1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tặng em một hạnh phúc - Tả Vi (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.1

      Y hương tấn ảnh, châu vi thúy nhiễu (*). Đêm nay, biệt thự nhà họ Vệ ở giữa lưng chừng núi bật đèn đuốc sáng trưng, trước cổng lớn chật kín siêu xe, bên trong tập hợp toàn những nhân vật nổi tiếng, cho thấy chủ nhân của ngôi biệt thự này phú cũng quý, địa vị tuyệt đối phải người bình thường.

      (*) Y hương tấn ảnh: Là thành ngữ (y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng) miêu tả phục sức lộng lẫy đẹp đẽ người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.

      Châu vây thúy nhiễu: Vây trong ngọc châu, phỉ thúy.

      Vệ Nghị Phong nắm tay Đường Tâm bước vào tòa biệt thự tráng lệ, xuất của hai người thu hút chú ý của mọi người, ai ai cũng ghé đầu thảo luận, hiển nhiên là có đa số các vị khách cũng bắt kịp tin tức mới nhất, mà bây giờ được tận mắt chứng kiến lại càng làm tăng thêm mức độ chân của tin đồn.

      ra vị đại thiếu gia phong lưu thành tiếng này coi trọng đóa hoa hồ điệp của làng giải trí, cái tổ hợp đặc biệt này đúng là ‘tuyệt phối’, chắc chắn đây là đề tài hot nhất năm nay.

      Đối mặt với chú ý của mọi người, Vệ Nghị Phong vẫn tỏ thái độ trầm ổn, khí thế như bậc đế vương, còn có thể gật đầu chào hỏi với những vị khách mới. Mà Đường Tâm quen với việc bị đám phóng viên vây quanh, mặc dù cũng cảm thấy có chút kinh ngạc với bữa tiệc sinh nhật xa hoa lộng lẫy này, thế nhưng vẫn biểu rất thoải mái, hề tự làm mất mặt mình.

      Hai người thân mật nắm tay, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bọn họ lại giống như ánh hào quang, bước vào đại sảnh, lần lượt chào hỏi các vị trưởng bối tham gia tiệc mừng thọ tối nay, chẳng qua thái độ của bọn họ đối với Đường Tâm cũng tương đối lạnh nhạt, thậm chí còn làm như thấy, tỏ phản ứng khinh thường.

      “Đừng khó chịu quá, bọn họ vốn tự cho mình ở cao, chỉ cần biểu vui vẻ hòa nhã là được.” quay đầu ôm bước ra đại sảnh, muốn đừng để bụng tới sắc mặt của đám người thế lực kia. Mặc dù bị coi khinh cũng là chuyện nằm trong dự liệu của , hơn nữa đó cũng là ‘hiệu quả’ mà mong muốn, nhưng nhìn chỉ trầm lặng đứng đó, cảm thấy mình phải chút gì để dỗ dành .

      sao, thỉnh thoảng làm ‘người vô hình’ cũng dễ chịu lắm, bởi vì nổi tiếng nên hiếm khi nào tôi bị người ta để ý, kỳ thực nếu bọn họ nồng nhiệt quá tôi cũng rất mệt mỏi, tôi cũng có mang theo bút để ký tên.” tỏ vẻ như nổi tiếng khiến mình cảm thấy rất phiền nhiễu, chỉ muốn được yên lặng.

      Bước chân ra xã hội mấy năm nay, từng thấy quá nhiều sắc mặt tốt, từng nghe quá nhiều lời phê bình, nếu lần nào cũng để trong lòng bị tổn thương đến phát điên rồi.

      Chỉ là, đối với quan tâm của , vẫn cảm thấy ấm áp, hơn nữa toàn bộ hành trình cũng tỏ vẻ hổ thẹn vì , vẫn luôn mang theo nụ cười, đứng bên cạnh giúp giới thiệu, khiến cảm nhận được tôn trọng của .

      Vệ Nghị Phong thấy như thế lại càng cảm thấy tự hào với ánh mắt chọn người của mình, biểu của khiến rất hài lòng.

      “Nghị Phong, lâu gặp, nghe hai năm nay cậu thường xuyên ra nước ngoài, tôi còn tưởng cậu di dân rồi cơ đấy.” người đàn ông tiến lên, ân cần thăm hỏi.

      nhận ra người đàn ông này, ta là ‘phú nhị đại’* của gia tộc nào đó chuyên kinh doanh chuỗi ẩm thực, bởi vì thường xuyên theo dõi tin tức truyền thông cho nên có ấn tượng về ta.

      (*) phú nhị đại: con cháu nhà giàu thế hệ thứ 2, là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

      “Tôi bị ông nội nuôi thả sang nước ngoài hơn chục năm cũng đủ rồi, bây giờ bởi vì liên quan đến công việc nên mới phải xuất ngoại.” dùng giọng điệu đùa giỡn để hình dung việc mình phải chờ đợi ở nước ngoài 13 năm, cảm giác giống như bị trục xuất, chẳng qua về nước phát triển mới là mục đích cuối cùng của , bởi đoán trước được, bởi muốn trả thù, cho nên mặc dù con đường này có bao nhiêu gian khổ, cũng phải cắn răng trở về, chính vì để tích lũy sức mạnh ‘phản công’ cho chính mình.

      Đường Tâm nhìn , cảm thấy được dùng bề ngoài bỡn cợt để che dáng vẻ tự giễu của mình, có vẻ như quan hệ giữa và ông nội được tốt lắm. vốn còn tưởng là tiểu thái tử ngang ngược độc tài, được ông nội cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, sau đó cho ra nước ngoài du học chứ!

      “Khi nào rảnh rỗi họp mặt nhé, cùng mọi người uống vài ly.”

      “Được, tôi liên lạc với các cậu.”

      “Còn nữa, xin hỏi tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư Đường Tâm nhảy điệu ?” ta vươn tay về phía Đường Tâm nhưng ánh mắt lại nhìn Vệ Nghị Phong, dù sao tại ‘đóa hoa danh tiếng’ này danh nghĩa vẫn thuộc về , tuy nhiên, dựa vào hiểu biết của ta Vệ Nghị Phong mau chóng buông tay thôi.

      “Nếu ấy đồng ý tôi cũng có ý kiến.” đem quyền quyết định giao cho , mặt cũng tỏ vẻ vui.

      “Tôi nhảy được tốt lắm, có gì sai sót xin hãy bỏ qua.” đặt tay mình vào trong tay người đàn ông này, sau đó mỉm cười dịu dàng, theo ta bước vào sàn nhảy.

      ‘Vị hôn phu’ của hào phóng như vậy, nếu biểu chút thì thật quá thất lễ, chi bằng cứ vui vẻ nhảy một điệu .

      Vệ Nghị Phong cầm ly champagne, nhìn nhẹ nhàng nhảy múa cùng với người đàn ông kia, cảm thấy quả thực làm một đóa hoa hồ điệp tuyệt mỹ, thần thái quyến rũ, dáng dấp xinh đẹp chỉ cần một cái nhăn mày hay một nụ cười của đều có thể thu hút ánh mắt của người khác.

      Đám đàn ông ở đây thấy Vệ Nghị Phong phản đối bạn gái của mình khiêu vũ cùng đàn ông khác, vậy nên từng người từng người cứ lần lượt tiến lên mời khiêu vũ, muốn tranh thủ tiếp xúc thân mạt với vị nữ thần gợi cảm này, khoảng cách gần như vậy có thể cảm thụ được phong thái khuynh thành của .

      Bên cạnh, Vệ Nghị Phong đã uống xong ly champagne thứ ba, thấy đóa hoa hồ điệp vẫn còn uyển chuyển bay múa trong sàn nhảy, tâm tình vốn vui sướng thưởng thức dần đã bị một tầng tro bụi bao phủ, cảm thấy cũng quá thích khiêu vũ rồi, mới vừa nãy còn nói với mình nhảy tốt lắm, thoáng cái lại vui thú dứt, cũng cự tuyệt bất kỳ ai tới mời nhảy, lại còn cười đến vô cùng quyến rũ…

      nắm chặt ly rượu, ánh mắt đã mất vẻ ôn hòa, tâm tình cũng theo từng bước khiêu vũ nhẹ nhàng lay động của mà dần dần trầm xuống, thấy gã đàn ông đặt tay tên lưng thì trong ngực lại có một ngọn lửa buồn bực tên cứ ỉ, bởi vì biết rõ vòng eo duyên dáng bé nhỏ của ôm vào thoải mái cỡ nào, mà những gã đàn ông khiêu vũ cùng cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác này, thế nên mới có thể cười rạng rỡ đến đáng đánh đòn như vậy!

      lại dám đem cái loại phụ nữ này vào nhà chúng ta, ́ tình muốn tôi mất mặt với khách khứa sao?”

      Vệ Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện bên cạnh cháu trai, giọng điệu khinh miệt, nhìn Đường Tâm ở phía xa ngừng đổi bạn nhảy, ông cũng đã từng nghe thấy lai lịch của , biết gần đây qua lại với cháu nội mình nhưng ở ngoài chơi thì chơi, ông ngờ thằng cháu mình lại có thể đưa loại phụ nữ có phẩm giá này ở tiệc mừng thọ của ông, làm ông mất mặt.

      “Sao lại thế? Cháu thấy mọi người đều rất thích ấy. ấy chính là người chiếm được nhiều tình cảm nhất ở Đài Loan đấy.” nhanh chóng thu lại sự bất mãn trong lòng, mỉm cười đáp lại lời lẽ chói tai của ông cụ.

      “Tôi nhìn thế nào cũng thấy ta là con hồ ly thích quyến rũ đàn ông, đùa giỡn đàn ông mọi lúc mọi nơi.” Nhìn cái dáng vẻ cám dỗ thành tinh của ta mà xem, đủ biết phải loại phụ nữ đứng đắn rồi.

      “Ông nội, xin đừng phê bình cháu dâu tương lai của ông như vậy, nếu thì cháu sẽ đau lòng lắm.” cười như tên bắn, biết rõ mình nhất ̣nh sẽ bắn chuẩn xác vào trái tim của ông cụ.

      nói cái gì? … muốn cưới cái mặt hàng này vào nhà?” Vệ lão gia quả nhiên lập tức trúng tên, thể tin cháu trai mình sẽ vui đùa thái quá như vậy.

      “Đúng vậy ông nội, đến lúc đó mời ông đến tham dự hôn lễ của bọn cháu, nhưng nếu muốn tới cũng sao, TV nhất ̣nh sẽ truyền hình trực tiếp.” nhàn tản lập lại quyết ̣nh muốn kết hôn với Đường Tâm, cũng đã lường trước được tin này sẽ khiến ông nội, người luôn chú ý đến môn đăng hộ đối phải tức giận đến đấm ngực giậm chân, bởi vì thanh danh của còn bết bát hơn so với , chỉ riêng tình sử phong phủ mà còn hay bị nói bóng gió là chuyên phá hoại tình cảm của người khác, làm người thứ ba chen chân vào gia ̀nh người ta, tên của luôn gắn liền với tên của một người đàn ông nào đó.

      Vậy nên mới thể lấy !

      …” Vệ lão gia tức đến nói nên lời, muốn nổi giận nhưng lại phải chú ý đến mặt mũi, thể làm mình mất mặt trước đám đông.

      “Ông Vệ à, nhìn ngài da dẻ hồng hào, thân thể còn cường tráng hơn cả đám thanh niên trẻ tuổi bây giờ đấy.” Một vị trưởng bối năm mươi tuổi cũng làm trong giới thương nhân bước tới chào hỏi Vệ lão gian, tưởng lầm khuôn mặt đỏ bừng của ông là vì tâm tình vui vẻ.

      “Đâu có đâu có, so ra vẫn kém ông, nghe nói lâu nữa ông và một vị tiểu thư kém mình ba mươi tuổi ‘mai khai ngũ độ’* rồi, thật sự là càng sống càng trẻ ra…” Vệ lão gia lập tức nở nụ cười giả tạo nhìn về người mới tới, ông đã từng tung hoành thương trường mấy chục năm, so với ai khác cũng đều gian xảo và cáo già hơn, rất biết cách xem mặt lựa lời nói.

      (*) hoa mai nở lâu năm =.=

      Vệ Nghị Phong lạnh lùng nhìn ông nội đổi thái độ một trời một vực, nói chuyện với người ngoài thì tỏ ra vô cùng bao dung, nói với người nhà thì lại khoác lên mình một chuẩn mực rất cao.

      chào một tiếng rồi rời khỏi cuộc trò chuyện của bọn họ, vừa quay đầu thì lại thấy Đường Tâm đã đổi một người đàn ông khác, cơn tức vừa rồi bị áp xuống bây giờ lại bùng lên, xộc thẳng tới ̉nh đầu…

      Khúc nhạc vừa hết, ngoảnh đầu, lại đúng lúc chạm phải tầm mắt của .

      Đôi môi đào khẽ cong lên, tặng cho một nụ cười xinh đẹp như hoa, trong phút chốc đã dập tắt ngọn lửa bùng cháy trong ngực , làm xịu cảm xúc căng thẳng của .

      hậu tri hậu giác phát hiện mình như một tên ngốc bị thôi miên, cứ như vậy mà đứng ngây ngốc nhìn tiếp tục khiêu vũ cùng một người đàn ông khác, nhưng trong mắt chỉ thấy được bóng hình xinh đẹp và điệu nhảy uyển chuyển của , lúc co xoay tròn lại lơ đãng tặng cho một nụ cười dịu dàng đáng , khiến mê muội, đôi mắt vẫn dõi theo ánh bạc nhu hòa này…

      “Thiếu gia, lão gia mời đến thư phòng gặp ngài ấy.” Quản gia của biệt thự đến bên , nhỏ giọng truyền lời.

      bỗng nhiên hoàn hồn, do dự nhìn gái đứng trong sàn nhảy một chút rồi sau đó theo chân quản gia lên lầu.

      Vệ Nghị Phong cần nghĩ cũng biết ông nội tìm để nói chuyện gì, mà đương nhiên sẽ bỏ qua cơ hội tốt để đả kích ông ta, bởi vì năm đó, Vệ Thanh Sơn cũng đối với cha mẹ tàn nhẫn kém…

      “Tôi muốn mau chóng kết hôn sinh con, vậy mà lại tìm một người phụ nữ đứng đắn như vậy đem về nhà! Chẳng lẽ đời này phụ nữ xinh đẹp môn đăng hộ đối với nhà chúng ta đều chết hết rồi sao? Sao cứ phải lấy một người phụ nữ lẳng lơ như vậy về làm vợ? có biết là ta đã từng cặp với bao nhiêu gã đàn ông rồi ? Danh tiếng của ta tồi tệ đến mức nào?” Ba ngày thì hết hai ngày là chuyện xấu, đàn ông bỏ tiền bao nuôi ta phải ít, trong đám người ông quen biết, đã có mấy người nói là từng được ngủ với ta, vậy mà thằng cháu mình lại muốn cưới một người phụ nữ lẳng lơ, vô liêm sỉ như vậy vào nhà họ Vệ?

      “Cháu biết rõ.” tỏ vẻ quan tâm, bình tĩnh thưởng thức vẻ mặt trợn mắt há mồm của ông cụ, còn thầm đoán xem ngày đó cha mình có đứng đây nghe những lời như vậy hay .

      “Biết rõ mà còn – chẳng lẽ ta mang thai?”

      “Nếu mang thai thì ông nội sẽ chấp nhận ấy làm cháu dâu sao?” cười hỏi
      Last edited by a moderator: 25/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2

      . . . ra còn nhớ những chuyện kia cho nên bây giờ mới cố tình bắt chước cha mình, muốn kết hôn với đứa ca sĩ để chọc tức tôi, chống lại tôi sao?” Vệ Thanh Sơn ngờ thằng bé này lại có trí nhớ tốt như vậy, cũng qua hơn hai mươi năm, vậy mà nó vẫn còn nhớ những chuyện khi ấy, hơn nữa lại còn giống như con trai, cố tình đối nghịch với ông!

      Chẳng qua từ đầu tới giờ ông vẫn hề hối hận với những gì mình làm, trái lại càng thêm tin rằng, nếu như năm đó con trai mình ngoan ngoãn nghe lời, cưới người phụ nữ môn đăng hộ đối, ngoan ngoãn tiếp quản nghiệp của gia đình cuối cùng phải rơi vào kết cục bần cùng khốn khổ, niên tảo thệ* rồi.

      (*) còn trẻ mà phải chết sớm, chết yểu.

      ấy phải là ca sĩ, ấy là nữ thần gợi cảm.” Vệ Nghị Phong nhún vai, phủ nhận, điệu bộ thoải mái, thản nhiên cất giọng thanh minh, nhìn thấy ông cụ bị mình chọc tức, trong lòng lại cảm thấy vui sướng vì trả thù.

      “So với mẹ của , ta còn biết xấu hổ hơn! Cả ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi bao giờ thừa nhận đứa tệ hại như vậy là cháu dâu!” Ông đập bàn, giận dữ quát lên, cần biết ta là người bán rẻ tiếng cười hay là người hát rong, tóm lại, cái loại phụ nữ như vậy chỉ có thể chơi đùa bên ngoài chứ đừng mơ đặt chân vào nhà họ Vệ!

      “Vậy sao? Ngài cũng muốn tống cổ tôi và ấy ra khỏi nhà, tìm mọi cách khiến chúng tôi mất tất cả, chỉ còn hai bàn tay trắng sao?” Tuy từ đầu muốn lợi dụng ‘danh tiếng’ của Đường Tâm để chọc giận ông nội, nhưng khi nghe ông cụ cứ luôn tỏ thái độ hạ thấp , trong lòng Vệ Nghị Phong lại có loại cảm giác bực bội khó hiểu.

      “Đừng cho là tôi dám!” Vệ Thanh Sơn giận dữ rít lên, tiện tay chụp lấy ống đựng bút bàn ném về phía đứa cháu bất hiếu ——

      Choang tiếng, ống đựng bút rơi xuống đất, bên thái dương của Vệ Nghị Phong cũng chảy xuống vệt máu. . . .

      Vệ Thanh Sơn giật mình, ngờ cháu trai mình hề né tránh, ông vốn tưởng nó né tránh.

      Nhưng Vệ Nghị Phong chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng ngàn năm nhìn chằm chằm vào Vệ Thanh Sơn, sau đó chậm rãi rút khăn tay ra, bình tĩnh lau vết máu trán, giống như hề có chút cảm giác đau đớn nào. . . .

      “Vậy ngài cứ thử chờ xem có thể đuổi tôi ra ngoài, đoạt lại Hoàng Long mà ngài nhất từ trong tay tôi được hay ? Chẳng qua tôi cũng muốn trước, tôi yếu đuối giống như cha mình đâu.” nhàng mỉm cười, đáy mắt ánh lên vẻ u tàn nhẫn khiến người ta sởn tóc gáy, tỏ vẻ mình để yên cho ông ta bức đến bước đường cùng, sống tạm bợ qua ngày như cha, mà trở thành người nắm quyền của Hoàng Long, nắm giữ quyền lực còn mạnh hơn cả ông ta, đoạt vị trí cao cao tại thượng của ông ta.

      tại làm được! Nếu tin tưởng thế cục nằm chắc trong tay mình, cũng ngang nhiên đối nghịch lại với ông ta như vậy.

      “Chờ thiệp cưới được in xong, tôi đích thân mang đến cho ngài, ông nội.” cất chiếc khăn tay dính máu , sau đó xoay người rời khỏi thư phòng, bỏ lại sau lưng Vệ Thanh Sơn ngồi im tại chỗ như bị điểm huyệt, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.

      Bên ngoài thư phòng, Vệ Nghị Phong vừa bước ra nhìn thấy Đường Tâm đứng ngoài cửa.

      khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng kinh ngạc pha chút bất mãn vì bị rình nghe, hiển nhiên là vui khi thấy xuất vào lúc này.

      “Vốn mỏi chân nên muốn tìm làm bia đỡ đạn để nghỉ ngơi chút, nhưng tại xem ra tôi hẳn là nên xuống dưới nhảy thêm mấy bản, lại phải cố gắng giả vờ uốn éo rồi.” cong môi cười, tỏ vẻ như mình có ý theo dõi , chỉ là muốn tìm cơ hội nghỉ chân chút mà thôi, nghĩ tới trong thư phòng chỉ có mình .

      “Em cũng nghe rồi sao?” nghĩ nhất định nghe được cuộc chuyện giữa mình và ông nội, vậy nên mới như vậy.

      “Ít nhất cũng hiểu tại sao đối với tôi vừa thấy rồi.” nhướng mày, sảng khoái thừa nhận, ánh mắt trong giây lát lại dừng nơi vết thương rướm máu trán , may mà nghiêm trọng.

      “Em rất thất vọng đúng ?” Lý do cưới hề lãng mạn chút nào, thậm chí còn có chút tàn nhẫn.

      đâu, chuyện này cũng hề gì, quan hệ như vậy lại làm tôi cảm thấy nhõm, có gánh nặng, chẳng qua là ngờ chuyện xấu của tôi cũng có thể tìm được mối nhân duyên như vậy, tôi rất kinh ngạc đấy!” tự cười trêu chọc, tuy sớm đoán được nguyên nhân muốn lấy xuất phát từ tình , nhưng hiểu tại sao, sau khi nghe được , trong lòng lại cảm thấy nỗi buồn tên, cứ nhàng phảng phất, quấn lấy trái tim .

      Có lẽ bởi vì từ đầu, coi là tình nhân bao nuôi giống như người khác, hơn nữa, khi đối mặt với những lời xì xào bàn tán, ánh mắt khinh thường, biểu của vẫn vô cùng thản nhiên, thậm chí còn an ủi đừng đau lòng, cho nên mới tưởng lầm giống với những người khác, cho rằng người đàn ông này coi thường giống như đám người trước đó......

      Đây có thể xem là trong họa được phúc sao? thâm cười khổ, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ điềm nhiên.

      Vệ Nghị Phong nhìn tỏ vẻ thản nhiên rộng lượng thế kia, lại có chút hoài nghi biết rốt cuộc là có nghe được những lời chỉ trích cay nghiệt của ông nội hay , nếu tại sao vẫn còn cười được.

      Còn nữa, ‘gánh nặng’ là có ý gì? Bên ngoài có biết bao nhiêu phụ nữa mong đợi được chiều chuộng, phí hết tâm tư để nắm giữ trái tim , thế nhưng này lại cứ như kiểu: tốt, may mà bị để ý. Quả thực là hạ nhục mị lực đàn ông của , khiêu chiến tự tin của .

      Chẳng lẽ có thói quen thành lập mối quan hệ với đàn ông mà cần tình cảm, vậy nên mới để vào trong mắt, chỉ coi con rùa vàng bao nuôi giống như bình thường sao?

      lạnh lùng ngước mắt nhìn người phụ nữ dường như ai phục tùng được này, dục vọng chinh phục lại càng trở nên mãnh liệt ________

      “Trong vòng tháng chúng ta kết hôn.” thẳng ra thời hạn, như đnag biểu thị quyền công khai, cho phép thương lượng.

      “Sao cũng được.” hề dị nghị, hoàn toàn phối hợp. Ra xã hội, thiếu nợ phải trả, cũng may là công việc trong tháng này của cũng nhiều, thích hợp nhất để tổ chức hôn lễ.

      Thấy trả lời dứt khoát, lại càng thêm sững sờ.

      “Tôi đưa em về nhà.” ‘Món quà lớn’ đêm nay tặng xong, bọn họ cũng cần ở lại nữa.

      cần phải khiêu vũ nữa à?” Câu hỏi dường như còn mang theo chút trách cứ, trách vùa rồi hào phóng để khiêu vũ cùng mấy người đàn ông khác như vậy.

      phải em mỏi chân rồi sao?” Vệ Nghị Phong tức giận đáp, vừa rồi cũng xem khiêu vũ cùng với đám đàn ông chết tiệt kia đủ rồi.

      “Hay là uống rượu nhé?” sợ chết, tiếp tục truy vấn.

      !” trực tiếp nắm lấy tay , dùng tốc độ nhanh nhất kéo đến đường tắt, rời khỏi tòa biệt thự.

      ***

      đường trở về, hai người cũng chuyện, mỗi người đều quay đầu hướng, nhìn ra cửa sổ xe, bầu khí xe vô cùng căng thẳng, giống như bị bao trùm bởi tầng áp suất thấp.

      Tầm mắt của vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lâu lâu cũng câu, cũng hề nhìn cái, giống như có thứ gì đó bên ngoài cửa sổ kia hấp dẫn ánh mắt của .

      vừa vươn tay chạm đến cánh tay , liền lập tức dời tay chỗ khác....

      vừa nghĩ tới việc coi là loại phụ nữ tùy tiện thế nên mới có thể kiêng nể gì mà hôn ở phía sau xe như vậy, đáy lòng trào dâng cảm giác lạnh lẽo, khiến vô thức tránh thân mật của , nhàng cọ xát cánh tay lộ ra bên ngoài của mình, muốn xua tan cảm giác lạnh lẽo khó hiểu trong lòng.

      Chỉ là, Vệ Nghị Phong lại như bị giội gáo nước lạnh, cho rằng như vậy chẳng qua là muốn đụng chạm, vậy nên mới vội vàng làm động tác sưởi ấm để né tránh .

      thẹn quá hóa giận quay phắt , cũng tỏ vẻ cá tính nhìn chằm chằm ra cửa sổ, hờn dỗi quan sát cảnh vật bên đường.

      Nhưng chưa được lát, tầm mắt lại tự chủ mà nhìn vào bóng hình xinh đẹp in lên cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ trầm tĩnh đến tuyệt mỹ của , có chút khó tưởng tượng người phụ nữ phức tạp đến thế nào? Kể cả việc thản nhiên tiếp nhận chuyện bị lợi dụng, hề có chút gượng ép, khiến cảm thấy tính cách của khiến người khác phải giật mình.

      Đáng ra những lúc này hẳn là nên khóc lóc vài tiếng, làm ra dáng vẻ như chịu đả kích nặng nề, chẳng phải như vậy càng khiến người ta đồng tình hơn sao? Hoặc nếu như tức giận mắng vài câu, cố gắng bảo vệ danh dự của mình, cũng có thể lấy được chút áy náy hoặc lời xin lỗi từ , thế nhưng... chỉ mỉm cười như sao cả, mà cái thái độ này lại khiến cho cảm thấy khó hiểu....
      Last edited: 26/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.1

      ngồi xuống trước .”

      Vừa vào cửa, Đường Tâm bảo Vệ Nghị Phong ngồi đợi ở phòng khách, sau đó vào rửa tay rồi tìm hộp sơ cứu.

      Vệ Nghị Phong tự mình tranh thủ lúc này, quan sát chỗ ở của , từ lúc bước vào nhà, có chút kinh ngạc, căn nhà hề được trang trí xa hoa lộng lẫy, cũng theo phong cách dịu dàng nữ tính, mà chỉ được sắp xếp cách đơn giản, ngăn nắp trật tự, gọn gàng sạch , khiến người ta có cảm giác thanh thản ấm áp như vừa về nhà, phong cách này hoàn toàn khác xa so với hình tượng xinh đẹp kiều diễm của .

      Hơn nữa còn phát , giống với đám ca sĩ, người mẫu mà từng quen biết, có thói quen treo hình của mình khắp nơi trong nhà, cứ như rất sợ người khác biết đây là nhà của bọn họ vậy.

      Lại vào trong, càng cảm thấy ngạc nhiên hơn khi phát bên trong thư phòng của còn có rất nhiều sách báo và đĩa phim ảnh, nhạc. tủ sách có đủ loại sách báo, từ tạp chí thời trang, tạp chí kinh tế, tạp chí văn học, nghệ thuật và du lịch, thậm chí còn có cả những cuốn sách về tâm linh, cả căn phòng rộng lớn cũng hề mang phong cách mà ngôi sao thường có, nếu như nơi này mà trưng thêm vài mẫu túi xách hay giày dép hàng hiệu có vẻ còn hợp lý hơn chút.

      bật cười, cảm thấy người phụ nữ này có rất nhiều thứ khiến người ta phải rớt mắt kiếng vì kinh ngạc.

      đến trước kệ đựng các loại đĩa phim ảnh, ngạc nhiên nhìn hàng toàn những bộ phim tình cảm đoạt giải xuất sắc, hàng tiếp theo là những bộ phim hoạt hình của đạo diễn Miyazaki Hayao*, tiếp đó là loại những bộ phim khoa học, hành trình khám phá vũ trụ, bên dưới nữa là loạt . . .

      (*) Miyazaki Hayao: đạo diễn phim hoạt hình và là người đồng sáng lập hãng phim hoạt hình Ghibli, tác giả của Cuộc phiêu lưu của Chihiro vào thế giới linh hồn =D

      Ánh mắt đột nhiên sáng ngời, rút ra đĩa phim từ trong mớ đĩa phim có gì đặc sắc, phát đây là bộ ‘phim hành động’ trần trụi và nóng bỏng. . . .

      “Sao lại tự tiện động vào đồ đạc của tôi!” Đường Tâm đột nhiên đứng sau lưng , trợn to mắt nhìn thứ cầm trong tay, bước bước dài, xông về phía trước muốn đoạt lại, thế nhưng lại bị giấu ở sau lưng.

      thể tưởng tượng được em lại sưu tầm cái loại phim này.” cười gian như kẻ trộm, thầm nghĩ đúng là thâm tàng bất lộ.

      “Cái đó. . . chỉ là để học hỏi thêm.” khẩn trương giải thích, sau đó vội vàng giật lại đĩa phim sau lưng cất lại vào kệ.

      Năm đó, lần đầu tiên diễn cảnh âu yếm giường, đạo diễn vẫn hài lòng với ánh mắt ngây ngốc của , biểu cứng ngắc, chẳng những có hồn mà ngay cả dục cảm cũng thấy. cam lòng, tối hôm đó liền bảo trợ lý đến cửa hàng mua giúp mình vài bộ phim 18+, sau đo thức cả đêm để xem, còn lấy giấy bút ra ghi chép, luyện tập mọi góc độ dưới trăm lần, thề từ nay về sau nhất định để cho người khác bắt bẻ, bảo diễn giống như con cá giãy chết.

      “Học hỏi?” nhíu mày mỉm cười, giọng điệu lại như ve vãn.

      “Làm sao? Có quy định phụ nữ trưởng thành được xem loại phim này à?” hùng hồn ngẩng đầu lên, lại đột nhiên nhớ tới mình căn bản cần phải giải thích với .

      “Đương nhiên là , hơn nữa tôi còn vô cùng tình nguyện xem cùng em, hay là.... muốn thực hành luôn cũng được.” tiến về phía trước, chống hai tay ên vách tường ngang với đầu , vây trong hơi thở vừa nguy hiểm lại vừa mê người của mình, ánh mắt đầy tà khí nhìn chằm chằm vào như khiêu khích, như muốn đợi tự động cắn câu, để có thể sảng khoái mà nuốt chửng trong bụng.

      “Được....” vươn ngón tay quấn quanh chiếc cà vạt của , dáng vẻ vô cùng quyến rũ, kéo khuôn mặt tuấn tú đến gần thêm chút, đôi môi đỏ mọng ghé sát vào tai , nhàng : “Chờ đến đêm tân hôn của chúng ta, tôi cho cơ hội biểu .”

      cúi đầu, chui ra khỏi cánh tay , tới cửa mới ngoài đầu nhìn laij ______

      “Mau ra phòng khách .” thản nhiên giục mau ra phòng khách để mình bôi thuốc, nhưng vừa ra khỏi cửa, lập tức ôm ngực hít sâu vào hơi, lén lút trấn an trái tim đập mạnh.

      Phù! Người đàn ông này khủng bố! Hormone người như tản ra ồ ạt, chỉ cần phát dục ______ à , phát điện, cũng rất dễ dàng bị điện giật khiến trong lòng tê dại, cảm giác lâng lâng....

      Chẳng qua nghĩ lại cũng tốt, ít ra thân thể của cũng có cảm giác với người chồng tương lai này, nếu , sau này phải chung giường chung gối với lại cảm thấy giống như bị quỷ đè!

      Nghe thấy tiếng bước chân của , lập tức vọt tới trước sofa rồi ngồi xuống.

      mỉm cười bước về phía con mồi lại lần nữa thoát ra khỏi lưới của mình, ngồi xuống bên cạnh , tự động đưa mặt sát vào.

      Xin em hãy dịu dàng chút, cần phải quá thô bạo với tôi.” Ánh mắt ngả ngớn, ngữ điệu mang theo chút mập mờ xin tay.

      hai lời, cạy vết máu khô trán xuống.

      “Shhhhh!” nhíu mày, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn đột nhiên xuất .

      mỉm cười đầy khoái chí, ai bảo con sói này luôn dùng giọng điệu hạ lưu, lời lẽ đứng đắn để chuyện với chứ!

      Chẳng qua nhìn thấy trán chảy máu, lập tức dùng nhíp kẹp miếng bông gòn, thấm chút oxy già để lau miệng vết thương cho , sau đó lại dùng miếng bông gòn khác thấm chút thuốc rồi bôi lên vết thương, mỗi động tác đều cố gắng làm cách nhàng nhất để tránh va chạm đến miệng vết thương của .

      Miệng vết thương lớn, nhưng lại sâu hơn nghĩ, xung quanh ràng cũng bị sưng đỏ, khiến nhìn cũng cảm thấy lo lắng khó mà tin được ông nội của lại nhẫn tầm ném đồ vào đầu cháu trai mình như vậy, dù tức giận tlhế nào cũng nên ra tay làm người ta bị thương chứ, chẳng may đập trúng chỗ hiểm của phải làm sao bây giờ? Nếu cẩn thận gây tổn thương tới huyệt thái dương, dẫn đến....

      “Có khi nào để lại sẹo ?”

      “Chú ý chút sao đâu, đừng để miệng vết thương thấm nước, lúc rửa mặt hay gội đầu cẩn thận chút.” nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của rồi nghĩ chút, quyết định dùng thêm miếng băng dán y tế nhàng dán lên miếng gạc, tránh cho chạm đến vùng da xung quanh miệng vết thương, tạo thành vết thương thứ hai.

      Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của , khẽ mỉm cười.

      “Nhìn em như vậy lại làm tôi nhớ đến mẹ mình, hồi tôi nghich ngợm hiếu động lắm, bà ấy luôn phải cẩn thận chú ý đến những vết thương của tôi, sợ người tôi để lại sẹo.” lo âu trong mắt và động tác dịu dàng của khiến nhớ về cảm giác ấm áp đó, nhưng lại dần dần phát ‘trong ngoài giống nhau’, càng lúc càng cảm thấy nội tâm của tinh tế và sâu sắc, khiến người ta dằn lòng được.

      “Vậy cũng có thể sờ đùi mẹ mình như vậy sao?” lạnh lùng trừng mắt lườm cái tên đnag tiếng người này. Miệng nhiều lời tình cảm như vậy, bàn tay đặt đùi , vừa sờ vừa bóp...

      cười rất tươi, hiển nhiên là hối hận với hành động lỗ mãng vừa rồi của mình.

      Bàn tay to vừa rút lại, lập tức ôm lấy thân thể mềm mại của vào trong lòng mình ______

      cố gắng đẩy , thế nhưng lại được voi đòi tiên, vòng tay ôm lấy càng chặt hơn.

      “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em... chút là được rồi...” vùi mặt vào hõm vai của , thoải mái đến nỗi muốn buông ra, giống như ôm gấu bông mềm mại, cảm nhận từ người loại cảm giác an tâm khiến có thể thả lỏng, tất cả những lời cãi vã ầm ĩ với ông nội đều trở thành tạp , mọi thứ đều lắng đọng, khoành khắc này chỉ còn lại hơi thở thơm ngát của , cơ thể mềm mại tựa vào trong ngực .

      Cảm nhận được chút đơn và khao khát từ trong lời của , khiến đành lòng đẩy người đàn ông khát vọng vỗ về an ủi này ra, đành lòng kháng cự lại ngang ngược của .

      lẳng lặng để ôm vào lòng, trong nội tâm lại thầm thở dài hơi, cảm thấy mình nhất định là điên rồi, người đàn ông này ràng lúc nào cũng xem , vậy mà lại do dự muốn cho chút ấm áp, đôi tay cũng vòng ra sau ôm lấy ....

      là! Nếu như chỉ là thiếu gia nhà giàu, từ sống an nhàn sung sướng chắc cũng cảm thấy khổ sở hoặc đau lòng cho , nhưng ông trời lại cố tình để cho biết từng trải qua đoạn tuổi thơ vui vẻ, trong lòng tích tụ oán hận nhiều năm như vậy, chứng tỏ vết thương lòng của rất sâu, vậy nên mới muốn cố tình chống lại ông nội, trút hết tất cả oán giận trong lòng.

      “Vệ Nghị Phong, căm hận người khác cũng khiến mình vui vẻ, chỉ càng thêm tra tấn chính mình mà thôi.”

      nghe thấy và ông nội tranh chấp trong thư phòng, vậy nên muốn khuyên sớm buông tha cho chính mình, xua tan quá khứ, nếu vẫn muốn trả thù người khác bản thân cũng có cách nào thoát khỏi đau khổ đó.

      “Em rất giống mẹ tôi.” nhàng nở nụ cười.

      cười tại sao có vẻ ngoài độc ác, lại dám ra những lời khoan dung từ tận đáy lòng như vậy....

      là ngốc nghếch giống hệt mẹ , so đo với người khác, đến tận lúc chết cũng dám oán trách ông nội lấy câu, chỉ tự trách bản thân làm liên lụy tới chồng, hại con trai mình cũng phải cực khổ.
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.2

      Nhưng có tấm lòng Bồ Tát! Người khác đối với thế nào, trả lại thế nấy, cho dù đối phương là ai cũng vậy.

      “Tôi muốn ở lại đây.” Bàn tay ôm bắt đầu trở nên an phận, chậm rãi vuốt ve da thịt mềm mại tấm lưng mịn màng của , cảm thấy tại này là tra tấn lớn nhất của , muốn phải đợi đến lúc kết hôn mới có được , dù sao bọn họ cũng đâu còn là xử nam xử nữ, cần gì phải nhất quyết đợi đến đêm tân hôn.

      vỗ lưng , khóe môi khẽ cong lên ——

      được.” Người đàn ông này quả thực là giây cũng thể lơ là!

      lập tức đứng dậy đẩy ra ngoài cửa, cho thực được ý đồ, cũng cho phép mình dao động, thua trong tay tên ‘cầm thú’ này. Huống chi biết sau khi phát sinh quan hệ, ta coi mình giống như những người phụ nữ tùy tiện khác, há chẳng phải là tự chà đạp chính mình sao? Quả thực là có cốt khí mà.

      “Ồ, em nghiêm túc đấy chứ?” ung dung mỉm cười, cho dù bị đẩy ra đến tận cửa nhưng vẫn chưa tin là muốn đuổi mình, bởi vì chưa từng có người phụ nữ nào cự tuyệt qua đêm cùng với , bọn họ chỉ nghĩ hết mọi cách để giữ ở lại bên cạnh mình.

      “Tôi mới cần phải hỏi đấy, muốn lợi dụng tôi để chọc tức ông nội mình sao?” quay đầu lại hỏi .

      Vệ Nghị Phong hiểu. biết sao còn phải hỏi?

      “Nếu như muốn kết hôn với tôi để trả thù ông nội mình càng cần phải tôn trọng tôi, cần phải giả vờ đối xử với tôi giống như tôi là vợ , chứ phải tạo điều kiện để tôi trở thành tình nhân cho vui đùa , nếu , hy sinh hôn nhân của mình có ích gì đây?” mặt tuy vẫn mang theo nụ cười nhưng trong lòng muốn cào nát cái vẻ mặt tự tin đến đáng giận kia, bởi hiểu điều này chứng tỏ mình bị xem thường.

      Ngoài mặt dạy cách làm thế nào để thêm dầu vào lửa, làm sao để khiến ông nội càng thêm tức giận, nhưng thực tế chỉ hy vọng dùng ý nghĩ tùy tiện như vậy để đánh giá . . . .

      hình dung được cảm giác này thế nào, nhưng nghĩ đến người đàn ông này dùng ánh mắt khinh thường để nhìn trong lòng lại khó chịu như có vô vàn cây kim đâm vào, khiến rất thoải mái.

      Lúc trước nguyên nhân đồng ý gả cho cũng bởi vì xem như tình nhân bao nuôi mà là muốn cưới làm vợ. Chẳng qua bây giờ mới phát , cũng chỉ xem như những người phụ nữ rẻ mạt khác mà thôi, điều này khiến càng khó chịu hơn gấp bội.

      “Em những lời này nghe có vẻ như là mong đợi tôi trở thành người chồng tốt.” cười chế nhạo ý đồ khác đằng sau câu đó của . A! Quả nhiên là ấy rất quan tâm đến nha!

      Hiểu ra cái ‘lẽ thường tình’ này khiến có chút đắc chí, làm sao có thể có phụ nữ để vào mắt chứ, cho dù là ‘nữ thần’ cũng thế cả thôi.

      “Đừng hiểu lầm, tôi chẳng có mong đợi hão huyền gì từ cả, cũng quan tâm bên cạnh có bao nhiêu bạn tình, chỉ hy vọng ít ra có thể phân vợ và tình nhân, nếu cái muốn là người phụ nữ có thể phối hợp với mọi lúc mọi nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể thỏa mãn niềm vui của , vậy mời thỉnh cao nhân khác, tôi lập tức ghi biên lai ký nhận khoản nợ cho !”

      khách khí mà giội cho gáo nước lạnh, tỏ chính mình muốn bị đối đãi giống như những ả tình nhân khác. cần biết mục đích cưới là gì, nhưng sau khi kết hôn, bọn họ là vợ chồng, nếu như ngay cả phép tôn trọng cơ bản đối với làm được, có lẽ tại nên cân nhắc tới việc đổi người khác , tự nhận mình xứng làm đối tượng giao dịch của , càng đỡ phải lo lắng tương lại phát sinh nhiều chuyện tai bay vạ gió.

      có đầy đủ điều kiện để làm tình nhân, nhưng nguyện ý làm tình nhân. Tốt nhất là nên hiểu điều này!

      Ánh mắt cảu Vệ Nghị Phong chợt lóe lên, trong nụ cười tự đắc ban đầu bây giờ lại có thêm chút thâm trầm.

      “Tôi khuyên em đừng nên nghĩ đến chuyện qua cầu rút ván, bởi vì lên bờ cũng có nghĩa là vĩnh viễn an toàn, huống chi em nên biết cái giá tôi bỏ ra cho em chỉ vài con số đâu.” tốt bụng nhắc nhở nên làm chuyện điên rồ, có thể sử dụng quan hệ giúp thăng tiến cũng có thể bẻ gãy đôi cánh đẩy rơi xuống địa ngục.

      Hơn nữa thực ra thích thái độ muốn vứt bỏ mà chẳng hề thương tiếc, lại còn cả cái giọng điệu hào phóng, chẳng thèm quan tâm đến việc bên cạnh có bao nhiêu tình nhân, điều này khiến cảm giác như mình đột nhiên biến thành thức ăn hạ giá, ai muốn cũng có thể mua được, có cảm thấy có gì lạ.

      đùa sao, làm gì có nấm cục nào bị xem thành nấm hương mà còn vui vẻ được? Cho dù là cố tình chơi trò lạt mềm buộc chặt cũng chẳng khiến cho người ta dễ chịu.

      “Ôi trời! Sao tôi lại biết chứ, cũng bởi vì trả giá vì tôi nhiều như vậy cho nên tôi mới càng phải để cho biết, tôi phải là người phụ nữ ngoan ngoãn đâu!” cười quyến rũ, nhưng trong đôi mắt nhìn lại ánh lên tia hung ác, đương nhiên biết mình có khả năng lấy đá chọi đá cùng ______ ít nhất với tình huống trước mắt, cần phải liều mạng phản kháng, cho nên cũng cần phải trở mặt với .

      “Đừng lo, vừa hay là tôi cũng thích phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn, giống nhue em mới kích thích.” truy cứu câu ‘lỡ miệng’ của , nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, bên trong nụ cười xấu xa mang theo kích động hưng phấn.

      Tuy cưới phải vì , nhưng trực giác của cho rằng, cười người phụ nữ này cuộc sống của nhất định càng thêm thú vị, bởi vì đối với bất cứ tay thợi săn nào mà , có thể thuần phục con mồi vừa quật cường vừa xinh đẹp như , thú vui khó nên lời. Quá trình đặc sắc này, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến máu trong người sôi sục rồi.

      vậy sao! Vậy chúng ta là ‘tuyệt phối’!” cười thản nhiên, sau đó mở cửa ______ đẩy người ______ đóng cửa ______.

      Rầm! Chỉ vài giây ngắn ngủi, bị người khác thành công ‘tống cổ’ ra khỏi nhà, sau hồi kinh ngạc, lại nhịn được mà bật cười....

      “Tôi đây.”

      Phía sau cánh cửa có tiếng đáp lại, còn chưa từ bỏ ý định, cố gắng chờ thêm lát, cuối cùng mới chịu thừa nhận mình lầm, quay người rời .

      Lần đầu tiên trong đời, Vệ Nghị Phong đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Long, là công tử phong lưu, tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà cũng có lúc cầu hoan thất bại, lại còn bị phụ nữ tống ra khỏi cửa. Đừng là chính tin, cái này mà truyền ra ngoài, người ta nghe xong đều cảm giác nơi đó chắc hẳn là đầm rồng hang hổ!

      A, xem ra này cố tình gãi vào lòng , khiến ngứa ngáy khó nhịn nha......

      vuốt băng gạc trán, nhớ lại dáng vẻ vừa tức vừa nghẹn của , thân thể và vết thương lại có chút nóng lên....

      Con mồi tuyệt hảo này, khiến cho người ta vô cùng chờ mong.

      ***

      tuần sau, hình ảnh Vệ Nghị Phong bước ra từ khu nhà của Đường Tâm được đăng lên trang bìa số mới nhất của tờ tạp chí.

      thực tế, bài báo này đưa tin vô cùng đầy đủ, cả đoạn đường từ biệt thự nhà họ Vệ cho tới nhà , bên trong có rất nhiều hình ảnh chụp hai người tham dự buổi tiệc mừng thọ của ông nội, trước khi bữa tiệc kết thúc, bọn họ đè nén được lửa dục thiêu đốt, vì vậy gấp gáp kéo về thẳng chỗ ở của , cùng nhau trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi mất hồn, thậm chí trong lúc ‘tình cảm mãnh liệt’ còn bị đụng đầu, sau đó còn cố tình lợi dụng đêm tối, che giấu tai mắt của mọi người, lặng lẽ rời khỏi ‘hang ổ ngọt ngào’.....

      Nhờ có công lực thêm mắm dặm muối, công thêm những bức ‘hình minh họa’, khiến cho đôi nam nữ chính trong bái báo đều cười đến gãy sống lưng, mà nam chính đêm đó vừa tham dự xong buổi họp mặt với các đối tác, khi bị đám phóng viên chặn lại chỉ trực tiếp hỏi câu ______ “Tôi ra khỏi nhà vị hôn thê vào lúc nửa đêm có vấn đề gì sao?”

      “Hai người đính hôn?” trường đám phóng viên trở nên xôn xao, những ánh đèn flash cứ thi nhau lóe lên, chụp lại khuôn mặt tuấn tú, phơi phới gió xuân của nam chính.

      “Cuối tháng này chúng tôi kết hôn, lúc đó mời mọi người đến tham dự hôn lễ, nhớ phải chụp vợ tôi đẹp chút đấy.” nở nụ cười quyến rũ, làm điên đảo hết đám phóng viên nữ trong trường, đến lúc hoàn hồn được vệ sĩ hộ tống vào trong hội trường rồi.

      Được chính miệng người trong cuộc thừa nhận, tin tức ‘thương nhân thành đạt phong lưu kết duyên với nữ hoàng tai tiếng’ trở thành chủ đề bùng nổ trang đầu của tất cả những tạp chí lớn, làm náo động cả giới thương nhân lẫn giới showbiz.

      Báo chí nhanh chóng đem bối cảnh và điều kiện của hai người ra để so sánh, đương nhiên cũng bỏ sót, thậm chí cả tình sử phong phú đầy màu sắc của bọn họ, thậm chí ngay cả những đối tượng từng kết giao với hai người trong truyền thuyết cũng bị đem ra để so sánh phen, đồng thời cũng phỏng đoán bởi vì Đường Tâm mang thai nên bọn họ mới kết hôn chớp nhoáng như vậy, thế nhưng Vệ Nghị Phong vẫn bình thản làm theo lịch trình của mình, hoàn toàn hề né tránh mà dẫn vị hôn thê của chụp ảnh cưới, chọn nhẫn cưới ______

      kịp mời người thiết kế, đánh phải lựa những mẫu có sẵn rồi.” Sắp tới hôn lễ nhưng công việc của rất bận rộn, đành phải tranh thủ ngày nghỉ để chuẩn bị cho hôn lễ, đặc biệt bao trọn cửa hàng để cho chọn nhẫn cưới.

      sao, mẫu có sẵn cũng rất đẹp, nhưng em có thể chọn viên lớn chút được ? Nếu em sợ phóng viên bên ngoài chụp được.” ngần ngại mỉm cười, cố ý làm nũng với trước mặt đám nhân viên, biểu lẳng lơ và quyến rũ, rất xứng với ‘vai diễn’ của , nếu cũng uổng công cố gắng để lộ tin tức bọn họ ra ngoài cho cái đám phóng viên kia biết rồi.

      “Đương nhiên, em cứ chọn thoải mái .” cũng chẳng hề nhíu mày, nơi này chẳng có thứ gì mà mua nổi, hơn nữa đây là lần đâu tiên mở miệng cầu kể từ khi bọn họ quen nhau, chẳng những vô cùng tình nguyện mà còn có chút cao hứng, rốt cuộc cũng giống như những người khác, hiểu được cần phải giữ chặt mới đạt được lợi ích, như vậy mới phù hợp với hiểu biết của về phụ nữ, cũng khiến cho cảm giác được mình nắm bọn họ hơn vài phần.
      Last edited by a moderator: 27/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.3

      “Cám ơn, em biết hiểu em nhất mà.” hớn hở cám ơn với , sau đó vờ như cúi đầu đoán xem viên chiếc nhẫn kim cương này bao nhiêu cara nhưng trong lòng lại thầm châm chọc ——

      Đúng nha, sớm nghe ra tay hào phóng với phụ nữ rồi! Hừ . . . .

      khỏi nghĩ đến ‘danh tiếng tốt’ mà người ta thường về - ‘đối xử tử tế’ với phụ nữ, trong lòng đột nhiên xuất tức giận mơ hồ, thậm chí còn nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, cảm thấy biết có phải là mình chọn ‘đồ thừa’ của người khác hay . . . . .

      Tức giận!

      tháo chiếc nhẫn kim cương tay, sau đó lại đeo lên chiếc khác —— rồi lại tháo, lại tiếp tục đeo lên chiếc khác —— rồi lại tháo ——

      có cái nào vừa ý sao?” Vệ Nghị Phong đứng bên cạnh nghe điện thoại, chợt phát vẻ mặt kiên nhẫn của , bước tới gần, hỏi.

      đột nhiên sững sờ, chìm chằm chằm vào ngón tay ửng đỏ của mình, lại giật mình vì thất thường của bản thân!

      làm sao vậy? Tại sao lại vì ta mua đồ trang sức cho người phụ nữ khác mà cảm thấy mất vui? ta thích vung tiền cho ai liên quan gì đến . . . .

      Đường Tâm nhìn dãy nhẫn kim cương chói lòa trước mắt, rất nhanh lại làm ra dáng vẻ nũng nịu.

      “Ừ! Người ta biết chọn cái nào hết, hay là giúp em chọn , đây là nhẫn kết hôn mà.” làm vẻ mặt bối rối nhìn cầu cứu, kéo ngồi xuống bên cạnh mình, dùng dáng vẻ dịu dàng đáng để giấu luống cuống vừa rồi của chính mình.

      Ánh mắt nhìn đầy cưng chiều, tuy cảm thấy cái cách ‘diễn’ có chút phiền phức, nhưng lại rất thích cảm giác bị làm nũng, bởi vì dạo này thường hay có biểu như chẳng có hứng thú đặc biệt gì với , điều này quả thực là làm tổn thương sức quyến rũ của mà!

      ôm eo thon của , chút do dự chọn cho chiếc nhẫn kim cương lớn nhất, lại vô cùng tinh xảo.

      “Cái này thế nào?” Giọng điệu vô cùng tự tin, tin tưởng hài lòng từ kiểu dáng đến giá cả.

      “Em rất thích.” hớn hở đeo chiếc nhẫn kim cương 5 cara này vào tay, ngay lúc chuẩn bị hôn ——

      “Cái nhẫn này là ‘đạo cụ’ đẹp nhất mà tôi từng được thấy đấy.” câu, sau đó chủ động ngẩng đầu hôn lên mặt cái, cũng coi như là cho chút mặt mũi trước đám nhân viên.

      Ánh mắt hơi nheo lại nhìn vẻ mặt đầy vui sướng khi ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương của , trong lòng thoáng chốc lại có cảm giác như vừa khiêu chiến với cả quân đội.

      Mỗi lần cho rằng có thể với tay chạm đến được người phụ nữ này lại nhanh như chớp chạy đến nơi mà tìm thấy. . . . .

      Chậc, là người phụ nữ sâu xa khó lường nhất mà từng gặp. Có lúc cảm thấy muốn nhìn thấu lại trở nên khó hiểu, có lúc cảm thấy rất phức tạp lại giống như rất đơn thuần. . . . Càng về sau, cho rằng căn bản chỉ là kích thích khẩu vị của , nhưng thể thừa nhận chính vì vậy mà mình lại càng thêm tò mò, tưởng tượng khi ‘ăn’ có tư vị thế nào. . . . .

      đưa chiếc nhẫn kim cương cho nhân viên cửa hàng, muốn chỉnh lại kích thước, nhân tiện gạt phắt bàn tay trượt đùi mình ra, ưu nhã đứng dậy, đến bên cửa sổ quan sát đám phóng viên vây kín dưới tòa nhà.

      “Lát nữa ra ngoài bên trái nhé.” quay đầu lại với .

      “Vì sao?” ký tên vào hóa đơn mà nhân viên vừa đưa tới.

      Đợi nhân viên rời khỏi phòng VIP, mới trả lời: “Má phải của tôi chụp ăn ảnh hơn.”

      “Em mà cũng nghĩ đến cái này sao?” cười khẽ, cảm thấy chỗ nào khuôn mặt cũng đều rất đẹp.

      “Đương nhiên rồi, giờ mỗi tấm hình chúng ta chụp đều vô cùng quan trọng, sau này cho dù có trở mặt, ly thân hay ly hôn những hình ảnh này đều bị lấy ra làm bằng chứng, truyền khắp nơi, cẩn thận chụp đẹp chút làm sao được.” cách thản nhiên, muốn đến lúc đó xem TV lại hối hận. Lần trước bị chụp lén ở góc độ tốt, trông rất khó coi, đến bây giờ nhìn lại vẫn còn cảm thấy hối hận đấy.

      “Em có lòng tin với hôn nhân của chúng ta như vậy sao?” Sắc mặt trầm xuống, đột nhiên cảm thấy cái thái

      độ ung dung thoải mái của đối với cuộc hôn nhân này khiến có chút vui, cứ như là một gã ăn mày ngồi ở ven đường hát rong, còn thì chẳng thèm đếm xỉa đến vậy.

      “Chẳng lẽ có sao?” Vẻ mặt của đột nhiên trở nên lạnh nhạt, quẳng ngược vấn đề lại cho , muốn nghe xem mong chờ thế nào đối với cuộc hôn nhân này!

      Bọn họ kết hôn phải vì tình , điều này cả hai đều biết rõ. Chẳng lẽ lại muốn phải kỳ vọng cuộc hôn nhân này sẽ thiên trường ̣a cửu sao?

      Hừ, cũng phải con ngốc! Huống hồ, nếu quá nghiêm túc với cuộc hôn này, chính ta mới là người cảm thấy ‘bất an’ đấy…

      Đúng vậy, lúc này bọn họ hẳn là nên nhất trí quan điểm mới đúng!

      Vệ Nghị Phong nhìn vẻ mặt khiêu khích của , trong lòng hiểu được nói sai, quả thực là đối với cuộc hôn nhân có mục ́ch này, cũng đặt quá nhiều kỳ vọng, dù sao chỉ cần thành công chọc giận ông nội, cho dù cuộc hôn nhân này có ‘đại công cáo thành’, nhưng sau này nếu như có điều gì hài lòng thì cũng có thể chấm dứt mối quan hệ này bất cứ lúc nào, sau đó cho một khoản tiền rồi tống .

      Đứng lập trường của , hẳn là càng thèm để ý đến sự tồn vong của cuộc hôn nhân này hơn cả , thậm chí còn cần phải lo lắng đến lúc đó người phụ nữ này lại quấn lấy tha, khiến nhức đầu, tìm mọi thủ đoạn để cắt đứt quan hệ với .

      Chẳng qua là chuyện lúc đó thì cứ để đến lúc đó rồi tính, bây giờ vẫn còn chưa đến, vậy mà người phụ nữ này lại tỏ vẻ chắc chắn như ‘trò chơi’ hôn nhân của bọn họ sẽ mau chóng kết thúc, thế nhưng cũng chẳng hề có chút cảm giác đành lòng, chỉ lo hình của mình chụp có đẹp hay , vậy mà tại sao cái thái độ hờ hững này lại khiến cảm thấy bực bội đến vậy –

      “Tôi có.” trả lời cho sự hoài nghi của , cũng mừng thầm khi thấy vẻ kinh ngạc xuất hiện khuôn mặt .

      Câu trả lời này có lẽ là mang theo một chút hờn dỗi, nhưng phải là hoàn toàn dựa cảm tình, bởi trực giác của đối với người phụ nữ này vô cùng hứng thú, càng tiếp xúc càng cảm thấy luôn khiến người khác phải suy ngẫm, từ trước tới nay, chưa từng gặp một ‘đối thủ’ thú vị như vậy tình trường. Vẻ ngoài lạnh lùng kiêu sa lại như cất giấu một dũng sĩ mạnh mẽ thiện chiến ở bên trong, lúc nào cũng khiêu chiến quyền chủ động trong cuộc giao dịch này, lại khiến càng chơi càng nghiện, hề lo lắng bọn họ sẽ ‘mỗi người một ngả’ nhanh như vậy.

      Đường Tâm nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời, trong khoảnh khắc lại có cách nào phân biệt được thật giả trong lời nói của … Hay cũng có thể là đầu óc của thể phán đoán logic, đoán ra được một vấn đề có lời giải…

      thầm mắng chính mình, sau đó vội vàng thu hồi lại cảm xúc rối loạn, nhân tiện nở một nụ cười quyến rũ –

      “Vậy sao… vậy lòng tin của tôi cũng nhiều giống như vậy.” cười giống như mọi ngày, tỏ ra quá mừng rỡ, cũng đả kích lòng tin của .

      Thật sự là một chút cũng chịu thiệt thòi mà!

      hé môi cười, có chút tán thưởng gái này rất tinh tế, thầm nghĩ muốn chiếm tiện nghi từ cũng thật dễ dàng, vậy nên mới nói ‘trò chơi’ của bọn họ cũng chấm dứt nhanh như vậy.

      thôi.”

      ****

      Về đến nhà, người coi trọng cái ‘mối tình chớp nhoáng’ này cũng chỉ có mỗi nữ chính –

      “Chị Đường Tâm, chị thật sự muốn gả cho tên Vệ Nghị Phong kia sao?” Phan Khiết Như cầm một chồng tạp chí đăng tin hôn lễ, nhịn trong lòng đã lâu, bây giờ rốt cuộc mới có cơ hội để hỏi.

      “Vì sao lại ?” Trừ việc mỗi ngày đều bị đám phóng viên ‘đuổi giết’ ở bên ngoài có chút phiền phức thì biểu hiện của Đường Tâm lại rất thảnh thơi.

      “Nghe nói ta là một gã phong lưu thành tính, xem phụ nữ cũng giống như mì ăn liền, suốt ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, gian tình khắp nơi, trong thế giới showbiz của chúng ta cũng đã có rất nhiều người từng kết giao với ta đấy.” Hoàng đế vội mà thái giám đã gấp. sợ Đường Tâm nhìn rõ bộ mặt thật của người đàn ông kia, đã bị ta dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt rồi.

      “Scandal của chị cũng ít mà, so với ta còn nhiều hơn gấp bội.” tỏ vẻ thản nhiên lật xem kịch bản quảng cáo mà trợ lý vừa đưa tới, cảm thấy cái danh ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’ của ta với cái danh ‘ong bướm’ của mình cũng cực kỳ xứng đôi.

      “Nhưng những điều đó phải sự thật!” Scandal trong giới showbiz chỉ có thể xem như một phần tượng trưng cho sự nổi tiếng, đủ để người khác đạp lên nhân phẩm của mình!

      “Ai quan tâm thật giả chứ, bên ngoài họ thấy chị trèo cao mới là thật, em thấy bọn họ nói chị gả vào hào môn, từ quạ đen lột xác thành phượng hoàng sao?” thoải mái cười nói, nhớ rõ bài báo còn khắc họa thêm cho nhiều hình ảnh hài hước, chẳng qua Vệ Nghị Phong lại bị mô tả thành ‘Long thái tử’, so với cũng chẳng tốt hơn là bao, cũng bởi vì vậy mà hai người bọn họ gọi điện thoại cười nhạo đối phương một phen.

      “Chị Đường Tâm, kết hôn là chuyện cả đời, chị ngàn vạn lần thể đem hạnh phúc của mình ra để đùa giỡn.” Mặc dù nhỏ hơn Đường Tâm hai tuổi, nhưng làm trợ lý lâu năm cũng giống như trở thành mẹ thứ hai của , Phan Khiết Như đành lòng nhìn ‘lầm đường lạc lối’, muốn cho được hạnh phúc trọn đời.

      “Chị hiểu mà, cám ơn em, bàn có mỹ phẩm của mấy thương hiệu gửi tặng, em lựa một ít rồi mang về mà dùng.” cảm nhận được sự quan tâm của trợ lý, chẳng qua cũng phải là con cừu nhỏ bị đưa vào miệng cọp đâu.

      vốn mong chờ gì với tình và hôn nhân, cũng đã nghĩ đến khả năng cả đời này kết hôn, vậy nên hiện tại có gả cho một tên đàn ông phong lưu thì đã làm sao, ít ra Vệ Nghị Phong cũng là một trong số ít những người đàn ông khiến nhìn vừa mắt, ̣ng thêm cũng cần phải lo lắng scandal của mình có thể sẽ gây ảnh hưởng gì đến , lại vừa thuận lợi cho sự nghiệp diễn xuất của mình, nghĩ thế nào cũng thấy mình bị thua thiệt.

      Trong tư tưởng của , cần phải bám chặt lấy , cũng sợ mình có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào, cho nên quyết ̣nh xem cuộc hôn nhân này trở thành một cuộc giao dịch vui vẻ, dù sao đây cũng phải là chuyện mà muốn bỏ trốn thì có thể trốn được, trừ phi qua cầu rút ván với người đàn ông ‘tài đại khí thô’ này, chấp nhận từ bỏ con đường diễn viên của mình.

      (*) tài đại khí thôi: có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.

      Nhưng mà nghĩ cũng lạ, từ lúc bọn họ quyết ̣nh kết hôn cho tới giờ, một người trong đầu chưa bao giờ có ý nghĩ kết hôn như , trong lòng lại có chút mong đợi, có chút hưng phấn khó hiểu…

      Aiz – dù sao từ khi bắt đầu gặp người đàn ông kia thì cũng đã thường xuyên hiểu được chính mình rồi!
      Last edited by a moderator: 29/5/15
      Friendangel2727 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :