1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tịch thiếu phúc hắc bá sủng vợ - Nhất Dạ Chi Linh (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Tịch, em muốn cho bất ngờ
      Editor: Trang Lyn

      Nhưng trong nháy mắt trong đầu lại ra bóng dáng khác, làn da của chẳng những trơn mà còn mịn màng, nếu mềm mại dịu dàng chạm tới, vĩnh viễn làm cho người ta muốn ngừng mà được. Người nọ có đôi mắt linh động, giống như chỉ chớp mắt có thể nảy ra mọt chủ ý, cực kỳ thông minh.

      " Tịch?" Kiều Đại Tâm vui vẻ gọi.

      Tịch Âu Minh bình tĩnh lấy lại tinh thần, nhận trà lại để bàn , lạnh nhạt : "Cám ơn." Xoay người ngồi vào ghế tổng giám đốc : "Làm sao về nước cũng báo cho tiếng?"

      Kiều Đại Tâm thẹn thùng : "Em muốn cho bất ngờ, Tịch trách em chứ?" Lời tuy như vậy, nhưng sắc mặt lại chút nào khẩn trương, lo lắng.

      Cuối cùng Tịch Âu Minh cười : "Làm sao có thể, lấy được bằng tốt nghiệp chưa?"

      "Lấy được rồi, có đầy đủ tư cách để làm thư ký!" Kiều Đại Tâm thấy Tịch Âu Minh nở nụ cười, trong lòng biết nỡ trách mình, nghịch ngợm .

      "Ừ, để Tiểu Nam sắp xếp cho em, trước theo bên cạnh Khải Địch cho tốt, tích lũy nhiều kinh nghiệm, sau này thư ký xuất sắc." Tịch Âu Minh .

      Khải Địch là thư ký tổng giám đốc, hơn ba mươi tuổi khôn khéo có năng lực.

      Đáy lòng Kiều Đại Tâm trầm xuống, nhịn được : " phải theo bên cạnh sao?"

      Tịch Âu Minh xem tài liệu, ngẩng đầu : " tại em chưa đủ kinh nghiệm, làm việc bên cạnh là chuyện rất mệt mỏi, bây giờ việc quan trọng nhất là học thêm chút, có ích cho sau này."

      "Vậy sau này em có thể thường thấy sao?" Kiều Đại Tâm lo lắng .

      "Sao? Là chỉ trong công ty hay nhà ?" Cuối cùng Tịch Âu Minh cũng ngẩng đầu lên, mặc dù khóe miệng cười, nhưng nụ cười kia lại ở trong đáy mắt.

      Rốt cục Kiều Đại Tâm luống cuống: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi Tịch, hôm nay em đột ngột rồi, nên đến nhà ."

      "Đại Tâm, em nghe đây, ở trong công ty chúng ta là quan hệ cấp cấp dưới; ở bên ngoài, hi vọng chúng ta là bạn bè, chỉ thế thôi, hiểu ?"

      Rốt cục Kiều Đại Tâm cúi đầu, đồng ý : "Em hiểu."

      Buổi tối khi về đến nhà, thấy ở phòng khách, bình thường đều ngồi ở phòng khách xem ti vi chờ về ăn cơm. Hỏi người giúp việc, lại ở trong phòng bếp.

      Trong phòng bếp, đưa lưng về phía rán thứ gì đó. mặc chiếc váy màu trắng, làm lộ dáng người. Từ khi hai người kết hôn đến nay luôn cảm thấy bất luận mặc cái gì cũng đẹp, có khi chỉ là mặc áo sơ mi của , cũng đủ làm say mê đến điên đảo thần hồn.

      Từ từ đến gần có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát người , thích nước hoa thơm nức, cũng thích trang điểm, tất cả người đều là thanh khiết tự nhiên.

      " làm cái gì thơm như vậy?" Ôm từ phía sau lưng, đôi môi mập mờ dán vào tai , mặc dù khen ngợi đồ rán, thế nhưng mũi lại ngửi người , nụ hôn chi chít từ tai lướt xuống đến chiếc cổ thon dài.

      Tiêu Tiệp hoảng sợ, quở mắng: "Tại sao trở về cũng có tiếng động, muốn hù chết em à?" Cổ bị làm cho ngứa, lại nhịn được : "Em làm trứng ốp lếp đấy, mau ra khỏi nơi này, coi chừng bị váng dầu bắn vào."

      "Em còn sợ sợ cái gì, cái này làm cho sao?" Khuôn mặt xinh đẹp cọ ở bả vai như cũ, trầm giọng .

      Tiêu Điệp cười : "Muốn học làm chút gì đó, nhưng mà phát cái gì cũng đều khó làm, hình như cũng chỉ có trứng ốp lếp dễ nhất. Ô, đều tại ! Xem, cháy rồi!"

      xong muốn vứt , lại bị cản lại.

      "Vứt rất đáng tiếc, cái này là lần đầu tiên em làm cho , cũng thể lãng phí." xong để ý đến ngăn cản của , vẫn mang trứng cháy đến bàn cơm trong phòng khách , bắt đầu ăn ngon lành.
      Chương 14: Em có gì muốn hỏi sao?
      Editor: Trang Lyn

      Lúc này làm gì còn là tổng giám đốc nghiêm túc, ràng là người chồng bình thường dỗ vợ vui vẻ mà. Tiêu Tiệp nhìn khuôn mặt thỏa mãn của , trong lòng ân hận, nếu rán tốt chút nữa tốt rồi.

      lúc vui đùa, Tiểu Nam xuất .

      Lần này chưa kịp gì, vì Tiểu Nam bên tai Tịch Âu Minh, vẻ mặt lập tức tối , sau đó câu nào, vội vàng rời , kịp với câu nào.

      biết có phải thính giác của quá tốt, hay chỉ là ảo giác, dù Tiểu Nam rất , nhưng mà, vẫn nghe được vài chữ quan trọng.

      lần trước, vẫn còn nhớ tên ấy, Kiều Đại Tâm.

      trận gió thổi qua, làm cây cối ngoài cửa sổ kêu xào xạc. Tiêu Tiệp nhớ buổi sáng xem dự báo thời tiết, báo tối nay có thể trời mưa.

      đóng cửa sổ, vừa mới kéo rèm cửa sổ. Bỗng nhiên có tiếng sấm chớp vang lên, tay run lên, điện thoại di động cũng rơi xuống đất. vội vàng nhặt lên, chạy lên giường, sau đó lấy chăn đắp kín mình. Đến bây giờ Tịch Âu Minh vẫn chưa về, làm vẫn chưa xong sao? Vì sao gọi điện thoại cho ?

      Tay cầm điện thoại liên tục phát run, rất muốn gọi điện hỏi chút, nhưng mà ——

      Ngộ nhỡ bận làm thế nào?

      cầm điện thoại trong tay, cả buối tối cuộc gọi đến cũng có. Bên ngoài tiếng sấm vang liên tục, cả buổi tối đều ngủ.

      Ngày hôm sau lúc ăn sáng, Tịch Âu Minh lại xuất ở phòng ăn, nhưng vẻ mặt rất lạnh lùng.

      Tiêu Tiệp ngồi bên cạnh câu, lạnh nhạt ăn bữa sáng, khí xung quanh rất buồn tẻ, rất yên tĩnh, chưa ăn bao nhiêu.

      Bỗng nhiên, để mạnh nĩa xuống, ánh mắt sắc bén nhìn , lạnh nhạt : " Em có gì muốn hỏi sao?"

      Lòng Tiêu Tiệp trầm xuống, vẻ mặt càng lạnh lẽo, : " có."

      Hai chữ rất , lại giống như tảng đá lớn đè trong lòng , làm cho người nào có thể hít thở được.

      Mặt vốn trầm bây giờ càng tối , nghe được giọng lạnh giá đến mức tận cùng.

      "Được, rất tốt! Tôi đúng là cưới được người vợ tốt!"

      xong giận dữ rời .

      cũng để đồ ăn xuống, hoàn toàn muốn ăn.

      Thực ra láng máng biết để ý cái gì, đêm về ngủ, người làm vợ là cũng nên quan tâm chút. Nhưng mà có thể sao? đối với loại hành vi này có hứng thú.

      lên tầng, nhìn gian phòng rộng lớn của bọn họ, thế nhưng lại cảm thấy hiu quạnh. giường là quần áo người giúp việc vừa cầm lên, gấp chầm chậm, sau đó để vào tủ quần áo.

      Bọn họ dùng chung tủ quần áo, bên, bên, dựa sát vào nhau, có vẻ rất ân ái. ra có sao? Có lẽ từng có! Hoặc là chưa tồn tại.

      Bỗng nhiên điện thoại di động bàn vang lên tiếng, sau đó tối . ra đợi đêm, điện thoại cũng hết pin. Nếu như ở bên ngoài... Vậy dùng lập tư cách gì gọi điện tới?

      Chẳng lẽ muốn biến thành người phụ nữ ghen tuông sao?

      Gia Trường Lâm ở trong, Tiểu Nam nhìn tổng giám đốc lại nhìn mưa gió sắp đến, nuốt ngụm nước miếng, cẩn thận : "Tổng giám đốc... Có thể lên đường chưa?"

      Ánh mắt kìm nén của Tiểu Nam dấu vết nhìn cửa biệt thự, trừ người gác cổng thấy gì khác, Tổng giám đốc đợi cũng mười mấy phút, lúc này chắc thiếu phu nhân ra ngoài nữa. Nếu để ý, cần gì phải nổi giận, chuyện tốt được sao?

      Cuối cùng, Tịch Âu Minh lạnh nhạt : " Xuất phát ."
      thuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15: chủ, cần gì tự làm khổ mình!
      Editor: Trang Lyn

      Tiểu Nam quay mặt ra chỗ khác, nhưng vẫn chú ý thấy tổng giám đốc nắm chặt nắm đấm, dù bên ngoài trông rất bình tĩnh, thế nhưng có lẽ rất tức giận.

      Tịch Âu Minh nhắm mắt lại, biết tính trời sinh lạnh nhạt, gả đến lâu như vậy, trừ ở giường bị trêu chọc, mới lộ ra nhiều vẻ mặt, mọi thứ quyến rũ ra bên ngoài. Thời điểm khác, mãi mãi là bộ dạng chuyện liên quan đến mình dáng vẻ rất lạnh nhạt.

      vẫn cho là, trong lòng ít nhất cũng có , khi hai người ở chung chỗ có thể cảm giác được. Nhưng khi đối mặt với việc đêm chồng về nhà, lại có thể hỏi câu, cái này làm cho thể chịu được.

      Sau hôm đó, bọn họ liền ở trạng thái chiến tranh lạnh. Tịch Âu Minh thường xuyên về nhà, hoặc có khi nửa đêm mới về, nhưng mà thường là khắp người toàn mùi rượu. Lúc này bước có hơi lung lay, nhưng mà vẫn kiên trì tắm xong, sau khi ra ngoài cũng nhìn , tự mình nằm xuống, đưa lưng về phía .

      Kết hôn lâu như vậy, chưa từng thấy uống rượu như thế, mấy ngày nay lúc nào cũng có thể ngửi thấy mùi rượu. Đáy lòng hơi kích động, muốn mở miệng hỏi, cũng biết làm sao đành nhịn xuống.

      Nhưng mà nửa đêm khoảng 4 giờ, bị cuộc điện thoại gọi ra ngoài, sau đó cũng thấy trở lại.

      Buổi sáng hôm nay lúc ăn sáng xem báo, ngờ lại thấy bóng dáng quen thuộc kia, chiếm hơn nửa bài báo.

      Nhưng mà phải mình , bên cạnh còn có người mẫu xinh đẹp. Khoác tay thân mật, tham dự hoạt động thương nghiệp nào đó, cử chỉ hai người rất thân mật.

      Đương nhiên nội dung giới thiệu thể thiếu , trẻ tuổi phòng gối chiếc, có bản lãnh giữ chồng.

      Tiêu Tiệp chịu đựng cảm giác đau đơn trong lòng, mặc dù đoán trước, nhưng khi chuyện đó xảy ra, phát mình mạnh mẽ được như trong tưởng tượng.

      Ở sau lưng dì Lâm thở dài: " chủ, cần gì tự làm khổ mình! Nhìn ra được ràng cũng rất để ý cậu chủ, tại sao lời trong lòng ra chứ? Luôn giấu trong lòng, kìm nén mãi cũng thành bệnh. Tính cậu chủ trời sinh lạnh nhạt, cũng thể rằng tim cậu ấy cũng lạnh nhạt, hai người lấy nhau lâu như vậy, tôi tin cũng có thể cảm nhận được cậu chủ đối xử với như thế nào. Hai người là người trong cuộc nên mơ hồ, nhưng chúng tôi người ngoài cuộc thấy rất , nếu như có thể bỏ thêm chút tâm tư người cậu chủ, cũng đến mức thành ra như bây giờ. Từ cậu chủ được bồi dưỡng làm người nối nghiệp, 16 tuổi quản lý công ty, gần như khó có thể tưởng tượng được, đến cùng cậu ấy chống đỡ như thế nào, cá tính cậu chủ chịu thua kém, cho dù gặp chuyện gì, cũng với người nhà. Đừng nhìn bề ngoài cậu ấy vô cùng rạng rỡ, nhưng mà đáy lòng đau khổ làm gì có ai biết?"

      "Cám ơn dì Lâm với con những điều này, con ghi nhớ trong lòng." Tiêu Tiệp , muốn cam đoan điều gì, cũng cam đoan được. Là của mình là của mình, phải là của mình cho dù có giành được sớm muộn gì cũng mất .

      Lúc này Dĩ Đồng gọi điện đến hẹn ra ngoài, kết hôn mấy tháng đến nay, vì phải thích ứng với hoàn cảnh mới, đúng là làm sao ra ngoài được. Cũng tốt, hôm nay ra ngoài hóng gió chút.

      Trong quán cà phê.

      "Mình xem báo, ngờ Tịch Âu Minh lại là người như vậy! Quá ghê tởm! Đàn ông đều giống nhau, có người nào tốt!" Dĩ Đồng vừa uống cà phê vừa trách móc, chuyên tâm oán trách đến nỗi chú ý tới, khi vừa nhắc tới Tịch Âu Minh, ngón tay người đối diện cũng trắng bệch.

      "Hôm nay định mua thứ gì? Cậu bình thường đều vì muốn mua đồ mới hẹn mình ra ngoài." né tránh đề tài nhạy cảm, hỏi đằng trả lời nẻo.
      Chương 16: Cậu còn mua cà vạt cho tên cặn bã kia?
      Editor: Trang Lyn

      "Vẫn là cậu hiểu mình!" Dĩ Đồng lập tức bị chuyển sang đề tài khác, hai người lại tán dóc ít những chuyện khác, chỉ là tránh được những chuyện liên quan đến mặt hôn nhân.

      giờ sau, trái với Dĩ Đồng cầm ít thứ, ngược lại , trong tay vẫn trống như cũ, có gì cả!

      "Thế nào mà cậu vẫn giống trước kia, dạo phố đều mua đồ!" Dĩ Đồng thấy hơi có lỗi, Tiêu Tiệp mua đồ, giống như chỉ đặc biệt cùng dạo phố mà thôi, như vậy sao được.

      Liều mạng kéo đến cửa hàng tổng hợp, quần áo, giầy vân vân, thế nào cũng phải mua thứ.

      Vốn Tiêu Tiệp muốn mua đồ, lại bị kéo đến cửa hàng tổng hợp vẫn chỉ có Dĩ Đồng là sáng mắt lên thôi. tùy ý nhìn loạn, bỗng nhiên ánh mắt rơi vào gian hàng quần áo đàn ông trong cửa hàng.

      Nhớ lại lời lúc sáng của dì Lâm đúng là làm cho bận tâm, lúc dạo phố cũng sao chú ý đến nữ trang, trái lại chú ý đến nam trang nhiều hơn.

      Tịch Âu Minh có bộ âu phục, bởi vì cà vạt ở nhà phối hợp, cho nên vẫn luôn để đó mặc, hôm nay nhìn thấy cái cà vạt này, cảm thấy rất hợp với bộ quần áo kia.

      "Tiểu thư muốn mua cà vạt sao? Bên này còn có nhiều loại, có thể tùy ý lựa chọn." Người bán hàng thấy có người vào, đến cười híp mắt giới thiệu.

      Tiêu Tiệp cười, chỉ cái trong đó: "Lấy cái này cho tôi xem chút."

      "Ồ, mọi người xem, kia phải là vợ tổng giám đốc tập đoàn Âu Minh sao?"

      "Đúng nha, hình như thế, sao ấy lại tới đây mua đồ mình?"

      "Cái này còn phải sao? xem tin tức báo sao, bây giờ chồng người ta trái ôm phải ấp, làm gì có thời gian quản ấy!"

      "Đúng vậy, đáng thương, lúc này mới kết hôn bao lâu, phát sinh loại chuyện này!"

      "Mấy người làm gì vậy, đám bà tám!" biết Dĩ Đồng trở lại lúc nào, thấy đám người vây xem nghị luận Tiêu Tiệp, nhịn được mà mắng.

      "Tôi muốn , thế nào, còn cho người khác , là!"

      Thấy Dĩ Đồng còn muốn nữa, Tiêu Tiệp kéo lại ngay, lắc đầu cái.

      "Tại sao cậu để mình họ, đám người kia đúng là rỗi việc, hôm nay mang vệ sĩ, nếu như mang theo nhất định phải giáo huấn bọn họ tốt mới ghiền." Dĩ đồng vừa vừa , vẻ mặt phục.

      "Cậu đừng lúc nào cũng bạo lực như vậy, mấy ấy sai, mỗi người đều có quyền tự do ngôn luận, chúng ta làm gì có quyền mà quản miệng các ấy."

      "Ồ! Cậu mua cái gì vậy? Để mình xem thử là cái gì?" đợi Tiêu Tiệp kịp phản ứng, hành động trước, mở túi ra xem.

      "Bây giờ cậu còn mua cà vạt cho tên cặn bã kia? Bạch Tiêu Tiệp, đầu óc cậu bị nước vào hả?"

      "Trả lại cho mình... Biết đâu, chuyện cũng phải như chúng ta nghĩ." Được rồi, nhịn được, chuyện như thế nào cũng phải biết . Cho dù muốn chết, cũng phải chết ràng.

      " chủ trở về! Cậu chủ cũng vừa mới về, đúng lúc có thể ăn cơm." Dì Lâm thấy , lập tức cười híp mắt ra ngoài đón.

      "Ô, nhìn hôm nay chủ gặt hái ít nha, để tôi cầm giúp nhé." Vừa vừa lên cầm, nhưng mà bị Tiêu Tiệp tránh được.

      " cần đâu dì, người làm việc , tự con có thể xách được." Lòng riêng của mình, chỉ lo bị người khác dòm ngó.

      Trong phòng khách chỉ có mình , còn có mấy người nữa chắc là những người bạn làm ăn của , đều chưa từng gặp qua.

      Dì Lâm sớm báo chủ trở về, bây giờ những người ở bên trong cũng tò mò nhìn . Hôm nay mặc bộ váy màu vàng, tóc dài để xõa, đúng là hình dáng người hụ nữ xinh đẹp.

      mỉm cười giống như chào hỏi bọn họ, nhưng khi ánh mắt rơi vào người kia, bỗng dưng nụ cười cứng đờ, có hơi miễn cưỡng.

      Hôm nay mặc bộ âu phục màu xám tro, đeo cà vạt màu nâu trông rất hợp.
      thuyt thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Tầm hoa vấn liễu
      Editor: Trang Lyn

      Vốn Tịch Âu Minh cười yếu ớt chuyện với mấy người đó, thấy chào hỏi, vẻ mặt vẫn thay đổi chỉ đáp lại tiếng, chỉ là nhìn cái, cái rất ngắn.

      Tiêu Tiệp lần lượt chào hỏi xong, liền : "Vậy mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, tôi còn chút việc xin phép lên trước."

      "Vợ Tịch Thiếu xinh đẹp thế này, sao còn ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu! Nếu nhà tôi mà có người vợ xinh đẹp như thế, tôi để cho ấy bị chút tủi thân nào!"

      "Đúng vậy, nhìn xem làn da ấy trắng hồng, giống như có thể ra nước. Lông tơ mặt cũng thấy, ha ha!"

      xong mấy người khác cũng cười theo, Tịch Âu Minh cũng cười nhạt, chỉ là ánh mắt lại rơi vào Tiêu Tiệp lên tầng.

      chú ý thấy cái túi trong tay , hình như bên trong có vật rất quan trọng, bỗng dưng đáy mắt u ám.

      Sau bữa tối, mấy người kia lần lượt ra về. tắm trước, thấy cũng vào phòng, cười yếu ớt : "Bây giờ muốn tắm chưa, em cho người chuẩn bị nước nóng."

      gọi lại, lạnh lùng : "Tạm thời cần. còn muốn phòng làm việc xem tài liệu, em ngủ trước ." xong, ra ngoài ngay. nhìn thấy ánh mắt đau thương của Tiêu Tiệp.

      Từ sớm Tiêu Tiệp ngủ rồi, vì cả ngày hôm nay đều dạo phố, quả rất mệt. Ngay lúc ngủ bao lâu, người kia liền vào. thư phòng xem tài liệu, thực chất là gạt người.

      Bình thường những chữ viết kia chỉ cần nhìn qua lần là ra kết quả, hôm nay lại chỉ thấy mảnh chi chít, nhìn ra đúng sai. Trong mắt ngừng thoáng hình ảnh bàn tay yếu ớt và khuôn mặt nhắn của , còn có bộ váy màu vàng nhạt mặc hôm nay, làm tôn lên làn da trắng nõn non mềm của .

      biết có phải là hoa mắt hay , mà cảm thấy lúc thấy nhìn qua, nét mặt bỗng trắng bệch, đáng sợ như vậy sao?

      Suy cho cùng lâu nhìn như thế này? Lúc này vẻ mặt vẫn bình tĩnh, giống như đứa trẻ sơ sinh ngủ vậy, chỉ là lông mày nhíu lại, giống như nằm mơ thấy chuyện gì đó tốt. vừa định đưa tay ra vuốt lại, nhưng dưới chân lại đụng vào thứ gì đó.

      Dưới gầm giường lộ ra túi giấy, nhìn có chút quen. Kéo ra, hóa là cái túi hôm nay cầm, lúc ấy vẻ mặt , giống như coi món đồ như bảo bối sao bây giờ lại vứt xuống gầm giường?

      Mang theo thắc mắc kéo túi đồ kia ra, nhưng vật bên trong lại làm cho mặt ngẩn ra, sau đó đáy lòng vui mừng khôn xiết. Là cái cà vạt của đàn ông ! Mua cho sao?

      khinh bỉ ý nghĩ sạch của bản thân, thừa phải cho còn có thể cho ai! Nhưng mà nếu mua cho , sao lại vứt xuống gầm giường? Lúc này đầu nóng nên cũng nghĩ tới, chiếc.

      Xem cà vạt giống như bảo bối gấp lại xong, bỏ vào trong tủ quần áo.

      Sáng hôm sau, lúc Tịch Âu Minh mới từ phòng tắm ra, thấy Tiêu Tiệp vểnh mông, quỳ gối xuống gầm giường tìm thứ gì đó. Vì mặc váy ngủ, nên lúc này lộ ra cái quần lót màu hồng, cảnh này rất hấp dẫn.

      Mới sáng sớm nhìn thấy hình ảnh sống động như vậy, là người đàn ông đều thể nhịn được.

      "A! muốn làm gì?" Tiêu Tiệp cố gắng tìm đồ bỗng nhiên bị người khác tập kích, mà đối đối tượng chính là vị Tịch Âu Minh chiến tranh lạnh nhiều ngày kia.

      "Mới sáng sớm làm cho thế này, em coi chồng em là thánh nhân sao? Làm gì? Em xem còn có thể làm gì!" Lần đầu tiên nghe thấy Tịch Âu Minh những lời thô tục như vậy, lúc này vẻ mặt rất xấu xa, đáy mắt lấp lánh ánh lửa có thể hòa tan băng đá.

      Tiêu Tiệp bị hôn điên đảo thần hồn cũng , vì sao cái người hôm qua vẫn còn lạnh lùng bỗng nhiên bây giờ lại biến thành cầm thú?
      Chương 18: Được phụ nữ làm cho thoải mái đúng là khác
      Editor: Trang Lyn

      Lần đầu tiên bị ép dùng tư thế này, từ phía sau lưng... Mà eo còn bị bàn tay nóng như lửa của cố định, dùng cả tay lẫn chân để chống đỡ mình, chỉ sợ ngã xuống. Tiêu Tiệp có chút chịu nổi, nhưng dù vùng vẫy thế nào cũng đều vô dụng, chỉ càng kích thích thú tính của người sau lưng, càng ngày càng tấn công mãnh liệt hơn.

      Cuối cùng khi hai người xuống nhà, chín giờ rồi.

      Lúc ăn cơm bỗng nhiên dì Lâm : "Hôm nay vẻ mặt chủ trông rất tốt, gò má hồng hào, có thể mê chết người."

      Tiêu Tiệp chỉ hận thể úp mặt vào trong bát, nhưng chợt nghe thấy giọng có chút lười biếng của người bên cạnh: "Em định dùng mũi ăn cơm sao?"

      chỉ cảm thấy mặt nóng lên.

      Ra trước cửa, cúi đầu chỉnh lại cà vạt cho , nhưng lại thấy nhe răng cười tiếng, nụ cười kia rất đẹp, bên tai : "Bảo bối, em rất giỏi!"

      "... lưu manh!" mất tự nhiên, đẩy ra, sắc mặt ửng hồng chạy , nhưng vẫn cười vui vẻ ở phía sau.

      Những người khác biết chủ nhân bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng mà rất lâu rồi thấy thiếu gia cười thoải mái như vậy, lúc này cũng cười trộm theo.

      Kết quả cả buổi chiều, vẻ mặt Tiêu Tiệp đều ngẩn ngơ, lúc tưới hoa chỉ tưới chậu, đến tận lúc đầy nước cũng phát . May mà dì Lâm xuất .

      "Chao ôi, chủ của tôi, đây là muốn tưới hoa hay là muốn ngập hoa, cái này cũng sắp lụt rồi."

      Lúc này Tiêu Tiệp mới phản ứng lại, tay chân luống cuống muốn dọn dẹp, nhưng bị ngăn lại.

      " chủ, mau vào nhà , mặt trời lên cao rồi, những chuyện này để tôi làm được rồi."

      " cần đâu, tôi có thể làm được." kiên trì, suy cho cùng họa này cũng là do mình làm ra.

      " cũng đừng làm nữa, từ sau khi cậu chủ làm, cả ngày đều ngẩn ngơ, nhìn lúc tưới hoa khóe miệng đều tự chủ được giơ lên, lại tiếp tục làm nữa, đoán chừng còn phạm nhiều lỗi hơn."

      Mặt Tiêu Tiệp lại nóng lên, lần này kiên trì nữa, vào nhà.

      Biểu của ràng như thế sao? Dì Lâm cũng nhìn ra? Đều tại người kia, buổi sáng đối với như thế, còn lời xấu hổ như vậy!

      Nhớ lại sau khi ân ái, người kia tốt bụng giải thích lí do đêm hôm trước về, là do công trường phía Tây xảy ra vấn đề , cả buổi tối phải mở cuộc họp chỉ đạo.

      Cả người đều mệt mỏi, muốn gọi điện cho , nhưng lại sợ làm phiền nghỉ ngơi. Thế nhưng ngay cả cuộc cũng chịu gọi cho , cái này làm cho rất tức giận.

      Sau khi oán trách xong cuối cùng đến tính sổ.

      "Em lại vứt cà vạt của xuống gầm giường! Bạch Tiêu Tiệp em muốn tạo phản sao?"

      mông muội hồi lâu, mới phát cà vạt mình giấu dưới gầm giường bị phát . Nhưng mà, còn chưa tặng , dựa vào cái gì là của ?

      "Em còn chưa cho , làm sao lại là của ?" chịu yếu kém cướp lại cà vạt, " cũng có, còn cần của em làm gì!"

      Nhưng mà đâu phải đối thủ của , giành giật lúc, người và cà vạt đều lao vào ngực bị hung hăng giày vò mấy lần mới hài lòng. Sau đó giải thích: "Cái đó là thư ký mua tính, sau này dùng cái này." Sau đó để ý đến ngăn cản của , kiên quyết thắt chiếc cà vạt mới mua cho ngày hôm qua, cũng để ý có hợp với bộ âu phục màu xám tro mặc hôm nay , còn cười đầy thỏa mãn.

      "Ơ ơ, tôi tới đúng lúc phải? Nhìn vẻ mặt hôm nay của cậu rất tốt! Mặt mày tươi cười, hai gò má ửng hồng, môi hơi sưng, chậc chậc, được phụ nữ làm cho thoải mái, cái này đúng là khác, vẻ mặt hồng hào, phong thái lên cao, đâu còn bộ dạng oán phụ ngày hôm qua."
      thuyt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19: Bóng dáng Tả Huyền Dạ
      Editor: Trang Lyn

      Tiêu Tiệp bị hù dọa, thấy Dĩ Đồng biết đến lúc nào, đứng ở cửa phòng , dáng vẻ bát quái. Mặt Tiêu Tiệp đỏ lên, đẩy Dĩ Đồng ra, xấu hổ : "Đừng linh tinh? Lúc nào cậu đổi nghề sang làm phóng viên rồi, bát quái như vậy!"

      Dĩ Đồng : "Nếu mình là phóng viên, sớm nhân cơ hội này chụp vài tấm hình, nhất định lên trang đầu ngày mai. Nhìn dáng vẻ tình cảm mãnh liệt của cậu lúc này, theo mình đoán, buổi sáng nhất định bị giày vò ít, xem ra sức chiến đấu của Tịch Thiếu nhất định bình thường..."

      "Thẩm Dĩ Đồng!" Tiêu Tiệp cũng thèm dè dặt nữa, tức giận nhìn về phía bạn tốt : "Cậu còn linh tinh nữa, hôm nay mình cùng cậu mua sắm nữa!"

      "Tốt, mình xin lượng thứ, xin lượng thứ! Mình ngậm miệng lại, được chưa!" Dĩ Đồng chép miệng, chuyện nữa. Đừng nhìn mặt Tiêu Tiệp lúc nào cũng dịu dàng, nếu như nổi giận, vậy rất đáng sợ.

      Vả lại, hôm nay đến quả thực có chuyện.

      ra hôm qua Dĩ Đồng cùng mua đồ thấy rất tốt, nên hôm nay muốn theo mua đồ.

      Ở cửa phòng làm việc, đúng lúc chạm mặt Kiều Đại Tâm đưa tài liệu đến, thấy trang phục hôm nay của Tịch Âu Minh, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, sau đó nhịn được : " Tịch, sao lại phối chiếc cà vạt này thế? Rất hợp với bộ quần áo này, nghe buổi tối còn phải gặp khách hàng, nếu chờ hết giờ làm em giúp mua chiếc khác?"

      Tịch Âu Minh cúi đầu nhìn qua, cười nhạt : " thấy rất hợp." Xoay người vào phòng làm việc luôn, thấy khuôn mặt vặn vẹo của Kiều Đại Tâm.

      Khi Tiêu Tiệp và Dĩ Đồng dạo đến cửa hàng trang sức, Tiêu Tiệp nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, lấy tay kéo Dĩ Đồng, ra hiệu cho ấy nhìn.

      Trước quầy hàng, người đàn ông đứng trước quầy trang sức của , giống như nghiêm túc chọn. Sau lưng còn có vài vệ sĩ, người đường nhìn thấy đều đường vòng, chỉ có tiểu thư trước quầy cười híp mắt, đây là khách hàng lớn.

      Tiêu Tiệp vừa định qua chào hỏi, lại bị Dĩ Đồng kéo lại, Tiêu Tiệp phát mặt đỏ lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cậu muốn ấy cho cậu ngạc nhiên hả?"

      Luôn luôn nhanh nhẹn như Dĩ Đồng cuối cùng cũng lời nào, Tiêu Tiệp hiểu cười tiếng, sau đó vòng qua.

      Tả Huyền Dạ nghĩ đến vợ ở ngay sau lưng, cẩn thận chọn chiếc dây chuyền nữ màu sắc rất đẹp, đưa cho nhân viên phục vụ.

      Sau khi , Dĩ Đồng lại kéo Tiêu Tiệp quay lại.

      "Cậu phải muốn ngạc nhiên sao? Sao lại trở lại?" Tiêu Tiệp có phần hiểu Dĩ Đồng, khó hiểu .

      "Xin hỏi chút, vị khách vừa rồi mua cái gì?" Bây giờ Dĩ Đồng có tâm trạng để ý mấy lời trêu chọc của Tiêu Tiệp, sốt ruột hỏi.

      Nhân viên phục vụ thấy lại là người ăn mặc rẻ, cặp mắt cũng phát sáng, hôm nay là ngày gì? Toàn người có tiền đến mua? Theo đà này, tiền lương của có thể được gấp mấy lần!

      Lập tức thành trả lời: "Vừa rồi vị khách kia chọn là dây chuyền Pháp này, là kiểu mới của năm nay, kiểu dáng đặc biệt, tiểu thư cũng muốn chiếc sao?"

      Bây giờ lòng Dĩ Đồng đều bị mấy lời này lấp đầy rồi, nhân viên phục vụ gì nữa cũng nghe thấy, chỉ nghe thấy mua! Kết hôn lâu như vậy! cũng tặng món quà nào!

      Đâu còn tâm trạng tiếp tục dạo phố, hận thể chạy về nhà ngay, nhìn món quà tự mình mua cho !

      Nhân viên phục vụ thấy vừa xong người đều , trong lòng tức giận, mua còn đến hỏi làm gì!

      Dĩ Đồng vội vã đến công ty Tả Huyền Dạ, muốn cho ngạc nhiên. Tả Huyền Dạ thấy vợ, hơi ngạc nhiên : "Sao em lại đến đây?"
      Chương 20: lừa gạt của , yên lặng
      Editor: Trang Lyn

      Mặt Dĩ Đồng hơi đỏ lên, muốn nhìn thấy món quà nhưng lại xấu hổ, chỉ có thể linh tinh: "Vừa mới dạo phố cùng Tiêu Tiệp, qua đây, thuận tiện đến xem ."

      Tả Huyền Dạ rất ít khi nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt của Dĩ Đồng, bình thường là người thẳng thắn, thà. Bộ dạng thẹn thùng như hôm nay, làm cho tim có chút loạn nhịp.

      Mặc dù trước mặt người ngoài lúc nào Dĩ Đồng cũng mang bộ dạng bướng bỉnh, nhưng quả thực lúc hai người ở giường, lại rất mềm mại mê người.

      "Lát nữa còn cuộc họp, thể ở cùng em được, bảo lái xe đưa em về trước." Tạ Huyền Dạ quay đầu, nhìn Dĩ Đồng nữa.

      Đáy lòng Dĩ Đồng hồi mất mác, lại nghĩ, có lẽ định buổi tối về nhà mới đưa!

      " chủ, có điện thoại." Là tiếng của dì Lâm.

      Tiêu Tiệp chạy ra khỏi phòng, trong lòng hơi buồn bực, ai gọi điện mà gọi vào di động của còn đặc biệt gọi vào máy riêng ở nhà.

      "A lô, xin chào! Xin hỏi là ai vậy?" Tiêu Tiệp hỏi.

      Khi nghe thấy giọng đầu bên kia, trong nháy mắt lòng Tiêu Tiệp liền dâng lên cảm giác ấm áp, giọng : "Hàn Mặc?"

      Hàn Mặc, là bạn học từ cao trung đến đại học của , ngoại trừ người kia, đối xử với rất tốt, tất nhiên, đây cũng là chuyện qua.

      Ở đầu dây bên kia, giọng dễ chịu của Hàn Mặc truyền tới: "Mình chuẩn bị về thành phố A, đến lúc đó cậu nhớ phải phải tới đón mình!"

      Tiêu Tiệp hơi xúc động: "Có ? Khi nào?"

      Hàn Mặc: "Cụ thể ngày nào còn phải chờ xác nhận, đến lúc đó mọi người nhất định phải đến đón mình! Lâu về nước, có khi cũng chẳng nhớ đường."

      Tiêu Tiệp cười theo, nhưng đầu bên kia lại thấy được khóe miệng kéo . Hàn Mặc biết việc kia, năm đó năm thứ hai đại học, cậu liền du học .

      Hàn gia cũng là nhà quyền thế có tiếng, giống người kia, đều là con cháu nhà giàu.

      Vừa mới cúp điện thoại, sau lưng vang lên giọng quen thuộc: "Ai gọi điện thế?"

      Tiêu Tiệp vừa quay đầu lại, thấy bộ dạng phong trần của Tịch Âu Minh, vừa về nhà đến cả áo khoác cũng kịp cởi, trả lời: "Là người bạn học của em."

      "A, nam hay nữ vậy?" Bộ dạng Tịch Âu Minh chút cũng để ý, rất tùy ý hỏi.

      Theo bản năng Tiêu Tiệp muốn trả lời , nhưng biết thế nào, lời đến miệng lại thành: "Là người bạn học nữ." ra đáy lòng cũng cất giấu tâm tư, muốn để cho biết quá khứ của mình. Chỉ là sợ cái gì? nhất thời cũng .

      Tịch Âu Minh nghe thấy câu trả lời của , nụ cười khóe miệng cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp cẩn thận nhìn chăm chú vào chốc lát, sau đó lạnh nhạt : " sao?"

      biết tại sao, bỗng nhiên Tiêu Tiệp dám nhìn vào ánh mắt . Ánh mắt so với bình thường có gì khác, vẫn đẹp như thế, chỉ là tại sao lại chột dạ khi thấy bên trong có chút thất vọng.

      quá nhạy cảm sao? Lúc về cúp điện thoại, dì Lâm nấu cơm trong bếp, cũng có cơ hội chạm mặt . Nhìn như vậy, hẳn là biết.

      Lúc ăn cơm, hai người rất im lặng. Mọi khi Tịch Âu Minh cũng như vậy, thường thường gắp thức ăn cho Tiêu Tiệp. Hôm nay rất yên lặng, đến tận lúc ăn cơm tối cũng thêm câu nào, thẳng lên tầng, vào phòng làm việc.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21: Ai vậy, muộn thế này còn gọi điện
      Editor: Trang Lyn

      Dì Lâm thấy bộ dạng hoảng hốt của Tiêu Tiệp, cho là trúng, tiếp tục : "Đúng vậy, cậu chủ vừa về hỏi ở đâu, tôi nghe điện thoại, hơn nữa còn là người đàn ông, thấy lúc đó mặt cậu chủ như thế nào đâu, vốn cười cũng tắt dần. Nhìn xem, cậu chủ rất quan tâm chủ, đây là may mắn!"

      "Dì Lâm." Dì Lâm vừa xong, ở cầu thang truyền đến giọng làm ánh mắt hai người cũng dời theo, chỉ thấy Tịch Âu Minh mặt thay đổi đứng cầu thang: "Bảo tài xế chuẩn bị chút, tôi muốn ra ngoài gặp khách hàng."

      "Được rồi." Dì Lâm hào hứng ra cửa.

      Tiêu Tiệp ngẩng đầu nhìn Tịch Âu Minh, trong lòng giống như có viên đá chặn ở ngực.

      "Minh..." muốn gọi tên , nhưng cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, phát ra được thanh nào.

      Mà Tịch Âu Minh chỉ nhìn cái, đợi mở miệng rời .

      Dì Lâm trở lại thấy Tiêu Tiệp mình ở trong phòng khách đứng ngây người, : " chủ, sao lại đứng ngây ra ở đây? Mau về phòng ngủ , cậu chủ buổi tối cần chờ cậu ấy, cậu ấy có thể rất khuya mới về."

      "Ừ... Vậy con lên phòng đây."

      Tiêu Tiệp thề, đây là lần đầu tiên trong đời dối, trải qua lần chiến tranh lạnh trước, biết có chút quan tâm , cho nên vừa rồi tự chủ được chọn dối.

      Nếu như là nam, theo tính , nhất định hỏi đến cùng. Từ khi kết hôn đến nay, việc gì liên quan đến , cũng rất để ý.

      Nhưng mà, ngờ biết hết nhưng vẫn cố ý dò xét ? Mà sau khi biết dối cũng tỏ thái độ, tại sao? Chẳng lẽ trong lòng , vốn là người đáng tin sao?

      Vấn đề này luôn quấn lấy , trằn trọc ngủ được, nhìn đồng hồ báo thức, mười rưỡi rồi, sao còn chưa về? Có số việc, muốn mở lòng ra chuyện chút.

      Nhưng mà, sao còn chưa về? Vừa rồi với dì Lâm về muộn, bây giờ còn chưa đủ muốn sao?

      Cầm điện thoại di động lên, muốn làm cuối cùng có về hay , giấu mãi vấn đề này trong lòng rất khó chịu. Cho dù trở về, lammf vợ cũng có quyền biết.

      Điện thoại kết nối được, còn chưa kịp chuyện, bên kia mở miệng trước.

      Trong nháy mắt vẻ mặt Tiêu Tiệp trắng bệch, điện thoại rơi mặt đất, là giọng của phụ nữ... Tiếng lẩm bẩm, giống như ngủ bị người khác đánh thức.

      Khi Tịch Âu Minh về nhà, Tiêu Tiệp đọc sách trong phòng, cũng chào hỏi , cởi quần áo, tùy ý vứt giường, vào phòng tắm.

      Tiêu Tiệp qua, gấp từng món quần áo của , thuận tiện ngày mai mang cửa hàng giặt. Nhưng mà lúc cầm áo khoác lên, lại ngửi thấy mùi nồng nặc. Vẻ mặt hoảng hốt chốc lát, vẫn như cũ ung dung gấp quần áo xong.

      Tịch Âu Minh tắm xong ra, mái tóc lộn xộn vẫn còn nước. Giotj nước dọc theo đường nét hoàn mỹ của gương mặt trượt xuống, lại có loại cảm giác xinh đẹp hoang dã.

      lạnh nhạt quét qua Tiêu Tiệp còn ngẩn người, : " có gì muốn hỏi sao?"

      Sắc mặt Tiêu Tiệp hơi tái nhợt, nhưng tiếp lời. Nhưng Tịch Âu Minh giống như quyết tâm, lại tiếp: "Em ngửi thấy mùi quần áo sao? cũng muốn hỏi tại sao?"

      Tiêu Tiệp vẫn chuyện, chỉ là nhìn chăm chú nơi nào đó, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

      Tịch Âu Minh luôn kiêu ngạo về khả năng kiềm chế của mình, nhưng bây giờ lại khống chế được lửa giận trong lòng, hai tay túm lấy bả vai , buộc nhìn , tức giận : "Tại sao gì?"

      Cuối cùng Tiêu Tiệp cũng hơi lay động, ngẩng đầu lên, nhìn lúc lâu, cuối cùng khóe miệng kéo ra nụ cười, giọng lạnh nhạt : " có gì để hỏi."
      Chương 22: Hàn Mặc quay về
      Editor: Trang Lyn

      Bỗng nhiên buông ra, bởi vì sức lực quá lớn, có hơi lung lay. thế mà quan tâm ! Cũng giống như lần trước, quan tâm có về nhà hay , quan tâm có người phụ nữ khác ở ngoài hay , vẫn cười giống như mọi khi được.

      nhìn giống như người ngoài hành tinh, sau đó vịn vào bàn, nhìn thấy những đồ trang trí bàn, lửa giận trong lòng càng cao hơn, vung tay lên, bộp tiếng, toàn bộ đồ bàn rơi xuống đất, bừa bãi khắp nơi, trong đêm tối tĩnh lặng rất vang dội.

      Dì Lâm nghe thấy thanh vội vàng chạy tới, thấy cảnh tượng bên trong vội vàng la lên: "Đây là thế nào? cậu chủ xảy ra chuyện gì vậy?"

      Tịch Âu Minh lạnh nhạt dần, : "Dì Lâm, bảo tài xế chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn ra ngoài." Dứt lời, vào phòng thay đồ. Dì Lâm thở dài, xoay người xuống xuống tầng.

      Tiêu Tiệp cứ ngồi như thế, nhìn xung quanh lâu, sau khi dì Lâm thu dọn đồ đạc xong, cũng ngoài luôn. Mặc dù trong mắt đầy vẻ lo lắng, nhưng cũng biết cái gì nên hỏi cái gì .

      Tiêu Tiệp nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuống. có thể hỏi gì? Cho dù hỏi cũng có thể thay đổi được sao? Chẳng qua chỉ là bông hoa trong nhiều bông hoa của , hôn nhân là cái gì? Cũng chỉ là hợp pháp giường hay hợp pháp giường mà thôi.

      , cuối cùng cũng chỉ là quan hệ giấy kết hôn.

      Đảo mắt, Hàn Mặc trở về. cần ra sân bay đón, tự dàn xếp tốt, gặp nhau ở nhà hàng Mẫn Lan.

      Lúc xuống nhà Tịch Âu Minh ra ngoài, dặn dì Lâm mấy câu rồi cũng ra ngoài.

      Khi Tiêu Tiệp vào nhà hàng, nhân viên phục vụ lập tức lễ phép hỏi vị trí, sau khi nghe , lập tức trước dẫn đường. Tiêu Tiệp phát , nhà hàng này trang trí rất lộng lẫy. bàn đều bày bộ đồ ăn rất tinh xảo, còn có ly thủy thủy tinh đắt tiền.
      tường còn treo những bức tranh quý giá, tuyệt đối là tác phẩm , chứ phải treo những bức tranh bình thường trang trí cho có lệ, họa sĩ nổi tiếng, có biết chút, cũng muốn gặp người này, ta là họa sĩ thiên tài, trong số những họa sĩ thích.

      Từ xa nhìn thấy bóng người, người kia cũng nhìn thấy , đứng lên khỏi chỗ ngồi.

      Người kia có dáng người hoàn mỹ như người mẫu, dù chỉ mặc áo sơ mi đơn giản, cũng khó che giấu khí chất hơn người. đôi mắt đen trong suốt sáng long lanh, giống như thủy tinh di động, xinh đẹp đến khó tả.

      Ánh đèn nhu hòa chiếu vào càng phát ra vẻ mị hoặc khó tả.

      Nếu như Tịch Âu Minh là loại đẹp trai vương giả tràn đầy khí chất quý tộc, Hàn Mặc thuộc loại đẹp trai tà mị giống như hoàng tử.

      Có lễ mỗi ngày đều nhìn thấy trai đẹp, cho nên bây giờ nhìn thấy bạn thân trước kia, cũng cảm thấy có gì đặc biệt.

      Thấy bộ dạng Tiêu Tiệp lộ chút cảm xúc nào, khóe miệng người đàn ông hơi kéo lên, mang theo nụ cười yếu ớt, hơi thất vọng : "Cậu thế mà bị gương mặt đẹp trai của mình làm cho kinh sợ, đường đến đây có rất nhiều người phụ nữ bị mình giết trong nháy mắt."

      Tiêu Tiệp chế nhạo: "Mình có bị dọa, ngờ cậu lại trở nên cao như thế!"

      Lúc trước học đại học còn có thể đứng đến tai cậu, bây giờ đeo giày cao gót cũng vẫn thấp hơn cậu cái đầu, giống Tịch Âu Minh, cao đến thể tưởng tượng nổi! Đẹp trai đến thể tưởng tượng nổi!

      Bất giác lại nghĩ đến Tịch Âu Minh, lòng có chút bực bội.

      "Cậu cũng vậy, càng ngày càng xinh đẹp." Hàn Mặc thấp giọng .

      Hôm nay Tiêu Tiệp mặc chiếc váy màu tím dài đến đầu gối, kết hợp với mái tóc đen dài như tơ lụa, khuôn mặt xinh đẹp giống như thiếu nữ trong truyện tranh, đôi môi đỏ tươi rực rỡ, vô cùng đẹp.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :