1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11:: Ngày làm việc đầu tiên.

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      Oanh oanh yến yến xuân xuân,

      Hoa hoa liễu Liễu chân chân,

      phong phong vận vận.

      Kiều kiều nộn nộn,

      Đình đình đương đương nhân nhân.

      (Người con độ xuân sắc, lả lướt diễm lệ như liễu như hoa, từng lời từng cử chỉ đều vô cùng thùy mị, mà thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, ở chỗ nào cũng đẹp.)

      Giản Uyển Linh mới vừa tắm xong, gò má hồng nhuận, dáng người lung linh được bọc trong khăn tắm màu trắng, tóc dài ướt nhẹp xõa ở đầu vai còn nước, hai mắt mê mang như kính mờ phòng tắm sau lưng, thẹn thùng nhìn Mạnh Thiếu Văn.

      Thấy gì, mím môi giọng : "Có muốn em chuẩn bị nước tắm cho , Thiếu Văn?"

      Giọng của phụ nữ mềm mại như nước, làm Mạnh Thiếu Văn phục hồi tinh thần, đứng lên, màn trước mắt làm dời tầm mắt theo bản năng, trong lòng lo lắng.

      Động tác của đột ngột lúng túng, hiển nhiên cảnh tượng như vậy có trong tưởng tượng của .

      Giản Uyển Linh thấy như vậy, đáy mắt mang theo ý cười, bước hai bước, đứng bên cạnh , mắt đẹp sáng ngời híp lại, ý cười dạt dào: "Thiếu Văn, khẩn trương? Ngày hôm qua chúng ta đính hôn, tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, về sau chúng ta ngủ cùng nhau mỗi đêm, khẩn trương như vậy làm em thấy buồn cười."

      Thiếu Văn của , mặc dù ra đời trong gia đình giàu có hiển quý, nhưng chưa bao giờ có tật xấu của người giàu, cuộc sống ngược lại đơn giản, tính tình ôn hòa, là thiếu gia ưu nhã.

      Người đàn ông như vậy, khiến vô số thiên kim tiểu thư ái mộ, nhưng cuối cùng lại thành chồng của , mỗi lần nghĩ tới đây, đáy lòng rất thỏa mãn.

      "Tiểu Như, có ý đó." Đối mặt với mình từng mắc nợ, trong lòng Mạnh Thiếu Văn vẫn còn tia đau lòng, ánh mắt của di chuyển, rơi vào người Giản Uyển Linh, trong tròng mắt đen tĩnh mịch thoáng qua tia phức tạp: "Tiểu Như, em nhớ gì về chuyện trước kia?"

      Đối với , cảm thấy trách nhiệm nhiều hơn hạnh phúc, nếu phải là chuyện ngoài ý muốn kia, có lẽ Tiểu Như cũng bị tai nạn, bị mất trí nhớ.

      Nhiều lần, đều tự nhủ, người sống mới là quan trọng nhất, nhưng Tiểu Như có những ký ức kia lại làm có cảm giác xa lạ.

      Giống như tại, trong cảnh tượng như vậy, hề vui sướng, chỉ có cảm giác xa lạ. . . . . .

      "Sao vậy Thiếu Văn?" vui vẻ ở mặt Giản Uyển Linh hơi cứng lại, vội vàng thu hồi ánh mắt, cắn cặp môi đỏ mọng, chỉ sợ người đàn ông trước mặt nhìn ra cái gì: "Em bị mất trí nhớ phải là chuyện ngày ngày hai, năm đó phải bác sĩ cũng giải thích ràng rồi sao?"

      Đồ giả thể trở thành đồ , Giản Uyển Linh rất thông minh, nhưng cũng rất sợ người khác hỏi những chuyện xảy ra năm đó, dù sao nhiều sai nhiều, mặc dù ta với Giản Uyển Như cùng nhau lớn lên, nhưng cũng có số mặt mà ta chưa biết .

      trước mặt dùng hàm răng trắng tinh cắn môi, Mạnh Thiếu Văn nhìn thấy tất cả, đáy mắt thoáng qua tia đau lòng, tiến lên nhàng nắm tay
      của , mặt lộ vẻ tiếc nuối áy náy: "Uyển Như, xin lỗi, nên nhắc tới chuyện đau lòng của em, năm đó làm chuyện có lỗi với em, nhưng em phải tin tưởng, rất em, nguyện ý dùng cả cuộc đời sau này để chuộc lại sai lầm của ."

      ra năm đó từng hận Giản Uyển Linh, nhưng sau khi nghĩ lại người đáng trách là , bai bảo phân biệt , ý chí đủ kiên cường? Lại nhầm Sài Lang thành Tiểu Bạch Thỏ?

      Người đàn ông bên cạnh dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Giản Uyển Linh khiến hoàn toàn có sức chống cự, lập tức nhào vào trong ngực , ôm chặt, trong giọng lộ ra tia cảm động: "Thiếu Văn, đừng nữa, chúng ta là vợ chồng. Mặc kệ trước kia em em làm chuyện gì, tại ta rồi, em còn hận nữa. Em chỉ muốn sống qua ngày cùng !"

      hơi ngừng lại rồi tiếp tục dịu dàng : "Có lẽ biết, sau khi em bị mất trí nhớ, nhớ bất cứ chuyện gì, nhưng sau khi tỉnh lại, gặp lại trong lòng em có cảm giác rất mãnh liệt, lúc ấy em biết, trước kia em rất thân thiết với người đàn ông này."

      Từ , Giản Uyển Linh cần lo chuyện cơm áo, hơn nữa thiếu cái gì, cả đời đều tranh đấu với Giản Uyển Như, ta (GUN) có, phải có, ta có, cũng phải có.

      Sau lại trưởng thành nếu Giản Uyển Như bạn trai dịu dàng, thậm chí đến nhà bàn chuyện cưới gả, có thể dễ dàng tha thứ sao?

      chỉ muốn có người đàn ông này, còn muốn cái đinh trong mắt là Giản Uyển Như biến mất đời này.

      Những lời này làm Mạnh Thiếu Văn vui vẻ, ánh mắt đen sâu thẳm của lên vui mừng nồng đậm, chợt thấy tóc người phụ nữ trong ngực còn ướt nhẹp.

      đỡ ngồi xuống giường, gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt: "Tiểu Như, em ngồi ở đây, sấy tóc giúp em. Mấy năm nay thân thể em được tốt, tóc ướt bị cảm."

      Mặc dù đầu xuân rồi, nhưng bây giờ đêm khuya, nhiệt độ cực thấp, thể để thân thể Tiểu Như bệnh.

      Giản Uyển Linh ngồi giường, khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng yếu ớt, đối mặt đối với người đàn ông quan tâm, đáy lòng rất ngọt ngào, nhưng đây là đêm tân hôn của , thể chờ đợi thêm được nữa, muốn vào Thiên Đường cùng .

      Nhưng người đàn ông trong phòng vội, đợi chuyện, liền xoay người vào phòng tắm cầm máy sấy.

      Cắn cánh môi đỏ mọng, mặt Giản Uyển Linh thoáng qua tia thẹn thùng, thừa dịp Mạnh Thiếu Văn vào phòng tắm, bọc người khăn tắm mà tới trước bàn trang điểm trong gương ra khuôn mặt như hoa sen mới nở.

      Nhìn chút, cong môi cười đắc ý, sau khi người phụ nữ kia chết, gương mặt này của là độc nhất vô nhị, mặc kệ Thiếu Văn thích gương mặt này, hay là thích tính tình dịu dàng mát lạnh, đều có....

      ...............

      tuần lễ sau, trong ánh nắng tươi sáng, tập đoàn Hằng Viễn cũng chào đón năm mới, sau đó là kỳ tuyển dụng náo nhiệt nhất.

      Làm trong tập đoàn nổi tiếng nhất Nam Giang, vô số người tốt nghiệp trường cao đẳng muốn thực tập ở Hằng Viễn đều muốn nắm chắc cơ hội vinh dự này.

      Năm năm sau Ngu Vô Song tự mình lái xe tới tập đoàn Hằng Viễn lần nữa đến nơi, chậm rãi dừng xe.

      Tháo kính mát xuống, ngửa đầu nhìn chăm chú vào tòa cao tầng này, môi đỏ mọng hơi cong, trong lòng cười nhạo hai tiếng.

      Năm đó, mỗi lần tới này, đều là tài xế lái xe sang trọng đưa tới. Nhưng lần này, lại lấy thân phận nhân viên để vào Hằng Viễn, nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng. Trước kia, là đóa hoa thủy tinh được chăm sóc cẩn thận, chỉ cần đụng chút là vỡ, hơn nữa vỡ thành từng mảnh , cách nào phục hồi...

      Lần này, muốn làm công chúa nữa, muốn làm nữ vương, nữ vương khiến những người thiếu nợ đều phải lấy máu để trả.

      suy nghĩ rất chăm chú, cho nên nghe tiếng kèn vang lên sau lưng....

      ....................

      Mạnh Thiếu Văn làm rất sớm bởi vì phải kết hôn, ngày nghỉ chỉ cách nhau có mấy ngày, nên ngày tân hôn thứ ba liền bắt đầu làm, vì thế, khiến Giản Uyển Linh khó chịu lâu, ảo tưởng về tuần trăng mật trước kia đều tan vỡ.

      Sáng sớm hôm nay, lái xe làm theo lẽ thường, đến trước cao ốc chiếc Ferrari màu đỏ chặn hướng của , cau mày, bóp kèn vài cái nhưng chiếc xe trước mặt có động tĩnh gì.

      Sau đó trầm mặt mở cửa xe, tới, gõ cái lên cửa sổ xe Ferrari. Nhưng ngờ, sau khi cửa sổ xe chậm rãi quay xuống, lại lộ ra gương mặt tuyệt sắc của Ngu Vô Song.
      Last edited by a moderator: 1/2/15
      Nhược Vân, mal, linhdiep172 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12:: Còn nhiều thời gian.

      Editor: Thiến Tiếu Tiếu

      "Hi. . . . . . Mạnh tổng, là trùng hợp."

      Những năm gần đây, Ngu Vô Song sớm luyện bản lĩnh nhìn mặt mà chuyện. Trước kia có cử chỉ dịu dàng của tiểu thư khuê các, nhưng bây giờ, chỉ cần nhăn mày, mỉm cười cũng rất quyến rũ, loại mỹ nhân này làm đàn ông chỉ liếc mắt cái, tim liền đập thình thịch.

      Bên tai đột nhiên vang lên tiếng động, làm thu hồi tâm tình phức tạp, cười chào hỏi với người đàn ông đứng ngoài xe .

      Sau khi kéo cửa sổ xe xuống, lộ ra gương mặt quyến rũ,khiến Mạnh Thiếu Văn sửng sốt chốc lát. Ngày đó rất vội vàng, tại mới có thể cẩn thận quan sát gương mặt trước mặt này, phát ra là chỉ là suy nghĩ của , Uyển Nhưyên tĩnh ôn hòa, giống loại mị quang bắn ra bốn phía như thế này.

      Nghĩ tới đây, cong khóe môi, lạnh nhạt ra: "Tiểu thư, xe của cản trở xe của tôi, phía trước là chỗ đậu xe của tôi."

      Theo tầm mắt của , Ngu Vô Song thấy trước mặt Cao ốc là chỗ đậu xe, đoán chừng là đặc biệt chia cho tập đoàn cao cấp dừng xe, mà khi Mạnh Thiếu Văn thăng chức làm Tổng giám đốc, đương nhiên đậu xe ở tầng hầm đậu xe như trước kia.

      Trong nháy mắt, trong đầu xẹt qua vô số ý tưởng, nhưng cuối cùng bình tĩnh lại, đẩy cửa xuống xe, mặt đối mặt với người đàn ông mặt lạnh, cười xin lỗi tiếng: "Mạnh tổng, là xin lỗi, lần đầu tiên tôi tới Hằng Viễn làm việc, còn chưa biết đường, biết bãi đậu xe ở đâu."

      Hôm nay, Ngu Vô Song mặc âu phục màu trắng, quần phẳng chín phần, cộng thêm đôi giày cao gót màu đỏ, trang phục đơn giản nhưng khi mặc người rất đẹp mắt, có phong cách nữ kinh doanh.

      còn có gương mặt tinh xảo, tóc quăn màu nâu lẳng lặng xõa ở đầu vai, cánh môihồng nhuận, làm người ta nhịn được mà muốn âu yếm.

      Khi đến gần, Mạnh Thiếu Văn theo bản năng lui về phía sau hai bước, lông mày như mực nhíu lại, sắc mặt u ám: " tới Hằng Viễn làm việc?"

      Sau trận tai nạn ngoài ý muốn, đối với người phụ nữ xa lạ nhưng xinh đẹp, đều có cảm giác bài xích, hơn nữa người phụ nữ tản ra sức quyến rũ mê người như càng làm cảnh giác.

      "Chẳng lẽ nhìn tôi giống?" Nhìn thấy động tác né tránh của , trong mắt phượng sâu thẳm của Ngu Vô Song thoáng qua ánh sáng nhàn nhạt. cười tựa vào chiếc Ferrari màu đỏ, bất đắc dĩ bật cười: "Tôi chỉ là người phụ nữ nho muốn kiếm tiền nuôi gia đình, có công việc nuôi thế nào?"

      Lời nửa nửa giả này khiến đáy mắt Mạnh Thiếu Văn thoáng qua tia nghiền ngẫm. Ánh mắt liếc qua chiếc Ferrari FF sau lưng , sau đó cong môi cười châm biếm: " ngờ Hoắc tiên sinh rộng rãi như vậy, lại cam lòng để người phụ nữ của mình ra ngoài làm việc."

      Xem ra Hoắc Cố Chi rất quan tâm , cho chiếc xe hơn năm trăm vạn, còn làm cái gì?

      Làm như nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của , Ngu Vô Song cười, vén tóc dài bên tai, nâng cái cằm trắng như tuyết, ánh mắt vừa đau khổ vừa mềm mại: "Đó là của ấy, tôi quá vui mừng khi nhận tiền của đàn ông."

      Lời này ngược lại là , sau khi có năng lực kiếm tiền, liền dùng tiền của người đàn ông kia, nhưng mà quan hệ giữa hai người rất phức tạp, thể tách rời, mượn số tiền lớn, còn giúp đỡ gây dựng nghiệp, có thể phủi sạch quan hệ sao?

      Mạnh Thiếu Văn mấp máy môi mỏng, đối với lời như thế cũng để ở trong lòng. người phụ nữ tuổi còn trẻ, còn rất xinh đẹp có chiếc xe hơn năm trăm vạn, nếu phải người đàn ông mua cho, chẳng lẽ có năng lực kiếm được số tiền này?

      đứng ở đó, thân thể cao lớn, cười như gió cuân, nhưng đáy mắt lại lộ ra kiên quyết khiến người ta sợ hãi: "Hằng Viễn chúng tôi hoan nghênh những nhân viên có năng lực gia nhập, nhưng mà trước tiên, hi vọng ngày đầu tiên tiểu thư làm làm việc bị trễ là được."

      Đối với vẻ mặt lạnh nhạt người đàn ông, Ngu Vô Song hạ tầm mắt, đương nhiên nghe được ý trong lời của , cũng cưỡng cầu, ngược lại kiều mỵ cười tiếng, biểu thoái mái: " là xin lỗi, sáng sớm mà cản trở Mạnh tổng, tôi lái xe ."

      Hai người đứng lầu dưới Cao ốc trò chuyện hồi lâu, các nhân viên ngang qua lộ ra vẻ mặt bát quái (nhiều chuyện), cũng biết người phụ nữ này có lai lịch gì mà có thể khiến Mạnh tổng gần nữ sắc thân thiết với ban ngày ban mặt như vậy?

      Nếu phải là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi, có lẽ Mạnh Thiếu Văn sớm kêu bảo vệ tới dẫn xuống bãi đậu xe rồi, nhưng bây giờ có hành động nào, thậm chí còn lùi lại, như muốn nhường đường cho .

      Ngu Vô Song nhìn thấy tất cả, cắn đôi môi đỏ mọng, Mạnh Thiếu Văn trở nên hợp tình hợp lí như vậy từ khi nào?Trước kia phải rất dịu dàng, thích giúp người khác làm niềm vui sao?

      Thời gian trôi qua, con người cũng thay đổi, nghĩ đến điều này, Ngu Vô Song cũng cưỡng cầu nữa. Sau khi lên xe, cười chào Mạnh Thiếu Văn ngoài xe, sau đó liền chạy xe ra ngoài.

      Còn nhiều thời gian, vào Hằng Viễn, còn thiếu cơ hội tiếp xúc với người đàn ông này sao?

      Mạnh Thiếu Văn a Mạnh Thiếu Văn, trong 5 năm, cũng nhận ra kia ( MUL đóng giả MUN ấy) là đồ giả mạo, đây chính tình với tôi năm đó? A. . . . . . Tôi ngược lại muốn nhìn, nếu như biết được ? Các người tự cho mình là người có đức tính cao thượng nhưng dối người lừa mình!

      . . . . . .

      Bởi vì lưu lại chút, lúc Mạnh Thiếu Văn vào phòng làm việc chín giờ bốn mươi rồi, so với bình thường muộn mười phút.

      Thư ký Lâm Tuấn bưng cà phê lên trước, chỉ vào tay đồng hồ đeo tay, cười trêu ghẹo sếp: "Sếp. . . . . . Ngài tuần trăng mật, ngờ hôm nay muộn hơn ngày thường, ra vợ chồng mới cưới đều thế."

      Lâm Tuấn theo hơn mấy năm, là trợ thủ đắc lực nhất của trong công ty, đối với trêu ghẹo của (TL), (MTV) cau mày giải thích: "Nếu như ở cùng Uyển Nhưthì sao nhưng mới vừa rồi gặp phải người phụ nữ của Hoắc Cố Chi ở dưới lầu. Đúng rồi, cậu mau tới bộ phận nhân lực tìm hiểu xem hôm nay có nhân viên mới tới công ty rồi báo cho tôi."

      Nếu có thể trở thành thư ký của Mạnh Thiếu Văn, Lâm Tuấn cũng ngốc, hơn nữa, (LT) cũng biết ít về trò cười trong tiệc cưới, lúc này kinh ngạc : "Sếp, ý của ngài là người phụ nữ xuất tại tiệc cưới ngày đó?"

      đúng, thế nào Hoắc Cố Chi cũng là cổ đông của tập đoàn Hằng Viễn, những năm này kinh doanh rất tốt, đến nỗi để người phụ nữ của mình ra ngoài làm việc. . . . . .

      "Cậu mau tìm hiểu ràng rồi sau." Mặc dù cùng người phụ nữ mến đính hôn, nhưng gần đây tâm tình của Mạnh Thiếu Văn được tốt, ngược lại có cảm thấy áp lực, nhấp ngụm cà phê, sau đó dựa vào ghế, vuốt vuốt mi tâm, lạnh giọng dặn dò.

      "Mấy năm này, Hoắc Cố Chi ra nước ngoài, ai biết việc kinh doanh của lớn bao nhiêu, nhưng thỉnh thoảng nghe được đắc ý trong giọng của ông cụ, tôi chỉ biết có tiền đồ nhất định, nếu ông cụ hài lòng như thế!"

      "Ý của ngài là người phụ nữ kia có thể là gián điệp Hoắc Cố Chi phái tới?" Lâm Tuấn trợn to cặp mắt, vẻ mặt khó tin: "Người phụ nữ kia còn sinh cho đứa con, phái ta tới phải càng làm người ta nghi ngờ hơn sao?"
      mal, linhdiep17B.Cat thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Chia phòng ở.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      "Hoắc Cố Chi ngu đến mức phái người nổi bật như vậy đến làm gián điệp đâu." Lẳng lặng tựa lưng vào ghế ngồi, mặt mũi Mạnh Thiếu Văn rất tuấn tú, trước những lời của trợ lý, ta chỉ cau mày bác bỏ: "Người đàn ông đó sớm còn là tên lính đàng hoàng trong quân đội năm đó nữa rồi, được đặc biệt phê duyệt xuất ngũ, lại thêm bối cảnh của ông ngoại bên kia nữa, công ty của còn có thể lỗ vốn sao?"

      Càng nghĩ, Mạnh Thiếu Văn càng thấy mình quá xem thường người đàn ông kia, sống ở nước ngoài quanh năm, đương nhiên rất hiếm khi gặp được nhau, cũng ngờ người đàn ông kia bây giờ lại có khí thế như vậy.

      Nghĩ tới đây, đáy mắt ta thoáng qua tia
      u ám, mím môi thấp giọng : “ chỉ muốn điều tra kia, tôi còn muốn điều tra Hoắc Cố Chi nữa, xem xem mấy năm nay ta làm ăn gì ở nước ngoài? Cả chuyện ta sinh con lúc nào tôi cũng phải biết.”

      đứa bé hiểu chuyện, ta có thể tha thứ, nhưng người lớn thể hiểu cái gì đúng kh? Bữa tiệc đính hôn ngày đó bị làm loạn, ta liền đổ hết trách nhiệm lên đầu Hoắc Cố Chi, làm Tiểu Như khó chịu, đây là điểm mấu chốt khiến ta thể khoan dung.

      Lâm Tuấn nghe vậy, vui vẻ mặt đều dần thu lại, thay vào đó là suy tư, ta gật đầu cung kính : “Được, tôi làm, nhưng có bối cảnh trong quân đội, sợ là chúng ta tra được sâu.”

      Những lời này khiến Mạnh Thiếu Văn tỉnh táo lại, ta nghiêm mặt đứng dậy, xoa đuôi lông mày rồi đến sau bàn làm việc, cuối cùng dừng bước lại, lạnh lùng : “Nhà họ Cố là đại gia tộc có máu mặt, năm đó mẹ làm ra cái chuyện đê tiện kia bị Cố lão đuổi ra khỏi nhà, cắt đứt quan hệ cha con, dù bây giờ Cố lão có thương cháu ngoại thế nào cũng chẳng thừa nhận đâu. Yên tâm , cậu cứ tra từ từ, tôi muốn chính xác, tiền thành vấn đề.”

      Người trợ lý này của ta trung thành có trung thành, nhưng lại đủ khôn khéo, tranh đầu trong gia tộc còn hung hiểm hơn thương trường rất nhiều.

      Lâm Tuấn vội vàng gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Cảm ơn ông chủ nhắc nhở, tôi làm ngay.”

      Nhưng khi bước ra khỏi phòng, ta chợt dừng bước, xoay người, do dự nhìn Mạnh Thiếu Văn sau bàn làm việc, sắc mặt lạnh nhạt, chút vui sướng của buổi tân hôn, trong lòng ta chợt ra ý nghĩ phức tạp.

      Cuối cùng ta vẫn thẳng thắn: “Ông chủ, ngài bây giờ là người thừa kế do chính miệng chủ tịch thừa nhận rồi. Hoắc Cố Chi chẳng uy hiếp được gì đâu. Chỉ có điều tôi cảm thấy là gần đây tâm trạng của ngài được tốt, tình khiến lòng người nở rộ, nhất là khi đính hôn cùng mình … ”

      ta vừa lên tiếng, Mạnh Thiếu Văn ngẩng đầu lên, ánh mắt u như mực.

      Lâm Tuấn thấy vậy, khỏi cười khổ tiếng: “Sorry, ông chủ, đây là chuyện riêng của ngài, người làm trợ lí như tôi nên nhiều như vậy, nhưng thấy tâm trạng tốt, tôi cũng thấy hơi khó chịu.”

      Bốn năm trước, ta được đặc biệt chiêu mộ vào Hằng Viễn, dõi theo từng cố gắng của ông chủ thương trường, người ngoài nhìn vào chỉ biết rằng Mạnh tổng của Hằng Viễn gần nữ sắc, rất si tình với đại tiểu thư nhà họ Giản.

      Nhưng họ biết rằng, cùng với kháng cự ấy, ông chủ cũng mấy thân thiết với kia mà chỉ có ý thức trách nhiệm với ấy.

      Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống rồi phất tay để trợ lý ra ngoài.

      Người rồi nhưng tâm trạng vẫn được bình tĩnh, thể tập trung vào đống tài liệu bàn. đứng dậy, đến trước cửa sổ sát đất, cúi đầu nhìn xuống thành phố.

      Ở cái thành phố Giang Nam tấc đất tấc vàng này, – người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Hằng Viễn cực kỳ chói mắt, chỉ có điều nghiệp thành công cũng thể bù đắp cho tình thiếu sót.

      Chẳng bao lâu sau, mơ ước đến cuộc sống hạnh phúc sau hôn nhân của mình và Tiểu Như, nhưng thực tế lại quá tàn khốc, mất trí nhớ, khiến chậm chạp tìm lại được cảm giác trước kia

      Nghĩ đến lúng túng trong đêm tân hôn đó, Mạnh Thiếu Văn càng buồn khổ, nhíu chặt mày, biết từ lúc nào, đối mặt với Uyển Như trở thành chuyện khó khăn nhất với



      Nếu người đàn ông này ý thức được tâm trạng mình thay đổi, thời điểm làm chân tướng kia cũng còn xa nữa.

      Đối với biến đổi của Mạnh Thiếu Văn, Giản Uyển Linh biết, ta vẫn còn ảo não khi ngay đêm tân hôn, ta đề nghị chia phòng ngủ.

      Vì thế, hôm nay ta tới Hằng Viễn để chuyện ràng với Mạnh Thiếu Văn.

      Đây là lần đầu tiên Giản Uyển Linh tới Hằng Viễn sau khi cưới, cũng là lần đầu tiên ta dùng địa vị Mạnh thiếu phu nhân tới, vừa bước vào tập đoàn, nhân viên bên trong cúi người chào hỏi ta hết sức nịnh bợ.

      Giản Uyển Linh mỉm cười, ưu nhã gật đầu cái rồi tiến vào trong thang máy, dáng vẻ rất cao quý nhưng thực ra trong lòng cực kỳ hồi hộ.

      Năm năm qua, dù có Giản Uyển Như nhưng những năm này ta trải qua vẫn hề thoải mái, sợ bị người ta đoán được, ngay cả ra ngoài cũng rất ít chứ đừng đến việc làm lại.

      Vì muốn ở cùng Thiếu Văn, ta bỏ ra rất nhiều công sức, để mình mắc phải chút sai sót nào.

      Vì để ra vẻ thân thiện, ta thang máy chuyên dụng mà chen vào thang máy bình thường. Rất đúng lúc, ta lại đụng phải Ngu Vô Song xuống lầu đưa tài liệu.
      Last edited by a moderator: 3/2/15
      mal, linhdiep17B.Cat thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: Đánh người.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Có lẽ là biết được thân phận của Giản Uyển Linh nên cả thang máy rộng rãi ai dám vào, chỉ có Ngu Vô Song vào đó trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

      Đây là lần đầu tiên đến Hằng Viễn báo cáo, cũng là ngày đầu tiên làm, ra tâm tư của rất đơn giản, chỉ muốn xâm nhập vào nội bộ quân địch, quấy rối ý nghĩ của ta, để ta phải nhìn thấy .

      Đáng tiếc là còn chưa tiếp xúc với Mạnh Thiếu Văn, đụng phải Giản Uyển Linh trong thang máy.

      "Giản tiểu thư, tới gặp Mạnh tổng à?" Thang máy chậm rãi lên cao, Ngu Vô Song mỉm cười, ôm ngực quan sát Giản Uyển Linh.

      Hôm nay, Giản Uyển Linh mặc chiếc váy Chanel màu trắng thuộc bộ sưu tập Xuân Hạ 2014, áo khoác màu đỏ, mái tóc đen mượt xõa vai, đôi mắt sáng ngời, khí chất dịu dàng, là loại hoa khiến người ta vừa nhìn muốn che chở.

      Năm năm trước ta giỏi giang xinh đẹp, nhưng bây giờ Giản Uyển Linh chỉ còn là đóa sen trắng.

      Cũng nhìn lại xem bản thân bao nhiêu tuổi rồi?Lại còn mặc váy Chiffon trắng nữa chứ! ta tưởng mình vẫn ở tuổi 20 chắc?

      A... ngờ với ánh mắt của Mạnh Thiếu Văn mà bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa nhận ra.

      Vào lúc quan sát, Giản Uyển Linh cũng liếc nhìn Ngu Vô Song. Vừa nhìn thấy , nụ cười tinh xảo hiền hoà mặt ta cứng lại, nghĩ đến những chuyện trong lễ đính hôn, ta lạnh lùng : "Tại sao lại ở đây? phải lại muốn dẫn con trai đến quấy rối chứ?"

      nào cũng luôn nhớ rất về hôn lễ của mình chứ đừng đến Giản Uyển Linh, đây là mong ước nhiều năm của ta, vậy mà lại bị những người này phá đến rối tinh rối mù.

      này đẹp hơn ta, trẻ hơn ta, cũng có khí chất hơn ta, đoạt hết tất cả nổi bật của ta trong ngày đó.

      Đáng ghét nhất chính là khuôn mặt của , nó khiến ta cực
      kì khó chịu, tại sao Giản Uyển Như chết rồi bây giờ lại nhảy ra ả có vóc dáng giống hệt con đó thế?

      "Giản tiểu thư đùa rồi, bảo bảo nhà tôi ngày đó chỉ đùa giỡn với họ của nó thôi! Bây giờ gả cho Mạnh tiên sinh, dù gì cũng là chị dâu của nó, chẳng lẽ thể rộng lòng tha thứ ư?" Đối mặt với khí thế lạnh lùng của Giản Uyển Linh, Ngu Vô Song chút luống cuống, so với con người tự ti năm đó, bây giờ có thể đứng thẳng lưng đối diện với kẻ thù rồi.

      híp mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ta, khuôn mặt tuyệt diễm nở nụ cười tươi như hoa: "Người ngoài đều Giản tiểu thư đại nạn chết tất có hậu phúc, tôi thấy rất đúng, nếu tại sao từng tuổi này rồi vẫn có thể lấy được người chồng tốt như thế?"

      Hôm nay Giản Uyển Linh giày đế bằng, Ngu Vô Song giày cao 10 cm rời chân, hai người cao thấp đứng đối diện nhau càng khiến khí chất của Ngu Vô Song tăng cao.

      "..." Giản Uyển Linh lập tức bị những lời chọc điên lên, ta nắm chặt tay, ánh mắt như lửa nhìn chằm chằm bên cạnh, đáy mắt tràn ngập độc ác: "Đừng tưởng là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi tôi sợ , chuyện chú ý chút, Giản Uyển Như tôi chưa đến lượt quản."

      Giản Uyển Như? Ngu Vô Song nghe vậy, nụ cười môi càng sâu, cái này đứng là giỡn quá góc rồi, giả trang thành nhiều năm như vậy,ngay cả giọng điệu nêu tên gọi tuổi cũng ngày càng thuần thục...

      Nghĩ tới đây, lông mi hơi rung, đôi mắt quyến rũ xẹt qua u ám nhưng vẫn cười dịu dàng : "Giản tiểu thư lợi hại như vậy, sao có thể sợ nhân vật bé như tôi chứ? Nhưng Hoắc Cố Chi nhà tôi từng rằng, vóc dáng của tôi rất giống Giản tiểu thư, cho nên hôm nay khi nhìn thấy Giản tiểu thư mới khỏi mình ra so sánh."

      hơi ngừng lại, nụ cười càng sâu hơn nữa, hài hước nhìn qua người phụ nữ sớm biến sắc, giọng điệu từ tốn: "Chỉ là ngờ, năm năm trước Giản tiểu thư bị mất trí nhớ, ngay cả giọng cũng khôi phục được, chậc chậc, thảm như vậy, đương nhiên là bằng tôi."

      Giản Uyển Linh hận nhất là việc có khuôn mặt giống người khác y đúc, bị trước mặt đá vào chỗ đau, ta liền lộ vẻ giận dữ, tức đến run rẩy.

      Kể từ chuyện ngoài ý muốn năm đó, ta chính là bảo bối của nhà họ Giản, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngay cả với Mạnh Thiếu Văn ta cũng muốn gì được đó, chưa bao giờ có người dùng giọng điệu như vậy trêu chọc ta cả.

      ta bị trêu tức liền trở mặt tại chỗ, khuôn mặt luôn kiều dịu dàng lộ ra ác độc, ta cười lạnh: " người làm ấm giường như cũng có tư cách lớn lối trước mặt tôi như vậy sao? Đừng tưởng tôi biết quan hệ giữa và Hoắc Cố Chi, nhiều năm nhưng vẫn chưa kết hôn, dù có con trai cũng nhất định là do sinh, con đàn bà ti tiện như đúng là biết xấu hổ".

      Sau khi ra, Giản Uyển Như rất sung sướng, ta hất cái cằm tuyết trắng lên, khuôn mặt lộ vẻ cao ngạo.

      Đúng vậy... ta đương nhiên hơn hẳn con ả này, ta có gia tộc cường đại làm hậu thuẫn, lấy được người chồng tài hoa hơn người, con đàn bà kia sao có thể so sánh với ta?

      Nhìn bộ dạng này có khi còn là nhân viên của Hằng Viễn, ta (NVS) cho rằng Hoắc Cố Chi liều mạng vì mình sao?

      Đúng là buồn cười, chồng ta (GUL) mới là người thừa kế tương lai do chính miệng Hoắc lão gia thừa nhận.

      Câu nào của ta cũng cực kỳ ác độc bẩn thỉu, nghiễm nhiên coi Ngu Vô Song trở thành loại phụ nữ hạ đẳng.

      Ngu Vô Song nghe vậy, ánh mắt trở nên u, thang máy leng keng tiếng báo đến tầng mười, cũng sốt ruột ra ngoài mà đứng vỗ tay, rồi đột nhiên xông lên đánh Giản Uyển Linh cái.

      Đánh xong còn chưa hết giận, lại giơ tay tát ta, sau đó hung dữ đè đầu ta lên vách thang máy, gương mặt ác độc còn sót lại chút ý cười nào: "Quan hệ giữa tôi và Hoắc Cố Chi chưa đến lượt đánh giá, cho rằng là ai? Tôi cho biết, đừng đến , cho dù Mạnh Thiếu Văn hôm nay đứng trước mặt tôi ra những lời như vậy, tôi cũng đánh! Tên tôi là Ngu Vô Song, phải là đàn bà ti tiện, lần sau còn để tôi thấy thể cái miệng chó thể mọc ngà voi ấy, tôi nhất định đập gãy răng chó của ."

      Giọng của u như đến từ địa ngục,Giản Uyển Linh bị đánh đến choáng vắng, tai nạn cố ý lần đó chỉ khiến Giản Uyển Như phải chết mà còn khiến thân thể ta ốm yếu rất nhiều.

      Nhưng đó chỉ là ma bệnh, tổn thương đến căn bản, dù về sau có tẩm bổ thế nào cũng vô dụng.

      Bây giờ ta bị đè lên vách mà chút sức lực đánh trả, ánh mắt hoảng sợ, khuôn mặt tuyệt mỹ nhếch nhắc, còn chút cao ngạo nào: "... Ngu Vô Song... dám đánh tôi, quên đây là đâu rồi sao? Tôi báo cảnh sát, tôi kiện !"
      mal, linhdiep17B.Cat thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Chủ động từ chức.

      Editor: Lam Lan

      Khi thang máy mở ra, Ngu Vô Song hất bàn tay kiềm giữ ta, vẫn cầm tài liệu tay, mỉm cười nhìn chằm chằm vào người phụ nữ co quắp dưới sàn thang máy, khóe môi còn rớm máu.

      ta nhìn với vẻ nhếch nhác, sợ hãi nhưng cũng có thù hận.
      Nhìn chút, chợt nhếch miệng cười tiếng, đáy mắt như bóng đêm vô tận, tựa như vực sâu ngàn trượng yên tĩnh sâu thẳm, “ nhìn cho , Ngu Vô Song tôi phải là bánh bao mềm oặt, ai cũng có thể làm khó!”

      Dứt lời, liền xoay người , tư thái cực kì cao ngạo, chút quan tâm đến hậu quả sau khi gây ra chuyện này.

      cái tát kia dùng toàn bộ sức lực khiến Giản Uyển Linh nổ đom đóm mắt, rách cả miệng, máu tanh trào ra khiến ta càng thêm khó coi, quả nhếch nhác đến chịu được, còn chút diễn xuất ưu nhã cao quý thường ngày nữa.

      ta ngẩng đầu trơ mắt nhìn Ngu Vo Song ung dung rời , nằm chặt tay gào thét, “Ngu Vô Song, tôi nhớ kĩ , tôi thế nhất định để sống yên ổn!”

      Ngu Vô Song trực tiếp đẩy đám nhân viên cản đường bên ngoài thang máy, mặt ai cũng lộ vẻ khiếp sợ, tất nhiên chẳng thèm để trong lòng những lời gào thét của Ngu Vô Song.

      Giản Uyển Linh ơi Giản Uyển Linh, đây chỉ là gieo nhân nào gặt quả đấy thôi, thiên đường có chỗ giành cho đâu, cứ chờ những ngày tháng đau khổ của mình !

      Tôi vẫn nhớ cái tát năm đó, ngờ con người kia chờ nổi mà đến gây rồi.

      Đừng nóng vội, rất nhanh tôi đòi lại tất cả, đồ của tôi phải ai cũng có thể động, Ngu Vô Song tôi thà ném cho chó ăn cũng để cho lấy được.

      Nhân viên Hẳng Viễn đứng bên ngoài thang máy nhìn thấy màn này sợ ngây người, ngây ngốc nhìn bóng dáng Ngu Vô Song bình thản rời , nhưng ai dám đứng lên ngăn cản .
      Khuôn mặt Ngu Vô Song lúc này bình thản như nước, giống như ma quỷ mang theo lưỡi hái của tử thần đến từ địa ngục.

      ai nghe được gì, nhưng nhìn dáng vẻ nhếch nhác, hoảng sợ của Giản Uyển Linh, có thể để phu nhân của Tổng giám đốc vào trong mắt, sao bọn họ dám động đến đây?

      ... ...... ....

      Sau khi Ngu Vô Song ra khỏi thang máy trực tiếp đến phòng làm việc của Mạnh Thiếu văn, thư kí ngoài cửa vội ra ngăn cản, trực tiếp lấy thân phận của Hoắc Chi đường hoàng bước vào.

      Mạnh Thiếu văn ngồi trước bàn làm việc, đặt tài liệu xuống bàn, thâm trầm như biển sâu quan sát Ngu Vô Song, thấy biến sắc, ta chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhanh chậm , “ phải là nhân viên mới của Hằng Viễn sao? Hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì?”

      Người phụ nữ này có rất nhiều điểm giống Tiểu Như, chỉ là Tiểu Như nhanh mồm nhanh miệng giống ta, cũng có vẻ kiều diễm mị như vậy.

      Phụ nữ càng xinh đẹp trong lòng càng có nhiều tâm tư, suy nghĩ này càng khiến Mạnh Thiếu Văn cảnh giác với Ngu Vô Song.

      "Tôi tới để xin thôi việc!"Ngu Vô Song hôm này vô cùng chuyên nghiệp, ánh mắt nghiêm túc nhưng trước sau mang ngạo khí, "Vốn dĩ tôi rất coi trọng tập đoàn Hằng Viễn và Mạnh tổng, chỉ là ngờ lại cưới người đàn bà chanh chua như vậy, vừa rồi vợ của lỗ mãng với tôi, tôi nhịn được nên đánh cho ta hai cái tát, tôi nghĩ, nếu có ân oán tôi nên chủ động từ chức trước, tránh cho về sau bị oan gia ngõ hẹp làm khó dễ!"

      thản nhiên ra chút giấu giếm, ràng là động thủ đánh người trước, nhưng lại mặt đổi sắc ra, nghiễm nhiên là thèm để Mạnh gia và Giản gia vào mắt.

      Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt tuấn lãng xuất gấp gáp: " đánh Tiểu Như? Rốt cuộc đánh ấy thế nào? Tôi cho biết, nếu ấy có chuyện gì, ngay cả có Hoắc Cố Chi bảo vệ tôi cũng bỏ qua cho !"

      Giọng gấp gáp, tròng mắt đen đầy vẻ quan tâm nhưng trong mắt chỉ có ghê tởm, bất đắc dĩ buông tay, cười to, "Mạnh tổng cần gì phải lo lắng như vậy? Tiểu Như của vẫn khỏe, ta chỉ tiện miệng mắng tôi vài câu, tôi nhất thời nhịn được cho ta hai cái bạt tai, sao vậy? nghĩ tôi là con rùa rụt đầu sao, trong từ điển của Ngu Vô Song tôi chưa bao giờ có khái niệm này!"

      Liên tục nhận ra, còn luôn miệng Tiểu Như Tiểu Như, may là Hoắc Cố Chi sớm suy nghĩ trước mà đổi tên cho , nếu bây giờ chắc cũng chán ghét đến muốn nôn rồi!

      Giọng của quá bình thản, khiến Mạnh Thiếu Văn tức giận đến nổi gân xanh đầy trán, người đàn ông luôn bình thản bây giờ lại có vẻ giận dữ, "Ngu Vô Song!" Đây là lần đầu tiên ta gọi tên , cũng là lần đầu tiên lạnh lùng như vậy!

      Ngu Vô Song nghe thấy những lời này, mặt chút thay đổi, đáy lòng lại bắt đầu lạnh băng, cười nhạt nhìn ta chằm chằm, đáy mắt chỉ có lạnh lẽo, " nhân viên nho như tôi tất nhiên quan trọng như vợ của , nhưng Ngu Vô Song tôi cũng phải là bánh bao để người ta tùy tiện khi dễ!"

      Năm năm trôi qua Ngu Vô Song sớm còn là thiên kim là ngọc cành vàng chỉ vì danh dự mà phải nhẫn nhịn.

      là Ngu Vô Song, độc nhất vô nhị Ngu Vô Song sao có thể chịu được tức giận này? Đừng là Giản Uyển Linh có đắc tội với , đây là ân oán giữa hai người, lần này trở về là muốn cho ta nếm thử mùi vị của địa ngục.

      Mạnh Thiếu Văn chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào to gan đến vậy, lại còn dám đến trước mặt ta thừa nhận chuyện này. Khuôn mặt nghiêm nghị, giọng mặc dù lãnh đạm nhưng luôn đúng trọng tâm, chút lừa dối. Đột nhiên ta cảm thấy tin tưởng .

      Suy nghĩ vừa xuất liền bị ta nén xuống, ta chăm chú nhìn , mặt lo lắng lạnh lùng: " Ngu muốn đối đâu với tôi là vì có quan hệ với Hoắc Cố Chi? A....được, tôi đồng ý đơn thôi việc của , Hằng Viễn chúng tôi hoan nghênh những người có tâm địa bất chính!"

      Giọng mang theo giễu cợt, sau khi thu hồi ý cười lạnh liền sải bước gấp gáp ra ngoài phòng làm việc, nghiễm nhiên là chạy quan tâm Giản Uyển Linh.

      Bên người như có trận gió thổi qua, người đàn ông kia hoàn toàn biến mất, Ngu Vô Song đứng tại chỗ nhắm chặt hai mắt, đáy mắt thoáng qua thất vọng, thân thể gầy ngừng phát run.

      Hết hy vọng , hết hy vọng .

      Năm đó mắt mù mới có thể thích loại người biết phân biệt phải trái thế này, nếu ta có chút đầu óc cũng có chuyện như hôm nay.

      Chỉ chốc lát sau, dần bình tĩnh lại, còn lấy thỏi son Dior quay về hướng có cửa sổ kính tô lại son, hài lòng mím môi đỏ, mới cao ngạo ra khỏi phòng làm việc của Mạnh Thiếu Văn.

      Thư kí ngoài cửa hiển nhiên nghe thấy cuộc chuyện của hai người, ánh mắt ta nhìn chỉ có hoảng sợ.

      Ngu Vô Song cũng thèm để ý, dù sao cũng từ chức, ngược lại càng thêm nhõm, nhếch đôi môi đỏ mọng, nện gót giày cao khỏi phòng làm việc.

      Cuối cùng, cầm ví lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Cố Chi, mấy giây sau có người nhận máy.

      Ngu Vô Song kiểu cách lạnh lùng , " phải vẫn luôn hi vọng em đến làm ở Hằng Viễn sao, bây giờ tốt rồi, em chủ động từ chức, hạn cho xuất dưới tầng của Hằng Viễn trong vòng mười phút, nếu em thay đổi quyết định!"
      Last edited by a moderator: 4/2/15
      mal, linhdiep17B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :