1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tối nay khai trai, sếp thật mạnh mẽ - Hàn Dẫn Tố (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Ba trăm vạn.

      chỉ Ngu Vô Song và Hoắc Cố Chi tan rã trong vui, mà còn có cả Mạnh Thiếu Văn cùng Giản Uyển Linh.

      Kể từ ngày Giản Uyển Linh khóc lóc bỏ Mạnh gia chạy về Giản gia, là chuyện của bốn năm ngày sau rồi, nhưng Mạnh Thiếu Văn hề có ý định đến đón ta.

      “Uyển Linh, con định thế nào đây? Thiếu Văn muốn đón con về sao?” Chiều hôm đó, Giản An Dương rốt cục nhịn được nữa, nhìn túi lớn túi mà con vừa mua sắm mang về, đôi mắt tinh nhuệ nhìn Giản Uyển Linh, trong mắt thoáng qua đông ý: “Con hai tám, chứ còn là mười tám nữa. Còn bướng bỉnh như vậy làm gì? Lúc nào cần nên mềm mỏng chút, mọi chuyện mới êm xuôi được!”

      Mấy ngày nay, sau khi Giản Uyển Linh về nhà, Mạnh Thiếu Văn đến cuộc điện thoại cũng gọi cho ta, căn bản là muốn giải thích.

      Từ ta ái Mạnh Thiếu Văn, ngay cả chị ruột mình cũng dùng thủ đoạn tàn nhẫn để sát hại, mỗi nửa đêm gặp ác mộng tình dậy, chẳng bao giờ ta có thể yên tâm thoải mái!

      Người đàn ông mà ta đến tận xương tủy lại lạnh nhạt với ta như vậy, Giản Uyển Linh dù có mặc sức mua sắm về tâm trạng cũng tốt lên chút nào.

      ta mặc bộ đồ Channel, khuôn mặt phấn son tái nhợt chút máu, còn bộ dạng nhu nhược như trước: “Ba, ba có biết rằng, trong lòng Thiếu Văn, còn còn bằng con tiện nữ!”

      Người đàn ông kia là mơ ước của từ khi còn là thiếu nữ, vì ấy, ta cố gắng khiến mình trở nen hoàn mỹ hơn ưu tú hơn, để ngày nào đó ta có thể chân chính theo đuổi bước chân của .

      Năm đó ta phải dùng biết bao tâm tư mới có thể loại bỏ Giản Uyển Như, cuộc sống chưa an ổn được mấy năm, bây giờ lại xuất con tiện nữ khác, Thiếu Văn đối tốt với ta cả đời cơ mà! Sao bây giờ chuyện lại thành ra thế này?

      Vẻ mặt Chuông Tiếu Dung tươi cười đưa túi hàng cho người làm, thấy Giản Uyển Linh vẫn hồn siêu phách lạc, buồn buồn vui, khỏi cau mày oán trách: “Đừng nghe ba con linh tinh, hai đứa mới kết hôn mà Mạnh Thiếu Văn đối xử với con như vậy, nếu cứ để thế, sau này phải càng tệ hại hơn? Mẹ cho con biết, thể nuông chiều đàn ông, nếu chỉ có con là người phải khóc thôi!”

      Mua đống đồ trang sức cùng quần áo, Chuông Tiếu Dung tâm tình rất tốt, giọng cũng trở nên nhàng, nhưng vẫn chẳng dùng não để suy nghĩ.

      Bà ta ngồi ghế sofa, uống hai ngụm tà hoa hồng, rồi lại tiếp tục dạy dỗ: “Con là hòn ngọc quý của Giản gia chúng ta, con lấy Mạnh Thiếu Văn là uất ức cho nó sao? Loại thái độ này, nếu con còn dung túng, cuộc sống sau này sao có thể vượt qua được!”

      Chung Tiếu Dung sống trong cuộc sống hôn nhân có hạnh phúc, ngoài mặt là quý phu nhân khiến bao người thèm thuồng khao khát, nhưng bi thương trong lòng nào ai biết được!

      “Chuông Tiếu Dung, bà dạy hư con sao?” Giản An Dương lãnh lẽo liếc nhìn túi hàng xa xỉ đặt tỏng góc phòng, trong mắt càng thêm vui, dù có mặc hàng hiệu nhưng cũng giấu được ngu muội người bà ta: “Việc quan trọng bây giờ là khiến Mạnh Thiếu Văn đón con về, nó là người có gia đình, cả ngày ở nhà mẹ còn ra thể thống gì?”

      “Các người cũng giống nhau mà thôi!”, Chuông Tiếu Dung tức giận vô cùng, trong mắt của ông, bà ta nhìn thấy kinh miệt, điều này khiến cho bà ta rất căm tức, nhưng lại dám phát tiết, chỉ đành tức giận : “TRước khi đính hôn, nó tìm mọi cách để thương chúng ta, bây giờ lấy về nhà rồi, chưa được bao lâu có thái độ này. Sao có thể để cho Uyển Như nhà chúng ta chịu thua như vậy? Con bé là con ruột thịt của chúng ta, thể để cho người khác khi dễ như vậy!”

      Bà ta dễ nghe, nhưng Giản An Dương lưu tình cười giễu: “Nếu bà đem ít sức lực đem dạo phố mua sắm quần áo đặt lên người Giản Uyển Như và Giản Uyển Linh chút, có lẽ bây giờ có kết quả này rồi!”

      Chị em nhà Giản gia năm đó tuyệt diễm kiều đến mức nào? Mặc dù cả đời ông ta dều tiếc nuối có con trai để kế thừa gia nghiệp, nhưng hai đứa con tài giỏi cũng khiến ông ta mừng rỡ.

      Ông ta nghĩ sâu sa, bên môi giương lên nụ cười trào phúng nhàn nhạt, nghiễm nhiên là để ý đến lời phân bua của vợ mình rồi.

      Chuông Tiếu Dung nghe vậy, gó má láng bóng nhất thời tái , vội vàng lên tiếng giải thích: “Ông trách tôi như vậy, sao suy nghĩ lại chính mình . Ông làm tròn trách nhiệm của người cha sao? LÚc nào cũng lạnh lùng với con như vậy, bọn nó phải con ông sao? Mỗi ngày tôi chỉ có thú tiêu khiển như vậy, ông còn muốn tước đoạt nó?”

      Trong lúc hai người còn tranh cãi mãnh liệt, xong lời cuối cùng, những chuyện ngày xưa cũng bị lôi ra.

      Giản Uyển Linh ra sớm tập thành thói quen, nhưng lần này tai họa là , mặt mũi ta biến sắc, để ý đến bị thương trong lòng, phẫn nộ gào lên: “Ba mẹ, lúc nào rồi mà hai người còn gây gổ như vây? Chỗ ngồi của con cũng sắp giữ được rồi, nếu con và Thiếu Văn tan vỡ, việc làm ăn giữa hai nhà cũng chẳng tốt đẹp gì đâu”.

      Năm năm nay Giản Uyển Linh luôn kiên trì dưỡng bệnh, nên trở lại kinh doanh, nhưng chuyện nên hiểu ta vẫn hiểu nhưng chỉ là giả vờ hồ đồ mà thôi.

      Trong lòng ta lòng nghĩ muốn giúp Mạnh Thiếu Văn đảm việc nhà, để bên ngoài phấn đấu, ta ở nhà “Tụ hồng thiên hương”. Nhưng cuộc sống vẫn thường thực tế, những mộng tưởng trước khi kết hôn chút cũng tồn tại.

      giữ được là đáng đời con”, BỊ Giản An Dương coi thường, nay lại bị con gãi quát lại, Chuông Tiếu Dung nhịn được nữa, bà ta đứng vụt dậy, đến bên cạnh Giản Uyển Linh, lạnh nhạt nhìn ta chằm chằm, “Con xem con bây giờ , dạo phố cả buổi chiều, bây giờ lại trưng ra vẻ mặt như oán phụ ấy, ai có thể chào đón con? Đàn ông đều là động vật cảm nhận bằng cảm giác, đến tâm tình của mình cũng biết điều chình người đàn ông nào coi trọng con?”

      Đứa con này của bà ta đúng là dụng, vì tình mà trở nên như vậy, đàn ông đều là những kẻ vô tình vô nghĩa, phụ nữ càng ngã sâu càng có đường về, chằng thà sinh con trai rồi giữ vững chỗ ngồi trong nhà họ Mạnh còn thực tế hơn.

      Chính bà ta phải là bằng chứng sống sao? Nếu năm đó bà ta ngu muội, tự đâm đầu vào cạm bẫy dịu dàng mà Giản An Dương giăng ra tai bà ta cũng thể thảm đến mức này!

      Đột nhiên Chuông Tiếu Dung ép tới gần, khiến Giản Uyển Linh lùi về sau hai bước, giọng lạnh lùng của bà ta khiến Giản Uyển Linh đột nhiên run lên.

      Chẳng lẽ tư thái của ta quá thấp, nên mới khiến Thiếu Văn bàng quan?

      “Uyển Như, con phải nhớ, con là Giản gia đại tiểu thư, dù thế nào vẫn có Giản gia để dựa vào. Mạnh Thiếu Văn có tư cách đối xử với con như vậy”. khí ngột ngạt trong nhà khiến lông mày Giản An Dương cau lại, ông ta đột nhiên đứng dậy, từng chữ cực kì nặng nề.

      “Lần này, ba giúp con gọi điện cho Mạnh Thiếu Văn, bảo nó đến đón con về. Nhưng lần sau ta hi vọng còn chuyện này nữa, con đừng chỉ biết trốn tránh. Con quên phong thái năm đó của con rồi sao? Trong lòng ta, con vẫn mãi là con gãi của Giản An Dương ta”.

      Đứa con này của ông ta cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá coi trọng tình , người như vậy thể làm chuyện đại , cho nên ông ta mới đồng ý để ta trở về Giản thị làm việc.

      Mặc dù tán thành cách làm của ta, nhưng chuyện xảy ra, người cũng chết nhiều năm như vậy, còn có thể làm gì được nữa.

      Hơn nữa ta là con dánh chính ngôn thuận của ông ta, con ông ta có thể nhu nhược nhưng thể mềm yếu, nếu nó chẳng còn giá trị gì hết!

      Giản Uyển Linh mấy ngày này quả vì chuyện này mà phiền chán, bây giờ bị Giản An Dương nhắc như vậy, thân thê mềm mại của ta run lên, đáy mắt thoáng qua tia u, chợt hiểu hơn rất nhiêu: “Cám ơn ba, con hiểu, mình là người của Giản gia, thể để người phụ nữ hạ lưu đánh bại được”.

      Trong khi chuyện, trong đầu ta thoáng qua tia sáng, chán nản lúc trước lập tức biến mất, “Ba mẹ, con lên sắp xếp quần áo trước, lúc này con hiểu rồi, con nhất định sống với Thiếu Văn tốt, làm mất mặt ba mẹ đâu”.

      Thấy ta vui mừng hớn hở như thế, Giản An Dương cũng vui vẻ gật đầu cái, “Được, con lên trước , dạo bên ngoài lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt ”.

      Giản Uyển Linh nghe vậy, mím môi nhu hòa đáp tiếng, sau đó thướt tha duyên dáng lên lầu, chỉ là khi xoay người, nụ cười môi ta hoàn toàn thu lại, thay vào đó là nụ cười lạnh khát máu.

      câu của ba đánh thức ta, ta là con của Giản An Dương, ta có gia thế vững chắc để dựa vào, mặc dù Thiếu Văn ta cũng dám vứt bỏ ta.

      Về phần Ngu Vô Song, ta cũng chỉ ả đàn bà có hình dáng giống ta thôi, ta ngay cả chị em ruột thịt cũng giám giết, Ngu Vô Song đến gia thế cũng có là gì?

      Sau khi ta vào phòng, thể chờ được nữa vội lấy điện thoại từ trong túi xách Dior ra, đầu ngón tay run run bấm dãy số quen thuộc.

      Điện thoại rất nhanh được kết nối, mặt Giản Uyển Linh lên nụ cười quỉ dị, ánh mắt trầm u tối, giọng trầm thấp vang lên: “Lưu Quyền, giúp tôi giết người phụ nữ, tôi cho ông ba trăm vạn!”
      Last edited by a moderator: 3/4/15
      Thanh Hằng, dungggChris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57.1: Hai người đánh nhau, bắt đầu nghi ngờ (1).

      Editor: Lam Lan

      Giản Uyển Linh chưa bao giờ nương tay, sinh ra trong gia đình như thế, coi giao tiếp như bữa cơm thường có gì khó? Cũng chỉ có con Giản Uyển Như kia mới ngu như lợn, lúc nhận lời làm bạn của Thiếu Văn ở đại học năm nhất (GUL) nghĩ cách loại bỏ ta rồi.

      Lưu Quyền bên kia nghe vậy, giọng hơi dừng chút rồi cười: "Theo lý thuyết chuyện Giản dặn dò, tôi có chết cũng chối từ. Chỉ có điều cũng biết rồi đấy, bây giờ bên Bắc Kinh họp, quản rất nghiêm, gây án như vậy phải là phong cách của tôi!"

      Người đàn ông này là nhân vật tiêu biểu nhất đại diện cho thế lực đen tối của Nam Giang, tay có rất nhiều đất, Giản Uyển Linh cũng có chút giao tình với , bọn họ là bạn học tiểu học, camera ở hầm đậu xe Hằng Viễn năm đó cũng là do làm.

      "Bốn trăm vạn!" Giản Uyển Linh hiểu rất bản chất của , biết là công phu sư tử ngoạm nhưng ta vẫn cam tâm tình nguyện giao dịch, dù sao bây giờ việc diệt trừ Ngu Vô Song rất quan trọng với ta.

      "Tôi đánh giá cao tính cách dứt khoát này của !" Trong điện thoại, tiếng cười của Lưu Quyền càng lớn, nhưng cuối cùng vẫn từ chối: "Nhưng lần này vấn đề phải là có tiền hay , Giản và tôi quen nhau lâu vậy, chút chuyện này...."

      "Năm trăm vạn!" chưa hết bị Giản Uyển Linh lạnh giọng cắt đứt, ta cố ý hạ thấp giọng, nhíu chặt đôi mày kẻ đen, đáy mắt lạnh lẽo: "Lưu Quyền, hài lòng với số này chưa? Giản Uyển Linh tôi có tiền, chỉ cần giúp tôi làm xong chuyện này, còn sợ tôi bạc đãi sao?"

      ra phải tiểu thư nhà giàu nào cũng giàu có, có tiền cũng chỉ là trong nhà có tiền thôi, hơn nữa họ cũng chỉ được lấy tiền tiêu vặt.

      Nhưng Giản Uyển Linh thí khác, hàng tháng ta chỉ được tiền tiêu vặt, bởi vì Mạnh Thiếu Văn áy náy, phương diện tiền tài rất hào phóng với ta.

      Nhất là sau khi ta giả trang thành Giản Uyển Như, ta trở thành cổ đông lớn thứ hai của Giản thị sau Giản An Dương, hoa hồng hàng năm của công ty rất cao, mặc dù mấy năm giao tiếp cũng có ai dám khinh thường ta.

      "Được! Có những lời này của Giản Lưu Quyền tôi màng sống chết cũng đáng!" Thấy thái độ ta kiên quyết, Lưu Quyền cũng khách sáo dối trá, cười hỏi: " biết lần này là ai có mắt trêu chọc phải Giản vậy?"

      "Vợ chưa cưới của Hoắc Cố Chi!" Giản Uyển Linh đứng bên cửa sổ, nhìn đám cây xanh trong vườn hoa dưới lầu, đáy lòng dâng lên thù hận: "Tôi muốn băm ta làm trăm mảnh, thủ đoạn càng ác độc tiền của càng nhiều."

      ràng là mềm mại yếu đuối, nhưng lời lại khiến người ta rợn cả tóc gáy, cho dù Lưu Quyền là đàn ông sinh sống lưỡi dao cũng dám khinh thường ta, nghe ta như vậy, cất giọng: "Có phải xuất trong bữa tiệc đính hôn của ? Giản cứ yên tâm, tôi làm tốt, để người ta bắt được nhược điểm gì đâu."

      Giọng của người đàn ông trầm thấp, mơ hồ lộ ra dâm tà: " cũng biết rồi, tôi có rất nhiều đàn em, cứ phái mấy đứa cưỡi con quỷ đó nó còn sống được !"
      Cách làm như thế khiến Giản Uyển Linh rất hài lòng, ta mỉm cười: "Được, rất tốt! Tôi chính là muốn ta bị người ta làm nhục!"

      ta phải rất thích cao ngạo xuất trước mặt mọi người sao? ta (GUL) nhất định đạp cái tính khí cao ngạo ấy xuống.

      Hừ. . . . . . Đây chính là cái giá cho việc quyến rũ người đàn ông của ta (GUL) nàng quyến rũ nàng nam nhân giá cao, đừng tưởng có khuôn mặt giống ta là có thể đầu độc Thiếu Văn.

      . . . . . .

      "Đại ca, trâu bò, ở trong điện thoại mà cũng có thể cò kè mặc cả như vậy, lại còn có thể kiếm được nhiều tiền như thế nữa!" Lưu Quyền vừa cúp điện thoại, thằng em bên cạnh bắt đầu khen ngợi: "Đại ca, người có tiền có khác, tuỳ tiện ném ra năm trăm vạn mà chẳng có chút đau lòng nào!"

      Lưu Quyền ba mươi tuổi đầu vóc người cường tráng, chưa tới đẹp trai, người loại khí chất thâm trầm hung hãn dọa được rất nhiều người. Mặc dù thể so sánh với Mạnh Thiếu Văn hay Hoắc Cố Chi là nhân trung long phượng, nhưng cũng có loại hung dữ riêng.

      Hôm nay cũng có vùng trời của riêng mình ở Nam Giang, ra khi còn bé nhà cũng rất khá giả, chỉ có điều giữa đường sa sút, thôi học từ rất sớm, nhận cha nuôi mới có thể tiế"Đúng vậy, đúng vậy, xem ra con quỷ này rất có tiền. Đại ca, làm xong đơn hàng này, chúng ta có nên uy hiếp ta, lừa ta đưa nhiều tiền hơn ?" Trong đại sảnh, ít em cũng rối rít bàn luận.

      "Lừa cái rắm." Lưu Quyền nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại, đá phát vào tên đứng trước mặt : "Tao cho chúng mày biết, đừng nên đặt chủ ý lên ta. Người phụ nữ này chỉ có lòng dạ hiểm độc mà ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, chúng mày nghĩ uy hiếp ta chút ta sợ sao? chừng ta còn lật lại chúng mày ý!"

      Trong lúc chuyện, chợt nghĩ đến giọng điệu hận thù trong điện thoại của ta, bàn tay bỗng nắm chặt, híp mắt ra lệnh: "Buôn bán lớn tới rồi, tất cả đều phải lên tinh thần cho tao, phái người theo dõi vợ chưa cưới của Hoắc Cố Chi, lần giao dịch này mà thành đủ cho chúng mày sả láng thời gian đấy!"

      Lời này vừa ra, mấy chục người đàn ông tụ chung chỗ đều trợn to mắt, đáy mắt thoáng qua tham lam, khỏi trầm trồ khen ngợi, tinh thần minh mẫn.
      Thấy vậy, Lưu Quyền hài lòng gật đầu, dặn dò lượt, đợi đến khi mọi người rời khỏi hết nụ cười mặt mới nhạt . Nghĩ đến chuyện giao dịch cùng ta, khỏi nhếch môi thâm trầm nở nụ cười.

      Mạnh Thiếu Văn ơi Mạnh Thiếu Văn, mày phải tự xưng là chính nhân quân tử sao? Người bên gối mày mất hết tính người như thế, nếu mày mà biết có vẻ mặt thế nào nhỉ?
      . . . . . .

      chữ tình khiến người ta hồn khiên mộng nhiễu [1] dứt bỏ được, Mạnh Thiếu Văn là người đàn ông chung tình cho nên bây giờ ta vẫn phiền não vì quan hệ của mình với Giản Uyển Linh.

      [1] Việc làm cho người ta ngày đêm yên.

      "Thiếu Văn, ra ngoài chơi , cậu thể nể mặt chút à?" Đêm khuya, trong ánh đèn vàng dìu dịu, Lãnh Tĩnh Bách thấy Mạnh Thiếu Văn vẫn nản chí, nhịn được liền . ta khoác vai , mặt nở nụ cười hài hước: "Biết cậu là người si tình, ở cùng phòng với ta thôi mà, cậu làm gì phải bày cái bộ mặt ấy ra chứ!"

      “Được được! Tĩnh Bách sai, Thiếu Văn, phải tớ có ý gì đâu, nhưng mà ra ngoài thả lòng chút ! Cậu trưng cái mặt lạnh lùng ấy ra khiến các đều sợ chạy mất rồi kia kìa!”, Mạnh Thiếu Văn quả thực nổi tiếng là giữ mình trong sạch, nhưng tin tức quan hệ của ta và Giản Uyển Linh tan vỡ trong hội trường lan ra rất nhanh, hơn nữa nhân vật chính trong câu chuyện cũng lên tiếng phủ nhận khiến những người bạn thân của ta cũng hiểu chuyện này.

      “Mạnh tổng, chẳng lẽ em đủ xinh đẹp, phục vụ đủ tốt nên mới muốn gặp em?” Người phụ nữ ngồi bên cạnh Mạnh Thiếu Văn cũng khá xinh đẹp, gương mặt trái xoan, nét đẹp theo kiểu cổ điển, so với những người phụ nữ ăn mặc hở hang khác ta có quy tắc hơn nhiều, nhu mì điềm đạm ngồi đó, khác gì những khuê nữ đoan trang

      Chỉ là trời sinh ta có giọng như trẻ con, lúc này mở miệng, giọng mềm dẻo càng mê người hơn.

      Loại chuyện như thế này phải Mạnh Thiếu Văn chưa từng gặp qua, dù sao ngồi địa vị cao, mặc kệ có làm ăn buôn bán nghiêm chỉnh hay , vẫn luôn xuất những trường hợp như thế này, cho nên, trước kia chuyện làm ăn, ra vào những nơi như này là chuyện bình thường.

      , rất đẹp!”, biết là do mấy ly rượu, hay là do ánh đèn mập mờ bên trong, mà Mạnh Thiếu Văn cảm thấy như mình say, ta lắc đầu cái, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày giờ đây cũng bớt rất nhiều.
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57.2:

      Editor: Lam Lan

      Khó có người phụ nữ nào được ta khen là xinh đẹp, hai người đàn ông trong phòng bao sợ đến ngây người, Chu Minh Lãng nhanh ý, cười cười : “Ồ ồ, Tổng giám đốc Mạnh của chúng ta lại có thể khen người phụ nữ xinh đẹp sao, phải mặt trời mọc đằng tây rồi chứ? Dao Dao, em còn mau mời rượu Tổng giám đốc Mạnh, nhận được lời khen ngợi của cậu ấy, sau này em chắc chắn nổi tiếng rồi!”

      So với vẻ tuấn lãng tĩnh bách của Mạnh Thiếu Văn, Chu Minh Lãng cũng chẳng thua kém gì, ta là con trai độc nhất trong nhà, ở còn có bốn chị , quả nhiên là cục cưng bảo bối.

      Khi nhà họ Chu còn thất vọng vì có con trai, bà Chu đúng tròn bốn mươi lắm tuổi mang thai ta, cả nhà họ Chu từ xuống dưới ai nấy đều vui mừng hớn hở.

      Cho nên từ khi ta sinh ra đều thừa hưởng hết những vinh hoa phú quý, từ trước đến nay chỉ có người khác theo ta, chứ chưa từng có ai dám đến gây với ta.

      đến gia thế của nhà họ Chu, bốn người chị của ta bây giờ đều gả cho những người có máu mặt, phải loại mà người bình thường có thể trêu trọc nổi.
      Mạnh Thiếu Văn quả thực thường tới đây, nhưng chuyện cơ bản nhất lại chẳng bao giờ chịu làm.

      Những người đàn ông kia mấy năm nay vẫn lấy làm lạ, chẳng lẽ Mạnh Thiếu Văn chính trực huyết khí sôi trào, luôn giữ mình trong phương diện phụ nữ!

      Ôm thái độ tin, mọi người ít lần thử dò xét ta, nhưng kết quả cuối cùng đều là thất baii.
      ta từng tổn thương Uyển Như chỉ vì người phụ nữ khác, nên bao giờ ta cho phép mình tổn thương thêm lần nữa. Chủ yếu nhất là từ chuyện năm ấy, Uyển Như mất trí nhớ, lúc nào cũng có cảm giác an toàn, yếu ớt như đứa bé, ta cũng hết cách rồi, chỉ có thể tận lực hạn chế xa giao để đến bệnh viện cùng .
      Nhớ lại chuyện cũ khiến Mạnh Thiếu Văn khổ sở, ra khi đó ta cũng cảm thấy có chút xa lạ với Uyển Như, ta thích Uyển Như, chỉ đơn giản bởi dung mạo suất sắc, mà còn vì tính tính tình thiện lương mềm mại có thể cùng ta “vợ chồng hòa hợp”.
      Đột nhiên bây giờ Uyển Như trở nên như vậy, dù thế nào ta cũng thể tìm lại cảm giác năm đó, nhất là khi Ngu Vô Song đột nhiên xuất , càng làm khiến ta cảm thấy khó chịu.

      Trong lúc ta muốn lấy tay rót rượu, bàn tay trắng nõn như tuyết đột nhiên vươn ra.

      Thanh Dao, cũng chính là con át chủ bài của Mị Sắc, Đương Thanh Dao bưng ly rượu đến trước mặt ta, nhếch đôi môi đỏ mọng, ôn nhã cười: “Cảm ơn Tổng giám đốc Mạnh khích lệ, Thanh Dao yếu liễu đào tơ, nhận nổi lời khen này của Tổng giám đốc Mạnh”.

      Mị Sắc là nơi ăn chơi nổi tiếng của chốn Nam Giang, là sản nghiệp của nhà họ Chu, Đường Thanh Dao là con át chủ bài mà Chu Minh Lãng phải tốn bao nhiêu tiền của mời từ nơi khác đến, rất thú vị. phải là dạng con phấn son bình thường, mà là học sinh suất sắc của học viện mỹ thuật ở Nam Giang, còn là tài nữ.

      Giờ phút này, khuôn mặt ta đỏ hồng mời rượu Mạnh Thiếu Văn, khiến hai người bên cạnh cười mập mờ.

      Mạnh Thiếu Văn nhìn ta chằm chằm, cũng cự tuyệt, mà đưa tay nhận lấy, sau đó ngửa cổ uống cạn

      “Phì...”, thấy vậy, Lãnh Tĩnh Bách khỏi nhếch môi cười, “Thế là đúng rồi, ra ngoài chơi cần gì quan tâm nhiều như vậy? Đúng là sức quyến rũ của Thanh Dao quá lớn, có thể khiến Tổng giám đốc Mạnh hiểu phong tình phải nhận lấy rượu.

      Bên cạnh ba người đàn ông đều có người phụ nữ xinh đẹp, Chu Minh Lãng chơi đủ, bây giờ người mềm oặt, mặc cho người đẹp xoa bóp giúp mình.

      ta tà mị híp đôi mắt đen, cười nhìn Mạnh Thiếu Văn uống rượu, chợt lên tiếng hỏi: “Thiếu Văn, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, cậu cho tớ nghe , cậu với vợ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hay bên ngoài có người khác hay sao mà mà khiến sắc mặt cậu kém như vậy?”

      nên trách ta nghĩ nhiêu, chủ yếu là người em này của ta quá mức cao quý rồi! Đàn ông xa giao bên ngoài ít nhiều gì cũng phải chơi đùa chút, nhưng Mạnh Thiếu Văn lại khác, lúc nào cũng bày ra bộ dạng cấm dục, người nào biết còn tưởng cậu ta ở phương diện kia được chứ?

      Bây giờ người đàn ông vợ như mạng lại bị đồn ra những tin tức hay, nếu phải Giản Uyển Như có vấn đề, ta hoàn toàn nghĩ ra lý do gì khiến Mạnh Thiếu Văn luống cuống như thế.

      câu phải ấy bên ngoài có người khác”. Khiến Lãnh Tĩnh Bách nhịn được cười ha ha, ngay cả Mạnh Thiếu Văn sắc mặt lãnh trầm cũng thay đổi sắc mặt.
      ta chợt ngước mắt, cau mày nhìn Chu Minh Lãng, tỉnh táo : “Đừng có nghĩ nhiều, Uyển Như có ai cả”.

      “Hả? ấy có, chẳng lẽ cậu có?” Ngón tay trắng nõn của người đẹp đưa quả dâu tây, Chu Minh Lãng há miệng nuốt vào, đầu lưỡi còn quét qua ngón tay của kia.

      Người đẹp ngượng ngùng đỏ bừng mặt, đánh Chu Minh Lãng cái, nũng nịu : “Ghét!”

      phải đều , đàn ông hư, phụ nữ sao? như vậy chẳng lẽ em thích?” Chu Minh Lãng cười đùa với người đẹp trong ngực, nhướng mày chêu ghẹo Mạnh Thiếu Văn: “Thiếu Văn, cậu cũng đừng nên như vậy. Cái gì cần buông vẫn nên buông, cậu cần gì phải tự làm khổ mình nhiều năm như vậy chứ. Quả năm đó Uyển Như vì cậu mới bị thương, nhưng cậu bồi thường nhiều năm như vậy còn chưa đủ? Kết hôn phải trò đùa, cậu suy nghĩ kĩ?”

      Trong buổi lễ đính hôn kia, vừa đúng lúc ta công tác nước ngoài nên thể về, nếu ta với bạn, hôn nhân và đương hoàn toàn giống nhau.
      Như bọn họ bây giờ, muốn chơi thế nào ai dám quản? Nhưng kết hôn rồi, bên cạnh luôn có vợ quản thúc, kè kè bên người tha.

      Hơn nữa người như Giản Uyển Như sống cuộc sống con nhà giàu càng khiến người ta ghen ghét, dựa vào gia thế bản thân hơn người, cuộc sống này cảm thấy quá nhàm chán, liền lôi chuyện gia đình ra .

      “Khụ khụ, cậu có chừng mực tí !”, Lãnh Tĩnh Bách và Mạnh Thiếu Văn mới thực là bạn thân, Chu Minh Lãng chỉ là bạn cấp ba của Mạnh Thiếu Văn.

      So với Chu Minh Lãng biết giữ miệng, Lãnh Tĩnh Bách bình ổn hơn nhiều, mặc dù biết chuyện xảy ra nhưng ta cũng thẳng: “Minh Lãng, cậu ít hai câu , Thiếu Văn phải người hồ đồ, chuyện tình cảm chẳng ai trước được điều gì, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!”

      Chu Minh Lãng cũng biết Giản Uyển Như, ở trong thành phố này có ai biết phong thái của hai chị em nhà họ Giản?

      Chỉ là đối với những người con như thế này, từ trước đến giờ ta đều gần mà xa, phụ nữ đều giống nhau, ta cũng cảm thấy những thiên kim tiểu thư cao quý so với những người phụ nữ kiều mị mà ta thường gặp vào ban đêm khác nhau ở chỗ nào.
      Nếu như Giản Uyển Như trước khi mất trí nhớ khiến ta bài xích Giản Uyển Như tại khiến ta chán ghét, cũng biết vì sao mà Thiếu Văn còn có thể ngã vào? Chẳng lẽ đời này hết phụ nữ rồi hay sao?

      Hai người đàn ông xướng họa, ngược lại chính chủ cũng lên tiếng, chất lỏng lạnh lẽo dần trôi xuống cổ họng, nhưng áp chế được ngọn lửa bùng cháy trong tim ta.

      Mạnh Thiếu Văn phải biết mình và Giản Uyển Linh có vấn đề, chỉ là áy náy nhiều năm qua trở thành hòn trong ngực, cho nên ta thể nặng với dù là câu. Cho nên ta vẫn luôn lựa chọn lảng tránh, chiều nay bố vợ gọi điện, bảo ta đến đón Uyển Như.

      Đón về rồi sao chứ? Giữa bọn họ còn có vướng mắc, lần này giải quyết, lần sau vẫn tiếp diễn.

      “Dựa vào chính mình? Ha Ha, cậu cái gì vậy biết được nữa, dễ nghe là ý thức trách nhiệm, khó nghe chính là khó chịu!” Chu Minh Lãng từ được nuông chiều, đối với những người em này, ta cũng chẳng biết gì thêm: “Thiếu Văn, cậu , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trước đây phải cậu rất Uyển Như sao, sao bây giờ lại thành ra thế này?”

      Đừng trách ta suy nghĩ nhiều, người đàn ông này trước đây quá mức si tình, bây giờ cậu ta lại lạnh lùng như vậy, vợ cũng bỏ về nhà mẹ rồi mà chẳng có ý đến đón, là khiến người ta khó hiểu.
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57.3:

      Editor:: Thiến Tiếu Tiếu

      Sau khi Uyển Như mất trí nhớ rất sợ gặp người lạ, lúc cứu lên bờ chỉ còn nửa cái mạng, uống nhiều nước biển như vậy làm giọng cũng biến đổi.

      Nhưng mà những thứ này cũng có vấn đề, có thể tiếp nhận mất trí nhớ hay biến đổi giọng , \3T of DLQĐ/ thứ có cách nào tiếp nhận là tính tình của Uyển Như tại.

      Mất trí nhớ có thể hoàn toàn thay đổi người? Làm trở nên xa lạ?

      Lãnh Tĩnh Bách từng nghe những lời này, cho nên ta khá bình tĩnh.

      Nhưng Chu Minh Lãng lần đầu tiên biết, ta kinh ngạc mà trợn to con ngươi, đáy mắt khó nén mà xuất tia sửng sốt: "Cậu gì vậy? Cậu đừng với tôi là cậu Giản Uyển Như trước kia, cậu Giản Uyển Như sau khi mất trí nhớ?"

      hiểu loại chuyện ngược luyến tình thâm gì đó, tuy hồi tiểu học ta bắt đầu đương, cho đến bây giờ cũng biết qua lại với bao nhiêu , nhưng ta chưa từng gặp tình huống như thế.

      Nhìn người đàn ông đối diện lộ ra vẻ nặng nề, Chu Minh Lãng rất phúc hậu nở nụ cười: "Thiếu Văn, ra tôi rất tò mò, bộ dáng hai viên ngọc trai của nhà họ Giản giống nhau y như đúc, làm cho người ta phân biệt ra được. Năm đó sao cậu lại chọn người chị, chẳng lẽ cậu có tình cảm với em sao?"

      phải ta chưa thấy sinh đôi, nhưng chị em nhà họ Giản giống nhau như đúc làm cho người ta ngạc nhiên.

      ra học trung học ở Nam Giang mấy năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai chị em phân , cũng biết tại sao Thiếu Văn có thể phân biệt ràng?

      Lời này vừa ra, khiến khuôn mặt Mạnh Thiếu Văn trắng bệch, nhưng ánh đèn bên trong phòng khá ảm đạm nên ai chú ý.

      Chuyện này để lại nỗi đau trong lòng , nếu năm đó làm ra chuyện khốn nạn như vậy, mọi chuyện bây giờ khác?

      Nếu Uyển Như mất trí nhớ vì , bây giờ bọn họ cãi nhau, cũng có cục diện như ngày nay!

      "Tôi , vợ của cậu cái gì cũng tốt, rất nhã nhặn, lịch và dịu dàng. Đổi lại là tôi, tôi khá thích Giản Uyển Linh hơn, vừa thông minh vừa lanh lợi, năm đó tuổi còn trẻ mà làm việc cách xuất sắc ở Giản thị!" Bên cạnh playboy như Chu Minh Lãng thiếu người phụ nữ, ta thấy hầu hết các kiểu người đẹp.

      Cho nên bọn họ thích con nhà quyền quý lại đàng hoàng, loại con ngược lại mới có thể hấp dẫn bọn họ.

      Năm đó, Giản Uyển Linh phải loại như vậy, ràng nhu nhược tinh khiết, nhưng lại làm ra chuyện làm người ta rớt mắt kính, ta có tính tình sôi nổi, tỏa sáng, khác với nét đẹp lạnh lùng của Giản Uyển Như. Có lẽ mọi người tôn như Giản Uyển Như lên làm nữ thần, nhưng ta cảm thấy bé Giản Uyển Linh sống động hoạt bát như vậy làm cuộc sống trở nên thú vị.

      Hơn nữa, mỗi lần bé kia nhìn thấy Thiếu Văn đều thẹn thùng e lệ, nghĩ tới đây, trong mắt Chu Minh Lãng lóe lên tia hứng thú nhàn nhạt, nhìn chăm chú vào mắt Mạnh Thiếu Văn, khỏi ra tia mập mờ: "Thiếu Văn, , năm đó sao cậu phân chị em nhà họ Giản vậy? Tôi nhớ lầm Giản Uyển Linh cũng cậu, phải ? Mỗi lần cậu đến tìm chị mà gặp ta, ta đều xấu hổ. bé bình thường kia cũng . . . . . . ."

      "Minh Lãng!" ta còn chưa hết lời bị Lãnh Tĩnh Bách cắt đứt, Thiếu Văn chỉ im lặng lên tiếng, nhưng ta (LT8-) nhìn nổi nữa.

      Vị thiếu gia này là quen làm theo ý mình, căn bản suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, hơn nữa sau khi ta tốt nghiệp trung học liền ra nước ngoài du học, nào biết tình cảm nồng nàn của Thiếu Văn và Giản Uyển Như: "Cậu chuyện ai cậu câm đâu, Thiếu Văn lại hỏi cậu về chuyện của Giản Uyển Linh, yên lành mà cậu về ta làm cái gì?"

      Người phụ nữ kia tâm kế thâm trầm, ra cũng biết ta thích Thiếu Văn từ sớm, nhưng ngờ, to gan như vậy, người phụ nữ dám sát hại chị ruột, còn có cái gì gọi là lương tâm?

      Chu Minh Lãng bị "điểm danh" hiểu gì, ta nhún nhún vai, khuôn mặt tuấn tú treo nụ cười nhạt: "Tĩnh Bách, ra cũng có lúc tôi đồng ý với quan điểm của các cậu, hai chị em nhà họ Giản cùng nhau rơi xuống biển, cuối cùng Giản Uyển Như còn sống, tôi biết ta may mắn hay thủ đoạn cao siêu đây!"

      chuyện, ta liếc mắt nhìn Mạnh Thiếu Văn trầm mặc chằm chằm: "Thiếu Văn, chúng ta đều là em tốt nhiều năm, tuy những năm trước tôi ở nước ngoài du học, thường xuyên gặp mặt nhau, nhưng vẫn có tình nghĩa. Người vợ xinh đẹp của cậu phải là người đơn giản, ta biết cậu áy náy với ta nhiều năm như vậy, ta ngồi vững cái ghế thiếu phu nhân Mạnh, cậu nhìn lại cậu bây giờ , khí phách đàn ông đâu rồi, hoàn toàn là thê nô (*)."

      (*) Thê nô: nô lệ của vợ, thấy để nguyên hay hơn.

      Giản Uyển Như đơn giản?

      Lời này vừa ra, Lãnh Tĩnh Bách khỏi giễu cợt, ta vỗ bả vai người đàn ông bên cạnh, mặt mang nụ cười hài hước: "Minh Lãng, cậu lầm rồi. Người trong nhà Thiếu Văn là yếu đuối trói gà chặt, bộ dáng ta vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo như trước, tại thân thể cũng được tốt. Đối với ta mà , Thiếu Văn chính là trời của ta, là Thiếu Văn nắm chắc ta trong lòng bàn tay mới đúng."

      Hai viên ngọc trai của nhà họ Giản đúng là rất nổi tiếng, nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc là tuy bộ dáng hai người giống hệt, nhưng đường lại khác nhau hoàn toàn.

      Giản Uyển Linh rất có thủ đoạn, chưa tốt nghiệp thực tập ở Giản thị. Mà Giản Uyển Như sống trong cuộc sống như tranh vẽ, như sinh ra từ nghệ thuật, đúng là rất xinh đẹp, nhưng nhiễm khói lửa nhân gian, làm cho người ta có cảm giác xa cách.

      Nếu Giản Uyển Linh có mưu từ trước, ta (LT8-) chắc chắn tin, nhưng Giản Uyển Như? ta thể tin. Theo , người phụ nữ như là loại thanh cao, khinh thường việc tranh đoạt danh lợi.

      "Tĩnh Bách, cậu thể hiểu hết người phụ nữ!" Chu Minh Lãng liếc Lãnh Tĩnh Bách cái, hết đạo lý này đến đạo lý khác: "Người phụ nữ bình thường đều khẩu thị tâm phi. Hai viên ngọc trai của nhà họ Giản mâu thuẫn phải là chuyện ngày ngày hai, nhưng cuối cùng người Thiếu Văn còn sống, chẳng lẽ ta phúc lớn mạng lớn? Tôi tin."

      Càng ta càng cảm thấy có lý, có loại cảm giác thỏa mãn sau khi phá án: "Hơn nữa a, ta phải mất trí nhớ sao? chừng bên trong còn có tình! Vừa biến đổi giọng , lại vừa mất trí nhớ, sao ta lại xui xẻo như vậy? Lại tiếp, tại y thuật phát triển như vậy, bệnh mất trí nhớ cũng trị được sao?"

      ta hiểu nhiều về chị em nhà họ Giản, nếu có biết, là tin tức chị em tương tàn, làm náo động Nam Giang vào năm đó.

      năm sau, ta vừa trở về nước, mâu thuẫn với cha mẹ vì tiếp nhận sản nghiệp của nhà. Sau khi nhà họ Giản bị người ta hung hăng gièm pha, cổ phiếu liên tục rớt giá, may là cuối cùng nguy cơ được xử lý nhờ quan hệ xã hội, nếu chuyện này cũng kết thúc nhanh như vậy.

      "Được rồi. khác nhau bao nhiêu." Thấy bạn tốt hào hứng như vậy, Lãnh Tĩnh Bách cũng tiện thêm. Nhưng đó là vợ của Thiếu Văn, dựa vào cái gì mà người ngoài như họ có thể bình phẩm từ đầu tới chân?.

      “Giản Uyển Như tốt hay xấu cũng liên quan gì đến chúng ta. Chỉ cần Thiếu Văn thích là được!"

      thích sao?

      Nhạc lượn lờ trong phòng, Mạnh Thiếu Văn nghe đoạn đối thoại của hai người đàn ông này, tuy mấy câu phân tích của Chu Minh Lãng xuôi tai, nhưng cẩn thận nghĩ lại thấy có chút đạo lý.

      Uyển Như là sai, nhưng sau khi Uyển Như mất trí nhớ hoàn toàn thay đổi.

      Năm đó, lòng xoa dịu nỗi đau cho Uyển Như, nào có tốn công tìm hiểu ? Bây giờ nghĩ lại, điểm đáng ngờ chồng chất!

      Mạnh Thiếu Văn còn trẻ được mọi người tán thành, phải ưu tú, mà là ở Hằng Viễn, là người thừa kế quyết đoán, tồn tại của là tương lai, là hi vọng của Hằng Viễn.

      Có lúc chỉ cần câu thức tỉnh người trong mộng, nghĩ tới đây, ánh mắt Mạnh Thiếu Văn thâm trầm, ánh mắt chuyển cái, rơi vào người Lãnh Tĩnh Bách, cẩn thận : "Tĩnh Bách, tôi muốn cậu giúp tôi chuyện, cậu phải điều tra bối cảnh của Ngu Vô Song. Thân phận của ta được Hoắc Cố Chi làm giả, bên Kyoto có thế lực ngăn trở, tôi điều tra lâu cũng điều tra được."


      Bạn chơi từ của tại nhậm chức ở phủ thị chính, đường của hai người khác nhau, Hằng Viễn xác thực ảnh hưởng đến thành thị Nam Giang này.

      Nhưng cho cùng, chỉ là thương nhân, thể so sánh với người có bối cảnh quân đội như Hoắc Cố Chi.

      "Ngu Vô Song?" Lãnh Tĩnh Bách ngờ vẫn qua lại với người phụ nữ kia, cau lông mày mực, bày tỏ đồng ý: "Thiếu Văn, cậu biết ta? Hoắc Cố Chi này cũng là buồn cười, Ngu Vô Song có thân phận gì mà cần phí hết tâm tư như vậy?"

      Nghe thấy ba chữ kia, vẻ mặt Mạnh Thiếu Văn cứng lại, đáy lòng có chút buồn bực.

      chợt nhớ lại, mỗi lần gặp và Uyển Như, vẻ mặt Ngu Vô Song đều oán hận, ràng bọn họ chỉ mới quen,tại sao hận bọn họ như vậy?

      "Ngu Vô Song có phải là người phụ nữ xuất trong dạ tiệc từ thiện ngày đó?" Những chuyện mua danh trục lợi, Chu Minh Lãng cũng thích, ngày đó cũng tham dự, nhưng ngờ vì vậy mà bỏ lỡ trận náo nhiệt: "Thiếu Văn, nghe cậu quyên chiếc nhẫn nhưng lại bị Thái Tử Gia Guard mua với giá mười triệu, là sao?"

      Chu Minh Lãng và Mạnh Thiếu Văn là bạn cùng lứa tuổi, nhưng bởi vì từ sống ở trong đám phụ nữ nên tính tình có chút nhiều chuyện.

      Nghĩ đến tin tức đó ngày trước, ta khỏi nhếch môi, nở nụ cười đầy hứng thú: "Lâm Vinh Gia nhất định có thù oán với cậu, nếu làm như vậy. Nhưng mà, mấy ngày nay thằng nhóc này rất hư hỏng, phá của như vậy, người thông minh như lão già nhà sao mà chịu được? !"
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      Chris thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57.4

      Editor:: Thiến Tiếu Tiếu
      Lại , lão già nhà họ Lâm cũng cuồn cười, ông ta là người Hongkong, từ trước đến giờ vẫn tính toán tỉ mỉ, ngờ lúc còn trẻ lại có bản lĩnh cưới được công chúa Quý tộc quốc.

      đến Lâm Vinh Gia, sắc mặt Mạnh Thiếu Văn càng ngày càng đen, giọng lạnh lùng, còn phong độ mà : " được nở mày nở mặt, nhưng đồng dạng, mất mười triệu, Hội Đồng Quản Trị chắc bỏ qua cho . Yên tâm , thời gian phiền lòng nhiều hơn tôi"

      " ra là như vậy." Chu Minh Lãng nghe vậy gật đầu cái hiểu , mắt phượng hẹp dài của ta nhìn lướt qua nụ cười dịu dàng của Đường Thanh Dao ngồi bên cạnh MạnhThiếu Văn, vui vẻ mặt càng lúc càng lộ : "Thiếu Văn, tôi thấy thời gian cũng sớm, cậu đừng về, ngủ lại lầu ! Dao Dao ngưỡng mộ cậu lâu, tối nay hãy để ấy. . ."

      còn chưa hết lời, Mạnh Thiếu Văn lạnh mặt đứng lên, lấy tay đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, giọng có chút tức giận: "Tôi toilet, xong rồi về! Cậu cứ hưởng dụng những người đẹp như vậy !"

      Dứt lời, mặt lạnh đẩy cửa ra ngoài, khí chất cấm dục khắp người làm người ta nhìn mà sợ.

      Chu Minh Lãng nở nụ cười, mặt ta lộ vẻ cảm thán nhìn Đường Thanh Dao: "Dao Dao, đừng trách tôi giúp . em của tôi là tên si tình, nhìn bộ dáng của cậu ấy như vậy, đời này cũng chỉ nhận Giản Uyển Như làm vợ cậu ấy, người phụ nữ khác muốn chen vào cũng là chuyện dễ dàng."

      Tuy Đường Thanh Dao bán thân, nhưng thực tế chưa bị người đàn ông nào nhúng chàm, phụ nữ bảo vệ thân thể còn trinh đúng là khó mà kiếm được.

      Chu Minh Lãng cũng biết bản chất của ta, mới đồng ý bảo vệ ta chu toàn, Nhưng ngờ nhìn trúng em tốt của ta là Mạnh Thiếu Văn.

      Nếu là người đàn ông khác có thể giải quyết, nhưng đổi thành Thiếu Văn, ta tin chắc, lần này Dao Dao chiếm được tiện nghi gì.

      Đường Thanh Dao bị Mạnh Thiếu Văn vô tình đẩy ngã ghế sa lon chậm rãi đứng dậy, thân thể mềm mại đứng thẳng, sửa lại làn váy chút, môi hồng nở nụ cười nhạt: "Ông chủ Chu cứ đùa, tôi chỉ là người phong trần bán rẻ tiếng cười, có tài đức gì để Mạnh tổng nhìn trúng? Hôm nay có thể may mắn thấy phong thái của Mạnh tổng, tôi rất thỏa mãn rồi."

      Người phụ nữ này như ma quỷ trong đêm, mặt khác, cao quý biết bao nhiêu so với người ngồi ghế lô này, nếu biết trước thân phận của , sợ rằng ai tin làm nghề này.

      Tuy Lãnh Tĩnh Bách từ nghe qua chuyện của này, nhưng đây là lần đầu tiên biết quan hệ giữa và Chu Minh Lãng, hơn nữa nhìn bộ dáng này của , có ý với Thiếu Văn?

      Nhưng mà trái tim Thiếu Văn sớm thuộc về người phụ nữ vào nhiều năm trước, mặc kệ người phụ nữ khác có xinh đẹp thế nào, cũng nhìn hai lần.

      . . . . . .

      Buổi tối Mạnh Thiếu Văn uống nhiều rượu, mấy năm nay rất ít xã giao, ngờ tửu lượng kém nhiều.

      Đứng trước gương trong toilet, dùng nước lạnh rửa mặt nhiều lần, lúc này mới áp chế chóng mặt.

      Trong gương có thể thấy hai hàng lông mày lộ ra vẻ u sầu của người đàn ông, Mạnh Thiếu Văn vừa cầm khăn lau gương mặt ươn ướt, vừa tự giễu vừa cười: biết khuyết điểm trong tính tình của mình, nhưng lại có cách nào chiến thắng.

      Nếu hơi bạc tình, tại xảy ra mâu thuẫn với Uyển Như, cũng có tâm tình khó chịu như thế.

      Sau khi sửa sang xong tất cả, mới ra khỏi toilet, theo hướng thảm dài hành lang, đột nhiên chạm mặt người đàn ông.

      Mặt hai người cùng hướng về nhau, Lâm Vinh Gia giật mình, Mạnh Thiếu Văn dừng bước lại, ánh mắt lóe lên.

      Lúc này chính là cuộc sống nào nhiệt về đêm, Lâm Vinh Gia từ trước đến giờ là playboy, bây giờ mới bắt đầu tiết mục giải trí của ngày hôm nay, nhưng ngờ gặp phải Mạnh Thiếu Văn ở đây.

      phải là người đàn ông tốt được mọi người công nhận sao? Sao trễ như vậy còn về với đồ giả mạo kia, ngược lại xuất ở đây?

      Mạnh Thiếu Văn đến nay còn nhớ thù cũ giữa với người đàn ông này, chiếc nhẫn kia rất quan trọng với , nhưng cuối cùng lại bị làm hỏng.

      Nhưng mà hôm nay phải lúc lý luận, có tranh đấu gì, cứ để bọn họ so chiêu thương trường.

      Nghĩ vậy, Mạnh Thiếu Văn lựa chọn nhìn , chân dài bước lên phía trước, cơ bản định gây mâu thuẫn

      Nhưng mà Lâm Vinh Gia hiền lành gì, khi lướt qua nhau, chợt nở nụ cười châm chọc: "Nhìn sắc mặt Mạnh tổng thối, chẳng lẽ còn ghi hận trong lòng? Tôi chỉ nhận ủy khác của người khác nên phải cố gắng làm việc, giúp người bạn cũ, ấy muốn chiếc nhẫn này lưu lạc bên ngoài."

      Dưới ánh đèn bóng vàng, giọng trầm thấp khàn khàn, trong giọng lộ ra tia bí .

      Mạnh Thiếu Văn nghe vậy, nhất thời dừng bước, dùng mắt nhìn người đàn ông sau lưng chằm chằm, đáy mắt khó nén tia kinh ngạc: "Người bạn cũ? người bạn cũ của là nam hay nữ? Tại sao muốn chiếc nhẫn kia?"

      *Tiếu Tiếu: Giải thích chút, từ (他) và từ nàng (她) phát giống nhau, nên Mạnh Thiếu Văn mới hỏi là người bạn của cũa Lâm Vinh Gia là nam hay nữ.

      cảm thấy, kể từ khi đính hôn, chuyện kỳ lạ ngừng xuất .

      Đầu tiên là Hoắc Cố Chi mang theo người phụ nữ trở về, mà người phụ nữ kia lại giống Uyển Như sáu phần, giọng của người đàn ông này lại lộ ra trào phúng nhàn nhạt.

      Mỗi người bọn họ như biết bí mật gì đó, chỉ có biết gì hết!

      "Mạnh tổng muốn biết?" Bộ dạng Lâm Vinh Gia lười biếng, nhướng mày kiếm, khó có được tính tình dễ chịu mà : "Vậy cho tôi biết, thích Giản Uyển Như bây giờ hay là Giản Uyển Như trước khi mất trí nhớ ?"

      Lâm Vinh Gia thừa nhận, lúc còn trẻ có suy nghĩ đồi bại với chị em nhà họ Giản, dù sao dáng dấp hai viên ngọc trai nhà họ Giản tuyệt diễm động lòng người như vậy, người đàn ông nào mà ái mộ? YY (*) ở trong lòng phen?

      *YY: ý dâm

      Nhưng khi lớn hơn chút, còn xem trọng nữ sắc, mới bắt đầu hiểu nội tâm người phụ nữ.

      Cũng như Giản Uyển Như, ràng là bé nhu nhược, lại giả bộ lãnh diễm cao quý, làm thích trêu chọc trong thời gian rất dài, vì muốn xé nát mặt nạ của .

      "Chuyện này liên quan đến !" Mí mắt Mạnh Thiếu Văn giật giật, hậu quả say rượu kéo tới, đầu choáng váng, nhưng vẫn còn ý thức.

      Trước mặt người đàn ông này, cho phép mình phạm sai lầm: "Lâm tiên sinh giàu có, tùy tiện vung tay là tốn mười triệu, làm cho người ta theo kịp. Tôi có thể tính toán việc bất lịch của ngày đó, nhưng mời cho tôi biết bạn cũ của là nam hay nữ?"

      Từ trước đến nay, Mạnh Thiếu Văn đều là quý công tử khiêm tốn, tại tuy uống nhiều rượu, tim gan tỳ phổi trộn cùng chỗ làm rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng duy trì phong độ: "Chuyện này rất quan trọng với tôi, mong Lâm tiên sinh cho biết."

      Nhưng phải ai cũng thích bộ dáng này của Mạnh Thiếu Văn, thấy sĩ diện trước mặt , Lâm Vinh Gia thầm mắng câu: người đàn ông giả tạo.

      Hai người cùng là thương nhân, loanh quanh trong vòng tròn này, cúi đầu thấy nhưng ngẩng đầu gặp, nhưng lần này Lâm Vinh Gia quan tâm nhiều.

      vỗ tay tạo thành tiếng vang dội, nụ cười trong đáy mắt càng châm chọc: "Mạnh Thiếu Văn, cậu ghê tởm! Cậu là loại người gì tôi còn biết sao? Đừng giả tạo trước mặt tôi. Cậu phải luôn luôn luôn tự xưng là người đàn ông tốt của thế giới mới sao? Sao có ở nhà ở bên vợ mà chạy tới đây buông thả?"

      Từ trước đến giờ, Lâm Vinh Gia phải loại người dễ chung sống, là con trai độc nhất trong nhà, được cha thương mẹ , lại có ai cạnh tranh, là đối tượng được mọi người ngưỡng mộ.

      Ngày đó mâu thuẫn với Ngu Vô Song, tối nay đều phát tiết lên người Mạnh Thiếu Văn, nhíu mày cao hơn, lạnh lùng hung ác : " sợ? Chẳng lẽ phân được?"

      Đúng, thừa nhận, Giản Uyển Như và Giản Uyển Linh có dáng dấp rất giống nhau, rất khó làm cho người ta phân . Năm đó, lần đầu tiên tới nhà họ Giản làm khách cũng nhìn , sau đó trưởng thành, mới dần dần quen thuộc.

      Nếu giữa bọn họ là ân ái ? Năm năm, chẳng lẽ ta biết Ngu Vô Song là ai?

      Dù Mạnh Thiếu Văn lịch đến đâu cũng có giới hạn của mình, người đàn ông này lại nhiều lần dùng lời đả kích , cuối cùng nhịn được, giơ quyền đánh vào bụng , động tác nhanh, hung, chuẩn: "Rửa sạch miệng cho tôi, Lâm Vinh Gia, đừng tưởng mỗi lần tôi yên lặng lên tiếng là có thể làm tới, người tôi liên quan gì đến ?"

      Tối nay, Lâm Vinh Gia cũng uống rượu, vốn đứng ổn, bây giờ bị hung hăng đánh quyền, nhất thời tựa vào tường, thầm thở hổn hển.

      Thấy vậy, trong mắt Mạnh Thiếu Văn thoáng qua tia hài lòng, từ tập thể dục, mặc dù học những chiêu thức lợi hại, nhưng cũng biết số chiêu đánh nhau cơ bản.

      "Miệng chó mọc ra ngà voi." Bỏ lại câu lạnh lùng, Mạnh Thiếu Văn bình tĩnh nữa mà xoay người, nếu chịu , vậy tự mình điều tra .

      Thấy muốn , Lâm Vinh Gia tựa vào tường hít thở cũng nhẫn nại được nữa, nhanh chóng bò dậy, bổ nhào về Mạnh Thiếu Văn từ phía sau, bàn tay nắm chặt thành quyền, ra tay biết hung ác hơn bao nhiêu lần.

      "Mạnh Thiếu Văn, có mắt như mù, bị lừa cũng đáng lắm!"
      Last edited by a moderator: 6/4/15
      ChrisMiken Ha thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :