1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tặng em một đời ngọt ngào - Thập Tứ Lang (Full 42C) HOÀN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38.2

      Mẹ Hải Nhã trầm mặc chốc lát, : "Cháu từng gặp tên côn đồ kia chưa?"

      ". . . . . . Gặp qua mấy lần."

      Dương Tiểu Oánh cúi đầu, dám nhìn vào mắt mẹ Hải Nhã.

      "Hải Nhã buổi tối về có phải là ở cũng với cậu ta…?” giọng của mẹ Hải Nhã suy yếu, hô hấp càng lúc càng nặng nề, "Bọn nó sống cùng nhau?"

      Đủ rồi, đủ rồi, Dương Tiểu Oánh trong lòng buồn phiền, đói bụng là bị phụ huynh của bạn học hỏi? đề tài này khó mở miệng bết bao! phải trả lời như thế nào đây? Đúng! Con gì chống đối cách cực đoan, cùng tên côn đồ kia quấn lấy sống mơ mơ màng màng! tại sao lại gặp cục diện khó khăn như vậy? Chúc Hải Nhã bản thân chạy vui chơi ở đâu, lại làm cho ở chỗ này khó khăn cả hai đường, còn phải giữ được thể diện cho hai mẹ con họ!

      "Cái này. . . . . . Gì, cháu, cháu ra cũng lắm." cười xấu hổ cười, lùi bước, "Cháu còn có việc gấp, trước, tiện ạ."

      đợi mẹ Hải Nhã chuyện, cũng dám nhìn nét mặt bà ấy, xoay người giống như chạy trốn nhạy như bay khỏi ký túc xá, vừa chạy được mấy bước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có rất nhiều tiếng hét kinh ngạc, hoảng sợ xoay người, chỉ thấy mẹ Hải Nhã che ngực ngồi phịch ở đầu xe, từ từ ngã xuống đất, nhúc nhích.

      Rất nhiều bạn học ở trong ký túc xá rối rít vây quanh, nguyên do, luống cuống, lại chạy như bay trở lại, kêu to: "120! Mau gọi 120! ở đây có người té xỉu!"

      *

      Trận ốm này của Hải Nhã rất nặng, sốt cả đêm, trong nhà Tô Vĩ có thuốc, chô chỉ có thể uống nước ngừng. Thần trí của có chút tỉnh táo, muốn dậy để bệnh viện, tay chân lại nghe sai bảo, lấy điện thoại di động ra, ngừng tìm kiếm tên Tô Vĩ, nhưng mãi tìm được, trong lòng kinh hoảng, đột nhiên tỉnh lại, ra là chỉ là giấc mơ.

      Điện thoại di động vẫn để bên cạnh gối, Hải Nhã giống như tìm được cọng cỏ cứu mạng, cố nén cơn đau đầu choáng váng mắt hoa, mở danh bạ ra, yên của Tô Vĩ nhanh chóng xuất , nhấn phím gọi, trong vang lên giọng nữ lạnh lẽo: Số điện thoại bận, xin hãy gọi lại sau.

      Lại gọi điện thoại sao? Hải Nhã vô lực để điện thoại di động xuống, mệt lả đến hơi sức để khóc hay cười cũng có, trước mắt những đám mây rực rỡ xoay vòng, cuối cùng lại biến thành chấm màu vàng, nhắm mắt lại.

      biết là mình ngủ thiếp , hay là ngất , trước mắt ngừng xuất các loại ảo giác, hoặc là Tô Vĩ muốn dùng kìm bẻ gãy ngón tay người khác, hoặc là trong bệnh viện ánh mắt ba mẹ thất vọng tức giận, còn có gương mặt trắng bệch của Đàm Thư Lâm, mặt cậu ta rơi đầy nước mắt.

      Những dần dần vụt qua trước mắt , mà như ngoài ngoài vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn, cảm giác gì cũng có.

      cảm thấy bản thân rơi xuống, mãi ngừng, có ai kéo lại, ước mơ mở cửa hàng cách càng ngày càng xa, xa giống như

      bao giờ có thể thực được nữa. Tô Vĩ khiến cho thấy con đường tương lai khó khăn đến dường nào, lúc lấy hết dũng khí bước ra bước đầu tiên, để lại cho chỉ là bóng lưng mờ ảo, và lời hứa mềm mại xác định, còn có số điện thoại có cách nào gọi được.

      Những khổ sở này phải trả giá đến bao giờ? Thực chỉ có tháng hay sao? Hay là, nửa cuộc đời còn lại của bao giờ có " tháng cuối cùng" khổ sở như thế này?

      Lúc tỉnh lại lần nữa, Hải Nhã cảm thấy bên cạnh có vật nặng động, tràn đầy mừng mở mắt ra, lại trông thấy Bàn Tử tròn vo hai con mắt, nó đói bụng, nhảy lên giường dụi đầu vào , kêu meo meo loạn lên.

      "Chờ lát...." Hải Nhã giọng an ủi nó. "Chờ lát...."

      chống đỡ thân thể do sốt lên mà suy yếu, lại phát nóng lên mà thân thể yếu đuối, lại phát có cách nào ngồi dậy được, choáng váng hết sức. dựa vào đầu giường, Bàn Tử nhất quyết tha chui vào trong ngực , lông xù xoắn với nhau thành cục. Hải Nhã ôm chặt lấy nó, giọng rất thấp: "Chờ chút....Bàn Tử, mày nhịn lát."

      Ánh nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, là sáng sớm rồi, trong nhà chút thanh cũng có, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ngáy của Bàn Tử, Hải Nhã cầm điện thoại di động lên, mở ra danh bạ ra, có cuộc gọi đến cũng có tin nhắn, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi điện thoại cho Tô Vĩ, trong ống nghe truyền đến tiếng tút tút dường như muốn khóc lên - gọi được rồi!

      Thế nhưng điện thoại nhanh chóng bị tắt, nhận.

      Hải Nhã cắn răng tiếp tục gọi, cũng hiểu bản thân cố chấp như vậy được gì, chưa bao giờ cần Tô Vĩ trả lời như lúc này, có lẽ lý trí sớm biết loại hành vi này rất hoang đường, nhưng là, hết cách rồi, níu chặt lấy tóc mình suy nghĩ như đứa ngốc, chỉ cần Tô Vĩ trả lời từ, cảm thấy mình có thể bay lên.

      Điện thoại di động truyền đến thanh lành lạnh: số máy tắt máy.

      Hải Nhã cảm thấy máu cả người đều tân biến, trong ngực chỉ còn lại hơi thở để chống cự, quật cường chịu ngã xuống, mở tin nhắn ra bắt đầu soạn.

      "Tô Vĩ, em bị bệnh, có rảnh gọi điện về, hoặc là về nhà...."

      Tin nhắn chưa gửi xong, bỗng nhiên màn hình điện thoại di động tối, điện thoại di động của hết pin rồi, mang theo sạc pin.

      Hải Nhã kinh ngạc nhìn nhìn điện thoại di động, giống như là vừa mới tỉnh mộng, vừa giống như đột nhiên ngã vào giấc mơ có lối ra, giọng giấu ở trong lồng ngực cũng nhịn được nữa tan thành mây khói. bỏ qua điện thoại di động, ôm chặt lấy Bàn Tử, có cách nào khống chế được nước mắt chảy xuống, làm ướt lông của nó.

      Hải Nhã muốn nhớ lại mọi việc trong ba ngày ngã bệnh, nhớ bao nhiêu lần cổ họng mình khát khô tỉnh lại, chén nước đầu giường, trống rỗng cũng nhớ tỉnh giấc bao nhiêu lần, tìm kiếm khắp phòng, lại tìm được Tô Vĩ.

      Ba ngày, trở về lần nào, điện thoại cố định cũng hề gọi.

      Hải Nhã kéo lê thân thể mệt mỏi lần cuối cùng cho Bàn Tử ăn no, mở cửa, xong giày, quay đầu nhìn lại cẩn thận từng chút căn phòng trống rỗng, lưu luyến, thương cảm, nơi này trốn tránh những thực tế và có cuộc sống tôt đẹp, nhưng bây giờ co cảm nhận được nhiều nhất, cũng là cảm giác xa lạ sau khi tỉnh dậy sau giấc mơ.

      Gặp lại Tô Vĩ có biểu cảm gì? cái gì? Hay bao giờ quay lại gian phòng này nữa?

      biết, cái gì cũng biết.

      Ngồi tàu điện ngầm trở lại ký túc xá, trong ký túc xá trống rỗng, Dương Tiểu Oánh có ở đây, Hải Nhã mệt mỏi nên lời, có lẽ là bởi vì vừa khỏi bệnh, lý do cụ thể muốn nghĩ đến.

      Lấy sạc điện ra sạc điện thoại di động, Hải Nhã vẫn chưa từ bỏ ý định này, mở máy xem tin nhắn, hi vọng có thể nhìn thấy được tin nhắn của Tô Vĩ hoặc cái gì khác. Hộp tin nhắn hiển thị có mười mấy tin nhắn đến, Hải Nhã ngừng thở mở tin nhắn ra, bên trong dày tít đều là tin nhắn của Dương Tiểu Oánh.

      ba ngày trở về ký túc xá, điện thoại di động hết pin tắt máy, Dương Tiểu Oánh nhất định rất lo lắng cho .

      Hải Nhã vội vàng mở tin nhắn gần đây nhất, lại thấy đó viết: "Phòng 124 bệnh viện nhân dân, đến nhanh."

      Bệnh viện? sửng sốt.

      Mở tin nhắn nữa ra, trong phút chốc Hải Nhã cảm giác như rơi vào hầm băng: "Mẹ cậu bệnh tim tái phát, gọi điện thoại di động cho cậu vẫn luôn tắt máy, nếu nhìn thấy tin nhắn mau tới bệnh viện!"
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      tart_trungmal thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39.1

      Hải Nhã biết mình chạy như thế nào đến bệnh viện, trong đầu tất cả vang ong ong, cái gì cũng nghe thấy.

      Sức khỏe mẹ được tốt, luôn cho rằng, bà hi vọng có thể trở thành đứa bé ngoan hoàn mỹ, khiến mẹ quan tâm, tăng thêm gánh nặng cho bà. Nhưng mà, lúc mẹ bị bệnh tim tái phát, ở đâu? Tại sao bệnh tim của mẹ lại tái phát? còn biết lý do sao?

      Lúc Chạy đến tầng bốn bệnh viện nhân dân, Dương Tiểu Oánh gương mặt tiều tụy ngồi canh bên cửa thang máy, liếc thấy Hải Nhã đến, trong ánh mắt cũng phun ra lửa.

      "Chúc Hải Nhã!" ấy hét lớn, "Cậu rốt cuộc làm cái gì vậy hả? !"

      Hải Nhã hề gì, bắt lấy cánh tay Dương tiểu Oánh, thở gấp giống như sắp tắt thở vậy: "Mẹ tớ ở đâu?"

      Dương Tiểu Oánh dùng sức hất tay của : "Mẹ cậu bây giờ giải phẫu! cha cậu đợi ở ngoài phòng cấp cứu, Tớ gọi điện thoại cho cậu cả ngày! Cậu vẫn luôn tắt máy! Chúc Hải Nhã, cậu có phải quá tùy hứng rồi hay ? ai chịu đựng được tùy hứng đó đâu!"

      Hải Nhã sắc mặt tái nhợt, giọng câu xin lỗi, nhấc chân muốn nhanh về phía phòng cấp cứu, Dương Tiểu Oánh níu lcô lại: "Cậu chờ chút! Mẹ cậu ở dưới ký túc xá đợi cậu suốt đêm, đêm ngủ, gì ấy là bị cậu chọc giận đến bệnh tim tái phát! Mà lúc gì ấy bị bệnh cậu lại vui vẻ bên cạnh Tô Vĩ, còn tắt di động! Làm bạn học của cậu tớ có gì lập trường giáo huấn cậu, mà tớ vẫn phải ! Cậu quá ích kỷ và quá giả dối! tớ từng tin tưởng mấy chuyện hoang đường của cậu, còn đồng tình với cậu! tại tớ rất hối hận, cậu đến ngay cả cha mẹ mình cũng bỏ mặc quan tâm, cậu chút lương tâm cũng có!"

      Hải Nhã mệt mỏi nhắm mắt lại: ". . . . . . Là lỗi của tớ, xin lỗi."

      Dương Tiểu Oánh còn tức giận: "Lời xin lỗi cậu nên giữu lại cho cha mẹ cậu ! Tớ đây!”

      hất tay ra xuống cầu thang, cũng biết mình giận cái gì, vội vội vàng vàng đem mẹ Hải Nhã tới bệnh viện, lại dùng điện thoại di động của gọi điện thoại cho cha Hải Nhã, hai người già sắc mặt trắng bệch giống nhau, khiến cho cảm thấy đành lòng nhìn. từ có mẹ, cha lại nát rượu ma bài bạc, muốn tìm người có thể lo lắng cho mình cũng có, Chúc Hải Nhã, bản thân sống ở trong phúc biết phúc.

      Hải Nhã đứng ở đầu bậc thang sửng sốt lâu, từ từ xoay người đến phía phòng cấp cứu, ba đứng ở trước cửa phòng mổ đứng ngồi yên, chú Đàm ở cùng
      đó với ông, hai người nhìn thấy Hải Nhã đều là sững sờ, cha đột nhiên dậm chân giận dữ, giơ tay lên muốn đánh , chú Đàm vội vàng ngăn cản: "Thôi thôi! Đừng như vậy! Đứa bé tới là tốt rồi!"

      Ông quay đầu lại nháy mắt với Hải Nhã, để cho xin lỗi, Hải Nhã cúi đầu, giọng phát run: "....Xin lỗi cha. Mẹ.....Như thế nào rồi?"

      Cha cũng phát run: " còn có mặt mũi hỏi! Mẹ là bị làm phát bệnh! còn có mặt mũi đến đây? cút! Coi như nhà họ Chúc ta nhận nuôi đứa con như ! Chúng tôi nuôi nổi ! Ngày mai tôi làm thủ tục từ bỏ! Cút!"

      Hải Nhã vẫn nhúc nhích, cũng , có ai biết giờ khắc này suy nghĩ gì, dựa vào tường đứng, ngửa đầu, nhìn ánh đèn phòng cấp cứu. Cha mắng mệt, ôm mặt khóc thút thít, chú Đàm khuyên lát, sau đó đến tìm : "Hải Nhã, lần này cháu quả quá mức."

      vẫn là lời nào, giống như chỉ để lại thân thể quật cường đứng ở chỗ này, linh hồn cũng còn ở đây, lông mi chút cũng nhúc nhích.

      "Cha mẹ con vẫn luôn quan tâm đến con, có chuyện gì, nên giấu ở trong lòng, vui vẻ ra, phải là thể giải quyết, cần gì đến mức độ này?" chú Đàm thở dài, nhìn , "Tính khí Thư Lâm vẫn luôn tốt, mọi người cũng biết, có số việc là do những người lớn như chú đơn phương quyết định, ra các con đều trưởng thành rồi, đều có ý nghĩ của mình và cuộc sống, mọi người cũng dễ dàng can thiệp."

      Chú Đàm lát, lại qua an ủi cha. Hải Nhã cảm giác bắp thịt toàn thân giống như là bị đóng băng, cũng biết tình trạng lúc này của mình ra sao, cảm thấy thời gian của mình lùi lại, quay ngươc lại trở về hơn nửa năm trước, đêm tối đầy tuyết kia.

      Tất cả bắt đầu như thế nào? Vào giờ phút này, có hối hận hay ? dám phản kháng tất cả, chỉ có thể sau lưng cha mẹ chống đối lần, cầu xin có mục đích lần được hưởng ngọt ngào của thương, ở trong hũ mật ngọt ngào hư ảo đó, nổi lên tất cả dũng khí, đối với tất cả ảo tưởng về tương lai, vào lúc này hề có chút ý nghĩa nào.

      sớm nghĩ đến kết cục có thể là như này, lại chỉ có thể giống như đà điểu vùi đầu tại trong cát cố gắng ném sau ót tất cả.

      từng ôm hi vọng về cha mẹ sau lại là Đàm Thư Lâm, bây giờ lại đem hi vọng đặt ở người Tô Vĩ, sau này sao? còn muốn dựa vào người nào để tiếp ? Dương Tiểu Oánh sai, chính là người dối trá và ích kỷ.

      Trong phòng cấp cứu có vị bác sĩ ra, cha vội vàng đến hỏi xem tình hình, nghe bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm, cần lo lắng nữa, ông lại bắt đầu khóc, giống như khúc gỗ đứng ở chỗ đó, cơn tức giận của ông vẫn chưa hết, trách cứ: "Tên côn đồ kia đâu? Sao còn mặt mũi đứng chỗ này?"

      Hải Nhã lời, sau khi đến chỉ câu, sau đó đều đứng ngẩn người ở bên đó, cha tức giận đối với vẫn bỏ qua được, rốt cuộc phải : "Nhã Nhã, trong lòng con thoải mái, chúng ta đều biết! Thư Lâm tính tình tốt, con cần để ý đến nó, con có thể thích những sinh viên nam khác, chỉ cần tính cách và gia thế tốt, chúng ta ép con làm cái gì! Tại sao con lại ở chung với tên côn đồ? Cha còn nghe , tên côn đồ kia là Tô Vĩ? Chuyện trong quá bar Thư Lâm buôn thuốc phiện, cùng cậu ta có liên quan! Con chọc vào nhân vật nguy hiểm như thế nào có biết hay ?"

      rốt cuộc cũng nhúc nhích, giọng khàn khàn hơn nữa mệt mỏi: "....Xin lỗi, cha."

      "Con phải có lỗi với cha, mà nên xin lỗi chính mình." Cha lắc đầu cái, "Mẹ con vẫn nằm bàn mổ, nếu con đối với cái gia đình này còn có chút tình cảm, hi vọng con hãy nhanh chóng chia tay với tên côn đồ kia! Nếu con chịu, sau này cần đến đây nữa."

      Hải Nhã gật đầu, cũng lắc đầu, xoay đầu , tất cả trước mắt mơ hồ bỗng nhiên lại trở nên ràng, mấy giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống mặt, trượt xuống, làm ướt vạt áo trước.
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      tart_trungmal thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39.2
      Mẹ phẫu phẫu rất thành công, sau khi phẫu thuật 5 giờ liền tỉnh, qua vòng, có thể cởi xuống chụp dưỡng khí, dời vào phòng bệnh vô khuẩn.

      Sau vòng, Hải Nhã chăm sóc ngày đêm bên giường bệnh, tiều tụy đến đáng sợ, sắc mặt xám ngắt, nhưng ánh mắt lại rất sáng, vẻ mệt mỏi của thân thể ngược lại khiến tinh thần tỉnh táo hơn, lúc đầu mẹ còn số câu oán hận hoặc là lời mạnh mẽ…, nhưng vĩnh viễn im lặng gật đầu, sau đó mẹ nữa, bà cũng biết nên gì, Hải Nhã như vậy, lần đầu tiên bà thấy.

      "Nhã Nhã,

      con suy nghĩ gì vậy?" Mẹ nửa nằm giường bệnh, lo âu nhìn Hải Nhã, cúi đầu gọt táo, trước đây mấy ngày vỏ táo gọt cũng được, nhưng qua mấy ngày ngắn ngủi có thể gọt được vỏ táo vừa dài vừa mỏng, cả chuỗi dài, hề đứt đoạn.

      Hải Nhã trả lời, đem quả táo cắt thành miếng đặt ở trong chiếc đĩa được khử độc, găm vào chiếc nữa được khử độc, đưa đến trước mặt bà, khẽ mỉm cười: "Mẹ ăn chút táo ."

      Mẹ nhận lấy cái đĩa, cũng ăn, chỉ nhìn chằm chằm vào , qua mấy ngày Hải Nhã cũng nghỉ ngơi tốt, mái tóc dài mềm mại lúc này rối thành nùi, xám xịt ánh sáng, trong đôi mắt hằn tia máu, Mẹ lo lắng vừa muốn khóc: "Nhã Nhã, con trở về ? Cố gắng ngủ giấc."

      Hải Nhã cười lắc lắc đầu: "Táo cần phải ăn ngay, để lâu xỉn màu."

      "Con....con có phải hay ...." Mẹ muốn lại thôi, bà chỉ lần muốn hỏi Hải Nhã chuyện về tên côn đò kia, nhưng vẫn hỏi được, chợt nhớ tới cái gì, bà : "Đúng rồi, dì Thẩm Thư Lâm xuống giường được rồi, con có thời gian thăm nó chút?"

      Hải Nhã ừ tiếng, tự mình dùng nĩa xiên miếng táo đưa đến bên miệng bà.

      Mẹ thử thăm dò, giọng : "Nhã Nhã, đừng tùy hứng nữa, trở về tắm rửa , ngủ giấc, ngày mai sức khỏe tốt lên thăm Thư Lâm chút, qua chuyện này nó cũng trưởng thành hơn, chắc chắn như trước đây nữa, trước đây phải con rất thích nó sao?"

      Hải Nhã chỉ cười, phản đối cũng đồng ý, từng miếng từng miếng từ từ đút cho bà ăn xong. Mẹ còn chưa cam tâm, lôi kéo tay của giọng : "Lần này mẹ bị bệnh, nằm viện dùng thuốc đều là chú Đàm sắp xếp, con và Thư Lâm cùng nhau lớn lên, hai bên gia đình biết nhau, con...."

      còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có người gõ cửa, Hải Nhã vội vàng tới mở cửa, ra là dì Thẩm đến thăm mẹ, Đàm Thư Lâm sau khi bị thương cũng ở nơi này, ở tầng cao hơn tầng 12, những ngày qua nghe cậu ta khôi phục rất nhanh, dì Thẩm đến thăm mẹ số lần cũng nhiều hơn.

      Bà vừa thấy Hải Nhã kinh ngạc: "Nhã Nhã bao nhiêu ngày có nghỉ ngơi? Mắt hồng như vậy!"

      Hải nhã dụi dụi mắt, lắc đầu cười: "Con mệt."

      Dì Thẩm sờ sờ tóc dài của , rất thương: "Vẫn là con tốt hơn, đứa con trai kia nhà chúng ta, chỉ biết gây phiền phức, bảo chúng ta theo nó để dọn dẹp."

      Mẹ mấy câu khách sáo, dặn dò Hải Nhã: "Con về ký túc xá ngủ trước ! Tối hôm nay cha con đến đây, còn có y tá, con cần lo lắng! Ngày mai hãy đến."

      Hải Nhã nghe lời rời , mẹ nhìn thấy đóng cửa lại, tiếng bước chân từ từ xa, mới chậm rãi thở dài, nhìn dì Thẩm cười khổ.

      Dì Thẩm cười trấn an bà, "Người trở về là tốt rồi, ai có tuổi trẻ ngông cuồng? Thời gian để con bé biết được con đường cần phải , bà đừng khí quá nhiều."

      Mẹ than thở, khóc: "Tôi chỉ là cam tâm, đứa bé tốt, bị tên côn đồ kia dạy hư rồi! Thư Lâm đứa bé này tốt như vậy, con bé lại có bộ dạng này..."

      Dì Thẩm cười nhạt: "Thư Lâm gây chuyện, là đứa trẻ, chưa lớn cũng chưa hiểu chuyện, trách được Hải Nhã thấy chướng mắt."

      Mẹ nghe thấy lời này của bà đúng, Hải Nhã gả vào nhà họ Đàm là tâm nguyện của tất cả mọi người, thiếu họ nợ ân tình, tiền bạc, ngoại trừ việc này họ lấy gì trả? Hơn nữa Hải Nhã trước kia ràng thích Thư Lâm đến chết sống lại, vốn là vẹn cả đôi đường, tại sao lại biến thành như vậy? Bà khỏi gấp gáp: "Con bé dám chướng mắt? Con bé bây giờ biết sai rồi, chắc cùng tên côn đồ đó qua lại..."

      Dì Thẩm cười ngắt lời bà: "Tôi có ý đó, nhưng dù sao đây cũng là chuyện lớn cả đời của hai đứa trẻ, cái này chịu, cái kia muốn, về sau sống cùng nhau bất hòa làm sao?"

      Mẹ còn muốn giãy dụa: "Hải Nhã luôn luôn nghe lời, con bé biết...."

      "Hai người làm vậy cũng làm tủi thân Hải nhã rồi." Dì Thẩm vỗ vai bà , "Con bé làm đứa bé ngoan nhiều năm như vậy, cũng nên để con bé thở chút. Tất cả mọi chuyện cứ để sau này tính, nếu như hai đứa nó có thể nhau, điều này đương nhiên thể tốt hơn."

      Mẹ trong lòng vẫn cam lòng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, đáy lòng bà rốt cuộc vẫn còn chút oán giận Hải Nhã, môn đăng hộ đối cần, tại sao muốn cùng tên côn đồ sống chung vậy? Vết nhơ nay chỉ sợ nhà họ Đàm luôn nhớ, Thư Lâm nghĩ như thế nào? Mẹ Thư Lâm nghĩ như thế nào?

      Bà thở dài hơi, đứa con bà che chở trong lòng bàn tay, vẫn luôn dịu dàng nghe lời, là đứa con nghe lời bà, làm sao lại biến thành như vậy?
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      tart_trungmal thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40:

      Sau khi Dương Tiểu Oánh làm xong việc trở về ký túc xá, Hải Nhã vừa mới tắm xong ngồi chải đầu giường, chiếc đèn đầu giường sáng rỡ, Hải Nhã thấy khẽ gật đầu, cũng xấu hổ chật vật và vẻ mặt chột dạ khi đứng trước mặt .

      Hơn nữa hai ngày trước cha Hải Nhã ngược lại lại gọi điện thoại đến trịnh trọng cảm ơn, Dương Tiểu Oánh sau khi tỉnh táo lại cũng cảm thấy mình nhiều chuyện, việc nhà của người khác xen vào làm gì? Chúc Hải Nhã muốn đối nghịch như thế nào cũng chính là chuyện của ấy, cần gì tức giận chửi người? lại , Hải Nhã tuần thấy bóng người, chắc có lẽ là trực ở bệnh viện, Dương Tiểu Oánh trong lòng muốn xoay chuyển lại quan hệ, lúc này chưa vào học, trong ký túc xá chỉ có hai , cúi đầu ngẩng đầu nhìn thấy nhau, cứng rắn phải cách.

      "Mẹ cậu phẫu thuật có vấn đề gì chứ?" Dương Tiểu Oánh vừa thay quần áo, vừa cố tỏ vẻ tự nhiên hỏi.

      Hải Nhã gật đầu cái: "Ừ, phẫu thuật rất thành công, cám ơn cậu ngày đó kịp thời đưa bà đến bệnh viện."

      " có gì, nên làm vậy." Dương Tiểu Oánh khách sáo xong, cũng biết nên cái gì. Hỏi chuyện cậu ấy và Tô Vĩ à? Hay lời xin lỗi với cậu ấy? Thành Hải Nhã bình tĩnh ngoài dự đoán của , cảm thấy ít nhất ấy có chút chột dạ, nếu cũng có thể dùng mặt lạnh để ý tới ..., ấy tại sao có thể bình tĩnh ngồi ở đó vừa dùng lược vừa chải từng sợi từng sọi tóc ướt vậy?

      "Đúng rồi, có chuyện quên với cậu." Dương Tiểu Oánh đột nhiên đến chuyện ở quán cà phê, khó xử nhíu mày, "Cái đó, quán cà phê bên kia, bởi vì cậu ngày đó , cho nên có thể. . . . . ."

      Hải Nhã hiểu ý gật đầu: "Tớ biết rồi, làm phiền cậu rồi,
      tớ gần đây cũng tiện làm."

      Dương Tiểu Oánh nhất thời nhịn được lắm mồm: "Phải chăm sóc mẹ cậu à? Có y tá mà?"

      Hải Nhã cười cười: "Y tá tớ yên lòng."

      Nhìn như vậy, ấy giống như đứa con hiếu thuận, cũng chưa từng Hải Nhã là kỳ lạ, lại tên côn đồ, khiến mẹ nuôi của mình phát bệnh tim, rồi lại ăn ngủ mấy ngày đêm chăm sóc mẹ nuôi, đổi ý rồi sao? Hình như giống?

      Dương Tiểu Oánh tắm rửa bò lên giường, cách màn, đèn đầu giường vẫn luôn sáng, bị điều chỉnh đến độ sáng nhất, tựa đầu giường, lật quyển sách. Dương Tiểu Oánh lật người, chợt nghe điện thoại Hải Nhã vang lên, nhận rất nhanh, thanh cũng rất thấp: "Alo, Tô Vĩ sao."

      Lỗ tai Dương Tiểu Oánh liền kéo dài ra, nhưng giọng Hải Nhã rất thấp, gần như rỉ tai, chỉ có thể nghe đứt quãng , "Ừ, còn bận việc của " " có việc gì" " lâu rồi thấy ." "Còn phải chậm thời gian nữa sao?" "Được, vậy cứ như thế."

      Điện thoại cúp, đến năm phút đồng hồ, so với trước kia lúc nào cũng hơn 10 phút, quả là quá ngắn, nhưng nghe giọng của lại giông cãi nhau. kỳ lạ, bây giờ Chúc Hải nhã càng ngày càng trở nên kỳ quái, càng ngày càng khó hiểu, ấy rốt cuộc suy nghĩ gì?

      Có lẽ nguyên nhân do học kỳ mới chưa bắt đầu, trong ký túc xá chỉ có hai người là và Chúc Hải Nhã, khí cổ quái, Dương Tiểu Oánh chưa từng mong học kỳ mới đến nhanh như lúc này, chờ ký túc xá đông người hơn, hòa tan khí bất đắc dĩ với Chúc Hải Nhã.

      *

      Quán bar của Đàm Thư Lâm liên quan đến ma túy, chú Đàm lại khai thông quan hệ, hình như áp chế xuống được, nhưng chuyện cậu ta bị tra tấn sắp mất mạng, cũng chỉ có thể bỏ qua thôi. Bất kể như thế nào, cuối cùng cũng có dấu hiệu tốt, gần đây số lần cậu ta xuống giường lại ngày càng nhiều, có thể cần gậy, di Thẩm ở bên cạnh đỡ cậu ta xuống tầng.

      Đàm Thư Lâm sau khi tỉnh lại, có khoảng thời gian mực hỏi tung tích của tiểu Đào và lão Duy, dì Thẩm sợ cậu ta bị đả kích, biết như thế nào, sau này Hải Nhã đến thăm, biết cái gì, Đàm Thư Lâm gào khóc, cảm xúc ổn định, cũng nên chưa từng hỏi chuyện hai người bọn nó, nhưng dì Thẩm vẫn dám để cho Hải Nhã đến thăm Đàm Thư Lâm nữa, cho cùng, trong lòng bà vẫn có chút vừa lòng với Hải Nhã.

      Hôm nay tin tức địa phương thông báo nhóm người buôn bán ma túy bị bắt, dì Thẩm nhìn dáng vẻ Đàm Thư Lâm qua lại, nhân dịp bóc chanh cho cậu thuận miệng : "Con lần trước hỏi Tiểu Đào và Lão Duy gì đó, nghe bọn họ bị bắt lại, vì buôn lậu thuốc phiện."

      xong Đàm Thư Lâm nhảy dựng lên nổi giận đùng đùng liên tục lên tiếng phủ nhận, Tiểu Đào và luôn bị Lão Duy uy hiếp, bọn họ làm cha mẹ, đối với chuyện con trai mình tức giận, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là mạnh miệng, trong khoảng thời gian này hề nhắc đến hai người này trước mặt cậu.

      Ai ngờ Thư Lâm chỉ nhàn nhạt "À" tiếng, mặt chút thay đổi, hề kích động.

      Dì Thẩm ngược lại có chút kỳ quái: "Con phản ứng như vậy là sao?"

      Cậu ta nhíu mày cầm lấy nửa quả cam: " con thích ăn cái này, cả ngày lẫn đêm bóc! Mẹ muốn con phản ứng ra sao nữa? Lại khóc trận nữa sao?"

      Dì Thẩm giận trách đánh cậu ta cái: "Chuyện này con cũng nên kiểm điểm lại ! Nghe cho kỹ, biết lòng người, về sau cha mẹ ở đây, mình con lăn lộn trong xã hội rồi sao?"

      "Biết rồi biết rồi" Cậu sợ nhất nghe người ta càu nhàu, trả lời cách kiên nhẫn.

      "Con chính là chút dặn dò đều nghe mới có thể biến thành như vây giờ!' Giọng của chú Đàm vang lên từ cửa ra vào, những ngày qua bởi vì lo lắng cho chuyện của Đàm Thư Lâm, tây trang luôn thẳng tắp cũng có chút nhăn, tóc cũng nhuộm, hơn nửa trán đều trắng.

      Đàm Thư Lâm vốn định phản bác lại như trước đây, nhưng nhìn thấy cha mình già nhiều như vậy, ngay cả cậu cũng im lặng, ngoan ngoãn lời nào.

      "Con 20 tuổi rồi! phải đứa trẻ 5, 6 tuổi! Người lớn, nên chịu trách nhiệm về mọi hành vi của mình gây ra!" Chú Đàm rất nghiêm túc nhìn cậu chằm chằm: "Trước đây con nằm giường, cha cũng lo lắng chuyện của con, chưa kịp chuyện với con! Con xem chút con năm học tôn bao nhiêu tiền? Làm bao nhiêu chuyện rắc rối?! Chúng ta còn phải giúp con dọn dẹp tàn cuộc! đứa trẻ lớn, đứng lên còn cao hơn so với cha, còn biết để ý đến thể diện?!"

      Dì Thẩm lặng lẽ kéo tay ông, con trai mấy ngày hôm nay mới có chút chuyển biến tốt, bà đành lòng.


      Đàm Thư Lâm bị mắng dám ngốc đầu lên, cậu ta có chút phục, lẩm bẩm: "Nếu phải là Chúc Hải Nhã cho con . . . . ."

      "Con bé tại sao phải cho con biết?" chú Đàm thấy cậu nhắc đến Hải Nhã, tức giận muốn đánh người , " bé tốt như vậy, bu=ị con bắt nạt đến thành dạng gì? Con đừng tưởng là chúng ta biết! Ai nhắc nhở con, việc của con còn biết lo! Con bé nhắc nhở con, là nể tình, nhắc nhở con… con chết cũng đáng đời! Buôn lậu ma túy là chuyện gì?Con có biết hay ? Quốc gia chúng ta với những người buôn lậu thuốc phiện có thái độ gì, con có biết hay ? Cha mẹ tốn tiền cho con lên đại học, phải bảo con học theo bọn con nhà giàu đến quán bar rượu chè!"

      Ông ư xong còn kích động, bắt đầu đột nhiên ho khan kịch liệt, sắc mặt đỏ lên, đứng vững, nghiêng ngả vịn giường bệnh. Gì Thẩm bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, đứng đó khóc: "Ông làm sao vậy? Lớn tuổi như vậy đừng có miễn cưỡng nữa ! Nhanh, nhanh ngồi xuống ! Thư Lâm rót cho cha con chén nước! con hiểu chuyện!"

      Đàm Thư Lâm ủ rũ cúi đầu, rót chén nước đặt vào trong tay cha, chuyện này cậu sớm biết đúng sai, chỉ là trong

      lòng vẫn chịu được chuyện này, từ đến lớn, cậu muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chưa từng gặp phải chuyện như thế này? Ra khỏi chăm sóc của cha mẹ, lúc cậu ta bị thẩm vấn, tuyệt vọng và bất lực gặm nhất trái tim cậu, nhìn lại cha mình, tóc trắng, y phục nhăn nhúm, mặt sung huyết đỏ bừng, trán mồ hôi chảy ròng ròng, cha già, cậu có thể làm loạn đến bao lâu nữa?"

      ".....con sai rồi." Lần đầu tiên cậu cúi đầu, lòng thành tâm xin lỗi.

      Chú Đàm thở dài tiếng, để ý tới cậu ta. Dì Thẩm lau nước mắt cũng than thở: "Biết lỗi là tốt, mình con ở thành phố N, cha mẹ thể chăm sóc con chu đáo, cha mẹ con đều già rồi, sau này còn muốn trông cậy vào con!"

      Đàm Thư Lâm lặng yên gì, chú Đàm cúi đầu uống nước, dì Thẩm im lặng lau nước mắt, phòng bệnh nhất thời rơi vào trầm mặc, lúng túng.

      lát sau, chú Đàm đột nhiên mở miệng: "Mẹ Hải Nhã vẫn chưa xuất viện phải , con khỏe nhiều ngày như vậy, cũng xuống thăm dì ấy chút?"

      Dì Thẩm vội vàng trả lời: "Là tôi cho con xuống, còn chưa khỏe hẳn!"

      ra phải là vì lý do này, bà chỉ muốn Đàm Thư Lâm gặp Hải Nhã, tránh khỏi nó lại bị kích thích, đau lòng ảnh hưởng đến sức khỏe.

      Chú Đàm trong lòng hiểu, nhíu mày cái: "Nhiều ngày như vậy, cũng nên xuoongsxem chút, việc này là lễ nghĩa nên làm?"

      Dì Thẩm vẫn còn khó xử, Đàm Thư Lâm thay xong giày, "Con ."

      Dì Thẩm ở bên cạnh giúp đỡ cậu ta, vào thang máy xuống tầng 7, bà giọng dặn dò: "Có chuyện gì vui tạm thời chịu đựng, đừng làm khó người ta."

      Đàm Thư Lâm gật đầu, tới trước phòng bệnh, nhàng gõ cửa, người mở cửa chính là Chúc Hải Nhã, hôm nay mặc T-shirt cao bồi, tóc chia ra, rất thoải mái, giống như là ngờ cậu đến, trong mắt có chút kinh ngạc.

      Dì Thẩm tỏ vẻ khen ngợi: "Nhã Nhã hôm nay cũng có chuyện gì."

      cười : "Trường học nghỉ, vốn cũng có chuyện gì."

      Mẹ vừa thấy Đàm Thư Lâm cùng, vẻ mặt vui mừng có cách nào che đậy, quay đầu lại nhìn Hải Nhã, hi vọng có thể chủ động mấy câu dễ nghe, đứa này, sao hôm nay lại cố tình ăn mặc tùy tiện như vậy? Tóc buộc hai bên, ra bộ dáng gì cả. Bà nhân dịp có người chú ý, lặng lẽ cho nháy mắt với Hải Nhã, để cho buộc tóc lên, Hải Nhã giống như là thấy, chỉ cúi đầu rót nước đưa tới, mẹ quả chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Đàm Thư Lâm lời nào, Hải Nhã cũng chuyện, hai người cách xa, giống như biết nhau vậy, mẹ và dì Thẩm hai người cười cười , dì Thẩm đối với tình huống như thế thèm để ý, nhưng mẹ lại ngồi yên, vỗ vỗ tay Hải Nhã, đem cuộc chuyện chuyển sang : "Nhã Nhã, Thư Lâm cũng là bệnh nhân, gọt táo cho thằng bé, đừng ngồi như vậy."

      Lại cười với dì Thẩm: "Con bé vẫn hiểu chuyện như vậy, biết quan tâm người khác, tới bệnh viện nhiều ngày như vậy, cũng chịu thăm Thư Lâm."

      Dì Thẩm cũng cười theo: "Chăm sóc mẹ còn kịp nữa, hiếu thuận là tốt nhất."

      Hải Nhã gọt xong quả táo, đặt đĩa vào trong tay Đàm Thư Lâm, hề gì. Đàm Thư Lâm cũng ăn, cậu vẫn chưa học được mấy câu lời xã giao, cười miễn cưỡng: "Cám ơn dì, cháu mới ăn rất nhiều cam, ăn được nữa."

      Lần thăm hỏi này nhanh chóng kết thúc, kết quả ở có cách nào khiến mẹ hài lòng, tất cả là rất bình tĩnh, Hải Nhã chuyện gì nên , Đàm Thư Lâm cũng kích động nữa, nhưng hai người lại giống như hai kẻ xa lạ, với nhau lời, thậm chí liếc mắt nhìn nhau lấy lần.

      Những miếng táo bị đen lại rồi, cuối cùng chỉ có vứt hết, mẹ nhìn Hải Nhã dọn dẹp đồ để vứt , oán giận: "Tại sao con giống như người chết chịu câu gì vậy? Dù sao cũng cùng nhau lớn lên, tình nghĩa luôn có?"

      Hải Nhã khẽ mỉm cười: "Lần sau con chú ý."

      Mẹ vẫn còn dùng giọng điệu này để :"Còn nghĩ đến tên côn đồ kia phải ?"

      Hải Nhã chỉ cười , lấy sách tiếng từ trong túi ra đọc, bắt đầu yên lặng tra từ đơn, giống như có chuyện gì có thể quấy rầy đến vậy.

      Mẹ chợt giọng : "Nhã Nhã, bạn học kia của con, gọi Dương Tiểu Oánh ấy? Lần này cần cám ơn con bé, chờ mẹ xuất viện, chúng ta mời con bé ăn bữa."

      Hải Nhã "Ừ" tiếng: "Được, về con với ấy."

      Mẹ do dự chút, còn : "Học kỳ này con trở lại phòng trọ , đừng ở ký túc xá rách nát đó nữa, cũng đừng làm việc vất vả như vậy nữa, cha mẹ còn có thể nuôi được on."

      Hải Nhã có ngẩng đầu, vẫn tra từ đơn, : "Mẹ, con muốn ra nước ngoài học đại học."
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      tart_trungmal thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41:

      Vẻ mặt mẹ lập tức trở nên rất phức tạp, giống như là dám tin, giống như là mừng quá, hoặc có thể là đề phòng, bà thử thăm dò, lặp lại lần nữa: "Con. . . . . . Muốn ra nước ngoài học đại học? sao?"

      Hải Nhã cười gật đầu: "Đúng vậy ạ, là , con muốn ra nước ngoài ít năm, mở mang tầm mắt, sau đó chuyên tâm học tập."

      Mẹ lúc này mới dần dần tin, bà lập tức trở nên vui vẻ khác thường, cầm tay của , luôn miệng : "Được! Như vậy rất tốt! Cha mẹ đều ủng hộ con ra nước ngoài du học! Cha mẹ Thư Lâm cũng muốn đưa nó ra nước ngoài, các con cùng ra ngoài, có thể chăm sóc lẫn nhau. . . . . . nước có được ? Chú Đàm cũng du học ở về, có bạn học cũ ở bên kia có thể chăm sóc các con."

      Hải Nhã đồng ý, cũng phản đối, giọng bình tĩnh: "Con muốn nước Mĩ, xin học bổng."

      "Như vậy rất vất vả." Mẹ có khó chịu, "Nhã Nhã, cần
      liều mạng học tập như vậy, cha mẹ vẫn nuôi được con! Học bổng phải người bình thường có thể lấy được."

      Hải Nhã rất hiếm khi tỏ ra nũng nịu như đứa bé: "Để con thử xem , mẹ."

      Mẹ vừa cười vừa vui vẻ, lát sau, chợt thở dài cái: "Nhã Nhã, con muốn xuất ngoại, vậy, vậy chuyện với tên côn đồ kia...."

      Hải Nhã cúi đầu trầm mặc lâu, cuối cùng nhàng đem tay đặt lên mu bàn tay mẹ, giọng : "Con khiến cha mẹ lo lắng."

      Cho đến lúc mẹ nằm ở bàn mổ, mới đột nhiên phát giác, cuộc sống của mình lại rất độc, bạn bè có mấy người, Dương Tiểu Oánh có lẽ có thể coi là , nhưng trải qua chuyện này, người bạn duy nhất của dường như cũng dần mất . cả ngày phải buồn phiền vì chuyện cha mẹ chính là vì chuyện của Tô Vĩ, chẳng lẽ từ nay về sau, đều sống đơn như vậy sao?

      Cuộc sống của bị chính bản thân đè ép lên hai lựa chọn, thứ nhất là làm theo lời cha mẹ gả cho Đàm Thư Lâm, trải qua cuộc sống như con rối, hoặc là thoát khỏi trói buộc của cha mẹ, lựa chọn cùng Tô Vĩ lưu lạc chân trời. Mà trước đó, luôn luôn ngu ngốc duy trì cân bằng giữa bọn họ, cho nên tại, cân bằng sụp đổ.

      Bất kể lúc này có chấp nhận hay thừa nhận, Tô Vĩ và , phải hai người cùng thế giới, những giấc mộng kia, chiếc xe máy chạy nhanh như chớp, người đàn ông thần bí khó đoán, giống như giẫm lên sợi dây thép xuất nhiều lần trong cuộc sống, giống như pháo hoa nở rộ, Tô Vĩ, càng bản thân chống đối và điên cuồng, nhưng sau khi mọi chuyện qua, đều biến mất. rốt cuộc là Tô Vĩ hơn, hay chính cái ảo tưởng tự do mà mang lại hơn? Có lẽ chính cũng biết, hai người sớm hòa tan vào nhau thể phân biệt được.

      đời có ai có thể vô tư cho hũ mật, cũng có ai cho những thứ này, cầu xin đời ngọt ngào, cuối cùng biến thành thạch tín, độc chết mình.

      Nhưng giấc mơ cùng mở tiệm bánh làm sao bây giờ? Cùng Tô Vĩ bạc đầu sau đó năm tay nhau kể lại những câu chuyện vui vẻ phải làm sao đây? Còn chuyện vội vàng rời , người đàn ông luôn thần bi, ra sao?

      Hải Nhã dừng lại động tác tra từ đơn của mình, cảm thấy nước mắt trong hốc mắt của mình sắp rơi ra.

      thể rớt xuống, năm chặt bút bi, móng tay bị ép tới trắng bệch.

      Nếu bệnh tim của mẹ phát tác, nếu Tô Vĩ phải côn đồ, nếu có thể sống khôn khéo chút nữa, mọi chuyện có như thế này ? đời này vĩnh viễn có từ nếu, từng cố gắng, buông tha cuộc sống giàu sang ưu phiền, mỗi ngày làm, chỉ vi muốn được ở chung chỗ với người đàn ông kia, vì suy nghĩ chống đối của bản thân.

      Hôm nay tất cả mọi chuyện, rốt cuộc phải kết thúc, cẩn thận duy trì thăng bằng, Chúc Hải Nhã dũng cảm truy đuổi mọi chuyện, chết rồi.

      *

      Nửa tháng sau, Đàm Thư Lâm xuất viện, chuyện quá Bar buôn bá ma túy được người ta giấu , trách nhiệm toàn bộ thuộc về lão Duy, Đàm Thư Lâm vẫn là sinh viên đại học trong sạch.

      Mấy ngày sau, mẹ cũng xuất viện, bà liền gặp dì Thẩm bàn chuyện hai đứa du học. Dì Thẩm hình như cũng hứng thú lắm, trả lời qua loa: "Thư Lâm, học xong đại học ở trong nước mới du học, bọn tôi tính toán rồi, để nó học xong đại học trong nước tốt nghiệp đến nước học nghiên cứu sinh."

      Mẹ bị dì ấy mấy câu qua loa như vậy chặn lại, nhất thời cũng tiện gì, ngược lại dì Thẩm lại cười khách sáo: "Nhã Nhã tính ra nước ngoài học Đại Học à? nước cũng rất tốt, chú Đàm có bạn học ở , có thể chiếu cố con bé."

      Mẹ lúng túng lắc đầu: "Con bé muốn nước Mĩ."

      "Nước Mĩ tệ, tư tưởng tự do." Dì Thẩm cười

      Mẹ nghe thế nào đều cảm thấy trong lời của dì ấy có ý gì đó, Hải Nhã và côn đồ nhau trở thành vết nhơ cả đời này người nhà họ Đàm quên, cái gì mà quan niệm tự do? Ý Hải Nhã đứng đắn sao? Mẹ trong lòng cũng có chút giận, vừa tức giận Hải Nhã có tiền đồ, tức giận nhà họ Đàm trở mặt quá nhanh, aizzz, đời này thiếu gì đàn ông có gia cảnh tốt, chẳng lẽ bọn họ còn níu chặt lấy Đàm Thư Lâm buông sao?! Hải Nhã xinh đẹp như vậy, chừng về sau có thể gặp được người đàn ông tốt hơn gấp trăm lần!

      Mẹ cũng nhắc đến chuyện giữa và Đàm Thư Lâm nữa. Đàm Thư Lâm đột nhiên từ ngoan ngoãn nghe lời con nhà danh giá trong mắt bà biến thành đứa trẻ con nhà giàu thất thường, khuyết điểm gì cũng xuất .

      Thu xếp xong chuyện của Đàm Thư Lâm, Chú Đàm và gì Thẩm tiến hành mua vé máy bay về nhà, thậm chí đợi cha mẹ Hải Nhã, cha đối với chuyện lần này cảm thấy rất lúng túng, mẹ đem đại khái ý của gì Thẩm cho ông, ông lại tức giận với Hải Nhã trận, vậy mà nổi giận cũng vô ích, Hải Nhã nếu là ở lại trong nước đại học đợi đến khi tốt nghiệp, bọn họ cũng yên tâm, ở thành phố này mình, ai quản nó, ai biết nó cùng tên côn đồ kia lại dính vào nhau lúc nào? Lại thể dẫn nó về nhốt trong nhà, có lẽ nên để nó du học, ở nước ngoài rèn luyện mấy năm, mở rộng tầm mắt, hiểu biết nhiều hơn.

      Vì cảm ơn Dương Tiểu Oánh đem mẹ Hải Nhã đến bệnh viện, cha mẹ tìm ngày mời ấy đến khách sạn sang trọng ăn cơm.

      Trò chuyện lúc, hình như phát Dương Tiểu Oánh phải là con của gia đình giàu , cả ngày lẫn đêm làm bên ngoài, hình như vẫn còn làm việc ở KTV, sau khi đưa Dương Tiểu Oánh
      về kí túc xá xong, mẹ kéo Hải Nhã lặng lẽ : "Về sau quá thân với con bé, mình ở bên ngoài kiếm sống, con chính vì quá thân thiết với những người này, nên mới bị hư đó!"

      Trong mắt mẹ, Hải Nhã trước kia đủ tư cách làm thục nữ phải là, da trắng, bởi vì bao giờ phải làm việc bên ngoài trời nắng, váy vĩnh viễn thể ngắn quá đầu gối, quá ngắn có vẻ đứng đắn; tóc phải theo quy củ buộc lên hoặc là bới lên, tóc tai bù xù lộn xộn lung tung phổ biến nay, phải là hành vi của thục nữ.

      Bà cau mày nhìn Hải Nhã hôm nay mặc T-shirt cùng váy jean ngắn, lộ ra hai chân dài trắng mịn, nhịn được lấy tay nắm tóc : "Con nhìn xem con , mặc thứ gì! Đôi chân lộ hết, cho ai nhìn đây? Tóc rối như vậy, con càng ngày càng ra bộ dáng gì cả, chả trách dì Thẩm nhìn con thấy chướng mắt!"

      Hải Nhã ôn hòa cười: "Mặc như vậy rất mát mẻ."

      Mẹ trừng mắt nhìn :"Cởi hết càng mát hơn đó!"

      Bà thấy Hải Nhã chỉ hơi hơi cười, dáng vẻ để ý, cùng trước kia rất khác nhau, trong lòng rốt cuộc vẫn còn có chút lo lắng, có lời muốn , nhiều tốt, bà chỉ có thể nhàng đụng cha cái, để cho ông mấy câu.

      Cha cúi đầu hút thuốc lá, biết suy nghĩ gì, lúc lâu, mới thở dài: "Nhã Nhã, con quyết định nước Mĩ sao, bên nước có bạn chú Đàm. Đất khách quê người, nhiều người chăm sóc con, chúng ta cũng yên tâm."

      Hải Nhã trả lời rất nghiêm túc: "Con muốn thử cố gắng lần, xem bản thân có thể làm đến mức nào"

      Cha hiếm khi vui mừng gật đầu, vẻ mặt có chút phiền muộn: "Chuyện lần này....Azz, dựa vào trời dựa vào đất dừa vào người, bằng dựa vào chính mình, con có thể hiểu đạo lý này quá tốt. Hai ngày nữa cha và mẹ của con phải về, bảng thành tích ở trường cấp ba cha mẹ giúp con chuẩn bị, con cũng cần ở chỗ này quá lâu, tháng 10 còn phải singapore, làm thủ tục ở trường nhanh chút, về nhà còn rất nhiều thủ tục cần con làm."

      xong, ông lại nhìn chằm chằm Hải Nhã, từng chữ từng chữ từ từ : "Về phần tên côn đồ kia, trong khoảng thời gian này, chúng ta tạm thời tin tưởng con đem quan hệ với nó giải quyết xong. Nhã Nhã, con trưởng thành, cha mẹ dùng tư cách người lớn để ép buộc con nữa, tin con thêm lần, hi vọng con để cho chúng ta thất vọng."

      Khóe môi Hải Nhã cong lên, yên lặng gật đầu.

      Mẹ nhìn mãi vẫn chưa đến vấn đề chính, khỏi sốt ruột: "Ông xem bộ dáng tự do phóng túng của nó xem! Phải về ông về ! Tôi dù sao cũng muốn ở lại!"

      Cha cau mày: "Làm loạn cái gì?! Bà nghĩ còn là đứa trẻ ba tuổi à? Chuyện gì cũng cần bà canh chừng! Đứa bé vất vả mới nghĩ thông rồi đồng ý ra nước ngoài, bà còn làm loạn!"

      "Tôi mặc kệ?" Mẹ càng nóng nảy hơn, "Bỏi vì tôi trông nom, nên nó mới làm ra chuyện như vậy, người nhà họ Đàm nhìn chúng ta như thế nào?"

      "Suốt ngày nhà họ Đàm, người nhà họ Đàm gia, rời bọn họ chúng ta chết à?" Cha nổi giận lên, hét đến mức nổi gân xanh: " như vậy rồi mà bà còn nghĩ đến người nhà họ Đàm! đời này đâu chỉ có mỗi nhà họ Đàm? Chuyện này hai bên đều đồng ý, bà còn muốn gì?"

      Những chuyện này bà tại sao lại hiểu? Nhưng nóng nảy này làm sao nhìn được? Bọn họ ở nhi viện ngàn người mới chọn được người, tìm đứa bé vừa đẹp vừa biết nghe lời, đặt ở trong lòng bàn tay che chở lớn, đứa bé lớn lên đột nhiên liền chạy, làm ra những chuyện to gan thể tưởng tượng được, bản thân lớn mười mấy năm qua có thói quen sống yên ổn, biến cố đột nhiên xuất , bà làm sao có thể tiếp nhận? Thể diện nhà họ Chúc biết để vào đâu? Thiếu nợ nhà họ Đàm ân tình và tiền, lấy gì trả? Bán hết của cải sao?

      "Nếu phải là ông vô dụng, công ty tốt bị ông làm cho năm nào cũng phải bồi thường, chúng ta tại sao phải vậy?!"

      Mẹ hốc mắt đỏ lên, lời sắc bén đâm vào chỗ đau của cha, ông chợt trầm mặc xuống, sắc mặt tái nhợt, ngón tay phát run nắm thuốc lá, rất lâu lên tiếng.

      Mẹ bỗng nhiên hối hận, đỏ mắt khoác cánh tay Hải Nhã, giọng :"Nhã Nhã, về nhà sớm....Thuận tiện khuyên nhủ cha con, mẹ chuyện biết chừng mực..."

      Hải Nhã vỗ vỗ tay trấn an bà, mẹ yên lòng, lại dặn dò rất nhiều việc, lúc này mới mở cửa xe lên xe.

      Cha hút đến ngụm thuốc cuối cùng, sắc mặt mới dần dần khôi phục như cũ, nhìn Hải Nhã, cười khổ tiếng: "Nhã Nhã, học tập tốt, đừng vô dụng như cha."

      Hải Nhã cầm tay của ông, nắm chặt, trịnh trọng : "Cha, cha yên tâm."
      Last edited by a moderator: 22/1/15
      tart_trungmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :