1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tố thủ khuynh thiên, tà quân cưng chiều phi - Diễm Hỏa Diễm (24) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Lời ác độc của tiểu quỷ


      Long Lăng Thiên quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Khinh Ca, thấy nàng cả người ướt nhẹp, cái yếm mỏng và tiết khố kề sát ở người nàng, dáng người của nàng bại lộ khiến nhìn sót gì..

      Vùng xung quanh mắt khỏi có chút nâng lên, khuôn mặt nhắn nổi lên màu đỏ khả nghi.

      Cúi đầu nhìn tiểu thân thể của mình chút mình , có chút bất đắc dĩ, trách được nàng ở trước mặt hề cố kỵ thân thể trần truồng, bởi vì nàng căn bản coi là nam nhân.

      Rất nhanh thu hồi ánh mắt khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm hai mắt lại bắt đầu ngồi thiền, thẳng thắn coi mỗ nữ nào đó như khí.

      "..."

      Lạc Khinh Ca nhất thời có chút dở khóc dở cười, nàng lại bị hoa hoa lệ lệ coi như thấy.

      Nếu phải thanh của và cơ thể hài tử chỉ mới vài tuổi, nàng cũng hoài nghi có phải người trưởng thành.

      Khẽ thở dài tiếng, để ý tới mỗ nam hài nào đó nữa, cúi đầu đứng lên dò xét xung quanh.

      Vừa rồi vật nặng kia rơi xuống phát ra thanh rất lớn, thế nào lại có gì cả chứ.

      Nông nữ hôn nhân giá ngàn vàng.

      "Di? Gặp quỷ, đâu rồi, chẳng lẽ vật đó dài thêm hai cái đùi để chạy?" Lạc Khinh Ca khẽ chau mày, cẩn thận tra xét bụi cỏ, buông tha nơi nào.

      Long Lăng Thiên khóe môi trừu rút, lông mi khẽ run .

      Cái kia 'đồ vật' có hai cái đùi.

      Lạc Khinh Ca tìm hồi, phát cái gì, chỉ có thể dừng lại.

      Phiết trứ khóe miệng (Ta chịu đoạn này), liếc mắt im lặng nhìn Long Lăng Thiên, dùng ngón tay trắng noãn ở khuôn mặt nhắncủa đâm đâm: "Ta rất buồn chán a, ngươi có thể hay đừng có ngồi thiền mãi."

      Khắp cả ngọn núi chỉ có hai người là nàng và tiểu quỷ này, mà cái tiểu quỷ này lại như khúc gỗ lời.

      Nữ nhân chết bầm, lại tìm gây phiền toái!

      Long Lăng Thiên có chút kiên nhẫn, theo bản năng mở hai mắt ra, liền thấy vóc người yểu điệu của mỗ nữ, nhất là ở cái yếm giống như như nhô ra.

      Mặt đỏ lên, lập tức dời ánh mắt.

      vui : "Vóc người kém như vậy, có thể hay mặc quần áo vào nếu nhìn lâu có thể ta bị đau dạ dày."

      Tuy rằng đối với nàng có cảm giác gì, nhưng nữ nhân chỉ mặc cái yếm ở trước mắt lúc lúc , tình có chút ghét.

      "..." Lạc Khinh Ca nhất thời im lặng đến cực điểm, cúi đầu nhìn mình lớn hai cái bánh màn thầu, khóe môi mím chặt.

      Nàng lại bị tên tiểu quỷ chê!

      Cổ thân thể này lớn lên cũng khá tốt, phía trước mặc dù lớn, nhưng là coi là a, huống chi tuổi còn , còn có thời gian phát triển, ngươif nhìn thế nào cũng có thể đảo dạ dày a.

      Giơ tay lên cho Long Lăng Thiên cốc cho cái, cắn răng hung tợn : "Tiểu quỷ, lông cánh còn có trường thành đủ đâu, biết cái gì a, có mồm độc như vậy cẩn thận sau này cưới được vợ, hừ!"

      Bỏ lại buổi chuyện này, cố ý lắc lắc cái mông đến bên sông, cầm lấy y phục ướt nhẹp mặt đất khoác lên người.

      Tuy rằng theo nàng nghĩ mặc như vậy có gì, nhưng cũng có tàn phá đám lông dài cỏ ở cổ đại a.

      Ai, là mấy loại người cổ lỗ sĩ a.

      Long Lăng Thiên vuốt chỗ bị đánh đau, nhìn nữ tử mặc quần áo phía trước, con ngươi xanh đen lướt qua tia nghiền ngẫm.

      Lạc Khinh Ca chỉ mặc cái áo trong, về phần giá y bị xé thành mảnh này nàng dám mặc.

      Nếu mặc giá y nhất định làm người khác chú ý, hơn nữa hôm nay là ngày Đại Hạ, che tầng y phục rách nát phải là càng làm cho người ta chú ý sao.

      Nhéo cái y phục ướt sũng, tới trược mặt Long Lăng Thiên, vỗ vỗ cái đầu của , "Tiểu Thiên, chúng ta ."

      Long Lăng Thiên đầu hơi nghiêng, tránh thoát móng vuốt của nàng, từ dưới đất đứng lên, ưu nhã phủi chút y phục người.

      Đối với hành động né tránh của Lạc Khinh Ca sớm thành thói quen, chỉ là hừ hừ mũi, nhấc chân hướng phía Bắc đến.

      Long Lăng Thiên nhìn phương hướng nàng , híp hai tròng mắt lại đứng bất động ở đó, thẳng đến khi Lạc Khinh Ca ra ngoài đại khái trăm bước, mới yếu ớt mở miệng, "Ngươi lầm đường, Lạc vương phủ ở phía Nam."




      Chương 10: cần kêu loạn

      Lạc Khinh Ca nghe vậy lập tức dừng lại cước bộ, mặt có chút mất tự nhiên.

      Ít khi, nàng xoay người lại, cười rạng rỡ nhìn Long Lăng Thiên, "Tiểu Thiên, chúng ta trước tiên trở về, phía ngoài sơn hà tốt đẹp nhường nào a, chúng ta du lịch ha."

      xong, dùng sức chớp mắt to, tỏ vẻ mình rất thành khẩn.

      Cổ thân thể này bị người ném tới dây đến tử vong, đây nhất định là mưu sát.

      Nếu mà bây giờ về, người muốn giết hại cổ thân thể này chắc chắn từ bỏ ý đồ, nàng bây giờ năng lực quá yếu, căn bản có năng lực tự vệ, trở lại chắc chắn lại bị ám sát.

      Vậy liền để cho người khác coi như nàng chết , với lại nang cũng phải là Lạc Khinh Ca chân chính, cần thiết tìm người báo thù, huống chi nàng tại cũng có cái năng lực kia.

      Áo kho lỗ tư. (Hình như là chửi tục, kiểu như CMN đó)

      Du lịch ngắm non sông nước biếc , lại làm thiên kim đại tiểu thư suốt ngày bị ám sát, trừ phi đầu óc của nàng bị rỉ sắt.

      "Du lịch?" Long Lăng Thiên có thâm ý khác lặp lại hai chữ, sau đó, hỏi, "Du lịch là cái gì?"

      "Ngạch..." Lạc Khinh Ca có chút nghẹn lời, vừa cẩn thận từ đại, lại bị tiểu quỷ này bắt được.

      "Du lịch là có ý gì?" Long Lăng Thiên chiếm được câu trả lời, lại lần nữa đặt câu hỏi, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

      "Ha hả, ý là du sơn ngoạn thủy, cái từ này là ta tự nghĩ ra." Lạc Khinh Ca mặt đỏ hô hấp loạn, vẫn kiêu ngạo mà vẫy vẫy tóc.

      Long Lăng Thiên thu lại ánh mắt, cái gì nữa, nhấc chân hướng phía nàng đến.

      Thấy có hỏi tiếp, Lạc Khinh Ca thầm thở phào nhõm.

      Đến bây giờ còn biết tiểu quỷ này và Lạc Khinh Ca (Đây là chỉ Lạc Khinh Ca chêt) rốt cuộc là là quan hệ như thế nào, chắc chắn phải cẩn thận.

      Lạc Khinh Ca nhìn tiểu quỷ qua mình, im lặng trừu rút khóe môi, hài tử này chắc sách thành Phật quá.

      Lắc đầu, bước nhanh vượt qua Long Lăng Thiên, "Tiểu Thiên à, chờ sau khi ra ngoài, đệ nếu là muốn về nhà, tỷ có thể nhờ người đưa đệ trở về."

      Nếu là con trai của nàng, nàng nhất định mang theo ngao du thiên hạ, chỉ là lại phải, nếu như mang , người nhà của phỏng chừng thương tâm.

      Long Lăng Thiên dừng lại chân , nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi là sợ bị mưu sát nên quay về, ta tự nhiên cũng vậy."

      Thu hồi tầm nhìn, đưa tay ra sau lưng, tiếp tục tới phía trước.

      "..." Hài tử này đầu óc rốt cuộc là dùng cái gì làm được, dĩ nhiên biết lo lắng trong lòng nàng!

      Nhất thời Lạc Khinh Ca chỉ cảm thấy ngực có chút sợ hãi, có loại cảm giác bị người nhìn thấu.

      Bất quá, cũng sai, nàng và đều là bị người đưa tới nơi này, khẳng định cũng có người muốn giết .

      "Ngươi quay về còn sợ người nhà ngươi lo lắng sao." Lạc Khinh Ca chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

      Long Lăng Thiên dừng lại, tàn khốc câu, "Ngươi còn sợ người nhà ngươi lo lắng, ta sợ cái gì."

      "..."

      Nàng và làm sao có thẻ giống nhau, nàng là người vừa mới xuyên qua, thân nhân của cổ thân thể này đối với nàng chút quan hệ nào.

      Bất quá, nhìn dáng vẻ của hình như và người nhà của có quan hệ tốt.

      Quên , trở về quay về nữa, dẫn ra ngoài xông pha, chờ chơi đưa về nhà.

      Nghĩ như vậy, Lạc Khinh Ca dắt tay bé ở sau lưng của , trong miệng hát to bài hát.

      "Biển cả tiếng cười, cuồn cuộn thủy triều hai bên bờ, chìm nổi theo làn sóng đơn độc nhớ hôm nay..."

      Thanh vang tận mây xanh, nhất thời làm giật mình đàn chim.

      Long Lăng Thiên trán nhất thời xuất mấy vạch đen to, nâng lên đầu chậm rãi câu, "Ngươi có thể hay đừng kêu loạn."
      thuytMeoconkissu2 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: kiện kì lạ

      "..." Lạc khinh ca nghe thấy vậy suýt chút nữa là ngã xuống, tiếng ca thánh thót cũng dừng lại.

      Giơ tay lên ở đầu Long Lăng Thiên gõ cái, cãi lại: "Tiểu tử thối, đây gọi là nghệ thuật nhạc, làm sao có thể sử dụng từ 'Kêu' để hình dung."

      Tâm tình tốt đều bị câu này của khiến cho còn gì nữa.

      Vùng xung quanh lông mày của Long Lăng Thiên chợt nâng lên, đáy mắt lên tia trầm.

      Nữ nhân đáng chết! Lại xoa đầu của , việc này nhớ kỹ, khi nào quay về nhất định tính sổ.

      Nắm chặt nắm đấm, cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, lành giọng : "Ngươi đúng, so với quạ đen kêu còn khó nghe hơn, đúng là thể dùng từ kêu."

      xong, phất ống tay áo cái, chân nhắn ưu nhã bước .

      "..."

      So với quạ đen kêu còn khó nghe hơn, được rồi, nàng thừa nhận chính mình có thiên phú ca hát, nhưng tốt xấu gì thanh cũng khó nghe lắm, cũng đến nỗi khó nghe như vậy .

      Lạc Khinh Ca hung hăng trừng mắt nhìn cái hài tử xấu xa kia, khẽ thở dài tiếng, "Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử,làm sao có thể hiểu được thần khúc tuyệt vời này a.

      Sát thủ dưỡng thành phi."

      Cùng đứa bé thảo luận nhạc, quả thực là đàn gảy tai trâu.

      Long Lăng Thiên hơi dừng lại cước bộ, có chút im lặng đỡ trán.

      Trước đây chỉ biết là nữ nhân này là người có kiến thức kém, hung hăng càn quấy, lại nghĩ tới nàng lại bị tự kỉ như vậy. (Nguyệt: Ừm ừm, đúng vậy *gật đầu liên tục* )

      Lúc Lạc Khinh Ca muốn đuổi theo đột nhiên, cỗ mùi hôi thối chui vào mũi khiến nàng khỏi nhíu mày lại.

      Tại sao lại có mùi máu tươi nồng nặc như vậy? Nhịn được nhìn xung quanh bốn phía.

      Chợt, thấy phía trước có mảng lớn máu loãng màu đen, còn có vật gì đó huyết nhục mơ hồ giấu ở phía sau mặt cây, loáng thoáng còn có thể thấy được vật gì đó ràng.

      Lạc Khinh Ca trong lòng có chút hiếu kỳ, rón rén đến đó.

      tới trước mặt cây, mùi máu tanh nồng đậm tràn đầy xoang mũi, suýt chút nữa khiến nàng nôn ra.

      Đợi nàng nhìn thấy được thứ này chỉ cảm thấy dạ dày trong bụng như muốn bốc lên, may là tối hôm qua tỉnh lại nàng chưa có ăn bất kì cái gì, bằng nàng nhất định nôn ra.

      Đây là con nhìn giống như mãng xà, phía trước có hai cái móng vuốt.

      Tình trạng chết rất thê thảm, đầu rạn nứt lộ ra tâm óc bên trong, thân mất mảng da lớn, huyết nhục mơ hồ , còn có chút máu loãng ngừng tràn ra.

      Lột da bổ não, quá tàn nhẫn! Đây rốt cuộc là hận ý lớn như thế nào đây a.

      Lúc này, lạc khinh ca giọng "A?" nhìn xuống dưới, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

      Da rắn bị cắt ở chỗ miệng rất chỉnh tề, giống như là bị xé xuống mà giống như là do vũ khí sắc bén gây nên.

      Có thể sử dụng vũ khí, ngoại trừ người còn có thể là ai, khẳng định là có người đến đây.

      thân rắn vẫn còn chảy máu, thời gian lột da hẳn là cách đây lâu.

      Lạc Khinh Ca nhìn quái xà này kĩ, bỗng nhiên, màn tối hôm qua rơi vực sâu ùa vào trong đầu, con ngươi khỏi híp lại, người tản ra loại khí chất trong trẻo lạnh lùng.

      Quái xà này chắc chắn là con quái xà muốn ăn bọn họ tối hôm qua, khi đó trời mặc dù tối, nhưng cơ bản hình dạng vẫn có thể nhìn ra.

      Lẽ nào khi các nàng ngã xuống đồng thờiquái mãng cũng rớt xuống theo?

      Nàng và Long Lăng Thiên đại nạn chết, nhưng quái xà này cũng thể nàomay mắn như thế.

      Phỏng chừng là có người qua đây, thấy thi thể của quái xà này rồi muốn lột da của nó, mở đầu lấy ra vật mà muốn.

      Lúc này, Lạc Khinh Ca mâu quang chợt lóe, hiểu được mọi chuyện.

      Vậy 'Vật nặng' rơi xuống đất phát ra tiếng động đó, thể nghi ngờ chính là của , quái xà da rắn hơn phân nửa là do lột, chỉ là tại sao tại sao muốn núp trốn tránh bọn họ?

      Có thể ở người quái xà cắt lớp da chỉnh tề năng lực cũng tồi mới đúng, căn bản cần thiết trốn nữ nhân và đứa bé.

      Người nọ cố ý định tránh né bọn họ, hẳn là biết Lạc Khinh Ca và Long Lăng Thiên có tài cán gì, rốt cuộc là địch hay là bạn?

      Trong lòng Lạc Khinh Ca nghi hoặc chồng chất, để ý liền lùi ra sau bước, dưới chân mềm nhũn, biết là đạp phải cái gì, theo bản năng mềm mại kêu to tiếng, "A —— "








      thuyt thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Có chút thích

      Lạc Khinh mềm hô to tiếng rồi ngay lập tức xoay người lại.

      Thấy Long Lăng Thiên đứng ở sau lưng nàng, vùng xung quanh lông mày hoàn toàn nhíu lại, thể ràng đau đớn khi bị giẫm lên.

      Vừa rồi nàng giẫm phải chính là chân của Long Lăng Thiên.

      Lạc Khinh Ca vỗ lên ngực của mình, tức giận trợn mắt : "Thối tiểu Thiên, đệ lần sau bước có thể hay phát ra chút tiếng động, còn có đệ đứng sau lưng tỷ để làm chi, có biết như thế cũng có thể hù chết người."

      Vừa rồi cũng biết là nàng suy nghĩ mà quá mức chăm chú hay là hài tử này bước rất nhàng, thế nhưng lại phát ra có người tới gần.

      Long Lăng Thiên có chút buồn bực mặt nhăn mày, ra vẻ là người bị hại chứ, người bị giẫm đau là mới đúng, nữ nhân chết bầm này lại còn ở chỗ này càn rỡ kêu to.

      Dời mắt nhìn về phía quái xà toàn thân đầm đìa máu, đáy mắt lên tia dị quang, sau đó, như có chuyện gì xảy ra hỏi Lạc Khinh Ca: "Ngươi ở nơi này làm cái gì?"

      "Nga, có gì." Lạc Khinh Ca phủi miệng, chỉ vào mãng xà rằng, "Tiểu Thiên, quái xà này chắc là cái con ngày hôm qua tập kích chúng ta."

      Long Lăng Thiên mâu quang khẽ gợn sóng, bình thản gật đầu, " sai, nó hẳn là theo chúng ta ngã xuống, làm sao vậy."

      " người nó bị lột da vừa nhìn biết ngay là do con người làm, ta hoài nghi có phải vừa rồi vật nặng rơi xuống nhất định là người, người quái xà hơn phân nửa lớp da chắc chắn là do lột."

      "Ừ." Long Lăng Thiên cũng có nhiều phản ứng lắm, chỉ là khẽ lên tiếng.

      Bởi vì đây là do làm, cho nên cũng có gì kì lạ.

      "Người kia cũng biết là hay là bạn, chúng ta tốt nhất vẫn nên cẩn thận." Lạc Khinh Ca thấp giọng .

      xong còn nhìn bốn phía xung quanh nhưng cũng phát được cái gì.

      biết tại sao nàng lại chiếm được cổ thân thể này, chỉ võ công sử dụng được, ngay cả độ cảnh giác cũng giảm xuống.

      Trước kia, động tĩnh trong phạm vi hai dặm nàng cũng có thể cảm nhận được nhưng tại lại được.

      Xem ra nàng phải nhanh chút đề cao thực lực của mình mới được, đến lúc đó cũng đến mức bỏ mạng.

      Long Lăng Thiên nghe vậy, đáy mắt lướt qua tia thưởng thức.

      Nữ nhân này cũng đến nỗi ngu ngốc, vậy mà lại có thể nghĩ được đến đây, xem ra đúng là thể tin lời đồn linh tinh mà.

      "Hay là tốt nhất chúng ta mau chóng ra khỏi nơi này, về phần người nọ, có lẽ phải địch nhân, nếu tỷ và đệ cũng đứng được ở đây tới bây giờ."

      "Ừ, rất đúng, ta cũng cho là như vậy." Lạc Khinh Ca liên tục gật đầu, có thể dễ dàng cắt được da xà, võ công nội lực chắc chắn là kém.

      Long Lăng Thiên thấy nàng vẫn còn suy tư, tay bé liền cầm bàn tay to lớn của Lạc Khinh Ca rồi , "Đừng suy nghĩ nữa, bây giờ quan trọng nhất là chúng ta phải rời khỏi đây."

      vốn thích người khác chạm vào nhưng biết vì sao vừa rồi kéo tay nàng cảm thấy chán ghét trái lại còn có chút thích.

      "Được." Lạc Khinh Ca quay đầu nhìn thoáng qua quái xà, khẽ thở dài nhìn xuống, " đáng tiếc, da mãng xà tốt như vậy nếu đem làm roi da khẳng định rất tốt."

      Lắc đầu, đáy lòng tiếc hận đến kéo tay Long Lăng Thiên.

      Long Lăng Thiên mí mắt hơi giật giật, gì thêm.

      Hai người đại khái khoảng hai canh giờ nên bây giờ đói bụng đến nỗi bụng kêu 'ọc ọc'.

      Lạc Khinh Ca vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng của chính chính, từ lúc nàng tỉnh dậy đến bây giờ, nàng chưa từng ăn chút đồ ăn hay uống chút nước nào.

      là đói a, hai mắt cũng bắt đầu khép lại.

      Ngẩng đầu quan sát sơn lâm, ở đây hẳn là có ít đồ ăn dân dã.

      Lôi kéo Long Lăng Thiên tới sơn động cách đó xa.

      Giống như đại tỷ, sờ sờ cái đầu của , dặn dò: "Tiểu Thiên, ngươi hãy ở chỗ này đợi, ta kiếm chút đồ ăn dân dã , nhớ kỹ nên chạy loạn."

      Long Lăng Thiên khó chịu nghiêng đầu, xú nữ nhân này cao hơn nên lúc nào cũng sờ đầu , sớm muộn gì có ngày chắc chắn trả lại.

      Trong lòng mặc dù khó chịu, nhưng vẫn gật đầu, "Được."

      Lạc Khinh Ca được lúc, con ngươi xanh đen của Long Lăng Thiên nháy mắt trở nên thâm thúy, hướng về cửa động lạnh lùng hô tiếng, "Vân Chiến, ra !"
      thuyt thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Lòng rỉ máu

      Thanh Long Lăng Thiên vừa vang lên bóng dáng nhanh chóng tiến lên.

      "Thuộc hạ, tham kiến chủ tử." Vân Chiến cung kính quỳ rạp xuống đất, cất cao giọng .

      Long Lăng Thiên ở người nhàn nhạt nhìn lướt qua, phất phất tay, "Đứng lên ."

      Dáng người nho người ngồi ngay ngắn ở tảng đá, gương mặt nhắn ngây thơ mang biểu tình lạnh nhạt phù hợp với tuổi.

      Vẻ mặt như thế phối hợp với cơ thể bé năm tuổi, thấy thế nào cũng cảm thấy kì quái, Vân Chiến nhịn được kéo kéo khóe môi, ánh mắt có chút cổ quái liếc Long Lăng Thiên cái.

      Ngay lập tức liền cúi đầu xuống, sợ bị chủ tử nhà mình phát .

      Long Lăng Thiên như có như nhìn , liền biết được tại suy nghĩ gì, khẽ hừ tiếng, tức giận: "Trường tiên chuẩn bị xong chưa?"

      "A - -" Vân Chiến đột nhiên bị hỏi tới, đầu tiên là sững sờ, ngay lập tức gương mặt tuấn tú trở nên căng thẳng, nghiêm mặt , "Bẩm báo chủ tử, sai biệt lắm, trường tiên cũng sắp hoàn thành xong rồi, chỉ cần ở cán gắn thêm ít đồ trang sức là được."

      đem trường tiên cung kính đưa tới trước mặt Long Lăng Thiên, "Chủ tử, người xem làm như vậy có được ?"

      Long Lăng Thiên đưa tay tiếp nhận trường tiên, mặt biến sắc đánh giá phen.

      Đây là trường tiên màu trắng bạc, toàn thân ngân sắc, mặt có rất nhiều vây , toàn thân tán ra khí chất lạnh lùng thanh u (thanh tịnh và đẹp đẽ).

      Tay cầm là dùng huyền thiết thạch chế tạo, còn có chút hoa văn đẹp mắt ở phía , điểm duy nhất khiến hài lòng chính là, ở tay cầm có cái lỗ hổng chuyên môn dùng để đặt đồ trang sức.

      Long Lăng Thiên thoáng gật đầu cái, "Tạm được."

      Nghe thấy tiếng 'Tạm được' đó, Vân Chiến ngay lập tức giống như trút được gánh nặng.

      Nên biết trường tiên này là do hao tốn rất nhiều công sức để hoàn thành, bất quá, có thể nghe được chủ tử tiếng 'Tạm được' cũng cảm thấy đáng giá.

      Có chút chính là, chủ tử vì cái gì làm trường tiên chứ, vũ khí chủ tử dùng là Ảnh Nguyệt kiếm, hình dáng, giết người tiếng động, căn bản là cần dùng đến trường tiên.

      Vân Chiến trong nội tâm tuy có vô vàn nghi hoặc nhưng cũng dám hỏi nhiều.

      lát sau, Long Lăng Thiên ngẩng đầu liếc nhìn bảo kiếm treo bên hông của Vân Chiến, mở miệng : "Đem tử linh thạch ở thân kiếm của ngươi tháo xuống."

      "Tháo xuống bảo thạch? !" Vân Chiến theo bản năng che bảo kiếm của mình, gương mặt tuấn tú nhất thời nhăn nhó như quả mướp đắng, thử dùng giọng điệu thương lượng, "Chủ, chủ tử, lỗ hổng roi tay có chút mà viên tử linh thạch của thuộc hạ lại hơi lớn, người xem..."

      Khối linh thạch này chính là tâm can bảo bối của a, nhường bảo thạch ra giống như là cắt thịt của , đau a.

      Long Lăng Thiên liếc xéo cái, đôi mắt bắt đầu híp lại, hơi thở nguy hiểm dần phát ra .

      Vân Chiến trong nội tâm run lên, thầm kêu ổn, che lấy tiểu bảo bối của chính mình, cắn răng cái nhẫn tâm đem linh thạch thân kiếm tháo xuống.

      Hai tay dâng lên, "Chủ tử, linh thạch của ngài." bây giờ lòng rỉ máu a, trong lòng nghĩ vậy nhưng mặt cũng dám có nửa điểm bất mãn.

      Long Lăng Thiên trắng mắt liếc cái, rất khách khí nhận lấy.

      Cầm lấy tử linh thạch trong tay ngay lập tức ở lỗ hổng tay cầm của trường tiên chà xát chút linh thạch kia liền vào, khối linh thạch này nổi lên làm nổi bật lên hoa văn xung quanh khiến cho trường tiên tăng thêm chút linh khí.

      Long Lăng Thiên cầm lấy trường tiên, quơ quơ chút, lập tức hàn khí bắn ra bốn phía.

      Sau đó, liền dừng trường tiên, nhìn rường tiên trong tay, miệng lên chút tươi cười, thầm nghĩ.

      biết nàng có thích hay ?

      Nhìn thấy bộ dáng tươi cười của chủ tử, Vân Chiến nhất thời đem việc mất linh thạch bảo bối vứt ra sau đầu, kinh ngạc đứng bên nhìn Long Lăng Thiên.

      Chủ tử đây là thế nào, thế nhưng tự nhiên ngu ngốc cười rộ lên, có phải hay trở thành hình dạng năm tuổi trí lực cũng bị giảm xuống.








      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 14: Muốn cưới nàng?


      Long Lăng Thiên cảm giác được Vân Chiến nhìn , tươi cười mặt trong nháy mắt biến mất, khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt trong dĩ vãng.

      Bàn tay đặt ở môi mất tự nhiên ho tiếng, "Ngươi phải là muốn có Huyết Hồn kiếm, hãy trở về nhận lấy , coi như bản tôn đổi cái linh thạch này của ngươi."

      "Chủ tử, ngài muốn đem Huyết Hồn kiếm ban cho thuộc hạ? !" Vân Chiến có chút dám tin tưởng lỗ tai của mình có nghe nhầm hay , nên biết rằng Huyết Hồn kiếm chính là bảo kiếm mà thế gian ít có, so với tử linh thạch biết trân quý hơn gấp bao nhiêu lần nhưng chủ tử lại đem nó thưởng cho !

      Trong lòng tuy cảm thấy kích động vạn phần, nhưng vẫn cố nén hưng phấn, nhún nhường , "Chủ tử, làm sao có thể như vậy, thuộc hạ..."

      "Ngươi muốn, vậy bản tôn liền đưa cho Vân Cuồng." Thanh mềm mềm lạnh nhạt của Long Lăng Thiên lạnh nhạt cắt đứt lời khẩu thị tâm phi (miệng 1 đường tâm nghĩ nẻo) của Vân Chiến.

      " phải vậy..." Vân Chiến cuống quít đem những lời định ra khỏ miệng nuốt trở về, ngẩng đầu tươi cười , "Thuộc hạ đa tạ chủ tử ban thưởng."

      Long Lăng Thiên liếc xéo cái, để ý nữa, ngắm nhìn trường tiên trong tay.

      Hai người an tĩnh nửa khắc, Vân Chiến dè dặt tiến lên, hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Chủ tử, ngài vì cái gì trực tiếp đem Phượng Nguyên quận chúa mang trở về Đế Đô."

      Chủ tử giờ bị trọng thương, lần này vì cứu Lạc Khinh Ca, công lực cơ hồ bị đánh mất đến nỗi hầu như còn, mặc dù ăn nội đan của hai móng bạc lân mãng xà, nhưng vẫn cần bế quan tu luyện mới có thể nhanh khỏi hơn, khôi phục lại dung mạo vốn có.

      Tại sao chủ tử còn có thể có lòng thanh thản cùng nữ tử điêu ngoa du sơn ngoạn thủy chứ, đúng là nghĩ ra suy nghĩ của chủ tử.

      Đôi mắt đẹp của Long Lăng Thiên khẽ nhúc nhích, nhàng kéo ra khóe môi, có thâm ý khác : "Bản tôn cùng nàng chơi, tự nhiên là có lí do của bản tôn."

      Trải qua kiếp nạn lần này, Lạc Khinh Ca thay đổi, có lẽ có thể từ nàng phát ra cái gì đó.

      "Oh." Vân Chiến khẽ lên tiếng, nhưng vẫn là nghĩ ra.

      Lúc này, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, trong lòng xuất ý tưởng kinh khủng.

      Chủ tử chẳng lẽ là muốn kết hôn cùng với Phượng Nguyên quận chúa? Trời ạ, ngàn vạn lần cần, nữ nhân này thế nhưng chính là nữ tử ngang ngược kiêu ngạo nổi danh ở Linh Nguyên quốc.

      Nếu là nàng thành chủ mẫu của bọn họ, vậy còn được, nhưng chủ tử như tiên nhân của bọn họ chẳng phải thanh danh cũng bị bôi xấu sao.

      Vân Chiến càng nghĩ trong lòng càng run sợ, vội vàng khuyên nhủ: "Chủ tử, mặc dù ngài cùng Phượng Nguyên quận chúa có da thịt thân thiết, nhưng mà đó là do nàng bức bách ngài , ngài ngàn vạn lần cần chịu trách nhiệm, nàng căn bản là xứng..."

      đến đây lập tức im lặng, bởi vì cảm giác được quanh thân nhiệt độ giảm xuống ít, lạnh buốt .

      Nhìn xem khuôn mặt nhắn bình tĩnh của Long Lăng Thiên, trong lòng thầm kêu ổn, gãi gãi đầu, "Chủ, chủ tử, thuộc hạ thề, thuộc hạ cái gì cũng nhìn thấy."

      Ai tới cứu , cái miệng thúi, thế nhưng lộ ra rồi.

      Bất quá, quả đúng là sai, là chưa nhìn thấy gì cả.

      vừa tới bên này được lúc chủ tử bị nữ nhân kia kéo xuống nước, bởi vì điều này quá sức tưởng tượng của nên để ý từ cây ngã rơi xuống đất.

      Long Lăng Thiên từ từ nheo lại đôi mắt, chốc lát sau, lạnh lùng , "Từ hôm nay trở , tháng được phép dùng mắt nhìn."

      "A, , thể dùng mắt? !" Vân Chiến nhất thời trợn tròn mắt, cuống quít cầu tình, "Chủ, chủ tử, thuộc hạ trong vòng tháng nếukhông thể nhìn thấy cái gì con mắt nhất định rất khó chịu, kính xin chủ tử khai ân."

      thể dùng mắt, vậychẳng phải trong vòng tháng phải làm người mù rồi, ngẫm lại tháng thể nhìn thấy gì, trong lòng khỏi sinh ra chút sợ hãi.

      "Nếu khó chịu, vậy móc ra ." Long Lăng Thiên hời hợt câu, lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
      ThiênMinhthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :