1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tặc giường - Giang Bắc Thành Nam(c3.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Tô Nhạc Tuần
      3.1

      ‘Sản phẩm’ bị tôi dùng bình rượu đập lần, lại dùng nắm tay đập quyền, tên gọi Tô Nhạc Tuần, giới tính nam, là sản phẩm chất lượng cao, hiếm có khó tìm!
      Tôi ngồi ở xe Tô Nhạc Tuần , : "Tôi thực xin lỗi vì đánh , nếu tôi đưa bình xịt Bạch Dược Vân Nam coi như là bồi thường ."
      "Cái gì? Gương mặt tôi đây đáng giá ngàn vàng, bị đập cho hai phát mà chỉ đưa chai Bạch Dược Vân Nam đền bù sao?" ta nghiêng đầu hỏi tôi.
      "Vậy muốn như thế nào? Muốn tôi mua cái mặt khác dán lên cho sao?"
      ta trừng mắt, nhấc mi lên, biểu tình đặc biệt sinh động, " uống say chuyện khó nghe coi tính, bây giờ tỉnh rượu mà cũng khá hơn chút nào."
      Tôi nghiêm túc : "Tôi chính là xem xét gương mặt đáng giá ngàn vàng của , khống chế nổi nên có nảy sinh ít ý tưởng đại nghịch bất đạo."
      "Ý tưởng?" Tô Nhạc Tuần còn rất tự kỷ, "Có phải cũng phát bổn thiếu gia rất tuấn tú hay ?"
      Tôi thành khẩn : "Ý tưởng muốn đập vào má kia them lần."
      "..." Khoé miệng ta có chút co rút, dường như bị tôi chọc giận ít.
      Tôi thấy tiếng nào, ánh mắt có chút tan rã.
      Tô Nhạc Tuần trừng to mắt, bộ dáng có chút giống…. Lý Nhạc Nhiên lúc bốc đồng.
      Tô Nhạc Tuần bị tôi nhìn nhìn ngẩn ra, chần chừ hỏi tôi, " sao chứ?"
      Tôi thào tự , "Các người lúc nào cũng vui vẻ a…."
      Tô Nhạc tuần dường như nghe , "Cái gì?"
      Sau đó lâm vào trầm mặc.

      Gương mặt thanh tú, lông mi dài, mũi thẳng mà rất có khí chất.
      giống, ta giống Lý Nhạc Nhiên.
      Tôi ngây ra trong chốc lát, nghiêng người mở cửa xuống xe.
      Tô Nhạc Tuần vừa ý, " a?"
      Tôi quay đầu : "Vậy ‘ngài’ cảm thấy thế nào? Còn cần báo cáo ?"
      Tô Nhạc Tuần nhíu mày nhìn tôi, hình như là tức giận, ta khoát tay chặn lại, ", , bổn thiếu gia chưa thấy qua ai lại biết phân biệt tốt xấu như vậy!"
      Tôi : “Đúng rồi, tôi vốn biết phân biệt tốt xấu đó. Lúc nghe điện thoại của tôi sao thử suy nghĩ chút làm như vậy là tốt hay xấu?”

      Tô Nhạc Tuần thất thần, bỗng nhiên hiểu được, "Nhận điện thoại của ? tức giận vì chuyện này?"
      "Vậy nghĩ sao?"
      nhíu mày, có vẻ kiên nhẫn, “ đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái đó nữa được ?”

      " được."
      "..."
      Sau lúc lâu Tô Nhạc Tuần : "Tôi nhận điện thoại của làm cho cảm thấy phiền phức?"
      Tôi nhìn ta, chờ câu kế tiếp.
      Bỗng ta nhìn trời, lộ ra biểu tình như nhớ lại, chậm rì rì miêu tả, "Tôi nghe trong điện thoại có người kêu Mạc Phi, nhưng khi nghe tiếng tôi im lặng.”

      "Sau đó?"
      Tô Nhạc Tuần nhìn nhìn tôi, tiếp: "Người kia hỏi Mạc Phi đâu, tôi ấy uống say, nôn hết lên người tôi, thể tự về nhà. Người kia muốn làm chậm trễ các người, tôi hỏi chậm trễ cái gì, dù sao có việc gì, chỉ ngủ thôi..."
      Tôi "..."
      Đại ca ơi, là đầu đất à, đúng nghĩa ngây thơ cụ! ! Tôi rất muốn lấy đầu đập đất a!
      Tô Nhạc Tuần tò mò xem bộ dáng như phát điên của tôi, hỏi " làm sao vậy?"
      Tôi nhanh chóng khôi phục bộ dáng bình thường, " có gì, thất tình."
      ta ngẫm lại, khiêm tốn hỏi, "Bởi vì tôi?"
      Tôi ngớ ra.
      Thế nào lại là bởi vì ? Lý Nhạc Nhiên tôi, cùng với chuyện Tô Nhạc Tuần nghe điện thoại chút quan hệ đều có. Lý Nhạc Nhiên, chỉ là tôi, hơn.
      Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tôi nửa ngày mới : " phải tại đâu. Nhiều khi tôi còn phải cảm ơn nữa."
      Tô Nhạc Tuần có chút phản ứng kịp, "Cám tạ tôi?"
      Đúng nha, bởi vì , tôi còn cảm thấy có chút mặt mũi.
      Tôi : "Thực xin lỗi gây phiền phức cho ."
      Tô Nhạc Tuần biểu giống như cao hứng trở lại, khóe miệng nhếch lên, " sao, tôi sợ nhất là nợ nần người khác."

      Lời ta như nhắc nhở tôi, tôi : "Chuyện lần trước, thành xin lỗi lần nữa. Tôi uống say hồ đồ, nhìn nhầm là người khác, còn hiểu nhầm là kẻ dâm tặc, dám làm dám nhận, nguyền rủa cả nửa ngày trời. Tôi sai rồi"
      Tô Nhạc Tuần biểu tình có chút cứng đờ, đợi nửa ngày : "Biết sai có thể sửa lỗi, dễ dạy bảo, ngoan."

      Tôi tiến thêm bước, biểu đạt ý kiến của mình, “Tôi đưa cho phí phục vụ, ngược lại là làm trò cười cho người trong nghề. xem, biết sai nhận lỗi là tốt, vậy hãy cho tôi cơ hội hối cải …”
      "Thế nào?" ta giống như nhận ra cái gì, nhướng mày nhìn tôi.
      Tôi thành khẩn : "Phí phục vụ kia có thể trả lại cho tôi ?"
      Tô Nhạc tuần: "..."

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
      fujjkolinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tô Nhạc Tuần thả tôi ở cửa nhà, nghênh ngang rời . Khói đằng sau xe bay như bụi mù làm tôi ho khan, lê lết từng bước vô nhà.


      Trước khi tặng cho tôi câu : “Cái gì của bổn thiếu gia tôi chưa từng trả lại, tiền của ? tại của tôi.”


      Bởi vậy, cái nhìn của tôi đối với ta có thay đổi rất lớn, ta chẳng những là tên biến thái, mà còn là loại cực kì biến thái, ngay cả tiền của ‘nữ nhi yếu ớt’ cũng lấy.


      Tôi ôm bụng đồ ăn tốt cho sức khỏe, nằm ở giường ngủ được.


      Điều hòa xuống đến 18 độ mà sao tôi vẫn cảm thấy nóng.


      Mùa hè ở thành phố B nóng, nóng đến nỗi người tôi ra mồ hôi lạnh.


      đúng, thế nào lại ra mồ hôi lạnh? Mồ hôi?


      Tôi lấy cái khăn dưới chân lên, đắp lên người, ngược lại càng ngày càng lạnh. Thực kỳ lạ, tôi bệnh rồi phải ?


      Tôi rất ít khi sinh bệnh, mẹ tôi thường tôi khỏe như sát thủ đầu có thể giết chết con cá voi. Tôi với mẹ đây là thể loại so sánh gì? Mẹ tôi đây là nhân cách hóa, làm tôi tức đến nỗi thể tiếp được.


      Mà lúc này, tôi bị bệnh hàng giá . Sức cùng lực kiệt, tâm như chết bụi.


      Ai TMD thế giới này tốt đẹp?! Tôi khinh, làm sao tôi lại nhìn thấy?!


      Điện thoại vang lên, tôi theo quán tính sờ di động đầu, trog đầu lên đáng xấu hổ, tôi lại mong đó là Lý Nhạc Nhiên.


      Tôi mím chặt môi, mở di động ra, ngoài ý muốn phát nó hoàn toàn có phản ứng.


      Tiếng chuông vẫn còn reo, tôi bối rối, nghĩ nghĩ, giữa đêm hôm khuya khoắt ai còn rảnh thử chuông?


      giây sau tôi gần như giật mình, tiếng chuông vang lên là chuông điện thoại nhà -_-


      Tôi xuống giường bổ nhào vào chỗ giá sách kia, suýt nữa lọt vào chậu tre kiểng phát tài rồi, mà trước mắt nó cũng ỉu xíu, sắp héo đến nơi.


      Tôi moi điện thoại lên. “Này?”


      “Này gì mà này, là mẹ.”


      “Mẹ, trễ thế này rồi” ta nhu cái đầu, hỏi. “Mẹ còn chưa ngủ a? Trong nhà có chuyện sao?”


      có chuyện gì.” Mẹ tôi cười có chút thái quá, sau đó . “ biết thế nào mà trong lòng có chút hốt hoảng, nhớ tới con liền ngủ yên, muốn hỏi con chút có được hay .”


      Lổ mũi của ta lên men (như rượu ấy) cổ họng được nghẹn ngào chút, tôi đưa điện thoại ra xa chút, hồi bình phục rồi . “Mẹ lại đoán mò, con đây rất tốt, mẹ đừng có đoán mò lung tung, nghe lời con, ngủ , ngoan.”


      “Đứa này” mẹ tôi cười. “Con có việc gì là tốt rồi, có lẽ mẹ lo lắng hơi quá.”


      “Á, mẹ mang ba con Thừa Đức tránh nóng, ở mấy tháng rồi về nhà.”


      Mẹ tôi hỏi: “Con và bạn trai rất tốt sao?”


      Tôi gật đầu. “Rất tốt.” xong nước mắt liền chảy như mưa.


      Tôi cùng Lý Nhạc Nhiên đương gần ba năm, mẹ tôi cũng chỉ nhìn thấy qua ảnh chụp, cũng như tôi cũng chỉ biết mặt ông ngoại qua ảnh, tình huống này cũng sai biệt lắm. Khác biệt là ông ngoại tôi xuống mồ, Lý Nhạc Nhiên còn sống sờ sờ.


      chưa từng muốn về nhà tôi.


      Mẹ tôi thao thao bất tuyệt, hỏi cái này qua cái kia, như muốn đem tất cả câu hỏi trong cuộc sống ra để hỏi vậy. Tôi hít sâu hơi, bắt đầu làm nũng. “Mẹ ơi, con muốn ngủ!”


      “Ừ, con ngủ , mẹ có chuyện gì, ngủ , di động nhớ đừng tắt máy.”


      “Gặp mẹ sau, ngủ ngon nhé!” Tôi cơ hồ chạy trối chết, mau chóng cúp điện thoại.


      Cả người giống như vừa chạy bốn ngàn mét, mồ hôi đầm đìa, toàn thân vô lực, lại nhìn thấy điểm đầu điểm cuối.


      Tôi dựa lưng vào giá sách, chậm rãi trượt xuống, ôm chặt mắt cá chân co lại như hình dáng con nhộng. Tôi nghĩ là che giấu mình rồi đứng lên, hoặc là ngất , bảo trì cảm giác hao tổn gì mà biến mất. Mà tôi làm được, thân thể tôi mỗi tế bào đều kêu gào - - Mày khó chịu! Mày khó chịu! Mày hận thể tự nuốt lấy mình, mày căn bản thể cười như có chuyện gì như trước được - - là thế này phải ?


      ra tôi đau đến vậy a….


      Tôi ôm chặt lấy chính mình mà khóc lên, từ khi chia tay Lý Nhạc Nhiên, đây là lần đầu tiên trong lúc tỉnh táo mà tôi chân chính khóc lên. Giống như thuốc mê làm cho tấm là chắn bảo vệ mỏng manh của tôi mất . Tôi bị đánh tơi bời, thương tích đầy mình.
      Last edited: 20/12/14
      fujjko thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      3.2

      Sáng sớm, lạnh, tôi há miệng run rẩy từ sàn nhà tỉnh dậy, toàn thân lạnh lẽo, phải tình hình là muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
      Vừa thấy di động, 6 giờ đúng, pin yếu, tôi đứng lên tìm đồ cắm sạc chuẩn bị ch nó sạc điện.
      "Này, ai đấy?" Tôi hữu khí vô lực chống đỡ bàn máy tính.
      "Là tôi.”, tiếng của nam nhân còn nghe rất hay, trầm thấp ràng, văn nhược.
      Nhưng là ‘tôi’ ai a...
      Đầu tôi choáng váng, tầm mắt chợt bắt đầu mơ hồ, miệng cũng bắt đầu mê sảng, "Mẹ, thực xin lỗi, con muốn làm mẹ lo lắng..."
      "... Ai là mẹ chớ" người nọ , "Tôi là Tô Nhạc Tuần, Mạc Phi, sao chứ?"
      "Mẹ, con sao..."
      "... xe tôi có để đồ sạc pin Motorola, nó là của sao?"
      " ra là nó tìm , ô ô, nó thích tôi a."
      Tôi lắc lắc cái đầu, cả căn phòng chợt quay vòng vòng, trong chốc lát quay theo chiều kim đồng hồ, lúc quay ngược chiều kim đồng hồ, giốngnhư cái chuông lớn bị ‘giật kinh phong’, đầu tôi bắt đầu hôn mê.
      "Mạc Phi, Mạc Phi, ở đâu?"
      "Ở nhà a..." Tôi buông thõng tay, ầm ầm ngã quỵ, bất tỉnh nhân .
      ...
      Hôn mê nhưng hình như tôi nghe có ai đó chuyện, "Uh, tôi là bằng hữu của ấy..."
      Tôi ở thành phố B có rất ít bằng hữu a, đây là đâu vậy? Tôi muốn mở mắt, nỗ lực cố gắng hơn nữa nhưng lại mở ra được.
      lát sau giống như có người ngồi xuống bên cạnh tôi, còn có người sờ sờ trán tôi.
      Ta cảm thấy nóng, lấy chân đẩy đẩy chăn, lại bị ai đó dung tay ngăn lại, tôi đổi chân đẩy chăn tiếp, lại bị ấn trở về. Nóng! Tôi lấy hết hai chân dung sức đẩy chăn ra.
      " ngủ như vậy mà còn bớt nghịch." Có người lảm nhảm.
      Tôi mơ mơ màng màng kêu ra, "Lý Nhạc Nhiên, cởi vớ ra!"
      có động tĩnh, lát sau, thực có người đè chân tôi rồi lấy vớ ra quắng xuống dưới.
      Tôi bỗng dưng mở mắt, "Lý Nhạc Nhiên!"
      mảnh trầm mặc.
      Nam nhân trước mặt mặc chiếc áo sơmi trắng kiểu dáng đơn giản mà tinh xảo, vạt áo để ở ngoài cái quần đen, cả người ta toát ra vẻ phong trần mà lịch thiệp.
      Mái tóc mềm mại nhưng lại lộn xộn gợi cho tôi nhớ đến con chip bông (hí hí gà đấy =D]), gương mặt tuấn tú, chân mày tinh xảo, làm cho người ta nhớ tới Côn Luân phía Huyền Băng hóa thành thủy (tui thề là tui ko hiểu =.:). ta ngồi che ánh sáng, từ cao nhìn xuống mặt tôi, cả người tú khiết mà huyễn lệ.
      ta là…. Tô Nhạc Tuần.
      Tôi khàn khàn giọng mở miệng, "Tô Nhạc Tuần."
      ta đứng dưới ánh mặt trời, nhìn tôi, bỗng nhiên khóe miệng cười chút, "Đúng vậy, vẫn còn biết tôi là ai."
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ta là tồn cảo rương quân, lần đầu gặp mặt, thỉnh chiếu cố nhiều. ╭(╯3╰)╮
      fujjko thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :