1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: là làm được.

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Có tình là tế thủy trường lưu (nước chảy dòng chảy dài), có tình có thể là say đắm trong ánh mắt nụ cười, nhưng Hoắc Cố Chi là tự thân cố gắng.

      Khách sạn Thịnh Cảng, bên trong căn phòng xa hoa nhất, Hoắc Cố Chi chưa kịp cất thẻ đè người phụ nữ trong ngực vào cửa mà hôn. Bàn tay tà ác của di chuyển ở thân thể lung linh của , gấp gáp thở dốc...

      Ngu Vô Song mặc lễ phục váy dài, tấm lưng trắng nõn đầy hấp dẫn chạm vào cánh cửa lạnh lẽo mà cả người run lên, môi đỏ mọng hé mở, nhịn được mà nhàng rên rỉ lên tiếng. Phía sau lạnh lẽo, phía trước lửa nóng, đối lập mãnh liệt làm nheo mắt, trong lòng đầy kích động.

      Thân thể cường tráng đầy lửa nóng của người đàn ông làm trái tim cũng nóng bỏng , trong phòng có mở đèn làm tầm nhìn trở nên mờ mịt, người phụ nữ cắn cặp môi đỏ mọng khi bị cởi váy ra, trong lòng nhịn được mà thầm mắng người đàn ông này xấu xa, dám chạy tới khách sạn Thịnh Cảng mướn phòng.

      "Bé ngoan, lúc này mà mất tập trung, làm đàn ông tự ái." Vùi đầu vào bộ ngực trắng nõn lại mềm mịn mà cắn, trong mắt Hoắc Cố Chi lộ ra tia tĩnh mịch, mập mờ cười : "Tôi phạt em tối nay được xuống giường."

      Sau khi dứt lời, liền ôm lên, tới giường lớn rộng hai thước trong phòng.

      Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Ngu Vô Song thấy trong mắt người đàn ông nồng đậm lửa dục, thân thể ràng muốn phát tiết nhưng vẫn cố làm thoải mái nên làm khúc dạo đầu.

      Biết được điều này, biết sao, có chút cảm động. Vừa bị đè giường, liền chủ động ngẩng đầu hôn cằm của , mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, quyến rũ mà cười: "Lâm Vinh Gia có ý định hèn hạ hơn năm đó, chuyện muốn làm nhất là đè tôi và Giản Uyển Linh dưới thân mà từ từ đùa bỡn, cuối cùng về Hongkong chuyện này mới kết thúc."

      Người đàn ông kia căn bản có gì đáng , tối nay gây khó khăn cho Mạnh Thiếu Văn, hoàn toàn vì chưa chấm dứt mộng tưởng năm đó.

      Nhưng chuyện này chưa với ai, kể cả Mạnh Thiếu Văn. Năm đó, mặc dù bị làm nhục, nhưng lại bị quấy rầy ít, bây giờ nhớ lại đều cảm thấy ghê tởm.

      chủ động chuyện này với làm đáy mắt thoáng qua chút ý cười, nhưng hai chữ "Hèn hạ" làm híp mắt phượng, sâu trong đáy mắt thoáng qua tia nguy hiểm. ác ý ngắt bộ ngực mềm mại của người phụ nữ, cắn răng hỏi: "Năm đó làm chuyện hèn hạ với em?"

      Ngu Vô Song ngờ xuống tay nặng như vậy, lập tức kêu lên tiếng, che ngực, nước mắt ròng ròng nhìn người đàn ông người, nụ cười đỏ tươi như máu: "Khốn kiếp, vậy cho em biết, năm đó là ai nửa đêm bò vào phòng em, định làm chuyện hèn hạ với em?"

      "Hừ, đó là do Mạnh Thiếu Văn vô dụng, ăn sạch tinh thiên kiều bá mị (*) như em." Người đàn ông kiêu ngạo hừ lạnh tiếng, giữa hai lông mày tuấn lộ ra vẻ đương nhiên: "Đó là do kiềm chế được, tại sao là hèn hạ? Nếu phải , em có thể biết nhiều kiến thức sinh lý như vậy ?"

      *Xinh đẹp, quyến rũ

      Câu cuối, nghiêm túc , giọng điệu cao lên, mặt mang đầy nụ
      cười.

      ràng là người đàn ông kiêu căng, cao quý nhưng lại lời hạ lưu, ai địch lại.

      Ngu Vô Song ngờ vô sỉ như vậy, gò má đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt đen tuyền hung tợn nhìn chằm chằm, chưa kịp liền bị đè ở dưới, vật cuối cùng còn người cũng bị cởi bỏ, thân thể trơn bóng của nằm dưới người .

      thẹn thùng kêu lên, nhưng bị chặn môi đỏ mọng lần nữa, trường hợp trần truồng đối mặt nhau như vậy cũng phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều là run rẩy. Thời gian 5 năm đủ để họ biết thân thể của đối phương, đương nhiên biết chính xác điểm mẫn cảm người .

      Rất nhanh, Ngu Vô Song bị lạc trong khí kích tình này, người đàn ông nặng nề và nóng bỏng đè người , ngực chạm vào nhau làm có thể cảm nhận được tiếng tim đập nóng bỏng của , cũng làm thoải mái trong trầm luân……

      ……

      Kết quả của cả đêm phóng đãng là khiến Ngu Vô Song ngủ tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh, người đàn ông bên gối sớm thấy, gối đầu chỉ để lại tờ giấy.

      Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ngu Vô Song lấy tờ giấy đọc, rồi nhanh chóng tỉnh táo ít, đó viết: “ tới công ty trước, chuẩn bị xong tất cả quần áo cho em, xe cũng để lại cho em, sau đó về nhà mình.” Chữ rồng bay phượng múa của người đàn ông có khí thế vô cùng, giống hệt con người .

      Từ , Ngu Vô Song được dạy dỗ nghiêm khắc nên phải là người thích ngủ nướng, tối hôm qua ứng phó với người đàn ông như sói như hổ làm mệt muốn chết nên sáng nay mới ngủ say như vậy, thậm chí khi rời cũng biết.

      Sau khi rời giường, vào bồn tắm lớn tắm rửa trước, sau đó mới mặc quần áo, thể người đàn ông kia ngoài mặt lãnh khốc nhưng trong lòng là cực kỳ tinh tế.

      Tất cả quần áo chuẩn bị cho đều là hiệu thường dùng, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da cũng là loại thích nhất.

      Bình thường lúc họ ở cùng nhau, phiền nhất là mỗi ngày đều làm mặt nạ bảo dưỡng, nhưng bây giờ lại chuẩn bị đầy đủ như thế, làm lòng có chút ngọt ngào.

      Trong gương, người phụ nữ mặt như hoa sen, hai gò má trắng noãn có hai rặng mây đỏ, rửa hết mỹ phẩm xong, Ngu Vô Song soi gương trang điểm, lúc trang điểm được nửa mới phát , cần đánh má đỏ, vì sắc mặt bây giờ đỏ ửng quyến rũ.

      Xem ra người đàn ông dịu dàng với người phụ nữ mới là liều thuốc tốt nhất, tác dụng hơn bất kỳ loại mỹ phẩm nào.

      Cắn môi, khỏi nở nụ cười, sau khi thoa son môi mới cầm túi trả phòng.

      Tối hôm qua người đàn ông kia quá vô lại, cố ý chạy tới khách sạn Thịnh Cảng mướn phòng, thích nơi này, những năm ở nước ngoài, khi cần mướn phòng ở khách sạn tận lực tránh khách sạn Thịnh Cảng.

      ……

      Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, sau khi Mạnh Thiếu Văn bực tức rời khỏi cũng về nhà, mà tới Thịnh Cảng ở đêm.

      Mấy năm này chỉ lo áy náy với Uyển Như mà ta đánh mất chính mình. Sau khi yên tĩnh suy nghĩ đêm, quyết định tìm ta chuyện ràng.

      Hai người bọn họ kết hôn đơn thuần là tình , lưng còn mang vinh nhục hai gia tộc, nhà họ Giản là công ty duy nhất ở Nam Giang có nhãn hiệu xa hoa phát triển võ đài quốc tế, mà Hằng Viễn vì quan hệ tốt với nhà họ Giản mà mấy năm trước phát triển ngành dệt.

      Đây đối với Hằng Viễn mà lĩnh vực mới, vì thế tập đoàn phải bỏ ra số tiền lớn, khi Uyển Như gả vào nhà họ Mạnh mang ít cơ hội làm ăn cho Hằng Viễn.

      Khó có thể thấy Tổng giám đốc tới Thịnh Cảng cho nên động tác trả phòng của tiếp tân cực kỳ chậm, thỉnh thoảng xấu hổ mang theo ý cười nhìn Mạnh Thiếu Văn, tim đập thình thịch.

      Tổng giám đốc Mạnh vừa kết hôn, phải sao? Sao yên lành mà tới khách sạn?

      Tiếp tân ngừng kinh ngạc, ngay cả Giản Uyển Như bước ra từ trong thang máy cũng kinh ngạc.

      nhìn người đàn ông đứng phía trước cách đó xa, trong mắt lóe lên tia bài xích, mặc dù chỉ bóng lưng, nhưng lại biết đó là Mạnh Thiếu Văn, là oan gia ngõ hẹp.

      Lúc Ngu Vô Song chuẩn bị quay đầu lên lầu trước, đột nhiên có bóng dáng thướt tha duyên dáng vào, theo sát là người phụ nữ có giọng mềm mại.

      Thiếu Văn…!”

      Nhận được tin tức mà đến, Giản Uyển Linh đứng sau Mạnh Thiếu Văn. Hôm nay ta mặc bộ váy màu xanh thanh lịch, hai gò má trang điểm hơi nhạt, hốc mắt ửng đỏ, nhìn qua đáng thương, làm người ta nỡ câu nặng lời.

      ta thâm tình nhìn chăm chú Mạnh Thiếu Văn, cắn môi uất ức : “ Thiếu Văn, đừng giận em nữa, có được ?”
      Last edited by a moderator: 16/2/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28:: Cẩu nam nữ lừa mình dối người.

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Kiều nữ nhà giàu (*) bỏ được thói kiêu căng mà tới xin lỗi làm Mạnh Thiếu Văn bất ngờ. quen biết quá sớm, cho tới có chút tình cảm sớm dung hợp thành thân tình, trong đó quan hệ cũng phức tạp phải hai câu ba lời có thể sở.

      *Con quen được nuông chiều của nhà giàu có.

      im lặng xoay người, ánh mắt trầm trầm nhìn Giản Uyển Linh chằm chằm, trong đầu lên duyên dáng kiều lớn, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau học, sớm đem lẫn nhau coi là đầu bạc răng long người, chỉ là mấy ngày nay xảy ra chuyện để cho càng phát ra xác định mình ban đầu ý tưởng.

      "Thiếu Văn, tối hôm qua về nhà làm em rất lo lắng." Đứng cách nhau hai bước, Giản Uyển Linh cắn môi đỏ mọng, đôi mắt ngấn nước. ta khẽ chau mày kẻ đen, giữa hai lông mày lộ ra tia sầu bi uyển chuyển, quả nhiên là đẹp sao tả xiết.

      Mạnh Thiếu Văn hơi nhíu mày, giấu tia phức tạp trong đáy mắt: "Sao em lại tới đây?"

      Giản Uyển Linh biết nhũng chuyện kia đối với người đàn ông mà là có bao nhiêu đả kích. ta tiến lên hai bước, ngây thơ đáng nhìn Mạnh Thiếu Văn, trong đôi mắt có cầu xin mềm mại: " xin lỗi, Thiếu Văn, đừng giận em nữa, đều là em sai, về nhà , buổi tối mình em ở nhà rất sợ."

      Thế giới của ta chỉ có Thiếu Văn, nếu ngay cả ta cũng muốn rời khỏi ta, ta sống tiếp như thế nào?

      . . . . . . ai phá vỡ được quan hệ giữa ta và Thiếu Văn!

      Từ “nhà” chạm phải nơi mềm yếu trong lòng Mạnh Thiếu Văn, mắt vẫn lạnh lùng nhìn ta, độ nhiên mí mắt giật, nhìn vẻ mặt sầu bi của người phụ nữ trước mặt, trong lòng nhưkhi bị kim châm mà đâm ra khó chịu.

      Suy nghĩ chút, thấp giọng : " giận em, em đừng suy nghĩ nhiều, buổi tối về nhà."

      vừa mới kết hôn, nên để vợ ở nhà mình. Uyển Như tìm tới đây, hiển nhiên là tới xin lỗi, còn muốn cái gì nữa?

      Giản Uyển Linh nghe vậy, khuôn mặt thuần khiết tuyệt mỹ lên nụ cười, ta cẩn thận nhìn ta, đáy mắt sáng trong: " Thiếu Văn, giận em ?"

      Hai mươi tám tuổi, Giản Uyển Linh bảo dưỡng mình cực tốt, có gì khác nhau so với năm năm trước, ngược lại bởi vì bệnh yếu mà càng giống như đóa hoa tinh khiết, làm người ta nhìn cái nhịn được mà ôm vào ngực che chở.

      Trước kia, Giản Uyển Như nhìn như mềm mại nhưng bên trong rất quật cường, Giản Uyển Linh chỉ giả bộ bề ngoài, nhưng có cách nào giả bộ bên trong.

      Chỉ tiếc trong năm năm này, Mạnh Thiếu Văn sớm quen người này là "Giản Uyển Như", ta cong môi mỏng, cau mày bất đắc dĩ : " chỉ muốn yên tĩnh mình, sao em tìm được nơi này?"

      Giản Uyển Linh chớp chớp đôi mắt đẹp, dè dặt : "Thấy cả đêm về nhà, buổi sáng em gọi điện thoại hỏi mẹ, bà ấy giúp em tra."

      Người phụ nữ trước mặt có gương mặt hoàn mỹ, giọng mềm lộ ra chút sợ hãi, như lo lắng vì vậy mà tức giận.

      Mạnh Thiếu Văn biết sao, chợt đau lòng vì ta. Cánh tay dài của duỗi ra, ôm chặt ta vào ngực, mím môi thấp giọng : "Uyển Như, chúng ta là vợ chồng, em phải ăn khép nép nhận lỗi với như thế, tối hôm qua về nhà là đúng, lần sau như vậy."

      Gia đình mới đều do bọn họ xây dựng, bên trong mỗi chỗ đều tràn đầy tình của ta, coi như tức giận, cũng có thể bình tĩnh hòa nhã mà thương lượng với ta, chứ phải trực tiếp tới ở khách sạn để ý tới ta.

      Giản Uyển Linh tựa vào người đàn ông trong ngực, cảm động khóe mắt rưng rưng, cắn môi giọng : "Thiếu Văn, đời này em chỉ có , nếu rời xa em... em sợ em chịu nổi kích thích này."

      Lời này ngược lại có mấy phần lòng, Mạnh Thiếu Văn thấy, lòng chìm xuống nhưng vẫn cười giải thích: " , Uyển Như, em nghĩ nhiều rồi, cả đời này chúng ta đều ở cùng nhau."

      . . . . . .

      Ngu Vô Song đứng ở cách đó xa, nhìn màn này chán ghét muốn nôn. đôi cẩu nam nữ lừa mình dối người, bọn họ có thể ghê tởm hơn được ? Ở nơi đông người mà trình diễn màn như vậy, sợ người khác biết bọn họ ái đúng à?

      Vừa đúng lúc này, Giản Uyển Linh ngẩng đầu lên từ trong lòng Mạnh Thiếu Văn, cười với Ngu Vô Song cái, ta cười đầy thỏa mãn và kiêu ngạo, rất có tư thái người chiến thắng.

      Ngu Vô Song còn chưa kịp phản ứng nghe ta kêu lên kinh ngạc: "Ngu tiểu thư, sao lại ở đây?"

      Đối với người phụ nữ giống với dáng dấp ta nhưng xinh đẹp hơn, Giản Uyển Linh hận thấu xương, nhất là hai lần làm tăng ít oán hận của hai người, đạt đến trình độ chết thôi. Nếu như có thể, ta muốn hung hăng dạy dỗ phen.

      Mạnh Thiếu Văn bên cạnh ta nghe vậy, nhanh chóng xoay người nhìn về phía sau, trong đôi mắt đen thâm thúy xuất tia kinh ngạc.

      Lúc này, mặt Giản Uyển Linh mang theo hoài nghi cùng đau lòng, ta nước mắt lưng tròng nhìn Mạnh Thiếu Văn chăm chú, gắt gao cắn môi: "Thiếu Văn, sao ta cũng ở đây?"

      trả phòng trước, liền đứng ở phía sau, chuyện như vậy làm người ta hiểu lầm. Chỉ liếc mắt cái, Mạnh Thiếu Văn liền hiểu suy nghĩ của ta, chút suy nghĩ, vội vàng giải thích: "Uyển Như, em hiểu lầm rồi, chuyện phải như em nghĩ, biết ta ở đây."

      Giản Uyển Linh Hiển tin, trong hốc mắt ta rất nhanh đầy tràn nước mắt, mềm mại động lòng người, làm cho người nhìn càng đau lòng.

      Nhìn loại tiết mục này, Ngu Vô Song lặng lẽ nở nụ cười, cũng định tránh né, mà thoải mái lên, lúm đồng tiền như hoa chào hỏi: "Hel¬lo, là trùng hợp, lại gặp được Mạnh tổng và Giản tiểu thư ở đây. Tối hôm qua tôi và Cố Chi có chuyện trước, cuối cùng Mạnh tổng có được chiếc nhẫn kia chưa?"

      tự vạch áo cho người xem lưng. Tối hôm qua, Lâm Vinh Gia đột nhiên xuất cũng có ý tốt gì, người đàn ông kia hiểm ích kỷ, nhìn trúng thứ gì nhường cho người khác, nếu kêu mười triệu dĩ nhiên nhường cho người khác.

      Mạnh Thiếu Văn nhìn người phụ nữ kiều mỵ trước mắt chằm chằm, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua tia bài xích, đụng đến vấn đề mặt mũi của người đàn ông, mím môi mỏng từ chối trả lời.

      Người phụ nữ này quá quyến rũ động lòng người, cũng nhanh mồm nhanh miệng, bén nhọn cường thế, từ lần đầu tiên gặp mặt ta thấy ràng ý oán hận trong mắt .

      Mà Giản Uyển Linh bên cạnh ta vội vàng trả lời: "Ngu tiểu thư đừng dùng lời để kích thích chúng ta, chiếc nhẫn ảnh hưởng gì tới tình cảm của tôi và Thiếu Văn, chúng tôi về sau ở cùng nhau cả đời, chiếc nhẫn chứng minh được gì?"

      "Giản tiểu thư khẩn trương như vậy làm gì? Tôi chỉ thuận miệng , vội vàng giải thích như vậy làm tôi có cảm giác đánh mà khai." Đối mặt với địch ý của ta, Ngu Vô Song càng cười rực rỡ. híp mắt phượng, chút để ý cười: "Tôi nhớ có người từng , chiếc nhẫn này đại biểu cho tình đầu chân thành của chúng tôi, ngờ Giản tiểu thư coi trọng. Thôi, coi như tôi làm điều dư thừa."

      Dứt lời, liền cao ngạo rời , nhưng Mạnh Thiếu Văn bên cạnh đột nhiên thay đổi. Mặt ta trắng bệch, kéo cánh tay trắng nõn của Ngu Vô Song lại, mặt vừa sợ hãi vừa có tia dò xét: "Sao biết?"

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29: Tự bào chữa.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      gần trong gang tấc có khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, rất giống Uyển Như mà lại có khác biệt trời vực, bên môi Uyển Như có nốt ruồi kia, cũng quyến rũ như , này quá đẹp, khiến đàn ông rời mắt nổi.

      Nhưng những chuyện này phải quan trọng nhất, quan trọng là câu của về ý nghĩa chiếc nhẫn, khiến rất kinh ngạc. lại phải thằng ngu, liên tưởng đến ý thù hận trong mắt , đáp án trong đầu được miêu tả cực kỳ sinh động.

      Ngu Vô Song liếc nhìn cánh tay giữ tay mình, bàn tay đàn ông sạch thon dài, móng tay cắt rất ngay ngắn, quả còn đẹp hơn tay phụ nữ, trong mắt ra hoài niệm nhưng rất nhanh bị đè lại.

      ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, nốt ruồi sinh động bên khóe môi như giọt mật. cứ thản nhiên nhìn chăm chú vào Mạnh như vậy, đôi môi đỏ mọng, trong mắt lộ ra chế nhạo: "Tôi gì chẳng lẽ Mạnh tổng nghe ? Cần gì tôi phải lặp lại? Về chuyện tại sao tôi lại biết như thế, tại sao tôi phải với ?"

      Giản Uyển Linh bên cạnh khẩn trương đến trắng bệch mặt, quên cả hô hấp, ta nhìn thẳng vào Ngu Vô Phong, chỉ cảm thấy gương mặt đó quá giống Giản Uyển Như, mặc dù con kia chết rồi nhưng vẫn tìm được thi thể, vẫn là tai họa ngầm trong lòng ta.

      Lúc này, tầm mắt Ngu Vô Song hơi đổi, rơi lên khuôn mặt tái nhợt biết nghĩ gì của Giản Uyển Linh, cười nhạo tiếng, giọng càng thêm giễu cợt: "Tại sao sắc mặt Giản kém thế? Nhớ tới em mất của mình à? Nghe trước kia quan hệ giữa ấy và Mạnh tổng tệ, hiểu tại sao lại chấp nhận được, dù sao tôi cũng thể tha thứ nếu Cố Chi nhà tôi thân mật với khác."

      Lời này rất có sức nặng, chỉ làm Giản Uyển Linh bẽ mặt mà còn khiến Mạnh Thiếu Văn biến sắc, để ý tới hoàn cảnh, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc là ai?"

      Chuyện này ai biết, cả Nam Giang chỉ biết và Uyển Như rất ân ái, nhưng lại biết quan hệ giữa và Giản Uyển Linh tệ, có thể nhìn thấy khinh bỉ trong mắt , loại cười nhạo khinh miệt này khiến nghĩ đến lần quan hệ ngoài ý muốn năm năm trước.

      Bộ dạng hoảng sợ của ta khiến Ngu Vô Song rất hài lòng, nhếch đôi môi đỏ mọng, hơi thở như lan ghé vào tai ta: "Mạnh tổng, ở nơi đông người, vợ cũng ở bên cạnh, cứ nắm tay tôi buông như vậy sợ ấy ghen sao? Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa,
      thủ đoạn của Giản quá cao cường, tôi sợ chơi lại được.”

      “Ngu Vô Song!” Giản Uyển Linh đứng bên nhịn được, ta hung dữ nhìn chằm chằm Ngu Vô Song, vẻ mềm mại mặt biến mất: “ đừng hươu vượn, biết cái gì? Những tin đồn bên ngoài, biết cái gì là mà dám đem ra càn?”

      ta giả bộ bình tĩnh khiến Ngu Vô Song rất ràng, lạnh lùng hất tay Mạnh Thiếu Văn ra, bước đến gần ta, trong mắt lộ ra thù hận ngập trời: “ Giản phải tự xưng là con nhà quyền quý ư? Tại sao lại lựa lời mà thế? Chân tướng thế nào tôi hơn nhiều, cho rằng mình thắng sao?”

      Nếu Giản Uyển Linh là người đẹp dịu dàng Ngu Vô Song sau khi sống lại chính là nữ hoàng tự tin, so sánh với thân phận công chúa, mặc người định đoạt năm đó, bây giờ có quá nhiều, đủ để thẳng lưng trước mặt kẻ thù.

      trước mặt quá mạnh mẽ khiến Giản Uyển Linh lùi về sau mấy bước, để ý tới ánh mắt kì quái của những người chung quanh, ta cực kỳ hoảng sợ nhìn Ngu Vô Song, biết nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền trắng bệch.

      Giản Uyển Như! Giản Uyển Như!

      Giờ phút này, trong đầu ta ngừng lên cái tên ấy, trong lòng cực kỳ sợ hãi, ta chợt nghĩ, đến bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể Giản Uyển Như, có khi nào ta vẫn còn sống ?

      Từ khi quyết định trở lại, Ngu Vô Song sợ lộ thân phận rồi. khoanh tay, tốt bụng nhìn Giản Uyển Linh, cười : “ muốn người ta biết trừ phi mình đừng làm, Giản thông minh như thế chắc chắn phải hiểu đạo lý này chứ?”

      Mấy năm nay Giản Uyển Linh rất ít tiếp xúc với xã hội nhưng có nghĩa là ta ngu ngốc, nhìn người phụ nữ đối đầu với ta khắp nơi, ta thầm cắn răng, thu lại luống cuống, thay vào đó là nụ cười đoan trang ưu nhã: “ Ngu thích tôi nên mới ba lần bốn lượt làm khó tôi, chỉ có điều, tôi hiểu tại sao lại chỉ chó mắng mèo như thế, Ngu có chuyện gì cứ thẳng, làm như vậy hay đâu.”

      Mạnh Thiếu Văn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Ngu Vô Song, đây chắc chắn là nàng cực kỳ quyến rũ nhưng lại thù hận . phải tự kiêu, mà những năm gần đây luôn là bạch mã hoàng tử trong lòng các ở Nam Giang, biết mình có điều kiện, dù tới nỗi người gặp người thích nhưng cũng để phụ nữ ghét, để vào mắt, ngược lại còn có thù hận, thể phủ nhận, những việc làm của kích thích lòng hiếu kì của .

      Ngu, vợ chồng chúng tôi có làm gì đúng, mong chỉ .” Im lặng qua , mặt Mạnh Thiếu Văn chút thay đổi nhìn Ngu Vô Song, cử chỉ lỗ mãng lúc trước còn: “Tôi đây tự nhận mình làm ăn đoan chính, chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, cũng chưa từng đắc tội , nếu Ngu nghe phải tin đồn gì mong tìm hiểu chân tướng.”

      Nghe ta như vậy, Giản Uyển Linh càng thêm tự tin, ta che đậy hoảng hốt trong mắt, tiến lên kéo tay Mạnh Thiếu Văn, lúm đồng tiền như hoa nhìn Ngu Vô Song, giọng càng thêm dịu dàng cảm động: “Thiếu Văn, em thấy rất đúng, sợ rằng Ngu hiểu lầm vợ chồng chúng ta rồi.”

      Mạnh Thiếu Văn mím đôi môi mỏng, ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú vào ưu nhã bên cạnh, Uyển Như ơi Uyển Như, em đúng là thay đổi quá nhiều, chuyện năm đó rốt cuộc thế nào, em còn giấu giếm gì ?”

      nam nữ trước mặt đúng là lợi hại, chết rồi thành sống. Ngu Vô Song liếc nhìn đồng hồ cổ tay, thấy thời gian còn sớm, cũng “Ham chiến”, hất chỗ tóc quăn bên tai, nhướng mày, khẽ cười tiếng, giọng nghe ra giả: “Mạnh tổng đúng là thích tự bào chữa, cảm thấy như vậy cứ cho là như vậy , tôi còn có việc, lần sau có cơ hội lại chuyện tiếp.”

      Vừa bước được hai bước, chợt dừng lại, tươi cười nhìn Giản Uyển Linh, thấy ta rất vui vẻ liền khỏi cười nhạo: “Tâm trạng của Giản cũng tốt nhỉ, biết có hứng thú với mấy đồ cũ của tôi ?” đợi ta đáp lại, Ngu Vô Song cười, nhếch đôi môi đỏ mọng, cao ngạo nhìn chăm chú vào Giản Uyển Linh, cao quý rực rỡ hơn ta biết bao nhiêu lần: “Đừng vội từ chối, những thứ đó đều liên quan đến Giản, tôi sợ nếu công bố ra có ảnh hưởng tốt đến , nếu Giản có hứng thú cứ đến tìm tôi, Giản thần thông quảng đại như vậy, nhất định có thể tìm được cách liên lạc.” mấy lời này xong, thẳng ra ngoài, tư thế dịu dàng mà cao ngạo.

      Giản Uyển Linh đứng đằng sau tái mặt, ta lộ vẻ thù hận, cắn chặt môi.
      Last edited by a moderator: 18/2/15
      dunggg, mal, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 30: Tinh thần bất ổn.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      giờ sau, tập đoàn Hằng Viễn, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.

      Ngu Vô Song, nữ, sinh ngày 8 tháng 8, năm 1986 ở Bắc Kinh, lúc năm tuổi cả nhà di dân sang Paris - Pháp, mười tám tuổi thi vào học viện nghệ thuật cao cấp ở Pháp, từng công tác tại triển lãm tranh rất nổi tiếng ở Paris, cha mẹ đều là thương nhân, có vài nhà hàng, khách sạn ở Paris. . . . . .

      Tựa lưng vào ghế ngồi, Mạnh Thiếu Văn cầm phần tài liệu về Ngu Vô Song, cái này vừa được thư kí Lâm Tuấn đặt bàn làm việc của , thân phận của Ngu Vô Song rất ràng, hề quá đáng.

      Về phần và Hoắc Cố Chi, họ quen nhau khi du lịch ở Provence, cuộc gặp gỡ rất lãng mạn, sau này ở cùng nhau, còn thằng bé gọi là Bảo Bảo là con của chiến hữu Hoắc Cố Chi, nó mồ côi từ trong bụng mẹ, phải họ ruột.

      Tài liệu rất ràng, có thể là trong sạch đến kẽ hở. . . . . .

      Sau khi xem xong, lạnh lùng ném nó xuống, khuôn mặt lạnh lẽo liếc nhìn thư kí: "Đây chính là tư liệu cậu tra được à? Cầm cái tài liệu qua loa này tới đây gạt tôi sao?"

      Hai chữ 'qua loa' hơi nặng nề khiến Lâm Tuấn tái mặt, ta vội vàng giải thích: "Ông chủ, hiểu lầm rồi, tài liệu này tôi phải trả rất nhiều tiền mới tra được, thể giả dối." ra ta cũng cảm thấy Ngu Vô Song này rất kỳ lạ, từ đến lớn có chút khuyết điểm nào, tất cả đều là ưu điểm lấp lánh, mặc dù cha mẹ phải quyền quý nhưng cuộc sống ở nước ngoài cũng tệ, những có bối cảnh như vậy ở Nam Giang đếm xuể, cũng biết tại sao Hoắc Cố Chi lại coi trọng ?

      "Cậu là ngu hay giả bộ ngu?" Buổi sáng mới bị Ngu Vô Song làm tức điên lên, tác phong còn nhanh nhẹn như trước, mím đôi môi mỏng, lạnh lùng nhìn thư kí, giọng điệu châm chọc: "Loại tài liệu giả này ai cũng có thể làm ra. Tôi muốn biết thông tin của ta, phải loại giả tạo này. Người phụ nữ đó nhiều lần làm khó tôi, ràng là thù hận tôi, bây giờ ngay cả bối cảnh của kẻ địch cũng biết tôi đấu với ta thế nào?"

      Lâm Tuấn theo cũng bốn, năm năm nên rất tính khí của , bây giờ thấy chuyện như vậy, ta cau mày, suy tư trong chốc lát rồi mím môi : "Tôi xin lỗi, Mạnh tổng, mong cho tôi chút thời gian, tôi nhất định cho câu trả lời hài lòng."

      Những tài liệu này có thể là giả, nhưng thân phận thực của Ngu Vô Song là gì mà cần làm giả? Nhớ tới cảnh tượng lúc trước, Mạnh Thiếu Văn liền nhức đầu khoát tay, chậm rãi thu tầm mắt lại, cau mày trầm giọng : "Thôi, cậu đừng quản chuyện này nữa, có khi cậu có tra thêm mấy lần kết quả vẫn như vậy thôi, thế lực bây giờ của Hoắc Cố Chi phải cậu cứ dò xét là ra được."

      Chuyện này ràng là do Hoắc Cố Chi ở sau lưng làm loạn, nhưng tại sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ là quá Ngu Vô Song nên

      Muốn ai biết thân phận thực của ta? Nghĩ tới đây, sắc mặt càng thâm trầm, ánh mắt u vô tận.

      Thấy tất cả, Lâm Tuấn muốn giải thích nhưng lời chưa ra khỏi miệng bị người đàn ông ngồi ghế cắt đứt: “Chuyện này liên quan đến cậu, nó bị Hoắc Cố Chi xử lý rồi.” đàn ông nhìn đàn ông luôn chính xác, lúc ở lễ đính hôn biết rất coi trọng , ánh mắt đắm đuối si tình đó lâu năm căn bản thể có.

      Những lời đồn đãi về người đàn ông ấy, mấy ngày nay Lâm Tuấn nghe thấy ít, đơn giản chính là thân phận thần bí của ra chẳng phải nhân vật lớn gì, Lâm Tuấn ý thức được việc này, giọng : “Ông chủ, ra ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, chỉ là về sau lại dám tin.” thể tin được Hoắc Cố Chi lại có bản lĩnh ấy, chuyện này phải cần bao nhiêu thế lực mới có thể làm được.

      Mạnh Thiếu Văn thể suy nghĩ nhiều nhưng khi tất cả đặt trước mặt mới tin. ra sau khi giải ngũ, người đàn ông Hoắc Cố Chi hề dựa v ào thế lực của nhà họ Mạnh mà tự ra ngoài xông pha, hơn nữa bây giờ còn quyền thế ngập trời. xoa mi tâm (phần giữa trán) mệt mỏi, chợt đứng dậy, phía sau là các tòa nhà cao tầng ở Nam Giang. Mạnh Thiếu Văn đứng ở đó dõi mắt nhìn xuống thành phố náo nhiệt bên dưới.

      Năm ba mươi tuổi này chính là thời khắc huy hoàng trong cuộc đời của , vốn nên tràn ngập tự tin nhưng bây giờ trong lòng lại có vẻ hơi thấp thỏm.

      Nhớ tới cho cảm giác quen thuộc kia, liền cảm thấy khổ sở, giọng thầm: “Lâm Tuấn, cậu theo tôi nhiều năm rồi, tại sao lúc trước tôi phải đuổi việc nữ thư kí kia cậu cũng biết, cậu xem Ngu Vô Song là ai? Tại sao lại giống Uyển Như thế?

      Lâm Tuấn nghe vậy, lựa chọn lặng im, biết tại sao ông chủ lại xa thải nữ thư kí tiền nhiệm, về chuyện hai chị em nhà họ Giản ta cũng biết chút.

      Năm đó, hai viên ngọc của nhà họ Giản ở Nam Giang có tiếng là xinh đẹp, khuôn mặt giống nhau như đúc khiến người ta kinh ngạc, nhưng sau đó, Giản Uyển Linh bất hạnh qua đời, chỉ để lại người chị Giản Uyển Như, mà sau khi xảy ra những chuyện đó, ông chủ càng thêm chiều .



      chỉ có Mạnh Thiếu Văn, ngay cả Giản Uyển Linh cũng tinh thần bất an, sau nhiều chuyện, thái độ của Thiếu Văn đối với ta lạnh nhạt nhiều, đêm nào cũng về nhà rất muộn.

      “Uyển Như, ăn cơm mà con ngẩn người cái gì đấy?” Trong khu biệt thự nổi danh ở Nam Giang, Chung Tiếu Dung cau mày nhìn sắc mặt mờ mịt trắng bệch của Giản Uyển Linh, trong mắt lộ ra hài lòng: “Con và Thiếu Văn mới đính hôn, tại sao lại chạy về nhà ăn cơm, có phải muốn hầu hạ mẹ chồng nên mới chạy về nhà , con sợ mẹ chồng con vui à?”

      Bà ta hiểu rất Vương Cốc Tuyết kia, mặt giả bộ rất dễ chuyện nhưng thực ra rất thích so đo, con vừa mới đính hôn xa cách bà ta (VCT), sợ bà ta nắm được chuôi sao?

      Giản Uyển Linh đột nhiên bị gọi tên liền giật mình, đôi đũa tay rơi xuống sàn phát ra tiếng vang giòn giã, Chung Tiếu Dung thấy thế, khuôn mặt đẫy đà càng lộ ra vẻ căm tức, bà ta vỗ bàn cái, cắn răng tức giận : “Con chết tiệt kia, tôi mới hai câu vung đũa là có ý gì?”

      Giọng của bà ta quá chói tai khiến Giản An Dương nhăn mày, ông năm nay sáu mươi nhưng vẫn rất phong độ, còn có thể là dịu dàng nho nhã, đẹp trai lịch , chút già nua.

      Ông để đũa xuống, lạnh lùng nhìn vợ, trong mắt khó nén vẻ chán ghét: “Bà làm mẹ kiểu gì thế? Con vui, bà nhìn ra à?

      Chung Tiếu Dương gả cho Giản An Dương hai mươi tám năm, từ lúc tim đập thình thịch (mới ) đến si tình, đến bây giờ là sợ hãi. Nhưng bây giờ thấy giọng điệu ông chồng lạnh lùng, coi bà ta trở thành ả chanh chua, khuôn mặt bà ta trắng bệch nhưng vẫn cam lòng, lại cắn môi : “Nó còn có cái gì tốt? Gả cho người đàn ông có thực lục nhất Nam Giang, chồng là người hiền lành, mặc dù mẹ chồng hay bắt bẻ nhưng cũng đâu đến nỗi, nó suốt ngày ở ngoài cùng Thiếu Văn, bình thường đều cần phục vụ bà ta.” Càng , Chung Thiếu Dương càng hăng, bà ta lặng lẽ trừng Giản Uyển Linh ở bên cạnh, thao thao bất tuyệt bắt đầu dài dòng: “Theo lý mà nó làm gì có tư cách gả cho Thiếu Vawn, chịu được thủ đoạn của nó nên…”

      “Câm miệng!” lời bà ta còn chưa hết bị Giản An Dương nghiêm mặt cắt ngang, ánh mắt ông u để lộ cảnh cáo: “Bà bị váng đầu à? Cái gì nên , cái gì nên chẳng lẽ bà biết?”
      Last edited by a moderator: 20/2/15
      malB.Cat thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 31:

      Editor: Lam Lan


      HIu Hiu, 30 tết rồi, nhanh đấy. Mai vẫn là ngày làm truyện của tớ nên mai tớ mớii chúc mừng năm mới cả nhà nhé

      “Mẹ!”, GIản Uyển Linh nghiêm mặt, khó tin nhìn Chung Tiếu Dung, ảo não , “Sao mẹ có thể con như vậy, mẹ phải mẹ con sao?”

      “Tao phải mẹ mày ai là mẹ mày chứ?” Chung Tiếu Dung có chút căm tức trừng mắt với Giản Uyển Linh, mặt tràn đầy giận dữ, “Đừng tưởng được gả vào nhà họ Mạnh là có thể chuyện như vậy với mẹ, cũng thử nhìn xem chính mình dùng thủ đoạn gì, nhân lúc trẻ tuổi mà sinh con để củng cố địa vị , sau này bị những phụ nữ xinh đẹp trẻ trung khác kéo xuống đừng có mà ngồi khóc!”

      Trong phòng khách xa hoa, Chung Tiếu Dung mặc sườn xám màu tím violet, ràng là quý phu nhân sang trọng nhưng những lời ra quả khiến người ta dám khen tặng!

      Giản Uyển Linh tức đến trắng bệch cả mặt, ta ủy khuất nhìn Giản An Dương, cắn môi làm nũng, “Ba, ba xem mẹ , còn những lời này để kích động con!”

      Người mẹ này của ta càng ngày càng vô dụng, may mà ở đây có ai, ai mà nghe được chỉ có nước bị cười đến rụng răng!

      “Chung Tiếu Dung!”, Giản An Dương tức giận, người phụ nữ kia vừa dứt lời, ông ta liền ra uy trừng mắt nhìn vợ mình, đáy mắt lộ ra ý cảnh cáo, “Bà còn dám hươu vượn tôi cho bà về quê thời gian, vợ của Giản An Dương tôi phải là người đàn bà chanh chua có đầu óc!”

      Khi còn trẻ Chung Tiếu Dung là tiểu thư quyền quý đoan trang mạnh mẽ, về sau khi quen biết Giản An Dương, người đàn ông dịu dàng như ngọc này luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn bà ta như bao người đàn ông khác, bây giờ sao, thực tế tại lại hoàn toàn khác xa so với lúc trước.

      Nhất là bây giờ, câu người đàn bà chanh chua như cái gai đâm vào lòng bà ta, khiến bà ta tức giận vứt đũa đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn hai cha con, “Hai người đúng là làm tôi ghê tởm, tôi câu nào sai sao? Năm đó nếu tôi mang thai, liệu ông có theo lời ba mẹ cưới tôi hay ? Nếu tâm cơ của tôi cao, chỉ sợ để con hồ ly tinh kia thực được kế hoạch của nó rồi!”

      Giản An Dương chưa bao giờ nghĩ vợ mình ra những lời này, khuôn mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, trong đôi mắt lộ ra vẻ chán ghét!

      “Tôi thấy bà gần đây sống quá thoải mái mà quên mất thân phận của mình rồi, A Vương, ngay mai thu thập hành lí cho phu nhân, đưa bà ấy về quê chuyến!”

      Giản Uyên Linh hoảng sợ khi nghe thấy những lời ấy, trợn mắt há hốc mồm nhìn sắc mặt trầm của Giản An Dương, trong lòng ta bỗng cảm thấy lo sợ bất an, nghiêm mặt bắt đầu biện hộ, “Ba, mẹ chỉ là nhất thời nhanh miệng, ba đừng nóng giận, điều kiện dưới quê kém như vậy sao mẹ có thể chịu nổi?”

      Chung Tiếu Dung tức đến mức thành lời, đợi quản gia đến, bà ta liền giận dữ rời , khi đến tiền sảnh còn cười lạnh tiếng, “Tôi đâu hết, tôi lần này, ai biết có con hồ ly tinh nào lại xuất , đừng tưởng rằng tôi biết vì sao buổi lễ đính hôn hôm ấy ông lại về gấp như vậy, có số việc tôi chịu đủ rồi, đừng khiến chúng ta trở mặt với nhau!”

      Những năm gần đây ba mẹ thường xuyên cãi nhau, Giản Uyên Linh phải là chưa từng thấy, nhưng ta ngờ còn có chuyện này đằng sau nữa, câu hồ ly tinh của Chung Tiếu Dung càng khiến ta nghi ngờ, khỏi quay lại nhìn Giản An Dương bên cạnh.

      Trong mắt người ngoài, ba mẹ ta là cặp vợ chồng ân ái, chỉ có ta biết thực phải như vậy. giữa bọn họ chỉ tồn tại loại lợi ích, năm đó gia tộc của mẹ còn quyền quý hơn nhiều so với ba, khi kết hôn mẹ mang theo số tài sản kếch xù gia nhập Giản gia.

      ***

      Lúc còn trẻ Giản An Dương là người đàn ông rất có sức quyến rũ, tay ông ta gây dựng nên công ty, còn lấy được quyền thừa kế từ cha mình thể thiếu những thủ đoạn.

      Nhưng thể phủ nhận, những thủ đoạn này khiến ông ta thành công, mà bây giờ về già, nhìn trong nhà tiêu điều lạnh lẽo, ông ta khỏi đặt tay lên ngực tự hỏi, đây là điều mà ông ta muốn?

      Trước đây, ông ta cũng từng thích người phụ nữ, cũng ảo tưởng cả đời này có thể cầm tay người mình đến đầu bạc răng long! Nhưng cho dù thế nào ông ta cũng bao giờ nghĩ đến Chung Tiếu Dung là người đàn bà chanh chua như vậy. lúc còn trẻ dựa vào gia thế của bản thân chưa bao giờ đặt ai vào mắt, tại già nhưng vẫn có đầu óc, chuyện cũng thèm dùng đầu để suy nghĩ.

      “Ba, đây cũng phải là lần đầu tiên mẹ như vậy, ba đừng chấp mẹ làm gì!”, ta chớp mắt, Giản Uyển Linh vẫn còn thông mình để hỏi về buổi lễ đính hôn hôm ấy, tại nhờ có mẹ nhắc nhở mà ta mới nhận ra nếu ủng hộ của gia tộc, vị trí MẠnh thiếu phu nhân này của ta chỉ sợ cũng chẳng giữ được bao lâu!

      Giản An Dương tức giận hừ hừ, chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, đối với lời khuyên bảo của con , ông ta cũng thèm để trong mắt, mà trực tiếp lạnh giọng đáp trả, “Chuyện của ta và mẹ con cần con quản, tính tình của bà ấy ra sao con hiểu , nếu hôm nay ta ràng, lần sau người mất mặt chính là Giản An Dương ta!!”

      Bà ta cũng được coi là sinh ra trong gia đình thư hương, cũng tốt nghiệp đại học nhưng chút phẩm hạnh cũng học được, vài năm gần đây lại càng chẳng ra gì.

      Giản Uyển Linh nhìn thấy phiền chán trong mắt Giản An Dương, đột nhiên có chút đồng tình với ba mình, tính tình của mẹ ta biết , ràng rất ngu dốt nhưng luôn tỏ ra là mình thông minh, còn dám Vương Cốc Tuyết phúc hậu, bà ta so ra còn bằng nửa, ít nhất người ta còn biết làm bộ, giống như bà ta chỉ biết ồn ào.

      , sao hôm nay lại về nhà ăn cơm? Lại cãi nhau với Thiếu Văn rồi à?”, Tựa lưng vào ghế ngồi, Giản An Dương đối với cao lương mỹ vị bàn hề có hứng thú, ông ta trầm liếc qua sắc mắt con , nhíu mày trầm giọng hỏi, “Mấy năm nay Thiếu Văn vẫn áy náy với con, nếu có chuyện gì lớn đừng có làm nháo với nó!”

      Ông ta hiểu đứa con này của mình, ràng có mưu kế nhưng lại thiếu thủ đoạn, hơn nữa qua vài năm nay thể xác và tinh thần còn bằng như trước nữa, bây giờ ông ta chỉ hi vọng ta có thể nắm tâm của Mạnh Thiếu Văn chặt, giữ vững vị trí của mình ở Mạnh gia, như vậy mới có thể có lợi cho hợp tác của hai nhà sau này.

      chữ nháo này đủ khiến Giản Uyển Linh cảm thấy úy khuất, nhớ tới lạnh đạm mâu thuẫn của Mạnh Thiếu Văn mấy hôm nay, trong lòng ta cảm thấy thương tâm, bất tri bất giác mắt đầy nước, nghẹn ngào , “Ba, phải như ba nghĩ đâu, tại Thiếu Văn hờ hững với con, ngay cả câu con cũng chẳng có cơ hội!”

      Lời này Giản An Dương cũng tin, ông ta quá hiểu tình cảm của Thiếu Văn với con mình, , “Con , con thể nghĩ như vậy, tại Thiếu Văn giữ chức vụ quan trọng, công tác quá bận rộn nên có thể mệt mỏi, con phải thông cảm cho nó, đừng có mà cao ngạo gây khó dễ cho nó, lấy chồng rồi đừng động tí là giận dỗi bỏ về nhà như vậy!”

      Si tình luôn là thứ khiến cho người ta dễ mất lí trí nhất, Mạnh Thiếu Văn là người đàn ông như vậy, chỉ cẩn vẫn xem ta như Giản Uyển Như này ta vĩnh viễn là Mạnh Thiếu phu nhân.

      “Ba, ba hiểu chuyện này!”, tâm tình Giản Uyển Linh càng khó chịu, cẩn thận nhìn thần sắc của Giản An Dương, cắn môi giọng , “Thiếu Văn sớm còn là Thiếu Văn năm đó, trong khoảng thời gian này ấy vẫn luôn rất lạnh nhạt với con, hình như ấy bắt đầu hoài nghi thân phận của con rồi!”
      malB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :