123123123123123123123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 18 trở lại Hầu phủ ( sửa sai )
      Từ chủ viện ra, Tạ Tân vẫn chưa hết hoảng hồn nhưng vẫn cố chịu đựng gì, khi đến phủ Nhị phòng, lúc này mới nhìn Tạ Hộ khổ sở thở dài, :

      "Ai, muội cần gì phải làm lớn chuyện này. Lý tiểu thư trở về khóc lóc kể lể, Lý đại nhân lại làm khó phụ thân hơn, phụ thần cầu được, vậy bây giờ phải làm sao?"

      Tạ Hộ nhìn thoáng qua Vân thị từ chủ viện ra, nhìn Tạ Tân lắc lắc đầu, mặt tràn đầy vẻ cam chịu:

      "Tỷ, tỷ cho rằng những lời đánh giá của Lý tiểu thư là do chính nàng ta sao? Nhất định là lời của Lý đại nhân, nàng ta mới có thể trắng trợn kiêng nể ra, phụ thân chúng ta khổ sở cầu xin thành lại bị tiểu nha đầu kia hạ nhục, sau này phụ thân mới khó xử. Chúng ta làm con cái giúp được phụ thân tiến lên nhưng cũng thể bỏ qua việc người khác bôi nhọ thanh danh của phụ thân."

      Vân thị đến bên cạnh hai tỷ muội, liền nghe thấy các nàng 'Tiểu nha đầu' 'Chửi bới thanh danh' gì , trong lòng căng thẳng, hỏi: "Làm sao vậy, bôi nhọ thanh danh ai?"

      Tạ Tân và Tạ Hộ liếc nhau, Tạ Hộ hành lễ với Vân thị xong, liền lui ra ngoài. Tạ Tân kể lại hết mọi việc xảy ra ở trong viện hôm nay.

      Vân thị nghe xong thiếu chút nữa kinh hô lên, che môi, trừng mắt, khó có thể tưởng tượng A Đồng ra những lời kia.

      "Nương, người nghĩ xem chuyện này nên làm thế nào? Có nên giải thích hay ?”

      Chuyện nam nhân kết giao, Vân thị cũng hiểu lắm, do dự hồi lâu, mới : "Đợi phụ thân con trở về, ta hỏi ý rồi sau. Con trở về nghỉ ngơi trước ."

      "Dạ."

      Tạ Tân hành lễ xong cũng trở về viện của mình.

      Buổi trưa, sắc mặt Tạ Cận đông cứng trở về, Vân thị nghênh đón giúp cởi áo, dâng trà, đợi Tạ Cận ngồi xuống, bà mới đem chuyện kể lại cho phu quân nghe, Tạ Cận bưng cốc trà lên uống, kiên nhẫn nghe Vân thị xong mới buông mi uống hớp.

      Vân thị thấy ông lời nào lại :

      "Ai, A Đồng cũng thiếu suy nghĩ, ra những lời đắc tội Lý tiểu thư, thất lễ, chúng ta nên chuẩn bị chút lễ vật cùng A Đồng đến phủ giải thích."

      Tạ Cận đặt chén trà xuống, thở ra hơi, nhíu mày.

      "Người cẩn trọng là ta. phải A Đồng. Do ta quá quá ngây thơ cho rằng chỉ cần gọi Lý đại nhân tiếng ân sư lão giúp ta, cuối cùng chuyện thành lại còn mất hết mặt mũi, nên trách A Đồng."


      Trong lòng Vân thị chuẩn bị sẵn rất nhiều lời giải thích cho khuê nữ, ngờ phu quân lại trách nữ nhi, thấy ông nhíu mày, Vân thị liền qua, Tạ Cận ôm bà, lại mở miệng :

      'Lúc trước đại ca tham dự vào việc cạnh tranh chức quan, chỉ đường cho ta đến gặp Thượng Thư Lệnh Lý đại nhân, lão tam nhìn chằm chằm chức vị Nghiệm Phong Tư, ta nguyện ý chọn kê huân tư, dù làm việc vặt vãnh nhưng nếu biết tính toán có thể làm chuyện lớn sau này, chỉ tiếc, ngờ lựa chọn này sai lầm, vậy chỉ còn Trương Khánh Quang - Trương đại nhân, sau khi Tả Ông về hưu, Từ đại nhân và văn tuyển tư khảo sát hàn lâm cho Trương đại nhân nhận chức Thượng Thư, Từ đại nhân thanh liêm công chính, tuy nhiên cũng rất vất vả, Trương Khánh Quang cũng khác gì mấy, có tài nhưng thuở nhà nghèo, vừa nhậm chức, ở các bộ đều cố kết thân, tặng lễ, chỉ biết tại tài sản của đến giờ là bao nhiêu rồi ...'

      Vân thị hiểu hết, lẳng lặng nghe Tạ Cận xong, chỉ nghe Tạ Cận lại thở dài tiếng, :
      'Ai, Trương Khánh Quang thi cùng khoa năm Tân Dậu, năm thứ hai đỗ Thám Hoa, mà ta, thi 7 8 năm cũng đạt, mười mấy năm trôi qua , địa vị của càng lúc càng cao, mà ta dựa vào hỗ trợ của tổ tông cũng chỉ có thể làm tiểu quan thất phẩm, bây giờ lại còn định đến cầu xin người ta bố thí cho chức quan, mỉa mai.'
      linhdiep17, duyenktn1, ly sắc13 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 19 thư phòng đối lập nhau ( sửa sai )
      Thẩm Hấp cũng nghĩ trong thư phòng có người, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi nheo lại nhìn, đáp lại là đôi mắt đầy hoảng sợ, tròng mắt đen láy, to hơn chút so với người bình thường, đen trắng ràng, vừa nhìn thấy trong suốt thuần khiết như con nai con, Thẩm Hấp có muốn nổi giận cũng được.

      Tạ Hộ cuống quít đứng lên, vất vả nhịn xuống xúc động muốn quỳ, co quắp đứng tại chỗ biết làm sao.

      Chưởng quỹ ở lầu ba thu dọn, nghe thấy liền nhanh chóng chạy tới, thấy Thẩm Hấp đứng ở cửa, thầm kêu tiếng ổn, bình tĩnh tiến lên hành lễ, cười xòa :

      "Công tử, phải hôm nay cửa hàng thành Nam sao? Tạ công tử tới muốn cho muội muội ở trong thư phòng đọc sách đợi chút, chuyện này..."

      Tạ Hộ sợ tới mức mặt xám như tro tàn, Thẩm Hấp cảm thấy nương này rất nhát gan, thở ra hơi rồi nhìn chưởng quỹ phất tay : "Được rồi, ngươi ."

      Chưởng quỹ thấy Thẩm Thấp đuổi khách, trong lòng cũng bớt lo lắng, nhìn qua Tạ Hộ ý xin lỗi, dám ở lại lâu rồi quay người xuống lầu.

      Trong thư phòng chỉ còn hai người bọn họ, Thẩm Hấp tới, Tạ Hộ lui về bước né tránh, Thẩm Hấp cũng mặc kệ nàng, trực tiếp đến bên cạnh án thư, đem hai bản văn tập cổ đặt lên bàn, là người ưa sạch , vào trong phòng muốn lau tay, cho nên, khi ở trong phòng kêu đem khăn đến, muốn lau tay thấy đôi bàn tay bé thon dài lấy cái khăn đưa tới trước mặt , động tác nhanh nhẹn thuần thục giống như nàng làm chuyện này nhiều năm như thói quen bình thường.

      Do dự chốc lát, Thẩm Hấp vẫn nhận lấy chiếc khăn kia, sau khi lau xong, đôi tay cung kính kia lấy lại rồi treo chỉnh tề bệ.

      Thẩm Hấp đứng bên nhìn nàng rồi ngồi vào ghế bành sau án thư, lúc này mới nhớ mình còn chưa lấy sách, muốn nhổm dậy liền thấy thân ảnh nho lại tới, đến trước giá sách, chân mày Thẩm Hấp hơi nhíu lại, cho rằng nàng tự cho mình là thông minh, trong lòng vui, nghĩ lý do để đuổi nàng ra ngoài, nhưng khi Tạ Hộ lấy hai quyển sách giá sách đem đến trước mặt , Thẩm Hấp vẫn khỏi sửng sốt hồi lâu mới tiếp nhận.

      Tạ Hộ lại cầm hai quyển sách để án thư lúc nãy —— thứ tự (ba), (bốn), rồi nhón chân để lên kệ sách, còn lúc nãy nàng lấy thay bộ sách thứ (năm) và (sáu).

      Thẩm Hấp cầm sách bắt đầu nhìn. Nàng rất thông minh, chưa cho tìm ra lý do đuổi nàng, vậy tạm thời xem xem, nàng muốn làm cái gì. Những năm gần đây, bên người Thẩm Hấp cũng thiếu các nương, tiểu thư nịnh nọt, nhưng mà người trước mặt còn tuổi quá.

      Nếu như nương này có mục đích, vậy nàng nhất định mở miệng, Thẩm Hấp cứ nghĩ rằng nàng nhịn nổi mà mở miệng, nhưng nàng vẫn im lặng, ngay ngắn ở bên chăm chú đọc hơn nửa cuốn sách giống như tồn tại.

      Thẩm Hấp lần đầu tiên đánh giá nương, nhìn từ xuống dưới mấy lần, xiêm y lộng lẫy nhưng lại có khí chất quý phái, ngũ quan xinh đẹp, hốc mắt to và dài, khóe mắt to, tròng mắt đen bóng kinh người, mũi cao thẳng, khuôn mặt trái xoan mềm mại có chiếc cằm nhọn, cánh môi mỏng, ở lứa tuổi này nhìn nàng trắng nõn mượt mà, làn da trắng hiếm thấy, hai bên cổ có thể thấy những mạch máu màu xanh, cũng biết mấy tuổi , vóc người cao lắm, càng có gì nhấp nhô, bỏ qua khuôn mặt kinh diễm kia, vóc người này so với giá đậu khác gì nhau*, ánh mắt vẫn nhìn thẳng, cảm thấy nương này có đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài, lòng bàn tay hồng hào, móng tay cũng được chăm sóc sạch , rất giống nàng, thoạt nhìn sạch , nhuốm bụi trần.

      "Ngươi tên gì?"

      Mở miệng hỏi ra lời này xong ngay cả Thẩm Hấp cũng tự giật mình, cũng có lúc mở miệng chuyện với nàng?

      Tạ Hộ giật mình, di chuyển hai bước, nghiêm chỉnh đứng ở trước bàn của , dùng bộ dạng cung kính đứng trước mặt Thẩm Hấp lễ phép :

      "Hồi công tử lời, ta tên Tạ Hộ, gia phụ là thứ tử Quy Nghĩa hầu, có tỷ tỷ và ca ca ruột thịt, ở Hầu phủ chưa từng tách ra, ta xếp thứ năm trong phủ."

      Trả lời phải tường tận, trật tự ràng, đây là quy củ của cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng đế. Tuy tại khác kiếp trước, nhưng Tạ Hộ khắc đều dám quên. Mặc kệ sau này nàng có nhập cung hầu hạ hay nhưng cẩn thận hầu hạ vị chủ tử này cũng có gì sai.

      Thẩm Hấp nhìn bộ dáng cẩn trọng e dè của nàng, trong lòng rất kỳ quái, ngừng đọc sách suy nghĩ, đem sách đặt ở án thư, sau khi hít sâu hơi, lại hỏi:

      "Mấy tuổi ? Có tên tự* ?"

      "Hồi công tử, ta năm nay 11 tuổi, sinh ngày mùng 6 tháng chạp. Tiên sinh học đường trong Hầu phủ thay ta lấy tiểu tự, gọi là Du Ninh, trong phủ cha mẹ huynh tỷ gọi là A Đồng." Tạ Hộ làm tốt phận báo cáo.

      Thẩm Hấp nghe nàng chuỗi dài như vậy, khỏi lại nheo mắt lần nữa, chăm chú nhìn nàng lúc lâu xong mới phất phất tay, :

      "Được rồi, ngươi tiếp tục đọc sách ." sợ tiếp tục hỏi, nha đầu kia đem chi tiết Quy Nghĩa Hầu phủ ra hết, chưa từng gặp qua nương nào kỳ quái như vậy ràng chỉ cùng nàng chuyện phiếm, nàng nên đem tất cả chuyện lớn ra, sợ nghe hiểu trách tội vậy.

      "A?" Tạ Hộ lòng dạ suy nghĩ chủ tử kế tiếp hỏi vấn đề gì, nghĩ tới nhận câu trả lời này, nhất thời phản ứng kịp.

      Thẩm Hấp thấy nàng trừng hai mắt to, khẽ nhếch miệng, bộ dáng ngơ ngẩn đáng làm cho người ta thương, khuôn mặt cũng đỏ bừng, muốn tiến lên nhéo hai cái, nàng tựa vào cửa sổ trước nhuyễn tháp, lúc nãy nàng ngồi ở đó đọc sách , quyển sách vẫn khép hờ.

      'Ta cho ngươi tiếp tục đọc sách, ngươi phải ở chỗ này chờ ca ca ngươi sao?'

      Thẩm Hấp tốt bụng lại nhắc lần nữa, phòng nàng nghe hiểu.
      duyenktn1, cass_moon3010, ly sắc14 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 20 thăng chức thành công ( sửa sai )
      Mỗi 23 đầu tháng là lúc Tạ Tân và Tạ Hộ nhận bạc tiêu xài, nghĩ rằng tháng này cũng ngoại lệ, hai người đến chủ viện rất sớm, vẻ mặt Vân thị khó xử với các nàng tháng này nhận trễ hơn.

      Hai tỷ muội liếc nhau cảm thấy có gì ổn, gật gật đầu rồi trở về, Vân thị đưa các nàng đến cửa, :

      "Mặc dù tháng này chậm trễ nhưng tháng sau lại sao rồi. Các con đừng bận tâm."

      Tạ Tân an ủi: "Mẫu thân đừng vội, chúng con cũng gấp gáp, nếu A Đồng muốn cái gì đến chỗ con mượn, con vẫn còn ít."

      xong lại an ủi Vân thị hồi, hai tỷ muội mới trở về viện của mình.

      Tạ Hộ ngồi ở trước bàn trang điểm suy nghĩ, Vân thị chưa bao giờ phát bạc muộn, biết hôm nay vì lý do gì lại thế. Trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, có thể là chuyện cầu quan của Tạ Cận . Tạ Cận luôn luôn công minh, nhưng vì chức quan này mà phá lệ tặng lễ vật, nhưng trước giờ Nhị phòng Tạ gia bị ghẻ lạnh chỉ dựa vào giúp đỡ trong phủ mà sống, tiền bạc trong tay Tạ Cận nhiều, lúc nãy Vân thị giữ bạc của các nàng là để tích cóp cho Tạ Cận?

      Nếu như vậy bà phải tích cóp bao nhiêu mới đủ? Xem ra Tạ Cận muốn chức quan này, nếu bỏ lỡ cơ hội bây giờ tương lai khó tiến lên.

      Sau khi cân nhắc xong, Tạ Hộ cho Hoa Ý mời Vân thị đến đây.

      Vẻ mặt Vân thị buồn rầu, ở trong phòng lo lắng, bà cầm những vật quý giá của mình khó khăn lắm mới được vạn lượng, sợ rằng đủ cho tướng công dùng.

      Nha hoàn bên cạnh A Đồng đến mời bà, Vân thị từ trong phòng ra hỏi tiểu nha đầu có chuyện gì, tiểu nha đầu lại ngũ tiểu thư dặn dò gì thêm, chỉ muốn mời phu nhân đến Tốn Phương cư chuyến.

      Vân thị thở dài cũng trách nữ nhi phiền lòng, nhanh chóng thay đổi xiêm y rồi theo nha hoàn.

      Tạ Hộ nhìn thấy Vân thị liền kéo Vân thị vào trong phòng, Vân thị biết nàng muốn làm gì, cảm thấy kỳ quái, lại thấy nữ nhi thần bí cho tất cả hạ nhân lui xuống hết, mới để ngồi mép giường đối diện với bà, nghiêm nghị nhìn bà hỏi:

      "Mẫu thân, người hãy thành với con, có phải phụ thân có chuyện gì khó khăn?”

      Vân thị nhìn nữ nhi, thấy nàng quan tâm, nhịn được cười tiếng, : " có gì đâu, con đừng bận tâm ."

      xong liền muốn đứng lên, lại bị Tạ Hộ ngăn cản, gương mặt nhắn trắng nõn nghiêm túc : "Mẫu thân đừng gạt con. cho con biết được , con cũng còn , biết đâu còn có thể giúp đỡ được gì đó.”

      Vân thị thấy vậy biết làm sao, vốn muốn quá nhiều, nhưng nữ nhi lại gấp gáp, Vân thị cũng dối, nhanh chóng đầu hàng, lo âu :

      'Ai, những lời này nên kể cho con, con còn , nghe xong rồi quên , biết ? Phụ thân con nhìn trúng chức quan Kê tuân tư trong Lại Bộ. Theo ta biết, Thượng Thư Trương Khánh Quang đồng ý giúp phụ thân con nhưng Trương đại nhân với phụ thân muốn 3 vạn lượng, đó là nể tình năm xưa thi cùng năm với phụ thân con, chỉ cần cha con đem số bạc giao đúng hạn chức vụ kê huân tư kia thay cha con thu xếp. Nhưng 3 vạn lượng kia dễ, Nhị phòng chúng ta đâu có tích lũy nhiều bạc như vậy. Phụ thân con 2 ngày nay mệt mỏi cũng vì chuyện này. Ngân lượng của con và tỷ tỷ con ta giữ lại để dùng, tuy nhiều nhưng cũng đỡ phần. Dù sao cũng phải cố hết sức mới được.'

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Editor : Phượng Băng Phong
      ☆,Chương 21 kiếp này tái kiến* (tạm biệt)

      Mùng 6, sáu tiểu thư cùng tập trung lại học lễ nghi, đến ngày mùng 9 mọi người đều chuẩn bị xiêm y cho mình.

      Vân thị chuẩn bị cho Tạ Hộ bộ váy màu hồng cánh sen tán hoa tơ vàng, rất phù hợp với làn da trắng nõn nà và độ tuổi của Tạ Hộ, Tạ Tân lại là bộ váy tím bách điệp*, khiến cho khí chất của nàng càng thêm nổi bật.

      Vài năm gần đây Vân thị sắm đồ trang sức mới cho mình nhưng đối với hai nữ nhi, bà hề tiếc, đầu năm nay có đưa cho các nàng mà muốn để dành dịp ra ngoài mới dùng tới , Tạ Hộ được bộ trang sức trân châu, khéo léo tinh xảo, cực kỳ óng ánh, lại càng khiến nàng thêm tỏa sáng như minh châu; Tạ Tân lại được bộ trang sức Hải Đường xanh biếc, sắc màu rực rỡ, kiểu dáng cũng rất thu hút thích hợp với tuổi của nàng, lại thêm búi tóc Lăng Vân, nhìn vào thấy khí chất ngời ngời.

      Mùng 9 ngày ấy, Vân thị dẫn Tạ Hộ Tạ Tân lên xe ngựa, Tạ Cận cùng Tạ Thiều cưỡi ngựa, ở bên trái xe ngựa của mẹ con Vân thị, Tạ Hộ vén rèm xe lên, nhìn ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy Tạ Thiều quay đầu lại, nhìn nàng trừng mắt, hôm nay Tạ Thiều cũng rất nổi bật bên cạnh Tạ Cận, hề thua kém chỗ nào, tương lai nhất định hơn cha.

      Trước sau có bảy tám chiếc xe ngựa Tạ gia, cuồn cuộn qua phố Chu Tước hướng đến ngõ Yến Tử thành Nam.

      Hẻm Yến tử nơi phú quý nhấ trong kinh thành, phần lớn các mệnh quan lớn trong triều đình đều được ban thưởng đất ở đây, là vùng đất cực kỳ trù phú , khác xa đất ở thành Đông rất nhiều, phủ viện ở thành Nam cũng rất mới và rộng lớn được các thợ thủ công cận đại làm, từ cổng đến kết cấu phủ đều cho thấy khí thế khác biệt.

      Định quốc công phủ nằm ở đầu hẻm Yến tử, chiếm diện tích lớn nhất, gần như mỗi tấc đất trong kinh thành đều của Định Quốc công phủ, trong phủ có núi, có sông, có hồ cũng đủ chứng minh tất cả.

      Đoàn xe Quy Nghĩa Hầu phủ tiến vào hẻm Yến tử liền nghe bên cạnh truyền đến thanh huyên náo, Tạ Hộ xốc màn xe lên nhìn, quả là lễ mừng thọ của lão thái quân cực kỳ hoành tráng, xe ngựa cũng to lớn, cáo mệnh phu nhân bình thường cũng thể sánh bằng bà.

      Xuống xe ngựa, lập tức có nha hoàn giữ cửa tiến đến đỡ, lễ phép hành lễ, Tạ Tân nắm tay Tạ Hộ xuống xe, Tạ Hộ tuy rằng tuổi còn , cao như Tạ Tân nhưng gương mặt kia lại hấp dẫn ánh mắt của người khác như ngọn gió thổi đóa hoa, cần cố ý trưng diện cũng lay động lòng người.

      Tạ Tân và Tạ Hộ theo chân Vân thị , quay đầu nhìn các tiểu thư khác trong Tạ phủ. Hôm nay Tạ Hành vận bộ váy đỏ, đoan trang xinh đẹp, rất có khí phách đích nữ, mà thực tế Tạ Hành được nuôi dưỡng như đích nữ, mẫu thân chết sớm nên nương nhờ danh nghĩa đại phu nhân, đại phu nhân Triệu thị Hầu phủ có nữ nhi, chỉ có nhi tử ruột thịt nên cũng rất quý Tạ Hành.

      Chỉ thấy Tạ Hành cũng quay đầu liếc Tạ Hộ cái, đem đánh giá nàng từ xuống dưới lần, cắn môi dưới gì, chỉ thấy xoay người sang chỗ khác thầm với Tạ Ngọc, vẻ mặt cũng vui chút nào.

      Mọi người Tạ phủ theo phía sau lão thái quân, quản gia Định quốc công phủ tiến lên vấn an lão phu nhân, hàn huyên vài câu xong muốn vào, đầu kia liền truyền đến giọng 'Tĩnh An Hầu phủ đến'.

      Các tiểu thư tụ họp trước cửa đều đồng loạt quay đầu lại, tiểu thư Tạ gia cũng ngoại lệ. Tạ Hộ theo bản năng né tránh phía sau Tạ Tân, nàng muốn gặp Lý Trăn, đời trước đau khổ để nhận kết cục thê thảm, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa quên vẻ mặt hung bạo của lúc giết nàng, cái gọi là tình sớm chết, kiếp trước Tạ Hộ bị màn sương kia che mắt mà tự hủy hoại cả đời.



      LILi, duyenktn1, Hương Thảo13 others thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 22 bóng hình người đánh đàn xinh đẹp
      Tiểu thư ngự sử : "Các người cũng có nghe , lần trước Thẩm đại lang đến hàn lâm phủ, hàn lâm phủ từ tiểu thư đến nha hoàn, rồi đến cái kia bà mụ quét rác, tất cả đều bị đuổi ra, còn có người to gan dám leo lên nóc tường, buồn cười muốn chết ."

      Lời vừa ra, lập tức liền có hưởng ứng : "A, chuyện này, ta cũng nghe . Cứ tưởng rằng là đồn đãi, vậy là sao? Là vị tiểu thư hàn lâm nào có gan lớn, hổ là hàn lâm gia thấu hiểu lễ nghĩa ."

      Đột nhiên có lời xen vào, nhìn Tạ Tân : "Muốn dũng cảm, chẳng phải ở nơi này cũng có vị sao? Ngũ nương mê đắm đại công tử Tĩnh An Hầu phủ, danh truyền ngàn dặm."

      Mi tâm Tạ Hộ nhăn lại, sao giờ lại nhiều chuyện đến nàng, nhìn nhìn Tạ Tân, chỉ thấy mặt nàng cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng giữ gìn mặt mũi của muội muội mình, dùng tấm khăn che miệng cười :

      "Gì chứ! A Đồng nhà ta còn , làm gì biết cái gọi là si mê cuồng dại, chỉ là những lời đồn nhảm thôi. Các người đừng tin."

      Tiểu thư mặc xiêm y màu hồng đào và tiểu thư phủ ngự sử bên cạnh liếc nhau, :

      "Mặc kệ lời của ngươi, chúng ta tự hỏi Ngũ tiểu thư là được chứ gì?" Nữ tử mặc xiêm y màu hồng đào vững vàng như núi đến trước mặt Tạ Hộ, cười hỏi: "Ngũ nương, muội cảm thấy Lý đại công tử Tĩnh An Hầu phủ như thế nào?"

      Tạ Hộ lại bình tĩnh gõ hai hạt dưa, vẻ mặt thản nhiên : "Bộ dạng huynh ấy rất đẹp, các tỷ tỷ có cảm thấy đẹp mắt ?"

      Chúng nữ che miệng, các nàng có thấy bộ dạng đẹp cũng ra. là ngốc.

      Tiểu thư ngự sử gia tiếp tục cười : "Muội thấy đẹp vậy, muội thích sao?”

      Tạ Hộ ngây thơ cười: "Thích chứ! Muội cảm thấy bộ dạng của huynh ấy có điểm giống phụ thân muội, phụ thân muội là Tạ Cận, các tỷ gặp qua chưa? Bộ dạng rất đẹp." Tạ Hộ chuyên chú dối đỏ mặt, cứu vãn danh tiếng của mình, dùng phụ thân mình làm lá chắn chắc phải là chuyện đại nghịch bất đạo đâu.

      "..." Chúng nữ im lặng.

      Này, tại đâu có ai hỏi về phụ thân ngươi, ngươi tập trung chuyên môn làm hoa si có được ?

      "Tỷ tỷ, các người chưa gặp qua phụ thân ta! Chỉ cần gặp các người thấy phụ thân ta rất đẹp, nhất định thích.”

      "..."

      Lần này ngay cả Tạ Tân cũng nghe nổi nữa. Đỏ mặt lôi kéo ống tay áo Tạ Hộ, lại cũng dám tiếp, chúng nữ cảm thấy vô vị, các nàng bận về mỹ nam tử tuấn tú, tiểu nha đầu này lại phụ thân nàng, ai lại hứng thú với phụ thân nàng ( Hoa thúc: mỗ cha, ta xin lỗi ngươi! Mỗ cha: lão chính là soái ca, phải sao! ).

      Chúng nữ cùng bĩu môi, muốn tiếp tục lại vấn đề này với tiểu nha đầu, mấy cái nương lại cùng nhau tới những chuyện khác.

      Tạ Hộ ăn hạt dưa xong, thở ra hơi, tự tán thưởng chính mình, Tạ Tân nàng muốn nhà xí, Tạ Tân tiểu nha hoàn hầu hạ, mang theo Tạ Hộ xí phòng, Tạ Hộ lúc này mới thoát thân.

      ***

      Đuổi tiểu nha đầu kia , Tạ Hộ mình dạo ở chung quanh khách viện Định Quốc công phủ, quả nhiên Định Quốc công phủ này là lớn. Chỉ sân đãi khách có thể rộng ngang với nửa Quy Nghĩa Hầu phủ, trong viện có 2 hoa viên, các loại hoa cỏ quý hiếm tranh nhau khoe sắc, còn có cái hồ, bên cạnh dựng tấm bảng bằng gỗ cây tùng, đó viết hai chữ 'Tủng Dương', bây giờ là tháng 6, tuy là đầu hè, nhưng khí hậu cũng khá dễ chịu, ven mặt hồ vài lá sen lênh đênh, ngẫu nhiên xuất vài đóa hoa màu hồng phấn, nhưng vẫn còn rất , bị màu xanh nhạt bao trùm , mới kiên quyết lộ ra chút, toàn bộ mặt hồ im ắng rộng rãi.

      Nơi này rất yên tĩnh, chỉ có cái hành lang kéo dài đến giữa hồ, Tạ Hộ qua, phát cuối chỗ đó có chiếc đàn cổ, thân cầm trơn bóng, dùng gỗ cây ngô đồng tạo thành, là thất huyền Ngọc Cầm, góc phải bên dưới viết 'Quế Phức'*, miêu tả nước sơn, Tạ Hộ nhịn được dùng đầu ngón tay gảy dây đàn chút, chỉ cảm thấy thanh lọt vào tai rất hay, đúng là dây cung chân chính bằng chỉ bạc, phía sau cầm đặt cái ghế Ngọc Cốt*, có hình dạng bông hoa, bên cạnh cầm còn đốt hương, vừa nhìn liền biết công phủ dùng để chào hỏi khách nhân, nhìn cảnh đẹp chung quanh, lại có cầm ở đây cho khách nhân tự tình* ngay tại chỗ này.

      Tạ Hộ ngồi ghế Ngọc Cốt, nhìn cảnh sắc trước mặt, mặt hồ gợn sóng lấp lánh, nước mênh mong trong suốt, trống trải hợp lòng người, phía nam có núi, núi cây cối xanh ngắt, có lương đình cổ kính để nghỉ chân, tuy nhìn ràng, nhưng lại mờ mờ ảo ảo lộ ra cỗ khí phách của người sĩ, kêu gọi tâm tư người ta, cuối hồ là chiếc cầu uốn lượn, xa hoa lộng lẫy.

      Đầu ngón tay gảy ra tiếng đàn, khúc < Lăng Ba tiên > dưới ngón tay nàng réo rắt, sóng nổi lên tầng tầng rung động, lan rộng qua mặt hồ, cao cao như Thái Sơn, dào dạt như Giang Hà*, uyển chuyển lộ ra vẻ kiên nghị, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện kiếp trước, nỗi sầu bi, vẻ hỉ nộ, đều được nàng thể qua đầu ngón tay, dây đàn gảy càng nhanh, phảng phất như mưa trút xuống, ào ào sáng khoái.

      Tuy xa thư phòng vị trí liền tại cái kia rũ hoa hành lang gấp khúc tận cùng chỗ, tiếng đàn lấy nước dẫn dắt, truyền qua hành lang gấp khúc, chui vào bên trong thư phòng, lúc tiếng đàn vang lên cũng là lúc thư phòng chợt yên tĩnh, Lý Trăn đứng lên, chậm rãi đuổi theo thanh đến thư phòng phía đông, gần cửa sổ mà đứng. Chỉ thấy mặt nước truyền đến tiếng đàn thẳng vào trái tim , giống như bóp nghẹt , khiến trong ngực quyết liệt, trong tay cầm Ngọc Tiêu đặt lên môi, tiếng tiêu tuy thấp mà lại sâu sắc, thanh dần dần tăng lên, sau đó, lại trầm thấp mà hạ, phối hợp tiếng đàn, hợp tấu ra khúc du dương lên xuống, tiếng đàn uyển chuyển xơ xác tiêu điều, như oán như hâm mộ, tiếng tiêu thể tâm tình, như khóc như kể, người nghe đều bị luật dẫn dắt, bay lượn lên 9 tầng mây, thần kỳ, ưu sầu, vù vù, dư ngân nga, mỏng manh.

      Tạ Hộ cũng biết ở nơi nào truyền đến tiếng tiêu thổi, người thổi tiêu nên rất hiểu luật , cùng với tiếng đàn hợp lại, tiếng tiêu vừa bổ sung vào tiếng đàn trống rỗng, Tạ Hộ cũng thích cầm, chỉ là Lý Trăn thích luật, kiếp trước nàng mới học, sau này nhập cung, lại được nhạc công trong cung chỉ từng bước, nay tài đánh đàn, cũng phải trình độ tầm thường, chỉ là giờ tuổi còn quá , lực đạo cổ tay chưa đủ vẫn thể thành thạo như kiếp trước, khúc Lăng Ba tiên tấu xong, cổ tay còn cảm giác, mệt rã rời, đứng dậy, dựa vào phía lan can, cảm thụ yên tĩnh chốc lát.

      Ngừng tiếng đàn, bên kia tiếng tiêu cũng ngừng.

      Trong thư phòng tràn đầy tiếng tán thưởng vang lên:

      "Ai chà, nhân gian khó được vài lần nghe thấy! luật Xuân sơn huynh lại tăng thêm bậc ."

      "Cầm tiêu hợp tấu, chỉ biết là vị tiểu thư khuynh thành nào ở bên kia mặt hồ."

      "Mặt hồ bên kia là khách viện của nữ quyến Định quốc công, biết vị giai nhân đánh đàn kia là khuê nữ nhà ai, vừa xinh đẹp lại vừa đầy tài nghệ ."

      Lý Trăn kinh ngạc đứng ở trước cửa sổ phía Đông, cầm Ngọc Tiêu trong tay lâu muốn buông.

      thích luật đến mức điên cuồng, hiếm khi có tri kỷ, nghĩ tới hôm nay ở trong phủ lại gặp chuyện thú vị. Nghe tiếng đàn nàng uyển chuyển ai oán, lại mất kiên nghị kiên cường, đây là chuyện xưa của nữ tử, nếu phải từng trải qua, sao lại có tư tưởng khoáng đạt như vậy.

      Người bên ngoài chỉ sách, chỉ có chính khác, luật, luật với , so với QuỳnhTương Ngọc Dịch*, món ngon vật lạ còn thấu tình đạt lý hơn, cơm có thể ăn, rượu có thể uống, nhưng mà lại thể luật.

      Guống như điên, Lý Trăn để ý tới người trong thư phòng, vội vàng ra ngoài, trong ngực xúc động chi phối lý trí , muốn tìm người, muốn tìm người làm cho tâm sống lại lần nữa.

      Xanh ngắt núi, có tòa lương đình cổ kính, mái hiên đình hình bát giác, to lớn, trong đình có người đứng, to lớn như cây tùng, nghiêm trang lẫm liệt, tuấn tú vô cùng, đôi mắt phượng, có vẻ khí khái tràn trề, tuấn mĩ như tiên trong tranh.

      Thẩm Hấp đứng bên cạnh lan can, trầm mặc nhìn nữ tử mặt hồ, từ trước khi nàng còn chưa bắt đầu đánh đàn, chú ý đến nàng, hơn nữa nhận ra nàng là ai —— Quy Nghĩa Hầu phủ Ngũ nương, gọi Tạ Hộ, tự Du Ninh, khuê phòng tiểu tự A Đồng —— đây là do lần trước nàng cho , khiến đặc biệt nhớ.

      Lúc nàng ngồi xuống đánh đàn, cao nhìn xuống, có thể tiếng đàn của nàng khiến rất xúc động, chỉ cần nhìn qua tư thái đánh đàn, tuyết phiêu lãng trong gió, mây che lấp mặt trời, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đoan trang, như hương thơm của hoa lan, cây quế, dung mạo của nàng so với tiếng đàn của nàng còn động lòng người hơn, rất khó tưởng tượng bên trong thân thể bé kia, lại chứa năng lượng lớn như vậy, xinh đẹp kinh người, kì diệu tuyệt vời, gò bó, phóng khoáng li khai khỏi Tam Giới*.

      Ánh mắt thể nào dời người nàng, dung nhan xinh đẹp như vậy, nếu lớn hơn nữa trở nên khuynh thành thế nào, mà kỳ lạ nhất là khí chất người nàng, sâu thăm thẳm, như trời quang, nhỉn xa như tiên tử, gần lại cực kỳ xinh đẹp, phảng phất như có thể hút người khác vào thế giới của nàng, vượt quá bình thường.

      Thẩm Hấp thầm kinh hãi, mình lại đánh giá đứa 11 tuổi, xem ra bệnh của càng ngày càng nghiêm trọng , tự giễu cười, lại vẫn chịu thu hồi ánh mắt.

      gã sai vặt chạy lên lương đình, phá hư trầm tĩnh trong đình, Thẩm Hấp nhíu mày, lập tức cảnh giác quay đầu, dùng thân mình chặn ánh mắt gã sai vặt kia, chẳng biết tại sao, cho phép bất kỳ kẻ nàng phát vẻ đẹp của nàng, cho dù liếc mắt cái cũng cho phép. Bởi vì lúc nãy, đem nơi đó đặt vào trong tâm , cấm địa của , tuyệt cho bất kỳ kẻ nào xâm phạm.

      "Công tử, công gia truyền ngài đến tiền sảnh chuyện, tân khách đều chờ gặp ngài."

      Gã sai vặt nhìn khuôn mặt tuấn mĩ bất phàm đầy lạnh lùng, khỏi run sợ trong lòng, tới vị đại công tử quốc công phủ, trong lòng mọi người đều sợ , phải mặt như Chung Quỳ*, mà là quanh người loại khí thế trời sinh cao quý thể , khiến người khác cảm thấy thấp kém. Ở trong phủ lâu dài sao, nhất là người hầu mới nhập phủ, mỗi người đều phong thái của vị đại công tử này với so quốc công gia còn đáng sợ hơn, cả người giống như sương khói, tuy rằng đứng ở trước mặt ngươi, nhưng lại giống như ở đây, mờ ảo như thần tiên mây, có nhân khí.

      Thanh lạnh lùng tuôn ra: "Biết ."

      Gã sai vặt nhàng thở ra, lui xuống cực nhanh. Nhìn thân ảnh chạy trốn, khóe miệng Thẩm Hấp lộ ra tia cười chế giễu.

      Cúi đầu nhìn thoáng qua bạch trường sam có hoa văn người, đây là kiểu trang phục để tang thông thường, Thẩm Hấp phủi hạt bụi ở cổ tay áo, ra lương đình, đến tiền sảnh tập trung tân khách.

      Last edited: 25/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :