1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      hixhxihxi chương nào có píc mà minh đọc dược hết ah, làm thử cách bạn chỉ rồi nhưng cũng được T_T

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Net mình cực yếu nhưng đọc pic này bình thường. Bạn xem lại máy tính của bạn hoặc net nhà bạn xem sao
      Băng Phong thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ( hiểu sao chương trước nó lại là cái rương -___-)

      ☆ Chương 54
      Editor : Phong

      Thẩm Hấp nghĩ mình nghe thấy tiếng động, tính mở tủ quần áo ra, tình huống bên trong lại khiến hoảng sợ, nữ tử bị trói tay chân, bị che mắt, che miệng, vừa nhìn cũng biết là bị người ta trói.

      Hình dáng kia rất quen thuộc, thò tay kéo vải đen mắt nàng ra, quả thực thấy được đôi mắt đen sáng bóng, thấy ánh sáng khẽ híp cái, giống như viên bảo thạch miêu nhãn khiến người ta kinh ngạc.

      Tạ Hộ. Tạ gia Tiểu Ngũ.

      Sao nàng lại ở chỗ này?

      Mà lúc này Tạ Hộ ngẩn ngơ nhìn Thẩm Hấp, sớm quên mất chật vật, bởi vì nàng cũng nghĩ tới, lúc này người đến cứu nàng lại là , khó hiểu trong lòng quét toàn thân khiến nàng quên mất sợ hãi.

      Ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân, hai người ở ngoài cửa chau đầu, chuyện gì trong phòng đều có thể nghe thấy.

      'Bên trong thế nào?'

      ‘Chưa tỉnh đâu. Ta đến nhà xí trước, còn bất tỉnh.'

      ‘Nghe kỹ, đây là giao dịch mua bán lớn, làm tốt ngươi có lợi.'

      'Biết biết. Ngưu ca ngươi muốn đến phòng của Nguyệt Như? Phòng nào, ta phải tranh thủ nhìn cái, nhìn mắt để cho huynh đệ cũng dễ chịu mới được.”

      ' , dựa vào cái gì cho ngươi xem chứ.'

      'Ai da, phải ta nhìn ngươi, ta nhìn Nguyệt Như. Ngưu ca chờ ta chút, ta lấy khóa, đợi hồi khóa phòng này lại, dù nàng có mọc cánh cũng thể bay ra ngoài.'

      'Nhanh lên nhanh lên. Ngươi lắm chuyện!'

      nam nhân đầu trâu mặt ngựa đẩy cửa vào, trong phòng vẫn như cũ, yên tĩnh, cũng nhìn đến ngăn tủ kia, cầm khóa bàn ra cửa. ra, chỉ cần hai mắt nhìn chỗ ngăn tủ, liền có thể phát bất thường, bởi vì khóa ngăn tủ bị kéo xuống từ bên ngoài.

      Trái tim Tạ Hộ muốn nhảy ra khỏi cổ họng, so với lúc bị bịt mắt còn khẩn trương gấp mười lần, phải vì sợ bị người khác phát nàng tỉnh, mà là vì để trốn tránh, cũng giấu Thẩm Hấp, Thẩm đại lang trong tủ.

      Mà chỗ Tạ Hộ trốn chỉ là cái tủ, diện tích có hạn, đừng chi mình Tạ Hộ khó có thể duỗi người ra, nay lại thêm Thẩm Hấp. Mảnh vải ngoài miệng bị kéo ra, lúc Thẩm Hấp trốn vào, Tạ Hộ phát ra tiếng động cực , sợ người bên ngoài nghe thấy, liền dùng bàn tay che miệng Tạ Hộ, cho nên bây giờ tư thế hai người hoàn toàn dán vào nhau, dưới.

      Dường như gian bịt kín ngăn cản tất cả thanh bên ngoài, ở trong này, chỉ nghe tiếng tim đập của hai người, chỉ nghe thấy hô hấp của hai người. Thẩm Hấp chỉ cảm thấy chóp mũi có dị hương vây quanh, mặc dù tư thế hai người đúng là chưa tới thoải mái, nhưng loại cảm giác chật chội này khiến cho cảm thấy toàn thân khoan khoái, máu toàn thân dường như vận chuyển lên, nhanh chóng dồn lên đầu , phen kịch liệt trở về, máu liền dũng mãnh tập trung lao tới hướng dưới thân.

      Từ lúc 13 tuổi, có cảm giác như thế, bây giờ cảm giác bộ phận này nhanh chóng thức tỉnh, trong lòng Thẩm Hấp kích động ngay cả cánh tay chống đỡ ở phía nàng cũng phát run, cả người tỏa ra loại cảm giác thích thú sung sướng.

      Sung sướng qua , Thẩm Hấp liền cảm giác chặt chẽ ràng, hương thơm ngừng quanh quẩn đầu mũi, nữ tử dưới thân ôn nhuyễn như ngọc*, dán chặt ở nơi phảng phất như lửa thiêu của , tay chân ngực bụng của nóng, dục vọng nguyên thủy, nhìn người ngẩng đầu, cũng cảm giác được người dưới thân trốn tránh, lý trí cho biết, cần phải buông nàng ra, nhưng mà, cảm giác đụng chạm thân thể khiến nàng cảm thấy rất tốt, đành lòng lảng tránh, khí tức nàng chạm vào mặt của , hương thơm lan tỏa.

      Trong bóng đêm, dường như cũng có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp động lòng người, bộ dạng vẫn như trước, cần nhìn kỹ cũng có thể miêu tả sai chút nào, mắt nàng, môi của nàng, mỗi nơi đều là điểm mê hoặc chết người với .

      Thần xui quỷ khiến cúi thấp đầu, muốn nhấm nháp phiến môi xinh đẹp kia.

      Tạ Hộ lấy hết khả năng khống chế trái tim của mình, nàng cố ý xem hô hấp chủ tử càng ngày càng gấp rút, cố ý xem biến hóa chỗ dưới thân chủ tử, cố ý giảm bớt tồn tại của mình, hi vọng chủ tử có thể mau chóng bình tĩnh lại, nào ngờ tình huống như cởi cương cho ngựa*, tuyệt nhiên thể cứu vãn, thể khống chế chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

      Chủ tử động tình. Ý nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu Tạ Hộ, nàng muốn đẩy ra, nhưng mà hai tay hai chân bị trói chặt, thể động đậy, toàn thân đều bị bao phủ dưới người bị bóng ma xâm nhập kia.

      Dường như trong tai có thể nghe được nhịp tim của , chóp mũi hút vào tất cả khí tức bá đạo của , công kích mạnh mẽ khiến Tạ Hộ sợ hãi, rồi lại chẳng biết tại sao, có hét lên, biết làm như vậy khiến nàng cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà nàng lại phát ra tiếng động gì.

      Thẩm Hấp như mê muội cúi thấp đầu tìm cánh môi mềm mại kia, nào ngờ người nào đó giống như động vật sợ hãi tránh trái rồi tránh phải, làm cho tìm thấy, vất vả đặt hai tay của nàng lên đỉnh đầu, tay nâng cằm dưới nàng lên.

      Lúc này mới dán lên, nháy mắt liền mất phương hướng tại nơi mềm mại thơm ngát, cánh môi ngon miệng. Thẩm Hấp nhịn được càng nhấm nháp thêm, mặc dù tiểu nha đầu khép kín miệng, nhưng vẫn làm mê muội đến mức thể tự kiềm chế.

      muốn ép buộc nàng, cuối cùng Thẩm Hấp lại cố gắng tự chủ, buông lỏng chỗ non mềm kia. Lấy ngón tay vỗ về gò má của nàng, cuối cùng bay nhanh lại cánh môi nàng mạnh mẽ hôn cái nữa, lúc này mới hoàn toàn kiềm chế, đẩy cửa tủ ra.

      Ánh sáng tràn vào, Thẩm Hấp nhìn lại, chỉ thấy búi tóc người nào đó buông lỏng, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tràn đầy lo sợ, đôi mắt đen xinh đẹp ẩm ướt, như con chó bị khi dễ, dựng tai xù lông, vừa muốn nhào lên cắn , rồi lại sợ giáo huấn dám động, đôi môi đỏ hồng tươi non, Thẩm Hấp chỉ thấy dưới thân căng thẳng, dục vọng còn chưa biến mất, thấy lửa lại cháy nơi nào đó, quay đầu lại dám nhìn nàng nữa.

      đến trước bàn, vịn vào bàn lát, trong thời gian đó Thẩm Hấp cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe môi tự chủ được cong lên, vì nhịn xuống dục vọng lúc nãy, cả người mệt lả, thần trí cũng khôi phục tỉnh táo.

      Tạ Hộ gian nan ngồi dậy từ trong ngăn tủ, đặt hai chân xuống, ngồi ở ngăn tủ, muốn khom lưng cởi bỏ dây thừng chân, nhưng hai tay bị trói chỉ có thể sờ được dây thừng, sờ soạng đến được chỗ thắt nút, lúc gian nan, chỉ thấy phía trước lại bóng người bao trùm.

      Chủ tử ngồi xổm ở trước mặt nàng, thận trọng nâng hai chân nàng lên, đặt đùi , sau đó động tác dịu dàng cởi bỏ nút dây thừng ra thay nàng, hai chân lúc này mới được tự do. Thẩm Hấp lại nửa ngồi xổm ngồi thẳng lên, kéo hai tay Tạ Hộ qua, 2 3 lần cũng cởi được dây thừng tay nàng.

      Thất vệt đỏ tay Tạ Hộ do bị trói dây thừng, khỏi cảm thấy chói mắt, kéo tay của nàng, đặt trong lòng bàn tay ấm áp nhàng xoa xoa. Tạ Hộ ngồi ngăn tủ, dám rút tay về, chỉ cảm thấy giờ này khắc này, trái tim nàng thể bình tĩnh trở lại như cũ, cố gắng khống chế hô hấp, dám quấy nhiễu người trước mặt.

      Thẩm Hấp thấy nàng lời nào, ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ cảm thấy đứa này nghe lời làm người ta rất hài lòng, trong đôi mắt to, dường như có cái bóng của , khiến thấy ràng bây giờ mình có biểu tình gì, mình trong đôi mắt của nàng, thâm tình lại ôn nhu, bộ dáng này, ngay cả chính cũng thể tin được, lại đối với nữ hài.

      Cổ họng vừa chuyển động, Thẩm Hấp thốt ra: "Ta phụ trách."

      Tạ Hộ cả kinh, nhìn Thẩm Hấp, lâu nên lời, chủ tử mới vừa gì? Phụ trách?

      Thấy vẻ mặt Tạ Hộ kinh ngạc, Thẩm Hấp bất giác buồn cười, nhịn được giơ lên khóe miệng, bật cười. Nếu như Thẩm Hấp cười là đẹp, Thẩm Hấp mà cười liền có thể là tuyệt sắc, ít nhất Tạ Hộ cho là như vậy. Kiếp trước nàng cũng từng thấy qua vài lần khuôn mặt tươi cười của chủ tử, thí dụ như lúc vị tướng quân nào đánh thắng trận, giành lại lãnh thổ, vị triều thần nào làm chuyện trị quốc an dân tốt...

      Những thời điểm đó, chủ tử cũng cười, chẳng qua, có cười rộ lên chân thành tha thiết động lòng người như giờ phút này, khiến Tạ Hộ tự giác cũng sắp chìm vào dịu dàng trong đôi mắt của , lại nghĩ được gì.

      Dưới lầu truyền đến hồi bước chân hỗn loạn, ngay sau đó là trận kinh hô liên tiếp.

      Thẩm Hấp buông Tạ Hộ ra, đến cạnh cửa kề tai nghe ngóng, sau đó vẻ mặt rét lạnh, quay đầu nhìn về phía Tạ Hộ, :

      "Là quan sai. Nhìn bộ dạng có vẻ đến tìm nàng."

      Tạ Hộ nhíu mày, trong lòng bị trận lửa đốt cháy, xem ra người bắt cóc nàng tính từng bước đúng lúc, hủy thanh danh của nàng, trước tìm người bắt cóc, sau đó tìm quan sai tới tìm, quan sai ở nơi này lục soát nàng, chắc chắn đem nàng đưa về Quy Nghĩa Hầu phủ, đến lúc đó, có ai chẳng biết Tạ Hộ nàng được cứu trở về từ nơi nào chứ?

      Mưu đồ của người này rất hiểm ác! Khí lạnh chạy khắp người Tạ Hộ.

      Thẩm Hấp thấy nàng như thế, tự nhiên cũng có thể nghĩ tới nương này đắc tội với người ta, đối phương cố gắng hết sức hủy thanh danh của nàng, thấy nàng nhíu mày, trong lòng lại sinh ra loại đành lòng, với nàng:

      "Giao cho ta . Ta thay nàng giải thích tất cả. Có chuyện gì, ta phụ trách là được rồi."

      Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, chỉ cảm thấy hôm nay điệu bộ chật vật bị chủ tử nhìn hết rồi, lại muốn phiền toái , huống chi, làm sao có thể thay nàng giải thích? , nàng trong sạch, chỉ theo ta ở gian phòng. Hoặc là , nàng bị người bắt cóc, cứu ta...

      Mặc kệ như thế nào, lời đồn đãi dơ bẩn cuối cùng đẩy người của , đây là chuyện Tạ Hộ hề muốn.

      Nếu đây chính là số mệnh của nàng, sống lại kiếp cũng thể tránh, vậy nàng cần gì phải kéo người khác xuống nước? Huống chi là người tôn quý như vậy, quả cần phải vì nàng, chịu đựng tai bay vạ gió.

      Quyết đoán lắc đầu: " cần. Nếu Thẩm công tử xuất , ngược lại mọi chuyện càng thêm phức tạp. Trong chốc lát quan sai xông tới, Thẩm công tử trốn tốt hơn."

      Thẩm Hấp còn muốn điều gì, chỉ nghe Tạ Hộ trầm giọng : "Đa tạ Thẩm công tử, chuyện này... Ta có thể ứng phó!"

      Nhìn ánh mắt Tạ Hộ kiên định, lấp lánh gì bằng, ánh mắt Thẩm Hấp ánh mắt khẽ quan sát, quan sai lên lầu, tìm từng gian phòng, Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, cúi đầu thỉnh cầu.

      Thẩm Hấp thấy nàng như vậy, trong lòng dĩ nhiên có chủ ý, sau khi nghiêm túc suy nghĩ phen, hề miễn cưỡng, trốn phía sau màn trướng.

      ---
      Tác giả có lời muốn :

      ps: biết các vị độc giả thuần khiết có nhìn ra đầu mối , chủ tử phải thể cứng được, mà khi còn bé chịu vết thương lòng khá sâu nặng (chuyện gì sau này từ từ biết, nên trước), sau đó trong lòng bỗng thích thú ‘ gian chật chội’, làm như vậy cũng muốn thăm dò nữ chính, nhưng mà có phản ứng gì to lớn, vậy vì cái gì chứ? Bởi vì gian và hoàn cảnh đều thích hợp. Chủ tử muốn kiềm chế, nhưng mà lần này lại khác, nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt! ! ! Những vị độc giả thuần khiết nghĩ tới, thỉnh tự giác!!


      ---

      Vở kịch :

      Nam chính: mĩ nhân, ta phụ trách.

      Nữ chính: phụ trách? Chủ tử người đùa gì đó? Ai muốn người phụ trách? Chẳng qua chỉ là hôn cái, đây là bổn phận của nô tài, hầu hạ chủ tử, giúp người tiếc cả mạng sống, dù lên núi đao hay xuống biển lửa, chân mày cũng nhíu lại, nếu như hôn cái muốn chủ tử phụ trách, còn gọi là nô tài gì chứ, được, kiên quyết cần người phụ trách! ! !

      Nam chính: @#¥%¥#@¥%...


      Last edited: 8/12/15
      td2n, Aliren, Dunghyt9724 others thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000

      Đố vui tí : Vì sao Thẩm Hấp lại đến hoa lâu? :3 Và tại sao đến mà làm ăn gì :>
      ☆ Chương 55

      Editor : Phong

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Tạ Hộ lạnh nhạt sửa sang y phục, ngồi ngay ngắn ghế đối diện cửa phòng, thẳng lưng, đem tất cả đoan trang cùng ngạo khí hoàn mỹ của thiên kim Hầu phủ thể ra, giống như con thiên nga kiêu ngạo, thuần khiết lại xinh đẹp.

      Cuối cùng, bước chân hỗn độn dừng ở bên ngoài gian phòng này.

      "Sao cửa lại khóa, mở ra!"

      giọng tục tằng hô ở bên ngoài, khóa cửa cũng đập ra, mỗi tiếng đều đập vào trong tai Tạ Hộ, trời biết nàng phải dùng bao nhiêu dũng khí mới hoảng hốt, dùng dũng khí duy trì tôn nghiêm cuối cùng của nữ nhi.

      Nàng đương nhiên biết, hậu quả khi những quan binh kia xông cửa vào, giống như kiếp trước vậy, thanh danh bị hủy, danh tiết có, người đời nhắc tới ngũ nương Tạ gia, tất cả đều bắt đầu cười mỉa, chế nhạo, nàng dám ra cửa, người nào muốn kết giao với nàng, thê thê thảm thảm qua nhiều năm như vậy.

      Mà kiếp trước cuối cùng nàng lựa chọn con đường nhập cung, có nửa là do kinh tế nhị phòng Tạ gia sa sút, còn có nửa cũng chính là do chuyện danh tiết bị hủy bức, nhập cung làm cung nữ, ít nhất có thể chứng minh nàng phải nữ tử thất trinh như lời đồn đãi, kiểm tra nhập cung cực kỳ nghiêm khắc, nếu là nữ tử thất trinh, hoàn toàn được vào cung.

      Cứ tưởng rằng đời này có thể tránh , thành toàn hồi thanh danh của mình, cũng nghĩ tới vẫn là thay đổi được bánh răng vận mệnh.

      Khóa ngoài cửa bị đập mở, Tạ Hộ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ khắc yên tĩnh cuối cùng của mình.

      "Khoan !"

      giọng uy nghiêm vang lên ngoài hành lang, Tạ Hộ mở mắt, giọng này là... Phụ thân?

      "Cút cút cút, vây quanh làm gì. Có để người khác hưởng lạc hay ?"

      Còn có thanh vô lại của Tạ Thiều ngoài cửa phòng vang lên, Tạ Hộ từ ghế đứng lên, hốc mắt chua xót, phụ huynh nàng ở bên ngoài, có lẽ kiếp này hẳn tuyệt vọng như vậy.

      Ngoài cửa phòng, Tạ Thiều nhanh chóng công chiếm lấy, thân hình cao to chắn ở cửa, mặc cho ai cũng cách nào xông vào. Tạ Cận thân thường phục, hai tay chắp sau lưng, bốn gã hộ vệ Tạ Cận mang theo dàn ra xung quanh, kiểm tra quan sai địa vị ngang nhau.

      "A, đây phải là Tạ đại nhân sao? Sao hôm nay có thời gian rảnh đến nơi này tiêu khiển? phải lơ là nhiệm vụ, tranh thủ lúc rảnh rỗi đến chứ?"

      Tạ Cận ung dung cười, quanh thân phát ra vẻ uy nghiêm, bình tĩnh :

      "Hôm nay được nghỉ ngơi, liền mang khuyển tử đến nơi này mở mang kiến thức chút. Triều đình quản, Ninh Trường lại muốn quản ta ?"

      Quy củ triều đình Yến quốc, trong lúc thường trực được vào những nơi trăng hoa, nhưng khi nghỉ ngơi miễn bàn, cho nên Tạ Cận mới dám như vậy.

      Vị kia gọi là quan sai trưởng sử lập tức xua tay, : " dám dám! Hạ quan chỉ phụng mệnh đến lục soát tìm đào phạm, nghĩ lại gặp phụ tử Tạ đại nhân, chúng ta chỉ giải quyết việc chung, lục soát xong gian phòng này, các huynh đệ cũng trở về, tuyệt quấy rầy nhã hứng của Tạ đại nhân và Tạ công tử."

      Ninh Trường xong, liền muốn làm cho người xông vào, Tạ Thiều ngăn lại cạnh cửa, nhất phu đương quan vạn phu mạc khai*, Ninh Trường muốn động thủ với , đành phải nhíu mày với Tạ Cận:

      "Tạ đại nhân, công tử đây là ý gì? Nếu làm chậm trễ chúng ta tróc nã đào phạm, phải muốn đại nhân chúng ta trách tội sao."

      Tạ Cận nhếch môi cười: "Chỗ đại nhân của các ngươi có ta . gạt ngươi, căn phòng này do ta bao, bên trong có giai nhân chờ, ngộ nhỡ y phục chỉnh tề, các ngươi vào, dù sao cũng bất tiện."

      chờ Ninh Trường trả lời, Tạ Cận lại tiếp tục : "Nếu vậy , các ngươi cho ta biết các ngươi tìm đào phạm gì, tên gọi là gì, phạm tội gì, quan phái các ngươi tìm người, nhất định người phải mang theo quan văn, để ta nhìn qua, tương lai xảy ra chuyện gì, ta còn biết mà chuẩn bị."

      Ninh Trưởng nhìn gương mặt Tạ Cận mang ý cười, ánh mắt có chút né tránh, biểu tình rất này, thu vào trong mắt Tạ Cận, trong lòng có chừng mực, chỉ nghe Tạ Thiều dựa ở cạnh cửa, hừ lạnh tiếng, khách khí :

      " có quan văn? Chẳng lẽ là Ninh Trường lại lạm dụng chức quyền làm việc thiên tư trái pháp luật sao? Muốn biết đại nhân các người lớn cỡ nào mà có thể phái người vào hoa lâu lục soát quả nhiên là đơn giản, để cha ta Lại bộ hỏi chút, tội gì ở trong này lãng phí thời gian chứ."

      Tạ Thiều lời này trúng tim đen, khiến sắc mặt Trường lại xanh trắng, hôm nay quả có quan văn trong người. Bởi vì thường ngày có cho người ở bên ngoài dò la tin tức, là người đó cho biết, có kim chủ bỏ bạc.

      chỉ cần đến đây tìm được nữ hài nhi, xong chuyện liền có thể lĩnh 500 lượng bạc, nghĩ dù sao ở đường tuần tra, sao kiếm ít. Lúc này mới nghe lời người dò la đó, mang theo các huynh đệ tới tìm người, nghĩ tới lại gặp được đôi cha con này.

      Nghĩ Tạ Cận xuất thân Hầu phủ, nay lại ngồi ở tư chính của Lại bộ, tương lai chừng còn thăng chức, nếu lúc này đắc tội ông ta, tương lai sợ có ngày khó sống, trong lòng lạnh lùng, bèn có ý rút lui.

      Tạ Cận thấy bị dao động, liền gọi vào bên, từ trong tay áo thầm nhét hai trăm ngân phiếu vào tay Trường lại, Ninh Trường lại kinh ngạc nhìn , chỉ nghe Tạ Cận cười bí hiểm, sau đó :

      "Khuyển tử vô tình mạo phạm Trường lại, kính xin Trường lại chớ bực , chẳng qua phụ tử đến hưởng lạc, ngờ quấy rầy chính của Trường lại, sau khi từ biệt, sao Trường lại tiếp tục đuổi theo đào phạm quan trọng? Cái này coi như Tạ Cận mời các huynh đệ uống rượu ."

      Trường Ninh lại sờ sờ ngân phiếu trong tay, xác định là trăm lượng trở lên, lúc này mới len lén bỏ vào trong tay áo, ôm quyền* với Tạ Cận, :

      "Vậy tại hạ quấy rầy nhã hứng của Tạ đại nhân, Tạ công tử, cáo từ!"

      Bên ngoài phòng tiếng bước chân hỗn loạn dần dần rời xa, trong hoa lâu lại khôi phục sinh khí. Tạ Cận để bốn hộ vệ canh giữ ở cạnh cửa, xác định có người ngoài mới nháy mắt với Tạ Thiều. Tạ Thiều mới nghiêng người đẩy cửa vào.

      Hai cha con vào phòng, liền lập tức đóng cửa lại, giọng Tạ Thiều vang lên trong phòng:

      "A Đồng, A Đồng, ca ca đây. Muội ở trong này sao?"

      Tạ Hộ nghe thấy giọng của Tạ Thiều, lúc này mới thử đẩy cửa tủ quần áo ra, Tạ Cận và Tạ Thiều nhìn qua, liền thấy Tạ Hộ leo xuống từ trong ngăn tủ, chạy chậm nhào vào trong ngực Tạ Cận. Tạ Cận ôm nữ nhi vỗ vỗ, sau đó lại đẩy nàng ra, quan sát nàng cẩn thận từ xuống dưới, ân cần hỏi han:

      " sao chứ."

      Tạ Hộ lắc đầu: " sao. Bọn họ trói rồi nhốt con ở trong tủ, con cởi dây thừng ra, nhưng bọn họ lại khóa cửa, con chạy được. May mắn phụ thân cùng ca ca tới, bằng ..."

      Tạ Hộ tiếp, Tạ Cận đương nhiên có thể nghĩ tới hậu quả nếu bọn họ chạy tới đúng lúc, nhìn nữ nhi càng ngày càng xinh đẹp, lòng Tạ Cận đau đớn như bị dao cắt.

      Tạ Thiều nhìn dây thừng trong tủ, tức giận đá cửa tủ cước, giận dữ : "Hừ, nếu phải là hai nha đầu kia liều mạng trở về báo tin, đời này A Đồng phá hủy! Nếu như để ta biết là ai làm, ta thể lột cả da !"

      Tạ Cận cũng có ngăn cản Tạ Thiều hung bạo, mà hít sâu hơi, trầm giọng : "Vẫn nên nhanh chóng mang A Đồng trở về, ở lại nơi này phải chuyện tốt."

      Tạ Thiều gật đầu, lấy kiện áo choàng màu đen từ hành trang phía sau lưng, áo choàng rộng thùng thình, trùm kín lại cả người Tạ Hộ. Tạ Cận tự mình thu nhập sạch tất cả dây thừng trong tủ, sau đó Tạ Hộ lại do Tạ Thiều ôm xuống lầu, lập tức đưa vào xe ngựa.

      Hai cha con tung người xuống ngựa, mang theo bốn gã hộ vệ, đem Tạ Hộ trở về Hầu phủ.

      ****

      Sau khi Tạ Hộ rời khỏi, Thẩm Hấp ra từ phía sau màn trướng, ngón tay theo thói quen sờ sờ ban chỉ*, Nhiếp Nhung từ bên ngoài vào, hành lễ với , hỏi: "Công tử gia, ngài có việc gì chứ. Lúc nãy có quan binh, thuộc hạ sợ lộ diện lại bại lộ hành tung của người, thấy bọn họ rồi mới quay lại."

      Thẩm Hấp gật đầu, Nhiếp Nhung làm việc trước giờ ổn thỏa, đúng như Tạ Tiểu Ngũ , nếu xen vào, ngược lại càng thêm phức tạp, cũng phải sợ phiền toái, mà trong lòng lòng có tính toán khác.

      Nghĩ nghĩ chút, với Nhiếp Nhung:

      " tra xem ai là người hại ngũ nương Tạ gia, tìm xong tới bẩm báo."

      Nhiếp Nhung lĩnh mệnh mà , tại cửa đúng lúc gặp được Triệu Tam Bảo, Triệu Tam Bảo ở trong phòng vụng trộm liếc vài lần, phát thấy cảnh ngọc thể nằm ngang, y phục xốc xếch, ngạc nhiên hỏi Thẩm Hấp:

      "Công tử gia... nương đâu?" Lúc nãy ràng thấy công tử chọn nương đó.

      Quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Tam Bảo, da đầu Triệu Tam Bảo run lên, tuy rằng theo công tử gia lâu, nhưng khôn khéo như sao lại có thể biết thủ đoạn và bản lĩnh của vị công tử này, thấy cười, trong lòng đập thình thịch, tròng mắt chuyển nhanh, suy tư có phải mình làm sai cái gì hay .

      Nhưng mà, thoạt nhìn tâm tình Thẩm Hấp lại rất tốt, giọng nhàng, rời khỏi, với Triệu Tam Bảo:

      "Trở về . cần dùng chỗ này nữa."

      "..."

      Triệu Tam Bảo nhìn bóng dáng rời của công tử nhà mình, hoàn toàn bị khiếp sợ —— công tử gia nhà vừa rồi... Cười sao?

      ràng khi vào, rất khó chịu, liền chọn nương này, ước chừng hơn canh giờ mới miễn cưỡng chọn trúng người, còn cho người ta đụng , lúc hai người vào phòng, Triệu Tam Bảo mới dám cùng Nhiếp Nhung ra ngoài canh chừng, quả nhiên, công tử gia trước đây lạnh lùng như vậy, đến cùng chính là... Kìm nén hết nổi rồi. Nay giải tỏa, tâm tình tự nhiên cũng tốt hơn.

      Triệu Tam Bảo nghĩ đến đây, tâm tình nhất thời cũng bay lên. Chủ tử nhàng, làm nô tài cũng có thể dễ chịu chút... Triệu Tam Bảo nghĩ như thế.

      ***

      Tạ Hộ trở về nhà, liền được Vân thị ôm vào trong ngực lâu chịu buông ra, nước mắt chôn vùi ở bả vai Tạ Hộ, ngược lại biến thành Tạ Hộ an ủi bà.

      Hai nha đầu Hoa Ý và Trúc Tình đau xót cả người, còn cố nén cùng Vân thị đợi Tạ Hộ trở về, thấy Tạ Hộ sao, bị thương chút nào, các nàng mới bị Tạ Hộ đuổi về nghỉ ngơi .

      Tạ Cận để Tạ Hộ đến thư phòng, hai cha con hỏi Ta Hộ cụ thể về tình huống lúc đó, Tạ Hộ đáp lại từng việc, chỉ cẩn thận tránh nhắc đến tình huống của Thẩm Hấp, chỉ những người đó buộc nút dây thừng lỏng, để nàng cởi ra được, cổ tay nàng có vệt đỏ, ra Tạ Cận và Tạ Thiều hoài nghi, lại để cho Tạ Thiều hung hăng mắng đám khốn kiếp kia trận.

      "Chuyện hôm nay tuyệt đối thể xảy ra nữa. Ta phái mấy hộ vệ cho con, về sau ra cửa cứ để bọn họ theo, nay phủ chúng ta tốt lắm, nhưng cũng là thời buổi rối loạn, chừng có người tức giận, rút kinh nghiệm, nhất định phải cẩn thận, thể để cho bọn xấu lại thừa cơ." Lời Tạ Cận khiến Tạ Hộ yên tâm, gật đầu đáp:

      "Dạ. Sau này nữ nhi nhất định cẩn thận."

      Tạ Cận thở dài, : "Lúc này ta tra ràng mọi chuyện. Bậc thủ đoạn này tương đương với hủy đời của con, may mắn hôm nay bị quan sai bắt được, bằng mặc dù chúng ta có mười cái miệng, cũng được. Đây là trong cái rủi còn có cái may."

      "Thiều nhi ở lại, A Đồng về trong viện nghỉ ngơi trước, nên suy nghĩ nhiều, chuyện cũng qua rồi, nghĩ nhiều cũng có ý nghĩa gì, chuyện còn lại, giao cho nam nhân bọn ta làm."

      "Dạ."

      Tạ Hộ được Tạ Cận an ủi, cũng hề dây dưa, trở về phòng. Vân thị theo, tự mình tắm rửa thay quần áo giúp nàng, lại ở bên giường làm bạn với nàng đến đêm khuya mới rời .

      ---
      Chú thích :

      *Ban chỉ là công cụ bảo vệ tay, dùng để giữ dây cung khi bắn cung. Đồng thời, lúc bắn tên, cũng có thể phòng ngừa cấp tốc rút tay ra khỏi dây tránh bị thương. Tác dụng tương đương cò súng.
      [​IMG]

      * nhất phu đương quan vạn phu mạc khai : 1 người ngăn lại vạn người.

      *Ôm quyền :
      [​IMG]
      Last edited: 8/12/15
      LILi, td2n, Dunghyt9726 others thích bài này.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      hê hê, k hiểu sao đọc đọc lại vẫn thấy phấn khích :v nhưng mình vẫn thắc mắc liệu sau này Tạ Hộ có vào cung k
      p/s: giờ mới để ý, Tạ Hộ và Thẩm Hấp viết tắt giống nhau ^^
      linhdiep17Băng Phong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :