mạnh Thiếu Văn nắm lại, ta cau mày, bất động hỏi:"Cảm nặng ? Uống thuốc chưa? Sao với sớm chút, may mà với em!"

      cho cùng, ta là người phụ nữ ta nhiều năm, mặc dù mấy ngày nay Mạnh Thiếu Văn có chút lạnh nhạt với ta, nhưng trong lòng vẫn có ta, hơn nữa năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy làm thân thể ta bị tổn thương, những năm gần đây chút cảm vặt cũng hồi phục chậm hơn người bình thường.

      Đối với kết quả này, trong lòng ta vẫn tiếc nuối và khó chịu, luôn nghĩ phải làm cuộc sống sau này của ta ấm áp hơn.

      Giản Uyển Linh ngồi ở trong xe nghe thế, vẻ mặt hơi cứng lại, ngay sau đó trong mắt lóe lên tia mừng rỡ như điên. ta vội vã lắc đầu, mắt hề chớp mà nhìn chăm chú người đàn ông lái xe, mềm mại cười: " cần, chỉ là bệnh vặt thôi, nghỉ ngơi chút là được…."

      Gò má hoàn mỹ hướng về phía người đàn ông, giọng ta càng mềm mại như nước: "Hơn nữa, công việc bận rộn như vậy, sao em có thể để chuyện này quấy rầy ?"

      Giản Uyển Linh đóng giả Giản Uyển Như nên rất biết lợi dụng điều kiện bản thân, mặt trái xoan, rất có phong cách người đẹp cổ điển, bởi vì hôm nay đến nhà cũ gặp trưởng bối, khuôn mặt tuyệt mỹ có đeo đồ trang sức trang nhã tinh xảo, mị nhưng lại rất thích hợp với ta, làm da ta càng tái nhợt, có khí chất bệnh yếu nhưng đẹp nhàn nhạt.

      ta cứ mở mắt to nhìn ta như vậy, trong mắt tràn đầy vui mừng. Chỉ là câu quan tâm lại làm ta vui vẻ như thế, khiến Mạnh Thiếu Văn càng đau lòng.

      ta hơi nghiêng mắt nhìn ta cái, đáy lòng than , giọng càng trầm thấp tựa như mực: "Tiểu Như, chúng ta là vợ chồng, lúc chúng ta đính hôn, từng chăm sóc em tốt.... thân thể em vốn được tốt, cảm vặt đối với em mà rất nghiêm trọng."

      Sau khi Uyển Như mất trí nhớ, cuộc sống đều vây quanh ta, ta dám tưởng tượng, những ngày qua ta lạnh nhạt làm ta tổn thương bao nhiêu?

      ràng năm đó ta ta như vậy, sao lại vì hai ba câu của người khác mà sinh ra tâm lý kháng cự với ta?

      Biết được điều này, mặt Mạnh Thiếu Văn lên tia đau lòng, ta dừng xe lại ở đầu đường, sau đó nắm tay trắng như tuyết của người phụ nữ bên cạnh, dịu dàng : "Thôi, tối nay chúng ta về nhà cũ đoàn tụ, thân thể em tốt, chúng ta nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

      Những ngày qua, ta về nhà rất khuya, là bởi vì biết đối mặt ta ra sao, hai là vì công việc quá bận rộn, gần đây Hằng Viễn nhận đơn đặt hàng lớn, cùng quý tộc Châu Âu hợp tác, hội đồng quản trị nhất trí quyết định phải hoàn thành đơn đặt hàng này.

      Nhưng những năm này Uyển Như vẫn ở nhà cả ngày, căn bản hiểu mấy chuyện này, ta cũng biết phải giải thích thế nào.

      " được. tháng mới về lần, sao có thể vì thân thể tốt mà ?" Giản Uyển Linh vốn muốn , nhưng có giọng điệu quan tâm của Mạnh Thiếu Văn, tất cả tia tình nguyện đều bị ta quẳng mất, ngược lại cười : "Ông nội nghiêm khắc chút, nhưng rất tốt với chúng ta, hơn nữa, thân thể em yếu ớt như vậy, có thể ăn bữa cơm."

      " có thể?" Mạnh Thiếu Văn chau mày lại, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chăm chú vào vợ bên cạnh, thấy sắc mặt ta tái nhợt, kìm hãm được mà lau gương mặt trắng nõn của ta, khẽ thở dài: "Uyển Như, chúng ta là vợ chồng, có gì cứ ra để trao đổi, thừa nhận, mấy ngày nay cố ý lạnh nhạt em, nhưng hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh chuyện…."

      Lúc này, Mạnh Thiếu Văn cho Giản Uyển Linh nghe tâm tình mấy ngày nay của mình, mà Hoắc Cố Chi dẫn Ngu Vô Song tới nhà cũ nhà họ Mạnh, hai người mới vừa vào cửa náo nhiệt trong sân bỗng dưng lắng xuống…..
      dunggg, malB.Cat thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 37: Vạch mặt.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Đời trước, tập đoàn Hằng Viễn chỉ là chuỗi khách sạn hết sức bình thường, ở cái thành phố Nam Giang du lịch phát triển này, khách sạn trải rộng trong thành phố cũng chẳng nổi tiếng.

      Nhưng Mạnh Trăn Tỳ lại dùng cả đời để phát triển chuỗi khách sạn nho ấy, đến bây giờ nổi tiếng số số hai cả nước, mà Hằng Viễn cũng phát triển thêm rất nhiều hạng mục khác, hơn nữa còn rất khả quan.

      Mạnh Trăn Tỳ trở thành con người bạc tỷ nên rất nhiều lần có mặt bảng hào phú trong tạp chí Forbes [1], là người giàu có nhất ở Nam Giang, gia đình ông có bốn chị em, hai chị em trai, nhưng những người này tài trí giống ông, cũng chắc mệnh như ông, sớm qua đời hết rồi.

      Tạp chí Forbes: Là tạp chí tập trung mang đến cho doanh nhân, cộng đồng những góc nhìn sâu sắc hơn về các lĩnh vực như kinh doanh, đầu tư, công nghệ, tinh thần khởi nghiệp, tài năng lãnh đạo và nghệ thuật hưởng thụ cuộc sống cao cấp.

      Năm nay tám mươi lăm tuổi nhưng ông mới chỉ có đứa con trai là Mạnh Kiệt Đình, được cái cháu trai và cháu rất nhiệt tình, tháng nào cũng làm tiệc, mang quà biếu tới nhà họ Mạnh.

      Cho nên, khi Hoắc Cố Chi nắm tay Ngu Vô Song vào chỉ thấy phòng khách rộng rãi đầy người, già trẻ đầy đủ, đàn ông ngồi uống trà tán gẫu, phụ nữ tụ tập chơi mạt chược, ngay bé sơ sinh cũng có hai đứa, nhưng lại chẳng thấy nhân vật chính đâu.

      Hoắc Cố Chi quét mắt vòng, đáy lòng khỏi cười lạnh, mấy em họ hàng này của đến sớm , nhìn dáng vẻ hình như là tháng nào cũng đến.

      "Cố Chi đến rồi à, sao lại đứng thế, mau tới đây ngồi , mấy năm rồi cậu về đúng là khiến mọi người rất nhớ mong đấy." Mặc dù sớm biết tin về Hoắc Cố Chi nhưng khi xuất , khí trong phòng vẫn hơi cứng lại, dù sao ở nhà họ Mạnh, thân phận của cũng có chút xấu hổ.

      Lúc này, Tưởng Ngọc Trung đứng dậy, ông là con trai của chị cả Mạnh Trăn Tỳ, lớn hơn Mạnh Kiệt Đình vài tuổi, tại quản lý hạng mục bất động sản của tập đoàn, cũng là nhân vật nổi tiếng ở Hằng Viễn.

      Sau giọng khách sáo của ông ta, mấy họ hàng thân thích trong phòng cũng bắt đầu ồn ào chào hỏi, muốn bao nhiêu nhiệt tình có bấy nhiêu.

      Bọn họ ai chẳng biết Hoắc Cố Chi là đứa con ông cụ chiều
      Nhất, cho dù thể thừa kế Hằng Viễn vẫn được cổ phần đầy đủ, còn bọn họ dù có phục vụ thế nào cũng có.

      Trước náo nhiệt ấy, Hoắc Cố Chi kiêu ngạo tự ti, nhếch miệng, gật đầu với Tưởng Ngọc Trung, cười mỉm: “Làm phiền nhớ tôi.”

      Ánh mắt Tưởng Ngọc Trung loé lên, chỉ cảm thấy người đàn ông mấy năm gặp kia càng ngày càng thành thục chững chạc, cũng bí hiểm hơn rất nhiều. Nghĩ đến tin từ tiệc từ thiện cách đó lâu, ông ta càng dám coi thường người đàn ông này.

      giọng , mặt ông ta nở nụ cười rực rỡ hơn: “Nhìn Cố Chi kìa, cậu là em trai của tôi, chúng ta đều là người nhà, tại sao lại thể nhớ cậu chứ?”

      Giọng của ông ta rất khách khí, xem ra ta rất kiêng kỵ người đàn ông kém ông ta hơn hai mươi tuổi này.

      Nghe lần trước Thiếu Văn cũng chiếm được lợi từ chỗ , nếu ông ta đối đầu với chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

      “Đúng là, Cố Chi, cậu cũng quá khách khí rồi, chúng ta đều là người nhà, ba cũng rất mong chú về mà.” Mạnh Kiệt Đình cũng lên tiếng, mặt nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt cực kỳ chân thành tha thiết: “Sau tiệc đính hôn của Thiếu Văn, tôi liền với ba chuyện cậu lấy vợ sinh con bên Mỹ, ông ấy rấy vui.”

      Bốn chữ ‘lấy vợ sinh con’ vừa phát ra, đám đàn bà con bên bàn mạt chược khỏi dừng lại, ánh mắt rơi người Ngu Vô Song.

      Họ đều sống dựa vào quyền thế nhà họ Mạnh, tháng nào cũng đến đây thăm ông cụ, còn chịu khó hơn Mạnh Kiệt Đình nhiều.

      Dù sao cũng phú quý nhiều năm, thấy rất nhiều người đẹp rồi, nhưng khi họ nhìn thấy Ngu Vô Song vẫn khỏi kinh ngạc.

      Hôm này Ngu Vô Song mặc chiếc váy đen, kiểu dáng đơn giản nhưng khoác người lại phát ra hương vị riêng, xinh đẹp gì sánh bằng.

      sao!” Trước nụ cười nhiệt tình của Mạnh Kiệt Đình, nụ cười vui vẻ mặt Hoắc Cố Chi thay đổi, tay đút trong túi quần, tay ôm lấy Ngu Vô Song, mắt nhìn , đường cong bên môi càng mở rộng, nhưng lại với người nhà họ Mạnh: “Nhưng chúng tôi còn chưa lấy giấy đăng ký kết hôn, để ông cụ phải thất vọng rồi.”

      So với vẻ mặt tươi cười của mấy người, vẻ mặt thực quá lạnh nhạt kiến người ở đây điều lộ vẻ lúng túng, biết làm gì với lời này.

      Ngu Vô Song nghe vậy khẽ cười, giày cao tám phân bị ôm vào ngực vẫn giống vẻ chim nép vào người.

      cho em lời cầu hôn hài lòng, sao em có thể gả cho ?” Ngay trước mặt những người nhà họ Mạnh, Ngu Vô Song trừng mắt với Hoắc Cố Chi, mặt nở nụ cười duyên, quả còn đẹp hơn hoa đào nở.

      Trong những người ở đây thiếu những thanh niên trẻ tuổi, bọn họ là theo cha mẹ, bây giờ thấy Ngu Vô Song cười dịu dàng như thế điều trợn to mắt, mặt đỏ lên.

      Hoắc Cố Chi hơi kinh ngạc chớp chớp đôi mặt phượng, thấp giọng cười: “Được rồi, ở bên ngoài đừng như vậy.”

      Giọng của lạnh lùng nhưng lại lộ ra cưng chiều vô hạn, khiến mọi người đều trợn tròn mắt.

      Có ai biết người đàn ông này năm đó cấm dục gần nữ sắc, tại sao ở Mỹ mấy năm lại biết thương hoa tiếc ngọc thể? Chẳng lẽ nước Mỹ cởi mở khiến phương diện kia của thông suốt?!

      “Hoắc Cố Chi, mày vẫn còn mặt mũi à!” Mọi người còn chưa có suy nghĩ khác, bên tai liền truyền đến giọng nữ tức giận, Vương Cốc Tuyết vừa rồi còn tươi cười bỗng nổi giận đùng đùng đứng dậy, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Hoắc Cố Chi.

      phải mày tuyên bố phải con cháu nhà họ Mạnh sao? Tại sao lại tới đây, có phải là thấy ba càng ngày càng lớn tuổi nên muốn phân nhiều gia sản hơn ?”

      Những lời trắng trợn này ra cũng là câu hỏi lơn trong lòng mỗi người, chỉ là ngờ Vương Cốc Tuyết lại to gan dám hỏi, đây là nhà tổ nhà họ Mạnh, ông cụ nghỉ ngơi lầu, nếu để cụ nghe thấy chẳng phải gia đình đại loạn sao?

      Nếu là mấy năm trước, Vương Cốc Tuyết làm chuyện đầu óc như thế, nhưng lần này Hoắc Cố Chi trở về làm loạn lễ đính hôn của Thiếu Văn, sao bà ta có thể tỏ thái độ?

      ……. Hằng Viễn là của con trai bà ta, ai được tranh giành.

      Nghĩ tới đây, thù hần trong mắt bà ta càng đậm, lớn tiếng : “Hoắc Cố Chi, mày bỏ ý định đó , mày tìm khắp người đều là vị phong trần, ba thích đâu.”

      Lời này cực kỳ nể mặt Hoắc Cố Chi, ánh mắt lạnh lùng: “Manh phu nhân đúng là chỉ thích suy bụng ta ra bụng người, lời Hoắc Cố Chi tôi chưa bao giờ thay đổi.”

      vừa dứt lời, lầu liền truyền đến giọng nam đầy uy nghiêm: “Đủ rồi, tất cả im miệng cho tôi! Mạnh Trăn Tỳ tôi còn chưa chết, tới phiên mấy người ở đây tranh gia sản.”
      Last edited by a moderator: 25/2/15
      dungggmal thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Rất hạnh phúc.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Mạnh Trăn Tỳ năm nay tám mươi lăm tuổi nhưng giọng vẫn vang vọng, chứa uy nghiêm, mọi người ở dưới lầu đều ngẩng đầu lên nhìn.

      Tưởng Ngọc Trung phản ứng kịp, đứng lên cười : "Cậu ba, cậu nhìn , Cố Chi của cậu tới rồi này."

      Vương Cốc Tuyết nhìn chăm chú vào mắt Mạnh Trăn Tỳ, khóe môi giật giật, giọng gọi: "Ba. . . . . . Con có ý đó."

      Mạnh Trăn Tỳ đứng ở cầu thang, ông mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, dù hơn 80 tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, ánh mắt ông lạnh lùng, trầm nhìn chằm chằm mọi người dưới lầu.

      Nghe Vương Cốc Tuyết yếu ớt giải thích, ông cũng chẳng thèm nhíu mày mà quát lớn: "Mặc dù tôi lớn tuổi nhưng chưa đến nỗi điếc, cần giải thích, tôi chia gia sản thế nào cũng liên quan đến ."

      Ông cụ lúc còn trẻ theo chủ nghĩa đàn ông, chưa bao giờ để phụ nữ vào mắt, ngay cả vợ ông cũng chẳng tôn trọng gì, đối với Vương Cốc Tuyết cũng chẳng khá được bao nhiêu.

      Mấy lời lưu tình này khiến Vương Cốc Tuyết tái mặt, bà ta mím môi, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng, nhưng trước sức ép của Mạnh Trăn Tỳ vẫn dám đứng lên cãi lại.

      Năm đó khi lấy chồng, bà ta phải là thiên kim, mà là chị họ của bà ta bỏ trốn cùng người khác nên bà ta mới thế thân gả vào, thân thế kém hơn nhà họ Mạnh rất nhiều.

      Người người đều bà ta có phúc lớn, nếu tại sao có thể gả vào nhà họ Mạnh cường thịnh? Còn trở thành con dâu của Mạnh Trăn Tỳ?

      Nhưng chỉ có bà ta biết phải vậy, dù bà ta sinh cho nhà họ Mạnh cháu trai tốt, nhưng gia tài của nhà này lại chẳng có quan hệ gì với bà ta cả.

      Thấy vẻ mặt xám như tro của Vương Cốc Tuyết, nụ cười châm biếm bên môi Hoắc Cố Chi càng , xem , đây chính là nhà họ Mạnh giàu sang hiển hách, hồi trẻ Vương Cốc Tuyết cũng là con nhà gia giáo nhưng ngờ điểm này cũng thể nhìn thấu.

      Dù bà ta có gả cho Mạnh Kiệt Đình nhưng vẫn là người khác họ, có sinh cái gì cho nhà này cũng liên quan, ông cụ muốn chia, cũng chỉ chia cho huyết mạch ruột thịt thôi.

      Mấy người nhà họ Mạnh sợ ngây người, dù biết đây là lời , nhưng ông cụ như vậy cũng quá nể mặt Vương Cốc Tuyết rồi, dù sao bà ta cũng là mẹ của Mạnh Thiếu Văn, ông cụ nể mặt bà ta phải là muốn cảnh cáo Mạnh Thiếu Văn chứ?

      Mà Mạnh Kiệt Đình lại nhăn nhó, muốn chen chân hóa giải cảm xúc căng thẳng nhưng lại biết gì cho phải, theo ông ta lời ba cũng hơi cay nghiệt, nhưng ông ta lại dám phản bác lại ba mình trước mặt nhiều người như thế.

      Trong chốc lát, vẻ mặt những người này càng kỳ dị, cũng kiêng kị Hoắc Cố Chi hơn, Vương Cốc Tuyết kia mới hai câu ông cụ tỏ thái độ, nếu họ cố ý muốn nhằm vào Hoắc Cố Chi phải bị ông cụ đá đít ra khỏi nhà sao?

      "Cố Chi, con lên đây, ta có chuyện muốn với con." Giọng của Mạnh Trăn Tỳ lại vang lên, ông cụ đứng cầu thang nhìn xuống mọi người dưới lầu, ánh mắt lạnh lẽo hề có tình cảm.

      Khi ánh mắt lướt tới Ngu Vô Song đứng bên cạnh Hoắc Cố Chi hơi sáng lên, rất nhanh, khiến người ta thể nắm bắt.

      Dường như cảm nhận được chú ý của ông cụ, Ngu Vô Song khẽ ngước mắt, đôi môi đỏ mọng cười như cười nở nụ cười yếu ớt, dịu dàng chào hỏi: "Hello, con chào chú."

      Mạnh Trăn Tỳ ở thương trường rất nhiều năm, tay tạo dựng tập đoàn Hằng Viễn, đến bây giờ vẫn còn đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn, đương nhiên phải ông già bình thường.

      Nhưng lại tuyệt luống cuống, biểu tự nhiên thanh thản, mặc dù ở trước mặt ông cụ, vẫn kéo tay Hoắc Cố Chi, bộ dạng như được sinh ra để đứng cạnh .

      câu "Con chào chú" , khiến Hoắc Cố Chi khỏi buồn cười, năm đó tới nhà họ Mạnh làm khách gọi ông cụ là ông, bây giờ lại gọi là chú?

      Nhưng tiếng chú này lọt vào tai lại dễ nghe hơn tiếng ông nhiều, bàn tay đặt eo khẽ dùng sức, nhàng cười với , mắt phượng hẹp dài lộ ra thương vô hạn, nhưng lời lại hướng đến Mạnh Trăn Tỳ đứng lầu: "Có gì ở đây , lần đầu tiên Vô Song tới đây, con sợ ấy sợ người lạ."

      Khi những lời này, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào Ngu Vô Song, biểu thân mật khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, ngừng cảm thán người đàn ông này lúc còn trẻ thông suốt, ngờ bây giờ lại có thể như vậy.

      Mặt Mạnh Trăn Tỳ lạnh , ông cụ híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngu Vô Song dưới lầu, cảm giác đầu tiên này mang đến cho ông là quá xinh đẹp, hơn nữa lại rất giống hai chị em nhà họ Giản.

      Năm năm trước nghe được chuyện xấu của nhà họ Giản, ông vốn muốn Giản Uyển Như vào cửa nhưng cháu trai lại mềm lòng, bây giờ bộ dạng mặn mà của này càng khiến ông thích.

      Ông cụ trầm mặt, vui : "Nhà họ Mạnh chúng ta phải loại người nào cũng vào được, Cố Chi, sau này con đừng mang mấy người phụ nữ như vậy đến đây nữa."

      ". . . . . . ." Vương Cốc Tuyết nghe thế, tâm trạng u ám cũng tốt lên, bà ta hất cằm, kiêu ngạo nhìn lướt qua Hoắc Cố Chi.

      Được ông cụ thích sao? Tìm phụ nữ đẹp đẽ như vậy chẳng phải cũng bị ông cụ à? Mặc dù vợ của Thiếu Văn khỏe nhưng lại xuất thân từ nhà họ Giản, trợ giúp rất nhiều cho Thiếu Văn, dõi mắt nhìn cả Nam Giang, có mấy ai thích hợp hơn Giản Uyển Như?

      Ngu Vô Song sớm ngờ tới thái độ này của Mạnh Trăn Tỳ, năm đó khi còn là đại tiểu thư nhà họ Giản tới nhà họ Mạnh chơi ít lần, lần nào lão già này thấy cũng tươi cười hết sức khách sáo, bây giờ mất thân phận này, người ta ngay cả mắt cũng thèm liếc cái.

      Càng thế, càng muốn châm chọc, kịp thời ngăn Hoắc Cố Chi lại, nhếch đôi môi đỏ mọng, mặt mày bình tĩnh, nhưng lời lại cực kì phách lối.

      : "Xin lỗi chú, với nhà họ Mạnh cháu chỉ là người xa lạ, nhưng đối với Cố Chi, cháu là người phụ nữ của ấy, ấy vốn muốn về đây thăm chú đâu, là cháu khuyên ấy tới. Nếu chú hoan nghênh cháu sợ sau này Cố Chi tới đây nữa đâu."

      Mấy người ở đây đều sống dựa vào Mạnh Trăn Tỳ, đương nhiên rất khúm núm với ông cụ, phục vụ còn chu đáo hơn cha ruột. Bây giờ thấy lớn lối như vậy, trái tim họ liền mất khống chế nhảy lên vài lần, thầm tặc lưỡi, Hoắc Cố Chi tìm được miệng lưỡi lợi hại như vậy, sợ chết à?

      Cho tới giờ Mạnh Trăn Tỳ đều được mọi người kính trọng thuận theo, chưa có ai nể mặt ông ta như Ngu Vô Song, ông ta sửng sốt mấy giây vẫn phản ứng lại được.

      Hoắc Cố Chi nghe xong nhịn được cười hì hì, nụ cười của sang rỡ chói mắt, làm như chỗ người ôm Ngu Vô Song vào ngực, hôn lên cái trán trơn bong của , tiếng cười tràn ra: "Đúng, đúng, đúng, Vô Song của con sai, nếu ba hoan nghênh bọn con sau này bọn con đến đây nữa."

      Hai người đều là rồng là phượng, cực kỳ xinh đệp ưu tú, giờ phút nay được ôm vào ngực, dáng vẻ lúc nào cũng rất hạnh phúc, khi Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh tiến vào liền nhìn thấy cảnh Hoác Chi hôn Ngu Vô Song.

      Bất giác, sắc mặt Mạnh Thiếu Văn trầm xuống, bàn tay nắm tay Giản uyển Linh siết chặt, long đau đến khó thở, sắc mặt trắng bệch.
      dunggg, malB.Cat thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39:Sao lại cùng ta?

      Editor: Lam Lan


      Xin lỗi mọi người tại hôm qua bận quá nên có thời gian post truyện, hôm nay Lan post bù nhé ^^

      “Thiếu Văn, đau....”. Giản Uyển Linh cũng nghĩ ra có thể gặp phải Giản Uyển Linh ở bữa tiệc mỗi tháng của Mạnh gia, bị người đàn ông bên cạnh nắm chặt tay, đau đớn khiến nước mắt ta rưng rưng, cắn môi, bày ra bộ dạng đẹp đẽ động lòng người.

      tiếng kêu mềm mại đáng thương trong nháy mắt khiến người Mạnh gia chú ý, bọn họ nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa, thấy Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Như đứng đó, sắc mặt lạnh lẽo, khác hoàn toàn với hình tượng công tử ưu nhã bình thường.

      Ngu Vô Song và Hoắc Cố Chi đồng loạt quay lại nhìn, Mạnh Thiếu Văn nhanh chóng buông tay Giản Uyển Linh, đáy mắt thoáng qua lúng túng, mím mím môi mỏng, như có chuyện gì xảy ra giải thích, “ xin lỗi, mới vừa rồi chú ý!”

      Chỉ là khi lời này, từ đầu tới cuối ta cũng liếc mắt nhìn Giản Uyển Linh, đáy mắt có chút hoảng hốt bất định.

      Giản Uyên Linh cắn chặt môi, tức giận đến muốn nôn ra máu.

      Lại là dạng này, rốt cuộc lại là như thế này!

      Tại sao mỗi lần con tiện nhân Ngu Vô Song xuất , Thiếu Văn lại luống cuống như thế? Chẳng lẽ ấy biết càng như vậy càng giấu đầu hở đuôi sao?

      Mạnh Trăn Tỳ bị lời phách lối của Ngu Vô Song làm cho sững sờ nửa ngày vẫn chưa tỉnh hồn lại, mãi sau mới phản ứng kịp, lúc này ông ta tức giận đến lỗ mũi cũng muốn bạnh ra, “Láo xược! cũng nhìn xem đây là đâu, Mạnh Trăn Tỳ tôi là ai, còn chưa đến lượt uy hiếp!”

      Ông ta ở Mạnh gia là người ai dám hai, những kẻ kia đối với ông ta có bao nhiêu hiếu thuận có bấy nhiêu hiếu thuận,, còn chưa từng gặp qua người nào dám chuyện như thế với ông ta.

      Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh vào muộn nên nghe được những lời đó, tại thấy ông cụ tức giận như vậy, tâm tình tốt, còn hô hấp ngưng trệ.

      Người khẩn trương dĩ nhiên là Mạnh Thiếu Văn, ta rất hiểu tính cách của ông, chỉ là còn chưa kịp giọng nam tính cường ngạnh vang lên.

      Ôm Ngu Vô Song vào trong ngực, Hoắc Cố Chi để ý đến đám người xung quanh, lười biếng khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, “Xem ra ba muốn con trở về, nếu vậy con và Vô Song xin cáo từ, cửa chính của Mạnh gia quá cao, chúng con thể bước vào!”

      hơi, đợi người khác lên tiếng, liền kéo xoay người rời , mà Ngu Vô Song giống như còn ngại bây giờ còn chưa đủ loạn, tiếng cười trào phúng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng, “Chú à, hẹn gặp lại!”

      câu của khiến Mạnh Trăn Tỳ đứng ở cầu thang suýt chút nữa tức đến ngất xỉu, gương mặt già nua đỏ bừng vì tức giận, đáy mắt như muốn phóng ra tia lửa.

      Vừa đúng lúc này, Tưởng Ngọc Trung đưa tay ngăn Hoắc Cố Chi lại, ông ta cười hiền hòa, dịu dàng, khóe môi hơi nâng lên, nhìn qua hết sức thân thiện, “Cố Chi, cũng đến đây rồi sao có thể cứ như thế?”

      Lúc chuyện, ta nhìn Mạnh Trăn Tỳ đứng cầu thang, giống như là nhìn thấy vẻ tức giận mặt ông ta, nở nụ cười tự nhiên, “Cậu ba, nếu Cố Chi đưa này về có lẽ đó rất quan trọng với ấy, sao chúng ta ngồi xuống chuyện lúc, rồi sau đó ra sao ra!”

      Ngu Vô Song thấy cảnh này, đáy mắt thoáng qua ý lạnh, ra những kẻ này đều như thế.

      Năm đó khi còn là Giản gia đại tiểu thư, rất hâm mộ những bữa tiệc hàng tháng của Mạnh gia, cảm thấy cả nhà là tương thân tương ái.

      Nhưng bây giờ nhìn mới hiểu, những người này ghê tởm, vì phụ thuộc vào Mạnh Gia mà cái gì cũng có thể ra được.

      Mà Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song đứng đó, ngược lại cũng vội , nhếch môi cười khẽ với Tưởng Ngọc Trung, “ Đường, cần như vậy, ba hoan nghênh chúng em, như vậy chúng em cũng còn gì để !”

      Nhìn Mạnh Trăn Tỳ tức giận, Tưởng Ngọc Trung khỏi cảm thấy buồn cười, ông cụ kiêu ngạo cả đời, đến lúc về già, lại bị con út giữ hoàn toàn trong tay.

      Quả nhiên, thấy Hoắc Cố Chi lại muốn , Mạnh Trăn Tỳ càng thêm tức giận, ông vỗ cái xuống tay vịn cầu thang, sắc mặt tái xanh, cắn răng hừ lạnh “Phản, phản, trong mắt con còn có người cha này ? đến thư phòng với ta, ta có lời muốn !”

      Lời này vừa ra, mọi người càng hoảng quay ra nhìn nhau, chẳng lẽ ông cụ rất thích Hoắc Cố Chi, đến mức này mà ông cụ còn tức giận trở mặt, ngược lại còn bảo ta ở lại, chỉ sợ nếu là người khác dã sớm bị ông văng ra ngoài cửa từ lâu rồi.

      “Những lời này là có ý gì? Là ba hoan nghênh con và Vô Song trước, sao biến thành chúng con muốn rời khỏi rồi, ba còn tức giận gì nữa?”

      Những lời tức giận của Mạnh Trăn Tỳ thành công khiến Hoắc Cố Chi dừng lại, cười cười xoay người, ý cười đầy mắt ngước mắt nhìn người lầu, “Trong đây còn con hiền cháu thảo của ba, Hoắc Cố Chi tôi là người ngoài, sao dám lên nơi quan trọng như vậy?”

      Lời này quả như cái tát vào mặt Mạnh Thiếu Văn và Vương Cốc Tuyết, Mạnh Thiếu Văn lúc này còn nhịn được nữa tức giận mở miệng , “Hoắc Cố Chi, đừng có ở đây dùng kế ly gián, chẳng lẽ đối với ông bất kính là do chúng tôi xúi giục sao?”

      “Thiếu Văn, gọi chú!”, Mạnh Trăn Tỳ khẽ cau mày, vui nhìn Mạnh Thiếu Văn, giống như là chưa từng thấy khiêu khích của Hoắc Cố Chi, “Mặc dù mấy năm nay Cố Chi tham gia bữa tiệc này, nhưng rốt cục thẳng bé vẫn có thân phận trong Mạnh gia, Mạnh gia ta coi trọng nhất là lễ nghi đạo đức, lễ phép là điều thể thiếu!”

      Bốn chữ lễ nghi đạo đức khiến Hoắc Cố Chi khỏi nhếch miệng, khóe môi thoáng qua mỉa mai, Mạnh Trăn Tỳ biết đến lễ nghi đạo đức? muốn biết đạo đức chính xác là gì mà đến cả con mình cũng có thể ra tay?

      Ở Mạnh gia lời của Mạnh Trăn Tỳ là , lời này vừa ra, Vương Cốc Tuyết tức giận muốn lên tiếng, nhưng bị Mạnh Kiệt Đình bên cạnh kéo tay, ông lắc đầu với bà ta cái, mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

      Bàn tay rũ xuống của Mạnh Thiếu Văn lặng lẽ nắm thành quyền, khuôn mặt tuấn tràn đầy cam lòng, nhưng rốt cuộc cũng dám vâng lời ông, chỉ có thể cam lòng gọi tiếng “Chú!”

      Manh Trăn Tỳ nghe vậy, hài lòng gật đầu cái, cuối cũng ánh mắt trở lại người Mạnh Thiếu Văn, cười , “Tốt lắm, con lên đây , trong nhà này ai chèn ép con, con là con trai của ta, sau này phải Hằng Viễn là do con và Thiếu Văn trông coi sao?”

      lời nhiều nghĩa, khiến Mạnh Thiếu Văn trầm , mà những người khác càng thêm khó thở,

      Lời này của ông cụ ràng là muốn ám chỉ địa vị của Hoắc Cố Chi.

      Tưởng Ngọc tươi cười chủ động bước đến kéo cánh tay Ngu Vô Song, mặt cười như nở hoa, “Cố Chi, nhanh lên , em chăm sóc ấy, chắc chắn để ấy bị ai làm khó!”

      Ngu Vô Song liếc mắt nhìn quý phu nhân làm bộ thân thiết uyển chuyển bên cạnh, quả cũng ghét, cười với Hoắc Cố Chi, “Được rồi, Cố Chi, đây cũng là nhà , đừng căng thẳng quá, nếu chú muốn chuyện với lúc cứ lên !”

      Ở Mạnh Gia, Hoắc Cố Chi cho Ngu Vô Song đủ mặt mũi, bây giờ nghe như vậy, cũng kiểu cách, giao vợ cho Tưởng Ngọc Trung sau đó lên tầng, ngược lại khiến Vương Cốc Tuyết tức giận muốn chết.

      ... ...... ...... ....

      Rốt cuộc người , sắc mặt lạnh lùng của Mạnh Thiếu Văn cũng hòa hoãn ít, ta phức tạp nhìn Ngu Vô Song, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi, cảm xúc rối loạn khiến ta khó chịu lên tiếng, “Sao lại cùng ta?”


      <Chương 40>: Chạy ra ngoài.

      Editor: Lam Lan

      ta đột ngột hỏi câu này, chỉ khiến Ngu Vô Song sửng sốt, ngay cả những người trong nhà họ Mạnh cũng trố mắt nhìn nhau, biết xảy ra chuyện gì.

      Mà Giản Uyển Linh nghiêm mặt, kéo cánh tay Mạnh Thiếu Văn cắn môi uất ức , “Thiếu Văn, quên Ngu tiểu thư là vị hôn thê của chú rồi sao? Sau này chúng ta còn phải gọi ấy tiếng thím nữa đấy!”

      chữ thím kia khiến sắc mặt Mạnh Thiếu Văn trầm xuống, cộng thêm lời kia của Mạnh Trằn Tỳ là khiến lòng ta khó chịu.

      ta nhìn Ngu Vô Song chăm chú, đôi mắt đen thâm thúy lộ ra thần sắc phức tạp, hoàn toàn quên mất vợ mình bên cạnh.

      Ngu Vô Song tất nhiên sợ ta, những sợ, còn che môi đỏ bật cười tiếng, nụ cười kiều diễm, châm chọc nhìn người đàn ông trước mặt, “Câu hỏi của Mạnh tiên sinh kỳ lạ, ngay cả Giản tiểu thư còn biết đạo lí này, sao có thể biết được?”

      Trong lúc chuyện, bước lên hai bước đến gần Mạnh Thiếu Văn, mắt phượng thoáng qua ánh sáng trầm, “Mỗi lần gặp nhau Mạnh tiên sinh đều dùng ánh mắt này nhìn tôi, người nào biết còn cho rằng có ý với tôi đấy!”

      ra Mạnh Thiếu Văn cùng rất nhiều người đàn ông khác đều có bệnh chung, đó là thích nhìn dạng phụ nữ, cho dù là mỹ nữ xinh đẹp chăng nữa nhìn nhiều cũng thấy chán ngán.

      Nhưng Ngu Vô Song lại khác, khi tới gần, Mạnh Thiếu Văn hoảng hốt, hô hấp như ngừng lại, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ướt át, ánh mắt tĩnh mịch tối tăm, cơ hồ theo bản năng nuốt nước bọt.

      Động tác này lọt khỏi mắt Ngu Vô Song, nụ cười bên môi lại càng lớn hơn, nhếch lông mày, liếc mắt cười với Giản Uyển Linh, đáy mắt ràng là chế nhạo.

      Giản Uyển Linh ơi Giản Uyển Linh, hóa ra cũng chỉ được như vậy, ở bên cạnh Mạnh Thiếu Văn bao nhiêu năm, cũng nguyện ý gả cho ta nhưng vẫn thể bước vào lòng ta, như vậy cho dù có làm thế thân cũng cảm thấy hài lòng sao?

      “Ngu Vô Song, người đàn bà biết xấu hổ này!”, Bị nhìn bởi ánh mắt cười nhạo châm chọc này, Giản Uyển Linh nhịn được nữa, ta đẩy người phụ nữ trước mặt ra, nụ cười chúm chím luôn mặt còn tồn tại, thay vào đó là hận ý nồng đậm, “Đừng tưởng rằng tôi biết thế nào, có Hoắc Cố Chi rồi, sao còn đến đây quyến rũ Thiếu Văn chứ?”

      Cho đến nay Giản Uyển Linh luôn phải đóng vai yếu ớt, mỏng manh trước người nhà họ Giản, bây giờ nhìn thấy ta nổi đóa, người nào người đấy đờ đẫn kịp phản ứng, hơn nữa câu quyến rũ kia càng khiến họ suy nghĩ.

      Nhìn cảnh này, chẳng lẽ ba người kia sớm quen nhau? Hơn nữa quan hệ còn cạn?

      Ngu Vô Song đôi giày cao gót nhọn. bị Giản Uyển Linh đẩy cái như vậy, sàn nhà quá trơn nên đứng vững, chỉ là cố ý đưa tay kéo Mạnh Thiếu Văn....

      Thấy như vậy, Mạnh Thiếu Văn dĩ nhiên để cho ngã xuống, cánh tay duỗi ra cái liền ôm vào trong ngực.

      Gương mặt kiều diễm của người phụ nữ gần trong gang tấc khiến ta muốn buông cũng buông được, ràng ta phải là người đàn ông háo sác nhưng mỗi lần nhìn thấy đều rời mắt dược.

      Ngày hôm nay, mặc chiếc váy đen đơn giản, dùng son môi, lại là màu son đỏ chót thô tục nhưng môi lại hoàn toàn bất đồng, nếu phải bên môi còn có nốt ruồi, ta nghĩ là Giản Uyển Như.

      Suy nghĩ này vừa xuất , còn chưa kịp làm gì bên tai chợt vang lên tiếng tức giận.

      “Thiếu Văn, sao có thể như vậy?”. Ở bữa tiệc mỗi tháng của Mạnh gia, Giản Uyển Linh hoàn toàn ngờ ta lại được nhìn vở kịch này, người đàn ông ta lại ôm người phụ nữ khác, tâm tình lại khác thường rệt.

      Hình ảnh này khiến mắt ta đau nhói, khiến ta bị phẫn muốn chết, “Trong mắt còn có em ? quên mình gì khi cầu hôn em rồi sao?”

      Mạnh Thiếu Văn mập mờ ôm vòng eo nhắn của Ngu Vô Song mãi cũng buông ta, những người ở đây đều sợ đến ngây người, ngay cả người luôn nhìn xa trông rộng như Tưởng NGọc Trung cũng lộ vẻ kinh ngạc.

      Có người nào biết Mạnh Thiếu văn vì muốn lấy Giản gia đại tiểu thư mà ít lần phản kháng ông cụ, cuối cùng ông cụ còn tức giận buông lại câu, để cho ta tổ chức hôn lễ, nhưng ông tuyệt tham gia dù là đính hôn hay lễ cưới.

      Cứ như vậy, ta cũng cưới được Giản gia đại tiểu thư, nhưng mới được lâu mà thế này?

      “Mạnh tiên sinh ôm muốn ôm bao lâu?”. Cố nén chán ghét trong lòng, Ngu Vô Song càng dựa sát vào người Mạnh Thiếu Văn, tận lực khiến nụ cười của mình càng thêm xinh đẹp, nhưng bàn tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, lần đầu tiên cảm thấy diễn trò cũng gian nan như vậy.

      Mạnh Thiếu Văn chăm chú nhìn người phụ nữ trong ngực, đáy mắt lộ ra nhu tình khó thấy được, nhưng lại bị lạnh băng kia phá nát, ta nhanh chóng thu tay lại, mặt vừa lúng túng vừa phiền nhiễu, đối mặt với uất ức ép hỏi của Giản Uyển Linh, ta càng thêm căm tức .

      “Uyển Như, em trước kia đâu phải người như vậy, trong trường hợp này sao có thể ra tay đẩy người khác? Sàn nhà trơn như vậy, nếu đẩy người ta ngã phải làm thế nào?”

      Câu như có ý bảo vệ này khiến Giản Uyển Linh giật mình, ngay sau đó, khóe mắt tràn đầy lệ, ta cắn chặt môi, khuôn mặt trong trắng thuần khiết lộ ra khổ sở uất ức, “Thiếu Văn, rốt cuộc còn coi em là vợ ?”

      Ngu Vô Song chưa từng nghĩ diễn xuất vụng về như vậy mà người đàn ông cũng có thể tin, môi đỏ khẽ cong lên, tốt bụng định lui xuống đùa giỡn người ta nữa.

      Tính tình đố kị của Giản Uyển Linh bao năm rồi mà vẫn thay đổi, nhưng Mạnh Thiếu Văn sớm còn là người đàn ông đơn thuần dịu dàng năm đó nữa rồi.

      Ngày hôm nay, ta đứng ở vị trí cao nhất trong Hằng Viễn, lại được Mạnh Trăn Tỳ bồi dưỡng thành người nối nghiệp, người đàn ông giống như ta, đầy dã tâm, nếu bị vạn người theo đuổi, Giản Uyển Linh bé có thể giữ lại tâm ta sao?

      Quả nhiên, đối mặt với khuôn mặt ngây thơ của Giản Uyển Linh, Mạnh Thiếu Văn nhịn được, lạnh lẽo mở miệng, “Có chuyện gì về nhà , bây giờ em xin lỗi với Ngu tiểu thư !”

      ta ngừng lại, chợt ý thức được lời này quá mức thiên vị, lại thêm câu, “Uyển Như, em dĩ nhiên là vợ của , nhưng hy vọng vợ của mình phải là người biết lý lẽ. Ngu là khách, hành động của em là được!”

      Trong phòng khách to như vậy, tất cả người trong nhà họ Mạnh đều bàng quan, quá khứ Giản Uyển Linh cậy vào thân phận của mình, ở trước mặt những người này cảm thấy mình cao hơn mười phần, nhưng bây gờ Mạnh Thiếu Văn lại muốn ta lời xin lỗi với người phụ nữ hạ tiện Ngu Vô Song?

      suy nghĩ gì ta lắc đầu, khuôn mặt thuần khiết tràn đầy nước mắt, khóc như mưa , “, Thiếu Văn, em mới là vợ của , sao lại bênh người ngoài? Ý định của ta ràng như vậy, chẳng lẽ còn nhận ra?”

      Ngu Vô Song bị điểm tên biểu tương đối vô tội, nhún vai, khuôn mặt quyến rũ lên nụ cười, “ Giản có chứng hoang tưởng, tôi có ý định gì vậy?”

      đến mức này, đến người ngu cũng hiểu được, Vương Cốc Tuyết càng thêm xấu hổ, bà ta rốt cuộc cũng nhịn được nữa mở miệng, “Tiểu Như, con đừng có gây gổ với Thiếu Văn nữa, về nhà , đừng ở đây quấy rầy ông!”

      Người sáng suốt đều nhìn thấy Hoắc Cố Chi cưng chiều Ngu Vô Song như thế nào, cũng phải có đàn ông, sao còn muốn cùng ta tranh giành.

      thấy bệnh của Giản Uyển Linh càng ngày càng nặng, ở nhà rảnh rỗi quá mới có tiền đồ mà ngồi suy nghĩ nhiều như vậy.

      Trong mắt mọi người chế nhạo cũng là ý cười, Giản Uyển Linh khóc càng đau lòng, chỉ là ai đồng tình, người đàn ông mà ta nhất cũng có vẻ mặt chán ghét.

      Cuối cùng ta kêu “A” tiếng, chịu được mất mặt xoay người chạy ra ngoài.
      dunggg, Xu trầnB.Cat thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      H ta mới làm về *^^*, thanks các nàng ủng hộ nhé! Ta cố gắng edit nốt để post sớm *thơm thơm* *ôm ôm*

      --- ---
      Chương 41:

      Editor: Tử Tinh

      Mạnh Trăn Tỳ xuất thân từ nhân vật bé ở Nam Giang, từ có tư chất thông minh, chăm chỉ học hành, nhưng do gia cảnh nghèo khổ, cho nên ông sớm phải thôi học, cưới người vợ ở trong thôn do cha mẹ sắp đặt.

      Vợ của ông là dạng thôn nữ điển hình, hề có kiến thức, cả đời chỉ biết xoay quanh cái bếp lò, ngay cả lòng dạ tranh đoạt với đời cũng có, chỉ sinh được trai , con mất từ , chỉ còn lại có người con trai duy nhất là Mạnh Kiệt Đình.

      Lúc ấy ngay cả cha mẹ trong nhà cũng khuyên Mạnh Trăn Tỳ bỏ vợ để lấy người khác, dù sao ở trong mắt bậc trưởng bối việc hương hỏa là rất quan trọng, nhưng lúc đó ông vẫn còn có chút lương tâm, ruồng bỏ vợ mình để cưới người khác, hai người tuy chung sống nhiều năm, nhưng do học thức bất đồng, nên sớm còn tình cảm vợ chồng nữa rồi.

      Có thể vợ ông mất sớm, phần lớn nguyên nhân cũng là do cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, tới lúc sáu mươi tuổi, bọn họ sớm chia phòng để ở, hồi đó do luôn buồn bực vui nên bà ấy già nhanh hơn nhiều so với bạn cùng lứa, rồi chỉ vì lần cảm mạo vặt vãnh mà mất.

      …………….

      Hoắc Cố Chi theo Mạnh Trăn Tỳ vào thư phòng, trong đầu khỏi lên những chuyện năm xưa, lúc hai lăm tuổi được đưa về nhà họ Mạnh thay tên đổi họ, trước đó khoảng thời gian rất dài đều sống độc mình, mặc dù hiếm khi được nghỉ nhưng cũng ở lại doanh trại để tiếp tục huấn luyện.

      Sống trong quân ngũ nhiều năm giúp trở nên thành thục, chững chạc, cũng sớm nhìn thấu những kẻ gọi là thân thích, nhưng có vô số lần Hoắc Cố Chi tự hỏi bản thân mình, nếu như năm đó về nhà họ Mạnh, có phải gặp được kia hay ?

      “Cố Chi, vì sao con trở về được thời gian rồi cũng về thăm ba chút?” Mạnh Trăn Tỳ ngồi ở bàn đọc sách, chờ lúc cửa thư phòng đóng lại, sắc mặt lạnh lùng liền chuyển thành ôn hòa, giọng cũng còn dọa người như trước nữa: “Nghe con ở nước Mỹ lấy vợ sinh con? Con trai ba bốn tuổi rồi? Vì sao hôm nay đưa thằng bé tới?”

      “Dẫn thằng bé tới để cho các người coi nó là khỉ mà xem xét sao?” Gần như theo bản năng, Hoắc Cố Chi lạnh giọng cười vang, đứng ở đó, hơi thở lạnh lẽo lan tỏa toàn thân, sắc mặt trầm như mực: “Hoắc Cố Chi tôi là con trai nhà họ Hoắc, hề có quan hệ gì với nhà họ Mạnh các người, ông yên tâm , lần này tôi trở lại, tuyệt đối có ý định tranh đoạt gia sản của nhà họ Mạnh các người.”

      Mấy cái thứ tài sản kia chắc cũng chỉ có Vương Cốc Tuyết quan tâm, chẳng thèm muốn, ngược lại còn ngại bẩn!

      Lời quá mức cay nghiệt lạnh lẽo, khiến khuôn mặt mỉm cười của Mạnh Trăn Tỳ nhất thời trầm xuống, trong mắt lộ ra khó chịu, khóe môi giật giật, định tìm cách giải thích, nhưng cuối cùng vẫn được gì.

      Ông chỉ lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, giữa hai hàng lông mày tràn đầy nếp nhăn có vẻ rất khổ sở, ánh mắt tĩnh mịch rơi người Hoắc Cố Chi, trong lòng vừa vui mừng lại vừa khó chịu.

      Mạnh Trăn Tỳ ông đời này ở thương trường oai phong cõi nhiều năm như vậy, đúng là khiến ít người tán gia bại sản, nhưng dù sao cũng được coi là sống có lòng với người thân của mình, những kẻ trong nhà họ Mạnh này đều phải dựa vào ông để có được cuộc sống như ngày hôm nay.

      Những người có tài năng ông đều sắp xếp vào Hằng Viễn, có tài năng vẫn được ông chu cấp cho đầy đủ tiền bạc, nhưng chỉ có duy nhất đứa con trai này, khiến ông luôn áy náy bận tâm.

      Thằng bé này có dáng dấp rất giống với mẹ nó, đôi mắt phượng sáng rực rỡ, lúc này ánh mắt thằng bé lạnh lùng nhìn ông, khiến cho ông khỏi tưởng nhớ tới nhiều năm về trước.

      Người con nhàng toát ra khí chất như tiên nữ, luôn cười gọi ông là chú Mạnh, nhưng cuối cùng ông lại làm ô bẩn ……..

      Thư phòng của Mạnh Trăn Tỳ vô cùng rộng rãi, tất cả các mặt tường đều được làm thành tủ sách, bên là đủ loại sách trong nước và nước ngoài, ngay cả bình hoa trong góc cũng được thay bằng những bông hoa mới, trong khí thỉnh thoảng còn vương vấn hương thơm, nhìn qua cũng đủ thấy vừa nhã nhặn lại hàm súc.

      Nhưng mà hương thơm của hoa tươi cũng thể hóa giải được thù hận trong lòng , Hoắc Cố Chi nhếch môi cười, nụ cười của so với bức tranh đôi chim quyên đỏ được treo vách tường kia còn sinh động chói mắt hơn nhiều, nhưng những lời ra lại từng chữ từng chữ đâm vào lòng người.

      : "Tôi lớn chừng này tuổi rồi, ông bây giờ mới nhĩ tới việc sám hối có quá ác độc ? Nếu như ông có lòng, cho mẹ tôi danh phận, để bà danh chính ngôn thuận trở thành Mạnh phu nhân, mà phải chỉ là nấm mồ lạnh lẽo được chôn trong nghĩa địa công cộng!"

      Đứa con trai trước mặt sớm từ cậu thiếu niên đẹp trai năm nào trở thành người đàn ông chững chạc, nhưng mà ngờ rằng hận ý trong mắt thằng bé vẫn còn ràng như thế.

      Mạnh Trăn Tỳ ngay lập tức cảm thấy trong tim đau nhói, ông ngồi ở đó, tóc bạc lưa thưa, nhìn qua có vẻ già rất nhiều, khóe môi khẽ động, trầm giọng : " xin lỗi, Cố Chi, là ba có lỗi với Tiểu Song và con, con muốn cứ trách ba !"

      Hai chữ Tiểu Song nghe thân thiết, nhưng lại khiến cho Hoắc Cố Chi cảm thấy ghê tởm, dời mắt, chắp tay đứng ở đó, vóc người cao lớn, đa còn là kẻ năm đó khóc lóc vì có cha nên bị kẻ khác nhục mạ là con hoang nữa.

      cười coi như có chuyện gì, giọng lành lạnh: "Như vậy cũng được, vậy giữa chúng ta cũng chẳng còn gì để , dù sao vợ của ông vĩnh viễn cũng là Triệu Thục Trinh, mẹ Cố Song của tôi mãi mãi cũng chẳng thấy được con người của ông, còn Hoắc Cố Chi tôi cũng chỉ là con riêng của ông mà thôi."

      Lúc những lời này hai tay buông xuống nắm chặt thành quyền, trái tim lạnh lẽo như băng, nhưng bạc môi lại câu lên nụ cười tàn nhẫn.

      Mẹ à, mẹ xem ! Thiệt thòi cho danh môn khuê tú (con nhà giàu có) như mẹ thông minh nhất thời hồ đồ đời, người đàn ông như thế này đáng để cho mẹ lòng sao? Vừa nghĩ tới tuổi tác giữa hai người, cảm thấy ghê tởm, mẹ người trong sạch thuần khiết như thế, nhưng cuối cùng vẫn thoát khỏi chữ tình.

      "Cố Chi, con đừng nghi như vậy, ai con là con riêng, năm đó khi đón con về, ba rồi, con chính là đứa con trai Mạnh Trăn Tỳ ta thương nhất!" Mạnh Trăn Tỳ ở bên ngoài cường thế cả đời nhưng mỗi lần gặp phải đứa con trai này lại luôn bó tay hết cách, thấy giọng giễu cợt của , ông cần suy nghĩ mà giải thích.

      " ai dám coi thường con! Chỉ cần con nguyện ý, hoàn toàn có thể ngồi ngang hàng với Thiếu Văn trong Hằng Viễn."

      Vợ của Mạnh Trăn Tỳ chỉ sinh cho ông đứa con trai, nhưng đầu óc Mạnh Kiệt Đình lại chậm chạp, chút thông minh cơ trí cũng học được, ngược lại Tiểu Song sinh hạ cho ông người con trai cực kỳ giống với ông, những năm này thằng bé ở bên ngoài, chịu trở về càng khiến ông cảm thấy bất đắc dĩ.

      Bây giờ rốt cuộc nó cũng chịu về, lại còn vì mình mà sinh ra đứa cháu trai, khiến ông càng thêm vui mừng đỏ mặt: "Cố Chi, ba mặc kệ mẹ đẻ của đứa bé kia là người đàn bà như thế nào, con mang cháu về đây cho ba nhìn chút, ba muốn công khai rộng rãi ra bên ngoài, thuận tiện cho con vào thẳng tầng lớp cao cấp của Hằng Viễn."

      Có thể tìm được công việc ở Hằng Viễn chính là điều mà nhiều người ở Nam Giang mơ ước, lúc trước khi còn chưa nhận tổ quy tông, Hằng Viễn nổi tiếng Nam Giang cũng chính là mục tiêu mà Hoắc Cố Chi mơ ước, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy hết sức buồn cười, cười nhạo hai tiếng rồi thẳng thừng bác bỏ.

      "Ông già, ông cứ ở mãi căn nhà này mà già nua, ngu ngốc sao? Ai với ông đứa trẻ kia là con ruột tôi? Ông chính mắt xác nhận sao? Cứ ở chỗ này mà hươu vượn!"

      cách ung dung nhàn nha, cuối cùng Hoắc Cố Chi liếc mắt nhìn tới Mạnh Trăn Tỳ, quan sát chút, mới phát ra người đàn ông dũng manh, tinh nhuệ năm đó quả nhiên già ít, đầu tóc biết bạc từ lúc nào, lúc này nhìn ông ta cũng chẳng khác nào củi mục.

      nghĩ, nếu như mẹ vẫn còn sống, lúc này cũng chỉ mới hơn sáu mươi tuổi, nếu như được bảo dưỡng tốt, tuyệt đối già nua như vậy, nhìn xem, đây chính là vấn đề chênh lệch tuổi tác.

      Khẽ nhếch bạc môi, Hoắc Cố Chi cũng ngại ngân mà lạnh lùng bồi thêm đao: "Ông nghĩ hay quá, chưa tới chuyện tôi có hứng thú với Hằng Viễn, nếu như tôi thực có hứng thú cũng ngồi ngang hàng với Mạnh Thiếu Văn!"

      Ngừng lại chút, vừa cười vừa bổ sung: "Đúng rồi, tôi còn muốn cho ông việc nữa, vợ con tôi đều có, mặc kệ ông có đồng ý hay , tôi nhất định phải cưới Ngu Vô Song."
      Last edited: 28/2/15
      dunggg, malB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :