1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 77. 1 Thêm dầu vào lửa

      "Ơ, ơ, WOW!! Làm sao phát lửa lớn như vậy?" Vương Cốc Tuyết thấy thế, vội lập tức từ ghế salon đứng lên, khá buồn phiền nhìn đứa con trước mặt tất nhiên có chút tức giận, nhưng vẫn giúp đỡ con bé chuyện: "Tính khí của con phải con biết, con luôn công minh vô tư, con cũng đừng so đo với con làm gì, nhất định con cũng nhận thấy mình làm sai rồi, con là em của nó, nó làm sao có thể đau lòng vì con?"

      Thiếu Văn từ là người suy nghĩ trưởng thành, thông minh, chính mình có thể xử lý tốt hết thảy mọi vệc của bản thân, căn bản cần mẹ quan tâm đến mình quá nhiều, tuy như vậy khiến cho bà có chút tự hào về con trai mình, nhưng rốt cuộc vẫn thiếu phần thân tình giữa hai mẹ con.

      Còn Thiếu Đình giống vậy, so với Thiếu Văn ta bốn tuổi, lại là con duy nhất trong nhà, yếu ớt chút cũng đúng.

      Lúc này ngay cả chút quan sát cuộc chuyện, Mạnh Kiệt Đình cũng thèm ngẩng đầu lên, bị mắng uất ức nhiều như vậy khiến con bé kinh động.

      Sau đó bà khẽ cau mày, trừng mắt liếc đứa con trai lớn đứng đối diện, bất đắc dĩ lên tiếng giọng càng to hơn: "Thiếu Văn, Đình Đình là em của con, tại sao con chịu nhường nhịn nó chút?"

      Con người lúc còn sống, có quá nhiều chuyện cần tranh đấu cãi chày cãi cối, ông sớm nhìn thấu, cho nên tranh đoạt, tự mình duy trì cuộc sống gia đình cho yên ổn.

      Tuy vợ của ông có lúc rất ngang tàng, nhưng cuối cùng lại sinh cho ông hai đứa bé ngoan, trai cho ông gia đình hoàn hảo, ông còn cảm thấy chưa đủ hay sao?

      Có cha mẹ bênh vực, Mạnh Thiếu Đình càng tỏ ra ngang ngược kiêu ngạo, hai tay ôm ngực, lạnh lùng lời với Mạnh Thiếu Văn, đáy lòng xẹt qua tia u oán: "Ba mẹ, hai người căn bản cũng biết, vẻ mặt của ấy hôm đón con ở sân là như thế nào đâu. ấy muốn chào đón đứa em như con, đại khái có thể cần phải , tại sao rồi lại có sắc mặt tốt với con? Còn vì người khác mà làm ra bộ dạng đó với con? à, có biết hay em là em , em mới là người thân của đó!”

      căm phẩn trong lòng để lộ mặt, tất nhiên là tức giận tột đỉnh, Vương Cốc Tuyết nhìn, trong lòng càng nổi lên nghi ngờ, con trai con đều như nhau, đều là ruột thịt của bà, trong lòng bà biết rất , bên nào bà đều để bọn họ chịu uất ức được: "Đình Đình, con chuyện với mẹ chút, trai của con giận con như thế nào ? Nhìn chút , gương mặt này vì tức giận mà biến sắc rồi.."

      "Mẹ." Mạnh Thiếu Văn thả con cờ trong tay ra, bộ mặt bất đắc dĩ liếc mắt nhìn mẹ mình, sau đó buông tay nở nụ cười khổ: "Đình Đình là đứa con duy nhất của nhà chúng ta, con làm sao có thể để ý đến em ấy? Nếu phải là chính con bé chuyện quá đáng, con làm sao có thể tự mình về nhà trước?"

      Em quan trọng, vợ cũng trọng yếu giống vậy, thêm nữa Uyển Như cũng có tính tình tranh giành , nếu phải là Đình Đình lặp lặp lại làm ầm ĩ, nhiều lần cũng thể nào đối xử với con bé như vậy!

      Mạnh Thiếu Đình nghe vậy, nhất thời tức giận trợn to cặp mắt, vẫn như cũ nhất quyết chịu thua, lại cho bằng được "Lời của em quá đáng? chút , em câu kia quá mức sao?"

      xong, trong lòng càng phát ra uất ức, người trai này cái gì cũng tốt. đối xử với càng tốt hơn có gì hảo phàn nàn, nhưng nếu như trước mặt là Giản Uyển Như lập tức mọi thứ hoàn toàn hóa thành hư , nếu như đối xử với tốt năm phần, vậy đối xử với Giản Uyển Như chính là tốt trăm phần trăm.

      Cách nghĩ như vậy khiến cực kỳ cam lòng, Giản Uyển Như này là cái thá gì, ngay cả mình em mình cũng buông tha người phụ nữ như vậy có lòng tốt gì?

      Thấy chuyện này, lại nghĩ đến chuyện Giản Uyển Linh mất, trong lòng đột nhiên run lên, kéo cánh tay Vương Cốc Tuyết, kinh ngạc : "Mẹ, mẹ nghe rồi, cũng thừa nhận, xem ra con ở trong nhà này chút địa vị cũng bị mất, nếu hai vui vẻ hoan nghênh con như vậy …con sau này, con nên dọn ra ngoài ở tốt hơn."

      Nghe con muốn dọn ra ngoài ở, Vương Cốc Tuyết nhất thời nóng nảy, bà còn trông cậy vào đứa con này mang đến cho cho bà vinh dự, làm sao có thể nhìn phí công đế con bé rời ?

      Lúc này bà đứng lên khuyên: "Đình Đình, nên nổi giận, tính trai con quá cứng rắn, các con đều là em của nhau, có cái gì thể ngồi xuống từ từ mà chuyện ?"

      Mạnh Thiếu Đình càng thêm nhíu chặt đuôi lông mày, bộ mặt đồng ý nhìn Mạnh Thiếu Văn, hiển nhiên ở trong mắt của , em mình đúng.

      Mạnh Thiếu Văn sớm biết cha mẹ cưng chiều Đình Đình, bình thường tất cả đều là do mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho con bé, chỉ là lúc này liên quan đến Uyển Như, cũng thể vì vậy mà chịu nhường nhịn.

      Nghĩ tới đây,khuôn mặt tuấn củ lại lạnh lùng phần, thực ra hết: "Đình Đình, em là em của , điều này là vấn đề thể nghi ngờ. Nhưng, Uyển Như là vợ của , thêm là chị dâu của em, chị dâu lớn cũng như mẹ, cần em đối với Uyển Như quá thân mật, nhưng cơ bản nhất là muốn em có tôn trọng chị ấy."

      Giọng hơi ngừng lại, lại nhướng lông mày giọng : "Đình Đình em trưởng thành, năm nay cũng 26, đến tuổi lập gia đình rồi. Em duyên phận của em chưa tới, cũng quá thúc giục em, nhưng em cần gì phải đối xử với chị dâu của mình cay nghiệt như vậy? Chị ấy cũng chỉ là lớn hơn ngươi hai tuổi thôi, trong lòng , luôn muốn có hai người ở bên cạnh."

      Lời này hợp tình hợp lý, vốn là nghiêng về Mạnh Thiếu Đình, Mạnh Kiệt Đình lúc này khỏi bừng tỉnh hiểu ra, ông ôn hòa tiếng có chút lạnh: " ra là như vậy. Đình Đình con cũng đừng cố tình gây , chị dâu con vào nhà họ Mạnh chúng ta, cùng chúng ta đều là người nhà, về sau nhất định con thể giống như trước kia được, biết lớn ."

      Hai đứa con nhà họ Giản hợp nhau phải là chuyện ngày hai ngày, nhớ năm đó nhan sắc của hai con nhà họ Giản ai sánh bằng làm biết bao nhiêu người ghen tức.

      Chỉ là đây tất cả cũng qua, ông cũng cầu xin con mình có thể xem con lớn của nhà họ Giản như chị em, chỉ hy vọng con bé có thể làm được việc là gây chuyện nữa, dù sao có số việc cũng phải là nhất thời là có thể nghĩ thông suốt .

      ". . . . . . ta phải là chị dâu của con." Mạnh Thiếu Đình cũng là vì được người nhà nuông chiều như công chúa, từ trước đến giờ ba mẹ, trai đều là nghiêng về phía , nhưng lần này trai và ba cũng nghiêng về Giản Uyển Như, tại sao có thể chịu được: "Con cần ta làm chị dâu của con, ấy là phụ nữ có mưu kế cũng chỉ có nhà ba mới tin tưởng, con căn bản nhất định cũng tin. Có bản lĩnh ta khiến Uyển Linh tới đây , nếu ấy sống lại, con lập tức so đo với ta nữa."

      Con bé và Giản Uyển Như ràng chính là hận cũ thêm thù mới rồi cùng tính lượt, vốn là lúc ở Paris, hoàn toàn có thời gian chạy về tham gia bữa tiệc đính hôn của Mạnh Thiếu Văn, chỉ là lúc đến thấy người phụ nữ kia tỏa sáng vô hạn, trong lòng lập tức thấy ghê tởm, cuối cùng liền dứt khoát bỏ trở lại.

      Bây giờ rốt cuộc cũng về, còn phải đối mặt với thiên vị của Mạnh Thiếu Văn, tự nhiên chịu nổi.

      Vương Cốc Tuyết mực bên cạnh nghe thấy thế, rốt cuộc nhịn được, bà tiến lên ngắt bàn tay Mạnh Thiếu Đình, ngừng nhìn về phía con : "Đình Đình, thế nào ! Con cũng là người trưởng thành, sao lại có tính trẻ con như vậy? Đừng chị dâu conj sai nữa, ràng chính con là người có lỗi, con cũng lớn có thể trở về với ba mẹ, cần gì ngay mặt chị dâu của con bỏ qua được sao?"

      Con bé này tính khí luôn thẳng tắp, căn bản hiểu được đôi lúc cũng cần phải quẹo cua, trong nhà này tranh thua thiệt có thể cố tình làm bậy, nếu là nhà người thường, sớm gây náo loạn.

      Trước kia ra thôi phần thâm tình Thiếu Văn đối với Giản Uyển Như cũng chính là vì giá trị con người của Giản Uyển Như, lần này hôn kết cũng đáng giá.

      Con trai của bà là người đàn ông tuyệt thế, Nam Giang biết bao nhiêu danh viện vọng tộc muốn gả con cho thằng bé, cưới Giản Uyển Như, cũng coi là môn đăng hộ đối, chủ yếu nhất là Giản Uyển Như bây giờ là con trong nhà, hai ông bà họ Giản sau này trăm tuổi, tất cả tài sản của Giản thị phải là thuộc về Thiếu Văn của bà rồi hay sao?

      Làm gì nữa Mạnh Thiếu Đình căn bản nghe khuyên, con bé hung hăng hất cánh tay Vương Cốc Tuyết ra, khiếp sợ vả lại thêm thất vọng nhìn mẹ: "Mẹ ơi, bây giờ ngược lại mẹ cũng giáo huấn con, con nhớ là trước kia ở trước mặt con mẹ từng qua Giản Uyển Như thân thể tốt về sau có thể được sinh được con, nhưng cuối cùng phải mẹ còn là đồng ý để con cưới ta sao? Mọi người từ đầu tới cuối là có cân nhắc qua tâm tình của con, con ta từ hợp, mẹ để cho ta gả vào nhà này, phải cố ý muốn đem con đuổi ra ngoài sao!"

      " câu thân thể tốt có thể sinh được con" , khiến trong phòng ăn hai cha con đồng thời thay đổi nét mặt, rối rít cau mày nhìn về phía Vương Cốc Tuyết, ánh mắt tốt.

      Vương Cốc Tuyết có thế nào nữa cũng nghĩ đến có ngày con đem những câu than vãn bình thường của bà đem ra trước mặt người khác, trong nháy mắt bà mắc cở đỏ bừng mặt, hung ác trợn mắt nhìn cái về phía Mạnh Thiếu Đình bên cạnh, vì tức giận giọng càng phát ra kiên nhẫn: "Đủ rồi! Thiếu Đình, con coi lại mình chút , con bây giờ như vậy có chỗ nào xứng đáng với bộ dạng thục nữ gia giáo ? Mẹ cho ngươi biết, Uyển Như là chị dâu của con, đây là con có cách nào thay đổi được. Về sau con nên đối xử có chút tôn trọng với chị dâu, nếu mẹ đây cũng thể giúp con chuyện gì hết."

      Đứa con này là càng ngày càng ngu xuẩn, chủ nhân nhà này là ai bà con biết sao? Mãi mãi chỉ là Thiếu Văn, căn bản có chỗ cho mẹ con hai người họ.

      Nhưng đối với Giản Uyển Như giống như vậy, nó mang theo vàng bạc trắng gả vào nhà họ Mạnh , tiền này cuối cùng phải là thuộc về mẹ con bà, con bé và Giản Uyển Như qua được, phải là tiền cũng qua được sao?

      Vương Cốc Tuyết là gấp gáp thiếu tiền, bà thể so với gia cảnh phú quý hiển hách bên nhà mẹ ruột, năm đó chị của bà bỏ hôn ước, bà chỉ là thế thân gả vào nhà họ Mạnh, tuy được chồng thương, nhưng ở trước mặt ông ấy bà cũng được lên thêm cấp bậc nào.

      Coi như bà có thủ đoạn có mưu kế, cũng cho phép bà vào tin mãi công việc, những năm gần đây bà cũng chỉ là Mạnh phu nhân.

      Chỉ là bà giống Mạnh Thiếu Đình, con bé mười tám tuổi bắt đầu ra ngoài, biết nhận lấy bao nhiêu quảng cáo, làm người phát ngôn cho thương hiệu , đối với chuyện tiền bạc đương nhiên phải chịu nhiều gánh nặng như vậy.

      Vương Cốc Tuyết lo nghĩ, chút bà cũng hứng thú, bà ghét Giản Uyển Như, người phụ nữ này từ muốn giành danh tiếng, bây giờ càng làm cho người nhà của bà cũng đối đầu với nhau, muốn gì được đó.

      Bộ dáng như vậy, bà ở trong nhà này còn có chút địa vị sao?

      Chỉ là lời tức giận đến miệng còn chưa ra, liền bị tiếng của mạnh kiệt đình bên trong phòng ăn vang lên cắt đứt: "Đủ rồi! tất cả mọi người nên tranh cãi nữa ! Cốc Tuyết, em xem đây chính là việc em dạy con ra ngoài tốt lắm, mắt nhìn thấy tôn ti, cậy mạnh vô lý, chút nữ tính dịu dàng uyển chuyển con nhà gia giáo năng lễ độ chút cũng có."

      Bấy lâu nay người đàn ông này đều là người hiền lành, ông biết mình mình tư chất có hạn, cho nên đối với nhà họ Mạnh những thứ kia chĩ mãi mãi là những điều xa xỉ, bây giờ ông ghen tỵ, chỉ hy vọng con con trai mạnh khỏe, mình có thể cùng vợ sống đến đầu bạc răng long là tốt.

      Đừng làm gì để càng đến già, trong nhà càng hòa bình.

      Ông trầm mặt đứng dậy tới phòng khách, cũng còn tâm trí đánh cờ nữa : "Mặc kệ hai mẹ con nghĩ như thế nào, Uyển Như bây giờ là con dâu nhà họ Mạnh chúng ta Mạnh, mọi người cũng phải tôn trọng con bé. Nhất là Đình Đình, ngươi là càng ngày càng kỳ cục rồi, trai của con cưới ai còn tới hiên con làm chủ! Chẳng lẽ chỉ vì tâm tình của ngươi, trai con lập tức thể cưới người phụ nữ mình hả ?"

      Câu sau cùng quá nặng, khiến Mạnh Thiếu Đình thể lại, cha của ta ngày thường rất ôn hòa, nhưng đến lúc tức giận mười cái đầu bò cũng kéo ông về phía mình nổi .

      Cho nên đối với chuyện Mạnh Kiệt Đình khiển trách, Mạnh Thiếu Đình chỉ có thể ngồi tại chỗ liếc mặt, khẽ cắn môi, cũng cố gắng phân bua tiếp: "Cha. . . . . . Con phải ý đó. Con luôn đồng tình với người trai con muốn cưới, dĩ nhiên là hi vọng ấy có thể hạnh phúc. Chỉ là cái Giản Uyển Như đó quá quỷ kế đa đoan, cả em của chính mình cũng có thể hại chết, ai biết được ta có tính toán với trai con hay hoặc là tính toán với nhà họ Mạnh chúng ta?"
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 77.2

      Ngày thường Vương Cốc Tuyết luôn đỡ cho con mình vào lúc này bà lại muốn mềm nhũn ra, bà đứng ở bên tận lực hạ thấp cảm giác về tồn tại của chính mình, trong lòng lo sợ lo lắng, chỉ sợ chồng quay sang dạy dỗ mình.

      như vậy là làm lớn lên được , Giản Uyển Như gả vào nhà họ Mạnh rồi, nếu để cho người ngoài biết bà bởi vì ghét bỏ thân thể con dâu sợ sinh được đứa bé, phải bị miệng lưỡi người đời chế giễu sao?

      Lúc Mạnh Kiệt Đình lên tiếng, có nghĩa là Mạnh Thiếu Văn trầm mặc, mặt mũi lạnh lùng phần, nhưng trong lòng lại giống như rất thoải mái.

      ta cưới Uyển Như phải là bởi vì bây giờ là con trong nhà, càng phải là vì phần gia sản kia, mà là đơn thuần vì có trách nhiệm đối với .

      Ý của mẹ phải là biết, chỉ là ngờ bà đối với Uyển Như còn có thêm xem thường.

      Nghĩ tới đây, mặt lạnh bỗng nhiên đứng dậy, giọng vui : "Mẹ, mẹ cũng là người có học thức, đường đường là giáo sư đại học, thế nào mà mấy lời suy nghĩ đó? Thân thể Uyển Như chỉ là hơi yếu chút, tới mức sanh con được. Hơn nữa, coi như ấy thể sinh, con cũng vậy ấy, cưới ấy, ấy là người phụ nữ con thương nhất, ta tại sao có thể bởi vì chút này qua loa lấy lệ lý do này lại buông tay ấy?"

      Lời này vừa ra, tâm tư lo lắng của Vương Cốc Tuyết bấy lâu nay nhất thời dồn lên, hung hăng nhìn con trai chằm chằm, cắn răng lạnh lùng : "Mẹ làm sao lại sinh ra đứa con ngu ngốc như vậy, con có chỗ nào bằng người khác, lại cần có con để thừa kế gia nghiệp? Mẹ cho con biết, nếu phải là mẹ thấy con si tình nhiều năm với con bé Giản Uyển Như đó, mẹ căn bản là thể để cho con bé gả vào đây. Nếu như thực là con bé có thể sanh con, lập tức phế bỏ vị trí đó, nhà họ Mạnh này cũng nên có chuyện con dâu sanh được con."

      Đây là biến hình tỏ thái độ của mình rồi !

      Đứa con trai này cảu bà, phần thâm tình biết học được của ai, là buồn cười, tình có thể làm cơm ăn? Tình có thể làm cho nó có thể thành thừa kế vĩnh viễn sao?

      Về sau tiền đồ của thằng bé là có ranh giới, phần gia nghiệp lớn như vậy truyền cho con trai mình truyền cho người nào?

      đến chuyện đứa , ngay cả Mạnh Kiệt Đình cũng khỏi mày cau lại bày tỏ đồng ý: "Thiếu Văn, xử trí theo cảm tính quá rồi. cũng nhìn chút, giờ này ngày này thân phận của , nếu là có con trai như lời ? Chỉ có và Uyển Như bây giờ còn là hôn nhân hạnh phúc , nôn nóng muốn đứa bé chúng ta cũng có thể hiểu. Chỉ là phải mang Uyển Như bệnh viện làm chút kiểm tra, bảo đảm thân phận của hai người đều là khỏe mạnh."

      Mạnh Thiếu Đình ở bên nghe thế, trong lòng nhịn được hài lòng.

      thầm nghĩ, cuối cùng sinh được đứa bé sao đây!

      Giống như ấy là con đàn bà ác độc tiện nhân, căn bản cũng xứng đáng làm mẹ.

      Chỉ cần ta sanh được đứa bé, cần mình ra tiếng, ba mẹ thậm chí là lão gia cũng ưa ta!

      Chỉ là Mạnh Thiếu Văn cũng là như vậy nghĩ, phản ứng Vương Cốc Tuyết nằm trong dự tính của ta , nhưng thế nào nữa ta cũng nghĩ đến ba mình từ trước đến giờ tâm tính ôn hòa lại phản đối như vậy .

      ngẩn ra, sau đó nhíu chặt lông mày, giọng lạnh lùng sắc bén: "Mẹ, như ngươi vậy khó tránh khỏi chuyện có đạo lý. Uyển Như nếu gả làm vợ con, là con dâu của mẹ, cũng là gna62 giống như con của mẹ, chỉ có trách nhiệm chăm sóc ấy cả đời, mẹ nên thương ấy mới phải. Chuyện đứa còn quá sớm, bây giờ căn bản con có tính toán."

      Vào tuổi của ta kết hôn xem là muộn, nhưng muốn đứa bé đúng là nên có sớm chút rồi. ra ở thời điểm rất nhiều năm trước ta liền ảo tưởng mình và Uyển Như có đứa bé, nếu quả như vậy ngày nào đó ta nhất định mừng rỡ như điên.

      Chỉ là theo bây giờ nhìn lại, ta chút vui mừng cũng , có chỉ là còn chưa chuẩn bị xong tâm lý.

      Có lúc Vương Cốc Tuyết hiểu con trai của chính mình, vợ là do thằng bé muốn kết hôn , nhưng đến chuyện sinh con lại muốn? Đây phải là khiến bà cái chuyện làm mẹ là đùa sao!

      Tim gan Vương Cốc Tuyết nhói lên trận đau hung ác trợn mắt nhìn Mạnh thiếu Văn cái, trong thanh lãnh chìm vui ấy ràng: " tại có ý định muốn đứa bé, vậy các con tính bao lâu muốn? Giản Uyển Như là do chính con muốn kết hôn đó, đừng để đến lúc đó ở chuyện sanh con chuyện lại như chuyện xe bị tuột xích, coi như vì mẹ và cha của con mà suy nghĩ, con cũng phải nghĩ đến lão gia bên kia chứ? Ông hơn tám mươi rồi, cũng muốn nhìn thấy cháu chắt đích tôn ra đời sao?"

      ra phía bên bà trì trệ mấy năm, chậm mấy năm cũng có chuyện, chủ yếu nhất vẫn là ông lão bên kia, đứa bé của Thiếu Văn ra đời, mặc kệ là nam hay nữ, ông lão khẳng định đều là thích, đến lúc đó còn có thể hơn thua với đứa bé kia?

      Đây mới là điều mà Mạnh Kiệt Đình chính thức quan tâm, ông là con trai lớn, mẹ sớm qua đời, phụ thân những năm này vẫn mình, nếu như lúc này có thể cho ông cụ đứa cháu chắt đích tôn, tự nhiên có thể làm cho ông lão vui mừng chút, cũng coi là giải quyết xong chuyện

      Trong ánh mắt đầy hi vọng của cha mẹ, Mạnh Thiếu Văn nhất thời lên tiếng, khẽ nhắm mắt, Trong đôi mắt giấu tia u ám.

      Chẳng lẽ , lựa chọn lặng im, mím môi môi mỏng trong lúc nhất thời phát ra thanh.

      Vương Cốc Tuyết và Mạnh Kiệt Đình thấy được, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đứa con trai này muốn làm cái gì?

      Vẫn mực yên lặng lên tiếng Mạnh Thiếu Đình trực tiếp hả hê mở miệng: " hai, sao lại mang vẻ mặt áy náy vẻ , phải là Giản Uyển Như sanh con được hay sao?"

      Nghĩ tới đây, trong lòng ta nhịn được muốn cười to, trong lòng là báo ứng tới, năm đó ta có thể độc ác thương tổn tới em của mình, tại ông trời khiến ta mất làm mẹ tư cách, phải công bằng nhất hay sao?

      "Con bé ngu ngốc, chị dâu con sinh được đứa bé, con vui vẻ làm cái gì?" Vương Cốc Tuyết nhanh chóng hạ hỏa cơn giận, đây cũng phải là chuyện , mà là liên quan đến đến nhà họ Mạnh bọn họ, là chuyện lớn, đứa con này vì ân oán của chính mình mà nghĩ đến mọi người: "Mẹ cho con biết, về sau được phép ngay trước chị dâu của con mà chuyện như vậy. Con dâu được bồi dưỡng năm năm rồi, ngày ngày cung cấp tổ yến Vitamin, làm sao thân thể lại tốt?"

      Bà ngược lại phải người ngu ngốc, Giản Uyển Như nếu là thân thể tốt, dù nó có nhiều tiền hơn nữa, bà cũng thể nào để cho con bé được gả vào đây.

      Tức giận của Mạnh Thiếu Đình tiêu hơn phân nửa, ta kéo tay Vương Cốc Tuyết le lưỡi cái, biểu mẹ con tình thâm: "Mẹ, vế sau mẹ bào vệ ta, xem ra chút địa vị của con sau này cũng bị mất , chỉ là nuế ấy có thể sinh đứa con, con nhất định thứa nhận người chị dâu này!"

      Ánh mắt Mạnh Kiệt Đình rơi vào người Mạnh Thiếu Văn, cau mày , giọng có chút lạnh: "Thiếu Văn, con với ba , có phải là con dâu thân thể được tốt? Có vấn đề gì, con đại khái có thể ra, chúng ta cùng nhau giải quyết, cần gì giấu ở trong lòng khiến mình uất ức? tại y học phát triển như vậy, sinh được còn có thể thụ tinh ống nghiệm. Nhưng điều kiện tiên quyết là xảy ra chuyện gì con nhất định phải ràng với chúng ta."

      Ông tự cho là có gì khó giải quyết. có vấn đề, ra giải quyết được, nhưng ông rất ghét lừa gạt, rất ghế người khác giấu giếm chân tướng với ông.

      "Cha, cha còn nhìn ra?" Mạnh thiếu Đình lúc này tâm tình có vài phần nhiều vui vẻ, nghĩ thầm tốt nhất là sinh được đứa bé mới phải, như vậy người phụ nữ tiện nhân đó có thể cút ra khỏi nhà họ Mạnh rồi.

      chu chu môi đỏ mọng, gương mặt xinh đẹp cố nặn ra nụ cười lạnh lùng cay nghiệt, cũng ngần ngại ở vào thời điểm này thêm dầu vào lửa: " hai này hoàn toàn hay là tại duy trì nữ nhân kia, coi như ta thể sanh con, cũng chắc chắn với chúng ta , cuối cùng chừng vì ta, ấy còn là thân thể mình được khỏe đó chứ!"

      Lời này tràn đầy ý, khiến Mạnh Thiếu Văn trong nháy mắt ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn con bé, ánh mắt của quá mức u ám lạnh nhạt, khiến Mạnh Thiếu Đình khỏi rụt cổ cái, ta sợ hãi lập tức trốn sau lưng Vương Cốc Tuyết .

      Nhưng ngoài miệng như cũ ngừng làm phiền người khác: "Em lại sai sao, cần gì phải nhìn em nhìn chằm chằm như vậy? của em, tính tình em còn chưa sao? là người si tình để Uyển Linh tốt như vậy thích, cần gì phải cưới đàn bà như Giản Uyển Như , phải gấp gáp tìm khiến mình thoải mái sao!"

      Có lúc có vài người là ghét bỏ cần nguyên nhân, bây giờ Giản Uyển Như chính là Giản Uyển Linh, nhưng Mạnh Thiếu Đình vẫn còn ghét, thấy cái tên là ngứa mắt.

      Vương Cốc Tuyết rất chiều chuộng con , nhưng cũng muốn để con mình giỡn, đợi đến lúc Mạnh Thiếu Văn tức giận bà liền đánh cái lên người ta, cau mày mặt đầy sầu khổ : "Nha đầu chết tiệt kia, đủ rồi ! Đừng làm loạn thêm nữa, trong nhà quá loạn rồi, con ít lại hai ba câu , đừng nữa trêu chọc làm con mất hứng."

      Sau khi dứt lời, ánh mắt bà còn nhìn về phía Mạnh Thiếu Văn, thanh càng nhuốm vẻ ưu sầu: "Con à, con có biết mẹ rất là buồn , con cho mẹ tin chính xác, có phải là thân thể con bé còn chưa khỏe hay ? Con cho mẹ, mẹ tuyệt chia rẽ các con, con bé thân thể khỏe, mẹ lập tức mang con bé chữa trị, tại y học phát triển như vậy , con cũng tin là sinh được đứa bé?"

      Thực là bất đắc dĩ, còn có thể có ống nghiệm thay thế, bà mặc kệ mẹ của đứa bé là ai, chỉ cần đứa bé là con trai của con bà là được.

      đến mức này, nghiễm nhiên phải được rồi, Mạnh Thiếu Văn mím môi môi mỏng, thầm ở trong lòng rối mù, định mấy lời qua loa cho có lệ.

      Nhưng ta còn kịp chuyện, bên trong phòng khách liền có tiếng giày cao gót vang lên, theo sau đó là người phụ nữ dịu dàng cười .

      "Mẹ, cám ơn mẹ quan tâm thân thể con như vậy, mà Thiếu Văn chăm sóc con như vậy , con...thân thể con sớm tốt hơn nhiều rồi"

      Chẳng biết lúc nào, Giản Uyển Linh từ ngoài vào, khuông mặt tuyệt mỹ trắng noãn mang theo nụ cười yếu ớt, so với Mạnh Thiếu Đình được nuông chiều hết mức đó biết đẹp hơn bao nhiêu lần, thấy vẻ mặt lo lắng với hung dữ như lúc chiều.
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 78: thể tách rời.

      Editor: Lam Lan

      cho chúng ta biết, đóng kịch phải sớm chiều có thể làm được, hơn nữa phải ai cũng có thể đóng kịch.

      Sở dĩ Giản Uyển Linh có diễn giỏi như thế là do bản thân ta nhiều hơn, ta có nét mặt cổ điển, da thịt trắng noãn, khuôn mặt xinh xắn, chỉ cần cái nhăn mày mỉm cười cũng rất đẹp rồi.
      Hơn nữa ta còn rất thích mặc đồ màu sáng, mặc dù hai mươi tám, nhưng được chăm sóc tốt, nếu ai ta là mười tám mười chín cũng chẳng ai nghi ngờ.

      Sau đó, ta nhu thuận đến cạnh Vương Cốc Tuyết, xấu hổ liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn đối diện, trước mặt mọi người, khuôn mặt ta đỏ ửng, xấu hổ : “Ba mẹ, con xin lỗi vì để mọi người lo lắng. Là Thiếu Văn thấy chúng con vẫn còn trẻ, ý muốn để từ từ hai năm nữa rồi mới nghĩ đến chuyện có em bé!’

      Đây là đẩy trách nhiệm cho Thiếu Văn của bà ta sao, Vương Cốc Tuyết nghe vậy, đáy mắt thoáng qua lúng túng, dù sao xấu sau lưng người khác cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

      Nhưng từ trước đến giờ bà ta là cao thủ trong việc ngụy biện, mặc dù bị người ta bặt tại trận, vẻ lung túng cũng giữ lại bao lâu, ngược lại còn nắm tay Giản Uyển Linh, vụng về thở dài : “Uyển Như, mẹ hiểu con mà, nhất định là Thiếu Văn nó lại sợ phiền toái rồi, hơn nữa hai đứa còn vừa kết hôn, bây giờ đến chuyện này hơi sớm. Chỉ là...!’

      Dừng lại chút, bà ta nhếch khóe môi, lại tiếp tục cười : “Chỉ là mẹ mong hai đứa có thể cân nhắc chuyện này, ông nội con cũng còn trẻ nữa, trong nhà có thành viên mới ra đời ông nhất định rất vui!”

      Lời đường hoàng như thế này cũng chỉ trước mắt Giản Uyển Linh mà thôi, Mạnh Đạt Tỳ là ai chứ? Ông ấy có thể nghĩ đến chuyện này sao?

      Bà ta với với Mạnh Đạt Tỳ hợp nhau, ba là người trọng nam khinh nữ, nếu Giản Uyển Linh sinh được con trai địa vị ở nhà họ Mạnh chắc chắn trở nên vững chăc, nhưng nếu đứa bé kia là con , ngay cả cái liếc mắt ông ta cũng thèm nhìn, Mạnh Thiếu Đình phải là ví dụ quá ràng rồi sao?


      Giản Uyển Linh biết người này bao nhiêu năm nên quá hiểu bà ta rồi, nghe bà ta như vậy, trong lòng mặc dù rất khinh thường nhưng vẫn mím môi đỏ mặt : “Con biết rồi ạ, con cảm ơn mẹ nhắc nhở, con và Thiếu Văn nhất định xem xét chuyện này!”

      Mạnh Thiếu Văn vẫn nhìn Giản Uyển Linh bằng ánh mắt phức tạp, nghe ta như vậy, ta cũng tiện chen vào, chỉ có thể đồng ý : “Mẹ, mẹ đừng lo lắng những việc dư thừa nữa, con với Uyển Linh mới kết hôn được tháng, ngay cả tuần trăng mật cũng chưa kịp , bây giờ mẹ muốn chúng con sinh con phải là quá vội vã rồi sao?”

      Khuôn mặt Giản Uyển Linh đỏ bừng như than nóng, bộ dạng kia giống như hiểu chuyện đời, Vương Cốc Tuyết càng nhìn càng thích, bà ta vỗ vỗ tay ta, giọng : “Uyển Như còn hiểu chuyện hơn cả Thiếu Văn, mẹ tin lời của con. Chỉ là thể trạng con quá gầy yếu, sau này về đây ăn tối , đầu bếp mới nhất định biết khẩu vị của con rồi, làm gì có ai nấu ngon hơn đồ mẹ mình làm chứ?”

      Mặc dù ngoài miệng tin tưởng, nhưng thực tế trong lòng vẫn tin lắm, nghĩ bụng hôm nào nên đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra, nếu như thực thể có con, chắc phải cho con trai gặp người khác thôi.

      Căn hộ của Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh nằm ở khu đô thị sầm uất nhất thành phố Nam Giang, đồng thời là miếng bánh puding hấp dẫn nhất của tập đoàn Hằng Viễn, trị giá hơn ngàn vạn.

      Cho dù Giản Uyển Linh vui vẻ nhưng nghe những lời này mặt mũi khỏi cứng đờ, quan hệ mẹ chồng và con dâu từ trước đến giờ vẫn luôn rắc rối, vì thế ta càng phải thận trọng, nếu nhỡ đâu khiến bà ta khói chịu.....


      Nhưng quan trọng nhất là tâm tư của ta phải ơ nơi này, ta lòng muốn có được trái tim của Mạnh Thiếu Văn, rất muốn bước vào đó, nhưng cả mặt đối mặt với Mạnh Thiếu Đình phải là làm khó ta rồi sao?

      Mạnh Thiếu Đình hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, cho nên đợi người khác lên tiếng, ta hét to: “Mẹ, mẹ nghĩ mình tham gia trò diễn hài sao, bảo ta về đây ở chung nhà sao, có phải mẹ muốn con ăn ngon phải ?”

      Gia quy của nhà họ Mạnh rất nghiêm ngặt, con cái trước khi kết hôn được chuyển ra ngoài ơ, ngay cà Mạnh Thiếu Văn cũng chỉ thuê nhà bên ngoài, chủ yếu vẫn sống chung với ba mẹ ở Lý Sơn, chứ đừng gì đến Mạnh Thiếu Đình.

      ta sớm muốn dọn ra ngoài ở riêng, nhưng làm sao có thể lay chuyện được con người nhu Mạnh Đạt Tỳ, ta oán hận thôi, bây giờ còn mời Giản Uyển như dọn vào, đây là muốn ta về cái nhà này nữa đúng ?

      thanh này quá mức chói tai, chọc thẳng vào màng nhĩ của Vương Cốc Tuyết, bà ta hung tợn trợn mắt nhìn Mạnh Thiếu Đình: “Mẹ quá nuông chiều con rồi, những lời mẹ vừa con quên hết rồi sao? Uyển Như là chị dâu con, sao con có thể đối xử với con bé như thế?”

      Mạnh Thiếu Đình lần này hoàn toàn đứng về bên vợ, ông cũng cảm thấy Giản Uyển Linh quá gầy yếu, chuyển về đây có thể chăm sóc thêm, nhưng hai đứa này từ hợp nhau, nếu ở chung chỗ, trong nhà còn có ngày nào yên bình ?

      Nghĩ đến đây, ông liền nhức đầu, chút suy nghĩ thốt lên: “Thôi được rồi, Uyển Như tốt nhất là ở cùng với Thiếu Văn. Chỉ là thái độ lúc chuyện của Đình Đình chấp nhận được, còn mau xin lỗi chị dâu con !”

      Xin lỗi?

      Bảo Mạnh Thiếu Đình xin lỗi với Giản Uyển Như, chuyện này quả bắt ta đến Papaverrhoes còn khó hơn.

      ta chút suy nghĩ lạnh giọng cự tuyệt: “Con sai ở đâu mà phải xin lỗi? ràng là do suy nghĩ kì lạ của mẹ ấy. ta là con lớn nhà họ Giản, nhà đấy có thể bạc đãi chị ta sao? Mẹ cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy, hai bình thường đều ra ngoài xã giao, ít khi về nhà ăn cơm, có hai người giúp việc trong nhà còn chưa đủ sao?”

      Giản Uyển Linh và Mạnh Thiếu Văn sống ở bên ngoài thoải mái, tất nhiên cũng muốn chịu phần tội này.

      Chẳng qua nhìn đại gia hỏa trưởng mặt tự nhiên ta biết cái gì, nhìn Mạnh Thiếu Đình tỏ vẻ hận thù với mình, bàn tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt, thầm mắng người phụ nữ ngu xuẩn kia!

      Sắc mặt Vương Cốc Tuyết lúc này trở nên vô cùng khó nhìn, hận thể tát cho ta hai cái để khiến con mình hiểu ra nỗi khổ của mình.

      Chỉ là tức giận còn chưa kịp thể , Giản Uyển Linh đứng bên cạnh kéo ông tay áo bà ta, nhàng khuyên: “Mẹ, hay là thôi , Đình Đình tuổi còn , chúng ta là người lớn nên nhường em ấy chút, chắc ấy sợ nếu con chuyển về đây tranh mất chăm sóc của mẹ, ra cái này cũng giống như đứa trẻ đòi kẹo thôi, em ấy giống hệt em con năm ấy!”

      Biểu của ta cực kì thản nhiên, cũng vì Mạnh Thiếu Đình gây mà trở mặt, ngược lại còn giúp ta.

      Ánh mắt Mạnh Kiệt Đình và Vương Cốc Tuyết liền thay đổi cách nhìn, thầm nghĩ, đúng là cưới được con dâu tốt rồi, khó trách hai chị em nhà họ Giản năm đó khiến bao nhiêu nhà đỏ mắt muốn lấy về như vậy.

      Duy chỉ có Mạnh Thiếu Văn lời nào khi nghe được câu “Giống hệt em con năm đó” khuôn mặt lập tức trầm xuống, Giản Uyển Linh bây giờ dã trở thành cái gai trong lòng ta, chỉ cần nghe đến cái tên khiến ta cảm thấy căm ghét.

      Nhếch nhếch môi mỏng, Mạnh Thiếu Văn nhìn Mạnh Thiếu Đình, còn dịu dàng ôn hòa lúc trước nữa, “Mạnh Thiếu Đình, em xin lỗi cho . Em xem bộ dạng mình lúc này có giống con tí nào ? Đây là đức hạnh của con cháu nhà họ Mạnh sao? Đừng đến chuyện bây giờ Uyển Như là chị dâu của em, kể cả ấy là người ngoài, em cũng thể chuyện như thế”.

      Mạnh Thiếu Văn đột nhiên nổi giận, ai có thể ngờ đến, cho nên mọi người đều sửng sốt, Mạnh Thiếu Đình càng thêm kinh ngạc trợn to mắt nhìn trai mình, khi nhìn sắc mặt lạnh lùng của ta, trái tim ta bắt đầu run rẩy, cắn đôi môi đỏ mọng có chút sợ hãi.

      hai của ta phải là con nhà giàu bình thường, mà là người có thủ đoạn có bản lĩnh chân chính, nếu ông nội chọn làm người kế nghiệp.

      Cả nhà họ Mạnh bao gồm Hằng Viễn do hai thừa kế, ta chỉ là đứa con , sau này kết hôn, chỉ có phần hồi môn là phong phú, còn Hẳng Viễn ta chẳng có chút quan hệ nào.

      Nhưng Giản Uyển Như khác, ta chỉ mang theo vàng bạc trắng gả vào nhà họ Mạnh, ta là đại cổ đông của Giản thị, là con nhà giàu, là con cả được hết mực cưng chiều, mà ta chỉ là kẻ hữu danh vô thực.

      chênh lệch như là so sánh mực nước của lòng sông so với mặt biển như thế sao khiến ta phát điên vì ghen tị chứ? Nhất là cả nhà ai cũng bệnh vực ta, lại càng khiến Mạnh Thiếu Đình tức giận bất bình.

      quá cưng chiều em rồi, cho nên mới khiến em trở thành con người hiểu chuyện như thế!”, Mạnh Thiếu Văn lần này định lùi bước, người vợ bên cạnh là người mà ta mến, cho nên cho phép bất kì người nào làm khó ấy: “Hôm nay em nhất định phải xin lỗi Uyển Như, nếu đừng trách nhận em là em !”

      Lời ra mọi việc cũng quyết rồi, hai vợ chông Mạnh Kiệt Đình biết Mạnh Thiếu Văn tức giận rồi, ông khẽ nhíu mày, vốn định lên tiếng khuyên bảo nhưng cuối cùng vẫn gì.

      Theo ý ông, con bé này quả bị làm hư rồi, ràng 26 tuổi, cũng lăn lộn trong ngành giải trí lâu như vậy, nhưng sao tính tính vẫn bình ổn chút nào như thế?

      Vương Cốc Tuyết lúc này càng muốn giúp ta, ngược lại còn kéo cảnh tay Giản Uyển Như, bên đỡ, “Thiếu Văn lần này sai, Đình Đình bị ba mẹ làm hư rồi, chị dâu con chỉ lớn hơn con hai tuổi mà chín chắn lương thiện hơn con nhiều, nếu rảnh rỗi về học chị dâu con . Con phải học cách tôn trọng người khác, đừng có làm gì khiến nhà họ Mạnh phải xấu hổ!”

      Đứa con này của bà ta đúng là nhìn đời bằng nửa con mắt rồi, chị dâu đối xử tốt với nó như vậy mà còn biết cảm ơn?”

      Cần gì phải vì ân oán cá nhân mà gây chuyện suốt ngày như thế? Những điểm tốt của Uyển Như sao con bé có được lấy ít chứ?

      Mạnh Thiếu Đình nóng nảy đến đỏ mặt, cả nhà ai cũng bảo vệ GIản Uyển Như, hiển nhiên là chuyện mà ta ngờ đến.

      Viền mắt ta hồng lên, cắn chặt môi : “ hai, biết sao còn quát em? Sao thử nghĩ xem vì sao em lại ghét Giản Uyển Như như vậy? Nếu phải năm đó ta quá độc ác, em có thể ghi hận ta đến bây giờ sao? UYển Linh là bạn tốt của em, nhưng cuối cùng ấy lại chết thảm như vậy, rơi vào biển sâu ngay cả di thể cũng tìm được!”

      Theo ý ta, Giản Uyển Linh thiện lương là người thích hợp nhất làm chị dâu ta, hơn nữa ấy lại hai như vậy, nếu ấy có thể gả vào nhà họ Mạnh, đây ràng là chuyện mà ta mong muốn nhất!

      Nhưng ai có thể nghĩ chuyện năm đó lại xảy ra như vậy? Tại sao hai chị em nhà họ lại cùng nhau ngã xuống biển, cuối cùng Giản Uyển Như lại được cứu lên, mà Uyển Linh lại chết đến di thể cũng tìm được?

      ràng là Giản Uyển Như quá thủ đoạn, chính ta là người bày ra chuyện này, cũng chỉ có ta là người thu được lợi nhiều nhất.

      Giản Uyển Linh – cái tên này kích thích sâu vào thần kinh của Mạnh Thiếu Văn, mặt mũi ta thể dùng từ u ám để hình dung được nữa.

      Vì sao Giản UYển Linh gặp chuyện may ta hiểu rất , chẳng qua năm đó ta những chuyện hoang đường kia mà thôi.

      Nếu để cho người người biết chuyện ta quen hai chị em nhà họ Giản mười năm, nhưng cuối cùng ai là chị ai là em ta cũng thể phân biệt được, còn mặt mũi nào quản lý Hằng Viễn chứ?

      Mạnh Thiếu Đình còn muốn gì đó nhưng lại bị Mạnh Thiếu Văn phấy tay cắt đứt, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đen kịt thấm sương lạnh: “ với Uyển Như tối nay vốn muốn đến đây để chúc mừng em, nhưng ngờ em lại ghét ấy nhu vậy, vậy được rồi, từ nay về sau em cứ thoải mái ở đây . rồi, Uyển Như là vợ của , nếu em nhận ấy là chị dâu cũng đừng nhận người hai này nữa!”

      Dứt lời xong, ta kéo tay Giản Uyển Linh ra ngoài, chỉ là vừa bước hai bước ta liền dừng lại, cũng quay đầu lại mà chỉ đứng im cười lạnh hai tiếng: “Mạnh Thiếu Đình em cũng đừng coi mình là trung tâm của vũ trụ, Uyển Như tốt bụng so đo với em, nếu là người khác thử xem, xem có ai như bao dung em như Uyển Như ?”

      Nhìn người đàn ông cao lớn, khuôn mặt tuấn tú bên cạnh, Giản Uyển Linh được ta nắm tay, trong lòng cảm thấy cực kì ấm áp, ta chỉ cần ngẩng mặt là có thể nhìn thấy gò má cương nghị, mê lòng người ấy.

      Mặc dù trong miệng ấy gọi Uyển Như, nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào, Giản Uyển Như chân chính chết, tại ta mới là Giản Uyển Như, ta đương nhiên có thể hưởng thụ tất cả tình của ấy.

      Nghĩ tới đây, đáy lòng ta cảm thấy vô cùng hả hê, nhưng trước mặt người nhà họ Mạnh ta vẫn giọng khuyên: “Thiếu Văn, thôi , Đình Đình còn , đừng tức giận với con bé, tới đây rồi ăn cơm xong rồi hãy !”

      Mạnh Thiếu Đình ngờ trai trở mặt với mình như vậy, ta bị câu lạnh lùng kia dọa cho giật mình, ngay cả giải thích cũng biết giải thích thế nào.

      Vương Cốc Tuyết hoàn toàn ngờ được hai em lại cãi nhau vì chuyện như vậy, bà ta chút suy nghĩ cất giọng kêu: “Thiếu Văn, vợ con đúng đấy, đến đây rồi ăn cơm rồi hãy !”


      Nhưng Mạnh Thiếu Văn vẫn dừng lại, ta nhanh chóng biến mất sau cánh cửa nhà họ Mạnh cùng Giản Uyển Linh, hoàn toàn để ý đến Vương Cốc Tuyết đằng sau lưng.

      Sau khi ngươi rồi, mạnh Thiếu Đình vẫn còn hoảng hốt có cảm giác chân , nhưng Mạnh Kiệt Đình hiếm khi tức giận bây giờ lại giận giữ nhìn ta chằm chằm, giọng cũng thay đổi: “Hỏng, đúng là hỏng rồi! Hừ,tao thấy mày ở bên ngoài càng ngày càng coi ai ra gì, bắt đầu từ ngày mai cho phép ra ngoài, ở nhà đọc sách tu tâm dưỡng tính cho tao!”

      Sau khí xong, ông tức giận hừ tiếng, sau đó quay đầu lên nhà, nghiễm nhiên đối với hòn ngọc quý tay cực kì thất vọng.

      trai và ba đối xử với ta như vậy, Mạnh Thiếu Đình hoảng hồn, nước mắt trào ra, khiếp sợ nhìn bóng lưng Mạnh Thiếu Đình biến mất cầu thang, cuối cùng ta nhìn Vương Cốc Tuyết, gấp gáp : “Mẹ, mẹ xem , ba cho con làm nữa, còn có hai, còn dám nhận đứa em này! Mẹ giúp con , mẹ giúp con !”

      Từ trước đến giờ ta như là con trai vậy, mặc dù so ra có kém hơn Giản Uyển Như, nhưng lớn lên trong vòng tay của ba mẹ, có bao giờ ta bị đối đãi nhưu vậy đâu!

      Nhưng từ khi Giản Uyển Như được gả vào nhà họ Mạnh, địa vị của ta hoàn toàn thay đổi, trở nên còn quan trọng nữa.

      Giản Uyển Như, Giản Uyển Như.... ....

      Trong lòng lầm nhẩm cái tên này, Mạnh Thiếu Đình tràn đầy hận ý, trong lòng nổi lên thù hận đến vô tận, xem ra ta cả đời này thể hòa hợp với Giản Uyển Như rồi!

      ... .........

      Khi đèn lên mới là lúc cuộc sống về đêm ở Nam Giang bắt đầu, Mạnh Thiếu Văn lôi Giản Uyển Linh về Tô Thịnh, hai người ăn cơm đơn giản xong rồi cùng nhau xem ti vi giết thời gian.

      Đây quả thực là cơ hội mà Giản Uyển Linh hiếm khi có được, công việc của Thiếu Văn rất bận rộn, ngay cả tuần trăng mật cũng có thời gian để , bình thường hôm nào cũng làm việc đến tận khuyan, khi về nhà lại giam mình trong thư phòng làm việc, rất ít khi có chuyện để với ta.

      Chiô nên mới , hai người kết hôn tháng nay, nhưng đây là lần đầu tiên ta có thể ngồi cùng Mạnh Thiếu Văn nhàn nhã xem ti vị như vậy.

      Giản Uyển Linh có suy tính, nên cho dù xem ti vi nhưng ta vẫn mặc váy ngủ xuyên thấu màu hồng nhạt, gợi cảm nhưng mất nghịch ngợm, ngược lại còn rất có sức hút.

      ti vi chiếu cái gì ta cũng có ý định xem, mà tựa đầu vào vai Mạnh Thiếu Văn, cầm đuôi tóc chọc chọc vào lồng ngực của ta, khuôn mặt nhắn tràn đầy ý cười: “ Thiếu Văn, sao lại sợ buồn vậy, em chọc như thế.....mà cũng thấy buồn sao?”

      Mặc dù Giản Uyển Linh từ hợp với Giản Uyển Như, nhưng ta vẫn mặt dày, mỗi lần Mạnh Thiếu Văn đến Giản Uyển Như, ta nhất định đến gần, hơn nữa tiếng cười cũng khiến người ta cả, thấy chán ghét.

      Giản Uyển Như lại khác hơn nhiều, từ trước đến giờ là người cao ngạo, hiểu được thế nào là giả bộ, tức giận buồn vui ghét bỏ đều thể hết mặt.

      Cho nên mới vừa gặp hai chị em nhà họ Giản, Mạnh Thiếu Văn cũng rất có cảm tình với Giản Uyển Linh, xinh đẹp đáng suốt ngày theo sau câu Thiếu Văn hai câu Thiếu Văn, có ai tức giận được chứ?

      Sau này Giản Uyển Như cũng cam lòng, cũng bắt đầu mềm mại gọi ta là Thiếu Văn, nhưng điều này chỉ xảy ra khi có hai người bọn họ.

      Cho nên khi Giản Uyển Linh mềm mại trong ngực ta gọi Thiếu Văn, toàn thân Mạnh Thiếu Văn cứng đờ, khỏi rũ mắt xuống, ánh mắt trìu mến nhìn người con trong ngực mình.
      Chris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 79: Thổ lộ tình cảm với nhau

      Editor: - Tử Tinh -

      Tình là thứ gì đó khiến cho người ta mơ mộng yên, kẻ chấp nhất có thể cứu được người khác, nhưng nếu là kẻ có tâm tính lạnh bạc làm cho có cũng được mà có cũng chẳng sao cần phải suy nghĩ lại.

      “Hả?” Cánh tay dài của Mạnh Thiếu Văn khoác lên đầu vai bạch ngọc của ta, mắt phượng đen nhánh mang theo tia tĩnh mịch, ta nhàng lên giọng, ánh đèn mờ tối trong phòng khách mơ hồ lộ ra ý tứ mập mờ: “Bị em huấn luyện nhiều năm như vậy, còn sợ nhột sao, chẳng phải bị em giày vò tới chết?”

      Giọng của ta trôi chảy rất dễ nghe, mang theo mùi vị cưng chiều.

      Giản Uyển Linh nghe vậy, vốn nên vui mừng, chỉ là lúc nghĩ tới đây chính là chuyện vui vẻ lúc trước của ta và Giản Uyển Như nụ cười mặt ta lập tức cứng đờ, sau đó khẽ rũ xuống hai mắt, nhàn nhạt cười tiếng như có như : “Đáng ghét. ngờ còn nhớ ràng như thế.”

      Tâm tình mặc dù xuống thấp chút, nhưng động tác tay ta cũng ngừng lại, vẫn ngả vào ngực ta như cũ, vòng đuôi tóc vẽ loạn lồng ngực ta, khuôn mặt tuyệt mỹ là nụ cười mềm mại, nhìn qua hết sức xinh đẹp.

      Nhớ lại những chuyện cũ thời thơ ấu, tâm tình Mạnh Thiếu Văn rất vui vẻ, bàn tay khoác lên vai ta lặng lẽ nắm chặt chút, sau đó nâng lên môi mỏng, dịu dàng nở nụ cười: “Ai cũng bảo em là điển hình của tiểu thư khuê các, nhưng chỉ có mới biết, ở những nơi riêng tư, nhất là ở trước mặt , em chính là chuyên làm nũng thích gây chuyện.”

      Nhớ lại lúc đó luôn luôn tốt đẹp, Uyển Như mười bốn mười lăm tuổi trổ mã xinh đẹp như ngọc bích, cực kỳ giống với đóa hoa tươi yếu ớt nơi đầu cành.

      ấy luôn thích cười cách đáng lại tinh quái, nhưng cũng chỉ ở trước mặt ta, cho nên lúc đó ta rất vui vẻ đắc ý vì có thể nhìn thấy được mặt chân nhất đằng sau thiên kim hào môn kia, thiếu nữ phấn điêu ngọc mài đó chỉ có trước mặt ta mới nở rộ nụ cười chân nhất.

      Giản Uyển Linh nghe xong, nụ cười bên môi càng thêm ràng, nhưng mà đáy mắt lại bị che phủ bởi làn sương mù dày đặc, ta giật giật môi, yên lặng cười, trong giọng ra chút hồi ức nhàng: “Người ta vẫn luôn đôn hậu, trầm ổn, nhưng ở trước mặt em, phải vẫn luôn đỏ mặt sao?”

      Khi đó Mạnh Thiếu Văn cũng chỉ lớn hai tuổi so với Giản Uyển Như, ta bình sinh vô cùng tuấn lãng, lại có gia thế xuất chúng, vẫn luôn được các bên cạnh ái mộ.

      Nhưng ta luôn nhàng cự tuyệt, cũng sơ xuất để người ta có cơ hội, thiếu niên vô cùng hiểu lễ phép như vậy ai lại thích? Nhưng vào thời điểm ta mình tiếp xúc với Giản Uyển Như, mặt đỏ tim đập, biểu giống như chàng thanh niên mới mười bảy mười tám tuổi.

      Giản Uyển Linh mười mấy tuổi cũng có rất nhiều tâm kế rồi, ta cùng học khiêu vũ với Giản Uyển Như, nhưng lại kém hơn bậc.

      ta vốn luôn kiêu ngạo như vậy sao có thể bỏ qua? Cho lên ta luôn hãm hại Giản Uyển Như, vừa đơn giản lại khéo ăn sao có thể đấu được với kẻ thông minh như ta, cho nên mỗi lần đều là bị chỉnh cho đến thảm.

      Nhưng duy chỉ có trong chuyện của Mạnh Thiếu Văn, ta thất bại thảm hại.

      Nhưng mà như thế sao chứ? phải bây giờ người đàn ông này vẫn thương ta, ta hay sao? Vợ chính là ta, phải là Giản Uyển Như chết kia.

      Nghĩ tới đây, chút u ám trong lòng ta nhất thời biến mất, ta vẽ loạn đuôi tóc lồng ngực ta chút rồi lên phía cằm, môi hồng xinh đẹp tràn ra nụ cười vui sướng: “ Thiếu Văn, biết đấy thôi, lúc đó rất đáng , ràng chính là ra vẻ ông cụ non, nhưng mỗi lần tới nhà em làm khách lại đỏ mặt, giống như là vậy.”

      ta cực kỳ thích Thiếu Văn năm đó, bên cạnh phải là có những người đàn ông ái mộ, lấy lòng ta, nhưng mà ai có thể khiến cho ta động lòng, duy chỉ có người đàn ông này làm ta tâm tâm niệm niệm nhiều năm đến như thế.

      “Đáng ?” Mạnh Thiếu Văn nghe được, hơi nhíu mày kiếm, đôi mắt chứa ý cười bắt được bàn tay làm loạn của ta, giọng trầm thấp: “ được dùng từ này để ! ngưuời đàn ông ba mươi tuổi như , dùng từ này đúng là quá mức ngây thơ.”

      Năm đó Mạnh Thiếu Văn đối với Giản Uyển Như chính là vừa thấy , lần đầu tiên ta nhìn thấy chính là lúc ở trong vườn hoa uất ức rơi lệ, những giọt nước mắt tròn tròn lăn gò má trắng noãn, càng theo đau nhói hai mắt của ta.

      ta nghĩ ra, kẻ nào lại độc ác tới như vậy? Nhẫn tâm khiến cho tinh xảo, xinh đẹp như thế chịu uất ức?

      cái nhìn kia mê hoặc cả đời, cho đến khi ta về nhà trong đầu vẫn luôn nhớ tới má lúm đồng tiền ngấm lệ kia, cho nên ta luôn tìm cơ hội để lui tới nhà họ Giản, cuối cùng cả ba mẹ ta cũng nhìn ta tâm tư của con trai mình.

      Nhắc tới cũng buồn cười, năm đó chẳng qua ta cũng mới mười lăm tuổi, còn biết cái gì là , chỉ biết rơi lệ uất ức trong vườn hoa rất là đáng thương, ta muốn bảo vệ , thương vô điều kiện.

      “Vậy sao?” Thấy ánh mắt ta rốt cuộc hề nhìn vào màn hình TV nữa, trong đôi mắt sáng long lanh của Giản Uyển Linh xẹt qua tia cười, ta vểnh môi hồng, khuôn mặt thủy nộn là nụ cười nhàn nhạt: “Nhưng mà chính em cảm thấy Thiếu Văn rất đáng nha! biết, lúc đó em rất thích xem biểu bức rức của , ràng chính là thiếu niên thiên tài ổn trọng nhất trong mắt các vị trưởng bối, lại ở trước mặt em hồi hộp tới như vậy!”

      Giọng mềm mại của ta lọt vào tai Mạnh Thiếu Văn, trong lòng ra cảm giác kỳ diệu, ta khỏi cúi đầu nhìn, từ góc độ này có thể nhìn thấy được chỗ đẹp đẽ nhô lên trước ngực ta, rất là mềm mại trắng mịn.

      ta cũng chỉ là người đàn ông sinh lý bình thường, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khii, theo bản năng di chuyển tầm mắt, sau đó cong lông mày cười bất đắc dĩ: Vẫn còn nhớ được, em cũng xem chút, em bây giờ rốt cuộc có thể cùng với để ôn lại những hồi ức tốt đẹp thưở xưa rồi. Uyển Như, em biết, mấy năm em mất trí nhớ khiến cảm thấy xa lạ, còn bắt đầu hoài nghi tương lai của chúng ta.”

      Đây là lần đầu tiên ta lòng về chuyện xảy ra trong năm năm này, trước đây, ta phải là có lúc dịu dàng, tỉ mit, nhưng đa số vẫn là qua loa vô ý.

      ta hứa hẹn lấy , đối tốt với cả đời, cuối cùng ta cũng làm được, chỉ là phần tình cảm giữa hai người lại thể được như trước nữa.

      Lúc này Giản Uyển Linh biết nên cười hay nên khóc, ta định giả bộ mất trí nhớ cả đời, dù sao chung quy cũng phải chuyện gì cũng theo ý mình, tại ta lại khôi phục trí nhớ, nhưng những trí nhớ này phải là ký ức của Giản Uyển Như với Thiếu Văn, còn Giản Uyển Linh chỉ là người đứng xem.

      Nhận thức điều này khiến đáy lòng ta thê lương mảnh, nhưng càng như vậy, ta càng cười tới sáng chói vui vẻ: “Mặc kệ trước kia xảy ra chuyện như thế nào, tại chúng ta cũng thành vợ chồng. Thiếu Văn, chúng ta đều quên hết những chuyện vui trước kia , bắt đầu từ bây giờ mới chính thức quen biết đối phương có được hay ?”

      Lời này là kỳ quái, nhưng Mạnh Thiếu Văn cũng nghi ngờ, ta cưới người con trước mặt này phải chỉ vì tình mà còn tồn tại lợi ích, dù là những lợi ích kia cũng chiếm nhiều lắm, nhưng thực vẫn tồn tại, hơn nữa cũng rất quan trọng.

      ta kiềm chế được mà vươn tay vuốt ve gò má mềm mại kia, chân mày khóe mắt đều lên ánh cười: “ linh tinh nào! Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, những tình cảm trước kia há có thể bỏ qua là bỏ qua hay sao?”

      Giản Uyển Linh nghe vậy, khẽ nhếch môi, cũng cưỡng cầu vấn đề này, mà chỉ cười như có chuyện gì: “Lần tới này chính là đại thọ 85 tuổi của ông nội rồi, bắt đầu chuẩn bị gì chưa? Đây là lần đầu tiên em lấy thân phận là cháu dâu tới chúc thọ ông nội, nên tặng quà gì tốt nhỉ?”

      Có lúc ta nghĩ rằng, ra như thế này cũng chẳng có gì là tốt.

      Mặc dù Thiếu Văn luôn mồm gọi Giản Uyển Như Giản Uyển Như, nhưng Giản Uyển Như bây giờ chết, chính Giản Uyển Linh ta mới còn sống rồi đóng giả thành Giản Uyển Như, những thứ tình này, những thứ thâm tình này đều là ta được hưởng, ta còn cần gì phải so đo nữa?

      tới đại thọ của Mạnh Trăn Tỳ, Mạnh Thiếu Văn nhất thời nhướng mày, đầu ngón tay đặt đầu gối khẽ gõ hai cái, sau đó trầm giọng : “Sau khi Hoắc Cố Chi về, ông cụ nhất định muốn tổ chức lớn.”

      Gióng ngừng lại chút, ta lại nhếch môi cười, nở nụ cười lạnh: “Em biết thôi, ông cụ đối với Hoắc Cố Chi cưng chiều tới mức độ nào, mấy người chúng ta cho dù có hàng năm phục vụ cạnh ông có khi cũng thành người ngoài.”

      Đây chính là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ta, từ ta rất thông minh, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của nhà họ Mạnh, thậm chí có những lúc ông cụ ra ngoài xã giao cũng thích mang ta theo, từ thấm nhuần những thứ xã giao kia, ta từ lâu biết nhìn mặt mà chuyện.

      Từ ta biết mình ở trong hoàn cảnh nào, cũng biết tương lai mình thừa kế Hằng Viễn, nhưng khi Hoắc Cố Chi xuất , lại đem tất cả nháo nhào.

      chính là con út của ông cụ, quả nhiên là con trai ông cụ, trở về là được cực kỳ sủng ái, mặc dù người đàn ông (HCC) kia có ý muốn vào Hằng Viễn, nhưng ông cụ vẫn cho đầy đủ cổ phần.

      Nếu như có lòng muốn vào Hằng Viễn, trong tập đoàn còn có chỗ cho ta sao?

      Nghĩ tới đây, Mạnh Thiếu Văn khỏi mím môi nở nụ cười, ánh đèn mờ tối, tiếng cười trầm thấp của ta lành lạnh, còn lộ ra chút trào phúng: “Thôi, cứ đợi xem ông cụ thế nào ! Ông nhất định làm theo ý của Hoắc Cố Chi, chúng ta ở chỗ này cho dù có bàn gì chăng nữa, người ta thích cũng chỉ uổng công.”

      Người đàn ông kia chính là uy hiếp lớn nhất của ta vào lúc này, mặc dù ngoài mặt đều biểu là khinh thường đối với cả nhà họ Mạnh, nhưng ai biết được suy nghĩ chân trong lòng là cái gì? Dù sao tiền tài quyền thế trước mắt, người nào còn có thể tâm bình khí hòa.

      sao, Thiếu Văn, còn có em vẫn luôn ở bên cạnh .” Giản Uyển Linh dù sao vẫn là nữ cường nhân mấy năm trước thương trường, đối với mấy chuyện này quá ràng, ta nhu nhược tựa vào ngực Mạnh Thiếu Văn, khuôn mặt tao nhã là chút lo lắng, giọng an ủi: “Cho dù cái gì cũng có, em vẫn luôn ở bên cạnh .”

      Loại tình thâm nghĩa trọng này ở trong lời của Giản Uyển Linh lọt vào tai, khiến cho trái tim Mạnh Thiếu Văn vô cùng ấ42m áp, ta càng thêm siết chặt người trong ngực, cúi đầu : “ biết , cho dù cái gì cũng có, em vẫn bầu bạn với .”

      Bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, ta hoàn toàn có l19oại tự tin này.

      “Vâng!” Khi ta hề chớp mắt, gò má Giản Uyển Linh thoáng ửng hồng, ta cười dụi vào ngực ta, thân thể mềm mại rất là xinh đẹp mê người: “ Thiếu Văn, thời gian 73còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi .”

      Mạnh Thiếu Đình vô lý hay là Vương Cốc Tuyết mưu kế, ta đều có thể bỏ qua, nhưng điều kiện tiên quyết là ta phải vững chân sinh ra đứa bé trong nhà họ Mạnh, nếu thù hận hủy thiên diệt địa như vậy khiến ta muốn giết chết tất cả mấy người đó!
      Chris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 80: Làm sao có thể

      Editor: - Tử Tinh –

      Lúc này Giản Uyển Linh đem những ngày bị khuất nhục trở thành mối thù hủy thiên diệt địa, lại hề nghĩ tới Ngu Vô Song yên lặng nhẫn mai phục năm năm.

      Sáng sớm hôm đó, Ngu Vô Song thức dậy từ rất sớm, công việc ngày thường của luôn luôn bận rộn, thường xuyên phải thức đêm, nhưng gần đây vì muốn chăm sóc cho bảo bảo mà buông xuống tất cả, chỉ chuyên tâm ở bên cạnh bảo bảo vui đùa.

      Tống Ngạn mặc dù đối với người khác rất lãnh tuyệt, nhưng đối với bảo bảo chính là chân tình ý, y thuật của ta vốn rất tốt, lại thêm có người luôn ở bên tận tình chăm sóc, bảo bảo sớm đỡ hơn rất nhiều, có thể xuống giường chơi đùa rồi.

      Thời điểm rời giường, người đàn ông bên cạnh vẫn còn nhắm mắt ngủ, hình như từ sau khi trở về Nam Gian rất bận rộn. Cũng đúng, tại Nam Diệu phát triển hoành tráng như vậy, tự nhiên phải chăm chỉ hơn, trước kia là bởi vì ở nước ngoài cùng cho nên khó có thể xử lý chu toàn chuyện trong nước, bây giờ về rồi, luôn muốn tự mình làm hết mọi chuyện.

      Ngu Vô Song ngồi giường nhìn hồi lâu, hình như tối qua hai giờ mới lên giường ngủ?

      Trong giấc ngủ có vẻ yên ổn, vẫn là bộ dáng nhíu mày như cũ.

      khỏi chống cằm suy nghĩ, thầm nghĩ rằng, người đàn ông này nhìn trẻ như vậy, ràng là bộ dạng mới chỉ hơn 20 tuổi, lại đứng trong phòng khách nhà họ Mạnh tỏa ra sát khí lạnh lùng, mặc dù nhân vật như Mạnh Trăn Tỳ vẫn luôn cười vui vẻ với , mặt cũng biến sắc.

      Nhưng mà người trước đó là nhân vật chững chạc thành thục như vậy, lúc sau lại có thể lén lút bò vào khuê phòng của lúc nửa đêm, có những hành vi như vậy với .

      Nghĩ nghĩ lại, Ngu Vô Song đột nhiên nhịn được mà cong môi cười, vốn nên tức giận, chỉ là nếu đem so mấy chuyện đáng giận kia với những năm giúp đỡ, thương đúng là đáng để nhắc tới.

      Nhưng vì sao ngày đó ở phòng khiêu vũ lại lạnh lùng vô tình đối với như vậy?

      Đúng rồi……

      quá mức đắc ý vênh váo rồi, để có thể khiến cho Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh ngày ngày mất ăn mất ngủ, phải là mong muốn lớn nhất mấy năm nay của hay sao?

      Chỉ có chuyện của bảo bảo là ngoài ý muốn, biết đây chính là những khó khăn thể tránh khỏi con đường báo thù của mình, chính là muốn biết người đàn ông kia có thể bao dung đến mức độ nào.

      Có lẽ bảo bảo thực thích hợp sống bên cạnh , con đường này nhất định là đầy rẫy những khó khăn, cũng nhất định phải là ngươi chết ta sống, bảo bảo còn quá , hoàn toàn cần thiết bị cuốn vào việc này.

      Nghĩ đến đây, hơi rũ mắt, trong ánh bình minh ban sơ buổi sớm, khuôn mặt bạch ngọc mang theo ý cười quỷ dị.

      Cười khẩy, thầm nghĩ: Giản Uyển Linh bắt nạt tôi, xỉ nhục tôi nhiều năm, có từng nghĩ tới ngày kẻ mà cho là chết còn có thể sống lại ? Đổi gương mặt, đổi diện mạo để sống tiếp?

      ……..

      Phụ nữ buổi sáng luôn rất rắc rối, Ngu Vô Song lặng lẽ rời giường rồi còn phải trang điểm, ăn mặc, từ trước tới giờ luôn tâm niệm rằng đời này có phụ nữ xấu chỉ có phụ nữ lười, người xưa từng phụ nữ tốt ở dung mạo, chính là người mà ở nhà cũng thích ăn mặc đẹp, nếu bản thân rất khó chịu.

      Cho nên mới , có vài người xinh đẹp phải khắc trong lòng, thời điểm Hoắc Cố Chi tỉnh lại chính là lúc thay đồ lót.

      Rốt cuộc cũng còn là thiếu nữ thon gầy mười bảy mười tám tuổi nữa, vóc người Ngu Vô Song hai mươi tám tuổi thể thay đổi, lúc còn trẻ cân nặng của lúc nào cũng vượt quá được 45 cân, nhưng mà bây giờ lại đầy đủ 50 cân, hơn nữa chỉ cần ăn nhiều chút bị mập, nhưng khổ nỗi là lại luôn thèm ăn, chỉ có thể cố gắng kiêng ăn chút.

      cũng phải là kiểu phụ nữ mình dây đại, mà là kiểu đẫy đà khiêu gợi, chỗ nên vểnh vểnh, chỗ cần ưỡn ưỡn, tuyệt đối là dáng người ma quỷ.

      Rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cản những ánh ban mai chiếu vào trong phòng, nhưng lại ngăn cản được ánh mắt sắc bén của , Hoắc Cố Chi nhìn lần lượt mặc đồ lót, làm vóc người lộ ra đường cong hoàn mỹ, sau đó lại đứng trước tủ quần áo chọn đồ, cầm tay vài món, giống như chọn xem thứ nào mới tốt.

      “Đồ công sở màu hồng đó nhìn rất đẹp mắt.” Giống như dựa theo bản năng, giọng từ tính của truyền ra ngoài, lăn tăn gợn sóng trong căn phòng yên tĩnh lúc bình minh.

      Ngu Vô Song nhất thời xoay người về phía sau, kinh ngạc : “ tỉnh rồi?”

      còn chưa kịp mặc quần áo, thân băng cơ ngọc cốt này cứ thế mà bại lộ trước mắt , khiến Hoắc Cố Chi nhất thời nóng ran, hung hăng hít sâu hai cái, lúc này mới nén được vẻ xao động trong đáy lòng.

      Sau đó lật chăn, xuống giường, tới trước mặt , cầm lên chiếc váy đầm ngắn màu hồng, mày kiếm hơi nhếch, ôn nhuận cười: “Phụ nữ các em là phiền phức, lúc mua quần áo cái nào cũng thích, tới khi phải mặc lại rối rắm trăm bề.”

      Nhìn bộ đồ đưa tới trước mắt, Ngu Vô Song giật mình, người đàn ông này trước giờ tâm tư cũng đặt vào việc này, cũng quản mặc cái gì. Nhưng hôm nay lại hưng phấn bừng bừng vì mà “bày mưu hiến kế” đây phải là giọng trách tội quá khích hôm trước chứ?

      giật mình chút, sau đó lại nhìn tới quần áo cầm trong tay, có chút chần chờ: “Màu sắc này hình như có vẻ quá trẻ rồi? Em hai mươi tám, có lẽ mặc hợp đâu.”

      Biểu lúc này của giống hệt như thẹn thùng, Hoắc Cố Chi nghe thấy vậy, nhịn được cười, vốn định trêu gẹo: Ngày thường em tham gia mấy cái bựa tiệc kia em thường vừa lộ lưng vừa lộ ngực, sao lúc đó tới tuổi của mình hả?

      Nhưng mà cuối cùng, rốt cuộc cũng ra, mà là ý vị sâu xa nhìn : “Em tin ánh mắt của ?”

      Ngu Vô Song thầm oán cái người này đúng là có ánh mắt chẳng ra hồn gì cả, nhưng mà khi nhìn thấy ánh cười thâm trầm trong mắt , cũng chỉ có thể đồng ý, sau đó cầm quần áo vào phòng thay đồ.

      ……….

      Từ khi hai người trở về nước ràng là rất ít khi chuyện chung với nhau, ngược lại bởi vì lần này bảo bảo bị thương lại có thể ở chung nhiều hơn chút.

      Bữa sáng là món cháo trắng ăn kèm dưa cải và bánh mỳ lúa mạch với sữa, Hoắc Cố Chi nhập ngũ vài năm tuy có tài nấu nướng cao siêu, nhưng để ấm bụng hoàn toàn có thể, ngược lại sau khi ra nước ngoài cố ý học tập vị đầu bếp món Trung, so với đầu bếp trong mấy nhà hàng bình thường ngon hơn rất nhiều, ngay cả bảo bảo hàng ngày ăn vặt cũng vô cùng thích.

      Sáng tinh mơ, tâm hồn bảo bảo bị đồ ăn thơm ngon bàn hấp dẫn, tự nhiên cũng quấn lấy Ngu Vô Song, Hoắc Cố Chi ngồi bên cạnh , rót cốc sữa tươi đưa tới, sau đó mặt đổi sắc quan sát , đáy mắt xẹt qua chút ánh sáng kinh ngạc, rồi đè thấp thanh, cố ý giọng: “So với màu đen và màu đỏ, em mặc màu hồng cũng rất xinh đẹp.”

      chênh lệch tuổi tác vẫn luôn là tại họa ngầm trong lòng , nhưng mà mỗi lần nhìn thấy xinh đẹp đến như vậy, lại có cảm giác vô cùng vẻ vang.

      Giọng của trong vắt lạnh nhạt như nước, nhưng ở trong tai Ngu Vô Song vẫn chứa loại tình cảm khác thường, hai gò má nhất thời ửng hồng, mím môi đỏ mọng, giọng : “Cảm ơn.”

      Sau khi bảo bảo ăn sáng xong bị người làm mang thay thuốc, chỉ còn lại hai người Ngu Vô Song và Hoắc Cố Chi.

      ăn khá no rồi cầm tờ khăn giấy lau cánh môi, rồi ý tưởng trong đầu chợt lóe lên, chợt nghĩ tới chuyện làm ăn gần đây của , khỏi trầm giọng hỏi: “ định làm như vậy sao? ra và người nhà họ Mạnh có thù, tất cả mọi nguyên nhân đều do em gây nên, cần phải hành động theo cảm tình như vậy, thiệt hại quá lớn.”

      Hằng Viễn có thù với , chân chính có lỗi với chỉ có Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Như, là người từ trước đến giờ vẫn luôn công tư phân minh, người có lỗi với , bỏ qua, cũng như thế, có thù với cũng chẳng dễ dàng làm khó người ta.

      “Mạnh gia có thù với .” Cắt chiếc bánh bao cuối cùng trong đĩa, Hoắc Cố Chi mặt ủ mày chau, câu môi mỏng, giọng chút lạnh lùng giễu cợt: “Nhưng lại có thù hận đội trời chung, người người đều nhà họ Mạnh gia giáo nghiêm khác, nề nếp gia phong trong sạch tôn quý, nhưng theo nghĩ chẳng qua cũng chỉ như thế. Trước kia là vì có năng lực, giờ có năng lực rồi, vì cái gì mà phải để cho dễ chịu?”

      Chữ “” kia khiến cho sắc mặt Ngu Vô Song hơi biến, chợt nghĩ đến ra là người đàn ông này luôn nhìn nhà họ Mạnh với ánh mắt cừu hận, từ thái độ của mỗi lần trở về nhà họ Mạnh là có thể biết được.

      Mỗi người đều có chuyện khó xử riêng, biết nên cái gì.

      Nhưng mà lời giải thích còn chưa ra khỏi miệng, người đàn ông bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt của như kiến, khuôn mặt tuấn tú lộ ra chút châm chọc nhàn nhạt, giọng trầm thấp lại thể che giấu được thù hận mà luôn coi thường: “Người nhà họ Mạnh luôn tự cho mình là thông minh, nhưng cuộc sống yên ổn nhiều năm khiến bọn họ quên mất thương trường chính là nơi ngươi lừa ta gạt, Mạnh Thiếu Văn phải là người thừa kế được Mạnh Trăn Tỳ chính tay bồi dưỡng sao? Vậy cũng muốn thử chút, xem người thừa kế như có bao nhiêu bản lĩnh.”

      Dứt lời, lại lạnh lùng nhìn , mím môi lạnh giọng hỏi: “Em hỏi điều này là vì trong lòng còn Mạnh Thiếu Văn?”

      “Sao có thể!” Ngu Vô Song hề suy nghĩ mà lắc đầu cự tuyệt, khuôn mặt tinh xảo là vẻ sương lạnh, nhớ tới những chuyện cũ kia lại thầm cắn răng: “ nghĩ em có tiền đồ như vậy sao, Mạnh Thiếu Văn đó có cái gì tốt đáng để cho em đau lòng?”

      tự nhận là mười năm kia ở bên ta cũng ….. thất vọng, khi còn học, bên cạnh phải là có những chàng trai môn đăng hộ đối lại có lòng với , nhưng mà cuối cùng đều để ý, chỉ vừa mắt duy nhất với Mạnh Thiếu Văn.

      Nhưng trung thành cuồng dại để đổi lấy cái gì, đổi lấy cũng chỉ là hình ảnh ta sung sướng đè lên người Giản Uyển Linh, mấy tiếng “Như Như” “Như Như” kia chính là vũ nhục lớn nhất đối với .

      Hoắc Cố Chi ràng tin, ánh mắt đông lạnh của nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt, chà sát khóe môi, sau đó ngạo mạn đứng dậy.

      Thân hình cao lớn ngạo nghễ, cánh tay thon dài, ôm trọn vào trong ngực, sau đó khóa chặt ánh mắt , đuôi mày đáy mắt đều chứa tia u ám: “ hy vọng em có thể ủng hộ trong chuyện này.”

      phải làm chuyện này ngay cả khi nó hoàn toàn trái với đạo đức kinh doanh, đen tối, nhưng mà trước mặt chưa hề giấu giếm chút nào, từ ngày đầu tiên lập kế hoạch cùng .

      Sắc mặt Ngu Vô Song đờ đẫn, ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn , khẽ vuốt lông mày kẻ đen, thanh thuận cười: “ suy nghĩ nhiều rồi, em đương nhiên ủng hộ . Nhưng mà em cũng có nguyên tắc của em, muốn là gì em phản đối, nhưng muốn có tán thành 100% của em là thể.”

      cũng là con người, là người bình thường có máu có thịt, ham muốn giữ lấy của người đàn ông này quá mạnh mẽ, lo lắng, nhưng nguyên tắc lại có chút thể hoàn toàn đồng ý.

      “Được!” Hoắc Cố Chi cũng muốn làm khó , mà rất tự nhiên gật đầu đồng ý: “Chỉ cần những lời này của em là đủ rồi, Vô Song, em phải nhớ kỹ, em chính là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi ! Về phần Mạnh Thiếu Văn như thế nào đều liên quan tới em, em nên biết, nếu để cho phát ra em còn có lòng thương tiếc đối với ………”

      Câu cuối cùng hết, nhưng lại khiến hai mắt Ngu Vô Song nhảy dựng vài lần, đáy lòng đột nhiên xuất tia bối rối.
      ChrisAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :