Chương thứ 10 Đẹp đẹp Nhà Trang Hào rất rộng rãi, phòng ngủ lớn cách hành lang là phòng ngủ , theo hành lang vào trong chính là phòng bếp, khuyết điểm duy nhất là có phòng vệ sinh, đây là điều mà rất nhiều nhà trệt đều có. Sau khi Hoa Kì vào cửa, đứng ở cửa quan sát gian phòng ngủ lớn ở giữa, gia cụ đều làm bằng gỗ lim, nhìn qua giống như trở về thời cổ đại. Đối diện cửa chính là tủ quần áo lớn, bên cạnh là cái bàn gỗ, đồng hồ để bàn phía tích tắc đung đưa quả lắc. Mặt bên tủ treo quần áo là cái giường giữ ấm, nghiêm túc nghe, còn có thể nghe thấy tiếng nước nóng sôi bên trong. Thấy nơi này, Hoa Kì khỏi siết chặt túi trong tay. “!@#$%$@, còn vào, chờ gì nữa đấy?” Trang Hào ở sau lưng Hoa Kì thúc giục. Hoa Kì lấy lại tinh thần, vội vàng vào, cười láo lĩnh : “Nhà ấm áp, tốt hơn nhà em nhiều.” “Qua năm mới ở nhà, tìm tới chỗ tôi làm chi?” Trang Hào tới bên giường giữ ấm ngồi xuống, muốn trêu chọc Hoa Kì, lại nghe thấy có người lê dép từ phòng bếp chạy tới. “Con trai, ai tới vậy ?” Mẹ Trang Hào là người phụ nữ rất mốt, tóc quăn, người mặc áo lót lông cừu màu trắng sữa, phía dưới bị tạp dề che mất, xem . Trang Hào liếc mắt: “ kẻ ngốc.” “Kẻ ngốc?” Mẹ Trang Hào sững sờ, từ cửa ló đầu vào: “Ơ, đứa này trước kia chưa từng thấy qua? Trong đội xe của con à?” “Ánh mắt của mẹ bị gì vậy, gầy như thế, đoàn xe của con muốn cậu ta làm gì?” Trang Hào nửa đùa . Mẹ Trang Hào cầm muỗng thức ăn vào, dưới nhìn Hoa Kì mấy lần. “Chào dì, cháu là bạn của Trang Hào ca, tên là Hoa Kì.” Mẹ Trang Hào thường thấy đám bạn của Trang Hào phải người tốt, phải thô tục hay đánh nhau ẩu đả, tự nhiên cũng thành thói quen, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể cùng đám bạn Trang Hào đánh mạt chược đấu địa chủ gì đó. Đây là lần đầu bà gặp người lịch , nhìn lại sạch , mẹ Trang Hào cười : “Đứa này lịch , cháu mới vừa cháu gọi là gì?” Hoa Kì hào phóng mỉm cười: “Đóa hoa hoa, quốc kỳ kỳ.” “Tên này rất được, ba mẹ cháu đều là người làm công tác văn hoá hả ?” Mẹ Trang Hào là thích tên Hoa Kỳ, còn có thiếu niên trắng noãn đẹp mắt trước mắt này. Hoa Kì xấu hổ : “Ba mẹ cháu đều là công chức bình thường, có văn hóa gì.” “Nhìn dì này, nhanh ngồi , dì làm mấy món trong bếp đấy.” Mẹ Trang Hào xoay người lại ra ngoài, mới ra cửa quay đầu lại : “Đúng rồi, buổi tối ở lại ăn cơm ha.” Hoa Kì cười láo lĩnh : “Dì, cháu giúp dì nấu cơm được chứ?” “ cần cần, dì làm được nửa rồi, lập tức xong ngay.” “ có gì đâu ạ, ở nhà cháu nhàn rỗi cũng hay làm lắm.” xong, Hoa Kì tự nhiên cởi áo khoác quân phục, tùy ý để lên ghế, tay còn cầm hộp sủi cảo. Mẹ Trang Hào hỏi “Này là sủi cảo sao?” Hoa Kì mỉm cười : “Vâng, cháu biết Trang Hào ca thích ăn sủi cảo nhân thịt, cho nên ở nhà làm ít đem tới.” Mẹ Trang Hào cười cười, xoay người xuống bếp. Hoa Kì cầm sủi cảo cùng ra cửa, trước khi xuống bếp, Hoa Kì quay đầu lại liếc Trang Hào trong phòng ngủ, chỉ thấy cởi giày ngồi xếp bằng giường gạch, cầm điện thoại di động trong tay bắt đầu chơi game. Hoa Kì mở miệng, từ cửa ghé đầu vào: “Ai, khách khí khách khí để cho em nghỉ ngơi sao?” Trang Hào liếc nhìn Hoa Kì cái, tiếp tục chơi điện thoại di động: “Chính cậu tìm việc để làm, ta tội gì ngăn cậu?” “Gấu sắc ” Hoa Kì ca ngợi Trang Hào, rụt cổ co chân bỏ chạy. Lúc chạy Hoa Kì còn tinh tường nghe được tiếng Trang Hào ở trong phòng mắng: “Cậu ai là gấu sắc hả? Tôi thấy cậu muốn bị ăn đập đúng ?” Hoa Kì hé miệng cười trộm, chân trước bước vào cửa phòng bếp, liền nghe mẹ Trang Hào : “Trang Hào gì vậy?” “ có việc gì có việc gì, ấy sủi cảo ăn ngon, làm cho ấy nếm thử trước.” “Đứa này như đến ngày động kinh ấy.” Mẹ Trang Hào nhìn chằm chằm cái nồi oán giận . Hoa Kì cười khúc khích, để hộp cơm trong tay lên tủ quầy, cuộn tay áo hỏi “Dì, cháu giúp dì nấu ăn nhé?” “Cháu biết làm sao?” Mẹ Trang Hào nghiêng đầu hỏi. ra Hoa Kì còn có ưu điểm, đó chính là nấu ăn ngon, bình thường ở nhà lười làm, hôm nay vì Trang Hào mà cam nguyện xuống phòng bếp, huống chi trước mặt phải là ai khác, mà là mẹ Trang Hào, thế nào cũng phải thi thố tài năng lần. Hoa Kì tự tin : “Biết, cơm tất niên nhà cháu đều là cháu làm.” Hoa Kì lời này xong lại cảm thấy khó coi. “Ước gì dì có đứa con trai như cháu tốt.” Mẹ Trang Hào để muỗng rang thức ăn xuống, xoay người tới chỗ Hoa Kì, bà đứng bên cạnh nhìn, còn : “Dì ăn cơm mình làm cả đời rồi, muốn thay đổi khẩu vị cũng được, vừa lúc hôm nay cháu tới, cũng tốt, để dì nếm thử tay nghề của cháu chút.” “Dì nhìn là được rồi.” Hoa Kì cầm muỗng rang thức ăn lên, đảo sườn trong nồi, Hoa Kì híp mắt : “Dì, sườn này chắc chắn là dì chiên qua.” Mẹ Trang Hào ở bên nhặt rau thơm, cười : “Đúng vậy, trước kia thử làm mà hỏng hai lần, lần nào cũng đen thùi lùi, nhìn cứ như cục than, chẳng muốn ăn.” Hoa Kì nhịn được cười: “Vậy lần sau dì muốn ăn sườn cứ với cháu, cháu tới làm cho dì, bảo đảm ăn ngon.” “Cứ quyết định như vậy .” Mẹ Trang Hào thả rau thơm nhặt sạch lên mấy món ăn bên cạnh chỗ Hoa Kì nấu, : “Cha Trang Hào hôm nay ở nhà, cần làm quá nhiều.” Hoa Kì gật đầu cái, nhìn hai món ăn nấu xong bên cạnh, là cá hố chiên, là thịt xào rau, thêm sườn trong nồi cùng món xào, tổng cộng bốn vậy là đủ rồi. Hoa Kì đóng vung lại, để sườn trong nồi từ từ chin mềm, sau đó mở bếp bên cạnh, đặt nồi lên rồi đổ dầu vào, dầu nóng tới nhiệt độ nhất định, đổ thịt băm mẹ Trang Hào cắt gọn vào. Hoa Kì nghiêm túc xào, vẻ mặt chuyên chú làm mẹ Trang Hào nhìn chăm chú, cười hỏi: “Dì hỏi cháu này, cháu và Trang Hào làm sao mà quen thế?” Hoa Kì ngẩn người, dám là quen ở trung tâm tắm rửa, vì vậy viện lời dối : “Buổi tối ngày nọ, cháu gặp hai tên cướp, bọn họ cầm dao ép cháu đưa tiền, sau đó Trang Hào ca gặp được, là ấy cứu cháu.” Mẹ Trang Hào thở dài : “Nơi này trị an quá kém, dì có chị em tốt, mấy ngày trước về nhà khuya cũng bị hai gã chặn đường cướp, cháu có đáng hận .” “Đáng hận , chẳng có ai can thiệp sao?” Hoa Kì nịnh nọt . “ phải có tôi can thiệp sao?” Trang Hào đứng ở cửa, cười như cười nhướng mày. Hoa Kì nghe được tiếng Trang Hào, vội vàng quay đầu lại nhìn về phía cửa, thấy cười dọa người, vội vàng quay đầu lại, tiếp tục rang thức ăn. “Con trai, lúc nên ra tay phải ra tay a~.” Mẹ Trang Hào cười trêu ghẹo . “Được rồi, có chuyện gì mẹ chuẩn bị nhanh mà , đám người bên kia đoán chừng chờ kịp nữa đâu.” Trang Hào nghiên người dựa vào cửa cười . “Ơ, mẹ quên mất vụ này.” Mẹ Trang Hào vội vàng tháo tạp dề, nhét vào hộc tủ bên cạnh: “Hoa Kì à, dì còn có trận mạt chược, ăn cơm với được cháu rồi.” Hoa Kì quay đầu lại cười : “ có gì, dì cứ bận việc của dì .” “Đều là người trong nhà cần khách khí, lát nữa ăn nhiều chút.” Mẹ Trang Hào nháy mắt với Trang Hào rồi : “Đúng rồi, cho mẹ chút tiền lẻ.” Trang Hào bất đắc dĩ liếc mắt xem thường: “Muốn tiền cứ , còn cho chút tiền lẻ gì?” “Sao nào? muốn cho hả?” “Con nào dám, trong ví đó mẹ tự lấy .” “Được rồi, các cháu ăn , dì trước.” Mẹ Trang Hào chen qua chỗ Trang Hào, mới vừa hai bước, quay người lại : “Con trai, chúng ta còn có mấy quả pháo kép đó, hồi cơm nước xong lấy ra mà phóng với Hoa Kỳ .” “Biết, mẹ nhanh lên .” Trang Hào nhịn được . Mẹ Trang Hào bĩu môi, vào phòng ngủ, lát sau ăn mặc chỉnh tề ra khỏi cửa. Trong phòng bếp chỉ còn lại Trang Hào và Hoa Kì, Hoa Kì đưa lưng về phía , đảo rau trong nồi. “Xào nữa nát mất.” Trang Hào đột nhiên lên tiếng, dọa Hoa Kì khẽ run rẩy. Hoa Kì vội vàng tắt bếp, để nồi xuống bên bếp, chuẩn bị lấy mâm Trang Hào cười : “Vừa rồi sao cậu cậu bị hai gã luân phiên cưỡng bức hả? Vừa lúc tôi qua hùng cứu mỹ nhân!” Hoa Kì chép chép miệng, nhe răng: “Em chỉ thuận miệng bịa chuyện, cũng thể cho mẹ biết em giúp tuốt ống ở trung tâm tắm rửa rồi quen biết ?” Trang Hào vừa giận vừa buồn cười: “ĐM cậu, thế sao cậu lại tôi cứu cậu.” Hoa Kì rất là hài lòng: “Đây là em giúp tạo dựng hình tượng hùng trong lòng mẹ , có gì tốt?” “Được rồi, cậu lừa phỉnh mẹ tôi được, lừa phỉnh tôi đừng nghĩ.” Trang Hào đưa tay bốc miếng thịt trong nồi, bỏ vào miệng nhai. Hoa Kì nhìn hỏi: “Ăn ngon?” Trang Hào bĩu môi: “Tạm được.” Hoa Kì bĩu môi, đem thức ăn trong nồi cho vào dĩa, lúc này sườn chín rồi, mở vung trực tiếp cho vào tô. Hoa Kì chà nồi, cho nước vào chuẩn bị nấu sủi cảo. “Sủi cảo này là cậu bao?” Trang Hào nhìn sủi cảo trong nồi, khéo léo tinh xảo còn có hình hoa, khỏi mở miệng hỏi. Hoa Kì gật đầu cái: “Mấy ngày trước gói, cứ để trong tủ lạnh ở trung tâm tắm rửa, muốn đợi đến rồi nấu cho ăn, nhưng. . . . . .” “Nhưng liên tiếp mấy ngày tôi tới, cậu liền tự mình tìm tới cửa?” Trang Hào ngửa đầu cười. “Ừ” “Sao cậu biết địa chỉ nhà tôi?” Hoa Kì : “Hỏi Vương Văn Đào.” “ĐM, cậu giỏi.” Trang Hào cúi đầu, nhướng khóe miệng : “Hoa Kì, có phải cậu thích tôi ?” Hoa Kì nghiêng đầu nhìn : “ thử xem?” “ĐM, trước đó tôi rồi, tôi thích phụ nữ, có hứng thú với nam.” Lời của Trang Hào sắc bén biểu đạt giới tính của mình. “Em biết.” Hoa Kì nhìn chằm chằm Trang Hào, thế nào cũng cảm thấy Trang Hào đẹp, thừa dịp phòng bị Hoa Kì chút do dự đưa miệng tới, bẹp phát hôn lên mặt . “ĐM cậu” Trang Hào nóng nảy, mặt đỏ lên mắng, nhấc chân đá lên mông Hoa Kì phát, nhưng dùng sức mấy. Hoa Kì nhếch miệng cười khúc khích, đây là lần đầu cậu thấy Trang Hào đỏ mặt. Sủi cảo nấu xong, Trang Hào sớm vào phòng, lấy bàn để lên giường gạch, đợi Hoa Kì đặt thức ăn lên bàn, hai người cùng nhau bò lên. “Sủi cảo đông lạnh chừng mấy ngày, ăn ngon mấy nữa.” Hoa Kì nhìn Trang Hào nháy nháy mắt, ý là muốn gắp miếng nếm thử chút. Trang Hào trợn mắt nhìn Hoa Kì, cầm đũa gắp sủi cảo chấm nước tương cho vào miệng. “Thế nào?” “ĐM, thế nào cái gì, cũng chỉ có vậy.” Hoa Kì thấy ăn ngon lành, tâm tình hết sức thoải mái, nhưng cậu lại động đũa. “Cậu ăn sao?” Trang Hào vừa ăn vừa hỏi. Hoa Kì lắc đầu, cười : “ ăn trước , em ngồi cho ấm chút .” Trang Hào nghiêng nhìn xuống dưới bàn, Hoa Kì mang tất, hai chân lạnh trắng bệch, lòng bàn chân đấu với lòng bàn chân sưởi ấm. Trang Hào thở dài, đứng dậy từ lấy chăn bông trong ngăn tủ ra ném tới: “Lạnh thành như vậy còn nấu cơm.” Hoa Kì híp mắt cười: “Em muốn lưu lại ấn tượng tốt cho mẹ mà.” “ĐM, ngươi đúng là ngốc vcl~, mẹ tôi là lười nấu cơm, cậu đến vừa đúng lúc.” Hoa Kì lơ đễnh : “ sao cả, dù sao em tự nguyện.” “Tiện thấy sợ.” Trang Hào cười mắng, tay cũng ngừng gắp sủi cảo. Hoa Kì : “Em lạnh thành như vậy rồi, giúp em ấm chân chút sao?” Trang Hào nhìn cậu: “ thấy tôi lấy chăn bông cho cậu rồi sao?” “Vậy cũng dùng được a, phải chờ lâu mới có thể ấm trở lại.” Trang Hào bất đắc dĩ : “Vậy để chân gần lò sưởi đầu giường , chỗ đó nóng đấy.” Hoa Kì lắc đầu cái: “Quá nóng, nóng hỏng chân sao.” “Mả mẹ nhà cậu, lắm chuyện đấy, cậu xem trong nhà chỗ nào có thể sưởi ấm tự mà tìm, đừng có làm phiền tôi.” Trang Hào cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo. “? Tìm chỗ nào cũng được? đổi ý?” “Đừng làm phiền tôi, tự mình tìm .” Hoa Kì hai lời đứng lên, chậm rãi bò ra sau lưng Trang Hào, vén áo lót giữ ấm của Trang Hào, sau đó áp hai chân vào bên trong. “Mả mẹ cậu, cậu lấy cặp giò của cậu ra ngay cho tôi!” Trang Hào lạnh run cả người, muốn quay đầu mắng Hoa Kì Hoa Kì lại : “ mà, tìm chỗ nào cũng được, được đổi ý.” “ĐM, cậu giỏi.” Trang Hào nhịn. Trong lòng Hoa Kì vui mừng, hai chân dán lưng sưởi ấm, ngón chân còn ngừng lộn xộn . Cái này gọi là chân ấm áp, trong lòng cũng ấm áp.
Chương thứ 11 Được voi đòi tiên Trang Hào hình như rất thích ăn hoành thánh Hoa Kì làm, mặc dù bỏ tủ lạnh mấy ngày, nhưng vị vẫn tệ, vì hồi báo Hoa Kì làm bữa sủi cảo này, Trang Hào dứt khoát hy sinh lưng mình, mặc cho chân lạnh lẽo của Hoa Kì dán lên sưởi ấm. Trang Hào ăn bao lâu, Hoa Kì liền ấm bấy lâu. Lúc Trang Hào để đũa xuống xoay người nhìn thấy Hoa Kì sớm nằm giường gạch, gối lên gối của ngủ thiếp . Trang Hào xoay người lôi chân Hoa Kì ra khỏi nội y giữ ấm, bởi vì động tác quá lớn, Hoa Kì tình nguyện mở mắt, liếm môi cái : “Ăn xong rồi à?” Trang Hào gãi gãi đầu: “Cậu có ăn hay ? ăn mau về nhà .” Hoa Kì từ giường đất bò dậy, lau khóe miệng : “Nhà em ở vùng ngoại ô, có về cũng phải trở về trung tâm tắm rửa.” Trang Hào lật người nửa dựa giường gạch, chân chống lên : “Trước ăn xong cơm, ăn xong rồi nhanh lên.” Hoa Kì bĩu môi, bò đến trước bàn cầm đũa : “Mới vừa rồi mẹ , cơm nước xong mang em phóng pháo kép.” “!@#$%$@, bà ấy là chuyện của bà ấy, tôi có đồng ý.” Trang Hào lấy tay chống đầu, hơi híp mắt lại giống như lim dim. Hoa Kì lên tiếng, cầm chén cơm bù đầu buồn bực nhai. Hoa Kì vừa ăn vừa suy nghĩ, như thế nào mới có thể tiến hành tới cùng. Nghĩ như vậy, Hoa Kì tự hỏi trong lòng, lần này tới phải là đưa sủi cảo cho ấy sao? Nhưng giờ lại khác, trong nhà Trang Hào chỉ có mình ấy, vì vậy, tính toán trong lòng lại bắt đầu gõ răng rắc vang lên. “Ăn no.” Hoa Kì để chén cơm xuống, dùng khăn giấy bên lau miệng, vỗ bụng : “Em ăn no, chúng ta phóng pháo kép ha?” Trang Hào nhắm mắt lại lười biếng : “Ăn xong rồi cút ngay , tôi có thời gian phóng pháo kép gì gì đó với cậu.” “Ai nha, mẹ là phải phóng pháo kép với em mà.” Hoa Kì lấy can đảm, đưa chân nhàng đá đá mông Trang Hào. Trang Hào bị Hoa Kì giày vò phiền, mạnh mẽ lật người ngồi dậy: “Tôi thấy cậu giống như pháo kép.” Hoa Kì rụt cổ, nhe răng cười : “Em mà là pháo kép tốt rồi, dù sao cũng để ý, cả ngày ở nhà ngây ngô.” Trang Hào giận quá hóa cười: “Cậu đúng là muốn bị đánh.” Hoa Kì phồng má: “Đánh , tùy tiện, chỉ là, đánh hỏng phải bồi tiền thuốc thang.” Trang Hào bất đắc dĩ : “Sao tôi lại chọc phải tên biến thái thế này, hối hận lúc đầu để cậu hỗ trợ.” Hoa Kì hé miệng cười trộm nhưng mà lên tiếng. Trang Hào chịu được Hoa Kì cứ dính mình mè nheo như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý dẫn cậu phóng pháo kép. Trang Hào đứng giường gạch, từ bên tủ treo quần áo lấy ra mấy cái pháo kép còn dư lại nhiều, còn có hai đèn khổng minh cùng cái pháo hoa, bởi vì để thời gian qua dài, phía có ít bụi bậm. Trang Hào chán ghét bĩu môi, nổi giận thổi rớt bụi bậm phía , nhất thời bụi bậm bay tứ tung. Hoa Kì phất phất tay phủi bụi trước mặt : “Cất bao lâu rồi vậy?” “ biết.” Trang Hào nhét pháo kép vào trong túi nhựa, từ giường đất nhảy xuống, lúc cúi đầu mang giày : “Còn mang giày vào, chờ gì nữa?” Hoa Kì ngẩn người: “ mặc quần áo à?” “Chẳng lẽ tôi để trơn mông sao?” Trang Hào ngẩng đầu hỏi ngược lại. Hoa Kì vội vàng xuống đất, mang vào đôi giày vải bông lạnh lẽo ươn ướt bên giường: “Đúng rồi, cần dọn dẹp bàn sao?” Trang Hào : “ cần, trở lại dọn sau.” Hoa Kì coi như những lời này của Trang Hào là mời cậu trở lại, vì vậy vui mừng bừng bừng mặc vào áo khoác ngoài quân phục cùng Trang Hào ra khỏi cửa. Tối nay gió lạnh thấu xương, hai người đứng trong sân, Trang Hào lôi pháo kép từ trong túi để lên đống tuyết, sau đó móc ra cái bật lửa trong túi đốt mồi dẫn hỏa, bao lâu nghe tiếng vang lớn phóng lên bầu trời, theo là tiếng vang lớn trung nổ ra, đây là cái gọi là pháo kép, cũng gọi là song hưởng pháo. Hoa Kì nhìn bầu trời : “Cái chơi ứng vui, phóng pháo hoa ?” “ĐM, nhiều chuyện.” Trang Hào ngoài miệng mắng, nhưng tay lại lấy ra pháo hoa, cố định tốt vị trí, Trang Hào đốt mồi dẫn lửa, sau đó che kín áo chạy tới bên cạnh Hoa Kì. Hai người lẳng lặng đợi mấy giây, chỉ thấy ánh lửa vọt hướng bầu trời đêm, giữa trung sáng lạng nở rộ, từng vệt lửa giống như sao rơi nhanh chóng xẹt qua bầu trời, sau đó biến mất thấy gì nữa. Cứ như vậy, từng ánh lửa vọt hướng bầu trời đêm, lại liên tiếp nổ rộ giữa trung. “Đây là lần đầu tiên em nhìn pháo hoa ở khoảng cách gần như vậy đấy.” Hoa Kì ngửa đầu nhìn bầu trời đêm . Trang Hào cũng ngước đầu: “Cậu đừng có cho tôi biết cho tới bây giờ cậu chưa từng phóng pháo chứ?” Hoa Kì ừ tiếng: “Khi còn bé bị pháo bắn trúng, cho nên mẹ cho em chơi nữa.” “Này tính là pháo hoa gì, chờ có thời gian tôi dẫn cậu tới đoàn xe, đến lúc đó cho cậu xem pháo hoa chân chính.” Trang Hào thuận miệng câu, kết quả lời vừa ra khỏi miệng Trang Hào liền hối hận. Hoa Kì hớn hở tiếp nhận: “Tốt, đây là , cho chống chế.” “ĐM, da mặt của cậu là dày.” Hoa Kì nhe răng cười: “Mẹ em cũng như vậy, còn dùng chùy đâm cái đều chảy máu đấy.” Trang Hào đồng ý gật đầu: “Mẹ cậu quả có kiến giải.” Trang Hào vừa dứt lời, pháo hoa bắn ánh lửa cuối cùng lên bầu trời đêm, lâu sau chỉ còn dư lại mặt đất tuyết trắng phản xạ ánh trăng sáng. “Xong rồi.” Trang Hào dùng sức đá mạnh vỏ pháo cước, trong nháy mắt vỏ pháo bay tới chỗ hẻo lánh, sau đó biến mất trong đống tuyết. Hoa Kì kéo kín áo khoác ngoài quân phục : “Chúng ta về nhà thôi.” Hoa Kì đợi Trang Hào chuyện liền trở về, kết quả vừa đến cửa liền thấy ở chân tường dựng thẳng thiết xe trượt tuyết, hai mắt Hoa Kì liền tỏa sáng: “Nhà còn có trò này sao?” Trang Hào tới: “Hửm? Xe trượt tuyết cậu chưa từng thấy qua à?” Hoa Kì kéo xe trượt tuyết ngã đất, chính mình đặt mông ngồi lên: “Lúc còn em thích chơi chỉ có hai thứ, là xe trượt tuyết, là trượt băng, nhưng mẹ em luôn chơi trễ nãi học tập, từ lúc lên trung học cho em chơi nữa.” Trang Hào bĩu môi: “Mẹ cậu nghiêm khắc như vậy, cậu chỉ có thể làm công nhân tắm kỳ, là có lỗi với bà ấy.” Hoa Kì cười : “Em phải là mọt sách.” Hoa Kì vươn hai tay nắm xe trượt tuyết, còn : “Tìm chỗ mang em chơi lát ?” “ĐM, mới vừa phóng hết pháo cậu lại muốn chơi xe trượt tuyết?” Trang Hào căm tức nhìn Hoa Kì . Hoa Kì chép chép miệng: “Ca~, xin đó, tìm chỗ chơi mà?” “ , cũng có nơi nào chơi xe trượt tuyết được.” Trang Hào làm bộ muốn mở cửa vào, mới vừa hai bước liền bị Hoa Kì ôm bắp đùi, Hoa Kì kêu rên : “Chơi lát được sao?” “Có phải cậu muốn bị đánh hay ?” Trang Hào giật giật chân. Hoa Kì ngẩng đầu lên, nhăn khuôn mặt nhắn : “Ai nha, lát thôi, Game Over em liền mà.” Trang Hào cúi đầu nhìn bộ dạng uất ức của Hoa Kì, thở dài tiếng: “Hồ Đồng Khẩu biết nhà ai xả nước ra, cũng kết băng rồi, chỗ đó chơi.” Hoa Kì lập tức mặt mày hớn hở, đứng dậy ôm xe trượt tuyết chạy ra khỏi cửa. “Đợi lát nữa.” Trang Hào gọi Hoa Kì lại. Hoa Kì quay đầu lại: “Sao vậy?” “Mang theo chó , nếu cậu muốn tôi kéo xe cho cậu à?” Trang Hào nhịn được tới lồng tre trước mặt, mở khóa sắt ra sau đó phóng Hắc Cái ra khỏi lồng tre. Hắc Cái vừa ra, mãnh liệt nhào tới chỗ Hoa Kì. Hoa Kì nhất thời kinh hoảng thất sắc, hô lớn: “Má ơi, đừng để nó tới đây.” “Cậu gọi cái gì, Hắc Cái cắn người, chỉ dọa người mà thôi.” Quả như Trang Hào , Hắc Cái đánh về phía Hoa Kì trong nháy mắt liền dừng sủa, cúi đầu ngửi đùi Hoa Kì, sau đó lắc lắc mông tới chỗ Trang Hào. Hoa Kì lập tức thở dài hơi: “Làm em sợ muốn chết.” “Nhìn cậu cái đức hạnh này.” Trang Hào mang Hắc Cái ra khỏi cửa chính, Hoa Kì bận rộn ôm xe trượt tuyết theo. Đúng như Trang Hào , hồ Đồng Khẩu có tảng lớn băng, Hoa Kì liều mạng chạy tới, xe trượt tuyết vừa để xuống ngồi lên, hai chân giống như chèo thuyền tự đắc trước sau đong đưa, vừa chơi còn vừa cười đùa: “Khi còn bé chơi rất vui.” Trang Hào thấy cậu vui mừng như thế, cũng nở nụ cười, tới trước mặt Hoa Kì, kéo xích cổ Hắc Cái buộc vào xe trượt tuyết, sau đó tới sau lưng Hoa Kì ngồi xuống, tay ôm eo Hoa Kì : “Em họ tôi cũng mê xe trượt tuyết, luôn khiến Hắc Cái chở cậu ta chạy loạn khắp nơi, hôm nay coi như cậu gặp may.” xong, Trang Hào run dây cương tay, Hắc Cái nhận được chỉ thị, gồng hơi xông về trước. Đừng xem xe trượt tuyết ngồi hai người trưởng thành, hơi sức của Hắc Cái rất nên khinh thường, lát sau nó càng kéo càng nhanh, gió đêm lạnh mà khô ráo đập vào mặt hai người, nơi cổ truyền đến khí nóng Trang Hào thở ra. Hắc Cái kéo hai người chạy lát, hết sức liền trực tiếp nằm úp sấp mặt tuyết thở hổn hển. “Chơi chưa?” Trang Hào giọng bên tai Hoa Kì. Hoa Kì gật đầu cái: “Chơi , chúng ta về nhà thôi.” Thần kinh Trang Hào run lên, đương nhiên tính theo như lời Hoa Kì chúng ta về nhà , đứng dậy khỏi xe trượt tuyết, tới trước mặt Hắc Cái cúi người xuống sờ sờ đầu nó, Hắc Cái trong nháy mắt lên tinh thần, cọ nhảy lên. Hoa Kì ở bên nhìn, đứng dậy lúc có vội ôm xe trượt tuyết ôm, mà là trượt trơn mặt băng, dùng hình thức chạy lấy đà chơi đùa. Trang Hào ở bên đột nhiên rống lên tiếng: “Còn chơi nữa sao? Cậu xem bây giờ mấy giờ rồi?” Hoa Kì run lên, chân nhất thời trượt cái, cả người lập tức nằm úp sấp mặt băng. Trang Hào ngẩn ra, vội vàng chạy chậm tới. Hoa Kì nằm sấp băng, chỉ cảm thấy quai hàm đều đau, mà hai khỏa răng cửa của cậu thân mật tiếp xúc với mặt băng, lúc cậu lật người đứng lên Trang Hào cũng nhịn được cười: ” Cẩu Nha của cậu có chuyện gì chứ?” Hoa Kì xoa cằm, lắc đầu cái: “ có chuyện gì lớn, chỉ có chút tê dại.” Trang Hào cười ngồi xổm người xuống, đồng tình : “Cậu có chuyện gì, nhưng mặt băng lại bị cậu bào ra hai cái hố, cậu là chuột đồng sao?” Trang Hào vừa như thế, Hoa Kì vội vàng nghiêng đầu nhìn mặt băng, hai cái lỗ lớn bằng răng cửa lẳng lặng ở đó, có bao nhiêu lúng túng là bấy nhiêu lúng túng. Trang Hào cất tiếng cười to trong chốc lát, đứng lên ôm bụng : “Cậu tiếp tục thưởng thức kiệt tác của cậu , tôi về trước.” Hoa Kì đỏ mặt bò dậy, ôm xe trượt tuyết từ từ nện bước bước lạo xạo cùng Trang Hào trở về nhà. Sau khi vào cửa, Hoa Kì thuận tay cởi áo khoác ngoài quân phục, vừa mới chuẩn bị lên giường nằm nghe thấy Trang Hào : “Giờ nào rồi mà cậu còn trở về?” Hoa Kì cúi đầu, xoa cằm : “Ca, đầu em đau, có thể để cho em lại được ?” “Cậu còn giả vờ với tôi, đầu cậu đau hay là mông cậu ngứa hả?” Hoa Kì mím miệng : “Em nhức đầu, đoán chừng là vừa rồi té mà chấn thương sọ não á, em chỉ ngủ đêm, bảo đảm cái gì cũng cần.” Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì, nhụt chí : “Tôi phục cậu, là, vừa biến thái vằ dính như keo.” Hoa Kì biết đồng ý, hai chân vừa nhấc cởi giày bông vải, bò đến lò sưởi đặt gần đầu giường hưởng thụ ấm áp. Trang Hào bó tay, chỉ có thể buồn bực dọn bàn, đồ ăn thừa cơm thừa nhét vào trong tủ lạnh, lúc trở về, Hoa Kì lại quen cửa quen nẻo trải tốt chăn rồi, mình là chui vào cái chăn trong đó. “Cậu xem nơi này là nhà cậu sao?” Trang Hào nổi giận mắng. Hoa Kì từ trong chăn thò đầu ra: “Nếu như là nhà em tốt.” Trang Hào hung hăng trừng mắt liếc cậu cái, sau đó tắt đèn lên giường, cởi ấm áo lót rồi, Trang Hào nằm vào cái chăn khác. Ở giữa Hoa Kì cùng Trang Hào là khoảng đủ người nằm, Hoa Kì len lén dòm ngó , trong lòng giống như gõ nổi lên trống lắc, thịch thịch thịch nhảy ngừng. Hoa Kì do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy dũng khí vén chăn lên, lấy tốc độ chui vào trong chăn Trang Hào. Trang Hào đưa lưng về phía Hoa Kì câu: “Lăn con bê.” Hoa Kì tự nhiên dễ dàng biến như vậy, cậu vươn tay, để ngang hông Trang Hào, mà cái trán liền dính sát lưng .
Chương thứ 12 Chăm chỉ luyện tập Đây là lần đầu tiên Hoa Kì nằm trong chăn cùng người đàn ông, mặc dù người đàn ông này đưa lưng về phía cậu, miệng mắng nhưng cũng hất cậu ra. Hoa Kì dán sau lưng Trang Hào hồi lâu, thấy từ đầu đến cuối có động tĩnh, chỉ có thể lớn tiếng doạ người. “Ca.” Hoa Kì giọng kêu lên. Trang Hào lên tiếng. Hoa Kì tiếp tục kêu hai ba tiếng, Trang Hào thủy chung thờ ơ ơ hờ. Lúc này, Hoa Kì hạ quyết tâm, em xem có lên tiếng , hừ. Nghĩ xong cậu liền hé miệng cắn cái. “Mả mẹ cậu, cậu muốn làm gì?” Trang Hào chịu đựng đau đớn bả vai truyền đến, muốn xoay lại cho cậu quyền, nhưng nghĩ lại, lại sợ với thể trạng yếu đuối của Hoa Kì này mà quyền đánh xuống, liền trực tiếp tàn. Hoa Kì hung hăng cắn cái mới nhả ra, liếm môi : “Ca, muốn ?” “Cậu đủ ép buộc, nhanh ngủ cho tôi, nếu tôi khách khí đâu.” Trang Hào liên tiếp hừ hừ, xoa nơi bị cắn bả vai lẩm bẩm: “Cậu cầm tinh con chó à.” “Em cầm tinh con dê.” Hoa Kì cười . “Kệ cậu, mau ngủ, cậu mà còn đụng tôi nữa, ông đây liền đá cậu.” Trang Hào vẫn như cũ đưa lưng về phía Hoa Kì. Hoa Kì quản nhiều như vậy, cậu ước chừng tuần chưa có sờ tới phía dưới của Trang Hào rồi, trong lòng thực là nhớ nhung chịu được, vì vậy, tay bé vừa nhấc, lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai ôm lên. “Cmn, cậu muốn bị đánh đúng ?” Trang Hào phát bắt được tay Hoa Kì, nghiêng người từ trong chăn ngồi dậy, quay đầu, trong bóng tối nhìn Hoa Kì. Hoa Kì buông tay, mà là từ từ di chuyển bàn tay, giọng : “Ca, cũng muốn mà.” “Tôi bực rồi đấy, cậu đưa tới cửa là muốn cmn làm sao?” Trang Hào dở khóc dở cười . Hoa Kì suy nghĩ chút : “Ca, còn thiếu em vạn tám chưa trả.” “ĐM, cậu người này muốn tiền mà tìm Chương Viễn, ta nguyện ý cho đó.” Trang Hào muốn túm tay Hoa Kì dời khỏi thân dưới, nhưng lại dám dùng lực nhiều, bởi vì Hoa Kì nắm chặt thứ nửa mềm cứng rắn của , sợ vừa dùng lực liền phế. “ ta dễ nhìn như .” Hoa Kì giọng . “Người dễ nhìn hơn thôi rất nhiều, chẳng lẽ ai cậu cũng muốn thượng cột sao?” Trang Hào nhịn được . Hoa Kì chu miệng : “ có đâu, em chỉ muốn thượng cột với thôi.” “ lắm chuyện, rốt cuộc cậu thích gì ở tôi hả?” Trang Hào hỏi ngược lại. Hoa Kì suy nghĩ chút: “Gương mặt được chứ?” “ĐM, người thích mặt của tôi nhiều lắm, tôi phải chơi hết bọn họ sao? Cậu coi tôi là ngựa giống à?” Trang Hào thử giật giật tay Hoa Kì. “Bọn họ làm tốt như em.” Hoa Kì lầm bầm. Trang Hào nhất thời cười: “Cậu cút , cậu mà làm tốt? Hai lần trước Cẩu Nha của cậu chà xát nhiều lần, về nhà nhị đệ của tôi đều sưng hết lên đó.” Hoa Kì buồn bực : “Em chăm chỉ luyện tập, nhưng mà phải cho em cơ hội.” Trang Hào hoàn toàn bị câu này chọc nhịn cười được: “Lắm chuyện, cậu đúng là muốn ăn đập mà.” xong, Trang Hào đưa tay ra sau lưng, kéo quần lót xuống dưới, kéo đến nửa, Hoa Kì như cũ buông tay, Trang Hào mắng: “Cậu buông tay ra, buông tay lấy gì mà liếm?” Hoa Kì nhất thời hồi hộp, vội vàng buông tay, Trang Hào cởi quần lót xuống, tay kéo lấy tóc Hoa Kì xuốn phía dưới: “Là cậu tự tìm, đừng có trách tôi.” xong, đợi Hoa Kì chuyện, Trang Hào liền nâng cao nhị đệ tiến tới bên miệng cậu: “Nhanh lên, bắn xong rồi lo mà ngủ , ngày mai tôi còn có việc.” Hoa Kì hai lời, há mồm ngậm vào, đầu lưỡi ngừng trong vận hành, lát sau khóe miệng chảy ra ít nước miếng, liếm phát ra tiếng, di chuyển di chuyển, sung sướng như liếm kem. thanh quá mức dâm mị, Trang Hào nhịn được quát lớn: “Động tác chút cho tôi.” Hoa Kì hàm chứa nhị đệ của Trang Hào, mơ hồ : “Sao vậy ?” Trang Hào ngước đầu : “Thứ này ăn ngon vậy sao? Khiến cho cậu muốn ngừng mà được?” “Ừm, hương vị là tệ, mùi thịt gà.” Hoa Kì nằm liếm mệt mỏi, cánh tay có chút ê ẩm, chỉ có thể đổi tư thế, nhếch mông nằm sấp phía dưới Trang Hào tiếp tục từng ngụm từng ngụm liếm. Lúc Hoa Kì đổi tư thế, Trang Hào cúi đầu, nhìn Hoa Kì chổng mông liếm phải là cực kỳ vui thích, trong đầu chợt hồi tưởng lại đoạn hội thoại ngày đó rời trung tâm tắm rửa, khóe miệng nhếch lên, thân thể ngã về phía trước, bàn tay theo lưng của Hoa Kì xuống, mắt thấy đến eo mới ngừng lại: “Muốn tôi chơi cúc hoa của cậu ?” Hoa Kì lập tức nhớ tới cảm giác ngày đó mình vói ngón tay vào, giống như đại tiện khô ráo khó chịu, cậu vội vàng lắc đầu cái, nhả ra nhị đệ của Trang Hào : “ muốn.” “ĐM, cậu nghĩ tôi cần lắm à?” Trang Hào rụt tay trở về, tiếp tục hưởng thụ miệng Hoa Kì phục vụ. Hoa Kì rất thích hai khỏa cầu của Trang Hào, liếm ướt như hai của bóng nước treo phía dưới làm cậu liếm thích ngừng miệng được Trang Hào đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hai lần trước cũng bắn vào miệng cậu, thứ này dễ uống sao?” “Tạm được.” Hoa Kì hàm hồ . Trang Hào cười : “Vị gì?” Hoa Kì rất bình tĩnh tự nhiên : “Của ngọt, người khác em biết.” Trang Hào còn : “Trong đội của tôi có người em, cậu ta thứ này mỹ dung dưỡng nhan, tôi thấy da cậu vừa trắng vừa mềm, có phải thường uống hay ?” Hoa Kì liếm đến hứng thú, căn bản để lời này vào trong lòng. “ĐM, tôi chuyện với cậu đấy.” Trang Hào chưởng vỗ vào mông Hoa Kì, Hoa Kì đau nhói, miệng kêu rên giống như rên rỉ, Trang Hào nghe mà lòng ngứa, ai ngờ nhất kích động, cảm giác cũng truyền đến cái đó lên, nhịn được : “ĐM, bắn.” khi chuyện, bụng ngừng phập phồng, chất lỏng nóng bỏng toàn bộ phung vào trong miệng Hoa Kì. Trang Hào thở hổn hển lôi Hoa Kì dậy, chỉ thấy cổ họng cậu vừa động, con cháu trân quý của mình hoàn toàn vào bụng thằng nhóc tinh trùng lên não này. Hoa Kì hài lòng liếm miệng. Trang Hào biết nên khóc hay nên cười, tóm lại phải là tư vị gì tốt, muốn chuyện cửa thủy tinh đột nhiên bị gõ vang. Trang Hào nóng nảy: “Ai vậy, hơn nửa đêm rồi biết ?” Vương Văn Đào đứng ngoài cửa, đông lạnh giống như tên ngốc, kéo kín áo nhung, chân còn nhảy qua nhảy lại: “Ca, là em đây, Văn Đào.” “Sao? Nửa đêm ngủ được tới chỗ tôi làm gì?” Trang Hào giơ ngón tay với Hoa Kì, làm ra dấu im lặng. Vương Văn Đào ở ngoài cửa : “Ca, mặc quần áo vào nhanh , xảy ra chuyện lớn, đợt hàng đoàn xe mới nhận bị người ta đập nát rồi.” “Hả, cmn, ai dám động thủ đầu thái tuế, chán sống sao?” Trang Hào vội vàng mở đèn, vừa mặc quần áo vừa giọng với Hoa Kì: “Cậu ở yên trong nhà, sáng sớm ngày mai cút nhanh trở về trung tâm tắm rửa .” Hoa Kì thấy Trang Hào tức giận lên mặt, cũng dám ra tiếng quá mức, nghĩ nghĩ lại câu: “Em với cùng ?” Trang Hào nhìn Hoa Kì mấy lần: “Cậu đàng hoàng đợi ở nhà cho tôi, cậu còn chưa đủ người ta nhét kẽ răng đâu.” Trang Hào mặc quần áo tử tế nhảy xuống giường, mặc xong giày cầm đèn pin từ trong ngăn kéo ra, lúc ra cửa lần nữa cảnh cáo Hoa Kì: “Ngủ , sáng mai cút sớm.” xong, mở cửa ra ngoài. Vương Văn Đào ở ngoài cửa đông lạnh lúc lâu, thấy Trang Hào mở cửa ra ngoài, cố vươn cổ vào trong nhà nhìn, Trang Hào vội vàng đóng cửa lại: “Nhìn cái gì??, có cái gì tốt nhìn hả.” Vương Văn Đào cợt nhã : “Ca, nhà của người à?” “Lăn con bê, nhanh đoàn xe.” Hoa Kì ở trong nhà nghiêng tai nghe bọn họ chuyện, cho đến khi hoàn toàn biến mất, cậu lật người nằm xuống kéo chăn đắp người, làm thế nào cũng ngủ được, trợn mắt nhìn gian phòng rộng, đột nhiên có cảm giác đơn, nơi có đúng là lạnh mà. đêm này Hoa Kì ngủ ngon, rời giường đầu choáng trầm trầm, ăn mặc chỉnh tề rồi, Hoa Kì xếp chăn mền để trong ngăn kéo, sau đó lại xuống phòng bếp rửa bát đũa ngày hôm qua, lúc này mới vội vã trở về trung tâm tắm rửa. Hoa Kì vừa vào cửa quay trung tâm tắm rửa, quản lý vừa đúng đứng ở chỗ quầy rượu, quát um lên: “Hoa Kì, tối hôm qua cậu chết ở đâu?” Hoa Kì vội vàng chạy tới: “Hả? Tối hôm qua tôi về nhà.” “Về nhà cũng tiếng, ngày hôm qua có khách cũ tới tìm cậu tắm kỳ, làm thế nào cũng tìm được cậu.” Quản lý tức giận nhìn chằm chằm Hoa Kì: “Cậu cứ chạy tới chạy lui về nhà làm gì, ngoan ngoãn kiếm tiền được sao? Nghe gần đây cậu hay với đám người bảo kê à.” Hoa Kì vội vàng : “Làm sao có thể, tôi thích nhất là tắm kỳ.” “ với tôi làm cái rắm gì, cậu còn nhớ Tiểu Vương mấy năm trước , thanh niên yên lành, biết sao lại dính lấy tên đàn ông.” Quản lý thở dài : “Này, các cậu làm ra tiền dễ dàng, nhưng cũng thể thấy tiền sáng mắt gì cũng làm.” Hoa Kì nhớ lại tiểu Vương, thanh niên rất đẹp mắt, hè mấy năm trước cậu ta từ chức cùng người đàn ông , về phần tại sao trong long tất cả mọi người đều biết , nhưng mà lời đồn đãi rất khó nghe, người người đàn ông kia bao nuôi cậu ta, năm hai mươi vạn. Nhưng mà, Hoa Kì cảm thấy tiểu Vương chọn sai, năm hai mươi vạn, phải phấn đấu bao nhiêu năm. “Tôi chuyện với cậu đấy, cậu ngốc ra làm gì?” Quản lý quát lớn. Hoa Kì lấy lại tinh thần, cười cười: “ có việc gì tôi làm đây, hôm nay chắc có nhiều việc lắm.” Quản lý liếc mắt: “Vào thôi.” Hoa Kì được lệnh, lập tức chạy vào nhà tắm nam, vừa mở cửa bên trong đều là sương mù, căn bản thấy cảnh tượng bên trong, Hoa Kì phất phất tay, lò mò vào. Các đồng nghiệp cũng vội, có cơ hội cùng Hoa Kì chào hỏi, cậu liền tới tủ quần áo của mình, mới vừa mở hộc tủ ra, còn chưa kịp cởi áo khoác ngoài quân phục nghe thấy ngoài cửa có người kêu: “Hoa Kì, ra ngoài xuống dưới có người tìm.” Có người tìm? Chẳng lẽ là Trang Hào? Hoa Kì vội vàng khoác lại áo chạy ra ngoài. Mới vừa đẩy cửa ra, Hoa Kì liền bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người. “Cậu là Hoa Kì đúng ?” Hoa Kì đần độn gật đầu, nghĩ thầm mình đâu có làm gì chuyện xấu đâu? “Chúng tôi là người ở đồn công an, tối ngày hôm qua cậu ở nơi nào?” Hoa Kì nhìn mấy người mặc đồng phục cảnh sát trước mặt, trong lòng bắt đầu run lên, đàng hoàng : “Tối hôm qua tôi ở nhà người bạn, thế nào?” “Vậy đúng rồi, cùng chúng tôi chuyến.” Người tới hai lời mang Hoa Kì . Dọc theo đường Hoa Kì đều nơm nớp lo sợ, ngừng nghĩ lại chuyện mình làm, hình như đâu có chuyện gì phạm pháp? Vẫn nhịn đến đồn công an, đáp án mới được vạch trần. “Hoa Kì, ngày hôm qua trong nhà bạn của cậu mất hai vòng tay bằng vàng, giá trị hơn vạn, xin hỏi cậu có từng thấy ?” Cảnh sát cầm hình vòng tay cho Hoa Kì nhìn. Hoa Kì nhìn qua, lắc đầu cái: “ biết, tôi chưa từng thấy qua.” “Nhưng người mất của ngày hôm qua chỉ có mình cậu là người ngoài đến, điều này khỏi làm cho chúng tôi sinh ra hoài nghi với cậu, nếu như là cậu cầm, người mất của đồng ý truy cứu, chúng tôi cũng xử phạt cậu.” Hoa Kì vẫn lắc đầu: “Tôi biết, tôi vốn chưa thấy qua hai cái vòng tay này, hơn nữa dù tôi có nghèo cũng ăn trộm.” Tâm Hoa Kì đau như trúng vạn tên xuyên tim. “Cậu còn ?” Cảnh sát nháy mắt với người mặt thường phục bên cạnh, người mặc thường phục tới bên cạnh Hoa Kì, hai lời giơ tay lên cho Hoa Kì hai bạt tai. Hoa Kì bị đánh mắt nổ đom đóm, khóe miệng vỡ ra, cậu chịu đựng đau đớn : “Tôi biết, chưa từng thấy, dù các người có đánh tôi, tôi cũng biết!” “Tôi thấy cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngày hôm qua chỉ có cậu là người ngoài, sau khi cậu , vòng tay thấy tăm hơi, chẳng lẽ là quỷ cầm?” “Tôi. . . . . . Tôi biết.” Hoa Kì cố hết sức giải thích, nhưng người trước mặt căn bản nghe giải thích, cũng là Hoa Kì xui xẻo, đụng phải người bạo lực. Lúc người đàn ông trước mặt lại muốn động thủ, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, người tới khoát tay với cảnh sát thẩm vấn, cảnh sát vội vàng ra ngoài, chưa được vài phút cảnh sát trở lại, nhìn Hoa Kì mấy lần: “ có chuyện gì, cậu có thể rồi.” Người đàn ông mặc thường phục ngược lại rất thức thời, vội vàng mở còng tay Hoa Kì, Hoa Kì hít mũi cái, khóe mắt vươn nước mắt, cậu đứng dậy lúc cúi đầu, dám nhìn hai người kia. Cuối cùng Hoa Kì ra khỏi chỗ đó, cậu đứng ở cửa đồn công an xoa mặt, đau rát cũng dám kêu, cậu cúi đầu từ từ , mới vừa bao xa nghe thấy có người : “Ơ, đây phải là Hoa Kì sao?” Hoa Kì vừa ngẩng đầu, thấy Chương Viễn, kinh ngạc : “Làm sao lại ở đây?” Chương Viễn nhún nhún vai, vẫn như cũ tự nhiên : “Tôi có người an hem đánh nhau, tôi tới dẫn người ra, còn cậu, tôi thấy cậu từ bên trong ra.” Chương Viễn quan sát Hoa Kì mấy lần, thấy hai gò má cậu đỏ bừng, còn có dấu tay, nghi ngờ : “Người bên trong đánh cậu?” Hoa Kì cười cười: “ có việc gì.” Chương Viễn bĩu môi: “Phạm tội gì?” Hoa Kì biết trả lời thế nào, suy nghĩ nửa ngày, nghĩ viện lời dối lừa gạt, cậu muốn mở miệng liền thấy Trang Hào từ đường cái đối diện chạy tới. Trang Hào thở hồng hộc chạy tới, trợn mắt nhìn Chương Viễn cái mới : “ có chuyện gì chứ?” Hoa Kì nguội cười tiếng, lắc đầu cái: “ có việc gì.” “Chuyện này đều do mẹ tôi, vòng tay hôm qua cha tôi lấy đưa cho chú tôi cầm giám định nhưng mẹ tôi biết chuyện.” Trang Hào ngừng thở hổn hển. Chương Viễn cũng hiểu ra chuyện, nhếch miệng : “Hoa Kì, cậu đúng là nhìn lầm người, người ta còn xem cậu là ăn trộm đưa vào cục cảnh sát, tôi thấy cậu sớm cách ta xa xa .” Mặt Trang Hào trầm : “Chương Viễn, phải chuyện của mày, cậu ta theo tao còn tốt hơn theo mày, mày đúng là đồ ngu.” “ sao? Sao tao cảm thấy mày có chỗ nào tốt hơn tao?” Chương Viễn với Trang Hào, nhưng lại nhìn Hoa Kì chớp mắt.
Chương thứ 13 Trang Hào cùng Chương Viễn đều từ trong thành phố ra ngoài lăn lộn, đường cũng có tai có tiếng, ngày thường để ý mặt mũi, khi hai người gặp nhau, liền giống như báo cùng cọp đụng đầu. Hoa Kì cho rằng ví dụ này hết sức thỏa đáng, thế giới động vật cậu có xem qua. Chương Viễn cùng Trang Hào sống chết đối đầu, lần trước ở trung tâm tắm rửa Hoa Kì kiến thức qua, hôm nay chiến lại hết sức căng thẳng. “Chương Viễn, có phải mày muốn bị đánh hay ?” Trang Hào nhăn mày, mắt lộ hung quang. Chương Viễn tự nhiên bình tĩnh cười cười: “Chúng ta đánh bao nhiêu năm, số lần vào bệnh viện dưới vài chục lần, mày còn chưa đánh đủ?” Trang Hào đưa quả đấm quơ quơ trước mặt Chương Viễn: “Tao ngại thời thời khắc khắc đánh trận, coi như hoạt động gân cốt.” “Thôi , đừng cho là tao biết, đống hàng của mày bị người ta chặn tay cướp, mày đừng có mà giận cá chém thớt nổi điên với tao.” Chương Viễn híp mắt cười, quan sát Hoa Kì đứng bên, còn : “Nhưng mà đáng thương thanh niên tắm kỳ này, mày xem gương mặt này bị người ta đánh, xem chừng mẹ cậu ta thấy cũng nhận ra.” Hoa Kì nghĩ thầm, Chương Viễn người này miệng là có tính sát thương cao, ta và Trang Hào từng có quan hệ, tội gì kéo mình vào a…. Trang Hào ngốc ra, lúc này mới cẩn thận quan sát gương mặt Hoa Kì, như vậy mới nhìn ra dấu tay vẫn hết sức ràng, Trang Hào nhất thời cả giận: “Bọn họ đánh cậu? Mẹ nó, cho tôi biết ai đánh.” “Chậc chậc, phải chứ, người này có giá đến mức có thể khiến mày đốt lửa đồn công an sao?” Chương Viễn trêu ghẹo . Trang Hào nhíu mày: “Chương Viễn, sao chuyện ở đâu mày cũng nhúng tay vào thế? Mày cút ngay cho tao có nghe , tao nhẫn nhịn có hạn độ, nếu phải mày muốn rời khu Hướng An đừng có nghĩ mày có thể yên ổn đứng trước mặt tao chuyện.” Chương Viễn nhún nhún vai: “Lần trước đột ngột có chuyện nên tao chấp nhặt với mày, lần này mày cho rằng tao còn có thể mình tới bên này?” Chương Viễn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn đối diện lối bộ dừng hai chiếc xe. Trang Hào sớm chú ý tới, cho nên chỉ uốn lưỡi uy hiếp, mới xong việc ở đoàn xe, biết Hoa Kì bị đưa đến đồn công an, gấp gáp mang theo ai. “Còn muốn đánh sao?” Chương Viễn nhếch miệng cười. “Các người có ngừng ?” Hoa Kì vẫn cúi đầu , giờ lại rống ngắt lời hai người thần thương khẩu chiến, khỏi làm Trang Hào cùng Chương Viễn đều ngẩn người. Hoa Kì chỉ cảm thấy nửa mặt đau rát, tâm tình càng xong, vốn tưởng rằng Trang Hào an ủi xin lỗi mình chút, ai ngờ chỉ lo tranh đấu với Chương Viễn, thậm chí quên luôn cậu đứng bên cạnh? Sắc mặt Trang Hào và Chương Viễn đều tốt, tức giận mười phần, lãnh nhược băng sương. Hoa Kì cúi đầu, cằm vùi vào áo khoác ngoài quân phục trong cổ áo, buồn bực : “Tôi trước, hai người muốn đánh đánh, đánh chết bớt họa.” xong, Hoa Kì xuyên qua hai người mà . Chương Viễn chép chép miệng, vẫn tự nhiên như cũ : “Cái này gọi là dạng gì lão đại dạng đó tiểu đệ, hôm nay xem như tao bán cho mày chút thể diện, nếu tao sớm lấy cậu ta.” Trang Hào bĩu môi: “Chương Viễn, mày khoe khoang mày đói sao?” Chương Viễn cười cười: “Có đói bụng toa biết, tao chỉ biết tên tắm kỳ công kia thích mày.” Chương Viễn đùa giỡn Trang Hào cười tiếng: “Trang Hào, tao nhớ mày thích đàn bà phải sao? Sao giờ lại vì tắm kỳ công lại đặt mình vào nguy hiểm, mình tất sắc đối đầu với tao?” “Mày giỏi, hôm nay ông đây phải phế mày.” Trang Hào nắm chặt quả đấm liền vung lên, Chương Viễn vội vàng lui về phía sau mấy bước, khoát tay hộ trước người: “Trang Hào, mày đúng là đồ ngu, thử nhìn bên kia chút xem.” Trang Hào dùng khóe mắt dư quang quét qua hai xe đối diện đường cái, cửa xe mở, đứng ở cửa bảy tám gã tay xách thiết côn cùng phiến đao, đều là hình thể cao lớn, Trang Hào thu lại tức giận, từ từ thả tay xuống: “Chương Viễn, chuyện hôm nay mày nhớ kỹ cho tao, sớm muộn gì tao đòi lại.” Chương Viễn mỉm cười : “Chúng ta là hàng xóm cũ, cũng coi là bạn thời trơn mông, tưởng đánh tao tùy thời phụng bồi, nhưng mà. . . . . .” Chương Viễn rút nụ cười, mắt lộ hung quang : “ giờ đối thủ của mày phải là tao, mà là đám du côn khu Thiết Đông kia.” Trang Hào vừa nghe ba chữ khu Thiết Đông liền nhức đầu, vội vàng phất tay cái: “Ông đây sợ bọn họ?” “Cũng đúng, Báo ca là nhân vật nổi tiếng khu Hướng An, sao sợ đám tiểu lâu la khu Thiết Đông?” Chương Viễn nở rộ mỉm cười lần nữa: “Tao thấy việc cấp bách bây giờ là đuổi theo tắm kỳ công ngự dụng của mày , tao thấy mày có vẻ sốt ruột.” Lông mày Trang Hào nhíu lại: “Con mắt chó nào của mày thấy ông đây sốt ruột?” “ phải sao?” Chương Viễn hỏi ngược lại. “Mày giỏi.” Trang Hào xoay người hướng phương khác . Chương Viễn đứng tại chỗ nhìn hồi lâu, nhếch miệng lâu từ từ buông xuống. ******* Hoa Kì mang theo lửa giận ngập trời trở về trung tâm tắm rửa, mới vừa vào nhà tắm nam, mông còn chưa có ủ ấm nghe thấy cửa nhà tắm bị đẩy ra, Tiểu Lý lê dép chạy vào: “Tổ tông, cậu trở lại rồi, có sao chứ?” Hoa Kì cười cười: “Tôi có thể có chuyện gì.” “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu trộm đồ.” Hoa Kì cười : “Chúng ta quen biết lâu như vậy, thấy tôi trộm thứ gì chưa? Lần này hiểu lầm mà thôi.” Tiểu Lý gật đầu cái, hơi lo lắng : “ thực, tôi tin tưởng cậu, nhưng khu tắm rửa của chúng ta lớn như vậy, người như tôi nhiều, cậu biết, giờ bên ngoài đồn cậu. . . . .” Hoa Kì có vấn đề : “Mỗi người đều có ý nghĩ của mình, tôi quản được, thích nghĩ sao cũng được.” “Cậu đúng là vô tư, người ta huyên thuyên sau lưng cậu, cậu lo lắng?” Hoa Kì xoa mặt : “Chẳng lẽ tôi khóc lớn hồi người ta ? Nào có đơn giản như vậy.” Tiểu Lý cảm thấy lời Hoa Kì cũng có lý, nghĩ nghĩ lại : “Nếu , hay là để quản lý làm chứng cho cậu, cũng tránh đám ngốc kia đoán mò.” “Ông ta sao?” Hoa Kì cười: “Loại chuyện như vậy mọi người đều muốn dính dáng, ngộ nhỡ kẻ mình dùng uy tín ra bảo đảm là tên ăn trộm lường gạt các loại, hậu quả ai gánh chịu? nghĩ quản lý là kẻ ngu?” Tiểu Lý mất mác : “Đúng vậy, tôi nghĩ quá đơn giản.” Hoa Kì cười cười, an ủi: “Được rồi, đừng quan tâm chuyện này nữa, cứ lo làm việc , chuyện của tôi tôi tự lo.” Tiểu Lý giương mắt quan sát Hoa Kì, nghi ngờ : “ có chuyện gì?” Hoa Kì đưa cánh tay ra để lộ bắp thịt : “Mặc dù lớn, nhưng có thể chứng minh tôi là đàn ông, ra ngoài lăn lộn phải chịu trách nhiệm.” Tiểu Lý cười ha ha: “Cậu cứ đùa , thôi làm việc, tôi còn có khách.” Hoa Kì gật đầu cái, đưa mắt nhìn Tiểu Lý rời khỏi nhà tắm tử, Tiểu Lý chân trước vừa , Hoa Kì lập tức ỉu xìu, cậu vẫn có chút sợ, ngay cả khi là hiểu lầm nhưng vẫn có người ác ý châm chọc, tuy cậu chỉ là tắm kỳ công, nhưng giữa tắm kỳ công với nhau cũng tồn tại ích lợi tranh chấp. Những thứ này ra cũng quan trọng, cùng lắm lựa chọn trầm mặc, lâu rồi mọi người cũng quên . Hoa Kì là lo lắng chuyện khác, mới vừa rồi rống lên ngắt lời Trang Hào và Chương Viễn chuyện, cậu sợ Trang Hào bỏ được mặt mũi, về sau tới tìm mình nữa. Hoa Kì ảo não hai tay che mặt, tâm phiền ý loạn biết nên làm gì. Đúng như Hoa Kì đoán trước, vài ngày liên tiếp quả Trang Hào xuất , mà ngắn ngủi mấy ngày này, Hoa Kì liền nếm đủ nhân tình ấm lạnh, ít đồng nghiệp đều dùng loại ánh mắt khác nhìn cậu, ngoài mặt làm bộ như có chuyện gì xảy ra cười cười , nhưng sau lưng lại đủ điều. Hoa Kì cần đoán, cũng có thể biết bọn họ nghị luận cái gì. Ngày này, Hoa Kì như thường ngày liều mạng làm việc ở nhà tắm nam vì muốn phân thần suy nghĩ Trang Hào, lúc cậu bận việc thân khách nam cửa nhà tắm bị đẩy ra, phục vụ ló đầu vào kêu: “Hoa Kì, quản lý bảo cậu xuống.” Hoa Kì đáp lại, ngược lại cúi đầu xin lỗi khách, sau đó mới lấy khăn tắm chạy ra ngoài. Khúc ngoặt nơi cửa phòng tắm chen lấn ít người, Hoa Kì lê dép nhìn đám người mấy lần, mơ hồ thấy bóng dáng quen thuộc. “Cậu tới rồi.” Quản lý thấy cậu chạy tới: “Đó là khách hàng của cậu?” Hoa Kì nhìn trong đám người, thấy Trang Hào lôi cổ áo phục vụ, giống như muốn đánh gã. Hoa Kì gật đầu cái: “Ừ, khách hàng của tôi, thường xuyên đến chỗ chúng ta tắm, thế nào?” “Cái gì thế nào, bởi vì cậu mà muốn xảy ra án mạng rồi.” Quản lý đẩy Hoa Kì về phía trước, đám người tự động lui hai bên, chừa đường chật hẹp. “Chuyện gì xảy ra?” Hoa Kì nhìn chằm chằm Trang Hào đầu đầy mê hoặc hỏi. Trang Hào trừng lớn mắt, đầy ngập lửa giận : “Các người tất cả nghe cho tôi, Hoa Kì có trộm đồ, đó là hiểu lầm, về sau kẻ nào huyên thuyên xấu cậu ta, xem ông đây phế kẻ đó.” Hoa Kì đại khái đoán được vì sao Trang Hào như thế, xem chừng là nghe được có người huyên thuyên. Quản lý thấy Hoa Kì lên tiếng khuyên can, vội vàng vọt tới bên cạnh Trang Hào : “Đại ca, đứa này hiểu chuyện, hay thích lung tung, nếu Hoa Kì có trộm đồ, ngài cũng xác nhận rồi, vậy tha cho cậu ta lần này được ?” Trang Hào liếc quản lý: “Cút sang bên, hôm nay ai gì cũng tha, ông đây phải phế .” xong, Trang Hào giơ quả đấm vung mạnh lên mặt phục vụ sinh. chậm khi đó, Hoa Kì bước bước dài xông tới: “Ca, tắm kỳ ? Phòng 32 còn trống đó.” Trang Hào sửng sốt: “Đầu cậu có bệnh phải ?” Hoa Kì lắc đầu cái, mỉm cười : “Đánh người phạm pháp a.” Trang Hào nổi giận nữa, tay buông lỏng cổ áo phục vụ sinh, phục vụ sinh bị hù xông vào trong quầy bar, quản lý thấy thời cơ vội vàng sơ tán đám người, lúc chỉ còn lại Trang Hào cùng Hoa Kì, Hoa Kì cười : “Ca, lên lầu , phòng 32 còn trống.” Trang Hào nới nới cổ áo áo sơ mi chút: “ có thời gian, hôm nay ông đây tới đây muốn cho cậu biết, chuyện ngày đó là mẹ tôi nghĩ sai, về phần cái tát, tính tôi nợ cậu.” Hoa Kì ngửa đầu mỉm cười nhìn chăm chú vào : “ lại muốn nợ à?” Trang Hào ho khan mấy tiếng, mặt hơi đỏ lên, hơi cúi đầu: “Được rồi, trong đội xe còn có việc, tôi trước.” Trang Hào chuyển nửa thân, mới vừa bước bước còn : “Nếu như còn có người cậu, cậu liền cho tôi biết.” Hoa Kì cười : “Biết.” Trang Hào thấy Hoa Kì cười tươi như hoa, bĩu môi mắng: “Nhìn cái đức hạnh chó má này kìa.” xong, Trang Hào chạy chậm tự đắc ra khỏi cửa quay. Hoa Kì đứng tại chỗ nhe răng cười, lúc này cậu cảm thấy uất ức chút nào. Quản lý đứng trong quầy bar thấy Trang Hào , lúc này mới dám mình tiến lên: “Hoa Kì, cậu theo tôi đến phòng làm việc.” Hoa Kì rút nụ cười, xoay người lại cùng ông ta lên lầu. Vào phòng làm việc, quản lý lấy ra phong thư ném lên bàn. “Hoa Kì, chuyện hôm nay tôi rất xin lỗi, dù sao cậu vào đồn cảnh sát là hiểu lầm, tôi nghĩ tôi nên thay tiểu Từ nhận lỗi với cậu, tôi cũng phê bình cậu ta.” Quản lý đẩy phong thư trước mặt cái, còn : “Đây là tiền lương tháng này của cậu, còn có tiền thưởng cấp cho cậu, về phần ngày mai, tôi nghĩ cậu đừng tới nữa.” Hoa Kì xa lạ cảnh tượng này, ngược lại bình tĩnh : “Quản lý, đây là muốn sa thải tôi?” Quản lý dù sao cũng hơi áy náy: “Cậu là tôi mời vào làm, đúng là bỏ được, mà tôi cũng có cách nào, bạn cậu uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của đồng nghiệp, tôi thể làm vậy.” xong, quản lý lại rút ra 500 tệ từ trong túi ra: “Đây coi như là tôi cho riêng cậu.” Hoa Kì nhếch miệng cười khúc khích: “Vậy được, tôi nhận.” Hoa Kì cầm phong thư bàn cùng 500 tệ, còn : “Quản lý, còn có việc sao? có tôi xuống lầu thu dọn đồ đạc.” Quản lý gật đầu, tiếc hận : “Trước kia cậu là đứa bé rất tốt, sao lại qua lại với loại người đó? Cậu nhìn trung tâm tắm rửa này, mặc dù tiếp đãi khách dạng gì cũng có, nhưng nhân viên đều là lương dân.” Hoa Kì siết chặt phong thư, cười : “Người đó rất tốt.” xong, Hoa Kì xoay người nhanh ra ngoài. Trở lại nhà tắm nam, Hoa Kì bắt đầu thu thập vật phẩm của mình, còn có ít quần áo. Lúc này Tiểu Lý có làm việc, len lén chạy tới, giọng : “Hoa Kì, cậu cứ như vậy bị đuổi?” “Nếu sao đây?” Hoa Kì hỏi ngược lại. Tiểu Lý tiếc hận : “Chúng ta tới đây thời gian dài, sao lại nỡ để cậu như vậy.” Hoa Kì lòng chua xót : “ có việc gì, về sau còn có cơ hội gặp mặt.” “Nghĩ kỹ tương lai làm gì sao?” Hoa Kì lắc đầu cái: “Tạm thời chưa nghĩ ra.” Tiểu Lý : “Tôi biết có nhà tắm mới mở, tính lớn, nhưng tiền kiếm cũng ít, cậu muốn thử chút ?” Hoa Kì suy nghĩ chút: “Được, đưa địa chỉ cho tôi .” Tiểu Lý : “Giờ tôi có địa chỉ, sáng mai tôi hỏi chút, đến lúc đó tôi đưa đến nhà cậu.” “Vậy cũng được.” Hoa Kì nhét bộ quần áo vào trong túi xách, cười : “Tôi đây, làm việc .” Hoa Kì mặc áo khoác ngoài quân phục vào, mang ba lô lên lưng, lê dép tới cửa đổi lại giày bông vải, nhìn cũng nhìn nơi này cái liền rời . Nhân duyên của Hoa Kì ở trung tâm tắm rửa cũng sai, có mấy người giao tình khá sâu cũng ra cửa đưa tiễn, Hoa Kì nhưng phất phất tay tay với họ, khẽ mỉm cười liền tự nhiên rời .
Chương thứ 14 Ca nhớ em có phải ? có việc làm cả ngày Hoa Kì rỗi rãnh ở trong nhà, cuộc sống cũng coi như vừa lòng, mỗi ngày ngủ thẳng đến trưa, muốn ăn gì ăn, muốn làm gì làm, cuộc sống này sương hơn lúc làm ở trung tâm tắm rửa nhiều. phải có câu, nơi này lưu ta, tự có nơi lưu ta sao, phải chỉ là công việc sao, sau lại tìm là được. Nhưng tất cả những thứ này trong mắt mẹ Hoa Kì lại thành tiêu cực lười biếng, cả ngày tức giận quở trách Hoa Kì, Hoa Kì mắt điếc tai ngơ, nhìn. Ba ngày sau khi Hoa Kì rời trung tâm tắm rửa, Tiểu Lý đúng hẹn tới, nhà tắm giới thiệu tính lớn, nhưng cũng , tọa lạc ở gần tháp truyền hình khu Thiết Đông, khi Hoa Kì cầm tờ giấy nhìn địa chỉ phía khỏi nghĩ tới Trang Hào, ngày ấy, Trang Hào cùng Chương Viễn đấu võ miệng từng tới khu Thiết Đông. Hoa Kì trong ở thành phố này lớn lên, chỉ qua khu Thiết Đông lần. Khu Thiết Đông là khu chậm phát triển trong thành phố, dường như chỗ ngoại ô cậu ở cũng phát triển hơn so với bên kia, tới khu Thiết Đông cách hai ba năm trước, khi đó khu Thiết Đông đặc biệt rách rưới, chỉ có tháp truyền hình đứng linh linh sừng sững trong gió, nhìn qua như đứa trẻ ai muốn, mà gần tháp truyền hình là trường trung học Thiết Đông, nhưng mà nổi tiếng là nơi những người sống tạm bợ trong thành phố làm ra, xuất sản ra toàn những người sống tạm bợ cực phẩm. Nơi đó, là nơi Hoa Kì sắp làm việc. Ngày này ban đêm, Hoa Kì ăn hết ba chén cơm, tô miến dưa chua hầm cách thủy cũng thấy đáy, thuận tiện còn uống trộm nửa cân rượu tráng dương tự nhưỡng của cha cậu, cơm nước no nê rồi, mình cậu nằm sấp bệ cửa sổ xem tuyết rơi, bông tuyết buồn lo từ bầu trời đêm bay xuống, có bất kỳ phiền não. “Con trai, ngày mai là 15 rồi, con cắt tóc , về rồi theo ta mẹ thăm bà ngoại chút.” Lão thái thái vừa dọn dẹp bàn vừa . Hoa Kì vuốt vuốt gương mặt đỏ bừng: “Vâng, chẳng qua người con có tiền.” Lão thái thái buông chén đũa xuống, đưa tay móc 50 tệ từ trong túi quần ra: “Mau làm , ngày ngày lượn trước mắt bà đây, bà nhìn cũng choáng váng.” Hoa Kì cong môi hừ tiếng, tiếp tục thưởng thức cảnh tuyết. “Đúng rồi, đống hành lý của con để ở cửa phòng ba ngày rồi, chừng nào con dọn?” Lão thái thái lại hỏi. Hoa Kì lười biếng : “ dọn, dù sao thứ hai còn phải phỏng vấn, nếu như người ta dùng con, trực tiếp mang là được.” “Con – đứa bé này là lười chết .” Hoa Kì bĩu môi: “Đây phải là học mẹ à.” “Học tôi? Cậu đừng có thúi lắm, mẹ cậu – tôi đây chăm chỉ bao nhiêu, cả ngày lo trong lo ngoài, cậu dám tôi lười?” Lão thái thái rất vui phản bác. Hoa Kì từ cửa sổ ngồi thẳng lên, ngáp cái: “Con ngủ đây, mệt.” “Ngày ngày ngốc ăn ngốc ngủ, con sắp hơn heo rồi đó.” Hoa Kì cho là đúng đẩy cửa ra ngoài, ngoài cửa tuyết đọng dầy tầng, đạp lên phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Hoa Kì bước trở về hậu viện, lúc vào cửa Hoa Kì thuận tay cầm cuỗi hồ lô băng đường ở trong đống tuyết trước cửa. Vào cửa rồi, Hoa Kì bỏ dép bò lên giường, gác chân bắt đầu gặm mứt quả, ăn vô cùng ngon. Chưa tới lát, chuỗi mứt quả liền vào bụng, lúc này Hoa Kì bắt đầu rơi vào mơ hồ, mí mắt ngừng trầm xuống, cậu nhắm mắt lại lật người, trong đầu bắt đầu lên khuôn mặt đẹp trai của Trang Hào, biết giờ làm gì, có trung tâm tắm rửa tìm mình hay , hoặc giả cho qua rồi, hơn nữa biết mình bị xa thải rồi, giờ có vui đến tìm ra phương hướng hay ? Hoa Kì càng nghĩ càng phiền, định ném ra sau ót, giận dỗi buồn bực ngủ. Hoa Kì tỉnh lại lần nữa là giữa trưa hôm sau, bụng huyên thuyên kêu loạn, cậu đứng dậy xuống giường, lấy áo khoác nhung trong ngăn kéo ra khoác người, lúc ra cửa làm thế nào cũng đẩy cửa ra, cậu nhấc chân đạp mạnh mấy đá, cuối cùng cửa cũng lộ ra khe hở khoảng nửa người, Hoa Kì từ trong chui ra ngoài, nhìn tuyết đọng nơi cửa nhịn được nhíu nhíu mày. “Mẹ, con đói rồi, buổi sáng ăn gì vậy.” tới tiền viện, câu mở đầu của Hoa Kì là hỏi ăn cái gì, kết quả lấy được đáp án là hoàn toàn yên tĩnh, Hoa Kì vặn eo bẻ cổ vào phòng, bên trong có bóng người, Hoa Kì liếc chung quanh mấy cái, thấy góc bàn thả tờ giấy. “Con trai, mẹ có việc gấp trước đây, hôm nay nhà bà ngoại. Còn có. . . . . . Giúp mẹ quét truyết trong sân.” Hoa Kì bĩu môi, thả tờ giấy lại chỗ cũ, tới phòng bếp. Lão thái thái sáng sớm liền , căn bản làm bất kỳ cái gì để ăn, nhìn tủ quầy trống rỗng, dạ dày Hoa Kì càng thêm khó chịu. Bất đắc dĩ, Hoa Kì lấy túi mì sợi từ trong tủ quầy ra, bắt nồi nước, đợi nước sôi Hoa Kì bỏ vào nửa bao mì, thuận tiện đập vào hai quả trứng. Đổ mỳ vào bát, Hoa Kì lê dép vừa vừa ăn, tới trong phòng Hoa Kì đặt chén lên bệ cửa sổ, xoay tay lại từ tủ cầm ly trà chuẩn bị rót chút rượu nhấm, coi như ấm thân, ai ngờ Hoa Kì mới vừa cầm ly xoay người, liền nhìn thấy cửa viện có người vào, trong tay giơ lên hai bao đồ lớn, từng bước về phía trước. Hoa Kì vội vàng dụi dụi mắt, xác định phải là mình hoa mắt mới dám tin tưởng, người tới phải là ai khác, chính là Trang Hào hôm qua cậu còn nhớ đến. Hoa Kì để ly xuống, bước bước dài vọt tới cửa, đẩy cửa ra Hoa Kì vo đầu tóc rối bời cười : “ tới?” Trang Hào hà hơi, oán giận : “Nhà cậu ai quét tuyết sao? tới bắp chân rồi này.” Trang Hào khó khăn rút ra chân trái bước lên phía trước sải bước. Hoa Kì cười : “Em mà biết hôm nay đến, sáng sớm quét.” “ĐM, bớt vuốt mông ngựa.” cuối cùng Trang Hào cũng đến cửa, thở gấp thở dài : “Cậu cậu ở ruộng dốc này, mẹ nó khó tìm, biết xa như vậy, tôi mới lười tới đây.” Hoa Kì nhe răng cười : “Vào nhà trước , bên trong ấm áp.” Trang Hào liếc mắt quan sát Hoa Kì: “Nhìn cậu đức hạnh này.” Hoa Kì thẹn thùng gãi gãi đầu, Trang Hào vào nhà liền vội vàng đóng cửa: “Mấy ngày này em ra khỏi nhà, cũng có dọn dẹp mình.” Trang Hào vào nhà sau đó nhìn chung quanh mấy lần: “Nhà cậu là rách.” Hoa Kì bĩu môi: “Nhà em là bần nông, sao có thể so với nhà , nếu ngại rách, bằng tài trợ em ít?” Hoa Kì cười tươi như hoa, thỉnh thoảng nháy mắt lấy lòng Trang Hào. Trang Hào ho khan mấy tiếng, giơ đồ tay lên : “Mua đường tới.” “Ơ, tới tới, còn tặng lễ làm gì?” Hoa Kì cười nhận lấy: “Mua gì vậy?” Trang Hào giọng : “Bánh trôi cody.” (Chắc hãng bánh nào đó ở bển =.=!) “Bán bánh trôi, bán bánh trôi, Cody bánh trôi vừa tròn lại tròn. . . . . .” Hoa Kì vừa cười vừa hát, bỏ khúc tới câu: “Cody bánh trôi từ tôi thích ăn.” “ là hối hận khi tới thăm cậu, cậu đúng là kẻ điên” Trang Hào dở khóc dở cười : “Tôi tới trung tâm tắm rửa, bọn họ cậu từ chức, tại sao?” Hoa Kì chép chép miệng: “Có mà em từ chức, ràng là bị sa thải, chính là hôm đó, phủi mông chạy lấy người rồi, em lại xui xẻo, mất công việc , nhìn xem. . . . . .” Hoa Kì vội vàng buông đồ trong tay, chạy đến cạnh cửa sổ bưng chén : “ xem, có việc làm có tiền, qua năm mới, em chỉ có thể ở nhà ăn mì sợi, đến quả trứng gà cũng có.” thực tế, hai quả trứng gà sớm bị Hoa Kì ăn vào bụng rồi. Trang Hào cau mày, sắc mặt trầm : “Bọn người kia giỏi a, dám gạt tôi đúng – được! chuyện này ca giúp cậu giải quyết.” Hoa Kì mặc dù chung đụng với Trang Hào thời gian lâu, nhưng từ tác phong lúc bình thường của có thể nhìn ra, là làm, vì để gây chuyện, Hoa Kì luôn miệng : “Thôi, dù sao chỗ đó em cũng làm nổi, sớm sớm tỉnh tâm.” Trang Hào quan sát Hoa Kì, suy nghĩ chút : “Chuyện này cũng trách tôi quá lỗ mãng, cậu là vì tôi mất công việc, vậy tôi phải bày tỏ chút.” xong, Trang Hào lấy ra xấp tiền từ trong túi ra đưa tới trước mặt Hoa Kì: “Mặc dù tôi biết cậu nghèo , hay là giả nghèo, tóm lại hai ngàn tệ xem như tôi tiếp tế cậu, còn công việc sao?” Trang Hào trầm tư lát, còn : “Nếu cậu muốn, tới đoàn xe của tôi làm.” Hoa Kì thò tay nhận tiền, cười láo lĩnh : “Tiền em nhận, công việc coi như xong, em biết lái xe đến đoàn xe của làm gì? Còn chưa đủ gây phiền phức cho sao.” “Cậu đúng là tự mình hiểu lấy.” thân thể Trang Hào nghiêng về sau, hai chân duỗi thẳng : “Nhà cậu có dép ? đường đến tuyết vào giày ít.” “Của ba mẹ em đừng mang, sợ ghét bỏ, cởi giày lên giường .” Hoa Kì khom người xuống, thay Trang Hào cởi dây giày. Trang Hào cúi đầu nhìn, cố ý muốn tránh nhưng cảm thấy có người phục vụ như vậy tốt: “Nếu cậu là con tốt biết mấy, cố tình lại là con trai.” Hoa Kì kéo bên giày của Trang Hào xuống, cười : “Trai sao?” “ĐM, cậu là con chúng ta còn có thể làm người , nhưng cậu lại là ngực lép.” Trang Hào cong ngón chân . Hoa Kì cởi bên giày khác xuống, đứng lên : “Nam cũng có thể làm người , xem có chịu hay thôi.” “Biến thái chết tiệt.” Trang Hào trợn mắt nhìn Hoa Kì cái, nâng hai chân để gần lò sưởi đầu giường. Hoa Kì nhún nhún vai, sao cả cười, bỏ dép bò lên, cầm chân Trang Hào : “Vớ cũng ướt rồi, cởi thôi.” ngón tay Hoa Kì dọc theo vớ kéo xuống, lộ ra chân to của , sau đó kéo áo lên, cầm đôi chân lạnh lẽo kia dán lên bụng: “Như vậy ấm áp hơn ?” Trang Hào nhếch khóe miệng lên: “Cậu đúng là biết cách phục vụ người ha.” Hoa Kì cười cười: “Người khác có phúc khí này, nhưng mà có.” “Vậy tôi vinh hạnh.” Trang Hào vừa vừa cười, trong lúc vô tình nhìn thấy gối đầu để bên, kéo qua để sau lưng, tự nhiên nằm lên, thoải mái : “Tối hôm qua ở đoàn xe cả đêm ngủ, đột nhiên ấm áp có chút mệt.” “Vậy ngủ .” Hoa Kì cách quần áo vuốt ve chân Trang Hào. Trang Hào từ từ nhắm hai mắt lại, mơ hồ : “Nhà cậu chỉ có mình cậu?” “Ba mẹ em có chuyện ra ngoài, chắc rất khuya mới có thể về.” Trang Hào ừ tiếng chuyện nữa, nhưng mà giật giật ngón chân. Hoa Kì ngồi xếp bằng, thấy Trang Hào giống như ngủ thiếp , giọng hỏi “Ca, có phải nhớ em ?” Trang Hào như cũ ừ tiếng, cũng biết có nghe vấn đề Hoa Kì hỏi hay . Nhưng mà, Hoa Kì coi như thừa nhận. Chỉ chốc lát sau, Trang Hào hoàn toàn ngủ say, phát ra tiếng ngáy khẽ, Hoa Kì vén áo lên, từ từ buông hai chân xuống, động tác nhàng chậm chạp bò đến bên cạnh Trang Hào cúi đầu tỉ mỉ nhìn . Đây là lần đầu tiên Trang Hào ở trước mặt Hoa Kì an tĩnh ngủ say như thế, lông dài mi khẽ run, Hoa Kì đột phát ý tưởng, duỗi ngón tay quét qua lông mi , lông xù làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng, lại nhìn đôi môi mỏng mê người kia, Hoa Kì thực khống chế được, cúi đầu nhàng hôn cái. Lúc ngẩng đầu lên, Hoa Kì liếm môi cái, hài lòng xuống giường, bởi vì cậu thực đói bụng, nâng chén mì lạnh thấu lên tiếp tục cắn ăn. Cuối cùng lấp đầy bụng, Hoa Kì lúc này mới trở lại giường gạch, từ trong ngăn tủ lấy ra cái chăn mỏng nhàng đắp lên người Trang Hào, bò lên nằm bên cạnh , thỏa mãn hưởng thụ. “Hoa Kì, mày đứng lên cho bà! Người này là ai!?” tiếng gào thét phá vỡ khí hài hòa an tĩnh, khiến cho Trang Hào cùng Hoa Kì từ trong mộng tỉnh lại, Hoa Kì ngáp cái: “Mẹ, mẹ trở lại liền kêu, kêu cái gì đấy?” “Mày còn hỏi bà đây kêu cái gì? Hai người đây là làm gì? Người này là ai?” Lão thái thái mới từ bên ngoài hết bận trở lại, vừa mới vào nhà giày cũng kịp cởi liền nhìn thấy hai người ôm nhau giường gạch, cảnh đó phải là như sấm sét giữa trời quang, sửng sốt làm lão thái thái choáng váng mấy hồi. Hoa Kì cùng Trang Hào đồng thời liếc nhìn đối phương. Trang Hào ôm Hoa Kì, Hoa Kì lại là chân đặt lên bụng Trang Hào, hai người vội vàng buông đối phương, Hoa Kì cọ ngồi dậy : “Đây là người bạn của con, chúng con chỉ ngủ mà thôi.” Trang Hào biết làm sao, lúng túng : “Dì, ngài trở lại?” Lão thái thái nhìn Trang Hào cái, sau đó với Hoa Kì: “Mẹ mày quét tuyết, rốt cuộc có quét hay , giờ là mấy giờ rồi, sắp tối rồi, hai người còn ngủ?” “Ai nha, gần sáu giờ rồi?” Trang Hào chuyện nhảm, vội vàng lấy vớ đặt gần lò sưởi đầu giường mang vào chân, xuống giường lê giày : “Hoa Kì, có việc gì tôi về trước, cậu nhanh giúp dì quét tuyết .” Hoa Kì liên tục gật đầu ngừng, theo xuống giường, hai người lấy tốc độ ra khỏi phòng. Đứng ở cửa đại môn, Trang Hào gãi ót : “ có việc gì tôi về trước, cậu nhanh quét tuyết .” “Ca, đây là lần đầu tiên gọi tên em đấy.” Hoa Kì đứng ở cửa ngây ngô cười. Trang Hào trợn mắt: “Lăn , tôi nha.” “Ca, cuối tuần em tới nhà tắm rửa mới mở làm việc, muốn tắm đến đó tìm em.” Hoa Kì mỉm cười . Trang Hào dừng bước, hỏi ngược lại: “Nhà tắm mới mở? Ở đâu?” Hoa Kì : “Chỗ tháp truyền hình khu Thiết Đông bên kia, tên là nhà tắm Ngũ Hành gì đó, nghe còn có sàn nhảy nữa.” “Nhà tắm Ngũ Hành?” Trang Hào trong nháy mắt nhíu mày: “ được, cậu thể đến đó làm việc.” “Vì sao?” Hoa Kì kinh ngạc . Trang Hào nghiêm mặt : “Bớt nhảm, cậu đừng đừng , cậu dám nhìn xem tôi có đánh gãy chân cậu hay .”