1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tịch thiếu phúc hắc bá sủng vợ - Nhất Dạ Chi Linh (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40: Thân phận phu nhân tổng giám đốc
      Editor: Trang Lyn

      Hai người cùng đến nhà ăn ăn cơm, chỉ cần Tả Huyền Dạ khen món ăn nào vài câu, hay ăn thêm vài miếng món ăn nào. cũng thầm nhớ kĩ, sau đó về nhà tập làm lần rồi lại lần, cho đến khi làm ra đúng mùi vị kia mới thôi.

      Dĩ Đồng đối với mấy thứ sách kinh doanh kia rất đau đầu, thế nhưng vì có thể có chung đề tài chuyện với Tả Huyền Dạ, ép mình từ từ học.

      Chỉ có loại, dù làm thế nào cũng học được, đó chính là trà đạo. biết Tả Huyền Dạ thích phụ nữ biết pha trà, đối với người phụ nữ am hiểu trà đạo rất tán thưởng.

      Vì vậy tìm Tiêu Tiệp học, lần rồi lại lần. Nhưng mà cho dù có cố gắng thế nào, cũng học được.

      Có vài thứ, liên quan đến chỉ số thông minh, có người vừa học biết, nhưng có người cả đời cũng học được, đây là số mệnh!

      Tả Huyền Dạ nhìn thấy những cố gắng kia của , chỉ biết, vợ biết pha trà.

      "Mình hiểu, rốt cuộc mình còn chỗ nào chưa tốt, ấy muốn người phụ nữ khác..."

      ", Dĩ Đồng cậu đừng nghĩ như thế, cậu là tốt nhất, là ta xứng với cậu." Tiêu Tiệp lập tức phản bác, đúng, ở trong lòng , là Tả Huyền Dạ xứng với Dĩ Đồng.

      Ở nhà có người vợ tốt như thế, lại vứt bỏ. Là có phúc, có tư cách lấy người vợ tốt như Dĩ Đồng!

      Trong phòng bệnh lại im lặng hồi, Tiêu Tiệp biết, bây gờ Dĩ Đồng cần nhất chính là thời gian, thời gian có thể chữa lành tất cả vết thương.

      "Dĩ Đồng, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều. Ngủ giấc ngon, mình về làm cho cậu chút đồ ăn." Vì đến vội, kịp mang đồ ăn đến.

      ấy ngay cả Tả Huyền Dạ cũng chịu gặp, vậy nhất định cũng chưa ăn cái gì.

      Tiêu Tiệp vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, liền bị cặp mắt đỏ rực của Tả Huyền Dạ chặn lại, vội vàng : "Tiêu Tiệp, Đồng Nhi thế nào? ấy có tốt ?"

      Tiêu Tiệp kiềm nén cơn tức giận trong ngực, trào phúng : " còn nhớ đến ấy? Tôi còn tưởng chìm đắm trong ôn như hương lý, sớm biệt phương hướng rồi chứ!"

      "Bạch Tiêu Tiệp, cần phải châm chọc như thế, chuyện hôm nay tôi Thẩm Nhã Lâm thẹn với lương tâm!" Thẩm Nhã Lâm ưa cái kiểu chỉ trích trong lời của Tiêu Tiệp, chuyện này căn bản cũng liên quan đến ! Nếu như phải người phụ nữ kia muốn đánh , cũng rơi vào kết cục như thế, tất cả đều do ta tự chuốc lấy!

      " thẹn với lương tâm? buồn cười, bây giờ tiểu tam còn có thể lý lẽ như thế!" Nếu như phải nơi này hợp, Bạch Tiêu Tiệp cũng muốn cho Thẩm Nhã Lâm mấy cái tát, làm tiểu tam còn được như thế, đúng là cực phẩm!

      "Tôi làm tiểu tam thế nào? Bạch Tiêu Tiệp, cho rằng bản thân thanh cao sao? Tưởng rằng gả vào nhà giàu có có thể từ gà rừng bay lên thành phượng hoàng sao? Tôi với cũng là kẻ tám lạng người nửa cân thôi,
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41: Cho em tùy ý vô điều kiện lần?
      Editor: Trang Lyn

      " tại sao cả! phải là tổng giám đốc sao? Muốn đuổi việc người cần gì lắm lý do như thế? câu có thể giải quyết chuyện này! phải sao?" Tiêu Tiệp nhìn về phía Tịch Âu Minh gào lên, biết, đây là giận chó đánh mèo. Bởi vì Thẩm Nhã Lâm là người phá hoại hôn nhân của Dĩ Đồng, cho nên cho phép ta làm việc ở công ty của chồng mình. Tịch Âu Minh biết chuyện này, là người vô tội, nhưng lúc này mất bình tĩnh, trút giận sang người vô tội.

      Vẻ mặt Tịch Âu Minh dần dần cứng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiệp chốc lát, thấy bướng bỉnh cắn chặt môi, ánh mắt lại lạnh lẽo khác thường. Cuối cùng, thở dài, giống như thỏa hiệp lên trước nhàng ôm lấy : "Tiệp Nhi, công ty có quy định quản lý của công ty, vả lại người ta lại phạm lỗi gì, thể vì là tổng giám đốc, mà có thể tùy tiện đuổi việc người. Như thế làm tổn hại đến uy tín của công ty."

      Thấy Tiêu Tiệp vẫn mang bộ dạng lạnh lùng như cũ, Tịch Âu Minh tiếp tục : "Hơn nữa chủ quản cũng ta ở phương diện thiết kế rất có tài, em cũng biết bây giờ người có năng lực lại chăm chỉ nhiều, nếu như công ty có mấy người như thế, cũng đỡ tốn công sức hơn nhiều, em xem có đúng ?"

      Tiêu Tiệp đứng trong phòng làm việc, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, nghĩ có lẽ máy lạnh mở quá lớn. cứ đứng ở đây như thế, đối diện với Tịch Âu Minh mấy phút, giống như mất hồn, nhúc nhích.

      Tịch Âu Minh khẽ nhíu mày: "Tiệp Nhi, thế nào? Chẳng lẽ vì người liên quan, em liền tỏ thái độ với ?"

      Tiêu Tiệp cố nén cơn tức giận trong lòng, hít hơi sâu, nghe thấy giọng mình vô cùng bình tĩnh: "Ý là nhất định giữ ta lại?"

      Mắt Tịch Âu Minh lại bắt đầu híp lại, cũng sâu sắc quan sát Tiêu Tiệp, trong mắt lóe lên vẻ u cảm xúc. lại hỏi lần nữa: "Rốt cuộc nguyên nhân là gì? Tại sao nhất định phải đuổi ta?"

      Tiêu Tiệp cũng hỏi ngược lại: "Vậy rốt cuộc nguyên nhân gì, muốn đuổi ta? Lấy bản lãnh của , đuổi người có gì khó chứ? Đừng lấy uy tín công ty ra lừa gạt em! Người có tài? A, người năm đó thi thiết kế thường xuyên đạt cầu, bây giờ lại thành người có tài thiết kế?"

      "Tiệp Nhi!" Tịch Âu Minh nhịn được thấp giọng trách mắng, nhắm hai mắt lại: " nên càn quấy! Về công về tư, đều thể tùy tiện đuổi người. Đây là vấn đề uy tín, quyền lực thể giải quyết tất cả mọi chuyện!"

      Ngực Tiêu Tiệp giống như bị đánh quyền nặng, đau đớn tê tâm liệt phế...

      càn quấy? Dù cho đường đường là vợ tổng giám đốc, muốn giúp bạn mình, muốn đuổi người, cũng
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42: Muốn đòi chứng cớ với tôi?
      Editor: Trang Lyn

      Kinh ngạc, bộ dạng Tiêu Tiếp giống như ngu ngốc nhìn chằm chằm.

      " đồng ý với em, chỉ cần em vui vẻ, hỏi lý do." Giọng trầm thấp từ sau lưng chậm rãi vang lên, kề sát mặt , thậm chí có thể cảm nhận được.

      Giọng rung động kia, vang lên từ má đến tai.

      " gì?" Giống như thể tin nổi, bộ dạng như người ngốc, ngơ ngác hỏi lại.

      Tịch Âu Minh xoay người lại, ngón trỏ nhàng vuốt ve mặt , đáy mắt giống như hồ nước trong suốt, tràn đầy tình cảm thành : "Bất kể nguyên nhân gì, chỉ cần em vui vẻ, hỏi lý do."

      Sao có thể với , ít khi sợ hãi điều gì, nhưng mà vừa rồi, khi nhìn thấy thất vọng trong mắt , dứt khoát lúc quay . sâu sắc cảm nhận được, nếu như lúc này bỏ qua, có lẽ vĩnh viễn bỏ qua. Lần đầu tiên trong đời, cảm nhận sâu sắc loại cảm giác sợ hãi này.

      Mặc dù trong lòng muốn thừa nhận, nhưng thực ra từ lâu ở lần đầu tiên nhìn thấy , bị lún sâu vào rồi. Chỉ muốn đổi lấy nụ cười của , dù cho muốn giết người, cũng bao bọc cho .

      sớm đắm chìm, mục đích ban đầu sớm còn quan trọng nữa, bảo vệ , trở thành sứ mạng cả đời của .

      Lấy loại thân phận này của bọn , nếu như để ý người, là chuyện rất nguy hiểm, bởi vì đây là nhược điểm của bọn . Nhưng mà, có liên quan gì chứ? Ngày trước có khả năng bảo vệ người mình muốn bảo vệ, bây giờ còn thể sao?

      Đến đây ! Mặc kệ là ai, chỉ cần dám động vào cọng tóc người quan tâm, nhất định cùng người đó đội trời chung!

      Lòng Tiêu Tiệp sớm bị hòa tan, nhưng ngoài miệng vẫn chịu tha cho người ta, lầu bầu: "Hừ, vẻ mặt miễn cưỡng, cho phép ôm em!"

      Nhưng Tịch Âu Minh vẫn nhúc nhích chút nào, ôm chặt, cho rời khỏi ngực mình, vẻ mặt nghiêm túc : "Em gì thế! đối với em như nào, chẳng lẽ em còn ? Nhất định phải để ra sao?"

      Tiêu Tiệp ngẩn người, đối với thê nào? mơ hồ hiểu được, nhưng hình như .

      Tịch Âu Minh thở dài, gặp , đành nhận!

      Nắm tay , ôm ngồi lên ghế tổng giám đốc. Tiêu Tiệp vẫn còn ngây người kịp phản ứng, đến ghi Tịch Âu Minh bấm điện thoại, bảo thư ký dẫn Thẩm Nhã Lâm vào.

      Tiêu Tiệp mới phản ứng lại, là muốn làm cái gì?

      Tịch Âu Minh cũng hề giải thích, chỉ nhàng nắm tay .

      Nơi làm việc của thư ký.

      Thẩm Nhã Lâm nhíu chặt lông mày, đây là xảy ra chuyện gì? Lúc này tổng giám đốc gọi vào là có ý gì? Chẳng lẽ tin lời người phụ nữ kia, đuổi việc ? để ý chút nào... Mặt mũi
      [​IMG]
      thuytthienbinh2388 thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      tiếp di editor ơi

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43: Tôi muốn vào Túy Hồng Trần
      Editor: Trang Lyn

      Tiêu Tiệp nghe thấy cũng có lý, là quá quan tâm chuyện này rồi, quan tâm quá bị loạn, đến nỗi quên mất phải làm việc.

      Về sau, chứng minh, cách làm của Tịch Âu Minh là đúng. Tiêu Tiệp lại cảm thấy vui mừng khi nghe lời Tịch Âu Minh, thuyết phục Dĩ Đồng, để cho Tả Huyền Dạ cơ hội giải thích.

      Cho dù muốn phán tử hình, cũng phải cho đối phương cơ hội khiếu nại.

      Chuyện là thế này.

      Thẩm Nhã Lâm từng là người Tả Huyền Dạ , nhưng chỉ là người Tả Huyền Dạ đơn phương, vì Thẩm Nhã Lâm thích người khác.

      "Người đó là Hà Thiếu."

      đến đây, biết có phải Tả Huyền Dạ cố ý hay , cố ý dừng lại lát, mới tiếp.

      Dĩ Đồng theo bản năng nhìn sang Tiêu Tiệp, nhưng lại thấy vẻ mặt người kia rất bình tĩnh, giống như nghe thấy, rất bình tĩnh uống cà phê.

      Hà Thiếu. ngờ lại nghe thấy cái tên này lần nữa, nhưng lại có thể bình tĩnh như thế. Giống như nghe thấy tên người liên quan đến mình.

      Hóa ra, thời gian có thể làm phai nhạt tất cả. Hồi đó đến muốn sống muốn chết, bây giờ có người kia phải vẫn sống rất tốt sao.

      Sau đó, Tả Huyền Dạ kết hôn, sớm từ từ thích Dĩ Đồng đơn thuần, chỉ là bản thân chưa phát , sau đó xảy ra chuyện mới phát ra, cho nên vô cùng hối hận.

      xin thề, cho dù là trước khi kết hôn hay sau khi kết hôn, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Dĩ Đồng. Lời này làm cho vẻ mặt Dĩ Đồng hơi dãn ra.

      Còn chuyện tặng dây chuyền, Tả Huyền Dạ có hơi quá đáng. Vì lúc đó còn chưa nhận ra tình cảm của mình, và Thẩm Nhã Lâm từng qua cửa hàng tổng hợp kia, Thẩm Nhã Lâm nhìn thấy sợi dây chuyền đó lộ ra vẻ rất thích, Tả Huyền Dạ thấy thế muốn mua tặng người ta.

      Bời vì kết hôn lâu như thế, Tả Huyền Dạ chưa từng tặng Dĩ Đồng cái gì, nên khi nghe đến đây, Dĩ Đồng suýt nữa nổi giận, nhưng bị Tả Huyền Dạ mạnh mẽ ôm lấy.

      Đồng thời luôn miệng cam đoan sau này tặng đồ cho người khác nữa, cũng cùng người phụ nữ khác dạo phố, trừ vợ mình.

      "Thế ta trở về tìm sao?"

      "Chuyện này từ đầu đến cuối, cũng chỉ có mình đa tình, ấy thích Hà Thiếu, vẫn luôn như thế, này có cách nào thay đổi, bây giờ cũng thích ấy, chỉ coi ấy như người bạn bình thường, cho nên em cần phải lo lắng." Tả Huyền Dạ .

      Sau đó Tiêu Tiệp liền về nhà trước.

      ra trong lòng
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :