Chương 85: Giơ cao đánh khẽ
Editor: - Tử Tinh -
Mạnh Thiếu Văn vừa đẩy cửa vào nhìn thấy Giản Uyển Linh hoảng sợ đẩy Ngu Vô Song cái, chân giày cao gót, bị đẩy bất ngờ nên đứng vững …….
Mạnh Thiếu Văn hề suy nghĩ lao tới đỡ lấy Ngu Vô Song, vòng eo mềm mại, thân thể uyển chuyển của người phụ nữ trong ngực, bị dán chặt, trong lòng ta khỏi rung động, có đôi chút mất hồn.
Ngu Vô Song bị ta ôm trong tư thế hoảng sợ, ràng là trong lòng ghét cay ghét đắng, nhưng vẫn cố gắng chớp mắt yếu ớt, dùng giọng bi thương cười khổ: “Giản tiểu thư hình như rất ghét tôi…… Tôi cũng chỉ muốn chào hỏi ấy, ấy lại tức giận mắng tôi!”
giày cao gót cực cao, chiều cao lại thấp, nhìn nhìn lại cũng giống như tiểu bạch thỏ bé , nhưng giờ phút này, trong mắt Mạnh Thiếu Văn lại thấy ủy khuất kia.
Nhất là người phụ nữ này lần nào đối mặt với ta cũng đều tỏ ra lạnh lùng sắc bén, từ lúc nào lại giọng như vậy?
Mạnh Thiếu Văn nhất thời mềm lòng, bàn tay vòng qua bờ eo hấp dẫn của lặng lẽ nắm chặt, giọng trầm thấp có chút nghiêm túc: “ bị thương chứ?”
Cặp mắt phượng sáng trong như nước của Ngu Vô Song nhìn thằng vào người đàn ông trước mặt, biết mình nên lộ ra vẻ mặt như thế nào đẹp nhất, giống như lúc nào, có thể nhìn thấu kinh ngạc trong mắt người đàn ông kia.
Giản Uyển Linh nhìn thấy màn như vậy càng thêm tức giận đến tê tâm liệt phế, ta liều mạng lôi Ngu Vô Song ra khỏi Mạnh Thiếu Văn, chân mày khóe mắt đều tràn ngập ghen tị điên cuồng: “ Thiếu Văn, bị người đàn bà này lừa rồi, là ta tự mình ngã, em hề đẩy, cũng hề mắng ta, xem, chính ta hắt cà phê lên người em.”
Từ trước tới giờ Giản Uyển Linh nào có cái dáng vẻ kệch cỡm như thế kia, ta ở trước mặt Mạnh Thiếu Văn luôn luôn dịu dàng, yên tĩnh, vô cùng có khí chất danh viện, từ lúc nào lại làm ra cái trò biết giữ thể diện như thế này?
Căn bản cũng chờ tới lúc Giản Uyển Linh đụng đến mình, Ngu Vô Song vô cùng nhanh nhẹn tránh qua bên.
Nhưng Mạnh Thiếu Văn lại tức giận đến xanh mặt, ta chặn ngang để kiềm chế Giản Uyển Linh, con ngươi rét lạnh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ điên cuồng kia: “Giản Uyển Như! Em còn định làm loạn cái gì? Là em ra tay đẩy người?”
Chiến tranh giữa phụ nữ với nhau từ trước tới giờ đều thấy khói thuốc súng nhưng lại giấu máu tanh, Mạnh Thiếu Văn hề thấy hứng thú đối với kiểu tranh đấu của phụ nữ, nhưng khi nhìn thấy Giản Uyển Như đẩy ngã Ngu Vô Song, trong lòng ta cảm thấy rất mất hứng!
Mà mất hứng này lại đến rất kỳ quái, ta cũng chẳng rảnh để suy nghĩ tại sao, chỉ đơn thuần nghĩ rằng Giản Uyển Như trong mắt mình luôn lương thiện, ôn hòa, là có trí thức vô cùng hiểu biết lễ nghĩa, nhưng tất cả những điều ta làm tại khiến cho mở rộng tầm mắt.
“Thiếu Văn, tin tưởng em?” Bị quở mắng, Giản Uyển Linh trợn to hai mắt, trong đáy mắt ta khó ném nổi thất vọng, tức giận tới đỏ cả mắt. Tâm can tỳ phổi (Tim, gan, lá lách, phổi) đều đau: “ nhìn em , rồi nhìn ta xem, là ai nhếch nhác hơn?”
Nghe ta như vậy, lúc này Mạnh Thiếu Văn mới cẩn thận nhìn người phụ nữ trước mặt, cà phê theo sợi tóc xuống làm bẩn cả chiếc quần trắng của ta, trước ngực ra ít nước rất ràng.
ta khỏi chau mày, theo bản năng nhìn sang Ngu Vô Song bên cạnh, theo như hiểu biết của ta đối với , hành động điên cuồng loại này làm được.
Giản Uyển Linh đỏ mắt bước tới gần Mạnh Thiếu Văn, thấy ta vui nhìn về phía Ngu Vô Song, trong lòng ta mới dễ chịu hơn chút, sau đó lại càng thêm dầu thêm mỡ: “ Thiếu Văn, nhất định phải làm chủ cho em, ta luôn nhằm vào em….. Em biết trêu chọc ta ở điểm nào, ta cứ ghét em như vậy, thậm chí còn hắt cà phê lên người em.”
Lúc này giọng của ta mềm mại hơn rất nhiều, dịu dàng biết bao so với cái lúc cãi vã với Ngu Vô Song, nhưng đáy mắt ta vẫn vô cùng sắc bén, hàn ý dày đặc như cũ.
“Ngu tiểu thư, tôi hy vọng có thể cho tôi lời giải thích thỏa đáng, Giản Uyển Như tôi thể tùy ý mặc cho lấn áp nhiều lần được, nếu như lần này nhận lỗi với tôi, lần sau chúng ta gặp mặt ở tòa án.”
Cậy có Mạnh Thiếu Văn để dựa vào, khí thế của ta lớn hơn rất nhiều, ràng là khuôn mặt mềm mại, ôn hòa, nhưng mặt lại treo vẻ kiên trì, nhìn qua cảm thấy lạnh lùng xinh đẹp.
Mạnh Thiếu Văn cũng lên tiếng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ngu Vô Song, ta từ góc độ kia vừa hay nhìn thấy Ngu Vô Song ngã xuống, nên tự nhiên chạy lên đỡ.
Nhưng Uyển Như bị bắt nạt cũng là , nếu như lúc bắt đầu ta còn cảm thấy thương tiếc , bây giờ ta mới
tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
Uyển Như phải là người cố tình gây , chủ yếu là Ngu Vô Song này trước giờ luôn rất sắc sảo, ấy rất có thể tìm Uyển Như để gây khó dễ, thể làm ta hoài nghi.
“Gặp ở tòa án sao?” Ngu Vô Song đứng ở bên cũng vì những người khác chỉ chỉ chỏ chỏ cộng thêm Giản Uyển Linh uy hiếp mà sợ hãi, chọn lông mày kẻ đen tinh xảo, cười như cười nhìn thoáng qua đôi “Bích nhân”* đứng chung chỗ.
*Bích nhân: để chỉ đôi trai tài sắc, xứng đôi như ngọc.
Cong môi đỏ mọng, bước lên cười nhàng, bình tĩnh, nhưng lại chứa châm chọc: “Thế còn chuyện Giản tiểu thư vu oan cho tôi trước tính thế nào? Vâng, tôi thừa nhận, ly cà phê kia là tôi hắt, nhưng rốt cuộc là vì sao Giản tiểu thư cứ phải lặp lặp lại khinh thường với tôi?”
đoán được thời điểm Mạnh Thiếu Văn bước vào, vì muốn cho người đàn ông này có mặt ở trường, mặc dù cách đứng của ta vẫn còn ngu xuẩn như trước đây, nhưng cũng ảnh hưởng tới kế hoạch của .
quá Giản Uyển Linh rất quan tâm tới Mạnh Thiếu Văn, chính là muốn đoạt lấy ta, coi như giành được, cũng muốn chia rẽ tình cảm giữa bọn họ.
Người phụ nữ trước mặt mặc bộ váy tơ tằm màu đen, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, cánh môi đỏ hơi động, mang theo vẻ đầy đặn rực rỡ.
Mạnh Thiếu Văn vẫn nhìn , trong lòng khỏi cảm thán, người phụ nữ này quá xinh đẹp, khó trách kẻ hàng năm gần nữ sắc như Hoắc Cố Chi vừa gặp mê.
Khuôn mặt mê hoặc lòng người như vậy, phàm là người đàn ông nào ấy muốn quyến rũ, sao còn có thể chống cự?
lúc ta còn mải suy nghĩ lung tung, giọng sắc bén của Giản Uyển Linh lại xuất : “Ai vu oan cho ? Là … Chính hắt cà phê lên người tôi trước đấy!”
Vốn là quán cà phê yên tĩnh, lúc này tụ tập ít người tới xem náo nhiệt, con người bây giờ ấy à, luôn luôn ham thích mấy cái tiết mục náo nhiệt như thế này.
Nếu là trong quá khứ, Giản Uyển Linh tuyệt đối cãi vã ở nơi công cộng như thế này, nhưng người trước mặt là Ngu Vô Song, khiến cho ta tức giận đến còn chút lý trí nào.
Nhưng Mạnh Thiếu Văn vẫn rất tỉnh táo, khuôn mặt ta trở nên khó coi, là xấu mặt, chỉ muốn sớm rời , lôi kéo tay ngọc của người phụ nữ bên cạnh, cố ý đè thấp thanh, giọng : “Thôi, chúng ta về trước ! Quần áo của em cũng bị ướt cả rồi, nhanh về thay quần áo kẻo cảm lạnh.”
ta lời nào còn may, vừa mới ra, Giản Uyển Linh nghĩ là ta muốn bảo vệ Ngu Vô Song, nhất là cái động tác thân mật lúc trước, càng khiến ta bị chọc tức đến nỗi hai mắt bốc lửa.
ta giãy ra khỏi cánh tay của Mạnh Thiếu Văn, lòng chua xót mà rơi nước mắt: “Cho tới lúc này, cũng chỉ biết bảo vệ ta, Thiếu Văn, nên nhìn lại cho , ai mới thực là vợ của ? Là em… Là Giản Uyên Như em.”
Ngu Vô Song đó sinh ra có gương mặt tinh xảo hơn ta, vóc người là mất hồn như vậy, tự nhiên khiến đàn ông thích.
Giống như tại, ràng là Thiếu Văn bất công với ta, nếu căn bản ấy bước tới đỡ người phụ nữ kia.
Lấy hiểu biết của ta đối với ta, nếu phải là thực quan tâm, ta thèm quan tâm sống chết của người khác!
Nhưng nhận ra điều đó lại khiến cho ánh mắt ta đột nhiên tối sầm, hai bàn tay rũ xuống bên hông lặng lẽ nắm chặt, khẽ cắn môi, mặt có lấy tia huyết sắc.
“Em lung tung gì đó?” Bị người khác nhìn như khỉ, Mạnh Thiếu Văn gấp gáp, lại thể phủi tay rời , ta đứng ở đó, sắc mặt đen như mực, ánh mắt lãnh nhìn về phía Giản Uyển Linh, trong giọng dịu dàng lại tràn đầy vẻ khó chịu: “Đủ rồi! Theo về, đừng ở chỗ này làm mất mặt, xấu hổ nữa.”
Ngu Vô Song rất rành rẽ người đàn ông coi trọng sĩ diện này, bây giờ bị mọi người vây xem, ta còn có thể bình tĩnh mới là lạ.
Nghĩ như vậy, đáy mắt xẹt qua chút đắc ý, cũng ngại đổ dầu vào lửa: “Giản tiểu thư luôn vừa mắt với tôi, tôi biết tôi chọc gì tới . Về phần lúc trước muốn đẻ tôi ra giá, tôi càng chẳng hiểu chuyện gì xảy ra! Giản tiểu thư, giải thích cho tôi với?”
Giản Uyển Linh sao có thể ngờ được ta tiết lộ chuyện mới vừa rồi hai người bọn họ bàn bạc, nhất thời mặt còn chút máu, vội vàng giải thích: “ Thiếu Văn, xem, người đàn bà này đúng là ăn vớ vẩn, em chẳng hiểu ta cái gì nữa.”
Sợ ta tin, khuôn mặt hoa lê đẫm mữa của ta càng thêm lạnh lẽo, cắn cắn môi, thê thê thảm thảm cười khổ: “Em chẳng qua chỉ muốn dạo trong cửa hàng, sau đó gặt được người bạn học thời đại học, cùng với đồng học vào đây chuyện. Bạn em vừa khỏi ta lại xông vào nhục mạ em… Đến cuối cùng là em làm sai chuyện gì để bị người ta vũ nhục như vậy?”
Cậy vào khuôn mặt thuần khiết, xinh xắn của bản thân, Giản Uyển Linh rất biết lợi dụng ưu thế của khuôn mặt này, coi như lúc trước có người thấy ta mắng chửi người, nhưng lúc này lại thấy ta mềm mại khóc thút thít cũng cảm thấy đồng tình, bắt đầu tin tưởng vào lời của ta.
Ngu Vô Song đều thấy tất cả, trong lòng nhịn được mà cười lạnh hai tiếng, thầm nghĩ, người phụ nữ này đúng là tuổi càng lúc càng lớn, nhưng đầu óc vẫn ngu ngốc như vậy, vẫn ưa thích diễn tuồng như thế.
cũng tin, Mạnh Thiếu Văn chịu đựng nhiều năm như vậy, còn chán ngấy?
Xác thực, mặc dù trong lòng Mạnh Thiếu Văn vẫn còn hổ thẹn với ta, nhưng nhìn thấy nhiều trường hợp như vậy rồi cũng nhịn được mà phiền lòng, ta mím môi mỏng, lời nào kéo Giản Uyển Linh ra ngoài, ta sợ mất mặt, nhưng Mạnh Thiếu Văn lại chịu nổi xấu hổ.
Lúc sắp rời , ta chợt dừng lại, hơi xoay người, liếc mắt nhìn Ngu Vô Song ở đằng sau, giọng trầm thấp nghe ra chút cảm xúc nào: “Ngu tiểu thư thủ đoạn cao minh, vợ tôi phải là đối thủ của , hy vọng sau này Ngu tiểu thư có thể giơ cao đánh khẽ!”
Vốn là Giản Uyển Linh tự nguyện rời , lúc này lại nghe thấy những lời như vậy, trong lòng đột nhiên trở nên vui vẻ, thậm chí trước khi ra cửa còn thầm trừng mắt với Ngu Vô Song, đáy mắt ràng có ý cười vui vẻ.
Giơ cao đánh khẽ? Ngu Vô Song ở trong đám người nhàng nhếch môi cười, cụp mí mắt, sắc mặt thanh đạm như nước, so sánh với Giản Uyển Linh hở ra chút là khóc, trong lúc này làm cho người ta có cảm giác thanh quý thể chạm vào.
Muốn giơ cao đánh khẽ! Vậy sao lúc mới đầu ai giơ cao đánh khẽ với ?
Trong lòng nghĩ như vậy, Ngu Vô Song trực tiếp phá lên cười: “Tổng giám đốc Mạnh biết đùa! Tôi cũng chỉ ! Giản tiểu thư tới chọc tôi, tôi cũng chẳng tự nhiên gây khó dễ cho ấy.”
Chương 86:: Cùng ăn cơm trưa.
Editor:: Thiến Tiếu Tiếu
Đúng, làm khó dễ ta, chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, nhưng trong thời gian này, tiện thể làm Giản Uyển Linh ấm ức.
ra tay giải quyết Giản Uyển Linh, nhưng làm cho ta biết cái gì gọi là lo lắng hãi hung, ăn ngủ yên, ta phải tốn tâm huyết nhiều năm để trở thành vợ của Mạnh Thiếu Văn sao? Vậy hãy để cho Mạnh Thiếu Văn giải quyết ta là được.
Ở với Giản Uyển Linh nhiều năm như vậy, Mạnh Thiếu Văn à, sau khi biết , có chán ghét đến hộc máu hay ?
Ngu Vô Song cũng vội vã , mà đứng ở đó với sắc mặt mờ mịt, suy nghĩ hồi lâu, càng nghĩ, nụ cười bên môi càng rực rỡ chói mắt.
. . . . . .
Về phần Giản Uyển Linh bị Mạnh Thiếu Văn kéo ra ngoài có vận tốt như vậy, ta dùng hết tính nhẫn nãi trong công việc và thời gian đến đây rồi.
Sau khi lên xe, ta hung hăng kéo cửa kính lên, liên tục kéo, càng làm ta càng tức giận. ta kéo kéo cà vạt thắt cổ, giọng lạnh lùng: " chưa từng với em là phải cách xa Ngu Vô Song chút sao? Sao em lại cãi nhau với ta? Uyển Như, em hai mươi tám, phải là nữa, em có biết nếu như bị phóng viên chụp được màn vừa rồi, vợ chồng chúng ta có kết quả thế nào ?
Bây giờ là khoa học kỹ thuật thời đại, Microblogging, QQ là phần mềm mọi người thích gửi thư nhất, nếu chuyện như vậy bị mọi người biết, Mạnh Thiếu Văn còn mặt mũi gì nữa?
Tuy những năm này Giản Uyển Linh rất ít ra ngoài giao tiếp, nhưng chỉ cần ta tham gia bữa tiệc, nhất định có đèn flash chói mắt, là đối tượng phóng viên tranh nhau phỏng vấn.
Hơn nữa, năm nay ta được gả vào nhà họ Mạnh như mong muốn, càng là tiêu điểm để bàn tán, mọi người ở Nam Giang đều tò mò về cuộc sống hôn nhân của ta, nếu bị người khác biết ta và người khác cãi nhau ở quán cà phê, biết gây ra sóng to gió lớn thế nào.
Bị lạnh giọng phê bình, Giản Uyển Linh cũng biết mình sai lầm, bình thường ta bị mất trí như vậy, nhưng kì lạ là khi đối mặt với Ngu Vô Song, ta liền bắt đầu mất trí.
Nghĩ tới đây, trong lòng ta càng oán hận, nhưng ở trước mặt Mạnh Thiếu Văn thể lộ ra bộ dáng chịu đủ uất ức: "Thiếu Văn, chỉ biết hung dữ với em, hoàn toàn biết đầu đuôi câu chuyện, là Ngu Vô Song ta bắt nạt em trước, quả em nên kích động, nhưng thể để mặc ta bắt nạt."
Đời này Giản Uyển Linh từng bị ấm ức như vậy khi nào chưa? Cho dù lúc đối mặt với Giản Uyển Như, ta muốn như thế nào như thế đó, năm đó người của hai nhà chuẩn bị hôn lễ cho Thiếu Văn và Giản Uyển Như, nhưng cuối cùng thế nào?
Cuối cùng phải bị ta thay thế sao? ta mới là vợ của Thiếu Văn.
Nghĩ vậy, trong lòng Giản Uyển Linh bình tĩnh ít, nhưng rốt cuộc vẫn khó ổn định tâm tình. ta lại cắn cặp môi đỏ mọng, làm nũng với Mạnh Thiếu Văn, oán trách : " Thiếu Văn, chuyện lần này liên quan đến em , là ta trêu chọc em trước. phải biết tính của em, em hoàn toàn phải người cố tình gây ."
Người phụ nữ trước mặt co được dãn được, lúc tức giận rồi cãi nhau ầm ĩ với người khác đến mức mặt đỏ cổ khô, lúc làm nũng với ta như đứa trẻ.
Mạnh Thiếu Văn nhức đầu mà vuốt vuốt mi tâm mệt mỏi, đối mặt với uất ức của ta, ta cũng muốn an ủi, mà cau mày trầm giọng đáp: "Uyển Như, nghĩ em nên biết gả cho có chuyện gì xảy ra, em là vợ của , đương nhiên thương em, tôn trọng em, nhưng muốn em dựa vào thân phận của mình mà làm xằng làm bậy bên ngoài."
Mạnh Thiếu Văn chưa từng nghĩ mình lời như vậy với người phụ nữ trước mặt này. Ở trong mắt , tuy Uyển Như là thiên kim nhà giàu, nhưng tính tình thiện lương ôn hòa, tuy người người đều thanh cao ai bì nổi, nhưng ta biết rất độc, chỉ biết cách tiếp xúc với người khác thôi.
Đối với Ngu Vô Song, tại ta cũng khá hiểu , tuy người phụ nữ kia ngoài miệng luôn tha cho người khác, nhưng phải người cố tình gây , nếu như phải người khác trêu chọc , chắc chắn thêu dệt chuyện.
“Em làm xằng làm bậy?” Mấy chữ này quá nặng nề, khiến Giản Uyển Linh thể nào tiếp nhận. ta nghiêm mặt, vội vàng giải thích: “ Thiếu Văn, hiểu lầm em rồi, em ra ngoài gây chuyện, là Ngu Vô Song ta bắt nạt em. Tại sao chịu tin em?”
xong lời cuối cùng, giọng của đột nhiên xuống thấp, mắt đẹp rủ xuống, mặt mang theo ý mềm mại.
Nếu là trong quá khứ, Mạnh Thiếu Văn sớm bắt đầu tự trách có phải mình hơi quá đáng rồi , nhưng bây giờ miễn dịch chiêu này của ta.
Lúc này, ta có chút thương tiếc nào, chỉ còn phiền muộn và lạnh lùng: “ có hiểu lầm hay khống quan trọng, quan trọng là người ta nhìn như thế nào, may là vừa rồi có nhiều người, nếu cũng bị người ta chụp được mà đăng lên mạng, chúng ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác?”
Sau khi dứt lời, Mạnh Thiếu Văn cũng muốn nhiều lời, ta mặt lạnh dời ánh mắt , sau đó lái xe về công ty.
Dọc theo đường , ta đều giữ yên lặng, Giản Uyển Linh vốn có bụng oán trách Ngu Vô Song muốn với ta, nhưng lúc này ta phải nuốt xuống bụng.
Mắt chớp chớp, linh quang chợt lóe lên trong đầu ta, đột nhiên hỏi: “Thiếu Văn, sao biết mà đến đó?”
Hơn nữa còn tới đúng lúc như thế, đúng lúc thấy Ngu Vô Song thể đứng vững mà ngã xuống, ràng là đẩy ta, là ta cố ý hãm hại, nhưng Thiếu Văn vẫn tin.
“ đến làm sao biết vợ mình còn có mặt này.” Môi mỏng của Mạnh Thiếu Văn cong lên đầy hấp dẫn, mắt phượng đen nhánh lại tĩnh mịch lãnh trầm, lời càng thêm lạnh lẽo: “Em cần biết làm sao biết được tin này, em giữ mình cho tốt mới là quan trọng nhất, biết em nghĩ gì, Ngu Vô Song và em hoàn toàn có quan hệ, em làm khó ta làm gì?”
đến Ngu Vô Song, Mạnh Thiếu Văn liền nghĩ đến thân thể mềm mại xương trước. ta híp tròng mắt đen, bàn tay cầm lái lặng lẽ nắm chặt, đáy mắt là mảnh u ám.
Giản Uyển Linh vẫn cờn so đo với Ngu Vô Song, đương nhiên nhận thấy được cảm xúc khác thường của người đàn ông bên cạnh. Vào lúc này, ta biết mình càng càng sai, cho nên giải thích nữa, chỉ mím môi giọng : “Em biết rồi, xin lỗi làm lo lắng, lần sau em nhất định chú ý. Còn Ngu Vô Song, sau này chúng ta gặp ta cứ đường vòng, như vậy được chưa?”
Câu cuối cùng ta đầy giận dữ, sau khi dứt lời, ta liền nghiêng thân, bộ dáng kia như muốn để ý đến .
Nhưng mấy phút đến lầu dưới Hằng Viễn, Mạnh Thiếu Văn hơi nghiêng con mắt, thấy người phụ nữ bên cạnh vẫn còn tức giận, khỏi phì cười: “Đây là tức giận?”
Trong hôn nân này, Giản Uyển Linh luôn là người chủ động, mà Mạnh Thiếu Văn luôn là người bị động, thậm chí đến nay vẫn còn mơ hồ.
Như tại, Giản Uyển Linh biết nơi mềm yếu của Mạnh Thiếu Văn, cho nên mới dễ dàng làm dao động cảm xúc của ta.
Trong lòng ta chỉ thù hận Ngu Vô Song, còn oán trách Mạnh Thiếu Văn, tại sao cuộc sống hôn nhân bây giờ rất khác với suy nghĩ ban đầu của ta?
ta biết tại mình rơi vào ngõ cụt. ta luôn nghĩ, nếu Giản Uyển Như tự mình đối mặt tất cả, Thiếu Văn vẫn dùng thái độ này đối xử với ta.
Người phụ nữ bên cạnh lên tiếng, nhưng Mạnh Thiếu Văn cảm thấy tâm tình của xấu dần. ta thầm thở dài, sau khi dừng xe, ta đưa tay nắm lấy bàn tay bạch ngọc của ta, thành khẩn .
“Uyển Như, chúng ta là vợ chồng, nên cần giấu giếm nhau, cho nên lừa em, có sao vậy thôi. Về chuyện của Ngu Vô Song, hi vọng em có thể nhượng bộ. ta là vị hôn thê được Hoắc Cố Chi thừa nhận, em lại là vợ của , hai người cãi nhau, làm đề tài cho người ta bàn tán.”
Đây mới là chuyện ta lo lắng nhất, tuy ta rất ghét Hoắc Cố Chi, nhưng rốt cuộc cũng là con của ông nội, là chú danh nghĩa của ta, nếu bị người ta lấy đề tài mà bàn tán, chừng truyền tới lời khó nghe.
Lòng bàn tay vừa ấm áp vừa dày rộng của người đàn ông làm Giản Uyển Linh có cảm giác an toàn vô tận. ta nhất thời ngước mắt nhìn, chỉ thấy gương mặt tuấn lãng chê vào đâu được của người đàn ông gần trong gang tấc, quan trọng nhất là ta bây giờ là người thừa kế Hằng Viễn, có giàu có và quyền lợi cao nhất, nhưng phàm là người phụ nữ, sợ rằng theo đuổi .
Nhưng tại Thiếu Văn là của ta, là chồng của ta! Người phụ nữ khác chỉ có thể nghĩ, đời này cũng chiếm được.
Nghĩ vậy, trong lòng Giản Uyển Linh tràn đầy kiêu ngạo. khuôn mặt uất ức của ta lên nụ cười tuyệt diễm, uất ức hít mũi cái, biểu như thiếu nữ mới mười lăm tuổi: “ Thiếu Văn, bây giờ em có gì hết, chỉ có thôi. Đình Đình em hại chết Uyển Linh, em giải thích, nhưng em biết là người biết nhất. Cho nên, Thiếu Văn, phải biết, em làm chuyện táng tận lương tâm như vậy!”
Ánh mắt của rất trong sạch và thuần khiết, khiến Mạnh Thiếu Văn chỉ khắc liền tin. ta giấu u quang phức tạp trong đáy mắt, ôn hòa cười : “ đương nhiên tin lời em, chỉ muốn người khác lấy chuyện này để bàn tán.”
Giọng dừng chút, ta tiếp tục dịu dàng mà cười, thể nhìn ra tâm tình xấu lúc trước: “Chưa ăn cơm trưa phải ? Đừng về nhà, ăn với ở công ty rồi về.”
Lời này vừa ra, Giản Uyển Linh rầu rĩ vui chợt sáng mắt, nhưng vẫn tỏ lòng dè dặt, ta mấp máy làn môi, lo lắng hỏi: “Em và ăn cơm ở công ty có thể có những lời đồn đại tốt ?”
ra ta sớm muốn tới Hằng Viễn, gặp gỡ lần trước quá thảm, làm đến nay ta vẫn có chút mặt mũi, càng lý do để tới đó nữa.
tại Thiếu Văn lại chủ động mời vào, điều này lên cái gì? lên trong lòng chỉ có , nếu để xuất trong Hằng Viễn.
“Em là vợ của , là bà chủ tương lai của Hằng Viễn, có lời đồn gì tốt cả.” Mạnh Thiếu Văn cười cười, châm mày khóe mắt đều lộ ra tình . Sau khi dứt lời, ta xuống xe, vòng qua trước xe, mở cửa xe cho ta, làm tư thế mời, cong môi mà cười: “Công chúa xinh đẹp của , biết có vinh hạnh mời em bữa trưa ?”
Từ hành động của Mạnh Thiếu Văn, nhân viên ở cửa Hằng Viễn đều sợ ngây người, họ rối rít trợn to cặp mắt mà nhìn về phía ta, đáy mắt tràn đầy hâm mộ.
Hâm mộ như vậy khiến trong lòng Giản Uyển Linh nhất thời kiêu ngạo, ta đỏ mặt mà đặt lên tay của Mạnh Thiếu Văn, ưu nhã bước xuống…
Last edited by a moderator: 9/5/15