Chương 9.3
Đường Tâm nghe thấy mẹ mình vậy càng cảm thấy mình như đứa ngốc mơ mộng hão huyền. Bắt đầu từ nhiều năm trước, còn dám trông mong mẹ đối xử bình đẳng với mình, chỉ hy vọng thỉnh thoảng bà ấy quan tâm tới , chỉ cần bà ấy đối xử với bằng nửa như lúc đối xử với ba người con còn lại cũng tốt rồi. . . .
Nhưng ra, tất cả đều do tự lừa mình dối người, ra từ rất lâu, biết vì sao tình thân đối với lại xa vời như vậy, thế nhưng vẫn luôn ngây ngốc chờ đợi mình có thể chạm vào chút. . . .
“Đúng, là lỗi của mẹ, mẹ nên. . .” Bà ta thừa nhận là mình đúng, bởi vì bà ta chưa từng mở mắt nhìn , cũng chưa bao giờ chịu suy nghĩ thông suốt, có những người, dù có quan hệ máu mủ cũng có thể vì tình cảm mà trở nên thân thiết, nhưng nếu có tình cảm cho dù có là máu mủ cũng thể nào gần gũi gắn bó được, mất tình cảm quan hệ máu mủ cũng bằng người xa lạ.
“Mẹ, vừa rồi mẹ đúng chuyện, hạnh phúc của mình mới là quan trọng nhất. Cám ơn mẹ nhắc con điều này, từ nay về sau con ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn bao giờ quên.” kiên cường nở nụ cười, nhìn người phụ nữ sinh ra mình, bước lên phía trước đưa cho bà ta cây dù trong tay: “Ngoài trời mưa.”
đứng lại nhìn mẹ mình rời , xong câu đó xoay người, cũng câu hẹn gặp lại, dù sao cũng cần thiết.
Từ nay về sau, tự lừa dối chính mình, trông mong xa vời cái gọi là tình thân từ người phụ nữ kia nữa.
Cho đến khi bước vào cửa, nước mắt của mới có thể rơi xuống.
Đêm tối, sắc trời cũng trở nên u ám, mây đen ngoài cửa sổ vẫn chưa tan, tựa như nỗi đau trong lòng , hốc mắt cũng trở nên ướt át. . . .
***
Lúc Vệ Nghị Phong về đến nhà trông thấy ngồi yên bên cửa sổ, mặt vẫn còn những vệt nước mắt. phát ông xã đứng sau lưng mình, vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt mặt.
“Em. . . em mới nhận vai diễn mới, luyện tập cách khóc thế nào để trông đẹp hơn.” hốt hoảng giải thích, theo bản năng che giấu tâm tình của mình, khẽ vuốt tóc như có việc gì.
cởi áo khoác, buông cặp tài liệu, đến ngồi xuống bên cạnh , yên lặng nhìn hai mắt sưng đỏ của vợ mình, đau lòng gạt vệt nước còn vương khóe mắt. . . .
“ phải bởi vì hôm nay mẹ em đến đây sao?” vạch trần lời dối của .
khẽ giật mình, liếc nhìn , hỏi: “Có phải là gắn camera trong nhà ?” nghi ngờ đám chó săn mai phục bên người cũng là do phái tới.
“Bởi vì em luyện tập giống quá nên dì giúp việc nhịn được mà gọi đến thưởng thức.” vuốt ve gò má của , với ra là người giúp việc mật báo với , là sau khi gặp lại mẹ mình, dáng vẻ của lại rầu rĩ vui, luôn tự nhốt mình ở trong phòng.
Nếu phải vì công việc quá nhiều trở về sớm hơn rồi.
“ ra dì giúp việc là tai mắt của .” gạt tay ra, khịt khịt mũi.
“Nếu tốn tiền vô ích rồi.” bật cười, nghe như vậy, tâm tình buồn bực lại cảm thấy khá hơn chút.
“Hai người gì vậy?” Nhìn nụ cười của giống giả vờ, mới bớt lo chút.
“ có gì.” muốn nhiều đến những chuyện đau khổ, cũng muốn để cho ông xã biết trọng lượng của trong lòng mẹ còn chẳng bằng cọng lông, hơn nữa việc này lại liên quan đến ông nội , nghe xong chỉ sợ càng thể tha thứ cho ông cụ, quan hệ ông cháu lại càng thêm căng thẳng. . . .
“Chuyện xấu của chúng ta nhiều như vậy, em còn sợ có thêm bí mật nữa sao?” Vệ Nghị Phong ôm bả vai , đôi mắt bình tĩnh dịu dàng nhìn .
Ánh mắt của là loại ‘ép buộc’ dịu dàng, khiến thể nào kháng cự, mà thực tế cái người này cũng chịu hết hy vọng. Nếu nhất định ngồi nhìn cả đêm như vậy.
ngẫm nghĩ hồi, cảm thấy cũng đúng, bọn họ đối mặt với những tin đồn bên ngoài cũng đủ mệt mỏi rồi, sao về nhà còn phải giấu giếm lẫn nhau, cũng thích cảm giác phải dò xét người khác.
Vì vậy đành kể hết toàn bộ những chuyện lúc mẹ mình tới đây. . .
Vệ Nghị Phong nghe bà xã kể xong sắc mặt trở nên tái nhợt, bàn tay cũng siết chặt lại. . . .
cho rằng núi lửa chuẩn bị bộc phát, thế nhưng cuối cùng chỉ hít sâu hơi rồi xin lỗi ——
“ xin lỗi.” đau lòng nhìn , giọng vừa xót xa vừa tự trách.
“Sao lại xin lỗi?” Phản ứng của người đàn ông này kỳ quái, có phải dạo này xin lỗi nhiều quá nên nghiện rồi ?
“Cũng tại vì nên ông nội mới làm phiền đến em như vậy.” Suy cho cùng, phải nghe những lời đau lòng kia cũng bởi vì . Có thể là ông cụ phát thể đả động đến , cũng có cách nào lay chuyển được , vậy nên mới chuyển sang , cảm thấy có vẻ dễ đối phó, có thể thành công chia rẽ cuộc hôn nhân này cũng là cách mà ông ta dùng để đả kích .
lại lường trước đến chuyện này, là sai lầm! Vậy nên phải chịu trách nhiệm với nước mắt của .
“ phải vậy đâu, chuyện này liên quan đến .” mong đừng ôm mọi lỗi lầm vào người mình, đây là vấn đề của gia đình , sớm tồn tại lâu rồi, chỉ là lần này trở nên nghiêm trọng nên khiến đau lòng mà thôi.
Nếu nghĩ thoáng hơn dao này chém vào lòng , đối với mà có lẽ cũng là giải thoát. Sau khi khóc trận thoải mái đầu óc của tỉnh táo hơn nhiều, tựa như tất cả quá khứ và tình thân đều theo những giọt nước mắt kia mà trôi hết. biết mình vẫn đơn ——
“Nghị Phong, chuyện này. . . đừng trách ông nội được ?”
“Ông ta làm như vậy mà em còn có thể giúp ông ta sao?” Sắc mặt lạnh lẽo, hiển nhiên là oán giận ông cụ dám rắp tâm làm ra chuyện khiến vợ đau lòng rơi lệ, hận cũ thù mới, càng khiến nổi trận lôi đình.
cười khổ, nắm tay ông xã, muốn đừng kích động như vậy.
“Kỳ thực em có thể hiểu được tâm tình của ông nội , nếu đổi lại là em, em cũng thích có đứa con tai tiếng đầy mình làm cháu dâu, thử nghĩ mà xem, gia tộc có địa vị thế nào, cháu nội bảo bối duy nhất đương nhiên phải kết hôn với người phụ nữ có điều kiện tốt hơn mới đúng.” Mặc dù đối với mẹ mình nản lòng thoái chí, hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng lại hy vọng ông xã của mình cũng trở mặt với người thân như vậy. Ít nhất ông nội của alfm vậy cũng là vì suy nghĩ cho cháu mình, vậy nên mới muốn ly hôn, tìm đối tượng tốt hơn. Nhìn từ khía cạnh này, lại có cách nào trách ông cụ. Suy bụng ta ra bụng người, biết mình phải là đứa cháu dâu khiến người ta hài lòng.
“Em ngồi đây linh tinh cái gì vậy? Ông ta có coi là bảo bối gì đâu, ông ta chỉ quan tâm đến mặt mũi của chính mình, cảm thấy tất cả mọi chuyện của con cháu đều phải nằm trong giám sát của ông ta mà thôi.” giận lại coi thường bản thân mình như vậy, còn đánh giá quá cao ‘cảnh giới’ của ông già kia. Lại , ông nội vừa độc tài vừa sĩ diện, vậy nên lúc nào cũng muốn mọi chuyện phải làm theo ý mình, nếu ai dám phản kháng ông ta dùng mọi cách để dạy dỗ, khiến đối phương hiểu ông ta mới chính là lão đại.
Cứ tùy tiện hỏi người nào trong giới thương nhân biết, năm đó ở thương trường, ông nội có tính cách lưu manh này rồi.
Vậy mà Đường Tâm lại cho rằng ông ấy chỉ dựa vào ‘tấm lòng cha mẹ’ nên mới có thể cầu nghiêm khắc với như vậy, bởi vì nuôi cháu nội từ tới lớn, tình cảm của ông ấy tựa như cha đối với con, kỳ vọng rất nhiều vào .
phương diện tình thân, dường như có vẻ suy nghĩ lạc quan và quá xem trọng nó rồi, có lẽ bởi vì trong tiềm thức của khát vọng về tình thân vẫn chưa được thỏa mãn...
“Quan tâm người luôn muốn can thiệp đến những chuyện của người đó, nếu ông nội coi như người ngoài hao tốn tâm tư để quan tâm đến chuyện của đâu!” Giống như mẹ vậy, chưa bao giờ quan tâm ở ngoài làm những gì, cái kiểu hề giới hạn tự do cũng giống như bị bỏ mặc lại chẳng hề khiến người ta cảm thấy vui sướng, chỉ thường xuyên khiến cảm giác như mình đứng giữa hoang mạc mênh mang, đau khổ buồn bã thế nào cũng biết tìm ai để cầu cứu...
“Em bây giờ chán làm nữ thần rồi nên muốn đổi nghề sang làm thiên thần đúng ?” hài lòng với thái độ khoan dung đúng chỗ của , thầm nghĩ tại sao lại cứ như hoàn toàn đứng về phía ông nội của vậy?
Chính vì dễ mềm lòng như thế nên mới bị người ta coi là gà đẻ trứng vàng!
Đường Tâm nghe thế bật cười: “Vậy lần này hãy ngoan ngoãn nghe lời thiên thần , em muốn quan hệ của và ông nội bởi vì em mà càng trở nên căng thẳng... Nếu sau này có ngày nào đó ông nội thích em tốt rồi.”
khuyên ông xã buông bỏ thù hận, lại nhịn được mà có chút cảm khái, bản thân mình vừa có được tình thương từ nhà mẹ ruột, lại được nhà chồng hoan nghênh, cộng thêm việc vợ chồng thể có con, đột nhiên cảm thấy mình vô duyên với bốn chữ ‘thiên luân chi nhạc’*, có lẽ cả đời này thể cảm nhận được tình thân là gì.
(*) hạnh phúc gia đình.
“Có thích em còn chưa đủ sao?” thương xoa xoa đầu , thích nhìn thấy vô ủ rũ và giọng điệu chua xót như vậy, trong lòng , giá trị của hẳn là phải gấp ngàn vạn lần những điều này mới đúng.
Mặc kệ ai nghĩ gì, gì đều vĩnh viễn là người nhất, cũng trở thành chỗ dựa vững chắc nhất để cho có thể nương tựa.
“Nhưng tại em tham lam mà.” cười cười rồi dựa vào ngực , cảm thấy có lẽ là mình quá tham lam nên mới tự chuốc phiền não như vậy.
Tựa vào lồng ngực ấm áp, lại lần nữa tự với mình, Vệ Nghị Phong chính là người mà muốn dựa vào, là người có thể cho hạnh phúc, chỉ cần có người đàn ông này ở bên cạnh, những thứ khác đều còn quan trọng nữa... có thể vừa coi là người tình, người cồng, và cũng là người thân...
“Em đúng là tham lam .” Vệ Nghị Phong chủ động ôm lấy vợ làm nũng với , nhàng dùng cằm cọ cọ vào mái tóc , nhớ đến khóe mắt sưng đỏ là lại cảm thấy đau lòng, muốn cho chút an ủi, lại càng muốn có thể làm gì đó cho ...
Nhưng có thể dễ dàng làm ông nội thích sao? Năm đó mẹ chịu đựng uất ức như vậy, đến lúc chết cũng được ông ta tác thành, lần này cũng vậy, vì tức giận thái độ kiên quyết muốn kết hôn với Đường Tâm của nên ông ta tìm trăm phương ngàn kế để áp chế , muốn dạy dỗ trận, cũng nhân tiện biểu quyền lực của mình, chứng minh gừng càng già càng cay.
Loại người như ông nội, làm sao có thể thay đổi được...
lặng lẽ cong môi, thoải mái tựa vào ngực , ôm chặt, cũng hưởng thụ cảm giác được che chở.
vuốt lên trán , thoáng chốc lại búng lên vầng trán bóng loáng, thoáng chốc lại hôn lên cái mũi đáng của khiến nó đỏ bừng, trêu chọc đùa giỡn, lại rất tự nhiên hôn lên môi —
“Hơ —“ Thời điểm nguy cấp, kịp thời quay đầu chỗ khác, che lại cái hắt xì đột ngột xuất này.
sững sờ, lập tức ngồi thẳng người nhìn , hỏi: “ bị cảm sao?”
khịt khịt mũi, sờ sờ cổ: “Lúc chiều thấy hơi ngưa ngứa cổ họng —“
Bịch! Phản ứng chưa đầy hai giây, vợ trong ngực lập tức lui về phía sau, dáng vẻ như chỉ sợ trốn kịp.
“Em...” còn chưa hết lời lất cái khẩu trang bịt miệng lại.
“Em có cần phải khoe trương như vậy ?” kéo khẩu trang xuống, hỏi , vẻ mặt vừa ấm ức vừa đáng thương – “Lúc em bị bệnh cũng có đối xử với em như vậy.” Vợ phản ứng như vậy là có lương tâm mà.
“Xin lỗi nhé, cuối tháng này người ta còn phải quay quảng cáo, nếu bây giờ lại bị cảm — cũng hiểu bị cảm mà máy bay khổ sở thế nào mà, hơn nữa qua bên đó còn phải ngâm nước...” Vẻ mặt của càng lúc càng điềm đạm đáng , cong môi năn nỉ ông xã dấu hãy thông cảm cho mình, vừa mới khỏi bệnh, chịu được bệnh thêm lần nào nữa nha!
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, bây giờ ‘phòng bệnh’ tốt hơn sau này phải ‘chữa bệnh’ mà.
Vệ Nghị Phong trừng mắt nhìn , nhưng vẫn ngoan ngoãn tiếp tục đeo khẩu trang, haizz, còn cách nào khác, ai bảo là vợ của chứ, phải bảo vệ , tiếp tục giữ vững đường lối làm người chồng tốt mà thôi...
Last edited by a moderator: 31/5/15
Friendangel2727 thích bài này.