1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      sau bao ngày ngóng trông cuối cùng cũng có chương, nàng tuyển được editor chưa? Mong là tuyển được rồi để tốc độ bị trì hoãn :yoyo60:
      Băng Phong thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ra trữ mấy chương mà lười beta với lười đăng :v

      Chương 84 :

      Thẩm Hấp vừa bước vào cửa nô tài đến bẩm báo những lời mà đại nha hoàn bên người của Nhị phu nhân , Thẩm Hấp ngừng bước quay sang hỏi Viên Thành:


      “Phu nhân thế nào?”


      “Phu nhân rất tức giận, tát Tư Cầm liên tục, sau đó giẫm nát tất cả những thứ mà nha hoàn kia đưa đến, ban đầu nha hoàn kia còn cãi lại sau bị phu nhân dọa sợ nên dám gì nữa, bị hai mama của phu nhân lôi ra ngoài. Sau đó phu nhân đóng cửa ở trong phòng đến giờ.”


      Viên Thành là tai mắt mà Thẩm Hấp an bài trong phủ Định quốc công, thường ngày phụ trách trông coi Thương Lan Uyển.


      Thẩm Hấp gật gật đầu tỏ vẻ biết, Viên Thành liền yên lặng lui xuống. Triệu Tam Bảo và Nhiếp Nhung nhìn nhau, dám gì, Thẩm Hấp đến chính viện nhìn thấy Hoa Ý Trúc Tình và Đan Tuyết hái hoa trong sân, Thẩm Hấp chỉ ra giữa sân viện với Đan Tuyết:


      “ Ra kia quỳ, đến khi nào suy nghĩ xong đứng lên”


      Đan tuyết lấy cái sàng cho Hoa Ý, nghe thấy lời Thẩm Hấp nghi hoặc liếc nhanh sang Nhiếp Nhung, Nhiếp Nhung cũng nhíu mi nhìn nàng, Đan Tuyết mới khẳng định là mình làm sai chuyện gì rồi, nàng buông cái sàng rồi đến giữa sân quỳ, bọn nha hoàn tới lui chung quanh đều liếc nhìn, biết Đan Tuyết phạm phải lỗi gì để đại công tử tức giận đến vậy.


      Hoa Ý và Trúc Tình cũng bị dọa sợ, nguyên là các nàng lôi kéo bắt Đan Tuyết lấy sàng hái hoa, cả buổi chiều phu nhân đều ở trong phòng, cũng cần người hầu hạ nên các nàng muốn hái ít hoa quế để làm mật hoa quế, ngờ bị đại công tử bắt gặp, nhưng bình thường các nàng cũng thường làm vậy sao thấy đại công tử bất mãn, hôm nay lại bị phạt nhỉ.


      Nhìn mặt Đan Tuyết xám như tro, giống như phạm lỗi rất nặng, Hoa Ý Trúc Tình cảm thấy rất áy náy, hình như các nàng hại Đan Tuyết bị đại công tử trách phạt, dù sao cũng là các nàng nhờ hái hoa, thể để đại công tử chỉ phạt mỗi mình Đan Tuyết được nên cùng đến quỳ bên cạnh Đan Tuyết.


      Đan Tuyết bảo các nàng đứng lên nhưng hai người vẫn chịu đứng dậy, mặc dù mới tiếp xúc với nhau mấy ngày thôi nhưng mấy nương này đều xem nhau là tỷ muội ruột thịt, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.


      Thẩm Hấp đẩy cửa bước vào phòng, trong phòng rất mát mẻ, xem ra hiệu quả bồn băng tệ lắm. Sau khi vào, nhìn lướt khắp phòng, giường la hán, nhuyễn tháp, giường sau tấm bình phong đều thấy người đâu nghe có tiếng động trong thư phòng , vào thư phòng thấy Tạ Hộ lau dọn sắp xếp các bộ sách giá sách, quyển nào cũng dùng vải khô chà lau rồi mới đặt về chỗ cũ, thấy Thẩm Hấp bước vào cúi người hành lễ với xong rồi :


      “Phu quân về. Phu quân cần dùng thư phòng phải ? Chờ thiếp thu dọn chút nhé.”


      Thẩm Hấp nhìn nàng, vốn nghĩ nàng lúc này bực tức, hờn dỗi, nghĩ tới thấy vẻ mặt như có gì xảy ra, nhưng Thẩm Hấp biết chắc chắn là nàng tức giận, bởi vì khi nàng tức giận hai đầu mũi nở to, giống như con mèo lông người xù lên, trong mũi cũng phát ra tiếng thở phì phò.


      Thẩm Hấp ngồi yên lời nào nhìn Tạ Hộ làm việc, chốc lát sau Tạ Hộ đặt sách sang bên, mặt bàn cũng được dọn dẹp sạch , chuẩn bị mời Thẩm Hấp ngồi, ngờ vừa mới bước tới trước mặt bị kéo ngồi vào lòng , eo bị ôm thể nhúc nhích được. Tạ Hộ vùng vẫy hai lần mà thoát ra được mất hứng cúi đầu tựa vào ngực vò vò mảnh vải bố trong tay rầu rĩ vui. lúc lâu sau cũng năng gì.


      Chưa từng thấy nàng cáu kỉnh như vậy, lúc này Thẩm Hấp chỉ thấy lòng mình rất ấm áp, lúc mới biết nàng, nàng chuyện, làm việc luôn cẩn thận, chuyện dám lớn tiếng, động tác nghiêm túc giống như dùng thước đo qua, tuyệt đối vượt mức dù chỉ chút, sau khi thành thân luôn chăm sóc cho , chỉ cần là việc chăm sóc mà nàng có thể làm nàng đều ôm đồm tất cả mọi việc, người khác hoàn toàn có chỗ sờ tay vào, sau khi ở chung mấy ngày thái độ có hơi buông lỏng ít nhưng vẫn tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt. Im lặng ngồi trong lòng như hôm nay đúng là lần đầu tiên, nếu là trước đây nha đầu này chắc chắn đỏ mặt, sau đó dùng lý lẽ ngăn cản cơn động tình của , nếu ngăn cản được dứt khoát thuận theo dựa vào vai .


      Bị ôm như vậy trong lúc, Tạ Hộ cảm thấy phiền não của mình giảm được ít, thực là nàng rất tức giận, nàng biết tên Thẩm Thái kia làm chuyện như vậy bao nhiêu lần rồi, cũng biết làm vậy với ai chưa nhưng Tạ Hộ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, dựa vào cái gì mà dám làm vậy ? có từng nghĩ đến hậu quả gây ra cho nàng chưa ? người ta nhìn nàng ra sao? Nếu có lời ra tiếng vào phu quân của nàng nghĩ nàng như thế nào? Kiếp này nàng rất vất vả mới đến được với phu quân, mới qua được vài ngày an lành có người muốn phá hủy, nếu phu quân tin những lời đồn kia nàng phải làm sao bây giờ?


      Tạ Hộ lo lắng sau khi Thẩm Hấp trở về hỏi đến chuyện này, nàng còn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào, dù gì nữa Thẩm Thái và Thẩm Hấp cũng là huynh đệ cùng nhau trưởng thành, biết là sau này họ trở mặt nhưng bây giờ bọn họ vẫn em, phu quân nghe chuyện này có khi nào tin tưởng huynh đệ của , cảm thấy nàng tuân thủ phụ đức, câu dẫn Thẩm Thái ?


      Ý nghĩ này càng nghĩ càng thấy hoảng, càng thấy hoảng càng nghĩ nữa, Tạ Hộ liền giam mình trong phòng, dùng cách làm việc ngừng để xua tan bất an lớn dần. Đúng là nàng lo sợ, phu quân đối xử với nàng tốt như vậy nếu bị chuyện này tổn thương, làm cho tín nhiệm rất vất vả mới tạo dựng được đổ sông đổ biển hết, giữa phu thê mà tin tưởng nhau nàng phải làm sao bây giờ?


      Thẩm Hấp ôm nàng ngồi trong chốc lát, thấy tâm tình nàng vẫn khó chịu vỗ vỗ mông nàng, gọi nàng đứng lên, Tạ Hộ nghe lời đứng dậy, Thẩm Hấp đoạt lấy miếng giẻ lau trong tay nàng, bỏ lại bàn, sau đó dắt Tạ Hộ ra ngoài, vừa vừa :


      “Ta dạy nàng bộ quyền dưỡng sinh, rất có lợi cho bình tĩnh tâm tình.”


      Tạ Hộ kinh ngạc nhìn bóng lưng của Thẩm Hấp, chỉ cảm thấy rất cao lớn vững chãi, nhìn bộ dạng của phu quân, chắc hẳn là biết chuyện Thẩm Thái làm, nhưng vẫn đối xử với nàng như vậy có nghĩa là nghi ngờ, vẫn tin tưởng nàng nhỉ.


      Mang theo chút mong chờ, Tạ Hộ được Thẩm Hấp dắt tới hậu viện Thương Lan Uyển, ở đây có rừng cây tùng bách sừng sững chót vót, gió hè thổi làm rừng cây vang lên tiếng xào xạt, trong rừng có mảnh đất trống dùng đá tảng làm nền, bên trái mảnh đất trống là bộ bàn ghế gỗ, bàn có bộ trà cụ nhìn có vẻ rất cổ xưa. Đây là lần đầu tiên Tạ Hộ đến nơi này dù trước đó biết chủ viện có rừng cây .

      Thẩm Hấp đưa nàng đến chỗ đặt ghế gỗ, ấn nàng ngồi ghế, sau đó tự mình cởi áo ngoài, đặt áo ngoài và đai lưng lên ghế ngồi bên cạnh Tạ Hộ, sau đó mình đến chỗ trống ;


      "Trước tiên ta chậm lần cho nàng nhìn, nàng nhớ được bao nhiêu nhớ, lát nữa chúng ta cùng nhau luyện tập”.


      Tạ Hộ nhìn tư thế của , trong lòng có chút tính toán, phu quân chắc là muốn dạy nàng bộ quyền dưỡng sinh mà tự nghĩ ra khi còn , nhìn thấy bộ dáng đứng giữa sân quyền, Tạ Hộ phảng phất nhớ lại kiếp trước, cũng là buổi trưa mùa hè, nàng và người cung nữ tên Bích Tình hầu hạ chủ tử, sau khi chủ tử gặp các quan trong triều, tâm trạng tốt lắm, liền gọi hai nàng đến chỗ tránh nắng trong ngự hoa viên, sau đó cũng là trình tự này, cần bất luận kẻ nào hầu hạ, cởi long bào, sau đó luyện bộ quyền pháp dưỡng sinh cho các nàng nhìn, sau khi đánh qua lần, gọi các nàng cùng tập luyện, Bích Tình là nữ tử dịu dàng, làm sao tập luyện được, chỉ hai phát liền bị chủ tử đẩy ra rất xa, ngã xuống đất khóc, lại run lẩy bẩy, chủ tử phiền chán nhìn nàng ta, sau đó cho nàng ta lui xuống, lại gọi Tạ Hộ bước lên, năm đó là lần đầu tiên Tạ Hộ nhìn thấy chủ tử tập bộ quyền này, làm sao có thể nhớ , chỉ hai ba cái liền bị chủ tử đẩy qua bên, nhưng mà, tính cách của nàng kiên cường hơn Bích Tình nhiều, bị chủ tử đẩy qua bên, nàng liền đứng dậy, sau đó tiếp tục tiến lên, cứ như vậy nàng bị té ngã vô số lần, cuối cùng có thể cùng chủ tử đánh mấy chục hiệp, đây cũng chính là bộ quyền dưỡng sinh mà nàng học, bí quyết ở chỗ nhờ ngã nhiều mới thông suốt.


      Nàng cũng biết lúc ấy vì cái gì mà liều mạng như vậy, biết chủ tử muốn tìm người để phát tiết, nàng cũng có thể học Bích Tình, ngã nhào mặt đất đứng dậy, chủ tử miễn cưỡng các nàng, nhưng mà ngay lúc đó trong lòng Tạ Hộ phục, nàng nhập cung thời gian lâu, lại là nương tuổi lớn, bản chất còn chưa sinh ra cái loại nô tính kia, cảm thấy ta vì cái gì nhất định thua ngươi, sau này khi nhớ lại, nàng mới biết được, ý tưởng lúc đó của nàng có bao nhiêu đáng sợ, là do chủ tử tức giận, nếu chủ tử tức giận, đừng là nàng, cho dù là toàn bộ Tạ gia cũng đủ chôn cùng nàng.


      May mắn chủ tử là minh quân, Tạ Hộ nghĩ như vậy trong lòng, bên kia Thẩm Hấp đánh xong bộ quyền pháp, thấy Tạ Hộ ngẩn người nhìn , trong lòng buồn cười, qua vỗ vỗ gò má của nàng, còn ngại đủ, lại dùng hai ngón tay nhéo nhéo, giọng trầm thấp vang lên bên tai nàng:


      "Nàng nghĩ gì thế? Còn ngẩn người nữa, ta ở trong này muốn nàng”.


      "..."


      Tạ Hộ liều mạng nhịn xuống cảm giác trợn trừng mắt nhìn , tình cảm thấy kiếp trước chủ tử cao quý lạnh lùng biến mất hầu như còn gì. gì khác, mỗi đêm giường đều có nhu cầu, hoặc lúc thỏa mãn, khi đó chịu đứng dậy, ôm nàng chịu buông tay, hoàn toàn là bộ dạng chưa từng nhìn thấy nữ nhân.


      Nghĩ đến đây, Tạ Hộ khỏi mỉm cười, tuy rằng nàng cũng cảm thấy mỗi đêm phu quân cầu vô độ khiến cho nàng có hơi đau đầu, nhưng mà, nàng giống như thích nhìn thấy bộ dáng thích nàng của , quả nhiên, nam nhân chưa từng trải việc đời vẫn là tốt nhất.



      susu, td2n, Aliren24 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆ Chương 85 :
      Editor : nhinguyen


      Thấy Tạ Hộ nhếch môi nhìn mình chằm chằm, Thẩm Hấp sờ sờ mặt mình, cho rằng mặt mình bị dính bẩn, lúc này mới kéo Tạ Hồ đứng lên, kéo nàng tới tảng đá màu xanh ở giữa sân, để cho nàng đứng vững:


      "Ta đánh lại lần nữa, nếu nàng còn ngẩn người, ta khách khí đâu”.


      xong, bóp cái ở eo của Tạ Hộ, lúc này mới lui về sau hai bước, lại đánh bộ quyền pháp lại lần nữa, lần này Tạ Hộ nhìn rất nghiêm túc, đôi mắt chớp cái nào nhìn Thẩm Hấp, Thẩm Hấp thấy nàng nhìn nghiêm túc, liền tìm tay nàng, kéo cổ tay của nàng tới trước người mình, sau đó hai tay nắm lấy tay của nàng, nhất động nhất tĩnh, đẩy cái, làm cho nàng theo động tác của , thầm ích lợi của động tác bên tai nàng, chân Tạ Hộ chuyển động theo , hai má đỏ ửng, ở trong lòng ngược lại vô cùng phù hợp, hai người cùng tiến cùng lùi, phối hợp vô cùng ăn ý.


      Thẩm Hấp kinh ngạc với khả năng của người trong lòng, chỉ cảm thấy nàng giao toàn bộ bản thân mình cho , hề phòng bị, chỉ có tin tưởng và tín nhiệm, thích cảm giác này, cái gọi là linh hồn hòa hợp chắc là như vậy.


      "Trước kia nàng học qua bộ quyền này phải ?” Vui sướng qua , Thẩm Hấp khỏi thấy kỳ lạ, toại nguyện ôm lấy người trong lòng, ôm chặt lấy, hỏi:


      Hai tay Tạ Hộ bị kéo đan lại trước ngực, toàn bộ phía sau lưng đều dựa vào lồng ngực rắn chắc của , hai người quá gần, khiến người ta xấu hổ, nhếch môi cười : "Nếu thiếp , bộ quyền pháp này thiếp thấy qua trong mộng, phu quân có tin thiếp ?”


      "Trong mộng?" Thẩm Hấp cúi đầu nhìn nàng, ngạc nhiên trừng mắt nhìn nàng.


      Tạ Hộ lại cười, kiếp trước khi nàng bị ngã vô số lần, rốt cuộc cũng có lúc học thành, chủ tử rốt cuộc mở lòng từ bi cho nàng biết bí mật, bộ quyền pháp là tiên nhân ở trong mộng chỉ , có thể kéo dài tuổi thọ, học xong chỉ có lợi, có hại gì, mọi người đều có duyên học được, chỉ có nàng có duyên với Phật pháp, bởi vậy chỉ mình nàng học được mà thôi.


      Nàng đương nhiên biết đây là lời chủ tử dùng để trấn an nàng, nhưng mà khi đó nàng rất tin tưởng chó cút nghi ngờ nào.


      Bắt gặp nét hoang mang mặt của Thẩm Hấp, Tạ Hộ đỏ mặt, ngửa đầu nhìn : “Chỉ cần là việc có liên quan đến phu quân, thiếp đều học rất nhanh, phu quân có tin thiếp ?”


      Thẩm Hấp gì, mà là nhìn dung nhan như hoa trước mắt, nâng mặt nàng lên, dùng hành động chứng minh tất cả, Tạ Hộ xoay người lại, hai cánh tay lặng lẽ đặt lên vai , ôm lấy cổ , hơi hơi nhón chân lên, để mình dựa vào .


      Trong rừng gió thổi qua, lá cây vang lên xào xạc, hai người đứng ôm nhau, ánh nắng buổi chiều kéo bóng dáng hai người ra rất dài, gần như nhập hai người lại làm .


      Tạ Hộ bị hôn đến mê man, chỉ nhớ được cuối cùng chân mình mềm nhũn bị ôm vào trong phòng, tim đập kịch liệt khiến nàng thể phân biệt được ánh mắt của mọi người chung quanh, chỉ nhớ được Hoa Ý, Trúc Tình đường đều cười cười. Sau đó Tạ Hộ mới kịp phản ứng lại, chỉ là còn cách nào cứu vãn được nữa, đành phải để cho các nàng ấy cười thôi.


      ****


      Đêm khuya vắng người, khí trong phòng ngủ khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh cũng yên tĩnh lại, Thẩm Hấp nhấc nửa người lên, nhìn tiểu nha đầu mệt mỏi ngủ trong lòng , lông mi dưới ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ dài đến mức khiến người ta ngạc nhiên, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, cực kỳ khả ái, mang theo thỏa mãn, nặng nề ngủ thiếp , hô hấp mềm mại kéo dài.


      Thẩm Hấp xuống giường, xốc lên màn che, chậm rãi mặc y phục, sau đó mới nhàng bước ra khỏi phòng, vào trong sân, Nhiếp Nhung từ chỗ tối bước ra, tới sau lưng , :


      "Nhị công tử chừng còn chưa hết hy vọng, sau khi Tư Cầm trở về bị gọi lên sân, lúc lâu, nhị công tử để cho Tư Cầm ngày mai đến Thương Lan Uyển hỏi thăm hành tung của phu nhân, nhất định là để khi có cơ hội ra tay. Chúng ta có nên chờ đến lúc đó ?”


      Thẩm Hấp cũng do dự, lạnh lùng :


      "Kêu Phó Thanh Lưu động thủ , cho dù mọi việc ầm ĩ cũng quan trọng, ta đều có cách giải quyết.”


      Nhiếp Nhung trung thành trước sau như , nghe lời của Thẩm Hấp, sau khi suy nghĩ lúc, vẫn hỏi câu: "Công tử, có muốn giữ mạng của lại ?”


      Đôi mắt đẹp đẽ của Thẩm Hấp dưới ánh trăng cực kỳ lạnh lùng, giống như phản chiếu ánh sáng bàng bạc, lạnh lùng như đao: "Giữ!"


      Nhiếp Nhung hiểu được ý tứ của công tử nhà mình, thừa dịp còn tối, nhận lệnh mà .


      ****


      Sáng sớm hôm sau, Tạ Hộ đến chỗ lão thái quân thỉnh an, sau khi trở về nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Đan Tuyết đến, hai lời, liền quỳ xuống, dọa cho Tạ Hộ nhảy dựng, vừa muốn đến đỡ nàng ta, nghe thấy giọng lạnh lùng của Thấp Hấp truyền đến:


      " cần đỡ nàng ta, nàng ta phạm sai lầm, tất nhiên bị phạt."


      Tạ Hộ nhìn lại, thấy Thẩm Hấp mặc bộ y phục màu xanh nhạt hoa văn cây trúc đứng dụa vào cửa, hai tay ôm ngực, dung nhan tao nhã, nhìn đám tỳ nữ và mama đứng ngây ngốc trong viện, Tạ Hộ hiểu gì, hỏi: "Đan Tuyết phạm sai lầm gì ?"


      đợi Thẩm Hấp mở miệng , nghe Đan Tuyết chính miệng Đan Tuyết : “Nô tỳ hôm qua bỏ rơi nhiệm vụ, sơ suất khinh địch, để cho phu nhân chịu nhục, nô tỳ có tội, cầu phu nhân công tử trách phạt."


      Trải qua đêm, Đan Tuyết cẩn thận suy nghĩ xem rốt cuộc mình sai ở đâu, nhất định là hôm qua công tử biết chuyện Tư Cầm đến Thương Lan Uyển, nàng vốn cho rằng Tư Cầm chỉ là nữ hài tử, làm tổn thương phu nhân, hơn nữa bên cạnh phu nhân còn có Hoa Ý và Trúc Tình, còn có hai mama, chắc là đến lượt nàng phải ra tay, phu nhân cũng bị thương tổn, nàng liền thảnh thơi đứng ở ngoài cửa.


      Nhưng mà nghĩ tới đó mới là chỗ mà nàng phạm sai lầm, công tử phái nàng đến là để bảo vệ phu nhân, cho dù là khi nào, nàng cũng phải đứng bên cạnh phu nhân, vì phu nhân ngăn cản hết mọi khả năng, mọi việc xúc phạm tới phu nhân, chuyện này, bao gồm cả hai phương diện hành vi và lời , hành vi gây tổn hại đến phu nhân chắc chắn phải ngăn cản, nhưng lời xúc phạm đến phu nhân nàng cũng được xem mới phải.


      Nhớ tới ngày hôm qua phu nhân bị Tư Cầm chọc cho tức giận cả buổi chiều đều ra khỏi phòng, sau khi bị phạt, Đan Tuyết mới bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng vô cùng hối hận.


      Tạ Hộ nhìn tiểu nha đầu quỳ trước mặt nàng, ngược lại biết nha đầu này sai ở chỗ nào, chỉ là cảm thấy dở khóc dở cười, cũng cảm thấy phu quân quản lý thuộc hạ quá nghiêm khắc, cho dù thế nào Đan Tuyết cũng chỉ là tiểu nương, nàng tiến lên nâng nàng ta dậy, nhưng cho dù làm thế nào nương kia cũng dám đứng dậy, chỉ quỳ mặt đất, vững như núi Thái Sơn, Tạ Hộ hoàn toàn lay chuyển được nàng ta, đành phải quay đầu nhìn về phía Thẩm Hấp, xin giúp đỡ.


      Lúc này Thẩm Hấp mới xuống từ bậc thang, tới trước mặt các nàng, kéo tay Tạ Hộ vào trong, bên xoay người với Đan Tuyết:


      "Nếu phu nhân cầu xin thay ngươi, vậy quỳ ít nhất hai ngày, quỳ thêm đêm! Nhớ, sau này nếu lại tái phạm, ngươi cũng cần ở lại nơi này nữa”.


      Thẩm Hấp nhìn có vẻ bình thản câu, nhưng lại khiến cho Đan Tuyết sợ tới mức cả người run rẩy, bình thường hộ vệ bị chủ nhân vứt bỏ, nàng chỉ có kết quả —— phế bỏ võ công, đánh gãy tay chân, sau đó tự sinh tự diệt.


      Tạ Hộ được Thẩm Hấp mang vào trong phòng, lại quay đầu nhìn Đan Tuyết, chỉ thấy mặt nàng ta xám như tro tàn, toàn thân run rẩy như cầy sấy, cảm thấy vô cùng đáng thương, :


      "Phu quân, ra Đan Tuyết cũng làm gì sai. Phu quân cần dọa nàng ta như vậy."


      Thẩm Hấp nhếch môi cười, : "Nàng ta phạm sai lầm lớn, nếu lần này bỏ qua, vậy nàng ta vĩnh viễn thể nào nhớ lâu được, sau này ta làm sao có thể yên tâm giao an toàn của nàng cho nàng ta đây?”


      Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp gì, sau khi hai người vào phòng, Thẩm Hấp nắm lấy hai tay Tạ Hộ, nắm trong lòng bàn tay, : “A Đồng, nàng hãy nghe cho kỹ, những lời này ta chỉ lần. Sau này khi ở trong phủ, nếu có người bắt nạt nàng, nàng cần phải bận tâm đến bất cứ cái gì, nên để cho Đan Tuyết ra tay, tuyệt đối cần phải nhẫn, phu quân của nàng là ta cho dù có tốt nữa, vẫn có thể để cho nàng trong phủ vô ưu, vô lo. Chỗ của lão thái quân nàng cũng cần ngày nào cũng thỉnh an, nàng bà ta cũng thích nàng, nàng , bà ta càng có biện pháp bắt buộc nàng, bà ta càng dám khi dễ người của ta, nàng chỉ cần chăm sóc tốt cho mình, để cho người khác khi dễ là được, cho dù có gây ra tai họa lớn thế nào, đừng quên tất cả còn có ta.”


      tiếng ‘A Đồng’ của Thẩm Hấp, khiến toàn thân Tạ Hộ trở nên mềm nhũn, đây là lần đầu tiên phu quân dặn dò tường tận với nàng như vậy, trong lúc nhất thời Tạ Hộ cảm thấy não mình theo kịp, nhưng mà, nhìn vẻ mặt chắc chắn của , trong lời cũng thiếu thân thiết, hiểu sao Tạ Hộ cảm thấy vô cùng ấm áp, những lời này nếu là người do người ngoài , chắc chắn Tạ Hộ tin tưởng, nhưng nếu từ miệng của Thiên Duyên đế trong tương lai ra, nàng còn có gì mà tin chứ?


      "Phu quân, thiếp thân có từng với phu quân, trong lòng thiếp phu quân là người lợi hại nhất?” Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, người nam nhân này là người duy nhất trong lòng nàng cung kính, chẳng qua kiếp trước nàng chỉ cung phụng ngoài mặt, nhưng kiếp này lại đặt trong lòng nàng.


      Thẩm Hấp sững sờ ngờ mình có thể nghe nha đầu này câu như thế, khỏi nghiêng đầu bật cười, giơ tay véo cánh mũi của nàng, nhìn bộ dáng tức giận của nàng, lại muốn buông tha ôm vào trong lòng. Sau khi thành thân với nàng, thường xuyên muốn cười, trước đây là người trầm tính như vậy, bây giờ chỉ muốn trêu chọc nàng, lúc tâm tình tốt, chỉ cần nhìn thấy nàng, tất cả cảm xúc tiêu cực nào cũng đều nhịn xuống, nhất cử nhất động của nàng có thể dễ dàng khống chế hỉ nộ của , thói quen này đáng sợ, nhưng lại thể tự thoát ra được.


      ***


      Từ sau khi Thẩm Hấp dặn dò nàng, Tạ Hộ cũng làm theo lời , mỗi ngày thỉnh an lão thái quân nữa, bởi vì nàng biết lão thái quân phải là tổ mẫu thân sinh (bà nội ruột thịt) của Thẩm Hấp, mà thái độ của bà ta đối với Thẩm Hấp cũng hề quý như tổ mẫu đối với tôn tử, nếu quan hệ giữa bọn họ bất hòa như vậy, mà Tạ Hộ gả cho Thẩm Hấp chứ phải Thẩm gia có cần thiết phải thực phần hiếu tâm này ?


      Sau ngày cần mỗi ngày phải thỉnh an, nên Tạ Hộ có thể ngủ rất ngon, cho dù lúc ban đêm có bị người nào đó cầu vô độ nữa, ngày hôm sau cũng có thể ngủ muộn chút để bù lại, có đôi khi Thẩm Hấp cùng nàng ngủ dậy muộn chút, thấy nàng tỉnh lại, có đôi khi nếu phải ra ngoài sớm, ở bên tai nàng giọng tiếng, bảo đảm Tạ Hộ nghe thấy sau đó mới đứng dậy rời .


      Tạ Hộ cảm thấy cuộc sống như thế, quả thực chính là muốn chiều hư nàng, trong lần Tạ Hộ dậy muộn, bị Hoa Ý và Trúc Tình chê cười, ảo não thầm nghĩ.


      Nhưng mà, ngày qua ngày được sủng ái như vậy, thử hỏi có nữ nhân nào thích chứ? Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, chưa từng có người nam nhân nào đối xử với Tạ Hộ tốt như vậy, trước giờ nàng chỉ muốn gả cho người giống như tỷ phu Hách Phong của nàng, có gia thế, có quan cao cũng quan trọng, chỉ cần hai phu thê đối xử tốt với nhau là đủ rồi, nàng có thể gả cho chủ tử, đời này chưa từng hy vọng xa vời mình được sủng ái, bởi vì kiếp trước nàng nhìn những phi tần trong cung bởi vì chiếm được sủng ái của chủ tử mà trở nên điên cuồng, nàng chỉ muốn ở bên cạnh chủ tử, chăm sóc cho tốt, cũng chẳng sợ chủ tử cả đời coi nàng như nô tài, nàng cũng chấp nhận, nhưng mà ai có thể nghĩ tới, mọi việc lại phát triển thành như vậy chứ? Chủ tử đối với nàng quan tâm chăm sóc chu đáo, tỉ mỉ, có lúc nào xâm nhập vào trái tim của Tạ Hộ, khiến cho nàng trầm luân trong đó, làm cho nàng điên đảo, nghĩ tới, cuối cùng người được chăm sóc lại là nàng.


      Các loại kinh hãi và bất an luôn quẩn quanh trong lòng Tạ Hộ, sợ tất cả chỉ là giấc mộng, ở trong mộng nàng chiếm được tất cả những gì mà bản thân mình muốn, nhưng mà nàng sợ hãi, cuối cùng có ngày nàng tỉnh mộng, sau khi tỉnh mộng, chủ tử vẫn là chủ tử tôn quý, mà nàng vẫn là kẻ hèn mọn đáng thương kia. Nàng nghĩ, nếu như bây giờ chủ tử muốn tổn thương nàng, vậy chắc chắn là chuyện đơn giản dễ như trở bàn tay, bởi vì, nàng thừa nhận, lòng của mình từng bước ‘rơi vào tay giặc’, thể khống chế được nữa.
      td2n, Aliren, Hương Thảo26 others thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      More.....more....nào người đẹp, hóng quá, ko , hic hic, .......thấy gato với chỉ rồi, a cứ thèm thịt chỉ hoài à.......ca trung thành 1 lọai thịtọa....:yoyo17:
      Băng Phong thích bài này.

    5. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      biết khi nào có baby nhỉ? mong ngóng quá :yoyo68:
      Băng Phong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :