1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tặng em một đời ngọt ngào - Thập Tứ Lang (Full 42C) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15

      Nơi xa ánh đèn giống như sương mù ẩm ướt mà mịt, "vạn lại câu tịch" ( thanh), chỉ có bước chân của , giống như dây đàn.

      Có phải là giấc mộng hay ?

      Hải Nhã dứng ở trước bồn hoa, mở miệng chuyện, giọng nén được run run: ". . . . . . đợi lâu rồi à?"

      Tô Vĩ dập tắt thuốc lá, lắc đầu: "Có đói bụng ?"

      vô thức sờ bụng, từ lúc xe điện ngầm xuống, chỉ mua ly trà sữa, nhưng nếu đói bụng, giống như lập tức rời khỏi dây, chút xúc động, lớn tiếng : “Đói! Đói chết được. . . . . ." giọng càng về sau càng trở nên chột dạ.

      cúi đầu cười khe khẽ tiếng, từ bên bồn hoa đứng lên, tới trước mặt , chợt giơ tay lên thay kéo cổ áo lên, khóa áo kéo lên chỗ cao nhất.

      "Lên xe, dẫn em ăn cái gì đó."

      Ngón tay của rất ấm, lại có mùi cồn i-ốt, Hải Nhã cúi đầu nhìn kỹ, nhưng mà xay người lại đẩy xe máy lại, trong lòng của bắt đầu cuồng loạn, có mùi cồn i-ốt chứng tỏ bị thương, chẳng lẽ tối ngày hôm qua đánh nhau với xã hội đen? bị dao dâm trúng? Hay vết thương do đạn bắn? Có cảnh sát tham gia vào hay ?

      Hải Nhã cũng biết làm sao với những suy nghĩ miên man của mình, cả quãng đường thấp thỏm lo lắng được khoảng 10 phút, xe máy dưng trước quán ăn có tên là Mãn Vi Hoạn. Lúc này sắp đến 10 giờ rồi, bình thường quán ăn khác đóng cửa, nhưng quán ăn này vẫ buôn bán tấp nập như cũ, hơi khói ấm mà ẩm ướt phả vào mặt.

      Thực đơn rất đơn sơ chỉ là tờ giấy A4, Hải Nhã rất ít khi đến những chỗ như thế này ăn cơm, khó xử nhìn lúc lâu, Tô Vĩ rốt cuộc cũng mở miệng giới thiệu: “Quán ăn này món bún xào với cánh gà nướng ăn rất được.”
      Bún xào tuyệt đối có bản lĩnh ăn xong, chỉ chọn hai cánh gà nướng, ly nước khoai môn để uống, thấy Tô Vĩ chỉ các món ăn cho phục vụ, liền nhìn vào tay phải , mu bàn tay đúng là có dán miếng gạc, nhìn thấy vết máu, cũng biết co bị thương nặng hay .

      "Em sắp khai giảng rồi phải ?" Tô Vĩ muốn bình nước sôi, vừa rửa sạch bát đũa trước mặt vừa , " nên làm việc về muộn như vậy, an toàn."

      "Ừ, sau khi khai giảng mỗi tuần chỉ đến dạy kèm tại nhà hai ngày nữa thôi.”

      thấy động tác rửa chén đũa của cũng tỉ mỉ, thỉnh thoảng có ít nước dính lên phía băng gạc. rốt cuộc nhịn được giọng : “Cái đó… vết thương tay thể thấm nước… nhiễm trùng.”

      quá để tâm cười cười: "Vết thương , quan trọng."

      Hải Nhã che giấu tâm tư ho tiếng, cố gắng chỉnh lại ngôn ngữ: "Lần trước xem phim, thấy hai nhóm xa hội đen đánh nhau, đại ca bị chém dao nhưng được chữa trị tốt, cuối cùng, cuối cùng thể cắt cánh tay đó ."

      ra đây chỉ là trong phim, đến đoạn cuối cũng cũng hiểu nổi mình gì, dứt khoát vùi đầu trong ly nước khoai môn.

      Tô Vĩ đem bộ bát được lau khô để trước mặt , nhìn lát, bỗng bật cười, đem băng gạc mu bàn tay lộ ra góc, chầm chậm : “Lần đầu tiên nuôi mèo, quen, bị nó cào bị thương ở tay.”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Vết thương dưới miếng gạc có máu thịt lẫn lộn như tưởng tượng, cũng phải là vết thương do đạn bắn, da chỉ có mấy vệt xược màu đỏ, ràng là bị mèo cào trúng.

      Hải Nhã xấu hổ vò khăn trải bàn, rất muốn chui xuống đó, trốn vào mãi ra.

      "Hải Nhã, " Tô Vĩ nhàng gọi , “Bọn đánh nhau đến mất còn, cũng thể nào gây ra án mạng.”

      đỏ mặt gật đầu liên tục, thuận tiện hung hăng khinh bỉ trí tưởng tượng của bản thân mình.

      "Bây giờ là xã hội có pháp luật." giúp rót đầy ly nước khoai môn ấm áp, tiếp, “Trắng trợn gây gổ chính là tự tìm đường chết.”
      Đây hình như là lần đầu tiên nhắc đến chuyện của mình, Hải Nhã nhịn được ngẩng đầu lên nhìn , mong nhiều hơn chút. Giống như phát ra ý muốn của , Tô Vĩ mỉm cười gắp chiếc cánh gà cho : “ người giữ bí mật tuyệt đối.”

      thất vọng đem cánh gà nhét vào miệng, mùi vị cuối cùng là ngọt hay mặn cũng biết nữa.

      "Em dạy thêm địa chỉ ở đâu? Ngày thứ mấy trong tuần?” nhanh chóng đổi đề tài, đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang .

      "Ở đường gần đây, hai ngày thứ ba và thứ năm. . . . . sao vậy?" Hải Nhã thắc mắc.

      uống hớp nước khoai môn: "Hôm nào cũng 9 giờ đúng về à? đón em.”

      Hải Nhã đột nhiên đỏ lên mặt, liên tục khoát tay: ", cần phiền toái . . . . . .ở đó tàu điện ngầm rất gần!"

      cười cười, gì.

      Hải Nhã ăn xong xương gà chậm rãi bỏ vào trong chén, trong ngực trái tim đập dồn dập, da thịt khắp người run run, thậm chí biết là vui hay mừng. cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn với , giống như những lời xúc động ngày hôm qua vậy, nhưng lại ra được bất cứ điều gì. loại sợ hãi, cũng biết đó là cái gì.
      "Vậy, Vậy làm phiền rồi.” Giọng của run run, nhưng lại nếm được vị ngọt trong đó.

      Dự báo thời tiết , tối nay đến sáng ngày mai là tiết Tiểu Tuyết, từ quán ăn ra, bên ngoài trời tuyết bắt đầu rơi xuống giống như hạt gạo lớn , Hải Nhã xoa xoa tay, hà hơi thở ra, khói trắng nồng đậm trong nháy mắt bị gió thổi tan. Đúng rồi, nhớ ở gần đây có chỗ dừng xe, xe Tô Vĩ dừng ở lối sau của cửa hàng…

      "Lạnh?" bàn tay bỗng nhiên cầm lấy tay , lòng bàn tay rất nóng, ngón tay có chút thô ráp, Hải Nhã hơi kinh hãi, vô thức rút lại, bàn tay kia nắm chặt thêm chút, cho lùi bước.

      Chủ nhân của bàn tay bộ dáng nhàng, dắt vài bước, sau đó đem tay bỏ vào trong túi áo của mình, giọng : “Tay của em lạnh quá, thuê xe nhé.”

      có thể cảm thấy ràng nhiệt độ của lòng bàn tay , trong túi còn có gói thuốc lá, lại nhớ đến mùi vị thuốc lá Tô Yên dai dẳng gay mũi, từng lần rồi lại lần đưa chúng lên đặt mũi nhàng ngửi, giống như nghiện vậy. Bây giờ ở gần như vậy, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi thuốc cạo râu nhàng khoa khoái hòa quyện cùng nhau, giống như trong mờ ảo nào đó biến thành , làm người ta sợ hãi, nhưng lại rất kích thích.

      " cần bắt xe." Hải Nhã cúi đầu, thanh càng thấp hơn, ". . . . . . Ăn quá nhiều rồi, bộ lát cho tiêu cũng được."

      muốn chia tay nhanh như vậy, cảm thấy vẫn chưa đủ, càng lúc càng nghiện nặng hơn rồi.

      cầu dưới ánh đèn của cầu Phi Tuyết, trong thành phố lóe lên những đốm sáng, ánh sáng dịu vừa đủ, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng ấm áp, chầm chậm, nghĩ nên gì với bây giờ, nhưng trong chốc lát tìm được đề tài nào phù hợp, dường như chỉ cần im lặng như vậy cũng rất tốt rồi.

      "Tô Vĩ. . . . . ." bỗng nhiên , "Lúc mới quen em, có phải cảm thấy em rất ngốc hay ?”

      thể nào quên được chuyện xấu vào buổi tối hôm đó, người ta ràng đợi , mà lại tự mình đa tình, sau đó dần dần tiếp xúc, lại suy nghĩ lung tung, đem đại ca xã hội đen phim gắn vào người , tuy , nhưng trong lòng chắc chắn cười rồi?

      Tay của bỗng nhiên bị nắm chặt hơn, đau, nhưng lại có cảm giác bị người ta nắm chặt, mặt dần dần nóng lên.

      "Em , lúc mới quen em?” giọng của Tô Vĩ nhàng, "Nửa năm trước? hay là tại?"

      Hải Nhã ngạc nhiên ngẩng đầu: "Nửa năm trước?"

      Nửa năm trước vừa mới đến thành phố này học đại học, hầu như mỗi ngày chỉ qua lại giữa hai địa điểm, từ lúc nào lại quen biết ? Tại sao lại có chút ấn tượng nào cả?

      Đôi mắt đẹp của Tô Vĩ nheo lại, đường cong rất đẹp: “Bởi vì ấn tượng giữa hai lần hoàn toàn khác nhau.”

      Hải
      Nhã há lớn miệng, nửa ngày ra.

      “Siêu thị 7-11 Phố.” Tô Vĩ cười cười. “Ở đó mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em, lạnh lùng.”

      Nửa năm trước thời gian thích siêu thị 7-11, bởi vì gần nhà, đồ rất nhiều chủng loại, sau đó ở gần chung cư mở ra rất nhiều siêu thị còn qua đó nữa. Hải Nhã cố gắng nhớ lại mọi việc lúc đó, làm sao cũng nhớ nổi từng thấy chiếc xe máy cỡ lớn đó, loại xe như thế này gặp lần rất khó quên.

      “Em… ưh, đúng là rất nhiều người em rất khó gần gũi.”

      Hải Nhã lắc đầu, ngay đến cả Dương Tiểu Oánh vừa mới bắt đầu thuê chung phòng với lúc đó cũng được nhiều chuyện với là cảm thấy rất lạnh nhạt, rất khó đến gần. Nhưng mà sau khi hiểu , ấy cũng hay vuốt tóc dài của , trêu chọc. Hải Nhã, Hải Nhã, cậu rất dịu dàng thục nữ.

      thích… Người lạnh lùng?” Hải Nhã thăm dò hỏi .

      Đôi mắt đen nháy của Tô Vĩ nhìn chằm chằm trong chốc lát, gì.

      có chút khống chế được, rất muốn hổi lần thứ hai thấy có cảm giác gì, lần đầu tiên lạnh lùng, lần thứ hai chẳng nhẽ rất ngây ngô? Ngu ngốc có năng lực gì cả? Bởi vì, đối với , tất cả tất cả, là từ cái đêm tuyết rơi đó mới bắt đầu.

      “Đến nơi rồi.”

      Tô Vĩ bỗng nhiên dừng bước lại, lúc này mới phát ra hai người trong lúc vô thức bộ lâu như vậy, lại có thể cứng rắn mạo hiểm trong bầu trời đầy tuyết về đến chung cư.

      “Về sớm chút.”

      Tô Vĩ đem tay từ trong túi lấy ra, nhàng phủi những hạt tuyết rơi tóc . Hải Nhã cảm thấy bàn tay vừa được ủ ấm bỗng nhiên lại bị gió thổi lạnh cóng, có thói quên xoa hai bàn với nhau, chỉ lẳng lặng nhìn lát, rồi mới nở nụ cười: “Em về đây, cảm ơn , Tô Vĩ.”

      Xoay người, bước chân vừa mới được mấy bước, nghe thấy sau lưng có tiếng bật lửa thanh thúy ‘bốp’ vang lên, nhịn được quay đầu lại nhìn, Tô Vĩ dựa vào bên bồn hoa hút thuốc, ánh lửa che phủ bên sườn mặt, giống như bức tranh.

      Trong lòng kích động, biết là điều gì, nhưng thân thể tự động phản ứng trước, bước nhanh quay trở lại, đứng trước mặt .

      “Em…” ngạc nhiên há miệng, lại phát ra cái gì cũng được.

      thậm chí thể giải thích được gì sao cứ như vậy mà quay trở lại, dám nghĩ bản thẩn khát vọng điều gì lúc này. đứng ở chỗ này, đầu những bông tuyết ào ào rơi xuống, bị màu trắng tinh của những bông tuyết bao vây, giống như rất gần, lại giống như cách quá xa.

      biết là ai ép buộc , khiến cho cổ họng phát đau, dường như muốn khóc.

      bàn tay nhàng đỡ lấy ót , mùi thuốc lá tràn ngập cả trời đất, Tô Vĩ cởi nút ngoài của áo khoác ra, đem cả người ôm trọn vào trong ngực, gương mặt lạnh lẽo dính vào ngực , nghe thấy tiếng tim đập bên tai, nhanh mà có lực giống như cơn mưa mùa hè.

      Bỗng nhiên người xa lạ ôm ấp, khẽ run rẩy, là sợ hãi còn có hưng phấn, sớm thể nào biết được.

      Ở trong bóng đêm hoang vắng tiếng động, chỉ duy nhất là chân thực.

      “Lạnh ?” Tô Vĩ đỡ đầu , cúi đầu hôn mái tóc dài của .

      Đôi tay Hải Nhã đặt trước ngực , yên lặng lắc đầu, hồi lâu, giọng : “… đừng hút nhiều thuốc như vậy, tốt cho cơ thể.”

      “Được.”

      Nhịp tim của bắt đầu tăng nhanh, giang hai cánh tay, do dự, thử thăm dò, ôm lấy hông của .

      “Lần sau cho em nghe chút về chuyện của nhé, có được ?”

      “Được.”

      Hải Nhã từ trong ngực ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng: “Vậy… Ngủ ngon, Tô Vĩ.”

      nhàng vuốt lại những sợi tóc dài mặt , giọng dịu dàng: “Ngủ ngon, Hải Nhã.”

      Mặt của dần dần đến gần, mang theo tia hoang mang, bất lực nhắm mắt lại, trán ấm áp, môi của lưu lại trong chốc lát.

      Hải Nhã mở mắt ra, trong lòng chút mất mát nên lời, nở nụ cười với , từ từ buông ra.

      Lần này rất nhanh, lúc quay đầu lại nhìn, bóng dáng biến mất ở cửa chung cư. biết, nếu như tiếp tục ở lại đây, bước chân của nhất định bước ra nữa, hoàn toàn biến thành kẻ nghiện, giống như những vụn sắt chạy như điên về phía nam châm vậy, thể kìm nén được.

      Tiếng chuông tin nhắn điện thoại di động nhàng vang lên, mở ra xem, là Tô Vĩ gửi tới, chỉ có bốn chữ ngắn ngủn:

      “Ngủ ngon, Hải Nhã.”

      ôm lấy cánh tay mình, quần áo vẫn còn lưu lại mùi vị của , giống như bóng đêm bao trùm .

      đêm ngon giấc.
      Last edited by a moderator: 7/11/14
      tart_trung, malHằng Lê thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16

      ra đối với Hải Nhã mà , khai giảng cũng ảnh hưởng gì lớn, ở trọ ở trong trường, khác gì những người bình thường, đối với cảm giác sau như cách sinh viên vui vẻ háo hức khi được về trường sau kỳ nghỉ hề hiểu, ngoại trừ việc bên cạnh có thêm mấy người theo đuổi.

      Lúc điểm danh, Dương Tiểu Oánh vẻ mặt quỷ dị đưa cho tờ giấy, Hải Nhã còn tưởng rằng ấy có chuyện gì, mở ra xem, đó viết: “Buổi trưa ăn gì?”

      kỳ quái nhìn Dương Tiểu Oánh, đối phương hất cằm ra hiệu cái, tờ giấy là sinh viên nam năm thứ hai viết. Người này rất thích ngồi sau lưng nhìn trong nhưng tiết học chung, trước kia chỉ là ngồi nhìn, giờ bắt đầu viết thư rồi. Hải Nhã tiện tay đem tờ giấy đó vo thành nắm, rồi ném bút vào trong túi.

      Lúc tan học, cậu ta lại gần hỏi: “Chúc Hải Nhã! Cậu có hứng thú với hội sinh viên ?”

      Hải Nhã cười lắc lắc đầu, thu dọn sách vở vội vàng cùng Dương Tiểu Oánh rời , cậu ta nhất quyết buông tha đuổi theo phía sau, luôn miệng hỏi: “Haz! Chúc Hải Nhã! Chúc Hải Nhã! Chờ chút… cậu muốn?”


      Cậu ta đứng tiếc nuối đứng ở đó lúc lâu, cuối cùng xoay người . Đến giờ ăn trưa, tại phòng ăn, Dương Tiểu Oánh : “Người đó hình như là họ Triệu, sinh viên năm hai, con người tệ, ở hội sinh viên rất hòa đồng, người ta ngồi sau cậu suốt mấy tháng trời trong khóa học, cậu thể cứ lạnh nhạt như vậy được.”

      Hải Nhã cúi đầu gắng tìm sạn trong cơm, : “Cho cậu ta hi vọng rồi lại từ chối, như vậy càng tàn nhẫn hơn.”

      Dương Tiểu Oánh lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm lúc lây, Hải Nhã bị nhìn cảm thấy có gì đó đúng lắm. vuốt mặt hỏi: “Sao vậy?”

      ấy cười cười: “ có gì, cậu có bạn trai rồi phải ?”

      Hải Nhã hoảng sợ thiếu chút nữa ném cả cái muỗng xuống, đỏ mặt : “Đâu có…. Cậu… cậu làm sao….”

      "Nhìn bộ dáng của cậu là biết.” Dương Tiểu Oánh xúc muỗng cơm, “Đừng chàng lần trước nhé? Đẹp trai đẹp trai , tiếc là có suy nghĩ.”

      Chuyện với Tô Vĩ, với ai, ngay đến cả Dương Tiểu Oánh sống chung với cũng biết. Hải Nhã do dự chút, cuối cũng cũng ra, chỉ : “ phải cậu ấy.”

      Nhìn thấy muốn nhiều, Dương Tiểu Oánh cũng hỏi nữa, đúng lúc này có người đến đây phát tờ rơi, tất cả các bàn khác đều bỏ, đến bên bàn Hải Nhã, phát tờ rơi kỳ lạ cẩn thận đưa tờ giấy đó nhét vào trong tay Hải Nhã, : “Bạn học, tối mai hội sinh viên tổ chức vũ hội, cậu nhất định phải đến đó! Bạn học Tiểu Triệu của chúng tớ ngày ngày nhớ đến.”

      Tiểu Triệu? Hải Nhã nhìn theo tầm có đối mắt to tròn này, đúng chàng đó chưa buông tha cho , ngồi cách hai bàn mỉm cười gật đầu.

      Hải Nhã buông tờ giấy đó xuống, lắc đầu: “Ngày mai tớ bận việc rồi.”

      có đôi mắt tơ tròn kia hơi vội vàng: “Nể mặt bạn học chút được à!”


      Hải Nhã tuy biết kinh nghiệm đối nhân xử thế, nhưng cũng phải ngốc, này vẻ mặt mong chờ còn có chút vui mừng, trong vui mừng còn có chút tủi thân, nếu nhìn ra xong đời rồi

      "Tớ có bạn trai." cười

      với bạn đó, “Xin lỗi nhé.”

      có đôi mắt to tròn xoay người chạy , Hải Nhã mơ hồ nghe ấy với Tiểu Triệu: “Người ta có bạn trai rồi…”, chẳng bao lâu sau, Tiểu Triệu vẻ mặt tổn thương rời , kia cũng chạy theo.

      Dương Tiểu Oánh ra đánh giá: “ tốt như vậy, người đàn ông kia nếu như cần, mới là ngu ngốc.”

      Hải Nhã chỉ cười gì, lúc còn học cấp ba cũng ngu ngốc như vậy, vì làm người hầu của các nên quan hệ tốt hơn chút, tất cả quan hệ giữa và Đam Thư Lâm khá tốt, nên giúp cậu ta đưa rất nhiều thư tình, thậm chí còn truyền lời cho các nữ sinh khác hẹn gặp cậu ta vào lúc mấy giờ, địa điểm ở đâu.

      Hy vọng những người đàn ông ngu ngốc như Đàm Thư Lâm nhiều lắm.

      Trong trường học những lời đồn có liên quan đến người đẹp luôn là những đề tài truyền rất nhanh, chưa đến vài ngày, tất cả các bạn học trong trường đều biết Hải Nhã có bạn trai, số người theo đuổi giảm bớt, nhưng số bạn học nữ ngược lại rất nhiều. Hải Nhã cho đến bây giờ tạo cho mọi người chính là cảm giác lạnh lùng dễ đến gần, hơn nữa lại ở trọ trong trường, khó tránh người ta sinh ra cảm giác xa cách. Chỉ là ở trường đại học giống như học cấp hai, cấp ba, giữa người với người còn có rất nhiều nhiệt huyết và tương trợ lẫn nhau, sau khi hiểu Hải Nhã, số bạn học muốn kết bạn với Hải Nhã tăng lên rất nhiều, ngay đến cả Dương Tiểu Oánh cũng phải cảm thán: “Cuối cùng cũng cần ăn và dạo phố mình rồi.”

      Công việc ở quán cà phê càng ngày càng tốt đẹp, việc dạy kèm cũng rất thuận lợi, số câu hỏi Tiểu Duyệt làm sai càng ngày càng ít, cha mẹ bé rất vui mừng, nhìn thấy Hải Nhã miệng cười tươi như hoa.

      Sau khi ở thành phố này trải qua nửa năm cơn ác mộng, tất cả mọi chuyện dường như có dấu hiệu tốt hơn.

      Buổi tối lúc nhìn thấy Tô Vĩ, Hải Nhã kìm chế được chuyện ngừng, những chuyện làm tâm trạng tốt quá ít, mà cuộc sống tại của Hải Nhã lại quá tuyệt vời, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp, có bất cứ chuyện gì phiền não.

      Ở trong quán chuyện khoảng nửa giờ, cho đến khi Tô Vĩ rót cho chén trà thứ ba, mới giật mình giống như cứ nhắc nhắc lại chuyện này, bản thân Tô Vĩ là côn đồ, biết bao nhiêu tuổi ra ngoài lăn lộn trong xã hội, đối với mọi chuyện và mọi thứ ở trường học tất nhiên là có hứng thú rồi.

      Hải Nhã uống hớp nước: “Xấu hổ quá, có phải cảm giác rất nhàm chán ?”

      dùng ngón tay trỏ vuốt bật lửa, chiếc màu vàng tay , trong tay là chiếc Zippo màu đen, chiếc cỏ bốn lá màu vàng.

      “Lúc trước còn học, môn học khiến đau đầu nhất là văn.” cười cười, vung cái thắp sáng bật lửa, lại vung lần nữa tiếng nắp thanh thúy khép lại.

      “Vậy sở trường của là gì?” Hải Nhã ngừng thở, cẩn thận hỏi.

      “Số học và vật lý.” Mắt híp lại, như nhớ đến những ký ức tốt đẹp. “Lúc ở trường cấp ba, rất thích tiết học Vật Lý, ước nguyện lớn nhất của là vào trường đại học Thượng Trung.”

      Hải Nhã kinh ngạc: “Vậy, vậy sao …”

      Sao lại trở thành đại ca trong xã hội đen? cứ nghĩ thành tích của chắc chắn là rất kém, thể đậu vào trường cấp ba, chỉ có thể học nghề ở trường kỹ thuật hoặc trực tiếp lăn lộn xã hội, nghĩ cũng như vậy.

      Tô Vĩ dùng ngón cái vuốt ve hình chiếc cỏ bốn lá cái bật lửa, từ từ : “Sau khi cha qua đời, hoàn cảnh rối rắm, hoàn thành tâm nguyện của cha, cố gắng học giỏi, mà nghỉ học.”

      Hải Nhã im lặng ngồi bên cạnh , nhìn rút điếu thuốc trong hộp thuốc ra, lưu loát châm thuốc, hít hơi sâu. từ từ đưa tay ra, cũng từ bên trong đó rút ra điếu thuốc, đặt trước mũi nhàng ngửi, bỗng nhiên hỏi: “Khói thuốc tốt?”

      cười chống cằm lên nhìn : “Em muốn thử à?”

      Hải Nhã đem điếu thuốc kia ngậm vào trong miệng, rồi vụng về bật lửa, mới hít hơi bị sặc đến nỗi nước mắt tràn ra, vội vàng lấy giấy lau bịt mũi lại.

      Tô Vĩ hiếm khi cười lớn, đem tóc vạch ra, thân mật : “ ngốc.”

      Trong lòng cảm thấy ấm áp, thử thăm dò dịch lại dựa vào . cẩn thận đem đầu tựa vào vai , giống như lúc còn bé thấy những hình ảnh hạnh phúc như thế này trênTV, khao khát cảm giác dựa vào và an tâm, cần phải lo lắng điều gì.

      Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cách dồn dập, Hải Nhã giật mình hoảng sợ, mở ra xem, là mẹ gọi đến. Lúc này là chín giờ hơn, mẹ rất ít khi gọi điện thoại đến vào giờ này, chẳng nhẽ có chuyện gì gấp?

      nhanh chóng nhận điện thoại, giọng ân cần của mẹ vang lên: “Hải Nhã, con ba ngày rồi gọi điện thoại về nhà, có phải gần đây việc học quá bận ?”

      Hải Nhã bỗng nhiên xuất cảm giác có lỗi, ở trong suy nghĩ của , rất khó khắn mới thoát khỏi gia đình này để được tự do vui vẻ làm theo cách nghĩ của mình, trước mắt cảm nhận niềm vui, đều là do tự do và buông thả của mình mới có được.

      dịu dàng xin lỗi: "Xin lỗi mẹ, gần đây con có hơi bận."

      Mẹ cười: "Có bận rộn nữa cũng nên chú ý đến thân thể, gì Trầm có gửi tổ yến cho Thư Lâm gửi cho con, nhớ người giúp việc nấu ăn nhé. mình ở bên ngoài, sức khỏe là quan trọng nhất. Bà của con mẹ nhắn lời với con, chúng ta tất cả đều rất tốt, cha con gần đây nhận được mối làm ăn lớn, con cũng nên áp lực quá lớn, Thư Lâm còn dây dưa lâu như vậy, con cứ lạnh nhạt với nó vài ngày, quá dính vào nó cũng tốt.”

      Xem ra cuộc làm ăn này dựa vào nhà họ Đàm, nên giọng điệu chuyện cũng khác lúc trước rất nhiều. Về chuyện tổ yến, chắc Đàm Thư Lâm lấy đưa cho bạn mới của cậu ta rồi.
      Hải Nhã chuyện cùng bà lát, cúp điện thoại, phát ra mình vẫn dựa vai Tô Vĩ, biết tại sao, đột nhiên có cảm giác tội lỡi, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, giống như ở nơi xa mẹ thấy được.

      Tô Vĩ gì, đưa khi về nhà, tay của cầm tay rất chặt, lần này cuối cùng cũng làm đau đớn, loại cảm giác này khiến thể nào nên lời.

      "Đến rồi." Tô Vĩ dừng ở trước chung cư, từ từ buông tay ra.

      Hải Nhã chần chờ lời từ biệt: "Vậy, vậy. . . . . . Ngủ ngon."

      "Ngủ ngon."

      nắm chặt hai vai của , cúi đầu, ở góc độ này hình như so với mấy buổi tối trước có chút khác nhau, thể nhận ra lùi về phía sau chút, cảm giác được hơi thỏe của dường như phun môi , nhưng rất nhanh lại hướng lên phía , hai cánh tay nắm lấy vai cũng trở thành nâng hai gò má của .

      Bờ môi của dừng lại trán của năm giây, rồi giọng kêu tiếng: “Hải Nhã.”

      đột nhiên có chua xót thể nào ra được, giang hai cánh tay lao vào lòng , nảy sinh ý nghĩ rất độc ác trong đầu, dụi dụi trán trong ngực .

      Dừng lát, , nửa đùa: “Lau sạch vết dầu rồi à?”

      Hải Nhã nhịn cười được, nhàng đấm đám: "Sạch rồi, cảm ơn ."

      Hai tuần sau Đàm Thư Lâm đột nhiên gọi điện thoại cho , đắc ý : “Chúc Hải Nhã, quán của tớ tìm được chỗ, cậu phải sợ có người lừa gạt tôi à? đến đây tận mắt nhìn cho biết!”

      Hải Nhã cảm thấy rất kinh ngạc, cái người tên lão Duy đó cảm thấy phải là người tốt, hơn nữa phải là có thành kiến với ta, Bạn mới của Đàm Thư Lâm ra cũng đứng đắn lắm, vẫn chắc chắn 5 vạn của Đàm Thư Lâm mất trắng, ngờ cậu ta dừng 5 vạn đồng để thuê cửa hàng? Rốt cuộc là cửa hàng gì?

      suy nghĩ lúc lâu, từ chối: “À, thuê được là tốt rồi, cậu cố lên, tớ bận, được.”

      Đàm Thư Lâm hăm dọa : "Cậu dám đến? Nhất định phải đến!"

      cảm thấy là phiền: "Tớ muốn , muốn học."

      Cậu ta hét lớn lên: "Chúc Hải Nhã! Tôi mặc kệ! Cậu nhất định phải đến đây!"

      trực tiếp đem điện thoại bấm, tắt máy.

      Ai ngờ sau khi tan học, từ xa thấy Đàm Thư Lâm đứng cách nghiêm chỉnh bên cạnh chiếc Volvo trước cổng trường, từ lúc nào cũng biết, cậu ta mua xe rồi, lại là Volvo. Sau khi tốt nghiệp phải về nhà, cậu ta quá lãng phí như vậy đáng chút nào, trở thành như vậy, gì Trầm cưng chiều cậu ta sau này nhất định phải chịu trách nhiệm.
      Đàm Thư Lâm hôm nay mặc giống như ngôi sao vậy, tây trang thẳng tắp, cổ tay đeo đồng hồ thời thượng, có trời mới biết trước kia cậu ta hận nhất là những thứ này, bỏi vì da cậu ta dị ứng với kim loại, deo vào lập tức ngứa ngáy.

      "Chúc Hải Nhã!"

      Cậu ta đưa tay lên là hình cái loa hướng về phía gọi lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh ồn ào nhìn về phía bên này. Hải Nhã chỉ cảm thấy vớ vẩn mắt thể diễn tới cực điểm, vội vàng chạy qua, giọng : “Tớ rồi mà?!”

      "Lên xe!" Cậu ta căn bản nghe, đắc ý búng tay, “Để cho cậu biết bản lĩnh của tôi.”

      Hải Nhã bất đắc dĩ, thấy trước cổng trường sinh viên càng lúc càng nhiều, tiếp tục gây ầm ĩ chỉ khiến lời đồn nhiều thêm mà thôi, còn cách nào khác đành phải lên xe.

      "Cậu mở cửa hàng gì?” hỏi.

      Đàm Thư Lâm hơi mất tự nhiên: "Đến là biết."

      Rất nhanh Hải Nhã biết lý do tại sao cậu ta được tự nhiên, chiếc Volvo ở con đường tới lui, cuối cùng dừng ở nơi rất vắng vẻ, có cửa hàng mặt tiền được sửa sang, Lão Duy khắp người toàn là vôi, ở bên đó chỉ dẫn những người công nhân làm trần nhà như thế nào, sàn nhà nên lát gì .
      Biển hiệu của cửa hàng ngược lại được treo lên – “Dạ Sắc”

      . . . . . . Nghe cũng như cái gì tên rất hay a, Hải Nhã yên lặng nghĩ.

      Đàm Thư Lâm ho tiếng: "Vốn dĩ tớ tính toán thuê cửa tiệm mặt tiền ở khu vực tốt, mở cửa hàng kinh doanh đồ dành cho những hộ gia đình giàu có. Nhưng bọn Lão Duy những cửa hàng như thế kiếm được nhiều tiền, vừa đúng lúc có người gợi ý, có nguồn cung cấp rượu tốt mà giá thấp, chỗ này nhìn vắng vẻ, nhưng chẳng mấy chốc nổi lên, Dạ Sắc kiếm ra tiền.”

      ra là quán bar… nhớ chú Đàm kinh doanh bất động sản, ngờ con trái chú ấy lại mở quán bar ở con đường hoang vắng như thế này, còn là …quán bar rất .”

      ghé đầu vào xem bên trong cửa hàng đó chút, bên trong lớn nhất cũng chỉ có 50 m vuông, bởi vì là tầng của khu chung cư cũ kỹ, nên nhìn rất rách rưới.

      Hải Nhã muốn lời lòng, chỉ gật đầu: “Rất được, chúc cậu thành công.”

      Đàm Thư Lâm còn muốn khoác chút nữa, nhưng Lão Duy gõ cửa: “Tiểu Đàm, cậu đến đây nhìn lát.”

      Cậu ta gật đầu xuống xe, Hải Nhã cũng đành phải xuống xe theo, trong quán vừa bẩn vừa lộn xộn, có chỗ để đứng, lòng vòng bên ngoài lúc lâu, nhìn Đàm Thư Lâm với Lão Duy bàn bạc nên sửa chữa như thế nào, dứt khoát hỏi: “Đàm Thư Lâm? Còn việc gì nữa ? Tớ muốn về.”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Cậu ta rất cao hứng, vẫy tay: “Vậy cậu .”

      dừng chút: "Tớ có xe, nơi này thuận tiện."

      Cậu ta nhịn được quay đầu lại: "Cậu phải có đôi chân rất dài à! từ chỗ dày thẳng ra ngoài, rẽ phải ba lần, đoạn nữa là đến đường lớn rồi!”

      Mẹ nó! Hải Nhã bước , lần sau muốn đến những nơi như thế này, đem tên viết ngược lại .
      Last edited by a moderator: 10/11/14
      tart_trungmal thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17
      Editor: Tịnh Du

      Chỗ này hình như đường còn chưa được mở rộng, các ngõ ở đây như mê cung vậy, ngang qua các nơi dân cư sống phần lớn cũ kỹ thể tả được, tường vẽ chữ “Phá” rất lớn. Hải Nhã lòng vòng nửa giờ, ngay đến cả đường cái có đèn xanh đèn đỏ cũng thấy, năm giờ đúng là giờ cao điểm tan tầm, khu vực xung quanh bóng người cũng có.

      càng nghĩ càng tức giận, Đàm Thư Lâm mở quán bar ở đây, tốt nhất thua lỗ hết, mất hết sạch.

      mò mẫn lúc, chợt thấy con đường dựng Volvo, Hải Nhã xuýt chút nữa bật khóc, nửa ngày, kết quả lại vòng về đây, rốt cuộc đây là nơi quái quỷ nào vậy?

      quay người hướng khác, mới được hai bước nghe thấy tiếng Đàm Thư Lâm gọi lớn: “Làm gì vậy? Muốn đánh nhau à?!”

      sững sờ, thiếu chút nữa kích động quay lại đó xem xảy ra chuyện gì, nhưng ở gần đây rất vắng, lại là thể tùy tiện qua đó, chừng xảy ra tai họa gì lớn hơn nữa, trải qua khoảng thời gian trải nghiệm xã hội, so với trước đây tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn xung quanh tìm góc dễ dàng thấy được đứng nấp vào, chỉ cần bên đó có chuyện gì đúng, báo cảnh sát liền.

      Đàm Thư Lâm lớn tiếng mắng mấy câu, sau đó lại có mấy người giọng chuyện, cách xa, có cách nào nghe , Nhưng Đàm Thư Lâm lại lớn giọng thực , mắng câu lại câu, hình như ngăn người nào đó làm cản trở chuyện của cậu ta. Hải Nhã nhịn được thay cậu ta đổ mồ hôi hột, dựa vào bản lãnh của cha mẹ cậu ta nên người ta thường cho cậu ta mấy phần mặt mũi, mới ra ngoài kiêu ngạo, là muốn tìm đường chết mà….

      "Làm cái gì vậy? Muốn đánh nhau? !"

      Đàm Thư Lâm bắt đầu gào thét, giọng có chút kỳ lạ, Hải Nhã vội vàng mở điện thoại di động ra, bắt đầu nhấn 110, còn chưa nhấn xong, bỗng nghe thấy tiếng cậu ta kêu đau tiếng, giọng hét lớn lại biến thành thanh hu hu hu, chắc là bị người khác bịt miệng lại rồi. người đàn ông dặn dò: “Đè xuống, kéo qua bên.”

      Hải Nhã hốt hoảng xuýt chút nữa ném luôn cả di động, là giọng của Tô Vĩ! sử dụng hình phạt riêng của xã hội đen à?!

      muốn ra ngoài, nhưng lại dám, cứng ngắc đứng đó nửa ngày, nghe thấy tiếng binh binh của hồi tay đấm chân đá – Đàm Thư Lâm bị đánh chết chứ? Cách đó xa lại có hai người về phía , cung quanh đây chỗ để trốn cũng có, Hải Nhã nôn nóng đến mức toát cả mồ hôi, cũng được, cũng được.

      Bóng người tiến gần, người khắp người đều là vôi, là Lão Duy, mặt dày cười làm lành, sau đó cổ bị Tô Vĩ xách lên, đường kéo qua . Lão Duy phát Hải Nhã đứng ở đối diện, kêu lớn: “Bên đó có người!”

      Tô Vĩ nhìn sang, hai người đối mặt nhìn nhau, Hải Nhã vừa lúng túng vừa sợ hãi, đứng yên tại đó biết làm như thế nào. hơi bất ngờ, sau đó làm như nhận ra nhìn về hướng nữa, mà giơ tay lên đem Lão Duy ném sang bên, đụng vào tường, vang lên tiếng đông lớn.

      Lão Duy sắp khóc đến nơi, luôn miệng : " Hỏa! em biết! Tên súc sinh đó chạy nửa tháng rồi! nó còn thiếu em mấy vạn chưa đòi lại được! em cũng khắp tìm nó!”

      Tô Vĩ móc ra hộp thuốc, hút điếu, nhét trong miệng lão Duy, sau đó thay ta đốt, tư thế này giống như muốn đánh người, Lão Duy an tâm hơn, vội vàng móc gói thuốc lá của mình ra: “Để em để em! Để em lấy ra! Thuốc lá!”

      Tô Vĩ đẩy tay ta, chỉ : "Cậu lấy tiền đâu ra để mở quán?"

      Lão Duy cười xòa: "Chính là tên nhóc vừa rồi, là tiền của nó, người ngốc nhưng nhiều tiền,”

      "Chọn chỗ này để mở quán bar, cậu định mở phòng ở đây để đón ma à?”

      " có!" Lão Duy vội vàng lắc đầu, "Gần đây thanh tra rất nghiêm, em nghĩ nên kinh doanh thứ gì đó chính đáng chút. Chờ đến khi quán bar của em sửa chữa xong, Hỏa lúc nào đến của cũng rộng mở, em thanh toán!”

      Tô Vĩ cười cười, sờ sờ túi tiền của mình, Lão Duy tinh ý đưa thuốc lá lên, lại dùng chiếc bật lửa đốt thay .

      "Cậu gặp lão Tiền?” Tô Vĩ phun ra ngụm khói, “Tôi nghe người khác , tuần trước cậu còn cầm khoản tiền từ chỗ lão.”

      Lão Duy dùng sức lay đầu: " có! Tuyệt đối có! Hỏa cũng biết em mà, làm sao có thể bao che cho lão súc sinh ấy được? Lão còn thiếu tiền của em!”

      "Lão từng muốn đâu ?”

      Lão Duy suy nghĩ chút: "Hình như từng muốn đến huyện G, nhưng lão làm sao được chứ? bị truy nã, nên chắc chắn ở đây.”

      Tô Vĩ gật đầu, lui bước để cho ta : "Cậu hãy ở lại đây ? Có chuyện gì tôi đến tìm cậu.”

      Lão Duy ba chân bốn cẳng chạy, trong quán bar Dạ Sắc lại vang tiếng Đàm Thư Lâm hét lên giận giữ, cơn nóng giận tràn đầy, có lẽ bị đánh đập cũng quá kịch liệt lát sau, Volvo bắt đầu nổ máy, có lẽ là chở Lão Duy rồi.

      Tô vĩ hít hơi khói lâu, lấy điện thoại di động quay số điện thoại, mấy câu, sau đó cúp máy bỏ vào túi. Hải Nhã đứng ở chỗ tối, đứng đến nỗi chân cũng tê dại, dám ra ngoài, chưa từng thấy Tô Vĩ như vậy, từ trước đến giờ đây là mặt của hề quen biết, vẫn kiêng kị nhất những người như thế này, tận mắt nhìn thấy so với trong phim cảm giác khác trời vực.

      Tô Vĩ cũng đến đây, chỉ đứng đó hút thuốc, từng hơi từng hơi, thổi ra rất chậm, trời dần tối, đèn đường bắt đầu sáng lên, xung quanh giống như bị sương mù bao phủ.

      Hút xong điếu thuốc, ném tàn thuốc , bỗng nhiên xoay người lại thẳng về hướng đứng.

      Hải Nhã theo bản năng lui hai bước, đến trước mặt, nắm lấy cánh tay của : “, trước rồi .”

      gãy giụa lát, còn hơi sức: "Em có thể . . . . . . nơi nào?"

      có buông tay, giọng rất bình tĩnh: "Đưa em về nhà."

      bị lôi về phía trước, dọc theo quán Bar Dạ Sắc, cửa chính đống, trước cửa bóng người, chắc hẳn mang người đến giải tán, đất còn loang lổ mấy vệt máu trông ghê người, còn có chiếc răng, Hải Nhã cứng đờ.

      Tô Vĩ nhìn chút, : "Vì là người quen của em, nên ra tay còn chưa nặng.”

      Hả, cách khác, cái răng này phải của Đàm Thư Lâm, mà là của đàn em nào đó của Tô Vĩ? Hải Nhã còn chưa hết sợ hãi, thêm: “Cho nên để cho đàn em đánh cậu ta mấy đấm, cậu ta rất gắng chịu đựng, chết người được.”

      Lời này. . . . . . Làm sắc mặt Hải Nhã trắng bệch.

      biết thân phận của , cũng muốn hiểu hơn, nhưng rất ít , chứ đừng để cho nhìn thấy, tưởng tượng của lại giống như truyện cười vậy, đem những gì có phim gắn vào người , những tình tiết vô lý hết sức, ngược lại làm yên lòng hơn, biết đó là giả. cũng cảm thấy nguy hiểm như nghĩ.

      Bây giờ rốt cuộc cũng biết hơn về , có cảnh gọi tiếng có hàng trăm người tập hợp lại, cũng có cảnh đao kiếm sống chết với nhau máu văng tung tóe, vừa chân thực vừa đáng sợ, làm người ta sởn tóc gáy. Đúng rồi, trong lúc và Lão Duy chuyện với nhau, có nhắc đến tội phạm truy nã….

      Hải Nhã cảm thấy chột dạ, chân giống như giẫm bông vậy, lát nhìn thấy chiếc xe máy phân khối lớn của Tô Vĩ dựng ở đầu ngõ khác, đèn đường bị hỏng rồi, xung quanh rất tối làm cho người ta cảm giác sợ hãi.

      Tô vĩ khe khẽ đẩy : "Lên xe."

      Hải Nhã theo bản năng khua tay: ", cần. . . . . ."

      im lặng lát, bỗng nhiên buông ra, đến trước xe máy, cúi đầu đốt điếu thuốc, giọng thản nhiên: “Sợ?”

      im lặng, lắc đầu hoặc là gật đầu, đều phải là đáp án của lúc này.

      "Để cho em nhìn thấy chuyện tốt rồi." thở ra hơi thuốc dài, "Xin lỗi."

      Trái tim đạp loạn nhịp của Hải Nhã từ từ bình tĩnh lại, chần chừ lát hỏi: “ đến đây để tìm tội phạm bị truy nã?”

      Tô Vĩ ngừng hồi lâu, mới : "Em sợ cũng là tội phạm?"

      "Em như vậy!" hơi vội vàng.

      chưa từng nghĩ như vậy, ra từ lúc mới bắt đầu bắt ép mình được suy nghĩ nhiều về thân phận của Tô Vĩ, thân phận của là gì quan trọng, quan trọng là, phỉa là người cùng thế giới, chỗ của có thứ mà cần tìm, 1 giây cũng được, mấy năm cũng được, giống như loại ma túy khiến buông lỏng, như vậy là đủ rồi.

      Nhưng qua thời gian ở bên nhau, mới phát ra hoàn toàn chế được mình, chính bản thân rơi vào cách nào rời xa được, muốn rời xa, muốn cùng ở cùng nhau.

      " phải là em sợ, " Hải Nhã cắn môi, giọng phát run, "Em...Em muốn biết. . . . . . Chuyện của ."

      có tiếng chuyện, ánh sáng của điếu thuốc lá giữa ngón tay lóe lên rồi tắt, Hải Nhã cảm thấy mình run, biết là mong đợi hay sợ hãi điều gì, về chuyện tình cảm vẫn hi vọng mình thụ động – được người khác , được người khác che chở, được người khác lo lắng chăm sóc chu đáo, muốn rất nhiều rất nhiều, giống như hũ mật vậy, đặt ở trong đó. Ý nghĩ như vậy rất ích kỷ, nhưng bản thân cũng hiểu , nhưng có cách nào khác, luôn lo được lo mất như vậy, muốn được người khác cách chân chính,

      Nhưng lại được như vậy, Đàm Thư Lâm cũng vậy, Tô Vĩ cũng thế. giống như giấy lau, người khác giọt nước, tự chủ được muốn đến gần, thể khống chế được tình cảm của mình, luôn là người chủ động trong chuyện tình cảm.

      Có người , phụ nữ về mặt tình cảm thể quá chủ động, như vậy cho dù người đàn ông có chiếm được, cũng quý trọng. có lẽ cũng bởi vậy, nên Đàm Thư Lâm mới thèm đoái hoài đến . cho rằng bản thân nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này, mọi chuyện đổ lên đầu, vẫn dẫm lên vết xe đổ của mình.

      Tô Vĩ vẫn luôn như gần như xa như vậy, mặc dù dịu dàng săn sóc, nhưng lại muốn hiểu về . cảm thấy mình chỉ muốn mỗi dịu dàng của , có lẽ còn cái gì đó, trực tiếp hơn, cho dù đó của thích nhưng như vậy làm cho cảm thấy cảm nhận được.

      Nhưng những thứ đó chưa bao giờ cho .

      Hút Thuốc lá xong, Tô Vĩ nhàng búng xa tàn thuốc, giọng : "Hải Nhã, lên xe , đưa em về nhà."

      . . . . . . có bất kỳ câu trả lời nào.

      đột nhiên xuất cảm giác xấu hổ vô cùng, biết từ đâu xuất cỗ xúc động, lên tiếng từ chối: “Em về!”

      "Nghe lời, đưa em về nhà." Giọng của Tô Vĩ dịu dàng hơn.

      "Em về!" vẫn là cự tuyệt, xoay người rời , giống như như vậy còn có thể giữ lại chút thể diện cuối cùng, "Em bắt xe, ."

      nắm cánh tay của , nhàng cái, đưa tay lên nắm lấy bả vai , động tác của chưa từng lưu loát như vậy, nhanh chóng hất tay ra. lại nắm lại, vùng ra, dứt khoát ra phía sau ôm lên, ném lên xe, như bao gạo vậy.

      Hải Nhã ngồi vững, thiếu chút nữa ngã xuống, tay vùng vẫy muốn nắm lấy thứ giừ đó để ổn định, có hai cánh nắm chặt hai cánh tay của , đột nhiên đôi môi mềm mại bao phủ lên môi .

      vừa giật mình vừa bối rối, hai tay đẩy loạn, cả người lui về phía sau, để lùi về phía sau, từ phía sau ôm lấy ót , lại tăng thêm lực, đôi môi cọ xát vào nhau, từ khô ráo trở nên ẩm ướt. cảm giác này vô cùng xa lạ, thậm chí có chút thoải mái, đối với nụ hôn đầu tiên của , loại trình độ này có chút hơi quá, khó chịu tránh né, đột nhiên lại buông ra, nhàng thở hổn hển, trong bóng đêm cúi đầu đưa mắt nhìn, từ từ đem mái tóc dài dang dính chặt của đẩy ra sau ót.

      "Hải Nhã. . . . . ." giọng của khàn khàn, ấn nụ hôn ở trán , "Đừng động."

      Đôi môi nóng bỏng chuyển từ trán xuống, qua mí mắt, sống mũi, cuối cùng lại lần nữa nhàng rơi vào môi , dịu dàng trằn trọc mút. Hải Nhã cảm thấy ở trong trái tim mình như có cái gì rơi xuống, có bến đỗ, loại cảm giác xác định này, cảm giác trống rỗng làm trái tim bắt đầu cuồng loạn, hô hấp dồn dập. Có chút sợ, giống như lần đầu tiên tham gia phỏng vấn khi vừa tốt nghiệp, trong đầu trống rỗng, tay chân cũng biết đặt ở nơi nào.

      khẽ cắn, ở trong môi : “Mở miệng."

      Như người bị thôi miên, ra, liền thực , trong đầu choáng váng mơ hồ chút lý trí cũng có.

      theo bản năng hé miệng ra, lại lần nữa hôn lên, hơi thở mạnh mẽ, đầu lưỡi vuốt ve môi của , răng, đầu lưỡi, ngón tay chôn ở trong tóc , nâng đầu lên.

      Nụ hôn này so với nụ hôn lúc nãy đúng là trời vực, cảm thấy ngực mình khó chịu, sắp thở được nữa, những cảm giác khó chịu lúc nãy toàn bộ biến mất, chỉ để lại hơi nóng kịch liệt, bị làm cho có đường để trốn, giống như những bông tuyết trong ánh mặt trời này đông, từng đóa từng đóa tan thành nước.

      biết đến lúc nào , bọn họ mới chậm rãi tách ra, Hải Nhã thở gấp giống như vừa mới chạy xong 1000m, nhưng mà hình như Tô Vĩ cũng khá hơn chút nào. Khoảng cách gần như vậy, có thể ngửi được hơi thở nóng bỏng của , bờ môi của ướt át, hai mắt đen láy lẳng lặng nhìn .

      "Nếu muốn về nhà, " nở nụ cười, dùng ngón cái phác vẽ lên môi của , "Trước hết đến nhà ."
      tart_trungmal thích bài này.

    4. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      Mấy hôm nay lượn lờ linh tinh tìm truyện thấy tên @wjuliet43 nhiều lần. :063::063::063:
      Siêu quá!!! Hình như mấy truyện mình thấy hay hay có hứng thú đều có tên bạn phải. Thích quá!!!
      :cute::cute::cute: @vu linh cố lên nha!!!
      Last edited: 13/11/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18

      6:25 tối, chiếc xe máy của Tô Vĩ dừng ở dưới tầng của khu chung cư, tất cả mọi chuyện rất bình tĩnh, điện thoại động vang lên, mẹ cũng được, Dương Tiểu Oánh cũng vậy, ai cũng trong thời khắc tế nhị này gọi cho , ngăn cản đón nhận tình cảm này, bởi vì chút kích động mà làm việc như thế này.

      Hải Nhã bước xuống xe máy, cố gắng ngăn cản hai chân của mình phát run, là bản thân đồng ý đến, những lúc như thế này mà làm ra bộ dáng sợ hãi ngu ngốc như thế nào, hi vọng bản thân mình nhìn ung dung chút.

      Nhà đối diện là khu siêu thị tổng hợp, Tô Vĩ muốn mua ít đồ - Mua cái gì? Trong đầu Hải Nhã rối nùi, lúc trước xem qua phim ảnh và tiểu thuyết ùn ùn kéo đến, , phải định mua – Biện pháp?

      Tô Vĩ xách chiếc túi đồ, mặt rất ít khi xuất chút xấu hổ: “ ít món ăn, em thích ăn cải trắng ?”

      Hải Nhã sửng sốt khoảng phút, mới cuống quít gật đầu: "Em...em kiêng ăn, gì cũng ăn được!"

      Ơ, ra là mua thức ăn. . . . . . đỏ mặt len lén đấm vào đầu mình cái, cũng có việc gì cũng đừng có đoán mò chứ ? trong sáng chút nào !

      Dễ nhận thấy Tô Vĩ cũng rất ít khi đến siêu thị để mua thức ăn, chọn lựa 20 phút mới mua được cải trắng thịt bò cà tím các loại, nhớ lần trước đến nhà , phòng bếp được sắp xếp rất gọn gàng, có phỉa là người hay nấu ăn hay , nhìn thoáng qua bức tường trước bếp là biết , tường ở trong phòng bếp trắng như tuyết rất sạch , đoán chắc tháng cũng chưa bật lửa được lần.

      bắt đầu lo lắng cho chất lượng bữa tối hôm nay rồi. . . . . .

      "Trong nhà hơi lộn xộn, em đừng để ý." Lúc ra khỏi thang máy, tô Vĩ câu.

      là quá khiêm tốn, nhà đâu chỉ hơi lộn xộn, mà quả thực là lộn xộn đến ngất trời, đất toàn là túi giấy của quán M, gạt tàn thuốc cũng bị rơi úp xuống đất, đất đầy tàn thuốc lá. nhớ lần trước thảm trải ghế sa lon vẫn còn rất sạch , hôm nay nhìn sao cũng giống khăn lau, vết nước cola, vết mì ăn liền đọng thành từng mảng từng mảng, biết lại bị ai xe rách miếng, rất giống như cơn bão tràn qua.

      Hải Nhã ngây ngôc đứng ở trước cửa, có loại cảm giác biết nên đặt chân vào như thế nào, bên cạnh rèm treo cửa sổ đột nhiên có tiếng mèo kêu meo meo, ngay sau đó là chiếc đầu đầy lông lá lộ ra sau cửa sổ, đó là con mèo hoa trắng đen, vừa lại vừa gầy, hai mắt lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm vào .

      "Em ngồi trước lát." Tô Vĩ đem vỏ ghế sa lon lột ra, phía dưới đó được xem như là tấm vải sạch , sau đó xoay người vào phòng bếp, vừa kêu, “Bàn Tử, đến ăn cơm.”

      Bàn Tử? Hải Nhã ngạc nhiên nhìn con mèo hoa vừa lại vừa gầy kia, nó có chỗ nào được gọi là mập?

      Nhìn căn phòng bừa bãi, chắc chắn là do con mèo này chịu nổi đơn làm ra, Hải Nhã muốn thu dọn, cũng biết mình làm như vậy có được hay , nơi này dù sao cũng là nhà , nếu quá chủ động thành khách vượt chủ là nên?

      "TV bên gian phòng bên tay trái em ấy.” Tô Vĩ từ phòng bếp thò đầu ra, "Muốn nghe ca nhạc, phòng bên cạnh có đĩa CD đó.”

      Hải Nhã khoát khoát tay: "Hả. . . . . . cần, cái đó. . . . . . Em...em giúp thu dọn đồ đạc được ?"

      cười cười: "Làm phiền em rồi."

      Trong phòng bếp nhanh chóng truyền đến thanh cắt thức ăn và rửa rau, Hải Nhã dùng chổi đem đồ vứt lộn xộn sàn nhà dọn sạch , những suy nghĩ lung tung và tâm trạng khẩn trương lúc trước cuối cùng cũng bình thường trở lại, cảm thấy mình rất thích cảm giác bây giờ, ở phòng bếp nấu cơm, ở bên ngoài quét dọn vệ sinh, tất cả mọi chuyện đều rất tự nhiên, giống như chung sống dưới mái nhà.

      Tháo xuống chiếc vỏ bọc ghế sa lon bẩn thỉu, dưới chỉ thị của Tô Vĩ, sang căn phòng bên phải mà chưa bao giờ qua lấy vỏ bọc mới. Nhà của Tô Vĩ bao gồm ba phòng ngủ phòng khách, lần trước thức dậy chắc hẳn là phòng ngủ, bên tai trái là phòng đặt TV và chiếc ghế sofa khác, nhất định là căn phòng luôn đóng bên tay trái rồi.

      Hải Nhã khó tránh khỏi mang theo chút cảm giác tò mò mở cửa phòng, gian phòng kia rất lớn, trong góc dựng chiếc tủ đựng quần áo rất lớn, gần cửa sổ có chiếc bàn đọc sách cũ kỹ, bên bàn học có chiếc giá chất đầy sách, trừ những thứ đó ra, trong phòng có bất cứ đồ vật gì nữa. chậm rãi đến gần tủ sách, làm người khác phải giật mình, phía để phần lớn là sách giáo khoa cấp ba cũ, tuy là cũ, nhưng lại rất sạch , rất ràng chủ nhân nó mỗi ngày đều quét dọn sửa sang lại.

      Hải Nhã rút cuốn văn cấp ba ra, mở ra tờ thứ nhất, phía viết hai chữ ngay ngắn nắn nót: “Tô Vĩ”, nét chữ vẫn còn non nớt, lại đặc biệt ngay ngắn xinh đẹp – đây là sách giáo khoa hồi cấp ba dùng? cẩn thận đặt về chỗ cũ, lại rút cuốn sách lịch sử ra, cũng giống như tất cả học sinh nam cấp ba, sách giáo khoa lịch sử của toàn là hình vẽm còn có bức ảnh bán thân của hoàng đế Hàm Phong bị vẽ bậy như bộ xương khô, rất là dữ tợn.

      buồn cười, cẩn thận các nếp gấp sách vuốt thẳng, chiếc bàn đọc sách gần cửa sổ hình dáng rất cũ kỹ, mặt bàn đặt khối thủy tinh, phía dưới đè lên rất nhiều đồ vật, thậm chí còn thấy được tấm giấy khen, phần lớn là giấy khen hạng nhất đại hội thể dục thể thao, còn có số giấy khen khác, mới nhất là tấm bằng chúc mừng đạt được giải nhất cả nước thi đấu Olympic toán học.

      từng học cấp ba, học sinh ngoan – Hải Nhã vừa giật mình vừa xúc động, vốn dĩ tương lại triển vọng, cho dù vào được đại học, nhưng nếu thi chắc chắn có vấn đề gì, làm sao lại lưu lạc đến mức làm lưu manh?

      Tấm giấy khen bên cạnh đè lên mấy bức ảnh, từ bức ảnh chụp tốt nghiệp tiểu học đến lúc chơi xuân hồi cấp ba, vừa liếc mắt nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy Tô Vĩ trong đám người, lúc học tiểu học vẫn còn rất thấp, nhàn rất nghịch ngợm, lúc chụp ảnh chung còn lén nắm lấy bím tóc dài bé đứng ở hàng trước, cười như ánh mắt trời. lúc lên cấp hai bắt đầu cao lên, ảnh tốt nghiệp đầu là mái tóc như nhím, vãn còn mang nét ngay thơ, lại chứng chác nhiều hơn, nhưn mà cúc áo đồng phục học sinh lại cài vẫn nghịch ngợm như cũ.

      Cấp ba Tô Vĩ có ảnh tốt nghiệp, chỉ có mấy bức ảnh chụp chung lúc chơi xuân, như là bị thời gian vô tình tách biệt ra, từng bức ảnh nụ cười của càng lúc càng ít, cúc áo vẫn cài như cũ, cuối cũng cũng thấy liều lĩnh và nghịch ngợm nữa. Bên trong có mấy bức ảnh cho thấy ràng là bị người khác chụp trộm, và mấy bạn học nam khác ngồi bên hồ chuyện, bên mặt hơi lạnh lùng, so với lúc này có tám phần giống nhau.

      Trong tất cả các tấm ảnh, đặc biệt nhất vẫn là tấm ảnh hồi cấp ba Tô Vĩ chụp cùng với người đàn ông xa lạ, ảnh chụp có chút mơ hồ, ánh sáng cũng yếu, khung cảnh tối đen như mực, chỉ có gương mặt và người đàn ông kia là rất sáng, hai người đều mỉm cười, trong tay cầm thịt nướng, khóe miệng dính đầy dầu mỡ, nhưng cười vô cùng vui vẻ, trừ bức ảnh chụp tốt nghiệp tiểu học ra, Hải Nhã chưa từng thấy cười vui vẻ như vậy.

      nhìn say mê, bỗng nghe có người nhàng gõ cửa sau lưng, giật mình, vội vàng xoay người, chỉ thấy Tô Vĩ kéo tay áo lên cao, vẻ mặt thay đổi đứng ở trước cửa nhìn . Trong lòng Hải Nhã cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, vừa mắc cỡ vừa chột dạ, ràng là tìm tấm bọc ghế sa lon, biết thế nào lại trở thành rình xem phòng của người khác?

      " , , xin lỗi…” lúng túng xin lỗi, “Em phải cố y muốn xem, chỉ là đột nhiên thấy được….”

      gì, vào mở tủ quần áo ra lấy vỏ ghế salon, đến bên cạnh , cúi đầu nhìn nhìn mấy tấm ảnh chụp và giấy khen bàn học, lát sai, giọng : “…Ăn cơm trước.”

      Hải Nhã giống như đứa bé làm sai việc gì đó, chột dạ theo ra cửa, phòng khách được dọn sạch , bàn ăn đặt ba món ba món mặn món canh, đĩa rau xanh xào cải trắng, đĩa cà tím xào với thịt bò, đĩa thịt gà xé phay, canh là canh tảo biển nấu với trứng, bưng bát lại bắt đầu do dự, , có chút dám gắp, bởi vì những món ăn này bề ngoài có gì, màu sắc và hương vị ba loại.

      "Ăn cơm." Tô Vĩ gắp đũa gà xé phay cho , giống như cảm thấy những món này có cái gì khó nhìn.

      Hải Nhã chọn tiếng thịt gà xé phay rất bỏ vào trong miệng, thầm thở ra hơi, rất được, may mùi vị đến nỗi nào.

      "Em còn tưởng rằng biết nấu cơm đấy." mở miệng cười, muốn cho khí dịu hơn, " ngờ ăn rất ngon."

      Giọng của Tô Vĩ bình tĩnh: "Lúc trước khi cha chưa mất, đều do nấu cơm. lâu rồi nấu, quen tay."

      Hải Nhã nghĩ lâu, mới giọng hỏi: "Cái đó. . . . . . Người trong ảnh, là cha à?"

      trả lời rất nhanh: "Ừ."

      do dự, vẫn tiếp tục hỏi, lúc ăn cơm chuyện này hình như được tốt. Gian phòng đó quyển sách kia cùng mấy bức ảnh, để cho có cảm giác nhìn trộm thời gian qua của , ở lúc biết, ở đó vui vẻ, nỗ lực, suy nghĩ, dường như gặp được Tô Vĩ trong những năm tháng đó, trong lòng biết tại sao lại hoang mang, cón có chút thỏa mãn.

      Sau khi ăn xong Tô Vĩ vào phòng bếp rửa chén, Hải Nhã len lén nhìn sang căn phòng kia, lúc này mới phát ra cửa phòng bị đóng lại, có chút mất mát, ôm đầu gối tựa vào ghế sa lon ngẩn người, cho đến khi tới đây vỗ nhè lên đầu : ", vào, xem phim."

      Phòng bên trái đúng theo phong cách mới nhất, phải là gian phòng vui chơi hoặc để tư liệu, vừa rộng vừa lớn, còn nối liền với ban công. Ngoài chiếc so fa mềm mại, dưới đất còn phủ lớp đệm và gối ôm, tường gắn. dưới TV ngoại trừ DVD, còn có rất nhiều máy chơi game, PS2 tay cầm bóng loáng, chứng tỏ nó thường được dùng để chơi.

      Tô Vĩ từ trong ngăn kéo lôi ra xấp lớn đĩa DVD, lật từng cái từng cái hỏi: “Muốn xem gì nào, Phi Thành Vật Nhiễu? Kungfu Panda? 2012?"

      Hải Nhã nhịn được cười, xấu hổ keo kiệt nghiêm mặt: " ra là cũng thích xem những bộ phim như thế này à. . . . . .em cứ nghĩ chắc phải thích xem mười bộ phim lớn nhất bị cấm thế giới ... Đấy."

      cũng cười, từ trong ngăn kéo ra hộp DVD khác: "Vậy chúng ta xem Sodom 120 ngày."

      Hải Nhã sợ dùng sức khoát tay: "Em đùa thôi!"

      Cuối cùng vẫn là xem bộ phim mà già trẻ đều rất thích xem Kungfu Panda, Hải Nhã buổi tối ăn rất no, gian phòng này lại đặc biệt ấm áp, ở ghế sofa ngồi ngồi liền nghiêng xuống dần, mơ màng ngủ. biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe bên ngoài"Oanh" tiếng nổ lớn, sau đó là cả căn phòng thấy được năm ngón tay, bỗng chốc bị dọa đến mức tỉnh cả người, mờ mịt nhìn xung quanh: “. . . Bị cúp điện?"

      Tô Vĩ ra phía ngoài ban công ghé đầu nhìn chút: "Hình
      như là máy biến thế hư, biết lúc nào mới có thể có điện.”

      Hải Nhã lấy điện thoại di động ra nghe len lén đưa mắt nhìn, tám giờ phút, thời gian còn sớm cũng kgoong muộn, đủ để đưa về, nếu phải bị cúp điện, cũng đủ để ở lại xem hết bộ phim.

      Nhưng vẫn chưa muốn , những lúc như thế này tại sao nhân lúc tối mập mờ và im lặng này, hình như vậu khiến lá gan của lơn hơn, im lặng ngồi ghế sofa, nghe thấy tiếng bước chân của Tô Vĩ từ ban công đến đây, cuối cùng dựa vào ghế sa lon ngồi ngồi dưới đất, chút ánh lửa lóe lên rồi vụt sáng, châm điếu thuốc, gương mặt trầm tính lóe lên chút rồi biên smaats, hề gì.

      Mờ tối, mùi thuốc lá thoang thoảng bao ohur , thứ mui fnayf làm người ta như si như say giống như là cảm giác thế giớ khác, vừa mới mẻ, lại tự do.
      Hải Nhã từ từ nằm xuống, đem đầu tựa vào vai , dùng tay vuốt những sợ tóc dài của bị rũ xuống, thanh rất thấp: “Có bị sặc ?”

      lắc đầu cái, mở miệng chuyện, thanh so với còn thấp hơn: “Tô Vĩ… chút chuyện có được hay ?”

      Đến lúc này, cũng biết lý do tại sao lại mang về nhà, so với suy nghĩ của hoàn toàn khác nhau. muốn biết chuyện của , nếu mang trở về, cho nên ngầm cho phép.

      Tô Vĩ im lặng rất lâu, hỏi: “ muốn biết chuyện gì?”

      “Tại sao phải ra ngoài xã hội lăn lội? con đường này so với việc học còn vất vả hơn nhiều?”

      bật cười tiếng: “Đều qua rồi.”

      lời nào, im lặng chờ cho đến khi mở miệng lần nữa: “Nhà rất nghèo cha lại có việc làm, mẹ trước đây bị ông chọc tức chết. Ước mơ của ông bà là đưa học đại học, tìm được công việc tốt, vì tiền học phí quá lớn, ông nghĩ ra biện pháp giả vờ bị xe đụng bị thương, lừa gạt tiền chữa bênh mới là quan trọng, ngờ bị xe đâm chết, cho nên cũng có tâm trạng học hành nữa.”

      Hải Nhã nghe được như vậy ngây người, kinh ngạc hỏi: “Vậy, người đụng đó là ai?”

      gì, chỉ im lặng cười ra tiếng cười lạnh lẽo, làm người ta rợn cả tóc gáy.

      Bóng tối như muôn cắn nuốt người ta vậy, Hải Nhã vô thức vươn tay ra, nhàng vuốt mặt , sống mũi thẳng tắp của , còn có đôi mi vừa dài vừa đẹp đó nữa. khói thuốc hết, động đậy, mặc kệ cho tay chạy dọc theo mặt , từ từ há miệng, cắn lên đầu ngón tay .

      Vừa nhột vừa tê, Hải Nhã trả thù năm lấy mũi , nghe cười, sau đó quay đầu, đôi mô mềm mại dính hôn lên mi mắt , dần dần xuống, giống như là hai viên nam châm bị hấp dẫn nhau, với lai hôn nhau lần nữa. trong bóng tối đưa tay thấy được năm ngón, trong căn phòng nghe thấy bất cưa thanh gì, làm lá gan người ta cuồng nhiệt hơn, chỉ muốn thỏa mãn dự dây dưa giữa dôi cuông nhiệt hơn, chỉ muốn thỏa mãn dây dưa giữa đôi môi, miệng há ra, giống như muốn ăn người đối diện vậy.

      Hải Nhã biết từ lúc nào từ ghế sa lon lăn xuống, lăn lên người , cùi cẩn thân đụng vào bụng , nghe thấy hừ tiếng, đôi môi dây dưa rất sâu cuối cùng cũng tách ra.

      “Đau ?” có chúy áy náy

      Tô Vĩ lắc đầu cái, hai cánh tay dang rộng, ôm vào lòng, ngón tay lần nữa vuốt nhứng sợ tóc dài của .

      “Cần phải về rồi” đôi môi ướt át của vành tai khẽ hôn.

      Hải Nhã run lên cái,lại chỉ vùi đầu ở trước ngực , gì.

      “ghế sa lon ở phòng khách và ghế sa lon ở nơi này, chính em chọn cái .” cười, vân vê vành tai .

      Ngày đó vẫn ở lại nhà của Tô Vĩ, 10 giờ tối, đưa trở về phía dưới khu chung cư, cúi đầu xem điện thoại di động, : “Hải Nhã lần sau dừngđến những nơi như vậy, cũng nhắc để em chi tên nhóc đó. Lão Duy ohair là người tốt vẫn nên cẩn thận là hơn.”

      Hải Nhã chỉ cười khổ, muốn nhắc nhở sao đây thế nào nhắc nhở? Nhắc nhở, sau đó bị Đàm Thư Lâm cười nhạo? hay là thôi !

      Lúc lên thang máy, tin nhắn của Tô Vĩ lại gửi đến, vẫn là bốn chữ đơn giản: “Ngủ Ngon, Hải Nhã.’

      đỏ mặt, nhàng về nhà, vừa mới mở của thấy Dương Tiểu Oánh ngồi ghế sofa ngơ ngác nhìn mình, hiểu ra sao hỏi: “Sao vậy?”

      Dương Tiểu Oánh cắn ngón tay chỉ để ý đánh giá , lắp bắp : “Xin lỗi….. Hải Nhã……. Tớ .. tớ vừa mới xuống dưới nhà đổ rác, cẩn thận nhìn thấy…”

      Hải Nhã đột nhiên sững sờ, tiến lại gần nghe ấy gì: “Người đó, người đó nhìn thất rất quen…. A .. nhẽ -- người đó là Hỏa?”
      Last edited by a moderator: 16/11/14
      tart_trungmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :