123123123123123123123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Hoa Nhật Phi (102/187)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 8 tình thân hòa thuận
      Tạ Thiều gật đầu liên tục, : ‘Muội muội cứ yên tâm . với muội, ở trong phủ này ta mượn khắp nơi, nhưng ai cho mượn, chỉ có mình muội chịu giúp ta, chuyện này ta nhớ kỹ mà, muội cứ yên tâm, trong tương lai ta kiếm được chia nửa cho muội, thấy thế nào?’

      Tạ Hộ nghĩ tới Tạ Thiều hào phóng như vậy chia nửa cho nàng, ngẩn người xong rồi cười, toàn thân giống như nụ hoa nở rộ, cực kỳ rực rỡ, Tạ Thiều chưa từng nhìn thấy nàng như vậy liền ngẩn người nhìn, Tạ Hộ đẩy đẩy , :

      ‘Nếu huynh trả lại cho muội miễn, nhưng huynh sau này chia cho muội nửa chúng ta phải làm khế ước ký tên .’

      "..."

      Tạ Thiều há hốc mồm nhìn muội muội của ... dám chỉ thuận miệng thôi sao?

      Tạ Hộ cũng mặc kệ, rèn sắt khi còn nóng* : ‘Ca ca, nếu chuyện năm lượng vàng kia huynh cần trả, buổi tối huynh viết khế ước đem đến, tuy chúng ta là huynh muội nhưng vẫn cần ràng, tương lai nếu muội có bạc, muội vẫn gửi cho huynh, huynh thấy sao?’

      Tạ Thiều ngờ được tiểu nha đầu này ra những lời này, mặt sửng sốt, nhưng liền bị cảm giác gọi là ‘tín nhiệm’ vui sướng thay thế , bởi vì lúc này ngay cả chính cũng xác định mình có thể kiếm được bạc, cho nên biết làm sao mà muội muội lại cực kỳ tin tưởng , năm lượng vàng có thể dễ dàng cho mượn, còn tin tưởng vô điều kiện, được tín nhiệm như vậy, thể làm nàng thất vọng, lúc này sảng khoái gật đầu:

      ‘Nếu muội cần ta trả, vậy chúng ta làm khế ước rồi ký, được đổi ý…Buổi tối ta đến tìm muội.’

      Tạ Hộ gật đầu, lại thêm vào câu: ‘Đừng cho cha mẹ và tỷ tỷ biết, chuyện này chỉ có hai huynh muội chúng ta biết, được chứ?’ xong liền giơ tay lên, muốn cùng Tạ Thiều đánh tay, ba đường ngấn đỏ trong lòng bàn tay nhìn rất chói mắt.

      ‘Được! Lời quân tử đáng giá ngàn vàng! Ta cam đoan , đây là bí mật của chúng ta.’

      Tạ Thiều lừa nàng, bởi vì ai cũng biết, Tạ Cận tuy xuất thân cao quý, nhưng rất công minh, rất ghét người nhà tham tiền, mà Vân thị trước giờ luôn nghe theo trượng phu làm trái ý, Tạ Tân đoan trang lễ phép, theo Tạ Thiều quấy phá, bởi vậy bọn họ cho Tạ Thiều mượn bạc, mà những người khác trong phủ hề chào đón nhị phòng, Tạ Thiều cũng thỉnh cầu ai được.

      ngờ lần này ở chỗ Tạ Hộ có thể mượn được, bởi vì, đáp ứng Tạ Hộ mượn văn tập của Xuân Sơn công tử cho nàng, làm xong Tạ Hộ lại đổi ý, đây chính là năm lượng vàng, tương đương 500 lượng bạc, 50 vạn văn tiền, đủ cho nhà dân sinh hoạt mấy năm , hơn nữa biết muội muội thường ngày cao ngạo lạnh lùng, làm sao đem số bạc lớn như vậy cho mượn.

      Nhưng lần này Tạ Thiều ngờ mình đoán sai , Tạ Hộ thay đổi, tâm tình lại vui vẻ, cùng Tạ Hộ đánh tay, nhìn thấy lòng bàn tay nha đầu kia bị đau, lúc này mới cười xòa xoay người rời .

      Vì tránh né ánh mắt của người khác, Tạ Thiều cố ý đợi trời tối mới , hai huynh muội đem lồng đèn treo ở lương đình, cả hai đều hài lòng với khế ước, chuyện này cứ tính vậy .

      ***

      Sáng sớm Tạ Hộ thức dậy, uống chén canh Trường Xuân, lại thêm chén cháo ngân nhĩ, ăn thêm hai miếng táo của Vân thị gọt, bây giờ ăn vào còn khó chịu, ngược lại, có lúc quá giờ cơm, nàng còn cảm thấy đói bụng.
      Last edited: 1/10/15
      Chris, linhdiep17, Oriole518514 others thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 9 trừng trị lập uy

      Vân thị bị Tạ Hộ thuyết phục, tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy có chút ổn, nhưng mặt là nữ nhi, mặt là nhi tử, trong lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nghĩ nếu bởi vì chuyện này khiến hai đứa sinh hiềm khích lại mất nhiều hơn được, bà chỉ có thể lại phái người ra ngoài hỏi thăm chút, nếu ca ca của nữ nhi đem đồ vật cầm, vậy bà thầm chuộc về, hơn nữa tác thành tình nghĩa huynh muội bọn họ phen.

      Hạ quyết tâm xong, Vân thị liền đứng lên, nha hoàn bên ngoài về, Tạ Hộ thấy Hàm Hương cũng theo vào, Hàm Hương vốn kiều mỵ, mặt mày tình, có lúc nhìn mắt của nàng như mùa thu, là động lòng người, mà nàng ta giờ phút này cũng dám nhìn vào mắt Tạ Hộ, bởi vì, Tạ Hộ hôm qua mới cảnh cáo nàng, trung thành với ai, Hàm Hương trung thành với nàng, chính bởi vì trung thành, cho nên nàng ta mới thể nhìn tiểu thư phạm sai lầm, lúc nãy mới mạo hiểm bị tiểu thư ghét bỏ, tiến đến trước mặt phu nhân báo việc này.

      Trong lòng Hàm Hương nghĩ, trong lòng ngũ tiểu thư chắc chắn rất oán giận mình, nhưng đợi đến lúc việc xảy ra, ngũ tiểu thư chắc chắn cảm tạ mình .

      Đây là suy nghĩ trong lòng của Hàm Hương, nàng ta cảm thấy chính mình làm đúng, đây là thay chủ tử suy nghĩ, nhưng nàng ta lại nghĩ tới lần này, là làm sai hoàn toàn…

      Tạ Hộ gọi Vân thị, với bà:

      "Mẫu thân hãy dừng bước. Có chuyện con muốn cùng người thương lượng."

      Vân thị quay đầu, hiểu nhìn Tạ Hộ, nào biết Tạ Hộ còn chưa mở miệng, bên kia Hàm Hương quỳ xuống, dập đầu với Tạ Hộ, :

      "Tiểu thư, nô tỳ vì nghĩ cho tiểu thư nên mới bẩm báo với phu nhân, nếu chuyện có gì đáng , nhỡ trong tương lai tiểu thư gặp chuyện gì nô tỳ đáng trách, dám mình trung thành hết lòng . Kính xin tiểu thư xem xét nô tỳ từng trung thành với người, tha thứ nô tỳ lần này ."

      Tạ Hộ nhìn Hàm Hương cướp lời, lại nhíu nhíu mi, Vân thị nhìn qua, nâng tay Hàm Hương lên, : "Đứng lên , tiểu thư biết ngươi trung thành ra sao, cần phải quỳ."

      Hàm Hương lại nhìn nhìn Tạ Hộ rồi đứng lên, Vân thị dắt tay Hàm Hương, ôn nhu : "Con muốn cùng ta thương lượng chuyện gì? ?"

      Tạ Hộ nhìn lướt qua Hàm Hương, với Vân thị: "Nương, con muốn thương lượng với người về việc để Hàm Hương hầu hạ bên cạnh người, con ở Tốn Phương Cư có 2 người Hoa Ý, Trúc Tình là được rồi."

      Vân thị sửng sốt: "Hả? Sao tốt đẹp lại cần Hàm Hương ? Nếu con trách nàng ta vậy mẫu thân thể thuận theo, nha đầu Hàm Hương bất quá nghĩ cho con, nếu chuyện may xảy ra nàng ta cũng phải là nha hoàn tốt . Ta biết con chưa đạo lý này, chờ con lớn hơn chút, con hiểu Hàm Hương trung thành với con ."

      khuôn mặt nhắn của Tạ Hộ trầm tĩnh mỉm cười khả ái, giọng nhường chút nào:

      "Mẫu thân, con còn , có số việc tự mình có thể làm chủ . Hàm Hương trung thành, nhưng phải trung thành với con, mà là với mẫu thân, cho nên, hôm nay việc này ta trách nàng ta, bởi vì nàng ta trung thành với người. Mẫu thân quan tâm con, con tự nhiên hiểu được hơn nữa có thể tiếp nhận, nhưng nàng ta là nha hoàn của con, ngay cả nha hoàn bên mình dựa vào mẫu thân để quản con, tăng thân phận của nàng ta lên, vậy tương lai làm sao con phục chúng? Cho nên, con khẳng định cần Hàm Hương . Nếu mẫu thân tiếp nhận nàng ta đó là phúc khí của nàng ta, con đem khế bán thân của nàng ta đưa cho mẫu thân, nếu mẫu thân tiếp nhận, vậy ngày mai con đuổi nàng ta , thừa dịp còn trẻ như vậy tìm nhà gả cho cũng hợp lý."

      Vân thị nghĩ tới khuê nữ lại cường thế như vậy, bà biết , từ trước đến nay nữ nhi tuy rằng cao ngạo, nhưng lại để bụng những việc này tùy bà an bài, dù bất mãn cũng , nhưng sau khi bệnh xong liền thay đổi, làm Vân thị cực kỳ khó xử.

      Hàm Hương sợ tới mức dám lời nào, vừa mới đứng lên thân mình lại quỳ xuống, hai mắt đầy nước, chịu mà lắc đầu, trong phòng các nha hoàn khác nhìn nhau, nhưng cũng dám lên tiếng, chỉ cảm thấy vị ngũ tiểu thư này trở nên cực kỳ lợi hại .

      Bất quá, nàng hành xử như vậy cũng phải là có đạo lý, bởi vì từng nha hoàn hầu hạ bên cạnh chủ tử, khế bán thân đều nằm trong tay chủ tử, khế bán thân của Hàm Hương trong tay Tạ Hộ nên ở lại hay bị đuổi đều do Tạ Hộ định đoạt

      Hàm Hương ngờ rằng tai họa lớn như vậy, nàng chỉ nghĩ ngũ tiểu thư còn , nàng lại lớn tuổi hơn, có số việc luôn muốn thay tiểu thư nghĩ giúp vài phần, lại sợ tiểu thư chỉ ra lỗi của mình, vì thế liền cướp lời của tiểu thư , cũng khiến phu nhân bênh vực nàng ta, chỉ cần tiểu thư chấp nhận, sau này cũng truy tìm lỗi của nàng nữa, coi như là dùng phu nhân bức ngũ tiểu thư, kế hoạch của nàng rất tốt, nhưng lại nghĩ ngũ tiểu thư đột nhiên cường thế như vậy, nàng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, bây giờ tiếp cũng chỉ sai càng thêm sai.

      (quỷ này con nít ranh dễ sợ, gặp ta là ta quánh liên tục + bỏ đói 3 ngày rồi đuổi khỏi phủ đó nhe chế Hàm Hương)

      Vân thị có chút do dự, nhìn sắc mặt của nữ nhi dần trở nên nghiêm túc, bà vừa liếc nhìn Hàm Hương, thay nàng ta hỏi câu cuối cùng:

      "Con chứ? Con nghĩ xem trong viện này tất cả mọi chuyện đều do Hàm Hương thay con xử lý, nếu con cần nàng ta, tương lai con ở trong viện này ai thay con an bài quản lý, tốt nhất đừng lộn xộn, nếu con giận nàng ta, phạt nàng ta cũng được mà, cần gì phải làm nghiêm trọng như vậy?"

      Hàm Hương như rơm bắt được lửa, lại lần nữa cướp lời Tạ Hộ, dập đầu : "Tiểu thư bớt giận, nô tỳ biết sai , tiểu thư muốn đánh muốn phạt, Hàm Hương dám nghi ngờ mà chịu tội, cầu tiểu thư suy xét tình nghĩa từ trước đến này, cần đem nô tỳ đuổi ra ngoài, nô tỳ bên ngoài sớm có người nhà, biết làm gì để sinh nhai, lúc này ra ngoài, chỉ còn đường chết , kính xin tiểu thư khai ân, khai ân."

      Hàm Hương vừa vừa dập đầu, làm ra vẻ đáng thương nếu Tạ Hộ chịu tha thứ cho nàng, chỉ có điều Tạ Hộ ý chí sắt đá, cực kỳ phiền lòng, mặt lạnh như băng với Vân thị :

      "Mẫu thân, có số việc, e rằng người cũng thấy , nha đầu kia trong mắt có con, vậy mà năm lần bảy lượt cướp lời , đây là hành động của nô tỳ trung thành sao? Nàng ta muốn mượn mẫu thân ép con, loại nô tỳ này có cho con trăm con cũng cần, ai biết nàng ta sau này còn làm ra chuyện gì? Nha hoàn bên cạnh đều chứng kiến hết, nếu chuyện cứ kết thúc như vậy sau này tất cả nha hoàn đều muốn dựa vào mẫu thân để áp đảo con sao? Người muốn bảo con từ nay về sau ngóc đầu dậy được sao, ngay cả nha hoàn cũng có thể khi dễ con dễ dàng như vậy sao?"

      Tạ Hộ ra những lời này được, phải là có đạo lý, ra từ lúc nàng tỉnh lại bắt đầu tính toán cần nha hoàn Hàm Hương này nữa, bởi vì nàng biết nha đầu này cư xử rất tệ, bao lâu nữa về sau, nàng ta trèo lên giường tam lão gia trong phủ, được tam lão gia thu làm thiếp, làm di nương của nàng, tuy rằng cuối cùng bị tam phu nhân đánh chết nhưng điều này làm nàng ta thay đổi tính cách giờ, nàng ta chỉ chờ thời cơ câu dẫn lão gia, có từng nghĩ tới chuyện trung thành với tiểu thư này?

      Mặc dù bỏ qua chuyện này nhưng Hàm Hương phạm vào kiêng kị của Tạ Hộ, hôm qua ràng cảnh cáo, phàm là trong lòng nàng ta còn có tiểu thư này, quyết gặp Vân thị cáo trạng, nếu nàng ta làm, nên gánh vác hậu quả chuyện này, lúc Tạ Hộ chuyện cũng phải là hoàn toàn nhằm vào Hàm Hương, quả rất đúng, nếu lúc này triệt để lập uy với hạ nhân, vậy tương lai chừng còn có thể ra bao nhiêu Hàm Hương nữa, hôm nay ngươi tới cáo trạng, ngày mai ngươi leo lên giường, vậy nàng thành cái gì?

      "Chuyện này..."

      Vân thị có chút khó xử, cũng có chút dao động . Bởi vì bà quả thể phủ nhận, Tạ Hộ chuyện cũng có đạo lý, tuy rằng cảm thấy Hàm Hương có chút oan uổng, nhưng bất quá chỉ là nô tỳ kém thân khuê nữ của mình mà thôi, nữ nhi mới là hết, đáng vì nô tỳ mà thương tâm thương thân, lại gật gật đầu, nhưng chưa chuyện, liền thấy nàng ta khóc lóc chuẩn bị cướp lời, ôm hai chân khẩn cầu Vân thị:

      "Phu nhân, phu nhân, nô tỳ van cầu người, van cầu người ngàn vạn nên đem nô tỳ đuổi ra ngoài. Nô tỳ từ ở phủ trong lớn lên, phu nhân người chứng kiến ta lớn lên, nô tỳ có ý xấu, nô tỳ có làm chuyện xấu. Cầu phu nhân cứu ta, cầu phu nhân cứu ta!"

      Vân thị bị giữ hai chân, tuy rằng phiền não, nhưng bà lại quyết đoán giống Tạ Hộ, lại là người dõi theo Hàm Hương lớn lên , tuy nàng ta , Vân thị cũng đem nàng ta đuổi khỏi phủ, nhưng nàng đuổi Hàm Hương là ân điển của nàng ta, lúc này Hàm Hương ở trước mặt mọi người bức nàng trả lời, tuy cảm thấy ổn nhưng có thể hiểu cảm giác của Tạ Hộ, Vân thị thở dài, hạ được quyết tâm đến cùng, :

      "Đứng lên . Nếu tiểu thư cần ngươi, vậy ngươi mau dọn đồ đạc theo ta trở về, đừng đứng đây chướng mắt."

      "Dạ, đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân." Hàm Hương vừa nghe Vân thị đuổi nàng ra phủ, tiếng khóc lập tức liền dừng, nhanh chóng rời khỏi chân chủ tử, nhìn Vân thị dập đầu cái, liền nhổm dậy đầu cũng quay lại đến gian phòng của mình, đối với chủ tử cũ cáo biệt cũng có.

      Đương nhiên Tạ Hộ cũng muốn nghe nàng ta cáo biệt.

      Sau khi Hàm Hương , Tạ Hộ liền đem khế bán thân trong tay áo đưa cho Vân thị, :

      "Mẫu thân, đây là khế bán thân của nha đầu Hàm Hương, con giao cho người, nha đầu kia nuôi dưỡng quen, mẫu thân nên để ý chút."

      Vân thị từ lúc trải qua màn kịch ‘Bức bách’ vừa rồi, trong lòng cũng bắt đầu có hiềm khích với Hàm Hương, nhìn Tạ Hộ gật gật đầu, :

      "Thân thể con vừa khỏe, đừng vì chuyện này mà hại thân, người ta mang , trong viện này có việc gì con có thể nhờ người bên ngoài làm, nếu ổn, cứ ta tìm nha đầu quản cho con."

      "Dạ, cảm ơn mẫu thân."

      Tạ Hộ làm ầm ĩ chuyện xong, tâm tình rất tốt nên phá lệ ôm Vân thị, ở trong lòng ngực mẫu thân chọc cười Vân thị, bà chỉ cảm thấy nữ nhi là đứa đáng nhất đời này, cho dù muốn lòng của bà, bà cũng do dự lấy ra cho nữ nhi.

      Bất kể như thế nào, nữ nhi có thể dùng chính sức của mình mà đứng lên, đây cũng là chuyện tốt, nàng đương nhiên hi vọng có nữ nhi tự lập, nghiêm khắc, trong phủ này, nếu chút thủ đoạn, tương lai giống bà bị thua thiệt trước mặt các vị phu nhân khác.

      Last edited: 25/11/15
      Chris, linhdiep17, LILi17 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 10 kiểm tra lòng trung thành
      Vân thị đem đồ nữ trang của Hàm Hương cùng tất cả hạ nhân rời khỏi Tốn Phương cư, những hạ nhân ở lại Tốn Phương cư khỏi kinh ngạc nhìn Tạ Hộ.

      Bởi vì trong trí nhớ của bọn họ, vị ngũ tiểu thư này trước giờ rất kiêu căng, cho dù là việc ăn uống cũng để ý, tính tình này tuy rằng tốt, nhưng đối với người hầu bên cạnh lại cảm thấy thoải mái, dù làm sai chuyện gì chủ tử cao ngạo cũng chẳng quan tâm mà trách phạt ngươi, sau đó cứ như vậy dễ dàng bỏ qua, đây là hy vọng lớn nhất của bọn hạ nhân khi hầu hạ chủ tử, chỉ cần gây ra chuyện gì to tát, cần làm ầm ĩ đến trước mặt lão gia và phu nhân bọn họ dễ dàng làm chủ ở Tốn Phương cư này.

      Nhưng ngũ tiểu thư sau khi bệnh nặng xong, tính tình thay đổi rất nhiều, tuy tiểu thư vẫn là tiểu thư nhưng cả người toát ra vẻ điềm tĩnh, chín chắn, giống như tiểu thư với phu nhân, qua đêm ngũ tiểu thư dường như trưởng thành.

      Hôm nay, ở Tốn Phương mọi người chứng kiến chuyện Hàm Hương bị trách phạt mà khiếp sợ trong lòng. Hàm Hương ở Tốn Phương cư cũng được mọi người xem là chủ tử thứ hai, bởi vì nàng ta hầu hạ thân cận bên tiểu thư từ nên chuyện gì cũng do nàng ta xử lý, ai nghĩ tới nha hoàn thân cận cũng có ngày bị tiểu thư đuổi , quả nhiên là khiến người ta ngờ, nghĩ tới.

      Tạ Hộ nhìn hết mọi người trong Tốn Phương cư, trong lòng đều có tính toán, gọi Hoa Ý, bảo nàng gọi tất cả mọi người trong Tốn Phương cư tập trung ra ngoài sân, Tạ Hộ sống 2 kiếp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy rốt cuộc ở Tốn Phương cư có bao nhiêu hạ nhân.

      Dựa theo luật lệ Hầu phủ, nàng là tiểu thư nhị phòng nên có sổ sách và các hạ nhân : nhất đẳng thị tỳ hai người, nhị đẳng thị tỳ bốn người, còn có bốn bà mụ, nhưng do Tạ Hộ còn , lại là tiểu thư nhị phòng, cho nên, tính trong Tốn Phương cư này trừ Hàm Hương vừa bị đuổi cũng chỉ có 5 người.

      Hoa Ý và Trúc Tình chứng kiến Tạ Hộ lợi hại như thế nào sợ hãi cúi đầu dám lời nào, còn có hai nha hoàn lớn tuổi kia cũng hơi khẩn trương, bà mụ kia cũng càng e dè.

      ‘Từng người tiến lên tên cho ta hết .’

      Hoa Ý và Trúc Tình từng được Hàm Hương dẫn vào ra mắt Tạ Hộ, hai người này trước, sau đó liền đến hai nha hoàn khác, tên Hỉ Nhi và Như Ý, đến mama kia Tạ Hộ nghĩ là bà ấy bị dọa sợ cà lăm nửa ngày mới được tên mình, Tam Phúc.

      Tạ Hộ trầm ngâm chốc lát, nhìn Hoa Ý, Trúc Tình và ba người còn lại : ‘Hai người này gọi là Ngọc Tiêu và Ngọc cẩn, Phúc thẩm cần đổi tên, nhớ chưa ?’ Kiếp trước, Tạ Hộ để ý đến tên của nha hoàn , bởi vì nàng kiêu ngạo chỉ để tâm chuyện khác, đối với người bên cạnh lạnh nhạt, nhưng khi quan tâm bản thân cũng cho phép tên gọi của nha hoàn tầm thường như Hỉ Nhi, Như Ý.

      ‘Dạ, nô tỳ nhớ .’

      Tạ Hộ gật gật đầu, bắt đầu thong thả trước mặt mọi người, tuy rằng điệu bộ như người lớn, lại có chút trẻ con giả vờ mạnh mẽ, sắc mặt Tạ Hộ nay khá hơn rất nhiều tuy thân thể vẫn còn gầy yếu, nhưng mọi người đều chứng kiến vị tiểu đại nhân này để ý mà đá văng Hàm Hương , khế bán thân của bọn họ từ lúc vào Tốn Phương cư nằm trong tay vị tiểu thư này, cho nên, đừng nghĩ nàng tuổi còn , nhưng trong tay nàng có quyền quyết định số phận của bọn họ, cố xảy ra hôm nay khiến ai cũng ghi nhớ, ngay cả chút bất cung kính trước đây cũng dám biểu lộ ra ngoài.

      Chris, linhdiep17, ly sắc18 others thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 11 trời sinh nô duyên (duyên phận làm nô tỳ - chủ tử)
      Vân thị đến Tốn Phương cư, đầu tiên hỏi chuyện Tạ Hộ đến học đường, Tạ Hộ liền đáp ứng, sau đó lại nhắc đến Tạ Thiều, nhắc tới đứa con trai này, Vân thị lại rất sốt ruột:

      'Ai, ca ca của con mấy ngày nay biết đâu, học đường cũng đến, nó thường xuyên ra ngoài cả ngày thấy mặt, chỗ Tô sư phụ cũng thấy nó, cũng phái người về thông báo gì cả, là lo lắng! Phụ thân con hỏi ta nhiều lần, ta cũng biết trả lời thế nào chỉ có thể kéo dài thời gian...'

      Nghe Vân thị vậy khiến Tạ Hộ cũng hơi bất ngờ, thời gian này nàng ở Tốn Phương cư, Tạ Thiều cũng đến tìm nàng, cho nên, mấy ngày nay phạm gia quy nàng cũng biết, trong lòng cũng rất ngạc nhiên , bởi vì, trong trí nhớ của nàng, Tạ Thiều tuy rằng Đông Tây, nhưng cũng phải là người biết chừng mực, đâu cũng cho người về báo, xưa nay rất hiếu thảo với Vân thị, nhưng tại sao mấy ngày nay chẳng hề quan tâm rồi biến mất tăm ?

      Nếu gặp chuyện may, Tạ Hộ cũng lo lắng lắm, bởi vì ca ca của nàng từ tập võ, bên cạnh cũng có hộ vệ biết võ, hơn nữa là thiếu gia Hầu phủ, chắc có ai có gan lớn lại gây chuyện với ? Nếu phải gặp chuyện may, vậy hiểu , có thể lúc này làm chuyện gì đó thể cho Tạ Cận và Vân thị biết , nếu ra chắc chắn thể làm gì nên mới quyết định lời mà .

      Nghĩ tới việc sau này Tạ Thiều quay về bị đánh trận lưng, Tạ Hộ cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, chưa gì cảm thấy đồ mồ hôi lạnh thay !

      Nhưng mà, chuyện này chỉ là suy đoán, Tạ Hộ lại với Vân thị để tránh phá hỏng chuyện của Tạ Thiều, nàng trấn an mẫu thân :

      'Nương, người cứ yên tâm , con nghĩ ca ca có làm chuyện xằng bậy, có lẽ ở ngoài gặp chuyện gì đó tiện ra, khi nào xong xuôi huynh ấy quay về tạ tội với cha mẹ.'

      Vân thị lại thở dài: 'Ai, ta lo lắng quá. Bao giờ ca ca con trở về, ta tha cho nó, cho cha con đánh nó gãy chân mới được.'

      Tạ Hộ cười vì lời của Vân thị, chỉ sợ ngay cả chính bà cũng tin mình lại ra vậy, mỗi lần thấy Tạ Thiều bị đánh liền cảm thấy như mình bị đánh, khóc nức nở trận, thầm oán giận Tạ Cận.

      Vân thị lại hỏi vết thương tay Tạ Hộ, Tạ Hộ mở lòng bàn tay ra cho bà nhìn, Vân thị cảm thấy bàn tay nữ nhi rất đẹp, từng đầu ngón tay thẳng dài, mảnh khảnh trắng nõn, để sát vào ngửi, còn có hương thơm thấm vào lòng người, nhìn thấy Tạ Hộ lúc ngồi ở bàn trang điểm có dùng cái hộp ngọc, bên trong có cao mật màu hồng nhũ, nhịn được hỏi:

      'Con thoa gì tay thế? Thơm quá.'

      Tạ Hộ giơ tay mình lên ngửi, : 'Mẫu thân cũng cảm thấy thơm sao? Mấy ngày trước con rảnh rỗi tự điều chế, đem nhũ ngưu nấu xong, trộn lẫn vào cao thạch trắng Khánh Dư Đường, lại thêm cánh hoa mai, bụi phấn của cánh hoa đào, cánh hoa hạnh, chắt lọc chất lỏng từ hoa lê trắng để tạo mùi thơm, cũng khó làm, nếu mẫu thân thích, lần tới con lại làm thêm hộp cho người, có được ?'

      Vân thị lại cầm tay Tạ Hộ lên ngửi, gật đầu : 'Ta rất thích. ngờ A Đồng còn biết chế cao. Từ trước chỉ thấy con ngày đêm đọc sách, phải làm thơ viết chữ, rảnh rỗi đánh đàn, ta còn sợ con biến thành con mọt sách, xem ra con hiểu , tác dụng của việc đọc sách .'

      Tạ Hộ mỉm cười khiến khuôn mặt nhắn chói mắt, khiến Vân thị ngây ngẩn nhìn, tâm tình rất vui, ở trong mắt của bà, nữ nhi là tốt nhất , lúc trước Tạ Hộ gầy giơ xương, tiều tụy cũng khiến bà nghĩ Tạ Hộ xấu xí, nay sắc mặt Tạ Hộ khá lên rất nhiều thể sánh nổi, mặt còn vẻ tái nhợt trắng bệch, cơ thể cũng còn gầy giơ xương đáng sợ, càng nhìn lại càng vui mừng.

      Tạ Hộ thấy Vân thị nhìn mình chằm chằm, trong lòng kích động, liền thừa cơ :

      'Nương, nữ nhi muốn học vũ kỹ, cơ thể con còn yếu ớt, nếu có thể luyện tập nhiều hơn ắt hẳn khá hơn rất nhiều.'

      Vân thị hơi sững sờ, : 'Trong học đường phải cũng có lão sư sao? Nghe đó nữ tử đó là đệ nhất vũ sư đó.'

      'Nhưng mà trong học đường lão sư có nhiều đệ tử như vậy, trong phủ còn có các tỷ tỷ nữa, Lão sư làm sao có thể dạy riêng con nhiều chút? Nghe Ôn lão sư là mama trong cung nữa, chủ yếu là dạy dáng vẻ lễ nghi, luyện tập cũng chỉ là duỗi thân kéo chân bình thường, nữ nhi cho rằng lại tinh diệu, cho nên...'Tạ Hộ ra sức thuyết phục.


      Chris, ly sắc, Hương Thảo15 others thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆,Chương 12 chuyện tình cảm ( sửa sai, canh hai ở bên dưới )
      Tạ phủ bố trí Bình Ngọc Trai làm nơi học đường cho các tiểu thư, ra Bình Ngọc Trai chính là tòa kiến trúc thủy tạ, qua hành lang 9 khúc cong kéo dài qua hồ Thanh Hà thông tới giữa hồ, phía trước thủy tạ có chỗ đất trống, bình thường Nhan Cửu Khanh hay cho các tiểu thư ngồi ở bãi đất trống đó nghe giảng bài, rất thoải mái dễ chịu. Đến ngày mưa, trời tuyết nước ở đó rất lạnh.

      Hôm nay trời quang, lúc Tạ Tân và Tạ Hộ đến nhà thủy tạ Nhan Cửu Khanh ngồi ở chỗ ngồi nữ phó, Tạ Tân cùng Tạ Hộ tới trước mặt hành lễ, Nhan Cửu Khanh liền ngẩng đầu nhìn nhìn các nàng, ghé mắt đảo qua nhìn Tạ Hộ, gật đầu coi như đáp lễ.

      Tổng cộng trong Hầu phủ có 3 vị lão gia, đại lão gia Tạ thai, nhị lão gia Tạ Cận, tam lão gia Tạ Quyền, trong hầu phủ có 6 vị tiểu thư, 4 vị công tử, đại phòng thứ nữ nay xuất giá là đại tiểu thư Tạ Nhu, làm chính thê của con trưởng của Thượng Thư Lệnh. Nhị phòng đích nữ là nhị tiểu thư Tạ Tân, đại phòng thứ nữ là tam tiểu thư Tạ Hành; tứ tiểu thư Tạ Ngọc là thứ nữ tam phòng; ngữ tiểu thư Tạ Hộ - đích nữ nhị phòng; lục nương Tạ Xước, tam phòng thứ nữ.

      Vai vế của các vị công tử trong phủ trái lại mấy cường thịnh, trưởng - thứ tổng cộng cũng chỉ có bốn vị, đại công tử Tạ Trọng là đại phòng thứ xuất*; nhị công tử là Tạ Thiều, nhị phòng đích xuất*; tam công tử Tạ triều, tam phòng thứ xuất; tứ công tử Tạ Bác, là đại phòng đích xuất.

      Tạ Tân và Tạ Hộ phải là người đến sớm nhất , tam phòng thứ nữ Tạ Xước so với các nàng còn sớm hơn, tuy nàng sinh sau Tạ Hộ 2 tháng, nhưng thoạt nhìn lại có vẻ lớn hơn Tạ Hộ, có thể trong phủ nàng là tiểu thư chăm chỉ nhất, dù sáng hay tối đều cần cù siêng năng, mỗi ngày đến học đường bao giờ bỏ sót buổi nào, mỗi ngày đến sớm nhất và cũng về muộn nhất, quả là học trò gương mẫu, bản thân nàng cũng biết mình là thứ nữ, di nương lại xuất thân là nha đầu thông phòng, tam phòng trong mắt người khác có giá trị, vì thế bản thân phải cố gắng nhiều để tạo tiếng tăm tốt.

      Nhìn thấy Tạ Tân và Tạ Hộ, Tạ Xước liền nhổm dậy hành lễ, nắm tay Tạ Hộ : "Ngũ tỷ tỷ thân mình khỏe hơn chưa ?"

      Tạ Hộ tính tình cổ quái, trước ngày đầu tiên tuyệt thực, với Tạ Xước nếu tới làm phiền nàng là tìm con đường chết. Cho nên, sau khi Tạ Hộ ra câu đó, qua ngày hôm sau, trừ Tạ Tân, Tạ Thiều còn bọn họ, các tỷ muội khác cũng chưa từng thăm nàng.

      Cười gật đầu, dưới ánh mặt trời nàng lại càng trắng ngần, sắc mặt hồng hào, gương mặt cũng còn vẻ kiêu căng trước đây, nay khóe miệng nàng còn luôn nở nụ cười, cuối cùng nàng cũng sửa tính tình kia của mình, Tạ Hộ sinh ra xinh đẹp, năng luôn thận trọng, vừa nhìn thấy xinh đẹp chứ đừng chi đến nụ cười của nàng.

      Sau này tuyệt thực trở nên suy kiệt cũng do nàng tự làm, bây giờ dưỡng thân mình tốt hơn, nhìn gương mặt cũng hề kém chút nào.

      "Thân thể ta khỏe rồi, ra cũng bị bệnh gì nặng, đa tạ Lục muội muội nhớ ."

      chuyện, Tạ Hành cùng Tạ Ngọc đến, hành lễ với Nhan Cửu Khanh xong, nhìn thấy Tạ Hộ, hai người liếc nhau, lúc này mới về phía nàng, Tạ Hành thân thiện ân cần thăm hỏi :

      "Ngũ muội muội hôm nay tới, hai ngày nay có vẻ lại đẫy đà ra, có lẽ cố gắng ngày trước thất bại rồi."

      Tạ Hộ cười cười rực rỡ như mặt trời, khiến Tạ Hành cùng Tạ Ngọc chói mắt, chỉ nghe nàng :

      "Tam tỷ tỷ chê cười muội, thất bại gì chứ, nếu phải muội ngu ngốc làm việc kia đâu có sinh bệnh, sau khi muội điều dưỡng thời gian mới đến đoàn tụ với các tỷ muội."

      Tạ Hành cùng Tạ Ngọc liếc nhau, gì, Tạ Ngọc bĩu môi, trong mắt tràn đầy khinh miệt, khóe miệng tỏ vẻ cười nhạo, Tạ Hộ làm như thấy, Tạ Hành đảo mắt, đột nhiên nắm tay Tạ Hộ, đem nàng kéo tới vừa :

      "Ngũ muội muội cần phải cố gắng, ta nghe ca ca , hai ngày nữa huynh ấy làm chủ, muốn thỉnh vài vị công tử tài hoa của Đông Lăng thư viện đến phủ làm khách, ta thay muội muội dò thăm, Xuân Sơn công tử cũng được mời, nếu ngày ấy muội muội biểu diễn trước mặt công tử, Xuân Sơn công tử kia chắc chắn vì muội mà cảm động."

      Tạ Hộ nhìn mặt Tạ Hành gần trong gang tấc, trong lòng đoán mãi ra, Lý Trăn tâm sáng như gương, sao có thể lại thích nữ nhân tâm địa độc ác. Nàng tuy xinh đẹp nhưng so với người đẹp thế gian này còn chưa sánh bằng, kiếp trước nàng ta cũng thể so với Tạ Hộ nhưng Tạ Hộ đến chết cũng suy nghĩ được vì sao chỉ có mình nàng ta lọt vào mắt Lý Trăn. (kẻ mù với đứa chột cũng như nhau thôi -.- hợp nhau quá mà)

      Tạ Hành thấy Tạ Hộ có phản ứng, chỉ nhìn mình chằm chằm đến xuất thần, thầm đẩy nàng chút, Tạ Hộ lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn Tạ Hành cười cười, :

      "Tam tỷ tỷ đùa, yến khách của đại ca, người làm muội muội lại suy diễn cái gì? Lại phải là đào kép, tỷ tỷ đừng vậy, người khác nghe được lại chê cười.”

      xong những lời này, Tạ Hộ mới thu hồi ánh mắt người Tạ Hành, xoay người sang chỗ khác, trở lại ngồi bên cạnh Tạ Tân, hề đề cập tới chuyện si mê Lý Trăn trong 2 năm, bộ dáng kia, giống như chuyện 2 năm qua làm mất mặt, tổn hại thanh danh phải là nàng.

      Ngược lại phải Tạ Hộ muốn phản bác, mà bởi vì chuyện lưu luyến say mê khi truyền ra ngoài có giải thích thế nào cũng thu hồi lại được nữa, bây giờ nàng có thề thích Lý Trăn nữa cũng chẳng ai tin, người ta chỉ biết tiếp tục cười nàng, nàng thay đổi cách tiếp cận, giả vờ lùi để tiến, trong trong lòng vẫn thích .

      Mà Tạ Hộ dám phủ nhận, nàng kiếp trước chính là hoa si! Trong lòng chỉ có Lý Trăn, từ 9 tuổi thích đến ba mươi sáu tuổi, 27 năm, Thánh thượng ban cho nàng cơ hội được gả cho , nhưng ngờ sống quá nửa năm chết trong tay người mình cả đời.

      Sống lại kiếp này, Tạ Hộ cảm thấy mình có thể từ bỏ, người Lý Trăn là Tạ Hành, mặc kệ là nguyên nhân gì, cho dù nàng phí thời gian đợi chờ , chờ cả đời, phút cuối cũng được như ý gả cho nhưng cuối cùng vẫn chống cự được tình cảm của với người khác.

      ra, kiếp này Tạ Hộ dám mình tuyệt đối có tâm tư với Lý Trăn, chỉ là tâm chết. Chuyện tình cảm này ngay từ đầu chỉ có mình nàng, vì mà nàng tự đánh mất lý trí, nhưng sau khi chờ đợi chỉ là lòng đau như cắt Dù nàng chịu đựng Lý Trăn đánh chết, cũng chưa từng thích nàng chút nào, cả đời mà thống khổ như vậy, bằng sớm buông tay, phải nàng sợ mà là hết hy vọng.

      Lý Trăn rất tốt, như trăng sáng trong đêm, trời xanh trong nắng gắt, là người nhiễm hạt bụi nào, như trích tiên phải người trần tục, nhưng người đó thuộc về Tạ Hành, Tạ Hộ vĩnh viễn cũng có được .

      Cái gọi là thông suốt, chính là đạo lý này.

      Chỉ tiếc, người trần bị nhiều thứ che mắt, bướng bỉnh cố chấp, hiếm khi có thể có thấy bản thân , mãi đến về sau khi chết , hoặc là giống nàng lại sống lại kiếp, có lẽ mới có thể bản thân mình như thế nào, hề chờ đợi vô vọng nữa.

      Hôm nay Nhan Cửu Khanh giảng là thơ huyền ngôn < Thu Nguyệt >, rừng thưa tích gió lạnh, hư tụ kết ngưng tiêu. Trạm lộ sái đình lâm, mật Diệp từ vinh điều. Phủ khuẩn bi trước lạc, bám tùng tiễn sau điêu (*) [cái này mấy nàng đừng hy vọng ta hiểu hết nha O_O] (ta chỉ hiểu sơ sơ là tả cảnh rừng buồn, quạnh, ta có search gg mà ko ra bài này, có gì ta tìm thêm)

      Bà giảng giải từng câu, giọng dịu dàng ngân nga mặt hồ trống trải, giọng bà êm dịu như thế, tri thức uyên bác như vậy, nhưng vì sao người nữ tử thông minh, tài trí, ôn nhã như vậy trở thành hạ đường phụ? Có thể thấy được chuyện tình cảm là chuyện riêng, thể dùng việc học vấn cao thấp mà phán đoán.

      Lần này Tạ Thiều lớn mật, mất tích gần nửa tháng mới trở về, sau khi trở về, có gì bất ngờ khi Tạ Cận gọi lên thư phòng, chắc chắn là bị đánh trận.

      Tạ Hộ nghe Tạ Thiều trở lại, buông hương mật điều chế, nghe thấy trong thư phòng cãi vã kịch liệt, Tạ Hộ trốn ở phái sau núi giả nhìn lén, thoáng chốc, thấy Tạ Thiều che mông, khập khễnh ra từ thư phòng, Vân thị sau, tuy rằng đau lòng nhưng biểu lộ mặt, Tạ Hộ chỉ nghe được mẫu thân câu:

      "Phụ thân phạt con, ta muốn vỗ tay khen hay, phạt con xoay mặt vào tường sám hối 10 ngày là còn , nếu ta , nên đánh gãy chân của con, xem con còn dám vi phạm !”

      Tạ Thiều ở trong phủ nửa tháng, Vân thị gần như mỗi ngày phái người ra ngoài tìm, ở trước mặt bà ngừng quay về, bà nổi giận. Tạ Thiều vụng trộm nhìn thoáng qua mẫu thân, xác định ra khỏi thư phòng bị Tạ Cận nghe thấy, vốn mặt dày, vô lại, vừa bị đánh cũng nghe giáo huấn, lại ôm cánh tay Vân thị van xin ầm ĩ

      "Mẫu thân, người đừng vậy, lưng con đầy dấu roi đỏ rát, phụ thân xuống tay nhẫn tâm, nhi tử đáng thương, con chỉ có vài ngày mà phụ thân tức giận như vậy nhưng mà bằng hữu của con đều ra ngoài, chỉ còn mình con ở trong kinh thành rất buồn chán, nếu con khiến người ta con nhát gan, con trai của người sao có thể người khác như vậy? Đây phải là để ý mặt mũi của cha mẹ sao Con cũng là..cũng là...bất đắc dĩ ."

      Vân thị chán nản: "Con báo tiếng, từ kinh thành chạy Dương Châu, suốt nửa tháng, con còn dám là vì chúng ta? Ai, là tức chết mà , có giỏi con mau mau quay lại thư phòng cho cha con nghe lời này, xem ông ấy có thưởng cho con thêm mấy chục roi nữa."

      Tạ Thiều thầm le lưỡi cái, bị Vân thị đẩy ra, lại dính theo bà, lúc này, dứt khoát đem đầu đặt ở vai Vân thị.

      ---
      Chú thích :

      *đích xuất : con của chính thê

      *thứ xuất : con của thiếp thất


      Lời tác giả giải thích:

      ( *: thơ huyền ngôn ở giai đoạn sau Đông Tấn dần dần biến mất, loại thơ này phải Đường thi lời Tống thường gặp, ta ngẫu nhiên nhìn thấy, loại thơ này rất hay, bởi vì nó giàu triết lý Phật học, hướng về mọi vật, dĩ nhiên, đây là lý do khác, mà lý do chân nhất là bởi vì... Loại thơ này dùng từ khó khăn... Thân ta mù chữ... Căn bản nhìn hiểu. Ha ha. )
      Last edited: 25/11/15
      Chris, LILi, ly sắc14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :