1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Aliren, quỳnhpinky, Hale2054 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      JupiterGalileo, huyenlaw68Haruka.Me0 thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Lại ngâm dấm :v Trả hàng ạ
      Chiều P học về up tiếp 2c

      Chương 88

      Edit : mcr
      Beta: mcr, Phong


      Hôn giữa phủ Định quốc công và phủ Võ Hầu ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích của hai nhà, Võ Hầu gia thế lớn đóng giữ vùng Bình Châu, trong tay cũng cầm chút binh quyền, phủ Định quốc công tuy rằng nghe danh vang vậy thôi nhưng chỉ bọn họ mới biết, đây chỉ là hư danh, thực quyền trong tay còn bằng Thượng Thư lục bộ, cây có bóng, người có danh, nhưng muốn chèo chống phủ quốc công dựa vào thanh danh làm sao đủ. Áp lực trong phủ lớn, công việc áp lực cũng lớn, lại thể chỉ trông chờ vào cái vị ở Thương Lan Uyển, quốc công cũng có cách nào nên mới muốn kéo nhiều quan hệ, hôn của Thẩm Thái và đích nữ Võ Hầu sắp thành nhưng Thẩm Thái có tiền đồ, gây ra chuyện như vậy, bọn họ giờ đâm lao phải theo lao, tiến thối đều được. Cho nên, lão thái quân cũng rất là đau đầu.


      “Sắp khỏi tốt rồi. Cái bệnh mẩn ngứa này nếu điều dưỡng kỹ dễ để lại sẹo đó, tỳ nữ của tức phụ có điều chế loại hương cao, nếu nhị công tử cần dùng tức phụ mang cho nhị phu nhân.”


      Nếu nhị phòng toạc ra Tạ Hộ đương nhiên ngốc mà vạch trần chuyện này nên cũng theo lời của bọn họ mà , lão thái quân sau khi nghe vẻ mặt càng trở nên cổ quái, buồn bực, phẩy tay với Tạ Hộ:


      “Con có lòng là được rồi. Ta hơi mệt, con về . Đại công tử thương tiếc con như thế, con cần thỉnh an mỗi ngày, trở về nghỉ ngơi .” Kỳ cho dù Thẩm Hấp mở lời cầu, bà cũng thích nhìn thấy Tạ Hộ đến thỉnh an mỗi ngày, phải tức phụ ruột thịt của bà hàng ngày đều chạy đến đây để làm gì chứ.


      Tạ Hộ nhận được lệnh đuổi khách nên cũng cố ý ngồi thêm nữa, đứng dậy hành lễ với lão thái quân rồi rời . Dưới ánh nắng mặt trời, nàng cứ như Bồ Tát hạ phàm, quanh thân giống như lóe kim quang, sáng chói đến nỗi lão thái quân phải thầm khen nàng câu, mỹ nhân hiếm thấy, nàng và đại công tử cũng xứng đôi, chỉ tiếc đại công tử lại….


      Thôi thôi, lão thái quân áp chế mình nên suy nghĩ đến chuyện này, dù sao ai cũng có mệnh của mình, đại công tử Thẩm Hấp bởi vì quốc công gia mà bị hoạn, này gả cho cũng hạnh phúc, mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, kể cả đích nữ Võ Hầu cũng vậy, đây chính là vận mệnh của nàng!


      Sau khi Tạ Hộ về tới Thương Lan Uyển sai Ngọc Tiêu Ngọc Cẩm cầm hộp hương cao của các nàng mang đến cho nhị phu nhân.


      Hoa Ý nghe thấy liền xung phong nhận việc đưa hương cao, Tạ Hộ biết nàng ranh mãnh, vẻ mặt trông mong muốn dễ thương, biết là nàng muốn quang minh chính đại xem náo nhiệt dặn nàng vài câu, cho dù muốn hóng chuyện đến thế nào cũng phải lễ phép, Hoa Ý Ngọc Tiêu vui vẻ đáp vâng rồi .


      Sau đó Tạ Hộ lấy khung thêu, dùng hai vòng trúc căng mảnh lụa màu xanh ngọc rồi cầm bút phấn hoa đến trong sân vẽ vời lên mảnh lụa, màu bút phấn hoa gặp nước bay , dùng để vẽ hình mẫu thêu thùa là tốt nhất. Lúc Tạ Hộ chuẩn bị vẽ Hoa Ý Ngọc Tiêu trở về.


      Ngẩng đầu nhìn các nàng, Tạ Hộ hỏi: “Sao nhanh vậy ? Nhị phu nhân giữ các muội lại uống trà à ?”


      Hoa Ý và Ngọc Tiêu liếc nhau rồi cùng cười khúc khích, Hoa Ý lấy cái ghế ngồi xuống bên cạnh Tạ Hộ, bộ dạng chuẩn bị kể chuyện cho Tạ Hộ nghe, Tạ Hộ cũng ngăn cản, Trúc Tình nhanh trí cho nha hoàn, mama trong sân lui xuống, chỉ còn mấy người các nàng vây quanh nghe kể chuyện.


      Hoa Ý thấp giọng : “Phu nhân, ngài biết sắc mặt nhị phu nhân lúc đó đâu, cầm cái hộp hương cao kia lúc, tức muốn chết nhưng dám gì, nhìn tức cười lắm.”


      Ngọc Tiêu cũng phụ họa theo : “Đúng vậy, phu nhân, ngài biết lúc ấy Hoa Ý thế nào , nha đầu này miệng quá điêu. Nàng cứ lặp lặp lại lời trấn an nhị phu nhân nhưng tất cả đều về bệnh sởi của nhị công tử thôi à, nhị phu nhân tức giận nhưng cũng dám phản bác hay phạt nàng, sợ bị người khác nghi ngờ, cứ ngồi chỗ nghe Hoa Ý truyền kinh nghiệm khôi phục vết sẹo. Nô tỳ đứng bên cạnh nghe mà nhịn cười đến đau cả bụng.”


      Ngọc Tiêu lớn tuổi hơn so với Hoa Ý nên Hoa Ý gọi nàng là tỷ tỷ, mà nàng gọi thẳng tên của Hoa Ý.


      Tạ Hộ nghe các nàng kể thôi là có thể hình dung được lúc ấy tình hình đặc sắc thế nào rồi, ra vẻ tức giận trừng Hoa Ý, thấy nha đầu kia vẫn cười ha ha la nàng nữa, Trúc Tình lại nhịn được mà mắng:


      “Nha đầu kia, cái miệng của của muội thế nào cũng gây họa cho phu nhân mà xem, sao muội dám làm thế hả? Lỡ nhị phu nhân kia thẹn quá thành giận, muốn xử lý hai nha đầu các muội, muội có thể trốn đến chỗ nào? là to gan lớn mật mà.”


      Hoa Ý nghe Trúc Tình cằn nhằn từ đến giờ, tai muốn mòn luôn rồi :


      “Phu nhân ta là tai mắt của phu nhân nên ta đương nhiên phải thay phu nhân xem tình, sau đó mới kể chuyện này ra được nha.”


      Tạ Hộ lắc lắc đầu, gì, nàng biết nha đầu kia hoạt bát nhưng cũng có bản lĩnh, là người giả heo ăn thịt hổ, thường ngày giả bộ ngơ ngơ ngác ngác nhưng thình lình làm người ta giật mình, mấy nha đầu xung quanh cũng học được bản lãnh này của nàng.


      Hoa Ý thấy Tạ Hộ mắng nàng nên đắc ý nháy nháy mắt với Trúc Tình, sau đó chợt nhớ đến chuyện liền với Tạ Hộ: “Đúng rồi, phu nhân, hôm nay nhị phòng nô tỳ còn nghe được chuyện.”


      “Chuyện gì? ” Tạ Hộ vẽ xong hình hoa, đem khung thêu đưa cho Trúc Tình coi lại, hỏi Hoa Ý là chuyện gì.


      Chính là chuyện của Tư Cầm…Hình như gả cho người ta rồi. Gả làm vợ kế cho gã đánh xe Vu Tam Nhi, cũng có sính lễ gì hết, bạc hơn mười năm vào phủ của Tư Cầm đều làm đồ cưới, vậy mà nhị phu nhân cũng đồng ý, mối hôn này là kỳ quái. ”


      Tạ Hộ cũng khó hiểu quay đầu nhìn nàng: “Người làm việc ở mã phòng? Tư Cầm kia phải là đại nha hoàn bên cạnh nhị phu nhân sao? Dù gì cũng xứng với quản gia viện, sao lại đến lượt của nô tài ở mã phòng?”


      Hoa Ý lắc đầu : “Nô tỳ cũng cảm thấy rất kỳ quái, dù là gả cho người của mã phòng nhưng sao lại là Vu Tam Nhi kia.”


      Tạ Hộ và Trúc Tình nghe nàng như vậy biết là có tình, Trúc Tình vốn là muốn hỏi nàng, sợ cổ vũ nàng càng to gan hơn, nhưng cũng tò mò chịu nổi mà lên tiếng hỏi: “Vu Tam Nhi kia có vấn đề gì ?”


      Hoa Ý đắc ý nhìn nhìn Trúc Tình nhưng cũng thừa nước đục thả câu mà : “Vu Tam Nhi vừa đánh chết thê tử , nghe là kẻ rượu chè, cờ bạc, háo sắc, thê tử là do mua ở đường về, nàng bị đánh chết cũng có ai thay nàng giải oan, Vu Tam Nhi còn bậy bên ngoài là nàng thông dâm bị bắt được, gian phu chạy mất còn thê tử xấu hổ đập đầu vào tường chết, nhưng ai mà biết, lúc thê tử chết khắp thi thể đầy thương tích, Tư Cầm cứ như vậy về ở với , đúng là chịu ủy khuất cực lớn nha. Nhị phu nhân cũng nhẫn tâm, cho dù nha hoàn vẩy nước quét nhà cũng có chút tình cảm chứ, nhìn nhị phu nhân như vậy, khẳng định phải là người trọng tình trọng nghĩa…”


      Nghe lời Hoa Ý, Tạ Hộ có chút sững sờ, ngạc nhiên hỏi: “Gả cho người đánh xe? Ai mai mối?”


      Hoa Ý Trúc Tình nhìn nhau, Trúc Tình : “Phu nhân, nghe đến bái đường cũng làm sao có người mai mối, chắc chắn là dẫn Tư Cầm đến phòng của Vu Tam Nhi là xong, nghĩ lại cũng đáng thương.”


      Tạ Hộ lúc này mới gật gật đầu: “ ra là vậy.”


      Hoa Ý thấy hai người có chút buồn khuấy động khí chút: “Trúc Tình, tỷ yên tâm, phu nhân của chúng ta giống như nhị phu nhân, chắc chắn tùy tiện đem tỷ cho gã đánh xe đâu, ta thấy thế nào cũng cỡ Nhiếp hộ vệ trở lên, phu nhân, ngài xem có đúng ?”


      Trúc Tình vừa nghe nóng nảy, đứng dậy muốn nhéo Hoa Ý: “Tiểu nha đầu còn dám trêu ghẹo ta, có mà muội động tâm muốn gả cho người ta có? ”


      Hoa Ý trốn đông trốn tây, hai người truy đuổi ra tận vườn hoa, chợt Hoa Ý thấy trước mắt tối sầm, mũi đau, trán đau, nàng biết là gặp chuyện hay rồi, chiếc giầy màu đen có hoa văn mịn màng xuất trong mắt nàng, cả người Hoa Ý cứng đờ, cực kỳ hoảng sợ :


      “Nô tỳ mạo phạm. ”


      Hoa Ý dám ngẩng đầu nhưng có nghe giọng quở trách như dự đoán lại nghe thấy có tiếng cười khúc khích liền đánh bạo ngẩng đầu lên, thấy Triệu Tam Bảo đứng bên cạnh cười như chuột trộm dầu, Hoa Ý cũng phát tay mình cầm thứ gì đó cứng cứng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn xem thấy Nhiếp Nhung sa sầm mặt nhìn nàng. Đôi mắt kia nhìn như muốn ăn thịt người làm Hoa Ý sợ đến phát khóc lên, nhanh chóng “A” tiếng rồi bỏ tay ra.


      Thẩm Hấp thấy bộ dạng thất thố của nàng lắc lắc đầu, gì, nhấc chân về phía trước, Nhiếp Nhung cũng hất tay Hoa Ý ra, theo Thẩm Hấp, chỉ có Triệu Tam Bảo nhìn Hoa Ý nhịn được bật cười, đối với Nhiếp Nhung, Hoa Ý dám mạo phạm nhưng Triệu Tam Bảo nàng dám, nàng trợn mắt nhìn , hừ tiếng sau đó mới quay đầu trở lại trong sân, Trúc Tình lúc này cũng bị dọa sợ, luôn quỳ phía sau dám ngẩng đầu, đợi đến khi Thẩm Hấp rồi, Hoa Ý đỡ lên nàng mới đứng dậy.


      Tạ Hộ thấy bọn Hoa Ý đụng vào mấy người Thẩm Hấp vừa mới trở về vừa nhận lấy roi ngựa trong tay Thẩm Hấp vừa phạt các nàng mỗi người mười cái đánh vào tay, nếu tái phạm phạt nặng hơn.


      Hoa Ý Trúc Tình cũng biết mình phạm lỗi nên dám gì, ủ rũ rời .


      Thẩm Hấp từ tịnh phòng ra, nhận lấy khăn lau tay bằng vải tùng giang cẩm bố, vừa lau tay vừa nghe Tạ Hộ kể chuyện sáng sớm thỉnh an ở chỗ lão thái quân và chuyện hôn của nhị công tử.


      Thẩm Hấp đều chăm chú lắng nghe rồi đột nhiên với Tạ Hộ:


      “Nàng chuẩn bị , buổi trưa ta dẫn nàng ra ngoài ăn trưa, chiều chúng leo núi, nàng yếu ớt quá, mới hai lần mệt mỏi, rất tận hứng, cần phải được rèn luyện nhiều.”


      “…”


      Tạ Hộ nghe bảo chuẩn bị ra ngoài chơi trong lòng vui cực kỳ, nhưng lời kế tiếp của làm nàng đỏ mặt thôi, phu quân cũng là, cái gì cũng dám thành lời, nàng mỗi đêm đều phối hợp như vậy rồi mà còn chưa tận hứng, nếu đến tận hứng chắc cả đêm cũng được ngủ sao?


      Bất quá, những lời này Tạ Hộ chỉ dám oán thầm, làm sao dám , dù sao nữa, được chơi, Tạ Hộ vẫn rất vui.
      td2n, Aliren, duyenktn122 others thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 89

      Edit: mcr
      Beta: mcr, Phong


      Hôm nay Thẩm Hấp về nhà sớm, ngẫm lại sau khi hai người thành thân tới giờ, Tạ Hộ còn chưa bước ra khỏi cổng, nhân dịp hôm nay là lễ trùng cửu, trong thành có chợ phiên và hội thưởng cúc nên muốn dẫn nàng xem, quả nhiên vừa xong, ánh mắt nàng tỏa sáng kinh người, làm Thẩm Hấp thấy quyết định của mình là đúng đắn.


      Tạ Hộ rất cao hứng, gọi Hoa Ý Trúc Tình vào trang điểm cho nàng, nay là đầu thu, sáng sớm và buổi chiều hơi lạnh, ban ngày lại nóng bức, Tạ Hộ liền mặc y phục màu xanh lục nhạt, quần thêu kim tuyến, chải kiểu tóc lăng vân kế, cài trâm khảm bảo thạch năm màu có tua rua rũ xuống, làm nổi bật đôi mắt khá to của Tạ Hộ, hai mí mắt được nhấn sâu lộ ra đôi mắt hạnh trong veo như nước, ngũ quan xinh đẹp linh động, khí chất thuần khiết, giống như hoa sen của Phật, dung mạo tuyệt thế, ánh kim quang, nhiễm bụi trần.


      Lúc Tạ Hộ trang điểm Thẩm Hấp dựa vào bàn trang điểm, nửa cười nửa nhìn nàng chằm chằm, quần áo màu lam, dáng người trầm ổn, thần khí sang sảng, tuấn dật xuất trần, chưa đến thân phận , chỉ cần những điều thôi là đủ mê hoặc lòng người rồi, Hoa Ý Trúc Tình, hai nha đầu bình thường trầm tĩnh, ổn thỏa mà giờ đều khẩn trương, làm sai vài lần mới trang điểm xong cho Tạ Hộ.


      Chỉ còn mang khuyên tai là xong, Trúc Tình đặt tất cả khuyên tai khay phủ vải nhung màu đỏ để Tạ Hộ lựa chọn, Thẩm Hấp đứng bên đột nhiên :


      “Để ta.”


      Trúc Tình nhìn Tạ Hộ, thấy Tạ Hộ gật đầu nàng mới cúi đầu dâng khay đến trước mặt Thẩm Hấp, ngón tay thon dài của Thẩm Hấp lướt qua hàng khuyên tai chọn đôi khuyên tai bằng đá ngọc lam hình giọt nước, Trúc Tình chuẩn bị thò tay nhận lấy đôi khuyên tai thấy Thẩm Hấp tự mình cầm đôi khuyên tới bên cạnh Tạ Hộ, tự mình đeo khuyên lên cho nàng, lại nhịn được mà niết niết phần dái tai của nàng làm Tạ Hộ đỏ mặt, dám nhìn thẳng vào mắt , dùng giọng như muỗi vo ve hỏi :


      “Đẹp ?”


      Thẩm Hấp gật đầu: “Ừ, đẹp lắm. Đột nhiên ta muốn mang nàng ra ngoài chơi nữa, nàng xinh đẹp như vầy… quá nguy hiểm.”


      Tạ Hộ nghe qua ít lời đứng đắn của Thẩm Hấp nhưng đó đều là lúc buông màn chỉ có hai người, đây là lần đầu tiên lời đứng đắn trước mặt bọn nha hoàn. Tạ Hộ thẹn quá thành giận, giơ tay làm bộ muốn đánh , bộ dáng hờn dỗi của Tạ Hộ làm Thẩm Hấp ngứa ngáy tâm can, lập tức bắt lấy cánh tay huơ huơ trước mắt áp vào ngực mình, lại dùng khẩu hình với Tạ Hộ câu: buổi tối cho nàng đánh thoải mái. Tạ Hộ xấu hổ đến quẫn bách, vội liếc nhìn bọn nha hoàn, thấy bọn họ đều đứng nghiêm chỉnh cúi đầu mới thoáng yên tâm, lật đật rút bàn tay bị nắm ra, nhỏm người đứng dậy.


      Lập tức có nha hoàn đưa lên mũ trùm bằng vải sa tanh màu trắng, đội lên cho Tạ Hộ, ngăn cách ánh mắt nhìn chằm chằm nàng của Thẩm Hấp. Lời lúc nãy là chứ phải vui đùa, nhìn nàng ăn diện xinh đẹp như vậy mà ra ngoài quá nguy hiểm, cũng tự hỏi bản thân mình hôm nay làm sao mà nổi hứng mang nàng chơi làm gì biết, bên ngoài có gì vui đâu? Còn bằng đặt nàng lên nệm nhìn tóc nàng tán loạn gối sa tanh, rồi cứ dần dần trút từng lớp y phục vừa mặc ban nãy, nhìn nàng hoảng sợ, thẹn thùng trách cứ, như vậy mới gọi là vui vẻ.


      Đương nhiên, những điều này Thẩm Hấp chỉ nghĩ trong lòng, may mắn trong đầu còn sót lại chút lý trí mới cho thực ý nghĩ của mình.


      ***


      Đây là lần đầu tiên ra ngoài của Tạ Hộ sau khi thành thân nên tránh khỏi có chút kích động, vốn là hai tay đan với nhau trước bụng, ai biết vừa vài bước bàn tay to lớn thò vào mũ trùm, nắm lấy tay trái của nàng chặt, xuyên qua tấm vải, Tạ Hộ thấy nhếch môi cười, mặt mày ôn hòa, tựa như nhu tình này chỉ dành cho nàng, Tạ Hộ ngượng ngùng cúi đầu, lặng lẽ nắm bàn tay của , cảm giác dùng đầu ngón tay cào cào lòng bàn tay nàng, tê tê dại dại, làm Tạ Hộ càng thêm quẫn bách, tuy rằng người ngoài thấy động tác của hai người nhưng Tạ Hộ vẫn thấy thẹn thùng.


      Nhiếp Nhung dắt con ngựa màu trắng cao lớn, cơ bắp to đùng, bờm trắng như đám mây, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn của người khác, Tạ Hộ biết đây là tọa kỵ của Thẩm Hấp, Thẩm Hấp hỏi nàng:


      cưỡi ngựa bao giờ chưa?”


      Tạ Hộ lắc đầu: “Chưa từng.”


      “Ta cưỡi cùng nàng.”


      Thẩm Hấp chuyện với ngữ điệu dịu dàng làm Tạ Hộ yên lòng trao tay cho , thân mình bỗng bẫng lên cả người bị ôm ngang lên ngựa, ngồi nghiêng bên ở phía trước Thẩm Hấp, yên ngựa được thiết kế có bề mặt mềm mại, trơn nhẵn, Tạ Hộ ngồi lên hề thấy xóc nảy chút nào, rất thoải mái, Thẩm Hấp ôm nàng vào lòng, kéo dây cương ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, thúc ngựa lên phía trước.


      Phủ Định quốc công nằm ở vị trí tốt nhất của hẻm Yến Tử, mà hẻm Yến Tử là nơi các gia đình quyền quý của kinh thành tọa lạc, ra khỏi cổng phủ Định quốc công, hai bên đường thường xuyên thấy những chiếc kiệu có đỉnh bằng lụa màu lam, Tạ Hộ và Thẩm Hấp ngồi lưng ngựa nên có tầm nhìn rộng hơn, Thẩm Hấp nhìn xuất chúng như vậy, được ôm trong ngực có dáng người mềm mại, dù mang mũ trùm nhưng cũng che hết được khí chất xuất chúng, đường hẻm Yến Tử làm ít người dõi theo.


      Giờ khắc này, Tạ Hộ rất kiêu ngạo, bởi vì nam nhân sau lưng nàng là phu quân của nàng, là người nàng nguyện cống hiến tất cả những gì mình có cho .


      “Phu nhân biết , cưỡi ngựa là cách luyện lực chân tốt nhất, mùa xuân sang năm, ta tìm cho phu nhân con ngựa non rồi dạy nàng cưỡi ngựa nhé ?” thanh chuyện của Thẩm Hấp giống như dán vào tai Tạ Hộ.


      Tạ Hộ mỉm cười: “Thiếp là phụ nhân, cần lực chân tốt để làm gì chứ?”


      Thẩm Hấp thoáng trầm mặc hồi, lúc Tạ Hộ cho rằng câu kia là do trong lúc cao hứng, hề suy nghĩ gì lại đột nhiên lên tiếng: “Lực chân của nữ nhân rất quan trọng với nam nhân đấy, nàng hiểu đâu. Sang năm là biết thôi.”


      Tạ Hộ quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú kề sát mặt nàng, vẫn có chút khó hiểu, Thẩm Hấp liền xốc mũ trùm, thầm với nàng câu, Tạ Hộ chợt hiểu ra, xấu hổ đến muốn rơi khỏi lưng ngựa. Thẩm Hấp thấy vậy lại ôm nàng dính vào ngực, sợ nàng xấu hổ chịu nổi ngã khỏi lưng ngựa, khóe môi kìm được nụ cười cưng chiều, dưới ánh nắng, càng làm cho tướng mạo của thêm xuất sắc.


      Ngô Tuấn và Tô Tam Lang từ phủ Thái úy ra, thấy Thẩm Hấp cưỡi ngựa đến chợ phiên, trong ngực cẩn thận ôm nương xinh đẹp mang mũ trùm, gió thoáng thổi bay sa mỏng, loáng thoáng có thể thấy được che dấu dưới mũ trùm là dung nhan tuyệt thế.


      Tô Tam Lang ngây ngẩn hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Đó là … Thẩm đại phải ?”


      Ngô Tuấn lúc nào cũng bình tĩnh giờ cũng thể tỉnh táo nổi, chỉ cảm thấy hình ảnh vừa rồi như ảo giác vậy, Thẩm Hấp Thẩm đại lang phúc hắc làm sao có thể lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy chứ? còn cười nữa, mà lại là cười đến chân thành thiết tha….


      Ngô Tuấn nhịn được xòe quạt giấy cán ngọc của ra quạt phành phạch, sững sờ với Tô Tam Lang: “Tam lang, ngươi nhéo ta cái thử xem, hình như vừa rồi ta thấy quỷ phải…A!”


      Ngô Tuấn vừa xong cánh tay bị người hung hăng nhéo cái, đau đến muốn khóc, vội la lên: “ Làm gì mà mạnh tay vậy hả!”


      Tô Tam Lang lạnh lùng liếc , chắp tay lại, thèm nhìn đến tên ngu ngốc kia, xoay người leo lên con ngựa mà hạ nhân phủ Thái úy dắt tới :


      “Nhìn hướng bọn họ hẳn là tới chợ phiên, ta gọi Lưu Tử, chúng ta gặp nhau ở Phong Xuân Các.” Hôm nay, dù thế nào cũng muốn nhìn người nữ nhân mê hoặc Thẩm đại đến choáng váng đầu óc là hình dạng ra sao.


      Sau khi xong, Tô Tam Lang lạnh lùng bỏ rơi Ngô Tuấn, đến lúc Ngô Tuấn hoàn hồn Tô Tam Lang cưỡi ngựa xa rồi.


      Cái tên khốn kiếp này!


      ***


      Thẩm Hấp dẫn Tạ Hộ tới đầu phố Chu Tước ôm nàng từ lưng ngựa xuống, để Triệu Tam Bảo dắt ngựa, Nhiếp Nhung và Trúc Tình theo sau.


      Hôm nay phố Chu Tước rất náo nhiệt, tiếng rao hàng vang lên dứt, Hoàng Kim lâu, phố Tuyết Liễu, Phù Dung viên, hẻm Đỗ Khang, phố Chu Tước đều đông vui tấp nập, hơn nữa hôm nay là ngày trùng cửu, các cửa hàng đều trang trí bằng các màu sắc hấp dẫn để thu hút du khách dừng chân.


      Thẩm Hấp vẫn nắm tay Tạ Hộ xuyên qua đám người, dẫn nàng dạo qua lại phố, hai người mặc y phục sang trọng, Thẩm Hấp lại trông xuất chúng như vậy, làm đám người làm ăn buôn bán mặt đường dám chèo kéo, biết đây chắc chắn là công tử thế gia, mang theo phu nhân chơi lễ, nhìn rất tình nồng ý mật.


      Các nương đường đều liếc mắt nhìn Thẩm Hấp, thấy nắm tay nữ tử lộ ra biểu thất vọng.


      Thẩm Hấp mua rất nhiều đồ chơi thú vị cho Tạ Hộ, trong tay Trúc Tình đống lớn, đích thực là cầm nổi nữa nên phải xin Nhiếp Nhung cầm giúp, Nhiếp Nhung đành phải bất đắc dĩ nhận lấy đồ chơi làm bằng đường và số thứ khác từ tay nàng.


      Chỉ cần Tạ Hộ nhìn thứ gì đó lâu chút là Thẩm Hấp lập tức mua ngay, mới được gần nửa phố Chu Tước mà mua được nhiều đồ rồi, Nhiếp Nhung còn cách nào khác phải nhận hết mọi thứ tay Trúc Tình để nàng chạy gọi Triệu Tam Bảo dắt ngựa lại.


      Đoàn người dạo hơn nửa canh giờ, Tạ Hộ chưa thấy mệt nhưng lúc quay người lại vô tình thấy Nhiếp Nhung, Triệu Tam Bảo và Trúc Tình đều mang vẻ mặt bất đắc dĩ, lưng ngựa và tay bọn họ đều có rất nhiều đồ, Tạ Hộ líu lưỡi, ngờ nàng mua nhiều đồ đến vậy, nếu mua nữa, chắc phải về phủ kêu người tới mang bớt về nên kéo tay Thẩm Hấp :


      “Phu quân, thiếp đói bụng rồi.”


      Thẩm Hấp nghe xong gật đầu, nhìn xung quanh rồi : “Vậy chúng ta ăn cơm. Tam Bảo ngươi đem đồ vật về trước .”


      Sau khi Triệu Tam Bảo , Thẩm Hấp lại ôm Tạ Hộ lên ngựa, mang nàng đến nơi thiên kim cũng khó cầu, Phù Dung viên.


      Chú thích :

      Ngày Trùng Cửu : Theo phong tục tập quán ngày mùng 9 tháng 9 lịch hàng năm là ngày Tết cổ xưa của người Việt, gọi là Tết Trùng Dương hay còn gọi là Tết Trùng cửu, ngày tết hoa Cúc. Tết Trùng cửu lấy lặp lại của hai số 9 để về trường thọ. Tết trùng cửu ở Việt Nam ngày nay ít người còn biết đến về khá phổ biến xưa kia, mang nhiều nét đẹp về văn hóa. Tết Trùng Cửu còn có cách khác là ‘Từ thanh’, chính là ‘tạm biệt thảm cỏ xanh’. Sau ngày Trùng Cửu là mùa đông, cây cối có sức sống, thích hợp để chơi ở vùng ngoại ô. Vì thế, tết Trùng Cửu là cơ hội chơi sau cùng của mọi người khi thời tiết sang đông.
      td2n, Aliren, duyenktn120 others thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 90

      Edit : mcr
      Beta : mcr, Phong

      Phù Dung viên là tửu lâu xa hoa nhất trong kinh thành, Phúc Nguyên lâu của Tạ Thiều chỉ là phiên bản thu của Phù Dung viên, Phù Dung viên mới chân chính là đứng đầu, từ diện tích, cảnh sắc đến món ăn, rượu, thứ nào là áp đảo, đứng các tửu lâu khác, tồn tại 10 năm rồi nhưng vẫn phát triển suy, thanh danh vang dội tại kinh thành quyền quý, trở thành nơi đãi khách xa hoa nhất cho mọi người, khách lúc nào cũng nườm nượp, thường xuyên vì đông khách quá mà đủ chỗ.

      Thẩm Hấp dừng ngựa trước cửa Phù Dung viên, lập tức có tiểu nhị đến chào hỏi và dẫn ngựa , còn có hai tiểu nhị khác chạy ra nghênh tiếp, Thẩm Hấp dắt Tạ Hộ vào cửa, ngoài cửa lại có nhóm người muốn vào tửu lâu dùng cơm bị tiểu nhị ngăn lại là bên trong đầy khách, hẹn họ hôm khác đến sớm hơn chút.

      Tạ Hộ được Thẩm Hấp dẫn lên lầu, dường như tiểu nhị quen biết Thẩm Hấp, thấy Thẩm Hấp hành lễ, tiếng gọi đồ ăn, trò chuyện, ăn cơm trong lầu và sảnh tửu lâu tương đối ồn ào nhưng lên đến lầu hai ít hơn hẳn, lầu hai đa số là nhã gian, đến lầu ba thanh huyên náo gần như nghe thấy.

      Tiểu nhị dẫn bọn họ đến phòng chữ Thiên ở phía đông lầu ba, đồ vật bên trong rất tinh xảo, thua gì phủ quốc công, tiểu nhị sau khi dẫn bọn họ vào cửa lui xuống, có lẽ Thẩm Hấp sớm an bài rồi nên bọn họ cũng hỏi gì, sau khi nhã gian còn người ngoài, Tạ Hộ mới tháo mũ trùm, đánh giá trang trí trong phòng.

      “Nàng cảm thấy thế nào?”

      Thẩm Hấp rót chén nước đưa cho Tạ Hộ, thấy nàng nhìn bức tranh sơn dầu cảnh mùa xuân sông hỏi.

      Tạ Hộ uống ngụm nước, cười : “Rất trang nhã. Nơi này cũng là sản nghiệp của chàng à?”

      Thẩm Hấp gật gật đầu, sau đó đặt ngón trỏ lên môi, bảo: “Suỵt, chỉ có vài người biết thôi. Đây là thứ đầu tiên ta giành lại được trong số các cửa hàng trong đồ cưới của nương, sau khi tiếp nhận ta liền mở rộng thêm, dùng số tiền còn dư lại lúc ấy mua 200 mẫu đất xung quanh cửa hàng này. Khi đó phố Chu Tước còn chưa phồn hoa như bây giờ, may mà ta mua sớm nên giờ mới trông khí khái như thế này đấy.”

      Nghe Thẩm Hấp nhắc tới bà bà, Tạ Hộ mới nhớ đến bức họa thấy lúc dọn dẹp trong phủ, kiếp trước nàng chỉ biết mẹ đẻ của chủ tử là nữ nhi của tể tướng thời tiên đế còn tại vị, lúc chủ tử đăng cơ sớm qua đời nên thấy mặt, hơn nữa chủ tử cố ý giấu diếm những chuyện liên quan đến thân mẫu cho nên mọi người quen thuộc với Lạc thị. Quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hấp, tuy giờ phút này thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng Tạ Hộ biết, tuổi thơ của nhất định rất thoải mái, Định quốc công Thẩm Diệp sở dĩ có thêm phong hào quốc công nhất định là có quan hệ với Lạc thị, xem ra Thiên Hòa đế nhất định rất Lạc thị, cho nên mới có thể phong thưởng cho nhà chồng bà nhiều như vậy, để cho kẻ có công tích gì như Thẩm Diệp có thêm bậc tước vị quốc công, nếu trong này có khuất tất gì ai tin tưởng cả.

      Nhưng, Thẩm Diệp mặt hưởng thụ phần ân huệ này, quay đầu lại đối xử tệ bạc với chủ tử như vậy, quá thất đức. Khó trách cuối cùng gặp phải thảm họa như vậy.

      Những món ăn tuy phải là sơn hào hải vị nhưng rất mới lạ được đem vào.

      Thẩm Hấp đỡ Tạ Hộ ngồi xuống bên cửa sổ, đợi đồ ăn dọn xong đưa đũa cho nàng, chuẩn bị ăn cơm bên ngoài có tiếng gõ cửa, giọng giảo hoạt vang lên:

      “Ôi, ta là hôm nay gặp được Thẩm đại công tử mà các ngươi cứ , nhìn xem.”

      Phó Thanh Lưu vừa chỉ chỉ tay vừa bước tới,Tạ Hộ thấy có người ngoài liền nhanh chóng đứng dậy muốn lấy mũ trùm bị Thẩm Hấp đè tay lại, với nàng: “ sao đâu, đều là người nhà cả. Nếu tới vào cả , còn trốn trốn cái gì?”

      Sau khi Thẩm Hấp xong có ba người phía sau Phó Thanh Lưu vào, Thường Lâm, Ngô Tuấn, Tô Tam lang. Ngô Tuấn ngại ngùng vuốt vuốt mũi, Tô Tam Lang rất tự nhiên mà đánh giá bộ dạng của Tạ Hộ, Thường Lâm là người thô kệch, chỉ cười cười rồi :

      “Ta cản được, bọn họ muốn đến. là đến nhìn mặt tẩu tử!”

      Thẩm Hấp gì, chỉ gắp thêm thức ăn cho Tạ Hộ, ngay cả ý mời bọn họ ngồi đều có, kẻ dẫn đầu là Phó Thanh Lưu cũng có chút xấu hổ, cũng thể nhào lên kêu gào ta muốn xem bộ dạng nương tử của ngươi như thế nào được, nếu gặp là người khác chắc làm vậy nhưng đối với Thẩm Hấp cần phải được đồng ý mới được.

      Tạ Hộ ngó ngó Thẩm Hấp, nàng ngồi đối diện cửa sổ nên bọn họ chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, nhưng cũng thể cứ quay lưng lại với người ta mãi thế được, Thẩm Hấp hít sâu hơi rồi gọi:

      “Mọi người lại đây ngồi . Ta giới thiệu thê tử của ta cho các ngươi biết.”

      Bốn người được Thẩm Hấp cho phép như được đại xá, tất cả đều thở phào nhõm, Phó Thanh Lưu dẫn đầu đến ngồi vào bàn cơm. Tạ Hộ cảm giác có người đến gần liền đứng lên, lui ra sau lưng Thẩm Hấp, Thẩm Hấp chỉ vào bọn họ, giới thiệu:

      “Phó Thanh Lưu, đích trưởng tử của Vinh An quận vương, ca ca nàng cưới thứ muội của ; Thường Lâm, Ngô Tuấn, Tô Khánh Nguyên, bọn họ đều là bằng hữu thân thiết của ta, cần phải khách sáo với bọn họ.” giới thiệu xong những người này, Thẩm Hấp đứng dậy choàng tay qua eo của Tạ Hộ, trịnh trọng : “Đây là thê tử của Thẩm mỗ, Tạ thị.”

      “Thiếp thân xin chào các vị công tử.” Tạ Hộ nhàng nhún gối, giọng như tiếng oanh vàng, gương mặt thanh tú, ngũ quan linh động, đôi mắt hạnh long lanh, cao quý làm người khác dám nhìn lâu, sắc mặt hồng hào trắng trẻo, eo thon, mỗi phần đều đẹp vừa đủ.

      Phó Thanh Lưu vốn biết người Thẩm Hấp cưới đương nhiên là xinh đẹp nhưng cũng ngờ là xinh đẹp đến vầy, mấu chốt là nàng xinh đẹp nhưng tục khí, giống như sông nước Giang Nam, giữa mùa hè, triền đê Thanh Hà, đẹp như tranh vẽ.

      “Xin, xin chào tẩu tử.”

      Phó Thanh Lưu coi như là người duyệt qua nhiều mỹ nhân nhất trong bốn người nhưng lúc gặp Tạ Hộ cũng khỏi có chút thất thố, chớ chi đến ba kẻ nửa vời kia, tất cả đều ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Tạ Hộ, hoàn toàn dời mắt được.

      Thẩm Hấp nhổm dậy đỡ Tạ Hộ ngồi xuống, sau đó bảo bốn người bọn họ ngồi xuống, Phó Thanh Lưu và Ngô Tuấn ngồi bên, Thường Lâm và Tô Tam Lang ngồi bên, bốn người thấy bàn đồ ăn trước mặt nhưng cũng nhao nhao ồn ào. Thứ nhất là sợ Thẩm Hấp, thứ hai là vẫn còn sững sờ với sắc đẹp của Tạ Hộ

      “Ha ha, tẩu tử quả là cực phẩm mỹ nhân, cực phẩm mỹ nhân ah! Bảo sao Thẩm đại công tử của chúng ta phải khẩn cấp cưới qua của để mang giấu.”

      Phó Thanh Lưu trước giờ là kẻ dẻo miệng, kiếp trước Tạ Hộ cũng được lãnh giáo qua, nàng là ngự tiền cung nữ, lúc chủ tử tiếp kiến thần tử, có đôi khi nàng cũng ở đó, Phó Thanh Lưu là Vinh An quận vương đời tiếp theo, lão quận vương thuộc đảng của nhị hoàng tử, rất chèn ép chủ tử, sau khi chủ tử đăng cơ, sở dĩ Vinh An quận vương phủ vẫn có thể sừng sững ngã là do vị này. Quận vương phủ từng nhanh chóng suy tàn nhưng chính vị này ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ quận vương phủ luôn vinh quý.

      Tạ Hộ mỉm cười, như hoa sen nở rộ làm Phó Thanh Lưu nhõm chút, nhanh chóng tìm đề tài tán gẫu:

      “E hèm, thứ muội của ta gả sang Tạ gia có gây phiền toái gì cho ca ca của tẩu tử ? Nếu có, cứ bảo ca ca của tẩu tử cho ta biết, ta thay các ngươi giáo huấn nàng.”

      Tạ Hộ kinh ngạc liếc nhìn Phó Thanh Lưu, lập tức lắc đầu: “Phó công tử lo lắng quá rồi, Phó Song tỷ tỷ rất tốt, ca ca và cha mẹ của ta đều kính trọng nàng.”

      Đối với bọn Phó Thanh Lưu, Tạ Hộ cũng dám chậm trễ, bởi vì bốn người trước mắt này tương lai đều là quan nhất phẩm, Phó Thanh Lưu là Vinh An quận vương, Thường Lâm tương lai là Hắc diện diêm vương Vinh Uy tướng quân, rất có tài đánh trận, Ngô Tuấn yên ắng mấy năm mới từng bước theo phụ thân , từng bước bò lên chức Thái sư, Tô Khánh Nguyên, nếu Tạ Hộ nhớ lầm tương lai là Long Đồ các đại học sĩ, Thái phó của Thái tử, mà trong nhóm bọn họ hẳn còn người nữa tên là Triệu Miểu, đây chính là tướng quân mà tương lai địch quốc nghe danh sợ mất mật, Thiên Sách thượng tướng, trong chiến dịch, lấy ba vạn quân chiến thắng mười vạn quân địch, trận thành danh.

      Nhưng lúc này, bọn họ và phu quân đều giống nhau, đều là tiềm long tại vực, còn chưa thể tài năng, ra bọn họ và Hoàng đế tương lai còn có mối quan hệ bạn bè như thế này, đây là lần đầu Tạ Hộ biết điều này.

      “Đừng kính trọng gì đó, nhưng mà xác thực là tính tình của thứ muội rất tốt, dối gạt tẩu tử, trong các thứ đệ thứ muội trong phủ, ta để mắt tới cũng chỉ có nàng, nàng thường ngày nhìn như lời nhưng rất có tài tính toán sổ sách, rất giống di nương của nàng, di nương của nàng từng là quản gia của quận vương phủ ta, từ hầu hạ cha ta, sau này được nâng thành di nương.”

      Phó Thanh Lưu gặp được người hợp mắt cơ bản chuyện đều dấu diếm gì cả, chỉ cần tiểu gia cao hứng, có thể đem gốc gác tổ tông của mình ra mua vui cho người ấy, chớ chi cái này chỉ là chuyện vặt vãnh, quan trọng.

      Tạ Hộ chỉ cười cười, gì, nhưng Thường Lâm nhịn được : “Ai da, ngươi chuyện di nương nhà các ngươi cho tẩu tử làm gì chứ! Tẩu tử đừng để ý đến , tiểu tử này là đứa bé hư…ách, ý ta là, phải là người tốt, ha ha ha ha.”

      Thường Lâm trước giờ chuyện đều là vậy, hôm nay gặp Tạ Hộ nhã nhặn như vậy cũng muốn nhã nhặn chút, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

      Thấy mọi người đều trò chuyện vui vẻ, Ngô Tuấn và Tô Tam Lang cũng khách khí, ngươi lời ta tiếng bắt đầu chèn ép Phó Thanh Lưu, Thẩm Hấp ngăn cản, cũng xen mồm vào, cứ ngồi yên lặng bên mà nghe, vừa gắp đồ ăn cho Tạ Hộ, dặn nàng ăn nhiều nhiều chút.

      Nhưng Tạ Hộ thấy bọn họ như vậy rất thú vị, vừa ăn cơm vừa quan sát biểu của phu quân nhà mình, nàng có thể xác định, phu quân và bốn vị này là bạn bè thân thiết, bởi vì lúc năm người bọn họ ở cùng nhau, phu quân ít lạnh lùng hơn, ít cảnh giác hơn và nhiều hơn bình thường.
      td2n, duyenktn1, Hương Thảo21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :