Hải Nhã khép thực đơn lại, ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Oánh, ấy lại sững sờ nhìn ngoài cửa sổ, biết nhìn thấy người nào, Hải Nhã khua khua tay: "Tiểu Oánh? Cậu nhìn gì vậy?"
cũng ngó đầu ra ngoài cửa sổ, cửa hàng này xây trong thành phố, bên ngoài có lối , người đến người , nhìn rất lâu, cũng nhìn thấy ai quen cả.
"A. . . . . ." Dương Tiểu Oánh lấy lại tinh thần, mở trừng hai mắt, "Hải Nhã, lúc nãy hình như tớ nhìn thấy Tô Vĩ, ấy từ bên tầng bên kia chạy xuống.”
Hải Nhã khỏi sửng sốt, đợi đến lúc phản ứng kịp, người ở bên ngoài cửa hàng, xuống thang máy, nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm.
Dương Tiểu Oánh đuổi theo luôn miệng giải thích: "Cũng có thể là tớ nhìn lầm á! ấy mang theo , thể nào là Tô Vĩ chứ?"
". . . . . . ?" Hải Nhã mờ mịt nhìn .
Dương Tiểu Oánh lúng túng hơn: "Chưa chắc là ấy! tớ nhìn thoáng qua cái, thể khẳng định được.”
Hải Nhã im lặng trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Vĩ, bình thường điện thoại vang hai tiếng là nhận rồi, thế nhưng lần này vang lên gần nửa phút, trong loa phát ra thanh nhắc nhở: "Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được.” cam lòng tiếp tục gọi, trong loa nhắc nhở: “Thuê bao quý khách gọi tắt máy.”
Bởi vì thấy gọi điện tới, cho nên dứt khoát tắt máy? Đây là tình huống gì? Hải Nhã cứng người.
Dương Tiểu Oánh rất hối hận, chỉ nhất thời buột miệng Tô Vĩ đem theo thôi mà? kéo Hải Nhã về, luôn miệng : "Do tớ nhìn nhầm thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều!"
Hải Nhã lắc đầu cái: ". . . . . . Là như thế nào?"
Dương Tiểu Oánh hối hận thôi, ấp úng: "Tớ nhìn , thoáng cái rồi, hình như là tóc xoăn, dáng người cao…”
dám nhìn vào mặt Hải Nhã, chỉ sợ Hải Nhã tức giận hoặc đau lòng, ai ngờ Hải Nhã rất bình tĩnh, cũng gì. Trở lại tiệm bánh ngọt, tiếp tục cầm thực đơn nhìn, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy, loại yên lặng quỷ dị ngược lại khiến Dương Tiểu Oánh đứng ngồi yên.
"Hải Nhã, cậu suy nghĩ gì vậy?" Dương Tiểu Oánh vừa xấu hổ lại buồn bực, " đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ nhìn lầm thôi."
" có gì." Hải Nhã cười cười với , “Tớ muốn vị ăn xoài, cậu ăn gì?"
quen nhìn Hải Nhã bình tĩnh như thế này, cũng giống như đối với Tiểu Trần trước đây… cố ra vẻ bình tĩnh tỏ ra cảm xúc của chính mình. Có đôi lúc cảm thấy bản thân rất hiểu Hải Nhã, có đôi khi, lại cảm thấy chưa từng hiểu ấy. cuối cùng là ấy yếu đuối hay kiên cường? Cảm tính hay lý trí? Bản thân và Tiểu Trần gây gỗ với nhau, tìm chỗ để trút hết, chẳng hạn như lén khóc, hoặc là lén lút giấu người bên cạnh, nhưng mà chưa bao giờ thấy Hải Nhã khóc thầm, Hải Nhã và người khác hề giống nhau cực kỳ chống đối, loại chống đối này tự chịu đựng đau đớn mà dùng phương pháp khác điên cuồng giải tỏa.
, Dương Tiểu Oánh có chút sợ Chúc Hải Nhã
như vậy.
Lần này ra ngoài dạo phố, tất cả mọi người có chút tẻ nhạt, tùy tiện ở trong khu phố ăn chút gì đó, sau đó lên xe điện ngầm về, lúc này có lẽ là chưa đến chín giờ, mới vừa xuống đến nơi mưa, những mát hơn chút nào, mà ngược lại càng nóng hơn, trong gió còn mang theo mùi tanh đặc biệt của mưa, làm người ta buồn phiền lại càng thêm khó chịu.
Dương Tiểu Oánh ăn bụng kem, sau đó lại tham ăn mua thêm mấy xâu thịt nướng, bây giờ lại bị khí nóng bốc lên khiến cả người thoải mái, nhìn xung quanh để tìm nhà vệ sinh, khu vực công cộng ở con đường phía sau cách 10 phút, còn quán M KFC lại cách đó cũng rất xa, gấp đến mức xoay quanh, dứt khoát cầm cuộn giấy vào chỗ tối trong ngõ, dặn Hải Nhã: "Trông chừng hộ tớ, có người nhớ chạy đến báo tớ."
Hải Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ là con người có ba cái gấp, Thần Tiên cũng còn biện pháp, theo lời đứng ở chỗ sáng, nhìn xung quanh, may ngõ này bị quy hoạch và chuyển nơi khác, xung quanh đây hầu hết các hộ gia đình chuyển , người bình thường cũng ít đến. Đợi gần mười phút, Dương Tiểu Oánh vẫn chưa thấy ra, Hải Nhã lo lắng hỏi: "Tiểu Oánh, cậu có xem ? Nếu làm được, chúng ta bệnh viện xem chút?"
có người trả lời, Hải Nhã có chút buồn bực, cất cao giọng lại hỏi: "Tiểu Oánh? Cậu làm sao vậy?"
Vẫn có ai trả lời, Hải Nhã đột nhiên có loại dự cảm xấu, đến chỗ đó, trước mắt chợt hoa lên, trong chỗ tối ra hai bóng người, là Dương Tiểu Oánh cùng người đàn ông trung niên lạ cao. ấy vẻ mặt hoảng sợ, quần cũng chưa mặc, cả người bị người đàn ông kia kéo vào trong ngực, cổ còn đặt chiếc dao rọc giấy.
Hải Nhã hoảng sợ, cả người cũng cứng lại, chỉ nghe giọng khàn khàn của người đàn ông kia, hung hãn : "Ném điện thoại tới đây! Mau!"
Hải Nhã lập tức lấy di động để bên chân ông ta, run giọng : "Ông.... ông đừng xúc động! Điện thoại di động và ví tiền đều đưa hết cho ông!"
định đem ví ném qua bên đó, người đàn ông kia hung ác gầm : "Đừng tới đây! Điện thoại di động và ví để lại, các ! cho quay đầu lại!"
Hải Nhã đem ví đặt vào chỗ ông ta chỉ, Dương Tiểu Oánh cũng run rẩy đem ví của mình đặt xuống, sau đó cả người bị ông ta đẩy ra, lảo đảo chút nữa ngã xuống, Hải Nhã đỡ lấy ấy, kéo ấy chạy. Dương Tiểu Oánh có lẽ bị dọa đến mức hồ đồ, vừa chạy vừa run giọng : "Tớ.... Tớ xuýt chút nữa là kéo quần lên...."
Chưa hết lời, nghe thấy cách đó xa truyền đến tiếng gào lên đau đớn, hai người cũng dám quay đầu lại, chỉ cắm đầu chạy như điên về phía trước, vừa mới chạy được mấy bước, đầu ngõ có rất nhiều đàn ông chạy vào, làm cho con đường chật ních, hai người bắt buộc phải dừng lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.
có ai gì với các , nhưng cũng có ai nhường đường, ngươc lại càng lúc càng tiến đến gần, ép hai lùi lại chỗ khiếp sợ lúc nãy, mà người đàn ông lúc nãy cướp của các bị ba bốn người thanh niên trẻ tuổi đè xuống đất, vừa gào thét vừa gọi, nghe làm người ta rợn cả tóc gáy.
"Mẹ nó, cuối cùng cũng tìm được cháu trai này rồi!"
Phía sau có người đàn ông hùng hùng hổ hổ tới, cước đá vào đầu , giọng này Hải Nhã hiển nhiên cảm thấy có chút quen tai, giống như nghe qua ở đâu rồi.
"Ông vẫn còn có chút tình cảm nha? Mọi người hai bên nhà đều bị bắt, vẫn quên liên lạc với người tình? Đến, đem chị dâu tới đây, cảm ơn ta! Nếu phải là ta giúp tay, chúng ta cũng biết bao lâu mới có thể tìm được lão Tiền!"
Người kia vẫy tay đối với người kia bên đường, Hải Nhã híp mắt nhìn lại, vừa đúng lúc nhìn thấy bên gò má bị chiếu sáng, suýt nữa gọi ra - người này phải tiểu Minh sao? Người có quan hệ rất tốt với Tô Vĩ là Tiểu Minh mà!
Còn phía bên kia dưới đèn đường, người đàn ông khác hướng với là, Tô Vĩ. tay cầm thuốc lá, đứng bên tóc xoăn, cao, nhìn qua có lẽ hơn ba mươi tuổi, ta hình như bị hai người cầm lấy cánh tay, vẻ mặt hoảng sợ, ngoảnh sang nhìn lão Tiền bị bắt bên kia, rồi lạnh ngoảnh sang nhìn Tô Vĩ, ràng hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Tô Vĩ hút xong nhả ra ngụm khói cuối cùng, vứt đầu thuốc lá mặt đất, lấy chân dẫm len, cười với ta: "Cảm ơn chị dâu giúp tay, cuối cùng tìm được ông ta."
ta như bừng tỉnh hiểu ra: " lừa tôi?! Phải trả tiền cái gì, là gạt tôi?!"
Tô Vĩ trả lời, quay đầu lại : "Chặn lại miệng của ta lại."
Last edited by a moderator: 4/1/15
tart_trung và mal thích bài này.