1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tịch thiếu phúc hắc bá sủng vợ - Nhất Dạ Chi Linh (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30: Cho phép Du Du ở Tịch gia thời gian?
      Editor: Trang Lyn

      Tiêu Tiệp vừa xong, Tịch Âu Minh ngẩn ra, lúc nào có thói quen đá chăn? Cái này là thói quen của làm gì có đâu!

      Vẻ mặt Mặc Mai lại lần nữa thay đổi hết xanh lại đỏ, nhưng vẫn cố cắn chặt răng nhịn xuống.

      Giống như con gián đánh mãi chết, Mặc Mai lại mở miệng : "Tiêu Tiệp à, vất vả lắm mới có lần về nhà, thím muốn trò chuyện với con, biết Tịch Thiếu có thể thỏa mãn nguyện vọng này của tôi ! Cho tôi mượn Tiêu Tiệp buổi tối, tôi có rất nhiều chuyện muốn với Tiêu Tiệp."

      Tìm đủ mọi cách để cho Tiêu Tiệp ngủ với Tịch Âu Minh, tìm đủ mọi cách muốn sửa chữa Bạch Tiêu Tiệp tốt. Nhưng mà mặc dù hỏi Tiêu Tiệp, nhưng chỉ trưng cầu ý Tịch Thiếu, giống như chỉ cần Tịch Thiếu đồng ý, Bạch Tiêu Tiệp nhất định thỏa hiệp.

      Với lại bà rất hợp tình hợp lý, nếu như Tịch Thiếu đồng ý, vậy quá hợp tình người rồi.

      Nhưng mà, chung quy Mặc Mai cũng hiểu Tịch Âu Minh, phải là người bình thường như thế.

      Chỉ thấy lạnh nhạt : " cầu này của thím đúng là rất hợp lý."

      Vẻ mặt Mặc Mai rất vui mừng, nụ cười vẫn còn mặt, lại bị câu của Tịch Âu Minh làm cho cứng đờ, dáng vẻ tươi cười cứng đờ, trông rất kỳ quái.

      "Nhưng mà, từ khi kết hôn đến nay, Tịch mỗ hình thành thói quen. Nếu buổi tối Tiêu Tiệp ngủ bên cạnh, Tịch mỗ ngủ được, thói quen này ăn sâu vào trong rồi, nhất thời thay đổi được."

      Khóe miệng Tiêu Tiệp kéo lên, thiếu chút nữa bật cười. Tịch Âu Minh, đúng là biết bịa chuyện. ngủ được? Thiệt thòi cho ra! Dạo trước người đêm thường xuyên về nhà là ai?

      Tịch Âu Minh nhàn nhạt nhìn qua Tiêu Tiệp, ý tứ.

      Dù biết là giả, Tiêu Tiệp cũng phá hủy sân khấu của ! Lập tức phối hợp : "Đúng vậy thím, tuy rằng con cũng rất muốn trò chuyện với người, tâm nhiều điều. Nhưng mà... Này!"

      đến đây còn hơi nhìn Tịch Âu Minh giống như oán giận: "Cũng chỉ co thể để lần sau trò chuyện với thím thôi."

      Trong lòng Mặc Mai từng hồi phát run, hận thể cầm bát đập thẳng vào mặt Tiêu Tiệp. Nhưng bà nhịn xuống, cố gắng kiềm nén cơn tức giận. Bà vẫn từ bỏ, thậm chí trước mặt mọi người lại cầu lần nữa.

      "Này, cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng, thím vẫn muốn chuyện với Tiêu Tiệp chút. Như vậy , lát nữa ăn tối xong, Tiêu Tiệp đến phòng thím chút, chuyện lát cũng được. Như thế vừa có thể hoàn thành ý nguyện của thím, vừa làm chậm trễ thời gian nhỉ ngơi của Tịch Thiếu, được ?"

      đến mức này, thể rồi. Với lại Tiêu Tiệp cũng rất muốn biết, bà tốn nhiều tâm tư muốn chuyện với như thế, rốt cuộc là vì chuyện gì.

      Tịch Âu Minh hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút vui. Nhưng gì nữa, vì Tiêu Tiệp ngầm nắm tay Tịch Âu Minh, ngăn cho mở miệng lần nữa.

      Tiêu Tiệp mở cửa phòng thím, bên trong chỉ có mình thím, chắc chú còn ở thư phòng.

      vừa đóng cửa lại, cái tát liền vung đến, dừng lại chút, chỉ là giọng đầy vẻ lạnh nhạt: "Thím, cái tát này của người nếu hạ xuống, lát nữa con biết phải với Tịch tiên sinh thế nào, hay là người hy vọng con ? người đánh vợ người ta?"

      Qủa nhiên Mặc Mai cố gắng ngừng lại, trong lòng buồn bực, hung ác : "Được, Bạch Tiêu Tiệp! Cánh mày cứng rồi! Có thể tự bay , bỏ lại cái nhà này rồi! Hôm nay dám để ý mặt mũi của chúng tao! Nghĩ lại lúc đó sao tao lại nuôi mày từ vốc cứt đái khôn lớn ? Để bây giờ mày đền đáp chúng tao như thế này? A! là uổng công nhiều năm nuôi mày như thế! Đúng là con sói mắt trắng (sói mắt trắng là ý chỉ những người vô ơn bạc nghĩa)! Sớm biết thế lúc đầu thu nhận mày! Để mày ở đầu đường xó chợ, chết đói chết khát! Bây giờ mày lên như diều gặp gió, lại trở mặt nhận người thân, đúng là có tiền đồ!"

      "Thím lời này, sao con lại nhớ, là thím nuôi dưỡng con từ vốc cứt đái? Hóa ra con từ trong bụng người ra, chứ phải từ trong bụng mẹ con ra? Tài ăn của thím đúng là tiến bộ ít, ngày trước đọc bao nhiêu sách, mà bây giờ cũng có thể mấy câu thành ngữ. Xin hỏi người có biết lên như diều gặp gió là ý gì ? Là người bỗng nhiên đạt được nguyện vọng, thăng tiến rất nhanh. Xin hỏi, trong mắt người, con thăng tiến thế nào? Còn nữa, lúc đầu thím đối xử với con thế nào, chắc trong lòng người hơn con, hôm nay muốn ràng với con sao?" Tiêu Tiệp trào phúng .

      "Mày có ý gì? Nếu như có bọn tao, mày cho rằng mày có thể sóng nhiều năm như thế sao? Bây giờ cánh cứng rồi, thành sói mắt trắng!" Mặc Mai chột dạ, nhưng vẫn ra vẻ bộ dạng vô cùng đau đớn, lớn tiếng phản bác, gioogs như nhìn người đại nghịch bất đạo (đại nghịch bất đạo là tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại thống trị và lễ giáo phong kiến).

      "Tốt lắm, thím, những năm qua con sống thế nào, trong lòng con , chắc hẳn trong lòng người cũng biết phải trái. Con thích vòng vo, thím cố ý gọi con đến, chắc là có chuyện cần con giúp? Nhưng nghe giọng điệu này của thím, người biết cho là thím cầu xin, người biết cho là con cầu xin người!"

      "Mày!" Mặc Mai ôm ngực, vẻ mặt giận dữ, suýt nữa hôn mê. Bà ngờ mới thời gian gặp, mà miệng đồ đĩ(tiếng chửi con thời xưa) này linh hoạt như thế! Lúc đầu sao bà lại cho rằng nó là con miên dương dễ bắt nạt chứ! sai, bà đúng là có chuyện cầu Bạch Tiêu Tiệp, cũng định dùng hai chữ ân tình để chèn ép nó, muốn nó thấy hổ thẹn, sau đó cam tâm tình nguyện giúp bà. Nhưng bà ra, bộ dạng Bạch Tiêu Tiệp lại chịu phúc tùng.

      Nhìn bộ dạng nhu nhược trước kia, hôm nay nghĩ lại, ngược lại bà nhìn lầm rồi.

      lúc trăm mối cảm xúc, vẻ mặt bà khôi phục lại vẻ mặt thân thiện, giống như người những lời ác liệt kia phải là bà: "Ôi! Thím đây là do lâu gặp con, quá kích động, Tiêu Tiệp, co đừng để ý! Thím là người thế nào, con còn biết sao? năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ."

      Tiêu Tiệp vẫn đáp lại, đối với tốc độ biến sắc này sớm thấy lạ."

      Mặc Mai lại nhịn xuống, chỉ có thể tiếp tục : "Việc lần trước thím với con, cho Du Du ở Tịch gia thời gian, cũng nhân cơ hội này để gặp gỡ vài co cháu nhà giàu, co xem?"

      "Thím, Tịch gia phải của mình con, chuyện này con phải bàn bạc với Tịch Âu Minh chút. Dù sao cái nhà này cũng do ấy lo liệu, nếu như ấy đồng ý, tất nhiên con cũng trăm phần trăm hoan nghênh. Được rồi, bây giờ cũng muộn, Âu Minh thấy con ngủ. Thím cũng nghỉ ngơi sớm ." xong ra cửa luôn, vẻ mặt Mặc Mai ở phía sau hết tím lại đen, hết đen lại tím.

      Vừa ra cửa thấy chú, hình như đứng ở đây lâu, nét mặt lộ vẻ chán nản, ra hiệu cho vào phòng sách cùng ông.

      Tiêu Tiệp cảm thán, người nhà này đúng là nhìn nổi tốt hơn!

      "Tiêu Tiệp, chú biết, có lẽ trước đây chúng ta đối xử với con tốt. Nhưng mà dù sao con cũng là cháu ta, đương nhiên ta cũng mong con sống tốt hơn, bây giờ con cũng tốt hơn rồi, mong con có thể bỏ xuống oán giận đối với chúng ta..."
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31: Bên cạnh từng có người
      Editor: Trang Lyn

      Lần đầu tiên thấy chú chán nản như thế, làm đáy lòng Tiêu Tiệp mềm nhũn, mặc dù có thành kiến với thím, thế nhưng nhiều năm qua, chú là người duy nhất cố tình kiếm chuyện với .

      Hôm nay thấy tóc ông lộ ra ít tóc trắng, trong lòng cũng trở nên khó chịu: "Chú, có phải công ty xảy ra chuyện gì ?" Mặc kệ chú là người như thế nào, nhưng ông vẫn luôn hết lòng với công ty.

      "Ôi, chú nên với con, làm con thêm phiền lòng, nhưng mà, bây giờ cũng chỉ có con có thể giúp công ty."

      "Bắt đầu từ năm trước, công ty vẫn luôn bị những công khác đè ép, bây giờ muốn hoạt động cũng khó."

      "Chú biết... Chú tìm cơ hội thích hợp thử chuyện với Tịch Âu Minh."

      Sau khi Tịch Âu Minh vào phòng Tiêu Tiệp, mắt hơi nheo lại.

      ngờ vợ từng ở trong gian phòng như thế, chăn và bàn ghế đều là đồ cũ. Nhưng mà, mặc dù những thứ này là đồ cũ, nhưng lại rất sạch . Chắc lúc ở nhà thường xuyên dọn dẹp phòng chăm chỉ giống như chú ong mật , sao phòng trước đây lại như thế?

      Nhưng mà, rốt cuộc cuộc sống quá khứ của như thế nào? Thân mình thon dài chầm chậm lại trong căn phòng hẹp, so sánh với phòng bọn họ ở bây giờ, phòng bọn họ biết lớn gấp bao nhiêu lần so với căn phòng này. Căn phòng này rất giản dị, có đồ trang trí dư thừa.

      Khi bước đến giương đồ bàn học, phía bày ít sách vở. Tiện tay lật, lại phát quyển album ảnh. Khóe miệng hơi kéo lên, thân hình cao lớn miễn cưỡng lên chiếc ghế gần đó.

      Này, chủ yếu, là ảnh chụp chân dung hồi trung học của , để kiểu tóc học sinh, tóc ngắn ngang vai, vừa ngây thơ vừa có cảm giác trẻ trung, lại xinh đẹp động lòng người. Ánh mắt kia giống như bảo thạch (hay còn gọi là đá quý), phát ra ánh sáng sạch , khi đó khuôn mặt vẫn còn trẻ con chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng mà vẫn có thể nhìn ra là xinh đẹp.

      Ánh mắt Tịch Âu Minh dừng lại ở bức ảnh kia hồi lâu, sau đó lại lật tiếp, phải là ảnh của rất ít, trừ mấy tấm ảnh mình, còn lại đều là ảnh tập thể, hoặc là ảnh tốt nghiệp.

      Mỗi tấm ảnh của đều rất xinh đẹp, nhất là những tấm ảnh tốt nghiệp, trong tất cả bạn nữ, người gây chú ý nhất là , có lẽ, hoa khôi lớp hoa khôi trường đều bị
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32: Sợ điều gì gặp điều đó
      Editor: Trang Lyn

      Tay Tiêu Tiệp bị bắt được, giữ đỉnh đầu. Như thế, thể thẳng người, dễ dàng cho người kia xâm lược hơn.

      Điên cuồng vét sạch Tiêu Tiệp, lúc đầu còn khóc thút thít, về sau đến cuối quên hết tất cả, nếu như phải hung hăng cắn bả vai , có khi tiếng thét chói tai của đánh thức những người khác rồi.

      hồi nóng bỏng cuối cùng, thân thể chịu đựng nổi run lên, thân thể giống như còn là của .

      " lại ~ vào, nhỡ mang thai sao?" Điên cuồng qua khắp người đều mệt mỏi, nhưng dù mí mắt sắp mở ra được, vẫn nhịn được thấp giọng .

      cũng mệt mỏi, ôm vào trong ngực, những nụ hôn chi chít ngừng rơi xuống mặt . Lúc nghe thấy lời , khóe miệng hơi kéo lên, giọng đầy kiêu ngạo : "Có bầu sinh ra, chứ còn sao nữa? Con chúng ta, nhất định ưu tú nhất!"

      Tiêu Tiệp nghe xong, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, người này đúng là tự luyến mà. ra cũng thích trẻ con. tốt! Chỉ là, lâu như thế, bọn họ đều dùng biện pháp phòng ngừa, sao lần cũng trúng?

      Lúc này Tiêu Tiệp cũng có hơi sức quan tâm chuyện này, bởi vì còn có chuyện khác, cần bàn bạc với Tịch Âu Minh. Đó là chuyện thím vừa , biết Tịch Âu Minh có đồng ý hay .

      Từng nghe người khác qua, sau khi làm chuyện ấy người đàn ông chịu vuốt ve an ủi phụ nữ, là người đàn ông tốt. Tịch Âu Minh cũng là người đàn ông biết chăm sóc phụ nữ, vì mỗi lần sau chuyện ấy, quay người ngủ để ý đến .

      Mà theo thói quen ôm lấy , thỉnh thoảng còn dịu dàng hôn lên mặt hoặc mắt . Bàn tay thon dài cũng nhàng vuốt ve phần lưng trơn bóng của , giống như trấn an.

      Tiêu Tiệp rất thích bộ dạng lúc này, có hơi thở cao quý bức người, chỉ có mùi của người chồng quan tâm vợ mình.

      Tiêu Tiệp tham lam hít mùi vị kia, muốn phá hủy bầu khí này, nhưng lại thể , cho nên giọng ấp úng : "Thím , muốn cho Du Du ở nhà chúng ta mấy ngày, ý thế nào?"

      Bàn tay vuốt ve lưng dừng lại, sau đó : "Sao phải hỏi , loại chuyện này em tự quyết định là được rồi."

      Tiêu Tiệp ngẩng đầu lên nhìn , lại thấy dáng vẻ như thèm để ý, nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ để ý sao?"

      " ấy là em họ em, đến nhà chúng ta chơi là chuyện đương nhiên, có gì phải để ý?" Tịch Âu Minh lạnh nhạt hỏi, cũng chờ trả lời, bàn tay ở sau lưng buông ra, nằm thẳng xuống.

      Vì sao vừa rồi còn cảm thấy căn phòng rất ấm áp, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó lành lạnh.

      Chẳng lẽ biết ý thím là thế nào sao? Chẳng lẽ biết quan hệ giữa và Du Du vốn tốt sao? Hay là vốn để ý loại chuyện như thế này? Có lẽ là quá nhạy cảm, cho là vốn có chút quan tâm ? Nhưng hóa ra ngay cả để ý cũng thèm?

      "Muộn rồi, ngủ thôi!"

      Tịch Âu Minh ôm ngủ giống mọi ngày, hai người đắp chung chiếc chăn, ràng gần như thế, nhưng hai trái tim lại cách xa như vậy.

      Trong bóng tối, Tiêu Tiệp nhắm mắt lại. ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hỗn loạn chịu nổi.

      Bên kia, Tịch Âu Minh cũng ngủ, chỉ nhắm hai mắt, trong lòng cũng trăm mối tơ vò.

      Lúc nhìn thấy tấm ảnh kia, biết là phải tốn biết bao nhiêu khí lực, mới có thể kìm lại cơn giận trong lòng. Với lại, chỉ có tức giận, mà còn điên cuồng ghen tỵ.

      ngờ sức ảnh hưởng của đối với lại lớn như thế, dù trước đây lúc đối mặt với người kia, cũng chưa từng có cảm giác như vậy, đây là chuyện cho phép. Cho nên, phải cố để chuyện xa thêm nữa.

      Lúc Tiêu Tiệp ngẩng đầu, liền thấy mấy người mặc âu phục, dưới hướng đẫn của quản gia, định lên tầng hai. Người kia đứng đầu, bước chân vững vàng, ánh mắt nhìn về phía trước, người đàn ông hơi béo hói đầu
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33: An nhàn
      Editor: Trang Lyn

      Bỗng nhiên, ném lên giường, lực giống như lần trước. Sau đó lập tức áp sát lên, quỳ hai bên người , kéo hai tay lên đỉnh đầu.

      Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm giống như nhìn con mồi, chống lại , cỗ khí lạnh từ trong lòng toát ra,lần thống khổ trước vẫn còn in sâu trong đầu .

      nhịn được run rẩy : "Âu Minh... muốn... Đừng mà cầu xin ."

      Tịch Âu Minh lời nào, ánh mắt sáng quắc vẫn nhìn . Qua mấy phút, lại giống như cầm cự nổi, áp lên người , tất cả sức nặng đều đè lên người . Tiêu Tiệp vừa định ngọ ngoạy, nhưng lại phát có động tác gì nữa.

      Hô hấp của phả vào tai , biết nghe thấy.

      "Hôm nay em với ... Là vì sợ hiểu lầm, em gặp cậu ấy chỉ để mọi chuyện, có ý gì khác, Âu Minh... tức giận sao?"

      Hồi lâu, cũng thấy tiếng đáp lại, trả lời , vẫn lạnh lùng nhúc nhích nằm người , giống như ngủ vậy.

      "Âu Minh? Âu Minh?" Lay thế nào cũng đều vô dụng, đúng là ngủ rồi sao?

      Khó khăn lắm mới đẩy ra được, lại phát đúng là ngủ rồi. Giữa hai hàng lông mày lộ vẻ mệt mỏi, mà bình thường rất khó phát , lúc ngủ giống như đứa bé vậy có chút phòng bị nào. Trong lòng Tiêu Tiệp thầm cảm thấy đau đớn.

      Chắc là rất mệt mỏi? Quản lý công ty lớn như thế, mỗi ngày còn phải xã giao nhiều lần, lúc cần thiết còn phải uống rượu. Vất vả như thế, phải là vì cái nhà này sao? nhịn được hôn lên mặt cái, hô hấp của cứ như thế truyền thẳng vào trong mũi .

      Bỗng nhiên thoải mái hơi cử động người, cái tay an phận kéo cà vạt xuống, giống như vật này làm cho thoải mái. Tiêu Tiệp hiểu lập tức tháo cà vạt ra cho . Lúc này mới thoải mái ngủ.

      Người này, còn chưa tắm rửa, ngủ, nếu như , thế nào đây?

      Ý nghĩ này vừa xuất , ngay cả cũng giật mình. Nếu như , như thế nào? Rốt cuộc từ lúc nào, dần coi mình cùng cái nhà này, và người này hòa làm ?

      Nếu như , tối hôm nay thể tắm, thể thoải mái ngủ. Cứ
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34: Bị thiết kế thê thảm
      Editor: Trang Lyn

      Nhiều khách khứa mặc quần áo lộng lẫy đứng trong phòng, ánh sáng rực rỡ, chói lóa. Tiêu Tiệp tùy ý nhìn xung quanh, hầu như đều là những người có vai vế cao trong xã hội thượng lưu, thậm chí còn có vài ngôi sao ở đây. Nhìn qua biết đây phải hoạt động bình thường, có khi còn là tiệc rượu thương nghiệp lớn!

      Tiêu Tiệp có chút tức giận, em họ Tịch Yên Nhiên phải quấn lấy muốn tham gia hoạt động, cụ thể là gì cũng với . Bây giờ tốt rồi, cũng biết mình chạy đến nơi nào chơi. Bây giờ mình lẻ loi, người quen cũng khôn tìm thấy.

      luôn thích tham gia tiệc rượu gì, người quen biết lại nhiều, chuyện khách sáo với người xa lạ rất có ý nghĩa. Thứ hai có chuyện gì phải tham gia tiệc rượu, giống Tịch Âu Minh, tham gia tiệc rượu vì công việc. Cho nên từ trước đến nay đều tha gia tiệc rượu gì cùng Tịch Âu Minh, hôm nay lần đầu tiên tham gia lại bị Tịch Yên Nhiên phá hủy, nếu để cho Tịch Âu Minh biết, có khi còn phát hỏa lớn! Nghĩ chút thấy sợ.

      "Xin chào!"

      Vất vả lắm mới ở mình, hóng mát sân thượng, đột nhiên sau lưng vang lên giọng của người đàn ông. Trong lòng Tiêu Tiệp hoảng sợ, trốn đến chỗ người, sao vẫn còn có người xuất ?

      "Xin chào! Xin hỏi ngài là?" Tiêu Tiệp vừa quay đầu lại, thấy người đàn ông đeo chiếc kính gọng vàng.

      "Tiểu thư đúng là dễ quên, lần trước chúng ta từng gặp nhau ở quán cà phê, Kim mỗ còn đưa cho người danh thiếp." Người đàn ông đeo kính nhắc nhở.

      "À, chính là vị Nhãn Kính Nam kia?" Đột nhiên Tiêu Tiệp nhớ ra.

      "Xưng hô này rất đặc biệt, chỉ là nếu có thể để cho tiểu thư nhớ, cũng coi như là chuyện tốt." Khóe miệng người đàn ông đeo kính hơi cứng lại, ngờ phong lưu phóng khoáng, hôm nay lại bị người đẹp khoác cho cái biệt danh tục thể chịu nổi.

      "Lần trước gặp tôi còn cảm thấy chúng ta rất có duyên, linh cảm của tôi vẫn luôn tệ, xem, đây phải là linh nghiệm sao?" Người đàn ông đeo kính cười , ánh mắt vẫn sáng chói như cũ.

      Tiêu Tiệp cười cười, lên tiếng, biết tiếp.

      "Khụ, tôi vẫn hi vọng
      [​IMG]
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :