Chương 57.3:
Editor:: Thiến Tiếu Tiếu
Sau khi Uyển Như mất trí nhớ rất sợ gặp người lạ, lúc cứu lên bờ chỉ còn nửa cái mạng, uống nhiều nước biển như vậy làm giọng cũng biến đổi.
Nhưng mà những thứ này cũng có vấn đề, có thể tiếp nhận dù mất trí nhớ hay biến đổi giọng , \3T of DLQĐ/ thứ có cách nào tiếp nhận là tính tình của Uyển Như tại.
Mất trí nhớ có thể hoàn toàn thay đổi người? Làm trở nên xa lạ?
Lãnh Tĩnh Bách từng nghe những lời này, cho nên ta khá bình tĩnh.
Nhưng Chu Minh Lãng lần đầu tiên biết, ta kinh ngạc mà trợn to con ngươi, đáy mắt khó nén mà xuất tia sửng sốt: "Cậu gì vậy? Cậu đừng với tôi là cậu Giản Uyển Như trước kia, cậu Giản Uyển Như sau khi mất trí nhớ?"
hiểu loại chuyện ngược luyến tình thâm gì đó, tuy hồi tiểu học ta bắt đầu đương, cho đến bây giờ cũng biết qua lại với bao nhiêu , nhưng ta chưa từng gặp tình huống như thế.
Nhìn người đàn ông đối diện lộ ra vẻ nặng nề, Chu Minh Lãng rất phúc hậu nở nụ cười: "Thiếu Văn, ra tôi rất tò mò, bộ dáng hai viên ngọc trai của nhà họ Giản giống nhau y như đúc, làm cho người ta phân biệt ra được. Năm đó sao cậu lại chọn người chị, chẳng lẽ cậu có tình cảm với em sao?"
phải ta chưa thấy sinh đôi, nhưng chị em nhà họ Giản giống nhau như đúc làm cho người ta ngạc nhiên.
ra học trung học ở Nam Giang mấy năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai chị em phân , cũng biết tại sao Thiếu Văn có thể phân biệt ràng?
Lời này vừa ra, khiến khuôn mặt Mạnh Thiếu Văn trắng bệch, nhưng ánh đèn bên trong phòng khá ảm đạm nên ai chú ý.
Chuyện này để lại nỗi đau trong lòng , nếu năm đó làm ra chuyện khốn nạn như vậy, mọi chuyện bây giờ khác?
Nếu Uyển Như mất trí nhớ vì , bây giờ bọn họ cãi nhau, cũng có cục diện như ngày nay!
"Tôi , vợ của cậu cái gì cũng tốt, rất nhã nhặn, lịch và dịu dàng. Đổi lại là tôi, tôi khá thích Giản Uyển Linh hơn, vừa thông minh vừa lanh lợi, năm đó tuổi còn trẻ mà làm việc cách xuất sắc ở Giản thị!" Bên cạnh playboy như Chu Minh Lãng thiếu người phụ nữ, ta thấy hầu hết các kiểu người đẹp.
Cho nên bọn họ thích con nhà quyền quý lại đàng hoàng, loại con ngược lại mới có thể hấp dẫn bọn họ.
Năm đó, Giản Uyển Linh phải loại như vậy, ràng nhu nhược tinh khiết, nhưng lại làm ra chuyện làm người ta rớt mắt kính, ta có tính tình sôi nổi, tỏa sáng, khác với nét đẹp lạnh lùng của Giản Uyển Như. Có lẽ mọi người tôn như Giản Uyển Như lên làm nữ thần, nhưng ta cảm thấy bé Giản Uyển Linh sống động hoạt bát như vậy làm cuộc sống trở nên thú vị.
Hơn nữa, mỗi lần bé kia nhìn thấy Thiếu Văn đều thẹn thùng e lệ, nghĩ tới đây, trong mắt Chu Minh Lãng lóe lên tia hứng thú nhàn nhạt, nhìn chăm chú vào mắt Mạnh Thiếu Văn, khỏi ra tia mập mờ: "Thiếu Văn, , năm đó sao cậu phân chị em nhà họ Giản vậy? Tôi nhớ lầm Giản Uyển Linh cũng cậu, phải ? Mỗi lần cậu đến tìm chị mà gặp ta, ta đều xấu hổ. bé bình thường kia cũng . . . . . . ."
"Minh Lãng!" ta còn chưa hết lời bị Lãnh Tĩnh Bách cắt đứt, Thiếu Văn chỉ im lặng lên tiếng, nhưng ta (LT nhìn nổi nữa.
Vị thiếu gia này là quen làm theo ý mình, căn bản suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, hơn nữa sau khi ta tốt nghiệp trung học liền ra nước ngoài du học, nào biết tình cảm nồng nàn của Thiếu Văn và Giản Uyển Như: "Cậu chuyện ai cậu câm đâu, Thiếu Văn lại hỏi cậu về chuyện của Giản Uyển Linh, yên lành mà cậu về ta làm cái gì?"
Người phụ nữ kia tâm kế thâm trầm, ra cũng biết ta thích Thiếu Văn từ sớm, nhưng ngờ, to gan như vậy, người phụ nữ dám sát hại chị ruột, còn có cái gì gọi là lương tâm?
Chu Minh Lãng bị "điểm danh" hiểu gì, ta nhún nhún vai, khuôn mặt tuấn tú treo nụ cười nhạt: "Tĩnh Bách, ra cũng có lúc tôi đồng ý với quan điểm của các cậu, hai chị em nhà họ Giản cùng nhau rơi xuống biển, cuối cùng Giản Uyển Như còn sống, tôi biết ta may mắn hay thủ đoạn cao siêu đây!"
chuyện, ta liếc mắt nhìn Mạnh Thiếu Văn trầm mặc chằm chằm: "Thiếu Văn, chúng ta đều là em tốt nhiều năm, tuy những năm trước tôi ở nước ngoài du học, thường xuyên gặp mặt nhau, nhưng vẫn có tình nghĩa. Người vợ xinh đẹp của cậu phải là người đơn giản, ta biết cậu áy náy với ta nhiều năm như vậy, ta ngồi vững cái ghế thiếu phu nhân Mạnh, cậu nhìn lại cậu bây giờ , khí phách đàn ông đâu rồi, hoàn toàn là thê nô (*)."
(*) Thê nô: nô lệ của vợ, thấy để nguyên hay hơn.
Giản Uyển Như đơn giản?
Lời này vừa ra, Lãnh Tĩnh Bách khỏi giễu cợt, ta vỗ bả vai người đàn ông bên cạnh, mặt mang nụ cười hài hước: "Minh Lãng, cậu lầm rồi. Người trong nhà Thiếu Văn là yếu đuối trói gà chặt, bộ dáng ta vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo như trước, tại thân thể cũng được tốt. Đối với ta mà , Thiếu Văn chính là trời của ta, là Thiếu Văn nắm chắc ta trong lòng bàn tay mới đúng."
Hai viên ngọc trai của nhà họ Giản đúng là rất nổi tiếng, nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc là tuy bộ dáng hai người giống hệt, nhưng đường lại khác nhau hoàn toàn.
Giản Uyển Linh rất có thủ đoạn, chưa tốt nghiệp thực tập ở Giản thị. Mà Giản Uyển Như sống trong cuộc sống như tranh vẽ, như sinh ra từ nghệ thuật, đúng là rất xinh đẹp, nhưng nhiễm khói lửa nhân gian, làm cho người ta có cảm giác xa cách.
Nếu Giản Uyển Linh có mưu từ trước, ta (LT chắc chắn tin, nhưng Giản Uyển Như? ta thể tin. Theo , người phụ nữ như là loại thanh cao, khinh thường việc tranh đoạt danh lợi.
"Tĩnh Bách, cậu thể hiểu hết người phụ nữ!" Chu Minh Lãng liếc Lãnh Tĩnh Bách cái, hết đạo lý này đến đạo lý khác: "Người phụ nữ bình thường đều khẩu thị tâm phi. Hai viên ngọc trai của nhà họ Giản mâu thuẫn phải là chuyện ngày ngày hai, nhưng cuối cùng người Thiếu Văn còn sống, chẳng lẽ ta phúc lớn mạng lớn? Tôi tin."
Càng ta càng cảm thấy có lý, có loại cảm giác thỏa mãn sau khi phá án: "Hơn nữa a, ta phải mất trí nhớ sao? chừng bên trong còn có tình! Vừa biến đổi giọng , lại vừa mất trí nhớ, sao ta lại xui xẻo như vậy? Lại tiếp, tại y thuật phát triển như vậy, bệnh mất trí nhớ cũng trị được sao?"
ta hiểu nhiều về chị em nhà họ Giản, nếu có biết, là tin tức chị em tương tàn, làm náo động Nam Giang vào năm đó.
năm sau, ta vừa trở về nước, mâu thuẫn với cha mẹ vì tiếp nhận sản nghiệp của nhà. Sau khi nhà họ Giản bị người ta hung hăng gièm pha, cổ phiếu liên tục rớt giá, may là cuối cùng nguy cơ được xử lý nhờ quan hệ xã hội, nếu chuyện này cũng kết thúc nhanh như vậy.
"Được rồi. khác nhau bao nhiêu." Thấy bạn tốt hào hứng như vậy, Lãnh Tĩnh Bách cũng tiện thêm. Nhưng đó là vợ của Thiếu Văn, dựa vào cái gì mà người ngoài như họ có thể bình phẩm từ đầu tới chân?.
“Giản Uyển Như tốt hay xấu cũng liên quan gì đến chúng ta. Chỉ cần Thiếu Văn thích là được!"
thích sao?
Nhạc lượn lờ trong phòng, Mạnh Thiếu Văn nghe đoạn đối thoại của hai người đàn ông này, tuy mấy câu phân tích của Chu Minh Lãng xuôi tai, nhưng cẩn thận nghĩ lại thấy có chút đạo lý.
Uyển Như là sai, nhưng sau khi Uyển Như mất trí nhớ hoàn toàn thay đổi.
Năm đó, lòng xoa dịu nỗi đau cho Uyển Như, nào có tốn công tìm hiểu ? Bây giờ nghĩ lại, điểm đáng ngờ chồng chất!
Mạnh Thiếu Văn còn trẻ được mọi người tán thành, phải ưu tú, mà là ở Hằng Viễn, là người thừa kế quyết đoán, tồn tại của là tương lai, là hi vọng của Hằng Viễn.
Có lúc chỉ cần câu thức tỉnh người trong mộng, nghĩ tới đây, ánh mắt Mạnh Thiếu Văn thâm trầm, ánh mắt chuyển cái, rơi vào người Lãnh Tĩnh Bách, cẩn thận : "Tĩnh Bách, tôi muốn cậu giúp tôi chuyện, cậu phải điều tra bối cảnh của Ngu Vô Song. Thân phận của ta được Hoắc Cố Chi làm giả, bên Kyoto có thế lực ngăn trở, tôi điều tra lâu cũng điều tra được."
Bạn chơi từ của tại nhậm chức ở phủ thị chính, đường của hai người khác nhau, Hằng Viễn xác thực ảnh hưởng đến thành thị Nam Giang này.
Nhưng cho cùng, chỉ là thương nhân, thể so sánh với người có bối cảnh quân đội như Hoắc Cố Chi.
"Ngu Vô Song?" Lãnh Tĩnh Bách ngờ vẫn qua lại với người phụ nữ kia, cau lông mày mực, bày tỏ đồng ý: "Thiếu Văn, cậu biết ta? Hoắc Cố Chi này cũng là buồn cười, Ngu Vô Song có thân phận gì mà cần phí hết tâm tư như vậy?"
Nghe thấy ba chữ kia, vẻ mặt Mạnh Thiếu Văn cứng lại, đáy lòng có chút buồn bực.
chợt nhớ lại, mỗi lần gặp và Uyển Như, vẻ mặt Ngu Vô Song đều oán hận, ràng bọn họ chỉ mới quen,tại sao hận bọn họ như vậy?
"Ngu Vô Song có phải là người phụ nữ xuất trong dạ tiệc từ thiện ngày đó?" Những chuyện mua danh trục lợi, Chu Minh Lãng cũng thích, ngày đó cũng tham dự, nhưng ngờ vì vậy mà bỏ lỡ trận náo nhiệt: "Thiếu Văn, nghe cậu quyên chiếc nhẫn nhưng lại bị Thái Tử Gia Guard mua với giá mười triệu, là sao?"
Chu Minh Lãng và Mạnh Thiếu Văn là bạn cùng lứa tuổi, nhưng bởi vì từ sống ở trong đám phụ nữ nên tính tình có chút nhiều chuyện.
Nghĩ đến tin tức đó ngày trước, ta khỏi nhếch môi, nở nụ cười đầy hứng thú: "Lâm Vinh Gia nhất định có thù oán với cậu, nếu làm như vậy. Nhưng mà, mấy ngày nay thằng nhóc này rất hư hỏng, phá của như vậy, người thông minh như lão già nhà sao mà chịu được? !"
Last edited by a moderator: 6/4/15