1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      <Chương 32>: Trao đổi xâm nhập

      Editor: Lam Lan


      Cám ơn lời chúc của mọi người nhiều nhiều, để đáp lại ủng hộ của mọi người, những thành viên trong nhóm edit cố gắng hết sức để gửi đến mọi người những bản dịch hoàn thiện và mượt mà nhất có thể. Sang năm mới, Lan cũng chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng, sức khỏe dồi dào, nhận được nhiều "xiền" lì xì, các bạn ngày càng xinh đẹp, các bạn nam ngày càng xinh trai nhóe. Thôi làm nhảm thế đủ rồi, Lan lặn đây, chào mọi người

      thể như thế được!”, Giản An Dương hoàn toàn tin tưởng những điều mình vừa nghe được, thậm chí ông ta còn tươi cười liếc nhìn Giản Uyển Linh chắc chắn, “Con cứ yên tâm , trong lòng Mạnh Thiếu Văn chỉ có mình Giản Uyển Như, Giản Uyển Linh sớm chết rồi!”

      Dưới ánh đèn sáng chói trong phòng bếp, mặt ông ta tràn đầy ý cười, giống như người chết kia phải là con mình.

      Mặc dù phải lần đầu tiên chứng kiến chuyện này nhưng Giản Uyển Linh vẫn thoáng cảm thấy băng giá, đối với ta bây giờ, tình cha con chẳng là gì nữa, trong lòng ta lúc này chỉ tồn tại mình Mạnh Thiếu Văn.

      Khẽ cắn môi dưới, Giản Uyên Linh lộ ra vẻ mặt u oán, căm hận , “Ba, chắc ba cũng biết đứa con riêng của Mạnh gia trở về, ta còn mang theo người phụ nữ, ta dáng dấp rất giống con, hơn nữa hình như ta luôn nhắm vào con!”

      ra ta còn muốn người phụ nữ kia có lẽ là Giản Uyên Như chết mất xác dưới biển, chỉ là những lời này chỉ dừng lại ở đầu lưỡi nhưng cuối cũng vẫn ra.

      Ngu Vô Song tuyệt đối thể là Giản Uyển Như, người phụ nữ kia quyến rũ động lòng người, mà Giản Uyển Như lạnh lùng kiêu ngạo, hai người như lửa với nước hoàn toàn trái ngược nhau.

      Hơn nữa, Giản Uyển Như vẫn luôn bị ta giẫm đạp dưới gót chân, tuyệt đối thể có khí thế của Ngu Vô Song được.

      “Dáng dấp rất giống con?”, Giản An Dương nghe vậy, vui vẻ mặt phai ít, kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, ông ta vẫn luôn rất nhạy cảm với những chuyện như thế này, đôi mắt tinh nhuệ nhìn con mình, quan sát ta lúc rồi , “Lời này là có ý gì?”

      “Ba, ba phải giúp con điều tra thân phận của người phụ nữ kia, Thiếu Văn là chồng của con, có thể giống như lời mẹ , con chưa có con ngày nào chỗ đứng của con ở Mạnh Gia chưa ổn định ngày đó, lúc này thể để xảy ra bất kì sai lầm nào!”

      Giản Uyển Linh phải người ngu ngốc, lời của mẹ tuy là khó nghe, nhưng phải là có đạo lí, ta biết lúc này giữa mình và Thiếu Văn có vấn đề, nhưng nếu ta có con của ấy, liệu khi biết chân tướng việc Thiếu Văn có nhẫn tâm bỏ ta ?

      “Về sau con ít tiếp xúc với Hoắc Cố Chi thôi!”, Cau mày suy nghĩ lát, Giản An Dương lạnh lùng mở lời.

      “Lão Mạnh sống đến từng này tuổi rồi có gì là chưa trải qua, nếu ông ta coi trọng Hoắc Cố Chi, vậy dĩ nhiên ta có chỗ hơn người, con đừng cho rằng người thừa kế Hằng Viễn vĩnh viễn chỉ có mình Thiếu Văn, nếu như Hoắc Cố Chi có tư tâm, sợ rằng vị trí mà nó ngồi chẳng còn vững như bây giờ nữa đâu!”

      Lời này khiến Giản Uyển Linh tức giận bất bình, ta cam lòng cắn môi , “Ba, sao ba có thể giúp người ngoài? Thiếu Văn là con rể của ba, hơn nữa, Hoắc Cố Chi chỉ là đứa con riêng sao có thể thừa kế Hằng Viễn? Mạnh gia gia nếu quan tâm đến ta sớm đưa ta về nhận tổ tông rồi, sao có thể để ta lưu lạc bên ngoài đến hơn 20 tuổi mới gọi trở về?”

      “Con riêng?”, Hai chữ này chạm đến đến đáy lòng của Giản An Dương, ông ta đứng bật dậy, sắc mặt tối tăm nhìn chằm chằm Giản Uyển Linh.

      “Câm miệng! Tao nuôi mày lớn như vậy, để cho mày tiếp xúc với nền giáo dục tiên tiến nhất từ để mày năng lỗ mãng như vậy sao? Con riêng sao? Tao thấy Hoắc Cố Chi mới là người thích hợp với vị trí đứng đầu Mạnh Gia nhất, Mạnh Thiếu Văn nếu cẩn thận sớm muộn cũng có ngày mất giang sơn!”

      thanh lãnh trầm chọc thẳng đến trái tim mềm mại của Giản Uyển Linh, ta đột nhiên cảm thấy uất ức, nước mắt ròng ròng nhìn ba mình, thanh mềm lộ ra chua xót.

      “Ba, bây giờ con ở tình cảnh như vậy rồi mà người vẫn còn thêm dầu vào lửa, Hoắc Cố Chi có thế nào cũng liên quan đến con, con chỉ phiền lòng với người phụ nữ kia, ta đứng trước mặt Thiếu Văn hươu vượn khiến Thiếu Văn xa cách với con!”

      Rốt cuộc cũng là con ruột thịt của mình, Giản An Dương cũng thêm điều gì nặng nề, ông ta chậm rãi rời tầm mắt , đưa lưng về phía ta trầm giọng , “Ta giúp con điều tra về người phụ nữ kia, bây giờ điều quan trọng nhất là con phải làm là nắm chặt tâm của Thiếu Văn, thừa dịp nó vẫn còn áy này với con sinh đứa bé mà củng cố địa vị!”

      So với nghi nghi ngờ ngờ của Giản Uyển Linh, Giản An Dương nghĩ thoáng hơn nhiều, cũng chỉ là dáng dấp giống nhau thôi, còn có thể nguy hại gì? Mạnh Thiếu Văn ngày ngày nhìn kiểu phụ nữ chỉ sợ còn chán ngán chẳng muốn đụng.

      Đàn ông mà, luôn thích thay đổi, hơn nữa cậu ta là người đàn ông hào hoa phong nhã, chỉ có điều tâm tư phải bình thường! Điều ông ta muốn với con đó chính là, muốn ngồi vững vị trí Mạnh thiếu phu nhận thể so đo với người tình của chồng mãi được.

      Đèn thủy tinh trần sáng lấp lánh, đôi mắt long lanh ta tài nào mở ra được, Giản Uyển Linh ngước mắt nhìn bóng lưng của ba, mím môi chặt, trong lòng thoáng qua tia trầm.

      Đây mới chính là ba của ta, bên ngoài được người đời ca tụng là có tài kinh doanh, khéo ứng xử, nhưng thực chất trong nhà thờ ơ với vợ con, thậm chí trong mắt ông ta, con cái chỉ là công cụ phát triển cho con đường nghiệp của mình.

      Vì muốn ta đứng vững ở Mạnh Gia, ông ta thậm chí còn cuộc sống sau khi kết hôn của ta có hạnh phúc hay , càng quan tâm đến suy nghĩ của ta.

      Ý thức được điều này, Giản Uyển Linh giận mà thể gì, ta rũ hai mắt, hàng mi dày che thù hận lóe lên trong mắt ta.

      ... ........

      So với khí trầm nặng nề ở Giản gia, biệt thự của Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song dĩ nhiên là thoải mái hơn nhiều.

      Mấy ngày nay Ngu Vô Song chỉ quan tâm đến chuyện khai trương cửa tiệm mới, đây là nhãn hiệu của Papaverrhoeas lần đầu tiên xuất ở Nam Giang nên cực kì cẩn trọng, toàn bộ tinh lực và thời gian mấy năm gần đây của đều giành cho cái danh hiệu Papaverrhoeas này nên thể để cho mình có chút tì vết nào.

      Sau khi ăn cơm tối xong, Ngu Vô Song và Hoắc Cố Chi đều trở về thư phòng làm việc, đều là nam nữ trưởng thành, công việc của hai người đều bận rộn nên dù có cả ngày ở nhà hai người cũng nhàm chán dính nhau chỗ.

      Chỉ là Hoắc Cố Chi tối nay trong phòng làm việc lại có chút xao động, bởi năm ngày nay được “Khai trai” rồi!

      Phụ nữ mỗi tháng đều có vài ngày tiện như vậy, trước kia đều nhịn được, nhưng bây giờ có chút nóng ran, cũng biết có phải là lại phát tình rồi .

      ... ...... ......

      lúc Hoắc Cố Chi suy nghĩ lung tung, bảo bảo liền nện đôi chân trắng noãn mập mạp như củ cải bước vào, thằng bé gõ cửa mấy lần mà có ai ra, thể làm gì khác hơn là tự đẩy cửa bước vào.

      “Ba ba, ba xem mẹ , mẹ cứ chuyện với người đàn ông nào đó rất lâu, lại còn cười cười chứ!”, Từ trước đến giờ bảo bảo luôn là “tiểu hán gian” rình mò Ngu Vô Song rồi chạy đến báo cáo với ba mình.

      Thằng bé chép chép miệng dính đầy nước ép nho chăm chú nhìn Hoắc Cố Chi, thấy mãi lên tiếng, khuôn mặt phúng phính sốt ruột , “Ba ba, ba mà , mẹ bị người khác cướp mất đấy!”

      Ở phương diện này bảo bảo và Hoắc Cố Chi từ trước đến giờ vẫn luôn chung chiến tuyến. mẹ chỉ có thể là của bọn hị, người đàn ông khác đừng có hòng mơ tưởng nhúng chàm.

      Hoắc Cố Chi xem hạng mục hợp tác với Jaguar, bàn gỗ đầy tài liệu nhưng chữ cũng lọt vào mắt , hiển nhiên là mất hồn hồi lâu, bảo bảo đột nhiên lên tiếng khiến lấy lại tinh thần, hơn nữa nghe lời của bảo bảo khuôn mặt trầm xuống.

      Mấy ngày nay tiểu nha đầu vì chuyện khai trương cửa tiệm mà rất bận rộn. rất ít chuyện cùng , ngay cả lúc ăn cơm cũng nhấp nhổm, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội “Trao đổi xâm nhập”, Hoắc Cố Chi dĩ nhiên rất thích thú.

      đặt tài liệu bàn xuống, từ từ đứng dậy, bước lên cầm bàn tay mềm mại của bảo bảo, khuôn mặt tuấn lên nụ cười dịu dàng, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng có ý tốt, “, chúng ta tìm mẹ!”
      malB.Cat thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 33: Nhớ em

      Editor: Tử Tinh

      “Tổng giám đốc Mạnh, như vậy là buồn cười, tôi phải là Ngu Vô Song còn có thể là ai nữa?” Ngu Vô Song yên tĩnh làm việc nhận được điện thoại của Mạnh Thiếu Văn, tâm tình rất tốt, mũi chân di di sàn nhà, khuôn mặt tuyệt diễm ra vẻ châm biếm: “Trễ như thế này rồi tổng giám đốc Mạnh còn gọi cho tôi, khiến tôi thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), nhưng mà biết nếu để cho vợ của biết, liệu có cảm nghĩ gì?”

      Lúc này Mạnh Thiếu Văn ngồi trong xe bên dưới khu chung cư, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy hàng ngàn ánh đèn sáng chói bên , lâu trước kia ta cũng mơ ước có thể cùng với Uyển Như có được căn nhà riêng của bọn họ, cuối cùng tại, lại khiến cho ta cảm thấy đau khổ, vắng vẻ bội phần.

      Hôm nay khó có dịp về nhà sớm, nhưng ta vẫn muốn lên, lại ngồi trong xe bấm số điện thoại của Ngu Vô Song, đối với người phụ nữ này, ta luôn có cảm giác từng quen biết.

      Bây giờ qua điện thoại, thanh trong trẻo như hoàng oanh đó lại càng thêm quen thuộc, ta mím bạc môi, trong lòng vô cùng phức tạp: “Ngu Vô Song, trước kia có quen biết tôi ?”

      phải là ta tự luyến, mà là thực bên cạnh ít coi là bạch mã hoàng tử, có rất ít người giống như luôn đối nghịch với , nếu như phải trước kia từng quen biết, vì sao bây giờ ấy cứ luôn nhắm vào mình?

      “Tổng giám đốc Mạnh, cách làm quen của sớm out rồi.” Sau khi trở về, Ngu Vô Song cũng tránh né tiếp xúc với những người này lần nữa, qua điện thoại di động cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt buồn khổ của ta, chuyện này khiến rất vui vẻ, bờ môi đỏ mọng cười khẽ: “Chúng ta trước kia chưa từng gặp qua, biết sao?”

      Xem , đây chính là người đàn ông năm xưa luôn thương nặng tình, bây giờ nhìn lại chẳng qua cũng chỉ có thế, ta quá mức do dự quyết đoán, ngay cả trách nhiệm làm người cơ bản nhất cũng có, năm đó đúng là mắt mù mới có thể coi trọng ta.

      hơi kéo dài câu sau cùng, khiến cho Mạnh Thiếu Văn bên kia đầu dây cảm thấy trong lòng có chút tắc nghẹn, nhất thời trầm mặc.

      Cho dù tướng mạo hay tính tình có thay đổi, giọng chắc chắn thể thay đổi

      ………

      Chỉ sau chốc lát trầm mặc, sắc mặt Mạnh Thiếu Văn đại biến, biết nghĩ tới điều gì, ta cáu kỉnh hỏi: “Ngu Vô Song, rốt cuộc là ai? Đây nhất định phải là thân phận thực của , nếu Hoắc Cố Chi cũng tốn công tốn sức xử lý sạch như thế.”

      Chuyện như thế này Ngu Vô Song cũng sớm nghĩ tới, ngay từ thời khắc quyết định trở về, đem tất cả mọi chuyện giao cho Hoắc Cố Chi, ngờ lại xử lý sạch tới như vậy, lại có thể khiến cho Mạnh Thiếu Văn làm cách nào tra ra được.

      biết vì sao, nhớ tới người đàn ông minh quả quyết kia, trong lòng có chút mềm mại, còn chưa kịp chuyện tiếp, sau lưng truyền tới giọng người đàn ông vô cùng có khuynh hướng cảm xúc.

      “Bà xã, nước tắm chuẩn bị xong cho em rồi, mau vào thôi.”

      Giọng của người đàn ông trầm thấp hấp dẫn, Ngu Vô Song giật mình, kinh ngạc khiến cho điện thoại di động từ trong tay rơi xuống, đứng bật dậy nhìn ra đằng sau, chỉ thấy Hoắc Cố Chi dắt bảo bảo đứng ở cửa phòng.

      Mắt phượng hẹp dài của chau lên, cười như cười nhìn chăm chú, trong mắt là trầm u ám, chỉ cái liếc mắt cũng đủ khiến cho người khác rơi vào trầm luân.

      Mà bảo bảo sớm sốt ruột thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Cố Chi, chân chạy lon ton, nhào vào trong ngực mẹ: “Mẹ, mẹ, mẹ nên gọi điện thoại cho người đàn ông kia, xấu, lại cưới về vợ ác độc.”

      Bảo bảo mới bốn tuổi đầu mồm miệng lanh lợi, có thể vô cùng sáng suốt chuyện ghét, chính là bảo bối khiến trong nhà vui vẻ, cũng là nhịp cầu nối liền hai người bọn họ.

      Ở cùng với người đàn ông này năm năm, thời gian năm đầu tiên, căn bản chẳng có gì để trao đổi, ở giường luôn hung dữ thô lỗ, mỗi lần đều từ bỏ cái ý đồ lăn tới chết sống lại, quen thói đại tiểu thư hất hàm sai khiến, sáng ra lại nhếch nhác, là khó có thể quen được cái cách kiếm sống qua ngày dưới mái hiên nhà người khác.

      Năm thứ hai có bảo bảo tới, điều quan trọng trong cuộc sống của còn là công việc nữa, phần rất lớn đặt ở người bảo bảo, mà Hoắc Cố Chi luôn tất bật công việc cũng để ý tới điểm này, cho nên dành nhiều thời gian ở nhà hơn, cứ như thế, quan hệ giữa từng chút từng chút hòa hợp, tuy rằng phải là cái gì như chim liền cành, nhưng ít ra cũng còn nguội lạnh như trước nữa.

      “Là gọi điện tới.” Hai người đàn ông lớn đồng thanh hỏi, nhìn chớp mắt, khiến cho cặp lông mày kẻ đen của Ngu Vô Song chau lại, khom lưng nhặt chiếc điện thoại rớt sàn lên, cũng thèm để ý tới máy tắt, chỉ dịu dàng giải thích với hai người đàn ông: “Chúng ta còn chưa được mấy câu.”

      Bảo bảo ôm chặt cặp chân bạch ngọc của buông tay, đứa chớp chớp đôi mắt trong veo, rất là đáng mê người: “Mẹ, là con mật báo, mẹ trách con chứ?”

      Bảo bảo là con trai của chiến hữu của Hoắc Cố Chi bị bỏ rơi từ lúc trong bụng mẹ, vừa mới sinh ra bị vứt bỏ, qua tay nhiều người mới được nhận nuôi, từ đó đều ở bên cạnh , mấy năm nay đều có dì giúp việc trông coi chuyện ăn mặc của bé, căn bản cũng cần tốn nhiều tâm sức.

      Nhưng mà phụ nữ vẫn luôn là động vật cảm tính, sống cùng chỗ nhiều năm như vậy, sớm có tình cảm sâu đậm, tại lại thấy bảo bảo làm nũng với , khiến hoàn toàn ko có sức lực chống cự, lắc lắc đầu, khuôn mặt thanh tú yếu ớt cười, vuốt khuôn mặt bánh bao mềm mại của bé, nhàng cười: “ có giận con đâu, vì sao trễ như thế này rồi còn chưa ngủ?”

      Hoắc Cố Chi đứng ở cửa phòng hồi lâu, chỉ thấy cười với bảo bảo lúm đồng tiền như hoa, nhưng đối với chẳng có lấy cái liếc mắt, khỏi hừ lạnh, ngạo nghễ tiến lên phía trước: “Được rồi, bảo bảo, con ngủ , ba có chuyện muốn với mẹ con.”

      Ngu Vô Song ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đôi dép lê trong nhà, chênh lệch khá lớn về chiều cao với , chỉ tới ngực của , cho nên phải ngẩng đầu lên để nhìn.

      Cảm giác như thế khiến cho cảm thấy hết sức thoải mái, rất có cảm giác bị người đàn ông này áp bức, bình thường giày cao gót mà đứng chung với , đều cảm thấy áp lực.

      Bảo bảo cảm nhận được ràng kháng cự của Ngu Vô Song, lập tức che chở ở đằng sau, vươn cánh tay , cảnh giác nhìn chằm chằm Hoắc Cố Chi khí thế cường đại: “Ba, ba như vậy có phong độ, mẹ là người khác gọi điện tới cho mẹ, lại chưa được bao nhiêu, vì sao ba còn tính toán với mẹ nữa?”

      Hoắc Cố Chi nghe thấy thế, cúi đầu nhìn con trai bé bên chân, căn bản cũng chả thèm để ý, hai lời gọi luôn bảo mẫu ra bế bảo bảo ngủ.

      ………

      Bảo bảo cam lòng nhưng vẫn bị mang ra ngoài, bên trong thư phòng trở nên yên tĩnh, Hoắc Cố Chi cũng gấp gáp lên tiếng, tự mình ngồi lên chiếc ghế mà vẫn ngồi làm việc, lật xem đống tài liệu để ở bàn.

      Phía có tất cả địa chỉ và bối cảnh của các cửa hàng ở trung tâm Nam Giang, còn có vài bản thiết kế, học chuyên ngành nghệ thuật, chỉ phác họa sơ sơ cũng đủ nhìn ra được kinh tài tuyệt diễm, cũng khó trách chỉ cần vài năm ngắn ngủi có thể vững chân trong giới thời trang thượng lưu ở nước ngoài.

      Ngu Vô Song vẫn tính tình lạnh nhạt, mặc dù những năm này luôn phải sống bức bách, khiến cho phải trái với lương tâm mà tươi cười chào đón với vài người, nhưng mà vốn có tính cố chấp từ trong xương cốt.

      tại lại thấy ngồi đó mà tiếng nào, nhíu mày thanh lệ, trong lòng có chút phiền não, đành phải nhanh mồm nhanh miệng mà hỏi: “Tối nay làm việc sao? Vì sao lại rảnh rỗi ngồi đây?”

      Để gây trở ngại công việc của nhau, phòng làm việc của bọn họ cái ở lầu hai cái ở lầu ba, mang theo bảo bảo lên lầu khiến cho có chút kinh ngạc, theo như hiểu biết của với , dám tin rằng cú điện thoại của Mạnh Thiếu Văn mà hao tổn tâm tư lớn như thế.

      “Nhớ em.” Giọng của người con lành lạnh như ngọc, nhưng lại khiến cho cả người Hoắc Cố Chi bừng bừng lửa đốt, vươn tay, kéo vào trong ngực mình, khuôn mặt tuấn lộ ra nụ cười hài hước: “Cùng với người tình cũ chuyện điện thoại xong có cảm giác gì ?”

      Giọng điệu của người đàn ông hết sức xấu xa, khiến Ngu Vô Song giận tức giận trừng trừng nhìn vào đôi mắt đen tuyền kia, thầm nghiến răng phản bác: “Hoắc Cố Chi, bị bệnh sao? Đừng có mà hươu vượn! phải giải thích với rồi sao! ?”
      dunggg, malB.Cat thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 34: Ý loạn tình mê

      Editor: Tử Tinh

      “Đúng, có bệnh.” Người con trong ngực da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, lúc tức giận, khuôn mặt ửng lên hai rặng mây hồng, có thể là sắc đẹp thay cơm, đối mặt với cơn bực tức của , Hoắc Cố Chi những tức giận, ngược lại còn nhếch miệng cười, ý xuân dồi dào: “Còn bị bệnh nữa, nếu vì sao lại cứ chung tình đổi với như em chứ?”

      Bốn chữ chung tình đổi này đâm thẳng vào sâu trong nội tâm của Ngu Vô Song, khiến sững sờ, những lời tức giận để môi rồi lại bị nuốt xuống.

      thực là hơn mười tuổi, nhưng chưa bao giờ ở trước mặt mà tỏ ra xa cách về thế hệ, thậm chí bọn họ còn sớm chiều chung đụng năm năm liền, loại quan hệ này nếu còn đề cập tới chuyện thế hệ nữa thực là giả dối.

      nghĩ mình là người hiểu nhất, nhưng có những điều hiển nhiên vẫn phải biết, đối với , nhiều nhất cũng chỉ được coi như là người phụ nữ nhìn thuận mắt ở giường mà thôi.

      Thấy mãi chưa lên tiếng, Hoắc Cố Chi nhướn mày rậm, biểu vui vẻ khuôn mặt dần trở thành trầm, cánh tay của đặt lên eo thon của , mặt là xao động nét cười: “Còn bận sao? Tối nay ngủ sớm chút.”

      dùng giọng điệu bình thản để qua chữ ‘ngủ’, đáy mắt lại lóe ra tia u ám, khiến cho Ngu Vô Song có vẻ mặt sững sờ trong nháy mắt lại trở nên đỏ bừng, đôi tay cố gắng đẩy khuôn ngực cứng rắn của , muốn tránh thoát khỏi , tư thế như thế này quá mức mập mờ ám muội, khiến thể chấp nhận.

      biết làm sao mà người đàn ông kia lại có khí lực lớn tới như vậy, khiến có cố sức cũng di chuyển được chút nào, mà đúng lúc này, lửa nóng trong thân thể đàn ông lại dâng lên, bản thân mình lại dán chặt trước ngực , khiến cho dám có suy nghĩ coi thường.

      “A …… Còn muốn chọn cửa hiệu mới sao?” Hoắc Cố Chi co kéo môi mỏng, giọng từ tính, ân cần hỏi thăm: “ suy nghĩ kỹ chưa? Nếu đem mấy chuyện này giao cho Jim làm , mấy chuyện như thế hồi trước ta cũng từng xử lý ở bên Pháp rồi, loại chuyện cỏn con này nếu còn thể giúp em giải quyết tốt đẹp, cũng chẳng cần tới trợ lý như thế.”

      Giọng hơi chậm lại, rồi lại tiếp tục bổ sung: “Em lâu rồi về nước, đối với nơi này còn quen thuộc như xưa nữa, cứ để cho Jim làm là được rồi.”

      Jim là người Pháp gốc Hoa, là trợ lý cho ba năm, mỗi lần có tuần lễ thời trang ta đều là người xuất còn là chủ nhân đứng đằng sau, mấy năm nay vẫn luôn phối hợp rất ăn ý, cũng giúp ít việc.

      Chỉ là thành phố Nam Giang này đối với Ngu Vô Song có chút đặc biệt, Pa¬paver¬rhoeas lần đầu tiên được ra mắt ở Nam Giang, muốn xuất với tư thái hoàn mỹ nhất, cho phép để lọt bất kỳ hạt sạn nào.

      Chỉ là có những lúc, nên trước mặt người đàn ông này phân trần tỉ mỉ, mấp máy môi đỏ mọng, chậm rãi rời tầm mắt, rũ mi, nhàng : “ cũng biết mà, trong công việc, em thích cái gì qua loa, nếu ra tay, bỏ dở giữa chừng.”

      ràng là giọng điệu nghiêm túc, nhưng qua tai của Hoắc Cố Chi lại thành ra cực kỳ tình ý, ngồi đùi mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu hồng, trang điểm mà để lộ ra gương mặt phấn nộn hồng hào, so với khuôn mặt tinh xảo ngày thường, dáng vẻ ưu nhã, khí thế mạnh mẽ của nữ cường nhân (người phụ nữ mạnh mẽ) khác nhau rất lớn.

      Nhưng mà thể phủ nhận, thích bé ngoan ngoãn hơn, khiến cho nhịn được mà bắt nạt , nhất là làn da trắng mịn non nớt đó, thực chỉ muốn cắn cái …….

      giây tiếp theo, đúng là làm như vậy, chỉ là cắn lên mặt , mà hướng về phía cần cổ tinh tế trắng mịn gặm cắn cái, thô lỗ hỏi: “Tối nay có thể hay ?”

      Giọng trầm thấp của người đàn ông mang theo chút buồn bực, lại có vài phần ý tứ dục vọng chưa được thỏa mãn, khiến cho Ngu Vô Song mở trừng hai mắt mà rên lên tiếng, đúng là chưa kịp thích ứng.

      Hành động như vậy càng khiến cho Hoắc Cố Chi hài lòng, rúc vào cổ cười trầm thấp, tiếng cười trong trẻo truyền ra, vang vọng cả thư phòng.

      “Nhớ ?” Trong mắt người đàn ông tràn đầy dục hỏa, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của , cánh môi câu lên đường cong tà ác, thầm cắn răng hỏi “Bây giờ còn chưa biết muốn làm gì sao?”

      Chính xác là Ngu Vô Song ở phương diện này có chút trì trệ, phải là đối thủ của người đàn ông này, nhưng dù sao cũng hiểu rồi, bọn họ còn ở cái đất nước của lãng mạn kia sinh sống năm năm, bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu cũng đều phải đối phó với nhu cầu của người đàn ông này.

      Mấy ngày nay thực là bận tới muốn ngất, thậm chí tới cái này cũng quên mất, nhưng dù sao cũng là con da mặt mỏng, gò má trắng nõn đỏ ửng mảnh, cắn môi giọng oán trách: “Đầu cả ngày lẫn đêm đều chỉ nghĩ tới chuyện này thôi sao? Bây giờ trời vẫn còn chưa tối đấy.”

      ràng bị dạy dỗ năm năm rồi, nhưng mỗi lần đụng tới mấy chuyện như thế này đều thể buông thả, khuôn mặt nhắn đều trở nên xấu hổ, có khi còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên của con nhà người ta.

      Hoắc Cố Chi hiểu được điểm này, khỏi buồn cười, vươn tay vỗ vào cặp mông mềm mại hấp dẫn của , khuôn mặt tuấn nở nụ cười hài hước: “Trời tối rồi lại bảo là chưa tối? Là em cứ luôn chú trọng công việc nên để ý tới tồn tại của , như nào? Hay là ngày mai chúng ta mang theo bảo bảo ra ngoài chơi?”

      “Bé ngoan, tối nay chúng ta làm việc nữa, nghỉ sớm thôi.” thiên kiều bá mị ở trong ngực, Hoắc Cố Chi cũng phải Liễu Hạ Huệ, cũng chẳng muốn là Liễu Hạ Huệ, ngay trong lúc còn giãy giụa, quả quyết bế bổng lên, từng bước từng bước tới cửa phòng ngủ.

      Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, mặc quần áo vào trông có vẻ thon gầy, nhưng lúc cởi ra toàn bộ thân thể đều là bắp thịt cường tráng, cho dù có ôm trăm cân cũng tỏ ra rất nhàng.

      giống như là ôm công chúa, khiến cho Ngu Vô Song kêu la bên ngoài nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, phải thừa nhận là ánh đèn tối nay quá mức chói mắt, khiến cho mắt sắp mở ra nổi.

      Đặt những nụ hôn vụn lên đôi môi kiều diễm của , Hoắc Cố Chi vừa , vừa trầm giọng cười: “Tiểu mỹ nhân ở ngay bên cạnh mà lại làm chút gì, Hoắc Cố Chi cũng phải là được.”

      Câu cuối cùng rất trầm bổng, đáy mắt chất chứa ý cười, loại lửa nóng này lan thẳng vào trái tim , khiến cho có cách nào kháng cự.

      quá ràng giữa bọn họ chỉ là giao dịch, chỉ cần muốn, căn bản là thể cự tuyệt, cái chính là bây giờ cũng chẳng muốn cự tuyệt.

      Người đàn ông này quá mức lấp lánh hấp dẫn, chính là loại đàn ông đứng chỗ nào cũng có thể hấp dẫn vô số ánh mắt, mà người đàn ông như thế lại duy trì hứng thú với nhiều năm liền, cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, chìm trong cái loại ý loạn tình mê này cũng thể nhịn được mà tim đập rộn ràng.

      …….

      Đêm còn dài, người đàn ông lại cao lớn tuấn mỹ, khiến cho phụ nữ chỉ có thể theo mà trầm luân, còn lý trí để suy nghĩ những thứ khác nữa.

      Mà lúc này Mạnh Thiếu Văn vẫn còn cầm chiếc điện thoại tắt từ lâu lẳng lặng ngồi trong xe, sắc mặt thâm trầm như mực, đáy mắt khó nén nổi ưu sầu.

      ta quá ràng giọng đàn ông trong điện thoại là của ai, ràng là liên quan gì tới ta, nhưng lại khiến đáy lòng hốt hoảng khó hiểu, giống như trong lúc sơ ý, mất thứ quan trọng nhất.
      malB.Cat thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A mat rui con j nua

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35:: Đừng hòng thoát khỏi tay tôi.

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Cùng buổi tối, có người thân mật triền miên, có người buồn bã, có người là đơn tịch mịch.

      Lúc này, Giản Uyển Linh biết người đàn ông mà ta khi tan việc tình nguyện ngồi trong xe phiền não trầm tư chứ muốn đối mặt ta.

      ta mình ngồi xem ti vi trong phòng khách theo phong cách châu Âu. TV chiếu phim tình cảm nhưng ta có tâm trạng xem. ta thỉnh thoảng nhìn thời gian điện thoại di động, nghĩ sao Thiếu Văn chưa về?

      mình ở trong căn phòng xa hoa trong khu nhà cao cấp, ta chẳng những vui vẻ, trong lòng ngược lại trống rỗng như người mất hồn. ràng ta là người chiến thắng, trở thành Mạnh thiếu phu nhân như mong muốn, thành công làm Giản Uyển Như hoàn toàn biến mất ở đời này.

      Nhưng trong đêm khuya vắng người, tâm thần ta bất an, thậm chí có chút sợ, đây là tình ta muốn? Tại sao Thiếu Văn thể dành chút thời gian cho ta? ràng năm đó Thiếu Văn rất có kiên nhẫn với Giản Uyển Như……

      . . . . . .

      giống những người khác, tối nay, Lâm Vinh Gia mơ mơ màng màng trong quầy rượu đèn đỏ rượu xanh, làm Thái Tử Gia bảo vệ phòng đấu giá, đều là tiêu điểm các buổi tiệc, tối nay cũng vậy.

      Người đàn ông có dung mạo tuấn tựa vào ghế dài, tay cầm ly rượu, vểnh chân dài lên, tư thế cực kỳ tùy ý.

      Bên cạnh là những xinh đẹp tuổi hai mươi, lúc này tất cả đều lộ vẻ ái mộ nhìn Lâm Vinh Gia, trái tim thình thịch nhảy lên, phóng mị nhãn qua, vì muốn để ý.

      Mà những người muốn cầu xin đều lời khách sáo, nịnh nọt, mặt mang theo nụ cười dối trá.

      Lâm Vinh Gia thường xuyên tiếp xúc với trường hợp như vậy nên vội tỏ thái độ, ngược lại mỉm cười, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía sân khấu, người đẹp sân khấu nhảy vũ điệu * với tư thái khêu gợi, vô cùng chói mắt.

      Đem hành động của để vào mắt, người đàn ông trung niên bên cạnh sờ sờ cằm, nở nụ cười có ý tốt, sau đó tới gần , cười hỏi: "Lâm thiếu gia, kia mới tới, còn nón. Nếu ngài thích, tôi sắp xếp thỏa đáng, buổi tối bảo đảm ta hầu hạ ngài hài lòng."

      Lời này vừa ra, mấy người đàn ông bên cạnh ngầm hiểu mà nở nụ cười. Lâm thiếu gia của nhà họ Lâm này phải là đèn cạn dầu, từ trước đến giờ, là người thích làm chủ trong hội, nếu làm thoải mái dễ dàng chuyện hơn.

      Mà những người đẹp ngồi bên cạnh Lâm Vinh Gia thầm cắn răng, nhìn vũ nữ xinh đẹp với khuôn mặt nhu mì chằm chằm sân khấu, lộ ghen tỵ.

      Lâm Vinh Gia
      nghe vậy sửng sốt chút, sau đó nở nụ cười. Đối với phụ nữ, từ chối khi có người tới, chỉ cần có tâm tư.

      Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú cười lên cực kỳ chói mắt, làm người ta dời mắt hơn so với những người tuổi trẻ xinh đẹp bên cạnh.

      cong môi mỏng, kiêu ngạo : "Cảm ơn ý tốt của Vương tổng, nhưng mà chông chúa của tôi trở lại, nếu tôi làm bậy bên ngoài, ấy tức giận." Giọng từ tính trầm thấp, làm người khác chú ý hơn so với nhạc ồn ào sống động quanh thân.

      Những người đàn ông ngồi ở đây đều là người lão luyện tình trường, biết chơi đùa bao nhiêu phụ nữ, bọn họ rất hiểu Thái Tử Gia này, sợ rằng chơi nhiều hơn bọn họ.

      người như vậy, bây giờ ý cười đầy mặt thể làm bậy bên ngoài, đây quả thực người ta ngạc nhiên hơn việc nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng tây.

      Người đàn ông được gọi là Vương tổng kinh ngạc nửa ngày, ra lời. Qua hồi lâu, mới tìm lại giọng , buồn tẻ cười: " ngờ Lâm thiếu gia chung tình như vậy, nhưng biết là thiên kim nhà nào có mệnh tốt này, có thể làm Lâm thiếu gia quan tâm như thể?" Thậm chí ra ngoài chơi cũng hồn khiên mộng nhiều (*) để trong lòng?

      *việc làm cho người ta ngày đêm yên

      đúng, cái vòng tròn này lớn lớn, cũng . Từ trước đến giờ, đều ở HongKong với Nam Giang, chưa từng nghe say đắm thiên kim nhà nào đó đến nông nỗi ngày.

      coi như là người từng trải, ý của người này quá ràng rồi còn gì. Nếu phải lòng, sao có thể lời này trong trường hợp này?

      "Ha ha..." Nghĩ đến người phụ nữ kia trong đấy mắt tĩnh mịch của Lâm Vinh Gia lên ý cười càng ràng, kêu căng cong môi mỏng, cười lạnh: " ấy vừa trở về lâu, các cậu nhận ra."

      Đây là người trong lòng mình? Mấy người bên cạnh trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng càng lo lắng, cũng biết có ý gì mà đem chuyện này kể bọn họ nghe? sợ bọn họ ra ngoài?

      Mấy trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp sớm an phận mà nóng nảy, nghe thế, càng giận đến nghiến răng, cũng biết là ai tốt số. có thể khiến Thái Tử Gia yếu mến như thế?

      Trong đó có cố có lá gan lớn, cánh tay trắng noãn lại mềm mại khoác lên ngực Lâm Vinh Gia vẽ các vòng tròn, hơi thở như lan ghé vào lỗ tai mà cười duyên làm nũng: "Lâm thiếu gia, công chúa của ngài có xinh đẹp hơn chúng tôi, có hiểu phong tình hơn chúng tôi ?"

      Chữ công chúa được ta nhấn mạnh, trong mắt lộ ra ghen tỵ, hiển nhiên coi người phụ nữ chưa từng thấy mặt vào đâu.

      Mà mấy người đàn ông kia thấy màn này, càng thêm tò mò, sôi nổi xem cuộc vui, cung biết có người trong lòng hay là suông?

      lúc mọi người mỉm cười hoặc quan sát, mặt Lâm Vinh Gia biểu tình trở nên rét lạnh. Người phụ nữ trong ngực có khuôn mặt xinh đẹp, cánh môi tươi như máu, mặc váy hấp dẫn bao lấy mông, từ góc độ của ,có thể thấy rang ngực phập phồng của ta.

      Người đàn ông này là tên hoa hoa đại thiếu (*), từ trước đến giờ điều biết thương hương tiếc ngọc, lúc vui vẻ là hấp dẫn ánh mắt phụ nữ nhất. Nhưng hôm nay, lại lấy tay đẩy người đẹp trong ngực ra rồi đứng dậy, khuôn mặt u sương lạnh.

      *chỉ người thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

      "Tôi ghét nhất là có người dò xét tôi... Người phụ nữ Lâm Vinh Gia tôi coi trọng, là người có thể so sánh?"

      Giọng lạnh lùng của người đàn ông, đáy mắt loé ra lạnh lẽo vô hạn, làm cho người ở đây đều mơ hồ, hoàn toàn ngờ tới người mới vừa rồi còn cười mặt lại đột nhiên biến sắc.

      Tối nay, linh hồn Lâm Vinh Gia ở đây, trong lòng biết vừa có chút thất thố, liền dứt khoát muốn xã giao, tiếng tạm biệt rồi quay đầu lại mà rời .

      rời với khuôn mặt lạnh làm người ở đây thay đổi sắc mặt, trong lòng lo sợ, hiển nhiên hiêu sao lại trêu chọc thoải mái? Hợp đồng này giờ mới bắt đầu bàn bạc......

      Sau khi mình ra khỏi quầy rượu, mới nở nụ cười, ở nơi phồn hoa đầu đườngg này, nhìn ánh trăng cười, mê người.

      "Ngu Vô Song a Ngu Vô Song, em rất được, năm năm." Người đàn ông đón gió mà đứng, thầm cắn răng hừ lạnh: "Bây giờ trở về, đừng hòng thoát khỏi tay tôi."

      tính là người chung tình, nhưng chỉ nhớ Giản Uyển Như. Hừ, phải, thằng ngốc Mạnh Thiếu Văn kia ngu ngốc, bị người phụ nữ che mắt mà biết.

      khôgn chỉ thấy , sớm hơn điều tra kỹ rồi, mặc kệ là năm năm trước Giản Uyển Như còn là hôm nay Ngu Vô Song cũng làm cho rất có hứng thú.
      Last edited by a moderator: 22/2/15
      malB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :