Chương 3.1
Y hương tấn ảnh, châu vi thúy nhiễu (*). Đêm nay, biệt thự nhà họ Vệ ở giữa lưng chừng núi bật đèn đuốc sáng trưng, trước cổng lớn chật kín siêu xe, bên trong tập hợp toàn những nhân vật nổi tiếng, cho thấy chủ nhân của ngôi biệt thự này phú cũng quý, địa vị tuyệt đối phải người bình thường.
(*) Y hương tấn ảnh: Là thành ngữ (y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng) miêu tả phục sức lộng lẫy đẹp đẽ người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Châu vây thúy nhiễu: Vây trong ngọc châu, phỉ thúy.
Vệ Nghị Phong nắm tay Đường Tâm bước vào tòa biệt thự tráng lệ, xuất của hai người thu hút chú ý của mọi người, ai ai cũng ghé đầu thảo luận, hiển nhiên là có đa số các vị khách cũng bắt kịp tin tức mới nhất, mà bây giờ được tận mắt chứng kiến lại càng làm tăng thêm mức độ chân của tin đồn.
ra vị đại thiếu gia phong lưu thành tiếng này coi trọng đóa hoa hồ điệp của làng giải trí, cái tổ hợp đặc biệt này đúng là ‘tuyệt phối’, chắc chắn đây là đề tài hot nhất năm nay.
Đối mặt với chú ý của mọi người, Vệ Nghị Phong vẫn tỏ thái độ trầm ổn, khí thế như bậc đế vương, còn có thể gật đầu chào hỏi với những vị khách mới. Mà Đường Tâm quen với việc bị đám phóng viên vây quanh, mặc dù cũng cảm thấy có chút kinh ngạc với bữa tiệc sinh nhật xa hoa lộng lẫy này, thế nhưng vẫn biểu rất thoải mái, hề tự làm mất mặt mình.
Hai người thân mật nắm tay, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bọn họ lại giống như ánh hào quang, bước vào đại sảnh, lần lượt chào hỏi các vị trưởng bối tham gia tiệc mừng thọ tối nay, chẳng qua thái độ của bọn họ đối với Đường Tâm cũng tương đối lạnh nhạt, thậm chí còn làm như thấy, tỏ phản ứng khinh thường.
“Đừng khó chịu quá, bọn họ vốn tự cho mình ở cao, chỉ cần biểu vui vẻ hòa nhã là được.” quay đầu ôm bước ra đại sảnh, muốn đừng để bụng tới sắc mặt của đám người thế lực kia. Mặc dù bị coi khinh cũng là chuyện nằm trong dự liệu của , hơn nữa đó cũng là ‘hiệu quả’ mà mong muốn, nhưng nhìn chỉ trầm lặng đứng đó, cảm thấy mình phải chút gì để dỗ dành .
“ sao, thỉnh thoảng làm ‘người vô hình’ cũng dễ chịu lắm, bởi vì nổi tiếng nên hiếm khi nào tôi bị người ta để ý, kỳ thực nếu bọn họ nồng nhiệt quá tôi cũng rất mệt mỏi, tôi cũng có mang theo bút để ký tên.” tỏ vẻ như nổi tiếng khiến mình cảm thấy rất phiền nhiễu, chỉ muốn được yên lặng.
Bước chân ra xã hội mấy năm nay, từng thấy quá nhiều sắc mặt tốt, từng nghe quá nhiều lời phê bình, nếu lần nào cũng để trong lòng bị tổn thương đến phát điên rồi.
Chỉ là, đối với quan tâm của , vẫn cảm thấy ấm áp, hơn nữa toàn bộ hành trình cũng tỏ vẻ hổ thẹn vì , vẫn luôn mang theo nụ cười, đứng bên cạnh giúp giới thiệu, khiến cảm nhận được tôn trọng của .
Vệ Nghị Phong thấy như thế lại càng cảm thấy tự hào với ánh mắt chọn người của mình, biểu của khiến rất hài lòng.
“Nghị Phong, lâu gặp, nghe hai năm nay cậu thường xuyên ra nước ngoài, tôi còn tưởng cậu di dân rồi cơ đấy.” người đàn ông tiến lên, ân cần thăm hỏi.
nhận ra người đàn ông này, ta là ‘phú nhị đại’* của gia tộc nào đó chuyên kinh doanh chuỗi ẩm thực, bởi vì thường xuyên theo dõi tin tức truyền thông cho nên có ấn tượng về ta.
(*) phú nhị đại: con cháu nhà giàu thế hệ thứ 2, là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.
“Tôi bị ông nội nuôi thả sang nước ngoài hơn chục năm cũng đủ rồi, bây giờ bởi vì liên quan đến công việc nên mới phải xuất ngoại.” dùng giọng điệu đùa giỡn để hình dung việc mình phải chờ đợi ở nước ngoài 13 năm, cảm giác giống như bị trục xuất, chẳng qua về nước phát triển mới là mục đích cuối cùng của , bởi đoán trước được, bởi muốn trả thù, cho nên mặc dù con đường này có bao nhiêu gian khổ, cũng phải cắn răng trở về, chính vì để tích lũy sức mạnh ‘phản công’ cho chính mình.
Đường Tâm nhìn , cảm thấy được dùng bề ngoài bỡn cợt để che dáng vẻ tự giễu của mình, có vẻ như quan hệ giữa và ông nội được tốt lắm. vốn còn tưởng là tiểu thái tử ngang ngược độc tài, được ông nội cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, sau đó cho ra nước ngoài du học chứ!
“Khi nào rảnh rỗi họp mặt nhé, cùng mọi người uống vài ly.”
“Được, tôi liên lạc với các cậu.”
“Còn nữa, xin hỏi tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư Đường Tâm nhảy điệu ?” ta vươn tay về phía Đường Tâm nhưng ánh mắt lại nhìn Vệ Nghị Phong, dù sao tại ‘đóa hoa danh tiếng’ này danh nghĩa vẫn thuộc về , tuy nhiên, dựa vào hiểu biết của ta Vệ Nghị Phong mau chóng buông tay thôi.
“Nếu ấy đồng ý tôi cũng có ý kiến.” đem quyền quyết định giao cho , mặt cũng tỏ vẻ vui.
“Tôi nhảy được tốt lắm, có gì sai sót xin hãy bỏ qua.” đặt tay mình vào trong tay người đàn ông này, sau đó mỉm cười dịu dàng, theo ta bước vào sàn nhảy.
‘Vị hôn phu’ của hào phóng như vậy, nếu biểu chút thì thật quá thất lễ, chi bằng cứ vui vẻ nhảy một điệu .
Vệ Nghị Phong cầm ly champagne, nhìn nhẹ nhàng nhảy múa cùng với người đàn ông kia, cảm thấy quả thực làm một đóa hoa hồ điệp tuyệt mỹ, thần thái quyến rũ, dáng dấp xinh đẹp chỉ cần một cái nhăn mày hay một nụ cười của đều có thể thu hút ánh mắt của người khác.
Đám đàn ông ở đây thấy Vệ Nghị Phong phản đối bạn gái của mình khiêu vũ cùng đàn ông khác, vậy nên từng người từng người cứ lần lượt tiến lên mời khiêu vũ, muốn tranh thủ tiếp xúc thân mạt với vị nữ thần gợi cảm này, khoảng cách gần như vậy có thể cảm thụ được phong thái khuynh thành của .
Bên cạnh, Vệ Nghị Phong đã uống xong ly champagne thứ ba, thấy đóa hoa hồ điệp vẫn còn uyển chuyển bay múa trong sàn nhảy, tâm tình vốn vui sướng thưởng thức dần đã bị một tầng tro bụi bao phủ, cảm thấy cũng quá thích khiêu vũ rồi, mới vừa nãy còn nói với mình nhảy tốt lắm, thoáng cái lại vui thú dứt, cũng cự tuyệt bất kỳ ai tới mời nhảy, lại còn cười đến vô cùng quyến rũ…
nắm chặt ly rượu, ánh mắt đã mất vẻ ôn hòa, tâm tình cũng theo từng bước khiêu vũ nhẹ nhàng lay động của mà dần dần trầm xuống, thấy gã đàn ông đặt tay tên lưng thì trong ngực lại có một ngọn lửa buồn bực tên cứ ỉ, bởi vì biết rõ vòng eo duyên dáng bé nhỏ của ôm vào thoải mái cỡ nào, mà những gã đàn ông khiêu vũ cùng cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác này, thế nên mới có thể cười rạng rỡ đến đáng đánh đòn như vậy!
“ lại dám đem cái loại phụ nữ này vào nhà chúng ta, ́ tình muốn tôi mất mặt với khách khứa sao?”
Vệ Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện bên cạnh cháu trai, giọng điệu khinh miệt, nhìn Đường Tâm ở phía xa ngừng đổi bạn nhảy, ông cũng đã từng nghe thấy lai lịch của , biết gần đây qua lại với cháu nội mình nhưng ở ngoài chơi thì chơi, ông ngờ thằng cháu mình lại có thể đưa loại phụ nữ có phẩm giá này ở tiệc mừng thọ của ông, làm ông mất mặt.
“Sao lại thế? Cháu thấy mọi người đều rất thích ấy. ấy chính là người chiếm được nhiều tình cảm nhất ở Đài Loan đấy.” nhanh chóng thu lại sự bất mãn trong lòng, mỉm cười đáp lại lời lẽ chói tai của ông cụ.
“Tôi nhìn thế nào cũng thấy ta là con hồ ly thích quyến rũ đàn ông, đùa giỡn đàn ông mọi lúc mọi nơi.” Nhìn cái dáng vẻ cám dỗ thành tinh của ta mà xem, đủ biết phải loại phụ nữ đứng đắn rồi.
“Ông nội, xin đừng phê bình cháu dâu tương lai của ông như vậy, nếu thì cháu sẽ đau lòng lắm.” cười như tên bắn, biết rõ mình nhất ̣nh sẽ bắn chuẩn xác vào trái tim của ông cụ.
“ nói cái gì? … muốn cưới cái mặt hàng này vào nhà?” Vệ lão gia quả nhiên lập tức trúng tên, thể tin cháu trai mình sẽ vui đùa thái quá như vậy.
“Đúng vậy ông nội, đến lúc đó mời ông đến tham dự hôn lễ của bọn cháu, nhưng nếu muốn tới cũng sao, TV nhất ̣nh sẽ truyền hình trực tiếp.” nhàn tản lập lại quyết ̣nh muốn kết hôn với Đường Tâm, cũng đã lường trước được tin này sẽ khiến ông nội, người luôn chú ý đến môn đăng hộ đối phải tức giận đến đấm ngực giậm chân, bởi vì thanh danh của còn bết bát hơn so với , chỉ riêng tình sử phong phủ mà còn hay bị nói bóng gió là chuyên phá hoại tình cảm của người khác, làm người thứ ba chen chân vào gia ̀nh người ta, tên của luôn gắn liền với tên của một người đàn ông nào đó.
Vậy nên mới thể lấy !
“… …” Vệ lão gia tức đến nói nên lời, muốn nổi giận nhưng lại phải chú ý đến mặt mũi, thể làm mình mất mặt trước đám đông.
“Ông Vệ à, nhìn ngài da dẻ hồng hào, thân thể còn cường tráng hơn cả đám thanh niên trẻ tuổi bây giờ đấy.” Một vị trưởng bối năm mươi tuổi cũng làm trong giới thương nhân bước tới chào hỏi Vệ lão gian, tưởng lầm khuôn mặt đỏ bừng của ông là vì tâm tình vui vẻ.
“Đâu có đâu có, so ra vẫn kém ông, nghe nói lâu nữa ông và một vị tiểu thư kém mình ba mươi tuổi ‘mai khai ngũ độ’* rồi, thật sự là càng sống càng trẻ ra…” Vệ lão gia lập tức nở nụ cười giả tạo nhìn về người mới tới, ông đã từng tung hoành thương trường mấy chục năm, so với ai khác cũng đều gian xảo và cáo già hơn, rất biết cách xem mặt lựa lời nói.
(*) hoa mai nở lâu năm =.=
Vệ Nghị Phong lạnh lùng nhìn ông nội đổi thái độ một trời một vực, nói chuyện với người ngoài thì tỏ ra vô cùng bao dung, nói với người nhà thì lại khoác lên mình một chuẩn mực rất cao.
chào một tiếng rồi rời khỏi cuộc trò chuyện của bọn họ, vừa quay đầu thì lại thấy Đường Tâm đã đổi một người đàn ông khác, cơn tức vừa rồi bị áp xuống bây giờ lại bùng lên, xộc thẳng tới ̉nh đầu…
Khúc nhạc vừa hết, ngoảnh đầu, lại đúng lúc chạm phải tầm mắt của .
Đôi môi đào khẽ cong lên, tặng cho một nụ cười xinh đẹp như hoa, trong phút chốc đã dập tắt ngọn lửa bùng cháy trong ngực , làm xịu cảm xúc căng thẳng của .
hậu tri hậu giác phát hiện mình như một tên ngốc bị thôi miên, cứ như vậy mà đứng ngây ngốc nhìn tiếp tục khiêu vũ cùng một người đàn ông khác, nhưng trong mắt chỉ thấy được bóng hình xinh đẹp và điệu nhảy uyển chuyển của , lúc co xoay tròn lại lơ đãng tặng cho một nụ cười dịu dàng đáng , khiến mê muội, đôi mắt vẫn dõi theo ánh bạc nhu hòa này…
“Thiếu gia, lão gia mời đến thư phòng gặp ngài ấy.” Quản gia của biệt thự đến bên , nhỏ giọng truyền lời.
bỗng nhiên hoàn hồn, do dự nhìn gái đứng trong sàn nhảy một chút rồi sau đó theo chân quản gia lên lầu.
Vệ Nghị Phong cần nghĩ cũng biết ông nội tìm để nói chuyện gì, mà đương nhiên sẽ bỏ qua cơ hội tốt để đả kích ông ta, bởi vì năm đó, Vệ Thanh Sơn cũng đối với cha mẹ tàn nhẫn kém…
“Tôi muốn mau chóng kết hôn sinh con, vậy mà lại tìm một người phụ nữ đứng đắn như vậy đem về nhà! Chẳng lẽ đời này phụ nữ xinh đẹp môn đăng hộ đối với nhà chúng ta đều chết hết rồi sao? Sao cứ phải lấy một người phụ nữ lẳng lơ như vậy về làm vợ? có biết là ta đã từng cặp với bao nhiêu gã đàn ông rồi ? Danh tiếng của ta tồi tệ đến mức nào?” Ba ngày thì hết hai ngày là chuyện xấu, đàn ông bỏ tiền bao nuôi ta phải ít, trong đám người ông quen biết, đã có mấy người nói là từng được ngủ với ta, vậy mà thằng cháu mình lại muốn cưới một người phụ nữ lẳng lơ, vô liêm sỉ như vậy vào nhà họ Vệ?
“Cháu biết rõ.” tỏ vẻ quan tâm, bình tĩnh thưởng thức vẻ mặt trợn mắt há mồm của ông cụ, còn thầm đoán xem ngày đó cha mình có đứng đây nghe những lời như vậy hay .
“Biết rõ mà còn – chẳng lẽ ta mang thai?”
“Nếu mang thai thì ông nội sẽ chấp nhận ấy làm cháu dâu sao?” cười hỏi
Last edited by a moderator: 25/5/15
Friendangel2727 thích bài này.