1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tặng em một đời ngọt ngào - Thập Tứ Lang (Full 42C) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Ý!
      Có phải là ba mẹ Hải Nhã ko? Nếu đúng là cẩu huyết nha!
      Cảm ơn @vulinh.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19

      Hỏa hai chữ này từ trong miệng Dương Tiểu Oánh ra, khiến cho Hải Nhã giật mình, sau đó nghĩ lại, làm ở KV Lạc Lai thời gian dài như vậy, có gặp qua Tô Vĩ cũng có gì lạ, chỉ là vẻ mặt của ấy khiến người khác vui, Hải Nhã thay dép rồi vào nhà, giọng thản nhiên: “Ừ, đúng vậy.”

      Dương Tiểu Oánh có chút ngượng ngùng: "Cái đó, tớ cũng có ý gì khác, chỉ ngờ bạn trai cậu lại là Hỏa.”

      Ở trong ấn tượng của , Hải Nhã là dịu dàng thục nữ, gia cảnh tốt, nếu là bạn trai cho dù phải là ngôn đăng hộ đối, ít nhất cũng là tuổi trẻ tài cao, Hỏa và căn bản căn bản thể so sánh được, là người của hai thế giới, hai người bọn họ làm sao quen biết nhau vậy?

      Hải Nhã cười yếu ớt: "Bất ngờ như vậy à?"

      Dương Tiểu Oánh hối hận biểu có suy nghĩ của mình lúc vừa rồi, lần này cẩn thận suy nghĩ chút, mới : “Người đó ra cũng xấu, cũng có thói quen lưu manh gì, chỉ là thân phận có hơi….”

      Thân phận? sớm chán nản lấy thân phận ra để chán ghét người rồi.

      Dương Tiểu Oánh quan sát cẩn thận nét mặt của , có lẽ cũng đoán ra nghĩ gì, lúc này cười cười: "Cậu người dịu dàng thùy mị, nhưng lá gan lại lớn hơn tớ nhiều, đồng nghiệp nữ làm cùng Lạc Lai lúc ấy, ai cũng đều ấy đẹp trai, nhưng có ai dám cùng có quan hệ gì.”

      "Bởi vì ấy là côn đồ?"

      " chỉ riêng chuyện này, cậu cảm thấy ấy chuyện và làm việc giống người bình thường khác sao?”

      giống nhau? Hải Nhã nghi ngờ suy nghĩ hồi lâu, , Tô Vĩ ở trong mắt và tất cả mọi người giống nhau, lúc mới bắt đầu cũng nghĩ là như vậy, nhưng đến lúc này tập mãi thành thói quen, Nếu có ngày đột nhiên biến thành người biết ăn như tiểu Trần, hoặc là giống như sinh viên nam trong trường học của sầu lo, đó mới gọi là kỳ quái.

      Dương Tiểu Oánh hạ thấp giọng: "Tớ cũng chỉ là nghe lão Trương vậy thôi, ấy trước kia hình như gây ra án mạng, nhưng vì còn chưa đủ tuổi trưởng thành nên được thả ra.”

      Gây ra án mạng? Vị Thành Niên? Hải Nhã bỗng nhiên rùng mình, đột nhiên lại nghĩ đến trong bóng tối lạnh lẽo đó của hề có tiếng cười, cũng cho biết những chuyện tàn khốc kia, hôm nay mọi chuyện ràng.

      Dương Tiểu Oánh cảm thấy sắc mặt ổn, vội vàng bổ sung: "Đó chỉ là tin đồn thôi! Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu đừng xúc động, ít nhất nên tìm hiểu chút chuyện của đối phương. . . . . . Nếu cậu muốn ấy, thế nào cũng phải biết mọi chuyện mà ấy trải qua, dù sao ấy cũng giống như những người khác.”

      Hải Nhã miễn cưỡng cười cười: "Tớ biết . . . . . . Ừ, cám ơn cậu."

      Dương Tiểu Oánh cuối cùng cũng nhìn được tò mò, lặng lẽ hỏi: "Hazz, các cậu rốt cuộc, rốt cuộc làm thế nào đến được với nhau vậy?"

      Hải Nhã cười: "Vậy cậu và tiểu Trần nhau như thế nào?"

      Dương Tiểu Oánh cắt tiếng: " ! Chơi thần bí!"

      Hải Nhã trêu đùa cùng ấy mấy , sau đó vào phòng nghỉ ngơi, trước khi ngủ Dương tiểu Oánh rất hiếm khi chân thành tha thiết nhắc nhở : "Hải Nhã, tớ phải muốn xen vào việc của người khác, cũng rảnh rỗi đến mức ngăn cản hai người. Chỉ là có số việc, cậu nên suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định, đùng quá vội vàng.”

      Hải Nhã im lặng gật đầu, buổi tối ở giường trằn trọc yên, có cách nào để ngủ được, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn phiến, lật điện thoại lên nhìn, ba giờ sáng. Trong lòng loại kích động có cách nào kiềm chế được, rất nhanh gửi cho Tô Vĩ tin nhắn: " ngủ chưa?"

      Gửi xong lại hối hận, hỏi cái gì bây giờ? " có phải giết chết người đâm chết cha hay ?” – câu hỏi như vậy căn bản có cách nào ra được, huống chi, Dương Tiểu Oánh tất cả mọi chuyện chỉ là tin đồn, hỏi, bất kể đáp án là đúng hay sai, có ý nghĩa.

      vội vàng nhấn nút xóa nghĩ nhân lúc còn chưa kịp gửi nên xóa nó , nhưng mà hình như quá muộn, được lúc sau, điện thoại di động bắt đầu vang lên, Hải Nhã đợi đến tiêng chống reo lên vội vàng tiếp nhận điện thoại.

      Giọng của Tô vĩ rất thấp: " ngủ được?"

      Hải Nhã có chút chột dạ: "Ừ. . . . . . cũng chưa ngủ à?"

      giống như cười, giọng hơn: " cũng vậy, ngủ được."

      Hải Nhã nhàng cười lên, ôm điện thoại di động lật người, những buồn phiền lúc trước đột nhiên tan biến hết, giọng của , tiếng hít thở vang lên bên tai, giống như cả người ở bên cạnh vậy, thân phận của là gì hoàn toàn quan trọng, quan trọng chút nào.

      "Chỗ nhận được điện báo à?" hỏi.

      " sửa gấp, có lẽ ngày mai mới được."

      Trong lúc chuyện, trong loa truyền đến tiếng kêu meo meo của con mèo , còn có giọng an ủi của : "Đừng kêu, đến đây."

      Hải Nhã vừa cười: "Tại sao lại gọi nó Bàn Tử?"

      "Lúc Mèo mập mới đáng ."

      có lẽ ôm Bàn Tử vào trong ngực rồi, nó còn kêu nữa, chỉ từ trong cổ họng phát ra thanh khò khè, đêm khuya yên tĩnh, nghe thất rất ràng.

      Hải Nhã cảm giác mình có rất nhiều rất nhiều lời muốn cùng , nhưng vẫn ra được, vẫn chưa muốn ngắt điện thoại, cũng để ý, hai đầu trầm mặc, chỉ có tiếng ngáy của Bàn Tử vang lên dứt.

      "Tô Vĩ. . . . . ."

      "Hả?"

      Nhịp tim của bắt đầu tăng nhanh, ngọt ngào kích động chiếm trọn lấy , có chút lắp: "Lần sau. . . . . . Ừ, lần sau để em làm cơm nhé. . . . . . Đừng, đừng đến quán ăn M để ăn."

      Giọng của trở nêm rất dịu dàng, nhàng cười tiếng: "Được, làm phiền em rồi."

      Hải Nhã nhìn chằm chằm bóng cây lay động trong đêm tối ngoài cửa sổ, hô hấp của phảng phất hòa cùng tiếng gió đêm, khiến người ta yên tâm. Nhắm mắt lại, dán điện thoại động lên tai : “Em mệt rồi…Tô Vĩ, khoan cúp máy…chờ em ngủ.”

      "Được."

      "Ngủ ngon."

      "Vâng."

      dùng chăn che kín đầu, toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng hít thở nhàng mà ràng của , cả buổi tối lo lắng phiền chán, giống như chỉ chờ đợi thời khắc này. Người luôn tràn ngập chiếm giữ ra lại là , muốn chiếm đoạt , ôm , đắm chìm trong biển cả yên tĩnh, đến chết cũng đổi.

      biết ngủ bao lâu, Hải Nhã lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng mở ra, thấy người gọi đến là Đàm Thư Lâm, hai lời liền tắt máy, lát sau cậu ta lại gửi tin nhắn đến: “Chúc Hải Nhã, việc gấp! Nghe điện thoại!"

      Hải Nhã khổ sở xoa đầu, nhận điện thoại di động, giọng của cậu ta buồn buồn vang lên: "Hôm qua lúc cậu trở về, gặp phải chuyện gì chứ?"

      nhớ đến ngày hôm qua cậu ta bị đánh, khỏi bật cười: "sao vậy?"

      Đàm Thư Lâm ấp úng: "Ưmh. . . . . . Tôi bên này, có chút chuyện, bây giờ ở cục cảnh sát, cậu có thể đến đây được ?"

      Hải Nhã giật mình, làm sao cậu ta lại chạy đến đồn cảnh sát rồi? Quầy rượu còn chưa bắt đầu kinh doanh, tra ra phạm pháp rồi à?

      "Chuyện như vậy cậu phải làm tìm lão Duy." Hải Nhã suy nghĩ chút, còn thêm, "Chuyện là ta gây ra ."

      Đàm Thư Lâm buồn bực: "Ngươi ở đây làm gì? ta bận chuyện quầy rượu trong lúc này có thời gian rỗi đến đấy.”

      Hải Nhã hối hận vì lỡ lời, còn cách nào khác hơn mà phải hỏi lại: “Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?”

      Đàm Thư Lâm bắt đầu lắp ở trong điện thoại, cuối cũng cũng biết chuyện xảy ra, ngày hôm qua Đàm Thư Lâm bị người ta đánh cho trận, bắt đầu còn chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi ngủ giấc tỉnh dậy lại cảm thấy choáng váng đầu, ói rất nhiều lần. Cậu ta nghĩ là bị đánh cho bị ốm ra rồi, dọa sợ nên nhanh đến bệnh viện, bác sĩ hỏi cậu ta tại sao lại đánh nhau bị thương như thế này, đương nhiên muốn hỏi nguyên nhân khác, cậu ta chịu ,, có lẽ thái độ cũng tốt, nên bác sĩ báo cho cảnh sát, vì vậy câu ta bị mang . Bình thường ngông cuồng tự cao tự đại gạp phải chuyện thế này cũng quá bất ngờ, vội vàng gọi cho lão Duy và gọi điện cho bạn , kết quả bọn họ người mắc viêc, người tắt máy, cậu ta lại muốn cho bạn bè, chỉ có thể tìm Hải Nhã.

      Hải Nhã quả dở khóc dở cười, thể làm gì khác hơn là thay đổi quần áo chuyến đến đồn cảnh sát, vừa mới vào cửa thấy Đàm Thư Lâm cúi thấp đầu, cả người ủi xìu ngồi ở bàn bên kia, mặt tím tím xanh xanh từng mảng từng mảng, khóe miệng còn dán miếng băng gạc. đồng chí cảnh sát ngồi ở đối diện ghi chép, luôn miệng hỏi: "Địa điểm, thời gian, cùng ai đánh nhau? Cậu đừng có ngây người ra như vậy!"

      Hải Nhã từ từ đến, Đàm Thư Lâm thấy hai mắt liền sáng lên, còn chưa chuyện, phía sau đột nhiên có người gọi : “A? Đây là giáo Chúc mà?”

      ngạc nhiên xoay người, chỉ thấy học sinh mà nhận dạy kèm và cha của bé từ bên trong bước ra, khách sáo kêu mình, vội vàng gật đầu: "Chào chú, cháu đến. . . . . . Ách, đến xem người bạn."

      Cha Tiểu Duyệt nhìn Đàm Thư Lâm lát, sáng tỏ gật đầu: "À. . . . . . bạn của cháu có khả năng tham gia vào nhóm lưu manh đánh nhau, được tra hỏi ở đây.”

      Chú có lẽ từng gặp trường hợp như thế này, đến vỗ bả vai Đàm Thư Lâm: "Có sao vậy, xong cũng có thể ."

      Đàm Thư Lâm cảnh giác, giọng buồn bực : "Phải ghi chép lại à? Dù sao tôi cái gì cũng biết, chính là bị người ta đánh thôi."

      ra là cậu ta lo lắng bị ghi vào hồ sơ, trách được thành như thế.

      Báo ứng đó, đây chính là báo ứng! Hải Nhã lần thứ hai vì bản thân mình độc ác mà cảm thấy bi ai.

      Có thể là muốn gây khó khăn giáo dạy thêm cho con mình, cha của Tiểu Duyệt tự mình đến ghi chép, tùy tiện hỏi mấy câu, cũng ghi lại hồ sơ, lúc đưa bọn họ ra khỏi của còn vỗ vai Đàm Thư Lâm sâu xa: "Người trẻ tuổi, làm việc nên quá xúc động, mạng là của mình, mất có."

      Đàm Thư Lâm ước gì thể nhanh chóng rời khỏi chỗ ma quỷ này, lôi cánh tay áo Hải Nhã cúi đầu vè phía trước, thẳng mạch đến cửa tàu điện ngầm, mới buông tay ra. nhe răng trợn mắt xoa vết thương mặt, có lẽ là đau đến .

      " sao chứ?" Hải Nhã phủi phủi tay áo, "Vậy tớ về đây."

      Đàm Thư Lâm do dự lát, gọi lại : “Cái đó ….. Chúc Hải Nhã, cám ơn cậu."

      cười gượng: " có gì, lần sau cậu nhớ chú ý chút."

      Thấy xoay người chút do dự vào tàu điện ngầm, Đàm Thư Lâm nhịn được nữa, với : "Vậy. . . . . . tôi muốn cảm ơn cậu, tôi mời cậu ăn cơm nhé?"

      Hải Nhã nhìn gương mặt chật vật của cậu ta, lên tiếng. Chính cậu ta cũng phản ứng kịp, vuốt vết thương cau mày, lầu bầu: "Chờ vết thương lành ."

      lắc đầu: " cần, tớ còn có chuyện, trước."

      Đàm Thư Lâm đứng như vậy nhìn vào trạm xe lửa, trong lòng có cảm giác gì đó, cũng biết đó là cảm giác gì, dù sao cũng rất lạ, tại sao đời lại có người như Chúc Hải Nhã? Nếu , chừng sống cách bừa bãi phóng túng. Nếu , giống như mọi việc có ý nghĩa.

      Cậu cứ đứng giữa trời như vậy, gương mặt bị tổn thương, ở đâu cũng khó chịu, chỉ đành phải vừa che vừa mắng, xoay người rời .
      tart_trungmal thích bài này.

    3. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      ĐTL là tên ngốc. Cứ thành thói quên , đâu phải là j mà ở bên suốt, đến lúc nhận ra người ta xa rồi.
      Cám ơn @wjuliet43 :grin::grin::grin::grin:

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 20

      Tuy rằng lần này bị đến cục cảnh sát khiến cậu ta sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại hồ sơ, nhưng mà đối với Đàm Thư Lâm hình như cũng là đả kích . 20 năm qua mỗi chuyện mà cậu ta trải qua đều thuận lợi, ở nhà có cha mẹ thương, lúc ra ngoài người khác vì nể mặt mũi của gia đình cậu cũng rất khách khí, bên cạnh vô số người nịnh bợ lấy lòng đếm hết, lúc cậu ta giận dữ lấy bọn họ ra hung hăng xả giận cũng ai dám gì, khi cậu phát bởi vì tính khí ương ngạnh của mình mà lại đụng phải bức tường cao, rốt cuộc vẫn thể ngu ngốc mà cứ đụng vào được.

      Mơ màng ở nhà ngày, đến chiều Đàm Thư Lâm cuối cũng cũng bình tĩnh lại, vội vàng gọi điện thoại cho Hải Nhã, bây giờ càng ngaỳ càng khách khí, trước kia điện thoại cho , điện thoại đổ chuông chưa đến nửa phút nhận, mà bây giờ điện thoại đổ chuông cả buổi, đột nhiên điện thoại cắt đứt, lại dám tắt điện thoại.

      "Mẹ nó. . . . . ."

      Đàm Thư Lâm bắt đầu ngang ngược cứng rắn, gọi điện thoại cho liên tục nửa giờ liền, Hải Nhã còn cách nào khác đành phải nhận điện thoại, qua ông nghe thấy giọng của hết sức mệt mỏi và buồn bực.(DĐ lê quý đôn)

      "Cậu lại có chuyện gì nữa vậy?" Giọng của hơi khàn, có lẽ là mệt.

      Đàm Thư Lâm lúc này ngược lại được gì, cậu muốn dạy dỗ lát, bây giờ ngược lại đem hết dự tính ban đầu quên , lúc lâu mới cau mày : "A, này chuyện đó. . . . . . cậu đem chuyện hôm nay ra chứ?"

      "Chuyện gì? Chuyện cậu bị đưa đến đồn cảnh sát hả. . . . . ."

      đợi xong cậu ta vội : "Ngừng! Tóm lại ——Cậu được ra đó?"

      Hải Nhã bị cậu ta làm cho biết nên khóc hay cười, lạnh nhạt : "Chưa , nếu cậu nhắc đến tớ cũng quên mất rồi."

      Trong lòng cậu ta vẫn thoải mái, ràng thở phào nhõm, nhưng trong lòng vẫn có chút thoải mái, chuyện này bị người khác nắm được giống như là bị nắm thóp vậy, giờ quên, đặc biệt đối tượng còn là Chúc Hải Nhã, cậu ta có cách nào khiến cho bản thân yên tâm được.

      "Quên là tốt nhất. . . . . ." Cậu cố ý làm cho giọng điệu của mình lạnh lùng, "Cứ như thế . . . . . . Ừ, cảm ơn."

      Hải Nhã lắc đầu khép lại điện thoại di động lại, nhìn dáng vẻ Đàm Thư Lâm cũng phải là người có lương tâm, gây ra chuyện, vẫn sợ người nhà mình biết, lần này gọi điện thoại, là muốn chuyện này cho gì Thẩm à?

      "Ai vậy? Cái gì mà đồn cảnh sát?" Dương Tiểu Oánh ngồi ăn bánh ở đối diện thuận miệng hỏi câu.(Tịnh Du editor *******************)

      Hải Nhã cười cười: "Chuyện mở quán Bar đó, cậu ta làm mất chứng minh thư bị bắt đến đồn cảnh sát xử lý.”

      "Cậu ta mở quán bar hả? !" Dương Tiểu Oánh líu lưỡi, "5 vạn làm sao mở quán bar chứ?"

      5 vạn chỉ là số tiền đặt cọc ban đầu thôi, sau này còn phải lắp đặt thiết bị và quảng cáo nữa, lại là khoản lớn hơn, dù thế nào nữa cậu ta cũng nhiều tiền mà. Hải Nhã lười phải suy nghĩ chuyện của cậu ta, nắm cái muỗng múc bánh trôi trong chén, mới vừa đưa đến miệng, tin nhắn điện thoại di động lại vang lên, mở ra đọc, Đàm Thư Lâm gửi cho tin nhắn: "Bức ảnh ở KV tôi xóa rồi, chuyện lần trước là do tôi quá xúc động. PS: Nhớ kỹ được đem chuyện ngày hôm nay ra đó."

      Vì thế. . . . . . Đây ra là trao đổi ngang bằng? Hải Nhã bật cười, tình trạng trao đổi buôn bán cuối cùng cũng chứng tỏ cậu ta lớn thêm vài tuổi rồi, phải là học sinh tiểu học nữa, mà biến thành học sinh trung học rồi.

      "Hải Nhã, Hôm nay có muốn đến KV Lạc Lai hát ?" Dương Tiểu Oánh rất vui vẻ, "Tiểu Trần hôm nay làm, chúng ta có người quen nên lấy tiền."

      Cái gì mà có người quen lấy tiền, cậu ta ra là muốn đến gặp tiểu Trần. sau khi Hai người bọn họ xác định quan hệ thương, Dương Tiểu Oánh giữ vững lý trí dọn ra ngoài ở chung với ta, cộng thêm lần này lại vừa học lại vừa làm, thời gian gặp mặt cửa hai người nhiều, đối với những người bước vào giai đoạn tình cuồng nhiệt mà , đúng thể nào dễ chịu.

      Hải Nhã là người biết lắng nghe, nên đồng ý. cũng rất lâu rồi đến quán KV Lạc Lai, cái nghề này nhân viên làm thêm cố định so với suy nghĩ nhiều hơn rất nhiều, theo Dương Tiểu Oánh vào cửa, trước cửa cũng vậy mà nhân viên tiếp khách cũng vậy, phần lớn đều là gượng mặt lạ, người duy nhất nhìn quen là tiểu Trần, ta mang theo ống nghe ở trong góc biết cùng người khác gì, cho đến khi Dương Tiểu Oánh phất tay gọi , vẻ mặt vui mừng đến.

      "Làm sao lại đột nhiên đến đây? cho biết trước tiếng!"

      Tiểu Trần kìm lòng được kéo cánh tay của Dương Tiểu Oán, rất lâu mới phát Hải Nhã đứng ở bên, có chút xấu hổ, mỉm cười gật đầu chào .

      "Em đến để bắt quả tang, " Dương Tiểu Oánh cười đùa, "Có cái đương với bé nào, bảo ta trốn ngay, đừng để em nhìn thấy."

      " bậy bạ nữa."

      Tiểu Trần thân mật nhéo mũi , dẫn hai người lên tầng, mở phòng bao để hai người vào, lát sau lại mang hai ly nước trái cây đến, mông cứ như vậy dính vào ghế sa lon, sống chết di chuyển.

      Hải Nhã vội vàng kiếm cớ toilet, để khoảng để hai người bọn họ tâm . Quán KV Lạc Lai kinh doanh vẫn luôn tốt như vậy, dù là bất cứ lúc nào, khách đến quán đều rất đông, nhân viên thu ngân và phục vụ cũng thay thai người khác rồi, ai biết hải Nhã cả, lão Trương cũng ở đây, cũng đỡ xấu hổ hơn chút.

      Đứng ở trong tolet khoảng 10 phút, có lẽ hai người bọn họ ngọt ngào tâm chắc cũng xong rồi, Hải Nhã liền trở lại phòng, giơ tay lên gõ cửa, sau đó khẽ mở ra, đúng lúc Dương Tiểu Oánh và tiểu Trần chuyện, hình như tranh cái chuyện gì đó, giọng của tiểu Trần rất vang: "Đúng vậy! con mẹ nó chính là người nghèo rớt mồng tơi! nuôi nổi em! Nên em vội vàng tìm việc mới, còn gì chứ!"

      Cãi nhau? Hải Nhã lúng túng đứng ở ngoài cửa, cánh tay cầm nắm cửa, vào cũng được ra cũng xong.

      Người ở bên trong hình như phát cửa bị mở ra, giọng cửa Dương Tiểu Oánh còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Em lúc nào là nghèo rớt mồng tơi? Em khổ cực làm cũng là sai à? em làm gì cả cứ ở nhà để nuôi, khác gì heo đâu, như vậy vui à?”

      "À, ra sống dựa vào giống như heo. Được! em được lắm!"

      ta tức giận đem gạt tàn thuốc nện ở khay trà, chuyện nữa, cả căn phòng chìm trong im lặng.

      Hải Nhã suy nghĩ hồi lâu, quyết định lặng lẽ đóng cửa lại, lại vào toilet đứng thêm 10 phút nữa mới quay lại, lần này gõ cửa bên trong nhanh chóng có phản ứng, tiểu Trần ngồi dựa vào cạnh cửa kéo cửa ra, Dương Tiểu Oánh nhìn về phía đùa: "Cái cậu này ở bên trong toilet lâu vậy !" (Truyện edit tại *******************)

      Hải Nhã mỉm cười ứng phó mấy câu, len lén quan sát vẻ mặt hai người bọn họ, giống như bình thường trở lại, mặt Dương Tiểu Oánh vẫn còn đỏ ửng, ngọt ngào nhìn về phía tiểu Trần cười: " còn ngồi đó? Coi chừng quản lý thấy đấy! Nhanh mau lên!"

      Tiểu Trần vẫn còn hơi lo lắng, đưa mắt ra hiệu cho : "Buổi tối . . . . . ?"

      Dương Tiểu Oánh ra sức mà vẫy tay: "Biết rồi biết rồi! nhanh !"

      Hải Nhã chờ tiểu Trần đóng cửa ra ngoài, mới thử thăm dò hỏi: "Buổi tối cậu cùng Tiểu Trần ăn à?"

      Dương Tiểu Oánh ôm mặt lắc đầu, có chút xấu hổ: " ấy chín giờ tan ca, chuyện này. . . . . . Hải Nhã, buổi tối tớ về đâu."

      "A. . . . . ." Hải Nhã cũng có chút lúng túng, có câu vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, câu này, câu này rất đúng, lúc vừa rồi hai người bọn họ còn cái nhau nảy lửa, mà lát sau lại dính vào nhau rồi.

      "Cậu muốn đến sống cũng Tiểu Trần à?" hỏi cẩn thận.

      Dương Tiểu Oánh ngây ngẩn hồi, cười lắc lắc đầu: "Tớ phải có cuộc sống của mình. chuyện gì cũng dựa dẫm vào đàn ông, dựa vào tình cảm, được lâu dài."

      Hải Nhã cũng có chút ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Cậu đúng."

      Co phải thái độ lý trí như vậy tốt hơn ? Mọi việc đầu tiên là phải lo lắng cho bản thân, cần hi vọng xa vời là người khác mình cả đời. Cuộc đời này thống khổ nhất, phải là có tình , mà là có được sau đó lại mất , vì muốn ngày nào đó phải chịu đau khổ như thế này, mỗi người phải bản thân nhiều chút.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đến tháng sáu, mùa hè năm nay đến đặc biệt sớm, quần áo mùa xuân vừa mới mặc được mấy ngày, phải thay quần áo mỏng mùa hè rồi.

      Ngày thứ ba lại đến ngày Hải Nhã đến nhà dạy kèm văn cho Tiểu Duyệt, đứa bé này lần trước thi trắc nghiệm văn được 82 điểm, tuân thủ lời hữa, mua chon con bé cặp tóc con thỏ, đôi mắt được đính bằng thủy tinh, Tiểu Duyệt rất thích, ngược lại mẹ Tiểu Duyệt lại có chút xấu hổ. Người biết nhìn biết kẹp tóc này hề rẻ, Hải Nhã làm gia sư tháng tiền công cũng đủ mua mấy đôi, vì vậy muốn đưa tiền cho Hải Nhã: “ giáo Chúc, vật này cứ để mua cho, để cháu tiêu tiền như vậy là quá xấu hổ.”

      Hải Nhã từ chối nhã nhặn: " có gì, là cháu đồng ý mua cho con bé, giáo như cháu cũng rất vui mừng."

      Mẹ Tiểu Duyệt biết nghĩ tới điều gì, muốn rồi lại ngừng, cuối cùng nhịn được, mới : " muốn cùng cháu trao đổi chút, kỳ học sau phiền đến giáo Chúc nữa, cháu vẫn là sinh viên đúng ? Nên lấy việc học làm trọng."

      Hải Nhã sững sờ, cũng ngờ đối phương đuổi việc như vậy, lẽ ra còn muốn dạy cho Tiểu Duyệt dạy nửa năm nữa, đứa này thành tích văn thi cao hơn rất nhiều, tại sao lại muốn đuổi việc gia sư như .

      "Là cháu dạy tốt sao?" cẩn thận hỏi.

      Mẹ Tiểu Duyệt miễn cưỡng cười: " phải, chạu dạy vô cùng tốt, Tiểu Duyệt nhà với cháu cũng rất hợp nhau . Chỉ là cái đó. . . . . . giáo Chúc, cũng khách khí với cháu luôn, chồng , mấy tháng trước cháu có người bạn bởi vì đánh nhau bị đưa đến đồn cảnh sát. Cháu...bạn cháu quan hệ có chút. . . . . . như thế nào đây, quá thích hợp. Nhưng mà gia đình vẫn cảm ơn cháu, Tiểu Duyệt tìm nhiều gia sư như vậy, chỉ có cháu dạy con bé tốt lên."

      ra là bởi vì chuyện của Đàm Thư Lâm. . . . . . trong lòng Hải Nhã có chút uất ức , sau khi cắn môi im lặng nửa ngày, rốt cuộc gật đầu cái: "Vậy. . . . . . Cháu cũng rất vui vẻ khi ở đây làm nửa năm. Cám ơn, hẹn gặp lại."

      xoay người rời , càng nghĩ càng thấy phải uất ức, giống như cố gắng nửa năm qua của mình, nhàng bị chối bỏ, đột nhiên đuổi việc đúng giống như đánh đòn cảnh cáo, đánh đến mức kiến bối rối. trách mấy lần gần đây, khi dạy cho Tiểu Duyệt, cha mẹ Tiểu Duyệt nhiệt tình và thân thiện như trước đây, quá trình dạy học mẹ Tiểu Duyệt thậm chí thường ở trong phòng nghe toàn bộ buổi dạy, vẫn biết điều quan trọng ở đây là gì, còn tưởng rằng việc đến chuyện quần áo của mình khiến họ hiểu lầm, ra là bọn họ thầm đề phòng , nhân dịp có kết quả cuộc thi lần này của Tiểu Duyệt, tiện thể đuổi việc luôn.

      Bọn họ coi như cho chut thể diện, ngay lúc đó lập tức đuổi việc , nhưng bây giờ so lập tức đuổi việc còn khiến khó chịu hơn.

      Hải Nhã cúi thấp đầu chậm rãi ra khỏi con phố này, cách xa vẫn có thể nhìn thấy Tô Vĩ tựa xe máy chờ đợi mình, tới, còn chưa kịp gì nước mắt rơi xuống, Tô Vĩ giang hai cánh tay ôm , giọng an ủi: "Sao vậy?"

      Hải Nhã lắc đầu cái, muốn chuyện, điện thoại trong ngực đột nhiên vang lên. Tô Vĩ ôm lấy ấn đầu vào ngực mình, tay nhận điện thoại, alo tiếng.

      Trong loa ầm ĩ chịu nổi, có người lớn tiếng la hét, chân mày Tô Vĩ dần dần nhíu chặt: "Ngày mai tôi qua."

      Người đầu bên kia điện thoại lại hét lên mấy câu, đành phải đồng ý: "Tôi lập tức đến."

      Thu tay lại, vuốt vuốt tóc Hải Nhã, dùng sức lau nước mắt, miễn cưỡng cười cười: " có việc gì, , em thuê xe."

      Tô Vĩ dắt tay của , suy nghĩ chút, : " và em cùng ."
      mal thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21:

      muốn đưa em đâu?

      Vấn đề này, Hải Nhã nghĩ cũng muốn nghĩ, lúc này rất cần , đem đâu cũng được.

      Xe máy chạy như bay đoạn đường vắng, sau đó dần dần qua ngõ , cuối cùng dừng ở trước cửa quán bar. Tô Vĩ bước xuống xe, giúp lấy mũ bảo hiểm xuống, mặt vẫn còn những giọt nước mắt vừa nãy khóc chưa lau khô, dùng tay tỉ mỉ lau khô, giọng : "Cười cái nào, đừng khổ sở như vậy."

      Hải Nhã vô lực lắc đầu: ". . . . . . Cười nổi."

      "Vậy ít nhất đừng khóc." cúi đầu khẽ hôn lên trán , "Ngoan, mọi chuyện tốt ngay thôi."

      Hải Nhã dụi dụi con mắt, miễn cưỡng lộ ra nụ cười tủm tỉm, vịn vào cánh tay nhảy xuống xe máy: " thôi, em sao."

      Quán bar này so với quán bar Dạ Sắc của Đàm Thư Lâm lớn hơn chút, ở khu vực trung tâm có sàn nhảy , trong sàn nhảy có chiếc đàn piano, có chàng vẻ mặt say sưa đánh đàn…hả đánh bài hát có lên là Long Miêu. Bên trong quán bar mờ ảo tràn ngập khách, Tô Vĩ dắt đến trước quầy, có người đàn ông khoảng 30 tuổi tiến đến, giọng rất thân thiết: “Hiếm thấy, cậu đem đến đây. Vodka? Hay bia?"

      Tô Vĩ nhàng đỡ Hải Nhã ngồi lên chiếc ghế cao, dặn dò người đàn ông này: " uống rượu, thay tôi chăm sóc ấy."

      Người đàn ông đó gật đầu, thành thạo lấy ra cái cốc, đổ nửa ly nước táo đưa đến trước mặt Hải Nhã, cười: “Em là người khách đầu tiên trong ngày hôm nay đến đây uống nước trái cây.”

      Hải Nhã hơi sững sờ, nhàng níu tay áo Tô Vĩ, giọng hỏi: " phải à?"

      nắm tay của , siết chặt hai cái: "Có chút việc, trở lại ngay. Em ở đây chờ lát, đừng đâu lung tung, được ?"

      muốn mình đợi ở nơi xa lạ như thế này, xung quanh đều là người uống rượu, mùi rượu thuốc lá gay mũi, có rất nhiều ánh mắt sáng quắc nhìn , sờ tóc của : "Xin lỗi, nhanh chóng trở lại."

      Hải Nhã đành phải miễn cưỡng cười tiếng, buông tay ra: ". . . . . . Vậy cũng được, em chờ ."

      lưu luyến rời nhìn bóng dáng của Tô Vĩ biến mất trong bóng đèn mờ ảo ở quầy rượu, người đàn ông phía sau cười : "Em học ở đâu?"

      Hải Nhã kinh ngạc lúc lâu, nhớ đến lần đầu tiên Tô Vĩ hẹn ra ngoài, cũng vừa nhìn thoáng qua biết sinh viên. quay đầu lại bưng nước táo uống hớp , hỏi: " nhìn em giống sinh viên lắm à?"

      Lúc học cấp ba, có người còn hỏi làm ở đâu rồi phải , gương mặt trẻ con, cộng thêm vóc dáng rất cao, lúc 15 tuổi có người đoán là sinh viên đại học.

      Người đàn ông này rất hay : "Vừa nhìn thấy em giống người ở đây. Đúng rồi, họ Triệu, tất cả mọi người gọi là tiểu Minh, em cũng đừng khách khí."

      "Em tên là Chúc Hải Nhã, học đại học."

      Hải Nhã do dự chút, nhìn về phía người đàn ông ba mươi tuổi gọi tiểu Minh, chuyện như vậy làm được, khách khí lại quá xa lạ vẫn nên gọi là: ". . . . . . chú Minh."

      Tiểu Minh vẻ mặt như bị sét đánh: "Đừng! Đừng! Đừng kêu chú! đâu có già như vậy!"

      Hải Nhã cười lên: " Minh."

      Tiểu Minh là người rất hay lại rất dễ gần, xử cũng tương đối từng trải khôn khéo, sau khi Tô Vĩ rời , có rất nhiều khách nam đến đây bắt huyện, phần lớn bị mấy câu quay , còn lại hai mặt dày tìm Hải Nhã chuyện, thấy hoàn toàn lý tới, ai cũng chẳng ngờ mặt nóng dán mông lạnh, cũng đành thôi.

      Ổn định yên tĩnh uống gần nửa ly nước táo, mặc dù có tiểu Minh ngừng chuyện và chọc cười, nhưng Hải Nhã vẫn cảm thấy có chút thoải mái, cúi đầu xem điện thoại di động, hơn mười giờ, Tô Vĩ hơn nửa tiếng, như thế này mà bảo ngay lập tức trở về? phải là hơn 12 giờ mới trở lại chứ?

      Tiểu Minh cũng ngẩng đầu nhìn đồng hò, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Em ở chỗ này đừng đâu, ra ngoài xem chút."

      ta nhờ trẻ đến chuyện với Hải Nhã, rồi dùng khăn ướt lau tay rồi ra khỏi quầy. Bọn họ sao cứ từng người từng người bắt ngồi ở chỗ này chờ đừng đâu? Hải Nhã buồn phiền trong lòng, muốn giải quyết chút oan ức, ai ngờ ngồi ở chỗ này lại khiến càng bực tức hơn.

      đó chuyện với mấy câu, thấy yên lòng, vẻ mặt chán chường, dứt khoát im lặng , bởi vì thấy bên cạnh có mấy vị khách mới đến, đó theo thói quen rót cho Hải Nhã ly Whisky, còn cho thêm hai viên đá, rồi xoay người chào hỏi khách.

      Bản thân Hải Nhã cũng chú ý, nhìn màu sắc cùng nước táo rất giống nhau, bưng lên uống ngụm lớn, thoáng chốc bị nghẹn đến mức ho khan liên lục. kia lúc này mới phản ứng được mình rót sai, vội vàng xin lỗi với : "Ngại quá, thuận tay rót rượu cho . Để tôi rót cho ly khác."

      Hải Nhã lắc đầu: " cần, cái này rất tốt."

      Người xưa phải rồi sao? Mượn rượu giải sầu? uống rượu có cách nào để hiểu được mọi việc, chẳng được bao lâu, cảm thấy toàn thân ấm áp lại nhàng, ánh đèn mờ ảo ở nơi này từng khiến cảm thấy khó chịu, tiếng đàn dương cầm nhàng, đột nhiên trở nên rất thích hợp rất tuyệt với, những phiền chán và oan ức trong lòng cũng biết nơi nào.

      uống hết ly rượu đó, kêu kia: "Thêm ly nữa."

      kia cười híp mắt khen ngợi: " vẫn uống được nữa à! Đừng uống quá nhanh, rượu này có tác dụng chậm."

      Lúc này, Hải Nhã cái gì cũng nghe được nữa, nàng ướng hớp hết nửa ly rượu, người và cảnh vật trước mắt bắt đầu từ từ xoay tròn, trở nên mơ mơ hồ hồ. Bên cạnh có người đàn ông đến gần , từ từ tiền gần lên vịn bả vai của , cũng giận, chống cằm nhìn người ta cười khúc khích.

      "Chúc Hải Nhã?" Có người lớn tiếng gọi , Hải Nhã phản ứng chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Đàm Thư Lâm đứng cùng Lão Duy, cậu ta hình như xác định có phải , híp mắt quan sát từ xuống dưới.

      hứng khởi bởi vì cồn và ảo giác trong nháy mắt biến mất, Hải Nhã Heiyer lạnh lùng quay đầu, làm bộ như nhìn thấy.

      "Mẹ nó, là cậu! Tại sao cậu lại mình tới những chỗ như thế này?" Đàm Thư Lâm bước nhanh tới, bởi vì thấy có người đàn ông ôm bả vai , vừa nhìn thoáng qua biết là có ý đồ bất chính, cậu giơ tay vỗ lên quầy: "Tránh ra!"

      Người kia trở mặt: “ là ai?"

      Đàm Thư Lâm lười với ta, nhấc cổ áo đem ta kéo ra, cảnh cáo: " dám động tôi. . . . . . Người quen của tôi? !"

      Cậu ta cao, sức khỏe cũng rất lớn, người kia ước chừng cảm thấy dễ chọc, lầu bầu mắng mấy câu rời . Đàm Thư Lâm ngồi bên cạnh người , giơ tay lên kêu ly Whisky, rồi lấy ly trước mặt lên mũi ngửi, kinh ngạc: "Cậu còn uống rượu? mình tới chỗ như thế này uống rượu?"

      Hải Nhã chút khách khí cướp lại cái ly trong tay cậu ta, chuyện.

      Đàm Thư Lâm: "Ơ, lá gan càng lúc càng lớn rồi nhỉ! Đúng rồi, quán Bar của tôi xây xong, tháng này vừa mới bắt đầu kinh doanh, nếu muốn uống rượu, lần sau đến bên tôi uống."

      Hải Nhã bị cậu ta lải nhãi khiến cho càng ngày càng khó chịu, chỉ hận che được lỗ tai nghe. Lão Duy ở Đối diện nhìn về phía Đàm Thư Lâm gọi, cậu ta khoát khoát tay, chỉ chỉ , còn : "Tôi cùng Lão Duy đến đây để gặp người quen ấy, có thể có được mối làm ăn cung cấp rượu, Haz, Tôi hỏi cậu sau , tại sao lại mình ở đây?”

      Hải Nhã quay đầu nhìn cậu ta: "Tại sao cậu còn chưa ?"

      Đàm Thư Lâm sững sờ, hơi khó chịu: "Sao lại chuyện như vậy? Tôi chọc giận gì cậu hả ?"

      Cậu ta lại có thể làm ra vô tội để hỏi câu hỏi này! Hải Nhã đầy bụng cồn đều biến thành tức giận, đặt mạnh ly rượu lên bàn, tiếng vang lớn, cái ly nứt ra, rượu bên trong văng lên mặt . chỉ vào gương mặt kinh ngạc của hét lên: “Đều tại cậu! Nên tôi mới bị người ta sa thải! Cậu cút! Mau cút!”

      Đàm Thư Lâm chưa bao giờ bị người ta hét lên như vậy, nhất thời cũng nổi giận: "Cậu cái gì đó ? ! đúng là được voi đòi tiên mà? !"

      Hải Nhã ra sức đẩy cậu ta cái, lảo đảo nhảy xuống chân cao ghế: "Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa!"

      Đàm Thư Lâm nắm quay người lại nắm lấy tay , giận đến mức kiềm chế được: "Mắng xong rồi muốn ? Cậu ràng cho tôi!"

      Hải Nhã lợi dụng lúc say, nhấc chân lấy gót dày hung hắng đạp xuống chân cậu ta, đau khiến cậu ta trách mắng, trọng loại sảng khoái đến điên cuồng, loại

      CHƯƠNG 21

      cảm giác này rất xấu xa, nhưng chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi. nắm lấy túi ra sức đánh lên mắt , giống như Ultra-man đánh Tiểu Quái Thú, nếu như có thể đem cậu ta đánh cho biến mất trái đất này tốt biết bao!

      Đàm Thư Lâm đầu tiên bị đẩy ra có chút bối rối, ngay sau đó phản ứng kịp, thấy giơ túi còn muốn đánh, cậu ta theo bản năng ngăn cản nhàng đẩy, Hải Nhã lảo đảo về phía sau, phái sau có người nắm lấy eo ôm lại. Đầu óc choáng váng ngẩng mắt lên thấy, Tô Vĩ đỡ lấy cau mày.

      Hải Nhã say khướt cười với : “ về rồi?”

      Tô Vĩ đỡ , mày nhíu lại càng sâu: “Tại sao lại uống rượu?”

      Tiểu Minh nhanh như chớp chạy đến bên quầy rượu, thấy cái ly bị vỡ, còn quầy rượu vẫn chưa lau hết rượu đổ ra, nhìn về phía kia liên tiếp than thở: “Em à, tại sao em lại cho ấy uống rượu?”

      Tô Vĩ đỡ Hải Nhã xoay người rời , Đàm Thư Lâm sửng sốt lúc lâu, bước lên bước ngăn lại: “Buông tay!”

      Tô Vĩ hất tay của cậu ta ra, lạnh lùng liếc cậu cái, Đàm Thư Lâm lúc này mới nhìn được mặt của người này, gương mặt rất quen thuộc, cậu những từng thấy qua người này, mà còn bị ta đánh khiến toàn thân đau nhức, nháy mắt còn tức giận trong lòng cậu bùng lên, câu nào, vung quyền liền đánh.

      Nhưng mà chưa kịp đánh, bên cạnh có người kéo cậu ra phía sau rồi, lão Duy nghe được tin cũng vội vàng chạy đến, dám chào hỏi Tô Vĩ, chỉ có khuyên can: “Tiểu Đàm! Cậu uống nhiều rồi! Đừng làm loạn ở chỗ này nữa!”

      thanh ầm ĩ ở phía sau Hải Nhã cũng nghe thấy nữa, lảo đảo bị người đỡ ra khỏi quầy rượu, gió đêm thổi qua, trong dạ dày giống như sóng biển cuộn lên, há mồm liền ói. vội vàng dạy thêm, cơm tối cũng chưa ăn, nôn nửa ngày cũng chỉ có nước, như vậy ngược lại càng khó chịu, ói đến trước mặt hoa lên thấy cả sao, trời đất quay cuồng cả lên, mọi vật đều chao đảo, căn bản đứng vững,

      nhớ mình được đưa về như thế nào, hôn mê bất tỉnh ngủ giấc, lúctỉnh lại trước mắt tối đen, trong cổ họng giống như bị lửa đốt, đầu vừa nặng lại đau. ôi tiếng, người bên cạnh lập tức chuyển động, bật sáng đèn bàn, bàn tay đỡ lấy ót , giọng hỏi: “Muốn uống nước?”

      Hải Nhã nhận lấy ly nước lạnh trong tay mạch uống cạn, hai bên thái dương giật giật đau nhức vô cùng, lấy tay che mắt, lẩm bẩm: “Chói mắt……”

      Đèn bàn lập tức tắt , trong phòng lại lần nữa có ánh sáng, mê man nằm nửa ngày, trong lòng dần dần bắt đầu tỉnh táo, hình như uống say trong quán bar, gặp phải Đàm Thư Lâm, còn cãi nhau với cậu ta trận, sau đó…..Sau đó thế nào? nhớ nổi, lật người, đầu đụng vào người, ngửi thấy múi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, giật mình, khàn khàn hỏi: “Tô Vĩ?”

      tiếng: “Bạn cùng phòng của em gọi điện đến, với ấy tối nay em trở về.”

      Hải Nhã phản ứng so bình thường chậm nhịp, qua lúc lâu vẻ mặt sợ hãi,theo bản năng sờ sờ người—quần áo may mắn vẫn còn, chuyện gì cũng xảy ra.

      Tô Vĩ nửa nằm ở giường, trong tay nắm điện thoại di động, trong bóng tối, chỉ có sáng màn hình lóe lên.

      Sau khi cơn say qua, chỉ còn lại vô lực và uể oải, Hải Nhã chậm rãi dịch qua, đầu tựa vào người , dang tay ôm chặt , bàn tay sờ sờ mặt của , thanh rất thấp: “Mặt còn nóng lắm, ngủ tiếp .”

      muốn ngủ.” chôn ở trong ngực , nhìn điện thoại động của . lên mạng, xem tin tức thể thao.

      xấu hổ, em uống quá nhiều rồi, có phải rất phiền phức ?” giọng hỏi.

      Tô Vĩ trầm mặc chốc lát, : “Em mớ rất nhiều.”

      Hải Nhã cười xấu hổ: “Chắc là toàn lời dỗi phải ?”

      có trả lời, chỉ là chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động.Hải Nhã muốn im lặng như vậy, ôm chặt , là cậy gỗ cứu vớt , biết tại sao lại ôm chặt hơn? rất cần lúc này dịu dàng với mình, cho dù là kêu tên tiếng.

      Tay của thủy chung nặng vòng quanh , thái độ của vĩnh viễn nóng lạnh như vậy, làm người ta sắp nổi điên.

      “Tô Vĩ, ômem.” suy yếu mở miệng.“Đừng rời bỏ em.”

      rốt cuộc từ từ để điện thoại xuống, bàn tay ấm áp êm ái lướt qua mái tóc dài của , dần dần chạm lên gò má nóng bỏng của , đột nhiên nhàng nắm chặt cằm của , ánh mắt sáng quắc nhìn , cặp mắt kia trong bóng đêm như chấm .

      nửa năm rồi.” giọng trầm thấp “Em cái gì cũng với , em xem là cái gì?”
      Last edited by a moderator: 29/11/14
      tart_trungmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :