1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tặng em một đời ngọt ngào - Thập Tứ Lang (Full 42C) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11

      Hải Nhã ngồi thẳng người, cơn buồn ngủ biến mắt, theo bản năng sờ sờ tóc, biết có phải bây giờ mình rất lôi thôi hay nữa.

      "À, đúng lúc. . . . . ." cười gượng.

      Tô Vĩ đưa cái điện thoại di động đến: "Điện thoại di động của em."

      Hải Nhã sững sờ, vội vàng nhận lấy, mở ra nhìn, đúng là của . nhớ lúc ấy mình nắm trong tay , tại sao lúc này lại chạy vào tay Tô Vĩ?

      cũng vội vàng , Ngược lại ngồi đối diện với , nhìn : “lúc nãy có đứa bé hiểu chuyện, cầm điện thoại di động của en, muốn nó xin lỗi với em ?"

      xin lỗi? Hải Nhã trong nháy mắt nhớ đến cảnh lần đầu tiên gặp Tô Vĩ ở tiệm intermet, mấy tiên con đồ đồng thời xin lỗi , ấn tượng kia vừa buồn cười vừa kỳ lạ. vội vàng khoát tay: " cần cần. . . . . . Làm phiền rồi."

      Là do suy nghĩ chu đáo, nắm điện thoại ngủ ở chỗ công cộng, mời bọn ăn trộm đến trộm đồ.

      Nhìn xem thời gian chút, 9 giờ, Hải Nhã lại gọi điện lại cho Dương Tiểu Oánh và Tiểu Trần, đầu dây bên kia vẫn vang lên giọng tắt máy, chỉ có thể chán nản khép điện thoaị di động lại.

      Tô Vĩ lời nào, Hải Nhã nhất thời cũng biết gì, xung quanh bỗng dưng trầm xuống, chỉ có trong TV của M quán phát ra liên tục dòng chữ, khí vui vẻ.

      Người đối diện đột nhiên đẩy đến trước mặt túi giấy, Hải Nhã hiểu nhìn , Tô Vĩ : “Ăn chút gì đó, đưa em về.”

      Hải Nhã do dự lấy ra miếng Hamburg, lột giấy bọc cắn cái, lúc lâu sau mới : "Em. . . . . . Em lúc ra ngoài quen mang chìa khóa, điện thoại của bạn cùng phòng lại gọi được.”

      Cảm giác được Tô Vĩ ngồi đối diện nhìn , cúi đầu càng thấp, áo khoác mặc, chân thậm chí còn mang dép, ở trong quán ăn M ngủ , điện thoại di động còn bị người khác lấy —— nhìn sao cũng cảm thấy thảm hại. biết vì sao, ở trước mặt luôn rộ ra bộ mặt, nhưng tại sao mỗi lần đều là bắt gặp.

      Tô Vĩ nhìn đồng hồ đeo tay cái: " 9 giờ rồi, ấy phải làm về rồi chứ?"

      Hải Nhã cười khổ: " ấy vội vàng làm, ghi lại tờ giấy khoảng bốn năm giờ sáng mới về.”

      Tô Vĩ nhíu mày, đưa tay vào trong túi lấy ra hai cái humburg, ăn nhanh hai cái, rồi đứng dậy vỗ vai : “ đưa em đến khách sạn gần đây.”

      Hải Nhã cầm cola, đầu lại cúi thấp hơn, giọng : “Những…em cũng mang theo chứng minh thư.. ."

      Gần đây ở thành phố tổ chức hội nghị quốc tế gì đó, nên quản lý rất nghiêm, thuê khách sạn nếu phải là chứng minh thư của mình được, ngay cả lên phòng thăm khách, cũng phải trình chứng minh thư trước.
      " sao, em ở chỗ này tạm đêm, dù sao cũng buôn bán 24 giờ, chờ bạn cùng phòng em tan ca là có chuyện gì nữa.” cố ý cực kỳ thoải mái .

      Đầu vai đột nhiên nặng xuống, Tô Vĩ cởi áo khoác xuống đắp lên người , mùi hương thuốc lá nhàn nhạt lại lần nữa bao phủ người .

      : “Em theo .”

      Hải Nhã nuốt miếng Hamburg cuối cùng, theo ra cửa, gió lạnh ban phả vào mặt, lạnh đến mức khẽ run rẩy, vừa vặn thấy chiếc xe máy của dừng ở góc đường, vội vàng kéo khóa khoác lại, áo khoác vừa dài vừa rộng, gần như chạm đến đầu gối . ôm chặt cánh tay, kéo quần áo lại, nhấc chân chạy đến bên chiếc xe máy.

      Tô vĩ kéo nàng, chỉ vào phố đối diện: "Bên này."

      Ách, xe máy sao? Hải Nhã do dự theo lúc, biết xắp xếp như thế nào cho ? Chẳng lẽ đưa về nhà ? Là sao có thể như vậy được? phản ứng đầu tiên của là tuyệt đối ổn, dường như muốn từ chối giúp đỡ của , lại trở lại trong quán M nằm.

      Nhưng mà, chuyện này cũng có cái gì? Trong lòng đột nhiên toát ra thanh khác, vẫn cố gắng làm ngoan, đứa bé ngoan, săn sóc và thuần phục vị hôn thê, nhưng đổi lấy là cái gì? Từ chối ở chỗ , trở lại con người mềm yếu chịu đựng, chính là ở chỗ này cự tuyệt , trở lại cái đó mềm yếu nhẫn mình, chính là cuộc sống thành công?

      Tô Vĩ giữ chặt , chỉ vào phố đối diện: "Bên này."

      Ách, xe máy sao? Hải Nhã do dự theo , biết sắp xếp chỗ ngủ của thế nào, chẳng lẽ đưa đến nhà ? Vậy sao có thể? Phản ứng đầu tiên của là tuyệt đối ổn, muốn từ chối giúp đỡ của mà quay trở lại quán ăn M.

      Nhưng chuyện này là sao? Trong lòng đột nhiên phát ra thanh khác, cố gắng làm người phụ nữ tốt, làm con ngoan, là vợ chưa cưới đạo đức đúng mực đổi lấy cái gì? Ở chỗ này từ chối rồi trở về cuộc sống thầm chịu đựng thành công của mình hả?

      giống như con rối bằng gỗ, mỗi bước , mỗi câu như thế nào đều sớm có người vạch ra sẵn , cuộc sống lớn lên ở sân khấu cho phép có chút sai lầm. Nhưng có ý thức của bản thân, tiếp tục diễn xuất đau khổ hay là giãy giụa nhảy từ đài xuống?

      Ánh đèn đường chiếu lên đám tuyết đọng đường phát ra những màu sắc ấm áp kỳ dị mà lạnh lẽo, Hải Nhã yên lặng nhìn bóng lưng Tô Vĩ, đưa áo khoác, bên trong mặc áo len màu đen, bóng lưng se lạnh, màn sương mù màu trắng xoay tròn lướt qua mặt . Dường như cảm giác thấy chậm rãi, dừng bước quay đầu lại nhìn , tròng mắt thâm thúy, đường nét khuôn mặt nhu hòa.

      đột nhiên muốn ỷ lại người đàn ông đứng ở dưới cạnh cây cột đèn rực rỡ kia. mệt đến mức muốn động đậy, cứ dẫn , đến thế giới khác tràn ngập mà sắc và hoàn toàn xa lạ. cảm thấy mình chưa từng chống đối giống như con rối gỗ im lặng từng bước bước ra khỏi quỹ đạo, tuy xa lạ, sợ hãi nhưng kích thích làm người ta sung sướng.

      hướng về phía rồi.
      "Tô Vĩ, chúng ta đâu?" hỏi.

      Vừa lúc gặp được chiếc taxi, Tô Vĩ vẫy tay ngăn lại, mở cửa xe: " nhà ."

      Hải Nhã có cảm giác thích thú khi sắp sửa làm chuyện xấu, ngoài cửa xe từng chiếc đèn đường vụt qua, còn trong buồng xe khí rất ấm áp, như ngồi mây, tận hưởng thanh như từ trời truyền đến trong bài hát, biết tên nam ca sĩ hát: "Em có thể hay , thành phố đêm nay có người, chẳng lẽ nên hỏi em?”

      Mơ hồ phảng phất giống như trong mơ.

      Chỗ ở Tô Vĩ gần như tạo thành đường chéo thành phố đến nhà , ở Đông Bắc, lại ở Tây Nam. Nơi đây là vùng đất thành phố mới khai thác, được xây rất nhiều khu chung cư , có rất nhiều người lần lượt chuyển vào đây. Lúc này, trời vẫn còn sớm, lại là mồng đầu năm, khắp nơi sân cỏ ở chung cư đều là người đốt pháo, khí rất náo nhiệt.

      Hải Nhã nhìn loạn xung quanh, biết đạp trúng cái gì, "Pằng" vang tiếng rất lớn, giật mình hoảng sợ, bên cạnh lập tức có mấy đứa bé cười ha ha, xoay người chạy trốn còn bóng dáng.

      " sao chứ?" Tô Vĩ nâng tay lên nắm bả vai , dẫn theo cạnh mình bước , " bộ nên ngẩn người."

      quen tiếp xúc thân mật với đàn ông, Hải Nhã thoáng cứng đờ người, dường như nhận ra, sau khi mở cửa chống trộm, liền buông ra, bấm nút vào thang máy.

      "Chúc Hải Nhã, " Tô Vĩ ngẩng đầu nhìn số báo thang máy ngừng nhảy lên tầng , ung dung thong thả mở miệng, "Đừng sợ, ăn thịt người."

      Hải Nhã cười xấu hổ : ", phải. . . . . . em chỉ có chút tò mò."

      hỏi: "Tò mò cái gì?"

      Hải Nhã xấu hổ nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, lẩm bẩm: "Em nghĩ ở trong khu biệt thự cao cấp. . . . . ."

      Trong phim ảnh, đại ca Xã Hội Đen đều ở khu nhà cao cấp, thậm chí có cả sân nhà, dĩ nhiên, cũng biết Tô Vĩ phải loại đại ca theo nghĩa đó, nhưng xem hơi thở cuộc sống khu chung cư giàu có này làm cảm thấy rất có hứng thú.

      Tô Vĩ cười, chợt nâng tay lên, nhặt sợi tóc dài vướng lông mi ra, thanh trầm thấp : "Đừng suy nghĩ lung tung."

      Thang máy dừng ở tầng mười bảy, Tô Vĩ móc ra chìa khóa mở cửa, Hải Nhã bất ngờ bừng tỉnh trở nên khẩn trương tựa như bước vào trong đó thể quay đầu lại, cố làm ra vẻ tự nhiên đùa: "Bên trong có bí mật gì chứ?"

      lại nhàng cười, đẩy cửa ra, : "Có bí mật, chờ em tới khám phá."

      Ánh đèn được bật lên, căn phòng trở nên sáng sủa, nơi này rất bình thường gồm phòng khách ba phòng ngủ, phòng khách được lát bằng sàn gỗ vuông vức, bên có ghế sa lon, bàn trà, dưới đó trải thảm lông dê, cũng giống như đồ dùng mới tinh như Tivi, ngược lại nó còn hơi cũ tràn ngập hơi thở cuộc sống sinh hoạt.

      Mặc dù cửa các phòng còn lại đóng, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết từng sinh hoạt, ví dụ như cái bật lửa khay trà vứt lung tung, gạt tàn còn có tàn thuốc lá, đống túi giấy nóc tủ Tivi chưa dọn dẹp.

      Trong khí có nhàn nhạt mùi của Tô Vĩ.

      Hải Nhã đổi dép bông, chậm rãi vào, vì che giấu khẩn trương, cố ý đánh giá chung quanh, thấy bên tủ Tivi còn hộp CD(băng/đĩa video) mở, liền cầm lên xem, ca sĩ là tên ban nhạc nước ngoài chưa từng nghe qua.

      Tô Vĩ mở ra cánh cửa phòng khác, lục khăn bông mới cùng cái máy sấy từ trong ngăn kéo ra đặt ở khay trà, : " mua bàn chải đánh răng, em cứ ngồi thoải mái."

      biết sợ mình xấu hổ mới nhắc đến hai chữ ‘tắm rửa’, lúc này đỏ mặt gật đầu cái, đưa ra cửa, nhịn được nhắc thêm câu: "Chuyện đó. . . . . . Ừ, trở về sớm chút."

      Đóng cửa phòng tắm, Hải Nhã dùng tốc độ nhanh nhất từ khi sinh ra đến giờ để tắm rửa sạch , trước khi ra còn đặc biệt ngó đầu nhìn xem, hình như Tô Vĩ còn chưa trở về, liền an tâm cầm máy sấy, sấy tóc. Trong phòng mở máy điều hòa khiến khí mát mẻ, mặc chiếc áo len mà cũng đến toát mồ hôi tạo thành từng giọt mồ hôi mũi, khuôn mặt đỏ bừng như uống rượu say.

      Lại đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Tô Vĩ còn chưa có dấu hiệu trở lại, Hải Nhã nắm điện thoại di động trong tay ngừng mở ra khép lại, do dự có muốn gọi điện cho hay , khóe mắt bất chợt lướt qua khay trà phát ra thêm túi bảo vệ môi trường màu trắng, bên còn dán tấm giấy ghi chú. Cầm lên nhìn, là Tô Vĩ viết lại lời nhắn cho :

      "Bàn chải đánh răng cùng cháo cá mua để ở trong túi, lúc ăn nhớ đặt vào lò vi sóng hâm lại. Mở cửa phòng có giường, em vào trong đó mà nằm ngủ. Sáng mai khi nào dời đóng cửa là được rồi."

      ra trở lại rồi, lại còn mua đồ ăn cho .

      Hải Nhã mở túi bảo vệ môi trường ra, quả nhiên bên trong có hộp cháo cá, bởi vì trong phòng rất ấm nên cháo vẫn còn nóng hổi . vừa ăn vừa buồn cười, cũng biết cười mình khẩn trương hay cười mà cả đêm về, hay là cười mất mác thoáng qua trong lòng chống đối của mình.

      Đêm hôm đó, ngủ ngon giấc.

      Giường rất lớn, tất cả chăn gối người đều là mùi của Tô Vĩ, là chủ cái nhà này, tất cả đều có mùi . trằn trọc trở mình nằm trong mùi vị này, đáy lòng hơi lâng lâng giống như từ thân thể đến linh hồn rơi xuống sân khấu, rơi xuống rất vui vẻ.

      Ở chỗ này, được tự do.
      tart_trungmal thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương mười hai

      Loáng thoáng, hình như nghe thấy có tiếng người giọng chuyện. Hải Nhã lật người cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, mới phát hơn chín giờ sáng rồi. cũng nhớ được mình ngủ từ lúc nào, bây giờ còn cảm thấy cả người bủn rủn, rất buồn ngủ, trong chăn lại ấm áp như vậy, muốn thức dậy, định nhắm mắt lại ngủ tiếp.

      Mãi cho đến phát giác giọng đó là của người đàn ông, Hải Nhã mới giật mình, nhớ đến mình ở nhà Tô Vĩ, lập tức lật người xuống giường mặc quần áo.

      Tô Vĩ trở lại? soi gương nhanh chóng sửa sang đầu tóc rối của mình lại, biết mình lúc này ra ngoài có được hay . dẫn người đến nhà chơi sao? chuyện?

      Cửa khóa, Hải Nhã len lén ló đầu ra ngoài nhìn quanh, Tô Vĩ đứng đối diện với cửa sổ phòng khách chuyện điện thoại, trong tay cầm điếu thuốc thơm, khói xanh lượn lờ.

      Giọng của được ổn, lạnh lẽo, thậm chí còn chứa cả tức giận, là vẻ mặt mà chưa từng được tiếp xúc qua.

      "Ở chỗ tôi có ai cặn bã như vậy." , "Nó phải người phía bên tôi."

      Bên đầu bên kia điện thoại giọng của người kia rất lớn, còn có thanh ầm ĩ, hình như muốn bóp chặt điện thoại. Tô Vĩ hít hơi khói sâu, rồi đem điếu thuốc dụi vào trong gạt tàn đập tắt thuốc, giống như suy nghĩ gì đó lúc, lại tiếp túc bấm dãy số, đợi rất lâu đối phương mới nhận, . Giọng cũng dần dần trở nên bình tĩnh hơn, nghe ra chút sơ hở nào: "Chú Thành, là cháu, gần đây vận may như thế nào?"

      Câu kế tiếp cũng nghe nữa, im lặng ngồi trở lại giường, bắt đầu ngẩn người.

      Bây giờ nghĩ lại, đối với người tên Tô Vĩ này, ra chẳng biết về điều gì, nhìn thấy nghe thấy, chỉ có chút ánh sáng ôn nhu bên cạnh sườn mặt, giống như cần phải dịu dàng như thế, chính chắn là thân sĩ làm tốt mọi chuyện.

      dường như phát ra chưa bao giờ lộ bộ mặt khác, cũng chính là bộ mặt mà chưa bao giờ suy nghĩ đến.

      Giấu mình trong nơi tăm tối nhất của thành phố khổng lồ này, cũng tham dự trong đó, nên bên trong có bao nhiêu điều biết cũng như hiểu tăm tối và thủ đoạn – nhìn biểu lúc vừa rồi của đoán ra manh mối, Tô Vĩ như vậy xa lạ, làm người ta sợ.

      tại sao lại gia nhập vào xã hội đen? Tại sao lại sống thân mình ở thành phố này? người nhả đâu? Bạn bè nữa?

      lại chữ cũng với .

      Giọng trong phòng khách biết ngừng từ lúc nào, Hải Nhã trong phút chốc hốt hoảng, biết mình có nên giả vờ ngủ hay , hay là dứt khoát ra đó. Do dự lát, đợi đến lúc kịp phản ứng, cởi áo khoác chui vào trong chăn ngủ say rồi.

      Bất kể như thế nào, để cho người khác phát mình nghe trộm, thể nào vui vẻ được.

      Tiếng bước chân rất dừng lại trước cửa, sau đó lại nhanh chóng xa, Hải Nhã nín thở trầm ngâm đợi lúc lâu, bên ngoài chút tiếng động cũng có, chờ chờ, biết ngủ từ lúc nào, cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại động đánh thức, ngây ngốc nhận điện thoại, giọng của Dương Tiểu Oánh có lo sợ như nổ tung bên tai: “Hải Nhã! Cậu sao chứ? Lão Trương mới với tớ hôm qua cậu tìm, mà điện thoại di động của tớ lại hết pin. Mới xạc đầy. tớ về nhà phát cậu có ở đây! Có chuyện gì sao?”

      Hải Nhã dụi mắt, buồn ngủ mê man giải thích: " có gì. . . . . . hôm qua tớ ra ngoài quên mang theo chìa khóa. . . . . ."

      Dương Tiểu Oánh kinh ngạc: "Cả đêm về, vậy cậu ở đâu?"

      Hải Nhã im lặng lát, rồi lắp bắp dối: "Tớ.. tớ đến khách sạn ngủ đêm, còn chưa thức dậy.”

      Dương Tiểu Oánh bật cười: "Có chỗ ở là tốt rồi. Tớ phải làm ngay, chìa khóa tớ để dưới tấm đệm trước cửa ra vào nhé, cậu về có thể trực tiếp mở cửa. Tối nay tớ vẫn về, cậu cần chờ tớ.”

      Cho đến lúc cúp điện thoại, Hải Nhã mới mơ mơ màng màng phản ứng kịp, Dương Tiểu Oánh tối ngày hôm qua cũng còn về nhà có phải hay ? Tối nay cũng về, vậy ấy ngủ đâu?
      Nhìn xem thời gian, sắp đến 12 giờ, Hải Nhã cảm giác mình thể cứ ở nhà người khác ngủ như vậy, vội vàng rời giường đánh răng rửa mặt. Ra cửa lặng lẽ nhìn vòng, trong phòng hình như có ai, Tô Vĩ rồi sao?

      biết vì sao, thở phào nhõm, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát, quay đầu nhìn khay trà chút, Tô Vĩ cũng để lại mảnh giấy nào, bàn có để chiếc túi giấy của quán M, chắc hẳn là buổi sáng ăn xong vứt ở đây.

      Hải Nhã đem những thứ khay trà dọn dẹp sạch , dùng khăn lông nhúng qua nước nóng, tiện thể lau chiếc gạt tàn bị cắm đầu thuốc như con nhím đặt bệ cửa sổ đến nhiễm hạt bụi nào – ra hoàn toàn phải làm những việc này, Tô Vĩ chắc chắn để ý, nhưng vẫn làm, giống như làm thế này mới yên tâm.

      Làm xong hết mọi việc, Hải Nhã cầm bút lên, nghiêm túc chăm chỉ viết lại cho tờ giấy:

      "Cám ơn , Tô Vĩ. Áo khoác và khăn quàng cổ em nhất định giặt sạch rồi trả cho .”

      Nhất định phải lời cảm ơn với , nhưng viết như vậy hình như lạnh nhạt quá. dùng bút xóa , viết lại:

      "Cám ơn tốt bụng giúp đỡ em, em rất biết ơn. Chiếc áo và khăn quàng cổ em giặt sạch lần sau trả lại cho .”

      Tại sao lại cảm thấy những lời này quá khách sáo, Hải Nhã cắn đầu bút ngây ngốc lúc lâu, còn thêm câu: “PS: trong túi áo có 200 tệ, lần sau trả .”

      Thêm câu ngược lại càng thêm xa lạ, Hải Nhã dứt khoát vứt bỏ, đem tờ giấy ghi chép vo thành cục vứt trong thùng rác, mặc chiếc áo áo khoác rộng của , xuống tầng thuê xe.

      Khi về đến nhà, Dương Tiểu Oánh quả nhiên có ở đây, lúc trước cái ly trà bị làm ngã lăn cũng được rửa sạch đặt kệ. Hải Nhã ngồi ghế sofa lát, biết tại sao, cảm thấy rất buồn bực.

      thể có việc gì làm khiến tâm trạng mình xuống như vậy được, muốn tìm cho mình việc gì đó để làm, nếu đơn ở đây, chỉ làm cảm thấy yếu đuối và bất lực. muốn mỗi lần mẹ gọi điện đến, chính là lần sợ hết hồn hết vía, muốn đối mặt với nước mắt cũng như lời chỉ trích của mẹ. Lại càng muốn lấy mềm yếu hay cứng rắn ép buộc, để mỗi lần tìm Đàm Thư Lâm tự rước lấy nhục.

      mãi mãi thể quên được ngày hôm đó ở dưới ngọn đèn đường hết lần này đến lần khác lưỡng lự, nỗi tuyệt vọng còn chỗ để , cũng thể quên được ngày hôm qua tức giận mà chạy như điên.

      mệt mỏi.

      Mở tờ báo ra, Hải Nhã lại lần nữa chăm chú đọc tin tức tuyển dụng, ngại muốn nhờ Dương Tiểu Oánh, lần trước ấy giúp, kết quả được nửa đường lại bỏ mặc làm, mặc dù ngoài miệng , nhưng trong lòng ấy nhất định có cái nhìn khác về .

      Tuyển dụng qua báo chỉ phần lớn đều cầu kinh nghiệm làm việc, Hải Nhã nhìn lúc lâu, cuối cùng lựa chọn công việc từ trong đó, quán cà phê ở trung tâm thành phố muốn tuyển nhân viên phục vụ, cầu 25 tuổi trở xuống, ưu tiên tuyển dụng sinh viên làm thêm, chuyên ngành tiếng càng tốt..

      lập tức gọi điện thoại qua, đối phương nghe là sinh viên, hình như cảm thấy rất hứng thú, hẹn gặp chuyện ở quán cà phê lúc 3 giờ chiều.

      Thời gian vẫn còn nhiều, Hải Nhã xử lý mái tóc dài của mình, thậm chí còn đeo món trang sức rất trang nhã, thay chiếc áo khoác màu nâu nhạt mới mua, nhìn trước sau xác định có vấn đề gì, lúc này mới chuẩn bị tinh thần ra cửa phỏng vấn.

      Quản lý quán cà phê tuổi lớn lắm, bộ dáng chắc hơn 30 tuổi, đầu tiên lúc thấy có chút sững sờ, tùy tiện hỏi mấy vấn đề giữ lại, mặt khác lại quay đầu lại đùa với nhân viên: "Nhìn xem, tiệm chúng ta sau này có người đẹp trong quán rồi.”

      Chuyện khác thôi, Hải Nhã từ đến lớn hầu như mỗi ngày đều nghe thấy người khác khen xinh đẹp, sớm có cảm giác gì, hề có phản ứng, vì có cảm xúc gì về chuyện này nên trong mắt quản lý lại trở thành bình tĩnh, vốn dĩ muốn mời ăn cơm tối hay gì đó, nhưng lại quá xâu hổ ra lời.

      Cuộc đời thường có những chuyện khéo như vậy, Hải Nhã vừa mới chấp nhận công việc ra khỏi quán cà phê, Dương Tiểu Oánh gọi điện đến:

      "Hải Nhã, cậu phải là muốn tìm công việc gia sư à? tớ có người bạn ở đây, thân thích nhà ấy có con học sơ trung, thành tích rất kém, người trong nhà rất lo lắng. Tớ nhớ điểm thi đại học của cậu cũng rất tốt? có muốn xem chút hay ? Tiền lương cuối tuần trả.”

      Hải Nhã muốn có việc rồi, nhưng
      Dương Tiểu Oánh mấy lần giúp , sao cũng thể khiến ấy mất công vô ích, vì vậy lập tức đồng ý: “Được, thành vấn đề. Cám ơn cậu, Tiểu Oánh.”

      Dương Tiểu Oánh cười: “Khách khí gì? Đúng rồi, nhà đó muốn cậu dạy thêm môn tiếng . Tớ nhắc trước cậu câu, đầu đứa bé đó giống như cục đá, cứ qua loa là được, cần quan tâm nghiêm túc đâu.”

      Giống như đá? Có ý gì?

      Hải Nhã hiểu ra sao, trước tiên đến tiệm sách mua bộ sách khảo sát tiếng dành cho học sinh sơ trung, chăm chỉ nghiêm túc ôn tập lại ít ngữ pháp. Buổi tối ngày hôm sau rất tự tin đến nhà người ta.

      Sau đó, trong nháy mắt hiểu được lời mà Dương Tiểu Oánh đầu giống như đá là có ý gì.

      Đứa này đâu chỉ là thành tích kém, bé đối với ngữ pháp tiếng đúng biết chữ nào, biết ở lớp học như thế nào, tại tiếp diễn và tại hoàn thành biết là gì, giảng cho bé nghe, phần đầu nghe xong, phần sau lại quên mất, lúc nghe giảng bài cũng chú ý, động tý là kéo tóc hỏi: “ giáo, tóc của rất đẹp, dưỡng ở đâu vậy? Hơn nữa người rất thơm, dùng nước hoa gì vậy?”

      Trong đầu đứa bé này chỉ chú ý đến cách ăn mặc của mình như thế nào, còn xuyên ba bốn lỗ tai, lông mày được tỉa mỏng như chiếc kim may quần áo, cố gắng khiến bản thân càng lẳng lơ càng phong cách càng tốt.

      Hải Nhã thở dài hơi, cố gắng bày ra vẻ mặt ôn hòa: “Tiểu Duyệt, phải mới với em rồi à? tại tiếp diễn phái sau phải thêm đuôi ing, em lại quên rồi à?”

      bé giống như nghe, còn hòi: “ giáo, xinh đẹp như vậy, chắc có rất nhiều người theo đuổi?”

      Hải Nhã suy nghĩ chút, : “Em bây giờ tuổi còn , chờ lớn thêm tý, lại suy nghĩ đến chuyện này, bây giờ hãy chuyên tâm học tập .”

      Tiểu Duyệt thèm cho vào tai, đáp lại: “ là quê mùa.”

      Hải Nhã lệ rơi đầy mặt.

      Lúc trở về Dương Tiểu Oánh lại điện thoại cho , còn có chút vui sướng khi người khác gặp họa: “Thấy được chứ?”

      Hải Nhã còn hơi sức để đáp: “Bản thân muốn học, cho dù có mời Albert Einstein* cũng được.”

      (*) Albert Einstein (Anle Anhstanh) sinh ngày 14/3/1879 mất ngày 18/4/1955 là nhà vật lý lý thuyết người Đức, người phát triển thuyết tương đối tổng quát, trong hai trụ cột của vật lý đại.

      Bây giờ bọn mười bốn mười lăm tuổi suy nghĩ gì, cũng đoán nổi. Lúc ở tuổi này, mỗi ngày chỉ muốn làm sao để đứng đầu trường, làm cho cha mẹ được hãnh diện.

      Nhưng mà, suy nghĩ kỹ, điều này cũng có gì đáng để khoe, cho dù có làm tốt, cũng bằng bé này sống tùy tiện nhưng rất hạnh phúc, bởi vì cha mẹ bé thương bé rất nhiều, cho dù luôn chống đối, nhưng vẫn thương bỏ rơi bé.

      hâm mộ Đàm Thư Lâm giống như hâm mộ bé thất thường này.

      Cả đêm bị đó lăn qua lăn lại hề , Hải Nhã về nhà vội vã rửa mặt chuẩn bị ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông tin nhắn điện thoại di động vang, nghĩ là Dương Tiểu Oánh, tùy tiện mở ra nhìn qua, trong phút chốc lại bị cái tên trong màn hình hấp dẫn ánh mắt – Tô Vĩ.

      Cả ngày hôm qua trả lời lại , làm có chút lo lắng, mở tin nhắn ra, bên trong chỉ có mấy chữ rất đơn giản: “Gạt tàn rất sạch , cám ơn.”

      Hải Nhã khuôn mặt tươi cười, ngược lại lại nghĩ đến chiếc gạt tàn được đâm như con nhím, suy nghĩ lâu, lại trả lời lại: “Đừng hút quá nhiều thuốc, tốt cho sức khỏe.”

      Gửi xong tin nhắn mới cảm thấy hối hận, cảm thấy bản thân nên như vậy, cũng có tư cách như vậy.

      Nhưng lại trả lời rất nhanh: “Được.”

      cảm thấy mặt nóng bừng, vì đoạn tin nhắn thân mật này, có chút thể tin, lại có chút lo lắng.

      kìm lòng được khôi phục trở lại: “Ngủ ngon, Tô Vĩ.”

      lát sau, thanh tin nhắn lại nhàng vang lên, thanh giống như trong mơ vậy, viết: “Ngủ ngon, Hải Nhã.”

      Nhịp tim của Hải Nhã bỗng nhiên đập rất nhanh, lúc này còn buồn ngủ nữa, đứng dậy tìm áo khoác của .

      Bên trái túi áo khoác vẫn còn dư lại khoảng trăm tệ, bên phải túi là hộp thuốc lá, còn có cái bật lửa màu vàng.

      Ngây ngô lúc lâu, từ từ đem hộp thuốc lá ra, rút ra cây, đặt trước mũi nhàng ngửi.

      Hành động này có ý nghĩa gì? ra, muốn suy nghĩ vấn đề này.

      Mùi thuốc lá gay mũi làm người ta trầm mê, thậm chí cũng muốn thắc mắc về thân phận của , tại sao theo đuổi , tại sao lại đối xử tốt với như vậy?

      đời này người nào giống như khát vọng được người ta thương.

      là ma túy của , mà bắt đầu nghiện.
      Last edited by a moderator: 1/11/14
      tart_trungmal thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      truyen hay, trang 2 trang 3 còn pic kìa ss, em đọc tren dt nên chu nho
      mal thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương mười ba

      "Tiểu Duyệt, giống như get, sit là động từ, phải thêm đuôi ing ở này, nếu kết thúc là hai phụ ..."

      Hải Nhã chỉ vào chỗ sai bài thi, cố gẳng giải thích từng tý từng tý . dạy kèm bé được hơn tuần rồi, cuối cùng cũng dạy bé biết sử dụng tại tiếp diễn lúc nào, chẳng qua vấn đề luôn nối gót nhau mà tới, bây giờ bé lại lâm vào vòng luẩn quẩn làm thế nào để thêm đuôi –ing sau động từ có cách nào thoát khỏi được.

      Tiểu Duyệt rất tức giận: "Chúng ta là người tại sao lại muốn học tiếng của mấy tên giặc tây! Còn phải thi cử! lại còn phải cho điểm!"

      Hải Nhã lau mồ hôi, bất đắc dĩ cười gượng: "Chúng ta bây giờ nghiên cứu vấn đề cao thâm này, em xem chị làm sao để thêm đuôi _ing cho động từ….”

      Lúc Giảng bài, hầu hết thời gian Tiểu Duyệt đều thất thần, trong ánh mắt của biết lại thấy thứ gì người Hải Nhã, hau mắt tỏa sáng tiến lại gần, cầm ống tay áo của lên. Luôn miệng : “ giáo! Bộ quần áo người em xem bìa tạp chí! Là đồ à? là đẹp!"

      Hải Nhã cúi đầu xem chút, đồ mặc người là bộ đồ tùy tiện lấy ra từ trong tủ quần áo, mua quần áo chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nó bao nhiêu tiền, tạp chí là cái gì cũng chưa từng nghe đến. tại chỉ cảm thấy đối với việc đứa bé này tập trung rất tức giận, mỗi lần đều như vậy, người đầu đá cũng bị chọc giận đến nhảy dựng lên.” dđlqđ

      há miệng định nặng lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Tiểu Duyệt, đột nhiên nổi lên sáng kiến, cười : “Tiểu Duyệt, em muốn mua quần áo đẹp phải cố gắng kiếm tiền, thành tích học tập tốt, tìm được việc làm, đến lúc đó cái gì tốt đều cũng có.”

      Tiểu Duyệt cắt ngang: "Em bố mẹ mua cho em."

      Hải Nhã cười: "Bài kiểm tra của em qua, bố mẹ mua cho em?”

      Tiểu Duyệt cắn môi vẻ mặt rất ấm ức, nghiễm nhiên là bị trúng chỗ yếu. Hải Nhã mở bài thi ra, còn : "Nếu lần sau bài kiểm tra tiếng em được 70 điểm trở lên, với mẹ em, tặng cho em phần thưởng lớn.” die!ndan#lequy#don

      Tiểu Duyệt đặc biệt khinh thường: "Làm ơn giáo, cách này của quê rồi!"

      Hải Nhã xấu hổ sờ đầu cái, nhưng mà hình như Tiểu Duyệt có nghe theo ý , vừa cầm bút chép từ đơn, vừa lẩm bẩm: " phải chỉ là 70 điểm thôi sao, có gì đặc biệt hơn người. . . . . ."

      Hôm nay rất ít khi dạy thêm tiếng đạt được hiệu quả tốt như vậy, ít ra bài thi lỗi sai so với trước kia ít hơn rất nhiều, Hải Nhã cuối cùng cũng có ít cảm giác thành tựu, chừng bất ngờ lại phù hợp với nghề dạy học này.

      Khi về đến nhà mười giờ tối, Hải Nhã ngồi trước cửa thay giày, bỗng nhiên có người kêu sau lưng: “Hải Nhã về rồi à?”

      giật mình, quay đầu lại nhìn, đúng là Dương Tiểu Oánh, ấy ngồi xếp bằng ghế sa lon ăn dâu tây, nhìn về phía mình cười.

      "Hôm nay cậu về sớm vậy." Hải Nhã cởi áo khoác xuống, đến ngồi bên cạnh ấy, nhận lấy trái dâu tay nhét vào miệng, còn hỏi: “ tới ngồi ở bên người nàng, nhận lấy quả dâu tây nhét vào miệng, còn hỏi: "Mùa này cũng có dâu tây để ăn à?"

      "Hơn mười tệ cân đó, trồng trong phòng kính."

      Hôm nay, tâm trạng Dương Tiểu Oánh hình như đặc biệt tốt, vẻ mặt ửng sáng, chân mày khóe mắt như được chấm đường mật vậy. Hải Nhã biết hơn nủa năm rồi, chưa bao giờ thấy có vẻ mặt như thế này., chứ đừng đến mùa đông ăn dâu tây, bình thường ấy mua quả lê còn nỡ, hôm nay là sao vậy?”

      "Hôm nay làm sao?" Hải Nhã nhìn bát đũa bày đầy trong bếp, ràng là ấy ở nhà lăn lộn cả ngày, mình buổi ngày vội vàng làm ở quán cà phê, buổi tối lại dạy cho Tiểu Duyệt, lại có thể lúc này mới biết được.

      Dương Tiểu Oánh ngọt ngào ừ tiếng: "Tiểu Trần con trực ca đêm tốt, nên tớ vui vẻ xin thôi việc rồi.”

      Hải Nhã giật mình, kêu Dương Tiểu Oánh làm việc quả còn khó hơn lên trời, Tiểu Trần làm sao làm được?

      "Đúng rồi, Hải Nhã. . . . . ." Dương Tiểu Oánh ấp a ấp úng, hơi khó xử, "Tớ...tớ tháng sau có thể dọn ra ngòai ở, là xấu hổ, đáng nhẽ phải trước với cậu khoảng thời gian.”

      Hải Nhã kinh ngạc: "Cậu chuyển vào ký túc xá sao?" (tịnh du-*******************)

      Dương Tiểu Oánh đỏ mặt: " phải đâu. . . . . . Ách, chính là Tiểu Trần ấy. . . . . ."

      Hải Nhã rốt cuộc cũng phản ứng kịp, Dương Tiểu Oánh phải có điều gì khác thường, mà là tiến vào thời kỳ ngọt ngào của tình . lại tự chủ được nhớ đến gương mặt trải qua bao nhiêu gian nan vất vả kia, độc chỉ lòng muốn kiếm tiền, ấy bây giờ, so với lúc đó thể so sánh với nhau.

      Hải Nhã lòng vui mừng vì ấy: "Được, bây giờ cũng muộn. tiền thuê phòng tháng sau cậu cũng cần phải nộp tớ trả lại tiền thế chấp cho cậu.”

      đứng dậy lấy ví tiền, Dương Tiểu Oánh đưa tay lên kéo ngồi trở lại: “Cậu gấp gì chứ? phải với cậu về chuyện tiền bạc đâu.”

      ấy mơ hồ có chút chột dạ, suy nghĩ mất hồn trong chốc lát, mới : "Hải Nhã, nhà tớ ở địa phương rất , thành phố , rất bảo thủ. Cậu xem…ừ, nếu như tớ mới học đại học, sống chung với người khác, như vậy có phải tốt lắm ? ra tớ rất lo lắng về chuyện này, còn chưa thực quyết định.”

      Nghĩ đến Dương Tiểu Oánh mặc dù bạn bè rất nhiều, giao thiệp rộng, nhưng những chuyện như thế này số người để có thể tâm được rất ít, chỉ có thể hỏi Hải Nhã.

      Hải Nhã sửng sốt rất lâu, hỏi ? làm sao biết được. ở sinh viên nam nữ ở chung cũng có, nhưng cũng nhiều, bên ngoài xa hội truyền tin tức dinh viên đại học làm xằng bậy, phần lớn là giả, mà đối cách sống của xã hội ngày nay mà , chuyện sinh viên khác giới ở chung với nhau bây giờ cũng có gì đáng . Nhưng mà, lúc người ta ngọt ngào nhau, chẳng nhẽ lại phá vớ bầu khí này mà được, tốt nhất là nên ở chung.”

      Hải Nhã suy nghĩ lâu, đắn đo : "Việc này. . . . . . phải xem suy nghĩ của cậu như thế nào. Tốt nhất là nên nhất thời xúc động, nhưng cũng đừng quá đa nghi.”

      Dương tiểu Oánh thở dài hơi, lẩm bẩm: "Tớ mệt mỏi lắm rồi, muốn mỗi ngày vì kiếm tiền nộp học phí và sinh hoạt mà làm mất lòng người. Hải Nhã, tớ từ lớp mười bắt đầu lén làm việc, học phí học đại học và tiền sinh hoạt, đều do tớ mình cực khổ trang trải, nếu đến ngay cả thành phố này tớ cũng đến được. Tớ như cậu có người để nhờ cậy, cha tớ như thế… bà nội lại chỉ có chút tiền lương hưu. mình tớ chống chọi đến lúc này, tớ rất mệt mỏi.”

      Hải Nhã đối với chuyện của ấy cũng biết tý gì, cùng nhau sống nửa nám, chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao ấy lại gọi điện thoại về nhà, mà người nhà cũng liên lạc với ấy. suy nghĩ chút về chuyện đêm ba mươi ấy mua vé trở về thành phố này, mặt lại như vậy, Hải Nhã mơ hồ có chút khó hiểu.

      "Tớ có người nào để dựa vào, chỉ có thể dựa vào tiền.” Dương Tiểu Oánh cười khổ, " tại có tiểu Trần, tớ cảm thấy lúc trước suy nghĩ chỉ có thể dựa vào tiền ngu ngốc. Nhưng mà sau này tớ lại có cảm giác lúc này ngu ngốc. cậu xem, làm người tại sao lại khó khăn đến vậy.” trong phút chốc Hải Nhã rất xúc động, cũng biết gì.

      “Thôi, những điều này nữa, cậu sáng ngày mai vẫn còn phải làm? Hãy ngủ sớm chút .” Dương Tiểu Oánh vỗ ỗ , xách theo rổ dâu tây quay về phòng mình.

      Hải Nhã tắm xong ra, hơn 11 giờ đêm rồi, có thói quen mở điện thoại di động ra, hơn 1 tuần rồi. Tô Vĩ mỗi ngày đều đúng thời gian này gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, giống như hình thành loại ăn ý, nhìn thấy tin nhắn của mới an tâm ngủ.

      màn hình điện thoại di động biểu thị có tin nhắn, Hải Nhã trong lòng tràn đầy mong chờ mở ra, tin nhắn gửi đến lại hiển thi tên người gửi là Đàm Thư Lâm, theo phản xạ thấy lạnh cả người, cả trái tim đều trầm xuống trong chớp mắt.

      Cậu ta tìm , lại vì chuyện gì nữa đây?

      Hải Nhã nhíu mày lại, kiềm chế mở hộp thư ra, Đàm Thư Lâm trong tin nhắn dài dòng chuỗi dài: “Chúc Hải Nhã, mẹ cậu sổ sách tổng hợp tiền chút vấn đề, tiền gửi lên được, học phí của kỳ sau và sinh hoạt phí của cậu được chuyển đến chỗ tôi, để tôi chuyển cho cậu. Tôi biết chuyển qua ngân hàng, cậu chỉ có thể tự mình đến lấy. Mẹ tôi cũng gửi cho cậu ít đồ, ngày mai bốn giờ chiều nhớ đợi tôi ở con đường cái cách nhà ga hai con đường.”

      Mắc kẹt có vấn đề? Hải Nhã nhíu mày càng lúc càng sâu, sinh hoạt phí của là do mẹ giữ, căn bản cần ghi vào sổ.

      Mẹ khẳng định lại cố ý.

      mệt mỏi xoa ấn thái dương, nhanh chóng hồi phục lại: “Ngày mai tớ có việc, cậu có rảnh ? Ghé qua quán café ở vườn hoa trung tâm chuyến, đem mấy thứ đó cùng, rảnh lần sau .”

      muốn mình đưungs đơn trong gió lạnh đầu mùa chờ nữa, chờ cậu 1-2 tiếng, như vậy căn bản là lãng phí sinh mạng mình.

      Gửi xong tin nhắn, đem hộp thư đến nhìn kỹ lần, tối nay, Tô Vĩ chúc ngủ ngon, hơn 11 giờ rưỡi rồi.

      Hải Nhã ôm gối dựa vào đầu giường, điện thoại di động lại để bên chân, nhìn chằm chằm đến mất hồn.

      biết qua bao lâu, tiếng chuông tin nhắn cuối cùng cũng vang lên, trông vẫn tràn đầy mong chờ mở ra, vẫn là tin nhắn của Đàm Thư Lâm, cậu ta trả lời: “Nhóc con lá gan càng lúc càng lớn rồi!”

      Mẹ nó! Hải Nhã hung hăng ném điện thoại di động ném giường. Trong lòng khỏi rất buồn phền, thậm chí có chút tủi thân. Tại sao hôm nay nhắn tin? Hay là xảy ra chuyện gì? Đánh nhau với những người trong xa hội đen? Điện thoại di động hết pin? Điện thoại di động bị mất? vôi nên quên? suy nghĩ rất nhiều khả năng, cầm điện thoại lên tìm tên trong danh bạ điện thoại, ngón tay do dự trước nút gọi.

      lấy lập trường gì để gọi ? Gọi rồi gì? Tại sao chúc em ngủ ngon à? Lý do này rất hoang đường và rất buồn cười.

      giống như phạm vào cơn nghiện người, tìm được ma túy, ở giường trằn trọc yên, hết lần này đến lần khác nhìn tên của , Tô Vĩ, Tô Vĩ, Tô Vĩ… giống như làm vậy có thể uống rượu độc giải khát.

      Ngươi xong đời. Trong lòng có thanh lạnh lùng .

      chưa bao giờ khát vọng như bây giờ, được gặp mặt lần nữa, nhưng gặp rồi, có thể làm gì chứ?

      số vấn đề thậm chí muốn nghĩ đến – bị trong tương lai của chính mình cười nhạo là ngu ngốc? Vậy cứ cười ! Chúc hải Nhã sống ở tại bị trúng độc rồi, vẻ ngoài mỏng manh mềm mại sắp bị vò nát rồi, chuyện đó cũng biết bản thân mình như thế nào nữa, chuyển động nhích từng bước chân.

      Điện thoại di động trong tay bỗng nhiên rung lên, tiếng chuông tinnhawns quen thuộc, Hải Nhã ngừng thở, từ từ mở ra, Tô Vĩ nhắn tin : “Bống nhiên có việc, muộn. Ngủ ngon, Hải Nhã!”

      Hải Nhã nở nụ cười, trong hốc mắt bỗng dưng nóng lên.

      Nhấn mấy chứ rồi nhấn phím gửi, trả lời: “Em muốn gặp , Tô Vĩ.”

      nghe thấy thanh thanh thúy của sợi dậy thừng sau lưng bị đứt, vượt qua thời gian dối trá và vở kịch về lợi ích, con rối rơi xuống.

      Yên lặng năm phút đồng hồ, chuông điện thoại di động bống nhiên vang lên, Hải Nhã nhanh chóng nhận điện thoại, thanh Tô Vĩ nhàng vang lên bên tai: “Hải Nhã.”

      cảm thấy loại sợ hãi đến cực hạn, còn có loại vui sướng đến cực hạn, hai loại cảm giác này hòa quyện vào nhau, lạnh run.

      gì, cũng chuyện, yên lặng trong loa, chỉ có thanh tiếng thở thản nhiên vọng về.

      Hải Nhã đưa di động áp vào bên tai, từ từ nằm xuống, giống như là tìm được để dựa vào, ở trong tiếng hít thở của dần dần ngủ thiếp .
      Last edited by a moderator: 2/11/14
      tart_trungmal thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14

      Ngày hôm sau Hải Nhã thức dậy, Dương Tiểu Oánh làm xong đồ ăn sáng, cười tủm tỉm gọi tới ăn, mặt biểu như ảo mộng hình như giảm xuống, chắc hẳn là qua đêm suy nghĩ, cuối cũng cũng bình tĩnh lại.

      "Hải Nhã, tối hôm qua tớ suy nghĩ rồi, hay là trước tiên cứ tiếp tục ở đây ." Dương Tiểu Oánh múc cho bát cháo đầy, vừa : “Cậu đúng, chuyện này thể kích động được, tớ thể đem tất cả những cố gắng trước đây vứt bỏ hết.”

      Hải Nhã cười cười: "Bản thân cậu quyết định là được rồi."

      , trong thâm tâm thỉnh thoảng hi vọng trở thành kiên cường, có thể sống trong tràn ngập và ngọt ngào của thời gian đầu tình cuồng nhiệt mà phải bận tâm đến điều gì, dễ dàng ra bất cứ quyết định lý trí nào, rất khâm phục Dương Tiểu Oánh có thể như vậy.

      "Mấy ngày nữa là khai giảng rồi, tuy thể làm ca đêm, nhưng vẫn phải tìm công việc sau 4 giờ chiều, đúng rồi, công việc gia sư đó cũng nên thay đổi lịch chứ? học rồi làm gì có sức mỗi ngày đều dạy?”

      Hải Nhã gật đầu: "Ngày hôm qua tớ trao đổi rồi, về sau tuần đến dạy hai ngày. Cậu có muốn đến chỗ tớ làm thử xem? Quán cà phê này kinh doanh rất tốt, công việc vất vả. động nghiệp ở đó đều là sinh viên đại học.”

      cảm thấy chuyện về KV Lạc Lai thiếu Dương Tiểu Oánh ân tình, phải trả cho ấy.

      Dương Tiểu Oánh hai lời thay quần áo, cùng ngồi tàu điện ngầm đến quán cà phê ở vường hoa trung tâm, rất khéo bởi vì sắp khai giảng, trong quán có hai phục vụ thể tiếp tục làm, quản lý sảng khoái nhận Dương Tiểu Oánh. ngày hôm sau hoặc ngày thứ ba đến thay ca, nhưng mà Dương Tiểu Oánh rất biết ăn , quá vài câu làm quên hết với các đồng nghiệp trong quán, lúc ấy liền mượn bộ đồ đồng phục mặc vào, học theo bộ dáng mọi người đưa đồ ăn cho khách hàng.

      " này rất được.” Quản lý lúc rảnh có việc gì đến lôi kéo Hải Nhã làm quen, hôm nay đối tượng lại là Dương Tiểu Oánh, “Là bạn của em hả? so với em có khả năng hơn.”

      Bình thường nào nghe thấy lời quản lý như vậy, luôn phản ứng lại, hoặc là mỉm cười khẳng định, hoặc là cười trêu đùa giống như phủ định, như vậy khoảng cách gần hơn, tiếp đó có đề tài để . Quản lý tràn đầy hi vọng nhìn , Hải Nhã chỉ tặng cho nụ cười mờ nhạt, sau đó lại tiếp khách.

      Vẫn là bình tĩnh như vậy! Quản lý cảm thấy thất bại lệ rơi đầy mặt.

      Lúc nghỉ trưa ăn cơm, Dương tiểu Oánh len lén : "Hải Nhã, người quản lý đó có phải có ý gì với cậu ? Tại sao ta cứ theo cậu vậy.”

      Hải Nhã khẳng định cũng phủ dịnh, chỉ : “ để ý đến ta vài ngày là được rồi.”

      đẹp mặc dù có rất nhiều người theo đuổi, nhưng phần lớn số người trong đó thích mặt nóng dán đít lạnh, theo đuổi vài ngày thấy đối phương chút cơ hội cũng cho, cuối cùng cũng từ bỏ.

      Dương Tiểu Oánh cười: "Cậu cũng thể cả đời để ý đến, nếu như ra ngoài làm việc, chính là học thế nào để làm người. Bây giờ chúng ta là sinh viên năm nhất đại học, tìm được công ty thực tập tốt, hối hận muốn bắt đầu thực tập, những chuyện ghê tởm hơn như vậy càng nhiều, ứng phó mà tốt, người ta cậu là đứa bé.”

      "Chỉ đơn giản là để ý đến, cũng bị hãm hại sao?" Hải Nhã ở phương diện này có kinh nghiệm, khiêm tốn học hỏi.

      Dương Tiểu Oánh bĩu môi: "Trái tim của đàn ông còn mọn hơn cây kim! Người đó nhất thiết phải bố trí để hãm hại cậu, ở trước mặt cấp xấu cậu chút, phát tán ra số chuyện gì đó của cậu, nhiều người chịu nổi rồi.”

      Hải Nhã lập tức chìm vào suy nghĩ riêng, ra còn điểm yếu, chính là quan hệ với người cùng giới có cách nào tốt được. nếu ở trong phòng làm việc, nam nữ đều chỉa mũi nhọn vào chính mình, cục diện này quá đáng sợ.

      "Vậy Phải làm sao đây?" giờ đến ngay cả cơm cũng muốn ăn, luôn miệng hỏi.

      Dương Tiểu Oánh cười đến giảo hoạt: "Đơn giản, nghiêm chỉnh tìm bạn trai !"

      Hải Nhã vừa khỏi tức giận buồn cười, nửa ngày còn tưởng rằng ấy đưa ra ý kiến xây dựng gì, kết quả lại ra như vậy.

      còn muốn chuyện, bỗng nhiên ở cửa có người kêu: “Chúc Hải Nhã, có người tìm cậu, mau tới đây."

      Hải Nhã nghi ngờ dùng giấy lau miệng, nhìn qua cửa kính, chỉ thấy Đàm Thư Lâm dắt theo xinh xắn, bên cạnh còn có người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt lạnh lùng, ba người đứng trước cửa quán vừa vừa cười.

      Lại là cậu ta.

      Hải Nhã nghìn lần vạn lần muốn ra ngoài, lúc này mới nhớ đến đêm hôm qua Đàm Thư Lâm hình như có gửi cho tin nhắn chuyện tiền và đồ, lại nghĩ đến cậu ta ràng là người có địa vị cao mà lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp chạy đến đây chuyến.

      "Người nào vậy? muốn gặp hả? Tớ ra gặp cùng cậu."

      Dương Tiểu Oánh chạy ra ngoài cửa hàng, bị tổ hợp những chằng trai xinh đệp kia làm lóa mắt, đúng , người nhìn đẹp như vậy gặp nhiều.

      "Cậu lại đổi chỗ làm?"

      Đàm Thư Lâm hôm nay uống rượu, cho nên đến mê sảng, hơn nữa tâm trạng hình như rất tốt, mặt còn mang theo nụ cười.

      Hải Nhã cứng đờ gật đầu, chỉ chỉ Dương Tiểu Oánh, giới thiệu: "Đây là bạn của tớ, Dương Tiểu Oánh. Tiểu Oánh, đây là tớ. . . . . . hàng xóm của tớ, Đàm Thư Lâm."

      Đàm Thư Lâm từ đến lớn cho đến bây giờ đều xem những xinh đẹp như khí, cậu cũng nhìn Dương Tiểu Oánh chỉ nhìn về phía ngân hàng đối diện chỉ: “Đến ngân hàng , mang theo thẻ chứ? Tôi chuyển tiền sang cho cậu.”

      Hải Nhã gật đầu.

      Đàm Thư Lâm hôm nay mang theo có gương mặt xa lạ, giống như mẫu người trước đây cậu ta thích tóc đen vẻ ngoài nhắn, này rất cao, tóc quăn, chiếc quần ngắn ngắn ôm lấy mông, vóc người – nóng bỏng, mặc dù trang điểm rất dày, nhưng đẹp chính là đồ trang sức trang nhã trang điểm đậm cũng rất đẹp, người qua lại đường quay đầu lại nhìn mãi.

      Mà thái độ của Đàm Thư Lâm đối với đó hình như cũng rất khác, Hải Nhã nhớ trước kia bên cạnh cậu mặc dù chưa bao giờ thiếu các , nhưng cậu ta rất ít khi cười cùng các ấy, hơn nữa chưa đến việc chăm sóc, trước mặt này tóc bị thổi bay toán loạn, lại mỉm cười giúp ấy sửa lại tóc, thuận tiện cúi dầu hôn lên trán ấy, động tác rất tự nhiên, ràng phải cố ý làm có thể làm được.

      Mới trải qua tuần ngắn ngủi như vậy, cậu ta gặp được chân mệnh thiên nữ rồi à? bất kể hay giả, trong lòng Hải Nhã cũng thở phào nhõm, bước chân cứng nhắc lúc nãy cũng dần dần trở nên lưu loát hơn, đến cửa ngân hàng, nghĩ đến cây ATM nhưng ngờ họ lại vào cửa chính.

      Đàm Thư Lâm trươc phản ứng của hai , chỉ chuyện cùng người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: “Lão Duy, muốn đặt cọc trước vốn bao nhiêu?”

      Lão Duy cúi đầu suy nghĩ chút: "Nếu Tiểu Đàm có lòng, vậy cũng khách khí với cậu nữa. Giai đoạn đầu vốn là 5 vạn , buổi tối chũng ta thảo luận cái hợp đồng, chuyện tiền bạc từ từ sau.”

      Vốn giai đoạn đầu? 5 vạn? Hải Nhã ngầm sinh nghi, nhưng mà đợi kịp hỏi, Đàm Thư Lâm hả hê : “ chờ , chờ em chuẩn bị tốt quán này, lần sau đến bên em làm việc, cần đến những chỗ kém như vậy.”

      Mặc dù Đàm Thư Lâm có tiền gửi ngân hàng riêng, nhà họ Đàm thiếu ít tiền như thế này, nhưng Hải Nhã vẫn cảm thấy rất lạ. Nhìn kỹ người đàn ông được gọi là Lão Duy chút, gương mặt trung thực, nhưng cử chỉ và cách chuyện lại lộ vẻ tùy tiện, lúc Hải Nhã ở Lạc Lai làm việc, cũng xem như có chút kiến thức, trong lòng cảm giác đầu tiên đối với người đàn ông này là tốt. Nghe giọng của Đàm Thư Lâm, dường như hình như muốn mở quán gì đó rất đẳng cấp, tiền cọc chỉ có 5 vạn ư?

      suy nghĩ kỹ chút, kéo ống tay áo Đàm Thư Lâm, : “Cậu đinh mở quán gì vậy? cho Gì Trầm biết chưa? Người này có tin tưởng được ?”

      Đàm Thư Lâm đối với vấn đề hỏi rất khó chịu, nhíu mày: “Liên quan gì đến cậu à?”

      Hải Nhã lập tức buông tay ra, đúng liên quan gì đến , laị nhàm chán rồi.

      Đàm Thư Lâm còn : "Chút tiền cũng phải với mẹ tôi ư? Tôi cũng phải là đứa trẻ!"

      Xem ra cậu ta tìm được người trong lòng nên trưởng thành lên chút, cho nên muốn tự mình làm ra chút thành tích gì đó cho mọi người nhìn, ý đồ rất tốt, nhưng vấn đề rất lớn.

      Hải Nhã nhìn Lão Duy chút, dứt khoát ngậm miệng giả bộ câm.

      "Lão Duy là trai ruột của bạn tôi, ấy thể tin tưởng, chẳng nhẽ tin tưởng cậu à?” Đàm Thư Lâm đột nhiên cười, “A, cậu ghen tỵ chứ gì?”

      " có." Hải Nhã vội vàng khoát tay phủi sạch quan hệ, "Các cậu là trời sinh đôi, rất tốt rất tốt."

      Đàm Thư Lâm hai lời, gọn gàng chuyển 5 vạn cho đối phương, hai người lại mấy câu, lão Duy trước. Dương Tiểu Oánh nhìn bóng lưng của ra, giọng : "Hải Nhã, cậu bạn hàng xóm cậu vừa nhìn biết là đứa trẻ, đánh rắm hiểu, lần này chắc là bị người ta lừa gạt, cậu nên nhắc nhở cậu ta chút ."

      Hải Nhã lắc đầu: " cậu ta cũng nghe."

      Dù thế nào nữa từ xưa đến nay cậu ta cũng tiêu tiền như nước, xem trong tiền bạc, cho cậu ta bài học cũng tốt.

      "Chúc Hải Nhã, tới đây ký tên." Đàm Thư Lâm ở bên kia quầy gọi .

      Hải Nhã cầm thẻ ngân hàng, bỗng nhiên nhớ đến gì Trầm gửi đồ cho , nhìn tay Đàm Thư Lâm nhìn hồi lâu cũng phát ra có đồ vật gì đó, thể làm gì khác hơn phải hỏi: “Đồ gì gửi đâu rồi?”

      Đàm Thư Lâm cười cười: "Chỉ là ít đồ ăn, nhiều quá mang vào được, lại thiếu đồ ăn vặt.”

      Hải Nhã gật đầu, kéo Dương Tiểu Oánh , chưa được mấy bước, nghe thấy tiếng Đàm Thư Lâm và bạn cậu ta trêu đùa: “ ……..Rất tình cảm, chắc là ở chung phòng…”

      Dương Tiểu Oánh lắc đầu: "Đây là loại người gì vậy! cậu ta ngược lại rất có lòng, đáng tiếc quá ngây thơ! chút ánh mắt nhìn người cũng có.”

      Để cho cậu ta chịu chút thiệt thòi cũng tốt, Hải Nhã rất ít khi độc ác nghĩ, tốt nhất để cậu ta chịu chút khó khăn đau lòng rơi nước mắt, đâu mới lớn lên được.”

      Biết được Đàm Thư Lâm rất có thể bị lừa gạt, Tâm Trạng của Hải Nhã cũng tốt hơn rất nhiều, bởi vì tâm địa độc ác của mình mà im lặng trong chốc lát, sau đó thái độ đối với quản lý cũng còn quá xa cách nữa, buổi chiều làm cũng chuyện chút, mặc dù chì la trao đổi số chuyện thường ngày, nhưng vẫn khiến quản lý bùng lên chút hi vọng, lúc tan ca lại mở lời mời : “Hải Nhã tối có rảnh ? biết gần đây có nhà hàng rất ngon.”

      Hải Nhã do dự biết làm sao để từ chối, sau đó lại thấy Dương Tiểu Oánh đến gần mình làm mặt quỷ, thấy vậy mỉm cười dối: “ xấu hổ quá, buổi tối em cùng bạn trai xem phim rồi.”

      Quản lý trong chớp mắt cảm thấy mất mát, cũng phải, xinh đẹp như vậy làm sao có thể có bạn trai được?

      Có bạn trai là giả, muốn dạy thêm tiếng cho Tiểu Duyệt là , đây vốn là tuần cuối cũng dạy thêm, sau khi vào học mỗi tuần chỉ có thể dạy thêm hai buổi, đứa bé này vốn có tính chủ động học tập, lần trược bị chọt trúng chỗ mới có tinh thần, cũng muốn chịu khổ dạy cả buổi trời, đến ngay cả trắc nghiệm cũng làm nổi, vậy quá thất bại rồi.

      Hải Nhã lần này cố ý đến trước nửa giờ, cố ý mặc quần áo trang điểm xinh đẹp đến dạy tiểu Duyệt. thể đến, Tùy theo trình độ mà có từng biện pháp dạy khác nhau, hôm nay cho bé làm bài thi, lỗi vô cùng ít. Đứa bé này cũng trông phải là đầu đá, chỉ là có hứng thú học mà thôi, khi có động lực, bé học tương đối nhanh.

      Đúng 9 giờ Hải Nhã dạy xong, Tiểu Duyệt tự mình đưa tới cửa, giọng hỏi: " giáo, nếu như trắc nghiệm tiếng của em lớn hơn 70 điểm, mẹ em mua quần áo cho em sao?”

      Hải Nhã gật đầu: "Đương nhiên! Nếu em có thể làm được 80 điểm trở lên, ngay cả cũng có quà tặng cho em.”

      Tiểu Duyệt reo hò chạy vào nhà, mẹ của bé cười : "Mời rất nhiều gia sư, con bé và cháu là hợp ý nhất. Xem ra thay đổi phương pháp dạy con bé, cảm ơn cháu, giáo Chúc.”

      Cuộc sống chuyện vui sướng nhất là điều gì? Trúng giải thưởng lớn? cuộc thi quan trọng? Tìm được công việc tốt?

      Đối với Hải Nhã mà , nhận được chấp nhận và khẳng định của người khác, làm cảm thấy tồn tại của có giá trị, đây cũng là chuyện vui vẻ nhất từ lúc sinh ra đến giờ,. À, còn công thêm việc – Tận mắt chứng kiến người luôn cao ngạo như Đàm Thư Lâm bị người ta lừa gạt.

      dường như cười suốt cả quãng đường về, miệng khép lại được, khiến cho mọi người tàu điện ngầm nhìn chăm chú, cho đến khi vào khu chung cư, bước chân vẫn giống như bước mây, gió lạnh thổi vào khiến người nhàng.

      "Hải Nhã."

      Trong góc tối, có người gọi .

      Hải Nhã bông dừng bước lại, khó tin quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh bồn hoa trước chung cư dừng chiếc xe máy phân khối lớn, Tô Vĩ dựa vào bồn hoa, tay kẹp chặt thuốc lá ánh sáng cháy lên từ điếu thuốc như như .

      nhớ hình như tối hôm qua có gửi cho tin nhắn: "Em muốn gặp , Tô Vĩ."

      Cho nên, đến ?

      cảm thấy trong lồng ngực mình trái tim như ngừng đập, sau đó lại đạp dữ dội, thậm chí đâm vào xương ngực khiến cảm thấy đau, hốc mắt nóng lên.

      Thay đổi hướng , chạy chầm chậm về phía .
      tart_trungmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :