1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000

      ☆ Chương 60
      Editor : Phong

      Cả người Tạ Hộ cứng đờ, lúc này ngừng giãy dụa, lòng bàn tay ấm áp khô ráo dán cánh môi của nàng, gần như có thể cảm giác được vân tay lòng bàn tay. Đôi tay này của chủ tử che phủ mọi thứ trong tương lai, mà kiếp trước nhiều lần nàng chuyện với chủ tử thông qua hai bàn tay, bởi vì đầu luôn thấp, tầm mắt luôn dừng tay của chủ tử...Nhất thời Tạ Hộ có loại cảm giác được lợi.


      Thẩm Hấp xác định người trong lòng kêu to, lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay ra, Tạ Hộ cảm thấy mặt buông lỏng, nhờ vào ánh sáng yếu ớt, quay đầu nhìn thoáng qua, chủ tử cũng đánh giá nàng, Tạ Hộ chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa, khuôn mặt tuấn tú vô song, đôi mắt chăm chú nhìn, Tạ Hộ cảm thấy bản thân được coi trọng.


      Ừm, phàm lúc chủ tử nhìn ngươi như vậy, hoặc là ngươi may, hoặc muốn thăng quan cho ngươi. Mà kể từ lúc nhìn, bộ dạng chủ tử giống như nàng gặp xui xẻo...


      Mỗi lần Thẩm Hấp gặp nương này đều kinh ngạc, dung mạo lại càng thêm xuất sắc, mỗi lần nàng nhìn mình lúc tạm biệt, bỗng khẩn trương, bỗng hờ hững, bỗng giảo hoạt, bỗng lại thể kiềm chế rơi vào thế giới của bản thân, khi trống rỗng, khi cười ngây ngơ, giống như tại, vẻ mặt nương này nhìn lộ ra ý cười ngẩn ngơ, cũng biết suy nghĩ chuyện gì trong đầu.


      Bên ngoài núi giả có tiếng người qua, Thẩm Hấp theo bản năng đẩy Tạ Hộ về phía bên kia vách núi, để tránh né người đường ngoài núi giả. Tạ Hộ dựa lưng vào phía vách núi, cảm giác mình bị cỗ khí tức nam tính vây quanh. Chủ tử ở phía trước nàng, bởi vì hai người dựa vào gần quá, nàng chỉ có thể nhìn thấy cằm chủ tử, ánh mắt đến chỗ nào, Tạ Hộ lại khỏi cảm thán, chủ tử đúng là trời sinh chỗ nào cũng đẹp, cái cằm này mà , nàng thấy ai có thể đẹp hơn , bất kể là lúc cười, hay là lúc uy nghiêm, đều dễ nhìn như vậy.


      Thẩm Hấp tựa người vào vách núi, dán lên thân mình nàng, cũng phải cố ý chiếm tiện nghi của nàng, mà do tiếng người bên ngoài ồn ào, theo bản năng sát lại, sau khi tới gần mới cảm giác rất tốt, thân mình thiếu nữ vừa mới phát dục tràn đầy hương thơm, mềm mại yếu ớt, giống người những khác đều là mùi vị son phấn, mùi hương của nàng tươi mát, như hoa thơm lẫn vào mùi hương thiếu nữ, biết nam tử khác ngửi vào có cảm giác gì, nhưng đối với Thẩm Hấp mà hương vị này dễ ngửi tới cực điểm, khiến cho cũng muốn nhúc nhích, chỉ muốn dán vào nàng như vậy suốt.


      Tạ Hộ cảm giác áp lực càng lúc càng lớn ở phía , gương mặt nàng gần như đều tựa vào phía bả vai của chủ tử, tuy rằng chủ tử vì tránh người bên ngoài núi giả mới như vậy, nhưng Tạ Hộ vẫn nhịn được tâm viên ý mã* muốn đứng lên.


      Trong lòng mỗi người thiếu nữ đều người trong mộng, mà chủ tử nhất định chính là người trong mộng tốt nhất, chẳng qua Tạ Hộ biết, giấc mơ này chỉ có thể mơ lần, từng thích sao, nếu đặt tâm tư người chủ tử, vậy tương lai có bao nhiêu ngày tốt.


      Nàng tận mắt nhìn thấy những phi tần kia suốt ngày trải qua cuộc sống đấu đá, chủ tử cũng cố tình mặc kệ các nàng, mỗi ngày triều chính, rất ít đặt chân vào hậu cung, chỉ có lúc xảy ra việc liên quan tới mạng người, mới có thể xem chuyện gì xảy ra, mặc dù đối với nữ nhân trong hậu cung ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý, chẳng qua chỉ là đám ngưới trống rỗng, nếu bất hòa với nhau, đấu trận, ngày qua ngày cũng quá nhàm chán, mà nguyên nhân các nàng tranh đấu, đơn giản cũng vì nam nhân trước mắt này.


      " suy nghĩ chuyện gì?" Giọng trầm thấp vang lên đỉnh đầu, cả người Tạ Hộ cứng đờ, lập tức thu hồi tinh thần.


      Suy nghĩ chuyện của người. thầm oán thầm câu, Tạ Hộ hơi cử động thân mình mới trả lời: " suy nghĩ gì cả."


      Thẩm Hấp cúi đầu nhìn thoáng qua nàng, chưa từng nhìn nàng ở góc độ này, hai hàng lông mi như hắc điệp bay lúc cao lúc thấp, khiến lòng ngứa ngáy, dưới lông mi lại là đôi đồng tử khiến người phát điên, sáng như hắc diệu thạch, thuần túy pha lẫn bất kỳ dục vọng nào, nhìn, từ cao xuống nhìn mũi nàng, cũng tinh xảo vểnh cao, rồi đến môi... Bộ dạng gần như hoàn mỹ, mà cũng từng hưởng qua hương vị tuyệt vời ở đôi môi kia... Chỉ thấy dưới thân căng thẳng, Thẩm Hấp lập tức thu hồi ánh mắt, dám nhìn nữa.


      Dường như tiếng người bên ngoài núi giả vẫn còn, ánh mắt Thẩm Hấp lóe lên tia phiền chán, từ lúc nhược quán*, có cảm giác mạnh mẽ như hôm nay, chỉ hi vọng toàn bộ người trong thiên hạ tránh hòn núi giả này, chớ tới quấy rầy thời điểm cùng giai nhân khó có cơ hội gặp được nhau.


      " theo ta."


      Thẩm Hấp đột nhiên tiếng như vậy, sau đó thân mình hơi lùi lại, phen dắt tay Tạ Hộ, muốn dẫn nàng qua bên kia núi giả.


      "Ơ?" Ngay từ đầu Tạ Hộ phản ứng kịp, bị Thẩm Hấp kéo hai bước, chờ nàng phản ứng kịp, bước chân lập tức dừng lại, lắc đầu liên tục, : " , thể ."


      Lúc này nàng còn ở bên trong khách uyển của Định quốc công phủ, nếu biến mất vô cớ, tuy đến mức gây ra chuyện lộn xộn gì, nhưng nếu như bị người ta nhìn thấy nàng và đại công tử Thẩm Hấp cùng chỗ, vậy hết đường chối cãi, cho nên lý trí Tạ Hộ cho nàng biết, nàng thể cùng .


      Thẩm Hấp quay đầu nhìn nàng cái, thể biết được nàng sợ cái gì, cũng biết tại loại hành vi này của mình được, quá mức càn rỡ và đường đột, nhưng mà muốn buông tha cơ hội gặp mặt hiếm có lần này, huống chi, có lời muốn với nàng.


      Tạ Hộ thấy ngừng lại, trong lòng thoáng yên tâm, lại dùng giọng thấp như ruồi muỗi bay câu: ", thể ."


      Cảm giác được bàn tay bé trơn bóng giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của , giọng Thẩm Hấp có chút vui: "Có hay ?"


      Trước giờ Tạ Hộ có thể phân biệt cảm xúc của chủ tử, nghe giọng rất khác thường, nuốt nước miếng, miễn cưỡng :


      "."


      Lúc này Thẩm Hấp mới hài lòng cười, bàn tay mở ra, bao chặt lấy bàn tay trắng mịn trong lòng bàn tay mình, dẫn nàng xuyên qua núi giả, tránh đám người, nhanh chóng đến đường , rời khỏi khách uyển nữ quyến.


      Thẩm Hấp nhanh chóng mang theo Tạ Hộ trốn thoát đường, đường có mấy lần thiếu chút nữa bị người khác phát , may mắn Thẩm Hấp đối với địa hình của quốc công phủ lại rất thông thạo, phen tránh né kịp thời, đường tiếp, có chuyện gì xảy ra, chủ tử mang theo nàng, che chở nàng, loại cảm giác này tuy rằng mạo hiểm, nhưng lại tốt đẹp vô cùng, khiến Tạ Hộ sinh ra loại cảm giác khó hiểu muốn trở thành sủng vật của chủ tử, được nam tử sủng ái, , cho dù là sủng vật nho , có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất đời này.


      Hai người xuyên qua hoa viên, qua bóng cây, rốt cuộc tới viện, trong viện đủ loại trúc, gió thổi qua, ào ào rung động, bí mật mang theo hơi lạnh tươi mát nơi rừng trúc, ý thu nồng đậm.


      Nơi này hình như là địa bàn của mình Thẩm Hấp, vì hề kéo Tạ Hộ tránh né, mà nắm tay Tạ Hộ, xuyên qua rừng trúc, phía trong cũng sử dụng cây trúc để xây dựng gác, khi vào cửa Tạ Hộ nhìn thấy lầu trúc mới có tấm biển, nhưng kỳ quái là, tấm biển trắng xóa, viết gì cả, lại còn đường hoàng treo ở cửa.


      Đến lúc vào cửa, Thẩm Hấp cũng buông tay, vẫn dắt Tạ Hộ lên cầu thang. Lúc này Tạ Hộ mới biết, lầu hai của trúc lâu là gian phòng trà, chẳng qua giống với trà thất bình thường, vách tường 4 phía, ước chừng có 8 cửa sổ, trong phòng trang trí tương đối đơn giản, nhưng đầy đủ mọi thứ.


      Trong thư phòng có đồ vật gì, nơi này cũng có, xem ra ngày thường chủ tử nghỉ ngơi ở đây, giá trưng bày sách ngay ngắn, thư án có những tờ giấy viết dở nằm rải rác, bút đặt bên tay phải chưa rửa, phía đông còn có nhuyễn tháp làm bằng cây trúc, dùng trúc làm bình phong ngăn cách, loáng thoáng nhìn, trong phòng sáng ngời.


      Thẩm Hấp giơ tay của nàng lên trước mặt nhìn, khóe miệng mang theo ý cười , thấy hai má Tạ Hộ đỏ rực, lúc này mới chịu buông ra, tới phía trước đẩy cửa sổ ra.


      Chỉ cửa sổ đối diện Tạ Hộ, : "Nàng mở bên kia."


      Tạ Hộ nhận mệnh lệnh, lập tức lên tiếng trả lời, nhấc làn váy đến trước cửa sổ đối diện, học bộ dạng Thẩm Hấp, cùng mở hết 8 cửa sổ ra, bên trong phòng trà nhất thời lại thiếu ánh sáng. Lúc này Tạ Hộ mới phát , trúc lâu này lại được xây giữa sườn núi, hiếm thấy, lúc nàng tiến vào, lại có cảm giác nghiêng nghiêng nhấp nhô chút nào, cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn lại phía nam là mảnh hồ sóng gợn lăn tăn, phía đông là viện công phủ, chiếm diện tích rất lớn, kiến tạo đều tương đối xa hoa, có thể suy ra ở hướng đông kia, hẳn là viện các chủ tử ở công phủ, mà phía tây cũng là ốc xá, chẳng qua là loại kiến tạo bình thường, có lẽ là nơi ở của nô bộc công phủ, mà phía Bắc lại là phong cảnh xanh um, tuy tới cuối mùa thu, nhưng lá vẫn xanh ngắt, hề già úa.


      Thẩm Hấp đến trước ngăn tủ lớn đựng trà, mà ngăn tủ kia đương nhiên cũng làm từ cây trúc, được ghép lại thành khung, khung đều là những ô vuông , trong những ô đặt những chiếc bình, mỗi cái bình đều to bằng hai bàn tay chụm lại, xem ra là bình đựng lá trà, bình có dán tờ giấy, kiểu chữ cứng cáp cho biết tên lá trà bên trong. Hai mắt Tạ Hộ nhìn cao thấp, tủ này có ít nhất cũng gần trăm loại trà.


      Chung quanh ngăn tủ có những quầy dài, để các bộ đồ trà, chỉ là ly uống trà, có hai mươi mấy loại, mỗi loại đều có giá trị xa xỉ.


      Thẩm Hấp quay đầu nhìn lướt Tạ Hộ, hỏi: "Muốn uống trà gì?"


      Tạ Hộ vẫn còn đánh giá phòng trà, đột nhiên nghe thấy như vậy, thân mình cả kinh, nhìn Thẩm Hấp khỏi nở nụ cười, vẫy tay với nàng, gọi nàng đến gần xem.


      Lúc này Tạ Hộ mới phát , ra chủ tử muốn pha trà cho nàng uống, nhất thời có loại cảm giác biết ơn tổ tiên, chủ tử coi trọng ngươi, ngươi cũng thể cất nhắc chính mình, vội vàng chạy chậm qua, cúi người, với Thẩm Hấp:


      "Vẫn là nô... Hay để ta , công tử ngồi ."


      Thẩm Hấp nhớ tới tay nghề của nương này, cũng khách khí với nàng, liền gật đầu : "Được rồi, cái kia giao cho nàng, trà gì ta cũng có, bên trong vại kia có nước, có tuyết thủy*, có nước suối, nàng làm , ta qua bên kia đọc sách chút."


      Tạ Hộ nhớ kỹ lời Thẩm Hấp, gật đầu liên tục, : "Dạ, ta biết, công tử chờ chút."


      Thấy nàng khách khí với mình như vậy, Thẩm Hấp cũng gì, cười cười, sau đó đến chọn quyển giá sách, ngồi vào ghế thái sư phía sau thư án đọc.

      ---

      Chủ tử: theo ta.


      Nữ chính: được.


      Nam chính: có hay ?


      Nữ chính: .


      ---
      Chú thích :

      *nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán)

      *tâm viên ý mã : đứng núi này trông núi nọ

      *tuyết thủy : tuyết tan thành nước
      LILi, td2n, Dunghyt9729 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆ Chương 61
      Editor : Phong
      Giữa rất nhiều lá trà, Tạ Hộ liếc mắt chọn trúng Kỳ môn, chủ tử thích uống trà, nhưng càng thích mùi thơm ngát nồng đậm của hồng trà, chỉ có mùa hè chủ tử mới uống trà xanh, nay là tháng 10, khí hậu dù chưa rét lạnh, nhưng cũng đến lúc uống hồng trà.

      Chọn lá trà xong, Tạ Hộ lại đến trước quầy, chọn bộ đồ trà bằng sứ trắng, nhìn đơn giản, nhưng trà cụ này chính là thứ quý nhất, bộ thế này rất xa xỉ, đồ sứ trắng nhã nhặn, mỏng như cánh ve hiếm có, loại sứ trắng này có thể nhìn thấu, chỉ cần cầm ly ra nhìn dưới ánh sáng, giống như lụa trắng bình thường, có thể nhìn xuyên thấu qua ly thấy bên trong.

      Tạ Hộ mang tới đệm mềm, quỳ ở trước quầy, chăm chú nghiêm túc pha trà.

      Tuy rằng Thẩm Hấp ngồi phía sau thư án, nhưng trái tim lại thể bình tĩnh, ánh mắt luôn nhịn được nhìn người nàng, thấy nàng nghiêm trang ngồi xổm phía đệm mềm, thẳng lưng, tinh tế nhưng cũng thiếu kiêu ngạo, gấm vóc buộc lại nhìn eo nàng nhàng uyển chuyển, thể , trong mắt nương này, rất xinh đẹp, chính là bóng lưng này, cũng có thể khiến nhìn mà quên hết tất cả.

      Tạ Hộ nghiêm túc pha trà, vừa lúc đứng dậy nhìn thấy ánh mắt chăm chú che giấu chút nào của Thẩm Hấp, nhất thời có loại cảm giác như cá bị bắt khốn đốn giãy trong tay của chủ tử, tuy rằng nàng có bắt cá, nhưng ánh mắt chủ tử làm cho nàng sinh ra cảm giác như thế.

      "Công tử, trà pha xong rồi, người muốn uống ở đâu?"

      Thẩm Hấp buông đạo cụ sách trong tay ( hoàn toàn lơ là sách , phải đạo cụ là gì ), đứng lên, cũng đem từ quầy tới bên đệm mềm, sau đó đặt bàn trà lên, để bình trà thơm ngon của Tạ Hộ phía , hai người mặt đối mặt ngồi xuống như vậy.

      Nhìn thoáng qua lá trà và bộ trà nàng chọn, Thẩm Hấp gợi lên ý cười hài lòng, giơ tay lấy ra ly, đầu tiên là đặt dưới mũi ngửi ngửi, sau đó liền nâng lên miệng gì uống cạn ly trà, lúc này mới hỏi:

      "Tay nghề pha trà của nàng học từ ai?"

      Tạ Hộ uống trà hưởng thụ, bị Thẩm Hấp hỏi như vậy, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn , muốn trả lời , lại phát mình biết trả lời như thế nào. Công phu pha trà này, cùng chủ tử có chút sâu xa, kiếp trước nàng ở trong cung học với Trà sư, chẳng qua sau này hầu hạ ngự tiền, chủ tử thích nàng pha trà đúng lúc, liền tự mình chỉ điểm phen, sau đó mới có tay nghề như bây giờ.

      Nhưng mà, chuyện này với chủ tử như thế nào đây?

      Cúi đầu nghĩ nghĩ, : "Muội, cha muội thích uống trà, ông, ông dạy."

      Lão cha Tạ Cận là lá chắn rất tốt, ra chỉ có người trong nhà mới biết được, bình thường Tạ Cận trừ bỏ xã giao căn bản là uống trà, nhất định muốn thích cái gì, vậy cũng chỉ có sữa, thường ngày phần lớn uống sữa tươi và sữa dê... Đừng nhìn Tạ Cận nghiêm trang, nhìn oai phong, ra bản chất còn chưa cai sữa, mà Tạ Hộ vẫn cho rằng, Tạ Cận sủng ái Vân thị nhiều năm như vậy, quả là liên quan đến nơi trước ngực kia của Vân thị.

      Thẩm Hấp thấy vẻ mặt nàng sâu xa, trong con ngươi lộ ra ánh sáng, chỉ biết cái đầu này suy nghĩ cái gì, biểu tình đáng , thấy bộ dạng uống trà của nàng, động lòng người, vốn đôi môi hồng nhuận được nước trà làm ẩm ướt, lại mềm mại, non nớt, hấp dẫn.

      Thu hồi ánh mắt, Thẩm Hấp cảm thấy hoàn cảnh im lặng có chút lúng túng, tức tìm đề tài hỏi:

      "Ngày thường Tạ đại nhân thích cái gì?"

      Tạ Hộ thiếu chút nữa phun nước trà ra, nàng vừa tưởng tượng trong đầu cha nàng thích uống sữa, chủ tử liền hỏi cha nàng thích cái gì, làm sao trả lời? Trả lời câu liền hủy toàn bộ đời lẫy lừng của cha nàng.

      "Cũng thích cái gì."

      Ngượng ngùng, nàng chỉ có thể như vậy. Tuy rằng khiến chủ tử nghi ngờ, nhưng đây cũng là do có cách nào, luôn chú ý mặt mũi của phụ thân mà thôi.

      May mắn Thẩm Hấp cũng chỉ thuận miệng hỏi chút, cũng nghiên cứu cha nàng thích gì, lại im lặng uống ly trà, đột nhiên Thẩm Hấp lại :

      "Ngày ấy ta nghe quốc công và lão thái quân nhắc đến chuyện của nàng."

      Tạ Hộ kinh hãi: "A? Nhắc ta để làm gì?"

      Thẩm Hấp thấy nàng trừng to mắt, môi cũng khẽ nhếch, bất giác buồn cười, : "Hình như nghe được chuyện của nàng từ chỗ nào, chính là chuyện lần đó..."

      Tạ Hộ lập tức hiểu được là chuyện gì, nghĩ đến lão thái quân cũng nghe được từ lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ, kiện kia chủ tử biết nội tình, cho nên Tạ Hộ ở trước mặt Thẩm Hấp cũng cảm thấy chột dạ xấu hổ, chỉ là đối với những người truyền bá lời đồn rất tức giận.

      Chẳng qua việc nhiều chuyện này, nàng cũng quản được người khác như thế nào, ngẫm lại các bà chỉ nghe lời đồn, liền có thể lén truyền việc kia ra, nếu nàng bị người ta bắt được, có thể tưởng tượng được lời đồn kia thành dạng gì.

      "Quốc công còn hỏi nàng có chấp nhận người ta..."

      Thẩm Hấp tiếp đề tài này, Tạ Hộ rồi lại hiểu. Quốc công nghe 'Công lao to lớn’ của nàng, còn hỏi nàng có chấp nhận người ta?

      Thẩm Hấp xong hai câu này, cũng cảm thấy dường như từ ngữ thể diễn đạt đầy đủ ý nghĩa, nhưng mà hôm nay đưa nàng đến đây, ra cũng chính là chuyện này, đặt ly trà xuống, Thẩm Hấp hít sâu hơi, lại hỏi:

      "Nàng có nghĩ tới tương lai muốn gả cho người như thế nào ?”

      Tạ Hộ chỉ cảm thấy chủ tử hỏi liên tiếp 3 câu đều làm cho nàng biết trả lời như thế nào, hai câu trước tính, chỉ là câu hỏi bình thường, nàng trả lời cũng có gì, nhưng mà câu thứ ba này, là câu hỏi , nàng có cách gì có thể nổi. Mặc dù nàng cũng biết, vấn đề chủ tử hỏi ở nữ nhi là bình thường nhưng lại có phần đường đột.

      Thấy ánh mắt trấn tĩnh của chủ tử nhìn mình chằm chằm, Tạ Hộ cũng buông ly xuống, với Thẩm Hấp:

      "Muội muốn gả cho người…Tốt với muội."

      Ánh mắt Thẩm Hấp khẽ động: "Còn gì nữa ? Có cầu thân phận gì ?”

      Chủ tử làm sao vậy? Tạ Hộ hiểu nhìn Thẩm Hấp, miệng vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Thân phận cầu gì, chỉ cần nhân phẩm tốt chút, cho dù gia thế nghèo chút cũng sao."

      "À, ra là vậy."

      Thẩm Hấp nghe Tạ Hộ trả lời xong, suy nghĩ gật đầu, sau đó gì nữa, lúc Tạ Hộ cho rằng cuộc đối thoại giữa bọn họ chấm dứt, Thẩm Hấp đột nhiên lại mở miệng, :

      "Ta sắp tới qua 20 tuổi, đến tuổi thành thân. Trong phủ từng định thân hai lần cho ta, chẳng qua... Đều thành, người là đích trưởng nữ ngự sử, người là đích thứ nữ giám ngục, trước khi định thân, các nàng đều xảy ra chuyện, cho nên, cho tới hôm nay ta cũng chưa thể thành thân."

      Tạ Hộ nâng ly trà, ngơ ngác nhìn Thẩm Hấp báo cáo xuất thân, nhất thời biết nên phản ứng gì, sửng sốt hơn nửa ngày, mới nhớ tới đáp lại:

      "À, à, à. Phải."

      Thẩm Hấp xong những lời kia, chính mình cũng cảm thấy được tự nhiên, cũng nhìn ánh mắt Tạ Hộ, mà cười cười với nàng, sau đó lại bưng ly trà lên uống.

      Bởi vì Tạ Hộ gì tiếp, cho nên đối thoại giữa hai người cũng duy trì bao lâu, uống trà xong, Thẩm Hấp chỉ giá sách, để Tạ Hộ chọn quyển sách xem, còn mình trở về phía sau thư án, cầm lấy quyển sách chưa xem xong tùy ý xem tiếp.

      Tạ Hộ muốn trở về nhanh, nhưng mà cũng biết nơi này phải mình nàng có thể tìm đường rời , mà tại chủ tử ràng chưa muốn chủ động đưa nàng về, nàng lại dám , sợ chọc tức chủ tử, nghĩ dù sao trong lúc rãnh rỗi, dứt khoát đọc sách cũng tốt, đọc lát, sau đó lại đưa ra ý muốn trở về với chủ tử, nghĩ đến lúc đó chủ tử cũng tức giận.

      Nghĩ như vậy, Tạ Hộ liền nghe lời tới trước giá sách chọn quyển sách, ngồi xuống ghế thái sư trước cửa sổ phía Nam, lật sách xem, trong lúc nhất thời, trong phòng trà chỉ có tiếng lật sách, kim rơi cũng có thể nghe, hai người đều thích yên tĩnh, cho nên, mặc dù lời nào, nhưng trong tay có quyển sách cũng đủ cho bọn họ giết thời gian.

      Vốn Tạ Hộ chỉ muốn đọc chút, nhưng nghĩ tới mới xem hai trang bị nội dung trong sách hấp dẫn, thế cho nên dần dần trầm mê vào sách, đọc xong trang lại tiếp tục đọc. Cứ như vậy vô tình canh giờ trôi qua.

      Thẩm Hấp nhìn mặt trời bên ngoài, để quyển sách xuống, tới trước mặt Tạ Hộ, nhưng nha đầu kia đọc sách đến mê mẩn, ngay cả đến trước mặt cũng biết, đành phải ho tiếng, nha đầu mê mẩn kia mới ngẩng đầu nhìn , đôi mắt rực rỡ như ngôi sao, giống như trong nháy mắt muốn hút lấy Thẩm Hấp, vội vàng thu hồi, lại ho khan tiếng, sau đó :

      " còn sớm nữa, ta đưa nàng trở về."

      Nếu dựa theo tâm tư của , muốn cứ để nàng ở trong này, mỗi ngày chỉ để cho mình nhìn, chung đụng cùng nàng thời gian dài cảm thấy rất thích hợp, sở thích của nàng và cũng giống nhau, quấy rầy nhau, cũng làm cho cảm thấy phiền chán, tuy tại đối mặt với mình vẫn còn có chút khẩn trương. Chẳng qua Thẩm Hấp quy khẩn trương đó là do nữ nhi rụt rè, chỉ cần về sau ở chung thời gian dài, nàng nhất định là người bạn đời rất tốt.

      Tạ Hộ đương nhiên biết giờ phút này chủ tử suy nghĩ gì trong đầu, nghe lời Thẩm Hấp , Tạ Hộ liền thăm dò nhìn bên ngoài, nhìn thấy mặt trời sắp đến trưa, hốt hoảng, đứng dậy từ ghế thái sư, cuống quít :

      "A, trễ thế này, tiêu rồi."

      Thẩm Hấp thấy nàng kinh hoảng, bất giác lên tiếng an ủi: "Yên tâm , yến hội còn chưa bắt đầu, bây giờ ta đưa nàng trở về còn kịp."

      Lúc này Tạ Hộ mới yên tâm lại, bỗng nhiên Thẩm Hấp lại đưa tay ra, khiến Tạ Hộ kinh ngạc, Thẩm Hấp thấy nàng thất thần bất động, rồi mới lên tiếng:

      "Đưa tay cho ta, ta đưa nàng trở về."

      "..."

      Tạ Hộ chậm rãi đưa tay mình ra, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy việc đưa tay ra và việc chủ tử đưa về có liên quan, nhưng được chủ tử nắm tay, cảm giác kia quá tuyệt vời, Tạ Hộ biết sau này mình còn có phúc khí hay cơ hội này nữa , nhưng hôm nay nếu chủ tử khai ân, vậy nàng cũng ngại lại hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt này nữa.

      Thẩm Hấp thấy Tạ Hộ thẹn thùng cười đưa tay ra, lúc này mới yên lặng cong cong khóe miệng, nắm chặt bàn tay trắng mịn như ngọc, mang theo nàng qua rừng trúc, dưới bóng râm, qua lâu các, chưa bao giờ có khoảnh khắc như lúc này, hi vọng thời gian trôi qua chậm chút, cho dù đứng im cũng được.

      Spoiler :
      Vốn dĩ cho rằng cả đời của chỉ có thể sống trong bóng tối độc, trong lòng mang theo thù hận, đời này lại ai có thể hiểu , làm bạn , nhưng lại nghĩ tới gặp nàng, giống như ông trời vì mình tạo ra nữ nhân, nếu có nàng làm bạn, đời này tịch mịch như vậy nữa.
      Last edited: 15/12/15
      LILi, td2n, Aliren33 others thích bài này.

    4. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      Ngọt ngọt! nhàng... Đáng iu wớ :038::038:
      Băng Phong thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      đọc 2 chương này bấn loạn quá :v may mà làm pic, tôi tiêu rồi :'(
      Băng Phong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :