1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 22: Tín vật đính ước.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Dù sao cũng là bữa tiệc từ thiện do phu nhân thị trưởng tổ chức, Ngu Vô Song cũng nên cho người ta chút mặt mũi, dù sao cũng còn nhiều thời gian, cần gì hơn thua lúc này?

      Đừng vội, có thể đòi lại nhanh thôi, ai có thể trốn được!

      ......

      Lúc bữa tiệc bắt đầu, ánh đèn xung quanh tối dần, hình ảnh lên là ở vùng núi phía Tây Trung Quốc, mùa đông rét lạnh, đứa bé mang dép lại con đường gập ghềnh uốn lượn đầy băng tuyết, những khuôn mặt non nớt hơi rụt rè trước ống kính, nhưng tròng mắt của chúng lại sáng ngời đến lạ kì, khiến người có thể cảm nhận được ngây thơ trong sáng.

      Hình ảnh kích thích lòng người, sau đoạn phim ngắn mười phút, ít người đều lã chã rơi lệ.

      Lúc này Phương Man Ngọc lên đài, bà cầm khăn giấy chấm khóe mắt, giọng hơi nặng nề: "Lần trước tôi và chồng khảo sát ở vùng núi Tây Bắc phát ra ngôi làng , phần lớn người trẻ tuổi trong làng đều ra ngoài làm, chỉ để lại người già, phụ nữ và trẻ , ở đó mấy đứa bé chỉ ăn hai bữa cơm ngày, chỉ ngày lễ ngày tết mới được ăn thịt."

      rất cảm động, lời bà hơi đứt quãng, giọng nghẹn ngào, khóe mắt còn lóe ra từng giọt nước trong suốt: "Tôi biết Nam Giang có rất nhiều người tốt, đoạn phim ngắn này chỉ chiếu đến cái giá lạnh trong mùa đông ở nơi đó, nếu mọi người thấy hứng thú có thể đến đó xem."

      Tiệc từ thiện luôn là nơi để kẻ có tiền mua danh chuộc tiếng, dù hay giả đều có chút đồng tình, phải có chút hành động trước mặt mọi người.

      Qúa trình của buổi từ thiện rất đơn giản, chính là mỗi người quyên vật ra rồi vật đó thuộc về người trả giá cao nhất, tiền kia dĩ nhiên là để từ thiện, hơn nữa đây còn là bữa tiệc do phu nhân thị trưởng tổ chức, mọi người đều kêu giá lên trời, cao hơn giá trị của vật đấu giá biết bao nhiêu lần, chỉ sợ giá tiền thấp làm hỏng thân phận.

      Ngu Vô Song hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua náo nhiệt dưới sân, bên môi nở nụ cười châm biếm, tin Phương Man Ngọc bị những đứa bé vùng sâu vùng xa kia cảm động, nhưng chẳng có cảm giác gì với những con người kia (người đấu giá.)

      Cũng chỉ là dùng tiền mua vinh dự, thứ những người này thiếu nhất chính là tiền, sao có thể buông tha cơ hội nâng giá trị bản thân tốt như vậy được?

      "Qúa nhàm chán à?" Dường như cảm nhận được tâm trạng của bên cạnh, Hoắc Cố Chi nắm lấy bàn tay ngọc ngà của , nghiêng người giọng hỏi.

      Người đàn ông dịu dàng như ngọc, cực kỳ mê người, có lẽ là tham gia quân ngũ nhiều năm, làn da của hơi đen, có nét giống Mạnh Thiếu Văn, hiểu tại sao trong khoảnh khắc ấy, Ngu Vô Song lại tưởng tượng thành Mạnh Thiếu Văn, chỉ có điều ý niệm mới nổi lên nhanh chóng bị đè xuống.

      rút tay khỏi tay , ánh mắt hơi hoảng hốt, mím môi giọng cười: " quyên góp cái gì?"

      Có lẽ người đàn ông này ở ngoài quyết liệt độc ác, nhưng đối xử với rất tốt, hơn nữa là người duy nhất thế gian có thể phân biệt ràng ai là Giản Uyển Như, ai là Giản Uyển Linh, thân mật như người thân cũng phân biệt được bằng .

      Hoắc Cố Chi ưu nhã vắt hai chân, quần tây đen bao bọc đôi chân dài, cực kỳ đẹp trai, mấy tiểu thư ngồi bên cạnh thẹn thùng nhìn , khuôn mặt bé đáng vô cùng.

      Chỉ có điều hề liếc nhìn lại, khuôn mặt lạnh lùng, bây giờ nghe Ngu Vô Song hỏi, mới nhướn mày thân thiện mỉm cười: "Là đồng hồ Cartier, lấy ở trong phòng để quần áo ra."

      Ánh đèn trong hội trường hơi mờ, nụ cười sáng chói của ngay lập tức mê hoặc hết mấy bé xung quanh. Ngu Vô Song thấy vậy, mím môi đáp tiếng rồi im lặng.

      Xem , người đàn ông này luôn có thể hấp dẫn người bên cạnh như thế, mặc dù năm nay ba mươi tám nhưng quyến rũ vẫn bắn ra bốn phía, phụ nữ đáng buồn, mỗi lần đối mặt với cái tuổi hai mươi tám này, đều cảm thấy khủng hoảng.

      Tuổi trẻ giữ được lâu, qua mấy năm nữa già rồi, người đàn ông này còn có thể đối tốt với như vậy ? là Papaverrhoeas (Ngu Mỹ Nhân) nhưng lại thể vĩnh viễn trở thành Papaverrhoeas trong mắt !

      "Vật đấu giá tiếp theo là chiếc nhẫn kim cương do Giản Uyển Như quyên góp, mọi người chớ xem thường chiếc nhẫn này, đây chính là vật đính ước của Mạnh tổng Hằng Viễn và Giản Uyển Như lúc còn trẻ, rất có ý nghĩa!"
      Last edited: 10/2/15
      mallinhdiep17 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      <Chương 23>: thích?

      Editor: Lam Lan


      Giọng nam tính trầm thấp ràng, nghe rất êm tai, vừa lên tiếng hét lên 100 vạn, quả khiến cả những người quyền quý nhất ở Nam Giang này vừa nghe thấy sợ đến ngây người, Hoắc Cố Chi quả là muốn đấu với Mạnh Thiếu Văn, ngay cả vật đính ước của người ta mà cũng muốn thò tay vào.

      ta vừa dứt lời, Ngu Vô Song liền quay lại, đôi mắt đen nhánh mở to, đáy mắt khó nén được kinh ngạc.

      Mạnh Thiếu Văn cũng rất ngạc nhiên cau mày lại, người đàn ông ngồi cùng hàng với ta thu liễm thần sắc, toàn thân tỏa ra hơi thở khiến ai dám lại gần.

      Ngay cả người chủ trì buổi đấu giá cũng ngẩn ra, ta nuốt nước bọt nghi ngờ hỏi lại, “Có phải Hoắc tiên sinh ra giá 100 vạn?”

      Hoắc Cố Chi vẫn chưa từng mở miệng lúc này ngẩng đầu lên, gương mặt tao nhã lịch , khi cười lên rất gần gũi bình dị nhưng khi cười lại có vẻ trầm hờ hững, giờ phút này mắt phượng tĩnh mịch nhìn chằm chằm người chủ trì đứng đài, đáy mắt lộ ra tia sáng sắc bén, “Thế nào? Lo tôi đủ tiền trả sao?”

      Những người ngồi ở đấy đừng là 100 vạn, ngay cả mười triệu cũng chỉ dễ như trở bàn tay.

      Mặc dù chuyện Hoắc Cố Chi sinh ra được quang minh chính đại cho lắm, nhưng đây vẫn là người con được Lão Mạnh nhất, cổ phần của so với Mạnh Thiếu Văn cũng chẳng ít hơn là bao, hơn nữa tiền lời từ Hằng Viễn cũng là khoản tiền , chứ đừng đến thân phận thần bí của , trăm vạn đối với chỉ là con số , mọi người chỉ thể giải thích vì sao nhất định phải lấy vật này đến vậy!

      nghiêm túc khác thường, bên môi lên nụ cười trào phúng, nhân viên đấu giá bị nhìn chằm chú, thân thể nhịn được mà run lên, ngừng cười câu hòa, “ có, Hoắc tiên sinh là quý nhân của chúng tôi, sao có thể có nổi trăm vạn nho này?”

      Dứt lời, ta lén lau mồ hôi lạnh trán, gõ búa cái, “ trăm vạn lần !”

      triệu rưỡi!” Mạnh Thiếu Văn hiểu người đàn ông kia nhắm vào ta, cuối cùng ta giơ biển, mặt biến sắc ra giá.

      Đây là món quà mà mười năm trước ta dùng tiền tự mình kiếm được để tặng cho Uyển Nhu, cũng là tín vật đính ước của hai người, là món đồ rất có ý nghĩa với ta, chắc chắn thể để ai lấy !

      Sắc mặt Hoắc Cố Chi bình tĩnh, cái cau mày, nhếch môi trầm giọng ra giá, “Năm triệu!”

      NHất thời, khí xung quanh trở nên nóng bừng, ánh mắt của vô số phụ nữ trong phòng đều tập trung người Hoắc Cố Chi, đáy mắt chỉ có ngưỡng mộ.

      Đàn ông càng lớn tuổi càng có khí chất, hơn nữa độ tuổi ba mươi là độ tuổi đẹp nhất của người đàn ông, huống chi còn có dung nhan tuấn mỹ, hành động thành thục kín kẽ.

      Khi Hoắc Cố Chi còn là bộ đội cũng rất được lòng phụ nữ, sau khi bị thương phải giải ngũ, biết đâu chữa bệnh nên phụ nữ nơi đây cũng dần quên mất .

      Nhưng bây giờ lại xuất như vậy, quả lại khiến những kia ngừng rung động.

      Mà Ngu Vô Song nhíu hàng lông mày đen, trong đôi mắt lành lạnh thoáng qua khó hiểu, thân thể mềm mại khẽ nhích lại gần , bên tai , “ phải rất ít xuất ở mấy chỗ thế này sao? Sao tự nhiên lại đến đây vậy?”

      Vừa mở miệng hét lên 500 vạn, đúng là đồ tư sản! Làm gì có ai vứt tiền qua cửa sổ như ấy chứ?


      Hoăc Cố Chi lạnh nhạt nhìn người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ bên cạnh, vẻ mặt đổi, môi mỏng khẽ mở, lành lạnh ra, “Là đồ cũ của em, thấy em rất thích nó!”

      Ngu Vô Song ngờ như vậy, ràng là nhìn thấy khát vọng thoáng qua trong mắt , trong lòng vừa lúng túng vừa căm tức, còn có chút sợ hãi.

      ngước mắt lên nhìn Giản Uyển Linh tủm tỉm cười, tay ngọc nằm thành quyền, mím môi khẽ lắc đầu, giọng , “Em thích, thích chút nào! NGười có mắt đều nhìn ra, bọn họ lấy chiếc nhẫn này vẻ là muốn chứng tỏ tình cảm sâu nặng của bọn họ, dù có bằng giá nào họ cũng lấy về cho bằng được! nhìn thấy vẻ mặt Giản Uyển Linh sao? Nếu như có thể, ta hy vọng nhất là chiếc nhẫn này có người khác lấy !”

      Chỉ cần là chuyện Giản Uyển Linh muốn, chút cũng muốn làm.

      Năm đó, thời điểm Mạnh Thiếu Văn tặng nhẫn cho là khi thi vào đại học, trước sân trước, ta cầm chiếc nhẫn tặng cho , chuyện đó tạo nên ít oanh động trong trường học! Sau đó, Giản Uyển Linh ít lần dùng ánh mắt ghen tị ước ao để nhìn .

      Khi đó vẫn luôn kiêu ngạo và tự mãn, nhưng tại lại cảm thấy rất nực cười, chiếc nhẫn nho có thể biểu tượng cho cái gì? Ngay cả vẻ ngoài cũng nhận ra được, gì đến tình cảm! là buồn cười!

      ... ...... ....

      Lúc này trong lòng Giản Uyển Linh vui vẻ như nở hoa, ngờ tối nay lại xuất kẻ coi tiền như rác, đối với vật cũ Giản Uyển Như để lại, ta chút cũng thích.

      Nếu như có thể ta sớm nghĩ cách ném xa, nếu phải sợ Mạnh Thiếu Văn phát , sao ta có thể ngày ngày đeo đồ trang sức khiến ta nhớ lại tình cũ chứ?

      Nhưng rốt cuộc vẫn ở nơi đông người, chuyện nên làm vẫn phải làm, nghĩ tới đây, gò má mềm mại đáng lộ ra lo lắng, kéo kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, chu môi nhàng , “Thiếu Văn, nếu chúng ta đừng tiếp tục tranh giành nữa! Năm triệu quá đắt, năm đó mua cũng chỉ có mấy vạn thôi mà!

      Trong phòng còn ít đồ Giản Uyển Như dùng qua, ta sớm hận đến thấu xương, nếu có thể nhân cơ hội này mà đem chiếc nhẫn giải quyết dĩ nhiên là tốt nhất.

      Chỉ là Mạnh Thiếu Văn cũng nghe lời ta khuyên, vỗ mu bàn tay ta như muốn an ủi, sau đó trầm giọng ra giá, “Sáu triệu!”

      Đối với Hoắc Cố Chi ra tay rộng lượng như vậy, ta có chút kinh ngạc, người đàn ông này những năm nay nhàn rỗi ít, chẳng lẽ bên ngoài còn kiếm được tiền.

      Ý thức được điều này, bàn tay ta nắm chặt, cười lạnh với Hoắc Chi, sau đó nhàn nhàn cười nhạo, “Xem ra Hoắc rất có hứng thú với chiếc nhẫn của Uyển Như! Nhưng đây là tín vật của tôi và vợ mình, dù thế nào cũng thể để nó rơi vào tay người ngoài!”

      ta nhấn mạnh hai chữ người ngoài, sắc mặt luôn hòa ái giờ phút này trở nên rất lạnh lẽo.

      Hoắc Cố Chi nghe vậy, môi mỏng khẽ nhếch, hời hợt cười, “Vậy đáng tiếc, tôi nhín trúng chiếc nhẫn này, nếu Mạnh bỏ được những thứ mình thích, chúng ta thể làm gì khác là tiếp tục ra giá rồi!”

      chiếc nhẫn kim cương bình thường đột nhiên được ra giá lên đến sáu triệu khiến những người ở đây lại sợ đến ngây người, rối rít cảm thán đây mới thực là cường hào bại gia, ra đến giá này rồi mà cũng thèm nhíu mày cái!

      ít phụ nữ lộ ra vẻ mặt si mê nhìn Mạnh Thiếu Văn, ta vì muốn lấy tín vật của vợ mình về mà tiếc tiền ra giá, quả quá thâm tình rồi!

      Giản Uyển Linh cắn môi dưới, nhìn những ánh mắt ghen tị của đám con kia càng khiến ta cảm thấy khó chịu, vừa hài lòng nhưng cũng vừa thống hận.

      Mà Ngu Vô Song nhìn người đàn ông bên cạnh lại muốn giờ tay lần ữa, lắc đầu, mắt đẹp thoáng qua tia sáng, giọng cầu khẩn, “Em thích , đừng ra giá nữa!”

      Nhìn nhíu mày lại khiến người ta sinh ra cảm giác thương , mắt phượng của Hoắc Cố Chi thoáng qua u ám, nhìn xuống tay ngọc đặt cánh tay mình, nhàng với , “ thích?”

      Ngu VÔ Song cảm thấy người đàn ông này hôm nay kì quái, ấy rất ít xuất , ngay cả thân phận cũng tiết lộ, vì sao tối nay lại như vậy?

      Nhưng mặc kệ thế nào, rất sợ lại ra giá thêm lần nữa, cắn đôi môi đỏ mọng, thành khẩn gật đầu, “Ừ, rất thích! đẹp bằng những thứ tặng em!”

      Những lời này nghi ngờ là lấy lòng người đàn ông ngạo mạn kia, mặt phượng dần dịu xuống, bên môi lên ý cười, nhưng còn chưa lên tiếng, giọng so với còn kiêu căng hơn vang lên.

      “Mười triệu!”
      mal, linhdiep17B.Cat thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: cách nào quên được.

      Editor: Lam Lan

      Người vừa tới mặc áo trắng hiệu POLO đơn giản, quần dài màu đen bao quanh đôi chân thon dài, chiếc kính râm màu nâu che nửa mặt mặt khiến mọi người nhìn diện mạo của ta, nhưng đôi môi mỏng hoàn mỹ khẽ nhếch lên mơ hồ lộ ra khí chất ai sánh bằng.

      Mọi người xung quanh rối rít quay lại phía sau, ai dám tin vào tai mình!

      Họ nghe lầm rồi sao? Sao có người lại bỏ ra mười triệu để mua chiếc nhẫn đáng giá như thế? Tối nay sao vậy? Thế giới đảo lộn rồi sao? Có tiền cũng cần ném ra ngoài cửa sổ như vậy chứ!

      Người quản gia mặc âu phục tầm hơn 50 tuổi bước đến gần nhân viên đấu giá, “Thiếu gia nhà chúng tôi chọn chiếc nhẫn này!”

      Gia Minh là nhân viên đấu giá ưu tú, ta có cơ hội gặp Lâm Vinh GIa mấy lần, nhìn người đàn ông cợt nhả lười biếng dưới khán đài, trái tim bé của ta nhịn được mà nhảy tưng tưng, thừa dịp mọi người bên trong kịp phản ứng, ta nhanh chóng gõ búa đầu giá, cao giọng , “Chiếc nhẫn do Giản tiểu thư quyên góp được Lâm thiếu gia mua lại với giá mười triệu nhân dân tệ!”

      Chỉ liếc mắt cái, Giản Uyển Linh nhận ra người vừa đến chính là Lâm Vinh Gia. Người đàn ông này từ rất ngoan cố, từ mười mấy tuổi theo các bậc trưởng bối trong nhà học làm ăn, sớm sớm nắm nhà họ Lâm trong tay, cả Nam Giang chỉ sợ tìm được người thứ hai mua món đồ đáng giá với hơn 10 nhân dân tệ như vậy.
      die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
      Thấy chiếc nhẫn của mình bị người khác cướp mất, Mạnh Thiếu Văn đứng phắt dậy, khuôn mặt tuấn còn bình tĩnh như lúc trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên Trịnh Giảo Kim vừa xuất , “Đây là tín vật đính ước của tôi và vợ mình, mong Lâm có thể giơ cao đánh khẽ! Ngoài mười triệu bỏ ra kia, tôi tặng thêm phần hẫu lễ coi như là xin lỗi!”

      Người đàn ông kia lười biếng đứng im, đối với thỉnh cầu của Mạnh Thiếu Văn, ta cũng lên tiếng, thậm chí ngay cả kính râm cũng thèm bỏ xuống, mà rời tầm mắt nhìn lướt qua mọi người bên trong.

      Nhìn thấy Ngu Vô Song bên cạnh Hoắc Cố Chi, đáy mắt ta đột nhiên sáng lên, môi mỏng kiêu ngạo nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

      Ngu Vô Song nhận ra người đàn ông này, chút suy nghĩ cau mày quay đâù , Hoắc Cố Chi càng thêm trầm mặt trực tiếp ôm vào trong ngực như muốn tuyên bố chủ quyền của mình.

      Người đàn ông kia nhìn thấy động tác này nụ cười bên khóe miệng lại càng lớn hơn, ta tháo kính xuống, lộ ra khuôn mặt thâm thúy, ta có dáng người rất cao, sống mũi thẳng, trán cao, đôi lông mày đen rậm càng tôn thêm khí!

      ta bình thản nhìn Mạnh Thiếu Văn, cười vui vẻ, “Trung Quốc có câu ngạn ngữ rất hay, “Quân tử bất đoạt nhân sở ái” (Có nghĩa là: là quân tử tranh đoạt những thứ mà người khác thích), tôi có hứng thú với chiếc nhẫn này từ lâu, dù Mạnh có ra giá bao nhiêu chăng nữa tôi cũng nhất định bán!”

      ta là con lai giữa hai dòng máu Trung-, vẻ ngoài rất tuấn đẹp trai, nhất là lối chuyện hài hước liền lập tức bắt sống biết bao nhiêu trái tim của con nơi đây.

      Những người ở đây đều nhân vật có tiếng ở Giang Nam, đều quen biết nhau, người đàn ông vừa tháo kính xuống kia càng khiến
      mọi người quen thuộc, chỉ là cảm thấy màn kịch tối nay đặc sắc, cái gì mà buổi dạ tiệc từ thiện chứ, đây hoàn toàn là cuộc báo thù của ba người đàn ông này.

      Bị cự tuyệt thẳng thừng, sắc mặt Mạnh Thiếu Văn trầm xuống, đáy mắt thoáng qua vô số cảm xúc.

      Nhìn sắc mặt trầm của người đàn ông bên cạnh, Giản Uyển Linh đành lòng, ta đứng dậy lắc lắc cánh tay Mạnh Thiếu Văn, giọng êm ái còn phảng phất đau lòng, “Thiếu Văn, chúng ta cần chiếc nhẫn kia nữa, đừng tranh với người ta nữa!”

      ra ta còn muốn , họ cũng là vợ chồng rồi vì sao còn phải quan tâm đến vật cũ trước đây! Chẳng lẽ thiên trường địa cửu cũng thể so với chiếc nhẫn lạnh lẽo kia sao?

      Chỉ là câu này ta làm cách nào cũng thể ra, lúc này ta vừa đau lòng vừa căm giận Giản Uyển Như! Chẳng lẽ ta thua con tiện nhân Giản Uyển Như sao? ta vì Thiếu Văn mà sống trong tội lỗi suốt năm năm, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn như chìm trong tầng sương mỏng tìm thấy lối ra.

      “Tiểu Như, chiếc nhẫn này rất có ý nghĩa với chúng ta!” Mạnh Thiếu Văn muốn buông tha, ta phức tạp nhìn người phụ nữ bên cạnh khuyên mình buông tay, ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng vì sao lại khiến trái tim ta băng giá, mặt lộ vẻ bi thương, “Em quên khi đeo chiếc nhẫn cho em, em em rất thích nó, cả đời này cũng tháo ra sao?”

      Mọi người đều quay lại nhìn Mạnh Thiếu Văn, chỉ thấy ta cúi đầu, đáy mắt lộ ra đau thương, ít người ở đây đều cảm thán trong lòng, Mạnh tổng của Hằng Viễn đúng là người đàn ông chung tình, lại vì tín vật từ xưa mà đau lòng như vậy.

      Giản Uyển Linh cắn môi, thân thể gầy gò run lẩy bẩy, hốc mắt ta đỏ ửng, giọng giải thích, “Nhưng……nhưng là, bây giờ bị người khác lấy , xin lỗi, Thiếu Văn, hôm nay em nên quyên nó như vậy!”

      Người phụ nữ trước mặt cắn chặt đôi môi, bộ dạng yếu ớt khiến người ta thương , nhìn thấy ta như vậy, tim ta như bị đao cắt, ta im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn duỗi tay ra ôm Giản Uyển Linh vào lòng, mím mím môi mỏng câu nào.

      Lúc này Giản Uyển Linh chú ý tới ánh mắt của người ngoài, ta yếu ớt dựa vào vòng tay của Mạnh Thiếu Văn nhưng trong lòng tức đến hộc máu.

      Trước đây Lâm Vinh Gia từng theo đuổi Giản Uyển Linh nhưng lại bị ta cự tuyệt, sau khi ta giả trang thành Giản Uyển Như, rất ít khi xuất ở những nơi đông người thế này, ngờ tối nay lại gặp ta ở đây, ta làm như vậy là hoàn toàn cố ý muốn khiến Thiếu Văn mất mặt!

      Tuấn nam mỹ nữ đứng ôm nhau tình cảm thắm thiết khiến người xung quanh nhìn đến ghen tị, mà Lâm Vinh Gia đứng bên cạnh chỉ hưng phấn bừng bừng nhìn màn trước mặt này, khóe môi lên nụ cười, thỉnh thoảng lại nhìn đến người phụ nữ trong lòng Mạnh Thiếu Văn.

      Những người ở đây nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy tối nay nhiều bát quái (chuyện để “tám”, bàn tán), người đàn ông kia vung tiền như rác như vậy chẳng lẽ là thích Giản gia đại tiểu thư, xem ra những lời đồn năm đó là , nếu tại sao ta phải làm như vậy?

      Phương Mạn Ngọc lúc này thể đứng dậy, bà đến trước mặt Lâm Vinh Gia, nhìn chăm chú người cháu còn cao hơn mình cái đầu này, mặt mang đầy ý cười, “Vinh Gia, còn làm những chuyện này phải là muốn phá hỏng chuyện của dì đấy chứ? Ở trong này dì còn rất nhiều đồ quý giá, nếu con thích cái nào dì sẵn sàng cho con cái đó, con xem có thể nhường lại chiếc nhẫn này lại cho Thiếu Văn ? Đây là vật đính ước của người ta, con lấy cũng vô dụng thôi!”

      Mẹ của Lâm Vinh Gia là quý tộc quốc, ba là người Hong Kong, ở Nam Giang buôn bán nhiều năm như vậy, cũng coi như là quen biết Mạn Ngọc.

      Lâm Vinh Gia làm bộ làm tịch, ta lễ phép mỉm cười với phu nhân trước mặt, “Dì Phương, chuyện này sợ rằng được, con thích chiếc nhẫn này từ rất lâu, nếu là chuyện khác con nhất định đồng ý với dì, nhưng chuyện này ngàn vạn lần được!”

      Trong lúc ta chuyện, người quản gia hiểu ý lấy chiếc nhẫn kim cương từ đài xuống, Lâm Vinh Gia đưa tay nhận lấy, cầm trong tay vuốt vuốt, bên môi lên nụ cười mơ hồ.

      Mạnh Thiếu Văn lo lắng, chăm chú nhìn chiếc nhẫn kia, hiển nhiên là có cách nào từ bỏ.

      Lúc này Lâm Vinh Gia đột nhiên ngẩng đầu lên, ta cười cười đưa chiếc nhẫn cho quản gia đứng bên cạnh, khẽ mở môi mỏng nhàng mỉm cười nhưng lời ra lại khiến người ta kinh hãi.

      ta , “Ném chiếc nhẫn này cho tôi, tôi vừa phát ra mình lầm, hóa ra đây phải chiếc nhẫn mà tôi muốn tìm!”
      Last edited by a moderator: 12/2/15
      mal, linhdiep17B.Cat thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25:

      Editor: Tử Tinh

      Quản gia từng phục vụ cho cha của Lâm Vinh Gia, tự nhiên vô cùng am hiểu tính cách của cậu con trai duy nhất trong nhà họ Lâm này, nghe ta như vậy, ông cũng chút do dự, nhận lấy chiếc nhận bèn xoay người ra ngoài, chút cũng dừng lại.

      Chỉ là các vị khách mời trong dạ tiệc lại được bình tĩnh như thế, bọn họ bối rối nhìn nhau, tiếng nghị luận vang lên ong ong.

      Đại thiếu gia này muốn tới phá đám sao? Như này ràng chính là đánh vào mặt của Mạnh thiếu gia mà, trắng trợn khiêu thích đến thế!

      Vẫn là Phương Man Ngọc lúc này hiểu được bản thân là chủ nhà, nhịn được, bà kinh ngạc nhìn vẻ mặt cợt nhả buông tuồng của Lâm Vinh Gia, giọng lộ vẻ vui: “Lâm tiên sinh làm như vậy hình như tránh khỏi có chút hơi quá đáng rồi? Nếu thích, cần gì phải đấu giá? Chẳng lẽ cậu biết, cậu cũng cần quan tâm tới thứ mà người khác gọi là vật kỷ niệm sao?”

      Ánh mắt Mạnh Thiếu Văn gắt gao dán chặt vào Lâm Vinh Gia, đáy mắt phun ra lửa giận, nếu phải Giản Uyển Linh lôi kéo ta lại, chừng mất khống chế mà động tay động chân.

      Từ trước tới giờ ta đều phải là người đàn ông lỗ mãng, nhưng tối nay lại nhiều lần bị nhắm vào, Giản Uyển Linh đều thấy được, đáy lòng cảm giác đau đớn, nhịn được mà lạnh lùng với Lâm Vinh Gia: “Lâm Vinh Gia, rốt cuộc có ý gì? Chúng tôi với ngày trước oán ngày nay , vì sao cứ muốn chèn ép chúng tôi?”

      Con ngươi đen nhánh của Mạnh Thiếu Văn vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người quản gia dời , lúc sau, mới thu hồi tầm mắt, sắc mặt trắng bệch, còn chút nào phong độ.

      Còn Lâm Vinh Gia lại cười cười nhếch đôi lông mày tuấn, hề chịu ảnh hưởng từ ánh mắt khác thường của những người khác, khuôn mặt mị hoặc nở nụ cười mập mờ, ánh mắt hời hợt liếc qua Giản Uyển Linh: “Honey, em là khiến đau lòng, trước kia em còn có cái dáng vẻ chỉ mặt gọi tên như thế.”

      Dứt lời, khuôn mặt tuấn thu lại nụ cười, thay vào đó là ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: “ ngờ sau khi trọng thương Honey phải ở nhà tu dưỡng, tu dưỡng tới nỗi đem cả tình cảm của chúng ta quên mất.”

      Hí …… Trong vườn hít vào ngụm khí lạnh, càng dỏng tai lên nghe chuyện xưa, tối nay tuyệt đối là dạ tiệc từ thiện náo nhiệt nhất mà bọn họ được tham gia, kịch hay tiếp nối, quả là khiến họ mở rộng tầm mắt.

      Bọn họ chỉ biết là đại thiếu gia nhà họ Lâm lúc còn trẻ từng theo đuổi đại tiểu thư nhà họ Giản, nhưng lại biết hai người có quan hệ quen thuộc như thế, lại có thể ở trong hoàn cảnh này mà công khai gọi Honey nữa sao?

      Dù sao cũng là hàng giả, nhìn ánh mắt người đàn ông tĩnh mịch tựa như biển cả, Giản Uyển Linh hốt hoảng dời mắt, nhất thời thẹn quá hóa giận mà đứng dậy: “Tôi quả bội phục bản lãnh của Lâm tiên sinh, nhưng có nghĩa là tôi để mặc cho tùy ý vũ nhục, chúng ta trước kia chỉ quen biết hời hợt, xưng hô như thế hình như hơi quá thân mật rồi?”

      ta chỉ biết rằng người đàn ông này trước kia từng theo đuổi Giản Uyển Như, khi đó Giản Uyển Như kiêu ngạo tự phụ, bên cạnh luôn có Thiếu Văn bầu bạn, đối với những người đàn ông khác đều cự tuyệt, nhưng lại biết thâm tình từ mồm ta là chuyện gì?

      Giản Uyển Như vốn là người cao ngạo, sao có thể giấu Thiếu Văn để cùng người đàn ông xa lạ quan hệ chứ?

      Nhưng mà mấy lời bàn luận mập mờ này lọt vào trong tai Mạnh Thiếu Văn khiến ta cảm thấy vô cùng bối rối, chẳng khác gì đầu mình mọc ra cái nón xanh, xung quanh cũng có ít người cười nhạo nhìn ta, khiến ta cảm thấy mất hết tự tôn, hung hăng bất bàn tay ngọc ngà của người con bên cạnh mình ra, mặt mảnh thất vọng: “Uyển Như, em rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện giấu diếm ….?”

      Giản Uyển Linh vẫn còn trong dòng suy nghĩ tỉ mỉ về quan hệ của Giản Uyển Như và Lâm Vinh Gia, căn bản ngờ được người đàn ông bên cạnh lại tự nhiên nổi đóa, ta đứng vững liền bị đẩy ngã xuống đất, mắt cá chân cảm thấy đau đớn, từ sau khi bị rớt xuống biển, thân thể ta bị tổn thương rất lớn, giờ chính là mỹ nhân ốm yếu.

      ta nhếch nhác té xuống đất, chợt ngẩng đầu lên, con mắt chăm chú nhìn Mạnh Thiếu Văn, ánh mắt trong suốt đẹp đẽ tràn đầy vẻ kinh hoảng:“Thiếu Văn, em với ta thực quen biết, là ta cố ý hãm hại em, tình cảm của em đối với như thế nào, chẳng lẽ còn ràng sao?”

      Mạnh Thiếu Văn đúng là hơi lỡ tay, chuyện ngoài ý muốn xảy ra năm năm trước khiến cho ta mỗi lần đối mặt với người phụ nữ này đều cảm thấy áy náy trong lòng, chỉ cần là thứ ta muốn, đều chút do dự.

      Thậm chí giấy chứng nhận kết hôn cũng đều theo ý , vốn chỉ muốn đính hôn trước, chờ thêm mấy ngày nữa mới kết hôn, nhưng lại khóc lóc bảo rằng có cảm giác an toàn.

      Được, vì cảm giác an toàn của , cầm hộ khẩu đăng ký kết hôn với , ban đầu tiến hành nghi thức đính hôn, chờ tới cuối năm tổ chức lễ thành hôn.

      ta tự cho là mình làm đủ nhiều, nhưng chuyện tối nay xảy ra lại khiến cho cảm thấy thể đối mặt, trong đầu tràn ngập những tiếng hò hét, ràng vẫn là khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ kia, nhưng lại khiến nội tâm ta lạnh lẽo, thậm chí, trong suy nghĩ của ta thỉnh thoảng còn lên khuôn mặt của Ngu Vô Song.

      Nhưng mà ý tưởng như thế vừa mới xuất bị ta lắc đầu gạt bỏ, lạnh lùng nhìn chăm chú người phụ nữ té xuống dưới đất, rốt cuộc vẫn đành lòng, vừa định tiến lên đỡ ta, người đàn ông phía sau nhanh hơn bước ……

      “Chậc chậc, Mạnh tiên sinh động tay động chân như vậy hình như quá mức thô lỗ rồi? thân sĩ sao lại có thể đẩy ngã phụ nữ chứ?” Lâm Vinh Gia hoàn toàn để ý tới chuyện tình cảnh vô cùng rối loạn mà vẫn mạnh dạn thò chân vào (giống như chõ mũi vào), ta mỉm cười ôn hòa đỡ Giản Uyển Linh dậy, tay còn mờ ám đỡ lấy eo của ta, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy nhu tình.

      “Honey à, em sao chứ? Nghe em với ta đính hôn? Oh, No, như thế đáng tiếc, em biết đấy, lúc trước khi chưa Hongkong lòng say mê đối với em rồi.”

      Người đàn ông có khuôn mặt như điêu như khắc, đôi mắt sâu sắc của dòng máu lai Trung – , giờ phút này thâm tình khẩn thiết nhìn người phụ nữ trong ngực, nghiễm nhiên trở thành hình tượng của kẻ si tình.

      Nếu phải người phụ nữ này sớm đính hôn, mọi người thực cảm thấy đây chính là trai tài sắc, nhưng mà lúc này lại ở ngay trước mặt chồng người ta mà đào góc tường, đúng là hiếm thấy.

      Có vẻ đại thiếu gia Lâm Vinh Gia muốn cùng với tổng giám đốc Mạnh của Hằng Viễn tranh đấu tới mức chết từ.

      Nếu là ở thời điểm bình thường Giản Uyển Linh rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ cái kiểu vạn chúng chú mục như thế nào, nhưng mà bây giờ trong lòng ta lại tràn đầy khủng hoảng, ta ngăn cản bàn tay của người đàn ông vuốt ve eo mình, cắn răng tức giận : “Lâm Vinh Gia, câm miệng cho tôi, tôi và căn bản hề thân thiết? Vì sao muốn hại tôi? Tôi đính hôn, cả đời này tôi chỉ duy nhất Thiếu Văn thôi.”

      Chẳng qua là ta có tha thiết tỏ tình cũng đổi lấy được cảm động của Mạnh Thiếu Văn, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ ôm ấp nhau, chỉ cảm thấy cái nón xanh đầu ngày càng nặng, uy nghiêm và thể diện từ trước tới giờ đều mất hết còn mống: “ ra đây là ý định của Lâm tiên sinh, Uyển Như, em tự xử lý tốt mọi chuyện rồi hãy trở về nhà, còn có việc công ty phải trước.”

      Cho tới bây giờ danh tiếng của Mạnh Thiếu Văn trong hội luôn vô cùng tốt, thanh niên tài tuấn, phong cách nhã nhặn, trẻ tuổi chững chạc, phàm là những từ ngữ ưu tú đều có thể dùng người ta.

      Thế nhưng tối nay ta lại hoàn toàn mất tính nhẫn nại, sắc mắc khó coi thôi , dứt lời bèn xoay người rời , dĩ nhiên cũng vứt lại luôn Giản Uyển Như đó.

      Thiếu Văn …….” Thường ngày Giản Uyển Linh đều gọi ta là Thiếu Văn, nhưng bây giờ hoảng hốt, cách gọi quen thuộc vì buột miệng mà lộ ra ngoài, ta nước mắt ròng ròng nhìn người đàn ông lạnh lùng biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng lạnh lẽo tới thấu xương: “ Thiếu Văn, vì sao tin em?”

      lâu ra ngoài giao tiếp khiến cho Giản Uyển Linh có chút đối phó nổi, sau này ở bên ngoài, ta còn cười nhạo những kẻ động chút là khóc sướt mướt nữa, hồi xưa ta trẻ tuổi, xinh đẹp lại tự tin, mỗi khi ra ngoài xa giao đều trở thành tiêu điểm của dạ tiệc.

      Nhưng bây giờ ta lại quên mất đây là lúc nào, quên mất thân phận của mình, chỉ lo cho cái tâm tình nho kia, ta càng như vậy càng khiến người khác xem thường.

      Chỗ này đều là những người quyền quý nhất Nam Giang, có quý phu nhân già giàu, có thiên kim tiểu thư, lại càng ít những quan chức giới chính trị, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Giản Uyển Linh, họ chỉ cảm thấy tiểu thư nhà họ Giản đúng là càng lớn càng trẻ lại rồi, bệnh nặng trận khiến cho cả phong thái cũng biến mất.

      Phương Man Ngọc thấy vậy, khỏi có chút luống cuống, dạ hội từ thiện vừa mới bắt đầu thể bởi vì chút chuyện hồ nháo này mà kết thúc chứ?

      Bà tức giận trợn mắt nhìn Giản Uyển Linh uất ức rơi lệ, cuối cùng nhìn tới Lâm Vinh Gia cợt nhả, căm tức : “Lâm tiên sinh làm loạn đủ chưa? Man Ngọc tôi quả thực mất hết mặt mũi, nhiều lần khuyên nhủ Lâm tiên sinh, Lâm tiên sinh đều bỏ ngoài tai. Xem ra lần sau tôi nên tới nhà thăm hỏi chút, xem xem là ai cho cậu cái gan lớn lối như thế!”

      Vì kính trọng bà nên Lâm Vinh Gia mới có ý muốn nể tình, nhưng mà bây giờ bị vạch mặt rồi ta cũng lười giả bộ, thẳng.

      ta đắc ý nhìn về phía Ngu Vô Song, nhưng lại thấy vị trí đó sớm trống trơn, ngay cả người đàn ông kia cũng hoàn toàn biến mất.

      Nhất thời, nụ cười mặt vụt tắt, thay vào đó dáng vẻ u ám, cắn răng cười lạnh: “Dì Phương nghĩ như thế nào tùy! Mười triệu kia cháu bảo quản gia lập tức mang tới, tại có ai hoan nghênh cháu, vậy cháu trước.”

      ____________
      Thực vô cùng xin lỗi mọi người vì post chậm như thế này T^T Mong các nàng bỏ qua cho ta nhé!!!
      malB.Cat thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: khách sạn thuê phòng.

      Editor: Tử Tinh

      Bản thân Lâm Vinh Gia cũng phải người đứng đắn gì, mẹ ta là người , cha là người HongKong, từ tiếp nhận giáo dục nên tương đối bị Tây hóa, cho nên cũng coi đạo đức lễ nghĩa ở trong nước ra gì, chẳng qua bây giờ làm ăn ở Nam Giang, cho nên mới bắt buộc phải học cái bộ dáng xã giao trong nước.

      ta bỏ rất nhanh, xuất quỷ nhập thần giống như lúc đến, lão quản gia móc chi phiếu từ trong túi đưa ra: “Thiếu gia nhà chúng tôi luôn là làm, cho dù thích chiếc nhẫn đấu giá được cũng nhất định trả tiền.”

      Trong lòng Phương Man Ngọc càng trở nên vô cùng tức giận, bà đưa tay ra cầm lấy tấm chi phiếu, chờ sau khi tâm tình bình phục mới trầm giọng : “Tôi coi như nhìn rồi, thiếu gia của các ngươi cố tình gây khó dễ cho tôi, biến buổi đấu giá từ thiện này của tôi thành như thế rồi vẫn có thể phủi mông chạy lấy người.”

      Quản gia là người từng trải, đối mặt với người phụ nữ càu nhàu, ông ta lộ ra vẻ ngoài cười nhưng trong lòng cười, : “Xin phu nhân thông cảm, thiếu gia nhà tôi chỉ là thanh niên khí thịnh, cho dù là chuyện gì cũng muốn tranh giành bằng được.”

      Rốt cuộc cũng được mười triệu, Phương Man Ngọc cũng tiện làm khó quản gia, chỉ đành hừ hừ: “Tôi thấy chính là rất giống cha cậu ta, cùng kiểu kiêu ngạo coi trời bằng vung.”

      Giản Uyển Linh hoàn toàn ngờ tới người đàn ông kia lại rời nhanh như vậy, ta cho dù còn muốn khóc cũng có đất mà khóc, ánh mắt khác thường của quan khách ở đây khiến cho mặt ta đỏ ửng, trở nên vô cùng lúng túng.

      ta quá lâu ra ngoài tiếp xúc với xã hội, hoàn toàn bị bố mẹ Giản biến thành hoàng yến nuôi nhốt trong lồng tre, còn giao tiếp thuần thục ở thương trường như những năm trước nữa.

      ……….

      Chẳng qua là những chuyện này Ngu Vô Song đều hay biết, tiệc đấu giá vừa mới tiến hành được nửa, bị người đàn ông bên cạnh kéo ra ngoài.

      Khắp nơi trong khu trung tâm rộng lớn đều rất náo nhiệt ầm ỹ, Hoắc Cố Chi về phía xe đậu ở lề đường, lặng lẽ lấy thuốc lá cùng bật lửa trong túi ra châm thuốc……

      Người đàn ông hút thuốc có dáng vẻ hờ hững, Ngu Vô Song ngồi ở góc độ này có thể nhìn thấy khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay , mà từ đầu tới cuối vẫn chưa lời, nhìn qua giống như tảng băng lạnh lẽo.

      “Đúng là sao hiểu được.” Ngu Vô Song lẳng lặng ngồi trong xe, đối mặt với người đàn ông trầm mặc, trong lòng khỏi thầm ai oán: “Giả bộ cái gì mà giả bộ? Cũng phải là có người cướp đồ của , định cả buổi tối đều bày cái bộ mặt này sao?”

      suy nghĩ gì?” biết từ lúc nào, Hoắc Cố Chi dụi tắt điếu thuốc trong tay, liếc mắt, mắt phượng tĩnh mịch nhìn chăm chú vào bên cạnh, từ nãy tới giờ chưa hề chút cảm nhận nào.

      Người đàn ông lơ đãng liếc mắt mà cũng trở thành vô cùng hào hoa phong nhã, trong mắt Ngu Vô Song xẹt qua tia kinh ngạc nhàn nhạt, mím môi cười duyên: “Tối nay em giúp tiết kiệm sáu trăm vạn, cũng nên mời em ăn bữa ngon mới phải chứ? Lúc nãy ở đó còn chưa kịp ăn được thứ gì.”

      Trong hoàn cảnh xã giao như thế, làm gì có ai để ý xem ăn cái gì? Mọi người đều hận thể biểu cho tốt dáng vẻ như mây trôi nước chảy ý chứ.

      Dưới ánh đèn nhàn nhạt, có lúm đồng tiền như hoa, mặt mày tinh xảo như vẽ, nhìn qua có vẻ đơn thuần hồn nhiên, nhưng lúc cùng người khác gây lại vô cùng khác biệt.

      Hoắc Cố Chi đều thấy tất cả, mấp máy môi mỏng, trầm giọng : “Vô Song, muốn em tiếp tục tranh đoạt nữa.”

      Giọng của người đàn ông khó có khi nào lộ ra được vẻ ôn hòa lúc thương lượng, nhưng lời này lại khiến cho sắc mặt Vô Song đại biến, nụ cười mặt dần thu lại, thay vào đó là loại lạnh lẽo, hờ hững.

      Co kinh ngạc nhìn Hoắc Cố Chi, cau mày nghi ngờ: “Vì sao muốn em thu tay? phải chúng ta thương lượng xong rồi sao?”

      Người con trước mặt có đôi mắt sáng trong như nước, hề chớp mắt nhìn chằm chằm , khiến cho tâm phiền ý loạn, còn trấn tĩnh thong dong như những ngày qua nữa.

      chậm rãi dời mắt, nhìn về phía trước, đường phố náo nhiệt thỉnh thoảng có những đôi tình nhân dắt tay nhau lướt qua, những gương mặt trẻ trung bộc lộ ra nét thanh xuân phơi phới, nhìn khuôn mặt họ, Hoắc Cố Chi phảng phất thấy được tuổi trẻ của mình.

      khỏi buồn bã mất mát, bất đắc dĩ than : “Đối với em báo thù rất quan trọng sao?”

      Quan trọng tới mức khiến em mặc kệ mình có vui vẻ hay ? Cũng mặc kệ mọi thứ xung quanh sao?

      số chuyện thực nên hai ngày ba bữa lại lôi ra thảo luận, Ngu Vô Song tâm tình vốn tốt lập tức trở mặt, lạnh mặt, vẻ mặt thanh thuần như ngọc, mím môi lạnh giọng : “Tôi cho rằng chúng ta hiểu đối phương, vì sao vẫn còn hỏi tới vấn đề này? Nội dung giao dịch năm đó của chúng ta phải là như thế sao?”

      Hai chữ giao dịch khiến cho tinh thần của Hoắc Cố Chi trong nháy mắt trở nên căng thẳng, chợt chuyển mắt nhìn về phía Vô Song, cảm xúc trong mắt dần dần kết băng, còn u ám do dự như lúc trước.

      Quen biết nhiều năm, Ngu Vô Song cũng quá người đàn ông này rồi, cắn cặp môi đỏ mọng quật cường nhìn , trong chuyện này hề có ý muốn chùn bước.

      đợi năm năm, chính là chờ thời điểm này, từng cho rằng hiểu mình, thế nhưng bây giờ lại nhàng muốn thu tay? ….. tuyệt đối dừng lại.

      “Ha ha ……” lát sau, Hoắc Cố Chi cười lên tiếng lạnh bạc, khóe môi nhếch lên, bỗng nhiên vươn tay giữ khuôn mặt , đáy mắt lúc sáng lúc tối: “Vậy em cho tôi biết, giao dịch giữa chúng ta là gì?”

      người bất chợt tản ra hơi thở lạnh lẽo khiến cho Ngu Vô Song thầm run sợ, đắn đo chút, trong mắt nhàn nhạt cười: “Hoắc tiên sinh đúng là người sang trọng lại càng dễ quên chuyện, ngay cả chuyện này cũng ……”

      còn chưa hết câu bị người đàn ông bên cạnh giận dữ hôn lên đôi môi đỏ mọng, trợn mắt, còn chưa kịp phản ứng.

      Trong miệng bị cái lưỡi bá đạo xông vào, nụ hôn của cũng vô cùng bá đạo như con người , khiến cho cách nào chống cự ……

      “Ngu Vô Song, em rốt cuộc là có tim hay ?” sau màn hôn môi mãnh liệt, Hoắc Cố Chi ghé vào người thở hổn hển, gương mặt tuấn mê người, đáy mặt lộ ra dục hỏa nồng đậm, trong môi tràn ngập khí nóng lan tràn bên tai .

      đỏ bừng hai gò má, tim đập bình bịch, đối mặt với người đàn ông hấp dẫn động tình, lại mỵ hoặc cười khẽ.

      “Tôi có tim lại biết? Hoắc Cố Chi, thấy rồi chứ, bây giờ ở trước mặt chính là Ngu Vô Song chứ phải Giản Uyển Như. Đại tiểu thư nhà họ Giản sớm chết rồi, tại người còn sống chính là Ngu Vô Song, ta là người như thế nào chẳng lẽ biết?”

      khí mập mờ bên trong buồng xe, thanh mềm mại của người con vô cùng thuận tai, nhưng Hoắc Cố Chi lại thấy đáy mắt chính là u hắc ám, giống như lúc trước đối với nhà họ Mạnh luôn thấy thù hận.

      Ý thức được điều này, tâm tình u ám đêm nay đột nhiên trở nên vô cùng tốt, cắn cái lên vành tai mượt mà của , cười từ tính: “ ngoan, chuyện Lâm Vinh Gia tối nay em còn chưa giải thích cho , em quan hệ giữa chúng ta là giao dịch, vậy người chủ nợ như đây cũng nên biết chút về quan hệ của em với tên đàn ông kia chứ?”

      Đều là nam nữ trưởng thành, Ngu Vô Song quá ràng những gì lộ ra trong mắt , chẳng qua là bây giờ đường lớn, thể buông thả tới mức cùng làm xe.

      Khẽ thở hổn hển, ôm chặt, đầu tựa vào vai , nhắm hai mắt, cắn môi giọng : “Về nhà rồi .”

      Chuyện quen biết Lâm Vinh Gia cũng có ý muốn giấu , bọn họ chung sống năm năm, quan hệ sớm vượt qua mức bình thường.

      Những lời này có vẻ vô cùng mờ ám, Hoắc Cố Chi nghe thấy, khỏi giương lên nụ cười mập mờ môi.

      Đàn ông đối với những hoàn cảnh mới lạ càng cảm thấy kích thích, làm chuyện đó trong xe đường lớn đúng là khiến cho người ta vừa nghĩ tới máu nóng sục sôi, nhưng mà vẫn còn chưa muốn làm sợ.

      Nhìn qua quang cảnh chung quanh, Hoắc Cố Chi quyết định, khuôn mặt tuấn lộ ra nụ cười xấu xa, “Tối nay về nhà nữa, khách sạn thuê phòng.”
      mal, linhdiep17B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :