1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Đọc lèo mấy chục chương, cảm giác yomost ghê. biết tương lại 2 nv 9 ra sao?
      Băng Phong thích bài này.

    2. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      truyen nay hay wa. mau edit tiep nha ban. minh rat nong long do. dung bo wen nha nang:yoyo44:
      Băng Phong thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Như mọi ng cũng bik chuyện đường lưỡi bò của TQ vừa qua, P rất tiếc vì họ làm ảnh hưởng đến sở thích đọc và edit truyện của chúng ta, nay P cũng bận do thi cử và tốt nghiệp nhưng P vẫn quyết làm truyện đến cùng tuy nhiên chuyện xảy ra thế này ko ai muốn.

      Tạm thời P off truyện 1 thời gian để xem diễn biến thế nào, nếu thỏa đáng P xin ngưng edit truyện vì chẳng khác nào P tiếp tay truyền bá cho họ mà các bạn cũng biết TQ liên tục khẳng định lời lẽ ngang của họ, chính những tác giả ngôn tình, diễn viên chúng ta thích cũng share điều này. Chứng tỏ còn cùng thuyền đc với nhau nữa rồi.

      Mong mọi người thông cảm cho quyết định này nhé. Xin cảm ơn các bạn theo dõi truyện suốt 1 thời gian. :th_109:
      huyenlaw68, quỳnhpinky, Hale20512 others thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chào mọi ng, Phong bàn với bạn edit chung bạn ấy hứa theo hết bộ, nay P cb tốt nghiệp nên các bạn cũng biết là bận sao rồi hen, nên giờ P chỉ nhận đăng giúp bạn đó chương mới thôi ^^ Nếu ai có thể phụ 1 tay giúp truyện mau hoàn để lại mail nhé, lưu ý : biết dùng QT và hiểu cv 70% nha. Cảm ơn mọi ng


      Chương 97:


      Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Hộ liền gọi Trúc Tình thay nàng chuẩn bị chút thuốc bổ, sau đó mang theo Đan Tuyết tới Thúy Phượng các.


      Thúy Phượng các nằm ở phía sau tây viện Định Quốc công phủ, tây viện là nơi ở của tất cả nô bộc và nữ tỳ cùng con cái bọn họ, chỉ có mấy gian đằng sau là nơi ở của số ít được sủng hoặc là di nương phạm sai lầm.


      Tạ Hộ thẳng đường tới, đám nô bộc và nữ tỳ ở tây viện nhao nhao hướng nàng hành lễ, ma ma dẫn đường cho nàng đến Thúy Phượng các. Đây là viện đổ nát hoang vu, tường viện chỉ dùng cọc gỗ đóng xuống, có chỗ vỡ nứt ra, mèo hoang chó hoang gì đó chui vào thành vấn đề, trong sân có đống lộn xộn, vườn rau chỉ có vài loại rau, nhưng cũng hề tươi tốt mà co quắt héo rũ, chắc phải đoạn thời gian có ai chăm sóc rồi, trong sân có cái chuồng gà bỏ hoang, còn có gốc hòe (*) khô cằn, thời gian cuối thu, cánh lá từ đầu thu xum xuê nay lại càng khô héo, đập vào mắt đều là mảnh tiêu điều.


      (Cây hòe là loại cây thân gỗ, ra hoa khoảng cuối hè và đầu thu, hoa , nở thành từng chùm, hoa thu hoạch đem phơi khô có thể làm trà hoặc làm vị thuốc trong Đông y)


      "Thiếu phu nhân, nơi này bẩn lắm, hay là để lão nô gọi người bên trong ra."


      Ma ma dẫn đường thấy Tạ Hộ đứng ở trong sân dò xét, cho rằng nàng ngại bẩn, liền nịnh nọt .


      Tạ Hộ lắc đầu, nhìn qua Trúc Tình, Trúc Tình lấy từ trong tay áo ra hai thỏi bạc đưa cho ma ma kia, để cho bà ta trở về, ma ma kia mới cầm lấy bạc cảm tạ rồi rời .


      Đan Tuyết phía trước Tạ Hộ, cẩn thận nhìn quanh bốn phía, che chở Tạ Hộ vào trong gian phòng đen ngòm.


      Đứng ở trước cửa, đợi thời gian cho ánh mắt kịp thích ứng, Tạ Hộ mới nhìn bày biện trong phòng, trong phòng lộn xộn tưởng, khác gì vườn rau ngoài kia, khắp nơi bừa bộn ngổn ngang, mặt bàn bầy tán loạn dược liệu, có mấy cái bình đựng bột phấn rơi đổ bên , thoạt nhìn càng thêm dơ bẩn. Trong phòng bày biện tương đối đơn giản, chỉ có cái tủ quần áo, cái bàn tứ tiên, hai cái ghế dựa, sau đó chính là bộ màn giường, ngay cả bệ chân (thường kê dưới trường kỷ hoặc giường) cũng có, đôi giầy thêu còn mới tinh thả dưới giường, thoạt nhìn khá nổi bật, theo ánh mắt nhìn lên, giường có người nằm, quần áo tóc tai tán loạn, tựa hồ bệnh , người đó đưa lưng về phía cửa, hẳn là ngủ rồi.


      (Bàn tứ tiên là loại bàn vuông dành cho 4 người ngồi)


      Tạ Hộ liếc mắt nhìn nàng từ trái sang phải lượt, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, dưới cái chăn cũ nát mỏng tang kia, thân ảnh gầy yếu mặc bộ đồ hoa phục đồng nhất với khung cảnh trong phòng, giống như đôi giầy thêu mới tinh đặt dưới giường, tất cả đều là kiểu dáng thịnh hành, vải lụa chính tông thêu mẫu đơn, hàng phố thuộc loại thượng đẳng giá ít nhất phải mười hai lượng bạc.


      Tựa hồ nghe thấy tiếng động trong phòng, người nằm đưa lưng về phía cửa kia đột nhiên giật giật, chống người ngồi dậy, nàng quay đầu lại làm cho người ta thấy tướng mạo, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan thập phần tinh xảo xinh đẹp, chẳng qua là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bờ môi tái nhợt, bộ dáng bệnh tật sắp chết.


      Đây chắc hẳn là Lục Châu rồi.


      Lục Châu giương lên mi mắt, tưởng rằng Trường Thọ trở về, vừa mở mắt nhìn, thấy ba người Tạ Hộ đứng đó, mặt nàng sững sờ, sau đó ánh mắt liền nhìn Tạ Hộ lượt từ xuống dưới, nhưng vẫn biết nàng là ai.


      Đúng lúc này, thanh thanh thúy từ ngoài phòng truyền vào:


      "Mẹ, thuốc sắc xong rồi, mẹ mau dậy uống thuốc ."


      Trường Thọ bưng chén thuốc đen sì đến, khuôn mặt nhắn gầy yếu phủ kín bụi than, đồ mặc hôm qua đổi, chỉ có điều y phục chỉnh trang, đồ mặc xốc xếch, nút thắt cài sai chỗ, y phục lại hơn cỡ so với người, nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.


      vào trong, thấy trong phòng có thêm ba người, phút chốc sững sờ, đến khi nhìn người đến là ai, lông mày nhăn lại, hung dữ mà nhìn chằm chằm vào Tạ Hộ, :


      "Các ngươi tới làm gì! được đụng đến mẹ ta, cút mau!"


      Lục Châu ngồi giường thều thào : "Trường Thọ, được vô lễ."


      Chỉ là xong câu đó, nàng bắt đầu thở hổn hển, suy yếu tựa vào đầu giường, Trường Thọ thấy nàng như vậy, vội vàng bưng chén thuốc đến trước mặt nàng, ân cần :


      "Mẹ, mẹ uống thuốc trước , đừng chuyện, con lập tức đuổi bọn họ liền."


      Lục Châu kéo Trường Thọ lại, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, : " lấy ghế cho Thiếu phu nhân ngồi, được vô lễ."


      Trường Thọ nghe lời mẫu thân phân phó, cho dù trong nội tâm trăm tám mươi lần nguyện ý, rồi lại vẫn nghe lời lấy cái ghế đưa tới bên cạnh Tạ Hộ, sau đó nhìn thoáng qua bộ hoa phục xinh đẹp của nàng, đứa kia còn cố ý lấy ống tay áo xoa xoa mặt ngoài cái ghế, sau đó mới trở lại đứng bên cạnh Lục Châu.


      Lục Châu uống thuốc xong, liền để Trường Thọ đỡ ngồi dậy, toàn bộ cơ thể dựa vào khung giường, với Tạ Hộ:


      "Thiếu phu nhân thứ lỗi, thân thể nô tỳ tốt, thể hành lễ với Thiếu phu nhân."


      Tạ Hộ ngồi xuống, nhìn nàng cười : " sao. Ngươi nằm là được rồi. Ngươi biết ta sao?"


      lời lại gọi nàng là Thiếu phu nhân, Tạ Hộ nghĩ ra chính mình gặp qua nàng lúc nào.


      Lục Châu trầm cười, : "Phần lớn phu nhân trong phủ nô tỳ đều gặp qua, còn người chưa, phu nhân trẻ tuổi lại đến gặp nô tỳ, trừ người ra, còn ai khác."


      Tạ Hộ nhìn nàng vừa vừa phải dừng lại thở, bộ dáng bệnh tình nguy kịch, hỏi: "Ngươi mắc bệnh gì, gọi đại phu chưa?"


      Lục Châu hơi hơi nhếch môi, mỉm cười : "Nô tỳ chỉ là kẻ hạ tiện, ở đâu mà mời được đại phu đây."


      Tạ Hộ nghe nàng như vậy, cũng gì, Lục Châu nhìn thoáng qua Trường Thọ đứng ở bên cạnh, hạ mắt suy nghĩ chút, sau đó mới mở miệng hỏi Tạ Hộ:


      "Đại công tử... Gần đây có khỏe ? Nô tỳ thân tàn tạ, thể hầu hạ cho công tử, chỉ khổ cho đứa Trường Thọ này..."


      Lục Châu thều thào , cho dù như vậy, nàng vẫn như cũ là tiểu mỹ nhân hiếm thấy, có thể thấy được khi nàng còn trẻ phải hào hoa phong nhã đến nhường nào.


      Trúc Tình cảm thấy nữ nhân này rất đáng ghét, khi nàng lời này ngữ khí bình thản, nghiễm nhiên coi mình là cơ thiếp bình thường của Đại công tử Thẩm Hấp vậy, còn cái gì thân thể tàn tạ, hầu hạ với hầu hạ, đây là cố tình là lường gạt chủ nhân các nàng sao? Trúc Tình có chút lo lắng đến cảm nhận của phu nhân nhà mình.


      ngờ Tạ Hộ chẳng qua chỉ cười cười, :


      "Đại công tử hết thảy đều rất tốt. Hôm qua chàng còn nhắc tới các ngươi với ta, vừa nghe ngươi bị bệnh, liền kêu ta hôm nay đến nhìn xem sao."


      Lục Châu nghĩ tới Tạ Hộ lại trả lời như thế, ánh mắt ảm đạm phát ra tia tuyệt vọng, hạ xuống mí mắt, mượn lúc thở dốc giọng câu: "Đa tạ đại công tử nhớ tới. Còn làm phiền phu nhân tự mình tới đây chuyến, nên."


      Tạ Hộ cười cười: " sao, Đại công tử bận quá, có số việc quản hết được, ta đến cùng cũng chỉ muốn thay chàng săn sóc phần."


      khuôn mặt Lục Châu hé ra nụ cười tự giễu, rốt cuộc giương mắt nhìn thẳng vào nữ nhân tôn quý vẫn thong dong ngồi trong căn phòng sơ sài, toàn thân quý khí phải người như nàng có thể so sánh, cũng chỉ có người như vậy mới xứng được với .


      "Chuyện ngày hôm nay của Trường Thọ còn chưa cảm tạ Thiếu phu nhân. Nó trở về kể lại mọi chuyện cho nô tỳ, là phu nhân cứu nó, phu nhân thiện tâm, nô tỳ kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng nguyện báo đáp ân tình của phu nhân." Tinh thần Lục Châu bất lực, mới chuyện được lát, mắt hoa lên.


      Tạ Hộ bảo Trúc Tình đặt canh thuốc bổ hầm cách thuỷ trước giường, đặt phía cái bàn, rồi đứng dậy :


      "Đừng cái gì báo đáp với báo đáp. Ta cùng các ngươi thù oán, đáng để làm thanh đao cho kẻ khác tính kế, chuyện Trường Thọ, ta xử lý, chỉ là lần sau nó làm gì đều phải cẩn thận, phải lần nào cũng có thể may mắn như vậy đâu." Tạ Hộ lại nhìn lướt qua căn phòng, vẫn giữ thái độ ôn hoà, :


      "Hôm nay ta tới chính là để ghé thăm các ngươi chút, bệnh ngươi mắc phải thể kéo dài thêm nữa, như thế này , ta mời đại phu đến bắt mạch cho ngươi, người sống dù chỉ còn hơi, cũng phải cố gắng sống mới được."


      xong, đợi Lục Châu đáp lại, Tạ Hộ xoay người rời , Lục Châu quay qua bảo Trường Thọ:


      " tiễn phu nhân, thay mẹ dập đầu khấu tạ người, cho phép con tùy hứng."


      Trường Thọ có chút muốn, chẳng qua bị Lục Châu đẩy , mới cúi đầu bước ra cửa, nhưng cũng tới khấu đầu, cứ vậy đứng cạnh cửa, đôi con ngươi trắng đen ràng nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Hộ, tựa hồ lên chút mờ mịt.


      *****


      Tạ Hộ bước ra Thúy Phượng các, hai ma ma canh giữ ở cửa thấy nàng liền chạy ra đưa tiễn, Tạ Hộ bảo Tình khen thưởng cho họ.


      đường trở về, Trúc Tình ở bên cạnh : "Phu nhân, nô tỳ thấy Lục Châu kia giống như người tốt. Nàng những lời kia cũng đáng giận, cứ tưởng mình là cơ thiếp bên cạnh Đại công tử rồi sao."


      Tạ Hộ mỉm cười: "Cũng khá đáng thương."


      Trúc Tình lại làm lơ: "Phu nhân, người chính là quá thiện tâm. Người xem ả Lục Châu kia, ràng trong nhà cũ nát tồi tàn, thế nhưng y phục nàng ta mặc lại tốt như vậy, ngài lại nhìn xem cái đứa Trường Thọ kia ăn mặc thế nào, đồ vá vài miếng chưa , lại mặc đồ chật, nàng ta đối xử tử tế với chính mình, lại khắc nghiệt với đứa , nàng đáng thương chỗ nào chứ."


      Tạ Hộ hồ nước dọc đường, sau nửa ngày mới lại mở miệng :


      "Muội chỉ thấy được mặt ngoài, có lẽ nàng có nỗi khổ tâm."


      Đan Tuyết vẫn trầm mặc ở bên bỗng mở miệng : "Nô tỳ cũng hiểu được lời phu nhân có đạo lý. Trúc Tình tỷ tỷ, tỷ có chú ý tới bàn tay của nữ nhân kia , tuy rằng trắng nõn, thế nhưng chỗ các đốt ngón tay thô nứt, tỷ xem bàn tay người tập võ chúng ta, những nơi cầm kiếm cầm đao đều có vết chai, từ đôi tay của nữ nhân kia xem ra ngày thường nàng nhất định là rất vất vả đấy, nàng tuy rằng ăn mặc đẹp đẽ, nhưng mà, nàng lại giống người thích làm đẹp, bởi vì trong phòng của nàng ngay cả cái gương đều thấy, nàng thích trang điểm, thử hỏi nữ nhân thích trang điểm lại mặc người hoa phục, phải rất kỳ quái sao?"


      Trúc Tình vừa nghe Đan Tuyết như vậy, cả người sững sờ, Tạ Hộ ngược lại nở nụ cười, :


      "Trúc Tình muội tuy rằng lớn tuổi, chỉ là tâm tư với nhãn lực thể sánh bằng Hoa Ý và Đan Tuyết được. Đan Tuyết đúng, nữ nhân này rất kỳ quái, tuy rằng nàng gần xa đều đề cao Đại công tử, đúng là muốn khiến cho ta hiểu lầm chút ít, nhưng trong mắt của nàng lại có chút tình cảm, làm quá mức rồi."


      Trúc Tình nghe xong, vẫn có chút mơ hồ: "Nếu thực như vậy, nô tỳ lại càng hiểu nổi."


      "Muội hiểu, vậy ta hỏi muội, muội cảm thấy Lục Châu được sủng ái hay ?"


      "..." Trúc Tình suy nghĩ chút rồi lắc đầu, chỗ ở của Lục Châu còn chẳng tốt bằng tỳ nữ các nàng, sao có thể dùng cái từ được sủng ái này để hình dung nàng chứ.


      "Muội cũng hiểu được nàng được sủng, phải ? Nếu nàng thực coi mình là thiếp thân của Đại công tử, vậy vì sao biết chính mình được sủng, còn muốn những lời kia khiến chính thê hiểu lầm? tới chuyện nàng phải là cơ thiếp, coi như nàng là cơ thiếp , nàng lại muốn khiêu khích phu nhân chính thất, ta có giết nàng cũng ai dám gì, chẳng lẽ ngay cả điểm này nàng cũng ý thức được sao? Mục đích nàng ta những lời đó, kỳ thực cũng phải khiêu khích, mà là cố tình ép ta tin tưởng nàng có quan hệ với Đại công tử. Cho nên mới những lời cố ra vẻ kia thôi."


      Tạ Hộ xong những điều này, liền gì nữa, mà chính mình cũng lâm vào trầm tư. Lục Châu ràng biết, nàng tin nàng ta có quan hệ với Đại công tử, nhưng vì cái gì còn muốn vội vã lôi ra chứng cứ xác minh mình và Đại công tử có quan hệ đây?


      người nàng mặc hoa phục, nếu là để làm đẹp, bằng là người khác cố ý bắt nàng mặc, về phần bắt nàng mặc y phục xinh đẹp đến cùng có ý nghĩa gì, cái này Tạ Hộ đoán ra.


      Trở lại Thương Lan uyển, Hoa Ý vẫn còn chưa trở về, Tạ Hộ bảo Ngọc Tiêu ra ngoài chuyến, mời đại phu đến Thúy Phượng các bắt mạch cho Lục Châu.
      susu, LILi, td2n21 others thích bài này.

    5. Huỳnh Thượng Hỷ

      Huỳnh Thượng Hỷ Active Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      204
      Ôi ! Cuối cùng cũng trở lại
      Băng Phong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :