1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 81: Trời sinh đôi.

      Editor:: Thiến Tiếu Tiếu

      Ngu Vô Song hốt hoảng phải là vì Mạnh Thiếu Văn còn có suy nghĩ với , mà bởi vì người đàn ông trước mặt này quá cường thế và lạnh lùng sắc bén.

      Hoắc Cố Chi như vậy làm khỏi nhớ tới Hoắc Cố Chi lúc hai mươi mấy tuổi, lúc còn tuổi trẻ khí thịnh. Khi đó, cũng để ý sống chết của như vậy, chỉ để ý tới dục vọng của mình, cho dù lúc đó bất tiện (*), cũng buông tha .
      *Kinh nguyệt.

      mười bảy, mười tám tuổi còn chưa hiểu việc đời, chẳng lẽ biết kiến thức sinh lý?

      Nhưng cuối cùng chưa bị cưỡng bức, còn hiểu biết thêm? !

      Như nhìn thấy được sương mù vừa mờ mịt vừa dày đặc ra trong đáy mắt , Hoắc Cố Chi thể kiềm chế mà đưa tay che lại đôi mắt trong trẻo của , cười khúc khích: "Được rồi, được rồi. Đừng dùng ánh mắt này nhìn , chỉ em hai câu mà em muốn cãi nhau với ? Sao em nhớ lại mấy năm nay đối xử với em như thế nào? , hãy bỏ qua những chuyện trước kia, tại chúng ta bắt đầu lần nữa. Em nghĩ tới người đàn ông kia tất nhiên là tốt, nếu em nghĩ tới ta, vậy ở chỗ nào?"

      hơi rất nhiều, cũng thở gấp cái, cứ như vậy mà nhìn chăm chú vào , đáy mắt lộ ra khẩn trương, nhưng giọng rất chân thành.

      Vẻ mặt Ngu Vô Song trầm xuống chút, sau hất bàn tay của ra, đứng dậy, đứng bên cạnh , nhìn kinh ngạc mà : "Hoắc Cố Chi, còn chưa cho em biết, năm đó tại sao vừa nhìn thấy em là có thể phân biệt ra em? Người khác cũng phân biệt được em và Giản Uyển Linh, tại sao lại có thể nhìn cái liền phân biệt được?"

      Chuyện này vây khốn rất lâu, làm muốn biết đáp án. Lần trước bởi vì chuyện Giản An Dương có người thứ ba bị lộ ra ngoài, nếu nhất định hỏi cho ràng.

      "Sao em nhớ lâu vậy?" Hoắc Cố Chi nghĩ vỡ đầu cũng ngờ chuyện này làm rối rắm. Nếu như có thể, muốn nhắc lại chuyện hư hỏng năm đó chút nào, nếu năm đó hiểu chuyện chung đụng với , cưỡng bức tới mức đó sao?

      bới bới mái tóc đen, trong lòng buồn rầu, còn lạnh lùng sương lạnh như lúc trước.

      Ngược lại, ngồi xuống ghế, bất đắc dĩ : "Cái này có gì khó khăn? Em cũng phải biết sinh ra là quân nhân, vừa mới trở về nhà họ Mạnh năm, trong quân đội rèn luyện nhiều năm, tuy học phân biệt song bào thai, nhưng chuyện đơn giản như vậy làm sao có thể làm khó ?"

      Người người đều hai viên ngọc trai của nhà họ Giản có dáng dấp rất giống nhau, nhưng lại dễ dàng phân biệt được.

      thanh lịch, đoan trang khắc sâu vào trong xương Giản Uyển Như , cái nhăn mày, nụ cười cũng rất quý phái. Tuy Giản Uyển Linh cũng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, nhưng có lẽ bởi vì ghen tỵ Giản Uyển Như nhiều năm nên khi cười, ta rất dè dặt, cũng từ đó khoe mã.

      Nhà họ Mạnh và nhà họ Giản thân nhau nhiều đời, tuy Hoắc Cố Chi thường xuyên trở về nhà họ Mạnh, nhưng cũng biết chuyện này, nên cũng gặp người nhà họ Giản ít lần.

      Mỗi lần nghe người khác muốn giở trò với Giản Uyển Như và Giản Uyển Linh, thầm chê cười hai tiếng, nghĩ thầm: đám ngu xuẩn. phải chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng làm rất đau khổ.

      "Rất đơn giản?" Ngu Vô Song cả kinh. sững sờ nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh , đột nhiên kinh hãi đứng dậy, khuôn mặt lộ ý tin: " khó? Vậy mà khó? Nếu khó , tại sao người người phân biệt được? Ngay cả cha mẹ ruột cũng phân biệt được như vậy?"

      câu cuối cùng, như lẩm bẩm, tự cho mình nghe.

      Lúc này, đáy lòng dễ chịu. Tuy bọn họ sống với nhau năm năm, cũng biết tính tình của , nhưng biết gì về chuyện trong quân đội của .

      Thế giới kia với đối với người thường mà chính là khác trời vực, là thứ từng để vào mắt, nhưng Hoắc Cố Chi – người bị coi là lính nghèo bây giờ là người sáng lập ra Nam Diệu có tiếng tăm lừng lẫy, là nhân vật thần kỳ nhất trong giới thương mại.

      Có lúc ông trời rất thích đùa giỡn con người, ví dụ như , phải sao?

      , vì sao lại có Giản Uyển Linh?

      Khi còn bé, mẹ cảm thấy sinh đôi mặc quần áo giống nhau rất đáng , nhưng dần dần lớn lên, Giản Uyển Linh cố ý đâm vào lòng , vẫn mặc quần áo giống , vì chuyện này mà với mẹ biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đáp án cuối cùng thế nào?

      Mẹ của – Chung Tiếu Dung, sinh ra trong dòng dõi Nho học, lúc tuổi còn trẻ từng là người phụ nữ lớn mật theo đuổi tình , lại hung hăng tát hai cái, sau đó đẩy ngã xuống đất, lớn tiếng trách mắng hiểu chuyện, lòng dạ hẹp hòi, tha cho em .

      Nhưng tha cho em chỗ nào? ràng là em tha cho , rang chính bà cũng chán ghét, nhưng phải làm cho ghê tởm như vậy.

      " có thể mang theo con khỉ mà ở trong rừng ba ngày ba đêm động đậy, chẳng lẽ song bào thai nho làm phân biệt được?" Hoắc Cố Chi kinh ngạc nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, có thể biết được lời này kích thích , lại có chút hả hê : "Em nhìn , chúng ta mới là trời sinh đôi. Nếu tại sao người khác phân biệt được em và Giản Uyển Linh, còn nhìn cái là thấy?"

      Người đàn ông Hoắc Cố Chi này ra luôn cảm thấy ưu việt mười phần, tuy sinh ra giàu có, còn có quang minh ra đời như vậy, nhưng lại ảnh hưởng gì đến việc Cố Song Song (mẹ HCC) giáo dục .

      Cố Song Song là con của nhà họ Cố hiển vinh ở Kyoto cách mạng, ông Cố chỉ có đứa con đầu lòng, từ xem bà như Minh Nguyệt mà cẩn thận chăm sóc, bà chính là tài nữ nổi danh ở Kyoto, phải gả cho gia đình như thế nào? Đừng là nhà giàu, nhà giàu hơn nhà họ Mạnh có đống.

      Nhưng cuối cùng bà lại giao thân mình cho người đàn ông đáng tuổi cha mình, chưa cưới mà có con, sau khi ông Cố biết được tức giận đến hôn mê, sau khi tỉnh lại từ bỏ quan hệ cha con với bà.

      Cố Song Song cũng rất mạnh mẽ, biết người trong nhà bỏ qua chuyện của bà, bà tiếng liền bỏ .

      Vốn là thiên kim tiểu thư, bà làm sao hiểu được phải kiếm tiền nuôi gia đình, chăm sóc đứa bé? Cuối cùng thể cúi đầu trước thực tế, gả cho người đàn ông bà , lúc này mới nuôi dưỡng Hoắc Cố Chi lớn lên.

      Lúc này, đôi mắt Hoắc Cố Chi gắt gao nhìn , bộ dáng mỉm cười này như trung khuyển chờ khen ngợi.

      Cảm xúc vốn tốt nhưng khi Ngu Vô Song thấy màn này, trong lòng nhịn được mà bật cười, đưa tay vỗ vỗ gò má của , mím môi, giọng cười: "Tốt, tốt, tốt. Em biết lợi hại nhất, được chưa?"

      liên tiếp ba chữ "tốt" đủ thấy tâm tình của rất tốt, Hoắc Cố Chi cũng nhìn ngây dại, chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt chợt cười tiếng như vậy, như đóa hoa tươi đẹp nở rộ.

      Trái tim nhảy lên, nhịn được mà đứng lên, dùng tay ôm lấy vào ngực. Giọng trầm thấp của người đàn ông này rất dễ nghe, nhưng lần này lại mơ hồ lộ ra lấy lòng nhàn nhạt: "Vô Song, sau này em cứ cười cho xem. nhiều năm chưa từng thấy em cười."

      Chưa từng thấy em cười?

      Sáu chữ đơn giản này như nặng ngàn cân, khiến trái tim Ngu Vô Song chợt lỗi nhịp. bị ôm chặt vào trong ngực cũng giãy giụa, ngược lại đưa tay ôm lấy cái eo cường tráng của , nhạt lạnh cười: "Làm sao có thể? phải mỗi ngày em đều cười sao? nghĩ nhiều rồi, em chính là người phụ nữ cay nghiệt, tâm tư lại ngoan độc, sao có thể để mặc cho mình vui?"

      vốn là người giỏi cãi nhau, nhưng vì có thể trở về báo thù, thể tự rèn luyện mình.

      Mỗi lần Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh cãi cọ và giải thích đến mệt mỏi, trong lòng dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực, biết vui vẻ bao nhiêu lần.

      Nhưng chỉ có người đàn ông này cười, làm sao có thể. . . ? ràng rất vui vẻ.

      ". . ." Lúc cười vui vẻ, Hoắc Cố Chi chút lưu tình đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng . Ánh mắt ảm đạm, cười mà : " cười là nụ cười phát ra từ đáy lòng, phải là giả vờ cười trước mặt người khác."

      Người đàn ông đều là động vật háo sắc, thừa nhận cũng như vậy, nếu năm đó bị hấp dẫn vào lúc mới vừa gặp .

      Hơn nữa, bên cạnh có người phụ nữ tuyệt sắc như thế, cho dù dẫn ra ngoài xã giao hay để trước mặt thưởng thức đều là chuyện cực kỳ vui mắt vui tai.

      Nhưng chợt nghĩ, ra cũng muốn cười như vậy, như tại, đơn thuần mỉm cười như vậy, cũng là bức tranh đẹp nhất đời.

      Ngu Vô Song muốn lớn tiếng phản bác, Nhưng chưa kịp lời nào bị Hoắc Cố Chi đưa tay che môi đỏ mọng, nháy đuôi lông mày tuấn, mặt mang đầy ý cười.

      " biết ngay là em muốn lớn giọng cãi với , vì cho em ầm ĩ, phải che miệng em trước. Em hãy nghe trước, những người đó liên quan gì đến em, đương nhiên quan tâm em, cũng vì vậy, ta (MTV) làm sao có thể phân biệt em và Giản Uyển Linh? Cho nên, em đừng để ý!"

      Hoắc Cố Chi phải người cẩn thận nhất, nhưng vì thể học cách cẩn thận. Thấy lắng nghe, dần dần thả lỏng bàn tay ra, sau đó cười tiếng: "Vô Song, biết em và Mạnh Thiếu Văn là thanh mai trúc mã quen biết nhau từ rất sớm, mà chỉ biết em trễ hơn ta hai năm. . . em nghĩ chút , tại sao nhìn cái liền phân biệt được em và Giản Uyển Linh? Nhưng ta và em tình sâu nghĩa nặng, đến mức bàn chuyện cưới gả lại có thể nhận lầm?"

      Ánh mắt của trấn tĩnh, thản nhiên, mang theo tia tối tăm, như với đạo lý đơn giản.

      Nhưng lại khiến Ngu Vô Song nghe thấy tiếng sét đánh bên tai, cả người bình tĩnh, lời, nhưng sắc mặt trở nên lạnh lùng, mím đôi môi đỏ mọng, hồi lâu chưa lên tiếng.

      Đúng vậy, người đàn ông này chỉ biết trễ hơn Mạnh Thiếu Văn hai năm, tuy vừa sinh ra tham gia quân ngũ, sức quan sát rất nhạy bén, nhưng nhạy bén đến mức này?

      "Nếu như là người phụ nữ mến, tuyệt đối nhận lầm." Thấy có chút buông lỏng, Hoắc Cố Chi vội vàng lên tiếng: "Người phụ nữ được cưng chiều, thương như trân bảo, làm sao có thể nhận lầm? Giản Uyển Linh là gì? Coi như quyến rũ , cũng bị lừa!"

      Cái gì uống rượu, cái gì hãm hại đều là giả, nếu đổi lại là say rượu, bị người khác bỏ thuốc cũng lấy người phụ nữ hạ lưu làm thuốc giải.

      Ngu Vô Song mấp máy môi đỏ mọng, đột nhiên cảm thấy nghĩ về những thứ trước kia có ý nghĩ gì, nhưng người đàn ông trước mặt rất nghiêm túc, khẽ ừ, rốt cuộc nhịn được mà đưa tay nhéo gò má của , cười đùa : "Em biết rất tốt với em, có muốn em khen ngợi lợi hại nhất ?"

      Khen ngợi?

      Hoắc Cố Chi nghe vậy, sắc mặt chợt tối sầm lại, nhất thời trợn to cặp mắt, rốt cuộc cũng ra lời lòng: " muốn cho em biết những người đó quan tâm đến em! người đàn ông quan tâm em, em cần gì phải quản sống chết của ta?"

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      eiguz, mãi hai chị mới tốt lên, hi vọng từ đây đến cuối truyện cứ thế mà tình cảm tăng tiến, đừng có hiểu nhầm, cãi cọ nữa mà tội tui 。・゚゚・(>д<)・゚゚・。
      hóng chap mới, biết sau này cặp đôi đáng ghét đó bị kết quả xứng đáng :yoyo60:
      Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 82:: Ghen tỵ đến chết.

      Editor:: Thiến Tiếu Tiếu
      Ngày hôm sau, Ngu Vô Song và Chu Mịch Phong tiến hành khảo sát các cửa hàng lớn ở Nam Giang, cái thành phố này làm cho vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, thời gian năm năm đủ để nó thay đổi rất nhiều, các cửa hàng cũng có những thay đổi mới.

      tới cửa hàng ngày xưa mình thường dạo, tâm tình Ngu Vô Song rất bình tĩnh, nhưng Chu Mịch Phong vẫn phát mất hồn, ta thầm ghi nhớ kết cấu những cửa hàng này, sau đó dịu dàng hỏi: "Tối hôm qua nghỉ ngơi tốt?"

      Quầng thâm mắt ràng như vậy, cho dù đánh phấn cũng lộ ra tia tiều tụy.

      Ngu Vô Song đương nhiên với ta rằng bị những lời hôm qua của Hoắc Cố Chi làm ảnh hưởng.

      người đàn ông quan tâm em, em cần gì quản sống chết của ta?

      Giọng của người đàn ông rất lạnh lùng, thái độ càng tốt, nhưng lại khiến Ngu Vô Song nhớ rất . ra muốn giải thích, muốn hoàn toàn quan tâm sống chết của Mạnh Thiếu Văn, nhưng cuối cùng khi nhìn bằng đôi mắt phượng chứa đầy lo lắng, cuối cùng gì.

      Đối với quan tâm của Chu Mịch Phong, mặt thoáng hoảng hốt, sau đó làm như có chuyện gì xảy ra mà khẽ mỉm cười: "Có thể là buổi tối có chút buồn bực, cho nên ngủ ngon!"

      Giọng của rất , nhưng Chu Mịch Phong có thể nhìn thấy tâm hồn của ở đây. ta cũng vạch trần, chỉ nhàn nhạt cười, chỉ về Starbucks phía trước, nhàn nhạt : "Nếu ngủ ngon, liền uống ly cà phê , người mà có tinh thần ảnh hưởng tới hiệu suất công việc."

      Ngu Vô Song nâng mắt liếc nhìn, cũng từ chối, mà gật đầu đồng ý.

      Hai người chọn góc mà ngồi xuống, Ngu Vô Song tựa lưng vào ghế ngồi, hiếm khi bình tĩnh lại, nhưng chưa nghỉ ngơi được hai phút, bên tai liền truyền đến trận cười đùa của người phụ nữ.

      . . . . . .

      "Uyển Như, cậu tốt, mọi người đều là bạn học cũ, bây giờ cậu mới cho chúng ta biết chuyện cậu và học trưởng Thiếu Văn đính hôn!"

      đám người vừa cười vừa vào, ngồi xuống ghế phía sau Ngu Vô Song, Giản Uyển Như bị mọi người bao vây trong đó, mấy người đó là bạn học cũ, mấy năm gặp, khó có dịp mà tụ lại chỗ, đương nhiên cười ngừng.

      "Đúng vậy, năm đó học trưởng Thiếu Văn là người đàn ông tuấn, có khí chất nhất trong khoa chúng ta, nữ sinh theo đuổi ấy có thể xếp hàng từ phòng học đến phòng ăn, nhưng trong lòng ấy chỉ có Giản Uyển Như."

      Bị bạn học cũ vây quanh, Giản Uyển Linh thầm thỏa mãn nhưng vẫn mềm yếu mỉm cười. Đối với hâm mộ, treo ghẹo của mọi người, ta mím đôi môi hồng, mắc cỡ đỏ mặt : " xin lỗi, bữa tiệc đính hôn của chúng tớ khá vội vàng, nên tới kịp mời bạn học trước kia, đợi tụ hội lần sau tớ nhất định bồi tội với mọi người."

      Hiếm khi ra ngoài dạo phố nên Giản Uyển Linh thích gặp lại bạn học thời đại học trước kia, nhưng chịu được nhiệt tình của người ta, hơn nữa hâm mộ trong mắt họ làm thỏa mãn kiêu ngạo của ta, làm ta trải qua thời gian cảm xúc tối tăm trước.

      Chu Mịch Phong nghe vậy, nhất thời ngước mắt nhìn, từ góc độ này của ta, vừa đúng lúc nhìn thấy Giản Uyển Linh mỉm cười ngọt ngào. Vẻ mặt ta khẽ cứng lại, sau đó cau mày nhìn về phía Ngu Vô Song, muốn thấy nét mặt của .

      Chỉ đáng tiếc, Ngu Vô Song lên tiếng. vẫn ưu nhã ngồi ở ghế sa lon như cũ, có dấu hiệu nào.

      Thấy như vậy, trong lòng ta đột nhiên trở nên an tĩnh lại, cũng đề xuất rời .

      . . . . . .

      "Vội vàng như vậy, phải là có con mới cưới chứ?" Những bạn học cũ nghe vậy, nhìn Giản Uyển Linh bằng ánh mắt ái muội, bọn họ có thể học ở trường học cao cấp có ai nghèo khó, tuy kém Giản Uyển Linh về nhà giàu, nhưng cũng có gia đình khá giả.

      Nhưng tại họ đối mặt Giản Uyển Linh, trong hâm mộ khỏi mang theo tia lấy lòng: "Uyển Như, cậu rất tốt, chuyện đính hôn lớn như vậy cũng với chúng tớ, phong thái của học trưởng Thiếu Văn năm đó khắc sâu vào trí nhớ chúng tớ rồi."

      Họ có được như ngày hôm nay là nhờ phấn đấu, có người trở thành bà chủ nhà, nhưng mặc kệ là ai cũng bằng người phụ nữ hạnh phúc trước mặt này.

      gả cho bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả người phụ nữ ở Nam Giang, ngày sau bữa tiệc đính hôn long trọng đó, nó lên đầu trang của xu hướng môi giới Nam Giang.

      Năm đó, Mạnh Thiếu Văn tỏ tình với ở trước cổng trường học vào ngày đầu tiên tựu trường, làm bọn họ đến nay vẫn còn nhớ . ngờ qua nhiều năm như thế, lại tu thành chính quả (đính hôn), web có vô số tin tưởng vào tình .

      " có, có." Lúc này, Giản Uyển Linh thẹn thùng, hình tượng người vợ được ta biểu vô cùng nhuần nhuyễn. Trước kia, tính tình Giản Uyển Như lạnh nhạt, tự cao tự đại, có quan hệ tốt với bạn học, ta ngược lại, luôn tham gia các
      hoạt động của trường, quan hệ vô cùng tốt.
      Tuy tại đóng giả Giản Uyển Như, ta cũng muốn tạo quan hệ tốt với những người ở đây: “Các cậu cũng biết tớ mới cưới thôi, tớ và Thiếu Văn sao có thể có con mới cưới.”
      Sau khi xong, gò má ta đỏ lên, bộ muốn nhiều, thâm chí mặc cho người khác nghĩ thế nào cũng được.
      Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, tầm mắt rối rít nhìn bụng của ta, ý cười trong mắt rất đậm, nhưng thầm đưa mắt ra hiệu, gì.
      Mấy người các tốt nghiệp xong vẫn có liên hệ với nhau, quan hệ tệ, hôm nay hẹn cùng dạo phố, ngờ lại gặp vị này. Vị đại tiểu thư này là hoa khôi nổi tiếng của trường năm đó, thanh tươi, xinh đẹp, cao quý, lại có người đàn ông như vậy bảo vệ, biết làm bao nhiêu nữ sinh trong ngoài trường ghen tỵ đến chết.
      Nghĩ tới đây, trong lòng Viên Viện Viện có chút ê ẩm, hơn nữa thấy khóe môi Giản Uyển Linh cong lên thành nụ cười chúm chím tia cam lòng trong đáy lòng càng thêm nồng nặc.
      Nhưng ta (VVV) có can đảm tìm phiền toái ngay trước mặt người ta, mà khóe môi cong lên, chua xót cười : “Uyển Như, cậu hai mươi sáu tuổi rồi, nhìn từ góc độ nào cũng thấy còn trẻ. Nghe năm năm trước cậu bị người ta hại rơi xuống biển, còn bị mất trí nhớ, mất giọng , bây giờ nhìn lại tốt hơn nhiều.”
      Tuy cùng nhau lớn lên với Giản Uyển Như, nhưng để cho an toàn, mấy năm nay Giản Uyển Linh chưa bao giờ tham gia tụ hội bạn học, vì sợ bị người nhìn ra suy nghĩ.
      câu mất trí nhớ, mất giọng là lời sỉ nhục nặng nhất đối với ta. ta chợt ngẩng đầu lên, ánh mặt tĩnh mịch nhìn chăm chú vào Viên Viện Viện đối diện, vừa vặn ở đó có giá sách, ta mới thấy Ngu Vô Song.
      ta biết ta có thể gả cho Thiếu Văn, là chuyện làm cho các Nam Giang ghen tỵ, đừng đến Viên Viện Viện này.
      Năm đó, ta (VVV) có tâm tư với Thiếu Văn, (GUL) thấy , nhưng ta (VVV) hoàn toàn có thân phận, cũng có cơ hội đến gần, đừng đến việc khiến Thiếu Văn nhung nhớ.
      Nhớ lại những năm tháng xanh tươi kia, vui vẻ mặt Giản Uyển Linh dần lui, nhớ năm đó ta cũng phải như vậy sao?
      Cho dù có thân phận thiên kim nhà giàu, nhưng trong mắt Thiếu Văn, chẳng là gì cả, trong mắt chỉ nhìn thấy Giản Uyển Như.
      Nhưng bây giờ tốt rồi, Giản Uyển Như chết rồi, đóng giả ta (GUN), đương nhiên ai ngờ là hưởng thụ chuyện này, nhất là Thiếu Văn, lấy được Thiếu Văn, sợ rằng khiến nhiều người ghen tỵ đến chết.
      Khóe môi cong lên, Giản Uyển khéo léo lại cười tiếng: “Viện Viện, cậu quan tâm đến tớ, lại biết cặn kẽ như vậy. Trước kia tớ quả là bị mất trí nhớ, cho nên mới tham gia tụ hội bạn học, tuy Thiếu Văn theo tớ, nhưng tớ vẫn có chút sợ…”
      chuyện, ý cười trong mắt ta càng dịu dàng, nhưng lại khiến Viên Viện Viện nhất thời cười nổi.
      ta (VVV) lớn hơn GIản Uyển Như tuổi, tại là giáo viện dạy nhạc trong trường trung học, tuy chưa lấy chồng, nhưng bởi vì bộ dạng xinh đẹp, có khí chất, công việc lại tốt, cho nên cũng được rất nhiều người chọn xem mắt.

      Bình thường ta (VVV) cũng thỏa mãn, nhưng những thứ ta có đáng nhắc tới trước mặt người phụ nữ này.

      đến ta (GUL) có Mạnh Thiếu Văn thương, chỉ lấy thân phận ra so sánh cũng biết mình kém ta rất nhiều.

      Như tại, ta mặc váy thuần trắng, mềm mại ngồi ở đó cũng đẹp sao tả xiết, toàn thân đều là đồ xa xỉ, mỗi món đều đáng giá.

      trách được!” Mấy người đứng ngoài quan sát nhìn ra Giản Uyển Linh và Viên Viện Viện giao chiến. Nghe Giản Uyển Linh như vậy, họ nhất thời bừng tỉnh: “Trước nhìn thấy cậu, chúng ta còn có chút tin, ngờ sau khi gọi tên cậu, cậu dừng lại . Nếu nhớ lại, tụ hội bạn học năm nay cậu nhất định phải tới.”
      Giản Uyển Linh nghe vậy, trong lòng khẽ mỉm cười, nghĩ thầm: đương nhiên có thể tới, chẳng những tới, còn dẫn theo Thiếu Văn!

      Đây là lần đầu tiên ta xuất trước mặt bạn học cũ sau khi cưới, ta muốn cho những người đó biết người phụ nữ của Thiếu Văn là ta, ai mới làn gười thắng cuối cùng.

      Trong lòng Viên Viện Viện có chút thoải mái, nhưng ta biết có nhiều thứ ta muốn có nhưng được, cho nên lập tức ta rối rắm, mà ôn hòa cười :: “Uyển Như, chắc cậu biết, thầy Trần bây giờ vẫn còn nhớ cậu! cậu học sinh có thiên phú nhất mà ông từng gặp, còn nếu năm đó cậu có thể tiếp tục học, nhất định có thể lấy được thành tựu khổng lồ. giống tớ, tại chỉ có thể dạy nhạc.”
      Last edited by a moderator: 3/5/15
      dungggChris thích bài này.

    4. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      hố hố, càng thích khoe khoang nhiều càng bị lộ tẩy nhiều :yoyo31:

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Mãnh thú hung hãn

      Đối mặt với việc lấy lòng của Viên Viện Viện, Giản Uyển Linh mím môi cười cười, giấu khóe mắt châm chọc liếc ả cái, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, trong lòng khinh thường cười lạnh tiếng, thầm nghĩ, người phụ nữ như vậy cũng dám có ý nghĩ muốn có Thiếu Văn, biết điều.

      Nhưng trong miệng lại cười lên tiếng: "Cái gì cũng bằng việc có thân thể khỏe mạnh được, cuộc sống của tôi bây giờ cũng vô cùng tốt. ra hai năm qua thân thể của tôi tốt hơn rất nhiều, định ra ngoài tìm việc làm, làm công việc giáo viên tiểu học cả ngày ở chỗ với mấy đứa bé cũng khá tốt, nhưng tôi cũng biết tính của Thiếu Văn, xem ra ấy muốn quản tôi chặt!"

      Giọng của ta tuy là bất đắc dĩ, nhưng nghe ra nhiều phần là ngọt ngào hạnh phúc, khiến người khác cảm thấy phải thầm cắn răng, trong lòng nổi lên ghen tỵ dứt.

      Đều là phụ nữ như nhau, tại sao lại có nhiều khác biệt đến vậy?

      Lúc mà họ vẫn còn ở ngoài xã hội làm việc liên tục, tất cả việc người phụ nữ này làm là ngồi mát ăn bát vàng, ra đời cứ bướng bỉnh dễ tổn thương, chỉ cần đầu thai ở nhà phú hào, nên cái gì cũng đều có được!

      Cho dù Viên Viện Viện có ý muốn lấy lòng Giản Uyển Linh, nhưng gương mặt của ta (VVV) lúc mỉm cười ánh mắt còn lóe lên tia đau đớn, hai tay đặt đầu gố, lặng lẽ nắm chặt lại, khẽ mím đôi môi đỏ mọng, mặt ta (VVV) lộ ra nét vui vẻ gượng ép.

      Theo như gia thế của Mạnh Thiếu Văn năm đó ta hoàn toàn có thể ra nước ngoài du học, thành tích học tập của ta ưu tú, đầu óc thông minh, làm gì mà du học nước ngoài nổi?

      Nhưng vì muốn giúp Giản Uyển Như, cuối cùng ta chỉ chọn đại học Nam Giang, bởi vì cha mẹ bên nhà họ Giản muốn đứa con của mình ra nước ngoài. Mạnh Thiếu Văn cũng vì vậy mà bỏ qua cơ hội học tập tốt du học.

      năm sau lên đại học, Giản Uyển Như mới mười tám tuổi, Mạnh Thiếu Văn cũng chỉ mới hai mươi là có tình cảm sâu đậm như vậy, khiến biết bao nhiêu người ganh tỵ

      Trong những người này ta (VVV), rốt cuộc là từ lúc đến lúc lớn lên được cha mẹ nuông chìu, Viên Viện Viện còn chưa bao giờ chịu qua cái khí tức bức người thế này.

      ta (VVV) cắn cắn môi đỏ mọng, thanh phần lạnh lẽo: "Uyển Như, bạn bây giờ thay đổi nhiều đấy, trước kia bạn hề thích lấy chuyện riêng tư của bạn và Mạnh Thiếu Văn ra !"

      Lời này biến thành lời chỉ trích ta (GUL) ham hư vinh!

      Cách đó vách ngăn Ngu Vô Song nghe thế cũng nhịn được lắc đầu nở nụ cười, buổi sáng sắc mặt của được tốt, lúc này thấy cảnh tượng này liền nở nụ cười rất xinh đẹp .

      Năm đó, tính tình của dễ nghe là lạnh nhạt, khó nghe chính là từ ngạo mạn, trong mắt để ý đến người khác, tin vào chính mình ưu tú hơn người, những người bạn học xung quanh cũng cần nhìn tới, lại ở lại kí túc xá trường, đương nhiên có quan hệ tốt đẹp với những người này rồi.

      ra mới vừa vào học, cũng là có bạn học tới gần , nhưng lại bị làm mặt lạnh từ chối.

      biết rất , những nữ sinh này căn bản phải muốn cùng làm bạn tốt, chẳng qua là muốn thông qua để có thông tin của Mạnh Thiếu Văn.

      Mạnh Thiếu Văn phong độ nhàng, thanh quý phong độ, lại thêm vào là con trai độc nhất của nhà họ Mạnh, là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Hằng Viễn, làm sao có thể có nữ sinh nào giao tiếp với có mục đích?

      tin rằng, điểm này, Giản Uyển Linh cũng nhìn ra, nhưng ta vẫn có quan hệ tốt đẹp với những người đó, xem như là lộ ra ý tứ với người khác.

      Dần dà, những bạn học bên cạnh lúc đến hai song sinh nhà họ Giản, đều , chị là cành cao thể với tới là mỹ nhân lạnh lùng, xinh đẹp có xinh đẹp, nhưng là đẹp mà quá lạnh lùng. Còn em giống như vậy, chút ra dáng thiên kim tiểu thư cũng có, thân thiện lương thiện, nhân duyên cực tốt.

      Năm đó Giản Uyển Như phải là biết Giản Uyển Linh ở sau lưng hại , thậm chí là khiến bị bại hoại danh tiếng.

      Nhưng quá kiêu ngạo, muốn cãi vả với người đáng ghét, luôn làm như thấy, nhưng dần dà, những người này liền quên , ra cũng là người còn sống sờ sờ, phải có thể mặc cho ta (GUL) tùy ý lấn ép như tượng gỗ.

      . . . . . .

      Bên kia, Viên Viện Viện dứt tiếng, Giản Uyển Linh hơi sững sờ chốc lát, ngay sau đó mím môi, dịu dàng cười tiếng, thoáng cái khí chất kiều ngạo lộ ra rất nhiều: "Người rồi cũng có lúc thay đổi, mấy năm này Thiếu Văn đối với tôi xa rời khiến tôi rất cảm động."

      xa rời bốn chữ vừa ra, Viên Viện Viện cũng ngồi yên nữa, ta (VVV) cảm thấy chính mình ngu ngốc, cho nên mới phải ngồi đây nghe nhảm nhiều như vậy, ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

      Lên đại học phải là ta (VVV) có những đấu tranh trong suy nghĩ , từng vô số lần khích bác Mạnh Thiếu Văn từ bỏ mối quan hệ với Giản Uyển Như, làm gì phải cưng chiều người như vậy, căn bản là Giản Uyển Như cũng hề xứng đáng .

      Coi như ta chia tay với Giản Uyển Như chia tay, cũng tới phiên ấy leo lên vị trí đó, môn đăng hộ đối quá quan trọng.

      Nghĩ tới đây, tâm tình Viên Viện Viện rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Lão sư của ta (VVV) tiền lương cực tốt, lại có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, còn trẻ tướng mạo đẹp, coi như tìm được Mạnh Thiếu Văn như vậy chắc là kém.

      Cuộc sống hôn nhân như cá uống nước, lạnh ấm tự mình biết, ta (VVV) cần gì phải hâm mộ hay ghen tỵ với người khác?

      Lúc này,Viên Viện Viện liền từ ghế đứng lên, cười liếc mắt nhìn Giản Uyển Linh, giọng bình thản: "Nhìn cậu khôi phục khỏe mạnh, tôi rất vui mừng! Hôm nay trước hết chuyện được, buổi chiều ở trường học mình còn có lớp, trước đây."

      Bên cạnh mấy người cùng Viên Viện Viện đều là bạn học cực tốt, thấy ta (VVV) phải , liền vội vàng đứng lên kéo lại , làm gì Viên Viện Viện cũng muốn ở nơi này để bị khinh bỉ thêm, cho nên mấy câu qua loa, sau đó vẫn lựa chọn rời .

      Cuối cùng sắc mặt của Giản Uyển Linh lại biến thành cực kỳ khó coi, kể từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, người bên cạnh đối với ta cực kỳ cưng chiều, mặc dù sau khi ba mẹ biết chân tướng tình, phải là lựa chọn trợ giúp sao? Chớ hỏi chi là Thiếu Văn.

      Nhưng hôm nay ả Viên Viện Viện này lại có loại thái độ này đối với ta? Ả quên rằng năm đó là ai cho ả tin tức về Thiếu Văn? Là ai giúp ả đứng vững vàng trong cái vòng lẩn quẩn đó?

      Viên Viện Viện vừa , còn lại mấy người thấy Giản Uyển Linh trầm mặt mũi, bối rối hai mặt nhìn nhau, cũng biết cái gì cho phải.

      ra ở trong lòng các đó, Giản Uyển Như vẫn như những năm đó là đại tiểu thư khó chất lành lạnh như ngọc thanh cao thể chạm tới, hôm nay tình cờ gặp lại, ngờ ta lại chuyện tốt đẹp như vậy.

      Nếu như biết Giản Uyển Linh bất hạnh qua đời, họ còn tưởng rằng tại người ngồi ở trước mặt họ chính là Giản Uyển Linh!

      Mấy người kia khỏi ảo não suy nghĩ, sớm biết cũng gọi ta lại, vốn là năm đó mối quan hệ cũng rất bình thường, bây giờ ngồi xuống tán gẫu cũng biết tán gẫu cái gì tốt.

      Trong đó người có lá gan lớn nhanh mồm nhanh miệng nở nụ cười: “Uyển Như, cuối tháng là họp mặt bạn học, bạn cũng đừng quên tới nhé. Đến lúc đó gởi thiệp mời cho bạn, ra nhiều năm rồi bạn hề có mặt, lần này cần xuất nhất định xinh đẹp lộng lẫy hơn người khác.”

      Trong trường nghệ thuật mỹ nữ như mây, nhưng thể phủ nhận, khắc kia hai viên ngọc của nhà họ Giản là sáng ngời nhất.

      “Đúng vậy, đúng vậy, nhiều năm qua, bạn vẫn xinh đẹp trước sau như , mọi người nhất định phải hỏi bạn chăm sóc thế nào.” Lại có người bắt đầu giúp, nhưng rốt cuộc bởi vì Viên Viện Viện rời khỏi mà cảm thấy lúng túng, chưa đôi câu, liền bắt đầu muốn rút lui: “Thời gian cũng còn sớm, chúng ta trở về còn có việc, hôm nay trước hết như vậy , chờ lần sau có thời gian chúng ta cùng nhau uống trà!”

      Giản Uyển Linh nghe vậy, khẽ ngước mắt liếc nhìn nụ cười của mấy người nịnh hót đứng đối diện, sau đó rũ rèm mắt xuống, trong lòng ngừng được cười lạnh.

      Nhát gan sợ phiền phức, ràng bản lĩnh có, còn dám tới bấu víu quan hệ với ta, là buồn cười.

      Đáy lòng nghĩ như vậy, mặt ta cũng biểu lộ ra, mà là hết sức khách khí đứng lên tiễn khách, cười khách sáo thân thiện: “Các bạn đều là những người bận rộn tôi quá rỗi rãnh. Nhanh , đừng chậm trễ chuyện quan trọng.”

      Mấy người kia lúng túng gật đầu cái, sau đó rời rất nhanh, trong lúc quá mức vội vàng, liền đụng vào người nào đó vẫn hề hay biết.

      Vốn là họ với Giản Uyển Như quan hệ từ đầu tới cuối tốt, nếu phải là bởi vì bao năm qua gặp cảm thấy ngạc nhiên mới đến gần mà làm náo nhiệt như vậy

      …..

      Sau khi mấy người bạn học rời , ta đưa mắt nhìn họ chút, Giản Uyển Linh đứng ở đó khuông mặt nụ cười tuyệt mỹ hoàn toàn thu lại, thay vào đó là loại khinh miệt cười lạnh.

      Những người này mặt mũi vậy mà trèo cao còn được cũng dám đến gần ta? Về phần Viên Viện Việnbất quá là già ai thèm lấy, còn lương giáo viên trung học? Nhà ta bảo mẫu nấu cơm còn có lương cao hơn so với con đó.

      Nghĩ tới đây, tâm tình ta bình phục rất nhiều, lại khôi phục trước sau như vẻ ôn nhu hòa nhã lương thiện.

      Khóe môi nhếch lên thành nụ cười, tay cầm túi xách màu hồng định rời , nhưng bên tai chợt truyền đến hồi thanh vang dội của tiếng giày cao gót.

      Từ bản năng của người phụ nữ, Giản Uyển Linh đưa mắt nhìn, chỉ thấy đôi chân dài trắng muốt như ngọc về phía bên này, mặc váy tơ tằm màu đen ngắn đến đầu gối ôm sát cơ thể, theo đó còn có mùi nước hoa, ngay cả trong khí cũng thoang thoảng mùi hương.

      Chỉ là nhìn dáng dấp bộ, Giản Uyển Linh là có thể đoán ra người phụ nữa này nhất định là mỹ nhân, hơn nữa so với ta còn có khí chất hơn.

      Nghĩ đến đây, đáy lòng ta nhất thời vui, cau mày nhìn lên tiếp tục , rãnh rỗi để xem xét những chuyện khác, nhưng bỗng nhiên ta chớp mắt, đôi mắt mở to lên, trong khoảnh khắc con ngươi của ta ngừng lay động.

      Ánh mắt của ta cực kỳ phức tạp, khiếp sợ có, chán ghét có, còn có sợ lẫn e dè.

      Ngu Vô Song thấy, vẫn chậm rãi tới, tâm tình cực tốt, so với sắc mặt của Giản Uyển Linh đối lập vô cùng rệt.

      cong cong môi đỏ mọng, cười tự nhiên nhìn Giản Uyển Linh, chào hỏi: “Này…… Giản tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”

      là thú vị! Nhìn vẻ mặt Giản Uyển Linh như vậy, rất hứng thú.

      Trước kia ở trước mặt ta, nhiều lần thua thiệt, nhanh mồm nhanh miệng như ta càng thông minh giỏi tranh cãi, ở trước mặt ba mẹ ta luôn lấy lòng vui vẻ.

      Ngay cả năm đó ở phòng làm việc của Mạnh Thiếu Văn, cũng bị ta chọc tức gần chết, thiếu chút nữa nôn ra máu, nhưng bây giờ chỉ là lời xuất trước mặt ta, lập tức khiến ta hoang mang lo sợ vô định.

      đời còn có chuyện gì hay hơn chuyện đùa này? !

      Ước chừng Giản Uyển Linh sửng sốt vài giây, sau khi có phản ứng lại, ta gắt gao cắn cắn môi, mặt vừa nóng nảy vừa đỏ lên, giọng phát ra càng thêm vui vẻ: “Sao lại tới đây? Ngu Vô Song tôi cho biết, đừng nghĩ ở trước mặt tôi chơi trò lừa bịp, tôi mắc lừa đâu.”

      Đáng chết, mời vừa rồi ta lại có thể cảm thấy sợ hãi đối với người phụ nữ đê tiện này, đáng chết! ta quá đáng chết rồi, nếu phải Giản Uyển Như là hồn bất tán xuất , ta làm sao có thể mất mặt như thế?

      ta biết cổ (GUN) biết được bao nhiêu chân tướng của những chuyện kia, nhưng mặc kệ như thế nào, (GUN) đều nên sống cõi đời này!

      “Giản tiểu thư sao lại tức giận như vậy?” Ngu Vô Song cười như cười đưa mắt nhìn gương mặt phía trước sáng long lanh như ngọc kia, nghĩ tới chuyện mới vừa rồi những người đó đối với ta luôn khích lệ, khỏi nhếch môi thầm nghĩ: mấy năm nay ta vào thực tập ở Hằng Viễn thực tập, công việc bận rộn luôn là thức đêm, còn uống rượu xã giao, da kém rất nhiều, coi như có chăm sóc, cũng thể mềm mại như lúc ta còn là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nữa rồi.

      Vì thế, ta từng vô số lần ghen tỵ ở trước mặt , bộ dáng kia quả hận thể đánh được vỡ mặt của ! Cuối cùng ta được mãn nguyện như ý.

      Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, Ngu Vô Songdẫn lên trước, ngồi xuống, ưu nhã ngồi bắt chéo chân, ý vị liếc nhìn Giản Uyển Linh vẫn đứng sững sờ như cũ, cười chế nhạo hai tiếng: “Giản tiểu thư sao lại sợ tôi như vậy? Tôi cũng phải là mãnh thú hung hãn, thể xơi tái được?”
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      dungggChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :