1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Mới lướt sơ sơ phải còn mấy chương đáng ghét -____-

      ☆ Chương 56
      Editor : Phong

      Bởi vì Tạ Hộ gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, khiến Vân thị sợ tới mức hồn vía lên mây, ở nhà mấy ngày bái Phật, ngẫm lại vẫn muốn mang Tạ Hộ đến tạ thần ở Bạch Mã tự.

      Tạ Cận ngược lại ngăn cản, dù sao nữ nhi thể vì chuyện lần này mà bao giờ ra cửa nữa. Nếu sợ hãi lời đồn đãi, chẳng phải là trúng gian kế của người sắp đặt, nhưng mà lần này, ông cũng dám lại khinh thường.

      nay ông là quan tứ phẩm, dựa theo quy định Yến quốc, quan tứ phẩm có thể có 12 hộ vệ, quy tắc gia quyến giảm phân nửa, bởi vậy, ở bên ngoài thể đem quá nhiều. 8 người bên cạnh Tạ Cận còn 4 người thầm theo Vân thị và Tạ Hộ, ngoài ra ông còn an bài nhóm người đến gần Bạch Mã tự để bảo vệ.

      ra Tạ Hộ muốn cầu nguyện điều gì, khổ nỗi thấy Vân thị sợ hãi quá mức, lúc này mới quyết định cùng bà chuyến.

      Lúc này Vân thị cũng dám chủ quan, để cỗ kiệu đưa đến núi trước Bạch Mã tự rồi mới xuống kiệu, bởi là chùa miếu, cho nên hộ vệ vẫn có thể theo sát. Vân thị dẫn đầu, bái chư Phật trong điện, thêm dầu vừng xong lúc này mới được chú tiểu mời đến thiện phòng nghe kinh.

      Tạ Hộ tự nhiên cũng theo bà, chỉ có điều, chuyện kinh văn này, nhàm chán, Tạ Hộ lại phải lòng hướng Phật, nghe được thời gian nửa chén trà chống đỡ được muốn ngủ. Vân thị sợ Tạ Hộ khinh suất Phật tổ, liền cho Tạ Hộ đến phòng bên cạnh uống trà, dùng chút cơm chay, Tạ Hộ như nhặt được đại xá, rời khỏi thiện phòng.

      Hai nha đầu Hoa Ý và Trúc Tình cũng muốn cùng Tạ Hộ đến Bạch Mã tự, chẳng qua, mặt hai người bọn họ đầy vết thương, quả thực Tạ Hộ muốn gánh tội danh đánh nha hoàn liền cho các nàng ở phủ nghỉ ngơi .

      Sau khi dùng xong trà bánh ở kế bên thiện phòng, Vân thị còn chưa ra, Tạ Hộ liền dạo mình ở hậu viện, nàng nhớ hậu viện ở Đông Nam thiện phòng, hình như còn có mảnh rừng trúc , Tạ Hộ thích cây trúc, liền muốn xem, thưởng thức, tiếng với hộ vệ rồi .

      Rừng trúc ở ngoài ngự uyển, Bạch Mã tự chỉ tiếp đãi khách hành hương, còn cho khách ngủ lại, có khách hàng hương ở lại mấy ngày trong chùa. Tạ Hộ nhìn, khách uyển bị rừng trúc bao quanh, như bị lạc vào nơi thanh tịnh và đẹp đẽ.

      dọc theo đường mòn, gió mát rừng trúc quả thanh nhã thú vị, lại vào trong, đột nhiên bóng người nhảy ra từ trong rừng trúc, dọa Tạ Hộ nhảy dựng, cảnh giác sờ vào chủy thủ phòng thân bên người Tạ Thiều đưa, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, lúc này mới thấy người đụng nàng là ai.

      Chỉ thấy vẻ mặt Lý Trăn kích động, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cũng nghĩ mình đụng phải người nào mà ngẩng đầu nhìn, Tạ Hộ thấy thần sắc bất thường, đầu mũi ngửi được mùi rượu mãnh liệt phá hủy rừng trúc thanh u, hơi hơi che mũi, nghi ngờ nhìn .

      Thấy y phục như gấp gáp mặc vào, mùi rượu đầy người, búi tóc cũng buông lỏng, mấy lọn tóc loạn ở hai bên má, tăng thêm vẻ phong nhã, tuấn dật dù biểu tình gì gương mặt cũng đều có cỗ u buồn tuấn dật.

      Lý Trăn say rượu chưa tỉnh, chỉ cảm thấy nhức đầu dữ dội, thấy khuôn mặt ngày đêm thương nhớ của người bị đụng vào, thân xiêm y trắng thuần khiết tao nhã càng khiến nàng giống như tiên tử, nhìn rồi khó dời ánh mắt, nhất thời lại biết thực hay là mộng cảnh, gió thổi tới, thổi tất cả nghi hoặc của , tỉnh táo kinh ngạc nhìn Tạ Hộ, lâu lời. Chốc lát biểu tình mặt xấu hổ, trong chốc lát hối hận, trong chốc lát bi ai, sau đó như chịu ủy khuất cực lớn, cúi đầu, vái chào Tạ Hộ, chẳng biết tại sao lại câu:

      "Ngũ nương... Xin lỗi ."

      Tạ Hộ che mũi, thấy như thế, hiểu trong lời 'Xin lỗi' của có ý gì, còn vái chào, đây là lễ nghi học sinh đối đãi ân sư, đối đãi học giả uyên thâm, sao lại dùng với nàng? Dù sao cũng chỉ đụng cái đâu cần phải bồi thường như vậy.

      Vừa định chuyện, lại thấy Lý Trăn cúi đầu qua bên người nàng, bước chân cực nhanh, chỉ lo vùi đầu về phía trước.

      Lý Trăn như vậy, Tạ Hộ chưa từng nhìn thấy qua, bực bội trong lòng vì sao lại như vậy, đột nhiên con đường lại xuất người tới, lại là tam nương Tạ Hành xinh đẹp như hoa.

      Ả ta mặc thân váy màu xanh nhạt trăm điệp tán hoa, toàn thân thanh lệ thoát tục, đôi mắt đen chứa đựng ý cười, cứ cười tủm tỉm nhìn Tạ Hộ, Tạ Hộ nhìn nhìn ả, lại nhìn hướng Lý Trăn rời . Tạ Hành bộ dạng 'Ngươi hỏi ta mau', tới trước mặt Tạ Hộ, đứng lại vuốt ve thái dương, quyến rũ động lòng người :

      "Ngũ muội muội, nghĩ tới lại để muội nhìn thấy ta gặp gỡ Lý lang, nhưng trăm ngàn lần đừng ra ngoài, trước khi thành hôn, chúng ta muốn để cho người khác biết đâu."

      Tạ Hộ nhướn mày, lễ độ hỏi Tạ Hành: "Các người muốn thành thân ? Lúc nào? Là làm chính thê hay làm thiếp?"

      Nghe lời Tạ Hộ khiêu khích chút khách khí, may là Tạ Hành nhẫn nhịn, sắc mặt đổi, phất tay áo :

      "Ngũ muội muội, muội vô lễ. Muội cho rằng Lý lang có tình ý với muội phải ? Quả đến quý phủ xin cầu thân với muội, chẳng qua, đó là do say rượu làm ra chuyện ngoài ý muốn, lúc nãy muội cũng thấy đấy, ta và ước hẹn trong rừng trúc, hết ôn nhu triền miên, muội nhất định biết khi Lý lang động tình nhìn đẹp thế nào. Trong lòng ta, ta và là cặp đôi trời đất tạo ra, mà muội, chẳng qua là người qua đường có cũng được mà có cũng sao, khuyên muội sớm từ bỏ tình cảm với Lý lang, đời này kiếp này thú muội làm thê tử."

      Tạ Hộ cười châm biếm, nhìn nữ nhân phức tạp này, quả nhiên, nếu như nữ nhân mất vẻ trầm tĩnh, dù nàng ta xinh đẹp bao nhiêu, bộ dạng ghen tị cũng thấp hèn như vậy, kiếp này Tạ Hành cũng giống như mình ở kiếp trước, bởi vì sợ hãi chiếm được, mà dùng tất cả thủ đoạn, nếu ra hết buồn cười.

      Kiếp trước Lý Trăn có tình ý với Tạ Hành, Tạ Hành lo sợ, đối với khó dễ của nàng ả ta chỉ cười lạnh trong lòng, lấy khoan dung khinh bỉ nhìn nàng dùng mọi cách để tranh đấu với ả ta và tình lang, mà vận mệnh Tạ Hành kiếp trước lại cực tốt, Lý Trăn nàng đến chết cũng thay đổi.

      Kiếp này, nàng còn tình cảm, lại luôn dẫn dắt mọi chuyện, cho nên có lo lắng, liền bộc lộ bản tính chân của nàng ra.

      Thấy Tạ Hộ lời nào, Tạ Hành cũng khỏi đánh giá nữ tử mà ả chán ghét đến cực điểm, từ đến lớn, mỗi chỗ đều muốn tốt hơn với người trước mắt, hoàn toàn khống chế nàng trong lòng bàn tay, muốn nàng hướng Đông nàng tuyệt dám hướng Tây.

      Từ cam lòng, mặc dù được mẹ cả nuôi dưỡng bên người, nhưng thân phận thứ xuất lúc nào dày vò ả ta, ả ghen tị Tạ Hộ là đích nữ, dù được sủng, nhưng nàng cũng là đích nữ, đích nữ thế nào, bình thường phải bị Tạ Hành ả nắm dây đùa giỡn sao? Nàng giống như đứa ngốc, hoàn toàn bị ả vui đùa, nhưng từ năm 11 tuổi sau khi nàng hết bệnh, tất cả mọi thứ đều khoát khỏi lòng bàn tay của ả ta.

      Thử hỏi ả làm sao có thể bằng lòng? Biết nàng thích Lý Trăn, ả càng muốn cướp Lý Trăn, nhưng Lý Trăn là nam tử xuất sắc như vậy, ôn nhuận như ngọc*, khi tiếp xúc, lại có nữ tử nào động tâm với chứ? Ả cũng ngoại lệ, lòng nhào tới người Lý Trăn, trong mắt hề có nam nhân khác, ả biết Lý Trăn thích luật, ả liền liều mạng học luật, từ sớm đến muộn học ngừng nghỉ, vì để ngày có thể nhìn thấy ả là tri tri kỷ, nhưng tất cả đều bị Tạ Hộ phá hủy, ả và nàng giống như cát và bùn, khiến Lý Trăn vì nàng thần hồn điên đảo, ả cam lòng, quá cam lòng .

      Tạ Hộ thấy Tạ Hành chuyện như vậy, trong lòng cười lạnh trận, :

      "Tam tỷ tỷ, ta cũng hỏi ngươi Lý lang có tình cảm với người nào, ta chỉ hỏi ngươi, nếu ngươi muốn gả đến Lý gia, là làm chính thê, hay vẫn làm thiếp? Gia thế Lý lang gia như vậy, sợ là tìm ... Thứ nữ làm chính thê chứ."

      Sắc mặt Tạ Hành biến đổi nhanh, đời này ả chán ghét nhất người khác lấy chuyện ả là thứ nữ ra , nàng làm sao dám, nàng dựa vào cái gì!

      Giương tay muốn đánh Tạ Hộ, lại bị Tạ Hộ ngăn lại phen, Tạ Hành cũng tự thấy mình thất lễ, thu tay, trong nháy mắt thu lại vẻ giận dữ mặt, nhìn Tạ Hộ cười, :

      "Làm chính thê cũng được, làm thiếp cũng thế. Đây là chuyện giữa ta và Lý lang, phải chuyện của ngũ muội muội." Lời vừa ra, Tạ Hành lại như cười như nhìn Tạ Hộ, dịu dàng hỏi câu:

      "Nghe mấy ngày trước ngũ muội muội lọt vào tập kích, suýt nữa hỏng thanh danh, chẳng lẽ cũng vì ngũ muội muội độc mồm độc miệng, mới gặp đại kiếp nạn này chứ?”

      Tạ Hộ cũng bình tĩnh, nhún nhún vai: "Mặc kệ vì sao lại bị tập kích, ta cũng có chuyện gì mà đứng ở chỗ này, bị thương chút nào phải sao? Người hạ thủ thủ đoạn chẳng qua cũng vậy thôi."

      Tạ Hành hừ lạnh tiếng: "Phải ? Vậy ngũ muội muội nên chú ý, lần tới bị trói nhưng nhất định có vận khí tốt như vậy."

      tiếng nham hiểm, Tạ Hành nâng cao đầu, nhìn thoáng qua Tạ Hộ.

      Vẻ mặt tươi cười của Tạ Hộ hoàn toàn biến mất khi Tạ Hành rời khỏi.

      Người hạ thủ quả nhiên chính là Tạ Hành, sau khi Tạ Cận và Tạ Thiều đưa nàng trở về, chưa hề gì với người khác, chỉ bị thương , ngại. Nhưng mà Tạ Hành lại chính xác mình bị trói, nếu phải là người tính kế trong chuyện này, làm thế nào mà ả ta biết?

      Nhưng mà, Tạ Hộ tỉnh táo suy nghĩ lại, chuyện này sợ phải chỉ đơn giản do Tạ Hành như vậy, dù sao ả ta cũng chỉ là nương đại phòng thứ xuất, mặc dù được sủng ái thế nào, cũng có khả năng làm ra chuyện lớn như vậy, nếu phía sau có người giúp ả, gì Tạ Hộ cũng tin tưởng.

      Hừ, kiếp trước chuyện nàng bị trói có liên quan tới Tạ Hành hay , Tạ Hộ biết, kiểm tra cũng thể chứng minh, nhưng kiếp này, nếu Tạ Hộ biết kẻ thù là ai đừng trách lòng dạ nàng ác độc .

      Từ lúc nàng chứng kiến tình hình vừa rồi, tất cả kế của Tạ Hành đối với Lý Trăn đều khả thi, lúc này mới nghĩ tới chiêu gạo nấu thành cơm này. Lý Trăn hiển nhiên biết, cho nên lúc nãy mới có thể hốt hoảng trốn thoát, đúng lúc mùi rượu đầy người chứng minh tất cả.

      Tạ Hành muốn dùng biện pháp này khống chế Lý Trăn, gả vào Lý gia, Lý Trăn đọc nhiều sách, nhưng đối với chuyện tình cảm lại rất lờ mờ. Gia môn Lý gia cho làm ra chuyện bội bạc tình nghĩa, cho nên, chỉ cần Tạ Hành lấy danh tiết bức bách, liền quả quyết sợ Lý Trăn đáp ứng.

      Nghĩ đến Tạ Hành còn có chiêu khác, nàng cũng vội mà đối phó, phải đợi ả ta chuẩn bị hết mọi việc, nàng lại ra tay, khiến ả công dã tràng, mới có thể vui sướng hả giận.

      ---
      Chú thích :

      *ôn nhuận như ngọc : ấm áp, ôn nhu như ngọc
      Henlun, LILi, td2n31 others thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Ghét tạ hành quá, lòng dạ độc ác rắn rết nham hiểm
      Băng Phong thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆ Chương 57
      Editor : Phong

      Tạ Thiều và Tạ Cận chuyện trong thư phòng, sắc mặt hai cha con đều chăm chú.

      "Chuyện này sợ là vẫn liên quan đến tam phòng. Bằng hữu của con tra được người báo tin tức cho Ninh Trường là ai, tra khảo hồi mới biết được, tên đó cũng bị người xúi giục, người giật dây kia tên là Thường Quý, là tên du côn, thường xuyên trà trộn vào phố Chu Tước, chừng chính là tên đầu sỏ bắt cóc A Đồng, con có đả thảo kinh xà*, cho người tiếp tục theo dõi , vẫn trốn trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành ba dặm, mấy ngày cũng vào thành, chắc chắn biết việc bại lộ , muốn chạy trốn."

      Tạ Cận trầm ngâm, khuôn mặt nghiêm nghị càng thêm trầm ổn, chòm râu cằm dưới tăng thêm vẻ cẩn trọng, trầm giọng :

      "Tiếp tục theo dõi. Nay chúng ta ở trong thành tìm , chắc chắn nghĩ tới bao lâu nữa bị tìm được ở nội thành, nếu muốn nấp, muốn ra khỏi thành, mà ra ngoại thành lại cần bạc, bây giờ còn ở đó , vậy có thể khẳng định bạc chưa tới tay, con tiếp tục phái người theo dõi , dù sao cũng có lúc người giật dây lộ ra dấu vết."

      Tạ Thiều gật đầu: "Dạ. Con biết ."

      xong chuyện này, Tạ Thiều đột nhiên lại nghĩ tới kiện, với Tạ Cận:

      "Đúng rồi cha, ngày hôm qua con còn phát chuyện kỳ quái."

      Tạ Cận trở về phía sau thư án, nghe Tạ Thiều như vậy, cũng ngẩng đầu lên: "Chuyện gì?"

      Tạ Thiều cân nhắc dùng từ hồi, : "Cha xem, ngoại trừ chúng ta, còn có ai phái người bảo hộ A Đồng?"

      Tạ Cận nhướn mày: "Có ý gì?"

      "Ý tứ chính là, ngày hôm qua con phái người thầm theo A Đồng và mẫu thân Bạch Mã tự, trong lúc vô tình phát , ngoại trừ người của chúng ta, còn có nhóm người khác cũng theo ở phía sau, được huấn luyện nghiêm chỉnh, giống như đám ô hợp, bọn họ có ác ý nào với A Đồng, làm việc, cũng khác chúng ta lắm, vừa quấy nhiễu, lại bảo hộ đúng lúc."

      Nghe xong lời của Tạ Thiều, Tạ Cận cũng rơi vào trầm tư, lâu sau mới :

      "Nếu có ác ý, vậy trước tiên cần quản, tra ràng tất cả mọi chuyện rồi hãy sau." Lại nghĩ tới chuyện, Tạ Cận nhăn mày hỏi: "Đúng rồi, lần trước đại công tử Tĩnh An Hầu phủ đến quý phủ bảo muốn cầu hôn, người kia con gặp chưa? Rốt cuộc có ý đó hay , thái độ của chỗ Tĩnh An hầu thế nào?"

      Tạ Thiều nghĩ tới lão cha nhà mình đột nhiên hỏi tới chuyện này, nghĩ nghĩ, cũng liền đáp:

      "Cha rất đúng là Lý Trăn, con gặp qua , nhưng mà, dường như tình hình mấy lạc quan, chính bản thân muốn thú A Đồng, nhưng mà Tĩnh An hầu và Tĩnh An Hầu phủ lão phu nhân lại đồng ý, chuyện này sợ cũng dễ dàng như vậy." Sau khi Tạ Thiều xong, nhìn lão cha nhà mình, lại hỏi câu: "Cha muốn gả A Đồng cho Tĩnh An Hầu phủ?"

      Tạ Cận trả lời ngay lập tức, thở dài sâu, rồi mới lên tiếng: "Tĩnh An Hầu phủ cũng vẫn có thể xem là xứng, A Đồng chúng tả gả , chắc chắn chịu ủy khuất, cũng có thể được che chở, nhưng nếu Tĩnh An hầu và lão phu nhân phủ đồng ý, vậy chúng ta cũng cần để mất mặt, hái dưa xanh ngọt*, hết thảy thuận theo tự nhiên , chúng ta nên quản ."

      "Ai, vậy thôi, con trước."

      Tạ Thiều nhận được mệnh lệnh của cha, liền cấp tốc rời khỏi thư phòng, xử lý việc.

      ****

      Lại qua hơn mười ngày, vết thương người Hoa Ý và Trúc Tình tốt hơn, liền trở về hầu hạ bên người Tạ Hộ, trải qua lần hai người các nàng liều chết cứu giúp, nay tình nghĩa chủ tớ càng hơn lúc trước .

      Tạ Hộ cùng Vân thị đều thưởng rất nhiều cho các nàng, khiến hai nha đầu này vui mừng khôn xiết, càng tận tâm tận lực hầu hạ.

      Mấy ngày Hoa Ý dò la ở trong phủ, lần này ra ngoài, cả ngày đều ở bên ngoài, ngay cả cơm cũng biết ăn ở nơi nào, Trúc Tình lại nhịn được nàng vài câu, ngược lại Tạ Hộ mặc kệ, Hoa Ý chính là chim ưng nàng thả ra bên ngoài, chỉ cần còn trở về nhà, sợ nàng bay xa.

      Quả nhiên, đến buổi tối, nàng trở lại, cho Tạ Hộ nghe ít chuyện trong phủ, chỉ có chuyện, khiến Tạ Hộ cảm thấy ngoài ý muốn, đó chính là Tạ Hành rời phủ 2 ngày liên tục, lúc trở lại, luôn có chiếc xe ngựa đưa tiễn, mà chiếc xe ngựa kia ngoài ý muốn nhưng là xe ngựa của Tĩnh An Hầu phủ.

      Trong lòng Tạ Hộ cảm thấy kỳ quái, cuối cùng Tạ Hành dùng phương pháp gì có thể được vào mắt Tĩnh An hầu phủ, dùng Hầu phủ xe ngựa đưa tiễn, vậy các chủ nhân Hầu phủ đều biết chuyện này, thể nào là ai lén quyết định đưa Tạ Hành trở về được.

      Trong lòng mang theo nghi ngờ, Tạ Hộ quyết định trước án binh bất động, nhìn xem Tạ Hành muốn làm cái gì.

      Lại qua ba bốn ngày, bên Tĩnh An Hầu phủ kia rốt cuộc có động tĩnh, Tĩnh An hầu Lý Du tự mình đến Quy Nghĩa Hầu phủ, cầu gặp mình Tạ Cận lần.

      Hầu gia tự mình cầu kiến, Tạ Cận tự nhiên phụng nghênh, Lý Du cùng lão hầu gia trò chuyện với nhau vài câu xong, liền được Tạ Cận mời đến thư phòng.

      Bởi vì thân phận cao thấp, mặc dù ở thư phòng, nhưng Lý Du lại ngồi ghế đầu, Tạ Cận tự mình nhận lấy trà trong tay nha hoàn dâng lên cho khách quý Lý Du.

      Đầu tiên Lý Du cùng Tạ Cận chuyện phen về tình hình, sau đó mới cắt vào chủ đề, chuyện lần trước Lý Trăn lỗ mãng đến phủ cầu hôn.

      " ra xấu hổ, Lý mỗ biết dạy con, mới để cho làm ra loại chuyện kia, khiến quý phủ thêm phiền não, đúng là nên."

      Tạ Cận ngồi tại ghế dưới, hai tay đan lại, nghe Lý Du như vậy, vội vàng giơ tay lắc lắc, : "Hầu gia quá lời. Người trẻ tuổi luôn có chút xúc động, đại công tử học rộng tài cao, là người hiếm có, sao ta lại trách , chẳng qua, chuyện cầu hôn liên quan đến thanh danh tiểu nữ, mong rằng đại công tử có thể thông cảm chút."

      Lý Du nghe Tạ Cận như thế, cũng có lộ ra nửa điểm vui, gật gật đầu, :

      "Đúng rồi, ra hôm nay ta đến đây cũng vì chuyện này. Gần đây Tạ đại nhân ở triều đình rất có thành tựu, ta cũng để ở trong mắt, tương lai tiền đồ có giới hạn, có chút lời biết có nên hay ."

      Vẻ mặt Tạ Cận thay đổi, nhìn Lý Du: "Hầu gia dạy bảo, mỗ tự nhiên nghe."

      Đối với thái độ Tạ Cận khiêm tốn như thế, Lý Du hiển nhiên cũng rất hài lòng, gật gật đầu liền .

      "Khuyển tử ngưỡng mộ lệnh ái ngũ nương trong lòng, chỉ sợ nay trong kinh thành ai biết, ai hiểu, , ta cùng tổ mẫu đồng ý hôn này. Tuy lỗ mãng tới cửa cầu hôn, lại có chuẩn bị tam thư lục sính thay , cũng muốn ràng thái độ của chúng ta, cũng phải lệnh ái tốt, mà chúng ta đều cảm thấy thích hợp. Những lời này vốn nên với Tạ đại nhân, nhưng hôm nay đến, tất nhiên hi vọng đem tất cả mói chuyện ràng mới được."

      Tạ Cận cười lạnh, lại cũng làm ra vẻ tức giận, mà xoa xoa tay, : "Chuyện này, dù cho Hầu gia , mỗ cũng biết, dám gọi tiểu nữ trèo cao đại công tử Hầu phủ."

      " ." Lý Du cắt đứt lời Tạ Cận, tiếp tục : "Tạ đại nhân hiểu lầm, ta còn chưa xong."

      Tạ Cận làm thế ‘mời’, cần phải nhiều lời nữa, im lặng lắng nghe, chỉ nghe Lý Du lại :

      "Ta thế này, cũng phải tới phủ nhận chuyện cầu hôn của khuyển tử, thực tế, sau khi khuyển tử về nhà, bởi vì trưởng bối trong nhà đồng ý chuyện này, nhiều lần nổi nóng, thế cho nên cơm nước để ý, mỗi ngày uống rượu, sống qua ngày, ta để ở trong mắt, đau ở trong lòng, nghĩ, vậy bằng hoàn thành ý muốn của ."

      Nghe đến đó, trong mắt Tạ Cận lóe sáng hứng thú, nhìn Lý Du, thản nhiên hỏi: "Ý của Hầu gia là..."

      Lý Du tự nhiên nhìn thấy ánh sáng trong mắt Tạ Cận, lại hạ ánh mắt, vuốt vuốt chòm râu, hề thừa nước đục thả câu, thẳng:

      "Ý ta là, ta đành lòng thấy khuyển tử đau lòng, mặc dù đồng ý việc này, nhưng mà... Lại phải làm chính thê, mà làm trắc thất, nếu Tạ đại nhân đồng ý, ngày mai Tĩnh An Hầu phủ liền phái người đến quyết định, đưa sính lễ."

      Tạ Cận nhìn vẻ mặt Lý Du đại biến, chân mày hơi nhíu, cắn cằm dưới, quyết đoán : "Thứ Tạ mỗ đồng ý. là trắc thất, phải là tương đương với thiếp sao? Tạ mỗ tuy bất tài, cũng muốn nữ nhi thương trong lòng bàn tay cùng người làm thiếp, việc này Hầu gia cần nhiều lời, tuyệt đối thể."

      Nghe thấy lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt của Tạ Cận, Lý Du cũng tức giận, mà hít sâu hơi, đứng dậy từ ghế, khoanh tay thong thả bước, trầm giọng :

      "Tạ đại nhân cần vội vã cự tuyệt, bản hậu nghe tháng trước ngũ nương bị bắt cóc, lúc tìm được là ở hoa lâu trong thành, nữ tử đàng hoàng, sao lại bị buộc đến hoa lâu? Ở hoa lâu trải qua việc gì, việc này thử hỏi ai có thể thay ngũ nương? Nếu có phát sinh chuyện kia, nếu khuyển tử thích, từ xưa hùng khó qua ải mỹ nhân, chính là nghênh cưới ngũ nương nhập phủ làm chính thất cũng có gì, chỉ tiếc, thanh danh ngũ nương còn, sao có thể làm chủ mẫu đích thê Tĩnh An Hầu phủ?"

      Chân mày Tạ Cận hoàn toàn cau lại, cũng phản ứng nhanh chóng, :

      " biết Hầu gia nghe được lời đồn vô căn cứ này ở đâu, sao Tạ mỗ biết nữ nhi của ta từng bị người bắt cóc như thế nào? Hầu gia chuyện rất kỳ quái, Tạ mỗ bất tài, cũng dám hỏi Hầu gia, chuyện tổn hại thanh danh nữ tử nghe từ đâu?"

      Lý Du cười lạnh tiếng: "Từ chỗ nào nghe được? Tự nhiên có người ở quý phủ bẩm báo. Ta đương nhiên cũng biết ngũ nương vẫn trong sạch, chẳng qua thanh danh bị tổn hại, Tạ đại nhân xin yên tâm, mặc dù làm trắc thất, Lý gia chúng ta cũng tuyệt đối bạc đãi nàng."

      Tạ Cận cũng đứng lên, cúi đầu trầm ngâm lát, mới làm thế “mời” với Lý Du, :

      "Việc này cần bàn lại, trước thanh danh của nữ nhi ta bị hao tổn, dù cho bị hao tổn, cũng làm thị thiếp, Tĩnh An Hầu phủ hiển hách như thế nào, Tạ mỗ với cao nổi, Hầu gia trở về liền đại công tử từ bỏ , cho dù sau này dùng tám người nâng đại kiệu đến rước nữ nhi của ta, Tạ Cận cũng chướng mắt , mời Hầu gia trở về."

      Mặt Lý Du hoàn toàn đen lại: "Tạ Cận, ngươi có có biết hậu quả của những gì ngươi hôm nay? Chỉ cần ta đem chuyện nữ nhi ngươi bị bắt cóc ra, ngươi cho rằng nàng còn có thể bảo toàn thanh danh?"

      Tạ Cận cũng kém, : "Hầu gia cứ việc , nhưng Hầu gia rồi, đừng quên tìm ra chứng cớ, bằng , Tạ Cận có thể lên cáo triều đình, cáo Hầu gia tội xấu! Mời!"

      "..."

      Lời đến đây, Lý Du quả còn lý do gì để ở lại.

      ra chướng mắt Tạ gia, khổ nỗi nhi tử ở phủ muốn tìm cái chết, còn ra chuyện vô sỉ phải nàng thú. Sau này nghe chuyện Tạ Hộ bị bắt cóc ở chỗ lão thái thái, cân nhắc, liền muốn đến cược phen, nếu Tạ Cận sợ, thuận lợi, thú trắc thất vào cửa, tương lai nhi tử có thể thú người môn đăng hộ đối, chính thê có thể giúp hiển hách, có ảnh hưởng gì, chỉ là nghĩ tới, Tạ Cận cứng rắn như thế, đoán chắc có chứng cớ. Hừ, mình là thân phận gì, cũng dám cùng làm bộ làm tịch, biết điều!

      ---
      Chú thích :

      *đả thảo kinh xà : bứt dây động rừng

      *hái dưa xanh ngọt : chuyện muốn mà miễn cưỡng làm có kết quả hài lòng
      Last edited: 9/12/15
      Henlun, td2n, Dunghyt9724 others thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      ồ, hay đây
      Băng Phong thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000

      ☆ Chương 58
      Editor : Phong

      Tạ Hộ nghe Tạ Cận xong chuyện này liền hiểu tất cả chuyện gì xảy ra.


      Vì thế nàng nhân lúc Tạ Thiều mắng chửi, đem chuyện hai ngày trước Tạ Hành rời phủ, xe ngựa Tĩnh An Hầu phủ đưa về cho phụ thân cùng ca ca nghe.


      Chuyện này ràng chính là Tạ Hành ở giữa làm khó dễ, bởi vì ả muốn để Lý Trăn thú nàng, cho nên mình cho lão phu nhân Tĩnh An Hầu phủ biết chuyện nàng bị bắt cóc. Tĩnh An Hầu lão phu nhân là người tôn thờ tiết tháo kiên trinh, càng coi truyện chuyện nữ tử thất trinh, Tạ Hành nhìn trúng điểm này ở lão phu nhân mới cầu kiến bà để chuyện này.


      Cứ tưởng phá hỏng hôn của Tạ Hộ, nhưng nghĩ tới Lý Du có tâm tư khác, muốn mượn chuyện này đến uy hiếp Tạ Cận, làm cho ông đồng ý Tạ Hộ lấy thân phận trắc thất gả vào Lý gia. Lý Trăn mấy ngày nay lại gây ầm ĩ trong Tĩnh An Hầu phủ, Lý Du biết tính tình con trai mình, nếu kiếp này thú được Tạ Hộ, đời này tất nhiên dung nạp những nữ nhân khác, dứt khoát đem người về phủ, mặc kệ thân phận gì, cũng coi như hoàn thành mong muốn cho Lý Trăn.


      Vốn dĩ Lý Du tính toán rất tốt, chỉ là nghĩ tới Tạ Cận dứt khoát cự tuyệt.


      Tạ Cận cùng Tạ Thiều bàn bạc đối sách ở đó, Tạ Hộ vẫn ngồi ở bên, buông mi thầm nghĩ, nếu lúc trước nàng nhẫn bởi vì còn chưa tra ra manh mối mọi việc, nhưng tại, rốt cuộc ai ở bên trong trong gây chuyện quá ràng .


      Giơ lên tia cười lạnh, vừa lúc bị Tạ Thiều nhìn thấy, khỏi hỏi: "A Đồng, muội cười cái gì?"


      Tạ Hộ nhìn cái, đứng lên, lạnh lùng : "Muội cười... Nếu có vài người hao tổn tâm cơ muốn gả vào Lý gia, vậy chúng ta hãy giúp nàng phen."


      Tạ Thiều hiểu: "Có ý gì? Muội , giúp Hành nhi gả vào Lý gia? Lý gia tuy rằng vô liêm sỉ, nhưng cũng là thế gia xếp hạng đầu trong kinh thành, phí tâm tư kia, dựa vào cái gì!"


      Tạ Hộ cười , liếc mắt nhìn Tạ Cận, Tạ Cận lập tức hiểu , :


      "Nếu muốn cho A Đồng chúng ta gả làm thiếp, vậy chúng ta cũng làm cho nàng gả làm thiếp. Chẳng lẽ nàng ta là thứ xuất, còn muốn mơ mộng làm chủ mẫu?"


      Tạ Hộ lộ ra ý cười hài lòng, xem ra hai cha con nàng có cùng suy nghĩ.


      ****


      Ngày thứ ba Lý Du đến Tạ phủ bức hôn, lời đồn đãi Tạ Hộ bị bắt cóc còn chưa truyền ra, liền xuất tin đồn Tạ phủ tam nương Tạ Hành ban đêm hẹn hò tình lang ở Bạch mã tự, mà tình lang phải người nào khác, chính là Tĩnh An Hầu phủ Thế Tử Lý Trăn.


      Nghe tin tức này là trong miệng thị tỳ thiếp thân Tạ gia tam nương ra, thời gian thế nào, rất , ngay cả hôm đó Tạ tam nương mặc y phục gì, mang trang sức gì, cũng truyền giống nhau như đúc, nửa điểm phải là giả.


      Lời đồn đãi này, từ xưa chính là con dao hai lưỡi, là vũ khí gây tổn thương cần tốn bạc, dĩ nhiên lời đồn đãi có chứng cớ đều thuộc về tin đồn vô căn cứ, duy trì được bao lâu, nhưng nếu là lời xác thực lực lượng quần chúng lại cho phép khinh thường.


      Cũng may mà Tạ Thiều hàng năm trà trộn phố phường, đa phần đều là huynh đệ kết bái của , thét to cổ họng, chẳng qua là truyền ra vài lời đồn đãi, cũng làm khó bọn họ được.


      Bên ngoài tin tức truyền càng ác liệt, Tạ Hộ ngược lại ở trong phủ quá thản nhiên tự đắc, đọc sách, đánh đàn, vẽ tranh hoa điểu, ngày điềm đạm lại thư thái.


      Giọng Trúc Tình lo lắng vang lên trong phủ:


      "Tam nương, người thể vào. Tam nương!"


      Tạ Hộ nghe thấy Trúc Tình ở bên ngoài báo, khóe môi cong lên ý cười, đứng ở phía sau thư án bình tĩnh vẽ xong bức tranh cuối cùng, Tạ Hành xông vào, thấy bộ dạng nhàn nhã của Tạ Hộ, tức giận nhào đến.


      Tạ Hộ chỉ nâng mắt liếc liếc ả, nhếch môi : "Tam tỷ tỷ đến gấp như vậy, biết có chuyện gì?"


      Tạ Hành hừ lạnh tiếng, tới trước thư án, : "Hừ, chớ giả bộ hồ đồ, ngươi làm chuyện tốt gì, trong lòng ngươi nhất."


      Tạ Hộ nhìn ả, vẫn say mê với bức tranh, cánh môi lộ ra mỉm cười, thân thường phục ở nhà cũng ngăn được hào quang rực rỡ của nàng.


      "Ta lại phải thần tiên, làm sao biết tam tỷ tỷ chuyện gì. Chẳng qua, nhìn tam tỷ tỷ tức giận như vậy, nghĩ đến cũng phải chuyện tốt gì. Chẳng lẽ tam tỷ tỷ làm chuyện người thấy được, bị người đâm khác đâm đến thể chịu nổi?”


      "Tạ Hộ!" Tạ Hành giận kềm được, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nham hiểm, hoàn toàn giống thiếu nữ mười sáu tuổi, ngược lại như bị ác quỷ nhập thân, khó coi lại chán ghét.


      "Ngày ấy chuyện ở rừng trúc chỉ có ngươi nhìn thấy, nay lời đồn bay đầy trời, phải ngươi là ai ? Ngươi hại ta như vậy, còn có lương tâm sao?


      Tạ Hộ nghe cuối cùng Tạ Hành ra vấn đề chính, mới chịu buông bút trong tay, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tạ Hành, :


      "Chuyện kia muốn hỏi tam tỷ tỷ, ở trước mặt Tĩnh An hầu xấu thanh danh ta cũng là có lương tâm sao?”


      Mi tâm Tạ Hành khẽ động, tròng mắt chuyển qua chuyển lại, lúc này mới lộ ra vẻ cười lạnh chán ghét, : "Hừ, rốt cuộc ra lòng của ngươi. Ở trước mặt ta ra vẻ hứng thú với Lý Trăn, đều là giả, ngươi còn mơ mộng muốn gả vào Lý gia có phải ? Nếu phải như thế, ngươi cần gì phải để ý Tĩnh An Hầu phủ nhìn trúng ngươi chứ?"


      Tạ Hộ lạnh lùng nhìn nàng, thở ra hơi, : "Tam tỷ tỷ đúng, ta có để ý, ta làm sao có thể tha thứ Lý lang được ngươi nhớ thương chứ? Ngươi biết lần trước sau khi chúng ta tách ra ở rừng trúc, ta gặp lại Lý lang, biết gì với ta ?”


      Gương mặt Tạ Hành bình tĩnh, nhìn Tạ Hộ, Tạ Hộ cười nhạt tiếng, nửa nửa giả :


      " ngươi là đồ đê tiện, ràng thích ngươi, nhưng ngươi lại còn cố tình muốn quấn , thừa dịp uống say, làm chuyện câu dẫn mất mặt kia, cho rằng như vậy muốn ngươi, quả thực là vớ vẩn đến cực điểm, Lý lang , đời này kiếp này thú ngươi, cho dù ngươi dùng đủ mọi cách, cũng muốn ngươi!"


      "Ngươi bậy!"


      Tạ Hành hét lớn tiếng, đưa tay quét toàn bộ bút bàn, làm màu mực đổ đầy xuống đất.


      Trúc Tình ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, nhanh chóng mang theo Ngọc Cẩm tiến vào, trước xác định Tạ Hộ có chuyện gì, lúc này cùng Ngọc Cẩm ngồi xổm xuống dọn dẹp mảnh vỡ.


      Tạ Hành thấy Trúc Tình vừa lúc ngồi xổm trước mặt nàng, vừa lúc giận thể trút ra, muốn khiến Tạ Hộ lúng túng, liền nâng lên cước, đá người Trúc Tình, đạp Trúc Tình ngã nhào đất, lập tức đứng lên, muốn vung tay, rồi lại sợ Tạ Hộ khó xử, cuối cùng vẫn có xuống tay.


      Tạ Hành đắc ý nhìn Tạ Hộ, chỉ thấy Tạ Hộ ném cọ trong tay, cọ màu dừng ở bức vẽ nàng mới vẽ xong. Tạ Hộ tới trước mặt Trúc Tình, nhìn thương thế của nàng, lúc này mới xoay người nhìn về phía Tạ Hành, :


      "Như thế nào? Chỉ những lời này ngươi chịu nổi? Còn có khó nghe hơn đó. Ta nể tình chúng ta là tỷ muội, bây giờ tiếp."


      Tạ Hành cười gằn: "Hừ, ta mới tin lời của ngươi."


      Tạ Hộ nhún vai quan trọng: "Tin hay , ngươi hỏi Lý lang biết, nể tình ta, nên vẫn nguyện ý gặp ngươi lần."


      Tạ Hành kinh hãi, trừng Tạ Hộ, giống như thấy quỷ. Tạ Hộ cũng thèm để ý, khóe miệng mang nụ cười nửa nửa giả, nhìn Tạ Hành ràng phân biệt được câu nào là , câu nào là dối, cắn môi dưới, giận dữ bỏ .


      Trúc Tình nhìn bóng dáng Tạ Hành rời , hỏi Tạ Hộ: "Tiểu thư, mới vừa ? Người và Lý công tử..."


      Tạ Hộ bật cười, gõ cái đầu Trúc Tình, : "Vừa rồi làm gì đánh trả? Lúc nãy ả đá em cái, nếu em đánh trả, lần tới ả có thể đâm em đao."


      Trúc Tình ủy khuất : "Nhưng mà tam nương cũng là chủ tử, nếu em đánh trả, phải khiến tiểu thư phiền toái sao?"


      "Ả là chủ tử gì của em? Em là người của ta, dù em bị kẻ nào đánh, chỉ cần là đối phương quá đáng, em cứ việc đánh trả, nếu ngay cả người bên cạnh ta còn khi dễ còn gì được nữa?”


      Trúc Tình nghe Tạ Hộ như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới gật đầu: "Dạ, nô tỳ nhớ kỹ."


      Mặc kệ tiểu thư lời này là hay giả, nghe vào trong tai Trúc Tình đều là cảm kích, dù sau này tiểu thư che chở nàng được, mình cũng muốn bảo vệ nàng.


      Tạ Hộ nhìn bộ dáng của nàng liền biết, nha đầu kia căn bản nghe lọt, khỏi thở dài.


      Nâng mắt nhìn nhìn hướng Tạ Hành rời , khóe môi cong lên.


      Tạ Hành đến cùng chỉ là thứ xuất được nuôi dưới danh nghĩa người khác, muốn ả có chủ ý hành động, ra phải có người thúc đẩy ả, chờ đến phiên ả bị ủy khuất, cũng ai ra tay thay ả, chỉ có thể tự mình tìm tới cửa.


      Mà lúc trước sở dĩ Tạ Hộ với ả những lời kia, cũng muốn xem thử, Tạ Hành vì Lý Trăn đến cùng có thể làm được chuyện gì, nếu như ả buông tha như vậy, có thể tình cảm của ả đối Lý Trăn cũng thường thôi, xem như Lý Trăn tránh được kiếp, cần thú độc phụ như vậy về nhà. Nhưng nếu Tạ Hành buông tay, vậy cả nhà Tĩnh An Hầu phủ vì ả mà tức chết, có tức phụ như vậy, Lý gia còn có thể có ngày tháng tốt lành nữa sao.


      Cá nhân Tạ Hộ mà , nàng đương nhiên hi vọng Tạ Hành là người sau. Nếu ả buông tha Lý Trăn quá sớm, vậy sau này còn truyện cười cho nàng.


      ****


      Mà Tạ Hành quả nhiên làm Tạ Hộ thất vọng!


      10 ngày sau khi Tạ Hành thể bản lĩnh ở chỗ Tạ Hộ, lúc giữa hè nắng nóng, tất cả đều buồn bực tin tức kinh thiên động địa truyền đến


      Tạ gia tam nương tự động xin giết giặc cho Tĩnh An Hầu phủ đại công tử Lý Trăn để làm thiếp!


      Quả nhiên Tạ Hành đến chết cũng thay đổi tình nghĩa với Lý Trăn. sợ thiệt thòi, dứt khoát thừa nhận lời đồn đãi, khiến Lý gia trở tay kịp, dù sao lúc trước Lý gia nghe thấy lời đồn đãi kia chẳng qua cũng cười rồi thôi, cho rằng đây chỉ là lời gièm pha với Lý Trăn.


      Dù sao chuyện hẹn hò ở rừng trúc, đối với nam tử mà , nhiều nhất chỉ là chuyện tình , nhưng đối với nữ tử mà đó mới là chuyện hệ trọng về danh tiết. Cho nên ngay từ đầu Lý gia, muốn xen vào chuyện đồn đãi này, bọn họ nghĩ, đây là chuyện của Tạ Hành, danh tiết ả bị hao tổn, vậy để cho chính ả đau đầu . Lý gia đáng vì ả mà làm sáng tỏ, nhưng điều bọn họ ngờ tới, Tạ Hành quyết tâm muốn gả cho Lý Trăn, tiếc làm thiếp cũng muốn gả cho .


      Lý gia muốn cự tuyệt, Lý Trăn cũng đồng ý, nhưng lại chịu nổi Tạ Hành bất cứ giá nào. Tạ Hành dứt khoát ra đêm ở rừng trúc, ả thân mật với Lý Trăn.


      Nghe đến đó, tận đáy lòng Tạ Hộ khỏi đánh giá Tạ Hành:


      Được lắm, nương hán tử!
      Henlun, td2n, Aliren26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :