1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tố thủ khuynh thiên, tà quân cưng chiều phi - Diễm Hỏa Diễm (24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Bắt đầu cứu người

      Long Lăng Thiên ở bên cạnh nhìn Lạc Khinh Ca cái, đáy mắt thoáng qua chút tìm tòi nghiên cứu thú vị.

      lên tiếng, bất quá, Vân Cuồng ở bên cạnh nhiều năm tự nhiên hiểu chủ tử có ý gì, ở trong bóng tối, án binh bất động.

      Bắc Thần Linh Nhi xuất kiếm càng ngày càng mạnh, người đại ca sơn tặc có nhiều chỗ bị kiếm phong quét qua làm bị thương, dần dần cũng chống đỡ được mấy.

      Cái khác bọn sơn tặc đứng ở bên cũng xuất thủ cứu giúp, bởi vì đại ca của bọn họ hạ lệnh cho bọn họ hỗ trợ bọn họ thể động thủ, hết thảy nghe theo chỉ huy của đại ca.

      "Dâm tặc, chết !" Bắc Thần Linh Nhi kiều hô to tiếng, cầm kiếm ác độc đâm tới đại ca sơn tặc .

      Đại ca sơn tặc cuống quít lui về phía sau, hiểm hiểm tránh được kiếm này, bất quá, trong lòng lại có chút sợ hãi.

      Vừa rồi nếu phải phản ứng nhanh cái mạng này của khó mà giữ được, nghĩ tới nữ rử này cũng rất lợi hại .

      thể cùng nàng tiếp tục đánh nhau, nếu , người thua thiệt nhất định là .

      Trong mắt đại ca sơn tặc chợt lóe lên tía giảo hoạt, nhanh đưa tay vào trong vạt áo, hướng tới chỗ Bắc Thần Linh Nhi: "Cho ngươi nếm thử mùi vị của mê thất tán."

      cỗ sương mù màu trắng bay tới chỗ Bắc Thần Linh Nhi, nàng cuống quít nín thở, nhưng quá muộn, nàng hít phải chút.

      giây sau, tứ chi bắt đầu vô lực, cả người ngã nhào đất.

      "Đại ca sơn tặc, quá hèn hạ vô sỉ, đánh lại người ta sử dụng ám chiêu." Lạc Khinh Ca khinh bỉ bĩu môi .

      " phải ngươi , là sơn tặc sao." Sơn tặc cùng ngươi đạo lí giang hồ ư, nếu có, vậy tại sao bọn họ còn làm sơn tặc.

      Lạc Khinh Ca: "..."

      Bất quá, tiểu tử thúi này có lý.

      Vân Cuồng núp trong bóng tối thực muốn điên rồi, Lam Linh công chúa bị bắt mà hai người này vẫn còn ở nơi này thảo luận việc sơn tặc có đạo đức hay .

      Đại ca sơn tặc nhìn xuống Bắc Thần Linh Nhi ngã mặt đất, dâm tà cười tiếng: "Tiểu mỹ nhân, có phục hay , ha ha ha..."

      xong, liền bắt đầu cười ha hả.

      Bọn sơn tặc đứng bên hô to: "Đại vương vạn tuế, đại vương võ công cái thế, vô địch thiên hạ."

      Bọn họ vô liêm sỉ ca công tụng đức, hoàn toàn bỏ qua việc đại ca sơn tặc vừa rồi ra chơi đểu.

      "Tiểu thư." Cầm Nhi vội vàng chạy tới, muốn đem Bắc Thần Linh Nhi đỡ lên.

      Bởi vì sức lực của nàng rất yếu nên vừa mới đem Bắc Thần Linh Nhi kéo cách mặt đất hai người liền cùng nhau ngã xuống đất.

      Nàng cắn răng căm tức nhìn đại ca sơn tặc , "Kẻ sơn tặc kia, ngươi là đồ hèn hạ vô sỉ, thế nhưng lại bỏ thuốc tiểu thư, quá vô sỉ."

      Bắc Thần Linh Nhi kéo tay nàng: "Cầm Nhi, thôi , cùng những tên bại hoại này chuyện làm sao có đạo lí được."

      Nơi này mặc dù cách Đế Đô xa, nhưng lại là đoạn đường hoang tàn vắng vẻ.

      Bọn họ trì hoãn ở chỗ này thời gian dài như vậy, cũng chưa từng thấy có người qua.

      Trước tiên, nàng phải phát tín hiệu cầu cứu, cứu binh chắc sang bên này.

      Nếu được, nàng đành phải ra thân phận của mình rồi, cũng biết có thể dọa sợ bọn sơn tặc này .

      Đại ca sơn tặc nghe đối thoại giữa các nàng, hừ hừ mũi, khoát tay với bọn thuộc hạ: "Dẫn các nàng lên xe ngựa, chúng ta trở về sơn trại."

      vừa dứt lời, lập tức có hai gã sơn tặc ra, người kéo cái, đem các nàng chủ tớ hai người nhét vào trong xe ngựa.

      Mọi người đem tát cả mọi thứ của bọn tùy tùng ngã xuống đất, vơ vét lần, khẽ chỉnh đốn, chuẩn bị trở về.

      Vở kịch hay xem xong rồi, nên xuất thủ cứu người.

      Lạc Khinh Ca sờ sờ cằm, nghiêng đầu với Long Lăng Thiên: "Tiểu Thiên Nhi, tại đệ trèo lên cây, đừng để cho ai phát , bên kia có cái hố do thợ săn đào lên, ta qua dụ những người kia tới bên cạnh cái hố."

      "Làm sao ngươi biết ở đó có cái hố?" Ánh mắt Long Lăng Thiên híp lại, hứng thú hỏi.
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Phượng Nguyên quận chúa

      "Mặc dù bẫy rập đắp ít cành khô lá vụn, nhưng nếu như ngươi như nhìn kỹ, có thể phát ra lá ở bẫy rập cùng lá ở bên giống nhau, ràng điều này cho thấy chỗ đó bị người động tới, cái hố này chắc chỉ mới đào được vài ngày." Lạc Khinh Ca nhẫn nại giải thích cho Long Lăng Thiên.

      Đôi mắt tinh tường của Long Lăng Thiên chớp chớp vài cái rồi lại hạ xuống, đáy mắt càng lúc càng thâm trầm.

      Thời điểm nhìn đến chỗ đó, cũng biết đó là bẫy rập, chỉ là nghĩ tới nữ nhân này cũng biết, hơn nữa còn phân tích đạo lý ràng.

      Nếu phải sau lưng nàng có cái bớt hình cửu vĩ hỏa phượng chắc hoài nghi nàng là Lạc Khinh Ca giả.

      "Tiểu Thiên mau lên thôi." Lạc Khinh Ca vỗ cái ở người Long Lăng Thiên, quay lại hỏi: "Ngươi có trèo cây hay ?"

      "Biết rồi."

      "Biết rồi là tốt rồi, nhanh lên nhanh lên, sơn tặc sắp mang đồ hết rồi"

      "..." Xem nàng vội vã như vậy, còn tưởng rằng nàng sốt ruột muốn cứu người, nguyên lai là sợ đồ bị sơn tặc mang .

      Long Lăng Thiên liếc xéo nàng cái, sau đó, trò lên gốc cây lớn ở gần đó.

      "Tốt lắm, đừng lên tiếng." Lạc Khinh Ca dùng khẩu hình miệng câu, cũng mặc kệ Long Lăng Thiên xem hiểu hay , liền từ trong rừng cây xông ra ngoài.

      "Cứu mạng, cứu mạng a!" Lạc Khinh Ca nhanh chóng hướng về phía sơn tặc chạy như bay.

      "Đứng lại!" Hai gã sơn tặc cầm lấy kiếm chỉ Lạc Khinh Ca, ngăn cản nàng tiếp tục chạy về phía trước.

      Lạc Khinh Ca đột nhiên dừng bước chân, nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay sơn tặc, kiều hét lớn tiếng: "A!"

      Bộ dáng kia như con thỏ bị kinh hãi, vẻ mặt sợ sệt.

      Nàng 'sợ hãi' lui về sau bước, khóc khàn cả giọng : "Đại hiệp, van cầu các ngươi cứu cứu tiểu thư nhà ta , van cầu các ngươi."

      Lạc Khinh Ca 'khóc' nước mắt như mưa, còn thỉnh thoảng còn nâng tay áo lên lau lau mấy cái.

      Bất quá, ngoại trừ thanh chuyện khàn khàn dường như mặt chút nước mắt cũng thấy, đáy mắt ươn ướt là nước bọt của nàng chấm lên.

      Cầm Nhi ở trong xe ngựa nghe được động tĩnh, nhìn ra ngoài xem, lập tức sợ hết hồn.

      "Tiểu thư, nàng, nàng là, ô..."

      Cầm Nhi lời còn chưa dứt, liền bị Bắc Thần Linh Nhi bịt miệng.

      "Cầm Nhi, đừng lên tiếng, chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến." Bắc Thần Linh Nhi hạ thấp giọng ra.

      Cầm Nhi là nha hoàn thông minh, đương nhiên biết trong lời của nàng có ý tứ, gật gật đầu, ý bảo nàng hiểu.

      Bắc Thần Linh Nhi lúc này mới buông nàng ra, híp nửa đôi mắt hiểu nhìn xem Lạc Khinh Ca.

      "Tiểu thư, nàng tướng mạo của nàng cùng Phượng Nguyên quận chúa rất giống nhau a, chỉ là hiểu trong miệng nàng tiểu thư là ai, nàng có phải hay cũng là nữ tử giống như Phượng Nguyên a." Cầm Nhi ghé vào bên cạnh lỗ tai Bắc Thần Linh Nhi giọng ra.

      "Nhìn kỹ rồi hẵng ." Bắc Thần Linh Nhi nhíu nhíu mày, hai mắt chú ý nhìn kĩ nhất cử nhất động của Lạc Khinh Ca.

      Luận dung mạo nàng hẳn là cái nữ tử dã man kia, nàng cùng nữ tử dã man mất tích ba năm kia có đến ba phần giống nhau, cũng rất có thể nhận sai.

      Hơn nữa, hôm nay nữ tử dã man kia cùng hoàng huynh của nàng thành thân, làm sao có thể xuất ở nơi này, hơn nữa quần áo còn chỉnh tề.

      "Ngươi làm cái gì ?" Đại ca sơn tặc mặt đen lại bình tĩnh, xách theo binh khí tới.

      Lạc Khinh Ca vừa thấy đến, lập tức vòng qua thanh kiếm chỉ về phía nàng, tới chỗ đại ca sơn tặc , "Đại hiệp, cứu mạng a, ngươi mau cứu tiểu thư nhà ta , danh dự của nàng sắp bị phá hủy, ô ô..."

      Chạy đến trước mặt đại ca sơn tặc , cúi đầu kêu rên, đồng thời còn dùng nước bọt chấm lau lên mặt.

      Ai, bẩn a, may mắn là của mình.
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23: Nàng rất sợ đó

      "Ngẩng đầu lên." Đại ca sơn tặc đánh giá nàng, thấy nàng chỉ mặc y phục màu trắng, bộ dáng hết sức chật vật.

      Lạc Khinh Ca từ từ giương cao gương mặt trần đầy 'Nước mắt' của nàng,

      "Ô ô..."

      Lúc thấy dung mạo của nàng, đại ca sơn tặc hai mắt sáng lên, hảo cái mỹ nhân thanh tú.

      Da thịt trắng hơn tuyết, môi đỏ mọng răng trắng, đôi thủy mâu giống như dòng nước mùa thu, điểm chút nước mắt, kiều mị đáng , dáng người như kiều hoa nghịch liễu, bề ngoài chật vật lại mảy may ảnh hưởng tới vẻ đẹp của nàng.

      Đại ca sơn tặc dâm tâm nổi lên, nhịn được nuốt nước miếng.

      Tiếng cũng tùy theo ôn nhu vài phần, "Tiểu mỹ nhân, từ từ rồi , nếu như cần cái gì bản Đại vương nhất định giúp cho ngươi."

      "Ta, ta cùng tiểu thư nhà ta ra ngoài thành thân, bị nhóm sơn tặc cướp bóc, ô ô..." , Lạc Khinh Ca lại là trận 'Khóc rống' .

      "Đừng nóng vội, từ từ ."

      "Ân." Lạc Khinh Ca gật gật đầu, khổ sở giọng , " Đại ca sơn tặc kia coi trọng nhan sắc của tiểu thư nhà ta, đơn giản chỉ cần tiểu thư nhà ta lấy nhưng tiểu thư nhà ta thà chết theo, chọc giận đại ca sơn tặc , thế nhưng, thế nhưng ở trong sơn động phía trước, đem, đem, ô ô..."

      "Tiểu thư nhà ngươi so với ngươi còn mỹ hơn?" Đại ca sơn tặc lập tức trừng lớn mắt, thiếu chút nữa nước miếng đều chảy ra.

      Người này đúng là háo sắc a, Lạc Khinh Ca thầm khinh bỉ phen, bất quá, mặt vẫn như cũ giả trang cái gì cũng biết, tiếp tục khóc lóc kể lể.

      "Uh, ta còn bị những tên thuộc hạ kia lột y phục, nếu phải ta lăn xuống sườn núi, chắc ta cũng bị bọn chúng làm nhục, hơn nữa lần này chúng ta ra ngoài còn dẫn theo ít vàng bạc châu báu, vốn định đưa làm lễ vật, lại bị sơn tặc kia cướp tất cả, ô ô..."

      Đại ca sơn tặc vừa nghe, có mỹ nhân lại còn có tiền, nhất thời lòng tham nổi lên,

      "Yên tâm , bản Đại vương nhất định trợ giúp các ngươi."

      "Đa Tạ đại hiệp."

      ", chúng ta cứu người ."

      là cứu người, nhưng ra là cướp người.

      "Ở ngay phía trước rừng cây, tiến thêm chút nữa." Lạc Khinh Ca đường chạy chậm, ngừng chỉ đường .

      Lúc gần đến chỗ bẫy rập, Lạc Khinh Ca liền dừng chân tiếp, khuôn mặt nhắn ra biểu tình khủng hoảng, sít sao bắt lấy cánh tay của đại ca sơn tặc .

      "Đại hiệp, những người kia ở ngay phía trước cách đó xa, ta dám , bọn họ rất hung tàn, ô ô..."

      Đại ca sơn tặc nhìn nàng bộ dạng đáng thương, lập tức trong lòng liền nổi lên cảm giác thương hương tiếc ngọc, đưa tay nắm lấy bả vai của nàng, an ủi: " có việc gì, ngươi cùng bản Đại vương ở cùng chỗ, có người nào dám làm gì ngươi."

      Ngẫm lại sắp đạt được mỹ nhân cùng tiền, tâm tình của liền cảm thấy sung sướng.

      Lạc Khinh Ca nhìn thoáng qua cánh tay tráng kiện vai mình, trong lòng trận buồn nôn.

      Lần này nàng hy sinh rất lớn a.

      Lạc Khinh Ca đem tay nắm chặt y phục trước ngực của đại ca sơn tặc , run run rẩy rẩy : "Nhưng mà ta vẫn dám ..."

      Đại ca sơn tặc nhíu nhíu mày, đối với tính tình nhát gan của nàng có chút kiên nhẫn.

      Nếu tiếp tục chậm trễ nữa, chỉ sợ tiền cùng mỹ nhân đều bị cướp rồi.

      "Vậy bây giờ ngươi lên xe ngựa đợi trước , bản Đại vương qua cưu tiểu thư nhà ngươi."

      Lạc Khinh Ca vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, chỉ chỉ phía trước, "Đa Tạ đại hiệp, thẳng về phía trước liền có thể đến chỗ tiểu thư."

      Đại ca sơn tặc buông Lạc Khinh Ca ra, ngước mắt nhìn nhìn rừng núi xung quanh, vung tay lên, "."

      Mang theo bọn sơn tặc hướng tới phía trước, chỉ còn lại hai gã sơn tặc lưu lại trông coi.

      Lạc Khinh Ca trong tay bóp cái túi giấy cùng cái bình, trong mắt ra tia vui vẻ, giảo hoạt.

      Đại ca sơn tặc còn chưa ra hai bước, "Phù phù - -" tiếng, tiếp theo chính là vài tiếng hét thảm.

      Cùng lúc đó, Lạc Khinh Ca ngừng thở, cầm bột thuốc trong tay đổ xuống.

      đám sơn tặc có rơi vào bẫy rập ngay lập tức té ngã mặt đất.

      "Tốt lắm, cuối cùng cũng xong." Lạc Khinh Ca vỗ vỗ tay.
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 24: Khả năng tiềm tàng của kẻ ác

      Editor: Trục Nguyệt

      Lạc Khinh Ca đá đá sơn tặc nằm ngã xuống đất, nhìn thuốc bột còn lại trong tay, khóe môi nhếch lên.

      nghĩ tới thuốc phấn này hiệu quả tốt như vậy, đúng là giây giết người.

      "Đại ca, Đại ca làm sao vậy." Lúc này, bên cạm bẫy truyền đến vài tiếng kinh hô.

      "Đại ca tắt thở rồi ."

      "Cứu mạng, người mau tới, đại ca xong."

      chết? Lạc Khinh Ca có chút kinh ngạc, nàng còn chưa ra tay, làm sao lại có thể chết được?

      Chạy đến bên cạnh cạm bẫy thấy đại ca sơn tặc chết, hơn nữa bộ dạng lúc chết cũng rất thảm, đây ràng là bị người ta đánh đến chết, ngay cả tròng mắt cũng lồi ra.

      Chết chết, vốn dĩ nàng cũng tính thả ác tặc này ra, làm nhiều việc ác như vậy có chết cũng chưa hết tội, coi như là giúp nàng khỏi phải ra tay.

      Những sơn tặc khác phải xử lí như thế nào đây, cùng lúc mà phải giết nhiều người như vậy, là nàng chưa hề làm qua, nhưng nếu thả bọn họ, khẳng định gây họa cho dân chúng.

      Thôi báo quan , đem những ác tặc này giao lại cho quan phủ, mới là lựa chọn sáng suốt.

      Bất quá, nơi này trước có nhà trọ sau có thôn trang, sơn tặc lại nhiều, người thấy đâu, chuyện này đúng là dễ dàng.

      Lạc Khinh Ca vuốt cằm, nghĩ mọi cách để giải quyết chuyện này chu toàn.

      "Đem bọn họ ném vào trong hố." Long Lăng Thiên biết từ khi nào từ cây nhảy xuống, đôi chân tới bên này.

      "Đúng là biện pháp tốt." Lạc Khinh Ca đồng ý gật đầu.

      Cạm bẫy này được đào khá sâu và rộng, hẳn là thợ săn dùng để bẫy lợn rừng. Nếu mà đem những sơn tặc này ném vào vẫn thừa chỗ.

      Còn có những người này đều trúng mê dược nên cũng còn sức chạy trốn.

      Nàng có hiểu sơ chút dược liệu, có thể nhìn ra được loại bột này có hỗn hợp Mạn Đà La và ít Tử Tâm Thảo chế thành, nếu có giải dược, sau mười ngày dược hiệu ngày càng nặng hơn.

      Hơn mười ngày cũng đủ rồi, sau khi bọn họ xuống núi, rồi báo quan chắc cũng tới kịp.

      Những sơn tặc nghe thấy vậy, nhất thời vùng dậy đau khổ cầu xin tha thứ: "Van cầu ngươi buông tha chúng ta , đừng đem chúng ta ném vào trong hố."

      Cái hố mặc dù , nhưng nếu nhiều người như vậy đều ném vào trong chắc chắn có cùng kết cục với đại ca, bị chật chết cũng bị buồn chết.

      "Chúng ta về sau bao giờ làm chuyện ác nữa, xin hãy bỏ qua cho chúng ta lần được ?"

      . . . . . . . . . . . .

      Nhất thời tiếng kêu than đầy trời đất hành hạ lỗ tai người.

      "Câm miệng! Nếu mà còn kêu có tin là ta cắt bỏ đầu lưỡi của các ngươi hả." Lạc Khinh Ca hét lớn, ngay lập tức tất cả đều lặng ngắt như tờ.

      Xoa xoa lỗ tai, đạp gã sơn tặc bên cạnh cước, lập tức xoay người ném người vào trong hố.

      Ném xong người, thấy nha hoàn mặc y phục màu hồng phấn từ trong xe nhảy xuống, Lạc Khinh Ca lập tức vẫy tay về phía nàng: "Này, tiểu nương, lại đây giúp ta ném những người này vào trong hố."

      "Phượng nương, tiểu thư nhà ta có chuyện muốn hỏi ngươi, gọi ngươi qua chuyến." Nha hoàn kia chạy đến trước mặt nàng, phải đến để cảm ơn, mà là gọi nàng qua để gặp chủ tử nàng.

      Khẩu khí kia, giống như là ban ân cho nàng.

      Lạc Khinh Ca nhíu nhíu mày, trong lòng hết sức khó chịu.

      Ngón tay chỉ chỉ sơn tặc nằm dưới đất, giọng điệu có chút tốt: " thấy được ta bận rộn sao, còn mau đến hỗ trợ ta."

      ". . . . . . Ném người?" Trong lòng Cầm Nhi run lên, lần này dùng khẩu khí ngạo đến xem, nữ nhân này tám phần là Phượng Nguyên Quận chúa .

      "Đúng vậy, ném người, nếu ngươi lại đây, có tin ta cũng ném ngươi vào trong hố hả." Lạc Khinh Ca cố ý trừng mắt, đe dọa .

      Cầm Nhi co rúm lại chút, điển hình của việc bắt nạt kẻ yếu, ấp úng : "Nhưng, nhưng mà chủ tử của ta. . . . . ."

      "Nhưng mà cái gì." Thái độ Lạc Khinh Ca thập phần ác liệt, liếc mắt trừng nàng cái.

      Đem ra bình dược vừa trộm được của đại ca sơn tặc đỏ ra viên thuốc, đưa tới trước mặt Cầm Nhi: "Đem viên thuốc này cho chủ tử của ngươi, đưa xong phải tới đây làm việc."

      Nàng chỉ là nha hoàn nhưng dáng vẻ lại rất kiêu ngạo.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :