1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tứ công tử

      Tứ công tử Active Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      203
      Mừng quá. Cuối cùng chuyện cũng đc làm tiếp. Cảm ơn bạn

    2. Vũ Nguyệt Hy

      Vũ Nguyệt Hy Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      104
      Chương 102
      Edit: Vũ Nguyệt Hy
      Tạ Hộ ngồi dưới đèn, thêu vạt áo trước một con mèo nhỏ chơi cầu, chân trước nhào vào trái banh vải rực sắc màu, móng vuốt phủ lông mịn như nhung, đầu nghiêng nghiên, hai lỗ tai nhỏ xíu,đôi mắt tròn trừng to, vô cùng ngấy thơ đáng .

      Thẩm Hấp ngồi sau lưng nàng ngắm nhìn hồi lâu Ta Hộ mới thu kim, giơ đồ thêu lên cho hắn xem như dâng món đồ hiếm, hỏi:

      “ Chàng thấy đẹp ?”

      Thẩm Hấp gật đầu: “ tệ. Nhưng ta thích mèo, đặc biệt là ngây thơ như vậy, lần tới nàng hãy lại thêu trúc Tử Phong Diệp cho ta thôi.”

      Tạ Hộ sửng sốt, biết phu quân hiểu lầm , dọn kim chỉ lại, rồi bày quần áo ra, Thẩm Hấp lúc này mới nhìn ra y phục này so với thì vô cùng, ràng là phải quần áo may cho hắn, nhìn Tạ Hộ với ánh mắt nghi hoặc, Tạ Hộ đoạt lại quần áo, :

      "Thiếp may cho Trường thọ , y phục của phu quân làm xong trước rồi, thiếp thêu Tường Vân Phi Yến, kém hơn bộ này đâu."

      Thẩm Hấp sắc mặt hơi chút biến đổi: "May cho nó? Nàng cũng phí tâm quá . Đèn tối như vậy, nàng sợ đau mắt sao?."

      Tạ Hộ thấy bày ra vẻ mặt ghen tuông, khỏi cười , buông quần áo xuống đến phía sau, bóp vai đấm lưng cho hắn , : "Thiếp vì nhàn rỗi có việc gì làm , cảm thấy quần áo của nó đều đơn giản, bình thường , giống quần áo của một đứa chút nào , có điểm nào ngây thơ chất phác, thật khó coi."

      Thẩm Hấp được bàn tay trắng nõn của nàng đấm bóp thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ , :

      "Sao lại đơn giản? phải đứa nhỏ nào cũng mặc vậy sao? "

      Tạ Hộ cười, nói với Thẩm Hấp: "Đương nhiên phải. Đứa nào cũng muốn mặc quần áo đầu tiên phải màu sắc rực rỡ , sau đó thêu lên các động vật nho nhỏ, phải sặc sỡ mới đẹp mắt. Khi còn bé , đại phu nhân chưa từng làm cho phu quân quần áo như vậy sao?"

      Thẩm Hấp trầm mặc hồi sau đó mới thở dài, mở to mắt lắc đầu, : "Chưa từng . Mẫu thân ta ... Cũng thích ta lắm."

      Tạ Hộ kinh ngạc nhìn gương mặt nghiên nghiên của Thẩm Hấp, lông mi buông xuống, phảng phất chút đơn, nàng mới nhớ Thẩm Hấp chưa từng với nàng về chuyện của đại phu nhân qua ́, liền tựa vào bờ vai của hắn, ôm cổ hắn, hỏi:

      "Sao lại thích phu quân? Chàng tốt như vậy cơ mà!"

      Thẩm Hấp nghe giọng nói hiền dịu, nhẹ nhàng của Tạ Hộ bên tai, trong lòng cảm thấy thật ấm áp , cầm lấy một bàn tay của nàng đặt trược ngực mình, thở dài, :

      "Chỉ có nàng mới cảm thấy ta tốt. Mẫu thân tự trong đáy lòng mong mỏi rằng bà chưa bao giờ sinh ra ta. Bởi ta là nỗi sỉ nhục đối với bà."

      Tạ Hộ nghe xong có chút sững sợ, cảm nhận hơi ấm gương mặt hắn, chậm rãi buộc chặt cánh tay, ôm hắn vào lòng.

      Kiếp trước, nàng chỉ thấy chủ tử oán hận Định Quốc công phủ, nhưng biết trước đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đại phu nhân có quan hệ gì với tiên hoàng, trừ chính bản thân bọn họ, người bên ngoài biết ước chừng cũng chỉ có Định Quốc công Thẩm Diệp . Thẩm Diệp vốn có hôn ước với đại phu nhân Lạc thị từ trước có hôn ước, sau khi Thẩm Diệp thi đình, liền rời ba năm sau mới trở về. Sau đó, ông cưới Lạc thị làm vợ, sinh ra đại công tử Thẩm Hấp ngay trong năm đó. Người ở ngoài thoạt nhìn chỉ thấy hình tượng đẹp đẽ nhưng rõ bí mật đầy trơ trẽn cất giấu bên trong.

      Mà trong bí mật này vô tội nhất là Thẩm Hấp, hề can dự đến đời sống tình cảm đầy rối bời của cha, nhưng lại là nguyên nhân khiến cho mỗi người bọn họ đều thể quên những chuyện xảy ra trong quá khứ.

      Lúc này, nàng tưởng tượng những ngày thơ ấu của phu quân trải qua như thế nào, mọi người xa lánh, mẫu thân , một mình đấu tranh. So với Trường Thọ, hắn còn thảm hơn, bởi Trương Thọ còn có mẫu thân thương, gần gũi, còn hắn có ai đâu?

      Càng nghĩ càng đau lòng, chủ tử nàng, phu quân nàng, một con người tôn quý như vậy, tại sao chỉ có thể nhận sự thờ ơ, những người đó dựa vào cái gì mà làm vậy?

      Cảm nhận được tâm tình người sau lưng có chút đúng, Thẩm Hấp đem nàng kéo tới trước người, đặt nàng ngồi đùi mình, sau đó mới nâng cằm nàng lên, nhìn ánh mắt nàng có chút phiếm hồng, đôi mắt kia so với ánh sao còn rực rỡ mĩ lệ hơn, bên trong hắn dâng lên một cảm giác ấm áp, dịu nhẹ, từ ánh mắt đến trái tim, hắn nhéo nhéo gò má của nàng lại thấy nàng giống như trước mà phản kháng, nàng cứ để hắn tiếp tục, tâm tình hắn hoan hỉ, chui đầu lên hôn môi nàng một cái, nàng né, hiếm khi nào phối hợp được như vậy, Thẩm Hấp lấp tức ôm nàng vào trong ngực , ôm thật chặt đến khi cả hai người thở nổi mới bằng lòng buông ra.

      "Ta chẳng có bộ y phục nào như vậy, ngày mai nàng may cho ta, được ?"- Thẩm Hấp thỏ thẻ bên tai Tạ Hộ .

      Tạ Hộ ngạc nhiên nhìn : "Loại y phục nào ? Thêu con mèo ?"

      "Đúng. Chính là như vậy ." Thẩm Hấp đáp lại vô cùng nghiêm túc, nhưng Tạ Hộ buồn cười: "Nhưng phu quân phải thiếp thêu cho chàng trúc Tử Phong Diệp sao? Mèo con... thích hợp với chàng chút nào."

      "Thích hợp." Thẩm Hấp ý chí kiên định, rồi lại bổ sung câu: "Nàng may cho ta đồ trong để mặc lót, như vậy tốt sao?"

      "..."

      Tạ Hộ tưởng tượng bộ dáng Thẩm Hấp mặc nội sam mèo con, cún con, hổ con lại trong phòng, cảm thấy tài nào nhịn được bèn cười to, Thẩm Hấp thấy có chút lúng túng, đương nhiên biết Tạ Hộ cười gì nhưng hề hối hận khi đưa ra cầu này, nếu nàng có thể thêu cho tên tiểu tử kia, thì lý do gì mà may cho . Nàng thêu cho người khác cái gì, bất kể như thế nào, đều muốn có phần.

      Thấy Tạ Hộ cười sảng khoái , Thẩm Hấp lập tức bế nàng dậy, Tạ Hộ kinh hô tiếng, sau đó ôm ̉ Thẩm Hấp đề phòng chính mình rớt xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc của hắn, Tạ Hộ quả thực muốn cười, đến khi bị cảnh cáo đè giường cũng nhịn được.

      Thẩm Hấp nổi giận, vén chăn đem người biết điều vào, quyết định phải giáo huấn cho thật tốt.

      Tiếng cười trong gian phòng như chuông bạc dần dần yếu, thay vào đó là thanh rên rĩ, người nào đó lúc này hối hận còn kịp rồi.

      Phu quân xin lỗi, ta nên cười chàng ! Bỏ qua cho ta ! Những lời này giờ đây là nội tâm chân thực nhất của Tạ Hộ.

      *****

      Tạ Hộ mang bộ y phục kia đưa cho Trường Thọ, trong mắt hắn ánh lên một tia cảm kích, nhìn chằm chằm bộ y phục lâu sau, mới hỏi Tạ Hộ:

      "Đây là... Cho ta ?"

      Tạ Hộ cầm lấy cánh tay , gật đầu :

      "Đúng rồi. Đây phải là số đo của ngươi sao? Ta lúc trước có ước lượng sau đó trở về làm , ngươi đừng nhìn ta như vậy, tay nghề ta cũng tệ lắm, thêu thùa cũng kém hơn Tú nương đâu, ngươi nhanh mặc vào cho ta xem, nếu chỗ nào hợp, ta chỉnh sửa lại cho ngươi."

      Trường thọ khó hiểu nhìn chằm chằm Tạ Hộ, Tạ Hộ thèm đợi , lôi đứng dậy, chủ động thay quần áo cho hắn, Trường Thọ sợ tới mức nhanh chóng lui về sau bước, khó chịu :

      "Để ta tự làm, ngươi đừng đụng ta."

      Tạ Hộ buồn cười nhìn chằm chằm đứa trẻ ngượng ngùng trước mắt , gì, Trường Thọ cởi bỏ nút thắt dưới áo, đứng đối diện khuôn mặt tươi cười của Tạ Hộ, càng thêm ngượng ngùng, dứt khoát xoay lưng lại, thế này mới xấu hổ mà cởi áo ngoài xuống, len lén dùng tay thò về sau lưng lấy xiêm y Tạ Hộ đưa, tự mình mặc vào.

      Tạ Hộ thúc giục, ngồi bên uống trà chờ, đợi Trường Thọ chuẩn bị tâm lý xoay người lại, chỉ thấy sờ sờ quần áo, chạm vào bên nọ bên kia, dám ngẩng đầu nhìn Tạ Hộ, Tạ Hộ phải tự mình đứng lên, đến bên cạnh , xoay hai vòng, đem cánh tay hắn nâng lên nhìn, mới :

      "Kích thước cũng từa tựa, nhưng eo hơi lớn, ngươi cởi ra, ta sửa đổi chút."

      Vừa vừa muốn cởi áo Trường Thọ, nhưng hai bàn tay nhỏ của trường thọ gắt gao nắm cổ áo của mình, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, ngẩn ngơ :

      ", cần sửa , như thế tốt rồi . Ta mặc... rất thoải mái. đó. "

      Trường thọ lắp bắp , cuối cùng sợ Tạ Hộ tin, lại thêm câu ' đó' .

      Tạ Hộ nhìn , hỏi: "Ngươi thật sự thoải mái? Nếu như vậy, ta sửa gì nữa, dựa theo kích thước này , ta làm cho người hai bộ nữa thay ra thay vô , như vậy chẳng bao lâu sau , quần áo ngươi đủ mặc."

      "..."

      Trường thọ gì, mà là nhìn thẳng Tạ Hộ, ánh nắng chiếu người Tạ Hộ khiến người khác khó nhìn thẳng, nàng mặc bộ xiêm y hoa văn thanh lịch, Bạch Ngọc trâm, tuy đơn giản mà tôn quý. Trường thọ biết nên hình dung nữ nhân này như thế nào , đôi khi mồm miệng độc ác, nhưng có lúc lại dịu dàng như nước, nhưng trước giờ đều làm chuyện tốt cho mình, cho ăn, cho mặc, cho ở, cho thời gian sinh hoạt an yên, thoải mái...Lúc trước khi còn mẫu thân hắn chưa bao giờ thoải mái, suốt ngày lo lắng đề phòng, lo lắng có ai khi dễ mẹ hắn, sợ hãi có ai khi dễ , tóm lại, khắc nào mà thần kinh căng thẳng , khắc nào quá đỗi an bình.

      Tạ Hộ cảm nhận được ánh mắt Trường thọ, nhấc mắt nhìn , phát tiểu tử kia sớm tránh , ánh mắt biết nhìn chằm chằm thứ gì phía trước đến nỗi ngẩn người. Tạ Hộ hỏi , tiếp tục xoay vài vòng, xác định quần áo bên có lỗ hổng hay tì vết gì, mới yên tâm cho mặc lên người.

      Đứa này có cảm giác như phu quân khi còn bé, Tạ Hộ tuy rằng biết đứa này tính tình cổ quái nhưng nàng vẫn tin rằng đối xử tốt với hắn, hắn có thể mở lòng ra với nàng; nếu , nàng cũng làm hại , trong thời gian dài đá còn có thể mài thành ngọc, huống gì là một đứa . Nàng hy vọng chỉ cần nàng thật tâm đối đãi , ngày nào đó, có thể buông xuông sự đề phòng với nàng, cần phải tôn kính nàng. Như vậy nhiều năm sau, nàng hi vọng có thể là cầu nối giữa hắn và phụ thân, ́ gắng giúp đứa cùng phu quân tránh sinh ra hiềm khích mới là điều tốt nhất.

    3. NGÂN TRÚC

      NGÂN TRÚC Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      46
      Trời ơi, mắc cười quá, Thẩm cũng có lúc làm nũng, đòi mặc áo thêu hình mèo con nữa kìa !

    4. mylittleapple123

      mylittleapple123 New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      20
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :