1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tịch thiếu phúc hắc bá sủng vợ - Nhất Dạ Chi Linh (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 92: Vì báo thù cho tôi nên mới cưới (1)

      Editor: Trang Lyn

      Từ sau khi kết hôn, Tịch Âu Minh luôn có vài thói quen rất tốt, ví dụ như —— ngủ khỏa thân.

      Mặc dù ti vi thường ngủ khỏa thân có lợi cho cơ thể, khuyến khích mọi người, đặc biệt là phụ nữ trong điều kiện tình hình cho phép, tốt nhất nên ngủ khỏa thân. Như thế những có thể giảm bớt bệnh phụ khoa, ngoài ra ngủ khỏa thân còn làm mất gò bó của quần áo với cơ thể, mang đến cho người ta loại cảm giác thoải mái, mặt khác gia tăng tiếp xúc của da với khí, có lợi cho tuần hoàn máu và tuyến bã nhờn, bài tiết mồ hôi, vì vậy ngủ khỏa thân giúp tâm tình thả lỏng, tiêu tan mệt mỏi. Ngoài ra, ngủ khỏa thân đối với các loại bệnh mất ngủ, đau đầu, tiêu chảy còn giúp cải thiện tình trạng bệnh.

      Tuy có nhiều chỗ tốt như thế, nhưng Tiêu Tiệp vẫn có thói quen và sở thích này, luôn cảm thấy mặc gì ngủ an toàn. Nhưng mà có thói quen này có nghĩa là người nào đó cũng có, Tịch Âu Minh vô cùng đề xướng ngủ khỏa thân.

      Sau khi trải qua phen tranh cãi, cuối cùng hai người cũng đạt được thỏa thuận. Tiêu Tiệp mặc quần ngủ hoặc áo sơ mi của Tịch Âu Minh ngủ, nhưng bên trong phải mặc gì. Tịch Âu Minh nhất định phải giống thế, người mặc gì.

      Có lúc, vẻ đẹp mông lung còn quyến rũ hơn nhiều so với hoàn toàn phơi bày. Sau khi trải qua mấy ngày, cuối cùng Tiêu Tiệp mới tỉnh ngộ, hóa ra đây vĩnh viễn đều là cái hố, cho dù mặc hay mặc chịu thiệt mãi mãi đều là .

      Nhưng mà có biện pháp gì sao? Câu trả lời là . Ai bảo bọn họ là vợ chồng chứ? Ai kêu là vợ đây?

      Ví dụ như buổi sáng hôm nay, sau khi Tịch Âu Minh tắm xong, Tiêu Tiệp vẫn còn ở giường làm con heo lười biếng. Trước kia là thục nữ xinh đẹp, tư thế ngủ cũng rất tao nhã, nhưng từ sau khi thổ lộ tình cảm với Tịch Âu Minh, tùy tiện hơn nhiều. Giống như lúc này, chỉ mặc chiếc áo sơ mi của Tịch Âu Minh, đôi chân cực kỳ quyến rũ lộ ra ngoài, áo sơ mi vốn đủ dài, nhiều nhất chỉ có thể che đến nơi nào đó vểnh lên, hai chân thon dài đều lộ ra. Hơn nữa tư thế ngủ làm địa phương nào đó ở giữa, như như , vô cùng quyến rũ.

      Áo sơ mi người do tư thế ngủ nghịch ngợm của mà tuột ra mấy nút, lộ ra đường cong hấp dẫn.

      "Ưm ~ Tiêu Tiệp vẫn còn trong giấc mộng bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, giống như có ngọn lửa cháy trong người, hơn nữa càng ngày càng có dấu hiệu mãnh liệt.

      Bỗng nhiên thân dưới có dòng nhiệt làm giật mình tỉnh giấc, đúng lúc mở mắt ra thấy người nào đó từ dưới người ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn ít chất lỏng trong suốt...

      kịp gì, Tịch Âu Minh bao trùm lên lần nữa, mạnh mẽ hôn lên miệng , trong miệng vẫn còn mùi vị cơ thể , cứ như vậy trong lúc hai người hôn truyền .

      Ngay tại lúc Tịch Âu Minh sắp xông vào, Tiêu Tiệp đỏ mặt gọi , quả nhiên Tịch Âu Minh dừng lại, nhẫn nhịn đến nỗi mồ hôi trán chảy ra, ánh mắt nhìn vô cùng nóng bỏng.

      "Cái đó... Gối lót..." Tiêu Tiệp xong cũng cảm thấy mặt mình đỏ đến muốn nổ, thẹn thùng quay mặt sang chỗ khác.

      Tịch Âu Minh sửng sốt hồi lâu mới hiểu được, tối hôm qua bọn họ xem chương trình, liên quan tới việc làm sao để gia tăng tỷ lệ có thai, lúc ấy xem báo kinh tế tài chính, cho nên để ý. Mặc dù để ý, nhưng vẫn có vài câu truyền vào tai , cái gì mà để gối lót dưới eo phụ nữ giúp dễ mang thai hơn...

      ngờ Tiêu Tiệp vụng trộm nhớ trong lòng, hơn nữa còn muốn thực , điều này lên cái gì? Mong muốn đứa bé của đến tột cùng.

      Mặc dù biết chân tướng, nhưng Tịch Âu Minh lại muốn cứ như thế phá vớ mong muốn có đứa bé của ? Chỉ cần cảm thấy tốt là được, những cái khác, nghĩ cách.

      Đến khi hai người kết thúc dây dưa, buổi sáng gần qua. May mà công việc hôm nay chủ yếu tiến hành bên ngoài, nếu đến công ty muộn. Tịch Âu Minh người này, bản thân là ông chủ cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người làm nhân viên chút chứ! phải tất cả mọi người đều có thể được hưởng thụ đãi ngộ của ông chủ.

      Giữa lúc hai người dây dưa cuối cùng đến thang máy, lúc này trong thang máy có ai, bình thường người thang máy rất nhiều, có lẽ mọi người đều làm, dù sao lúc này là giờ làm việc rồi. Tiêu Tiệp bước vào trước, Tịch Âu Minh theo sau, nào biết dây xích ở túi xách lại mắc vào quần Tịch Âu Minh.

      Hai người cứ như vậy bị dính vào nhau, Tịch Âu Minh nhìn qua chỗ bị mắc vào, vẻ mặt tối sầm lại, liếc Tiêu Tiệp cái, : "Em cũng biết chọn chỗ."

      Tiêu Tiệp nhìn kĩ, đúng vậy? Cái này vừa đúng mắc vào dây khóa quần tây của , nếu xử lí tốt phong cảnh bị lộ ra ánh sáng.

      "Em cũng phải là cố ý, được rồi, em giúp tháo cái này ra." Tiêu Tiệp dụ dỗ, ngay sau đó liền ngoan ngoãn ngồi xuống tháo ra cho . Cái này cũng mắc quá chắc, nhất thời tháo ra được.

      Hai tay Tịch Âu Minh thong dong đút trong túi quần, từ cao nhìn xuống , hết sức nghiêm túc : "Cảnh cáo em, đây cũng phải trong nhà mình, cho phép sờ lung tung!"

      Tiêu Tiệp vừa nghe thấy liền nổi giận, đây là ý gì? là nữ lưu manh sao? Lại bình thường ở nhà sờ lung tung chỗ nào? Xử oan người khác đáng phải trả giá đắt! Giống như vì trả thù, ra sức véo bắp đùi cái.

      Tịch Âu Minh bị đau lập tức kêu lên, mà lúc kêu lên tiếng "a", cửa thang máy đinh tiếng mở ra, bên ngoài thang máy ba bốn người đứng, có nam có nữ. Lúc bọn họ thấy cảnh tượng bên trong, tất cả mọi người đều ngẩn người.

      Hóa ra có người bấm thang máy, bọn họ quá chuyên tâm chuyện của mình nên quên quan sát. Mà tiếng "a" kia của Tịch Âu Minh vô cùng mất hồn, đan đớn đan xen hưởng thụ, làm cho người ta khó mà phân biệt được, rất dễ mơ mộng. Hơn nữa, điều kinh khủng hơn là, Tiêu Tiệp vì tháo quần giúp , mà cả người thể ngồi xổm trước mặt , độ cao của mặt ngay đối diện khóa quần ...

      Tịch Âu Minh đối diện người xem, còn Tiêu Tiệp ngồi xổm trước mặt , cho nên quay lưng về phía người xem...

      Kết quả là ——

      Tất cả mọi người đều hoa hoa lệ lệ nghĩ sai, mẹ nó cái này cũng quá điên cuồng rồi, đây là trong thang máy! Đồi phong bại tục! Cái này cũng quá cởi mở ! Trong thang máy còn có camera đấy!

      Tiêu Tiệp nhất thời có suy nghĩ muốn chết! Cũng may tháo ra rồi, vội vàng đứng dậy lặng lẽ trốn sau sau lưng Tịch Âu Minh, cúi đầu xuống, cái này quá mất mặt rồi!

      Tịch Âu Minh cũng rất lúng túng, im lặng quay mặt sang chỗ khác...

      ——

      "Tổng giám đốc, làm theo lời dặn của ngài, xử lý những người đó, bảo đảm sau này phát sinh chuyện gì." Tiểu Nam cung kính .

      Mặc dù cậu có phần xấu hổ, tổng giám đốc nhà mình có việc gì tự nhiên cướp người làm gì? Dù sao sai người trút giận cho thiếu phu nhân là được rồi, cần gì phải tự mình ra tay?

      "Ừ, đưa người xa chút, đừng để cho những người đó tìm được." Tịch Âu Minh lạnh nhạt .

      "Hiểu! Những người đó vốn phải diệt khẩu, may nhờ tổng giám đốc dự tính trước, mới cho bọn họ được như ý! Nhưng..." Tiểu Nam nghĩ chút, vẫn hỏi: "Vì sao tổng giám đốc muốn giữ lại mạng bọn họ?"

      Theo tính tình tổng giám đốc trước kia, mạo phạm đến mức này nhất định lưu lại.

      "Người phụ nữ của tôi, sao phải cần người khác trút giận cho! Cũng nghĩ lại xem mình là thân phận gì, có đủ tư cách hay !" Trước tiên Tịch Âu Minh hừ lạnh, sau đó mới chậm rãi tiếp: "Bọn họ muốn giết, tôi càng muốn giữ lại!"

      Mặc dù cố ý đối đầu với người kia là chuyện, nhưng Tiểu Nam vẫn hiểu . Từ sau khi tổng giám đốc kết hôn, thế lực hắc đạo dần phát triển sang bạch đạo, tuy quan hệ cứng rắn với cảnh sát, nhưng có thể chạm đến bọn họ liền cố gắng chạm đến. Đây cũng là vì tổng giám đốc muốn cho thiếu phu nhân gia đình an ổn!

      Nhưng bất cứ việc gì xúc phạm đến thiếu phu nhân, đều sống bằng chết.

      Tiểu Nam xong cúi người chuẩn bị ra ngoài, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, : "Tổng giám đốc, tổng giám đốc tập đoàn Lãnh Thị vừa gọi điện đến, muốn mời ngài ăn cơm, bảo muốn cảm ơn đại ân của ngài."

      Tịch Âu Minh hơi suy nghĩ chút, : "Biết, chuẩn bị chút ."

      Tiểu Nam cúi người ra ngoài, nhưng bỗng nhiên Tịch Âu Minh gọi cậu lại.

      "Chờ chút, cho người thăm dò chuyện."

      "Dạ!" Tiểu Nam nhận lấy tài liệu Tịch Âu Minh đưa, lại nghe thấy giọng điệu thâm độc của Tịch Âu Minh vang lên.

      "Cho dù đào ba thước đất, cũng phải tìm ra người cho tôi!"

      "!"

      ——

      Ở chỗ khác.

      Trong phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn HL, trợ lý Tiểu Trương mồ hôi đầm đìa báo cáo công việc cho Hà Liên.

      "Hà Thiếu, nhóm người gây chuyện ở khách sạn ngày hôm qua bị người khác cướp rồi... Trước mắt vẫn thể tra ra là ai làm..." đến đây, Tiểu Trương cực kỳ áy náy cúi đầu xuống, : "Là thuộc hạ có năng lực!"

      Hà Thiếu xua tay, : "Biết, cậu xuống trước ."

      Loại chuyện này cần tra, suy nghĩ chút cũng có thể biết là do ai làm. ngờ người kia lại bá đạo như thế, chút cơ hội cũng cho.

      Đợi sau khi Tiểu Trương ra ngoài, Hà Liên lạnh nhạt để tài liệu trong tay xuống, mặt cảm xúc nhìn chằm chằm máy vi tính, chờ lúc tỉnh ngộ lại phát bản thân bất giác bấm mở tệp tin.

      Nhìn hình ảnh quen thuộc bên trong, nụ cười ngọt ngào đơn thuần, lúc đó vẫn thuộc về , dáng vẻ rúc trong ngực , thỏa mãn hạnh phúc. Thời gian khác nhau địa điểm khác nhau, đều lưu lại dấu chân bọn họ.

      Trong đó có bức, bọn họ cãi nhau, tính tốt dỗ dành , nhưng lại cảm kích nghiêm mặt nhìn ống kính...

      Khóe miệng tự chủ được nở nụ cười dịu dàng, lại xem tiếp từng bức từng bức. ra những bức hình này chỉ xem lần, chỉ là mỗi lần nhìn lại đều cảm thấy hạnh phúc. Mỗi lần xem đều nhịn được nhớ lại tình cảnh lúc ấy, nếu như thời gian quay ngược lại, tất cả mọi thứ có phải vẫn đều là của hay .

      ngẩn người, hình như mặt mang chút đau thương, nhưng lại biến mất trong nháy mắt.

      Vừa đúng lúc này, điện thoại nội bộ vang lên, ấn nút nghe, bên trong truyền đến giọng : "Hà Thiếu, Kiều tiểu thư đến."

      Đóng tệp tin lại, lạnh nhạt trả lời câu, để cho ấy vào.

      Kiều Đại Vân nở nụ cười dịu dàng bước vào, Hà Liên để công việc trong tay xuống, dịu dàng : "Sao em lại đến đây?"

      "Em nghe Tiểu Trương , lại ăn cơm đúng giờ, cho nên em đến giám sát!" Kiều Đại Vân như , rất có phong thái của nữ chủ nhân.

      Hà Liên cười nhạt .

      Kiều Đại Vân vui bĩu môi : "Em đến mà cũng chịu nể mặt ăn cơm với em sao?"

      "Được rồi, vậy !" Hà Liên vẫn dịu dàng .

      Lần này Kiều Đại Vân vui vẻ, kéo tay Hà Liên, phách lối ra khỏi phòng làm việc, dẫn đến nhiều ánh mắt chú ý ở khu vực thư ký.

      Đều Kiều tiểu thư này là vị hôn thê của tổng giám đốc, mặc dù còn chưa công bố, nhưng tin đồn cũng nổi lên khắp nơi, nhìn cảnh trước mặt xem, là rồi.

      Lúc Tịch Âu Minh đến khách sạn Lãnh Phong Thần , mới phát đứng chờ ở đó chỉ có mình Lãnh Phong Thần, trừ người phụ nữ chưa từng gặp mặt, còn có bóng dáng yểu điệu. Khóe môi nhếch lên, ném chìa khóa xe cho Tiểu Nam, tâm tình vui vẻ bước nhanh đến.

      xinh đẹp cười tươi như hoa kia lập tức đến đón, thân thiết kéo tay .

      Hôm nay Tiêu Tiệp mặc chiếc váy dài hở vai màu xanh đậm, hoàn toàn lộ ra hết dáng vẻ xinh đẹp. Ánh mắt Tịch Âu Minh sáng rực rơi vào đôi vai trần của , hận thể lập tức ôm người đẹp về nhà ân ái.

      Đưa tay bóp khuôn mặt non mềm của , dịu dàng : "Sao em cũng đến đây, làm lười biếng, hả?"

      Tiêu Tiệp bị động tác mập mờ của làm đỏ mặt, nhưng vẫn trả lời: "Công việc của em là thư ký, thư ký là làm gì? Ăn cơm cùng ông chủ đương nhiên cũng là phần công việc, hơn nữa..."

      đến đây dừng lại chút, ánh mắt dừng lại người bên cạnh Lãnh Phong Thần, : "Hơn nữa em đây là làm việc tốt, mình đối mặt với hai người bọn họ, rất lúng túng. Em là giúp , còn em lười biếng, sớm biết thế đến, để cho làm bóng đèn công suất lớn, xấu hổ chết !"

      Tịch Âu Minh cưng chiều điểm vào mũi , em nha, lúc nào cũng giỏi ngụy biện, lát sau mới quay đầu lại với Lãnh Phong Thần: " chê cười rồi."

      Lãnh Phong Thần ra vẻ buồn nôn, vỗ cánh tay, : "Da gà rơi đầy đất rồi, các người muốn ân ái cũng phải chú ý chút đến cảm thụ của chúng tôi chứ! Vẫn còn có người ngoài đấy!"

      Tịch Âu Minh coi thường vẻ mặt khoa trương của ta, gật đầu với bên cạnh ta, : "Chắc hẳn vị này chính là người Lãnh Phong Thần nhớ mãi quên Lãnh Liên, rất vui được gặp mặt!"

      Mặc dù cùng chung chăn gối, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị người khác thẳng ra như thế, mặc dù Lãnh Liên vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng gò má lại hơi đỏ lên.

      "Tôi cũng mới biết hóa ra Tiêu Tiệp kết hôn rồi, hơn nữa chồng lại ưu tú như thế. Nhớ ngày đó... A, nữa. Nhìn hai người ân ái như thế, tôi cũng cảm thấy rất vui mừng. Chúc mừng hai người!" Lãnh Liên vô cùng chân thành .

      Mấy người chào hỏi hồi, muốn vào, nhưng đúng lúc này lại thấy hai người ngờ đến.

      Lúc đối phương nhìn thấy bọn họ, cũng sửng sốt chút, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.

      Tịch Âu Minh vốn cười dịu dàng cũng tan biến, thay vào đó là người lạnh lùng bị Tiêu Tiệp gọi là nụ cười giả rối, ánh mắt nhìn như dịu dàng, nhưng đáy mắt rất lạnh nhạt.

      "Tiêu Tiệp, ngờ lại trùng hợp như thế, các người cũng đến đây ăn cơm hả?" Kiều Đại Vân cươi híp mắt chào hỏi, thái độ rất thân thiết, giống như hai người là bạn rất thân.

      sai, lúc này xuất hai người, chính là Hà Liên và Kiều Đại Vân. Đúng là ứng với câu, oan gia ngõ hẹp!

      "Kiều tiểu thư biết đùa, đến đây phải ăn cơm chẳng lẽ đặc biệt đến chướng mắt người khác? Hà Thiếu phải ?" Nhưng mà Lãnh Phong Thần lại mở miệng.

      Tiêu Tiệp cười thầm, người này nhanh miệng hơn nữa còn rất độc! cho người ta chút mặt mũi nào, trực tiếp mỉa mai Kiều Đại Vân là đồ chướng mắt. Nhìn Kiều Đại Vân sau khi nghe xong mắc nghẹn, sắc mặt rất khó coi, nhưng lại cố che giấu , rất thảm hại.

      Chỉ là ta cam lòng, ánh mắt từ Lãnh Phong Thần chuyển sang Lãnh Liên bên cạnh, cuối cùng lộ ra vẻ mặt như cười như , : "Chắc hẳn vị này chính là chị lớn Lãnh Liên, rất vui được gặp mặt!"

      Người trong giới đều biết Lãnh Liên lớn hơn Lãnh Phong Thần năm tuổi, nhưng bởi vì vẻ ngoài Lãnh Liên nhìn ra tuổi, cho nên người bình thường gọi là chị lớn, nhiều nhất theo lễ phép gọi là chị Liên. Kiều Đại Vân gọi tiếng chị lớn này, ràng là cố ý, muốn làm Lãnh Liên khó chịu.

      Lãnh Liên cười tiếng, chẳng biết tại sao, lại có chút thích nụ cười của Kiều Đại Vân, dáng vẻ giống như tính toán gì đó. Đối với tiếng chị lớn kia cũng phải rất để ý, lớn tuổi là , cũng có gì phải giấu giếm.

      Trái lại Lãnh Phong Thần rất vui, cho dù ai ở trước mặt người phụ nữ của là chị lớn cũng vui! Hơn nữa, đây vẫn luôn là nhược điểm trí mạng của , muốn Lãnh Liên là chị mình, nhưng mà Lãnh Liên lại chính là chị !

      "Năm nay Kiều tiểu thư bao nhiêu tuổi?" Lãnh Phong Thần có vẻ như rất tùy ý hỏi.

      Kiều Đại Vân sững sờ, hiểu vì sao lại hỏi như thế, nhưng vẫn thành trả lời: "Năm nay tôi hai mươi ba tuổi."

      Khóe miệng Lãnh Phong Thần nhếch lên, : "Oh, thất lễ thất lễ!"

      Kiều Đại Vân kỳ quái hỏi: "Sao Lãnh Thiếu lại thế?"

      chỉ tuổi tác, sao lại làm cảm thấy thất lễ?

      Bộ dạng Lãnh Phong Thần phiền muộn, chân thành : "Tôi còn tưởng rằng so với Liên nhà tôi... Haizzz, cũng do Liên bảo dưỡng quá tốt, làm cho tôi hiểu lầm."

      Mặc dù nguyên nhân, nhưng ở đây ai cũng nghe ra ý bóng gió. Ý là nhìn Lãnh Liên trẻ hơn Kiều Đại Vân, hơn nữa da cũng đẹp hơn ta! Kiều Đại Vân càng thêm tức đỏ mặt, nhưng lại thể phát tác. Cố gắng duy trì dáng vẻ thục nữ, rất giả tạo, lại vô cùng mất tự nhiên.

      Trái lại Hà Liên rất bình tĩnh, giống như thấy tình cảnh rối rắm trước mặt, ánh mắt dấu vết nhìn qua Tiêu tiệp, nhìn thân mật kéo tay người kia. Giống như ngày đó vậy, ánh mắt ảm đạm, sau đó khóe miệng nở nụ cười nhạt, : "Nếu mọi người có duyên như thế, vậy hôm nay coi như Hà mỗ làm chủ, biết mấy vị có chịu nể mặt hay ?"

      Lời này vừa ra, chỉ Kiều Đại Vân ngạc nhiên, mà ngay cả Tiêu Tiệp cũng rất vui. cũng muốn cùng ăn cơm với hai người này, vốn là bữa cơm vui vẻ, muốn biến thành tình cảnh tranh đấu gay gắt.

      Lập tức ngầm nhéo tay Tịch Âu Minh, ý bảo chuyện. Tịch Âu Minh hiểu ý mở miệng, nhưng cũng phải lời Tiêu Tiệp muốn nghe.

      : "Vậy chúng tôi cung kính bằng tuân lệnh."

      Tiêu Tiệp lập tức vui, buồn bực muốn tránh khỏi tay , sao biết Tịch Âu Minh sớm đoán trước, dùng bàn tay còn lại phủ lên mu bàn tay , vụng trộm gây áp lực, sức lực vừa đúng để tránh thoát được. Cảnh này trong mắt người khác, lại biến thành cảnh rất ân ái.

      "Đây là bữa trưa miễn phí, cần lãng phí." Lúc tất cả mọi người vào, Tịch Âu Minh giọng trấn an Tiêu Tiệp. Quả nhiên Tiêu tiệp vừa nghe, thầm nghĩ cũng đúng, nếu người ta cố ý muốn mời, vậy còn cần khách khí làm gì! ăn uổng!

      Có lẽ nghĩ thông, Tiêu Tiệp cầm thực đơn cũng khách khí gọi bàn lớn, chỉ là những thứ chọn đều là hơn mấy tháng lương của thành phần tri thức bình thường, đổi lại là ngày thường lãng phí như thế, quả nhiên phải tiền của mình đau lòng!

      chọn xong, đưa thực đơn cho Tịch Âu Minh, người sau hiểu ý cười tiếng, cũng thoải mái chọn mấy món. Có lẽ là thần giao cách cảm, hai người Lãnh Phong Thần cũng khách khí chọn rất nhiều, cảm thấy áy náy chút nào.

      Hà Liên vẫn cười nhạt, giống như tiêu xài phải là tiền của , lại giống như chút tiền này đối với tính là gì. Nhưng có người khôn bình tĩnh, đó chính là Kiều Đại Vân.

      Mặc dù tiền này phải tiền của , nhưng tương lai xa biến thành của ! Từ trước đến nay chưa từng chạm vào nhiều tiền như thế! Cũng như bữa ăn tốn nhiều tiền như thế! là đau lòng! Mặc dù rất cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẻ mặt vẫn rất khó coi.

      "Ơ, Đại Vân sao gọi đồ ăn? Hơn nữa sao vẻ mặt lại khó coi như thế? nên ăn nhiều chút, nhìn gầy như thế, người khác còn tưởng là Hà Thiếu ngược đãi ." Tiêu Tiệp rất quan tâm .

      "Ha ha, Tiêu Tiệp vẫn thích đùa như thế, Liên vẫn luôn rất quan tâm mình." Kiều Đại Vân nở nụ cười giả dối , sau đó cúi đầu nhìn thực đơn, chỉ là cái gì cũng xem vào.
      Nghe thấy lời Tiêu Tiệp , toàn thân Hà Liên chấn động, đây là ghen sao? vẫn quan tâm đến đúng ? Trong lòng bỗng cảm thấy vui mừng, ngẩng đầu nhìn . Chỉ là người sau còn chuyện với Tịch Âu Minh, ngay cả ánh mắt cũng cho .


      Trong lòng căng thẳng, sau đó cũng cúi đầu xuống yên lặng gọi đồ ăn.

      Lúc này món ăn được đưa lên, mấy người yên lặng động đũa, tìm đồ ăn mình thích.

      Mười mấy món ăn đặt bàn, tương đối hoa lệ.

      Tiêu Tiệp cái gì cũng nhìn, chuyên tâm cắt thịt bò chín bảy phần trong tay. Tịch Âu Minh cũng vậy, cẩn thận bóc vỏ từng con tôm. Sau đó hai người đồng thời ngẩng đầu, liếc nhìn nhau, cười thầm.

      Tiêu Tiệp đưa thịt bò cho Tịch Âu Minh, Tịch Âu Minh cũng đẩy đĩa tôm đến cạnh Tiêu Tiệp, khá ăn ý.

      Lãnh Phong Thần mở to mắt nhìn hồi lâu, sau đó nhanh tay gắp miếng sườn chua ngọt vào bát Lãnh Liên! Lại gắp miếng bạch trảm kê* cách đó xa cho Lãnh Liên.

      *Bạch trảm kê: Là món gà luộc.

      Tha lỗi cho , mặc dù Lãnh Liên lâu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ăn cơm cùng người đẹp. vẫn biết nên chăm sóc phụ nữ thế nào! Trước kia ở cùng những người phụ nữ kia, tất cả đều là người khác chăm sóc , đâu cần chăm sóc người ta, may mà trường có tài liệu giảng dạy, nếu nhất định mất phong độ trước mặt người đẹp!

      Lãnh Liên sững sờ, sau đó cười cười, cũng gắp đồ ăn ngon hợp khẩu vị cho Lãnh Phong Thần, làm Lãnh Phong Thần cảm động thiếu chút nữa chảy nước mắt.

      Theo lý thuyết, ở đây đều là cặp đôi nhau, xảy ra loại chuyện này là hết sức bình thường. Nhưng mà, ánh mắt Kiều Đại Vân lại suýt chút nữa phun ra lửa!

      Có người chính là lòng tham đáy, luôn ăn trong bát, nhìn trong nồi*.

      *Ăn trong bát, nhìn trong nồi: Thành ngữ chỉ những người tham lam, thường là những người kết hôn có vợ hoặc chồng rồi nhưng vẫn muốn có thêm người khác.

      Thấy người đàn ông trước kia luôn rất chăm sóc mình bây giờ lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng với người phụ nữ khác, thể , ghen tỵ! Tất cả những thứ này vốn nên là của ! Dù bây giờ chọn Hà Liên, nhưng mà chính là thể nhìn được Tịch Âu Minh đối xử tốt với người phụ nữ khác, đặc biệt là Bạch Tiêu Tiệp!

      Lúc này tức giận chỉ vì điều đó, danh nghĩa và Hà Liên là hôn phu hôn thê rồi, mặc dù chưa công bố, nhưng cũng được công nhận.

      Nhưng mà, lúc này những người có mặt ở đây đều gắp đồ ăn cho người phụ nữ của mình thể ân ái, còn Hà Liên lại giống như nhìn thấy, tự mình ăn. Mắt cũng liếc chút, càng đến việc chăm sóc đến tâm hồn bị làm nhục của Kiều Đại Vân.

      Kiều Đại Vân cố nén lửa giận trong lòng, nhìn món ăn cách mình khá xa, dịu dàng : "Liên, em muốn ăn bạch trảm kê ~"

      Có lẽ Hà Liên quá đắm chìm trong thế giới riêng của mình, hoặc có lẽ giọng Kiều Đại Vân quá dịu dàng làm cho nghe thấy, cho nên Kiều Đại Vân làm nũng hoa hoa lệ lệ bị coi thường. Cho nên lúc này vẻ mặt lúc trắng lúc xanh, rất khó coi! Lại tiện lặp lại lần nữa, nhất thời rất lúng túng.

      Mãi đến khi Lãnh Phong Thần tốt bụng chuyển vòng xoay, vô cùng thân thiện : "Nhìn, đây chính là bàn tròn công nghệ cao tự động xoay. Đây, Kiều tiểu thư, món ăn thích ăn ở ngay trước mặt rồi."

      Đây quả thực giống như tát vào mặt Kiều Đại Vân cái, giống như giễu cợt hiểu công nghệ cao, biết dùng bàn tròn xoay. Càng là cười nhạo bị Hà Liên đối xử lạnh lùng, ngay cả làm nũng cũng có tác dụng!

      Hơn nữa cố ý ra vẻ muốn Hà Liên thương xót, đáng tiếc Hà Liên đều theo kế hoạch của . Còn phải cần người liên quan đến thương hại , Kiều Đại Vân cố gắng nặn ra nụ cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn: " là cảm ơn Lãnh Thiếu!"

      Hà Liên quả chìm trong nỗi buồn của mình, bởi vì màn ân ái trước mặt kia, quả đâm vào trong tim . Mặc dù lúc này ăn cơm, nhưng lại như nhai sáp nến vậy ăn biết ngon.

      Thấy dáng vẻ bực bội của Kiều Đại Vân, Tiêu Tiệp rất vui vẻ, mặc dù còn muốn nhìn thêm mấy lần cho hả lòng, nhưng trước mắt lại thể giải quyết chuyện.

      "Minh, em vào nhà vệ sinh chút!" Tiêu Tiệp , giọng đủ để mỗi người ở đây đều nghe thấy.

      "Ừ!" Tịch Âu Minh gật đầu cái.

      Chân trước Tiêu Tiệp vừa lâu, chân sau Kiều Đại Vân theo đến, cũng với Hà Liên: "Liên, tay em dính đồ ăn, em nhà vệ sinh rửa chút."

      Hà Liên cũng gật đầu cái, gì.

      Nhà vệ sinh.

      Lúc trước Tiêu Tiệp uống chút nước, nên bây giờ mắc tiểu. Từ trong phòng vệ sinh ra, rửa tay, liền thấy trong gương xuất người phụ nữ.

      sai người phụ nữ này chính là Kiều Đại Vân.

      Lúc này vẻ mặt Kiều Đại Vân rất hung ác, đâu còn bộ dạng hiền lành như ở trong phòng ăn. Vừa rồi ở trong phòng ăn mất mặt như thế, tất cả đều nhờ người phụ nữ này ban tặng!

      phục, phục! Nghĩ như thế, miệng cũng tự chủ được ra những lời ác độc.

      " rất đắc ý sao? cho rằng bây giờ trôi qua vui vẻ nên đắc ý phải ?"

      Tiêu Tiệp rất buồn bực, từng rất đắc ý sao? Sao lại có loại người tự cho mình là đúng này chứ, cho rằng có thể đoán được tâm tư của người khác sao? Nên cũng lười phải trả lời ta.

      Người thông minh thường , đối với kẻ địch cách đả kích lớn nhất chính là xem ta.

      Cho nên Kiều Đại Vân đợi Tiêu Tiệp bùng nổ, nào biết lại bị ảnh hưởng chút nào, giống như cú đánh này của ta là đánh vào bông vậy, tốn công vô ích!

      Kế này được lại đến kế khác, hình như nghĩ đến điều gì đó, Kiều Đại Vân lộ ra nụ cười rất đắc ý.

      " có biết ông xã bây giờ, cũng chính là Tịch Âu Minh. Lúc đầu vì báo thù cho tôi nên mới cưới hay , tất cả những gì có bây giờ chẳng qua cũng chỉ là hồi cảnh tượng huyền ảo mà thôi!" Kiều Đại Vân khiêu khích nhìn .

      "Vậy à." Bình tĩnh rửa tay, tùy ý trả lời lại, coi như lễ phép.

      Mặt Kiều Đại Vân cứng lại, đây là kiểu trả lời gì, thái độ gì đây? Người bình thường nghe thấy những lời thế này, phải nên tức giận, sau đó ồn ào làm lớn chuyện lên, tốt nhất là ầm ĩ đến chỗ Liên, để cho nhìn thấy bộ dạng luống cuống* của người phụ nữ này, sau đó sinh lòng thất vọng. Cũng để cho Tịch Âu Minh thấy cưới người phụ nữ ngu ngốc thế nào, sau đó hối hận! Tiếp theo mục đích của liền đạt được! Nhưng mà, lúc này là chuyện gì đây?

      *Thất thố: Sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong cách cư xử, năng (thường là đối với người ).

      " nghe hiểu tôi gì sao? Tôi ..." Kiều Đại Vân tức giận đến mức hơi mất khống chế, định lặp lại lời mình lần nữa, nhưng lại bị Tiêu Tiệp cắt ngang.

      "Thay vì nghe , bằng nghe chồng tôi , thấy có đúng ?" Tiêu Tiệp lạnh nhạt .

      "Hả? muốn hỏi Tịch Âu Minh? cho rằng ấy tin sao?" Kiều Đại Vân khinh thường , cho dù người đàn ông từng có ý đồ gì, bị chất vấn ngay trước mặt cũng nhất định ra!

      Tiêu Tiệp quay người lại, ánh mắt dừng lại sau lưng Kiêu Đại Vân, sau đó cười tiếng, : "Tin hay , cũng phải do quyết định. Ông xã, có nghe thấy ? Có người vì lợi dụng em nên mới cưới em đó ~" Ánh mắt Tiêu Tiệp long lanh, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười gian xảo giống như hồ ly.

      Tịch Âu Minh đen mặt ra từ chỗ quẹo bên cạnh, cũng thèm nhìn tới ánh mắt nóng cháy chiếu vào người kia, lập tức đến chỗ vẫn còn cười nhưng lại lộ ra vẻ hết sức nguy hiểm này, vừa căng thẳng vừa bá đạo ôm lấy .

      chỉ yên tâm Tiêu Tiệp nhà vệ sinh lâu như vậy. Hơn nữa, sao Kiều Đại Vân lại đúng lúc cũng nhà vệ sinh như vậy chứ, từ sau lần trước thấy bộ dạng giả vờ giả vịt của Kiều Đại Vân, càng thêm yên tâm, vì vậy liền chạy đến, cũng ngờ lại có thể nghe thấy mấy lời này!

      nào đó dựng thẳng ngón tay đặt ở ngoài miệng người đàn ông, ngăn cản cho mở miệng giải thích.

      "Kế tiếp em hỏi câu đáp câu, nếu như dối, phải mất hết của cải, thế nào?" nào đó vẫn còn cười với vẻ mặt sáng rực.

      "Được." Người đàn ông nào đó ngoan ngoãn gật đầu giống như bị thôi miên.

      "Vì muốn lợi dụng em nên mới cưới em sao?"

      "Tiệp nhi, em hãy nghe ta ..." Người đàn ông nào đó nóng lòng muốn giải thích, lại bị cắt ngang.

      " chỉ cần trả lời, yes or no!" Khóe môi Tiêu Tiệp khẽ mở.

      "Phải..." Tịch Âu Minh , nhưng đây chỉ là lúc chưa gặp ! Đáng tiếc Tiêu Tiệp cho cơ hội giải thích, vấn đề thứ hai rất nhanh có.

      Tiêu Tiệp lạnh nhạt nhìn người phụ nữ lộ ra nụ cười đắc ý bên cạnh kia cái, hừ, đợi lát nữa rất buồn cười đó!

      "Vậy có từng lợi dụng em ?" Tiêu Tiệp tiếp tục .

      " có!" Lập tức bác bỏ, thanh giọng to hơn vừa rồi rất nhiều. mà, Tiệp Nhi của làm sao lại hiểu lầm được! Tất cả những gì làm trong khoảng thời gian này, tin chắc Tiệp Nhi cũng thấy được tấm lòng của !

      " em ?" Dùng ánh mắt coi thường nhìn về phía giờ phút này giống như con gà trống bại trận, tiếp tục hỏi.

      "!" Giọng hết sức vang dội.

      " đến mức có thể trả giá tất cả vì em sao?"

      "Đúng." Khóe miệng người đàn ông nào đó nhếch lên, trong đôi mắt có chứa ý cười, đây chính là vợ của !

      "Vậy nếu có người muốn ức hiếp em làm sao bây giờ?"

      "Ai dám! dẹp cả nhà kẻ đó! Làm cho ta sống bằng chết!" Ai dám bắt nạt bảo bối của , cho dù phải trả giá tất cả, cũng phải đòi lại cho Tiêu Tiêp!

      Khóe miệng Tiêu Tiệp hơi vểnh, liếc nhìn vừa rồi còn đắc ý kia: "Xin hỏi, vị tiểu thư này nghe ràng chưa? Hoặc là còn thắc mắc gì, bây giờ cũng có thể ra, ông xã tôi trả lời từng câu của ."

      Vẻ mặt Kiều Đại Vân rất kinh ngạc, cuối cùng thể nhịn được nữa tức giận : ", cố ý! cố ý thiết kế để cho Tịch Âu Minh ở đây nghe thấy cuộc chuyện của chúng ta, ý dụ tôi ra những lời này, có phải hay , cái đồ phụ nữ ác độc này!"

      Nhất định là thế, nếu sao Tịch Âu Minh lại trùng hợp xuất ở đây như thế, lại trùng hợp nghe thấy cuộc chuyện của các như thế! Người phụ nữ còn nhớ những lời lần trước , nên bây giờ mới cố ý để Tịch Âu Minh nghe thấy cuộc chuyện này!

      "Âu Minh, nghe em , đều do ta! Đều là quỷ kế của ta! đừng tin lời ta, vừa rồi em... Vừa rồi em chỉ bị ta chọc tức đến váng đầu, nên mới tùy tiện linh tinh!"

      Kiều Đại Vân nóng nảy, tuy chịu nổi nữa, cũng thể để cho Tịch Âu Minh thấy được! Ở trong lòng vẫn luôn là người phụ nữ dịu dàng hiền lành. thể để cho Tịch Âu Minh hiểu lầm , thể để cho người phụ nữ này đắc ý được!

      Cuối cùng lần này Tịch Âu Minh cũng quay ra nhìn Kiều Đại Vân chút, chỉ là lại lạnh lùng : "Đủ rồi! Vợ tôi là người thế nào đến phiên bình luận, nếu như tôi lại nghe thấy những lời bôi nhọ ấy của , cho dù là Hà Liên cũng bảo vệ được đâu!"

      xong nắm tay vợ dứt khoát rời , cũng thèm để ý đến vẻ mặt trắng đen đan xen của Kiều Đại Vân ở phía sau. Nhìn bóng lưng rời kia, cuối cùng Kiều Đại Vân cũng nhịn được nữa lộ ra ánh mắt hung ác! Tôi thua, tôi nhất định thua đâu!

      cho rằng rất được lòng người khác sao, cuộc sống sung sướng phải ? Tôi chắc chắn để cho được như ý muốn! Tất cả những thứ có bây giờ, tôi đều tiếc dùng bất cứ thủ đoạn gì để cướp lấy, Bạch Tiêu Tiệp chờ đó !

      Tịch Âu Minh, Hà Liên ai cũng là của !


      Tiêu Tiệp vừa về đến nhà, cởi giày cao gót chân trần vào trong nhà, câu nào.

      Tịch Âu Minh cảm thấy rất ổn, chẳng lẽ hôm nay giải thích vẫn làm hài lòng? Vẫn còn so đo chuyện từng muốn lợi dụng sao? Cái này thể được, đều là hiểu lầm, thuần túy là hiểu lầm!

      Vội vàng cầm dép theo sau lưng , : "Bảo bối, đến mang dép , sàn nhà lạnh lắm ~"

      Tiêu Tiệp lạnh nhạt nhìn cái, ngồi xuống ghế sofa, Tịch Âu Minh lập tức ngồi xuống cẩn thận mang dép vào cho . Lúc tay chạm vào chân mịn màng của , muốn hung hăng hôn cái, trắng nõn bóng loáng tràn đầy sức hấp dẫn! Nhớ lại mỗi lần tiến hành chuyện kia, cũng đều nhịn được hôn từ gót chân lên, bây giờ nghĩ lại toàn thân liền cảm thấy nóng lên!

      Vẻ mặt Tiêu Tiệp vẫn khó coi như cũ, lạnh nhạt : "Vốn là lợi dụng biến thành , đây gọi là em may mắn sao?"

      ", , là may mắn. Bảo bối của ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở, có thể gặp được em là may mắn cả đời ! Có thể được em là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho ! Tám đời tổ tông cũng phải cảm ơn ông trời!" Tịch Âu Minh lập tức làm sáng tỏ, hơn nữa còn thề thốt chân thành.

      Vốn còn muốn giả vờ nghiêm túc nhưng nghe đến đây Tiêu Tiệp cũng nhịn được bật cười, đây là Tịch Âu Minh luôn nghiêm túc đó sao? Lại còn có thể ra những lời như vậy, ra sợ cũng có người tin!

      Tịch Âu Minh lập tức phát ra, khóe miệng nhếch lên, kéo người vào trong ngực, tà ác : "Được lắm, bắt đầu học được thói xấu phải ? Còn lừa gạt ? Khiêu chiến quyền uy của ?"

      " có, đó là hữu cảm nhi phát*, thuần túy là hữu cảm nhi phát, có ý gì khác!" Tiêu Tiệp lập tức chứng minh trong sạch của mình, nào dám khiêu chiến quyền uy của . Mặc dù hôm nay ngoài mặt thắng Kiều Đại Vân, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút thoải mái, ai bảo lúc đầu đúng là tồn tại những tâm tư tốt kia.

      *Hữu cảm nhi phát: Có cảm xúc nên phát ra.

      Phụ nữ đều hẹp hòi, dù trong tình cảm dính chút tạp chất trong lòng cũng khó chịu, hơn nữa lại còn là việc lợi dụng lớn như thế! Nếu như phải nhìn vào việc thành tâm hối cải, sớm bỏ lâu rồi!

      Làm sao Tịch Âu Minh lại hiểu tâm tư kia của chứ? Cho nên mới phối hợp hùa theo , chỉ muốn làm cho lòng vui vẻ. Phụ nữ đều làm bằng nước, phải đối xử dịu dàng! Hơn nữa lại còn là vợ mình, đối xử với vợ mình tốt chút chẳng lẽ muốn người khác đối xử tốt với ?

      "Em chỉ , Kiều Đại Vân có gì tốt, trước kia còn đối xử với ta như bảo bối nữa chứ!" ràng là người phụ nữ dối trá như vậy, tại sao lại có nhiều người đàn ông bị lừa như thế chứ? Chẳng lẽ thể xuyên thấu tượng nhìn bản chất sao?

      "Bảo bối, lời này em đúng rồi, lúc nào coi ta là bảo bối chứ? coi ai là bảo bối phải trong lòng em nhất sao? Xem ra cần phải chứng minh chút." Tịch Âu minh lạnh nhạt nhìn cái .

      "Tốt lắm, em đùa thôi! Em biết đối với em tốt nhất!" Tiêu Tiệp vội vàng cầu xin tha thứ, phương pháp chứng minh của mãi mãi chỉ có ! Làm cho người ta khó mà mở miệng được!

      "Đúng rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau bơi được ? Dĩ Đồng cũng !" Vội vàng sang chuyện khác, nếu tối nay đừng nghĩ muốn ngủ ngon.

      ——

      Mùa hè nóng bức, cách giải nóng tốt nhất gì bằng bể bơi bơi. Vui mình bằng mọi người cùng vui, làm chuyện gì cũng phải đến bầu khí! Mặc dù ở nhà cũng có bể bơi, nhưng mà ở nhà làm gì có bầu khí như ở bên ngoài!

      Hơn nữa, hồ bơi ở nhà phần lớn đều có tác dụng dùng để tán tỉnh, lần bơi lội kia phòng bị cuối cùng bị Tịch Âu Minh ăn đủ cả trong lẫn ngoài!

      Cho nên muốn bơi lội chỉ có thể ra ngoài.

      Bể bơi nào đó ở ngoại ô thành phố A, nơi đây non xanh nước biếc, phong cảnh sạch làm say mê lòng người. Hơn nữa khu vực này tương đối vắng vẻ yên tĩnh, là nơi nhiều người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu đến tiêu khiển vào mùa hè.

      Khi bọn họ lái xe vào con đường bên trong hội quán, thấy xung quanh được bao trùm bởi rất nhiều cây xanh được cắt tỉa rất khéo léo, quanh co khúc khuỷu chỉ dẫn lối . Hai bên đường đều có dòng suối , là suối ở đây, bể bơi quan trọng nhất là dòng chảy của nước.

      Sau khi xe đến bên trong, có nhân viên đặc biệt đến chỉ dẫn chỗ đậu xe. Sau đó dẫn mọi người vào phòng trong hội quán, bởi vì đây là ngoại thành, cho nên ngoài bơi lội ra còn có những trò giải trí khác, vì thế ngủ lại là điều chắc chắn.

      Phòng theo kiểu phục cổ, có lầu gác, bên trong được trang trí rất thanh nhã. Sau khi chọn phòng và sắp xếp hành lý xong, bọn họ liền tùy ý ra ngoài chơi.

      Tả Huyện Dạ có chuyện nên chưa đến, Dĩ Đồng vì muốn quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, cho nên còn mời mấy chị em khác trong giới đến chơi.

      Bởi vì phong cảnh rất độc đáo, cho nên vừa đặt hành lý xuống Tiêu Tiệp khắp nơi nhìn ngắm, khắc cũng yên tĩnh. Tịch Âu Minh nhếch miệng lắc đầu cái, xem ra quá kìm nén rồi. gì mà thích chơi, bây giờ mới bộc lộ tất cả bản chất!

      lấy từng đồ trong hành lý ra sắp xếp, chờ lúc thấy đồ bơi chuẩn bị cho hai người, rốt cuộc vẻ mặt Tịch Âu Minh tối sầm lại.

      cũng thôi, còn sao có thể mặc bộ đồ thiếu vải này cho người khác nhìn chứ?

      Vì vậy lập tức gói lại loại bỏ, lại gọi cuộc điện thoại, bảo người ta đưa đến bộ đồ bơi bảo thủ chút dành cho nữ. Cho nên khi Tiêu Tiệp quay về, thấy phải bộ đồ bơi xinh đẹp quyến rũ của mình mà thay vào đó là bộ đồ bơi vô cùng bảo thủ quả rất sửng sốt.

      Đây đâu phải đồ bơi, ràng là cái váy! Mặc dù cũng bó sát người, nhưng mà ở bể bơi, làm gì có ai mặc thế này? Ai mà mặc bikini, hận thể phô bày dáng người xinh đẹp của mình ra ngoài!

      "Bơi hoặc bơi, em tự chọn ." Giống như đoán được trong lòng oán hận, Tịch Âu Minh lạnh nhạt .

      "..." Bơi, tất nhiên là muốn bơi!

      Oa, béo gầy đều có, đẹp trai đẹp cũng ít! Khi bọn họ vào bể bơi, nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Tiêu Tiệp thầm than. Nhưng mà đồng thời cũng quên, bọn họ cũng là đôi rất có sức ảnh hưởng thị giác.

      Từ trước đến nay trai đẹp đẹp đều rất làm cho người ta chú ý, dáng người Tịch Âu Minh luôn tốt đến mức có chỗ nào để . Mỗi lần xxoo Tiêu Tiệp đều nhịn được nhìn lồng ngực cường tráng của mà ngẩn người, đường cong chút thịt dư thừa nào, là rất hấp dẫn...

      Mà lúc này Tịch Âu Minh cũng mặc áo, chỉ mặc chiếc quần bơi giống như những người đàn ông khác vậy. Chỉ như thế bước vào cũng để ý đến ánh mắt nóng bỏng của mọi người.

      Chiếc quần kia của ! Còn là loại bó sát người! Cho nên càng đánh vào thị giác người khác, chỗ đó... Làm cho người ta nhịn được nuốt nước bọt! Tiêu Tiệp mạnh mẽ đấu tranh, nhưng dưới tình huống đấu tranh có hiệu quả, cuối cùng nhịn được đau buồn : "Vộ dạng này của còn bằng mặc! Dứt khoát cởi ra cho xong, dù sao mặc cũng chẳng khác mặc!"

      Tịch Âu Minh nhíu mày, : "Em chắc chứ?"

      "..." Tiêu Tiệp rơi lệ, thế này công bằng, quá công bằng! Cái gì mà nam nữ bình đẳng! Cái gì mà xã hội pháp chế, đều là lừa gạt, thể như vậy được!

      Quả nhiên người đàn ông này vừa xuất liền dẫn đến những tiếng thét chói tai của những người phụ nữ khác, làm cho Tiêu Tiệp tức đến ngứa răng, hận thể nhào đến cắn cho mấy cái.

      Tâm tình Tịch Âu Minh cũng khó có lúc được tốt, nhìn mọi người cười cái, lại bắt được thêm trái tim mấy người phụ nữ! Sau đó kéo kính bơi xuống, rất tự nhiên nhún người, dùng tư thế vô cùng tiêu chuẩn nhảy xuống nước. Nước bắn thẳng lên mặt Tiêu Tiệp, càng tức giận!

      So sánh, Tiêu Tiệp lại kém hơn nhiều. Ở đây giữa người người đều là phụ nữ ăn mặc sexy, —— quá bảo thủ!

      Tiêu Tiệp vẫn ngồi cạnh bể bơi ngẩn người, Tịch Âu Minh bơi được vòng, hơn nữa còn được rất nhiều phụ nữ chào đón. Bỗng nhiên nhô ra từ trong nước, nắm lấy bắp chân , sau đó mượn sức nổi lên, ôm lấy eo . Sau đó kéo đầu xuống, dịu dàng dùng mặt cọ xát mặt . Quả nhiên lại nghe thấy tràng tiếng thét chói tai, ánh mắt những người phụ nữ xung quanh tràn đầy ghen tỵ và tức giận.

      Tiêu Tiệp hận thể liếc mắt nhìn, nhưng Tịch Âu Minh lại cười thoải mái, dáng vẻ đáng đánh đòn, : "Nhìn xem, em là đối tượng hâm mộ của biết bao phụ nữ!"

      Xin hỏi đây là khen hay khen đây?

      Tiêu Tiệp mới vừa trề môi ra, liền bị kéo xuống.

      vừa rơi xuống nước, Tịch Âu Minh liền lấn người đến, kéo đầu xuống nước, làm nụ hôn Pháp nóng bỏng trong nước. Sau đó hai người lại hi hi ha ha hồi trong nước, lại bơi thêm mấy vòng, Tiêu Tiệp cảm thấy mệt mỏi, liền ôm lấy Tịch Âu Minh nằm lưng , để mang vào bờ.

      Dĩ Đồng biết chạy đâu chơi với mấy người phụ nữ kia, nửa ngày thấy bóng dáng đâu. Vừa mới đến bờ, Tịch Âu Minh khéo léo dùng lực đẩy lên bờ. vừa ngẩng đầu lên liền thấy bóng dáng rất quen thuộc, sau đó nụ cười miệng dần biến mất.

      Tịch Âu Minh nhận thấy cảm xúc của đúng, nhìn theo ánh mắt , khi thấy người kia vẻ mặt cũng trầm xuống.
      Last edited: 15/12/17
      Christhuyt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 93: Vở kịch khổ tình

      Editor: Trang Lyn

      Lần bơi này vốn định cả bốn người cùng , đôi Tiêu Tiệp và đôi Dĩ Đồng. Nhưng Dĩ Đồng Tả Huyền Dạ có việc nên đến được, cho nên Dĩ Đồng vì để xấu hổ gọi mấy người bạn cùng.

      Nhưng mà, tình huống bây giờ ràng phải như thế. Tả Huyền Dạ phải là có việc, mà là cùng Dĩ Đồng, bởi vì... ta muốn bơi cùng người phụ nữ khác.

      Tiêu Tiệp cho rằng trải qua việc lần trước, Tả Huyền Dạ hiểu lòng mình, sau đó lòng dạ với Dĩ Đồng. Ít nhất cũng lại làm ra chuyện phản bội Dĩ Đồng.

      Nhưng bây giờ ràng phải như vậy, cảnh tượng trước mắt là như thế nào đây?

      Thẩm Nhã Lâm mặc đồ bơi sexy cùng với Tả Huyền Dạ cũng mặc đồ bơi giống thế cùng nhau vào, xem ra, Tả Huyền Dạ biết chỗ Dĩ Đồng muốn đến chính là nơi này, nếu vẻ mặt của ta ung dung như thế.

      lúc hai người cười , bỗng nhiên Thẩm Nhã Lâm trượt chân suýt ngã, may mà Tả Huyền Dạ kịp thời bảo vệ , ôm eo giúp ổn định... Tình cảnh tương đối ấm áp... Hơn nữa còn dẫn đến tiếng thét chói tai của mọi người xung quanh, Thẩm Nhã Lâm hơi ngượng ngùng đỏ mặt.

      Đáy lòng Tiêu Tiệp đau xót, hóa ra việc trước kia cảm thấy bất an chính là thế này? Bắt đầu từ lần trước khi Thẩm Nhã Lâm quyến rũ Tả Huyền Dạ, tuy sau đó việc được giải quyết, nhưng lòng vẫn luôn bất an, luôn cảm thấy chuyện này chính là quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ. Hôm nay xem ra, đến lúc nổ.

      ràng Thẩm Nhã Lâm biết bọn họ ở đây, bởi vì lúc ta nhìn thấy bọn họ trong mắt cũng có quá nhiều kinh ngạc, hoặc có thể là giả vờ kinh ngạc chút. Nhưng Tả Huyền Dạ đúng là biết, bởi vì khi ta nhìn thấy Dĩ Đồng sững sờ, sau đó vẻ mặt bắt đầu trắng bệch luống cuống.

      Dĩ Đồng cũng sững sờ, sau đó phản ứng đầu tiên chính là xông đến, muốn cho Thẩm Nhã Lâm cái tát. Nhớ lại trước kia ấy từng với Tiêu Tiệp, nếu như gặp được tiểu tam, nhất định ra sức tát đối phương cái, sau đó nên làm gì làm cái đó, nên tan tan.

      Lúc đó đùa giỡn, chưa từng nghĩ ngày trở thành thực. Lúc đầu khi Tả Huyền Dạ bảo vệ Thẩm Nhã Lâm, bởi vì quá , cho nên cũng tin. Vì vậy quên mất, có số việc, có lần thứ nhất cũng có lần thứ hai.

      Tả Huyền Dạ sững sờ quá lâu, cho nên tay Dĩ Đồng có thể thuận lợi đánh vào mặt Thẩm Nhã Lâm, mạnh mẽ tát cái, nhưng mà cái tát vừa hạ xuống bị người cản lại.

      Dĩ Đồng chỉ cảm thấy mê man, trời đất quay cuồng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông nắm tay mình. Ánh mắt chuyển từ tức giận đến ngạc nhiên, rồi đến thất vọng, tuyệt vọng.

      Tay Tiêu Tiệp cũng nắm thành quyền, hít hơi sâu. Muốn qua, nhưng mà Tịch Âu Minh lại kéo tay lại. Tiêu Tiệp quay đầu lạnh lùng nhìn Tịch Âu Minh, đây là muốn giúp người em của sao?

      biết giữa đàn ông với nhau rất coi trọng tình bạn, nhưng mà dưới loại tình huống này cũng vậy sao?

      Giống như đọc hiểu ý trong mắt , Tịch Âu Minh thở dài, giọng : " cùng em qua đó."

      Trong nháy mắt lúc Tiêu Tiệp đến, Thẩm Nhã Lâm nhanh chóng phản lại tát Dĩ Đồng cái, động tác vừa nhanh vừa chuẩn. Mà Dĩ Đồng bởi vì bị Tả Huyền Dạ nắm tay cho nên ngay cả tránh cũng kịp, cứ thế miễn cưỡng chịu cái tát.

      Sức lực kia so với Dĩ Đồng chỉ có hơn chứ kém, tiếng bốp này toàn bộ mọi người bên trong hội quán bơi lội đều nghe thấy, hơn nữa đều nhìn thấy. Cũng dần tụ tập lại đây, con người ai cũng thích xem náo nhiệt, đặc biệt là nhìn người khác náo nhiệt.


      Thẩm Nhã Lâm làm ầm lên : "Thẩm Dĩ Đồng cho rằng mình là cái thứ gì? Dựa vào đâu mà đến tát tôi?"

      Quả cái tát kia của ta lực đạo quá lớn, bởi vì rất nhanh Tiêu Tiệp thấy mặt Dĩ Đồng sưng lên. Mà Dĩ Đồng cũng giống như ngốc vậy, đứng yên tại chỗ, ánh mắt cũng nhìn Thẩm Nhã Lâm, mà là nhìn người chồng danh nghĩa của ấy Tả Huyền Dạ.

      Tả Huyền Dạ cũng nghĩ như vậy, hoảng sợ lập tức buông tay Dĩ Đồng ra, trong mắt nhanh chóng xuất vẻ luống cuống và sợ hãi. Nhìn gương mặt bị sưng của Dĩ Đồng, muốn đưa tay ra an ủi, nhưng lại bị Dĩ Đồng né tránh.

      Tiêu Tiệp mặt lạnh lùng bước đến, Tả Huyền Dạ theo bản năng muốn che chở Thẩm Nhã Lâm, nhưng lại thành công, bởi vì Tịch Âu Minh ngăn lại, hơn nữa còn giọng trách mắng: "Tả Huyền Dạ cậu con mẹ nó đừng có ngu ngốc!"

      Lúc này Tả Huyền Dạ mới phản ứng lại, cuối cùng cũng ngừng giãy giụa. Nhưng mà ánh mắt lại bất an nhìn mấy người phụ nữ, muốn cũng biết nên bắt đầu thế nào.

      Tiêu Tiệp lên vung tay tát Thẩm Nhã Lâm hai cái, Thẩm Nhã Lâm muốn tránh nhưng mà hai tay lại bị hai người xa lạ mặc đồ bơi giữ lại. Đó là người của Tịch Âu Minh, vốn luôn thầm bảo vệ bọn họ.

      Tiêu Tiệp kéo Dĩ Đồng ra sau lưng mình bảo vệ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Nhã Lâm, vừa định gì đó, bị Tả Huyền Dạ làm trước, vội vàng : "Đều là hiểu lầm, phải như mọi người nghĩ đâu, Dĩ Đồng, Tiêu Tiệp tất cả dừng tay lại !"

      Dĩ Đồng nghe xong, ánh mắt vốn đờ đẫn càng thất vọng hơn, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười giễu cợt, nước mắt lại ngừng được cứ chảy ra.

      " im miệng !" Tiêu Tiệp lớn tiếng , sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía Thẩm Nhã Lâm, "Thẩm Nhã Lâm, tại sao phải làm như vậy?"

      Thẩm Nhã Lâm bị người ngăn lại, ánh mắt lại bắt đầu trở nên ngang ngược, "Tôi làm cái gì? Tâm trạng tôi tốt tìm bạn giải sầu được sao? Chỉ cho phép triêu tam đáp tứ*, cũng cho phép tôi tìm người tâm sao? Tôi làm gì sai? Các người nhìn thấy tôi làm gì sao?"

      *Triêu tam đáp tứ (Sáng ba chiều bốn): Kể rằng vào thời Chiến Quốc, có ông già rất thích khỉ, ông nuôi cả bầy khỉ. Do hàng ngày ông tiếp xúc với khỉ, cho nên ông có thể hiểu được tính tình của khỉ, những con khỉ cũng hiểu được lời của ông. Những con khỉ mỗi ngày đều phải ăn rất nhiều thức ăn. Thời gian lâu dần, ông lão nuôi nổi những con khỉ này nữa, ông phải giảm số lương thực của khỉ, nhưng mà lại sợ khỉ vui. Ông nghĩ nghĩ lại, nghĩ ra được cách hay. hôm, ông với những con khỉ: "Ta rất thích các ngươi, nhưng các ngươi ăn quá nhiều, tuổi của ta cũng lớn, có cách kiếm tiền, cho nên bắt đầu từ hôm nay, ta phải giảm bớt lương thực của các ngươi rồi. Mỗi buổi sáng chỉ có thể cho các ngươi bốn hạt dẻ, buổi tối cho các ngươi ba hạt dẻ". Bầy khỉ vừa nghe ông lão đòi giả bớt lương thực, rất vui, nhảy loạn cả lên. Ông lão nhanh chóng : "Thôi được, thôi được như vậy , buổi sáng ta cho các ngươi ba cái, buổi tối cho các ngươi bốn cái như thế được rồi chứ." Bầy khỉ vừa nghe buổi tối cho chúng thêm cái đều rất vui mà nhảy cả lên. nay chúng ta dùng "triêu tam mộ tứ" để hình dung người thường thay đổi chủ ý, đáng để người ta tin tưởng, hoặc là những người gạt người khác.

      "Giải sầu? làm gì?" Tiêu Tiệp trào phúng , " dám biết chỗ hôm nay chúng tôi chính là hồ bơi này? dám cố ý dẫn Tả Huyền Dạ đến đây khoe khoang? Hơn nữa bên cạnh ngoài Tả Huyền Dạ ra có bạn bè khác sao? biết ta kết hôn có vợ rồi sao? lấy tư cách gì mời người kết hôn cùng? Đây phải có mục đích là cái gì?"

      Mắt Tả Huyền Dạ đỏ bừng, dù bị Tịch Âu Minh chặn lại cũng cố : "Tiêu Tiệp, hiểu lầm rồi... Chúng tôi thực chỉ đơn thuần đến đây bơi..."

      Dĩ Đồng vẫn luôn cắn môi, mặt trắng bệch cười, nước mắt lượn vòng trong hốc mắt, nhìn Tả Huyền Dạ gằn từng chữ: " từ chối em, đồng ý người phụ nữ khác, cái này là chỉ đơn thuần sao?"

      Tả Huyền Dạ yên lặng, quả thực, cho đến lúc này, vẫn còn chưa lòng mình. Đối với Thẩm Nhã Lâm, từ khi bắt đầu vẫn luôn theo đuổi, có lẽ đúng với câu kia, có được cảm thấy tốt. Cho nên dù đến bây giờ, trong lòng vẫn luôn bỏ được. Về chuyện bơi này, là Thẩm Nhã Lâm với trước sau đó Dĩ Đồng
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 94: Hà Liên tuyệt vọng (1)

      Editor: Trang Lyn

      Bên trong quán cà phê nào đó.

      Vẻ mặt Thẩm Nhã Lâm sau lớp ngụy trang lộ ra chút lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này, khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng. Cho dù bảo mắng chửi người, hoặc đánh người cũng dám, nhưng loại chuyện tố cáo này, là lần đầu tiên làm.

      Kiều Đại Vân ngồi đối diện nhìn Thẩm Nhã Lâm, thầm cười nhạt, chỉ có chút tiền đồ này, cũng khó trách Hà Liên ghét ta! Đối với Thẩm Nhã Lâm. Từ trước đến nay Kiều Đại Vân chưa từng để trong lòng, càng lo lắng Hà Liên coi trọng ta, cũng chỉ có loại người ngu ngốc như Tả Huyền Dạ mới coi ta là bảo bối!

      Nhưng mà, trước mắt các lại cần phải hợp tác mới có thể đánh đổ Bạch Tiêu Tiệp, trời sinh khuôn mặt hồ ly tinh kia, mê hoặc nhiều đàn ông như thế, là ông trời bị mù!

      " sợ cái gì, có người biết là để lộ tin tức cho phóng viên, hôm đó có nhiều người có mặt ở đấy như thế, chắc chắn có người thích kiếm chuyện. Hơn nữa, dù biết là làm, có gì phải sợ? Họ có chứng cứ!" Kiều Đại Vân bình tĩnh uống cà phê, chậm rãi .

      Thẩm Nhã Lâm suy nghĩ chút, bây giờ cũng chỉ có thể tiếp tục. hận Bạch Tiêu Tiệp, cho nên chỉ cần chuyện có thể làm Bạch Tiêu Tiệp đau lòng, đều bằng lòng làm!

      "Vậy tiếp theo nên làm thế nào?" Thẩm Nhã Lâm , suy cho cùng cũng phải là người có chủ kiến, nếu cũng dựa vào Kiều Đại Vân.

      Đáy mắt Kiều Đại Vân thoáng qua chút giễu cợt, cũng rất ra dáng bạn tốt, : "Tiếp theo là ta bận bịu, chúng ta chỉ cần xem kịch là đủ rồi!"

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Kiều Đại Vân, hành động lần này của ta, hoàn toàn chia rẽ Thẩm Dĩ Đồng và Tả Huyền Dạ, có lẽ bây giờ Bạch Tiêu Tiệp đau thấu tim. Dù sao Bạch Tiêu Tiệp cũng là người phụ nữ chú trọng tình bạn, hơn nữa người phụ nữ kia cũng là bạn tốt nhiều năm của ta.

      Lại thêm Thẩm Nhã Lâm ở trong giới giải trí quả thực làm cho chuyện này xôn xao ——

      Chuyện xảy ra ngày thứ ba, các tờ báo lớn đều đăng chuyện Tả Huyền Dạ tìm tiểu tam, tiêu đề bài báo càng khó coi.

      ——《Dâu nhà giàu dễ làm. 》

      ——《Tả đại thiếu gia dẫn tiểu tam rêu rao khắp thành phố. 》

      ——《Thẩm Dĩ Đồng bị loại thảm hại. 》

      ...

      Vô số tiêu đề bài báo thực tế chiếm phần lớn bài báo, mặc dù là tin tức quan trọng trong giới giải trí, nhưng tin liên quan đến hào môn vẫn luôn là tiêu đề mà các phóng viên tranh giành hàng đầu.

      Mặc kệ tin tức là do ai truyền đều quan trọng, quan trọng là nội dung của tin tức đáng giá.

      Hơn nữa sau khi chuyện này xảy ra, người trong cuộc ai ra mặt làm sáng tỏ, mà Thẩm Nhã Lâm vì tự bảo vệ mình, các phóng viên cũng biết ta chính là người thứ ba danh xứng với thực kia, càng thêm bùng nổ.

      Mà Tả Huyền Dạ cũng vì công ty xảy ra chuyện, nhất thời bận rộn chưa kịp chú ý đến chuyện trong giới, càng biết chuyện và vợ mình lên tiêu đề bài báo, Dĩ Đồng càng bị người ta miêu tả vô cùng quá quắt.

      Nếu như phải có người cố ý giấu giếm, nếu như có thể kịp thời phát , sau đó ra mặt làm sáng tỏ, để cho danh tiếng của Dĩ Đồng khó coi như thế, có lẽ mọi chuyện cũng phát triển đến bước kia.

      Đáng tiếc, chờ lúc phát ra, tất cả mọi chuyện còn kịp rồi.

      ——

      Bệnh viện, bên trong phòng bệnh. Ngoài cửa sổ gió thu thổi qua lá cây phát ra tiếng rào rào, chịu nổi khảo nghiệm hết lần này đến lần khác của gió, lá rụng về cội.

      Dĩ Đồng yên lặng nằm giường bệnh, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong phòng bệnh rất yên tĩnh, cho nên cũng biết lúc này chuyện liên quan đến truyền xôn xao dư luận, trở thành trò cười trà chiều của mọi người.

      Lại có người làm người thất bại, ngay cả chồng mình cũng quản được.

      Những tin tức này đối với người khác mà là trò cười, nhưng đối với người trong cuộc là Dĩ Đồng lại là đòn trí mạng. Hơn nữa bây giờ bệnh, càng dễ dàng nghĩ thông.

      Cho nên Tịch Âu Minh lặng lẽ cho người phong tỏa bệnh viện, để cho tin tức bên ngoài truyền vào.

      Mỗi Lần Tiêu Tiệp thăm Dĩ Đồng, đều rất cẩn thận bảo vệ, chỉ lo có người tin xấu đó cho ấy biết.

      Nhưng có lúc có số việc thể khống chế được, dù trông coi chặt chẽ nữa, cũng có số
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :