1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tịch thiếu phúc hắc bá sủng vợ - Nhất Dạ Chi Linh (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49: Mối tình si trong mưa
      Editor: Trang Lyn

      Khi đó quá ngu, với Bạch Tiêu Tiệp, Dĩ Đồng tuy là rất thân, nhưng cũng coi như là chuyện được. Là ngốc nghếch, bảo người phụ nữ vẻ ngoài đơn thuần này đưa thư hộ, kết quả thư tình đưa đến, lại còn quyến rũ Hà Thiếu.

      chỉ lần cảm thấy hối hận, hận thể lột da Bạch Tiêu Tiệp!

      " cần nữa, cho là trong lòng Tiêu Tiệp dễ chịu sao? Hơn nữa đừng luôn mang bộ dạng oán trách Tiêu Tiệp, chuyện đó lúc đầu như thế nào trong lòng ràng nhất! Cướp? Tiêu Tiệp phải dùng đến để đoạt được đàn ông sao?" Dĩ Đồng cũng nổi giận, bạn đâu đến phiên Thẩm Nhã Lâm phê bình! Vả lại lúc đầu phải chính ta ham hư vinh, thích khoe khoang. Cố ý bảo Tiêu Tiệp đưa thư tình, cố ý kích thích Tiêu Tiệp. Bây giờ chuyện đúng hướng của ta, lại quay ra trách cứ Tiêu Tiệp! Đây là đạo lý gì!

      "...!" Thẩm Nhã Lâm nghẹn lời, sắc mặt chuyện sang màu đen.

      Đề phòng Thẩm Nhã Lâm tấn công lần nữa, Dĩ Đồng quay đầu về phía Tiêu Tiệp : "Tiêu Tiệp, cậu đừn như thế nữa, cho dù giữa cậu và Hà Thiếu xảy ra chuyện gì, cũng nên gặp mặt ấy chuyện ràng. ấy cứ đứng dưới mưa như thế, bị cảm đó, đến lúc đấy người đau lòng còn phải cậu sao?"

      Dĩ Đồng thành khẩn khuyên giải, chính vừa từ nhà ăn lấy cơm về, thấy người cao ngạo như Hà Thiếu đứng trong mưa, trong lòng liền hiểu là xảy ra chuyện gì.

      Có thể làm cho Hà Thiếu si tình đến phát điên, cũng chỉ có vị Bạch Tiêu Tiệp nhà thôi.

      Nhưng mà Tiêu Tiệp vẫn nhúc nhích như cũ, giống như có linh hồn, ánh mắt lại vô thức nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa càng ngày càng lớn.

      "Tôi xin , Tiêu Tiệp, tôi quỳ xuống xin . xuống , đừng để cho ấy tiếp tục dầm mưa nữa, cầu xin !" Lúc này Thẩm Nhã Lâm còn vẻ tức giận như trước nữa, chỉ còn lại hẹn mọn cầu xin, nhìn về phía Tiêu Tiệp quỳ xuống.

      Nhưng mà tay Thẩm Nhã Lâm lại bị bàn tay lạnh như băng khác giữ lại: "Nhã Lâm, đừng như thế, mình xuống."

      Ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng người phụ nữ kia biến mất ở cửa.

      Trong mưa, môi người đàn ông trắng bệch, chỉ là ánh mắt vẫn kiên định. Bỗng dưng, thấy bóng dáng mảnh khảnh về
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50: Em làm cho rất thất vọng
      Editor: Trang Lyn

      Vốn nhìn thấy cảnh kia làm cho trong lòng Tiêu Tiệp có chút biến hóa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tình cảm của , và giọng dịu dàng. lửa giận trong lòng Tiêu Tiệp sớm tan thành mây khói.

      "Ừ, sắp đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta thôi." Mỗi ngày ăn cơm cùng nhau là chuyện thiết yếu của bọn họ, phải tìm , đến tìm .

      "Được." Hà Thiếu liền dịu dàng sờ đầu Tiêu Tiệp, giống như sờ bảo bối quý giá nhất của mình.

      Dĩ Đồng nhìn bộ dạng ân ái của hai người, nhìn nghĩ đến hình ảnh vừa nhìn thấy, cảm thấy làm cho Kiều Đại Vân xấu mặt trong lòng thoải mái, vì vậy : "Ôi chao, ra người đẹp Kiều cũng ở đây! Nhìn xem, thế mà chúng tôi lại quên mất , người lớn như thế, sao vừa nãy lại thấy, đúng là đáng chết!"

      Nhưng Kiều Đại Vân lại tức giận, ngược lại vui vẻ nhưng giọng lại mang chút dè dặt: "Mình cũng chưa ăn cơm, mình đến đây lâu như thế, nhưng cũng chưa kết giao bạn bè gì, mỗi ngày đều ăn cơm mình, cảm giác rất đơn, mình muốn kết bạn với mọi người cùng nhau ăn cơm, mọi người có để bụng ?

      Tất nhiên có để bụng! Thiếu chút nữa Dĩ Đồng ra khỏi miệng. Nhưng mà làm người thể quá tuyệt tình, thấy người phụ nữ kia giống như con cừu non, có chút uy hiếp nào, liền ngừng ngay. Chuyển mắt nhìn sang Tiêu Tiệp, ý là quyết định.

      "A Liên*, nghĩ sao?" Tiêu Tiệp nhìn Hà Liên, giống như hỏi ý kiến . Nhưng ra trong lòng nghĩ nhất định phải từ chối.

      (* Tên của Hà Thiếu là Hà Liên)

      A Liên tên này có chút giống con , nhưng mà Hà Thiếu lại rất hưởng thụ, phàn nàn chút nào.

      Hà Thiếu cũng nhìn Kiều Đại Vân, giống như đó chỉ là người xa lạ. Giống như vừa rồi chưa từng giúp hướng dẫn công việc cho Kiều Đại Vân. Chỉ nhìn Tiêu Tiệp dịu dàng : "Em vui vẻ là được rồi."

      Đây chính là Hà Thiếu, phân biệt công tư, công việc lúc nào cũng có thể làm. Có thể đối xử lạnh lùn với mọi người, có thể coi thường người toàn thế giới, nhưng vĩnh viễn chỉ dịu dàng với Tiêu Tiệp.

      Nếu đến mức này, mà cho ta cùng, chứng tỏ quá hẹp hòi, vì thế liền đồng ý cho Kiều Dại Vân cùng.

      Kiều Đại Vân rất vui vẻ.

      Có câu rất hay, có có hai, từ
      [​IMG]
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51: Đừng rời khỏi em, có được hay ?
      Editor: Trang Lyn

      Nhìn bọn bắt cóc bị những người áo đen khống chế, liều mạng dập đầu với mình, lại nhìn thấy những tấm hình rơi xuống đất, là hình mình... Cho du là kẻ ngu, cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Mặt Tiêu Tiệp còn chút huyết sắc nào, nhanh chóng đến bên cạnh Hà Liên, kéo vạt áo , buộc ngừng bước, : "A Liên, em làm, hãy tin tưởng em!"

      Đây là mưu, sao có thể làm ra chuyện như thế này.

      Nhất định A Liên tin tưởng , nhất định . Ngay cả cũng có thể nhìn ra đây là mưu, nhất định A Liên cũng sớm phát ra. từng , cho dù thế nào, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng vứt bỏ , mãi mãi tin tưởng ! Bọn họ kết hôn, mãi mãi ở chung chỗ, nếu như ngay cả tin tưởng tối thiểu cũng có, sao có thể kết hôn chứ?

      A Liên, hãy tin em. Cầu xin , hãy tin em!

      Từ đầu đến cuối Hà Liên cũng quay người lại, vì thế, cũng thấy vẻ mặt cầu xin gần như hèn mọn của Tiêu Tiệp. chỉ dừng lại chốc lát : " muốn đưa ấy bệnh viện."

      Trong nháy mắt bàn tay nắm lấy vạt áo trượt xuống, khóe miệng Tiêu Tiệp hơi nhếch lên mang theo nụ cười khổ.

      Đây, chính là tin . Mặc dù thẳng, nhưng đáp án này, cũng đủ làm cho ngực Tiêu Tiệp, giống như bị cây kéo sắc nhọn cắt rách, ngừng chảy máu.

      A Liên, lại tin em? Trong lòng người phụ nữ này quan trọng như thế sao? Quan trọng đến mức vì ta mà mất tỉnh táo trước kia. Chỉ cần cẩn thận suy nghĩ chút, nhìn ra đây là chuyện vu oan nực cười.

      Lòng Tiêu Tiệp đau đến nỗi thể ngồi xuống, cổ họng giống như bị nghẹn lại, chỉ có thể hô hấp từng ngụm . Nước mắt biết chảy lúc nào, nhưng vẫn buông tha, cố gắng nhìn về phía trước.

      quay lại, quay lại, từng luôn tin tưởng . Tin tưởng đến khi trời long đất lở, biển cạn đá mòn...

      Trong nhà kho to lớn, chỉ còn lại mình , tất cả mọi người đều hết.

      Toàn thế giới giống như chỉ còn lại mình ...

      Ha ha, đây chính là tình cảm bền vững của chúng ta, đây, chính là tình của chúng ta! Đây, chính là cái gọi là tin tưởng! Rất cám ơn ! Hà Liên, cám ơn cho em biết, cái gọi là lòng của ! Cám ơn cho em bài học sâu sắc này.

      Đoạn tình cảm nực cười kia của chúng ta, cũng ở nơi này, chấm dứt.

      Bởi vì lúc đến đây giày cao gót, mà bây giờ lại có xe, cho nên chỉ có thể chân trần, nền đường đá cũ nát ở nơi này, mình bộ hai cây số, từ nhà máy cũ nát về trường học, lúc về đến trường, chân bị mài đến còn hình dạng, nhưng mà, vẫn bằng nỗi đau trong lòng.

      "Chính là ta! Vì ghen với việc Đại Vân ở gần Hà Thiếu. Mấy lần thấy Đại Vân và Hà Thiếu cùng nhau, liền sinh lòng ghen tuông tìm người lái xe đâm Đại Vân, kết quả Hà Thiếu vì cứu Đại Vân, bản thân cũng bị tai nạn! Người phụ nữ này đáng sợ! Mọi người đừng đến gần ta!

      Giữa màn chửi bới này, Tiêu Tiệp lại nghe thấy tin rất buồn cười, ra đám lưu manh đó thoát khỏi vệ sĩ, lái xe đâm vào Hà Liên.

      ", phải em, phải em, hãy tin em, đừng ... Cầu xin đừng ..."

      "Tiệp Nhi, thấy ác mộng sao? Tỉnh, mau tỉnh lại !"

      Là ai chuyện? Hà Liên sao? quay lại? Cuối cùng vẫn tin !

      "Liên, em cũng biết bỏ rơi em mà, tin em! Em biết mà!"

      Hà Liên vẫn giống như trước kia, vẫn dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn . Tiêu Tiệp vui đến chảy nước mắt, chạy về phía ! Nhưng mà, tại sao lại càng ngày càng xa?

      "Liên, đừng , Liên..."

      "Tiệp Nhi!" Tịch Âu Minh thể dùng sức lay , giống như hôn mê, gắt gao vướng trong ác mộng của mình, gọi thế nào cũng được.

      Cuối cùng Tiêu Tiệp bị tiếng sấm vang dội đánh thức, vừa mở mắt ra, đập vào mắt, là khuôn mặt tuấn tú của đàn ông, lúc này dùng đôi mắt đẹp nhìn , trong mắt tràn đầy lo lắng, hoảng sợ.

      "Cuối cùng tỉnh lại rồi, còn tưởng trúng tà, sao, sao!" Tịch Âu Minh ôm lấy , cho dù lúc này toàn thân đều là mồ hôi. Nhưng vẫn ôm chặt, giống như buông lỏng chút, người trong lòng liền biến mất.

      Tiêu Tiệp dần dần từ cơn ác mộng tỉnh táo lại, ánh mắt vốn có tiêu cự lúc này cũng dần lấy lại.

      ra, là giấc mơ.

      Đúng là giấc mơ đáng sợ!

      Hóa ra việc ban ngày Thẩm Nhã Lâm với , từ đầu đến cuối cũng quên, ban ngày suy nghĩ chút, đêm mơ thấy. rất sợ, thuộc về , cuối cùng cũng rời .

      Như vậy tất cả những thứ bây giờ, đều thuộc về sao?

      Rầm, lại tiếng sấm vang lên.

      Tiêu Tiệp tự chủ được run rẩy, ôm chặt lấy Tịch Âu Minh, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng rời khỏi em có được hay ? Mặc kệ thế nào cũng đừng bỏ rơi em có được hay ? Tất cả mọi người đều , cha mẹ cũng , chỉ còn lại mình em. đừng có được hay ? Em nhất định cố gắng làm người vợ tốt của , làm cho tức giận, đồng ý với em đừng bỏ rơi em có được hay ? chuyện , rời khỏi em! Vĩnh viễn ở lại bên cạnh em, vĩnh viễn rời khỏi em! , sao ? , ! chuyện !"

      đến cuối cùng nước mắt Tiêu Tiệp chảy rào rào, vẫn yên lòng lắc lắc Tịch Âu Minh, muốn cam đoan, để mãi mãi rời khỏi , nhưng mà vì cái gì lại lời nào chứ? Chẳng lẽ cũng muốn rời khỏi mình sao?

      thể mất nữa, còn gì, nếu như mất lần nữa, sống nổi.

      " muốn em làm gì em cũng làm, em nghe lời , chỉ cần rời bỏ em, có được hay ? Có được hay ? chuyện !" Nếu ngay cả cũng rời , vậy nên làm gì? nên làm gì?

      Tịch Âu Minh hoàn toàn hoàng sợ, cho dù gì, cũng giống như nghe thấy, dù nhìn về phía rống to, cũng nghe thấy, tự , rồi khóc.

      muốn lấy điện thoại, gọi bác sĩ đến đây ngay lập tức. Nhưng mà vẫn thể rời nửa bước, vừa rời người trong ngực lập tức gắt gao ôm chặt lấy, " cho phép ! cho phép ! muốn đâu? được phép ! Nơi nào cũng cho ! cho phép !"

      "Tốt tốt tốt, , ở đây, ngoan, ." Tịch Âu Minh bất đắc dĩ lại ôm lấy , nhàng vỗ lưng .

      Tịch Âu Minh dùng mặt mình cọ vào mặt : "Ngoan, nhìn ! ở đây, nơi nào cũng , mãi mãi ở bên cạnh em. Em nghe thấy ?"


      "Em nghe thấy." Tiêu Tiệp nghe thấy, lần này thaath nghe thấy. lại ôm lần nữa, lần này lời rất ràng: " phải nhớ kĩ, những lời ."

      "Ừ, nhớ, mãi mãi nhớ. Bảo bối ngoan, để lấy điện thoại, gọi bác sĩ đến đây, khám cho em chút." Tịch Âu Minh giọng dụ dỗ.

      Trong mắt thoáng qua mảnh u ám.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52: Phong thủy luân chuyển
      Editor: Trang Lyn

      Nhưng mà Tiêu Tiệp vẫn buông lỏng ra, vừa rồi hai mắt vẫn còn đẫm lệ, nhưng bây giờ lại bình tĩnh khác thường, giọng ràng: "Minh, em sao, cần gọi bác sĩ đến đâu."

      Nhưng Tịch Âu Minh vẫn nhíu mày, nhìn vẻ mặt vô cùng bĩnh tĩnh của , trong mắt tràn đầy bướng bỉnh, cuối cùng thỏa hiệp: "Được, em sao sao, tìm bác sĩ nữa."

      "Ừ, Minh, em nhớ từng câu vừa . Trước kia là em đủ tốt, phải người vợ tốt, nhưng mà từ nay về sau, em cố gắng làm người vợ tốt. Chúng ta phải sống tốt, cả đời cũng ở chung chỗ, có được hay ?" Tiêu Tiệp nhìn rất chăm chú, giọng rất nghiêm túc, ánh mắt trong suốt, giống như đứa trẻ sơ sinh, lóe lên ánh sáng thuần khiết.

      Tịch Âu Minh lại cọ vào mặt , lại cam đoan với lần nữa: "Ừ, chúng ta mãi mãi ở cùng nhau, chỉ kiếp này, mà còn kiếp sau nữa! Còn phải sửa điều nữa, ở trong lòng , em luôn là người vợ tốt!"

      Trong nháy mắt lòng Tiêu Tiệp tràn đầy cảm giác ấm áp, miệng nở nụ cười hạnh phúc. tốt quá, Minh đồng ý với rồi, bọn họ mãi mãi ở bên nhau. bị bỏ rơi nữa, Minh khác, phải là Hà Liên, so với Hà Liên càng hơn, cũng thế! Sau này đối xử với tốt. Nếu như có ngày Minh để ý đến nữa, nghĩ, mình sống nổi.

      Nhưng mà, chuyện như thế xảy ra, tin tưởng .

      Mặc dù tối hôm đó cũng sấm chớp vang dội, nhưng Tiêu Tiệp lại ngủ yên ổn được, cảm giác chưa chợp mắt được bao lâu gủ đến sáng rồi.

      Sáng sớm vừa mở mắt ra, thấy Tịch Âu Minh nhìn mất hồn, hình như ánh mắt còn có chút thăm dò.

      Sắc mặt đỏ lên, quở trách: " cho phép nhìn nữa!" Mới sáng sớm dùng ánh mắt đó nhìn chớp mắt, lại tiếp tục nhìn mặt đỏ đến cổ mất.

      Trong mắt Tịch Âu Minh lộ ra ý cười: " nhìn vợ mình, sao dáng dấp lại đẹp như thế chứ?"

      "Còn lung tung nữa!" Tiêu Tiệp xấu hổ dùng chăn che mặt mình, sáng sớm nghe thấy lời khen như thế, nào còn biết xấu hổ mà lộ mặt ra.

      Tiếng cười của Tịch Âu Minh làm cả giường cũng rung động, kéo chăn của Tiêu Tiệp ra, còn che kín như thế nữa, biết chừng còn ngạt thở.

      "Được rồi bảo bối, mau dậy hầu hạ bản thiếu gia, bản thiếu
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53: Bạch Tiêu Tiệp ở đâu?
      Editor: Trang Lyn

      Sở dĩ hỏi như thế, bởi vì tháng nay, hầu như mỗi ngày Dĩ Đồng đều ra ngoài, mà còn rất lâu, đến tối trở về, mà mỗi lần đều cùng Tiêu Tiệp ra ngoài.

      hiểu, cuối cùng hai người phụ nữ này chơi cái gì? Có cái gì chơi hay, mà đến nỗi mỗi ngày đều chơi đến tối mới về? Mà còn là từ sáng đến tối! Cả ngày! Cho nên dù thế nào, hôm nay cũng cho phép ra ngoài!

      vất vả mới có ngày nghỉ, làm vợ ở cùng mà còn cùng khuê mật. Cái này mà truyền ra, người khác như thế nào? Chồng còn bằng khuê mật?

      "Hôm nay được nghỉ, em tự mình xử lý ." Tả Huyền Dạ mất hứng, muốn thừa nhận mình ghen.

      Dĩ Đồng ngớ người, sau đó cười tươi như hoa bay tới cạnh chồng, làm nũng : "Ông xã, sao hôm qua ? Nếu như hôm qua , cho dù ông trời mời, em cũng ra ngoài, nhất định ở cùng . Nhưng mà, bây giờ em hẹn Tiêu Tiệp rồi. Nếu như phải là lỡ hẹn sao? Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, sau này mỗi ngày em đều ở cùng ! Có được hay ?"

      Tả Huyền Dạ suy nghĩ chút thấy cũng đúng, buổi sáng mới với , nên đúng là thể lỡ hẹn với người ta được, hơn nữa đối phương còn là bạn thân của vợ. Nhưng mà, chẳng lẽ lại thoải mái từ chối hẹn với ?

      Mắt thấy cuối cùng Tả Huyền cũng có chút thay đổi, lập tức thừa thắng xông lên: "Ông xã, em biết tủi thân, coi như chỉ hôm nay thôi, đồng ý với em mà! Cùng lắm ..." Ghé tai thầm câu.

      Mắt Tả Huyền Dạ sáng lên, nhưng mặt vẫn biến sắc, nhìn cái, khinh thường : "Chỉ lần mà muốn mua chuộc ?"

      Vẻ mặt Dĩ Đồng đỏ rực, tức giận : "Vậy muốn thế nào?"

      Tả Huyền Dạ tà ác giọng bên tai :"Ừ... Chưa từng nghe , đêm bảy lần sao, chúng ta thử chút ?"

      Dĩ Đồng nổi cáu, mặc kệ ra cửa, sau lưng vang lên tiếng cười trầm thấp.

      Khách sạn Hải Thiên.

      Đây là khách sạn sang trọng, bên trong bố trí nhiều chỗ ăn chơi. Lúc này Tịch Âu Minh đeo cặp kính đen, nằm ghế bãi cát, thân hình cao lớn lộ tám múi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :