1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tặng em một đời ngọt ngào - Thập Tứ Lang (Full 42C) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Tô Vĩ là nam chính nhé các bạn, Đàm Thư Lâm chỉ là nam phụ thôi :boxing3:

      =====

      Chương 6

      Đến làm việc ở KV, mặc dù mới làm việc được mấy ngày, nhưng Hải Nhã cảm thấy học được ít thứ.

      Cuộc sống bận rộn mà phong phú luôn làm cho người ta tràn đầy hi vọng, nhưng trước mắt, lại lần nữa thể vứt bỏ cái hi vọng này.

      Hải Nhã xuống dưới lầu tìm góc khuất gọi điện cho Dương Tiểu Oánh, khéo léo với ấy muốn tiếp tục làm công việc này, Dương Tiểu Oánh cũng có ý kiến gì, chỉ : “Có vấn đề gì tính sau, chờ tớ trở lại rồi xem giúp cậu ở đâu có công việc gia sư nào …”

      ràng là người ta nhiệt tình giúp đỡ, cuối cùng lại biến thành kết quả như thế này, Hải Nhã áy náy biết làm như thế nào mới tốt, cộng thêm Lão Trương khi biết nghỉ việc sắc mặt trở nên rất khó coi, lại càng cảm thấy lúng túng biết theo ai. , bản thân mới làm vài ngày xin nghỉ, hơn nữa lại còn đúng dịp tết nhất muốn , người ta dành cho mình sắc mặt tốt mới lạ.

      Hải Nhã biết giải thích nguyên phức tạp bên trong như thế nào, cũng muốn giải thích, ít nhất ngày cuối cùng phải làm tốt cho đến hết giờ, bây giờ việc làm cũng chỉ có thế này.

      Sau khi Đàm Thư Lâm trở về đầy lát sau liền , lại giống như giận dỗi, mình chắp tay sau lưng tuốt đằng trước, mà phía sau xinh đẹp kia ra sức túm lấy tay cậu ta, cậu ta cũng để ý.

      Hải Nhã tránh xa cậu, vì bản thân mình còn cách nào khác là phải lựa chọn ăn khép nép để cầu xin cậu ta khiến mà tức giận, sau khi tức giận xong, còn dư lại vô lực.

      và Đàm Thư Lâm cũng vô tình làm ầm ĩ đến mức độ này, quả xem như kẻ thù mất còn, vừa thấy mặt muốn tìm cách để gây khó dễ cho . bây giờ giống với lúc học trung học nữa, thái độ thù địch của đối với khiến hiểu và tủi thân, bởi vì ít nhiều có thể giải thích được ở trong đó.

      Người như Đàm Thư Lâm, lòng tự trọng rất mạnh, mạnh đến gần như tự kiêu, lại thêm gì Trầm rất cưng chiều cậu, cho nên từ mọi chuyện đối với cậu ta ước gì được nấy, cho nên đặc biệt thể chấp nhận được chuyện bị người khác thúc ép.

      còn nhớ rất khi đó hai người học cùng trường trung học nhưng lại khác ban, Hải Nhã thành tích tốt, thành tích của cậu lại bình thường, dì Trầm để tỏ tạo ra ấn tượng tốt với ngược lại thường xuyên trách móc Đàm Thư Lâm rất nặng nề, dạy dỗ cậu ta: Phải học tập Hải Nhã nhiều hơn, con xem con bé từ đến lớn chưa bao giờ để cho người khác lo lắng đâu.

      Ba mẹ rất ít lấy so sánh với người khác, bình thường đều khen xinh đẹp, hiểu chuyện, thành tích tốt, cho nên khi đó Hải Nhã hiểu được, vẫn là đứa bé còn chưa trưởng thành bị bố mẹ mình vất bỏ, khi đó đối với người khác chắc chắn biểu ra trạng thái công kích, liên quan đến chuyện nam nữ.

      Hồi cấp ba, Đàm Sách Lâm bị gì Thẩm ép buộc thành con nhím, căm phẫn đó có chỗ để phát tiết, chỉ có thể dày vò Hải Nhã, đối diện với hình như chưa bao giờ có sắc mặt tốt, mỗi ngày tan học đều tìm cậu để cùng nhau về nhà, cậu tránh di, có lúc gặp thái độ cũng lạnh lùng.

      Mười sáu tuổi Hải Nhã hiểu những điều này, mỗi ngày chỉ suy nghĩ tại sao Đàm Thư Lâm thích mình, bộ dáng xấu xí, rất nhiều người theo đuổi, mỗi ngày tan giờ học đều có người ngồi trước cổng trường đợi , bên cạnh Đàm Thư Lâm cũng thay đổi hết này đến khác, nhưng tại sao cậu lại chịu tìm ?

      Cho đến lâu sau, Hải Nhã từ cuộc chuyện của cha mẹ biết được ý đồ muốn kết thân với nhà họ Đàm, bởi vì dì Thầm thích Hải Nhã, nên hình như cũng ngầm được đồng ý, vui mừng giống như bị ngớ ngẩn chạy tìm Đàm Thư Lâm thổ lộ, cơn tức giận của Đàm Thư Lâm đến đây đạt đến cực điểm, từ đó còn gặp nhau nữa.

      Rất lâu sau đó, mới hiểu được, ra Đàm Thư Lâm vốn dĩ tin thích cậu, bất kể làm cái gì, đều là lỗi trong mắt cậu, bản thân chính là vì cần tiền mới tiếp cận cậu, hơn nữa dì Thẩm vừa mềm vừa rắn ép buộc, trạng thái công kích như con nhím của cậu càng ngày càng lợi hại, nhanh chóng bị mù quáng đánh ngã.

      Đúng, dựa bản chất của tất cả mọi chuyện mà , cậu ấy hề có bất cứ lỗi gì cả, mười chín tuổi Chúc Hải Nhã có thể hiểu hết mọi chuyện. cũng bị dày vò đủ rồi, dù có ngây thơ đơn phương mến cậu đến mức nào cũng thể chịu đựng được nhục nhã hết lần này đến lần khác.

      Đàm sách lâm là người cố chấp hơn nữa lại là kẻ kiêu ngạo, lúc thích, cảm thấy khuyết điểm ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng khi tính cách này bị đâm bị thương trở nên tỉnh táo, mới hiểu được những khuyết điểm này có bao nhiêu đáng sợ, mà cậu dừng như càng ngày càng biết uy hiếp của ở chỗ nào, chỉ có thể tránh.

      có thể đoán được kết thúc cuối cùng của hai người, hoặc là Đàm Thư Lâm đấu tranh đến cùng đạt được thắng lợi, Nhà họ Chúc sống chết như thế nào liên quan đến cậu, hoặc là sau cùng cậu chịu khuất phục, hai người cuối cùng thành đôi vợ chồng bằng mặt bằng lòng, nhà họ Chúc vẫn tiếp tục dựa vào nhà họ Đàm.

      Hai loại kết cục này đều khiến tuyệt vọng, muốn suy nghĩ nữa, cố hết sức duy trì trạng thái cân bằng trước mắt, cậu ta muốn náo loạn như thế nào, đều là chuyện của cậu ta, lựa chọn đứng từ xa để nhìn, cuộc sống trôi qua ngày như thế, cũng có thể tạm thời qua ngày.

      Ba giờ rưỡi sáng, KV đóng cửa, các đồng nghiệp hình như cũng biết Hải Nhã có ý định làm việc ở đây nữa, có người giỡn: "Hải Nhã, nếu sau này có gặp mặt bạn học, nhớ đến cổ vũ đó!”

      Sắc mặt của Lão Trương được tốt cho lắm, hề thẳng về phía trước, Hải Nhã chỉ có thể vâng vâng dạ dạ mà cười, chuyện này là do xử lý tốt, trách được người khác.

      Ba giờ rưỡi sáng, đường phố càng thêm đơn lạnh lẽo, chiếc xe cũng có, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, chỉ có tiếng giày của dẫm tuyết, phát ra tiếng kẽo kẹt, kẽo kẹt.A
      malNhi Đặng thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      -------

      Chương 7

      Hải Nhã còn nhớ khoảng thời gian rất thích soi gương, có lẽ là lúc vui vẻ sau khi thích Đàm Thư Lâm, cả ngày nghĩ làm cách nào khiến mình xinh đẹp nhất, bộ dáng nào thích hợp nhất. Từ lúc cùng Đàm Thư Lâm cãi nhau xong, cũng rất ít khi trang điểm.

      Bây giờ, soi mình trong gương, mới hốt hoảng cảm thấy, hình như rất lâu rồi nhìn kỹ mình đến như vậy.

      Lúc học tiểu học, có rất nhiều bạn học nghi ngờ là con lai, hoặc là có dòng máu của người Tân Cương. Bởi vì da của so với người thường trắng hơn nhiều, sống mũi cao, ngay đến cả màu tóc cũng rất nhạt, hơn nứ dưới ánh mặt trời nhìn thấy đặc biệt rằng. sau này đến thời kỳ trưởng thành, thân hình nẩy nở, mới có ai là người Tân Cương nữa.

      cùng với mẫu người Đàm Thư Lâm thích khác nhau hoàn toàn, cậu thích những phương đông thuần khiết, thanh thuần tóc đen nhắn, mà vóc dáng lại cao gầy mắt hai mí, xinh đẹp đúng là xinh đẹp, lại có hương vị trong veo mà lạnh lùng, ngoài mặt phải là dạng người dễ dàng thân thiết .

      Hải Nhã dùng lược đẩy tóc mái sang bên, từng sợi tóc dài ngang lưng như những sợi tơ ở vai, có những đường sóng lớn quá ràng, mẹ thích xõa tóc, cảm thấy còn mà lại quá thành thục quyến rũ, cho nên bình thường thường buộc tóc đuôi ngựa.

      biết tại sao, hôm nay rất muốn khiêu chiến cái tiêu chuẩn từng trói buộc , thả tung tóc dài, thay dày cao gót cao cổ, áo khoác ngoài khoác lên chiếc váy ngắn. Quan sát trong gương thấy mình rực rỡ hẳn lên , Hải Nhã cảm thấy AQ dường như cũng đạt được điều thích thú.

      Đúng năm giờ, Tô Vĩ gọi điện thoại đến, đeo túi lên, cuối cùng nhìn thoáng qua gương, bên trong vẻ mặt còn viết lên hai chữ “Do dự” đó, xem như thấy, đóng cửa xuống lầu.

      Tô Vĩ dựa lên chiếc xe máy màu đen, hôm nay đội mũ lưỡi trai, bông tai màu bạc bên tai trái cũng thấy được, nhìn qua giống như sinh viên đại học nhàng khoan khoái, thể tưởng tượng được người như vậy lại là người đứng đầu của bọn côn đồ.

      cầm điện thoại di động, vẻ mặt thay đổi nhìn phía trước, thỉnh thoảng giọng gì đó, có lẽ chỉ có mặt thỉnh thoảng xẹt qua tia thâm trầm mới khiến người khác biết phải là học sinh.

      Hải Nhã chậm đến gần , giống như phát ra , quay đầu lại, ràng là sửng sốt chớp mắt cái, sau đó vẽ ra nụ cười, che dấu vẻ mặt sắc bén lúc vừa rồi.

      Tới đây.

      duỗi tay về phía , mặc dù chuyện, nhưng cũng hiểu ý của .

      Hải Nhã thẳng đến bên cạnh , chỉ thấy nhanh chóng cúp điện thoại, ấn phím tắt máy.

      " có việc bận?" hỏi.

      Tô Vĩ lắc đầu, giơ tay đặt lên vai nhàng ôm, lại cúi đầu nhìn váy của , rồi tiếp tục cười: "Hôm nay lái xe cẩn thận."

      Hải Nhã xấu hổ cười bước theo sau , nhất thời lại có thể quên được lái xe máy, mặc váy như thế này lịch chút nào. nghiêng người ngồi lên phía sau xe, Tô Vĩ cởi chiếc khăn quàng cổ lông dê dày rộng xuống, khom lưng đắp lên đầu gối , ra váy của mặc rất dày, sợ xe chạy nhanh, biết sợ khi chạy xe máy gió lạnh thổi, bị lạnh.

      "Cám ơn." Hải Nhã giọng cảm ơn.

      Vẻ mặt Tô Vĩ trở nên rất dịu dàng: " cho biết, em thích ăn gì?"

      Hải Nhã trong đầu trống , cái gì cũng nghĩ ra, lúc lâu sau mới ra hai chữ. “. . . . . Tùy tiện."

      Mặc dù từ đến lớn có rất nhiều người theo đuổi , nhưng hàng giá hẹn hò với đây chính là lần đầu, phương diên này hiểu gì hết.

      Vốn dĩ suy nghĩ dùng thái độ tự nhiên với Tô Vĩ: Cảm ơn giúp đỡ em hai lần, hôm nay em mời khách. Sau đó dẫn ra sức ăn trận những món ăn ngon, cuối cùng lại dùng giọng vô cùng tự nhiên và bình thản với : Tô Vĩ cám ơn hôm nay ra ngoài cùng em, em rất vui vẻ, nhưng chúng ta vẫn thích hợp làm bạn bè hơn – như vậy lại có thể khéo léo bày tỏ buông thả chút, nhân tiện từ chối theo đuổi.

      Nhưng mọi chuyện ập lên đầu mới phát ra thể ra bất cứ điều gì, đầu óc như hôn mê, lại giống như trở về cảnh tượng trong mơ tối hôm qua.
      .

      . . . . . . Thôi, đợi lát nữa tìm cơ hội . Hải Nhã an ủi mình.

      Chiếc xe máy phân khối lớn lại lần nữa gào thét, lần này lại cực kỳ nhàng, làn gió lạnh lẽo nhàng đập mặt, Hải Nhã nắm chặt lấy quần áo của Tô Vĩ, trong đầu suy nghĩ đến chuyện những người trong xã hội đen ăn cơm ở quán ăn bình thường? khách sạn năm sao cao cấp xa xỉ? quám ăn ven đương? Hay ở những quán ba trong lòng đất khí ngột ngat?

      Cho đến khi Tô Vĩ dẫn vào nhà hàng lớn , cực kỳ sạch và rất ấm áp Hải Nhã mới phát trí tưởng tượng thiếu dinh dưỡng của đúng rồi.

      "Nghe nhà hàng Hàng
      Châu này đồ ăn rất ngon.” Tô Vĩ dẫn vào gian phòng đôi, đem thực đơn đưa cho , “ chắc hẳn là thích ăn món ăn phương nam nhỉ?”

      Hải Nhã rất kinh ngạc: “Làm sao biết?”

      cười cười: “Nghe giọng , em là người phương nam.”

      cứ nghĩ rằng tiếng phổ thông rất chuẩn cơ đấy.

      Hải Nhã gọi hai món, sau đó lại đem thực đơn trả cho . Tô Vĩ hình như thường đến nhà hàng này, đối với thực đơn rất quen thuộc, rất nhanh lại chọn thêm mấy món, người phục vụ hỏi: “Ngài có muốn dùng rượu ? Rượu đỏ ở chỗ chúng tôi rất được hoan nghênh.”

      Hải Nhã vừa nghe thấy chữ “Rượu” trong lòng khỏi cảnh giác. Tô Vĩ lại lắc đầu: “ cần rượu, mang cho tôi hai chén nước ngô nóng.” Lòng của lại yên ổn xuống, hôm nay ủy khuất trái tim của , lên xuống chỉ lần.

      Hai chén nước ngô nhanh chóng được đưa lên, Hải Nhã cẩn thận uống ngụm, nồng đậm hương vị ngọt ngào, hơi nóng ấm áp cũng giảm bớt căng thẳng và cứng nhắc của .

      “Em học đại học ở đây?” Tô Vĩ theo thói quen đưa tay lên làm giảm hơi bốc lên, nhưng mà bàn tay mới đưa ra được nửa lại thu trở về, ngược lại bưng chén lên, giương mắt hỏi .

      Hải Nhã lại bắt đầu kinh ngạc: “ làm sao biết?”

      Nghe giọng có thể đoán được người ở phương nam cũng có thể hiểu được, nhưng sao lại đoán được vẫn còn học, thậm chí học đại học nào cũng có thể biết được?

      “Vừa nhìn em có thể đoán được em là sinh viên,” nghĩ, cười ôn hòa, “Về phần học đại học ở đây, là đoán, vì thấy em thuê phòng ở gần đây.”

      Hải Nhã lại lần nữa cảm giác được người đàn ông này và cùng thế giới, bất kể là ánh mắt nhìn người, lại hiểu sâu sắc đời, đều tốt hơn rất nhiều. chỉ là, người tại sao lại chút tàn bạo và lưu manh mà những tên côn đồ thường có vậy?

      có chút tò mò, muốn hỏi số chuyện về , nhưng trong đầu bỗng nhiên vang lên câu danh ngôn: khi người con cảm thấy tò mò về người đàn ông, chứng tỏ ngày ấy sa vào hố xa nữa. lập tức ngậm chặt miệng, ép mình giết chết toàn bộ tò mò.

      Tô Vĩ cũng ngại thái độ im lặng của , nhưng mà thái độ hiền lành giới thiệu những đặc sản của nhà hàng này, ngược lại lại đến gần con đường này có những nhà hàng có những thứ gì thú vị.

      Hải Nhã nghĩ rằng đặc biệt về câu chuyện chói lọi của mình khi ở trong hắc đạo. Ví như mấy tuổi theo đại ca gia nhập vào, tay cầm kiếm lập ra những công lao hiển hách ra sao… ai biết rằng chữ cũng , lực chú ý của ngược lại bị những lời thú vị của dời , đem những khẩn trương quên đến nơi xa xôi nào đó rồi.

      Bữa cơm này là bữa cơm vui vẻ nhất từ trước đến nay của , Hải Nhã uống xong muỗng canh, thoải mãn thở ra hơi, Tô Vĩ đem đĩa xủi cảo chưa hề động đũa trước mặt mình đẩy đến trước mặt , “Còn có thể tiêu diệt hết bọn nó ?”

      Hải Nhã cười khổ khoát tay: “ được! Em ăn nổi nữa, cũng cố lên !”

      từ chối, đem hết chỗ thức ăn còn lại quét sạch hết, bao gồm cả món tôm bóc vỏ nấu với trà Long Tĩnh bị khoét muỗng rồi động đũa lại nữa.

      “Người đàn ông hôm đó ở KV, là bạn trai à?”

      khí hài hòa lúc này, Tô Vĩ lại bỗng nhiên hỏi vấn đề như vậy, nụ cười nhõm mặt Hải Nhã lập tức biến mất miệng lên chút cười khổ.

      lắc đầu: “ phải, cậu ấy chỉ là… Ừ, chỉ là người quen thôi.”

      Hải Nhã hơi chột dạ, ý muốn quen để trốn tránh thực của , loại chuyện hèn hạ tẻ nhạt này khiến trong lòng như bị người ta nhìn thấy cách trần trụi.

      ấy, có thể nào ngay từ lúc đầu biết hết?

      miễn cưỡng : “ thấy hết rồi à?”

      Tô Vĩ thản nhiên : “Cậu ta còn , hiểu chuyện.”

      Hải Nhã nhàn nhạt cười tiếng: “ như già rồi ấy.”

      chỉ cười , nhanh chóng chuyển đề tài: “Ăn no rồi, có muốn ra ngoài dạo cho tiêu cơm ?”

      Hải Nhã nhớ đến vừa con đường này có mấy cửa hàng rất thú vị, lập tức thấy hứng thú, gật đầu liên tục. Tô Vĩ kêu người phục vụ đến thanh toán, Hải Nhã vội vàng tìm ví tiền của mình ai ngờ động tác của người phục vụ rất nhanh, chưa kịp tìm ra ví tiền, bên này đưa hóa đơn rồi.

      “Ai, tốc độ này đúng là quá nhanh rồi, đến ví tiền em còn chưa kịp lấy ra.”

      Hải Nhã trợn mắt hốc mồm, suy nghĩ trả tiền đó. đến cùng lần hẹn hò này, muốn chiếm thế chủ động, nên là .

      Giọng ôn hóa của Tô Vĩ: “Về sau còn có cơ hội.”
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      mal thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      --------------
      Chương 8

      Đây là lần hẹn hò vui vẻ, làm cho người ta quên hết tất cả phiền muộn.

      Chín giờ Tô Vĩ đưa Hải Nhã về dưới lầu tiểu khu, tất cả ánh đèn trước khu được bật sáng, giống vì sao cách đây rất xa truyền đến những ánh lửa , thế giới thực dường như rời xa —— cảnh đêm tuyệt vời đến bao nhiêu! Hải Nhã có loại cảm giác lén buông thả - vui mừng sau đó là sung sướng, đối với moị chuyện của tương lại giây cũng muốn nghĩ đến.

      Nhưng mà, chuyện nên đến vẫn cứ đến .
      Hải Nhã đem chiêc khăn lông dê quàng cổ xuống xếp chỉnh tề, đưa tới: "Hôm nay rất vui vẻ, cám ơn , Tô Vĩ."

      Khéo léo lo sợ bất an cùng áy náy, còn có chút lưu luyến rời, nhưng mà, nhất định phải dừng lại.

      Tô Vĩ nhận lấy khăn quàng cổ, nhàng run lên, quấn lại vai .

      "Em vẫn còn phải đoạn đường nữa?" thanh bình tĩnh, "Buổi tối gió lớn."

      Hải Nhã lúng túng túm lấy tua khăn quàng, đúng là như vậy, nhà của ở tận tiểu khu trong cùng của tòa nhà kia, chỉ muốn người đàn ông xa lạ biết chỗ ở cụ thể của mình, quả nhiên, điều gì cũng bị nhìn ra.

      lui về sau hai bước, mất tự nhiên nhìn chằm chằm mủi chân mình, giọng : "Vậy. . . . . . em về. Cám ơn ."

      Khăn quàng cổ vẫn còn lưu lại ít mùi thuốc lá, thể dễ ngửi, Hải Nhã đem tóc dài từ khăn quàng cổ trong rút ra, từ từ vài bước, nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn , Tô Vĩ đúng giờ châm điếu thuốc, cũng đội mũ lưỡi trai lên đầu, sáng từ đầu thuốc lá khiến trở nên rất mờ ảo.

      "Chúc Hải Nhã." đột nhiên lên tiếng, "Về nhà sớm chút, cẩn thận bị cảm lạnh."

      giống như bị chìm vào giấc mơ, cầm lòng được : "Ngày mai là đêm ba mươi. . . . . . Ừmh, chúc năm mới vui vẻ."

      Tô Vĩ cười cười, nhưng trả lời.

      Hải Nhã xoay người bước chân nhanh hơn, trong đầu lại tự chủ được suy nghĩ, những người trong hắc đạo như thế có lễ mùng năm mới hay ? Có giống như trong phim vái lạy Quan công? nhóm người vui vẻ tập trung lại với nhau. Tổng kết lại qua năm bọn họ cuối cùng thu được bao nhiêu tiền bảo hộ? Tô Vĩ có lẽ cũng có gia đình chứ nhỉ? Cha mẹ làm gì, tại sao lại để con trai mình làm người đứng đầu trong nhóm côn đồ chứ, tại sao chuyện của gì với chứ?

      Trong đầu đều là tò mò và thắc mắc, làm sao cũng thể ngăn cản được suy nghĩ của mình, nhin được lần thứ hai quay lại nhìn, chiếc xe máy còn ở đó nữa, Tô Vĩ rồi.

      Điện thoại di động đột nhiên đinh đinh vang lên, là thanh nhắc nhở có tin nhắn mới. Hải Nhã vội vàng đem điện thoại di động trong túi ra, tin nhắn vô cùng đơn giản của Tô Vĩ, chỉ có hai chữ:

      "Ngủ ngon."
      Hải Nhã lựa chọn trả lời, ngón tay nhấn phím dừng lại lúc lâu, cuối cùng lại viết bất cứ cái gì, im lặng khép điện thoại di động lại.

      Sáng sớm đêm ba mươi, mẹ gọi điện thoại đến quan tâm đến tình hình của , dặn dò đừng quên gọi điện thoại cho gì Thẩm còn có cả Đàm Thư Lâm để chúc tết, Hải Nhã cẩn thận nghe lời bà , giống như là biết chuyện ở đây làm, trái tim thấp thỏm rốt cuộc cũng hạ xuống. Đàm Thư Lâm coi như vẫn còn có chút lương tâm, ở trước mặt người lớn bừa.

      mở danh sách số điên thoại ra, nhìn chằm chằm tên của Đàm Thư Lâm trong danh sách suy nghĩ lúc lâu, vẫn còn lựa chọn đó là gửi tin nhắn chúc mừng năm mới vui vẻ, quản cậu ta có trả lời lại tin nhắn hay , vội vàng vào bếp nấu cơm.

      Lúc trời sắp tối, bên ngoài có mấy người bắt đầu bắn pháo hoa, Hải Nhã sau khi cơm nước xong bắt đầu ngồi xem tiết mục cuối năm, chỉ cảm thấy rất nhàm chán, định đem Laptop chuyển đến phòng khách, lên mạng để xem tiểu thuyết.

      Đột nhiên trước cửa truyền đến thanh mở cửa, Hải Nhã giật mình, ôm gôi đầu trong ngực ngạc nhiên và nghi ngờ quay đầu nhìn về phía đó, thấy Dương Tiểu Oánh xách theo hành lý vào phòng, ngổi trước cửa đổi giày.

      Hải Nhã cực kỳ kinh ngạc, vội vàng chạy đến giúp ấy xách hành lý, vừa hỏi: “Tại sao hôm nay cậu trở lại rồi? hôm nay… là đêm ba mươi đó!”

      Dương Tiểu Oánh giống như có sức sống nữa, đầu tóc rối bời hỗn độn ở mặt, miễn cưỡng cười: "Ở nhà ngây ngốc có gì hứng thú, bằng trở về sớm chút, thừa dịp nghỉ đông làm, còn có thể kiếm thêm ít tiền làm thêm giờ."

      Dứt lời lại lại nhét con vịt quay đóng gói đưa cho Hải Nhã: “Đây là đặc sản ở quê tớ, cậu nếm thử .”

      Hải Nhã thấy ấy dùng tóc mái để che đậy vết xanh tím con mắt trái đan xem vào nhau, ở nơi đó mặt hình như bị sưng lên, còn có mấy vết móng tay hình thành sẹo, vội vàng kéo lại: "Tiểu Oánh! mặt cậu sao vậy?"

      Dương Tiểu Oánh lấy tay che lại: " có gì, cẩn thận bị va chạm."

      Loại vết thương như thế này làm sao có thể vì va chạm mà có? Dấu ngón tay vẫn còn ở phía , xanh xanh tím tím, ràng là bị người đánh, hơn nữa hình như qua mấy ngày rồi, nhưng ràng thái độ của ấy là muốn , Hải Nhã cũng tiện nhiều, chỉ đành vào phòng dùng rượu sát trùng và các đồ vật đến: “Ít nhất cũng phải tiêu độc chứ?”
      Dương Tiểu Oánh lắc đầu: " cần, dọc đường mua vé đứng để về, mệt chết tớ rồi, Hải Nhã cậu bận việc cứ làm cứ mặc kệ tớ…tớ tắm rồi ngủ.”

      Hải Nhã bất đắc dĩ nhìn cầm quần áo vào phòng tắm đóng cửa lại, đối với chuyện của Dương Tiểu Oánh cũng biết nhiều, cũng có thể , hai người bọn họ hề hiểu chuyện của đối phương.

      Lúc đầu phòng quảng cáo cho thuê bởi vì Hải Nhã cảm thấy mình ở quá lạnh lẽo và buồn tẻ, Dương tiểu Oánh cũng giống , lại là người thẳng thắn dễ sống chung, nên yên tâm để ấy ở lại đây thuê phòng. Mặc dù hai người mới ở cùng nhau được nửa năm, bình thường chuyện cũng là chuyện ở trong trường học, hài lòng vui vẻ, nhưng nếu để là bạn tốt để giãi bày tâm , được tính là như vậy.

      đứng giữa trời, bên ngoài bỗng nhiên vang lên hồi tiếng pháo long trời lở đất, lúc này mới phát hơn 11 giờ rồi, nhớ đến việc phải gọi điện chúc tết dì Thẩm, vội vàng quay lại tìm điện thoại di động, hộp tin nhắn lại có thể có mười mấy tin nhắn đến, đều là tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn học.

      trong lúc đo cũng kịp nhìn hết, trước tiên gọi điện thoại cho cha mẹ, sau đó là bà nội, dì Trầm, các bề quen biết khác, vòng năm vái lạy xuống, thực miệng đắng lưỡi khô, Dương Tiểu Oánh tắm xong trở về phòng, cửa đóng.

      Có nên xem ấy như thế nào hay ? Hải Nhã phân vân.

      "Nhớ nhung là khi hít thở cũng đâu, nó sống ở tất cả các ngõ ngách thân thể tôi. . . . . ."
      Hải Nhã nghe thấy tiếng chuông di đông bài hát của Lương Tĩnh Như mà cài, bỗng nhiên vang lên lúc này, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, để nó vang lên khoảng mười giây rồi vội vàng cầm lên, màn hình lên tên của Tô Vĩ.

      ổn định tinh thần, lập tức chạy vào phòng ngủ đóng cửa lại, tiếng pháo đinh tai nhức óc cũng thể nghe thấy gì nữa.

      "Alo?" nhấn nút nghe, phát ra giọn của mình lại có thể mang theo chút run run.

      Tô Vĩ mang theo giọng bình tĩnh đến kỳ lạ bên tai : “Năm mới vui vẻ.”

      Hải Nhã cố gắng khiến mình có vẻ tự nhiên nhất: “Umh, năm mới vui vẻ, chúc năm mới phát tài.”

      xong lại cảm thấy lời chúc này hình như có gì đó đúng lắm, thân phận Tô Vĩ đặc biệt, chúc phát tài giống như chính là lời nguyền rủa xui xẻo của rất nhiều người, vội vàng đem mình lắc lắc thêm vào câu: “……Thân thể khỏe mạnh.”

      Giọng của rất dịu dàng: "Cám ơn."

      Hải Nhã cũng biết tiếp như thế nào, biết làm gì hơn là bắt đầu nhảm: “ ăn rồi à? Cơm tất niên…. Hả, cái đó, cơm tất niên ăn có ngon ?”

      Tô Vĩ cười: "Em định hỏi cái gì?"

      Hải Nhã xấu hổ cúi đầu, chỉ tò mò muốn trong hắc đạo ăn cơm tất nhiên như thế nào, có phải ăn cơm ở đại sảnh của khách sạn năm sao hay , sau đó sắp xếp chỗ ngồi theo thứ bậc, sau đó những ngườ cấp bậc thấp bắt đầu mời rượu lão đại, các lão đại lại so tài cùng nhau ….

      Nhưng lạ trả lời bất cứ câu gì.

      " ngủ sớm chút, ngủ ngon." lời tạm biệt với .

      Đóng điện thoại lại, Hải Nhã ngồi ngây ngốc hồi lâu, ánh mắt vô ý nhìn thoáng qua mọi nơi, cuối cùng dừng lại chiếc khăn quàng cổ đặt ghế sa lon.

      Tiếp tục như vậy được mất... . . . . . mệt mỏi xoa xoa trán, phải tìm thời gian trả lại khăn quàng cổ cho ta, đem mọi chuyện chưa kịp phát triển chấm dứt nhanh chóng .

      Bên phòng Dương Tiểu Oánh có tiếng động truyền đến, hình như là mở cửa, Hải Nhã nhanh chóng ra ngoài, thấy ấy xuống phòng bếp bỏ mấy thứ vào tủ lạnh, vì vậy cẩn thận hỏi: “Tiểu Oánh, cậu… cậu muốn ăn chút gì ?”

      Dương Tiểu Oánh mỉm cười với : “Tớ đói bụng. ngủ, ngủ ngon nhé.”

      vẫn có thói quen như vậy, Dương Tiểu Oánh ràng có thái độ là hi vọng giả vờ như cái gì cũng biết, tất cả mọi chuyện vẫn như cũ, mỗi người đều muốn người khác hỏi đến chuyện của mình.

      Hải Nhã thể làm gì khác hơn là giả vờ như biết chuyện gì hết, trở về phòng khách tiếp tục xem TV.

      Nhớ đến trong hộp thư đến của điện thoại di động còn mấy chục tin nhắn chưa kịp xem, Hải Nhã mở từng cái từng cái để xem, phần lớn là bạn học gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, đột nhiên phát hộp thư còn có tin nhắn của Đàm Thư Lâm, ra cậu ta trả lời tin nhắn của rồi à? là hiếm thấy, trước kia gửi cho mười tin nhắn, trả lời lại tin nhắn thấy cảm ơn trời đất rồi.
      Mở ra xem, tin nhắn của Đàm Thư Lâm là chúc phúc hai là động viên, chỉ có hai dòng chữ kiêu căng độc tài: "Chúc Hải Nhã, lại làm phiền tôi!"

      . . . . . . Gửi tin nhắn chúc mừng cũng kêu làm phiền? vỗn dĩ hi vọng ta học đại học ở nơi khác có thể học được cách đối nhân xử thế, ngờ ngược lại càng lớn càng trẻ con.

      Hải Nhã trực tiếp xóa tin nhắn, tắm rửa ngủ.

      Cảm giác mới ngủ được mấy tiếng, tiếng chuông điện thoại di động lại đem từ trong mộng đẹp lôi ra ngoài. Hải Nhã mơ mơ màng màng nhận điện thoại, nghe tiếng Đàm Thư Lâm hòa trộn với tiếng nhạc ầm ĩ hét lớn: "Chúc Hải Nhã! Đường số 16 hộp đêm Phương Hồng! lập tức đến ngay!”

      nhìn đồng hồ báo thức, mới bốn giờ, trời còn chưa sáng, cơn buồn ngủ mê nam từ chối: "Em ngủ. . . . . ."

      "Chúc Hải Nhã!" giọng của Đàm Thư Lâm lớn hơn, ". . . . . . Đánh cuộc! . . . . . . đến đây!"

      Bên cậu tiếng ồn quá lớn, căn bản hoàn toàn nghe thấy gì, hai mí mắt Hải Nhã đánh nhau, trực tiếp từ chối: “Em muốn ngủ, tìm người khác .”

      Dứt lời trực tiếp tắt máy.

      Tình huống như thế lúc học trung học cũng gặp lần, nhóm nam sinh bọn họ tụ tập với nhau chơi trò chơi ngây thơ, so sánh bạn ai nghe lời nhất vừa gọi đến. ngày đó cực kỳ hứng thú chạy đến, ở đường đợi khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đợi đến lúc thấy Đàm Thư Lâm và nhóm bạn bè xấu của ta ra, ta rất hài lòng, chỉ tay về phía rồi với bạn bè mình: Thấy chưa? Hai giờ! Tớ thắng!

      Loại trò chơi vô tâm tàn nhẫn này, cũng chỉ có những bé trai hiểu chuyện mới làm ra thôi.

      Chuyện cách hai năm rồi, ta đúng là càng lớn càng trẻ con, Hải Nhã lật người, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
      tart_trungmal thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9

      Lúc tỉnh dậy, hơn 10 giờ sáng rồi, Dương Tiểu Oánh ở nhà, viết lại tờ giấy công tác. Có thể bốn năm giờ sáng mới về.
      Ở trong ấn tượng của Hải Nhã, Dương Tiểu Oánh dường như chưa có ngày nghỉ ngơi, hễ có thời gian rỗi là ấy dùng để làm kiếm tiền. nhớ lần hội sinh viên có làm bữa tiệc tối, mọi người uống hơi nhiều bắt đầu chơi trò hay mạo hiểm, có người hỏi Dương Tiểu Oánh: “Hãy người mà cậu quan tâm nhất đời này là ai”

      Câu trả lời của ấy như đinh đóng cột: "Tiền!"

      Tất cả mọi người cười, là người mà, sao lại là tiền?

      Dương tiểu Oánh hình như uống quá nhiều, cười bí hiểm: "Người? Tớ chưa bao giờ tin tưởng tình cảm với người khác, đời này chỉ có tiền là .”

      Hải Nhã vẫn luôn cho rằng ấy đùa, tại mới phát ra phải giỡn, năm mới cũng về nhà, mặt bị người ta đánh đến như vậy vẫn quên kiếm tiền, chưa bao giờ gặp nào mạnh mẽ đến như vậy.

      Đầu năm mồng ở trong nhà cũng có việc gì để làm, Hải Nhã thay quàn áo ra cửa dạo phố.

      Dương tiểu Oánh từng đối với hành động mình dạo phố của tỏ vẻ hiểu: “ mình dạo phố mình ăn cơm, quá lạnh lẽo ! Ít nhất phải tìm người cùng cậu chứ!”

      ra từ trước đến giờ luôn có thói quen mình làm tất cả mọi việc, từ đến lớn bạn bè cùng giới của cũng rất ít, các khác mặc dù bài xích , nhưng hầu hết thích chơi với , công thêm bà nội sợ bị “Người khác làm hư” nên mấy người bạn trước kia cũng dần mất liên lạc.

      tại lên đại học, ở trọ trong trường, học tan học bên cạnh hơi có mấy người theo đuổi, trừ Dương Tiểu Oánh, chuyện nhiều với những bạn học nữ khác.

      Nhưng mà điều này cũng quan trọng, thành thói quen như vậy rồi.

      Đầu năm mùng , trong trung tâm thương mại số lượng người mua sắm lại có thể nhiều hơn so với dự đoán, Hải Nhã ở tầng hai trang phục nữ tùy tiện chọn y phục, gia đình cho tiền tiêu vặt chưa bao giờ thiếu, cộng thêm số tiền mừng tuổi lần này chuyển đến, đủ để mua mười mấy bộ quần áo mới.

      xem những bộ quần áo thời trang mùa xuân mới đưa ra thị trường năm nay, màu vàng rất mềm mại, phía dưới phối với quần bf hoặc váy ngắn nữa rất thích hợp, vào phòng thay đồ thay bộ đó sau đó ra ngoài xem hiệu quả như thế nào, nhân viên bán hàng luôn miệng khen ngợi: “ da trắng, mặc bộ này lại xinh hơn rất nhiều!"

      Mẹ trước kia hay cười là loại khách hàng mà nhân viên bán hàng thích nhất, mặc cả, hai xoi mói, ba trả tiền thẳng thắn, nhìn trúng bộ quần áo nào, chỉ cần mặc thử cảm thấy tệ, hai lời liền mua, ở chỗ sống có quầy chuyên kinh doanh đồ của các gia đình khá giả, cứ nhìn thấy là họ lại cười khép miệng lại được. ๖ۣ
      gọi nhân viên bán hàng tính tiền, chợt sau lưng vang lên giọng của : “Chào , bộ y quần áo này có size S ?”

      Hải Nhã tò mò quay đầu lại, chỉ thấy nhắn xinh đẹp chỉ tay về phía bộ đồ mùa xuân người đặt câu hỏi, mà trong tay đó kéo tay chàng trai… lại là Đàm Thư Lâm.

      ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp lại.

      Cậu ta vừa thấy Hải Nhã, như có cái gì đó đâm khắp người, sáng sớm bị từ chối khiến cậu thua tiền đặt cược, thù mới hận cũ cùng nhau trào lên trong lòng, cậu dùng ánh mắt giết người trừng .

      Hải Nhã làm như thấy gì nhìn về phía cậu ta gật đầu cái xem như chào hỏi, vào phòng thay đồ thay quần áo ra xong, lúc ra, bên cạnh Đàm Thư Lâm có lẽ cầm đồ vào gian khác thay, cậu ôm lấy cánh tay đứng đối diện , vẻ mặt lạnh lùng.

      "Cậu to gan!" cậu ta nghiến răng nghiến lợi, "lại dám cúp điện thoại của tôi!"

      Hải Nhã chỉ cảm thấy buồn cười: "Sáng sớm mới bốn giờ cậu kêu tớ ra ngoài?"

      cầm bộ quần áo, cố gắng vòng qua cậu ta để đến quầy thu ngân trả tiền, Đàm Thư Lâm bắt lấy cánh tay của , giận dữ : “Tôi mặc kệ cậu! Cậu tại sao cúp điện thoại của tôi?!”

      rất buồn cười: "Tớ muốn ngủ, có người quấy rầy, tại sao thể tắt máy?"

      Chẳng lẽ trong ý thức của cậu, chỉ có cậu mới có thể cúp điện thoại của , coi như con chó kêu tới đuổi à? thói quen cũng phải có mức độ.

      Cậu ta giống như tức giận vô cùng, mặt cũng vặn vẹo, tay dùng thêm sức, nhất định để .

      Hải Nhã gắng gượng lúc, có phần sốt ruột: “Đàm Thư Lâm, ở nơi đông người, cậu ầm ĩ cái gì chứ?”

      "Là tôi muốn hỏi con mẹ nó ầm ĩ cái gì!" Cậu hận thể gào thét giống như giám mục nhấc lên ném , “ Chúc Hải Nhã cậu rất được! được con mẹ nó rồi! tôi cho cậu biết, chuyện này xong đâu! Cậu chờ đó cho tôi!”

      Hải Nhã giận tái mặt: "Đàm Thư Lâm, cậu nên lúc nào cũng phân phải trái như đứa trẻ vậy!”

      "Tôi phân biệt phải trái?" cậu ta nổi giận, "Được! hôm nay tôi chuyện cậu làm ở KV cho mẹ cậu! để xem biết thế nào là phân biệt đúng sai!”

      Hải Nhã cũng bị chọc giận, người này luôn thích xem bị ép đến bất lực phải cầu xin, ép buộc còn cái tôi nữa, cậu ta mới cảm thấy vui vẻ trong lòng.

      ra sức hất tay cậu ta ra: "Được thôi! Cậu ! bằng chứng ai tin tưởng cậu chứ? Cậu !”

      sớm đoán được ngày như thế này, mới thể rời khỏi quán KV vui vẻ, buồn cười, ngày hôm qua làm sao có thể nghĩ con người này còn có chút lương tâm, cậu ta căn bản phân phải trái đến ngang ngược rồi.

      Cửa phòng thay đồ đối diện đột nhiên mở ra, Đàm Thư Lâm nhìn kia mặc bộ quần áo giống với bộ vừa rồi Hải Nhã thử trang phục mùa xuân màu vàng nhạt, nghi ngờ nhìn cậu ta, rồi lại quay sang nhìn , sau đó hỏi “…Thư Lâm, xem bộ đồ này như thế nào?”

      Đàm Thư Lâm cũng thèm nhìn đến, rống giận: " là xấu xí! Cút!"

      đó bị cậu dọa sợ, trong chốc lát đôi mắt kia tràn đầy những giọt nước mắt tủi thân. Đàm Thư Lâm phủi tay liền , cũng quay đầu lại nữa.

      Đối mặt với ánh mắt mờ mịt thắc mắc của , Hải Nhã lời nào để , lúc dạo phố hào hứng giờ phút này còn sót lại chút gì, đem hóa đơn trả lại cho nhân bán hàng, cũng luôn.
      Ngày đầu tiên của năm mới, nhân lúc vui vẻ ra , khi về lại mất hứng, về trong phòng lại thấy trống rỗng, ai, Hải Nhã mệt mỏi nửa nằm ghế sofa, cả người hình như cũng như bị rơi vào hố sâu.

      kích động, muốn trốn đến nơi cảnh như trong mơ xa lạ kia, nơi đó mọi vật đều tốt đẹp đến chừng nào, hề liên quan đến thực, giống như chuyện xưa xảy ra ở nơi xa lạ trái đất.

      cảm thấy mình đem Tô Vĩ trở thành chất gây nghiện, lúc đau khổ muốn tìm phương thức để giải thoát, hành vi như thế này đúng giống như tên tội phạm. Nhưng mà, cảm giác tội ác này lại xen lẫn với niềm vui, xa lạ kích thích làm lưu luyến quên về, giống như ở đây biết là nơi nào,có kẻ phản bội chính là mình sinh sống. sợ hãi, nhưng lại cảm thấy kích thích, lưu luyến rời.

      Khuôn mặt của đè lên bên trong thứ gì đó ấm áp mềm mại, trước mũi của thoang thoảng ngửi thấy mùi thuốc lá gần như nhạt còn có thể nghe thấy mùi nữa.

      biết, đó là khăn quàng cổ của Tô Vĩ.

      Khăn quàng cổ rất rộng, rất dài, có thể đem cả người bao quấn quanh vòng.

      may mắn biết bao khi ở đây chỉ có mình , Dương Tiểu Oánh có ở đây, cũng có cha mẹ ở đây, Đàm Thư Lâm cũng ở đây, gì Thẩm cũng vậy. nắm lấy tóc mình bay ra khỏi trái đất này, thoát ra được, nơi này là nơi duy nhất rời xa ôn ào náo động rộng lớn.

      Hải Nhã cũng nhớ được mình ngủ từ lúc nào, tỉnh lại lần nữa mà vì nghe thấy chuông tin nhắn từ điện thoại động , mờ mịt từ ghế salon ngồi dậy, lúc này mới phát ra mình lại có thể dùng khăn quàng cổ của Tô Vĩ bọc lại ngủ như vậy.

      Lắc đầu cho đỡ choáng váng, màn hình lên tin nhắn do Đàm Thư Lâm gửi cho .

      Người này lại muốn tìm đến phiền phức gì nữa đây? Hải Nhã kiên nhẫn nhíu chặt lông mày, tức giận mở tin nhắn ra, bên trong kèm theo tấm hình, ánh sáng rất tối, ảnh chụp rất mơ hồ, nhưng nhìn thoáng qua vẫn nhận ra đó là mình.

      cơ bắp toàn thân Hải Nhã trong nháy mắt cứng lại.

      Trong hình, mặc đồng phục quán KV, khom lưng lấy dụng cụ để khui bia, góc độ chọn để chụp ảnh vô cùng gian trá, ít nhất cố gắng nhớ đến tình cảnh lúc đó, nhớ người nào chụp ảnh .

      ở phía sau Đàm Thư Lâm còn bổ sung thêm câu: "Chứng cớ đúng ? Tôi cho cậu! Chúc Hải Nhã, Cậu chết là cái chắc!"

      Hải Nhã đột nhiên đứng dậy, chạm phải ly trà ngã lăn bàn.
      tart_trungmal thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10

      Hải Nhã cũng biết bản thân mình làm cách nào để chạy ra ngoài, chìa khóa đem theo, áo khoác cũng mặc, thậm chí chân còn mang dép lê. .

      lần rồi lại lần gọi điện thoại cho Đàm Thư Lâm, cậu ta nhận máy, lại cố gắng nghe hết lần này đến lần khác tiếng nhạc chờ mà cậu ta cài đặt, ngồi xe mà cả người lạnh run, tay chân ngừng được run lên.

      thậm chí cũng được rốt cuộc sợ hãi cái gì, sợ người nhà cảm thấy mất thể diện? hay là sợ bọn họ thất vọng về bản thân mình? Cho đến nay luôn cố gằng làm người con ngoan, nghe lời, khéo léo, dịu dàng, chỉ hận thể làm mình có bất cứ khuyết điểm nào, như vậy cha mẹ cảm thấy hối hận khi nuôi dưỡng . Mặc dù chuyện này rất ít bị nhắc tới, nhưng nó vẫn tồn tại giữa bọn họ, giống như bức tường vô hình, khi lỗi nửa bước, mới có thể cảm thấy bức tường đó vô cùng cao lớn và lạnh lẽo.

      Rất lâu trước kia, cũng mơ hồ ý thức được, cuộc sống của mình như bình sứ loại cuộc sống rất hư ảo, lấy khéo léo làm bức tường thành để dữ cân bằng.

      tại, Đàm Thư Lâm muốn đánh vỡ tất cả, cậu ta muốn ép rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

      Xe taxi dừng ở bên ngoài khu chung cư cao cấp, Hải Nhã để ý đến chuyện cầm tiền thừa, đẩy cửa xe ra nhanh chân chạy như điên.

      ra biết nơi ở của Đàm Thư Lâm, mẹ sớm cho biết, chỉ là muốn đến. Cũng ngờ, cuối cùng lại phải chạy đến cậu ta, với nguyên nhân này.

      Đàm Thư Lâm ở tầng ba, Hải Nhã dùng hết tất cả sức lực đạp cửa, cao giọng thét lên: "Đàm Thư Lâm! Đàm Thư Lâm!"

      Cửa rất nhanh được mở ra, Đàm Thư Lâm cầm điện thoại di động trò chuyện, giống như là kinh ngạc tại sao lại có thể đến đây, ánh mắt trừng lớn, nhưng rất nhanh lại biến thành rất hài lòng, còn có niềm vui vì trả thù được .

      "Cậu ấy đến, " ta nhìn chằm chằm Hải Nhã, với người ở đầu bên kia điện thoại, "Dì có muốn chuyện với Hải Nhã chút hay ?"

      Hải Nhã chỉ cảm thấy thân thể cái gì đó chìm xuống, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

      Đàm Thư Lâm đưa di động đưa tới, cậu ta thậm chí còn cười: "Chúc Hải Nhã, mẹ cậu bảo cậu nghe điện thoại."

      Hải Nhã từ từ nhận lấy điện thoại di động, đặt ở bên tai, kêu tiếng: "Mẹ."

      Giọng của mẹ vô cùng nghiêm nghị: "Nhã Nhã! Làm sao con lại hiểu chuyện như vậy? lúc đầu bảo con ở cùng chỗ với Đàm Thư Lâm khi lên đại học, chính là vì muốn con thường xuyên chăm sóc nó. Tại sao sang năm mới con lại chạy đâu, đem Đàm Thư Lâm mặc kệ quan tâm? Nó gọi điện đến đặc biệt hỏi mẹ mấy ngày hôm nay con có phải có chuyện gì bận, đến cả bóng dáng cũng thấy! con rốt cuộc bận cái gì? Có phải lại cùng người khác làm loạn ở đâu rồi hả?”

      Đám mây đen Xoay tròn trong đầu lập tức tiêu tán, nhanh đến mức khiến nghi ngờ tất cả mọi chuyện phải chăng là nằm mơ, theo bản năng quay đâu lại nhìn Đàm Thư Lâm, cậu ta ôm cánh tay cười lạnh, hả hê trong lòng.

      Hải Nhã cảm thấy bỗng nhiên thả lỏng được đầu óc choáng váng, bất giác ngồi xổm xuống, lúc lâu mới tìm được thanh của mình: "Mẹ. . . . . . con… con gần đây rất thích trò chơi máy tính . . . . . Xin lỗi, lần sau con như vậy nữa."

      Mẹ thở dài cái, thanh dần dần dịu lại: "Nhã Nhã, con phải biết điều chút, cha mẹ nuôi con dễ dàng. Cha con lần này MaCao cùng chú Đàm, thua ở sòng bạc 50 vạn, nếu phải được chú Đàm giúp đỡ, ông ấy có trở về được lại là cả vấn đề. thể nhờ được gì ở cha con, mẹ chỉ biết trông cậy vào con thôi. Hiếm khi Đàm Thư Lâm chủ động tìm con, con hãy quên chuyện trước đây nó đối xử tốt với con, hai đứa cố gắng sống yên ổn, mẹ và gì Thẩm thương lượng xong rồi, chờ các con tốt nghiệp xong rồi đính hôn trước, sau đó hai đứa cùng nhau du học nước …”

      Sau đó mẹ còn gì đó, nhưng Hải Nhã nhớ , cúp điện thoại, nhìn chằm chằm Đàm Thư Lâm đến ngẩn người, mãi đến khi cậu ta đứng ở phía sau lưng kêu : "Chúc Hải Nhã, đây xem như là lời cảnh cáo đối với cậu, lần sau để cậu được lợi như thế này đâu!”

      Hải Nhã từ từ đứng dậy, quay đầu lại nhìn cậu, vẻ mặt hề thay đổi.

      Người con trai trước mắt cao lớn chân dài, gương mặt nhàng đẹp trai, từ đến lớn, vẻ mặt cậu ta luôn kiêu ngạo như vậy, theo cậu ta sống đối nghịch chỉ có con đường chết.

      đột nhiên cảm thấy hoang mang, tại sao trước kia tại sao lại thích cậu ta được? người cậu ta rốt cuộc có gì đáng giá để bản thân mình nhẫn nhục như vậy?

      Vương Bảo Xuyến chịu bao nỗi đau ở nhà chịu lạnh lẽo mười tám năm, ít nhất Tiết Bình Quý còn có thể vì nàng mà thay đổi y phục màu trắng qua ba cửa ải, mà Đàm Thư Lâm mà làm cái gì? Từ năm mười lăm tuổi bắt đầu, cậu mang lại cho , ngoại trừ khổ sở chính là sỉ nhục. lúc tâm trạng tốt vẻ mặt vui vẻ, tâm trạng tốt lập tức trở mặt, tâm lý của cậu ta giống như chỉ vĩnh viễn dừng lại năm mười tuổi, sau này muốn cùng người như vậy sống qua cả cuộc đời này sao?

      Công ty của cha suy yếu, thể trông cậy vào giúp đỡ của nhà họ Đàm, như vậy, tại sao lại còn đánh bạc ở Macao? Bọn họ có phải cảm thấy rằng tất cả mọi gánh nặng trong tương lại đều ném cho , đưa cho nhà họ Đàm, từ đó phải lo lắng gì nữa?

      nhớ suốt cả đêm trước khi đến trường đại học học, bà nội với : Hải Nhã, cháu nên quên mình có cuộc sống lo cơm áo đến bây giờ, đều là ân tình của cha mẹ cháu, làm người phải biết ơn.

      Nhưng tại chỉ cảm thấy mệt mỏi, cả người bị vùi lấp trong bùn lầy, mỗi người bọn họ còn vươn tay dùng sức dìm xuống dưới. có thể dựa vào người nào để cứu vớt? Đàm Thư Lâm sao?

      Đàm Thư Lâm bị ánh mắt của làm cho cảm thấy tự nhiên, định giành lại chiếc điện thoại di động của mình trong tay , mở tấm ảnh kia ra cho xem: “Chúc Hải Nhã, lần sau cậu dám đối nghịch với tôi, tôi đưa cho cha mẹ cậu nhìn đó.”

      Cậu nghĩ khóc, muốn vẻ mặt thẫn thờ lạnh nhạt của biến thành hoảng sợ, hoặc biến lại thành vật hèn mọn vừa đáng thương vừa đáng hận trước đây, luôn dùng ánh mắt cảm ơn và nghe theo lời cậu, mà phải như bây giờ, để khiến cậu cảm thấy mù mịt và từ bỏ.

      "Đàm Thư Lâm, " cuối cùng cũng mở miệng, giọng lạnh nhạt, “Rốt cuộc cậu muốn tớ phải làm sao?”

      đột nhiên có cảm giác thất bại và tức giận, nhíu mày: “Trước tiên hãy xin lỗi tôi.”

      " sao? Vậy rất xin lỗi." trả lời rất bị động, "Còn có gì nữa?"

      Đàm Thư Lâm chợt cảm thấy thú vị chút nào, nắm trong tay tấm ảnh chứng tỏ cũng hề thích thú. Cậu thậm chí cũng tại sao mình chụp tấm ảnh này, tại sao lại xóa, tại sao lúc bị chọc tức giận đến phát diên lại muốn đem ra để dọa .

      Giống như chỉ là trò đùa dai, nghĩ đến việc khiến khó chịu, cậu lại theo bản năng muốn làm như vậy.

      Cậu cảm thấy được kết quả cậu muốn nhìn phải là kết quả như lúc này, nhưng đúng là từ lúc mới bắt đầu cậu cũng biết kết quả mà cậu muốn là gì.

      Cậu im lặng nhìn , đến lúc này mới phát ra đến ngay cả áo khoác cũng mặc, chỉ mặc chiếc áo len mỏng, đầu tóc rối tung, chân thậm chí còn dép. cứ như vậy chạy như điên đến sao?

      Đàm Thư Lâm mở cửa ra, cố làm ra vẻ ghét : “Vào trong ngồi lát.”

      hình như từng muốn đến tham quan nhà? Cậu cố gắng nhẫn nhịn lần.

      Hải Nhã lắc đầu, xoay người xuống lầu: " có việc gì tớ về đây."

      Kết quả như thế này làm cho người ta cạn hết sức lực, Đàm Thư Lâm nhắc nhở lần nữa: "Chúc Hải Nhã! Lần sau còn như vậy, tôi đưa tấm ảnh này cho cha mẹ đấy!"

      dừng chút, ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt rất lạnh nhạt: "Đàm Thư Lâm, lúc đầu ai vì tớ cùng học chung đại học mà tức giận? với tớ được làm phiền là ai? Tớ tuân thủ lời hứa, còn cậu sao?”

      Cậu cứng dờ người ở cửa, vẻ mặt là tức giận và xấu hổ.

      Hải Nhã siết chặt điện thoại di động: "Cậu nhớ kỹ, đời này phải bất cứ ai cũng muốn cưng chiều cậu."

      Đàm Thư Lâm cứng nhắc nhìn xuống cầu thang xa, so với tâm trạng vui mừng mà cậu đoán cách xa nhau đến vạn dặm, cậu vô duyên vô cớ tức giận, ra sức đóng sập cửa, giống như làm như vậy có thể khiến cho kích cuối cùng.

      Hải Nhã trong gió lạnh lâu, cho đến khi hai chân đông lạnh tê rân, mới nhớ ra mình mặc áo khoác, lúc vừa rồi tâm trạng kích động cả người đổ mồ hôi lạnh, lúc này bị gió thổi vào, lạnh khiến toàn thân phát run.

      Con đường này đến, lần trước Đàm Thư Lâm hẹn để đưa đồ tết chính là con đường này.

      Mặt khác, và Tô Vĩ gặp nhau lần đầu ở đây, là tiệm internet trong góc đường đó.

      Hải Nhã theo bản năng nhìn về phía góc đường bên kia, tấm biển quảng cáo tiệm internet sáng rồi, trong đó có Tô Vĩ vì thấy chiếc xe máy của ở phía bên ngoài, đối với suy nghĩ của mình cảm thấy rất buồn cười, tại sao lại nghĩ là luôn trông giữ ở chỗ này? hơn nữa, nếu ở đây, thế nào? Với bộ dạng chật vật lúc này của , muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy, nhất là .
      Cũng may gần đó có quán ăn 24 giờ, Hải Nhã vào đó ngồi gần nửa tiếng mới dần dần hồi phục lại. sờ sờ túi, người chỉ có ba nghìn tệ, lúc vừa rồi vội vã tìm Đàm Sách Lâm, tiền lẻ tài xế phụ cũng kịp cầm, với chút tiền này ngay đến cả xe điện ngầm cũng đủ, vả lại lúc này cũng vào được nhà, mang chìa khóa.

      may là pin trong điện thoại di động còn đầy, gọi điện thoại cho Dương Tiểu Oánh, gọi liền bốn năm lần, trong loa chỉ có giọng nữ lạnh lẽo nhắc nhỡ: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được, xin hãy gọi lại sau…”

      Chẳng lẽ ấy tắt máy? Hải Nhã lúc này mới bắt đầu hối hận lúc đầu nên cho người giúp việc nghỉ, sau này với Dương Tiểu Oánh ở cùng nhau, sợ bị méch lẻo, nên tìm cớ đuổi bà ấy rồi. nếu lúc này bà ấy vẫn ở đây, ít nhất có thể đưa chìa khóa cho.

      còn cách nào khác là gọi điện thoại đến đồng nghiệp làm cùng ở KV, nhìn thời gian chút, sáu giờ rưỡi, lão Trương chắc hẳn đến làm rồi.

      bình tĩnh lại, nhấn nút gọi, Lão Trương nhanh chóng bắt máy: “Alo, là Hải Nhã à? chuyện gì vậy?”

      Giọng của rất gấp, có thể là do đầu năm mùng khách khứa rất nhiều, “Xin lỗi, Trương, em chỉ muốn tìm Dương Tiểu Oánh, điện thoại của ấy liên lạc được.”

      Lão Trương có chút kỳ quái: "Dương Tiểu Oánh? Hôm nay ấy có ca của ấy! ngày mai mới có! ấy có thể làm ở nỡi khác rồi, cũng biết nữa. Nếu em thử hỏi tiểu Trần xem?”

      Ai ngờ điên thoại của Tiểu Trần cũng gọi được, chẳng nhẽ hai người bọn họ hẹn nhau cũng làm ở bên ngoài rồi.

      Tại sao có thể như vậy? Hải Nhã chán nản khép lại điện thoại di động, vô lực nằm xuống.

      vừa lạnh vừa đói, thân thể và tinh thần mệt mỏi vô vùng, chỉ muốn tìm chỗ nào đó ngủ giấc. Chẳng lẽ muốn trở về chỗ ở của Đàm Thư Lâm mượn tiền cậu ta?

      , trong cơ thể có thanh cương quyết từ chối lời đề nghị của , thà ở trong tiệm ăn M chấp nhận nằm sấp cả đêm, cũng muốn tìm cậu ta.

      Trong quán ăn M gió mát thổi, Hải Nhã như vậy mà lại nằm ngủ thiếp , cho đến khi cánh tay đặt lên đầu , có người giọng kêu : "Chúc Hải Nhã, Chúc Hải Nhã? Sao lại ngủ ở chỗ này?"

      mơ mơ màng màng ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Vĩ ôm túi giấy Hamburg và coca, cúi đầu nhìn mình.
      tart_trungmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :