1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Hy

      Vũ Nguyệt Hy Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      104
      Chương 99
      Edit: Vũ Nguyệt Hy


      Phòng tắm liền bể nước, bên trong bể nước là hình ảnh nóng bỏng, bị giày vò suốt cả ngày. Tạ Hộ bị Thẩm Hấp quấn lại bởi chiếc khăn bằng vải bong rồi mang đến bên giường.

      Thầm Hấp đặt nàng nằm đùi hắn, mái tóc đen dài của nàng tản ra khắp giường.Thẩm Hấp yên lặng thay nàng lau mái tóc mềm mại nhự lụa satanh, nắm từng mảnh tóc trong lòng bàn tay lau khô rồi cứ vậy mà tiếp tục.

      Tạ Hộ vẫn cứ híp mắt nhìn hắn như thế, trái tim mềm nhũn như bột, càng lúc càng trở nên mềm yếu. Những ngày tháng hạnh phúc như thế này khiến nàng càng lo lắng, lo rằng sẽ có một ngày cuộc sống ấy sẽ biến mất, kiếp trước nàng cùng Lý Trăn còn chưa đến mức lo âu mất khỏng thời gian đẹp đẽ bởi lẽ trước giờ mọi thứ nàng với Lý Trăn chưa tính là bắt đầu.

      Đời này ma xui quỷ khiến lại kết hôn cùng chử tử, nàng mới cảm nhận được tình ý tương thông là điều kỳ diệu, nàng nghĩ nếu như chủ tử hiện tại làm tổn thương nàng,thì một chút phòng bị nàng cũng thể có, chỉ đành chờ hắn đâm vào tim nàng một đao, chỉ sợ đời này thứ tránh lại thể tránh.

      "Nhìn ta nghĩ gì thế?" Thẩm Hấp nhìn Tạ Hộ, cảm thấy ánh mắt của nha đầu quan sát .

      Tạ Hộ nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt hắn, sóng mắt lưu chuyển, cắn môi dưới lắc đầu : " Thiếp nghĩ gì cả."

      Thẩm Hấp lúc này mới ngước mắt nhìn nhìn nàng, nhếch môi cười : " nghĩ cái gì sao nàng lại có vẻ mặt thế kia?"

      Tạ Hộ bị trúng tâm tư, chậm rãi rũ mắt xuống, lông mi dài như là đôi hắc điệp bay múa, trêu chọc trái tim của hắn

      "Thiếp chỉ là suy nghĩ, cuộc sống như thế này biết còn bao lâu. Phu quân, chàng vẫn sủng thiếp sao?" Tuy biết rằng có khả năng, nhưng Tạ Hộ vẫn muốn hỏi.

      Thanh của Tạ Hộ có chút đơn, cảm xúc tựa hồ cũng vương theo động tác.. Thẩm Hấp buông sợi tóc của nàng xuống, đỡ nàng ngồi dậy, tóc đen theo vai của nàng rối tung, quần áo xốc xếch, có loại cảm giác hỗn độn, đặc biệt mê người.

      Vuốt ve hai má mịn màng của nàng, :

      "Miên man suy nghĩ cái gì đấy? Ta sủng nàng thì sủng ai chứ?"

      Tạ Hộ lần đầu chủ động nhào vào lòng Thẩm Hấp, ôm hông của , tối nay nàng tựa hồ phá lệ, tinh tế mềm mại, cảm nhận tình của người mình , ngữ khí cũng bất tri bất giác mang theo chút làm nũng:

      "Ta cũng cầu chàng sủng ta đời, 10 năm, cho ta 10 năm có được hay ?" Ít nhất hiện tại trước khi đăng cơ, nàng lại muốn độc chiếm .

      Thẩm Hấp vuốt ve sau lưng của nàng, cảm thấy trong lòng dâng lên sự độc thể tả được, thân thể mềm mại như xương của nàng làm đau lòng, lòng bàn tay lướt lên tóc nàng, :

      "Tại sao là 10 năm? 10 năm, nàng nghĩ là đủ rồi sao?"

      Tạ Hộ trầm mặc lát, nghĩ rằng nếu có thể cùng hắn như vậy 10 năm, có lẽ nàng xài hết vận khí của nàng vốn có rồi, miệng lại :

      "10 năm sau, thiếp lớn tuổi sắc tàn, sắc tàn thì tình cạn, đến thời điểm muốn bên chàng, chàng cũng muốn ở bên cạnh thiếp . Cho nên, thiếp mới muốn tham lam, chỉ cần 10 năm. 10 năm sau, nếu chàng chán ghét thiếp, thiếp đến am làm ni , mỗi ngày gõ kinh tụng Phật, khẩn cầu chàng bình an khoẻ mạnh."

      "..."

      Thẩm Hấp biết nên trả lời những lời nói của Tạ Hộ như thế nào, chưa từng có ai nói với hắn như vậy, tỏ tình cũng giống tỏ tình, nào có ai lời thương mà laị nói đến am làm ni , ai oán lại giống ai oán, bởi vì làm ni còn muốn đọc kinh niệm Phật, cầu hắn bình an khoẻ mạnh.

      "Nàng đúng là khoan dung độ lượng, nếu ta cần nàng, nàng vẫn muốn vì ta đọc kinh niệm Phật? nữ tử hiền huệ như thế, sao ta có thể bỏ được chứ?”

      Tạ Hộ nhìn lời nào, trong mắt tình ý lưu chuyển, dưới ánh nến thật động lòng người.

      Thẩm Hấp ôn nhu ôm nàng, khẽ giọng nói bên tai nàng: "Có mấy lời ta muốn nói với nàng, chỉ lần này, nàng hãy nghe thật kỹ”

      Tạ Hộ hiểu ngẩng đầu, liền rơi vào đôi mắt thâm sâu tuấn tú như muốn hút nàng vào gian mê say ấy, đôi mắt chuyển động, đôi môi hé mở, tiếng chậm rãi vang lên:



      "Nàng có biết ta vì sao đến từng tuổi này mà hề có môt nữ nhân bên người ? Lúc ta 13 tuổi, lão thái quân cùng công gia bắt đầu mang nữ tử đến bên cạnh ta, Mặc Hương các nàng chính là đưa vào hầu hạ ta, nam tử đối với phương diện này có nhu cầu, đa số đều thể khống chế được, mà ta chạm các nàng, ngược lại phải bởi vì ta tự chủ tốt, nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn loạn, mà là... Ta đối với các nàng... Căn bản được."

      Bốn chữ cuối cùng, Thẩm Hấp do dự lâu mới lấy dũng khí ra được, muốn - người nam nhân âu yếm nữ nhân thừa nhận chính mình ' được', cái đó là một loại chuyện khó mở miệng nói thành lời, bất quá, cảm thấy đêm nay Tạ Hộ có chút bất đồng, từng câu từng chữ nàng nói với hắn cứ xoay quanh bên tai hắn, lúc trước nàng 10 năm sau khi nàng bị từ bỏ, nàng muốn Thanh Đăng Cổ Phật vân vân, chỉ tưởng tượng hình ảnh kia chút liền cảm thấy ngực phảng phất đau đau, khắc kia tựa hồ hắn có thể cảm nhận được trong lòng nàng cảm thấy bất an, bởi vì nếu như đổi vị trí với nàng rồi tự hỏi: “10 năm sau, nàng cần , vậy lại dâng lên cái cảm giác gì đây?

      Cho nên, mới để ý mặt mũi mà ra những lời này,chỉ muốn cho nàng lời hứa để an lòng, cũng là để tự cứu mình.

      Tạ Hộ giống như nghe lời của , trợn to đôi mắt đen láy như bảo thạch sáng lấp lánh, nhưng đầy vẻ mơ hồ, Thẩm Hấp thở dài, nghĩ rằng nếu nàng nghe hiểu thôi, chuyện này cứ coi như chưa bao giờ qua, nhưng đột nhiên Tạ Hộ lặp lại :

      "Căn bản... được... Là có ý gì?"

      Thẩm Hấp tựa hồ cũng cảm thấy hai má nóng bừng, hít hơi khí lạnh, sờ sờ mũi, : "Chính là... Ý ở trong câu chữ."

      Tạ Hộ lại lắc đầu: "Thiếp hiểu."

      "..."

      Thẩm Hấp bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, nhận mệnh cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, liền rất dứt khoát:

      "Ý đó chính là, qua nhiều năm như vậy, ta chỉ có cảm giác với nàng và chỉ mình nàng, với những nữ nhân khác, ta vốn hề có hứng thú, thô tục đó chính là, bị Liệt Dương. Ta vốn dĩ cũng định độc cả đời, nhưng chưa từng nghĩ rằng lại gặp được nàng. Giống như trời hạn gặp mưa rào, củi khô gặp phải lửa lớn lần này nàng nghe hiểu chứ ?"

      Thẩm Hấp lần đem những lời này ra, cảm thấy trong lòng có chút chắc, vụng trộm nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tạ Hộ, quả nhiên thấy nàng khó có thể ngậm miệng, hai con mắt trợn lớn, như là nghe được bí mật động trời thể tin được.

      Thẩm Hấp cảm thấy bị nàng nhìn chăm chăm, cả người được tự nhiên, xấu hổ đứng lên, buông nàng ra, tự mình đến nằm bên trong giường, đắp chăn xong, lại phát nha đầu kia vẫn còn nhìn , khỏi ho tiếng:

      "Trời còn sớm, ngủ ."

      "..."

      Tạ Hộ thế nào cũng ngủ được .

      Chủ tử mới vừa cái gì? Lòng của nàng bây giờ nhày nhót bùm bùm, ý của chủ tử là, về phương diện kia chàng ấy thể. Sao chàng ấy lại có thể nói ra những lời này chứ, khiến nàng cứ cười tủm tỉm. Nàng thật xấu. Nhưng chàng đem những chuyện vốn riêng tư ấy nói cho nàng lo rằng nàng sẽ vênh váo sao?

      Nàng nhịn được, khóe miệng cong lên, ngoan ngoãn nằm xuống, thoáng nhấc góc chăn lên, nằm xuống bên cạnh , ánh mắt vẫn nhịn được mà quay lại nhìn , chỉ thấy cố ý nhắm chặt hai mắt, nàng cắn cánh môi, lặng lẽ xoay người, đối mặt với , cẩn thận quan sát người đàn ông này cảm thấy nơi nào cũng đều đẹp mắt, có lẽ lời nói trước đó của Thẩm Hấp làm cho nàng có lá gan, Tạ Hộ tại chỉ cảm thấy chính mình tựa chạm , sờ , còn... tiến lại gần .

      Nghĩ như vậy, Tạ Hộ bắt đầu có trời biết lá gan nàng từ đâu tới. Nếu là lúc trước, nàng nhất quyết làm, sợ chọc mất hứng, nhưng tối hôm nay, những lời kia, tuy biết muốn an ủi mình, nhưng người nam nhân có gan như vậy để an ủi người nữ nhân, vậy có phải chứng minh rằng nữ nhân này ở trong lòng nhất định có vị trí?

      Tạ Hộ đặt đầu lên đầu vai Thẩm Hấp, đem cánh môi mình đến trước mặt rồi hôn lên, động tác của nàng thật ngốc, chỉ là dám liếm liếm, nhưng lại khiến Thẩm Hấp thể tiếp tục giả bộ ngủ, mở mạnh mắt, dọa Tạ Hộ nhảy dựng, chuẩn bị lùi bước, lại bị đè xuống, dùng sức hôn hai cái, sau đó mới :

      "Nàng ngốc."

      Tạ Hộ bị đè, thở ra hơi, thở dốc : "Thiếp ngốc, phải phu quân dạy ta thế sao ."

      xong, liền cảm thấy trận thiên toàn địa chuyển, Thẩm Hấp đảo khách thành chủ, đem Tạ Hộ đè đến dưới thân, hung hăng khi dễ, sau đó dùng giọng buồn buồn :

      "Ta mới có một đồ đệ khờ khạo như nàng."

      Tạ Hộ nhiệt tình, hai chân ôm lấy vòng eo hắn, hai tay quấn lấy cổ của , thổ khí như lan :

      "Sư phụ à... Đồ đệ nhất định học tốt ."

      Thẩm Hấp chỉ thấy đầu óc như nổ tung, câu ‘Sư Phụ’ mà Tạ Hộ vừa kêu khiến toàn thân hắn thoải mái, nổi da gà, ngẩng đầu, liền gặp ánh mắt nhiễm ái tình của nàng, Thẩm Hấp có chút ngẩn người, thấp giọng :

      "Nàng gọi lại một lần nữa."

      Tạ Hộ khó hiểu, ngẩn người, sau đó mới ấp úng gọi: "Sư Phụ..."

      Thẩm Hấp cười, hôn thêm hai cái lên cánh môi của nàng, sau đó : " Được, hôm nay ta là sư phụ của nàng, sư phụ dạ phải kiểm tra, nếu kiểm tra giỏi coi chừng bị đánh chỗ này nhé!”

      Hắn đứng đắn sờ đến mông Tạ Hộ bốp bốp vỗ hai cái, nhìn thấy mặt Tạ Hộ đỏ ửng, Thẩm Hấp mới tiếp tục làm xuống.

      Lại là đêm tình ý triền miên.

      *****

      Rét đậm buông xuống, Tạ Hộ ngồi trong Noãn các thêu hầu bao, lần trước tặng cho phu quân là cái lá phong, lúc này nàng tính tặng trúc tử, bên thêu cây trúc tử xanh biếc cao ngất tuấn tú, giống như là phu quân, phía dưới nàng thêu đoá hoa màu vàng nhạt, giống như là nàng, biết phu quân có thể nhìn ra hầu bao nàng làm chính là tình ý nàng dành cho hắn hay .

      Hoa Ý,Trúc Tình cũng thêu, nhìn thấy Tạ Hộ vừa thêu hà bao vừa cười, hai người liếc nhau, sau đó đều mập mờ nở nụ cười.

      Ngọc Tiêu từ bên ngoài tới, mặt đỏ bừng, Trúc Tình đứng lên đưa cho nàng tiểu lô bằng đồng, Ngọc Tiêu cầm ở trong tay ủ trong chốc lát, sau đó chờ sắc mặt đỡ hơi chút, mới vào Tây gian bước ra sau tấm bình phong, hành lễ với Tạ Hộ, :

      "Phu nhân, Đông gian lại xảy ra chuyện. Nghe NinhThọ đứa bé kia đập vỡ chén sứ, đâm vào bàn tay của một nha hoàn, nha hoàn kia khóc chạy đến, lại dám vào . Tháng này là lần thứ năm, nếu Trường Thọ cứ như vậy, ai còn nguyện ý vào hầu hạ nữa."
      Last edited: 28/4/17
      quỳnhpinky, susu, thienbinh238819 others thích bài này.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      chữ bị dính vào nhau nàng ơi, thanks nàng edit tiếp, bộ này ghiền lâu nay rồi.

    3. Vũ Nguyệt Hy

      Vũ Nguyệt Hy Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      104
      @Quýt Đường Ta chỉnh lại rồi, nàng tiếp tục ủng hộ nhé

    4. Vũ Nguyệt Hy

      Vũ Nguyệt Hy Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      104
      Chương 100:
      Edit: Vũ Nguyệt Hy

      Tạ Hộ vừa nghe vừa chỉ vào món điểm tâm đặt bàn trà, đưa Ngọc Tiêu dùng, Ngọc Tiêu cung kính nhận hai khối nhưng lại ăn, nàng gói vào trong khăn tay,đứng một bên chờ đợi Tạ Hộ hạ mệnh lệnh. Tạ Hộ thở dài, buông khung thêu ra, vừa khổ sở suy nghỉ vừa nói: “ Lại nhìn chằm chằm nữa rồi, đứa bé kia tính tình tương đối ̉ quái ta biết nha hoàn bị ủy khuất, đợi một chút Trúc Tình mang các nàng lĩnh chút bạc vụn, cuối năm rồi đừng để gặp thêm tai vạ nữa.”

      Sắc mặt của Ngọc Tiêu vẫn còn có chút khó xử, :

      "Dạ, quả có chút lời nô tỳ biết nên , nhưng Ninh Thọ đứa bé ấy quả thực quá kỳ quái, phu nhân người biết, tại nha hoàn hầu hạ đều thế nào dám tới gần cậu ấy, mọi người đều cảm thấy đứa bé có vấn đề, hôm đó Nguyệt Nhi tận mắt chứng kiến cậu ấy ở trong sân bắt con chim, vốn tưởng cậu ấy muốn chơi với chim hóa ra cậu bắt lấy chim xong lập tức quăng xuống đất chết sau đo còn dùng đá đập nát khiến máu me nhầy nhụa, nha hoàn sợ tới mức chạy trối chết, từ đó về sau dám đến gần Đông gian nữa. Nô tỳ tuy tận mắt nhìn thấy nhưng nghe các nàng đều cảm thấy thầm hoảng, hài tử như vậy, nô tỳ nói thẳng, dù được nuôi lớn, cũng chỉ như nuôi sói trong nhà, tương lai chừng có thể quay lại cắn công tử cùng phu nhân."

      "..."

      Tạ Hộ nghe Ngọc Tiêu , trong lòng ngược lại có gì kinh ngạc, dù sao tương lai đưa bé kia làm gì nàng đều biết, có thể bày kế giết 30 vạn hàng phu, vì thế, thể dùng việc đập chết một con chim để phán đoán được

      "Đông gian có địa long, cũng làm chết cóng được,hai ngày này trước hết cho nha hoàn nghỉ ngơi . Hắn vốn từ nhỏ theo sau Lục Châu, tự gánh vác bản thân, huống hồ hắn cũng sống gần người, vì thế bọn nha hoàn cũng vô dụng thôi. Cử một ma ma mỗi ngày đưa ba bữa cơm,á o quần sạch sẽ, đợi vài ngày nữa ta đến xem hắn rồi hãy nói sau."

      Tạ Hộ phân phó như vậy xong, Ngọc Tiêu mới lĩnh mệnh lui xuống. Nàng cầm khung thêu hoa lên, trong lòng cảm thấy Ninh Thọ đứa bé kia đúng là có vấn đề. Nếu lúc này ai quản, mặc kệ , dù trong tương lai có bảo vệ được mạng của , cũng phục, đến một lúc nào đó, mang theo hận ý khiến chủ tử ngột ngạt, làm ra tội nghiệt tày trời,lúc đó mới thực sự là sinh linh đồ thán, hối hận kịp.

      Nghĩ như vậy, Tạ Hộ liền quyết định ngày mai gặp đứa này, nhìn xem tâm hắn rốt cuộc chứa cái gì.

      *****

      Bên ngoài Đông sương, hai ma ma canh chừng, Tạ Hộ ngẩng đầu nhìn xem duy chỉ có chỗ này bờ tường vây cao gấp hai, cảm thấy dùng độ cao này đối với đứa , quả thực có chút tàn nhẫn.

      Ma ma hành lễ vấn an Tạ Hộ rồi :

      "Phu nhân, đứa bé kia quá hoang dã, sáng nay nô tỳ vào đưa cơm cho hắn, hắn liền cắn trả phát. Người nên vào."

      Ma ma kia xong, liền vén tay áo của bản thân cho Tạ Hộ xem, quả thực dấu răng to như quả trứng gà lộ ra, giống như là cố hết sức cắn, nàng thở dài, bảo Trúc Tình thưởng bạc, sau đó kiên trì ra lệnh ma ma mở cửa.

      Ma ma vốn tưởng chỉ cáo trạng với phu nhân, bởi vì nghe lần trước nha hoang bị đứa bé kia rạch mu bàn tay được thưởng, nàng cũng thử xem sao.

      Cửa mở, Đan Tuyết trước Tạ Hộ quả thực chân trước Tạ Hộ vừa bước vào phòng, thấy ngay thân ảnh nho xông tới, Đan Tuyết nhanh tay lẹ mắt kéo Tạ Hộ sang bên cạnh, thân ảnh kia liền đụng vào người ma ma đứng sau lưng nàng.

      Ma ma kia khỏe mạnh, thế nhưng bị đụng như vậy liền sau ngã nhào đất, đứng lên muốn mắng nhưng nhìn thấy Tạ Hộ ở bên, mới im lặng, phủi đất người, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Trường Thọ ngã nhào đất.

      Đan Tuyết sợ Ninh Thọ đứng lên lại động thủ với Tạ Hộ, trước hết bắt hai cánh tay của hắn, sau đó Tạ Hộ gọi hai ma ma đóng cửa lại, nàng muốn nói chuyện với Ninh Thọ một lát, ma ma dám chống lại nàng, chỉ nói Tạ Hộ hãy cẩn thận, có việc gì thì gọi nàng, sau đó mới đem cửa đóng lại, phòng khi đứa bé kia đột nhiên chạy trốn.

      Tạ Hộ quan sát Đan Tuyết bắt Ninh Thọ, cảm thấy so với lúc Lục Châu chết gầy chút, năm nay 10 tuổi, thoạt nhìn chỉ là bộ dáng bảy tám tuổi, 10 tuổi chính là tuổi lớn, bất quá tháng gặp, tựa hồ lại cao hơn chút, y phục người cũng càng ngắn, hỏng hóc, càng có chút ô uế.

      đúng như bọn nha hoàn , giống như người điên, tóc tai rối bời, vẻ mặt dữ tợn.

      "Lúc ấy ta khuyên đại công tử cần nhận ngươi, nhìn xem bộ dạng ngươi bây giờ là cái gì. Thu nhận ngươi, còn bằng thu nhận con chó, tối thiểu chó còn hiểu được cảm ơn, ngươi chỉ biết lấy oán trả ơn."

      Tạ Hộ mở miệng nói có một chút tình cảm, bởi vì nàng cũng có kinh nghiệm chung đụng với Ninh Thọ hai lần, đứa này cứng mềm ăn, bất quá đầu óc coi như thông minh, nặng lời thì để ý, quan trọng nhất chính là xem câu kia có thể thành công tác động đến hay .

      Hiển nhiên, Tạ Hộ tính toán đúng mực, cho dù lời tương đối thô bỉ, nhưng lại thành công làm cho Trường Thọ vài ngày mở miệng, vốn chỉ biết động thủ liền mở miệng chuyện.

      "Phi! Ngươi mới là chó! Ai muốn các ngươi chứa chấp? Chồn chúc tết gà, ngươi có mưu tính gì ?"

      ̉ họng Ninh Thọ tựa hồ hơi khô rát, Tạ Hộ nhìn món ăn cùng nước uống đặt bàn đá trong sân, nhúc nhích, nhìn qua nhìn lại, rồi xoay sang nói với Ninh Thọ :

      "Ta có mưu tính gì ư? Đương nhiên là muốn đem ngươi giữ ở bên người để tra tấn ngươi tốt, bằng ngươi cho rằng sao? lẽ dâng thức ăn hầu nước uống, sau đó nuôi dưỡng ngươi khỏe mạnh, để ngươi quay sang cắn ta cái? Ta lại phải ăn no rửng mỡ."

      Nước trong cổ họng hắn bốc hơi, môi cũng nhiều chỗ rạn nứt, vừa nói môi lại càng nứt ra, trong miệng hắn dường như cũng nếm được mùi. Nhưng lại chịu yếu thế, :

      "Ngươi cũng biết ta cắn ngươi sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đoán đúng, trừ phi ta chết, bằng ta nhất định cắn chết các ngươi, nhát cũng buông tha!"

      Tạ Hộ gì nhún vai, bưng chén nước, sau đó bình thản :

      "Được thôi. Vậy ta nuôi ngươi thêm mấy ngày nữa, ngươi cũng đừng để thua kém ta bất cứ điểm nào, chăm sóc bản thân khỏe mạnh mới được nha. Ngươi, bộ dáng qua cầu gió bay như vậy, ta sẽ nuôi dưỡng ngươi tới khi nào ngươi có thể cắn ta thôi!"

      Nàng mang mỳ đến trước miệng Ninh Thọ, bảo Đan Tuyết tay bắt hai cánh tay của hắn, tay tách mở miệng của , Tạ Hộ đổ hai ngụm nước vào miêng hắn, ngụm bị nhổ ra, còn ngụm, bị che miệng mạnh tay làm cho buộc phải nuốt xuống, nước chảy xuống yết hầu của hắn khiến hắn dễ chịu rất nhiều, Tạ Hộ lại rót nước vào miệng hắn,hắn còn phản kháng mạnh bạo nữa, liền đem một hơi uống cạn phản kháng liền lớn như vậy, phút cuối cùng còn chưa khát hắn liếm vệt nước ở cánh môi, bị Tạ Hộ bắt gặp, có chút ngượng ngùng, nhanh chóng cúi đầu.

      Tạ Hộ đem bát giao cho Trúc Tình, sau đó ngồi xuống ghế cạnh bàn đá :

      " Người chỉ có chừng ấy mà dám học đòi người khác báo thù. Ta mà muốn hại ngươi thì đã bỏ độc vào trong bát nước ấy khiến ngươi chết biết bao nhiêu lần rồi."

      Sắc mặt của Ninh Thọ đại biến, lớn tiếng nói: "Ngươi đúng là một nữ nhân ác độc!"

      Tạ Hộ lạnh nhạt hít sâu hơi, nhìn bộ dáng tức giận của hắn mà chỉ thấy thú vị, dù sao đây lần đầu tiên nàng nói chuyện cùng đứa nhỏ, đứa trước giờ đều cần bảo vệ, nhưng Trường Thọ phải như vậy, là loại người mà ngươi đối với càng ôn nhu, lại càng mạnh bạo, ngươi đối với càng mạnh bạo, liền trở nên ôn nhu, trắng ra, chính là ưa ngược!

      Sở dĩ hắn luôn công kích mạnh mẽ như vậy, xét đến cùng chính là sợ hãi, bởi lẽ phủ quốc công cho quá nhiều hồi ức tốt, lúc trước còn có Lục Châu- mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau, nay Lục Châu chết, chỉ còn lại mình , nếu như biểu yếu đuối, những người khác sẽ muốn khi dễ , cho nên mới ngừng công kích người khác.

      Tạ Hộ nhìn vòng hoàn cảnh chung quanh, tường xây cao ngất, ma ma hung ác, nha hoàn khinh miệt... Hoàn cảnh như vậy thực sự rất khó làm cho người ta sinh ra cảm giác an toàn. Tạ Hộ nghĩ tới khi còn bé, trong sân nuôi cún con, ai đến nhà liền cắn, bị thương cũng trốn mình liếm móng vuốt, đây chính là đặc tính thong thường của động vật, với người cũng giống như nhau.

      Ngươi muốn cho người khác đón nhận ngươi, nhưng ngươi lại thể dùng cách mềm mại khoan dung, hoặc sử dụng cách cầm tù bức bách như thế này, đối với động vật này, chỉ có từ từ dẫn đường, mới có khả năng đem nó ra khỏi tâm lý u ám, thế giới đầy phòng bị mà nó tự tạo nên.

      Tạ Hộ thở dài rồi đứng lên, nói với Đan Tuyết :

      "Ngươi đợi chút dắt về. Trúc Tình, ngươi an bài cho gian phòng, cách chủ viện đừng quá xa."

      Đan Tuyết cùng Trúc Tình liếc nhau, cũng có chút kinh ngạc, Trúc Tình lo lắng nói với Tạ Hộ:

      "Phu nhân, như vậy có ổn hay ? Công tử bảo đem nhốt trong này, chúng ta tùy tiện đem về, công tử nói như thế nào ? Huống hồ đứa này hung tính khó đoán, nếu thoát khỏi trói buộc, chỉ sợ tổn thương phu nhân."

      Tâm ý Tạ Hộ quyết, quay đầu nhìn qua bộ dạng khiếp sợ của Ninh Thọ, nhếch môi cười, :

      " Cánh tay, cánh chân hắn chỉ nhỏ bé như vậy sao có thể làm tổn thương ta? Ta phải để hắn ở cạnh mình, ngày ngày nhìn hắn, tra tấn hắn, chứ để hắn cách xa như vậy sao ta có thể tận hứng được?"

      Chân mày Trường Thọ chau lên, im lặng gì. Tròng mắt hắn lưu chuyển, xem ra so với bị giam lỏng ở nơi tường cao ngăn cách này mới đáng sợ, những lời hung ác của Tạ Hộ với hắn chẳng là gì, nếu nàng thực sự mang hắn ra khỏi chỗ này, chút hung ác đó vẫn chịu được.

      Trong khoảng thời gian này, sợ hãi việc giam lỏng, biết điều gì kế tiếp chờ đợi , quả thật hắn muốn có ai đó ngày ngày đến đánh chửi hắn nhưng thể được, nha hoàn trước nay chưa bao giờ nói chuyện với hắn, dù hắn ́ ý gây chuyện, các nàng chỉ sau lưng mắng hắn một câu chứ chưa từng nói thẳng với hắn.

      Nếu cứ tiếp tục bị giam như vậy, nhất định điên mất, sợ hãi thứ biết đó mới chính là cái đáng sợ nhất, so với việc bị giam trong này, tình nguyện bị nữ nhân này mang , ít nhất nàng là người đầu tiên nói chuyện trực tiếp với hắn trong cả tháng nay. Mà cũng biết, nữ nhân này đối với có ác ý, tuy rằng chuyện dễ nghe, nhưng cũng làm chuyện gì thương tổn , ngược lại mỗi lúc đều tinh tế phát ra sự khổ sở của hắn, lúc đầu nàng ép hắn ăn, lần này cho nước uống, đúng như chính nàng , nếu như nàng muốn hại chết hắn, sớm chết tám trăm lần, còn phải đợi đến lúc nàng mang hắn theo bên người rồi mỗi ngày tra tấn sao?

      " thôi. Về phần công tử để đó ta lo."

      Tạ Hộ xong, liền gọi ma ma bên ngoài mở cửa, Đan Tuyết cùng Trúc Tình biết Tạ Hộ tâm ý quyết, gì nữa, Đan Tuyết tự mình nắm cánh tay Trường Thọ, đem rời tiểu viện tường vây cao ngất này.

      Tạ Hộ đem người về chủ viện, bảo Trúc Tình dọn dẹp sương phòng, Đan Tuyết đem người đưa đến phòng giữa của tiểu thư, đứng sau lưng canh chừng nhất cử nhất động của hắn.

      Tạ Hộ rót hai chén nước, ly mình uống, ly để lên bàn, nói khẽ với Trường Thọ:

      "Bên trong có bôi kịch độc, ngươi muốn uống ?"

      Ninh Thọ do dự lát, nuốt xuống yết hầu khô khan, hai ngày uống nước làm khát khô kinh khủng, lúc trước bát nước kia căn bản đủ làm dịu cơn khát của , bước hai ba bước tới, bưng chén trà lên uống hết.

      Đột nhiên trong điện lóe lên tia sáng đỏ rực, Ninh Thọ giơ tay lộ ra cây ngân trâm, hung hăng hướng Tạ Hộ nhắm xuống, muốn đâm vào người Tạ Hộ, chậm mà xảy ra nhanh, Đan Tuyết bắt được ̉ tay Ninh Thọ, nhưng dù như thế, ngân châm vẫn khiến ̉ tay áo của Tạ Hộ bị xé rách.

      Đan Tuyết vặn cổ tay của , ngân châm trong tay liền rơi xuống đất, khuôn mặt nhắn thống khổ của hắn vặn vẹo, Tạ Hộ giơ tay nhìn tay áo của bản thân, nhìn tiểu tử kia đau đến vặn vẹo nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thản, nàng ngạc nhiên cũng hoảng sợ, bình tĩnh nhặt lên ngân trâm dưới đất, cầm ở trong tay nhìn, cảm thấy cũng giống như là của Lục Châu, sau khi Lục Châu chết, Tạ Hộ giúp sửa sang lại di vật của nàng, cũng chưa từng thấy qua cây trâm này hoặc là hoa văn tương tự, lúc này cảm thấy kỳ quái, hỏi Ninh Thọ:

      "Đây phải của mẹ ngươi, nó từ đâu tới?"

      Ninh Thọ bị Đan Tuyết vặn ngược cánh tay, cắn chặt khớp hàm, nói ra tiếng. Tạ Hộ cũng ngại, cứ như vậy đem cây trâm bỏ vào trong tay áo, sau đó nàng quay sang Ninh Thọ nâng ống tay áo bị phá hỏng, :

      "Thấy chưa? Ngươi tốn bao khí lực mà vẫn thể thương tổn ta. Còn khiến mình chịu nhiều khổ như vậy, để làm gì chứ? Nếu ta là ngươi, ta trước hết sẽ giả vờ ngoan ngoãn 2 năm, đợi đến khi chính mình có năng lực, khiến kẻ địch lơi lỏng, mới tìm cơ hội phản kích, như vậy tỷ lệ thành công mới có thể nhiều hơn chút."

      Ninh Thọ cứ tưởng rằng nhìn thấy vẻ chán ghét mặt Tạ Hộ cũng như những người khác, nhưng nghĩ đến lại nghe những lời này của nàng, nàng có ý gì? Là dạy làm sao báo thù sao?

      Nữ nhân này sao lại muốn làm chuyện này? 10 tuổi, sớm có thể phân thị phi thiện ác nhưng đến bây giờ hắn lại , nữ nhân này rốt cuộc là có ý gì.
      Last edited by a moderator: 29/4/17
      susu, thienbinh2388, shaly17 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Hy

      Vũ Nguyệt Hy Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      104
      Chương 101
      Edit: Vũ Nguyệt Hy

      "Các ngươi làm gì thế ?"

      Trong lúc Tạ Hộ và Ninh Thọ giằng co, giọng nói lạnh lẽo vang lên.

      Tạ Hộ quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Hấp mặc bộ trường sam màu xanh nhạt,tà áo thêu hoa văn cành trúc tinh tế, vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cửa, ánh mắt như đao, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tạ Hộ và Ninh Thọ, trong mắt lộ rõ vẻ vui, mà ngược lại đứa bé kia, lúc trước còn tỏ ra hung dữ với nàng, sau khi nhìn thấy Thẩm Hấp, đột nhiên sợ sệt, rụt rè giống như chuột thấy mèo, cúi đầu dám làm ồn, áy náy đứng bên.

      Tạ Hộ nghênh đón: "Phu quân chàng đã quay về. Hôm nay thiếp ghé thăm Ninh Thọ, cảm thấy để đứa bé này sống ở Đông gian cũ kỹ ấy cũng phải là một biện pháp tốt, thiếp muốn cho ở trong viện của mình."

      Thẩm Hấp nhìn lướt qua Ninh Thọ, cảm thấy đứa bé này dường như trong ánh mắt ánh lên tia chờ đợi, liếc nhìn Thẩm Hấp một thoáng liền vội vàng cúi đầu, khác hẳn với lúc hắn thi gan đối xử với người khác.

      " được." nắm tay phải của Tạ Hộ, nhìn ống tay áo bị cắt đứt, lạnh lùng nắm chặt tay áo của chính mình liếc nhìn Ninh Thọ, vẻ mặt vô cùng bất an, : "Tính tình của hắn như thế này chỉ có thể bị giam lỏng, đến khi nào biết nghĩ thông suốt thì mới có thể ra ngoài."

      Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, lại nhìn đứa bé kia, đột nhiên nàng hiểu được một chút vì sao kiếp trước hắn trở nên như vậy, kiếp trước lúc Lục Châu chết chắc chắn nàng ấy đem con giao phó cho Thẩm Hấp, nhưng bởi Thẩm Hấp cảm thấy tâm lý đứa bé kia có vấn đề nên giam lỏng đợi đến khi đăng cơ để trước hết bảo vệ tính mạng Ninh Thọ, nhưng bất luận làm thế nào cũng thể nghĩ tới bao năm bị xa lánh và giam giữ, cuối cùng hình thành nên tính cách phản kháng, cực kỳ nguy hiểm, bao năm bị giam giữ tại chỗ, bất an, sợ hãi, đến cuối cùng, hắn dứt khoát đánh cược hết thảy, quan tâm, để ý bất cứ thứ gì nữa.

      Vừa liếc nhìn đứa nhỏ cúi đầu , cả khuôn mặt bao phủ ở trong bóng tối, Tạ Hộ hít sâu hơi, kéo Thẩm Hấp vào phòng trong, bảo Đan Tuyết ở trông coi .

      Vào phòng, Tạ Hộ mới nói với Thẩm Hấp:

      "Phu quân, thiếp cảm thấy nhốt hắn ở Đông gian, giam giữ trong bức tường cao ngất kia quả thật ổn, chỉ mới 10 tuổi, ngươi muốn quản đến bao nhiêu tuổi đây? Đứa bé kia tính tình tuy rằng lập dị, nhưng là một đứa nhỏ cực kỳ thông minh, nếu bỏ mặc hắn sẽ khiến sau này hắn mang lòng oán giận, nói chừng sẽ làm ra những việc tệ hại."

      Thẩm Hấp trầm ngâm lát rồi mới trả lời: " Những gì hắn trải qua bây giờ so với những gì ta từng trải qua thật có bao nhiêu khác biệt, ta biết rõ trong lòng hắn có bao nhiêu là oán hận, nếu hắn tự che dấu, sớm muộn gì hắn cũng chết, nếu hắn che đậy, đấy là tâm kế, ta cũng khẳng ̣nh là sẽ thả hắn ra bởi lẽ ta chắc được với chúng ta hắn có bao nhiêu phần nguy hiểm, ta biết hắn thông minh, sợ sự thông minh của hắn. Nếu ta nuôi một con sói mà có thể quay đầu cắn lại ta, ta tình nguyện đời này giam cầm nó!"

      Thấy Tạ Hộ vẫn có chút đồng tình, Thẩm Hấp tiếp:

      "Có số việc, ta vốn muốn nàng biết, sợ làm nàng kinh sợ. Nàng đừng nhìn đứa bé 10 tuổi ấy, nội trong phủ này, tay hắn đã vấy máu ba người, hai người đánh xe, một mama. Hai phu xe từng động tay động chân với mẫu thân hắn, chỉ vài ngày sau người ta liền phát hiện trong chuồng ngựa bọn người đó bị một đao đâm thẳng vào tim, đầu bọn họ bị đá đập nát, còn mama kia đánh mẫu thân hắn lúc giặt quần áo bị siết ̉ sau đó bị trói vào tảng đá đẩy xuống sông, hơn một tháng mới được vớt xác lên. Ta thầm sai người theo dõi mẹ con hắn, giữ an toàn cho họ, cho nên ta biết rất rõ chuyện gì đứng sau những cái xác này. Lúc hắn giết người, hắn chỉ vừa tròn 8 tuổi."

      Tạ Hộ nghe chuyện này xong khỏi bụm miệng, tỏ vẻ khiếp sợ, nếu Thẩm Hấp việc này do một đứa 8 tuổi làm, nàng có thể tin, nhưng nếu là Ninh Thọ, đứa bé kia... Nhớ tới kiếp trước phò tá Túc vương mưu phản, giết bao nhiêu người, có vài người bị tra tấn đến chết, khi đó Tạ Hộ theo vua ra cung, khi trở về, Vương Quân áp sát, chiến thắng nghịch tặc, nhưng nàng vẫn tận mắt chứng kiến nghịch tặc trong cung làm biết bao chuyện ác. Thái Cực điện lúc ấy hệt như ̣a ngục trần gian, máu chảy thành sông, cắt động mạch của cung nhân để máu chảy cột cờ, chờ bọn họ chảy máu từ từ mà chết, trận chiến ấy tuy rằng chủ tử thắng, nhưng tổn thất rất nhiều người.

      Lúc đầu, Chủ tử ́ gắng bảo vệ Lục Châu, bảo đảm bình an cho hắn, chỉ có điều càng về sau có lẽ Ninh Thọ trưởng thành quá nhanh, quy phục Túc vương, vì Túc vương ra mưu hiến kế, đẩy Túc vương cùng chủ tử lên đến đỉnh cao đối nghịch, khi đó, chủ tử đã cách nào khác ngoại trừ từ bỏ .

      "Phải bẻ gãy cành lúc cây còn non. chỉ mới chừng này tuổi mà có thể làm ra bao chuyện như vậy, nếu quản giáo, tương lai nhất ̣nh thành đại họa."

      Thẩm Hấp sớm rõ về biết đứa bé kia, cho nên mới dễ dàng thả ra, lúc này nàng e sợ Tạ Hộ mềm lòng nên mới nói với nàng như vậy.

      Ai ngờ Tạ Hộ lại là hít sâu hơi rồi :

      "Thiếp vẫn cảm thấy dù sao cũng thể bỏ mặc như vậy. Chuyện này thiếp nhất định phải thử, phu quân nếu yên tâm có thể phái hai hộ vệ cho thiếp, ác độc nhưng cũng chỉ là là một đứa trẻ 10 tuổi, hơn nữa thiếp tin rằng hắn bây giờ cũng chưa hoàn toàn đánh mất lương tâm,sở dĩ giết ba người kia bởi lẽ những thương tổn sâu sắc mẫu thân hắn chịu đựng, hắn muốn bảo vệ mẫu thân nhưng chỉ là dùng sai cách thức…Thực ra cũng bởi tình cảnh của hắn và Lục Châu, nếu trở nên ác độc biết mẹ con hắn sẽ bị khinh bạc đến mức nào."

      "A Đồng, nàng..."

      Thẩm Hấp có chút hiểu, vì sao đối với chuyện này Tạ Hộ lại cố chấp như vậy.

      Tạ Hộ biết Thẩm Hấp có chút mềm lòng, chân thành tha thiết :

      "Phu quân, người khi còn bé gặp một số chuyện có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của hắn, chàng có thể đặt bản thân vào vị trí của Ninh Thọ, thấy mẫu thân mình bị khinh bạc, chàng sẽ làm gì?"

      Sắc mặt Thẩm Hấp thay đổi, chậm rãi buông đôi mắt xuống, :

      "Ta cũng... thờ ơ. Tuy nhiên, ta nhẫn nhịn, nhịn đến khi chính mình đủ cường đại mới báo thù."

      Tạ Hộ thấy hận ý trầm lắng trong ánh mắt rũ xuống của Thẩm Hấp, bỗng nhiên nàng có chút hiểu được sở dĩ phu quân đối xử nghiêm nghị với Ninh Thọ như vậy bởi lẽ hắn nhìn thấy người đứa bé chính mình năm xưa, đều bất lực, đều độc...

      hận Định Quốc công phủ, nhưng đợi đến khi đăng cơ mới trả thù; hắn cảm thấy Ninh Thọ giờ đây sau lưng có thế lực chống đỡ mà lại mù quáng phản kháng quả thật đúng nên mới ngăn cản hắn tiếp tục.

      Thẩm Hấp thở dài, nói với Tạ Hộ:

      "Tính tình đứa bé kia ổn định, ta yên lòng để cạnh nàng. Nhưng ta cũng muốn nàng khiến nàng cảm thấy ta có tình người. Theo lời nàng nói, mai ta sẽ phái hai hộ vệ đến, nếu hắn cư xử tệ hại,ta sẽ nhốt hắn vào Đông gian."

      xong Thẩm Hấp ra ngoài, liếc nhìn Ninh Thọ cúi đầu im thin thít, sau đó mới xoay người đến thư phòng.

      Tạ Hộ ra nói với Đan Tuyết: "Đan Tuyết ngươi xem Trúc Tình thu dọn sương phòng xong chưa?"

      Đan Tuyết chần chừ: "Phu nhân, ổn, nô tỳ vẫn là..."

      " thôi. làm gì được ta đâu. Có việc gì bên ngoài đều sẽ nghe thấy."

      Thái độ Tạ Hộ kiên quyết, Đan Tuyết cũng thể nói thêm, từ tốn bước ra cửa, nhưng vẫn yên lòng, lại dặn dò tỳ nữ bên ngoài chú ý tình huống trong phòng.

      Nàng bước đến bên cạnh Ninh Thọ, vươn tay về phía hắn, Ninh Thọ kinh ngạc lui về sau bước, phát Tạ Hộ chỉ mở bàn tay của hắn ra, đem ngân trâm mạ vàng nhọn hoắc vừa nãy hắn dùng trả lại cho hắn.

      Ninh Thọ do dự thò tay nhận cây trâm, nắm chặt trong tay, Tạ Hộ đột nhiên đưa tay sửa sang lại áo cho hắn, :

      "Nếu ngươi muốn trở lại Đông gian, tốt nhất nên chạy, bởi vì chính ngươi cũng biết rằng ngươi chạy thoát, nếu ta bắt ngươi, đại công tử cũng bắt ngươi, nếu bị bắt vào, tuyệt đối khôngbao giờ thả ngươi ra ngoài nữa" Thấy vẻ phòng bị mặt đứa bé thoáng chốc buông xuống, Tạ Hộ tiếp tục : "Ta cho ngươi tự do, ngươi cho ta tôn trọng. Hai chúng ta coi trọng nhu cầu của nhau, can thiệp vào chuyện của nhau, thu hồi chút tâm cơ đó của ngươi , bởi vì đối với ta là vô dụng. Ngươi giờ đây cũng có lựa chọn nào khác, mẹ ngươi chết, ta thấy các viện khác đều thể chứa chấp được ngươi, ngươi ngoại trừ sống tại Thương Lan uyển, còn một nơi nào để ngươi có thể , nếu như vậy, ngươi đừng nghĩ ngơi gì nữa, ở trong này mà sống."

      Ninh Thọ nghe Tạ Hộ , trầm mặc hồi lâu, đợi đến khi Trúc Tình và Đan Tuyết đến, đến cạnh cửa, xoay người hỏi Tạ Hộ câu:

      "Vì sao ngươi lại giúp ta?"

      Tạ Hộ uống trà, ngẩng đầu lên nhìn hắn, chút do dự câu:

      "Ta muốn thế."

      "..."

      *****

      Như thế, Ninh Thọ coi như sống tại Thương Lan uyển. Tuy rằng mỗi ngày quấy rối Tiểu Hoa một chút, nhưng trước mặt Tạ Hộ ngược lại biết điều ít, mỗi khi Thẩm Hấp rời sớm, Tạ Hộ liền kêu đến ăn điểm tâm, ăn xong điểm tâm lại dạy viết chữ, nàng phát tiểu tử này có thể nhớ mặt chữ rất tốt, nhớ tới Lục Châu là tỳ nữ bên người đại phu nhân, trước đó là đại nha hoàn của tể tướng, lẽ tự nhiên cũng hiểu biết chữ nghĩa.

      Ninh Thọ chữ nhận biết mặt chữ sai biệt lắm, nhưng lại đọc sách nhiều, Tạ Hộ tưởng mình có thể dạy , nhưng lại bị Thẩm Hấp mực cự tuyệt, mà Tạ Hộ sau này cũng nghĩ lại, quả nàng dạy thích hợp, giờ đây Ninh Thọ 10 tuổi, nếu là công tử thiếu gia trong phủ thì 2 năm nữa là có nha đầu thông phòng, làm sao có thể trưởng thành bên cạnh nàng.

      Nghĩ như vậy, Tạ Hộ lập tức sai Hồ Tuyền tìm một ông giáo ở bên ngoài, gọi là Ngô Kim sinh, lúc trẻ thi đậu tú tài, là người đơn, ở ngoài thành mở thư viện dạy học, hơn nữa gần đây Tạ Hộ đến thư viện tình cờ gặp gỡ nên muốn mời sư phụ cho Ninh Thọ.

      Tính tình Ninh Thọ ưa gây , ông giáo ngày đầu tiên lên lớp lập tức bị chọc tức giận đến muốn ngã ngửa, thiếu chút nữa cuốn gói rời , Tạ Hộ tức khắc chấn chỉnh hắn, trước mặt ông giáo, nàng ́ch thân đánh vào tay Ninh Thọ hai mươi roi khiến Ninh Thọ và những người khác hoảng hồn, dám hó hé kể cả vào ngày hôm sau. Cũng may hắn có khả năng đọc sách, chiêm nghiệm rất tốt nên ông giáo tuy chỉ mới dạy hai ngày nhưng đã nhìn ra năng lực của hắn, do đó mới lưu tâm ở lại dạy hắn.

      Tạ Hộ thường xuyên mang quần áo cùng đồ ăn đến lớp cho Ninh Thọ, lúc nghỉ học nàng cùng hắn chơi đùa, bảo bọn nha hoàn chơi đá cầu, thả diều cùng hắn, tính cách Ninh Thọ vốn tự nhiên, thỉnh thoảng hiểu rõ bản thân chỉ là đứa trẻ thích chơi đùa nhưng lại bày ra bộ mặt ngượng nghịu, nhăn nhó với nha hoàn tuy nhiên sau lưng lại len lén chơi với người khác, Tạ Hộ biết chuyện nên chỉ sai duy nhất người đó đến chơi với hắn. Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng, quẫn bách và ánh mắt oán trách của hắn, nàng cười ha hả rời .

      Chớp mắt tháng chạp đã trôi qua,trong phủ tổ chức đại yến,Tạ Hộ vẫn dắt theo Ninh Thọ bên người, mắc dù có ít dèm pha nhưng dù sao chuyện trong Thượng Lan uyển phải là thứ mà bọn họ có thể quản được, lão thái quân và phủ Quốc công mà động đến được Thương Lan uyển, huống gì người khác, nên chỉ có thể nói với Tạ Hộ cớ sao lại hồ đồ nuôi con của người đàn bà khác, lỡ sau này cha con bọn họ có cảm tình thì sao.

      Tạ Hộ cũng chỉ cười cười,vẫn y như trước làm theo ý mình.
      Last edited by a moderator: 2/5/17
      quỳnhpinky, susu, thienbinh238819 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :