1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tố thủ khuynh thiên, tà quân cưng chiều phi - Diễm Hỏa Diễm (24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 15: Ăn chết người

      "Đa tạ chủ tử quan tâm, thuộc hạ chút cũng cảm thấy khó chịu." Vân Chiến chịungay lập tức từ y phục xé xuống mảnh vải, rồi cột ở mắt mình, tốc độ này cần phải cũng biết là rất nhanh.

      Lấy năng lực của cho dù đibị bịt kín hai mắt, cũng có bao nhiêu khó khăn.

      Long Lăng Thiên nhếch môi cười, thản nhiên : "Ngươi về trước chuẩn bị chút, tháng sau Minh sơn dò xét chút động tĩnh Phạm Tế, bản tôn có cảm giác sắp xuất quan."

      "Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh." Vân Chiến chắp tay .

      Cuối cùng cũng biết lí do vì cái gì chủ tử lại trừng phạt tháng được phép dùng mắt nhìn.

      Minh sơn vốn là ngọn núi chết, xung quanh che kín khói đen, đến trong đó cho dù thị lực kinh người cũng chút tác dụng nào.

      Chủ tử sở dĩ trừng phạt như vậy, là vì muốn làm cho thích nghi trước.

      Bất quá, nếu rồi lấy ai bảo vệ chủ tử, với năng lực tự vệ bây giờ của chủ tử tự chắc cũng có chút khó khăn.

      Nghĩ như vậy đề nghị: "Chủ tử, nếu thuộc hạ rồi, vậy an toàn của ngài làm sao bây giờ, nếu để cho Vân Cuồng Minh sơn ."

      " được, có ngươi được." Long Lăng Thiên lập tức bác bỏ đề nghị của , "Vân Cuồng khinh công bỏvà nhĩ lực đều bằng ngươi, yên tâm, Vân Khinh đoạn thời gian trước cũng bị phái đến nơi đây làm việc, bản tôn cho gọi đến là được."

      Huống chi, quá năm ngày nữa , có thể khôi phục lại ban đầu, cho dù võ công thể khôi phục hoàn toàn nhưng nhìn khắp toàn bộ Linh Ki đại lục này, người có thể được coi là đối thủ của cũng chỉ có lác đác vài người.

      "Thuộc hạ nhất định làm nhục sứ mạng." Vân Chiến biết mình thể thuyết phục Long Lăng Thiên nên cũng chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ.

      Đúng lúc này, giọng nữ thanh thúy truyền tới.

      "Tiểu Thiên Nhi, tỷ tỷ bắt được hai con chim trĩ a, lát nữa tủ tỷ làm gà nướng cho ngươi ăn."

      Giọng của Lạc Khinh Ca tới trước, thanh ngọt ngào sạch khiến cho hai người ở trong sơn động thay đổi sắc mặt.

      "Phốc - -" Vân Chiến nhịn được bật cười, nhưng bị Long Lăng Thiên lườm cái nên ngay lập tức nuốt trở về.

      Chủ tử chính là tôn chủ của Thiên Tinh các mà mọi người nghe tên sợ mất mật, nhưng bây gìơ lại bị gọi là 'Tiểu Thiên Nhi' .

      Ngô, bất quá, xưng hô 'Tiểu Thiên Nhi' này cùng bộ dáng bây gìơ của chủ thử thực rất xứng .

      Vân Chiến càng nghĩ càng buồn cười, cả gương mặt tuấn tú bị nghẹn thành màu gan heo.

      Đột nhiên, "Bùm - -" tiếng, tiếp theo, cỗ mùi hôi chậm rãi bay ra.

      Ai đánh rắm vang lên thúi, đến ngửi biết, bây gìơ ngay cả Vân Chiến cũng bắt đầu thấy ghét bỏ chính mình.

      Khuô mặt Long Lăng Thiên bỗng nhiên co rút, mặt đen như than, tay bé nắm lấy cái mũi.

      "Khụ khụ, chủ, chủ tử, thuộc hạ phía trước nghẹn quá khó chịu nên phiá sau, phiá sau liền..." khuôn mặt tuấn tú của Vân Chiến đỏ lên, vội vàng giải thích.

      Long Lăng Thiên nhíu mày, thấp giọng tức giận: "Còn mau trốn ."

      "A, vâng." Vân Chiến kìm nén bực bội trong lòng, thân thể chớp cái liền trốn đến đằng sau sơn động đằng sau.

      "Tiểu Thiên Nhi..." Lạc Khinh Ca vừa mới đến, liền ngửi thấy cỗ mùi hôi thối, nàng bất mãn nhíu mày lại rồi lấy tay phẩy phẩy trước mũi, ghét bỏ , "Di, như thế nào mà thúi như vậy, Tiểu Thiên Nhi, cơ thể của đệ cũng lớn nhưng mà phóng rắm đúng là thối."

      Ở trong ý thức của nàng, nơi này chỉ có mình Long Lăng Thiên, cho nên người phóng ra cái rắm làm ô nhiễm khí chính là đệ ấy.

      Long Lăng Thiên nghe vậy, khuôn mặt nhắn liênf đen lại, bất quá cũng có giải thích gì thêm.

      Thấy trong tay Lạc Khinh Ca chính là hai con gà được xử lý sạch , chớp chớp mắt rồi hạ xuống, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi biết nướng gà sao?"

      Trước đây, mặc dù phái người bảo vệ nàng, nhưng rất ít cùng nàng tiếp xúc, nên hầu như cũng biết chút gì về nàng.

      Có điều, nghe qua ít những lời đồn sau lưng có liên quan đến Phượng Nguyên quận chúa, biết nữ tử điêu ngoa kiêu ngạo sống sung sướng từ bé này nướng thịt có độc chết người .
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 16:

      Xem đôi mắt ti hí tràn đầy hoài nghi kia của ngay cả thần cũng biết hoài nghi năng lực của nàng, Lạc Khinh Ca khẽ nhíu lại đôi mi thanh tú, "Cứ chờ xem, bổn tiểu thư nướng thịt chắc chắn chính là mỹ vị thiên hạ đệ nhất."

      Lời này tuy có chút ít khoe khoang, nhưng nàng vẫn thực chút bản lĩnh .

      Nàng là truyền nhân duy nhất của cổ võ thế gia Lạc gia nên từ bị mọi người rèn luyện khắt khe, đối với loại huấn luyện dã ngoại này đương nhiên là thể thiếu, cho nên việc nàng biết nướng thịt này cũng phải là đùa.

      Trong sơn động có chút củi khô rải rác xung quanh cho nên Lạc Khinh Ca cho liền cúi xuống góp nhặt, đem hai con gà chuỗi ở nhánh cây rồi làm cái dáng vẻ hoàn hảo.

      Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, nàng đột nhiên phát có lửa.

      Có gà có củi nhưng nếu có lửa chắc chắn là nướng được, chẳng lẽ bắt nàng học người cổ đại đánh lửa?

      Thôi cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu như là trước kia còn dễ làm nhưng tại cỗ thân thể này nửa điểm nội lực cũng có, ai, bây gìơ mà muốn đánh lửa chắc cũng có chút khó khăn.

      Lạc Khinh Ca than tiếng, bắt đầu nâng tay lên.

      Cầm lấy nhánh cây khô, đơn giản xử lý lại rồi lấy chút cỏ nhung khô ráo, bắt đầu ở dầu khối gỗ chui vào.

      Đúng lúc này, nàng cảm giác được sau lưng có tiếng vang 'răng rắc' liền quay đầu nhìn lại ngay lập tức hai mắt liền tỏa sáng.

      Củi bắt đầu được chất lên để nhóm lửa, còn Long Lăng Thiên ở bên cạnh tích cực thổi lửa

      "Đệ có diêm, , đệ có đá lửa?" Lạc Khinh Ca bỏ lại nhánh cây trong tay, gương mặt tràn ngập hưng phấn qua.

      Long Lăng Thiên gật đầu nhàn nhạt, quơ quơ đá lửa trong tay, "Ta có chuẩn bị trước rồi, may mắn là bị ướt nước."chuẩn (Nguyệt: ta chém bừa đó, chứ biết dịch thế nào cả)

      làm sao mà có đá lửa được chứ, đá lửa này là thừa dịp lúc Lạc Khinh Ca chú ý mà ra lệnh Vân Chiến núp ở đằng sau sơn động.

      "Tiểu Thiên Nhi, ngươi quá thông minh, lại đây, tỷ tỷ hôn cái." Lạc Khinh Ca , cũng mặc kệ người trong lòng có nguyện ý hay , trực tiếp ở khuôn mặt nhắn của Long Lăng Thiên hôn 'Bẹp' cái.

      Long Lăng Thiên ngây người mấy giây.

      , bị nữ nhân này ép hôn!

      Vân Chiến núp ở sau sơn động tron lòng mạnh mẽ run lên, chủ tử mà tôn kính nhất bây gìơ bị vấy bẩn rồi, bây gìơ trong lòng bắt đầu cảm thấy chủ tử đáng thương.

      Bàn tay bé của Long Lăng Thiên tự giác nâng lên sờ sờ chỗ vừa bị hôn, cảm giác mềm mại vẫn lưu lại ở đó như cũ, lâu vẫn biến mất.

      lâu sau, mới phục hồi lại tinh thần từ trong kinh ngạc.

      Xoa xoa nước miếng mặt, nhìn bàn tay bé của mình, đáy mắt có ánh sáng khác thường lưu chuyển.

      Nếu là nàng biết cũng phải là hài tử bình thường, biết liệu có phản ứng như thế nào.

      Vừa nghĩ tới đây, Long Lăng Thiên khóe môi khẽ nhếch lên.

      "Tiểu tử thúi, ngốc cười cái gì vậy, đem củi khô bên kia nhặt lại đây." Lạc Khinh Ca véo gò má non mềm của , có buồn cười .

      Đệ ấy vẫn chưa cười với nàng lần nào, vậy mà lúc này lại thầm ngây ngốc cười rộ lên.

      Ai, trách được người khác đều suy nghĩ của thiên tài cùng mgười bình thường giống nhau , nguyên lai nàng cùng Tiểu Thiên đều là thiên tài.

      Long Lăng Thiên đưa tay gạt móng vuốt mặt, gương mặt trầm rất là khó chịu, bất quá vẫn tới đem củi khô đến.

      Cũng lâu lắm, mùi thơm thịt nướng tràn lan khắp nơi.

      Lạc Khinh Ca kéo xuống cái đùi gà, đưa tới trước mặt Long Lăng Thiên, "Đến, nếm thử tay nghề của tỷ tỷ cái nào."

      Thịt gà khô vàng bóng loáng, thơm nức xông vào mũi, chỉ cần nhìn thôi cũng biết là nhất định rất ngon.

      Long Lăng Thiên ngừng lại động tác, đưa tay nhận lấy, nhàng xétác miếng cắn cái, tinh tế nghiền ngẫm.

      Ừm, cũng tệ lắm, nếu mà có mà thêm gia vị hương vị ngon hơn.

      Nàng đến cùng là ai? Dựa theo trong tài biểu trong tài liệu lấy tính tình của Lạc Khinh Ca làm sao có thể biết nướng thịt.

      Còn có, nữ nhân này mặc dù rất vô sỉ, tác phong phóng đãng kiềm chế được, nhưng nàng cũng phải là loại người ngu ngốc, kiêu căng ương ngạnh đến cực điểm trong truyền thuyết mà ngược lại làm cho người ta loại rất cảm giác ở gần nàng rất thỏi mái.

      Lạc Khinh Ca hào phóng cắn miếng thịt lớn, thoải mái mà thưởng thức, hướng về phía Long Lăng Thiên nháy nháy mắt, khoe khoang mà : "Như thế nào, tỷ đúng là có khoe khoang , có phải là ăn rất ngon hay ."

      Lúc nàng chuyện mặt mày hớn hở, đôi mắt trong như nước lóe ra ánh sáng trong suốt giống như ngôi sao sánh chói giữa bầu trời đêm vậy, chói mắt.

      Đôi mắt của Long Lăng Thiên khỏi híp lại, đáy mắt lướt qua tia sáng ràng.

      Đột nhiên, tảng đá lớn ở đằng sau phát ra chút thanh , hình như là tiếng nuốt nước miếng của người nào đó.( Nguyệt: Nhục mặt chưa Vân Chiến huynh ∩(︶▽︶)∩)

      "Ai đó?" mặt Lạc Khinh Ca lên chút đề phòng, lên tiếng thăm dò.
      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Trực tiếp đánh hôn mê

      Lạc Khinh Ca nhếch môi, nghiêng đầu, cầm lấy nhánh cây có xiên thịt gà rồi đứng lên hướng tới nơi phát ra thanh.

      Long Lăng Thiên biến sắc, lông mày khẽ nheo lại.

      “Để ta xem cho.” Kéo lại cánh tay của Lạc Khinh Ca, cũng đợi nàng đồng ý, Long Lăng Thiên xong rồi từ mặt đất đứng dậy, nhanh chóng chạy tới chỗ phát ra thanh.

      Chạy tới bên canh tảng đá lớn, hướng tới chỗ Vân Chiến đá cái rồi sau đó quay đầu đối với Lạc Khinh Ca : “Nơi này chỉ có con gián, thanh vừa nãy có thể là do chúng phát ra.”

      xong, lại chạy trở về, ngồi xuống mặt đất tiếp tục tao nhã gặm đùi gà.

      “Ồ, hóa ra là con gián à.” Lạc Khinh Ca nghi ngờ gì, cũng ngồi xuống theo.

      Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, cho chúng cái đùi gà chúng cao hứng, chủ động đứng lên nhận lấy.

      Lạc Khinh Ca lại xé xuống cái đùi gà khác, đưa cho Long Lăng Thiên: “Ăn nhiều chút, sau này lớn lên nhanh hơn.”

      Long Lăng Thiên nghe vậy, khóe môi co rút mạnh mẽ, chiều cao tại của rất thấp.

      Vân Chiến phải chịu cước vô lí nên trong lòng vô cùng ủy khuất, trốn ở phiá sau tảng đá cũng dám tiếp tục phát ra chút thanh nào nữa.

      ăn hai ngày nê khi ngửi thấy mùi vị của thịt, nuốt nước miếng.là chuyện rất bình thường mà, ôi, khi nào mới có thể ăn được bữa cơm thịnh soạn đây.

      Sờ sờ cái bụng khô quắt của chính mình, đói thành như vậy rồi mà còn cho bụng kêu, thời nay làm thuộc hạ dễ dàng mà.

      Ai, bụng ơi bụng trước ủy khuất ngươi chút, đợi sau khi trở về, ta mời ngươi ăn đại tiệc.

      Lạc Khinh Ca cùng Long Lăng Thiên hai người đơn giản chỉ ăn ít, đem đống lửa sắp xếp ổn thỏa rồi tiếp tục lên đường.

      “Tiểu Thiên, chúng ta ngao du thiên hạ .” Lạc Thiên Ca lôi kéo Long Lăng Thiên mặt ngừng nổi lên hắc tuyến, vui vẻ ra khỏi sơn động.

      Chờ sau khi hai người rời khỏi, Vân Chiến từ sau tảng đá ra, ngửi thấy mùi thịt gà phiêu tán trong khí đối với hành vi của chủ tử nhà mình càng ngày càng cảm thấy khó hiểu.

      Trước đó, lúc ở trong rừng rậm chết, khi mà bọn họ bị đám sói bao vây, truy đuổi, ở đây, là do tử ra hiệu cho cần ra.

      Lấy năng lực của , dù ở trong miệng đàn sói cứu hai người vẫn thành vấn đề, nhưng biết vì sao chủ tử lại tình nguyện ghé vào đầu vai của nữ nhân kia cũng cho ra tay.

      tại lại càng thêm hoang mang, nếu Phượng Nguyên quận chúa muốn trở về trực tiếp đánh hôn mê rồi nâng nàng trở về là được, căn bản cần cùng nàng vòng qua lại như thế, nghĩ tới chủ tử lại đồng ý cùng nàng ngao du thiên hạ.

      Ai, tâm chủ tử như kim dưới đáy bể, làm thuộc hạ tự nhiên biết , hơn nữa tâm tư chủ tử cũng phải để cho người làm thuộc hạ như đoán.

      Hai người đường rừng được đoạn sau đó liền xuất đường núi gập ghềnh.

      Lạc Khinh Ca đứng ở núi hơi khom người, cúi đầu xem trong chốc lát rồi hướng về phía trước : “Chúng ta hướng Tây theo con đường này, chắc là có thể gặp được ai đó.”

      Long Lăng Thiên nghe thấy vậy, khẽ hạ mắt xuống rồi nghiêng đầu hỏi: “Vì sao lại muốn về phía Tây mà phải hướng Đông, nơi này là núi sâu, làm sao mà ngươi biết hướng Tây có thể gặp được người.”

      “Ngươi xem này, ràng là con đường này có dấu vết bánh xe còn rất mới nên vài ngày gần đây hẳn là có người ngang qua nơi này. Còn có, ngươi nhìn kỹ xem hoa văn bánh xe cùng mặt đất ma sát tạo ra dấu vết, hẳn là chiếc xe này từ Tây sang hướng Đông, cho nên hướng Tây khẳng định có người.” Lạc Khinh Ca chỉ vào vết bánh xe mặt đất, giải thích.

      Long Lăng Thiên cúi đầu nhìn xem dấu vết kia, đôi mắt từ từ híp lại, trong đôi mắt lên chút thay đổi ràng.

      cụp mắt xuống, che dấu khác thường nơi đáy mắt.





      Chương 18: Vì dân trừ hại

      " thôi, chúng ta phải rời khỏi sơn lâm này trước lúc trời tối." xong, Lạc Khinh Ca nắm lấy bàn tay bé của Long Lăng Thiên rồi tiếp tục tiến lên phía trước.

      về phía trước khoảng được canh giờ chợt nghe thấy tiếng đánh nhau.

      "Là ai ở phía trước đánh nhau?" Lạc Khinh Ca dừng bước, đưa đầu nhìn quanh.

      Thấy phía trước có đám người đánh đến khí thế ngất trời nhưng bởi vì khoảng cách khá xa nên cũng thấy là ai, bất quá với diện tích đánh nhau này nhân số chắc cũng ít.

      "Đánh nhau ."

      " nhảm, ngốc tử cũng nhìn ra được, bọn họ đánh đánh nhau." Lạc Khinh Ca trợn mắt cái, khinh bỉ nhìn thoáng qua Long Lăng Thiên.

      "Ngốc tử cũng có thể nhìn ra, vậy ngươi còn hỏi." Ý ở ngoài lời, ngươi so với ngốc tử còn ngốc.

      Lạc Khinh Ca: "..."

      Đứa này người nhưng cái miệng lại độc, ra toàn là những lời muốn tức chết người.

      "Thối Tiểu Thiên, ngươi đúng là đáng chút nào cả." Đưa tay ở mặt bóp cái để bày tỏ bất mãn của mình.

      Long Lăng Thiên khẽ nhíu mày ,quay mặt sang bên, lựa chọn làm quan tâm tới cái nữ nhân thần kinh bình thường này.

      "Đám người này đánh nhau cũng lợi hại, hay là chúng ta lại đó xem nào nhiệt ." Lạc Khinh Ca nhìn chằm chằm phía trước, tự nhủ, đôi mắt màu xanh lóe ra tia tính kế.

      Xem náo nhiệt? Long Lăng Thiên khóe miệng hung hăng giật giật, gặp phải tình huống như thế, người khác trốn còn kịp, còn nàng lại muốn xem náo nhiệt.

      ", chúng ta qua nhìn chút, chừng còn có thể tìm được chút gì đó." Nàng tại chỉ mặc thân quần màu trắng trong, nhìn chẳng ra cái gì cả .

      "..."

      Long Lăng Thiên nghe vậy, trán lập tức nổi lên mấy đường hắc tuyến.

      "Chúng ta vào trong rừng nên đừng để cho bọn họ phát ra." xong, Lạc Khinh Ca cầm lấy bàn tay bé của Long Lăng Thiên rồi quẹo vào đường núi trong rừng cây.

      Mới vừa vào nàng hiểu ra, nguyên lai là sơn tặc cướp bóc .

      Có phải là nàng quá may mắn hay , vừa mới xuyên đến cổ đại gặp được loại tiết mục cẩu huyết này.

      Lạc Khinh Ca mang theo Long Lăng Thiên núp ở gốc cây khổng lồ, nàng hạ thấp giọng : "Trước tiên chúng ta cứ ở chỗ này quan sát chút."

      "Ngươi định làm cái gì?" Long Lăng Thiên bắt gặp tia tính kế trong mắt nàng liền cảm thấy hứng thú hỏi.

      "Xem tình huống như thế chắc qua bao lâu nữa sơn tặc thắng , chờ sơn tặc thắng, chúng ta bắt đầu hành động."

      "Hành động cái gì." Long Lăng Thiên cành ngày càng cảm thấy hứng thú hỏi.

      "Đương nhiên là trừng trị sơn tặc vì dân trừ hại rồi." Lạc Khinh Ca trắng mắt liếc cái.

      Long Lăng Thiên khóe môi co rút, "Nếu muốn làm hùng, vì cái gì tại lại ra mặt ."

      "Ngươi là ngốc a, chỉ bằng hai chúng ta, ra ngoài chắc chắn bị sơn tặc đem chém thành thịt nát mất." Gương mặt Lạc Khinh Ca lên vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      "Nếu sợ hãi bị chặt thành thịt nát vậy tại sao còn vì dân trừ hại." Long Lăng Thiên khinh bỉ nhìn nàng cái, nữ nhân dối trá.

      Lạc Khinh Ca thu hồi tầm mắt, cười mỉm : "Tiểu Thiên Nhi, vì dân trừ hại là việc phụ, lấy bạc mua đồ mới là việc chính, như thế này, chờ sơn tặc cướp đồ xong, chúng ta liền động thủ cướp đồ bọn họ."

      "Ngươi muốn cướp bóc sơn tặc? !" Long Lăng Thiên nhíu mi kinh ngạc , đầu của nữ nhân này có phải bị đụng ngu rồi chứ.

      "Sai." Lạc Khinh Ca lắc lắc đầu ngón tay, mỉm cười thần bí, "Tiểu Thiên Nhi, tỷ tỷ cho ngươi biết đạo lý này, cướp bóc sơn tặc gọi cướp bóc mà gọi là vì dân trừ hại, hiểu ."

      Long Lăng Thiên gì, cướp bóc ai cũng vậy thôi, đều là cướp bóc cả.

      Bất quá, điều này phải là vấn đề quan trọng mà vấn đề bây giờ là lấy năng lực của nàng phỏng chừng cũng chờ nàng động thủ bị những sơn tặc kia bắt làm áp trại phu nhân rồi.

      Có lẽ lần này phải ra tay rồi.
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Xuất thủ cứu giúp?

      Quả đúng như Lạc Khinh Ca đoán, đến thời gian nửa chun trà sau, sơn tặc đánh gục toàn bộ những hộ vệ kia.

      Bọn sơn tặc dừng vũ khí, đứng ở sau lưng tráng hán râu quai nón, thể nghi ngờ vị này râu quai nón này chính là lão đại ở chỗ này.

      Lúc này, nam tử mỏ nhọn như con khỉ đứng bên cạnh góp lời : "Lão đại, những người này ăn mặc vừa nhìn là biết phú quý, người khẳng định mang theo ít vàng bạc châu báu, để cho các huynh đệ lên lục soát ."

      "Trước tiên các ngươi đem xe ngựa cùng hành lý đến, các ngươi lục soát bọn tùy tùng này , về phần vị tiểu mỹ nhân này, giao cho bản Đại vương là được rồi, hắc hắc..."

      Sơn tặc lão đại nhìn chằm chằm hoàng y nữ tử, chậm chạp tới, "Tiểu mỹ nhân, từ nay về sau ngươi chính là áp trại phu nhân của bản Đại vương rồi, chỉ cần ngươi chịu thuận theo, bản Đại vương bảo đảm ngươi bước lên trời ."

      Hoàng y nữ tử đó 100% chính là đại mĩ nhân, khuôn mặt nhắn cỡ bàn tay chính là đôi mắt to lung linh, cái miệng đào nhắn phấn nộn, sống mũi thẳng tắp, xinh đẹp động lòng người.

      Thấy tới,nữ tử áo trắng đứng bên cạnh hoàng y nữ tử ngay lập tức chặn trước người hoàng y nữ tử.

      Hướng sơn tặc lão đại mà gầm lên: "Lớn mật! Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai mà có can đảm dám làm càn như thế."

      Ánh mắt nàng ngừng lóe lên, ngực phập phồng lên xuống rất lợi hại, ràng nàng là sợ chết nhưng lại kiên trì che chắn trước mặt tiểu thư nhà mình.

      Sơn tặc kia nghe vậy, những sợ ngược lại càng thêm hào hứng.

      Đôi mắt chuột của nhìn từ xuống dưới nữ tử áo trắng, bộ mặt ngăm đen xấu xí lớn như ổ bánh mì lộ ra thần sắc ghê rợn (chém hết bà con ơi), "Ha ha ha, tiểu nương này rất trượng nghĩa , bản Đại vương nhìn thấy ngươi lớn lên da thịt mềm mịn , mặc dù có xinh đẹp bằng tiểu thư nhà ngươi, nhưng vẫn có chút tư sắc, ngươi cùng với tiểu thư nhà ngươi cùng nhau hầu hạ bản Đại vương , về sau tiểu thư ngươi là đại phu nhân của bản Đại vương đại phu nhân còn ngươi chính là nhị phu nhân."

      Nữ tử áo trắng kia vừa nghe, lập tức thẹn quá hoá giận, lại đánh bạo hướng về phía sơn tặc nhổ bãi nước miếng, "Hừ, để cho bổn nương hầu hạ ngươi, nằm mơ ."

      Hầu hạ còn bằng hầu hạ cái đầu heo!

      " tồi, nghĩ tới nha hoàn này cũng rất trượng nghĩa , ràng chính mình sợ muốn chết còn muốn bảo vệ tiểu thư nhà nàng." Giọng điệu Lạc Khinh Ca mang theo chút thưởng thức ra.

      Dù nàng muốn hay muốn xuất thủ cứu giúp thân là người có văn minh ở thế kỷ hai mươi mốt làm sao có thể thấy chết mà cứu, ai, đáng ra là tới đây để xem náo nhiệt nhưng bây gìơ có lẽ được rồi.

      Long Lăng Thiên nghe thấy lời của nàng ngẩng đầu híp đôi mắt có thâm ý khác nhìn nàng cái, sau đó, lại rũ xuống che khác thường nơi đáy mắt. (Nguyệt: từ đầu truyện đến gìơ biếtt cái này rũ mắt mấy lần rồi nhỉ???)

      Chẳng lẽ nàng mất trí nhớ?

      "Ha ha ha..." Sơn tặc lão đại ngửa mặt lên trời cười tiếng, sau đó, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, trầm nghiêm mặt trừng mắt nhìn về phiá nữ tử áo trắng, "Đàn bà thúi, lão tử vừa ý ngươi là phúc khí của ngươi, chớ chọc lão tử tức giận, đến lúc đó, lão tử cùng các huynh đệ đều ngoạn thán ( hiểu, ai giúp với) các ngươi rồi lại đem bán các ngươi vào trong thanh lâu."

      "Ngươi, ngươi phải là người!"

      Nữ tử áo trắng là thiếu nữ chưa biết mùi đời, làm sao có thể nghe qua lời dâm uế như thế này, nhất thời khuôn mặt nhắn bạo hồng, tức giận tới mức run rẩy, "Khốn kiếp, ngươi thế nhưng lại vũ nhục chúng ta như vậy, ngươi cũng biết tiểu thư nhà ta chính là..."

      "Cầm nhi." đợi nàng hết lời, hoàng y nữ tử ở bên liền kéo lấy nàng, "Ngươi đứng ở bên , để ta đối phó bọn họ."

      Thân phận của nàng rất đặc thù, phải là thời điểm vạn bất đắc dĩ chắc chắn thể nào ra.

      "Tiểu thư..." Nữ tử áo trâng còn muốn điều gì nhưng nhìn thấy ánh mắt nhìn sang của hoàng y nữ tử liền đem những lời sắp đến bên miệng nuốt trở về.
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 20: Người nào thắng người nào thua

      Cầm Nhi vẫn như cũ chặn trước người hoàng y nữ tử, thận trọng : “Tiểu thư, người chạy mau, nô tì cầm chân bọn chúng.”

      Hoàng y nữ tử nghe vậy, nghoảnh mặt lại, trừng mắt nhìn bạch y nữ tử : "Chỉ bằng mấy cân thịt người ngươi, bọn chúng đạp cước cũng có thể đá bay ngươi."

      Nhưng mà, lòng nàng vẫn là rất cảm động: “Cầm Nhi, ngươi đợi ở bên trước, ta tới.”

      “Tiểu thư……”

      “Yên tâm .” Hoàng y nữ tử cho bạch y nữ tử ánh mắt an ủi, nhưng thực ra
      trong lòng nàng cũng rất sợ.

      Nàng rút ra trường kiếm, mày liễu dựng lên, chỉ vào sơn tặc, phẫn nộ quát: “Lão tặc, hôm nay lão nương muốn thay trời hành đạo, thể giết ngươi.”

      “A, con quỷ còn rất độc ác.” Đại ca sơn tặc trầm cười, tàn nhẫn : “Như thế này, ta muốn nhìn xem ngươi có thể độc ác như vậy hay .”

      Hoàng y nữ tử cũng cùng nhiều lời vô nghĩa, trưc tiếp rút kiếm vọt tới: “ chết .”

      Bọn sơn tặc lập tức lấy ra binh khí, chuẩn bị nghênh đón, chẳng qua đại ca sơn tặc lại khoát tay chặn lại: “Lui ra, tiểu nương này trước hết cứ để bản Đại vương chơi đùa, chờ ta chơi chán rồi lại cho các ngươi chơi.”

      xong, lấy đại đao đặt đầu vai xuống, thảnh thơi đứng ở nơi đó chờ đợi con mồi của mình mắc câu.

      Hoàng y nữ tử rất tức giận, ra tay toàn là chiêu trí mạng.

      Ngay từ đầu, đại ca sơn tặc có chút khinh địch, căn bản đem nàng để vào mắt, chỉ có điều, qua vài hiệp giao thủ phát năng lực của nàng cũng thể khinh thường, liền nghiêm túc đánh nhau với nàng.

      Bởi vì lửa giận trong lòng hoàng y nữ tử thể nào tan nên mỗi lần xuất chiêu nàng đều dùng hết khả năng của mình. Vì vậy, chỉ với khoảng thời gian ngắn, nàng chiếm thế thượng phong.

      Đại ca sơn tặc bị đánh, có chút chống đỡ được, nhưng do ngại mất thể diện, mới hướng thủ hạ của mình cầu cứu mà vẫn cắn răng chịu đựng.

      ngờ võ công của nữ tử này cũng rất tốt, lực đạo cũng rất mạnh.”

      Ban đầu Lạc Khinh Ca còn muốn xuất thủ cứu giúp, nhưng thấy hoàng y nữ tử có thể ứng phó, liền ngồi mặt đất xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn bình luận đôi lời, giống như đây phải là đánh nhau mà là tỷ võ.

      "Dù thế này tệ nhưng lâu sau vẫn thất bại.” Long Lăng Thiên .

      Sau đó, nhìn về phía Lạc Khinh Ca, có thâm ý khác : “Ngươi phải là muốn cứu người sao, tại sao lại , hay là có can đảm , hử?”

      Trong giọng của y hàm chứa trào phúng, ràng là muốn kích thích Lạc Khinh Ca ra tay.

      Tuy rằng võ công bọn sơn tặc này cao nhưng chúng rất đông, cho dù là Vân Cuồng muốn cứu người chỉ sợ cũng có chút khó khăn. Thế mà, nữ tử có vũ khí như nàng lại khẩu xuất cuồng ngôn muốn cứu người, y ngược lại muốn nhìn nàng có thể sử dụng thủ đoạn gì để cứu người ngay trước mắt bọn sơn tặc này.

      có việc gì, xem tình hình này đại ca sơn tặc có vẻ rất sĩ diện, cho nên các nàng hẳn là có việc gì, chúng ta cứ ở chỗ này xem trước chút, coi như nghỉ ngơi." Lạc Khinh Ca ra với giọng điệu sao cả.

      Bọn họ đường lâu như vậy, thân thể có chút mệt mỏi, ở bên cạnh xem náo nhiệt coi như là nghỉ ngơi , đúng là ý tưởng tồi.

      Long Lăng Thiên nghe vậy, khóe môi co rút, cũng thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Lạc Khinh Ca, hai mắt nhìn chăm chú vào hai người đánh nhau phía trước.

      Đúng lúc này, bên tai truyền đến đạo thanh của nam tử: "Chủ tử, ngài có ý định cứu công chúa sao."

      Vân Cuồng trốn ở trong bóng tối thấy chủ tử nhà mình chậm chạp hạ lệnh cứu công chúa, nhịn được truyền hỏi Long Lăng Thiên.

      Hai mắt mặc dù thấy gì, nhưng tai vẫn có thể nghe ra đây là giọng của Lam Linh công chúa.

      Lam Linh công chúa ba năm trước Hương Sơn, về phần dung mạo của nàng có thay đổi hay cũng biết, bất quá, thanh của nàng lại phát sinh nhiều biến hóa lớn, vẫn có thể nhận ra được.

      Cầm nhi vẫn như cũ chặn trước người hoàng y nữ tử, thận trọng : “Tiểu thư, người chạy mau, nô tì cầm chân bọn chúng.”

      Hoàng y nữ tử nghe vậy, nghoảnh mặt lại, trừng mắt nhìn bạch y nữ tử : "Chỉ bằng mấy cân thịt người ngươi, bọn chúng đạp cước cũng có thể đá bay ngươi."

      Nhưng mà, lòng nàng vẫn là rất cảm động: “Cầm nhi, ngươi đợi ở bên trước, ta tới.”

      “Tiểu thư……”

      “Yên tâm .” Hoàng y nữ tử cho bạch y nữ tử ánh mắt an ủi, nhưng thực ra
      trong lòng nàng cũng rất sợ.

      Nàng rút ra trường kiếm, mày liễu dựng lên, chỉ vào sơn tặc, phẫn nộ quát: “Lão tặc, hôm nay lão nương muốn thay trời hành đạo, thể giết ngươi.”

      “A, con quỷ còn rất độc ác.” Sơn tặc lão đại trầm cười, tàn nhẫn : “Như thế này, ta muốn nhìn xem ngươi có thể độc ác như vậy hay .”

      Hoàng y nữ tử cũng cùng nhiều lời vô nghĩa, trưc tiếp rút kiếm vọt tới: “ chết .”

      Bọn sơn tặc lập tức lấy ra binh khí, chuẩn bị nghênh đón, chẳng qua sơn tặc lão đại lại khoát tay chặn lại: “Lui ra, tiểu nương này trước hết cứ để bản Đại vương chơi đùa, chờ ta chơi chán rồi lại cho các ngươi chơi.”

      xong, lấy đại đao đặt đầu vai xuống, thảnh thơi đứng ở nơi đó chờ đợi con mồi của mình mắc câu.

      Hoàng y nữ tử rất tức giận, ra tay toàn là chiêu trí mạng.

      Ngay từ đầu, sơn tặc lão đại có chút khinh địch, căn bản đem nàng để vào mắt, chỉ có điều, qua vài hiệp giao thủ phát năng lực của nàng cũng thể khinh thường, liền nghiêm túc đánh nhau với nàng.

      Bởi vì lửa giận trong lòng hoàng y nữ tử thể nào tan nên mỗi lần xuất chiêu nàng đều dùng hết khả năng của mình. Vì vậy, chỉ với khoảng thời gian ngắn, nàng chiếm thế thượng phong.

      Sơn tặc lão đại bị đánh, có chút chống đỡ được, nhưng do ngại mất thể diện, mới hướng thủ hạ của mình cầu cứu mà vẫn cắn răng chịu đựng.

      ngờ võ công của nữ tử này cũng rất tốt, lực đạo cũng rất mạnh.”

      Ban đầu Lạc Khinh Ca còn muốn xuất thủ cứu giúp, nhưng thấy hoàng y nữ tử có thể ứng phó, liền ngồi mặt đất xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn bình phẩm đôi lời, giống như đây phải là đánh nhau mà là tỷ võ.”

      "Dù thế này tệ nhưng lâu sau vẫn thất bại.” Long Lăng Thiên .

      Sau đó, nhìn về phía Lạc Khinh Ca, có thâm ý khác : “Ngươi phải là muốn cứu người sao, tại sao lại , hay là có can đảm , hử?”

      Trong giọng y có hàm chứa trào phúng, ràng là muốn kích thích Lạc Khinh Ca ra tay.

      Tuy rằng võ công bọn sơn tặc này cao nhưng chúng rất đông, cho dù là Vân Cuồng muốn cứu người chỉ sợ cũng có chút quá sức. Thế mà, nữ tử có vũ khí như nàng lại khẩu xuất cuồng ngôn muốn cứu người, y ngược lại muốn nhìn nàng có thể sử dụng thủ đoạn gì để cứu người ngay tại trước mắt bọn sơn tặc này.

      có việc gì, xem tình hình này sơn tặc lão đại có vẻ rất sĩ diện, cho nên các nàng hẳn là có việc gì, chúng ta cứ ở chỗ này xem trước chút, coi như nghỉ ngơi." Lạc Khinh Ca ra với giọng điệu sao cả.

      Bọn họ đường lâu như vậy, thân thể có chút mệt mỏi, ở bên cạnh xem náo nhiệt coi như là nghỉ ngơi , đúng lsf ý tưởng tồi.

      Long Lăng Thiên nghe vậy, khóe môi co rút, cũng thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Lạc Khinh Ca, hai mắt nhìn chăm chú vào hai người đánh nhau phía trước.

      Đúng lúc này, trong lỗ tai truyền đến đạo thanh nam tử , "Chủ tử, ngài có ý định cứu công chúa sao."

      ở trong bóng tối Vân Cuồng thấy chủ tử nhà mình chậm chạp hạ mệnh lệnh cứu công chúa, nhịn được từ xa truyền hỏi Long Lăng Thiên.

      hai mắt mặc dù nhìn thấy, nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe ra là Lam Linh công chúa.

      Lam Linh công chúa vào ba năm trước Hương Sơn, về phần nàng dung mạo có thay đổi hay nhìn thấy, bất quá, thanh của nàng lại phát sinh nhiều biến hóa lớn, vẫn có thể nghe ra.
      Last edited by a moderator: 6/5/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :