1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tặng em một đời ngọt ngào - Thập Tứ Lang (Full 42C) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33:

      Đàm Thư Lâm được xác định thoát khỏi tình trạng nguy hiểm là chuyện của ba ngày sau… người có liên quan đến chuyện buôn lậu ma túy, biết chú Đàm xử lý như thế nào, Hải Nhã cũng chỉ nghe được số tin từ gì Thẩm và cha chuyện với nhau, quán bar bị niêm phong rồi, người liên quan và những người nghiện ma túy đều bị mang , Lão Duy và em của ta, cũng là Tiểu Đào bạn của Đàm Thư Lâm hai người bọn họ đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, bây giờ được truy nã cả nước.

      Nghe nhóm điều ta từ tháng trước bắt đầu chú ý đến các quán bar lớn trong thành phố, quán bar Dạ Sắc chính là đầu tiên chẳng qua Lão Duy làm việc rất xảo quyệt, trong quán bar đều là khách quen, thông qua truyền miệng đều là khách “Vip”, người lạ bình thường đều cho vào, cho nên vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực.

      Đàm Thư Lâm lần này có thể là đánh bậy đánh bạ, cậu báo cảnh sát là vì ngăn cản chuyện xấu trong quán bar, cứ nghĩ rằng kia do uống quá nhiều nên bị người khác ức hiếp trong toilet, sau này điều tra mới biết, này cắn thuốc quá nhiều, đầu óc mơ hồ. Nếu cậu có thể hiểu được mọi việc trong đó, thông báo và hối hận như lúc này.

      Bất kể như thế nào, Đàm Thư Lâm lần này làm nên chuyện "Việc lớn”, Cha mẹ mua nhà ở thành phố để cho chú Đàm và Gì Thẩm ở tạm, mẹ Hải Nhã ngày hôm sau cũng đến thành phố, mấy ngày hôm nay vì chuyện của Đàm Thư Lâm quá vội vàng nên ai hỏi đến chuyện Hải Nhã tự mình chuyển ra ngoài.

      Ngay đến cả Dương Tiểu Oánh cũng bị tình huống này khiến cho rất kinh ngạc, lúc làm lén hỏi: "Hải Nhã, người nhà cậu phải đến thành phố rồi à? Bọn họ…hazz, trách cậu à?”

      Hải Nhã cũng biết trả lời thế nào, mỗi ngày qua , lại cảm giác được dũng khí của mình giảm càng lúc càng nhiều, biết sau khi chuyện của Đàm Thư Lâm qua , phải đối mặt với chuyện mà muốn đối mặt nhất. vẫn mong muốn ngày này đế nhanh chút, nhưng cũng mong nó tốt nhất vĩnh viễn đến.

      muốn bệnh viện, Gì Thẩm và mọi người đều ở nơi đó, còn có Đàm Thư Lâm nửa sống nửa chết, mỗi lần đối mặt với sắc mặt trắng bệch của bọn họ, liền cảm thấy sợ hãi và áy náy hai thứ này giao nhau. Sau ba ngày hỏi đến, mẹ gọi điện cho , cổ họng bà vì khóc nhiều quá, nên khàn khàn, trong giọng che dấu được mệt mỏi: "Nhã Nhã, con ba ngày đến thăm Đàm Thư Lâm rồi. Mặc kệ các con có hiểu lầm gì, nhưng nó thiếu chút nữa là chết rồi, làm người thể như vậy. Nó tỉnh có thể chuyện rồi, còn hỏi gì Thẩm về con… con như vậy gì Thẩm nghĩ như thế nào?”

      Hải Nhã tìm cái cớ mà ngay đến bản thân cũng cảm thấy sứt sẹo: "Con bây giờ làm thêm, chứ phải đến."

      Mẹ ràng mệt mỏi nên muốn cùng thảo luận vấn đề này: "Tại sao làm? đủ tiền? con biết bà của con ghét nhất con làm những chuyện này."

      ". . . . . . Nhưng con muốn làm." cũng có hơi sức giải thích.

      "Vậy con hôm nay có thể đến ? Thư Lâm hôm nay tinh thần tệ."

      ". . . . . . Ừ, buổi chiều con đến."

      . . . . . . lần có lòng mà có sức thử, hai người đều vì lý do riêng của mỗi người mà muốn đem tất cả mọi chuyện vào lúc này. có ai so Hải Nhã ràng hơn, tiếp tục nữa xảy ra cái gì, thể cứ tiếp tục như vậy.

      Hải Nhã đứng ở trước gương, nhìn mình chằm chằm cực kỳ lâu, hình như cho đến giờ phút này, mới phát giác mình bất tri bất giác lại buộc tóc đuôi ngựa, ở phía trước sợi tóc rồi, người mặc sơ mi ngắn tay và váy ngang đầu gối là kiểu ăn mặc cha mẹ thích nhất, như thục nữ.

      Từ trong mắt mình tìm được hoảng sợ và bất lực như trước đây.

      Hải Nhã đột nhiên nhắm mắt lại, giơ tay lên đem sợi dây cột tóc tháo ra, tóc dài ngổn ngang tung ra, thay chiếc váy ngắn, gắn thêm mấy đồ trang sức trang nhã, trong kính trẻ tuổi hoàn toàn khác so với lúc nãy, giống như hạ quyết tâm vậy, mím chặt môi, đem tất cả vô dụng hoảng sợ giấu ở chỗ sâu nhất, gọi cho Tô Vĩ cú điện thoại.

      Gọi điện thoại cho , vĩnh viễn vang đến hai tiếng nhận, giọng của mãi vẫn dịu dàng và bình tĩnh như vậy.

      "Hải Nhã."

      suy nghĩ chút, hỏi: "Lần trước hẹn chiều hôm nay bốn giờ, có thể chậm chút được ? Em có chút chuyện, 7 giờ gặp ở chỗ cũ.”

      có do dự, được. Hải Nhã dừng chút, nghe tiếng hít thở rất của trong loa, những chuyện hoảng loạn trong đáy lòng trở nên bình tĩnh, giọng kêu tiếng: "Tô Vĩ. . . . . ."

      " ở đây."

      ". . . . . . em muốn nhìn thấy sớm chút."

      im lặng cười, qua lúc lâu, mới giọng : " cũng thế."

      Hải Nhã khép lại điện thoại, bỏ vào trong túi của mình, thay giày cao gót đẩy cửa ra ngoài, vừa vặn Dương Tiểu Oánh ăn cơm trở lại, thấy xinh đẹp hào quang bắn ra bốn phía nhịn được huýt sáo, trêu ghẹo: “Người đẹp muốn hẹn hò à?"

      Hải Nhã ngoái đầu nhìn lại cười tiếng: "Rất đẹp à?"

      Dương Tiểu Oánh gật đầu liên tục: "Rất đẹp rất đẹp! nhưng mà đừng về phía sân thể dục phía đông, hôm nay mấy nam sinh về nhà bọn họ có trận bóng rổ, nếu cậu qua, tất cả mọi người muốn đánh cầu nữa.”

      Hải Nhã đem bên tóc dài bên tai đẩy đến sau lưng, giỡn: "Điều tớ muốn chính là hiệu quả như vậy."

      có thói quen mang giày cao gót, ra trường, lập tức thuê chiếc xe, đường về phía bệnh viện, chú Đàm và cha đều ở đây, có lẽ là bởi vì những người khả nghi buôn lậu ma túy ở xung quanh, thành phố dù sao cũng phải là quê nhà, bọn họ dù sao cũng phải là nhân vật lợi hại ba câu khiến người ta run sợ, Đàm Thư Lâm bị nghi là kẻ buôn ma túy, cuộc đời này coi như xong, ngay cả người luôn bình tĩnh như chú Đàm lần này cũng khó tránh được hoảng hốt.

      Gì Thẩm và mẹ ngồi cạnh giường câu có câu , sau khi thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, Đàm Thư Lâm được đưa ra khỏi phòng trị liệu đặc biệt, ở phòng đơn sa hoa ở tầng chót. Tuy rằng mất nhiều tiền mới thuê được người chăm sóc có kinh nghiệm tốt, nhưng gì Thẩm cũng tin tưởng bọn họ, cố gắng chăm sóc con trai, mẹ sợ gì ấy thân thể khỏe nên đến giúp, hai vị phu nhân thường ngày trang phục đẹp đẽ bây giờ dưới mắt thâm quầng, vẻ mặt tiều tụy.

      Hải Nhã bên ngoài cửa sổ nhìn lát, rốt cuộc vẫn phải giơ tay lên gõ cửa, mẹ lập tức tới mở cửa ra, vẻ mặt tràn đầy tươi cười: "Nhã Nhã đến rồi! Thư Lâm, Nhã Nhã tới thăm con."

      Hải Nhã vào phòng bệnh, nhìn thoáng qua Đàm Thư Lâm, cậu ta gầy ít, gương mặt trắng bệch, nhưng hai con mắt lại có hồn hơn lần trước, cậu ta nhìn chằm chằm, thể ra là vẻ mặt gì, chưa bao giờ thấy ánh mắt cậu ta như vậy.

      Gì Thẩm thấm nước lên bông đưa cho , dịu dàng dặn dò: “Hải Nhã, gì và mẹ con hơi mệt, vừa đúng lúc cháu đến, nhớ thể cho nó uống nước, chỉ có thể dùng bông thấm nước lau môi cho nó. Đứa này tùy hứng, cháu đừng nghe nó.”

      Hải Nhã nhận lấy bông băng, xé cái băng rồi ngồi bên giường, nhìn thấy mẹ và gì Thẩm ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, cúi đầu nhìn Đàm Thư Lâm, lắc lư bông băng, sử dụng ánh mắt hỏi cậu ta có cần chấm nước hay .

      Đàm Thư Lâm từ từ dời ánh mắt , trong mắt còn kiêu căng và tùy hứng, giọng khàn khàn: “….Tôi muốn uống nước, rót cho tôi ly nước”

      Hải Nhã đem bông ướt đặt môi cậu ra, giọng nhàn nhạt: “Bác sĩ thể uống nước, cậu muồn tìm phiền phức, tự mình tìm bác sĩ .”

      Đàm Thư Lâm lại bắt đầu trừng : "Chúc Hải Nhã, tôi như thế này, cậu còn muốn như thế nào?”

      chống lại ánh mắt hàm chứa tức giận của cậu ta, có né tránh: ". . . . . . Cậu nghĩ tớ muốn như thế nào?"

      Cậu ta nhất thời cứng họng, bản thân cũng biết muốn như thế nào, cậu chỉ là chịu được ánh mắt xa xăm lạnh nhạt của nhìn cậu, nhìn cậu còn ngưỡng mộ và sợ hãi, mà mang theo chút thương hại khiến người ta muốn nổ điên, giống như nhìn đứa bé đùa với lửa, kết quả này biết nhưng lựa chọn .

      Đàm Thư Lâm nhắm mắt lại, thở dốc mấy cái, mới mệt mỏi : “….Tiểu Đào đâu? Sao ấy đến thăm tôi?”

      Hải Nhã trầm mặc chốc lát, : " ấy và Lão Duy bị truy nã rồi, bị tình nghi là buôn lậu ma túy. ấy trước đó hình như biết mọi việc.”

      " xạo!" Đàm Thư Lâm đột nhiên kích động, " xạo xạo! ấy biết cái gì chứ? !"

      Hải Nhã lên tiếng, nghe cậu ta kịch liệt thở hổn hển, sau đó động tới vết thương, phát ra tiếng kêu trầm thấp, đau đến toàn thân cậu ta phát run, mặt từng giọt mồ hôi như hạt đậu rơi xuống. muốn nhấn chuông ở đầu giường, Đàm Thư Lâm đột nhiên ngăn cản: “Đừng ấn! Chờ chút!”

      Cậu gắt gao cắn chặt chăn, hàm răng cắn vào nhau vang lên tiếng lộp cộp, qua lâu mới chậm rãi bình tĩnh, cả người mệt lả ngồi phịch ở giường, mặt và đầu, cổ mồ hôi, y phục đều ướt hết. cậu nhắm mắt lại, thanh phát run: "Chúc Hải Nhã. . . . . . Cậu...cậu cũng biết. . . . . . có phải ? Cậu cùng tên lưu manh đó… Lần trước tìm lão Duy…. Khi đó cậu biết xảy ra chuyện….?”

      Hải Nhã cầm khăn ướt được khử trùng, nhàng đặt trán cậu ta: “Ừ, tớ mơ hồ đoán được."

      Mí mắt của cậu cũng phát run: "Cậu...cậu cái gì cũng biết. . . . . . Sao cái gì cậu cũng . . . . . ."

      "Ừ, tớ ." Giọng rất thấp, "Xin lỗi, là lỗi của tớ. Tớ khi đó cho là, cậu cũng nghe, như vậy rất phiền phức."

      "Cậu xem tôi là cái gì?" Hốc mắt cậu ta bắt đầu đỏ lên, "Cậu rốt cuộc xem tôi là cái gì?"

      Để cho cậu ta điên cuồng, phải , mà "Như vậy rất phiền phức", Đàm Thư Lâm cẩu thấy đau đớn bản thân như rơi xuống vực thẳm. Nhưng còn rất xin lỗi, ba từ rất xin lỗi từ trong miệng ra, với cậu rất tự nhiên mà bình thản. Cậu chịu nổi ánh mắt nhìn thấu hết tất cả mọi chuyện từ trước đến nay, chịu nổi bị người ta xem như con khỉ lấy ra đùa giỡn, luôn ỷ mình là cao nhất.

      "Tớ cũng có lỗi phần, nhưng cậu tốt nhất vẫn nên mỗi lần gập chuyện may, đều đem mọi sai lầm đổ lên đầu người khác.” Hải Nhã đem khăn lông đắp lên mắt của cậu ta, “Tớ sớm với cậu, đời này phải ai cũng muốn cưng chiều cậu thành mặt trời.”

      Đàm Thư Lâm giọng khàn khàn, tới tới lui lui chỉ có câu: "Cậu sớm biết. . . . . . cậu sớm biết. . . . . ."

      "Ừ, tớ sớm biết mọi chuyện đời này suôn sẻ theo ý người.”

      "Câm miệng!" Đàm Thư Lâm khàn khàn rống lên, "Cậu cút! Cút xa chút! Ai bảo cậu tới?! Ai bảo cậu tới?! Mau cút!”

      Hải Nhã đứng dậy mở cửa: "Tớ , cậu ở lại dưỡng thương cho tốt."

      ra cửa, Đàm Thư Lâm thét lên như chú chó hoang bị thương, khóc đến sắp tắt thở, gì Thẩm và mẹ nghe được động tĩnh vội vàng xông vào, luống cuống tay chân an ủi, thế nhưng cậu ta lại cái gì cũng , chỉ là khóc rống. Mẹ gấp đến độ dùng sức đánh Hải Nhã, khóc mắng: "Con làm cái gì vậy? ! Con muốn hại chết nó à? !"

      Gì Thẩm vừa trấn an Đàm Thư Lâm, vừa hòa giải: “ nên trách con bé! Nhất định là Thư Lâm tùy hứng! Đừng khóc đừng khóc. . . . . . Thư Lâm, con như vậy càng thể mau chóng khỏi được!"

      Đàm Thư Lâm nhắm chặt hai mắt, giống như vậy khiến cơ thể thoát khỏi những mũi dao, giọng cậu suy yếu: “Đừng để cậu ta vào…. Con muốn cậu ta nữa.”

      Mẹ lôi Hải Nhã nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, bà dùng giấy lau lau nước mắt mặt, đột nhiên giơ tay lên cho Hải Nhã cái tát.

      "Con rốt cuộc muốn làm gì? !" Mẹ giận tím mặt, "Con cùng nó có thâm thù đại hận gì?! Con có phải hận mọi người ?! Cha mẹ nuôi con, cho con ăn mặc! ngược lại nuôi hư ?”

      Hải Nhã cúi thấp đầu, chỉ chốc lát sau : " xin lỗi, con phải cố ý."

      Mẹ lôi kéo chiếc váy ngắn người , giống như núi lửa bộc phát vậy: "Con xem con bây giờ là hình dáng gì? ! lo học! chẳng khác gì những điếm bên ngoài vậy!"

      Hải Nhã đem váy vuốt lên, ngược lại bình tĩnh: "Mẹ, nơi này là bệnh viện."

      "Con còn biết xấu hổ?" Mẹ kích động lên lại bắt đầu khóc, "Ai cho con cái gan don ra khỏi nhà ở? Ai cho con lá gan ra bên ngoài làm việc hả?”

      "Con rồi, con dọn ra ngoài, tay làm hàm nhai."

      "Con có thể tự ra ngoài kiếm tiền? con như thế, có phải nghĩ chúng ta ngược đãi con ? Chê mọi người cản trở con? Nhã Nhã, con làm mẹ thất vọng! Mẹ ngờ mới năm ngắn ngủi mà con biến thành bộ dáng này! Con muốn sống bằng sức của mình, vậy được! Đem thẻ ngân hàng trả lại cho mẹ! Về sau xu cũng đừng mong nhận được!"

      Hải Nhã hít sâu hơi, lấy ví tiền ra, đem tiền sinh hoạt và thẻ tín dụng đưa ra: “Mẹ, món nợ của cha mẹ đừng lo lắng, con nhất định cố gắng trả hết. cha mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, trong khoảng thời gian này con về nhà.”

      xoay người rời , mẹ ngược lại ngây dại, cách nửa ngày mới nghẹn ngào kêu : "Nhã Nhã! con rốt cuộc muốn thế nào? !"

      "Để cho nó !" giọng của cha biết từ lúc nào vang lên ở hành lang đối diện, ông và chú Đàm đến đây, sắc mặt trầm. Chú Đàm vỗ vai ông, nhàng trấn an khuyên giải: "Đừng những câu dỗi như vậy, đứa bé lớn rồi, làm cha mẹ nên quản chặt như vậy."

      Chú ấy kéo cha vào phòng bệnh, lại nháy mắt với Hải Nhã, gọi ở đây khuyên nhủ mẹ, Hải Nhã lại lắc đầu cái: "Con đây, còn phải làm."

      " làm việc gì? !" Cha giơ tay muốn đánh , bị chú Đàm nhanh chóng ngăn trở, " ở bên ngoài qua lại với đàn ông đứng đắn, đừng tưởng rằng bọn ta biết?”

      Hải Nhã cúi đầu .

      " ! Chúng ta nuôi nổi ! !" Cha lôi mẹ, đẩy cửa phòng bệnh ra vào.

      Chú Đàm cười cười với : "Hải Nhã đừng tùy hứng, chờ bọn cha mẹ hết giận rồi, nhớ tới đây khuyên giải."

      Hải Nhã yên lặng gật đầu, đứng yên ở đó nửa phút, sau đó từ từ quay người .
      tart_trungmal thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34:

      Thời gian vẫn còn rất sớm, Hải Nhã trở về ký túc xá chuyến, Dương Tiểu Oánh ăn cơm xong, cầm từ điển từ từ lặng yên tra từ đơn. Kể từ Hải Nhã với muốn làm phiên dịch sau đó ấy hình như cũng quan tâm, ngoài thời gian làm thêm bên ngoài còn lại đều học từ đơn.

      Có lẽ ngờ Hải Nhã về sớm như vậy, Dương Tiểu Oánh rất kinh ngạc: "Cậu hẹn hò thời gian ngắn như vậy à?"

      Hải Nhã đem mái tóc ướt mồ hôi tung lên đầu, mệt mỏi nằm soài giường, cái gì cũng muốn , có lẽ ngủ giấc tốt hơn, nhưng nằm lâu như vậy, vẫn ngủ được, trong lòng chất chuyện, thể được là ấy náy hay là trống rỗng sau khi được giải thoát.

      "Tiểu Oánh. . . . . ." còn hơi sức mở miệng, "Trước đây cậu từng , sợ sau này mình cười bản thân mình bây giờ ngu ngốc, bây giờ cậu còn nghĩ như vậy nữa ?”

      Dương Tiểu Oánh khẽ đổi sắc mặt: ". . . . . . Cậu tớ, chuyện tớ và Tiểu Trần?”

      Hải Nhã lắc đầu cái: "Cũng chỉ riêng chuyện này, tớ chỉ là cảm thấy, lựa chọn rất khó, giống như làm sao cũng đúng."

      Dương Tiểu Oánh im lặng để từ điển xuống, qua rất lâu mới : "Cũng phải đơn giản là chuyện đúng sai? Có đôi lúc. . . . . . Có đôi lúc tớ cũng hối hận ở chung chỗ với Tiểu Trần, cảm thấy khi đó lòng tốt cho ta khiến mình đặc biệt ghê tởm. Chỉ là, có lúc cũng hối hận, nếu quả như đồng ý ấy, cùng sống cùng chỗ, ít nhất bọn tớ điên cuồng lần, giống tại, nửa vời như thế này."

      Hải Nhã nghiêng đầu nhìn ấy: ". . . . . . Cậu vẫn chịu liên lạc với ta?"

      Dương Tiểu Oánh thở dài cái: "Bây giờ gì cũng muộn. ra tỉnh táo lại suy nghĩ chút, tớ luôn sợ mình làm chuyện sai lầm, lầm đường, đánh mất mình, chưa bao giờ tập trung vào làm cái gì, cho dù chưa đến mười năm, tớ phát đạt, có tiền, đặc biệt may mắn vì lựa chọn của mình bây giờ, nhưng mà tại tớ chút cũng thấy vui vẻ."

      Cái vấn đề này từ xa xưa đến nay vẫn luôn được người ta tranh luận, kết quả là thỏa mãn bản thân ngày, hay là lâu dài, vì hạnh phúc của tương lai mà hi sinh niềm vui của bây giờ.

      Cuộc sống giống như là lựa chọn đáp án, cũng phải lựa chọn A, cũng phải trong tương lai nhất định thay đổi. Bất kể chọn cái nào, cuối cùng cũng phát triển theo chiều hướng mong đợi, ai có thể được bản thân đến cuối cùng như thế nào?

      Sau giữa trưa túc xá nóng đến giống như lồng hấp, có điều hòa, quạt máy thổi lên đều là gió nóng, Hải Nhã thích ứng lật người, để ở bàn điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tô Vĩ gửi cho tin nhắn, ngôn ngữ phong cách vẫn đơn giản như cũ, chưa bao giờ giải thích dư thừa, cũng chút nào quả quyết: "Tối nay có chuyện, cuộc hẹn hủy bỏ."

      Trong lòng Hải Nhã bỗng nhiên trống , muốn gọi điện thoại qua hỏi tình hình như thế nào, cũng biết sao. Thân phận Tô Vĩ đặc biệt, chưa bao giờ chuyện của mình với , những chuyện trong bóng tối đó, cũng phải là chuyện quang minh gì, hình như muốn cho biết, hầu hết mọi lúc, đều muốn giữ hình tượng trước mặt , hai từ côn đồ chút quan hệ nào.

      Loại này thái độ như vậy cuối cùng là bảo vệ hay là loại xa cách?

      Hải Nhã kinh ngạc nhìn tin nhắn đó, chợt cảm thấy cảm giác mệt mỏi khác thường.

      Ký túc có điều hòa, bàn ghế cũ nát, vách tường hiệu quả cách tốt, bản thân lại thích ứng với việc sử dụng chung phòng tắm và nhà vệ sinh - chưa bao giờ giống như lúc này cố gắng thích ứng với chúng nó, vứt bỏ tất cả các loại hưởng thụ, thoát khỏi trói buộc, chỉ muốn dùng sức lực của bản thân để sống. Nhưng lại vẫn như vậy, hề muốn thay đổi.

      Chẳng lẽ muốn làm côn đồ có nghề nghiệp gì cả đời?

      Hải Nhã muốn suy nghĩ đến vấn đề thực khiến lòng người lạnh lẽo này, cả đời này lúc xúc động ra mọi chuyện, ngắn giống như những sinh vật phù du, giống như là nắm tay nhau đến hết quản đường đời. Nhưng mà thực tế vấn đề này còn khá lâu dài, mỗi mọt giây trôi qua đều hề sai sót, dáng dấp khiến người khác kích động mà sinh ra lòng sợ hãi.

      Khi 40 tuổi, vẫn có thể ngồi sau xe máy, bày ra phóng túng như tuổi thanh xuân lúc này sao?

      Như vậy, trở về ! Trở lại bên cạnh cha mẹ, mềm mại nhu thuận nhận lỗi, nóng nực khiến người ta phiền chán như thế này, thanh ồn ào, mùi vị khó chịu. gả cho Đàm Thư Lâm, làm người vợ đúng mực, cứ như vậy cả đời.

      Nhưng chú rối võ đài bắt đầu có ý thức của mình, vươn vái chân thực của mình ra, lại muốn quay về thời điểm bị trói chặt kia lần nữa?

      vẫn luôn mong ước người lòng thương mình cả đời, tặng cả đời ngọt ngào. Nhưng nếu như người này vẫn xuất , cho cảm giác giống như độc dược, mỗi lần chỉ cho chút xíu, khiến nghiện. vẫn luôn như gần như xa như vậy, quyết tâm buông tha tất cả, lại có được vui vẻ hoàn toàn.

      dịu dàng săn sóc, rất nhiều việc cần phải ra miệng đều hiểu. vậy mà, từ trong đáy lòng, sao?

      Từ lúc gặp nhau đến bây giờ, hình như tự mình diễn vai trong vở kịch?

      Trong óc đột nhiên đụng tới vấn đề này làm Hải Nhã cảm thấy vô cùng sợ hãi, cự tuyệt tất cả các suy nghĩ có liên quan, vừa đúng lúc Dương Tiểu Oánh học thuộc xong từ đơn, Hải Nhã lập tức : “Tiểu Oánh, chúng ta ra ngoài dạo chút ? Trong ký túc xá nóng chết tớ.”

      Dương Tiểu Oánh hớn hở đồng ý, ngay đến cả cũng có chút hiểu nổi nóng bức trong ký túc xá, có lẽ được hưởng thụ cùng Hải Nhã nhiều năm, hưởng thụ cảm giác mùa hạ mát mùa đông ấm do điều hòa, muốn đại tiểu thư mềm yếu như Hải Nhã phải đột nhiên thích ứng với khổ cực trong gian phòng ký túc xá, vậy cũng quá ước vọng rồi.

      Tuy phải chủ nhật, nhưng giữa hè nóng bức khiến cho mọ người dồn hết trong các cửa hàng, Dương Tiểu Oánh dường như ngay lập tức chui vào tiệm bánh ngọt, rút khăn ướt lau mồ hôi mặt, vừa than thở: “Mùa hè ở thành phố cũng quá lợi hại rồi! tớ nghĩ bên ngoài có lẽ cũng phải đến 40 độ! Bên trong ký túc xá của chúng ta, ít nhất cũng 45 độ!”

      “Vậy chúng ta ở chỗ này đợi đến lúc trời tối quay về cũng được.”

      Hải Nhã yên lòng lật thực đơn, cũng biết tại sao mình lại theo bản năng đến cửa hàng bánh ngọt này, mỗi lần Tô Vĩ cùng hẹn hò, cũng chọn chỗ này để gặp mặt. thực đơn có mấy tờ, mỗi trang đều viết đồ ngọt, sơm quen thuộc hết, chỗ ngồi gần cửa sổ kia hôm nay trống , trước kia luôn ở đây chờ . Bây giờ suy nghĩ lại, luôn trễ hẹn, chẳng những đến muộn, mà ngược lại lần nào cũng đến sớm, cho nên mỗi lần đều đến đúng giờ chờ .

      Có lẽ Tô Vĩ cũng hiểu, tại sao mỗi lần đều đến trước khắc, có giống như mong đợi đến như vậy, bởi vì nhớ nhung, cho nên tình nguyện chờ đợi. Tiểu Vương Tử gian xảo : “Cuộc hẹn của tớ bốn giờ chiều, nhưng ba giờ đến. thời gian càng đến gần tớ càng thấy hạnh phúc. Đến bốn giờ, tớ đứng ngồi yên, như vậy tớ mới cảm thấy hạnh phúc như vậy cũng đáng giá.”

      Khi đó thể nào hiểu được ý nghĩa của câu này, tttại hiểu. “Cậu muốn ăn cái gì? Tớ muốn ăn vị xoài.”
      Last edited: 3/1/15
      mal thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Hải Nhã khép thực đơn lại, ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Oánh, ấy lại sững sờ nhìn ngoài cửa sổ, biết nhìn thấy người nào, Hải Nhã khua khua tay: "Tiểu Oánh? Cậu nhìn gì vậy?"

      cũng ngó đầu ra ngoài cửa sổ, cửa hàng này xây trong thành phố, bên ngoài có lối , người đến người , nhìn rất lâu, cũng nhìn thấy ai quen cả.

      "A. . . . . ." Dương Tiểu Oánh lấy lại tinh thần, mở trừng hai mắt, "Hải Nhã, lúc nãy hình như tớ nhìn thấy Tô Vĩ, ấy từ bên tầng bên kia chạy xuống.”

      Hải Nhã khỏi sửng sốt, đợi đến lúc phản ứng kịp, người ở bên ngoài cửa hàng, xuống thang máy, nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm.

      Dương Tiểu Oánh đuổi theo luôn miệng giải thích: "Cũng có thể là tớ nhìn lầm á! ấy mang theo , thể nào là Tô Vĩ chứ?"

      ". . . . . . ?" Hải Nhã mờ mịt nhìn .

      Dương Tiểu Oánh lúng túng hơn: "Chưa chắc là ấy! tớ nhìn thoáng qua cái, thể khẳng định được.”

      Hải Nhã im lặng trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Vĩ, bình thường điện thoại vang hai tiếng là nhận rồi, thế nhưng lần này vang lên gần nửa phút, trong loa phát ra thanh nhắc nhở: "Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được.” cam lòng tiếp tục gọi, trong loa nhắc nhở: “Thuê bao quý khách gọi tắt máy.”

      Bởi vì thấy gọi điện tới, cho nên dứt khoát tắt máy? Đây là tình huống gì? Hải Nhã cứng người.

      Dương Tiểu Oánh rất hối hận, chỉ nhất thời buột miệng Tô Vĩ đem theo thôi mà? kéo Hải Nhã về, luôn miệng : "Do tớ nhìn nhầm thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều!"

      Hải Nhã lắc đầu cái: ". . . . . . Là như thế nào?"

      Dương Tiểu Oánh hối hận thôi, ấp úng: "Tớ nhìn , thoáng cái rồi, hình như là tóc xoăn, dáng người cao…”

      dám nhìn vào mặt Hải Nhã, chỉ sợ Hải Nhã tức giận hoặc đau lòng, ai ngờ Hải Nhã rất bình tĩnh, cũng gì. Trở lại tiệm bánh ngọt, tiếp tục cầm thực đơn nhìn, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy, loại yên lặng quỷ dị ngược lại khiến Dương Tiểu Oánh đứng ngồi yên.

      "Hải Nhã, cậu suy nghĩ gì vậy?" Dương Tiểu Oánh vừa xấu hổ lại buồn bực, " đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ nhìn lầm thôi."

      " có gì." Hải Nhã cười cười với , “Tớ muốn vị ăn xoài, cậu ăn gì?"

      quen nhìn Hải Nhã bình tĩnh như thế này, cũng giống như đối với Tiểu Trần trước đây… cố ra vẻ bình tĩnh tỏ ra cảm xúc của chính mình. Có đôi lúc cảm thấy bản thân rất hiểu Hải Nhã, có đôi khi, lại cảm thấy chưa từng hiểu ấy. cuối cùng là ấy yếu đuối hay kiên cường? Cảm tính hay lý trí? Bản thân và Tiểu Trần gây gỗ với nhau, tìm chỗ để trút hết, chẳng hạn như lén khóc, hoặc là lén lút giấu người bên cạnh, nhưng mà chưa bao giờ thấy Hải Nhã khóc thầm, Hải Nhã và người khác hề giống nhau cực kỳ chống đối, loại chống đối này tự chịu đựng đau đớn mà dùng phương pháp khác điên cuồng giải tỏa.

      , Dương Tiểu Oánh có chút sợ Chúc Hải Nhã


      như vậy.


      Lần này ra ngoài dạo phố, tất cả mọi người có chút tẻ nhạt, tùy tiện ở trong khu phố ăn chút gì đó, sau đó lên xe điện ngầm về, lúc này có lẽ là chưa đến chín giờ, mới vừa xuống đến nơi mưa, những mát hơn chút nào, mà ngược lại càng nóng hơn, trong gió còn mang theo mùi tanh đặc biệt của mưa, làm người ta buồn phiền lại càng thêm khó chịu.


      Dương Tiểu Oánh ăn bụng kem, sau đó lại tham ăn mua thêm mấy xâu thịt nướng, bây giờ lại bị khí nóng bốc lên khiến cả người thoải mái, nhìn xung quanh để tìm nhà vệ sinh, khu vực công cộng ở con đường phía sau cách 10 phút, còn quán M KFC lại cách đó cũng rất xa, gấp đến mức xoay quanh, dứt khoát cầm cuộn giấy vào chỗ tối trong ngõ, dặn Hải Nhã: "Trông chừng hộ tớ, có người nhớ chạy đến báo tớ."


      Hải Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ là con người có ba cái gấp, Thần Tiên cũng còn biện pháp, theo lời đứng ở chỗ sáng, nhìn xung quanh, may ngõ này bị quy hoạch và chuyển nơi khác, xung quanh đây hầu hết các hộ gia đình chuyển , người bình thường cũng ít đến. Đợi gần mười phút, Dương Tiểu Oánh vẫn chưa thấy ra, Hải Nhã lo lắng hỏi: "Tiểu Oánh, cậu có xem ? Nếu làm được, chúng ta bệnh viện xem chút?"


      có người trả lời, Hải Nhã có chút buồn bực, cất cao giọng lại hỏi: "Tiểu Oánh? Cậu làm sao vậy?"


      Vẫn có ai trả lời, Hải Nhã đột nhiên có loại dự cảm xấu, đến chỗ đó, trước mắt chợt hoa lên, trong chỗ tối ra hai bóng người, là Dương Tiểu Oánh cùng người đàn ông trung niên lạ cao. ấy vẻ mặt hoảng sợ, quần cũng chưa mặc, cả người bị người đàn ông kia kéo vào trong ngực, cổ còn đặt chiếc dao rọc giấy.


      Hải Nhã hoảng sợ, cả người cũng cứng lại, chỉ nghe giọng khàn khàn của người đàn ông kia, hung hãn : "Ném điện thoại tới đây! Mau!"


      Hải Nhã lập tức lấy di động để bên chân ông ta, run giọng : "Ông.... ông đừng xúc động! Điện thoại di động và ví tiền đều đưa hết cho ông!"


      định đem ví ném qua bên đó, người đàn ông kia hung ác gầm : "Đừng tới đây! Điện thoại di động và ví để lại, các ! cho quay đầu lại!"


      Hải Nhã đem ví đặt vào chỗ ông ta chỉ, Dương Tiểu Oánh cũng run rẩy đem ví của mình đặt xuống, sau đó cả người bị ông ta đẩy ra, lảo đảo chút nữa ngã xuống, Hải Nhã đỡ lấy ấy, kéo ấy chạy. Dương Tiểu Oánh có lẽ bị dọa đến mức hồ đồ, vừa chạy vừa run giọng : "Tớ.... Tớ xuýt chút nữa là kéo quần lên...."


      Chưa hết lời, nghe thấy cách đó xa truyền đến tiếng gào lên đau đớn, hai người cũng dám quay đầu lại, chỉ cắm đầu chạy như điên về phía trước, vừa mới chạy được mấy bước, đầu ngõ có rất nhiều đàn ông chạy vào, làm cho con đường chật ních, hai người bắt buộc phải dừng lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.


      có ai gì với các , nhưng cũng có ai nhường đường, ngươc lại càng lúc càng tiến đến gần, ép hai lùi lại chỗ khiếp sợ lúc nãy, mà người đàn ông lúc nãy cướp của các bị ba bốn người thanh niên trẻ tuổi đè xuống đất, vừa gào thét vừa gọi, nghe làm người ta rợn cả tóc gáy.


      "Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được cháu trai này rồi!"


      Phía sau có người đàn ông hùng hùng hổ hổ tới, cước đá vào đầu , giọng này Hải Nhã hiển nhiên cảm thấy có chút quen tai, giống như nghe qua ở đâu rồi.


      "Ông vẫn còn có chút tình cảm nha? Mọi người hai bên nhà đều bị bắt, vẫn quên liên lạc với người tình? Đến, đem chị dâu tới đây, cảm ơn ta! Nếu phải là ta giúp tay, chúng ta cũng biết bao lâu mới có thể tìm được lão Tiền!"


      Người kia vẫy tay đối với người kia bên đường, Hải Nhã híp mắt nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy bên gò má bị chiếu sáng, suýt nữa gọi ra - người này phải tiểu Minh sao? Người có quan hệ rất tốt với Tô Vĩ là Tiểu Minh mà!


      Còn phía bên kia dưới đèn đường, người đàn ông khác hướng với là, Tô Vĩ. tay cầm thuốc lá, đứng bên tóc xoăn, cao, nhìn qua có lẽ hơn ba mươi tuổi, ta hình như bị hai người cầm lấy cánh tay, vẻ mặt hoảng sợ, ngoảnh sang nhìn lão Tiền bị bắt bên kia, rồi lạnh ngoảnh sang nhìn Tô Vĩ, ràng hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.


      Tô Vĩ hút xong nhả ra ngụm khói cuối cùng, vứt đầu thuốc lá mặt đất, lấy chân dẫm len, cười với ta: "Cảm ơn chị dâu giúp tay, cuối cùng tìm được ông ta."


      ta như bừng tỉnh hiểu ra: " lừa tôi?! Phải trả tiền cái gì, là gạt tôi?!"


      Tô Vĩ trả lời, quay đầu lại : "Chặn lại miệng của ta lại."
      Last edited by a moderator: 4/1/15
      tart_trungmal thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35

      Miệng của của kia bị bịt chặt, riêng gì ta, Hải Nhã chỉ cảm thấy cổ căng thẳng, có tên lưu manh trẻ tuổi từ phía sau bóp chặt cổ , tay ướt mồ hôi dùng sức bít kín miệng , vừa sợ hãi vừa căm tức, ra ra sức giãy giụa, chọc cho tiểu tử kia liên tiếp cảnh cáo: "Con mẹ nó cử động cái nữa thử xem? !"

      Bên cạnh Dương Tiểu Oánh cũng bị người khác bịt mồm, đối phương chắc là sợ bọn họ thét chói tai hoặc là chạy trốn dẫn tới phiền phức gì, ví và điện thoại di động của hai sớm bị mấy tên kia lấy từ người của lão Tiền, bên trong có tên lưu manh hung dữ cầm lấy ví tiền của hai lấy ra chứng minh thư từ trong ví ra, đến gần phía đèn đường nhìn kỹ, uy hiếp: "Tên và địa chỉ chúng ta đều biết, chuyện ngày hôm nay nếu là dám ra, giết cả nhà hai !"

      , tên đó mặc áo sát nách, bộ mặt tàn nhẫn, người còn có hình xăm, chuyện mang theo giọng điệu của phim Hongkong kiểu cũ, bình thường đường nhìn thấy người như vậy, người bình thường cũng cười cười, cảm thấy người kia chắc chắn là bị bệnh tâm thần, nhưng mà chỉ khi giọng này với mình, vừa đúng lúc gặp hoàn cảnh như vậy, mọi người cảm thấy rợn cả tóc gáy.

      Dương Tiểu Oánh sợ quá khóc, ấy cũng thấy được Tô Vĩ, nhìn Hải Nhã như cầu cứu, hi vọng mấy tiếng để Tô Vĩ phát ra họ, nhưng Hải Nhã ngưng giãy giụa, nhúc nhích nhìn mọi chuyện tàn khốc sắp xảy ra trước mặt.

      Tiểu Minh đứng đối diện Lão Tiền, cười híp mắt nhìn ông ta, lão Tiền bị bốn, năm thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng đè ở đất, băng dán ngăn miệng lại, giống như con chó chết, mặc kệ tiểu Minh gì, ông đều để ý, lộ ra bộ dáng lợn chết sợ phỏng nước sôi. Tiểu Minh cười hỏi: "Lão Tiền, tôi hỏi ông chuyện này! Ông ở nhà ăn cơm, bên ngoài kiếm tiền, trong quán bar đâm người, dùng cái tay kia?"

      Lời hỏi ra miệng, Hải Nhã loại dự cảm xấu, lão Tiền cũng bắt đầu kích động, giãy giụa càng ngày càng hung, miệng ông ta bị băng dán che kín cách nào chuyện, chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra khàn khàn tiếng ư ử. Tiểu Minh bừng tỉnh hiểu ra: "A, ông thuận tay trái? Vẫn luôn dùng tay trái? Vậy cũng được, em ta từ trước đến giờ dễ chuyện, về sau ông cố luyện làm sao để dùng tay phải ăn cơm, được rồi?"

      xong chính ta cũng cười, đứng lên lui hai bước, nhún nhún vai: " nhiều lời! , chặt hai ngón tay của ông ta."

      Loại máu tanh như thế này dĩ nhiên cần đến những người dẫn đầu như bọn họ ra tay động thủ, tên lưu manh hung dữ mang hình xăm lúc nãy từ trong túi tiền lấy ra kìm, hung hăng khí thế qua. Hải Nhã gắt gao nhắm mắt lại, chợt nghe Tô Vĩ : "Được rồi, người cậu mang người về tiến hành, đừng làm chỗ này."

      Tiểu Minh thở dài tiếng: "!@#$%$@, nghiền!"

      ta tiếng rút lui, đám côn đồ kia khiêng lão Tiền như làn khói chạy về hướng khác của ngõ, đến trước mặt tóc xoăn, vẻ mặt hòa ái dễ gần dặn dò: "Chị dâu, cũng là người biết chuyện, tôi cũng nhiều làm gì, hiểu chứ, có cơ hội lại mời uống trà."

      kia sớm bị sợ đến mức mềm nhũn, bị người ta buông ra sau co quắp mặt đất, tiểu Minh dìu : " có chuyện gì chứ chị dâu? Muốn tôi tiễn tiễn chị ?"

      ta dùng tốc độ sét hất tay ra, liền lăn vòng chạy, ngay cả đầu cũng dám quay lại, tiểu Minh hắc tiếng: "Chạy trốn vẫn còn rất mau!" ta quay sang phía bên hai bị dữ bên này, thuận miệng hỏi: "Làm gì vậy? Còn để họ !"

      xong đột nhiên sững sờ, cho đến vào lúc này mới nhìn thấy bị bắt là Hải Nhã, tiểu Minh theo bản năng vỗ đùi, trong lòng kêu tiếng hỏng bét, nhưng mà mặt lại biểu gì, dẫn bọn côn đồ đuổi nhanh theo Tô Vĩ, ghé vào tai mấy câu, Tô Vĩ ngừng chút, nhưng quay đầu lại, bóng dáng dần dần từ từ mất hẳn ở trong bóng tối.

      Hải Nhã sửng sốt lát, vội vàng đỡ Dương Tiểu Oánh, ấy đứng ở bên tường cũng nhúc nhích, toàn thân phát run, nhìn tình hình tốt, Hải Nhã lôi ấy mấy cái, hỏi: "Tiểu Oánh cậu sao chứ?"

      Dương Tiểu Oánh thanh buồn buồn: ". . . . . . Tớ đứng nổi."

      Hải Nhã dùng sức kéo: "Mau dậy , chúng ta trở về."

      Dương Tiểu Oánh ngẩng đầu nhìn cái, trong đôi mắt tất cả đều là tia máu, ánh mắt làm người ta có chút vẻ sợ hãi.

      ". . . . . . Cậu đương nhiên là sợ, đó là bạn trai cậu." ấy dùng giấy hung hăng lau nước mắt, giọng bắt đầu nghẹn ngào, "Tớ chưa từng trải qua chuyện này, làm sao có thể so sánh với cậu được!"

      Hải Nhã trầm mặc, Dương Tiểu Oánh ngồi xổm mặt đất rất lâu, mới chậm rãi đứng lên, đỡ tường về phía trước, hai người trước sau từ từ ra khỏi ngõ hẻm, chưa được mấy bước, phía sau đột nhiên có người gọi : "Hải Nhã."

      Là giọng của Tô Vĩ, Hải Nhã cả người cứng ngắc, quay đầu lại vội vã nhìn cái: ". . . . . . Em muốn trở về ký túc xá."

      Tô Vĩ dừng chút: "Cho năm phút."

      "Có chuyện lần sau ."

      Hải Nhã đỡ lấy tay Dương tiểu Oánh, nhấc chân phải , ấy đẩy ra, cười khổ: "Tớ chịu nổi rồi. . . . . . Các người buông tha cho tớ à!"

      ấy nhấc chân chạy về phía trước, đúng lúc đối diện đầu đường có mấy nam sinh viên ĐH năm 3 quen biết, có lẽ mới vừa từ tiệm internet trở về, Dương Tiểu Oánh chạy tới theo chân bọn họ cùng , cũng quay đầu lại.

      Hải Nhã im lặng nhìn bóng lưng ấy, trong lòng lạnh lẽo dần dần bắt đầu tràn lan.

      Cục diện như thế nếu phát sinh trong tình huống bình thường, có ai có thể thấy được tương lai của và Tô Vĩ, so về tính cách, hình dáng bên ngoài, tiền bạc cũng có quan hệ gì hết, mà là ràng trắng đen, ở cùng với , giống như rời bỏ toàn thế giới, trước kia mơ hồ chưa trải nghiệm cảm giác kia là gì, vào giờ phút này, hoàn cảnh này, cuối cùng cũng hiểu sâu sắc.

      Hải Nhã dừng ở ven đường, nhìn Tô Vĩ, bóng dáng của trước sau như , giống như khói rất khó nắm bắt, luôn mờ ảo trong màn đêm. Trong lòng lạnh lẽo càng ngày càng nặng, cảm thấy mình giống như là bị toàn thế giới vứt bỏ, cùng người này bên nhau, tất cả những cố gắng trước kia của cũng trở nên buồn cười như vậy, giống như liều mạng phấn đấu, chỉ là vì bóng đen tối người cắn nuốt.

      Có lẽ nỗ lực chỉ có mình , từ đầu tới cuối, Tô Vĩ hề có ý nghĩ thay đổi. cố năm 17 tuổi ấy, đem tất cả hi vọng của phá tan, bây giờ nhìn dịu dàng lại lành lùng, cũng phải nghĩ thông rồi, trôi chảy, mà là năm tháng đem những nỗi giận và chông gai của bao lại mà thôi.

      có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến tương lai muốn như thế nào, phóng xe máy nhanh như chớp, người nào phá hư quy tắc bẻ ngón tay của người đó, ngồi ở trong nhà chờ đàn em của đưa phí bảo kê đến – thích cuộc sống cần giữ nguyên tắc của nhân dân, bị trào lưu vứt bỏ xa cách, chạy ở bên cạnh thiện ác.

      Có rảnh, nhớ đến , gọi điện thoại cho , hai người hẹn nhau ăn cơm, thậm chí lên giường. Nếu rảnh, liền ném sang bên, mấy ngày liền thấy bóng dáng đâu, cũng có tin tức

      gì.

      Hải Nhã nhớ tới Tô Vĩ từng hỏi "Em xem là gì vậy?", tại, cũng chỉ muốn hỏi Tô Vĩ, ở trong lòng , em rốt cuộc là gì?

      sao? Từ đầu đến giờ, người chìm đắm luôn là , lúc đầu bị hấp dẫn bởi cuộc sống bí của hoàn toàn khác , có thể cảm thấy hít thở khí cũng rất thoải mái. băn khoăn, động lòng, đau đớn, vui sướng cực độ, quyết tâm buông tha tất cả nắm tay dũng cảm - trận này chính là tình khắc cốt ghi tâm của . bây giờ còn dám khẳng định, cũng vào bên trong đó, cùng theo đuổi thú vị của trò chơi này?

      Chúc Hải Nhã còn là yếu đuối sợ hãi của năm trước đây, lớn, người lớn luôn muốn mình lớn lên, nếu nhiều hơn chính là nhiều hơn trước kia nhiều vấn đề thực tế, đặc biệt là muốn thắng lợi cả hai đường, vừa muốn cách điên cuồng, vừa muốn có tương lai tốt đẹp.

      "........ muốn gì?" Hải Nhã nhìn , hỏi.

      Tô Vĩ cúi đầu, im lặng châm điếu thuốc, khói mù chậm rãi tản ra.

      "Dọa em sợ rồi." bước đến, chỉ đứng cách đó ba bốn bước chân, đây là khoảng cách an toàn có chút xa, " muốn để em biết những chuyện này."

      Hải Nhã thẫn thờ gật đầu: "Ừ, em hiểu."

      hiểu tại sao lại bao giờ với những chuyện này, như thế nào đây? làm sao để thu phí bảo kê? Làm cách nào để đuổi giết những người vi phạm quy tắc, dùng kìm bẻ gãy ngón tay của bọn họ? buồn cười, nhưng mà nó khiến rụn cả người, đây phải là trò cười mà là ?

      "Hải Nhã." giọng kêu , "Em suy nghĩ gì vậy?"

      Lúc trước chưa gặp Tô Vĩ, nghĩ rất nhiều, muốn đem chuyện Đàm Thư Lâm cho biết, muốn đem chuyện của cha mẹ cho biết, muốn gặp như thế nào, chỉ cần thấy được , trong lòng rất yên tĩnh, tất cả đều đáng giá. Nhưng bây giờ muốn bất cứ điều gì.

      "Em mệt rồi, muốn trở về ngủ." miễn cưỡng cười cười với , ".....Hình như rất bận, xong việc có thời gian...."

      "Chờ chút." Tô Vĩ ngắt lời , "Chờ chút, Hải Nhã."

      "Em mệt mỏi." Hải Nhã mệt mỏi nhìn , "Cực kỳ mệt mỏi."

      xoay người, nhấc chân về phía trước, ánh đèn u ám treo ngược, đường còn lẻ tẻ mấy người lại, cảm thấy toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại mình .

      " lấy 20 vạn." Tô Vĩ đột nhiên mở miệng, "Em thích cửa hàng gì? Cửa hàng bán hoa? Tiệm bánh ngọt? hay buôn bán gì?"

      Hải Nhã đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nghi ngờ nhìn : "....... nhận tiền trị bệnh của chú ?"

      Tô Vĩ đột nhiên cười, phun ra ngụm khói: "Là bản thân , muốn thoát khỏi cái vòng này, phải có tiền gửi ngân hàng."

      "Thoát, thoát khỏi...." Hải nhã có chút phản ứng kịp, bắt đầu lắp.

      "Ừ." chậm rãi mà tới gần, " tính toán bắt đươc lão Tiền, sau khi đòi công đạo lại cho bọn đàn em, thoát khỏi cái vòng này. Mở quán bar có được ?

      Hải Nhã đối với hai từ quán bar này có chút ám ảnh, theo bản năng lắc đầu: "Đừng...."

      giống như nằm mơ vậy, phản ứng với mọi chuyện rất chậm, trong chốc lát suy nghĩ muốn , lát sau lại đứng lại, biết là vui hay buồn.

      "Vậy tiệm bán ngọt." Tô Vĩ vứt tàn thuốc, giơ tay lên vuốt ve gò má nóng bỏng của , ngón tay nhàng vuốt ve, "Đừng nghĩ lung tung, Hải Nhã, đừng chạy."

      Hải Nhã bật cười, Tô Vĩ mở tiệm bánh ngọt cái khái niệm này chẳng biết tại sao đều khiến muôn bật cười, nhưng cười cười, hốc mắt của lại bắt đầu nóng lên, trong cổ họng đau nhức vô cùng, nước mắt khống chế được rớt xuống.

      "Em.... Em muốn suy nghĩ chút.... Để cho em suy nghĩ chút...."

      dùng sức lau chùi sạch nước mắt, nhưng nước mắt cứ chảy ra, làm sao cũng lau khô được. Phút chốc địa ngục, phút chốc Thiên đường, ra có ý nghĩ thoát khỏi cái vòng máu me và tàn khốc, giống như vậy. Dương Tiểu Oánh hốt hoảng chạy trước mắt , cha mẹ tức giận ánh mắt thất vọng vẫn chần chừ như trước, mà thân phận của Tô Vĩ cũng khiến lo lắng, sợ sệt thể gật đầu bừa được, những chuyện này đều làm khốn khổ, cũng thể hoàn toàn quên được, cho dù đến lúc này, cũng thể hoàn toàn quên được, cũng thể hoàn toàn giải thoát, đáy lòng vui mừng có cách nào đè nén, giống như núi lửa phun trào mãi dứt.

      ích kỷ đến mức độ nào.

      "Đừng để quá mệt mỏi, nghỉ ngơi chút," Tô Vĩ che ánh mắt lại, "Để cho đến, chính là người khốn nạn, cái gì cũng sợ."
      tart_trungmal thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36:

      Cả đêm hôm nay Hải Nhã về ký túc xá, có lẽ là trốn tránh, cũng có lẽ có lý do gì khác.

      bị sợ hãi, giống như trước đây muốn thoát khỏi tình cảnh bị khống chế, giờ phút này lần nữa thoát thực tế tàn khốc này, hiểu, ánh mắt giễu cợt. đáy lòng chút hưng phấn, vì câu kia của Tô Vĩ “Thoát khỏi”, cảm thấy giống như nữ chính trong cuốn tiểu thuyết, tất cả mọi người phản đối và Tô Vĩ ở bên nhau, nhưng cuối cùng bọn họ ở cùng nhau, cả đời, trải qua cuộc sống vui vẻ thoải mái.

      Dọc theo đường , đều mỉm cười, nhịn được cười, thậm chí cho đến lúc đến nhà Tô Vĩ, vẫn cách nào ngừng được nụ cười.

      "Còn đứng đó làm gì?"

      đôi tay ươn ướt ôm lấy khuôn mặt , Hải Nhã hốt hoảng, Tô Vĩ hình như mơi tắm rửa xong, tóc còn chảy vài giọt nước. bẹo mặt , ràng, tối nay tâm trạng của rất tốt.

      Hải Nhã hé miệng, có vô số lời muốn cho , Đàm Thư Lâm bị thương nằm viện, và cha mẹ hoàn toàn cắt đứt, Dương Tiểu Oánh bị kích thích rồi, chỉ còn mình đơn mình, những chuyện này cũng phải là chuyện gì vui vẻ, thậm chí còn có chút cảm giác làm người ta đau nhức thôi, nhưng bây giờ cười, có cảm giác vui vẻ kỳ lạ chi phối . nhìn Tô Vĩ, tâm trạng như vậy là mang lại cho , khiến cảm giác hạnh phúc bất thình lình xảy ra của vẫn luôn được duy trì.

      Thế nhưng lại nở nụ cười với , vò rối tóc của : " bé ngốc, tắm ngủ."

      Hải Nhã cảm thấy lòng bàn chân giống như giẫm ở trong mây, thực muốn giờ phút này niềm vui của có thể kéo dài đến vĩnh cửu. thậm chí có thể đoán được tiệm bánh ngọt có thể trang hoàng như thế nào, tường sơn màu vàng, phía hoa văn màu xanh da trời, bàn ghế sạch màu trắng, phía trải chiếc khăn trải bàn hình vuông, giống như mọi chuyện mà bọn họ suy nghĩ ngày mai biến thành , những thứ thuộc về và Tô Vĩ, cửa hàng của bọn họ.

      có tiếng xe máy đinh tai nhức óc, cũng có những tưởng tượng hoang đường về đại ca và đàn em trong giang hồ, bọn họ sống cuộc sống vợ chồng hạnh phúc, cần cù vì cuộc sống mà tất bật, mỗi ngày

      về nhà có thức ăn nóng hổi để ăn, ăn cơm xong có thể ngồi quây quần rất nhiều chuyện, họ sinh đứa trẻ đáng , bất kể là trai hay . Cứ như vậy cho đến lúc già , có thể giao tiệm bánh ngọt cho con trông nom, và Tô Vĩ tóc bạc, tháng ba vào mùa xuân bọn họ nắm tay bộ ở dưới tán dương liễu, nhớ lại tuổi trẻ ngông cuồng đủ mọi chuyện lý thú.

      Ảo tưởng ngọt ngào ảo khiến cho hai gò má ửng hồng, vội vã tắm xong vào phòng ngủ tìm Tô Vĩ, lại phát nằm ở giường ngủ thiếp . Màn hình máy tính vẫn còn sáng ở đầu giường, phim chưa chiếu hết, ánh sáng lóe lên làm nổi bật khuôn mặt khi ngủ, Hải Nhã nhàng ngồi bên cạnh , đem bộ phim chưa xem xong tắt .

      đôi tay bỗng nhiên ôm chặt vòng quanh eo , Tô Vĩ từ phía sau ôm lấy , mặt áp vào eo , hơi thở nóng rực, giọng vẫn còn mang chút buồn ngủ: "Tại sao lời nào?"

      Hải Nhã giọng rất thấp: "Em..... Hôm nay gặp Đàm Thư Lâm và cha mẹ rồi."

      trả lời, cũng còn hỏi nữa.

      "Đàm Thư Lâm cậu ta... Bị thương rất nghiêm trọng, vẫn còn ở trong bệnh viện. Cha mẹ em cố ý chạy đến thành phố N cùng nhau chăm sóc cậu ta." Hải Nhã cầm tay của , vô thức siết chặt ngón tay của , "Hình như quán bar cậu ta mở có buôn bán ma túy.... Chuyện."

      Tô Vĩ phát ra tiếng cười khẽ ý tứ, biết là cười Đàm Thư Lâm ngây thơ, hay cười cậu ta mở quán bar mà lại dính dáng đến ma túy.

      "Chuyện lần này có lẽ có thể cho cậu ta bài học..." Hải Nhã muốn quá nhiều chuyện về Đàm Thư Lâm, bất kể như thế nào, cậu ta cũng bị thương nặng như vậy, cùng với chuyện lúc đầu sợ phiền phức cũng có liên quan, nhưng trong lòng đối với cũng lạnh lùng, nhưng ngay đến cả ấy này sinh ra cũng khiến cảm thấy khỏe, đối với vô tình của bản thân cũng cảm thấy xa lạ.

      "Sau đó, ừ, sau đó.... em đem chi phiếu trả lại cho cha mẹ." cố gắng dùng giọng điệu lạnh nhạt để đến vấn đề này, thậm chí còn cười cười, "Sau này phải học hành tốt làm việc chăm chỉ, nhanh chóng đem tất cả nợ của gia đình trả hết."

      Tô Vĩ vẫn lời nào, Hải Nhã kinh ngạc nhìn trần nhà tối như mực, rèm cửa sổ kéo lên được nửa, ánh sáng màu vàng của đèn đường chiếu sáng cả đoạn đường tối cảm thấy hứng khởi và nhiệt tình và vui vẻ như bọt biển tan vỡ.

      Đúng, muốn trở thành Chúc Hải Nhã hoàn toàn mới, muốn cuộc sống bị điều khiển, muốn ép buộc bản thân trở thành đứa bé hoàn mĩ, có ước mơ, muốn làm phiên dịch viên cao cấp, tìm công việc tốt, tự nuôi mình, trả lại tiền nhà họ Chúc thiếu nhà họ Đàm.

      còn phải mình độc người nữa, Tô Vĩ từ nay ở bên , nhưng chính bởi vì như vậy, lại càng cảm thấy thực tế tàn khốc và rất áp lực. Tấm vải che bị kéo xuống, thấy con đường phía trước mình rất gian nan.

      Dương Tiểu Oánh lúc rời ánh mắt còn mang theo chút hiểu và chán ghét, còn có vẻ mặt tàn khóc và lời cay nghiệt của cha mẹ, từng chuyện từng chuyện lên trước mắt , nỗ lực vì bản thân xây dựng nhiệt tình và hi vọng giống như tòa lâu đài dễ dàng tan vỡ.

      Tương lai biết khiến sợ hãi, muốn trốn chạy tất cả mọi thứ quen thuộc ở đây, rời xa cha mẹ và bạn bè? ngủ chiếc giường quen thuộc, căn phòng trống trải mà xa lạ, thậm chí Tô Vĩ nằm phía sau lưng cũng trở nên xa lạ, tất cả từng bước thoát khỏi ước mơ thực tế của .

      Sau này mỗi phút mỗi giây, con đường thực tế, có gì để bỏ qua nữa, nếu như bỏ xuống, luôn luôn bỏ qua như vậy.

      Tô Vĩ chợt ngồi dậy, cả người nặng nề nằm ở lưng , đem mái tóc dài ướt của vạch ra, đôi môi nóng bỏng nhàng dừng cổ , giọng của nghe có chút mơ hồ: "Tiệm bánh ngọt, muốn lấy tên gì?"

      Bờ môi của ươn ướt, Hải Nhã chỉ cảm thấy nhột, kìm đươc cười lên: "Chưa, còn chưa nghĩ ra."

      Tô Vĩ cười khẽ, bàn tay sâu dò vào trong T-shirt của , Hải nhã phát ra tiếng rên khẽ, chuyện quan hệ nam nữ, vẫn còn chưa quen, thể nhanh chóng quen được, theo bản năng muốn ngăn cản tay của , nhưng ngăn lại phía lại ngăn được phía dưới, trong chốc lát cả người mềm nhũn, lửa tình bị đốt lên toàn thân rã rời, cách nào đè nén thanh của mình, chỉ có nhàng cắn bờ vai của , run lẩy bẩy.
      Last edited: 10/1/15
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :