1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 28 bí mật lên kế hoạch

      Ai cũng nghĩ tới, Tạ Tân gấp gáp xuất giá như vậy.

      Trước tháng chạp, Vân thị đều bận rộn sắm sửa giá y cho Tạ Tân, Hách Phong lần đầu tiên tới cửa xong lại tới thêm 1 2 lần nữa, hai người trẻ tuổi cũng dần dần trò chuyện, Hách Phong nghĩ tới, thân phận nữ tử thế nhưng tính cách lại rất dịu dàng, trong lòng lại càng mến, Tạ Tân cũng cảm thấy Hách Phong giống như lời phụ thân , rất thông minh, có năng lực, ngược lại tự cảm thấy chính mình kiến thức nông cạn, trong lòng đối với khâm phục thôi, nghiễm nhiên kỳ vọng nhiều ở phu quân, ở phương diện này, Tạ Tân hoàn toàn giống Vân thị, lấy phu làm trời, nghe theo phu quân, tính cách dịu dàng giống như nguyện vọng của Hách Phong.

      Hai người càng tiếp xúc càng vừa lòng.

      Trong tháng chạp, Hách gia tới đón dâu, Hầu phủ thiếu đồ cưới, tuy tới mười dặm hồng trang*, nhưng dặm vẫn phải có, đem bày trí khắp tiểu viện Hách gia.

      Tiểu viện Hách gia do phụ mẫu để lại, lớn , có hai cửa chính hai cửa sau, có hơn mười gian phòng, người hầu có hơn mười người, trong ngoài đều được an bài thỏa đáng, đệ đệ của Hách Phong tên là Hách du, 10 tuổi đến học đường, tháng mới trở về lần, bởi muốn thi đỗ học trò *, việc học khẩn trương, trở về uống rượu mừng của ca ca, ở lại nhà hai ngày rồi nhanh chóng trở lại học đường.

      Vì mới thành thân, cho nên, Tạ Hộ theo chân tỷ tỷ đến Hách gia , chỉ có nàng, còn có Tạ Thiều, bọn họ suốt ngày bị nhốt ở Hầu phủ, cũng có lý do chính đáng xuất phủ, lúc này nhờ vào hôn của Tạ Tân, bọn họ trái lại rất thích thú.

      Hách Phong hào sảng hiếu khách, nghe tiểu di tử* và tiểu cữu tử* muốn đến, liền sai người an bài hai phòng chính ở chủ viện, bố trí tốt lần nữa , tuy thể so với Hầu phủ xa hoa, nhưng sạch chỉnh tề, lịch tao nhã, trong nhà có đại nhân quản thúc, lại khiến cho Tạ Hộ và Tạ Thiều cảm nhận được tự do chưa bao giờ có, hai người vui đến quên cả trời đất . Ngược lại Tạ Tân cảm thấy rất ổn, thúc giục vài lần, bảo hai đứa hồi phủ, nhưng đều bị Tạ Hộ và Tạ Thiều cự tuyệt , luôn nhất chí trả lời ‘Ở lại hai ngày', nhưng cứ hai ngày lại hai ngày, cuối cùng ở tận 1 tháng , Tạ Tân vừa vui lại lo, ngược lại Hách Phong an ủi nàng.

      Cũng may nàng trải qua tân hôn mấy ngày, ngày đêm bị Hách Phong đầy tinh lực giày vò, cũng quản hai con ngựa hoang kia , tùy bọn họ .

      Mà Tạ Hộ và Tạ Thiều ở lại trong nhà tỷ phu, thứ nhất là vì muốn được tự do, thứ hai cũng vì hai người muốn lập kế hoạch lâu dài.

      Từ vụ buôn bán lần trước của Tạ Thiều, hai huynh muội liền nhận ra tầm quan trọng sâu sắc của tiền bạc, phải sao, nếu nhờ Tạ Thiều bí quá hóa liều mượn tiền vốn 5 lượng vàng làm sao lại lời được 10 vạn bạc, làm sao Tạ Cận có thể nắm giữ chức quan đó trong tay? có chức quan trong tay, La đại nhân nào có hứng thú với ông, làm sao ông dám dứt khoát cự tuyệt? Cho nên mới , bạc rất cần thiết, thế nhân luôn mùi tiền chịu nổi, nhưng đời này lại có bao nhiêu người có thể coi trọng tiền tài, dựa vào hít khí uống nước là có thể sống sót ?

      Đừng đùa!

      Cho nên, Tạ Hộ thừa dịp lúc này rời khỏi Hầu phủ, cùng Tạ Thiều tính toán lâu dài, hai người muốn hùn vốn mở cửa hàng kiếm tiền, Tạ Hộ bỏ tiền nghĩ kế, Tạ Thiều lo những việc khác, hai huynh muội thương lượng, quyết định bắt đầu từ tửu lâu, dù sao thức ăn cần bỏ vốn nhiều, hồi tiền nhanh, ngờ ý nghĩ này lại trùng với dự định của Tạ Thiều, lúc trước có ý tưởng muốn mở tửu lâu chỉ là nắm những chuyện cơ bản, mỗi ngày phải tốn bao nhiêu tiền cho nguyên liệu nấu ăn và những thứ khác, hơn nữa quá trình cũng rất gian nan, là chọn cửa hàng , hai là bỏ tiền trang hoàng, hai người phải hao tổn rất nhiều tiền, trước đây thực được vì có bạc, bây giờ khác, trừ 3 vạn lượng cho Tạ Cận mượn, huynh muội bọn họ lúc này còn bảy vạn lượng bạc, ở phố Chu Tước phồn hoa cho thuê lâu các 3 tầng, Tạ Thiều từ từng trải, gặp đủ hạng người, hơn nữa kỳ lạ, mỗi người đều tín nhiệm như huynh đệ thân sinh , Tạ Thiều chỉ chào hỏi vài lần, liền có người đề cử những thợ thủ công giỏi. Trang hoàng tửu lâu cũng khác biệt lắm , Tạ Thiều lại ở bên ngoài mời chào mấy đầu bếp, nghe đều là đầu bếp tửu lâu lớn trong thành, Tạ Thiều rất hào phóng, lại lên giá, những vị đó muốn dùng thìa tốt cũng sợ tìm được.

      Cứ như vậy gần tháng, hai huynh muội rốt cuộc có thể mở tửu lâu, đặt tên là Phúc Nguyên lâu, tổng cộng tiêu phí 11 nghìn lượng, trong đó tiền thuê và trang trí tốn khá nhiều, mặt khác còn là tiền lương của tiểu nhị và đầu bếp, tiền lương của Phúc Nguyên Lâu cao nhất, tuyển tiểu nhị cũng tuyển người có tố chất giỏi nhất, ngay cả chạy bàn cũng đòi hỏi phải biết chữ, ghi nhớ, đầu bếp xuất thân có tiếng tăm, mỗi người đều có sở trường làm hàng trăm món ngon, thậm chí có hai vị là ngự trù trong cung, cũng được Tạ Thiều mời đến, muốn đem Phúc Nguyên lâu trở thành tửu lâu đứng nhất trong kinh thành, khẩu vị ngon nhất, trang trí đẹp nhất, phục vụ tốt nhất, lịch nhất, giá cả cao nhất!

      Muốn làm được nhiều thứ nhất như vậy, Tạ Thiều phải hiểu biết rất nhiều, lại thiếu tài chính, biết giải quyết, có thể xử lý mọi việc, Tạ Hộ lần đầu tiên nhìn thấy khả năng của Tạ Thiều, tuổi tác tuy lớn, nhưng bằng hữu lại rất nhiều, tuy rằng phải xuất thân cao quý vương hầu tướng phủ, nhưng nhìn liền biết, đều là người sẵn sàng giúp bạn tiếc mạng sống, rất có khí phách, quả , chỉ cần Tạ Thiều phân phó tiếng, có rất nhiều người thay làm việc, rất có uy phong.

      Mà Tạ Thiều làm được cũng nhờ Tạ Hộ giúp đỡ, nàng chỉ giúp tìm chỗ, trước ngày khai trương giúp đỡ trang trí tửu lâu, khiến Tạ Thiều ngạc nhiên muội muội hổ là người hằng đêm đọc sách, tuổi nhưng hiểu biết rất nhiều, từ mua đồ trang trí đến thức ăn đều nhanh nhẹn gọn gàng, thậm chí còn có thể chăm nom sổ sách, lúc này khiến Tạ Thiều nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. vậy, mở cửa hàng quan trọng nhất chính là có người biết làm sổ sách, nhưng Tạ Thiều lo những việc khác rất tốt, còn việc này lại rất mơ hồ, cũng có tính nhẫn nại ngồi tính toán sổ sách, vừa lúc Tạ Hộ có thể làm tốt điều này, thể so bì với muội muội nên để nàng trông nom sổ sách thích hợp hơn.

      Mọi thứ lo xong 1 tháng cũng trôi qua.

      Vân thị dù dễ tính nhưng thể chịu được nữ nhi ở ngoài phủ lâu như vậy , phái xe ngựa trong phủ tới Hách gia đưa Tạ Hộ và Tạ Thiều trở về.

      Xe ngựa đến Quy Nghĩa Hầu phủ, Tạ Thiều xuống xe trước, sau đó xốc màn xe, bế Tạ Hộ xuống dưới. muốn vào cửa, lại nhìn thấy nhóm người ra từ cửa chính Hầu phủ, là đại công tử Tạ Trọng cùng tam công tử Tạ Triều, còn có mấy học sinh trong học đường, vui vẻ cười ra, mà phía sau bọn họ còn có đôi khiến cho Tạ Hộ lóe mắt, Lý Trăn và Tạ Hành!

      là oan gia ngõ hẹp!

      Tạ Hành cũng thấy Tạ Hộ, mặt nở nụ cười ngọt ngào, ngây thơ chạy đến trước mặt Tạ Hộ, ôm cánh tay Tạ Hộ, dùng thanh mềm dẻo như kẹo dính răng :

      "Ngũ muội muội, muội về rồi. Mấy ngày nay ta nhớ muội lắm ."

      "..."

      Thình lình nổi da gà, Tạ Hộ nhìn Tạ Hành, biết đáp lại lời giả dối của nàng ta như thế nào, còn chưa mở miệng, thấy Tạ Hành kéo Tạ Hộ tới trước mặt Lý Trăn, lấy bộ dạng tỷ muội thân mật giới thiệu với Lý Trăn:

      "Lý gia ca ca, đây là Hầu phủ ngũ nương của chúng ta, vị kia là ca ca muội ấy, nhị công tử trong phủ." Lý Trăn và Tạ Thiều, Tạ Hộ đều biết mặt nhau, dù Tạ Hành giới thiệu cũng biết, hôm nay để Tạ Hành giới thiệu như vậy, để cho người ngoài nghe vào, giống như gần gũi lắm , xưa nay ôn hòa, tuy rằng bị người ta ra vẻ phách lối, chỉ nhìn lướt qua Tạ Hành, cũng gì.

      Tạ Hành giới thiệu, ngay cả Tạ Thiều cũng khó bình tĩnh , nhìn Tạ Hành như nhìn thấy quái, bộc lộ ra, tới trước mặt Lý Trăn, chấp tay hành lễ : "Xuân sơn huynh, lâu gặp ."

      Lý Trăn cũng đáp lễ với Tạ Thiều: "Duy Trinh huynh, vẫn khỏe chứ." Quay đầu nhìn thoáng qua ánh mắt yên tĩnh của Tạ Hộ, gật gật đầu nhìn nàng: "Ngũ nương khỏe."

      Tạ Hộ nhìn gương mặt gần trong gang tấc, trong lòng chẳng mảy may rung động gì, nhìn cười ngọt ngào, hai tay đặt trước bụng, hành lễ với rồi thản nhiên : "Xuân Sơn công tử khỏe."

      Lý Trăn thấy vẻ mặt nàng như cũ, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ngày đông dưới ánh mặt trời càng lộ vẻ thanh nhã, chiếc mũi tinh xảo đỏ lên vì lạnh, ngây thơ đáng , đôi mắt đen bóng, lông mi nàng vừa dài vừa cong đẹp, lúc nàng chớp chớp mắt như bướm bay lượn, khuôn mặt trắng nõn mịn màng như hoa đào nở ngày xuân, trong lòng cảm thấy kỳ quái, từ trước gặp Tạ Tiểu Ngũ, vẫn chưa bao giờ nhận ra nàng lại xinh đẹp tao nhã như vậy, bây giờ lại có chút ngẩn người .

      Tạ Hành nhìn vẻ mặt của , thầm cắn môi dưới, lúc này mới tiến lên chắn giữa hai người, :

      "Xuân Sơn công tử tài học kinh người, tỷ vừa mới đàn khúc, có chỗ hiểu muốn thỉnh giáo huynh ấy, ngũ muội muội có muốn hỏi về tài đánh đàn của Xuân Sơn công tử? Huynh ấy rất lợi hại, cái gì cũng biết.”

      Tạ Hộ nhìn Tạ Hành, cố gắng nhịn cười, bộ dáng này giống như lúc nàng còn bé thấy Lý Trăn, cho nữ nhân nào bên cạnh Lý Trăn, cho Lý Trăn nhìn nữ nhân khác.

      Kiếp này Tạ Hộ muốn liên quan tới hai vị này, Lý Trăn thích Tạ Hành vậy để cho thích , dù sao nàng cũng muốn chui vào hũ mật nữa, bản thân còn chưa được ăn , ngược lại chân lún sâu xuống bùn, đau khổ thể tả .

      Ngây thơ cười cười, nhìn bọn họ : "Xuân Sơn công tử quả là lợi hại , chỉ tiếc rằng muội đối với cầm có hứng thú, ngược lại rất thích thêu hoa, Xuân Sơn công tử biết sao? Nếu huynh biết chỉ bảo cho muội với."

      Tạ Hành kỳ quái nhìn Tạ Hộ, nhàng thở ra, lại cảm thấy nàng quá thất lễ, Lý Trăn ngược lại giận, nghe ra trong lời của Tạ Hộ có ý châm chọc, ung dung :

      "Thêu hoa ta biết, sợ giúp được Ngũ nương rồi. Duy Trinh huynh, lần tới chúng ta cùng nhau uống trà luận thơ, hôm nay ta thể ở lâu ."

      "Mời Xuân Sơn huynh."

      Lý Trăn cũng phải khách nhân do Tạ Thiều mời, Tạ Thiều cũng muốn ở lâu, thấy Tạ Trọng và Tạ Triều tiễn những học sinh kia xong, cũng kéo Tạ Hộ trở về phủ, hề tiếp xúc cùng đại phòng, tam phòng.

      Trong lòng còn nghẹn cỗ tử khí, Tạ Tân tuy rằng thành thân, hơn nữa gả cho người đó tệ, nhưng điều này cũng có nghĩa nguyện ý để người bên cạnh bị người bên ngoài tính kế, lúc này nếu phải phụ thân giải quyết nhanh chóng, khiến cho tam phòng Tôn thị đạt được, muốn đem Tạ Tân gả cho lão già hơn 50 tuổi, chỉ sợ nhị phòng bọn họ sau này đừng nghĩ muốn ngẩng đầu lên làm người .

      Như Tạ Cận , món nợ này, bọn họ nhớ kỹ, ngày nào đó đòi lại cho bằng được.

      ---
      Chú thích :

      *mười dặm hồng trang : Mười dặm hồng trang ý tả cảnh tượng rước dâu linh đình, hồi môn đỏ cả con đường (nguồn gg)

      *học trò : cách gọi của thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài

      *tiểu di tử : em vợ

      *tiểu cữu tử : em trai vợ
      Last edited: 25/11/15
      duyenktn1, Hương Thảo, vvanh15 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 29 tình cờ gặp được

      Mùng chín tháng hai mỗi năm bắt đầu kỳ thi đầu vào sau khi thi hương năm thứ hai cử hành thi hội, chia ra 3 đợt, mùng 9 đợt đầu, đợt hai ngày 12, đợt cuối ngày 15, tuy được chia làm 3 đợt nhưng vẫn rất đông đảo người thi, tháng này, trong nhà ai có con trai thi đều rất hồi hộp, hy vọng con cái mình đỗ đạt, trong nhà có người đỗ xem như được tổ tiên phù hộ , tham gia thi đình tiếp, chỉ cần phải thời vận xấu, tối thiểu cũng có thể đỗ tiến sĩ, vậy cũng đủ vinh hiển cho cả nhà, nếu vận khí tốt hơn nữa, đạt Nhất Giáp*, quan tâm thứ tự thế nào, cũng có thể lưu danh trong sử sách.

      Lần thi này, Tạ gia có người nào tham gia, mặc dù đại công tử Tạ Trọng học ở học đường Đông Lăng, chỉ tiếc kết quả thi hương tốt, chưa được vào bảng, có tư cách tham gia thi hội, đừng chi là nhị công tử Tạ Thiều và tam công tử Tạ Triều thi tú tài còn chưa đỗ.

      Cho nên, những ngày gần đây Hầu phủ cũng cần phải chuẩn bị gì cả, năm yên bình.

      Nháy mắt cái tới tháng 2 tiết Thanh Long.

      Tạ Hộ bị Vân thị gọi dậy sớm, đến chủ viện cùng mọi người rang đậu, đậu Hạt tử này còn được gọi là vuốt bò cạp, ngâm nước muối xong rồi xào lên, vỏ đậu nứt ra thêm đường vào, là ăn vuốt bò cạp, năm bị bò cạp cắn.

      Tuy là Hầu phủ, nhưng những nghi thức giống như vậy cũng ít .

      Phần lớn chuyện trong phủ do nhóm tức phụ làm, Tạ Hộ cùng lắm chỉ giúp 1 tay, sau đó hưởng thụ chút thành quả lao động, ai cũng muốn để tiểu nương động tay.

      Tạ Hộ ăn vuốt bò cạp xong, muốn trở về phòng luyện chữ, bị Tạ Thiều gọi lại, Tạ Hộ hôm nay mặc thân váy màu vàng tơ nhiều nếp gấp tán hoa, vừa quay đầu lại giống như đóa hoa mềm mại, thuần khiết đẹp đẽ, làm cho Tạ Thiều cũng khó tránh khỏi sinh ra cảm giác bận tâm, muội muội xinh đẹp quá mức, tương lai phải làm sao bây giờ! Nhị phòng bọn họ thế yếu, nương xinh đẹp, cũng phải là chuyện tốt. Nhìn Tạ Tân là biết. Nhiều con cóc muốn ăn thịt thiên nga.

      "Hôm nay bên phố Khúc Dương có chợ phiên, rất náo nhiệt, muội có muốn xem ?"

      Tạ Thiều Khúc Dương là phố trước cổng viện Quốc Tử Giám, hơn nửa học đường trong kinh thành đều tập trung tại phố Khúc Dương, nếu ở chỗ khác có chợ phiên, Tạ Hộ có hứng thú, nhưng phố Khúc Dương lại khác, chung quanh đều là học đường, trong chợ phiên tất nhiên thiếu sách hay, bởi vậy Tạ Thiều vừa , Tạ Hộ cũng đáp ứng.

      Xin phép Vân thị tiếng xong, Vân thị dặn dò Tạ Thiều dẫn muội muội, lúc này mới đồng ý cho bọn họ ra cửa.

      Tạ Thiều và Tạ Hộ vòng qua Phúc Nguyên lâu kiểm tra tình hình trước, nay chưởng quỹ Phúc Nguyên lâu là Tạ Thiều dùng rất nhiều bạc để mời về, có mấy chục năm kinh nghiệm quản lý tửu lâu, chính cũng kinh doanh tửu lâu, sau này lớn tuổi, muốn tiếp tục gánh vác nữa, kiếm lại số vốn ban đầu rồi đóng cửa tửu lâu, lúc này Tạ Thiều mời xuống núi, quả tiền vốn cũng vơi nhiều, lão chưởng quỹ nay chỉ phụ trách quản lý trong tửu lâu, những chuyện khác phần lớn vẫn do Tạ Thiều lo, về phần sổ sách, chưởng quỹ phải lo, do Tạ Thiều chỉ định người khác làm, mỗi buổi tối kiểm tra đối chiếu nhập sổ, ngày hôm sau lại đem đến Hầu phủ cho Tạ Hộ xem qua.

      Tửu lâu buôn bán khá tốt, mặc dù mới mở, danh tiếng cũng chưa lan xa, nhưng nhờ trang trí đẹp nên được mọi người thích, khen ngợi. Tạ Thiều gần đây suy tính để Phúc Nguyên Lâu nổi tiếng, để mọi người nhớ kỹ Phúc Nguyên Lâu.

      Sau khi xem xét tửu lâu xong, Tạ Thiều đúng hẹn mang theo Tạ Hộ đến phố Khúc Dương, hôm nay chỉ thấy đầu người chuyển động, cực kỳ náo nhiệt, chợ phiên giống những chợ rao bán hàng thông thường, mọi người đều chuyện bằng đồ vật, bởi vì chung quanh đây học đường rất nhiều, người đọc sách ý thức cũng khác, tự nhiên biết phân biệt ràng, cho nên, người bán hàng cần thiết khuếch trương, quầy hàng nào cũng thiếu khách đến xem.

      Tạ Hộ xác định mục tiêu là dạo thư quán, khoan hãy , gần Khúc Dương phố Tạ Hộ cũng dễ dàng tìm thấy mấy bản sách hiếm thấy, Tạ Thiều nhìn sách trong tay Tạ Hộ, lại khiến hiểu thêm về muội muội này, tất cả đều là văn bát cổ, vẻ nho nhã khiến nhìn thấy mà đau đầu, nếu là , thà rằng mua tập tranh cũng muốn mua văn bát cổ này , nhưng muội muội rất thích, Tạ Thiều cũng đành phải làm nghĩa vụ của người ca ca, ngoan ngoãn theo ở phía sau trả tiền.

      dạo chừng hơn canh giờ, lúc này đến ngã tư, Tạ Thiều khéo léo nhắc nhở Tạ Hộ có muốn nghỉ chân hay , ai biết nương nàng lại rất hào hứng, luyến tiếc muốn tiếp, kiên trì phải hết mới được, Tạ Thiều đau khổ, hối hận lúc nãy mang theo gã sai vặt, cho nên mới bất đắc dĩ trở thành sai vặt của nàng.

      Đột nhiên nhìn lướt qua, Tạ Thiều vui vẻ muốn nhảy dựng lên, mà thực tế nhảy lên, đem sách của Tạ Hộ kẹp dưới nách, sau đó liền vẫy tay, la lớn:

      "Yến Tuy huynh!"

      Tạ Hộ nghe Tạ Thiều đột nhiên mở miệng gọi ba chữ kia, trong lòng căng thẳng, theo bản năng đứng thẳng người lên, chậm rãi quay đầu lại, quả thực nhìn thấy người đáng đứng trước quầy hàng bảng chữ mẫu*, cao to như tùng, tuấn lãng bất phàm, Thẩm đại công tử.

      hôm nay mặc trường sam có lá phong viền màu bạc, cực kỳ tuấn nhã, nổi bật giữa bao người, gương mặt như tranh vẽ, khí phách trời sinh cao quý, chỉ đứng cũng đủ khiến cảnh vật chung quanh mờ nhạt, khiến những người xung quanh trở nên ảm đạm thất sắc.

      mặt Thẩm Hấp luôn có biểu tình thản nhiên, cùng người khác chuyện cũng chưa từng thấy nổi giận, giống như thế gian này có chuyện gì khiến phải kích động, có lẽ đây chính là điểm đặc biệt của , vì vậy sau này thân phận của mới đứng ở vị trí độc kia, vậy cả người Thẩm Hấp giống như cách ly khỏi thế tục, thanh cao kiệt ngạo giống người phàm. Chính vì tính cách này, người gặp qua người đều tự động biến thành côn trùng, dù trẻ hay già cũng đều bị thu hút, mê muội vẻ thanh cao xa cách của , cho dù cùng người ta 1 câu cũng làm cho người ta cảm giác như lên chín tầng mây rồi, có thể cùng 2 câu cũng có thể gật gù đắc ý.

      Tạ Thiều gọi , Thẩm Hấp cũng nhìn qua bọn họ , có lên tiếng trả lời, chỉ khoát tay biểu thị thấy bọn họ , Tạ Thiều như nhặt được đại xá, lôi kéo Tạ Hộ còn chọn mua 1 bộ sách, tới trước mặt Thẩm Hấp, Tạ Thiều hào hứng thấy thần tượng của mình, đem sách của Tạ Hộ để ở bên, chắp tay hành lễ, Tạ Hộ thấy như vậy, thầm phê phán Tạ Thiều cẩn trọng, chính mình cũng vội vàng hành lễ với Thẩm Hấp, giọng mềm mại truyền ra:

      "Thẩm công tử khỏe."

      "Duy Trinh huynh, ngũ nương quá lễ."

      Thẩm Hấp đáp lễ Tạ Thiều, Tạ Thiều vui sướng đứng ở bên cạnh bắt chuyện, Thẩm Hấp từ tốn cùng chuyện, ánh mắt lại nhìn lướt qua Tạ Hộ cúi đầu đứng thẳng bên, nàng hôm nay mặc y phục màu vàng tơ, da nàng rất trắng nên màu vàng lại càng nổi bật làn da của nàng, cảm thấy cẩm thạch cũng sáng bóng, óng ánh như nàng, còn tuổi, sinh ra cảm giác như hoa lan chốn sơn cốc, khiến người ta cảm thấy tươi mát thoát tục, chỉ mới mấy tháng gặp, ngũ quan lại tinh xảo xinh đẹp hơn rất nhiều, nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng nên lời, đột nhiên có chút hy vọng, phải chi được hưởng thụ cảm giác đôi mắt xinh đẹp này đánh giá chính mình.

      Tạ Thiều chỉ cảm thấy gặp Thẩm Hấp khiến thoát khỏi số phận làm sai vặt, mừng rỡ trong lòng, phá lệ nhiệt tình với Thẩm Hấp, bởi gần đây mới mở cửa hàng, quả có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Thẩm Hấp, liền chỉ vào trà lâu cách đó xa :

      "Hẹn gặp bằng tình cờ gặp được, biển người mênh mông chúng ta có thể gặp gỡ, đây chính là duyên phận, kính xin Yến Tuy huynh cho tiểu đệ chút mặt mũi, nơi đó do ta làm ông chủ, uống chén trà có được ?"

      Tạ Hộ quả thực muốn nắm đầu Tạ Thiều, biết tiết chế bản thân, người nào cũng dám đề nghị như vậy cũng sớm biết mình chết thế nào, len lén nhìn thoáng qua vẻ mặt Thẩm Hấp, nghĩ tới lại nhìn nàng, trong lòng run sợ, cúi đầu thấp hơn, dám cử động bước, mà thực tế, trời biết nàng tại có bao nhiêu thấp thỏm, chủ tử ở trước mặt, nếu quỳ chuyện nàng còn chịu được, cố tình đứng còn gần như vậy, muốn dọa chết người mà. Tạ Hộ nhớ tới kiếp trước, có cung nữ hầu hạ đứng quá gần chủ tử, ngửi được mùi tốt, cho người kéo ra ngoài đánh chết, đây cũng là án tử hình oan uổng nhất của cung nữ hầu hạ ngự tiền.

      "Cũng được, cung kính bằng tuân mệnh, đa tạ Duy Trinh huynh ."

      Thẩm Hấp hiền hòa trả lời, chỉ khiến Tạ Hộ sợ ngây người, ngay cả Tạ Thiều cũng nghĩ thuận lợi như vậy, sớm biết Thẩm Hấp lạnh nhạt, hơn nữa cũng tiếp xúc qua, thái độ rất khó đoán , chuẩn bị sẵn tinh thần Thẩm Hấp từ chối, nhưng nghĩ tới, pho tượng Phật đột nhiên mở mắt đáp ứng lời mời của người trần, như vậy có nên vui mừng hay .

      cho cùng người mời là ca ca xui xẻo của mình, Tạ Hộ đáy lòng có 1000 lần tình nguyện cũng thể , kiên trì theo phía sau bọn họ, vào trà lâu, tiểu nhị lập tức nghênh đón, Tạ Thiều muốn gian phòng, nhưng khéo hôm nay phố Khúc Dương có chợ phiên, khách nhân nhiều hơn ngày thường gấp mấy lần, những gian phòng sớm bị người khác giành .

      Tạ Thiều khổ sở nhìn nhìn Thẩm Hấp, cứ tưởng rằng Thẩm đại công tử tức giận, ai biết chỉ ung dung câu: " sao."

      Ý tứ sao này, chính là công tử ngại hạ mình ngồi cùng các ngươi trong đại sảnh.

      Được rồi, nếu trích tiên ngại, phàm nhân bọn họ sao lại để ý, thực tế, trong lòng Tạ Thiều là vạn cái đồng ý, nơi này là phố Khúc Dương, khắp nơi đều là tài tử giai nhân lui đến, khiến cho mọi người nhìn xem, Tạ Thiều cũng có thể quen biết với Thẩm đại lang, cho dù là làm nền, cũng vui vẻ chịu đựng, tam sinh hữu hạnh*!

      Tạ Hộ chán ghét nhìn vẻ ra oai của Tạ Thiều, biết người ca ca này trong lòng suy nghĩ gì, đầu đầy hắc tuyến cũng thể bày tỏ nội tâm Tạ Hộ còn lời gì để .

      Hôm nay hoàng lịch nhất định viết thích hợp ra cửa! Phải, nhất định là như vậy !

      ---
      Chú thích :

      *bảng chữ mẫu : bản in khắc đá, in khắc gỗ hoặc chụp chữ của các nhà thư pháp để làm mẫu luyện viết chữ

      *Nhất Giáp : 8 người đỗ Đệ nhất giáp Tiến sĩ (2 Trạng nguyên, 2 Nhất giáp, 3 Bảng nhãn và 1 Thám hoa)

      *tam sinh hữu hạnh : vận may ba kiếp
      Last edited: 25/11/15
      Winter, Aliren, duyenktn120 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 30 uống trà, chuyện

      Tạ thiệu trước bước, kéo ghế dựa mời Thẩm Hấp ngồi xuống, bộ dạng lăng xăng như chó quanh chủ khiến Tạ Hộ đỏ mặt, Thẩm Hấp ngồi xuống,Tạ Thiều cũng quên kéo ghế cho Tạ Hộ ngồi, Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp ngồi đối diện mình, có chút lắp bắp, vẫn thể nào có dũng khí cùng chủ tử cùng ngồi cùng ăn, đừng chi là ngồi đối diện với nhau.

      Hơi mất tự nhiên chút, vừa vặn tiểu nhị tiến lên hỏi trà, Tạ Thiều do dự nửa ngày cũng thể quyết định, Tạ Hộ tiến lên, nhận lấy trà đơn trong tay tiểu nhị, : "Mang ta xem lá trà."

      Trà lâu Thư Hương chuyên mua trà, bán trà, bởi vậy trước giờ khá thoải mái cho khách nhân tự mình chọn lá trà, Tạ Hộ cũng phải lần đầu tiên muốn tự mình chọn lá trà, tiểu nhị cũng là người hòa nhã , thấy vị nương này tuy tuổi, nhưng mỗi cử chỉ đều mang vẻ tiểu thư khuê các, lại xinh đẹp, thuần khiết như vậy, làm sao dám chậm trễ, dẫn Tạ Hộ .

      Tạ Thiều rầu rĩ chuyện đãi trà, hề biết gì về trà, nếu chọn sai trà cũng phải chuyện hay ho gì, nay Tạ Hộ tiếp nhận chuyện này, mặc kệ nàng gọi trà ngon hay dở đều giúp Tạ Thiều thoát khỏi rắc rối.

      Vẻ mặt ung dung nhìn Thẩm Hấp cười cười, : "Yến Tuy huynh có chỗ biết, đừng nhìn muội muội ta còn , ra muội ấy hiểu biết rất nhiều, ta biết nhiều về trà nên để muội ấy chọn."

      Thẩm Hấp nhếch môi cười, tâm tình vui vẻ, : "Lệnh muội rất đa tài."

      Tạ Thiều ngượng ngùng xoa đầu cười: "Muội ấy từ là con mọt sách, từ khi biết chữ cả ngày đêm đều ôm đống sách, mẫu thân ta lúc nào cũng muội ấy thể thi Trạng Nguyên, khổ cực đọc nhiều làm gì, khuyên như thế nào muội ấy cũng nghe, tuy còn tuổi, học vấn lại hơn ta rất nhiều, hiểu biết cũng nhiều hơn ta, khiến ta xấu hổ."

      Nghe Tạ Thiều hết sức khen ngợi muội muội mình, Thẩm Hấp cũng lời nào, cứ im lặng nghe, đến cuối cùng ngược lại Tạ Thiều thể nào biết xấu hổ .

      Đúng lúc, Tạ Hộ chọn trà trở về, theo phía sau tiểu nhị cầm trà cụ, Tạ Hộ bảo bọn họ đem khay trà, bình trà, ấm trà, tách trà có nắp, chén trà, sen trà, chén nước, đợi bọn họ đặt mọi thứ xuống bàn xong, nàng tự mình biểu diễn trà nghệ.

      Nâng lên, đóng lại, chuyển, nghe thấy, khói bốc lên, loạt động tác đẹp mắt vừa xong, ba ly trà thơm được rót đầy, chỉ thấy trà màu da cam, trong veo, có chút đỏ trộn lại, cuối cùng hòa quyện thành màu đồng sáng ngời.

      Tạ Hộ dùng cử chỉ mời hai người, lời nào, rồi lui sang bên, Tạ Thiều mời Thẩm Hấp trước, Thẩm Hấp cũng chối từ, liền cầm ly, trước nhìn sau bình phẩm, chỉ thấy nước vào miệng đậm đà, mềm mại, đắng chát, vị trà kéo dài, có chút vị ngọt, để lại dư ở lưỡi, mùi thơm mát trong miệng.

      Thẩm Hấp uống ngụm xong, liền biết là trà hảo hạng, kinh ngạc nhìn Tạ Hộ, chỉ thấy nàng quan sát, điệu bộ trang nghiêm cẩn thận thưởng thức trà trong tay, tuy còn nhưng toàn thân có cỗ khí chất thuần khiết thể xâm phạm, lộ ra vẻ trong veo tươi mát, nhan sắc thanh nhã, xinh đẹp mềm mại, ngũ quan tinh xảo nên lời, mỗi biểu tình đều động lòng người, dung mạo mỗi phần chia ra đều xinh đẹp, thiếu phần lại nhạt nhẽo, rất hợp với hai chữ ‘Khuynh thành’.

      Ba người lần lượt thử trà, Tạ Thiều mím môi nhìn về phía Thẩm Hấp, chỉ thấy Thẩm Hấp uống từng ngụm trà đến khi cạn ly, đây coi như là phần thưởng lớn nhất với người pha trà, lúc này mới buông chung trà trong tay, nhìn Tạ Hộ mỉm cười gật đầu:

      "Trà ngon."

      Tạ Thiều cũng tán đồng với , tuy phân biệt đâu là trà ngon, chỉ có điều bộ dạng lúc nãy của muội muội rất xinh đẹp, khiến biết mở miệng thế nào, chờ đợi bọn họ mở miệng trước, nghe Thẩm Hấp đánh giá xong, mới cười tiếp lời :

      "Quả nhiên là trà ngon. Ngay cả ta là người thường uống trà cũng cảm thấy trà ngon."

      Thẩm Hấp đáp lại lời của Tạ Thiều, bên môi tràn ra ý cười nhàn nhạt, thoáng chốc như gió mát nơi rừng trúc thổi tới, cây mai ven đường lay động, nghiêm trang, quang đãng, lại so được vẻ thanh cao như ngọc của .

      Tạ Hộ cười cười nhìn Tạ Thiều và Thẩm Hấp, ánh mắt nhìn thoáng qua Tạ Thiều rồi thu hồi ánh mắt, gì thêm.

      Thẩm Hấp thấy gương mặt nàng như tranh vẽ, biểu tình sinh động, bộ dạng uống trà như tranh vẽ đá, nháy mắt cái, ánh mắt linh động nhìn Tạ Thiều tán dương, giống tiểu tiên nữ trong bức họa đột nhiên thức tỉnh, ngây thơ nhưng đầy thông minh giảo hoạt, tuy chỉ chớp mắt cái cũng khiến Thẩm Hấp cảm thán lâu, phá lệ phát ra ý nghĩ, nếu ánh mắt kia dừng ở người mình biết thế nào.

      Tạ Thiều nhận ra ánh mắt của Tạ Hộ, mặt ngây ngốc tán thưởng trà với Thẩm Hấp, Thẩm Hấp cũng rất nhẫn nại, ngồi nghe Tạ Thiều hời hợt chuyện, Tạ Hộ quen co đầu rút cổ, dám náo động trước mặt chủ tử, dù sao nàng cũng dám mở miệng , Thẩm Hấp cũng lời nào, bàn, chỉ có mình Tạ Thiều liến thoắng suốt.

      Thẩm Hấp thấy cao hứng, cũng muốn ngắt lời , duỗi tay chuẩn bị lấy ly trà, nhưng chợt nhớ tới lúc nãy uống xong, ánh mắt mới liếc đến cái bình trà, chỉ thấy thân ảnh nhanh chóng, Tạ Hộ sớm đứng lên, tới bên cạnh , thay châm trà nóng, động tác thành thạo như nước chảy mây trôi, giống như châm trà rót nước cho là kỹ năng trời sinh của nàng.

      Tạ Thiều thấy Tạ Hộ nhổm dậy châm trà cho Thẩm Hấp, cũng cảm thấy có gì lạ, cho rằng Tạ Hộ thay Thẩm Hấp châm trà, tiếp đến châm cho , nhưng Tạ Thiều giơ cốc lên, nha đầu kia phát , lại quy củ trở về chỗ ngồi, động tác lưu loát nhanh nhẹn, bình tĩnh ngồi yên vững vàng như núi Thái Sơn, giống như người vừa lúc nãy châm trà phải nàng.

      Xú nha đầu, xem trong mắt !

      oán thầm trong lòng, đột nhiên phía sau truyền đến giọng ‘vui vẻ’:

      "Nhị ca ca, ngũ muội muội, các người cũng ở đây sao."

      Tạ Thiều cùng Tạ Hộ nhìn lại, chỉ thấy Tạ Hành cùng Tạ Ngọc vào trà lâu, phía sau còn có mấy người mặc y phục học sinh của học đường Đông Lăng, trong đó bao gồm Tạ Trọng và Tạ Triều, còn có 2 người quen biết, cuối cùng phải Xuân Sơn công tử Lý Trăn hay u buồn tuấn nhã là ai?

      Tạ Hành nhìn thấy Tạ Hộ, như nhìn thấy người thân ruột thịt, hưng phấn chạy tới, khoác lên tay Tạ Hộ, giọng điệu nũng nịu hiềm nghi, :

      "Ngũ muội muội, sáng sớm ta muốn gọi muội chơi, nhưng muội lại ở trong viện, ta đành phải cùng tứ muội muội , vừa vặn ở đường gặp đại ca ca cùng tam ca ca, quả nhiên khéo, đến cùng chúng ta vẫn gặp được."

      Tạ Hộ nghe Tạ Hành , da đầu run lên, đảo qua đám người, nhìn thấy Lý Trăn nhìn về phía các nàng, Tạ Hộ hiểu ra, trong miệng đáp:

      "Sáng sớm mọi người đều bị gọi lên chủ viện xào đậu , gặp mọi người muội cũng buồn bực mà."

      lòng , Tạ Hộ và Tạ Hành có thù hận, kiếp trước mặc dù nàng si mê Lý Trăn có kết quả, nhưng cũng mặc kệ chuyện Tạ Hành, mọi người đều có nguyên nhân của mình, Lý Trăn thích nàng, nàng cũng thể hoàn toàn trách Tạ Hành, kiếp trước Tạ Hành đối với nàng được tốt lắm, nhưng nàng cũng đối xử với Tạ Hành khá hơn bao nhiêu, hai người cuối cùng đều chết , có ai thắng ai thua.

      Kiếp trước nàng mù quáng nghĩ rằng Tạ Hành cướp hết mọi thứ của nàng, luôn nghĩ nếu Tạ Hành chết chắc chắn Lý Trăn nàng. Ôm suy nghĩ ảo tưởng nhiều năm, đem tất cả những hận ý đổ lỗi cho Tạ Hành, quả thực oan uổng nàng ta, đợi đến khi Tạ Hành chết rồi, Tạ Hộ bị Lý Trăn giết chết, nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ, dứt khoát bỏ ý nghĩ kia.

      Mà từ lúc nàng từ bỏ ý nghĩ với Lý Trăn, tuy quý mến Tạ Hành, nhưng cũng phân thắng bại với nàng ta như trước đây, dù nàng ta muốn gây khó dễ miễn để nàng gánh vác hậu quả, chỉ cần phạm đến người nàng, nàng cũng cùng nàng ta xé rách mặt là được.

      Tạ Hành thấy nàng thức thời có vẻ rất hài lòng, các học sinh ở học đường Đông Lăng vào trà lâu, trò chuyện bỗng có người kinh ngạc kêu lên:

      "Đây phải là... Yến Tuy huynh sao?"

      Lời vừa ra, mọi người mới nhìn thấy Thẩm Hấp ngồi bên phải Tạ Thiều, ào ào tiến lên làm lễ, Thẩm Hấp đứng lên cùng mọi người đáp lễ vấn an, hai ba câu xong bảo chủ quán chuẩn bị thêm bàn , mấy học sinh kia dù gì cũng muốn ngồi cùng bàn tâm tình với Thẩm Hấp.

      Lý Trăn tới phía trước, nhìn Tạ Thiều và Thẩm Hấp chắp tay hành lễ: "Duy Trinh, Yến Tuy huynh, làm phiền. Ngũ nương cũng vậy."

      xong, Lý Trăn cũng gật gật đầu với Tạ Hộ, Tạ Hộ ung dung đáp lễ rồi ngồi xuống, nàng đáng thương bị Tạ Hành cùng Tạ Ngọc kẹp ở bên trong, có chút được tự nhiên.

      Tạ Thiều cười: "Xuân sơn huynh quá lời , mau mời ngồi. Thường ngày cũng mời được, hôm nay do tiểu đệ làm ông chủ, mời mọi người uống chén trà, mong chúng huynh nể mặt."

      Tạ Thiều là người phoáng khoáng, tuy học vấn giỏi, nhưng chuyện làm việc đều rất đáng tin cậy, rất dễ dàng khiến người ta có ấn tượng tốt, mọi người cũng ào ào giơ tay nói cảm tạ, Tạ Trọng và Tạ Triều liếc nhau, đều cảm thấy Tạ Thiều tiểu tử này quá lỗ mãng, những người này đều do bọn họ mời tới, nay lại cho được cái nhân tình, quyết định trước đè xuống cùng tranh đấu, sau này hãy .

      bàn có sẵn trà cụ cùng lá trà, nhiệm vụ tự nhiên là giao cho Tạ Hộ - người vừa biểu diễn trà nghệ, tràn đầy kinh nghiệm.

      Tạ Hộ thầm cười khổ, ca ca nàng sợ để nàng ôm đồm nhiều việc, để chủ tử pha trà, ngàn vạn lần đồng ý , đây là vinh hạnh tổ tiên, nhưng pha trà cho nhiều người như vậy, khiến khí chất của nàng giảm , nhưng tên cung, bắn được, nhiều ánh mắt nhìn như vậy, nàng thể từ chối, làm cũng được, nếu muốn làm, vậy nhất định phải làm xong, đây là mục đích của Tạ Hộ, cũng là bí quyết hầu hạ chủ tử kiếp trước —— ít, làm nhiều, làm tốt mọi chuyện!

      phen động tác thuần thục ưu nhã khiến tài tử giai nhân cả bàn nhìn chớp mắt, chỉ cảm thấy nương trước mắt này toàn thân lộ ra vẻ thú vị, sâu xa hơn cả vị trà, mỗi động tác đều đẹp mắt, khiến người ta luyến tiếc muốn dời mắt.

      Vén tay áo châm trà, kết thúc động tác, như cũ lời nào, đưa tay mời mọi người, mọi người cầm chung trà, đều là người hiểu trà, người kia hiểu về trà, lúc này nhìn loạt động tác ưu nhã cũng khỏi sinh ra ba phần nhã hứng, tùy mọi người cùng bình phẩm trà.

      Lý Trăn giơ cốc trà lên đầu tiên là khẽ ngửi, chỉ thấy hương trà hợp lòng người, dường như còn ngửi được mùi thơm của trái cây, uống qua ngụm chỉ thấy đậm đà, tự chủ được than tiếng:

      "Trà ngon. Quả là trà hảo hạng." Lại uống ngụm, dư vị còn đọng lại, vẫn cảm giác được hương thơm kéo dài.

      " nghĩ tới có thể uống được trà ngon như vậy." Lý Trăn nhìn về phía Tạ Thiều, gật đầu : "Khiến Duy Trinh huynh tốn kém rồi."

      Tạ Thiều thấy cảm tạ, khó hiểu, xua tay : "Ai, cái gì tốn kém chứ, ly trà thôi mà."

      Lý Trăn nghe vậy cũng gì thêm, cúi đầu tiếp tục thưởng thức trà. Uống ngụm xong, ánh mắt nâng lên, nhìn về phía người pha trà, trong lòng ngạc nhiên ngừng, tiểu nương 12 tuổi, lại có tài trà nghệ như vậy, khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa .
      Last edited: 25/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000

      ☆,Chương 31 đỗ Trạng Nguyên

      Mọi người vừa uống trà vừa bàn luận về chuyện thi hội đầu tháng 9, đa phần là đoán đề tài và chủ khảo, sau đó lại trở về suy đoán những người có khả năng ở đầu bảng, trong đó có thư sinh họ Vương :

      "Chuyện đỗ nhất giáp còn cần phải đoán sao? Tất nhiên là cuộc thi giữa Yến Tuy huynh và Xuân Sơn huynh rồi."

      Thẩm Hấp bưng chén trà gì, khóe miệng khẽ nhếch cười. Lý Trăn cũng thản nhiên, nhìn chằm chằm hạt trà màu cam trong tay, Tạ Hộ nhìn qua Thẩm Hấp, kiếp trước nàng vì lý do gì Thẩm Hấp thi đỗ Trạng Nguyên.

      Nếu là đích trưởng tử của Định quốc công phủ bàn đến, nhưng lại phải, có đỗ Trạng Nguyên cũng chẳng được gì. Kiếp trước tuy đỗ Trạng Nguyên, nhưng trong vòng năm năm có tiếp nhận bất kỳ chức vụ gì, cái danh đỗ Trạng Nguyên bị bỏ sang bên, đến năm thứ sáu Bộ Binh mới bắt đầu thi hành.

      Mà Lý Trăn lại khác hoàn toàn, tuy rằng chỉ đỗ Thám Hoa, thời gian khoảng mùa hè năm nay, được đến Hàn Lâm viện để soạn sách, dựa theo lệ thường của Yến quốc, người biên soạn ở Hàn Lâm viện phải đỗ Trạng Nguyên mới được phong chức, Bảng Nhãn và Thám Hoa cũng là người biên soạn.

      Tuy rằng bên là quan lục phẩm, bên là quan thất phẩm, nhưng chuyện quan trường, có vài người phải mất vài năm, thậm chí mười mấy năm, hai mươi mấy năm mới có thể tăng lên bậc. Lý Trăn vừa vào được tiếp nhận chức quan lục phẩm, tuy chỉ là chức quan, nhưng có thể thấy Thiên Hòa Đế rất xem trọng vị Thám Hoa lang này.

      Tạ Hành thấy Tạ Hộ chỉ vùi đầu uống trà, cũng còn ánh mắt si mê nhìn Lý Trăn như trước, hoặc lộ ra bất cứ biểu nào.

      Nàng ta nhìn về phía Lý Trăn, sau đó vụng trộm liếc Thẩm Hấp cao quý bên cạnh Tạ Thiều, rồi lại liếc nhìn Lý Trăn u buồn, hai dung mạo khó phân cao thấp. Nhưng xét về khí chất Thẩm Hấp lại hơn rất nhiều, lại liếc nhìn Tạ Hộ, Tạ Hành bỗng đăm chiêu suy nghĩ, lẽ nha đầu này thay đổi đối tượng trong lòng rồi.

      Tạ Hộ cảm giác được Tạ Hành nhìn mình, nghiêng đầu qua nhìn nàng ta cái, ánh mắt thông suốt, mang ý cười, trong lòng Tạ Hành rùng mình, chỉ cảm thấy cả người được tự nhiên.

      Từ sau khi Tạ Hộ bệnh nặng hoàn toàn thay đổi, nhìn người như cười như , phảng phất vẻ hiểu hết mọi chuyện. Chính vì điều này khiến Tạ Hành rất bất an, trước đây nàng ta vẫn hay cho nàng là người ngốc nghếch đột nhiên bây giờ ngốc nữa.

      Nàng ta cứ nghĩ Tạ Hộ giống như những người khác, thầm tính kế trả thù chuyện nàng ta khi dễ nàng trước đây. Tuy nhiên kẻ ngốc này lại muốn ngả bài với nàng ta, trả thù nàng ta, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ngoài mặt còn khách khí với nàng ta, chính điều này khiến nàng ta cảm thấy rất sợ hãi biết trong lòng nàng nghĩ cái gì. Có thể nào lúc đầu trong lòng so đo nhưng ra vẫn chờ đợi cơ hội mà thôi, Tạ Hành chắc chắn như vậy. Đột nhiên nàng ta thấy Tạ Hộ giơ cái siêu tinh xảo lên cười hỏi :

      "Tam tỷ tỷ, còn muốn uống trà sao?"

      "..."

      Giọng nhàng càng khiến cho nàng ta biết làm thế nào, thà Tạ Hộ vẫn như trước đây, tính tình kiêu ngạo, đối với người nào cũng khách khí, mặc dù chán ghét, nhưng ít nhất có thể hiểu mọi chuyện trong lòng bàn tay.

      Còn bây giờ, mặc kệ nàng ta thăm dò thế nào, nàng đều có vẻ có việc gì mà phối hợp. Tuy nàng có phối hợp nhưng Tạ Hành hiểu, ràng nàng ta mới là người chủ động, nàng ta hoàn toàn có thể bức Tạ Hộ phối hợp, nhưng Tạ Hộ thuận theo dễ dàng như vậy, làm cho nàng thể bức, giống như đánh quyền lên vải bông, dùng lực rất nhiều nhưng lại có bất kỳ phản ứng nào.

      Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tạ Hộ, Tạ Hành thầm cắn chặt răng. Nàng ta nghĩ đến kế hoạch mình lên nhiều ngày, thầm nghe đại công tử hẹn Lý Trăn hôm nay, nàng ta cùng Tạ Ngọc đến thư phòng chờ bọn họ rất sớm, giả vờ tình cờ gặp, nghĩ tới các nàng vừa mới gặp lại đụng phải Tạ Hộ, đúng là hồn bất tán.

      Nhìn qua Tạ Ngọc muốn trao đổi ánh mắt với nàng ta nhìn thấy ánh mắt Tạ Ngọc nhìn chằm chằm Thẩm Hấp, hai má đỏ ửng, hai tay cũng nắm chặt chiếc khăn ở dưới bàn, thỉnh thoảng còn thẹn thùng cắn môi.

      Muốn gọi nàng ta nhưng khổ nỗi lại bị chia cách bởi Tạ Hộ, Tạ Hành đành phải nhàng ho tiếng, hi vọng đánh thức lý trí Tạ Ngọc quay về. Bỗng nhiên, Tạ Ngọc chuyển động, Tạ Hành cho rằng nàng ta biết, nào ngờ, Tạ Ngọc to gan cầm cái siêu lên, đến bên cạnh Thẩm Hấp, nũng nịu :

      "Thẩm gia ca ca nước trà hết rồi, ta thay huynh rót thêm ít, có được ?"

      Lúc Tạ Ngọc đứng dậy, Tạ Hộ liền nhìn nàng ta, trong lòng khó hiểu nha đầu này muốn làm gì. Lúc Tạ Ngọc đứng bên cạnh Thẩm Hấp gọi tiếng ‘Thẩm gia ca ca’ khiến nàng nổi da gà cả người. Lông mày nhíu lại, môi mím lại, nàng cố gắng nhịn cười, lại vẫn thể nào khống chế được khóe miệng hơi nhếch lên, đành phải dùng chén trà che trước môi, tránh để người khác nhìn thấy nàng cười trộm, nàng cười nhạo tỷ muội.

      Khóe mắt Thẩm Hấp nhìn lướt qua Tạ Hộ nâng chén trà, khóe miệng nha đầu kia lộ ý cười mà cứ nghĩ mình che dấu tốt lắm, thu hồi ánh mắt, nhìn qua Tạ Ngọc, đặt chén trà xuống trước mặt, thản nhiên câu:

      "Đa tạ, lúc nãy uống mấy chén, ta muốn uống nữa. Ngươi hỏi những người khác ."

      "..."

      Tạ Hộ thiếu chút nữa cười to, được lắm, đây là chủ tử đem tấm lòng của Tạ Ngọc thành tiểu nhị trà lâu.

      Tạ Ngọc đỏ mặt, đâm lao phải theo lao, đành phải vòng quanh bàn, thêm trà cho mọi người, Tạ Hộ cũng ngoại lệ, cầm chén đưa cho nàng ta rót thêm. Vẻ mặt Tạ Ngọc chán nản quay lại chỗ ngồi, hai tai cũng đỏ lên, dám tiếp tục chuyện.

      Mọi người uống trà xong liền đứng dậy, Tạ Thiều tự giác đến trước quầy, chưởng quỹ tính tiền, chưởng quỹ nhìn thoáng qua bàn bọn họ, sau đó lấy ra cái bàn tính. đánh lạch cạch lạch cạch trong chốc lát rồi nhìn Tạ Thiều :

      "Cám ơn quan khách chiếu cố, tổng cộng 382 lượng bạc."

      Tạ Thiều gật gật đầu rồi chuẩn bị lấy bạc, bỗng nhiên cảm giác có điều gì đúng, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn chưởng quỹ, :

      "Cái gì? Bao nhiêu?"

      Chưởng quỹ đưa bàn tính cho Tạ Thiều xem, chỉ chỉ hàng cuối cùng : "Khách nhân ngài xem ràng , 382 lượng bạc."

      Tạ Thiều chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, chưởng quỹ thấy như thế, hảo tâm giải thích: "Khách quan, các ngươi dùng lá trà cực kỳ trân quý, tám vạn khối mới có được hai lá, là hồng trà cực phẩm, dịp may hiếm có ."

      "..."

      Tạ Thiều hồn thất lạc phách rời khỏi trà lâu, nhóm thư sinh thảo luận muốn tiếp chỗ nào, trong đám người có mấy gia đinh chạy đến, vài câu bên tai Thẩm Hấp, Thẩm Hấp gật gật đầu, xoay người cáo từ với mọi người, cố ý đến trước mặt Tạ Thiều, nhếch môi cười :

      "Hôm nay khiến Duy Trinh huynh tốn kém rồi, ta còn có chút việc quan trọng cần xử lý, lần tới cùng Duy Trinh chuyện, cáo từ. Chư vị, cáo từ ."

      Tạ Thiều còn chưa yên lòng, nghe Thẩm Hấp vậy, đột nhiên chấn phấn tinh thần, vẻ tiêu sái trở lại, hành lễ với Thẩm Hấp, mọi người cũng ào ào cùng Thẩm Hấp cáo từ.

      Thẩm Hấp cùng vài vị tôi tớ nhanh chóng biến mất trong đám người, lúc này Tạ Ngọc mới thu hồi ánh mắt, Tạ Trọng và Tạ Triều mời mọi người đến Đức Thắng Lâu thưởng thơ, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thoáng qua Tạ Thiều, Tạ Thiều liền bĩu môi, :

      "Ta làm thơ, cũng thưởng thức, thể góp vui cùng mọi người."

      Tạ Hành và Tạ Ngọc tự nhiên cùng bọn họ, Lý Trăn lại đột nhiên mở miệng hỏi câu: "Duy Trinh muốn , Ngũ nương sao?"

      Tạ Hộ kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Trăn, thấy ánh mắt vô tư, nghĩ chắc là thuận miệng hỏi, cười cười, :

      " muốn, ta và ca ca thích thơ, chỉ làm mất hứng."

      Lý Trăn im lặng nhìn đống sách trong tay Tạ Thiều, nhiều lời nữa, sau khi cáo từ, mỗi người mỗi ngả, thay đổi phương hướng.

      Tạ Hộ quay đầu lại, vừa vặn thấy ánh mắt u oán của Tạ Thiều, Tạ Hộ nhướn mày: "Làm sao vậy?"

      Tạ Thiều nhịn bụng muốn mắng nàng, nhưng nhìn thấy muội muội xinh đẹp lại được lời nào, thở dài, :

      " phải, êm đẹp muội dùng trà đắt tiền làm gì? 382 lượng bạc. Đủ để ta uống trà cả đời."

      Tạ Hộ bình tĩnh nhìn , hai tay rút lại trong tay áo, dáng vẻ lão luyện, :

      " phải ca ca muốn thỉnh Thẩm đại công tử uống trà sao?"

      Tạ Thiều tức giận: "Ta muốn mời uống trà, nhưng hề mời trà đắt như vậy! 500 lượng bạc hai chén trà, ta, nếu sớm biết rằng đắt như vậy, ngay cả cặn trà ta cũng ăn."

      Làm cho khóc chết thôi, sao lại có muội muội phá của như vậy!

      Đau lòng, thảm thương, những điều này thể tả hết tâm trạng Tạ Thiều lúc này. Nhất là đương còn dùng vẻ mặt vô tội nhìn , làm cho tức giận cũng có cách nào trút ra.

      Chỉ nghe Tạ Hộ hơi do dự, sau đó mới nâng ánh mắt lên, nghiêm túc nhìn Tạ Thiều che mặt :

      "500 lượng bạc hai chén trà cho Thẩm đại công tử uống, quả có chút châm chọc.”

      Tạ Thiều buông bàn tay, nhìn muội muội, : "Muội cũng biết châm chọc! Biết sớm vậy sao còn làm..."

      "Lá trà tầm thường như vậy, cũng may mà Thẩm đại công tử chê."

      "..."

      Mùng chín tháng hai, bắt đầu thi hội. 3 đợt thi liên tục đến ngày 15 tháng 2. 3 ngày sau yết bảng, đại công tử Thẩm Hấp Định quốc công phủ ngoài dự liệu đỗ thứ nhất, làm Trạng Nguyên, Tĩnh An hầu Thế Tử ở vị trí thứ hai làm cống sĩ*.

      Những cống sinh thi đỗ vẫn tiếp tục thi đình, cũng chia 3 đợt.

      3 đợt thi trôi qua, Thẩm Hấp vẫn đỗ cao nhất, Nhất giáp trạng nguyên, Bảng Nhãn lại là tài tử Kim Lăng Đỗ Nguyên Nhiên, Thám Hoa lang là Tĩnh An hầu Thế Tử Lý Trăn. Ba người cùng đến dự Quỳnh Lâm Yến, cưỡi ngựa dạo phố, nổi bật vô cùng.

      Kỳ thi đình qua , Hoàng Thượng tuy biết Trạng Nguyên, nhưng sau Quỳnh Lâm yến lại chưa bao giờ triệu kiến Thẩm Hấp, ngược lại nhìn trúng Bảng Nhãn và Thám Hoa, hoàn toàn đem Trạng Nguyên Thẩm Hấp quẳng sang bên.

      ---
      Chú thích :

      *Cống sĩ : thi đỗ cũng gọi là cống
      Last edited: 25/11/15
      Aliren, duyenktn1, Hương Thảo25 others thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ^^ cái này người ta gọi là gì? Trời đất bao la chủ tử là nhất, còn ngại TH uống trà kém chất lượng nữa
      Băng Phong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :