1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 84: Giống, quá giống

      Editor: Lam Lan

      Đúng vậy, ta phải nước lũ và thú dữ*, nhưng trong tay ta có bí mật của , sao có thể khiến ta sợ hãi.

      *Nước lũ và thú dữ: chỉ tai họa ghê gớm

      Chỉ trong nháy mắt, đáy mắt Giản Uyển Linh lên thù hận, ta ngoan độc nhìn chằm chằm, trong ánh mắt chỉ có ánh sáng trầm lạnh lẽo.

      Nhưng rất nhanh sau đó ta hiểu ra mình thu hút nhiều chú ý quá, do dự chút, ta cũng rời , mà nổi giận đùng đùng ngồi xuống, sau đó cắn răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ đối diện: “Ngu Vô Song, rốt cuộc muốn làm gì? Thường ngày chúng ta vô duyên cũng có thù, tại sao lại muốn đối địch với tôi đến vậy? Nếu như là vì chuyện ở Hẳng Viễn ngày đó, tôi nhận lỗi với có được ? Lúc ấy tôi vẫn chưa biết là vị hôn thê của Hoắc Cố Chi!”

      Đều là phụ nữ với nhau mà ta còn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của người phụ nữ kia, gì đến đàn ông?


      ra những năm gần đây ta vẫn luôn phải tỏ ra hiền hòa, rất ít khi giao tiếp, kể cả có ra ngoài xã giao cũng hay gây thù với ai, nhưng chỉ cần đối mặt với người phụ nữ này, ta nhịn được mà nổi đóa, kể cả có cố gắng nhẫn khiêm nhường thế nào cũng thể chịu nổi.

      Sau khi Cố Chi tìm Chu Mịch Phong, Ngu Vô Song có rất nhiều thời gian để chuyện với Giản Uyển Linh, nhưng hề nghĩ rằng ta vừa mở miệng nhận thua như vậy....

      đúng là chuyện ly kì, đây là điều từ trước đến giờ hề dám nghĩ đến, hai người tranh chấp, cho đến bây giờ cũng thể tranh với ta, được ba mẹ chăm sóc, bạn bè thương, bao gồm cả tình của cũng đều thua dưới tay ta.

      Giờ khắc này, đáy lòng Ngu Vô Song tràn đầy cảm giác thỏa mãn, khỏi nhếch miệng, nụ cười càng lên ràng khi nhìn người phụ nữ đối diện, lành lạnh cười: “ Giản nhận lỗi với tôi sao? Nhưng dù vậy phải cũng nên cho tôi lời giải thích sao? Vì sao lại phá hỏng công việc của tôi, hơn nữa tôi cái gì cũng tốt, chỉ là tâm quá , sau khi bị khích bác, ngay cả công việc cũng thể tìm!”

      Ngoài miệng cương quyết, nhưng trong lòng mềm mại, dứt lời xong, nắm chặt tay ngọc, mười ngón tay đam sâu vào lòng bàn tay trắng noãn, đau đớn này nhắc nhớ lại hận thù củ mình.

      Giản Uyển Linh ơi Giản Uyển Linh, năm đó kiêu ngạo như thế, có từng nghĩ đến có ngày phải cúi người xin lỗi tôi như ngày hôm nay ?

      Khi là Giản Uyển Như, kể cả khi là em của nhưng cũng hề đối xử với như vậy, ngược lại khi là Ngu Vô Song, ta lại bắt đầu sợ hãi .

      A.....khẽ mím đôi môi đỏ mọng, Ngu Vô Song càng nghĩ càng cảm thấy giễu cợt.

      Giản Uyển Linh càng thêm đau khổ, nhưng cuối cùng nhớ lại lời của Lưu Quyền hôm đó, có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vinch viễn, người phụ nữ này có mưu đồ gì mà lại luôn nhắm vào ta như vậy?

      Nghĩ tới đây, khuôn mặt trắng noãn thoáng qua khiếp sợ, còn khẩn trương cầu xin tha thứ lúc trước: “ Ngu chưa nghe câu này sao? đời này có kẻ thù vĩnh viễn! Nếu tôi làm gì khiến tức giận vậy bây giờ tôi có thể nhận lỗi với ?”

      Trong khi chuyện, ta mỉm cười liếc nhìn Ngu Vô Song, sau đó khôi phục lại mềm mại lúc trước, nhìn qua rất hài lòng: “ muốn gì có thể ra, chỉ cần có thể tôi đáp ứng toàn bộ!”

      Nghe những lời này, Ngu Vô Song sửng sốt chút, ngay sau đó khỏi cau mày, trong lòng cười lạnh tiếng nhưng ngoài mặt thể ra chút nào, mà ngược lại còn tỏ ra bí hiểm: “ Giản vậy là có ý gì? Tô và có thâm thù đại hận gì sao? Sao lại khiến sợ hãi như vậy?”

      Giản Uyển Linh lại cho rằng muốn lên giá, đôi mắt kiều mỵ thoáng qua ý khinh thường, sau đó ta nở nụ cười sáng chói: “Về sau mọi người ở đây đều chơi đùa trong vòng trong này, chúng ta cần vì chuyện như vậy mà làm hỏng mối quan hệ này, cho cùng phải chúng ta vẫn là người nhà sao?”

      Người nhà?

      Ngu Vô Song nghe vậy, khẽ nhướng đôi lông mày kẻ, mặt phượng đen nhánh thoáng qua u ám, giễu cợt : “Bây giờ Giản nhận ra chúng ta là người nhà rồi sao?”

      Ánh mắt như cười như của khiến Giản Uyển Linh cảm thấy thoải mái, hai người giống như kẻ thù lâu năm vậy, kể cả có thay đổi khuôn mặt nhưng vẫn có cảm giác khó chịu ấy!

      Vốn ta muốn cho Lưu Quyền giết Ngu Vô Song, nhưng hiểu sao ta lại biết Lưu Quyền tồn tại.

      Ý thức được điều này, ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nụ cười mặt càng trở nên chân thành: “Trước kia chỉ là hiểu lầm thôi, nếu là người nhà đừng nhiều làm gì, Ngu, cứ ra giá ! Chúng ta đều là những người quang minh chính đại, nhiều lần nhằm vào tôi phải vì muốn đạt được lợi ích sao? Nếu bây giờ tôi lên tiếng cần gì phải xấu hổ nữa!”

      xong lời cuối cùng, nụ cười dưới đáy mắt càng trở nên lạnh nhạt, nếu phải vì muốn làm hòa với ta, Giản Uyển Linh muốn lên xé rách nụ cười giả dối kia.

      Con đàn bà hạ tiện này dám uy hiếp ta? Hừ, tốt nhất đừng để rơi vào tay ta, nếu ta nhất định tút gân lột da, ném cho chó ăn!

      Có lúc là người nhà, nhưng cũng có lúc cũng chỉ là miếng giẻ rách chỉ đáng bỏ mà thôi!

      Ngu Vô Song quá hiểu tâm tư người phụ nữ này, mấp máy đôi môi đỏ mọng, lười biếng tựa vào ghế salon, hơi nghiêng người về phía trước, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt khó nén ánh sang sắc bén: “ Giản! Xem ra có chứng hoang tưởng rồi, hơn nữa bệnh còn đâu! Tôi cần tiền của , tôi chỉ vì mong lấy lại công đạo!”

      Trong lúc chuyện, hếch đôi lông mày lên, sắc mặt ôn hòa đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn ta, đáy mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo vô hạn: “ xem, nếu để cho Mạnh tổng biết người vợ mà ta thương quý trọng thuê người giết người, ta có vẻ mặt gì? Giản thoạt nhìn quả là người phụ nữ xinh đẹp có khí chất, nhưng ngờ lại là người có tâm địa rắn rết, chỉ có bề ngoài xinh đẹp mà thôi!”

      Giản Uyển Linh vốn nghĩ, sau khi ta hạ mình xin lỗi, Ngu Vô Song dĩ nhiên theo bậc thang mà ta mở, sau khi ra giá, ta đưa Ngu Vô Song tiền, chuyện này có thể qua êm đẹp!

      Ai ngờ người phụ nữ này còn cảm kích, còn đối địch với ta ở khắp nơi?

      Trong nháy mắt, Giản Uyển Linh liền lộ bộ mặt , tức giận cao giọng , còn dịu dàng nhu mì lúc trước: “Ngu Vô Song, con đàn bà ti tiện này! còn muốn làm gì nữa? phải tôi xin lỗi với rồi sao, sao còn cắn mãi buông vậy hả?”

      Giọng ta trở nên bén nhọn khó nghe, quán cà phê yên tĩnh mặc dù có nhiều người, nhưng bị tạp này quấy rầy khỏi nhíu mày, nhanh chóng nhìn quanh.

      Chỉ thấy xinh đẹp mất lý trí, nhưng bộ dạng xinh đẹp có ích gì? Miệng lưỡi đúng là thối, đúng là thua có tri thức hiểu lễ nghĩa ngồi đối diện, nếu có người nào bị mắng mà còn bình tĩnh được như vậy?

      Thấy mọi người quay ra nhìn mình, cả người Giản Uyển Linh đều phát run, kiêu ngạo cho phép ta thể tức giận của mình trước mặt mọi người!

      ta rất nhanh lấy mắt kính trong túi xách đeo lên mặt, ngăn trở hơn nửa ánh mắt nhìn ta chằm chằm, nhưng vì tức giận khuôn mặt ta trở thành màu trắng bệch như bột men, đôi mắt dưới cặp kính nhìn hung tợn, cố ý hạ giọng, ra những lời độc ác nhất đời: “Ngu Vô Song, cho rằng mình là ai? Chẳng qua chỉ là ả đàn bà dựa vào đàn ông lại còn dám đấu đá với tôi sao? Nhà họ Giản chúng tôi là danh gia vọng tộc, có con với Thiếu Văn là chuyện đương nhiên, đứa con riêng Hoắc Cố Chi kia mới quan tâm đến chuyện có con với đâu!”

      đến sinh con, trong lòng Giản Uyển Linh tràn đầy tự tin, đời này ta kiêu ngạo nhất chuyện này, đứa con này ra đời, ta có thể bỏ lại rất nhiều người đằng sau.

      Hai chữ con riêng vừa ra, mắt Ngu Vô Song trở nên tối sầm, chút suy nghĩ liền hắt cốc cà phê vào mặt ta: “ Giản, tôi rồi, đừng có cố gắng khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi, muốn biết tôi là ai sao? Đến người đàn ông của tôi mà cũng dám phỉ bang, tạt cà phê là còn bình thường đấy, nếu lần sau để cho tôi phát ra, chỉ đơn giản chỉ là cà phê đâu!”

      Động tác này vừa chính xác vừa hung ác, chút do dự nào, Giản Uyển Linh vừa mới thở được lại liền hét lên tiếng, nhưng quá muộn, mùi cà phê dính lên toàn bộ người ta, từ đầu đến chân đều ướt nhẹp, đúng là nhếch nhác!

      “Ngu Vô Song….…” Giản Uyển Linh thở gấp, dù thế nào cũng thể ngờ ta lại có gan lớn như vậy, điều này khiến ta nhớ lại chuyện trong thang máy của Hằng Vĩnh, ta lời thẳng tay tát mặt ta cái, sau đó bình thản cảnh cáo ta.

      “Con tiện nhân này, chết được tử tế đâu, tôi cho biết, chờ đó cho tôi, nhất định tôi băm thành trăm mảnh!”

      Dù sao cũng phải minh tinh điện ảnh, người bình thường nhận ra thân phận của Giản Uyển Linh.

      Nhưng Giản Uyển Linh nghĩ như vậy, ta tháo mắt kính xuống lau cà phê người, bây giờ mùi vị đó quá nồng, cần soi gương ta cũng có thể biết bây giờ mình nhếch nhách kinh tởm đến mức nào.

      Lúc này ta tức giận đến trắng bệch cả mặt, đối với ánh mắt soi mói của những người khác, cuối cùng ta kiềm chế được, cầm túi muốn , nhưng có người còn nhanh hơn ta.

      Chẳng biết lúc nào Ngu Vô Song đứng dậy, tiến lên đưa tay muốn ngăn Giản Uyển Linh bỏ , khóe môi hơi nhếch, lẳng lặng thưởng thức dáng vẻ chật vật của ta bây giờ: “ Giản hình như rất thích chọc giận tôi rồi chạy mất dạng phải? Mà làm sao bây giờ, hôm nay tôi lại muốn cho mất rồi!”

      khẽ mỉm cười, cười như gió xuân nhưng trong mắt lại là hàn băng hòa tan được, cười như cười lại làm Giản Uyển Linh rợn cả tóc gáy!

      Giống, giống quá, giống quá, mặc dù Giản Uyển Như có hóa thành tro bụi Giản Uyển Linh cũng có thể nhận ra.

      Hàng lông mi quen thuộc kia quả khiến đầu ta muốn nổ tung, nhưng vì an toàn, vẫn nhịn được hỏi: “Ngu Vô Song, rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn phá hoại tình cảm êm đẹp của tôi và Thiếu Văn?”

      Giản Uyển Linh lúc này còn chút đẹp đẽ nào nữa, đứng trước Ngu Vô Song ăn mặc tinh xảo, cái nhăn mày nụ cười cũng phong tình quyến rũ, cùng dáng vẻ xốc xếch nhễu nước lúc này của Giản Uyển Linh biết đẹp hơn biết bao nhiêu lần.

      đưa tay lau gò má trắng nõn của Giản Uyển Linh, đầu ngón tay khỏi đâm vào gò má ta cái, hung hăng gõ gõ, tâm tình của mới vui vẻ hơn nhiều, nhưng Giản Uyển Linh lại cảm thấy đau đến tê dại, tiếng hét sắc nhọn lại vang lên.

      Ngu Vô Song đưa lưng về phía mọi người, khẽ cúi thấp người xuống, trong lòng tính toán thời gian, đếm ngược trong lòng: Ba…..Hai…..……

      Sau đó chân chợt đứng vững, ngã về phía sau…….
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      dungggChris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 85: Giơ cao đánh khẽ

      Editor: - Tử Tinh -

      Mạnh Thiếu Văn vừa đẩy cửa vào nhìn thấy Giản Uyển Linh hoảng sợ đẩy Ngu Vô Song cái, chân giày cao gót, bị đẩy bất ngờ nên đứng vững …….

      Mạnh Thiếu Văn hề suy nghĩ lao tới đỡ lấy Ngu Vô Song, vòng eo mềm mại, thân thể uyển chuyển của người phụ nữ trong ngực, bị dán chặt, trong lòng ta khỏi rung động, có đôi chút mất hồn.

      Ngu Vô Song bị ta ôm trong tư thế hoảng sợ, ràng là trong lòng ghét cay ghét đắng, nhưng vẫn cố gắng chớp mắt yếu ớt, dùng giọng bi thương cười khổ: “Giản tiểu thư hình như rất ghét tôi…… Tôi cũng chỉ muốn chào hỏi ấy, ấy lại tức giận mắng tôi!”

      giày cao gót cực cao, chiều cao lại thấp, nhìn nhìn lại cũng giống như tiểu bạch thỏ bé , nhưng giờ phút này, trong mắt Mạnh Thiếu Văn lại thấy ủy khuất kia.

      Nhất là người phụ nữ này lần nào đối mặt với ta cũng đều tỏ ra lạnh lùng sắc bén, từ lúc nào lại giọng như vậy?

      Mạnh Thiếu Văn nhất thời mềm lòng, bàn tay vòng qua bờ eo hấp dẫn của lặng lẽ nắm chặt, giọng trầm thấp có chút nghiêm túc: “ bị thương chứ?”

      Cặp mắt phượng sáng trong như nước của Ngu Vô Song nhìn thằng vào người đàn ông trước mặt, biết mình nên lộ ra vẻ mặt như thế nào đẹp nhất, giống như lúc nào, có thể nhìn thấu kinh ngạc trong mắt người đàn ông kia.

      Giản Uyển Linh nhìn thấy màn như vậy càng thêm tức giận đến tê tâm liệt phế, ta liều mạng lôi Ngu Vô Song ra khỏi Mạnh Thiếu Văn, chân mày khóe mắt đều tràn ngập ghen tị điên cuồng: “ Thiếu Văn, bị người đàn bà này lừa rồi, là ta tự mình ngã, em hề đẩy, cũng hề mắng ta, xem, chính ta hắt cà phê lên người em.”

      Từ trước tới giờ Giản Uyển Linh nào có cái dáng vẻ kệch cỡm như thế kia, ta ở trước mặt Mạnh Thiếu Văn luôn luôn dịu dàng, yên tĩnh, vô cùng có khí chất danh viện, từ lúc nào lại làm ra cái trò biết giữ thể diện như thế này?

      Căn bản cũng chờ tới lúc Giản Uyển Linh đụng đến mình, Ngu Vô Song vô cùng nhanh nhẹn tránh qua bên.

      Nhưng Mạnh Thiếu Văn lại tức giận đến xanh mặt, ta chặn ngang để kiềm chế Giản Uyển Linh, con ngươi rét lạnh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ điên cuồng kia: “Giản Uyển Như! Em còn định làm loạn cái gì? Là em ra tay đẩy người?”

      Chiến tranh giữa phụ nữ với nhau từ trước tới giờ đều thấy khói thuốc súng nhưng lại giấu máu tanh, Mạnh Thiếu Văn hề thấy hứng thú đối với kiểu tranh đấu của phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy Giản Uyển Như đẩy ngã Ngu Vô Song, trong lòng ta cảm thấy rất mất hứng!

      mất hứng này lại đến rất kỳ quái, ta cũng chẳng rảnh để suy nghĩ tại sao, chỉ đơn thuần nghĩ rằng Giản Uyển Như trong mắt mình luôn lương thiện, ôn hòa, là có trí thức vô cùng hiểu biết lễ nghĩa, nhưng tất cả những điều ta làm tại khiến cho mở rộng tầm mắt.

      “Thiếu Văn, tin tưởng em?” Bị quở mắng, Giản Uyển Linh trợn to hai mắt, trong đáy mắt ta khó ném nổi thất vọng, tức giận tới đỏ cả mắt. Tâm can tỳ phổi (Tim, gan, lá lách, phổi) đều đau: “ nhìn em , rồi nhìn ta xem, là ai nhếch nhác hơn?”

      Nghe ta như vậy, lúc này Mạnh Thiếu Văn mới cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mặt, cà phê theo sợi tóc xuống làm bẩn cả chiếc quần trắng của ta, trước ngực ra ít nước rất ràng.

      ta khỏi chau mày, theo bản năng nhìn sang Ngu Vô Song bên cạnh, theo như hiểu biết của ta đối với , hành động điên cuồng loại này làm được.

      Giản Uyển Linh đỏ mắt bước tới gần Mạnh Thiếu Văn, thấy ta vui nhìn về phía Ngu Vô Song, trong lòng ta mới dễ chịu hơn chút, sau đó lại càng thêm dầu thêm mỡ: “ Thiếu Văn, nhất định phải làm chủ cho em, ta luôn nhằm vào em….. Em biết trêu chọc ta ở điểm nào, ta cứ ghét em như vậy, thậm chí còn hắt cà phê lên người em.”

      Lúc này giọng của ta mềm mại hơn rất nhiều, dịu dàng biết bao so với cái lúc cãi vã với Ngu Vô Song, nhưng đáy mắt ta vẫn vô cùng sắc bén, hàn ý dày đặc như cũ.

      “Ngu tiểu thư, tôi hy vọng có thể cho tôi lời giải thích thỏa đáng, Giản Uyển Như tôi thể tùy ý mặc cho lấn áp nhiều lần được, nếu như lần này nhận lỗi với tôi, lần sau chúng ta gặp mặt ở tòa án.”

      Cậy có Mạnh Thiếu Văn để dựa vào, khí thế của ta lớn hơn rất nhiều, ràng là khuôn mặt mềm mại, ôn hòa, nhưng mặt lại treo vẻ kiên trì, nhìn qua cảm thấy lạnh lùng xinh đẹp.

      Mạnh Thiếu Văn cũng lên tiếng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ngu Vô Song, ta từ góc độ kia vừa hay nhìn thấy Ngu Vô Song ngã xuống, nên tự nhiên chạy lên đỡ.

      Nhưng Uyển Như bị bắt nạt cũng là , nếu như lúc bắt đầu ta còn cảm thấy thương tiếc , bây giờ ta mới
      tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.

      Uyển Như phải là người cố tình gây , chủ yếu là Ngu Vô Song này trước giờ luôn rất sắc sảo, ấy rất có thể tìm Uyển Như để gây khó dễ, thể làm ta hoài nghi.

      “Gặp ở tòa án sao?” Ngu Vô Song đứng ở bên cũng vì những người khác chỉ chỉ chỏ chỏ cộng thêm Giản Uyển Linh uy hiếp mà sợ hãi, chọn lông mày kẻ đen tinh xảo, cười như cười nhìn thoáng qua đôi “Bích nhân”* đứng chung chỗ.

      *Bích nhân: để chỉ đôi trai tài sắc, xứng đôi như ngọc.

      Cong môi đỏ mọng, bước lên cười nhàng, bình tĩnh, nhưng lại chứa châm chọc: “Thế còn chuyện Giản tiểu thư vu oan cho tôi trước tính thế nào? Vâng, tôi thừa nhận, ly cà phê kia là tôi hắt, nhưng rốt cuộc là vì sao Giản tiểu thư cứ phải lặp lặp lại khinh thường với tôi?”

      đoán được thời điểm Mạnh Thiếu Văn bước vào, vì muốn cho người đàn ông này có mặt ở trường, mặc dù cách đứng của ta vẫn còn ngu xuẩn như trước đây, nhưng cũng ảnh hưởng tới kế hoạch của .

      quá Giản Uyển Linh rất quan tâm tới Mạnh Thiếu Văn, chính là muốn đoạt lấy ta, coi như giành được, cũng muốn chia rẽ tình cảm giữa bọn họ.

      Người phụ nữ trước mặt mặc bộ váy tơ tằm màu đen, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, cánh môi đỏ hơi động, mang theo vẻ đầy đặn rực rỡ.

      Mạnh Thiếu Văn vẫn nhìn , trong lòng khỏi cảm thán, người phụ nữ này quá xinh đẹp, khó trách kẻ hàng năm gần nữ sắc như Hoắc Cố Chi vừa gặp mê.

      Khuôn mặt mê hoặc lòng người như vậy, phàm là người đàn ông nào ấy muốn quyến rũ, sao còn có thể chống cự?

      lúc ta còn mải suy nghĩ lung tung, giọng sắc bén của Giản Uyển Linh lại xuất : “Ai vu oan cho ? Là … Chính hắt cà phê lên người tôi trước đấy!”

      Vốn là quán cà phê yên tĩnh, lúc này tụ tập ít người tới xem náo nhiệt, con người bây giờ ấy à, luôn luôn ham thích mấy cái tiết mục náo nhiệt như thế này.

      Nếu là trong quá khứ, Giản Uyển Linh tuyệt đối cãi vã ở nơi công cộng như thế này, nhưng người trước mặt là Ngu Vô Song, khiến cho ta tức giận đến còn chút lý trí nào.

      Nhưng Mạnh Thiếu Văn vẫn rất tỉnh táo, khuôn mặt ta trở nên khó coi, là xấu mặt, chỉ muốn sớm rời , lôi kéo tay ngọc của người phụ nữ bên cạnh, cố ý đè thấp thanh, giọng : “Thôi, chúng ta về trước ! Quần áo của em cũng bị ướt cả rồi, nhanh về thay quần áo kẻo cảm lạnh.”

      ta lời nào còn may, vừa mới ra, Giản Uyển Linh nghĩ là ta muốn bảo vệ Ngu Vô Song, nhất là cái động tác thân mật lúc trước, càng khiến ta bị chọc tức đến nỗi hai mắt bốc lửa.

      ta giãy ra khỏi cánh tay của Mạnh Thiếu Văn, lòng chua xót mà rơi nước mắt: “Cho tới lúc này, cũng chỉ biết bảo vệ ta, Thiếu Văn, nên nhìn lại cho , ai mới thực là vợ của ? Là em… Là Giản Uyên Như em.”

      Ngu Vô Song đó sinh ra có gương mặt tinh xảo hơn ta, vóc người là mất hồn như vậy, tự nhiên khiến đàn ông thích.

      Giống như tại, ràng là Thiếu Văn bất công với ta, nếu căn bản ấy bước tới đỡ người phụ nữ kia.

      Lấy hiểu biết của ta đối với ta, nếu phải là thực quan tâm, ta thèm quan tâm sống chết của người khác!

      Nhưng nhận ra điều đó lại khiến cho ánh mắt ta đột nhiên tối sầm, hai bàn tay rũ xuống bên hông lặng lẽ nắm chặt, khẽ cắn môi, mặt có lấy tia huyết sắc.

      “Em lung tung gì đó?” Bị người khác nhìn như khỉ, Mạnh Thiếu Văn gấp gáp, lại thể phủi tay rời , ta đứng ở đó, sắc mặt đen như mực, ánh mắt lãnh nhìn về phía Giản Uyển Linh, trong giọng dịu dàng lại tràn đầy vẻ khó chịu: “Đủ rồi! Theo về, đừng ở chỗ này làm mất mặt, xấu hổ nữa.”

      Ngu Vô Song rất rành rẽ người đàn ông coi trọng sĩ diện này, bây giờ bị mọi người vây xem, ta còn có thể bình tĩnh mới là lạ.

      Nghĩ như vậy, đáy mắt xẹt qua chút đắc ý, cũng ngại đổ dầu vào lửa: “Giản tiểu thư luôn vừa mắt với tôi, tôi biết tôi chọc gì tới . Về phần lúc trước muốn đẻ tôi ra giá, tôi càng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra! Giản tiểu thư, giải thích cho tôi với?”

      Giản Uyển Linh sao có thể ngờ được ta tiết lộ chuyện mới vừa rồi hai người bọn họ bàn bạc, nhất thời mặt còn chút máu, vội vàng giải thích: “ Thiếu Văn, xem, người đàn bà này đúng là ăn vớ vẩn, em chẳng hiểu ta cái gì nữa.”

      Sợ ta tin, khuôn mặt hoa lê đẫm mữa của ta càng thêm lạnh lẽo, cắn cắn môi, thê thê thảm thảm cười khổ: “Em chẳng qua chỉ muốn dạo trong cửa hàng, sau đó gặt được người bạn học thời đại học, cùng với đồng học vào đây chuyện. Bạn em vừa khỏi ta lại xông vào nhục mạ em… Đến cuối cùng là em làm sai chuyện gì để bị người ta vũ nhục như vậy?”

      Cậy vào khuôn mặt thuần khiết, xinh xắn của bản thân, Giản Uyển Linh rất biết lợi dụng ưu thế của khuôn mặt này, coi như lúc trước có người thấy ta mắng chửi người, nhưng lúc này lại thấy ta mềm mại khóc thút thít cũng cảm thấy đồng tình, bắt đầu tin tưởng vào lời của ta.

      Ngu Vô Song đều thấy tất cả, trong lòng nhịn được mà cười lạnh hai tiếng, thầm nghĩ, người phụ nữ này đúng là tuổi càng lúc càng lớn, nhưng đầu óc vẫn ngu ngốc như vậy, vẫn ưa thích diễn tuồng như thế.

      cũng tin, Mạnh Thiếu Văn chịu đựng nhiều năm như vậy, còn chán ngấy?

      Xác thực, mặc dù trong lòng Mạnh Thiếu Văn vẫn còn hổ thẹn với ta, nhưng nhìn thấy nhiều trường hợp như vậy rồi cũng nhịn được mà phiền lòng, ta mím môi mỏng, lời nào kéo Giản Uyển Linh ra ngoài, ta sợ mất mặt, nhưng Mạnh Thiếu Văn lại chịu nổi xấu hổ.

      Lúc sắp rời , ta chợt dừng lại, hơi xoay người, liếc mắt nhìn Ngu Vô Song ở đằng sau, giọng trầm thấp nghe ra chút cảm xúc nào: “Ngu tiểu thư thủ đoạn cao minh, vợ tôi phải là đối thủ của , hy vọng sau này Ngu tiểu thư có thể giơ cao đánh khẽ!”

      Vốn là Giản Uyển Linh tự nguyện rời , lúc này lại nghe thấy những lời như vậy, trong lòng đột nhiên trở nên vui vẻ, thậm chí trước khi ra cửa còn thầm trừng mắt với Ngu Vô Song, đáy mắt ràng có ý cười vui vẻ.

      Giơ cao đánh khẽ? Ngu Vô Song ở trong đám người nhàng nhếch môi cười, cụp mí mắt, sắc mặt thanh đạm như nước, so sánh với Giản Uyển Linh hở ra chút là khóc, trong lúc này làm cho người ta có cảm giác thanh quý thể chạm vào.

      Muốn giơ cao đánh khẽ! Vậy sao lúc mới đầu ai giơ cao đánh khẽ với ?

      Trong lòng nghĩ như vậy, Ngu Vô Song trực tiếp phá lên cười: “Tổng giám đốc Mạnh biết đùa! Tôi cũng chỉ ! Giản tiểu thư tới chọc tôi, tôi cũng chẳng tự nhiên gây khó dễ cho ấy.”

      Chương 86:: Cùng ăn cơm trưa.

      Editor:: Thiến Tiếu Tiếu

      Đúng, làm khó dễ ta, chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, nhưng trong thời gian này, tiện thể làm Giản Uyển Linh ấm ức.

      ra tay giải quyết Giản Uyển Linh, nhưng làm cho ta biết cái gì gọi là lo lắng hãi hung, ăn ngủ yên, ta phải tốn tâm huyết nhiều năm để trở thành vợ của Mạnh Thiếu Văn sao? Vậy hãy để cho Mạnh Thiếu Văn giải quyết ta là được.

      Ở với Giản Uyển Linh nhiều năm như vậy, Mạnh Thiếu Văn à, sau khi biết , có chán ghét đến hộc máu hay ?

      Ngu Vô Song cũng vội vã , mà đứng ở đó với sắc mặt mờ mịt, suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ, nụ cười bên môi càng rực rỡ chói mắt.

      . . . . . .

      Về phần Giản Uyển Linh bị Mạnh Thiếu Văn kéo ra ngoài có vận tốt như vậy, ta dùng hết tính nhẫn nãi trong công việc và thời gian đến đây rồi.

      Sau khi lên xe, ta hung hăng kéo cửa kính lên, liên tục kéo, càng làm ta càng tức giận. ta kéo kéo cà vạt thắt cổ, giọng lạnh lùng: " chưa từng với em là phải cách xa Ngu Vô Song chút sao? Sao em lại cãi nhau với ta? Uyển Như, em hai mươi tám, phải là nữa, em có biết nếu như bị phóng viên chụp được màn vừa rồi, vợ chồng chúng ta có kết quả thế nào ?

      Bây giờ là khoa học kỹ thuật thời đại, Microblogging, QQ là phần mềm mọi người thích gửi thư nhất, nếu chuyện như vậy bị mọi người biết, Mạnh Thiếu Văn còn mặt mũi gì nữa?

      Tuy những năm này Giản Uyển Linh rất ít ra ngoài giao tiếp, nhưng chỉ cần ta tham gia bữa tiệc, nhất định có đèn flash chói mắt, là đối tượng phóng viên tranh nhau phỏng vấn.

      Hơn nữa, năm nay ta được gả vào nhà họ Mạnh như mong muốn, càng là tiêu điểm để bàn tán, mọi người ở Nam Giang đều tò mò về cuộc sống hôn nhân của ta, nếu bị người khác biết ta và người khác cãi nhau ở quán cà phê, biết gây ra sóng to gió lớn thế nào.

      Bị lạnh giọng phê bình, Giản Uyển Linh cũng biết mình sai lầm, bình thường ta bị mất trí như vậy, nhưng kì lạ là khi đối mặt với Ngu Vô Song, ta liền bắt đầu mất trí.

      Nghĩ tới đây, trong lòng ta càng oán hận, nhưng ở trước mặt Mạnh Thiếu Văn thể lộ ra bộ dáng chịu đủ uất ức: "Thiếu Văn, chỉ biết hung dữ với em, hoàn toàn biết đầu đuôi câu chuyện, là Ngu Vô Song ta bắt nạt em trước, quả em nên kích động, nhưng thể để mặc ta bắt nạt."

      Đời này Giản Uyển Linh từng bị ấm ức như vậy khi nào chưa? Cho dù lúc đối mặt với Giản Uyển Như, ta muốn như thế nào như thế đó, năm đó người của hai nhà chuẩn bị hôn lễ cho Thiếu Văn và Giản Uyển Như, nhưng cuối cùng thế nào?

      Cuối cùng phải bị ta thay thế sao? ta mới là vợ của Thiếu Văn.

      Nghĩ vậy, trong lòng Giản Uyển Linh bình tĩnh ít, nhưng rốt cuộc vẫn khó ổn định tâm tình. ta lại cắn cặp môi đỏ mọng, làm nũng với Mạnh Thiếu Văn, oán trách : " Thiếu Văn, chuyện lần này liên quan đến em , là ta trêu chọc em trước. phải biết tính của em, em hoàn toàn phải người cố tình gây ."

      Người phụ nữ trước mặt co được dãn được, lúc tức giận rồi cãi nhau ầm ĩ với người khác đến mức mặt đỏ cổ khô, lúc làm nũng với ta như đứa trẻ.

      Mạnh Thiếu Văn nhức đầu mà vuốt vuốt mi tâm mệt mỏi, đối mặt với uất ức của ta, ta cũng muốn an ủi, mà cau mày trầm giọng đáp: "Uyển Như, nghĩ em nên biết gả cho có chuyện gì xảy ra, em là vợ của , đương nhiên thương em, tôn trọng em, nhưng muốn em dựa vào thân phận của mình mà làm xằng làm bậy bên ngoài."

      Mạnh Thiếu Văn chưa từng nghĩ mình lời như vậy với người phụ nữ trước mặt này. Ở trong mắt , tuy Uyển Như là thiên kim nhà giàu, nhưng tính tình thiện lương ôn hòa, tuy người người đều thanh cao ai bì nổi, nhưng ta biết rất độc, chỉ biết cách tiếp xúc với người khác thôi.

      Đối với Ngu Vô Song, tại ta cũng khá hiểu , tuy người phụ nữ kia ngoài miệng luôn tha cho người khác, nhưng phải người cố tình gây , nếu như phải người khác trêu chọc , chắc chắn thêu dệt chuyện.

      “Em làm xằng làm bậy?” Mấy chữ này quá nặng nề, khiến Giản Uyển Linh thể nào tiếp nhận. ta nghiêm mặt, vội vàng giải thích: “ Thiếu Văn, hiểu lầm em rồi, em ra ngoài gây chuyện, là Ngu Vô Song ta bắt nạt em. Tại sao chịu tin em?”

      xong lời cuối cùng, giọng của đột nhiên xuống thấp, mắt đẹp rủ xuống, mặt mang theo ý mềm mại.

      Nếu là trong quá khứ, Mạnh Thiếu Văn sớm bắt đầu tự trách có phải mình hơi quá đáng rồi , nhưng bây giờ miễn dịch chiêu này của ta.

      Lúc này, ta có chút thương tiếc nào, chỉ còn phiền muộn và lạnh lùng: “ có hiểu lầm hay khống quan trọng, quan trọng là người ta nhìn như thế nào, may là vừa rồi có nhiều người, nếu cũng bị người ta chụp được mà đăng lên mạng, chúng ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác?”

      Sau khi dứt lời, Mạnh Thiếu Văn cũng muốn nhiều lời, ta mặt lạnh dời ánh mắt , sau đó lái xe về công ty.

      Dọc theo đường , ta đều giữ yên lặng, Giản Uyển Linh vốn có bụng oán trách Ngu Vô Song muốn với ta, nhưng lúc này ta phải nuốt xuống bụng.

      Mắt chớp chớp, linh quang chợt lóe lên trong đầu ta, đột nhiên hỏi: “Thiếu Văn, sao biết mà đến đó?”

      Hơn nữa còn tới đúng lúc như thế, đúng lúc thấy Ngu Vô Song thể đứng vững mà ngã xuống, ràng là đẩy ta, là ta cố ý hãm hại, nhưng Thiếu Văn vẫn tin.

      đến làm sao biết vợ mình còn có mặt này.” Môi mỏng của Mạnh Thiếu Văn cong lên đầy hấp dẫn, mắt phượng đen nhánh lại tĩnh mịch lãnh trầm, lời càng thêm lạnh lẽo: “Em cần biết làm sao biết được tin này, em giữ mình cho tốt mới là quan trọng nhất, biết em nghĩ gì, Ngu Vô Song và em hoàn toàn có quan hệ, em làm khó ta làm gì?”

      đến Ngu Vô Song, Mạnh Thiếu Văn liền nghĩ đến thân thể mềm mại xương trước. ta híp tròng mắt đen, bàn tay cầm lái lặng lẽ nắm chặt, đáy mắt là mảnh u ám.

      Giản Uyển Linh vẫn cờn so đo với Ngu Vô Song, đương nhiên nhận thấy được cảm xúc khác thường của người đàn ông bên cạnh. Vào lúc này, ta biết mình càng càng sai, cho nên giải thích nữa, chỉ mím môi giọng : “Em biết rồi, xin lỗi làm lo lắng, lần sau em nhất định chú ý. Còn Ngu Vô Song, sau này chúng ta gặp ta cứ đường vòng, như vậy được chưa?”

      Câu cuối cùng ta đầy giận dữ, sau khi dứt lời, ta liền nghiêng thân, bộ dáng kia như muốn để ý đến .

      Nhưng mấy phút đến lầu dưới Hằng Viễn, Mạnh Thiếu Văn hơi nghiêng con mắt, thấy người phụ nữ bên cạnh vẫn còn tức giận, khỏi phì cười: “Đây là tức giận?”

      Trong hôn nân này, Giản Uyển Linh luôn là người chủ động, mà Mạnh Thiếu Văn luôn là người bị động, thậm chí đến nay vẫn còn mơ hồ.

      Như tại, Giản Uyển Linh biết nơi mềm yếu của Mạnh Thiếu Văn, cho nên mới dễ dàng làm dao động cảm xúc của ta.

      Trong lòng ta chỉ thù hận Ngu Vô Song, còn oán trách Mạnh Thiếu Văn, tại sao cuộc sống hôn nhân bây giờ rất khác với suy nghĩ ban đầu của ta?

      ta biết tại mình rơi vào ngõ cụt. ta luôn nghĩ, nếu Giản Uyển Như tự mình đối mặt tất cả, Thiếu Văn vẫn dùng thái độ này đối xử với ta.

      Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng, nhưng Mạnh Thiếu Văn cảm thấy tâm tình của xấu dần. ta thầm thở dài, sau khi dừng xe, ta đưa tay nắm lấy bàn tay bạch ngọc của ta, thành khẩn .

      “Uyển Như, chúng ta là vợ chồng, nên cần giấu giếm nhau, cho nên lừa em, có sao vậy thôi. Về chuyện của Ngu Vô Song, hi vọng em có thể nhượng bộ. ta là vị hôn thê được Hoắc Cố Chi thừa nhận, em lại là vợ của , hai người cãi nhau, làm đề tài cho người ta bàn tán.”

      Đây mới là chuyện ta lo lắng nhất, tuy ta rất ghét Hoắc Cố Chi, nhưng rốt cuộc cũng là con của ông nội, là chú danh nghĩa của ta, nếu bị người ta lấy đề tài mà bàn tán, chừng truyền tới lời khó nghe.

      Lòng bàn tay vừa ấm áp vừa dày rộng của người đàn ông làm Giản Uyển Linh có cảm giác an toàn vô tận. ta nhất thời ngước mắt nhìn, chỉ thấy gương mặt tuấn lãng chê vào đâu được của người đàn ông gần trong gang tấc, quan trọng nhất là ta bây giờ là người thừa kế Hằng Viễn, giàu có và quyền lợi cao nhất, nhưng phàm là người phụ nữ, sợ rằng theo đuổi .

      Nhưng tại Thiếu Văn là của ta, là chồng của ta! Người phụ nữ khác chỉ có thể nghĩ, đời này cũng chiếm được.

      Nghĩ vậy, trong lòng Giản Uyển Linh tràn đầy kiêu ngạo. khuôn mặt uất ức của ta lên nụ cười tuyệt diễm, uất ức hít mũi cái, biểu như thiếu nữ mới mười lăm tuổi: “ Thiếu Văn, bây giờ em có gì hết, chỉ có thôi. Đình Đình em hại chết Uyển Linh, em giải thích, nhưng em biết là người biết nhất. Cho nên, Thiếu Văn, phải biết, em làm chuyện táng tận lương tâm như vậy!”

      Ánh mắt của rất trong sạch và thuần khiết, khiến Mạnh Thiếu Văn chỉ khắc liền tin. ta giấu u quang phức tạp trong đáy mắt, ôn hòa cười : “ đương nhiên tin lời em, chỉ muốn người khác lấy chuyện này để bàn tán.”

      Giọng dừng chút, ta tiếp tục dịu dàng mà cười, thể nhìn ra tâm tình xấu lúc trước: “Chưa ăn cơm trưa phải ? Đừng về nhà, ăn với ở công ty rồi về.”

      Lời này vừa ra, Giản Uyển Linh rầu rĩ vui chợt sáng mắt, nhưng vẫn tỏ lòng dè dặt, ta mấp máy làn môi, lo lắng hỏi: “Em và ăn cơm ở công ty có thể có những lời đồn đại tốt ?”

      ra ta sớm muốn tới Hằng Viễn, gặp gỡ lần trước quá thảm, làm đến nay ta vẫn có chút mặt mũi, càng lý do để tới đó nữa.

      tại Thiếu Văn lại chủ động mời vào, điều này lên cái gì? lên trong lòng chỉ có , nếu để xuất trong Hằng Viễn.

      “Em là vợ của , là bà chủ tương lai của Hằng Viễn, có lời đồn gì tốt cả.” Mạnh Thiếu Văn cười cười, châm mày khóe mắt đều lộ ra tình . Sau khi dứt lời, ta xuống xe, vòng qua trước xe, mở cửa xe cho ta, làm tư thế mời, cong môi mà cười: “Công chúa xinh đẹp của , biết có vinh hạnh mời em bữa trưa ?”

      Từ hành động của Mạnh Thiếu Văn, nhân viên ở cửa Hằng Viễn đều sợ ngây người, họ rối rít trợn to cặp mắt mà nhìn về phía ta, đáy mắt tràn đầy hâm mộ.

      Hâm mộ như vậy khiến trong lòng Giản Uyển Linh nhất thời kiêu ngạo, ta đỏ mặt mà đặt lên tay của Mạnh Thiếu Văn, ưu nhã bước xuống…
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      dunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87: So với cháu nó danh chính ngôn thuận hơn.

      Năng lực làm việc của Chu Mịch Phong rất mạnh, hai ngày liên tục liền tìm kiếm chỗ mới, về phần Ngu Vô Song những ngày qua chỉ xã giao với Hoắc Cố Chi, người đàn ông này tay lập ra Nam Diệu bật lên trở thành thương hiệu điện lớn ở Nam Giang, hơn nữa gần đây có tin tức, Nam Diệu muốn vào thị trường NASDAQ, càng làm cho đề tài thảo luận người đàn ông đứng sau Nam Diệu càng trở nên sôi nổi.

      Chỉ là từ trước tới nay khiêm tốn, chưa bao giờ có trường hợp công khai hay ra mặt, cho nên mấy ngày nay xã giao cũng chỉ trong phạm vi giao tiếp mà thôi.


      Nhưng Ngu Vô Song biết , người đàn ông này có dã tâm như thế nào, chỉ sợ ngày Nam Diệu bật lên, cũng là lúc Mạnh Thiếu Văn ăn ngủ yên.
      ….


      Hôm nay, Mạnh Trăn Tỷ, sau khi xem xong bản đánh giá tài chính của Nam Diệu tạp chí Nam Giang, lập tức bảo quản gia gọi điện thoại cho Mạnh Thiếu Văn đến đây.


      Nhận được điện thoại Mạnh Thiếu Văn vội vàng chạy tới, lúc đến nhà lão gia, ta thấy ông cụ sân thượng tưới hoa, ánh mặt trời đẹp mắt vẩy lên người ông vầng sáng nhàn nhạt hòa vào yên lặng, nhà ông nội cũng thay đổi gì.


      Ai có thể nghĩ, ông lão có mái tóc hoa râm, thần sắc bình tĩnh này là Chủ tịch của tập đoàn Hằng Viễn? Ai có thể nghĩ đây là cùng người điều hành khách sạn trở thành công ty có thị trường, khách sạn Thịnh Cảng vang danh trong và ngoài nước.


      Chỉ là từ trước tới nay ông cụ đối với con cháu nhà mình thân thiết lắm, trừ mỗi tháng họp gia đình ngoài ra chỉ có gặp tại đại hội cổ đông của tập đoàn Hằng Viễn, nhưng hôm nay sao ông ấy lại gọi mình tới?


      Đáy lòng nghi ngờ dấy lên, nhưng Mạnh Thiếu Văn vẫn dằn lại đứng chờ ở bên cạnh.
      Những loại hoa này là tâm huyết của ông cụ, chính tay nuôi nấng, để người khác đụng chạm vào, sợ rằng trong mắt của ông ấy, ngược lại những loại hoa cỏ này so với huyết thông người thân bọn họ còn quan trọn hơn, dĩ nhiên ngoại trừ Hoắc Cố Chi.

      Lúc Mạnh Thiếu Văn còn nghĩ lung tung Mạnh Trăn Tỷ tưới hoa buông ấm nước trong tay ra, sâu thẳm trong con ngươi của đôi mắt chim ưng kia nhìn lướt qua dáng người của đứa cháu phía sau lưng mình, trầm giọng tí cảm xúc: “Thiếu Văn đến đây ”.

      Mặc dù bề ngoài cho thấy ông cụ này tám mươi tuổi, nhưng tinh thần và đầu óc vẫn như cũ, tinh khôn có thừa, hơn nữa ông ấy vẫn là người cầm lái cho cả tập đoàn Hằng Viễn, càng khiến người khác dám coi thường.

      Mạnh Thiếu Văn từ đối với ánh mắt nghiêm khắc sắc bén như chim ưng của ông nội trong tim luôn có phần tôn kính nửa sợ sệt, dù cho bây giờ ông ấy rất nhàng, nhưng ta vẫn như trước, dám thả lỏng cảm xúc, mà lễ phép vấn an: “Ông nội”.

      Trước mặt là người đàn ông khí chất hiên ngang, tuấn tú lịch , mặc kệ thấy thế nào đều là tư chất của người thanh niên tốt.

      Trong mắt Mạnh Trăn Tỷ, con ngươi khẽ lên tinh túy, ông cười bảo ta đứng bên ngồi xuống sofa: “Tốt. Thiếu Văn, ngồi xuống , chúng ta chuyện với nhau. Ông nghe ba cháu , gần đây, cháu luôn bề bộn nhiều công việc”

      Tất cả mọi người đều là người thông minh, Mạnh Thiếu Văn đương nhiên ngốc nghếch đến nỗi cho rằng Mạnh Trăn Tỷ chỉ đơn thuần hỏi ta công việc bận rộn.

      Nghe lời ông nội, ta ngồi xuống, sau đó ta ấm giọng : “ Cháu có chút bận, năm nay dạ tiệc rượu European châu Âu và châu Á liên hiệp tổ chức, bên châu Âu châu quyết định tồ chức ở Nam Giang, định chọn tổ chức tại khách sạn Thịnh Cảng của chúng ta.”

      cho cùng Hằng Viễn lớn mạnh như vậy là phần nhờ vào ngành khách sạn, tại Nam Giang, nơi tấc đất là tấc vàng, Thịnh Cảng lại càng nổi tiếng hơn, nếu năm nay, đêm dạ tiệc rượu quyết định tổ chức tại Nam Giang, lựa chọn Thịnh Cảng lại càng hợp lý.

      Nhưng mà chuyện khiến cho Mạnh Thiếu Văn cảm thấy hưng phấn phải là cuộc làm ăn này, mà là lợi ích được mang tới cho mình ta. ta mới 30, tại Hằng Viễn trong tay ta có thể phát triển ba bốn mươi năm, dã tâm của ta cũng hề so với dã tâm của Mạnh Trăn Tỷ năm đó.

      Ngược lại, những năm gần đây thuận buồm xuôi gió khiến ta có thói quen thành công, cho nên đối bây giờ đối với loại chuyện có thể chạm tay đến danh vọng như thế này, ta lại càng rơi vào tình thế bắt buộc.

      Còn Mạnh Trăn Tỷ suy xét xa hơn ta, đến đêm dạ tiệc rượu đó, ông ta khẽ nhíu mày, thấy người đàn ông bên cạnh lộ vẻ mặt kiên định, ông ta trầm giọng lạnh lùng : “ Mặc kệ làm chuyện gì đều phải làm đến nơi đến chốn, ngàn vạn lần nên bớt việc lại, thà rằng chúng ta phải tổn hao nhiều công sức cũng phải làm thận trọng”

      Tuy rằng, Thịnh Cảng được tổ chức đêm dạ tiệc rượu, hành động lần này có thể khiến Thịnh Cảng vang danh ở nước ngoài, nhưng trong đó cũng tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm, chỉ cần cẩn thận cái thôi liên lụy gây tai ương cho Hằng Viễn.

      tại, Hằng Viễn là do Mạnh Thiếu Văn quản lý, đương nhiên ta có chút để tai tới ý tứ của ông cụ, nghe ông vậy, ta vội vã gật đầu đáp: “Ông nội, ông đúng lắm, cháu nhất định làm đến nơi đến chốn, đầu cơ trục lợi”

      Đối với Thịnh Cảng , tận trong cõi lòng ta tràn đầy tin tưởng, tại Nam Giang này còn có cái khách sạn nào nổi tiếng như Thịnh Cảng nữa?

      Về phần ông cụ bề ngoài quá lạc hậu rồi, bây giờ là thế kỷ hai mươi khoa học kỹ thuật đại, giống như lúc trước.

      Thái độ mỹ mãn của ta khiến Mạnh Trăn Tỷ cau chặt chân mày, có chút sâu xa, Ông ta trầm mặc lát, sau đó từ bàn viết lấy ra vài quyển tạp chí mà buổi sáng ông xem đưa cho Mạnh Thiếu Văn, ngữ khí lãnh đạm : “ Cháu xem .”

      Đáy mắt ta lên tia kinh ngạc, Mjanh Thiếu Văn nghe vậy nhưng sau đó ta vẫn cầm lấy, thuận tay lật vài tờ, phát tất cả các tin tức đều mong muốn Nam Diệu có mặt tại thị trường NASDAQ, về vị Tổng giám đốc sau lưng của Nam Diệu, những nhà cầm quyền uy tín của tạp chí lại càng sử dụng từ nhà buôn tài giỏi để hình dung người đó.

      Nam DIệu được khởi đầu từ ngành điện, tuy rằng, tại cũng dần dần lấn sang những ngành nghề khác, nhưng vĩnh viễn cũng thể so sánh với Hằng Viễn được.

      Lông mày hơi nhíu lạ, lúc ta còn lật xem đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến giọng già nua trầm thấp: “ Thiếu Văn, cháu có thái độ gì đối với Nam Diệu?”

      Trước mắt Hằng Viễn và Nam Diệu vẫn chưa có bất cứ mối quan hệ hợp tác nào. Còn người sáng lập ra Nam Diệu, từ trước đến nau vốn khiêm tốn, cũng tham gai bất kỳ cuộc phỏng vấn nào của phóng viên, lại quanh năm ở nước ngoài. Có người , người sáng lập ra Nam Diệu là người ngoài ngành, cũng có người người đó là ông lão bảy, tám chục tuổi, nhưng mặc kệ thế nào, mọi người vẫn đoán ra ai là người sáng lập ra Nam Diệu.

      Nghĩ đến năm chữ to lớn “ Sống ở nước ngoài này”, thần kinh của Mạnh Thiếu Văn bỗng dưng dựng đứng lên, ánh mắt của ta chuyển đổi thần tốc, ánh mắt kinh ngạc phức tạp nhìn về phía ông cụ, há miệng thở dốc, hoàn toàn thể tin hỏi: “ Ông nội Nam Dieieju là do Hoắc Cố Chi lập nên?”

      Vừa dứt lời, chính ta mười phần cũng tin được, từ ghế sofa đứng phắt dậy, khắc kia nhàng mỉm cười, giữa trán khó lộ ra tia nôn nóng: “ Làm sao có thể, điều này sao có thể”

      Thấy ta có thể lập tức đoán ra, lúc này nét mặt trầm xuống của Mạnh Trăn Tỷ mới dịu , chỉ là trong giọng của ta chứa ý thể tin, khiến Mạnh Trăn Tỷ có phần căm tức, ông ta chút suy nghĩ sẵn giọng : “ Như thế nào là có khả năng? Cố là con của ông, nó có làm ra chuyện này hay , ông còn biết sao?”

      Chẳng qua câu này có chút thiếu thuyết phục, suy cho cùng gần đây ông cụ cũng mới biết chuyện này, con trai cũng năm năm. Ông suy nghĩ tìm hiểu cũng biết đứa con trai đó đâu.

      Tay ông cụ co lại thành nắm đấm để miệng ho hai tiếng để giảm bớt xấu hổ, Mạnh Trăn Tỷ dời tầm mắt, ánh mắt nhìn về phía, sau đó mới lên tiếng bắt đầu giải thích: “ Chú của cháu cũng hơn ba mươi tuổi, vẫn chưa có gia đình, bây giờ nếu lập nghiệp, chúng ta cũng phải giúp tay.”

      Mạnh Thiếu Văn lúc này hoàn toàn tỉnh táo, ta buông tay xuống, bàn tay to lặng yên năm chặt lại, sâu trong đáy mắt là tảng băng lạnh lẽo tan được, thẳng thắn lên tiếng cười nhạo: “ Ông nội, ông suy nghĩ nhiều quá, chú Hoắc Cố Chi có bản lĩnh như vậy, đâu cần chúng ta hỗ trợ? Mà chúng ta suy tính hỗ trợ, chú ấy nhất định cũng đồng ý”

      Trong trí nhớ của ta về Hoắc Cố Chi, ta chỉ dừng lại đoạn thời gian người chú đó tham gia quân đội, như thế nào nữa cũng nghĩ đến chuyện vài năm sau, người đó lại có khí thế như vậy.

      Như vậy, người đàn ông căn bản phải là cùng thuyền, nhưng ta thể quên rằng người đó có quan hệ với Nam Diệu.

      “ Hoắc Cố Chi là ai? Nó là chú của cháu đấy.” Mạnh Trăn Tỷ khó thở. Ánh mắt trầm lạnh để rơi người của đứa cháu bên cạnh, gióng lo lắng khó nén lại: “ Cháu chú mình như vậy sao? Nó đồng ý, đó cũng là do chúng ta có lỗi với nó trước. Thiếu Văn, cháu phải biết, là Mạnh gia chúng ta thiếu nợ nó, nó cũng thua thiệt chúng ta cái gì.”

      Lại là câu này, lại là câu này, Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, trong đôi mắt sáng càng phát ra những tia tối tăm.

      ta rất muốn hỏi, rốt cuộc là người nào thiếu người nào? Rốt cuộc người nào phá nát gia đình người nào?

      Thua thiệt năm đó, thiên kim đại tiểu thư Cố Song Song vang danh thành phố, cuối cùng lại làm ra chuyện kia để chuyện tình cảm thêm thuận lợi, con trai của bà ta chẳng lẽ lập tức trở nên vô tội sao? Biết Mạnh gia chào đón đứa con trai đó, năm đó phải chú ấy như điên như dại chạy về đây nhận tổ quy tông sao?

      “ Mạnh Thiếu Văn”. Mạnh Trăn Tỳ biết chuyện này, từ đối với đứa cháu đíhc ton này tuy có chút đả kích, nhưng phải trắng đen với ta, làm tổn thương người nào cũng khiến lòng ông ta cảm thấy thoải mái: “ Ông biết, đối với chú Cố cháu có thành kiến, bất quá nó cũng chỉ hơn cháu tám tuổi, hai người tuổi cũng xa nhau quá, vốn có nhiều tiếng chung. Nhưng ông biết, cháu kiêu kỵ Hoắc Cố Chi, sợ nó trở về đoạt quyền Hằng Viễn.”

      Đoạt quyền, hai chữ vừa ra, cho dù, lúc này trong lòng Mạnh Thiếu Văn có rất nhiều căm giận cũng phải thần tốc phục hồi tinh thần lại, mặt ta lộ ra vẻ sợ hãi. Rất nhanh bình phục lại khẩn trương , lúc này mới lạnh lùng lên tiếng: “ Ông nội, ong suy nghĩ nhiều quá, chúng con là con cháu của nhà họ Mạnh, ra Hằng Viễn cũng có phần của chú ấy, cháu vì chuyện này mà canh cánh trong lòng”

      Tuy lời ra là như vậy, nhưng ai có thể lại tự nguyện để người khác phân chia quyền lực với mình? Là chú sao? Cho dù là em cũng vẫn phải tính toán.

      Mạnh Trăn Tỳ chuyện, ánh mắt vẫn trầm, lặng lẽ nhìn ta, trong đôi mắt sắc như chim ưng đó cứ như tìm tòi nghiên cứu, đánh giá.

      Mạnh Thiếu Văn tuy ở bên ngoài vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm bất an, lo sợ, hơn nữa nhìn kỹ trong ánh mắt lại có tia lạnh lẽo, tầm mắt hạ xuống, trong lòng bàn tay của ta càng ngày càng đổi ra mồ hôi lạnh.

      ta thừa nhận, ở trước mặt ông cụ, đạo hạnh của ta quá cạn, gừng càng già càng cay, ông cụ minh cả đời, duy chỉ có thời trung niên lại làm những chuyện hồ đồ.

      Quả , người vợ tào khang lúc nghèo khó bỏ rơi chồng, nhưng ông ấy lại cho chính mình có cái quyền mới bắt đầu, ít thương vợ con? Bà nội vì vậy mà buồn bực vui nên sớm qua đời?

      Hừ, Mạnh Trăn Tỳ sua khi thu hồi ánh mắt của mình, gương mặt già nua lên tầng sương lạnh, thanh lạnh lùng trực tiếp lên tiếng “ Đừng tưởng rằng cháu nghĩ gì, muốn gì ông lại biết, ông cho cháu biết, ông biết rất ! Bình thương, người mẹ của cháu như có mắt, ông cũng tới, nhưng cháu đường đường là Tổng giám đốc của Hằng Viễn vẫn có điểm độ lượng nào, về sau làm thế nào làm nên chuyên đại ? Đừng bảo với ông là hiên tại Hoắc Cố Chi có Nam Diệu nhảy vào tranh giành Hằng Viễn với cháu, nó cũng là người thừa kế Hằng Viễn, so với cháu nó có đầy đủ tư cách hơn.”

      Lời này quả thực rất nặng, bàn tay ta gắt gao nắm lại, liếc nhìn khuôn mặt Mạnh Thiếu Văn, trong nháy mắt gương mặt sáng đẹp như ngọc giờ phút này lại có vẻ dữ tợn lạnh lẽo.
      Last edited by a moderator: 15/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 88: Rối rít ngậm miệng.

      Editor: Lam Lan

      ta thừa nhận, kinh nghiệm của ta trước mặt ông nội quá bé, dù sao gừng càng già càng cay, ông nội minh đời, duy chỉ có đến tuổi trung niên mới làm chuyện hồ đồ.

      Chỉ vì người phụ nữ qua đời mà bà nội của ta đau buồn mà mất sớm!

      Hừ hừ, Mạnh Trăn Tỳ thu lại ánh mắt, gương mặt già nua chỉ còn lại lạnh lùng, : “Đừng tưởng rằng ta biết gì, ta cho biết, ta đều biết tất cả! Bình thường mẹ hồ đồ, có mắt nhìn làm gì, nhưng đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Hằng Viễn mà vẫn khoan dung như vậy sao có thể làm chuyện lớn? Đừng tưởng rằng Cố Chi có Nam Diệu tranh Hẳng Viễn cùng , ra so với , Cố Chi xứng đáng là người thừa kế hơn gấp vạn lần!”
      d*đ*lê*quý*đôn
      Lời này quá nặng nề khiến Mạnh Thiếu Văn thất thần trong giây lát, ta nắm chặt tay, gương mặt từ trước đến giờ trơn bóng như ngọc giờ phút này lại có vẻ dữ tợn lạnh lẽo.

      Mạnh Trăn Tỳ thiên vị Hoắc Cố Chi hơn, phần lớn là vì tình cảm với Cố Song Song năm xưa

      Cả đời này ông là người minh muốn gió có gió muốn mưa có mưa, lúc còn trẻ liều mạng vì nghiệp nên thường để tâm đến chuyện tình cảm nhiều.

      Ngược lại, khi bước sang tuổi trung niên, cuộc sống dần trở nên yên ả ông đột nhiên lại để ý đến Song Song, bà ấy là người bạn tốt của ông, cả đời này ông đều mắc nợ người phụ nữ ấy.

      Cho nên phần áy náy này biến thành bao dung vô tận với Hoắc Cố Chi, ông có thể bao dụng phản nghịch của thằng bé, can đảm của , thậm chí khi thằng bé giễu cợt ông, ông cũng nguyện ý vui vẻ chịu đựng.

      Cho dù Mạnh Thiếu Văn biết ông nội thương Hoắc Cố Chi, nhưng dù thế nào cũng ngờ ông có thể ra lời tuyệt tình như vậy.

      Nhất thời trong lòng ta cảm thấy cam lòng, mím môi lạnh lùng hỏi: “Trong mắt ông có phải chỉ có mình Hoắc Cố Chi ? Chẳng lẽ Mạnh Thiếu Văn con phải là cháu ruột của ông? Nếu như vậy sao ông còn ủng hộ con, cần gì chọn con làm người thừa kế Hằng Viễn?”

      Đương nhiên ta hưởng quá nhiều từ Hằng Viễn, Hằng Viễn là thương hiệu nổi tiếng nhất ở Nam Giang, càng là giấc mộng lớn trong lòng ta, dù có nằm mơ ta cũng muốn đưa Hằng Viễn phát triển lên tầng cao mới.

      Nhưng bây giờ, ông nội của ta, người ông mà ta từ trước đến giờ luôn kính trọng giờ phút này lại dám đứa con riêng còn xứng đáng thừa kế Hằng Viễn hơn ta, điều này sao có thể khiến ta chịu đựng được?

      “Chuyện là cháu trai ta phải là giả, nhưng Hoắc Cố Chi là con ruột của ta!”. Mặc dù hơn tám mươi tuổi nhưng Mạnh Trăn Tỳ vẫn rất sáng suốt, ông lạnh mặt nhìn người thanh niên bên cạnh, đuôi lông mày hoa râm hơi nhíu, giọng đông lạnh vô tình trước sau như : d*đ*lê*quý*đôn“ với thằng bé đều là thế hệ, muốn đổi lại, con trai dù sao cũng nên thừa kế sản nghiệp của ta hơn là cháu trai!”

      Đứa cháu này của ông quả tệ, ông vẫn luôn chọn ta làm người thừa kế, nhưng tâm ý của ông người mẹ kia lại coi ra gì.

      Đừng đến chuyện Cố Chi tại nghiệp của riêng mình, kể cả thằng bé cũng tranh đoạt Hằng Viễn với nó.

      Mặc dù như vậy, nhưng khi hiểu ra điều này vẫn khỏi khiến ông thất vọng đau lòng, nhưng đây là , ông thể thay đổi được này.

      “Thiếu Văn, là người nối nghiệp tương lai của Hằng Viễn, phải có lòng vị tha. Đối với cậu của , ta cũng cầu có thái độ kính trọng, nhưng lễ phép tối thiểu là điều thể thiếu”.

      Từng câu từng chữ bên tai lạnh lùng khiến vẻ mặt Mạnh Thiếu Văn trở nên nghiêm nghị, ta mím chặt môi mỏng, mặt lên vẻ lạnh lùng, mãi lâu sau cũng lên tiếng.

      lúc lâu sau, ta mới hơi nhếch môi mỏng, giọng thanh nhuận trở nên bi thương, “Ông nội, trong lòng của ông có từng coi chúng con là người nhà ? Ông chỉ cảm thấy có lỗi với Cố Song Song và Hoắc Cố Chi, nhưng có từng nghĩ về người vợ chưa cưới của ông? Con của ông? Hay cháu trai của ông?”

      Đây là lần đầu tiên Mạnh Trăn Tỳ nghe thấy những lời này từ Mạnh Thiếu Văn, ông nhất thời ngẩn người, chờ sau khi phản ứng lại, ánh mắt sắc bén nhìn ta chằm chằm, chợt cười lạnh hai tiếng: “ chất vẫn quyết định của ta sao?”

      đợi Mạnh Thiếu Văn đáp lại, ông tiếp tục cười lạnh : “ đúng là cháu trai tốt, lại còn dám với ta như vậy. quên rằng tất cả những thứ bây giờ có là ai đưa cho , nếu coi thường ta như vậy có thể từ bỏ quyền thừa kế Hằng Viễn, tự mình ra ngoài mà gây dựng nghiệp!”

      số việc như gai đâm vào cổ họng ông, khiến ông cảm thấy như nghẹn trong cổ họng vậy, cảm giác rất khó chịu, Cố Song Song đối với Mạnh Trăn Tỳ chính là điều cấm kị, chỉ cần nhắc tới là khiến ông thẹn quá hóa giận.

      Mạnh Thiếu Văn cũng là người kiêu ngạo, lời máu lạnh này ta từng nghe nhiềum ta cũng trở mặt, mặc dù vẫn giữ cung kính mặt nhưng giọng hoàn toàn trở nên lạnh lẽo: “Nếu ông nội ủng hộ con, vậy con rời . Về phần Hằng Viễn do ai thừa kế, con cũng quan tâm, nếu như ông thấy năng lực của con chưa đủ có thể mời Hoắc Cố Chi về công ty.”

      Ở nhà họ Mạnh từ trước đến giờ Mạnh Trăn Tỳ là người có uy quyền nhất, đừng đến chuyện những người kia phải phụ thuộc vào ông, chỉ năng lực đơn thuần của ông cũng khiến người ta phải cảm thấy kinh sợ rồi.

      Càng thêm Mạnh Thiếu Văn coi ông như thần tượng mà sùng bái, từ ta lấy ông làm mục tiêu phải đạt được, ta biết mình cần cái gì và sau khi lớn lên phải con đường nào.

      Chỉ là tất cả những kế hoạch ấy đều bị Hoắc Cố Chi phá vỡ hoàn toàn, ông nội thay đổi, chỉ biết đau lòng cho đứa con ấy, hoàn toàn quan tâm đến chuyện của ta.

      Nghĩ đến đây, trong lòng ta cảm thấy bi thương, nhìn đôi mắt hung tợn của ông khi nhìn mình, trong lòng ta càng cảm thấy thoải mái, hai bàn tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, trầm thấp : “Nếu còn chuyện gì, con xin phép trước!”

      Trước khi , ta dừng lại chút, tầm mắt nhìn về nơi khác, giọng cười: “Con hiểu vì sao hôm nay ông lại đến đây tìm con, đơn giản vì ông muốn cho con biết thân phận của ta, về sau khi ra ngoài muốn con tỏ ra tôn trọng chút. Nhưng sợ rằng ông nội quên. phải chúng con tôn trọng ta, mà ta cứ níu lấy chúng con mãi tha, ông cũng thử suy nghĩ chút , lần này ta trở lại khiến nhà chúng ta trở thành cái gì rồi?”

      Sau khi xong, ta quay đầu lại rời khỏi thư phòng, bóng lưng rộng lớn nhìn qua có vài phần hờ hững sương lạnh.

      Mà Mạnh Trăn Tỳ nghe những lời này xong, có lẽ chịu nổi đả kích, cả người run rẩy, sau đó ngồi phịch xuống ghế salon, trong nháy mắt ông già rất nhiều.

      Ông thừa nhận, đứa cháu này quả thực sai, ân oán giữa ông và Cố Chi căn bản phải chỉ cần ông lùi bước là có thể giải quyết.

      Mối hận của Cố Chi là ông, hận ông vứt bỏ mẹ con hai người nhiều năm như vậy.

      Chẳng qua năm đó ông hề biết chuyện Song Song mang thai, nhà họ Cố là gia đình trong sạch như vậy hoàn toàn cho phép chuyện xấu này phơi bày ra ngoài.

      Đối với người vợ chưa cưới, ấn tượng của ông phai rất nhiều, nhưng ngược lại ấn tượng với Song Song lại in sâu, Song Song hơn ông khoảng hai mươi tuổi, nếu tại vẫn còn sống chắc cũng chỉ mới hơn năm mươi chút thôi!

      Nghĩ đến đây, ngực ông lại cảm thấy quặn đau, trong miệng nhịn được thầm: “Đúng là nghiệt duyên mà!”

      ……………

      Sau khi ra khỏi nhà họ Mạnh, Mạnh Thiếu Văn lái xe về Hằng Viễn, khuôn mặt tuấn mỹ tối đen khiến những đồng nghiệp tới muốn chào hỏi cũng đồng loạt ngậm miệng lại.

      Cho đến khi ta bước vào thang máy riêng của Tổng giám đốc, mấy ở quầy tiếp tân mới thở phào ôm ngực lo lắng : “Hôm nay Mạnh tồng sao vậy? Sắc mặt ấy khó coi muốn chết, vừa rồi tôi định chào hỏi ấy, nhưng bị dọa cho trận dmá thêm điều gì nữa!”

      Danh tiếng của Mạnh Thiếu Văn rất tốt, ngay cả ở Hằng Viễn cũng vậy, từ các thành viên trong hội đồng quản trị cho đến thím làm vệ sinh cũng nhận xét ta là người rất tốt bụng.

      Bản thân ta công tử ưu nhã cao quý, khiến người ta có cảm tình, đột nhiên lúc này lại thay đổi sắc mặt quả khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

      …………..

      Trong phòng làm việc lạnh giá, Mạnh Thiếu Văn vẫn nuốt nổi cơn giận kia, vừa đúng lúc này trợ lí Lâm Tuấn cầm tài liệu sang cho ta kí tên, tức giận kia được dịp bùng cháy.

      Chợt vỗ bàn cái, ta đứng bật dậy, tức giận kiềm chế được: “Tôi bảo cho người điều tra về bối cảnh của Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song kia mà, sao mỗi việc đấy mà cũng làm được vậy? Nếu hôm nay ông nội gọi tôi về, tôi cũng biết rằng những năm nay ở nước ngoài Hoắc Cố Chi lại phát triển như vậy! ”

      Lâm Tuấn bị điểm tên hơi sửng sốt chút, nhưng nhìn thấy ông chủ bình thường ôn hào như vậy, giờ phút này lại bùng phát lửa giận, ta cũng cảm thấy bối rối: “Ông chủ, bối cảnh của Hoắc Cố Chi có vấn đề gì sao?”

      Tất nhiên ta biết chuyện Chủ tịch gọi ta đến, nhưng dù thế nào cũng là chuyện qua đáng nhắc đến, vì sao ta nổi giận như vậy?

      “Có vấn đề gì?”, Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, nhịn được cười lạnh, lại nghĩ đến giọng điệu khinh miệt của ông, đáy lòng ta liền trầm xuống, đáy mắt chất chứa hận thù: “Vấn đề lớn đấy, ông nội cho tôi biết Hoắc Cố Chi chính là người lập nên công ty Nam Diệu, sao chuyện này mà cậu cũng tra ra được hả? Nếu phải ông nội cho tôi biết, có phải chờ đến khi Nam Diệu phát triển hơn hẳn tôi mới là người biết cuối cùng”

      Nam Diệu… Nam Diệu…

      ngừng lập lập lại hai chữ này, ta nhíu chặt đuôi lông mày, mắt phượng đen nhánh trở nên trầm.

      Lâm Tuấn nghe vậy liền sợ hết hồn, ta trợn to hai mắt khó tin hỏi lại: “Tổng giám đốc, người đúng sau Nam Diệu là Hoắc Cố Chi?”

      Danh tiếng của Nam Diệu gần đây quá lớn, từ công ty chuyên về mạng chút tiếng tăm trong mấy năm ngắn ngủi phát triển thành tập đoàn lớn tiêu biểu ở thành phố Nam Giang này, các tạp chí kinh tế đều chủ tịch của Nam Diệu là thương nhân tài giỏi hiếm thấy.

      Chẳng lẽ người thương nhân tài giỏi này chính là Hoắc Cố Chi?

      Càng nghĩ, ta càng cảm thấy có thể, vừa định đặt câu hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của Giám đốc ta lại nuốt những lời đó xuống.

      Có thể khiến Giám đốc nổi giận như vậy đây chắc là chuyện rồi.

      Trầm mặc trong phút chốc, Mạnh Thiếu Văn vuốt mi tâm, xoay người sang chỗ khác, nhìn phong cảnh bên ngoài rất đẹp, đáy mắt ta chợt lên tia mê man.

      Chuyện ta là người thừa kế Hằng Viễn tại phải là giả, nhưng tất cả những điều này đều là ông nội cho ta, nếu ngày nào đó ông nội trờ mặt. Có phải ông tuyệt tình đuổi ta ra khỏi Hằng Viễn?

      Nghĩ đến đây, lưng ta đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt đen thâm thúy trở nên lạnh lẽo.

      Lâm Tuấn đứng đằng sau nhìn sắc mặt của ta, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở trầmt hầp, trong đầu ta chợt lóe lên suy nghĩ: “Giám đốc, tối nay ngài Chu có bữa tiệc, có muốn ? Nghe ngài Chu và chủ tịch của Nam Diệu là bạn tốt, có lẽ tối nay Hoắc Cố Chi đến!”

      Hoắc Cố Chi Hoắc Cố Chi
      Last edited: 17/5/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 89: Chột dạ dám xuất ?

      Chu Minh Lãng là bạn tốt của Hoắc Cố Chi?

      Buổi dạ tiệc trong khách sạn đỉnh núi, xung quanh là cảnh ca múa ăn mình vô cùng náo nhiệt, Mạnh Thiếu Văn cầm ly sâm banh đứng trong đó, .lqd. chung quanh có ít người muốn tiến đến gần, nhưng mà khuôn mặt ta sao lại quá mức sương lạnh như vậy, khiến cho những người kia đành phải nhìn ngó lẫn nhau mà dám bước tới.

      Lâm Tuấn biết nguyên nhân, thấy ông chủ mang cái sắc mặt này cả tối, ta nhịn được đành tiến lên nhắc nhở, “Sếp, tâm trạng của tốt, hay là về nghỉ ngơi trước ?”

      Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, ngay cả ánh mắt cũng động, vẫn tràn đầy lãnh khí đứng yên đó như cũ.

      Đoàn khách khứa mới tới ai cũng đều ôm mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ, chỉ có mình ta là lẻ loi.

      Chu Minh Lãng là con trai riêng của Chu lão, .lqd. ta từ trước tới giờ đều chỉ thích ăn chơi, nhưng phải công nhận là ta cũng phát triển nghiệp rất tốt, khiến cho Chu phu nhân cho dù có ý muốn dạy dỗ ta cũng có lý do gì để làm.

      Hôm nay là ngày Chu thị ký hợp đồng với Nam Diệu, từ trước tới giờ người đứng đằng sau Nam Diệu luôn luôn thần bí, Chu Minh Lãng cũng ngờ rằng ta chỉ lên cầu như thế mà đối phương lại đồng ý.

      Đêm nay, ta cảm thấy đắc ý dạt dào, mới vừa vào tiệc, ít người tiến lên chào hỏi, ta thừa biết mấy người này chính là mượn cơ hội để nhìn thấy được phong thái của người sáng lập Nam Diệu, .lqd. nụ cười môi càng thêm chói mắt.

      Nhưng ở trong lòng lại thầm nghĩ, Khương Nhĩ Đông này rất phách lối, ta cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, ngờ lại cậu ấy lại thực đồng ý, đây chính là cho ta thể diện lớn rồi, nhìn bữa tiệc tối nay là biết, từ trước tới giờ ta còn chưa được dự bữa tiệc nào náo nhiệt như thế này đâu.

      Chu Minh Lãng vừa cười vừa chào hỏi mọi người, vừa thầm quan sát tình huống bữa tiệc, lúc nhìn thấy khuôn mặt đông lạnh của Mạnh Thiếu Văn ta sửng sốt chút, ngay sau đó lại vuốt mũi cười rồi tiến lên mập mờ hỏi han: “Tôi còn tưởng cậu thèm tới nữa? .lqd. Sao tới rồi mà cái mặt còn xị ra vậy?”

      Hai người họ là bạn học từ hồi cao trung, sau khi ta trở về nước thường xuyên hợp tác làm ăn với Hằng Viễn, cho nên quan hệ của bọn họ cũng thể coi là bình thường, ta biết Hằng Viễn lần này nhận được hợp đồng làm ăn lớn, người bạn tốt này của ta hẳn là bây giờ phải rất bận rộn, lại có thể bớt chút thời gian tới đây xem náo nhiệt đúng là rất đáng quý.

      Nếu như là bình thường Mạnh Thiếu Văn sớm tươi cười chào hỏi, nhưng mà tối nay ta có chút trầm, đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm Chu Minh Lãng, đáy mắt đè nén mãnh liệt, hồi lâu cũng lên tiếng, bộ dáng xem ra rất dọa người.

      Chu Minh Lãng cũng chẳng phải kẻ ngu, lúc này nhìn ra vấn đề, ta khẽ cau mày, mắt phượng hẹp dài toát ra vẻ ngạc nhiên, càng thêm khó hiểu: “Thiếu Văn, cậu sao thế?”

      “Cậu quen biết Hoắc Cố Chi?” Trong chốc lát trầm mặc, Mạnh Thiếu Văn cũng qua loa lấy lệ, mà trực tiếp hỏi thẳng, chỉ là hồi lâu ta , lại mang cái bụng rỗng uống hai ly sâm banh, khiến cho cổ họng thấy hơi chát: “Cậu có biết người giấu mặt đứng sau Nam Diệu là ai ?”

      Chu Minh Lãng ngờ ta vừa mới mở miệng hỏi chuyện Hoắc Cố Chi, ta tràn đầy kinh ngạc nhếch mày kiếm, khỏi cười vang, : “Cậu yên lành lại tới người kia làm cái gì? Chẳng lẽ bị kích động? Về phần ông chủ giấu mặt của Nam Diệu, phải tối nay gặp sao.”

      Chỉ câu , Mạnh Thiếu Văn đoán được người đàn ông trước mặt này hề biết bối cảnh thực của Hoắc Cố Chi, ta mấp máy môi mỏng, trong mắt ánh lên vẻ trầm, cố ý đè thấp thanh, giọng : “Cậu làm ăn với Nam Diệu, sợ bị ăn tươi nuốt sống sao?”

      Chu Minh Lãng nghe được điều này, nét mặt càng thêm nghi ngờ, chỉ là đợi ta có thời gian suy nghĩ, sau lưng vang lên hồi náo nhiệt, ồn ào.

      “Đây phải là Tổng giám đốc Khương của Nam Diệu sao, nhìn xem nhìn xem, rốt cuộc ta tới.”

      Mấy năm nay theo phát triển vũ bão của Nam Diệu, Khương Nhĩ Đông vẫn luôn ở bên ngoài lo liệu chu toàn, so sánh với kim chủ sau lưng Nam Diệu, mọi người quen thuộc với Khương Nhĩ Đông hơn.

      tại thấy ta cung kính bên cạnh người đàn ông, bọn họ rối rít trợn to hai mắt, đáy mắt khó nén nổi kinh ngạc, tiếng bàn tán vang lên khắp mọi nơi: “Vị bên cạnh Tổng giám đốc Khương phải là vị chủ tịch thần bí sao, sao tôi nhìn vị kia cứ thấy giống giống người nhỉ.”

      Ong ong ong, tiếng thảo luận bên trong khu vườn lung linh ánh sáng đỉnh núi nhất thời hỗn loạn khiến cho người kia cũng phải nhìn chăm chú vào đám người bàn luận.

      Đây chính là lần đầu tiên Hoắc Cố Chi lấy thân phận chủ tịch Nam Diệu để ra mắt công chúng, mặc bộ tây trang cầu kỳ, xa hoa, quần tây màu đen ôm lấy đôi chân to dài của , tuấn nhan mê người, rất có khí thế.

      Chu Minh Lãng và Mạnh Thiếu Văn cùng quay người lại nhìn, nhìn thấy Khương Nhĩ Đông cùng với Hoắc Cố Chi, nhưng Mạnh Thiếu Văn lại chú ý tới bóng hình bên cạnh Hoắc Cố Chi – Ngu Vô Song.

      từ trước tới giờ vẫn luôn xinh đẹp, tuyệt sắc, cổ Hoắc Cố Chi là cà vạt kẻ màu xanh nước biển, cũng mặc bộ lễ phục màu xanh biển, so với trước đây mỗi lần nhìn thấy đều là hào quanh bắn bốn phía, hôm nay để lộ ra chút mùi vị thanh thuần, uyển chuyển.

      Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song đều có gương mặt xuất chúng, hôm nay lại xuất hinệ đồng thời, càng hấp dẫn được vô số ánh mắt, ít người nhận ra thân phận của Hoắc Cố Chi, lúc này cũng hít hơi lãnh khí, rối rít nhìn về phía Mạnh Thiếu Văn, tò mò xem ta mang nét mặt như thế nào?

      “Chu tiên sinh, đây là chủ tịch Hoắc của chúng tôi.” Dù sao Khương Nhĩ Đông cũng lăn lộn nhiều năm thương trường, lúc này mặc dù rất hưng phấn, nhưng mặt vẫn phải duy trì bình tĩnh: “Chủ tịch Hoắc của chúng tôi quen sống khiêm tốn, từ khi ấy trở về nước tới bây giờ, đây là lần đầu tiên xuất , Chu tiên sinh có gì với hợp đồng lần này, nếu ngại có thể trực tiếp bàn bạc kỹ với Chủ tịch Hoắc của chúng tôi.”

      Khương Nhĩ Đông vừa dứt lời, mọi người xác định được thân phận của Hoắc Cố Chi, kinh ngạc qua , thay vào đó là nồng đậm hứng thú, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách tối nay sắc mặt Mạnh Thiếu Văn khó coi thấy sợ, ra là biết trước chuyện này.

      Chu Minh Lãng nuốt nước bọt cái, nhìnt hấy ánh mắt hứng trí bừng bừng của quần chúng, lúc này mới phát chính mình gây ra họa, ta là bạn tốt nhiều năm của Thiếu Văn, nhưng Hoắc Cố Chi lại là kẻ thù của Thiếu Văn, ta lại ở chỗ này thiết lập quan hệ với Hoắc Cố Chi, đây phải là đánh vào mặt của Thiếu Văn sao.

      Nghĩ tới đây, Chu Minh Lãng càng tỏ ra lúng túng, nhưng người ta đến, ta cũng thể để người ta mất thể diện được.

      ta đành đè nén phiền muộn trong lòng, mỉm cười vươn tay chào hỏi: “Chủ tịch Hoắc có thể nể mặt tới khi vường nho này quả thậy là vẻ vang cho kẻ hèn này rồi.”

      Hoắc Cố Chi ít khi xã giao, hơn nữa lại nhập ngũ nhiều năm, nhìn sao cũng vẫn thấy là mặt than

      Nhưng mà lần này, đối với người bên cạnh chào hỏi, khuôn mặt tuấn của lại mỉm cười thỏa đáng, vô cùng lễ độ bắt tay ta: “Tổng giám đốc Chu đùa rồi, có thể hợp tac cùng , đối với Nam Diệu của tôi mà , mới là chuyện may lớn.”

      Đối với loại xã giao hai bên có lợi này thương trường, phải là hiểu, chỉ là trước kia ít khi phải đối mặt, tại nếu quyết định trở về, tự nhiên muốn diễn hoàn mỹ.

      Chỉ là tâm tình của Chu Minh Lãng lại được hoàn mỹ như thế, cần quay đầu lại, ta cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dọa người ở đằng sau, quả nhiên là sắc bén, sương lạnh, khiến cho thân thể của ta bắt đầu rét run luôn rồi.

      Nhưng ta còn làm thế nào được nữa? Ai mà biết được chủ tịch thần bí của Nam Diệu lại chính là Hoắc Cố Chi – kẻ thù của Thiếu Văn chứ? Nếu biết sớm có đánh chết ta cũng hám lợi mà hợp tác với người kia đâu.

      “Ha ha…” Nhưng giờ hết cách rồi, ta chỉ có thể cười cứng ngắc: “Chủ tịch Hoắc là kín tiếng rồi, trước giờ chúng tôi vẫn đoán chủ tịch Nam Diệu là người nước ngoài, ngờ lại là thanh niên trẻ tuổi như thế này.”

      Mấy chữ thanh niên trẻ tuổi vừa xong, Ngu Vô Song vẫn im lặng đứng bên cạnh nhịn được mà cười hì hì, tầm mắt của đảo qua Hoắc Cố Chi và Chu Minh Lãng, chân mày khóe mắt đều hàm chứa nụ cười hài hước.

      Chợt lên tiếng, giọng rất là trong sáng, dễ nghe: “Lần này Chu tiên sinh sai rồi, Cố Chi nhà tôi năm nay 38 rồi, sao có thể tính là thanh niên được nữa.”

      Chu Minh Lãng kinh ngạc, ánh mắt ngạc nhiên nhất thời dán chặt vào thân hình Ngu Vô Song , ta còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào tùy ý giống như trước mắt này.

      Ngay cả Khương Nhĩ Đông vốn luôn nghiêm túc khi nghe được mất lời này cũng nhịn được mà nhếch môi cười, nghĩ thầm, lần này Ngu tiểu thư lại là ‘Cố Chi nhà tôi’, ông chủ nhất định là vui tới quên trời quên đất luôn rồi.

      Đúng là Hoắc Cố Chi rất vui vẻ thưởng thức bốn chữ này, chỉ là nhận ra trong sân thiếu ánh mắt đàn ông cũng nhìn chằm chằm Ngu Vô Song , mắt đột nhiên tối sầm lại, mặt đổi sắc ôm chặt người phụ nữ bên cạnh vào trong lòng, sau đó liếc mắt cười với cái, giọng bất đắc dĩ nhưng lại tràn ngập cưng chiều: “Ngoan, nghe lời chút.”

      Đàn ông trong tình làm gì có lúc thương hương tiếc ngọc, nhưng đúng là có kẻ nào lại thâm tình, khẩn thiết giống như người đàn ông này.

      Chu Minh Lãng nhận ra điều này, cẩn thận quan sát Ngu Vô Song, đây là lần đầu tiên ta gặp , cũng biết tính , chỉ cảm thấy người phụ nữ này hình như quá mức xinh đẹp rồi.

      Ánh mắt lấp lánh, nụ cười của ta vẫn đổi, khẽ nhếnh môi mỏng, ôn hòa lên tiếng: “ biết vị tiểu thư xinh đẹp này là ai?”

      Quả thực, Hoắc Cố Chi rất là vui với mấy cái ánh mắt kinh ngạc, tán thượng ở trong sân, nếu như có thể, chỉ muốn đem trnâ quý trong ngực mình giấu kỹ để cho kẻ khác rình được vẻ tốt đẹp nào.

      Nhưng có số việc từ trước đến giờ luôn là thân bất do kỷ ( thể làm đúng vối ý mình), mấp máy môi mỏng, đè nén tăm tối trong mắt, kiêu căng mở miệng: “Là vợ chưa cưới của tôi, Ngu Vô Song .”

      Đây phải là lần đầu tiên công khai thừa nhận thân phận của Ngu Vô Song, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Minh Lãng được biết, ta nhất thời trợn to mắt, trong mắt là kinh ngạc khó nén.

      trong lúc ta còn nghi ngờ, Mạnh Thiếu Văn nãy giờ im lặng ở phía sau lại tới, đôi mắt đen dịu dàng thấm lạnh của ta nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, giống như tìm tòi nghiên cứu, giống như quan sát, cuối cùng tất cả đều hóa thành trào phúng: “Sáng nay ông nội còn khen ngợi Hoắc tiên sinh trước mặt tôi, ngờ buổi tối lại có thể gặp Hoắc tiên sinh ở nơi này, là khéo.”

      Theo giọng của Mạnh Thiếu Văn, khí trong sân càng thêm sôi động, làm gì có ai biết quan hệ của Hoắc Cố Chi và nhà họ Mạnh chứ?

      Người thừa kế Hằng Viễn lúc này mặc dù là Mạnh Thiếu Văn, nhưng nghe ông cụ luôn thiên vị Hoắc Cố Chi hơn, giờ Hoắc Cố Chi lại đột nhiên thành chủ tịch của Nam Diệu, phải là vở kịch càng lúc càng đặc sắc sao?

      Ở chỗ đông người Hoắc Cố Chi cũng muốn gây với Mạnh Thiếu Văn, bây giờ cứ để ta đắc ý cũng được, về sau có chỗ khiến ta phải khóc.

      Nhưng Ngu Vô Song lại muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể chế nhạo Mạnh Thiếu Văn, ta từ trong lòng Hoắc Cố Chi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn tinh xảo dưới ánh đèn càng thêm long lanh, oánh nhuận, ngoắc ngoắc môi xinh đỏ mọng, khẽ mỉm cười nhìn Mạnh Thiếu Văn.

      “Nếu trùng hợp, tôi với tổng giám đốc Mạnh phải là càng khéo sao, liên tục mấy ngày nay đều gặp được tổng giám đốc Mạnh. Ah, sao hôm nay lại thấy Giản tiểu tư đâu nhỉ, chẵng lẽ là chột dạ dám xuất ?”
      Last edited: 17/5/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :