1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 108: Tức giận

      Editor: Lam Lan

      Gọi điện thoại báo cảnh sát?

      Giản An Dương nghe vậy liền giật mình, ông ta trầm mặt, đáy mắt thoáng qua ánh sáng tối tăm, đôi mắt nhìn vào Ngu Vô Song tràn đầy lạnh lẽo.

      Giản Uyển Linh sợ hãi đến mức cảm thấy tim mình như run rẩy, giọng của ta trở nên sắc nhọn, giữa hai hàng lông mày luôn mềm mại giờ đây lộ ra thù hận sát ý: “Còn muốn gọi điện thoại báo cảnh sát sao? Ngu Vô Song, bản lĩnh trợn mắt mò của đúng là , đừng tường rằng lấy mấy thứ linh tinh này ra là có người tin , tôi...!”

      Chỉ tiếc ta còn chưa hết lời, Mạnh Thiếu Văn xoay người bước lên giật lấy tờ xét nghiệm DNA trong tay Giản An Dương.

      Giản An Dương thấy thế, trái tim như đổ mồ hôi, ông ta khẩn trương kêu lên: “Thiếu Văn, con thể tin lời của ta, con và Uyển Như quen nhau nhiều năm như vậy mà chẳng lẽ còn phân biệt được sao?”

      Giản Uyển Linh hoàn toàn ngờ Thiếu Văn làm vậy, ta sợ đến trắng bệch cả mặt, khóe môi giật giật, giọng run rẩy chói tai: “ Thiếu Văn, tin em sao?”

      ta vừa dứt lời, Mạnh Thiếu Văn ở đối diện đột nhiên ngước mắt, ngón tay cầm tờ giấy ngừng run rẩy, so với khuôn mắt hoảng hốt của Giản Uyển Linh sắc mặt của ta càng thêm tái nhợt giọt máu nào.

      Chỉ liếc mắt cái, Giản Uyển Linh có thể nhìn ra ý của ta, ta như chợt hiểu ra lùi về sau hai bước, trái tim run lên từng hồi, trong đầu chỉ có suy nghĩ, nếu lộ ra lần này ta xong rồi.

      Cho dù Mạnh Thiếu Văn thừa nhận, nhưng chứng cứ trước mắt khiến có muốn coi thường cũng được.

      ta cảm thấy cổ họng mình như đắng chát, quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, há miệng nhưng lại ra được câu.

      Trong mắt người ngoài bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hơn nữa còn là đôi vợ chồng môn đăng hộ đối, chỉ là trước mắt như trò đùa giễu cợt, ta thậm chí còn dám đối mặt với ta.

      Ngu Vô Song, Giản Uyển Như, chênh lệch chỉ là cái tên, mà còn là nhiều năm tình cảm.

      Mạnh Thiếu Văn mặt đối mặt phức tạp mờ mịt, Ngu Vô Song chút lưu tình quay đầu , ánh mắt của chỉ nhìn về phía Giản An Dương, giọng vô cùng nhạt nhẽo vang lên: “Chân tướng việc ở trước mắt, ba vẫn tin sao?”
      die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
      Biết chân tướng của nhưng trái tim vẫn kìm chế được mà rét run, mấp máy cánh môi, tầm mắt hơi đổi, nhìn về những thành viên trong hội đồng quản trị lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Các dì các chú ở đây đều là những người có quan hệ thân thiết với ba tôi, còn là những người chứng kiến tôi lớn lên, chẳng lẽ mọi người nhận ra tôi sao?”

      Mọi người nghe vậy, vẻ mặt trở nên lúng túng, nghĩ thầm, từ rất nhiều năm trước hai chị em nhà họ Giản giống nhau như đúc, sau khi lớn lên mặc quần áo khác nhau người ta mới có thể phân biệt được, bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ rồi, ai biết là ai được chứ.

      Nhưng bọn họ tin tưởng vào chứng cứ, theo tình hình bây giờ, xét nghiệm DNA này hiển nhiên là , cứ nhìn thái độ của chủ tịch bây giờ biết, chắc chắc nội tình chỉ đơn giản như vậy đâu.

      Tựa như chết trong yên tĩnh, cuối cùng Mạnh Thiếu Văn mở miệng, hai mắt ta đỏ ngầu, ánh mắt u ám nặng nề, giọng thanh nhuận đạm nhã như lộ ra mùi vị gào thét: “ tin, tin em mới là Giản Uyển Như!”

      Giản Uyển Linh vốn khẩn trương đến hít thở thông đến bây giờ hoàn toàn phát điên rồi, ta chút suy nghĩ xông lên vừa khóc vừa giải thích: “... phải vậy... Thiếu Văn, sao có tin ta mà tin em chứ? Em mới là Giản Uyển Như, em mới là Giản Uyển Như, mới là vợ của mà.”

      Câu cuối cùng của ta giọng trở nên bi thương nhưng Mạnh Thiếu Văn lại chưa từng nhìn ta cái, mà hung hăng đẩy ra ra, chỉ trong nháy mắt, khuôn mắt dịu dàng trở nên tối tăm: “Mất trí nhớ? tôi? Giản Uyển Linh, làm sao có thể khiến tôi chán ghét như vậy chứ? Mạnh Thiếu Văn tôi mắt mù nên năm đó mới ngộ nhận là Uyển Như.”

      Ngu Vô Song vẫn luôn lạnh lùng quan sát giờ phút này khỏi thầm liếc mắt, nghĩ thầm cũng phải là mắt mù mà, nếu vì sao ngay cả người phụ nữ mình mà cũng nhận ra?

      nhìn thấy vậy nhưng mặt có biểu cảm gì, tầm mắt rơi vào Giản Uyển Linh vừa bị Mạnh Thiếu Văn đẩy ngã, đây là em máu mủ tình thâm của , nhưng ngay từ rất nhiều năm về trước khiến cảm thấy xa lạ.

      ta vì tình mà tranh đoạt với , hoàn toàn biến thành con quỷ.

      từ công chúa mặc cho người khác định đoạt nay trở nên hoàn toàn độc lập, có lúc cuộc sống phải có được có mất, tự cho là mình mất ấm áp của gia đình, mất người bạn trai tình cảm sâu nặng, nhưng cuối cùng còn nhận lại được những điều tốt đẹp hơn.

      Nhưng Giản Uyển Linh sao? ta vẫn luôn sống trong thế giới mà mình tưởng tượng ra, bây giờ những ánh hào quang mà ta luôn mơ ước lại trở thành những mũi gai khiến ta thương tích đầy người.

      cấu mắt bị mù khiến tâm Giản Uyển Linh như chết , ta nhịn được nữa, nước mắt bi ai tràn ra khỏi hốc mắt, sau khi bị đẩy ngã ta lại bò đến ôm chặt lấy chân Mạnh Thiếu Văn, như hoàn toàn mất lý trí: “ có, có, em chính là Giản Uyển Như, em là vợ của . Ngu Vô Song dối, ta ràng chính là Ngu Vô Song mà, tại sao phải dối như thế chứ?”

      xong lời cuối cùng, khuôn mặt đẫm nước mắt tràn đầy bi thống, ràng khóc đến thở được nhưng trong miệng ta vẫn luôn lẩm bẩm mình chính là Giản Uyển Như.

      Đối mặt với Giản Uyển Linh vô dụng như vậy, Giản An Dương giận đến đỏ mặt, kể cả nó phải Giản Uyển Như, cũng vẫn là Giản Uyển Linh, Giản Uyển Linh cũng là con của ông ta.

      Bây giờ chuyện bị bại lộ mà tìm cách sửa chữa , lại còn ngồi đấy cãi nhau với Mạnh Thiếu Văn, con bé có biết nếu chuyện này bị truyền ra ngoài những gièm pha của dư luận chính là đả kích mang tính huỷ diệt với nhà họ Giản ?

      Người phụ nữ này tối qua vẫn chung giường chung gối với ta, vậy mà bây giờ, ta vẫn cùng ta biểu diễn cảnh ân ân ái ái đến mệt mỏi trước mặt mọi người.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Thiếu Văn càng thêm quay cuồng khó chịu, ta lại lần nữa đá văng Giản Uyển Linh ra, ném tờ xét nghiệm DNA vào mặt Giản Uyển Linh cười lạnh: “ trách được sau khi tỉnh lại lại khác thường như vậy, ra đây chính là vấn đề, Giản Uyển Linh, sao lòng dạ có thể độc ác như vậy chứ, sợ phải xuống địa ngục sao?”

      Xuống địa ngục?

      Giản Uyển Linh nằm sàn nhà lạnh lẽo, tóc dài che kín cả khuôn mặt, ta càng khóc thảm thiết hơn.

      Nhưng Thiếu Văn, chẳng lẽ biết, nếu , em chỉ sống giây thôi cũng cảm thấy như là địa ngục vậy.

      người phụ nữ khí thế, đứa con giống như bùn nhão có cố cũng đắp được thành tường, Giản An Dương dù có hồ đồ lúc này cũng biết cân nhắc thiệt hơn, ông ta vội vàng thở hổn hển hai tiếng, sắc mặt trắng bệch giống như chịu nổi đả kích này: “ ra là , là ….”

      xong, cả người ông ta ngửa ra sau, toàn thân tê liệt ngã xuống ghế ngồi, mọi người hốt hoảng bật thốt lên, so với Giản Uyển Như , Chủ tịch hội đồng quản trị Giản An Dương còn quan trọng hơn.

      Dư Bảo Trân há hốc mồm xem cũng lấy lại được thần trí, đầu tiên ta kiêng kị liếc mắt nhìn Ngu Vô Song, sau đó bước nhanh về phía Giản An Dương, vừa rót nước vừa xoa ngực để ông ta được thuận khí, mặt lên quan tâm thoả đáng: “Chủ tịch, ngài sao chứ? Có cần đến bệnh viện ?”

      Giản An Dương chờ câu này, bây giờ thể diện của ông ta coi như mất sạch. Giản AnDương giàu sang đời, sao có thể đối mặt với cảnh tượng này chứ?

      Sinh hai đứa con những mang được lợi ích cho ông ta, mà ngược lại còn rước về cả đống phiền toái, cần suy nghĩ ông ta cũng biết ngày mai bên ngoài sóng gió như thế nào.

      Nơi cổ họn đột nhiên phát ngọt, ông ta tức giận nôn ra máu, nhưng lúc này điều cần làm nhất chính là thể lui, mà con lớn của ông ta chuẩn bị lý do trọn vẹn như vậy, ông ta thể lại nó.

      Uống hai ngụm nước, Giản An Dương tức đến thở nổi, bộ dạng muốn chuyện lại được khiến người bên cạnh càng thêm khẩn trương.

      Dư Bảo Trân có thể nhìn ra ông ta tức giận hay giả bộ sao?

      Ánh mắt loé lên, ta lập tức ra quyết định: “ được, tim của Chủ tịch vốn khoẻ, bây giờ còn bị như vậy, mau gọi 120, trước tiên mọi người hãy tản ra để khí thoáng hơn.”

      Nhân viên vốn đồng loạt xông lên nghe vậy, càng thêm tránh kịp, an nguy của Chủ tịch phải chuyện , bọ họ thể dây vào được, nhưng vẫn có ít người vừa rót nước vừa mở cửa sổ ra.

      Ngu Vô Song cười như cười nhìn màn nháo kịch xảy ra, lúc này Dư Bảo Trân bước đến trước mặt , ánh mắt ta phức tạp, suy nghĩ chút, vẻ mặt khổ sở : “ Ngu, xem Chủ tịch bây giờ như vậy rồi, chuyện này lần sau có thể thương lượng lại được ? Giản, lại mang theochứng cứ quan trọng như vậy, nên cho Chủ tịch thời gian chấp nhận này chứ!”

      ta suy nghĩ của mình, khuôn mặt mang theo nụ cười mềm mại, Ngu Vô Song nhìn, lông mày khỏi nhướng lên, khúc khích cười lạnh: “ là ai? Chỗ này đến lượt chuyện sao? Tôi mới là con của ba, an nguy của ba chẳng lẽ tôi lo lắng?”

      Lo lắng? Lo lắng là cái khỉ gì chứ, chỉ hận ông ta chết sớm chút để đoạt quyền ấy.

      Dư Bảo Trân biết điểm này nên dám xem thường Ngu Vô Song, nhưng thế nào cũng ngờ phách lối như vậy, cả bên trong lẫn bên ngoài đều muốn, ta nghẹn họng hạ xuống, trong lúc còn do dự cửa phòng họp bị nhóm người đẩy ra.

      Giản, có người đến đồn cảnh sát tự thú thuê sát thủ giết người, bây giờ phải cùng chúng tôi để điều tra.”

      Bên trong còn hò hét ầm ĩ, đột nhiên nhóm cảnh sát cường thế xông vào, quả khiến mọi người tỉnh ra, hơn nữa khi nghe câu ấy, lại càng khiến người ta tỉnh lại.

      Giản Uyển Linh uất ức khóc lóc kể lể thời điểm này cũng giả bộ được nữa, ta vội vàng ngẩng đầu lên giải thích: “Làm sao có thể chứ, các đừng có vu oan cho tôi, tôi biết các gì hết.”

      Ba nam cảnh sát tiến vào sắc mặt chút thay đổi, bộ dạng làm việc công: “Có oan uổng hay cần đến đồn cảnh sát để điều tra mới có thể biết được, bay giờ mời Giản Uyển Linh với chúng tôi chuyến.

      Khi cảnh sát mất, ngay cả thành viên trong hội đồng quản trị cũng cảm thấy sợ hãi.

      Mà Giản An Dương càng thêm nghẹn họng, trực tiếp ngất xỉu vì tức rồi, trước khi mất ý thức, mặt ông ta đỏ bừng, trong đầu chỉ có ý niệm, đó chính là quá mất mặt rồi.

      Giản An Dương ông ta ngày mai cần ra cửa nữa, đâu còn mặt mũi để gặp người ta nữa chứ!
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      dunggg thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 109: Ba cái tát

      Editor: - Tử Tinh –

      Lúc Giản An Dương hoàn toàn hôn mê, cả phòng họp cũng loạn thành đoàn, trong lúc này, cảnh sát cũng chẳng thèm chú ý tới hoàn cảnh náo loạn mà dứt khoát mang người mất.

      Những tiếng kêu cứu và cả tiếng còi xe cứu thương ngừng vang lên ồn ào bên tai Mạnh Thiếu Văn, nhưng ta cũng mắt điếc tai ngơ, cả người như bị rút mất hồn phách, cứ kinh ngạc đứng ở đó, thậm chí ta cũng dám liếc mắt nhìn Ngu Vô Song, ta sợ rằng thấy được ý cười giễu cợt, lãnh khốc mặt .

      Đối với cảm xúc phức tạp của Mạnh Thiếu Văn, Ngu Vô Song cũng chẳng màng tới, liếc nhìn Hàn Lãnh đứng bên cạnh, Hàn Lãnh nhất thời sáng tỏ, cười hì hì : “Ngu….. À …… Phải là Giản đại tiểu thư, yên tâm , những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý là được rồi, Cố Chi vẫn còn ở dưới lầu chờ ….. mau trở về !”

      Đối với vị luật sư trẻ tuổi danh trấn Nam Giang này, Ngu Vô Song rất yên tâm về năng lực thu xếp của ta, giao lại mọi việc ở đây cho ta, cũng yên tâm.

      Lập tức gật đầu cái, khách khí cười : “Vậy làm phiền luật sư Hàn rồi.”

      Hàn Lãnh tuổi trẻ tài cao, rất có năng lực, lại có chút kiêu ngạo, nhưng Hoắc Cố Chi sớm tạo mối quan hệ với ta rồi, muốn làm bạn với ta, chỉ cần sức quyến rũ bản thân ta cũng đủ làm người khác cảm phục.

      Đối với người phụ nữ trong lòng của Hoắc Cố Chi, Hàn Lãnh vẫn rất nể nang, hơn nữa thù lao lần này cũng tệ, môi ta nhếch lên đường cong đẹp mắt: “Lấy tiền của người phải trừ tai họa cho người, Giản đại tiểu thư cần phải khách sáo.”

      Ngu Vô Song cười cười, thầm nghĩ cũng là điều đương nhiên thôi, trực tiếp đổi 2% cổ phần của Giản thị thành tiền mặt cho ta, ta nhận thù lao này rồi còn có thể khách khí sao?

      …………..

      Rất nhanh, Ngu Vô Song mang theo đám vệ sĩ rời , Hàn Lãnh tự dùng danh nghĩa của Ngu Vô Song để ở lại xử lý công việc, tay ta có kết quả DNA, muốn xem xét tài sản của Giản thị quả thực là quá dễ dàng rồi.

      Nhưng mà ta cũng vội vã làm chuyện chính, mà nở nụ cười hài hước, dời tầm mắt về phía Mạnh Thiếu Văn, người đàn ông này chính là người thừa kế của Hằng Viễn, của nhà họ Mạnh kiêu ngạo, cũng chính là người tình trong mộng của rất nhiều tiểu thư Nam Giang.

      Cùng sống trong thành phố, cũng chẳng xa lạ gì tiếng tăm của ta, tin tức đính hôn hai tháng trước khiến ta như hổ mọc thêm cánh, bay lên rất nhiều trang đầu của các tờ báo lớn .

      Nhưng bây giờ, chuyện lại thành ra như vậy, Hàn Lãnh vốn hiền lành nên rất tò mò đối với tâm tình bây giờ của ta.

      Lúc này, vui vẻ nở nụ cười: “Mạnh tổng, xem, trường bây giờ loạn như vậy, hay có cần về nghỉ ngơi trước ? Hoặc là tới đồn cảnh sát thăm vợ? Giản tiên sinh giờ hôn mê bất tỉnh, sợ rằng nhất thời thể để ý tới Giản tiểu thư được.”

      Loại lời mười phần mang tính giễu cợt này nếu là bình thường Mạnh Thiếu Văn sớm trở mặt, thế nhưng đầu óc ta lúc này sớm hoảng hốt, mờ mịt, trong đầu chỉ có sắc mặt lạnh lùng của Ngu Vô Song trước khi rời .

      Bọn họ quen biết nhiều năm, ta phải là người quen thuộc nhất với sao, tại sao thoáng chốc lại biến thành như vậy?

      Thấy ta như vậy, Hàn Lãnh còn muốn bồi thêm vào, nhưng Mạnh Thiếu Văn đẩy ra, chạy ra ngoài nhanh như gió, chỉ là lúc ta chạy tới nơi thang máy cũng đóng lại, chính vào lúc nào, ta và người phụ nữ trong thang máy bốn mắt nhìn nhau.

      khuôn mặt nhàng của biểu lộ bất kỳ điều gì, di dời tầm mắt giống như
      chuyện gì xảy ra, nhưng lại khiến cho Mạnh Thiếu Văn đau đớn toàn thân, ta hề suy nghĩ lao tới cầu thang bộ bên cạnh, lúc nhanh chóng xuống lầu, trong lòng ta chỉ ấp ủ ý nghĩ.

      Đó chính là phải đuổi theo, ta để lỡ nhiều năm như vậy, bây giờ sao có thể trơ mắt đứng nhìn lại biến mất trước mặt mình như thế?

      ……………..

      ra từ trước tới giờ Ngu Vô Song rất hiểu Mạnh Thiếu Văn, người đàn ông này chính là ánh hào quang trong tuổi thanh xuân của , từng coi ta là chồng tương lai của mình, sao có thể hiểu?

      Chính vì hiểu nên lúc này mới có thể bình tĩnh đối mặt, ta là trưởng tôn nhà họ Mạnh, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm người, trong khi những đứa trẻ khác còn chơi đùa ta phải đặt ra những cần nghiêm khắc với bản thân.

      Thậm chí lúc mới mười bảy mười tám tuổi, ta cũng kết bạn có mục đích, phải là biết những điều này, chính vì biết nên mới càng đau lòng cho ta.

      Khi đó là đại tiểu thư nhà họ Giản, hiển nhiên luôn có cuộc sông cẩm y ngọc thực mà người người thèm muốn, biết ta ở bên có lẽ phần là do thân phận của , nhưng chắc chắn phần lớn là vì tình , bởi vì ở chỗ này thiếu những thiên kim tiểu thư thân phận tôn quý.

      So với ta lúc đó tuổi trẻ tài cao, ngoài dáng vẻ xinh đẹp cùng với dòng họ cao quý ra, căn bản còn gì đáng để nhắc tới, cho nên rất hạnh phúcm rất biết ơn.

      Nhớ lại chuyện cũ, mặt Ngu Vô Song thoáng qua chút ngẩn ngơ, bước từng bước ra ngoài, rất nhanh nhìn thấy người đàn ông đứng dưới những bậc thang.

      dựa vào chiếc Lamborghini Murcielago, khuôn mặt của tuấn tú bức người, đứng trước sườn xe màu đen, thời điểm cặp mắt ưng kia nhìn thấy , ánh sáng quá ràng.

      Ngu Vô Song nhất thời lộ núm đồng tiền như hoa, vẫy tay với , bước chân khỏi vội vã.

      Mới vừa trải qua cuộc bão táp ở kia, nhìn thấy Giản An Dương túc tới bất tỉnh, Giản Uyển Linh bị cảnh sát áp giải, tình được vui vẻ như trong tưởng tượng, nhưng giờ khắc này khi nhìn thấy Hoắc Cố Chi, tâm hồn thoải mái.

      Những chấp nhất nhiều năm trở nên sáng tỏ, sáng này muốn cùng trở về Pháp, cũng phải là lời suông, mà trải qua suy nghĩ sâu sắc.

      Thành phố này mang tới cho quá nhiều tổn thương, thích, nếu thích, cần gì phải cưỡng cầu? Sao cùng tiêu dao nơi thế giới trời cai biển rộng?

      Trong lòng nhớ nhưng, nụ cười mặt càng tỏa ra chói lọi, nhưng sau lưng lại đột nhiên truyển đến những tiếng gọi ầm ĩ.

      Mạnh Thiếu Văn chạy hơn ba mươi tầng lầu xuống tới đây thở hổn hển, nhưng thấy bóng dáng thanh lệ trước cửa kia ánh mắt ta nhất thời sáng lên, giọng run rẩy bật thốt: “Uyển Như, đợi …..!”

      ta gọi là Uyển Như, Ngu Vô Song cũng quay đầu lại, cũng dừng chân, nhưng mà ngờ cánh tay chợt bị người ta lôi kéo, eo rơi vào vòng tay cường tráng.

      Ôm được thân thể gầy yếu mềm mại trong ngực, tim Mạnh Thiếu Văn đập vô cùng gấp gáp, hai mắt ta đỏ ngầu, giọng khàn khàn trầm thấp: “ xin lỗi…….. xin lỗi……. xin lỗi, Uyển Như, sai rồi, là lỗi của , tất cả đều là sai!”

      Ngu Vô Song bị ta ôm từ phía sau, dù quay đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được trái tim đập ngừng lên trong lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông.

      Chỉ là trong lòng bây giờ tĩnh lặng như nước, cảm thấy ghê tởm đối với cử chỉ thân mật như vậy, lúc này mới lạnh giọng lên tiếng: “Buông tay, Mạnh Thiếu Văn, có lỗi với tôi lần, muốn để tôi hận mau buông tay ra”.

      thể oán giận tình cảm của người đàn ông này, hai năm đầu tiên vẫn luôn canh cánh trong lòng, thể bình ổn tâm trạng, ngay cả những lúc qua khách sạn Thịnh Cảng ở nước ngoài, đều dừng chân hồi lâu.

      Nhưng mà như thế làm sao? Chẳng phải vẫn luôn có ‘Giản Uyển Như’ thời thời khắc khắc sống bên cạnh ta sao? Cho dù có oán hận sâu sắc cũng chẳng ai hay? Chỉ càng vô duyện vô cớ chuốc bực vào bản thân mà thôi.

      Giọng lạnh lùng như vậy đả thương Mạnh Thiếu Văn, ta giật giật khóe môi, vắng lặng: “Uyển Như, chúng ta chuyện chút thôi. Hiểu lầm giữa chúng ta sâu như vậy, em nhất định phải nghe giải thích.”

      tới nước này, ta vẫn còn suy nghĩ kỳ lạ như vậy, quả khiến cho Ngu Vô Song mở mang tầm mắt.

      nhắm mắt lại, cố nén ghê tởm trong mắt, sau đó đẩy ta ra chút lưu tình, xoay người lại, cần suy nghĩ cho ta cái tát.

      Đầu ngón tay trắng noãn, cho dù là tát ta cái, cũng khiến cho Mạnh Thiếu Văn quyến luyến ‘tiếp xúc thân mật’ như vậy.

      Nhưng mà ta còn chưa kịp ra, phải hứng thêm cái tát nữa.

      Nhìn khuôn mặt tuấn, tiêu sái trước mắt, cuối cùng Ngu Vô Song lại quăng thêm cái tát khác, tát liên tục ba cái, đánh tới nỗi tay ngọc cảm thấy đau mới dừng lại.

      thẹn quá hóa giận như trong tưởng tượng, người đàn ông đối diện chỉ ngay ngốc cười, rất giống với chàng thiếu niên thà lớn hơn hai tuổi của nhiều năm về trước.

      Ngu Vô Song thấy được, vành mắt chợt hồng, nghiếm răng từng câu từng chữ: “ gọi tôi lại, phải muốn tôi tát mấy cái cho hả giận sao? Được, tôi làm rồi, thỏa mãn chưa, tưởng rằng tôi có thể vì thế mà tha thứ cho sao? Mạnh Thiếu Văn, mở to hai mắt xem xem bây giờ là năm nào , là năm 2014 rồi, được năm năm kể từ lúc tôi xảy ra chuyện rồi, thời gian năm năm đó chưa từng có chút hoài nghi nào đối với Giản Uyển Linh sao?”

      đánh đòn phủ đầu, hơi rất nhiều, tới mức khiến cho Mạnh Thiếu Văn á khẩu trả lời được.

      Ba cái tát này dùng toàn lực, gò má ta sưng phù, còn tuấn, tao nhã như trước nữa.

      Hơn nữa đối với câu hỏi sau cùng của , càng khiến cho ta tái mặt.

      Hai bàn tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, trong tim run lên từng trận.

      Đúng vậy, năm năm đó làm sao ta có thể hoài nghi? Nhưng đến cuối cùng phải ta vẫn tha sao?

      Lúc bắt đầu là vì sợ mất , sau này ta lại thể buông tha…….

      Thấy ta mím môi mỏng, chậm chạp lên tiếng, Ngu Vô Song ngược lại vẫn cười, nhướn đôi lông mày kẻ đen, khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười lạnh nhạt, từng câu từng chữ lộ ra giễu cợt vô tận: “ trả lời được để tôi giúp, những năm này cùng với Giản thị hợp tác rất thân thiết, hai nhà các người sớm buộc chung chỗ, được phép xảy ra sai sót, cho dù có hoài nghi sao? Chỉ vì lợi ích hợp tác, mấy thứ hoài nghi đó căn bản đáng để tới, là Mạnh tổng của Hằng Viễn, người luôn có trách nhiệm. Có phải hay cần tôi cũng quá ?”

      Chân tướng bị người vạch ra cách trần trụi lưu tình, mặt Mạnh Thiếu Văn chỉ khó chịu hồi, nhưng trái tim lại càng cảm thấy bị lăng trì từng chút ……


      Chương 110.1:: Đại Kết Cục (1).

      Editor:: Thiên Tiếu Tiếu

      Mạnh Thiếu Văn tuổi trẻ nhưng trưởng thành sớm, so với các bạn cùng lứa tuổi hiểu biết nhiều hơn, cho tới nay ta đều ưu việt hơn hẳn. ta vừa sinh ra đứng ở nơi người bình thường thể so sánh, cho nên trong lòng ta rất kiêu ngạo .

      Lúc mười bảy, mười tám tuổi, ta biết vợ tương lai của mình phải là thiên kim tiểu thư, phải môn đăng hộ đối với họ, nếu cũng phải là tao nhã ra đời trong dòng dõi có học, gia cảnh trong sạch và xa hoa, mà Giản Uyển Như xuất , quả chính là quà tặng tốt nhất mà trời cao cho ta.

      ta thích , thân phận của hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn con dâu của nhà họ Mạnh bọn họ. Đối với nhà họ Giản, ta vẫn giữ vững lòng cảnh giác, cho nên mặc dù sau khi xác định quan hệ với , lúc đối mặt với người thích là Giản Uyển Linh, ta cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười chào đón.

      Tình huống như vậy, ta thậm chí làm cảm giác của mình đối với Giản Uyển Linh là cái gì.

      gương mặt đau rát, làm trong lòng ta dần dần an tĩnh lại, nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đối diện, ánh mắt nhạt nhẽo cứ như vậy mà nhìn ta, mang theo tia cảm xúc khác thường.

      Dù thấy cừu thị căm hận trong mắt , ta cũng vui mừng, chứ phải ánh mắt hờ hững như nhìn như vậy.

      Trái tim vỡ nát của Mạnh Thiếu Văn lần nữa nhói lên theo bản năng, khóe môi ta cong cong, yên lặng cười khổ: "Ở trong lòng của em, chính là người đàn ông như vậy?"

      thể thừa nhận, có lẽ chính là như vậy, nhưng ta vẫn dám thừa nhận, ta sợ sau khi ta thừa nhận càng lúc càng xa . . .

      Nhưng ta biết, lúc ta nhìn nhầm Giản Uyển Linh thành Giản Uyển Như, định trước hai cuộc sống, hai con đường khác nhau sau này của bọn họ.

      Đối mặt với Mạnh Thiếu Văn cứng đầu, Ngu Vô Song ngược lại nở nụ cười. Tầm mắt rơi vào người ta, khóe mắt cong lên như vẽ ra nụ cười nhạt: " vẫn còn để ý tôi?"

      Giữa bọn họ trải qua nhiều sai lầm như vậy, sớm thể giống như trước đây nữa, bây giờ ta còn cưỡng cầu cái gì? Chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

      Nghe hỏi như thế, Mạnh Thiếu Văn liên tục gật đầu. Lúc này, ta biểu như người đàn ông bình thường, còn là Mạnh tổng của Hằng Viễn ngồi tít cao: "Để ý, dĩ nhiên để ý!"

      Ngu Vô Song nghe vậy, nhịn được mà bật cười, vừa cười vừa lắc đầu, khuôn mặt thuần khiết khó nén tia giễu cợt lạnh lùng, thậm chí ra câu trách cứ.

      Vẻ mặt như thế, ánh mắt như vậy khiến cả khuôn mặt Mạnh Thiếu Văn nóng lên.

      ta để ý tới mặt mũi nữa, vội vàng tiến lên trước kéo cổ tay trắng noãn của , giọng khẩn cầu, : "Uyển Như, em mắng , bằng em đánh mấy cái cho hả giận, chịu nổi khi em chú ý đến như vậy. em nhiều năm, chẳng lẽ em chưa tin ?"

      Lúc này, ta thậm chí muốn nghĩ tại sao lại ở chung chỗ với Hoắc Cố Chi, tại ta chỉ có mục đích, đó chính là có thể làm cho chú ý đến ta.

      Ngu Vô Song cười nhạo, cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào bàn tay của ta giữ cổ tay , ánh mắt bi thương nhưng lạnh lùng: "Buông tay!"

      ta nhúc nhích, ngược lại thâm tình nhìn , lại làm cho
      Chán ghét, dạ dày sôi trào trận.

      ấy kêu cậu buông tay, tai cậu điếc rồi hả?”

      Hoắc Cố Chi vẫn đứng bên ngoài yên lặng chờ đợi cũng tính ra mặt, ân oán giữa và Mạnh Thiếu Văn nhiều năm như vậy, tại đến lúc kết thúc, nhưng thấy ta vẫn dây dưa với thả, lửa nóng trong lòng thể áp chế nổi nữa. hai lời, Hoắc Cố Chi xông lên, đấm Mạnh Thiếu Văn cái, là người luyện võ, từng ra chiến trường giết địch.

      Mạnh Thiếu Văn đề phòng, liền bị đánh ngã xuống đất, cằm truyền tới trận đau đớn, ta còn chưa kịp suy nghĩ chợt ngẩng đầu lên nhìn.

      Hoắc Cố Chi đứng trước mặt ta, từ cao nhìn xuống, gương mặt tuấn bức người đầy lạnh lẽo, so với Mạnh Thiếu Văn ngã xuống đất kêu rên, hình tượng của cao lớn hơn nhiều.

      “Mạnh Thiếu Văn, nếu cậu còn là đàn ông đừng làm khó dễ người phụ nữ. ấy bây giờ là Ngu Vô Song, phải Giản Uyển Như, Uyển Nhu của cậu vừa rồi bị cảnh sát bắt rồi.”

      Hối hận?

      Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn như thế, là đàn ông nên có bộ dáng của người đàn ông, bây giờ ta chỉ biết là trốn tránh trách nhiệm có tính là người đàn ông ?

      Chẳng lẽ ta biết hai ba lần sai lầm dẫn tới sai lầm lớn hơn? Cũng phải hai câu ba lời là có thể ràng?

      Nếu như vừa bắt đầu, thái độ hờ hững của Ngu Vô Song làm cho lòng ta phát lạnh, vậy thái độ bây giờ của Hoắc Cố Chi làm lửa giận của ta bùng lên.

      ta đứng dậy vụt cái, quan sát bừng đôi mắt đỏ (giận dữ), từng chữ từng câu hung dữ : “Hoắc Cố Chi, đây là chuyện của tôi và Uyển Nư, liên quan gì đến ? đừng tự cho mình là đúng!”

      Hai bàn tay rũ xuống của Hoắc Cố Chi lặng lẽ nắm chặt, cau mày cười lạnh: “Liên quan thế nào với tôi ư? Sao cậu nghe ấy chút, nghe cố ấy thế nào.”

      cứ như vậy mà dễ dàng vứt vấn đề cho , ánh mắt Mạnh Thiếu Văn trong nháy mắt rơi vào người .

      Dù trong lòng biết đáp án, nhưng ta chịu thừa nhận, ta có cách nào đối mặt với này.

      là trong lòng , đây là người phụ nữ mình vừa vừa nợ nhiều năm, còn hai là (HCC) là chướng ngại vật lớn nhất con đường nghiệp của ta. xuất của vẫn luôn nhắc nhở ta, vị trí của ta ngồi được ổn định, có lẽ chỉ cần đồng ý, ông nội rất có thể cho vị trí này.

      Cục diện như thế, hai người như vậy, sao có thể làm ta yên tâm?

      Hai người đàn ông này đều là nhân trung long phượng (*), giữa bọn họ, ánh mắt Ngu Vô Song lóe lên, nhìn người nào đó nắm chắc thắng lợi, đáy lòng khỏi thở dài, khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ người đàn ông này thích tuyên bố chủ quyền ngay lúc này?

      *Rồng phượng trong loài người, có thể hiểu theo hạc trong bầy gà.

      mím môi đỏ mọng, mặt cũng ra cảm xúc gì, mà dùng giọng vô cùng hờ hững ra : “ ấy sai, tại tôi tên là Ngu Vô Song, chứ phải Giản Uyển Như. Còn quan hệ của tôi và , phàm là người có mắt đều có thể nhìn ra, nhưng mắt mù như vậy, tôi cũng ngại mà cho biết lần.”

      Lúc ra câu thứ nhất, khuôn mặt Mạnh Thiếu Văn liền trắng bệch, ta khống chế được mà lui về phía sau hai bước, khóe mội giật giật, lại ra chữ.

      cho ta cơ hội thở sâu, Ngu Vô Song trái lại bình tĩnh ra: “Năm đó là ấy cứu tôi, trong năm năm qua cũng là ấy chắm sóc tôi, người đàn ông bên cạnh lúc nào cũng quan tâm tôi như vậy… sao tôi có thể động lòng?”

      Hai chữ động lòng tựa như cây gai, đâm sâu vào lòng Mạnh Thiếu Văn, trước mắt ta choáng váng, cuối cùng, ta nghiêm khuôn mặt trắng bệnh, lừa mình dối người cười: “Làm sao có thể… Làm sao có thể…”

      Trong miệng ta ngừng lẩm bẩm hai chữ này, đương nhiên thể tin được này.

      Nhưng Hoắc Cố Chi chút để ý mà rắc muối lên vết thương của ta, nhàng cười tiếng: “Như vậy mà cậu còn tin? Vậy tôi cho cậu, mấy năm qua chúng tôi rất ân ái, có phải cậu muốn giết tôi lắm ?”

      Đối với người nhà họ Mạnh, từ đầu đến cuối đều muốn gặp.

      Năm đó nếu phải trước khi qua đời mẹ cầu xin, hoàn toàn muốn trở lại ngôi nhà kia chút nào.

      Nơi đó vốn phải là nhà của , đến chỉ làm rất nhiều người được tự nhiên mà thôi.

      Ví dụ như người ở trước mắt này, tồn tại của , khiến cho ta vô cùng khó chịu.

      Trước kia, để ý tới những điều kia, nhưng bây giờ nhìn ta kiêng kỵ thân phận của mà trong lòng run sợ, trong lòng vô cùng sung sướng.

      Báo thù phải cần phải khiến đầu kẻ thù chôn xuống đất mà để cho sống tốt, để từ cao rơi xuống đáy cốc, để nhìn kỹ sống hạnh phúc như thế nào.

      Ngu Vô Song muốn nhìn vẻ đau đớn mặt ta, chậm rãi dời tầm mắt, giọng với người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta thôi!”

      Cho dù khó chịu hơn nữa thế nào? Cực khổ mà phải chịu trong những năm qua có ai hiểu?

      Mạnh Thiếu Văn, sau này chúng ta đường ai nấy !

      Mắt phượng hẹp dài chưa ý cười, tầm mắt Hoắc Cố Chi rất nhanh chuyển sang Ngu Vô Song, nghe giọng của , cười đáp tiếng, sau đó cực kỳ tự nhiên mà ôm cái eo mảnh khảnh của , khiến Mạnh Thiếu Văn nhìn mà đỏ mắt. Trước khi , Hoắc Cố Chi cong cong môi mỏng, cười lạnh : “ chính là như vậy, cậu tin cũng còn cách nào khác. Cảm giác cưới Giản Uyển Linh tốt lắm phải ?”

      câu cuối cùng, thế nào cũng chê giấu được ý giễu cợt trong giọng của .

      Đối với Ngu Vô Song mà , Hoắc Cố Chi sắc bén khắc nghiệt như vậy xa lạ, ngước mắt nhìn cái, cũng lên tiếng, ra biết, làm như vậy có lẽ là để hả giận, nhưng vì nhiều hơn.

      Ngay cả luật sư Hàn Lãnh vừa tài giỏi vừa lạnh lùng như vậy cũng bị mời tới, chỉ cần là , ra nhất định phải bám vào giao tình với Hàn Lãnh.

      Giản Uyển Linh…. Giản Uyển Linh…

      Bên tai quanh quẩn cái tên này, Mạnh Thiếu Văn đứng ở đó mà đầu đau như muốn nứt, tại chỉ cần nghĩ tới sắc mặt của kia, cả người ta liền đều nổi da gà.

      ta là mắt mù, cho nên năm đó mới tin tưởng lời dối của ta.

      Mạng Thiếu Văn đứng ở nơi ngược chiều ánh sáng, ta vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi nam nữ rời trước mặt.

      Người đàn ông cao lớn, người phụ nữ là mềm mại dịu dàng, hai người ôm nhau nhìn thế nào cũng thấy đây là hình ảnh cực đẹp.

      Nhưng hình ảnh như vậy lại làm hai mắt của ta đau nhói, nếu như người phụ nữ này phải Uyển Như của ta, phải người phụ nữ ta mấy năm, có lẽ ta còn có thể khen đẹp tiếng, nhưng bây giờ ta chỉ còn thê lương và u oán tràn đầy.
      Last edited by a moderator: 22/6/15
      dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 110.2:: Đại Kết Cục (1).

      Editor:: Thiến Tiếu Tiếu

      Em lập mưu hại chị , còn giả mạo chị để giành gia sản, cuối cùng còn thuê người giết người.

      Chuyện xấu xa như vậy, Giản An Dương muốn che dấu cũng che dấu được, buổi tối hôm đó liền bị người nhiều chuyện truyền lên mạng.

      Trong buổi tối mà lượng xem tăng nhanh, ngày thứ hai, bài có chứa video này được gắn đầu của web.

      Cũng biết ai quay video này, nhưng quay đúng lúc Giản Uyển Linh khóc lóc om sòm, mặc kệ và chuyện này như thế nào, như hoa như ngọc lại hành động như vậy làm cho người ta chán ghét .

      Nhất là vị này mấy năm nay đều tham gia các hoạt động từ thiện ít, hình tượng lương thiện dịu dàng của ta sớm xâm nhập lòng người, tại cường liệt như vậy thực làm cho người ta sợ ngây người, ít bạn mạng giới thượng lưu là loạn.

      Giản thị là công ty bản địa ở Nam Giang nổi tiếng là uy tín.

      Giản An Dương khi tỉnh lại trong bệnh viện thấy hình ảnh như vậy, chưa kịp thở cái liền bị tức đến ngất .

      Chung Tiếu Dung ở bên cạnh càng khóc kêu trời gọi đất, bà ta là phu nhân nhà giàu có điển hình, sau khi lấy chồng vẫn ở nhà giúp chồng dạy con, thời gian còn lại đánh bài, dạo phố, uống trà với đám bạn thân, mỗi ngày biết nhàn nhã bao nhiêu lần.

      Ở Nam Giang, bà cũng được xếp vào hàng người nổi tiếng, lúc nào xảy ra loại xì căng đan này? Hơn nữa, cho tới nay đều có chồng quản lý, hoàn toàn cần bà quan tâm, tại để cho bà quản biết làm sao.

      Trong phòng bệnh có ít phu nhân của thành viên hội đồng quản trị, những người này bình thường có quan hệ cũng tệ với Chung Tiếu Dung, nhưng nguyên nhân hết là bà ta là phu nhân của Giản An Dương, hôm nay họ tới đây an ủi bà, đúng hơn là dò xét tin tức.

      Dư Bảo Trân cũng ở đây trong đó, nhìn cảnh ồn ào, sắc mặt ta tức giận, thầm mắng Chung Tiếu Dung là người phụ nữ ngu xuẩn, vô năng.

      cho cùng, tại ta chỉ là trợ lý , nếu phải bởi vì có quan hệ với Giản An Dương , ta có tư cách đứng ở nơi này.

      Chung Tiếu Dung sinh ra rất may mắn, nếu chỉ bằng đầu óc này của bà ta sao có thể có cuộc sống như vậy để bà ta hưởng thụ?

      Khó trách mẹ ta chưa ra sức dễ dàng lôi kéo trái tim Giản An Dương.

      Nghĩ vậy, khóe
      [​IMG]
      Chương 111 : Đại kết cục (2)

      Editor: Đường Ngọc



      Từ trước tới nay, dư luận cực kỳ đáng sợ, Giản Uyển Linh làm việc ác, Ngu Vô Song lại rộng lòng, mọi người bắt đầu nhanh chóng lan truyền chuyện này.

      quá hai ngày, Lãnh Tĩnh Bách, Chu Mịch Phong, Lâm Vinh Gia, những người này đều biết toàn bộ việc, hai người kia cực kỳ lo lắng cho Mạnh Thiếu Văn, còn Lâm Vinh gia lúc biết được trái lại còn cười lạnh hai tiếng, chút kinh ngạc.

      ta biết, người phụ nữ Ngu Vô Song đó phải là người lương thiện, đôi cẩu nam nữ kia làm nhiều chuyện có lỗi với như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha?

      Bây giờ khiến Giản Uyển Linh lộ bộ mặt , làm sao biến hình trừng phạt Mạnh Thiếu Văn.

      Từ trước đến nay, nhà họ Mạnh và nhà họ Giản có mối quan hệ hợp tác, tất cả người ngoài giới vẫn biết tổng giám đốc Mạnh cưới tiểu thư Uyển Như nhà họ Giản phải vì kết thân hai nhà, mà là chuyện tình giữa công chúa và hoàng tử.

      Nhưng bây giờ, chân tướng là gì?

      Chân tướng đúng là câu chuyện của hoàng tử và công chúa, còn tình chỉ là giả, hoàng tử ở bên công chúa hay hoàng hậu thâm độc đều phân biệt được ràng, vậy như thế nào gọi là tình ?

      Trong bữa tiệc tại nhà, lúc biết được tin tức này, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.Lâm Vinh Gia để ý xung quanh, cười to hai tiếng, khiến cho người ở nhà họ Lâm kinh ngạc, sau cùng ta vẫn chưa hết giận, bỏ ra ngoài, lại nhờ người hỏi thăm.

      Vốn là ta định tự mình tìm , tiếng chúc mừng với , nhưng nghĩ lại lần trước làm Bảo Bảo bị thương, ta lại khiếp sợ.

      ......


      Người khiếp đảm đâu chỉ Lâm Vinh Gia, đối mặt với thân phận đặc biệt của người phụ nữ tên Ngu Vô Song, cả giới thượng lưu ở Nam Giang đều kinh hãi.

      Năm đó, nhà họ Giản có hai viên ngọc, phong thái như thế nào ai lại biết? Nhưng bây giờ sao? Gây ra loại chuyện gièm pha này khiến người ta kinh ngạc, càng giàu sang phú quý, bên trong càng có có chuyện bẩn thỉu, chỉ là bọn họ ngờ, trong ngày thường lương thiện, ôn như, mềm mại này lại có thủ đoạn như vậy.

      Giản An Dương tức giận đến thảm, ở trong bệnh viện mấy ngày liền vẫn chưa tỉnh. Có Lưu Quyền làm chứng, Giản Uyển Linh cũng bị bắt lại tiếp nhận điều tra.

      Về phần nhà họ Mạnh sớm loạn thành cháo rồi.

      Nhà cũ, bên trong thư phòng.

      Tiếng động do cây gậy tay Mạnh Trăn Tỳ đập xuống nền đất vang lên liên tục, gương mặt xanh mét: "Mày còn mặt mũi để trở về sao? Loại chuyện như vậy mày còn thờ ơ! Nhà họ Mạnh này có con cháu vô liêm sỉ như mày"

      Ở nhà họ Mạnh, người này, từ trước đến nay chỉ hai lời, đối với đứa cháu đích tôn này mặc dù thể có bao nhiêu phần cưng chiều, nhưng cũng thiếu quyền lợi dành cho ta, hơn nữa Mạnh Thiếu Văn chính là người thừa kế, đương nhiên có biết bao nhiêu kỳ vọng vào ta.

      Nhưng bây giờ, lại nhắm trúng đứa cháu trai ruột, chuyện như thế này lại ầm ầm đổ tới, lại cưới loại phụ nữ lòng dạ độc ác, cả người của mình lại nhìn ràng, lúc này ta để chút mặt mũi nào cho nhà họ Mạnh nữa rồi.

      Trong thư phòng, Mạnh Thiếu Văn mặt dày đứng ở phía bên kia, ta còn lưu lại vết tích mấy bạt tay của Ngu Vô Song, lại thêm đêm ngủ, lúc này nhìn qua ta trông cực kỳ chật vật.

      Đối mặt với những chỉ trích này, ta phản bác được. Đúng vậy, tại sao ta lại cưới người phụ nữ ác độc như vậy? Làm thế nào mà ngay cả người mình vẫn thể nhận ra?

      Sáng sớm sau khi biết tin, trong lòng Vương Cốc Tuyết bị chấn động trận kinh hoàng, bây giờ nhìn thấy con trai như vậy, lại càng đau lòng hơn, thẳng thắn : “Thiếu Văn à, con câu , đừng làm ông nội con sốt ruột như vậy, con nghĩ cái gì ra , ra đây cũng ai trách con, đều là lỗi của chị em nhà họ Giản kia, họ cũng lớn gan quá, nhà họ Mạnh chúng ta cũng cần đứa con dâu như vậy.”

      Nghe mấy lời này.Mạnh Kiệt Đình có chút do dự, ông ấy hơi nhíu mày, đồng ý : “Ai có thể nghĩ là việc lại như vậy? cho cùng, người chị cả kia cũng là người đáng thương, bị chính em mình hại thành như vậy, tới mức cha mẹ ruột cũng nhận ra ấy, quả đáng buồn, quá đáng thương!”

      Lời này vừa ra, khí trong phòng bỗng trở nên quỷ dị, Mạnh Trăn Tỳ nhíu mày theo dõi ta.

      Vương Cốc Tuyết lại càng thấy khó thở, trong ngực kịch liệt lên xuống, tức giận : “ Thương cảm ta cái gì? Thương cảm cái gì hả? Người đáng thương cảm là Mạnh Thiếu Văn của chúng ta kìa, ông xem bộ dạng hồn xiu phách lạc của con ông ? Hai chị em nhà kia muốn chém muốn giết gì nhau là chuyện của hai người đó, nhưng lại gạt Mạnh Thiếu Văn nhà ta quá ghê tởm rồi?”

      xong, làm thế nào nửa từ sâu trong đáy lòng bà vẫn ép xuống nổi, nghĩ đến những bản báo cáo kia, quả bà tức đến mức đau tim, đau phổi: “Ông cũng thể nghĩ tới người tên Ngu Vô Song đó bây giờ là người nào, nhưng có phải chính miệng Hoắc Cố Chi thừa nhận đó là vợ sắp cưới của mình , coi như ta là Giản Uyển Như như thế nào? ta từ danh nghĩa là vợ của con mình bây giờ lại trở thành thím (vợ của chú) rồi!”

      Đương nhiên Mạnh Kiệt Đình ngờ đến chuyện này, ông ấy trợn mắt há mồm, cũng biết nên gì cho phải.

      Cũng phải sao! Hôm đó Cố Chi rất ràng, ấy vừa là Ngu Vô Song vừa là Giản Uyển Như,
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    4. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 112: Đại kết cục (3)

      Editor: Lam Lan




      Ngu, dưới nhà có bà Chung Tiếu Dung tìm .”


      Trong lúc hai người mỡ trong mật, đột nhiên người giúp việc khẽ gõ cửa, sau đó mất tự nhiên đến: “bà ấy mình là mẹ của , chúng tôi dám ngăn cản nên để cho bà ấy vào.”


      Hôm nay quản gia và gì Cửu Đô đều có ở đây, nếu có hai người đó chuyện này chắc chắn rất nhanh được giải quyết.


      tại cả Nam Giang đều dậy sóng, có người nào nhà họ Giản xảy ra những chuyện rách nát kia đâu? Bây giờ Chung Tiếu Dung đến để mẹ con gặp nhau sao? Có mà đến để bới móc thôi.


      Mẹ sao?


      Hoắc Cố Chi nghe vậy, chuyển mắt nhìn xuống dưới cái, những đóa hoa tươi trong vườn đua nhau nở rộ, đẹp sao tả xiết.


      Chỉ là tất cả đều thể hấp dẫn ánh mắt của , cuối cùng nhìn người phụ nữ trong ngực, hời hợt : “ muốn gặp cần xuống, chẳng có gì phải do dự cả.”


      Ngu Vô Song có mấy giây ngẩn người, suy nghĩ của khỏi trở về kí ức khi mình còn bé và Chung Tiếu Dung lúc ấy.


      Bà là người phụ rất thích cạnh tranh háo thắng, ăn mặc luôn phải mốt mới, mỗi lần tham gia những bữa tiệc đều phải trang điểm theo kiểu thịnh hành nhất, dù sao bà ấy lúc nào cũng khiến người khác phải náo động, khi ấy bà còn trẻ đẹp, ở trong những bữa tiệc cũng có những ảnh hưởng nhất định.


      Nhưng cuối cùng là mỹ nhân chập tối, dù có là mỹ nhân đến tuổi trung niên vóc người cũng biến dạng, tính tình thay đổi.


      Chỉ là khi đó lớn lên, đối với người mẹ thỉnh thoảng nổi giận với mình, buộc phải học cách bao dung.


      Nhưng hôm nay bà ấy đến đây là có ý gì?


      “A...” khỏi mím môi cười thấp tiếng, tiếng cười tỉnh táo nhưng giễu cợt. “Tại sao lại gặp chứ? Bà ấy là mẹ em, có công nuôi dưỡng với em.”


      Nghe như vậy, Hoắc Cố Chi cũng ngăn cản, mà gật đầu ôn thanh . “Được, vậy xuống cùng em.”


      Có lúc tình phải là cả ngày cùng những bông hoa rực rỡ cùng bữa tối dưới ánh nến lung linh, càng phải những cử chỉ lãng mạn.


      Chỉ là câu cùng em, ra có thể thắng được hàng vạn chuyện tình lãng mạn khác rồi.


      ......


      Ở tầng dưới, Dư Bảo Trân và Chung Tiếu Dung ngồi ghế salon trong đại sảnh, đây là biệt thự cổ theo phong cách châu Âu, trong nhà khắp nơi đều lộ ra khí xa hoa, khiến người ta có cảm giác nhà giàu mới nổi.


      Nghĩ đến những đánh giá mà nhiều tạp chí kinh tế dành cho Hoắc Cố Chi, bà lại lần nữa đề phòng, dám coi thường bất kì người nào.


      “Dì à, nếu tí nữa Giản xuống, dì ngàn vạn lần thể cãi nhau với ấy, dù sao ấy khổ nhiều năm như vậy rồi, người làm mẹ như dì phải là lúc nên thể ra sao?”


      Thừa dịp ai chú ý đến, Dư Bảo Trân thể tế nhị nhắc nhở bên tai Chung Tiếu Dung, , yên tâm với người phụ nữ này, hôm nay đến đây giao hảo với bọn họ cũng muốn vì người phụ nữ ngu như heo phá hỏng kế hoạch của mình.


      Biệt thự này là Hoắc Cố Chi cố ý mua về nhiều năm trước, biết cuối cũng có ngày muốn trở về, cho nên trong mấy năm trước tỉ mỉ thiết kế và lắp đặt thiết bị bên trong, mỗi vật dụng trong nhà đều là tự tỉ mỉ chọn lựa.


      Chung Tiếu Dung sau khi đánh giá xong, ưỡn thẳng sống lưng, lại khôi phục lại diễn xuất cao ngạo trước sau như .


      Nhưng thực tế trong lòng lại sục sôi, thậm chí còn có chút cảm giác chua chát.


      Ở đây có vật dụng nào là đáng giá ngàn vàng? Con bé chết tiệt ấy sống tốt như vậy còn chưa đủ hay sao? Lại còn can thiệp vào cuộc sống của nhà bọn họ như thế.


      Chép miệng, bà ta khinh thường liếc nhìn, lạnh giọng : “Tôi là mẹ nó, nhìn thấy tôi chẳng lẽ nó còn biết tôn trọng?”


      Lời này lập tức khiến Dư Bảo Trân choáng váng, thiếu chút nữa tức miệng mắng to, bà là mẹ kiểu gì vậy? Người như bà mà cũng dám tự nhận là mẹ sao?


      Còn khiến ta phải nhiều đạo lí lớn như vậy, bây giờ câu cũng lọt vào tai bà ta.


      Dư Bảo Trân thầm hối hận còn muốn điều gì cầu thang truyền sang 1 loạt bước chân, tiếng giày cao gót gõ sàn nhà tựa như tiếng chuông gấp gáp gõ thẳng vào tim mọi người.


      Dư Bảo Trân vội vàng ngậm miệng, nhanh chóng ngước mắt nhìn, quả nhiên chỉ thấy Ngu Vô Song bước xuống.


      Cầu thang xoáy tròn theo phong cách cổ xinh đẹp, nhưng chân chính hấp dẫn ánh mắt người khác phải những thứ trang sức hào nhoáng xa xỉ kia, mà là khí chất của người phụ nữ.


      Đều là phụ nữ, ta tự nhận là tuyệt sắc rồi, nhưng bây giờ so sánh với người trước mặt này chỉ khiến đáy lòng ta đột nhiên có cảm giác xấu hổ nén được.


      Trong mắt Chung Tiếu Dung có chột dạ, ngoài miệng hòa giải nhưng chân chính là vẫn bất đồng, hơn nữa 1 người chết đột nhiên lại sống sờ sờ trước mặt, sao có thể khiến người ta rụt rè?


      Đè xuống ánh mắt phức tạp, Dư Bảo Trân mềm mại đứng dậy, tươi cười bước lên chào hỏi:”Xin chào Ngu, tôi là thư ký của chủ tịch, lần trước chúng ta gặp nhau ở buổi họp hội đồng quản trị.”


      Tầm mắt nhàng quét qua người ta, vẻ mặt Ngu Vô Song chỉ có lạnh nhạt, thậm chí còn cho ta nổi 1 nụ cười.


      Trong nháy mắt, sắc mặt Dư Bảo Trân trở nên cực kỳ khó chịu, hai tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt.


      Đây là xem thường ta sao?


      Chỉ là đợi ta suy nghĩ nhiều, Hoắc Cố Chi bước xuống sau Ngu Vô Song lạnh lùng lên tiếng :” biết bà Giản đến đây có chuyện gì? Bà cũng biết, tôi và Vô Song trở về chưa được mấy tháng, còn có rất nhiều chuyện bận rộn phải làm, có thời gian tiếp khách.”


      cố tình nhấn mạnh hai chữ tiếp khách, mắt phượng hẹp dài nén được bóng tối u bài xích.


      Hoắc Cố Chi lạnh lùng như vậy, quả khiến người khác kinh sợ, Chung Tiếu Dung vốn thở gấp trong lòng, điều này càng khiến bà ta đứng ngồi yên, vụt đứng dậy 1 cái, nổi giận đùng đùng chỉ trích:”Tôi đến tìm con , là ai? Ở đây có chuyện của sao?”


      Hoắc Cố Chi đứng đó ngay cả ánh mắt cũng muốn keo kiệt, nhếch môi, ngạo mạn :”Đây là nhà tôi, bà Giản đùa giỡn sao?”


      Được phong danh hiệu Phu nhân Hào môn ở Nam Giang, đâu có lúc nào Chung Tiếu Dung bị người ta lạnh lùng như vậy sao? Lại còn là loại thái độ khinh bỉ này nữa, khuôn mặt trắng noãn của ta trở nên đỏ bừng, cuối cùng chuyển tầm mắt sang Ngu Vô Song. “Con bé chết tiệt kia, mẹ nuôi mày lớn như vậy, bây giờ tìm được đàn ông rồi lật mặt phải ? Thiếu Văn đến gặp tao rồi, trước kia đều là lỗi của nó, nếu như bây giờ mày trở về thân phận của mình mày vẫn là vợ của Thiếu Văn.”


      ai nghĩ đến bà ta có thể câu đó, ngay cả Dư Bảo Trân cùng bà ta cũng còn biết có chuyện như vậy, kinh ngạc trợn to mắt, nhanh chóng chuyển mắt qua nhìn bà ta.


      Há miệng, giọng của Dư Bảo Trân trở nên run rẩy :”Bà cái gì?”


      Lúc này xưng hô đều trở nên vô dụng, đáy lòng Chung Tiếu Dung thoải mái, nhưng vẫn trầm giọng :”Tối qua Thiếu Văn tới tìm ta, mình sai rồi, muốn đền bù cho con của ta.”


      Rốt cuộc là mẹ ruột làm sao Ngu Vô Song có thể thờ ơ? Hơn nữa cho cùng bà ta cũng chỉ vì cuộc hôn nhân thất bại, chồng mình bên ngoài tìm được tình tốt hơn, ngay cả con cũng như vậy, nhưng bà ta còn thèm hiểu tình hình, thậm chí còn đến đây la hét sao?


      Vừa bắt đầu tâm tình là phức tạp, nhưng lúc này lại cảm thấy rất buồn cười, đến lúc này rồi, bà ta còn thấy chân tướng , vẫn nghĩ mình có thể quơ tay múa chân trong cuộc đời này sao?


      Tiếng cười chế giễu bật ra, ánh mắt Ngu Vô Song sắc lạnh, khỏi châm chọc lên tiếng :”Có phải bà Giản quên hay ? Sợ rằng quan hệ chúng ta năm đó, bà thèm để ý đến sống chết của tôi, bây giờ cần gì phải quan tâm chuyện tình cảm của tôi? người đàn ông đến người mình cũng nhận ra bà cảm thấy tôi sống với ta kiểu gì?”


      Đây là lần chuyện của bọn họ sau năm năm xa cách, nhưng lại giương như bạt kiếm như vậy, sắc mặt của Chung Tiếu Dung còn dùng được từ “khó chịu” để hình dung, quả là cực kỳ đặc sắc, vừa bực mình vừa nóng nảy nhưng cũng vô năng vô lực.


      Ai bảo những lời của chứ?


      Nhưng rốt cuộc thể bỏ qua sĩ diện, sau mấy giây sững sờ, bà ta hoàn toàn cà giận, hung hăng trợn to hai mắt, đáy mắt như muốn phóng hỏa:”Con nhóc chết tiệt, bây giờ lông cánh cứng cáp rồi cho nên mới dám với tao như vậy phải ? Nếu mày náo loạn trong buổi họp Hội đồng quản trị như vậy ba mà có thể tức đến bệnh sao? Năm đó là con bé Uyển Linh có lỗi với mày chứ bọn tao có lỗi gì với mày chứ, sao mày còn đến hại bọn tao làm gì?”


      Lời này quá mức ích kỉ, Dư Bảo Trân đành lòng nhìn thẳng, rời tầm mắt, khóe miệng rút gân.


      Người phụ nữ này quá ngu ngốc đến thể cứu chữa được nữa rồi.


      Cả ta nữa, lại còn có thể tin bà ta có thể diễn trò, trở mặt với Ngu Vô Song có gì tốt?


      Có con rể cưng Mạnh Thiếu Văn đúng là tệ, nhưng bây giờ bà ta phải biết, chính chủ tại là ai, bà ta làm thân với Ngu Vô Song, Hoắc Cố Chi cũng là con rể bà ta, bàn về bối phận, ta còn quan trọng hơn cả Mạnh Thiếu Văn.


      đến tập đoàn của ta, mà ông Mạnh cũng thương ta hơn, danh phận cháu cả của Mạnh Thiếu Văn quả cao quí, nhưng so với Hoắc Cố Chi, ta là con trai của ông cụ.


      Quả , Ngu Vô Song bị chọc giận quá hóa cười, bàn tay rũ xuống nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt trắng nõn, đau đớn đến thấu xương nhắc nhở mình phải tỉnh táo.


      “Nếu như bà thấy tôi đến đó là để quấy rối, nếu năm đó ba quan tâm tôi chút thôi… tôi cũng phải như bây giờ.”


      Đây là mẹ của , là người mẹ nuôi nấng lớn lên, mặc dù bà ấy rất đáng tin, cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng bà từng là người mà thích nhất.


      Chỉ có lúc ngu hiếu cũng là 1 tội lỗi, tựa như tại vẫn muốn bình tâm chuyện với bà ta, nhưng chỉ 1 câu đầu tiên của bà ta đủ để đánh vỡ hoàn toàn ảo tưởng của .


      Thôi thôi, nếu thể trở thành người tân, vậy cứ coi như là người xa lạ .


      Núi cao đường xa, thanh thủy xa xôi, chúng ta cũng chỉ là những người xa lạ bình thường thôi.


      Cảm xúc dao động của Ngu Vô Song khiến Hoắc Cố Chi rất đau lòng, bước lên nhàng ôm vào lòng, mắt phượng tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Chung Tiếu Dung, lạnh lùng mím môi:”Mạnh Thiếu Văn thực vô sỉ như vậy sao, vậy bảo ta đến đây với tôi, người phụ nữ của Hoắc Cố Chi này mà ta cũng dám nghĩ đến sao?”


      Khí phách như vậy đều khiến những người phụ nữ như Dư Bảo Trân mù quáng, đáy lòng lại cảm thán Ngu Vô Song tốt số.


      Vừa sinh ra là con nhà giàu, ngay cả gặp rủi ro, bên cạnh cũng có 1 người đàn ông si tình đến cuồng dại như thế.


      Ngu Vô Song ơi Ngu Vô Song, rốt cuộc có tài đức gì mà có được những thứ này?
      dunggg thích bài này.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 113: Đại kết cục (4)

      Có lúc Ngu Vô Song cũng cảm thấy số mình tốt, mặc dù phải trải qua những vết thương sâu sắc như thế, nhưng vẫn còn có người đàn ông ưu tú luôn kề vai sát cánh bên cạnh.


      Cuộc chuyện với Chung Tiếu Dung thể dùng từ vui để hình dung, mà chính là phen tranh cãi ầm ĩ, quan điểm của hai người bất đồng, đương nhiên là thể chuyện được với nhau.


      Sau khi lên xe, Chung Tiếu Dung tức giận đến đau tim, bà ta thể nào tin được con tính tình ôn hòa năm đó lại có thể bén nhọn như bây giờ, làm gì còn dáng vẻ của thiên kim tiểu thư?


      Quan trọng nhất chính là nó dám dùng thái độ lạnh lùng như vậy để đối xử với mình, nó quên mất ai mới là trưởng bối rồi sao? Ai mới là mẹ ruột sinh nó, nuôi nó?


      Đối mặt với Chung Tiếu Dung chống chọi lại tức giận, Dư Bảo Trân hoàn toàn hết ý kiến, vị này đúng là đủ ích kỷ, làm ra loại chuyện đó, bà ta còn trông mong Ngu Vô Song đối xử với bà ta như trước đây sao?


      Người ta cũng phải người ngu, tại sao phải cho bà ta muốn gì được đó? Hơn nữa tại còn có thêm Hoắc Cố Chi, người ta đuổi bà ra khỏi cửa là tốt lắm rồi.


      Trong lòng ngừng cười lạnh nhưng mặt Dư Bảo Trân cũng lộ ra ý tứ giễu cợt, ta ôm ngực, làm ra vẻ mặt kinh sợ quá độ: “Lời phu nhân vừa mới sao? Mạnh tổng của Hằng Viễn còn muốn chung sống với Ngu tiểu thư sao?”


      Ngu Vô Song bây giờ còn là con lương thiện, hiếu thuận với bà ta nữa, hôm nay Chung Tiếu Dung chỉ đợi cơ hội này liền trợn trắng mắt châm chọc: “Mạnh Thiếu Văn này đúng là mắt mù, ràng là hai con của tôi giống nhau như đúc, nó còn phải làm bộ kiểu cách như vậy. Theo tôi thấy Uyển Linh còn được, tính tình dịu dàng, giống như cái đứa kia, coi tôi ra cái gì!”


      Giản Uyển Linh tốt?


      Dư Bảo Trân thầm , trong lòng nhịn được cười, cười tiếng, tiếng cười kia nghe thế nào cũng có chút châm chọc.


      Cõi đời này làm gì còn người phụ nữ nào có thủ đoạn đặc sắc như Giản Uyển Linh chứ? Ngay cả chị ruột cũng có thể sát hại, còn cái gì ta dám làm?


      Sợ rằng lúc này Mạnh Thiếu Văn bị chọc giận tới hộc máu rồi! Cùng chung chăn gối với người phụ nữ lòng dạ rắn rết như vậy, khi chân tướng bại lộ, ta hẳn là trò cười lớn nhất.


      Chung Tiếu Dung còn bực bội, cũng nghe ta châm biếm, càng thêm phối hợp oán giận: “An Dương bây giờ còn nằm trong bệnh viện, chính là thể chịu thêm kích thích nào nữa, nhưng mà xem thái độ của cái con chết tiệt kia , ràng là muốn cắn nhả, sau khi An Dương tỉnh lại mà biết được chuyện này có phải tức giận lắm ?”


      Ánh mắt trầm xuống, Dư Bảo Trân mím môi, trong lòng khỏi có chút bận tâm.


      ta có thể quan tâm tới danh tiếng của nhà họ Giản, cũng có thể mặc kệ sống chết của hai chị em nhà đó, nhưng ta vẫn rất quan tâm đối với an nguy của Giản An Dương.


      Thân phận con riêng luôn là ám muội, ta đeo cái thân phận này hơn hai mươi năm, sớm từ bỏ hy vọng có thể quanh minh chính đại rồi.


      Nhưng ta biết rằng trước mắt Giản An Dương bồi dưỡng ta giống như người nối nghiệp, nêý như Giản An Dương có mệnh hệ gì, ta mất hết hy vọng.


      Nghĩ tới đây, tay ngọc lặng lẽ nắm chặt, khuôn mặt tinh xảo mang theo dáng vẻ quan tâm, lo lắng trùng trùng: “Đúng vậy, tôi cũng lo lắng cho thân thể của chủ tịch. Phu nhân xem, nếu như chủ tịch xảy ra chuyện may, chẳng phải khiến cho những kẻ tiểu nhân này được như ý sao.”


      Chuyện may xảy ra?


      Nghe như thế, cả người Chung Tiếu Dung cảm thấy bất ổn, bà ta nhổ phi phi ba tiếng, ánh mắt vui nhìn chằm chằm Dư Bảo Trân: “ chuyện kiểu gì vậy, An Dương rất tốt, sao có thể xảy ra chuyện may được? chuyện cũng biết nặng , hiểu sao vẫn có chỗ đứng trong công ty.”


      câu cuối cùng hoàn toàn xem thường năng lực của ta, Dư Bảo Trân nhất thời tái mặt, ngượng ngùng cắn múi môi: “ xin lỗi phu nhân, là do tôi nhất thời nhanh miệng suy nghĩ kỹ, thân thể của chủ tịch khỏe mạnh nhất định nhanh chóng tỉnh lại.”


      Rốt cuộc cũng cho ta được dễ chịu, Chung Tiếu Dung lạnh lùng hừ tiếng rồi dời tầm mắt, làm bộ muốn nhiều lời.


      Người như Dư Bảo Trân quả cũng phải tham lam tài sản của nhà họ Giản, chỉ là từ ta tự ti về địa vị của mình, lại thêm vào người mẹ ngừng giáo dục về khái niệm danh chính ngôn thuận, cho nên vừa tốt nghiệp tiến vào Giản thị theo sắp đặt của bọn họ.


      Bản thân ta vô cùng xuất sắc, học hành giỏi giang nhưng phải là con mọt sách, rất có nghị lực vươn lên, có dũng khí phấn đấu, cho nên đối với tất cả mọi chuyện đều dễ thành công hơn người.


      Cho dù dựa vào Giản An Dương, ta cũng kiên định cho rằng mình có thể thành công.


      Chung Tiếu Dung sao chứ? Bà ta chẳng qua cũng chỉ là con hoàng yến bị nuôi dưỡng trong lồng, căn bản chẳng có gì lạ.


      …………


      Đối với Giản Uyển Linh mà việc chân tướng bị bại lộ đúng là đả kích trí mạng, cư dân mạng thi nhau chửi rủa ta, thầm nghĩ lại quả ta đúng là gieo gió gặt bão.


      Mà lúc này Giản Uyển Linh gần như phát điên ở trong phòng thẩm vấn, hai mắt ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm viên cảnh sát trước mặt, đáy mắt tràn đầy vẻ điên cuồng :”Tại sao?Tại sao các lại nhốt tôi? Chứng cớ đâu? có chứng cớ sao có thể đối xử với tôi như vậy?”


      Lúc này mà ta vẫn còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư nhà họ Giản, cho dù chân tướng bị bại lộ sao chứ? ta vẫn cứ là vợ của Mạnh Thiếu Văn, dựa vào vài năm mình và Thiếu Văn sớm tối ở chung, ta tin rằng Thiếu Văn cảm động.


      Giản Uyển linh cứng đầu như vậy khiến cho Phương Châu khỏi chê cười, ta chỉ mới 27, 28 tuổi, nhìn qua cực kỳ trẻ trung, ràng là toàn thân mặc đồng phục cảnh sát quang minh lẫm liệt, nhưng vẻ mặt lúc này lại có chút cà lơ phất phơ :”Sợ là Giản tiểu thư quá quen với cuộc sống của đại tiểu thư rồi, cho nên mới biết vi phạm pháp luật phải trả giá cao như thế nào, bây giờ chi là nghi phạm mua chuộc hung thủ giết người mà còn dính tới gian lận thương mại.”


      4 chữ ‘ gian lận thương mại ‘ vừa ra khiến cho Giản Uyển linh nhảy dựng, rốt cuộc ta cũng giữ nổi bình tĩnh nữa, điên cuồng kêu gào :”Cái gì là gian lận thương mại? Tôi căn bản hề biết, tôi muốn gặp chồng tôi, ấy giải quyết cho tôi.”


      Phương Châu sinh ra trong gia đình cảnh sát, là thanh niên của gia đình cách mạng, ta luôn nghiêm túc, cẩn trọng trong công tác, nhưng trong cuộc sống, ta lại vui vẻ cười đùa.


      Người khác có lẽ biết, ra ta và Hoắc Cố Chi vốn là bạn bè nhiều năm, bạn già nhờ cậy, ta sao có thể tra hỏi người phụ nữ này cẩn thận?


      Nét mặt biểu lộ ra nụ cười như có như , Phương Châu ra 1 cách lạnh lùng :”Chồng ? Sợ rằng Giản tiểu thư quên mất thân phận của mình rồi, tại giấy đăng ký kết hôn chỉ có tên của Mạnh tiên sinh và Giản Uyển Như thôi, 1 người mạo danh thay thế sao tính vào đây được? Chỉ cần tiểu thư Giản Uyển Như đồng ý, ngay lập tức có thể tới tòa án khởi tố, vậy chồng hoàn toàn có quan hệ gì với nữa rồi.”


      Ở chỗ này 1 tuần lễ, Giản Uyển Linh gặp Lưu Quyền, thậm chí còn cùng ta đối chất, chẳng qua là dưới lên án của Lưu Quyền, ta vẫn lựa chọn thái độ trầm mặc hoặc là phủ nhận, khiến cho những cảnh sát điều tra còn cách nào khác, lần đầu tiên phát ra 1 nho với vài phần yếu đuối còn có thủ đoạn như thế.


      Mím chặt cánh môi, nếu trong thâm tâm Giản Uyển Linh hoảng hốt là giả, bản thân ở trong chỗ như vậy, chứng cứ bốn bề đều chĩa vào phía ta, đối với ta vô cùng bất lực, nhưng chỉ cần nghĩ tới Thiếu Văn ta lại ngừng tự nhủ bản thân phải tỉnh táo, nhưng bây giờ lại nghe được những lời này, ta cũng thể duy trì tỉnh táo thêm nữa.


      “Tôi muốn gặp chồng tôi, ngay bây giờ! Lập tức! Lập tức! Nếu tôi cự tuyệt chuyện với bất kỳ ai trong các .”


      Dù sao vẫn chưa kết tội, Giản Ủy Linh vẫn được coi là người tự do, cho ta gặp luật sư chính là vì Phương Châu cản trở, nếu như ta muốn gặp những người khác, có lẽ Phương Châu đồng ý, nhưng mà Mạnh Thiếu Văn , ta muốn nhìn thấy kết quả.


      Lập tức nhếch môi cười cười, giữa hai hàng lông mày lên dáng vẻ phong tình vạn chủng :”Mạnh tổng của Hằng Viễn luôn nổi dạng là mỹ nam, khuôn mặt của cũng coi là hoa nhường nguyệt thẹn, lại còn là tiểu thư nhà họ Giản, tôi cảm thấy vô cùng tốt, coi như là thể trở thành vợ của Mạnh Thiếu Văn chắc chắn cũng có thể gả được vào 1 nhà danh giá, sau này phải lo chuyện cơm gạo, cần gì phải bí quá hóa liều mà làm ra chuyện như vậy?”


      Chuyện như vậy bại lộ khiến cho người khác thể lý giải, dù sao danh tiếng của hai viên ngọc nhà họ Giản vang xa nhiều năm, cho dù danh phận của Giản Uyển Như lớn hơn ta ta vẫn luôn là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông Nam Giang cơ mà.


      Mặc kệ là những người đó thích ta hay là thích đống tài sản ở sau lưng ta, dù thế nào chăng nữa cũng đối tốt với ta cả đời, ta làm như vậy, quả là khiến cho người khác nghĩ ra được nguyên nhân tại sao.


      Giản Uyển Linh dùng 1 loại ánh mắt ngu ngốc nhìn chăm chú vào người đàn ông đối diện, mím môi lên tiếng, ta cũng biết là rất nhiều người thể lý giải được, nhưng mà ta cũng hối hận.


      Tình là gì? Tình chính là phải ích kỷ đoạt lấy, chính là tự mình chuyên quyền, chỉ cần có biện pháp khác ta cũng muốn quyết tuyệt như vậy.


      Nhưng nếu như ta giở thủ đoạn như vậy, làm sao có thể khiến cho Giản Uyển Như biến mất 5 năm, làm sao có thể trở thành vợ của Thiếu Văn 1 cách thuận lợi.


      Nhớ tới từng giây từng phút trong 5 năm qua, cuối cùng Giản Uyển Linh cũng nhẫn nại được nữa, những giọt nước mắt tủi thân rơi xuống, ta mặc 1 bộ quần áo phạm nhân sọc xanh trắng, tóc xõa dài, khuôn mặt từ trước tới giờ luôn tuyệt mỹ, tinh xảo nay mang dáng vẻ tái nhợt, bi thương.


      Mấy năm nay thân thể của ta được khỏe, quanh năm suốt tháng đều phải uống thực phẩm dinh dưỡng để duy trì, thường ngày còn có Mạnh Thiếu Văn, ta mới có thể chịu được khó chịu của thân thể, nhưng bây giờ cả tâm lý và thân thể đều khỏe, ta có cách nào nhịn được.


      ta khóc rống gào thét:” biết cái gì? Cái gì cũng hiểu, giữa tôi và Thiếu Văn có đơn giản như các người nghĩ đâu, tôi chỉ quen biết Thiếu Văn chậm hơn Giản Uyển Như có vài tiếng, tại sao cuối cùng ấy lại thích Giản Uyển Như, mà phải tôi? Tôi có cái gì tốt bằng Giản Uyển Như, có cái gì sánh bằng Giản Uyển Như?”


      Giản Uyển Như tốt ở điểm nào? Sinh ra có khuôn mặt giống hệt ta, lại có thủ đoạn xã giao như ta, lấy về cũng chỉ lạnh như 1 pho Bồ Tát bằng ngọc còn có ý nghĩa gì?


      Nhưng ta khác, ta khéo léo hiểu biết, biết Thiếu Văn thích gì, lại càng biết cách giúp ấy xử lý chuyện trong nhà hoặc là xã giao, còn Giản Uyển Như kia biết cái gì? Người đàn bà đó chỉ biết trưng ra cái tính tình đại tiểu thư của mình.


      Phương Châu cũng biết vị này hoàn toàn vào ma đạo, nhưng ngờ rằng tới lúc này rồi mà ta vẫn còn được như thế.


      ta cũng chỉ là chàng thanh niên 27 28 tuổi, trước kia cũng từng có bạn , nhưng cái loại tình mà giết hại chị ruột để thay thế đúng là lần đầu tiên được chứng kiến.


      Giằng co chốc lát, cuối cùng ta đứng dậy, mặt lạnh trầm giọng :”Để cho gặp Mạnh Thiếu Văn cũng được thôi, nhưng mà chân tướng rốt cuộc là như thế nào, tôi muốn chỉ vài lời ngụy biện là có thể giải thích tất cả, cảnh sát chúng tôi tin tưởng vào chứng cứ .”
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :