1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Tức giận khác thường

      Editor: Lam Lan


      Ngu Vô Song biết Hoắc Cố Chi mười ba năm rồi, tám năm trước có thành kiến với , gặp chỉ sợ chạy kịp.

      Khi đó là Giản gia đại tiểu thư, là thanh mai trúc mã của Mạnh Thiếu Văn cùng nhau lớn lên, đối với người còn riêng đột nhiên xuất ở Mạnh gia này, chỉ có khinh miệt và bài xích, chỉ sợ tiếp xúc với giây thân phận cũng bị tổn hại.

      Nhưng cuộc đời như trò đùa, năm năm trước, khi cả thế giới quên , chỉ có cứu sống , còn cố hết sức để giúp , cho cơ hội sống lại lần thứ hai.

      ... ...... ....

      Trong điện thoại, giọng của như vênh mặt sai bảo, còn có chút kiêu ngạo, sau khi xong còn đợi trả lời liền quả quyết cúp điện thoại.

      Lúc này Hoắc Chi họp cùng với nhân viên trong công ty, mấy năm trước thời điểm công ty còn đà phát triển mạnh, thế nhưng lại cùng bị thương ra nước ngoài, khó khăn trong nhưng năm đó chưa bao giờ ra nhưng những cấp dưới trung thành ở đây đều hiểu rất !

      Cầm điện thoại vừa bị cắt đứt trầm tư vài giây, người đàn ông ngồi ghế đột nhiên đứng dậy, bên lấy áo khoác ngoài vắt ghế, bên giải thích với nhân viên trong cuộc họp.

      “Xin lỗi, cuộc họp của chúng ta dừng lại ở đây, trong nhà có chút việc riêng cần xử lí. Chuyện hợp tác với Liệp Báo do Nhĩ Đông chủ trì!”

      Hội nghị hôm nay phải chuẩn bị rất lâu, hai hàng dài nhân viên trong phòng nhìn thấy màn này, rối rít mở to mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đợi bọn họ phản ứng kịp, thấy chủ tịch của bọn họ mặc quần áo tử tế xong bước quay đầu lại.

      ... ...... ...

      Công ty Hoắc Cố Chi phải nằm trong trung tâm thành phố mà nằm ở ngoại ô vắng vẻ, mặc dù xe thể thao rất đại nhưng cũng cần 20 phút mới đến được Hằng Viễn, mà bóng dáng người phụ nữ kia cũng biến mất.
      di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
      xuống xe chạy vòng tìm nhưng cũng tìm được, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào cạnh xe gọi điện cho .

      Ngu Vo Song ngồi trong quán cà phê đối diện, đem vẻ mặt của người đàn ông bên ngoài thu hết vào mắt, điện thoại trong túi xách rung lên, cũng vội bắt máy mà vẫy tay với nhân viên phục vụ để thanh toán rồi mới khoan thai đến.

      ... ...... ....

      muộn mười phút!” Ngu Vô Song đứng sau lưng đoạn nhìn vào chiếc đồng hồ tay, khẽ mở đôi môi đỏ mọng, biến sắc , “Em ghét nhất là chờ đợi.”

      Nghe vậy, Hoắc Cố Chi vội vàng xoay người, gương mặt tuấn mỹ đảo qua vẻ bất đắc dĩ, nở nụ cười lấy lòng , “Cuối cùng cũng tìm được em, lúc em gọi điện họp ở công ty!”

      Vừa xong, liền phát vẻ mặt rất lạnh nhạt, đôi mắt trong veo như có lớp băng, thông minh như Hoắc Cố Chi chỉ cần nhớ đến lời của trong điện thoại, trong lòng cũng hiểu ra!”
      di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
      “Sao hôm nay lại thôi việc?” lên phía trước, giơ tay ôm vào trong ngực, người phụ nữ trong ngực cũng giãy giụa, ngược lại dịu ngoan tựa vào lòng , nhưng càng khiến , “Có ai làm khó em sao?”

      khẽ nhếch miệng , đôi mắt tĩnh mịch thoáng qua tia khát máu sương lạnh.

      Bở vai của người đàn ông này ấm áp, khiến toàn thân phát ra hơi lạnh của Ngu Vô Song đột nhiên tỉnh táo lại, lẳng lặng tựa vai , ngước mắt lên nhìn tập đoàn Hằng Viễn nguy nga trước mặt, chợt khì khì cười ra tiếng.

      Cười cười, tròng mắt càng thêm sâu, môi mấp máy, lạnh giọng , “Em động thủ với Giản Uyển Linh, xem, Giản gia và Mạnh Thiếu Văn đối phó với em thế nào?”

      Đó là em thân thiện lớn lên từ với nhưng lại đối với thù sâu như biện, làm ra những chuyện khiến cho người ta ghê tởm kia, đừng bảo là tát ta hai cái, cho dù có uống máu ăn thịt ta cũng đủ để trút hết tức giận trong lòng.

      ai dám đối phó với em!” Hoắc Cố Chi nghĩ lúc cũng biết hôm nay diễn ra tiết mục oan gia ngõ hẹp, nhìn người phị nữ trong ngực mình trầm mặc gò, tâm tình cực kì phức tạp, “Hối hận vì ra tay?”

      Người phụ nữ này ở nước ngoài phát triển thuận lợi, hoàn toàn cần trở về, có thế sống như nữ vương như trước.

      Nhưng vẫn quay về, mục đích quá nhiều, che mất mong muốn lúc đầu của .

      .... .....” Ngu Vô Song nghe , chợt ngẩng đầu lên, cảm xúc luôn bình thản giờ phút này có vẻ rất kích động, chút suy nghĩ quả quyết phủ nhận, “Em hối hận vì làm những việc này! Ngu Vô Song em trở lại vì muốn báo thù, em muốn làm cho Giản Uyển Linh thân bại danh liệt, khiến cho những kẻ đó mở to mắt ra mà nhìn bản chất của ta!”
      di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
      Người phụ nữ trước mặt luôn luôn là người ưu nhã cao quý, hào phóng thậm chí là rất tỏa sáng ở tuần lễ thời trang, nhưng những lời này phải có lý trí, nhìn , khỏi cau mày, trầm mặt kéo lên xe, “Hôm nay tâm trạng em tốt, lên xe rồi , có những lời thể bên ngoài!”

      Ngu Vô Song biết hôm nay mình mất kiểm soát, sau khi lên xe, hít sâu hơi, cười với người đàn ông bên cạnh, “Xin lỗi, hôm nay em đúng , biết ghe giấu cảm xúc, còn làm phiền như vậy!”

      “Buổi tối muốn ăn gì?” Sau khi khởi động động cơ, đạp chân ga, sau đó chiếc Maybach như cơn gió hòa vào dòng xe tấp nập.

      ra Hoắc Cố Chi muốn suy nghĩ thêm việc Vô Song tâm tình tốt là vì thể buông tha Giản Uyển Linh hay là bỏ lỡ cơ hội ở Hẳng Viễn?

      sớm biết kế hoạch của , thể ngăn cản, nhưng lại vô dụng, quyết tâm của quá lơn, thể hai câu là khiến hiểu.

      hỏi đột ngột khiến vui vẻ mặt đột nhiên ngưng lại, nhưng vẫn nhếch môi cười nhạt, “Hôm qua bảo bào muốn ăn pizza, buổi tối chúng ta ăn !”

      Người ông này lớn hơn mười tuổi, trước kia vẫn gọi là cậu theo Mạnh Thiếu Văn, nhưng vẫn luôn trầm mặt lên tiếng dọa đủ thảm.

      Sau đó, chân chính bước vào cuộc sống của người đàn ông này mới phát người đàn ông này quả là ăn người còn nhả xương, mà vừa rồi còn cáu kỉnh với ...Vừa nghĩ đến đó, Ngu Vô Song cảm thấy đau đầu.

      Hoắc Cố Chi nghe vậy chỉ nhàng, “ừ” tiếng, thanh lạnh nhạt khiến cho ngườ ta cảm thấy xa cách.

      Trong lòng đột nhiên có cảm giác lãnh lẽo, chuyện, co cũng trầm mặc theo, đường về nhà theo im lặng của hai người mà khí cũng lạnh lẽo theo.

      ... ...... .........

      Trước khi xuống xe, đột nhiên Hoắc Cố Chi gọi lại, lấy thiếp mời tinh xảo từ trong túi ra đưa cho .

      Ngu Vô Song nhìn thấy, thoáng sững sờ, cau mày nhìn , “Có ý gì?”

      Giọng mềm ôn hòa, trong nháy mắt làm tan lạnh lẽo cứng rắn trong tim , nhếch môi mỏng, kiêu ngạo , “Phu nhân thị trưởng mấy ngày nữa mở buổi đấu giá từ thiện, đến lúc đó tất cả thương nhân của Giang Nam đến tham dự, đây là thư mời! thấy em gọi nhiều người để hỏi về chuyện này, bảo Nhĩ Đông lấy cái!”

      Chuyện này sớm nghe thấy, nhưng căn bản toàn bộ thời gian của đều ở nước ngoài, đối với Nam Giang mà , vẫn chỉ là tiểu nhân vật chút tiếng tăm, tất nhiên thể lấy được thư mời cao cấp như vậy, chỉ là thể ngờ được người đàn ông này lại chu đáo, quan tâm đến như vậy.

      Sau khi kinh ngạc qua , trong lòng xuất tia ấm pá, cười nhận lấy thư mời trong tay , đáy mắt dần lên thích, “Tấm thiệp mời này quả thực rất quan trọng với em, thân phận Pa¬paver¬rhoeas (Ngu mỹ nhân) tạm thời em nghĩ công khai nó, có cái này em có thể tiếp cận với những người kia rồi!”

      Môi mủm mỉm cười, thích vuốt ve tấm thiệp, giọng càng thêm thành khẩn chút giấu giếm, nhưng lại khiến trong lòng Hoắc Cố Chi tức giận đến khác thường.
      di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
      Người phụ nữ này đến lúc nào mới có thể nghĩ đến hữu của ?

      Ý thức được điều này khiến mặt phiếm giận, chợt đè lên người , nắm lấy cái cằm của , mắt phượng lạnh lùng nguy hiểm, “Ngu Vô Song, đây chính là kiêu ngạo của em? Em cần gì có thể với , có thể đưa em mọi thứ! Đừng là yến hội của phu nhân thị trưởng, ngay cả tỉnh trưởng cũng có thể làm được, có phải em quên bên cạnh em còn có Hoắc Cố Chi này?”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Cùng trầm luân.

      Editor: Tử Tinh


      “Em có phải quên mất, bên cạnh em còn có Hoắc Cố Chi là ?”

      Người đàn ông giọng trầm thấp, nhưng lại có khuynh hướng cảm xúc vô cùng phong phú, giọng mang khí thế chém đinh chặt sắt quanh quẩn bên tai lâu.

      Bị ép phải ngẩng mặt, trong lòng Vô Song cực kỳ phức tạp, câu kia hung hăng đâm thẳng vào tim , khiến có muốn tránh cũng được.

      chột dạ lảng tránh ánh mắt, cắn chặt môi đỏ mọng, quật cường : “Cuộc giao dịch giữa chúng ta từ lúc bắt đầu vô cùng ràng, cần thân thể em, em dựa vào quyền lực của , em biết quyền thế ngập trời, cho nên cần phải lúc nào cũng khoe khoang trước mặt em.”

      “Em cho là khoe khoang?” Hoắc Cố Chi nghe vậy, giọng càng thêm lạnh, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm , muốn bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của , nhưng mà người phụ này có vẻ luyện tập tới trình độ nhất định rồi, lại có thể luôn trưng ra bộ mặt lạnh nhạt.

      hờ hững như thế, khiến cho càng thêm tức giận, khó chịu: “Hoắc Cố Chi đúng là nhàn rỗi có việc gì làm, cho nên mới phải khoe khoang với em sao?”

      Bằng với thân phận cùng địa vị lúc này của , căn bản cũng chẳng thèm hứng thú tham gia mấy cái dạ hội từ thiện này, nếu phải vì quan tâm tới, còn cần phí phạm tinh lực vào mấy chuyện này sao?

      Người đàn ông trước mắt lớn hơn mười tuổi, vốn tới thời điểm cưới vợ sinh con, nhưng vẫn luôn có động tĩnh, ngược lại còn cùng và bảo bảo chung sống.

      Ngu Vô Song cũng muốn nghĩ tới vì cái gì lại như thế, cắn múi môi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cự tuyệt chuyện cùng .

      Có những lúc càng hiểu , lại càng khiến cho rơi vào thế bị động, bây giờ, sao có thể kham nổi những cảm giác kia?

      “Ngu Vô Song!” Hoắc Cố Chi đúng là giận tới xanh mặt, nhìn thẳng vào người phụ nữ máu lạnh trước mặt mình, thầm cắn răng, u lóe lên trong mắt, bất chợt cúi đầu, hung hăng cắn lên vành tai trong suốt của : “Tim của em làm bằng sắt? Hả?”

      Vô Song chưa từng nghĩ làm như vậy, bị cắn lập tức kêu đau, nhưng người đàn ông đè lên người lại chuyển từ gặm cắn thành dịu dàng cắn mút.

      Đầu lưỡi người đàn ông cũng giống như thân thể cứng rắn của , khiến căn bản có sức chống cự: “Đừng …… là nhột, nhột quá ……”

      Vô Song luôn sợ nhột nên kháng cự nổi , khuôn mặt lúc trước còn lạnh lùng trong nháy mắt trở nên phiếm hồng, ngừng giãy giụa bên dưới cơ thể : “Hoắc Cố Chi, đứng lên cho em, ngứa quá, em chịu nổi.”

      Giọng ngâm nga kiều mị, ôn nhu hơn rất nhiều so với lúc nãy, Hoắc Cố Chi rúc bên tai chợt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy dưới người là mỹ nhân rưng rưng nước mắt cầu xin, khuôn mặt tuyệt mỹ còn ửng hồng, con ngươi đen nhánh ngập nước trong sáng long lanh, khiến cho máu trong người trào dâng trong nháy mắt.

      bé ngoan, em như vậy khiến chịu nổi ……” Người con trong ngực quá mức xinh đẹp động lòng người, khiến con mắt của Hoắc Cố Chi như thiêu như đốt, cười trầm thấp, nghiếm răng thủ thỉ bên tai : “Trái tim sắt đá của em luôn cho ai tới gần, nhưng mà em càng kháng cự, lại càng kích thích ý chí của …… Còn có ……”

      Người đàn ông hơi ngập ngừng, khuôn mặt tuấn nở nụ cười ưu nhã, nhưng lời ra lại quá lưu manh: “Chúng ta ngủ chung giường năm năm, bây giờ em mới định phủi sạch quan hệ với , hình như hơi muộn?”

      Ngu Vô Song nghe vậy, sắc mặt cứng lại, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, người đàn ông phía hóa thành sắc lang, bàn tay đặt đôi gò bồng đảo của bóp cái, cúi đầu ngậm lấy môi của , đầu lưỡi dò vào trong miệng mà tùy ý làm loạn.

      vốn định kháng cự, nhưng kỹ thuật hôn của quá cao siêu, bị hôn tới nên lời, thanh ai oán còn chưa phát ra, bị cắn môi: “Lúc này lại dám chăm chú, thèm để ở trong mắt nữa hả.”

      Người đàn ông có khuôn mặt đẹp như trích tiên, ngày thường luôn làm ra bộ dáng nghiêm trang, nhưng chỉ có Vô Song biết, chính là kẻ thích ăn tươi nuốt sống, những năm qua ở bên cạnh , biết bao nhiêu lần được mở mang kiến thức.

      Nếu đàn ông là động vật sống bằng thị giác, sợ rằng phụ nữ cũng như thế, người đàn ông trước mặt quá mức sáng chói, bị cường hôn, trong lòng Vô Song cũng bài xích, đến cuối cùng lại trở thành cùng hôn tới thất điên bát đảo, tận tình hưởng thụ.

      Bên trong buồng xe chật hẹp, khiến Hoắc Cố Chi khó hành động, áp vào bờ ngực để hôn, tuyết trắng mềm mại đập vào mắt khiến hai mắt chói lòa, khiến càng thể kiềm chế.

      Vô Song ngước cằm, hai mắt nhắm chặt, chỉ có thể sít sao nâng đầu , nũng nịu thở dốc cùng rên rỉ ……

      Hơi thở của người đàn ông đốt lên lửa nóng triền miên, khiến dám coi thường, chơi đùa ở nơi như thế này, đàn ông thủy chung vẫn chiếm ưu thế so với phụ nữ, cũng giống như năm đó, thắng được , chỉ có thể theo bước cùng trầm luân.

      ……

      Thời thiết đầu xuân, vạn vật vừa mới thức tỉnh, trong vườn chim hót, hoa nở vô cùng tuyệt vời, nhưng hai người bên trong xe kia cũng có tâm trí thưởng thức, họ hòa vào nhau, thân mật vuốt ve, quấn quít chung chỗ.

      Bảo bảo ở phòng lầu nghe thấy tiếng xe hơi sớm hớn hở chạy xuống cầu thang, nhanh chóng mở cửa ngoài, thấy chiếc xe thể thao đỗ trong sân vẫn đóng kín, hiểu ba mẹ ngồi chung chỗ xe chuyện gì.

      Miệng nhắn của cậu bé nhếch lên, bước chân xinh tiến về phía trước, khó khăn mở cửa xe, thở phì phò: “Ba, ba đáng ghét quá , mẹ mệt mỏi rồi, ba phải để cho mẹ nghỉ ngơi chứ ……”

      Cửa xe mở, cảnh tượng kích tình đầy mị bên trong khiến cho bảo bảo nhất thời ngây ra như phỗng, bé hét lên tiếng, đôi tay bé vội vã che mắt lui về phía sau, cái miệng xinh xinh a a kêu lên: “Con nhìn thấy, cái gì cũng nhìn thấy!”

      Tiếng hét lớn như vậy trong nháy mắt kinh động tới hai người hừng hực lửa nóng bên trong xe, Vô Song sợ tới biến sắc, Hoắc Cố Chi lại ôm chặt, che chở người phụ nữ dưới thân, để cho bất kỳ cảnh xuân nho nào lọt vào mắt người ngoài.

      trán nổi đầy gân xanh, sắc mặt đen thùi, việc đầu tiên là đem dưới thân sửa sang lại quần áo, sau đó nhanh chóng xuống xe, đóng sầm cửa xe, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào bảo bảo còn đứng che mắt, nghiến răng nghiến lợi gầm : “Ai cho phép con ra ngoài?”

      Ở nhà bảo bảo sợ nhất là Hoắc Cố Chi, bởi vì ngoại trừ việc để ý tới mẹ Vô Sông ra đối với những người khác ba đều trưng bộ mặt lãnh khốc vô tình.

      Lúc này bị chăm chú nhìn, thân thể ngừng run rẩy, ngón tay mập mạp khẽ hé ra, xuyên qua kẽ tay thấy ba đứng trước mặt mình tản ra hơi thở lạnh lẽo, tội nghiệp : “Ba à, là cái gì con cũng thấy, con chỉ muốn gặp mẹ thôi.”

      Bảo bảo khôi ngô mặc bộ Âu phục ba món (quần âu, vest và gi-lê), quả là phiên bản của , nhưng Hoắc Cố Chi vẫn có động tĩnh, trầm mặt hướng cửa chính biệt thự hét lớn: “Hà Cửu, cậu ra đây cho tôi.”

      Hà Cửu vừa nãy còn định giả chết mà chuồn êm cho tới bữa ăn đành phải dừng bước, kiên cường ra, nhìn khí đóng băng trong vườn, ta đúng là biết mở mồm gì cho phải.

      “Cái đó …… Cái đó ……Tham Mưu Trưởng, tiểu thiếu gia … là thấy.” Nuốt ngụm nước bọt, nhìn Hoắc Cố Chi mắt hổ uy nghiêm, thân thể Hà Cửu run rẩy, suy tư lúc, đành quyết định bán đứng bảo bảo: “Tham Mưu Trưởng, liên quan tới tôi, là tiểu thiếu gia chạy nhanh quá, tôi chưa kịp kéo cậu ấy lại, cậu ấy chạy ra rồi.”
      mal, linhdiep17Xu trần thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Tương đối thiên vị.
      Editor: Tử Tinh


      “Chú Hà Cửu!” Bảo bảo nghe vậy, lập tức nhìn chằm chằm Hà Cửu đứng bên cạnh, vì tức giận nên khuôn mặt bánh bao nhăn nhó, giọng non nớt tràn đầy suy nghĩ tố cáo: “ ràng là chú ba đón mẹ về rồi, bảo cháu mau xuống mà.”

      Con ngươi đen nhánh của cậu bé lóng lánh hết sức đáng , nhưng lời ra lại khiến cho Hà Cửu trong nháy mắt biến sắc, ta vội vàng giải thích với Hoắc Cố Chi: “Tham Mưu Trương, đừng có nghe tiểu thiếu gia bậy, tôi khẳng định chưa hề mấy lời kia, chính là tiểu thiếu gia tự ý muốn xuống.”

      Miệng lưỡi Hà Cửu giải thích được lanh lợi, dáng vẻ lại có chút khờ khạo đần đần, có lấy nửa điểm thuyết phục.

      Hoắc Cố Chi dáng vẻ trầm yên lặng đứng đó, ánh mắt bắn ra những tia lạnh lùng, bảo bảo đều thấy hết, thân thể bé run rẩy, cắn cặp môi đỏ mọng, đánh chết cậu cũng thừa nhận là tự mình muốn xông ra.

      Hà Cửu lại càng vô tội, đứng ở đó mà sắc mặt đau khổ, ta cũng phải bị bắt giam, vì sao cứ bắt ta phải đứng ở nơi này chịu tra khảo của Tham Mưu Trưởng.

      Ánh mắt dạy dỗ sao?

      “Được rồi, cũng cần phải hù dọa bảo bảo.” Vô Song lúc nãy ngồi xe hai gò má còn đỏ ửng, biết từ lúc nào xuống xe, đứng bên cạnh Hoắc Cố Chi, giọng thanh thuần như nước, khuôn mặt phiếm hồng nhàng cười: “Bảo bảo vẫn còn mà, cái gì cũng chưa hiểu, làm như vậy, khiến trong lòng con bị ám ảnh.”

      Bảo bảo nghe mẹ , ngừng gật đầu như giã tỏi, khuôn mặt bánh bao vô cùng đáng mang đầy vẻ uất ức, lập tức nhào tới ôm chặt Vô Song: “Mẹ, con cố ý mà, ba luôn làm cái mặt đen khiến con sợ, ô ô …… Chỉ có mẹ là tốt với con.”

      Bảo bảo vừa tròn bốn tuổi nhào tới nhõng nhẽo khiến cho người người đều thể phản kháng, lông mi dày rậm của bé cong vểnh lên, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp với , khiến trong lòng Ngu Vô Song mềm nhũn, đưa tay xoa đầu bé, ngữ điệu thương: “ sao đâu, bảo bảo đừng sợ.”

      Hoắc Cố Chi thấy được màn này, môi mỏng mấp máy, mắt phượng lạnh lùng quét qua người bảo bảo, lạnh giọng : “Chỉ có em mới thấy thế, nhóc con đáng ghét này đâu phải mới ngày ngày hai? Nên lập tức đưa nó tới nhà trẻ, còn đáng ghét như vậy, sau này sao có thể chung sống hòa thuận với các bạn khác được?”

      A …… Ranh con này lá gan lớn như vậy sao có thể bị dọa tới nỗi ám ảnh trong lòng chứ? Kẻ thực bị ám ảnh phải là mới đúng! Chuyện như này xảy ra nhiều lần rồi, muốn cáu kỉnh.

      Tội trạng bây giờ có vẻ quá lớn rồi, bảo bảo lập tức kêu oan: “Ba, ba, ba là quá đáng!”

      Dáng vẻ bảo bảo ngẩng đầu quật cường phản bác, cực kỳ giống người đàn ông kiêu ngạo, Vô Song thấy được điều này, khỏi mím môi cười tiếng, vừa cười vừa lôi kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt tuyệt diễm là nụ cười dịu dàng: “Được rồi, nên chấp nhặt với bảo bảo nữa, con còn bé chưa hiểu chuyện. Mới vừa rồi phải buổi tối ăn pizza sao? Em mệt rồi, muốn ra ngoài, đột nhiên rất muốn ăn bò bít tết làm.”

      Khó có được dịp dịu dàng lôi kéo tay đòi ăn bò bít tết, khiến cho lạnh lẽo khuôn mặt của Hoắc Cố Chi cũng phải hòa hoãn, tự nhiên nắm lấy bàn tay ngọc của , ánh mắt tràn đầy nhu tình, nhàng lên tiếng: “Ừ, được. Đợi chút mua đồ về nấu.”

      Trong lúc chuyện, dắt tay vào biệt thự, bỏ lại bảo bảo cùng Hà Cửu đứng ở trong vườn bốn mắt nhìn nhau.

      Hà Cửu trợn to mắt kinh ngạc, bày tỏ nỗi lòng: “Chuyện chỉ như vậy là xong?”

      Bảo bảo ngay lập tức o o chu cái miệng xinh xắn, thầm cắn răng, hình như cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể thầm to : “Chú Hà Cửu nhìn , ba vốn luôn thiên vị mà, mẹ câu còn hiệu quả hơn chúng ta nghìn câu ý, cho ba về thời xưa, nhất định là Bạo Quân, chính là cùng giuộc với Trụ Vương (Trụ Vương chỉ sủng ái Đắc Kỷ mà nghe thân thích, triều thần đó mà, để biết thêm chi tiết có thể xem Na Tra, hihi).”

      Bảo bảo còn chưa học nhưng gần đây ở nhà cũng xem ít phim ti vi, đến ràng rành mạch, biến Hoắc Cố Chi hoàn toàn trở thành hình tượng Trụ Vương ti vi.

      Hà Cửu đứng bên cạnh nghe thấy thế, theo bản năng quét mắt về phía sau, phát có người, lúc này mới thở phào, trừng mắt liếc bảo bảo, ta khó có được cơ hội mát: “Tiểu thiếu gia, mấy lời đó cháu trước mặt Tham Mưu Trưởng ý!”

      Tham Mưu Trưởng bây giờ đâu còn quả quyết dũng như xưa nữa? Hoàn toàn biến thành đầu bếp riêng của Ngu tiểu thư rồi, chậc chậc, người khác đâu có thấy được bộ dạng ấy chuyên chú nghiên cứu sách nấu ăn đâu, chỉ vì sợ Ngu tiểu thư nhiều năm sống ở nước Mỹ chán các món ăn Tây.

      “Hừ.” Vừa nghĩ tới cái mặt đen lúc nãy của Hoắc Cố Chi, bảo bảo cảm thấy quá công bằng, nhất là chú Hà Cửu lúc nào cũng nhằm vào bé mà thêm dầu vào lửa, càng khiến bé tức giận: “Ba chỉ biết ở trước mặt cháu hóa thành cọp, còn ở trước mặt mẹ lại trình diễn vẻ dịu dàng, đáng tiếc mẹ được thấy bộ dáng kia của ba, chắc chắn thể đỡ nổi, thể nào cũng cảm thấy đáng ghét.”

      Lời vừa ra, Hà Cửu gấp như kiến bò chảo nóng, ta vội lui về phía sau, cách bảo bảo xa: “Tiểu thiếu gia, xin cháu tha cho chú. Chú thực cái gì cũng nghe thấy, là mình cháu Tham Mưu Trưởng chứ chú hề liên quan nha.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 19:: Cố ý làm khó dễ.

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Phu nhân thị trưởng Nam Giang tổ chức tiệc từ thiện vào buổi tối, dĩ nhiên như ánh sáng rực rỡ, cực kỳ náo nhiệt. Mặc kệ làm từ thiện hay là mua danh chuộc tiếng, ai buông tha cơ hội tự nâng giá trị con người tốt như vậy.

      Giản Uyển Linh cũng ngoại lệ. Sáng sớm, ta chuyện này với Mạnh Thiếu Văn, vì để ta vui vẻ, cho dù ta bận nhưng vẫn hủy các buổi xã giao buổi tối mà cùng ta tham gia tiệc.

      So với những người lừa gạt, trong ngoài giống nhau (*), Tiểu Như rất để tâm với những chuyện này, Tiểu Như dịu dàng, thiện lương như vậy, làm ta càng thêm quý trọng.

      *Có thể hiểu như khẩu phật tâm xà của VN.
      . . . . . .

      Tiệc từ thiện này được tổ chức ở hội sở (*), người tới trước đều là danh môn quý tộc, giá trị con người cũng bằng tấm thiệp mời tới nơi này.

      *Là nơi lấy người sở hữu bất động sản làm đối tượng phục vụ chủ yếu, nơi gồm các cơ sở phục vụ giải trí cao cấp. hơn là nơi tổ hợp gồm nhà hàng, phòng tiệc, quán bar, karaoke...chuyên để tổ chức tiệc tùng.

      Mạnh Thiếu Văn vừa dẫn Giản Uyển Linh xuống xe hấp dẫn vô số ánh mắt truyền thông, đèn flash đều tụ tập người hai người.

      "Giản tiểu thư, vừa đính hôn với Mạnh tổng, biết bao lâu nữa kết hôn?" Khó thấy được nhân vật quan trọng như vậy, ít phóng viên lộ ra vẻ vui mừng, họ ngừng chen lấn, ngừng đưa ra câu hỏi.

      Giản Uyển Linh chưa từng đứng trước ánh sáng của máy chụp hình của phóng viên như thế, ánh đèn lóe lên làm ta nheo mắt, trong lòng kiêu ngạo và kích động.

      Đây mới cuộc sống ta tưởng tượng, xuất với danh hiệu đại tiểu thư nhà họ Giản cùng thân phận Mạnh thiếu phu nhân, khiến ánh mắt của mọi người đều rơi vào người ta.

      "Thiếu Văn." Nhưng ta trả lời câu hỏi của các phóng viên mà cắn môi, nắm chặt tay người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt trắng trẻo, thuần khiết tuyệt mỹ thoáng qua tia kinh hoảng, như cực kỳ thích ứng được trường hợp náo nhiệt như thế này.

      Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, ta khẽ nhíu mày, che chở Giản Uyển Linh, để cho những phóng viên kia quấy rầy đến ta: " sao đâu, đừng sợ, lát nữa chúng ta vào."

      Vừa an ủi ta, ta vừa bước nhanh vào hội sở, khi ta bảo vệ người phụ nữ trong ngực, cần cũng biết thương trong hành động này.

      ít phóng viên nữ thấy họ vào liền tấm tắc: "Mạnh tổng nổi tiếng là người khiêm tốn, nếu ảnh chụp vội vã bảo vệ Giản đại tiểu thư được đăng lên, biết có bao nhiêu người phụ nữ còn độc thân ở Nam Giang ghen ghét nữa."

      . . . . . .

      "Thiếu Văn, cháu tới." Phu nhân thị trưởng Phương Man Ngọc bị ít phu nhân vừa kéo vừa cười. Mắt bà rất tinh, nhìn cái liền thấy Mạnh Thiếu Văn cằm tay Giản Uyển Linh, nhất thời nở nụ cười, tiếng với các phu nhân bên cạnh, rồi vui vẻ nghênh đón: "Nghe Tịnh Bách cháu bận, đến được, ngờ cháu lại đến, thằng nhóc kia dối."

      Lãnh Tịnh Bách là bạn thơ ấu của , đối với mẹ của (LT8-), Mạnh Thiếu Văn cũng rất quen thuộc, lúc này ta nở nụ cười dịu dàng: "Dì Phương, cái này thể trách Tịnh Bách, lúc đầu cháu đến là , công ty quá nhiều chuyện, phân thân ra được. Sau đó Tiểu Như khuyên cháu tới, dù sao cũng là làm việc thiện, nếu cháu đến, chẳng phải là rất có lỗi với lòng tốt bụng của dì Phương?"

      Phương Man Ngọc có khuôn mặt xinh đẹp, có thể thấy được bà là người đẹp dịu dàng khi còn trẻ, bà cưới rồi nhìn Giản Uyển Linh bên cạnh Mạnh Thiếu Văn, đáy mắt thoáng qua tia đánh giá. Bà dùng giọng điệu nhàn nhạt, nhiệt tình như vừa rồi mà : "Ngày hai người đính hôn, dì với cha Tịnh Bách họp ở Kyoto(*), thằng nhóc Tịnh Bách kia tặng quà cho dì của cháu rồi, phải ?"

      *thủ đô Nhật Bản từ năm 794-1869.

      Đây chính là đại tiểu thư nhà họ Giản Uyển Như? Là người phụ nữ khiến Thiếu Văn si mê? A....Cũng đẹp hơn cháu bà bao nhiêu.

      Mấy năm nay, Giản Uyển Linh vẫn ở nhà dưỡng bệnh, rất ít ra ngoài xã giao, nên bây giờ ta nhìn ra địch ý của phu nhân mình đối mặt, ngược lại cong môi vội đáp: "Chúng cháu nhận được quà của Tịnh Bách, rất hài lòng, cám ơn dì Phương."

      Từ , bộ dạng của ta rất giống với Giản Uyển Như, khách tới nhà luôn hai chị em rất xinh đẹp, nhưng có ai có thể phân biệt là chị, ai là em.

      Hôm nay có gương mặt độc nhất vô nhị (có hai), còn có thể được người đàn ông xuất sắc nhất dẫn ra ngoài xã giao. Giản Uyển Như, nếu chị ở dưới ( phủ, địa ngục) biết được, có tức giận đến nôn ra máu ?

      Mạnh Thiếu Văn ở thương trường nhiều năm, đương nhiên thông minh và nhìn xa hơn Giản Uyển Linh. Khi người phụ nữ bên cạnh vừa dứt lời, ta liền cười bất đắc dĩ: "Qùa của dì Phương là tốt nhất, dì và chú bình thường cũng rất bận rộn, Tịnh Bách có thể tới, cháu rất hài lòng."

      Phương Man Ngọc xuất thân từ danh môn vọng tộc, thậm chí lúc trẻ còn ở chung phòng với Vương Cốc Tuyết, bà rất vui khi cháu thích Mạnh Thiếu Văn, nhưng ngờ Giản Uyển Như này gặp đại nạn lại chết, còn giữ chặt trái tim Thiếu Văn.

      Bà quan sát Giản Uyển Linh rồi lạnh lùng rời , thèm trả lời ta mà thân thiết cười với Mạnh Thiếu Văn: "Thiếu Văn, dì đoán ngày cháu đính hôn có rất nhiều tiểu thư ở Nam Giang đau lòng, bây giờ còn dẫn Giản tiểu thư tới tham gia tiệc từ thiện của dì, phải cố ý kéo cừu hận sao? Thủy Dao nhà dì cũng phải người hiền lành gì, chừng khi gặp cháu quậy tơi bời!"

      Chẳng những chúc phúc vợ chồng mới cưới, ngược lại còn bóng gió, chỉ có Phương Mạn Ngọc làm được rồi.

      Bà vốn là người cao quý, hôm nay chồng bà giữ chức vị quan trọng, bà đương nhiên sợ ai, hơn nữa tính tình của bà luôn bao che khuyết điểm, luôn thương Phương Thủy Dao, hôm nay Giản Uyển Linh đụng vào họng súng rồi, bà có thể để ta có sắc mặt tốt trở về sao?

      Lời này vừa ra, Mạnh Thiếu Văn bất đắc dĩ, mà mặt Giản Uyển Linh bên cạnh ta trắng bệch, bàn tay trắng nõn nắm chặt thành quyền, cắn môi, đáy mắt có tia thù hằn kho thấy.

      "Dì Phương!" Manh Thiếu Văn muốn làm người phụ nữ bên cạnh hiểu lầm, cười khổ nhìn Phương Man Ngọc, trong giọng đều là ý bất đắc dĩ: "Cháu biết Phương tiểu thư rất xuất sắc, rất ưu tú, nhưng bên cạnh cháu có Tiểu Như rồi, cháu nợ Tiểu Như quá nhiều, chỉ có thể xin lỗi Phương tiểu thư."

      Thủy Dao là em họ của Tịnh Bách, bằng tuổi ta, cũng coi là em , ta vẫn coi là em , đương nhiên có tình nam nữ.

      Nhưng hôm nay ngờ dì Phương chuyện này trước mặt Tiểu Như, chừng Tiểu Như suy nghĩ lung tung.

      Biết được điều này, trong lòng ta lên tia áy náy, nắm bàn tay mềm mại của người phụ nữ bên cạnh, hạ mắt, dịu dàng gọi tiếng: "Uyển Như?"

      Chuyện náo nhiệt bao giờ thiếu các phu nhân thích bát quái (nhiều chuyện, bà tám ấy =_____:), xung quanh có ít tiểu thư, phu nhân tụ tập xem náo nhiệt, Giản Uyển Linh cảm thấy mặt nóng rát, khó chịu, ta muốn hôm nay ta trở thành người hạnh phúc nhất trong mắt người khác khi được làm bạn đời với Mạnh Thiếu Văn.

      Nhưng bất hạnh thường tới rất nhanh, làm tự tin của ta tan thành bọt biển.

      Thấy hiệu quả đạt được, Phương Man Ngọc cũng muốn làm khó nữa, bà che môi đỏ mọng, kêu lên tiếng: " xin lỗi, Giản tiểu thư, dì ngờ cháu biết chuyện của Thủy Dao và Thiếu Văn. Ai da, đều tại dì lắm mồm, cháu phải làm sao bây giờ? Nhưng cháu đừng suy nghĩ nhiều, Thiếu Văn đối với Thủy Dao chỉ là tình em đơn thuần."

      Chuyện như vậy khi bới móc, mặc dù Giản Uyển Linh kiềm chế nhưng cũng nhịn được mà mặt biến sắc, ta lạnh lùng nhìn bà mà ngầm oán, cắn môi, cả người run rẩy.....

      Nhưng lý trí cho ta biết, đối phương là phu nhân thị trưởng, phải người trêu chọc nổi, hơn nữa nhiều người nhìn như vậy, ta thể để mất mặt!

      "Xì...." Trong trường hợp căng thẳng như vậy mà bỗng nhiên truyền đến tiếng cười châm chọc, nhất thời thức tỉnh mọi người.
      Last edited: 10/2/15

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 20:: Ngu Vô Song là vị hôn thê của tôi.
      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      "Mạnh tiên sinh si tình với Giản tiểu thư như vậy làm người ta khâm phục, nhưng đáng thương thay Phương tiểu thư xinh đẹp như vậy, cuối cùng chỉ có thể tự rồi tự đau."

      Mọi người quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy Hoắc Cố Chi chưa từng lộ diện lại dẫn người đẹp chậm rãi xuất , mặc âu phục màu đen được cắt may hoàn mỹ, mặt mày tuấn nhã, bên môi cong lên thành đường cong nhàn nhạt, nhìn qua cực kỳ mê người.

      Nhưng khiến mọi người chú ý nhất người phụ nữ được dẫn theo, vị Hoắc tiên sinh này là con riêng của Mạnh tổng Hằng Viễn, cũng là con trai được Mạnh lão tán thưởng nhất, trước kia tham gia quân ngũ, có phong thái hơn bất cứ ai trong quân đội, sau đó biết vì nguyên nhân gì, giải ngũ để kinh doanh.

      Người này còn làm rối lễ đính hôn ở nhà họ Mạnh, ít người nghe thấy, nhưng biết lời đồn có là hay ?

      Hoắc Cố Chi đột nhiên xuất khiến Phương Man Ngọc có chút sững sờ, đối với người đàn ông làm kinh doanh những năm gần đây này, bà biết ít từ miệng chồng bà. Bởi vì người này khiêm tốn, công khai ra ngoài, nhưng người này rất quyền quý, tới thực làm bà có chút thụ sủng nhược kinh (*), lúc này chế nhạo Giản Uyển Linh nữa mà tươi cười chào đón .

      * Được sủng, cưng chiều mà lo sợ.

      So với nụ cười lúc trước, nụ cười này rực rỡ hơn biết bao nhiêu lần: "Hoắc tiên sinh đại giá quang lâm, làm bữa tiệc từ thiện của tôi náo nhiệt hơn."

      Dứt lời, bà mỉm cười nhìn Ngu Vô Song bên cạnh , trong mắt lóe lên tia kinh ngạc nhàn nhạt, mặt càng vui vẻ: "Vị tiểu thư xinh đẹp này là….?"

      Hoắc Cố Chi khẽ cười, liếc mắt nhìn người phụ nữ giả bộ đoan trang bên cạnh, trong mắt phượng lạnh lùng mà sắc có tia ám muội, môi mỏng nâng lên, ý cười nồng đậm: "Ngu Vô Song là vị hôn thê của tôi."

      Giới thiệu xong, lại làm mọi người giật mình kinh ngạc, ánh mắt đánh giá của họ rơi vào người Ngu Vô Song, xem ra lời đồn hôm đó là ?

      Phương Man Ngọc sững sờ vài giây, đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, cảm thấy người phụ nữ trước mặt rất tuyệt diễm, phải bà chưa từng thấy người phụ nữ xinh đẹp, nhưng người có khí chất như hiếm thấy.

      Kinh ngạc qua, bà thân thiện nở nụ cười: "Vậy chúc mừng Hoắc tiên sinh, khi kết hôn, nhất định phải gửi thiệp mừng cho chúng tôi, khó thấy được vợ chồng son xứng đôi như hai người."

      Trong những người này, kinh ngạc nhất là Giản Uyển Linh, ta để ý tới khó chịu lúc trước, nhìn chằm chằm Ngu Vô Song cách đó xa, trong lòng tràn đầy lửa giận.

      Lại là người phụ nữ hèn hạ này, lại là người phụ nữ hạ tiện này! Đáng hận nhất là ta phải con riêng, còn là hôn thê của Hoắc Cố Chi? ta có tài đức gì, có thể làm Hoắc Cố Chi thừa nhận thân phận của ta? !

      Vờ như thấy ánh mắt oán độc của Giản Uyển Linh, Ngu Vô Song khẽ nheo mắt, khẽ mỉm cười với ta, đáy mắt lộ ra tia trào phúng, cuối cùng ánh mắt rơi vào sắc mặt đông lạnh của Mạnh Thiếu Văn, nụ cười bên môi càng tươi.

      Mạnh Thiếu Văn đối với người phụ nữ mình mến như vậy sao? A. . . . . .

      Hôm nay mặc váy dài lộ lưng trần hiệu Pa¬paver¬rhoeas còn chưa đưa ra thị trường, dưới ánh đèn chói mắt, tấm lưng tuyết trắng tỏa ra ánh sáng bạch ngọc nhè , vô cùng chói mắt.

      Hoắc Cố Chi vỗ tay ngọc của người phụ nữ bên cạnh, khuôn mặt nghiêm túc lên tia dịu dáng: " ra tôi cũng rất muốn kết hôn, nhưng Vô Song luôn chê tôi cầu hôn lãng mạn nên chậm chạp chịu đồng ý."

      Ngu Vô Song nghe vậy, vui vẻ ở mặt có chút cứng lại, cắn môi đỏ mọng, nũng nịu trừng mắt nhìn người đàn ông cái: "Cố Chi, đáng ghét, chuyện như vậy mà cũng ra được."

      Trong miệng mặc dù như vậy, nhưng trong lòng tức giận nôn ra máu. Tên khốn kiếp này cũng biết bậy, còn cầu hôn? Mỗi ngày đều kiêu ngạo như chim khổng tước, cầu hôn ở đâu ra?

      Khi nắm tay , Phương Man Ngọc nhìn thấy, càng vui vẻ: "Ngu tiểu thư xinh đẹp như vậy, đương nhiên phải cẩn thận, nếu Hoắc tiên sinh muốn ôm người đẹp về nhà, xem ra cần cố gắng phen."

      "Đây là đương nhiên." Hoắc Cố Chi chút do dự liền đồng ý, cười đắc ý, liếc nhìn người đẹp có sức quyến rũ bắn ra bốn phía bên cạnh, đường cong bên môi càng hoàn mỹ: "Tôi phải bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh như Mạnh tiên sinh, tôi chỉ có Vô Song, cho dù thế nào cũng phải giữ ấy chặt."

      Lời này vừa ra, còn lãng mạn hơn hoa tươi,kim cương, trái tim của rất nhiều tiểu thư ở đây cũng mềm , nhìn gò má người đàn ông tuấn, trái tim đập loạn.

      Gien của nhà họ Mạnh tốt, mặc kệ là Mạnh Thiếu Văn, hay là Hoắc Cố Chi nhân trung long phượng (*), đều có khuôn mặt tuấn tú khiến người ta kinh sợ.

      * Rồng phượng trong loài người.

      Phương Man Ngọc thầm kêu tốt, trong lời của Hoắc Chi đều muốn chèn ép Thiếu Văn, Thiếu Văn đối xử với Tịnh Bách rất tốt, tóm lại, bà nên đứng về phía Thiếu Văn.

      "Hoắc tiên sinh có con trai, còn giải quyết được chuyện cầu hôn nho này?" Nhưng khi bà chưa kịp lên tiếng, giọng lạnh lùng của Mạnh Thiếu Văn vang lên, người đàn ông có khuôn mặt dịu dàng như ngọc, nhưng khi ra những lời này lại có chút băng lạnh.

      Trong hội sở, mọi người đều ngu ngốc, há có thể nhìn thấy khí khẩn trương giữa hai người đàn ông này? Hơn nữa, từ xưng hô xa cách của bọn học có thể nhìn ra, quan hệ của hai người này tốt, có thể là căng thẳng đến đóng băng.

      Biết có người hiểu lầm quan hệ giữa và bảo bảo, nhưng Hoắc Cố Chi cũng giải thích, ngược lại khẽ mỉm cười, nhàng : "Chẳng lẽ Mạnh tiên sinh cầu hôn Giản tiểu thư? Chậc chậc, đây phải là hành động của thân sĩ."

      Hoắc Cố Chi ba mươi tám tuổi có sức hấp dẫn của tuổi trưởng thành hơn Mạnh Thiếu Văn ba mươi tuổi, nếu Mạnh Thiếu Văn quý công tử có tài có đức Hoắc Cố Chi đại trượng phu trầm ổn, khuôn mặt như tiên giáng trần, phong thái chững chạc, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười đủ làm người ta si mê.

      Giản Uyển Linh cảm thấy tay người đàn ông bên cạnh nắm chặt tay mình, ta cắn môi, tay truyền tới đau đớn nhưng ta dám kêu lên.

      Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, khóe môi hơi nhếch, đáy mắt Mạnh Thiếu Văn lộ ra hàn băng thể hòa tan: "Tôi quen biết Tiểu Như từ , căn bản cần hình thức giả dối này."

      Lúc này, Giản Uyển Linh đứng sát người đàn ông bên cạnh hơn, cong cánh môi, dịu dàng cười tiếng, quả nhiên là diễn xuất của các tiểu thư khuê các: " ra tôi thích cách cầu hôn nổi như vậy, chỉ cần hai người nhau lòng, coi như có những thứ kia, cũng có thể ân ân ái ái. Ngược lại, nếu như hai người có qua hệ, cuộc hôn lễ xa hoa, cũng như thể đầu bạc răng long."

      Lời này, ta cười như cười mà nhìn Ngu Vô Song, hiển nhiên là có ý.

      Ngu Vô Song cũng phải người hiền lành gì, nhướn lông mày kẻ đen, khuôn mặt trắng nõn treo nụ cười nhạt hoàn mỹ, trực tiếp cong môi phản kích: "Giản tiểu thư tôi và Cố Chi sao? Nhưng mà đáng tiếc, tôi biết Cố Chi vài chục năm rồi, kết hôn với người phụ nữ mà là chuyện lớn cả đời, nếu ngay cả kỷ niệm đáng giá là cầu hôn cũng tiếc nuối."

      Tối nay, Ngu Vô Song hết sức im lặng, im lặng đến mức khiến Mạnh Thiếu Văn quên người phụ nữ này nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ nghe lên tiếng, mày kiếm ta cau lại, trong lòng có loại cảm giác cực kỳ phức tạp.

      Ngu Vô Song kéo tay Hoắc Cố Chi, mặt mang theo nụ cười mỉm chê vào đâu được, biết cáo quý hơn Giản Uyển Linh tuy xinh đẹp nhưng bệnh yếu biết bao nhiêu lần, cánh môi son hé mở, giọng thanh lệ mềm mại, nhưng lời ra lại làm cho sắc mặt người ta hơi thay đổi.

      "Nghe mấy năm trước, thân thể Giản tiểu thư được tốt, phải ở nhà dưỡng bệnh, rất Mạnh tiên sinh, cho nên mới bỏ qua bước cầu hôn quan trọng. Nhưng mà tôi cảm thấy, người phụ nữ rụt rè tốt hơn, thể vì bản thân có chút khuyết điểm liền dằn nổi phải tùy tiện tìm người gả?"

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh, người phụ nữ này điên rồi sao? Trường hợp này lại có can đảm chừa mặt mũi cho đối phương, đây quả thực là công khai tát vào mặt Đại tiểu thư nhà họ Giản, thân thể ta được tốt cho nên mới gấp gáp lập gia đình.

      Chương 21: Gọi tôi tiếng thím?

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      ai ngờ vị hôn thê của Hoắc Cố Chi lại kiêu ngạo như thế, chẳng thèm để tiểu thư nhà họ Giản vào mắt, chỉ có Hoắc Cố Chi thấy , sau hận thù này của đau lòng thể tả.

      Trước mặt người ngoài, càng cho Giản Uyển Linh mặt mũi càng đau lòng. Dường như theo bản năng, tim thắt lại. nắm chặt bàn tay ngọc ngà lạnh lẽo bên cạnh, tiếp thêm sức mạnh cho .

      Ngu Vô Song nhướn mày, khẽ cười liếc nhìn Hoắc Cố Chi, có quyền thế đúng là tốt, chỉ dựa vào thân phận vợ chưa cưới của , làm chuyện gì cũng rất dễ dàng.

      Mấy phu nhân, tiểu thư đứng cạnh đều trợn mắt há mồm, dám tin vào những gì mình vừa nghe. Mạnh Thiếu Văn phản ứng lại, mặt lạnh : "Ngu tiểu thư cứ nhằm vào chúng tôi là có ý gì? Trước mặt mọi người mà dám bôi nhọ Uyển Như như thế, tôi có thể kiện tội phỉ báng."

      Tính tình của Mạnh Thiếu Văn rất tốt, rất giống ba , nhưng khi xử lý việc lớn quả quyết, độc ác hơn ba nhiều. Nếu hỏi trong cuộc đời có vết nhơ gì thể nghi ngờ chính là chú út của , người đàn ông này là con riêng của nhà họ Mạnh,
      chỉ tranh đoạt cổ phần tập đoàn với mà còn khiến Hằng Viễn hổ thẹn, bây giờ người phụ nữ của năng lỗ mãng với Uyển Như như thế, há có thể tha thứ cho họ?

      Tiếng của Mạnh Thiếu Văn vừa ngừng, khí trong sân càng nghiêm trọng, tiếng nghị luận cũng , xem ra Mạnh công tử nổi cáu , có ai biết ta rất chiều đại tiểu thư nhà họ Giản? Đừng thân thể ta tốt, dù có thiếu tay thiếu chân ta cũng cưới, lần này Ngu tiểu thư đụng phải sừng trâu rồi.

      Mỗi lần Ngu Vô Song nghe thấy ta thâm tình khẩn thiết gọi bên cạnh là Uyển Như đều buồn nôn, cao ngạo dời tầm mắt, mặt chút lo sợ mà còn ưu nhã cười nhạt: "Mạnh tiên sinh cần gì phải khẩn trương như thế, tôi chỉ thôi, chẳng lẽ tôi phải lừa dối lương tâm để cổ động khích lệ Giản mới được sao? Haiz, đáng tiếc, Ngu Vô Song tôi rất tốt tính, láo được."

      Ngu Vô Song quá đàng hoàng hơn hai mươi năm nên mới rơi vào tình trạng này, chẳng lẽ Giản Uyển Linh mạo danh thay thế , còn phải mỉm cười hạnh phúc?

      ". . . . . . ." Đây phải là lần đầu tiên Mạnh Thiếu Văn thấy công phu miệng lưỡi của này, nhưng lần nào thấy sắc mặt cũng xanh mét: " Ngu có ý kiến gì với chúng tôi sao thẳng? Dùng lời làm tổn thương ấy phải là cách làm quang minh lỗi lạc."

      Lúc này, Giản Uyển Linh được Mạnh Thiếu Văn bảo vệ trong ngực, khuôn mặt trắng trong thuần khiết lộ vẻ khó xử, giống như là thể chịu nổi xỉ nhục, từng giọt nước mắt trong suốt chảy ra, ta cắn môi, đầu vai gầy hơi run: "Thôi, Thiếu Văn, đừng nữa, chuyện Ngu ưa em phải ngày ngày hai rồi. . . . . . Lần trước ở Hằng Viễn, ấy. . . . . ."

      ta nghẹn ngào, còn chưa hết khóc tiếp, mặt lộ ra vẻ uất ức, so với khí thế cường đại của Ngu Vô Song lại càng hấp dẫn đàn ông hơn.

      Đàn ông mà, luôn thích mấy mảnh mai như nước, Ngu Vô Song đẹp có đẹp, nhưng lại mềm mại, trong trường hợp này còn dám phá phách ràng là coi nhà họ Giản và nhà họ Mạnh ra gì.

      Phụ nữ như vậy tựa như vầng trăng trời, chỉ có thể đứng xa nhìn, thể khinh nhờn, khiến người ta có cảm giác xa cách.

      Mọi người lại phải người ngu, ta muốn lại thôi càng khiến mọi người tò mò, bao nhiêu đây cũng khiến mọi người đoán được chút ít, có vẻ như đây phải là lần đầu tiên Giản tiểu thư và Ngu tiểu thư gặp nhau, chừng trước kia còn có thâm thù đại hận nữa.

      Mạnh Thiếu Văn thấy người con bên cạnh mình phải chịu uất ức, nghĩ đến ngày đó Uyển Như ở Hằng Viễn bị bắt nạt, lòng đau như cắt, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng tràn ngập đau lòng: " xin lỗi, chuyện ngày đó, đến bây giờ vẫn chưa cho em câu trả lời thỏa đáng..."

      ta còn chưa an ủi xong bị Hoắc Cố Chi cười lạnh cắt đứt, người đàn ông mặt mũi vô song, đẹp tựa minh ngọc, nhưng lúc này lại có vẻ lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm của rơi người Giản Uyển Linh làm bộ, khóe môi cong lên như trào phúng.

      " Giản đúng là ăn cắp mà còn la làng [1], chuyện ngày đó ở Hằng Viễn thế nào, chẳng lẽ lại biết? Hay là thấy Vô Song nhà tôi thấp cổ bé họng nên muốn vu oan hãm hại ấy?"

      [1] Nguyên văn là: Kẻ ác cáo trạng trước.

      ngờ lại giúp chuyện, Ngu Vô Song kinh ngạc ngẩng đầu lên liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, mím đôi môi mỏng hoàn mỹ, mặt mày đẹp tựa tranh vẽ. Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của , hạ mắt nhìn cái, trong mắt xẹt qua ý cười nhàng, chỉ có điều ý cười kia nhìn thế nào cũng có chút ý tứ giành công.

      Quen mười ba năm, sống cùng năm năm, Ngu Vô Song quá là người thế nào, thấy như vậy, cảm động của hoàn toàn biến mất.

      Dưới ánh nhìn lãnh lẹo của người đàn ông, thân thể gầy yếu của Giản Uyển Linh ngừng run rẩy, ta cắn chặt môi, khóe mắt rưng rưng nhìn Hoắc Cố Chi đứng cách đó xa, cười gượng.

      "Hoắc tiên sinh cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy? Tôi muốn so đo chuyện Ngu mạo phạm tôi khi ở Hằng Viễn rồi, tại sao còn phải chửi bới tôi? Tôi biết hòa hợp với Thiếu Văn nhưng dù sao hai người cũng là người nhà, là trưởng bối của tôi và Thiếu Văn, chúng tôi rất kính trọng , tại sao thể hòa hợp với chúng tôi chút?"

      Giọng của ta êm ái, mặt mày như buồn như lo, khiến ít đàn ông muốn ôm vào ngực che chở.

      Mạnh Thiếu Văn và Hoắc Cố Chi hợp nhau phải chuyện ngày ngày hai, bây giờ nghe Giản Uyển Linh vậy, (MTV) lập tức cau mày, nhưng nghĩ tới cũng chỉ tốt bụng , chỉ có thể nhịn xuống, chỉ có điều sắc mặt khó coi khiến cả người tỏa ra khí thế thâm trầm lạnh lẽo.

      Mọi người đứng xem tuồng chỉ cảm thấy uổng công đến đây, chỉ có thể xuất truyền hình mà còn có thể xem mấy bí mật trong nhà giàu sang quyền thế.

      Ngu Vô Song thể khen thầm tiếng, người phụ nữ này mới là miệng lưỡi khéo léo, năm nay gặp, bản lĩnh láo chớp mắt của ta ngày càng tiến bộ, năm đó ở trước mặt cha mẹ phải ta cũng giả nhu nhược, khiến người ta đồng tình như vậy sao? Cuối cùng người gánh chịu sai lầm luôn luôn là ?

      Nghĩ tới đây, ánh mắt khó nén hận thù, giễu cợt lên tiếng: "Nếu Giản kính trọng Cố Chi như thế có nên gọi ấy tiếng chú, gọi tôi tiếng thím nhỉ?"

      Lời này vừa ra ngay cả sắc mặt Hoắc Cố Chi cũng khẽ biến, nhìn nụ cười tươi tắn của bên cạnh, lòng khẽ nhúc nhích, khỏi bật cười, bé này, đúng là chẳng chịu ăn chút thua thiệt nào cả.

      Cho dù Giản Uyển Linh tâm tư linh hoạt, nghe vậy cũng chịu được nữa, bộ dạng nhu nhược biến mất, ánh mắt phóng hỏa nhìn chằm chằm đối diện, thầm cắn răng: "Ngu Vô Song!"

      Lúc này Phương Man Ngọc cũng coi như hiểu , có phụ nữ có cãi vã, hai này ràng có thù cũ, mượn bữa tiệc từ thiện này của bà để làm loạn!

      Nghĩ tới đây, bà bình tĩnh lại, đứng ra hòa giải: "Được rồi, được rồi, Giản tiểu thư đừng tức giận nữa, Ngu tiểu thư chỉ đùa với cháu thôi, hai cháu đề là khách quý của dì, dạ tiệc còn chưa bắt đầu náo loạn lên quá nể mặt dì rồi."

      Câu cuối cùng, giọng điệu của bà hơi trầm xuống, mặc dù cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, khiến ít người có suy nghĩ mới.
      Last edited: 10/2/15
      mal, linhdiep17B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :