1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tắm Cho Đại Ca - Kinh Thành Nam Sủng (Full 103 Chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 75: nam em nữ.☂

      Edit: Snoo


      Hoa Kì ăn cơm tối xong lại trở nên lười biếng, bước cũng muốn , nếu phải là vừa nãy đồng ý với Giang Hạo ra ngoài ca hát, Hoa Kì nhất định sống chết cũng ra khỏi cửa, ở nhà ôm Trang Hào ngủ còn sướng hơn.

      Bốn người ở dưới lầu tập họp, gọi chiếc xe taxi, Trang Hào ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà Hoa Kì theo Giang Hạo cùng Cao Quân chen chúc tại chỗ ngồi phía sau. Xe nhanh chậm về phía trước, bỗng Cao Quân lại kêu tài xế dừng ở ven đường lúc. Sau khi Cao Quân xuống xe liền chạy như bay đến quán hàng rong phố, chỉ chốc lát sau liền mang về đống nước uống và đồ ăn vặt, lúc lên xe cười , “Ở trong đấy mua đồ đắt lắm, mua ngoài rẻ hơn.”

      “Nhìn cậu có tiền đồ, ở trong đấy có đắt đến mức phải thế ?” Giang Hạo có chút mất hứng, xem chừng là cảm thấy mất mặt đúng hơn.

      Hoa Kì vội vàng chữa gượng: “Cậu ấy tính toán cũng chu đáo, bây giờ rất hiếm gặp người như vậy.”

      Cao Quân được Hoa Kì khen như thế, mặt lộ ra nụ cười vui mừng, mà Giang Hạo cũng để ý nữa, như vừa rồi nhìn hành động của Cao Quân chán ghét ra mặt.

      Lúc đến đó, nhân viên phục vụ dẫn bốn người vào trong phòng , vừa vào cửa, Cao Quân chạy ngay đến chỗ mic, nhạc vang lên Cao Quân cầm Microphone : “Bài hát này tôi muốn dành cho người bạn, hi vọng mọi người cũng thích.”

      Giang Hạo len lén nhìn Trang Hào cái, cười khổ : “Cậu ta là loại đức hạnh như vậy, đừng để trong lòng.”

      Trang Hào lễ phép cười cười: “ có chuyện gì.”

      Sau khi ngồi xuống, Hoa Kì chủ động nắm tay Trang Hào, giọng : “, hay chúng ta cũng hát bài?”

      “Em biết hát bài gì??” Trang Hào nghiêng đầu nhìn cậu.

      Hoa Kì nhìn chằm chằm màn ảnh lớn : “Tri tâm người được ? Chúng ta cùng song ca, bài này em mới học được.”

      “Vậy hát thôi.” Trang Hào duỗi dài cánh tay, ở màn ảnh phía nhập bài hát.

      Lúc này, Cao Quân hát say sưa, càng lúc càng hăng, vừa hát lại vừa đung đưa theo điệu nhạc, chỉ tiếc hận uốn éo thành hoa.

      Hoa Kì vừa nhìn vừa cười, vỗ tay tán thưởng, mà sắc mặt Trang Hào cùng Giang Hạo ở bên cạnh đều giống như nhau, trầm, nhưng trong ánh mắt của Trang Hào còn có cả tia chán ghét nữa.

      Cao Quân hát hết bài, quay đầu lại : “Thế nào, tôi hát bài này có hay ?”

      “Tốt, cũng hay, nhảy theo điệu nhạc cũng rất đẹp.” Hoa Kì tán dương.

      Cao Quân tự tin ưỡn ngực cái: “Tất nhiên, năm đó tôi ở nhà ca hát cũng rất nổi tiếng đấy.”

      “Cậu quá lẳng lơ, còn thấy nhục sao?” Giang Hạo kinh người, phẫn hận trợn mắt nhìn Cao Quân mấy lần, Trang Hào ngược lại có chút vui mừng, nhếch khóe miệng, lúc lời bài hát thứ hai vang lên, liền cầm lấy Microphone của Cao Quân, gỡ vỏ bọc phía ném xuống đất.

      “Ai ai ai, sao lại làm thế? Chê tôi bẩn à?” Cao Quân dù cười , nhưng xem chừng trong lòng cũng dễ chịu.

      “Sao lại vậy chứ, là tôi có thói quen dùng bọc phủ.” Trang Hào du côn cười, nhìn Cao Quân nhíu mày, cố tình cho Cao Quân mặt mũi.

      Cao Quân hình như còn muốn điều gì đó, lại bị Giang Hạo túm kéo đến ghế sa lon, lầm bầm: “Cậu có thể đàng hoàng chút được ? Chưa đủ mất mặt hay sao?”

      Cao Quân bị Giang Hạo cảnh cáo, chỉ có thể buồn bực ngồi ở ghế sa lon dám lên tiếng.

      Trang Hào cười cười, quay đầu lại với Hoa Kì: “Đến đây , nam em nữ.”

      “Ừ.”

      màn ảnh xuất lời ca, Trang Hào mở đầu hát: “Dùng tình của , cùng em, cho đến vĩnh viễn......” Trang Hào vừa mở miệng, Hoa Kì liền nhìn chằm chằm , mà bên này, Giang Hạo cùng Cao Quân cũng nhịn được vỗ tay tán dương.

      Ngược lại đến phiên Hoa Kì hát, phòng thiếu chút nữa cười sặc tiết, ngay cả Trang Hào trước kia nghe qua Hoa Kì hát rồi nhưng cũng thể nào chống lại kích thích này, giọng vịt đực này vừa phát ra, hát sai nhịp , còn sai cả lời luôn.

      Đến KTV, Hoa Kì và Trang Hào hát song ca nhưng lại bắt được nhịp, câu cú ràng, thậm chí còn hát sai cả lời, Trang Hào càng hát càng nhịn được cười, rốt cuộc thể nhịn được nữa, để microphone xuống dưới : “ sắp hát trật nhịp theo em luôn rồi đấy, có thể hát đuổi kịp sao?”

      Hoa Kì miễn cưỡng để microphone xuống: “Em hát vốn hay, cứ chấp nhận vậy .”

      “Đến đây, mau hát tiếp nào.” Trang Hào cầm Microphone lên lần nữa, mang theo Hoa Kì cong mười tám quẹo hát tiếp, lúc đến cuối bài, cuối cùng hai người cùng hát chung câu.

      Câu này là: “Mặc kệ mưa gió cũng xa rời.”

      “Ai má ơi, mệt chết em.” Hoa Kì để microphone xuống, tinh thần sa sút ngồi ghế sofa: “từ nay bao giờ hát nữa, nghe khác gì chọc tiết lợn.”

      Sau khi Trang Hào ngồi xuống liền áp vào lỗ tai cậu : “ sao, thấy cũng được, lại nghe rất vui nữa.”

      Hoa Kì bất đắc dĩ : “Có lúc em hâm mộ người khác, ca hát được, dáng dấp được, dù sao mọi thứ đều tốt, nhìn lại mình thấy cái gì cũng có.”

      Trang Hào ngơ ngẩn: “ thấy em luôn luôn lạc quan đời, sao bây giờ lại bi quan như vậy?”

      Hoa Kì liếc mắt: “Đấy là ngày trước, bây giờ khác, trong lòng suy nghĩ chút.” Hoa Kì nghiêng đầu nhìn Trang Hào, dò xét cẩn thận. Mấy giây sau lại : “ à, nếu có người nào đó cũng thích , đến lúc đó có đem em ra so sánh với người kia hay ?”

      “Vấn đề hay.” Trang Hào mím môi cái: “Nếu như mà còn thích người đồng giời khác, vậy cũng cần so, có hứng thú với nam, nếu như là nữ, có lẽ có.” Tầm mắt Trang Hào rơi vào ngực Hoa Kì, Hoa Kì đột nhiên hiểu ý, liền ngắt lời, : “Được, đừng ahhh… Càng trong lòng em càng lạnh.”

      “Sao vậy? Khó chịu sao?” Trang Hào đưa cánh tay ôm Hoa Kì, : “ bây giờ chỉ có em, có gì có thể so sánh, cứ ở bên cạnh như vậy tốt rồi.”

      “Nhưng trog lòng em vẫn cứ lo.” Hoa Kì quay đầu, chạm vào môi : “, dám trâu bò hơn chút, thích em có được ?”

      Trang Hào vội vàng trả lời: “ dám, đây còn chưa nghĩ xong.” Trang Hào dùng ngón tay chỉ vào đầu : “Em phải cho nó thời gian suy tư, ngộ nhỡ , đến lúc đó lại thể ở bên em thế nào, còn phải kết hôn, khi đó liệu còn có thể là bạn được ? Mặc dù em phải nữ, nhưng tóm lại là theo , vẫn phải suy nghĩ cẩn thận.”

      có chuyện gì xảy ra sao?”

      Trang Hào suy nghĩ chút, ôm chặt Hoa Kì : “Bây giờ chỉ là tìm người thôi.”

      Trang Hào hết sức ràng, mặc dù có mở miệng ba từ kia, nhưng Hoa Kì cũng chưa có đáp án, về phần tương lai như thế nào, trước cần phải để ý đến, lòng đối đãi trước mắt mới là .

      Bốn người hát hết 2 3 tiếng, cuối cùng cũng hát nổi nữa, thể làm gì khác hơn là mau về, nửa đường về nhà, bỗng dưng trời lại đổ mưa to. Hoa Kì lại nhớ đến đống quần áo sáng nay mới giặt và cả mái nhà bị thủng, vội vã chạy nhanh lên phòng nhưng muộn, mọi thứ đều ướt cả rồi.

      “Sao em chạy vội thế?” Trang Hào đứng ở cửa, cởi giày

      Hoa Kì quay đầu lại : “Trong nhà bị dột, em chạy nhanh về cất đồ nhưng vẫn chậm, chăn màng ướt hết rồi”

      Trang Hào vào phòng nhìn mặt đất: “ lấy cái chậu ra đây, chăn để mai phơi, hôm nay chúng ta ôm nhau ngủ chay.”

      “Ý kiến hay.” Hoa Kì vội vàng thu dọn trường sau đó đưa Trang Hào đến bên giường, cởi quần áo Trang Hào chui vào, lúc 2 người ôm nhau, Hoa Kì : “, chúng ta cứ như vậy qua cả đời cũng rất tốt.”

      Trang Hào dùng miệng dán vào lỗ tai Hoa Kì : “Nghèo như vậy tốt gì chứ? Đợi nghĩ được đường ra, khi đó em quyết định có muốn cùng cả đời hay cũng chưa muộn.”

      có gì, em cảm thấy tại cũng rất tốt.” Hoa Kì xoay mặt hướng về phía Trang Hào, chóp mũi chống chóp mũi, : “Có tiền chưa chắc vui vẻ, nhưng có tiền nhất định vui nổi, cho nên chúng ta cứ như bây giờ phải là tốt vô cùng sao?” Hoa Kì cong môi hôn cái, tiếp: “Mẹ em luôn em có tiền đồ, mà em cảm thấy, bình an sống qua ngày cũng tốt vô cùng, giống như tại, công việc em em làm, việc làm, buổi tối tan việc em nấu cơm cho , rồi tắm giúp , phải rất hạnh phúc hay sao?”

      “Em đúng là dễ thỏa mãn quá đấy!”

      Hoa Kì chép chép miệng: “Em chỉ muốn có gia đình bình thường thôi.”

      “Được lắm, nếu đúng là có biện pháp nào Đông Sơn tái khỏi, vậy cùng em sống cuộc sống bình thương.” Trang Hào giơ tay lên đặt mặt Hoa Kì, dùng ngón tay út đùa bỡn vành tai Hoa Kì : “Ngủ , ngày mai còn phải làm.”

      “Ừ, ngủ, nhưng mà phải hôn môi .”

      Trang Hào híp mắt cười, cong môi hôn Hoa Kì cái, nhắm mắt lại, : “Ngủ , cấm nghĩ linh tinh.” Trang Hào chuẩn bị chìm vào giấc ngủ tự nhiên cửa vang lên tiếng gõ.

      “Ai vậy?” Hoa Kì ngồi dậy, với ra.

      “Tôi, Cao Quân đây.”

      Lúc này Trang Hào cũng ngồi dậy: “ tới làm gì?”

      biết, để em xem.” Hoa Kì đứng dậy mở cửa, cửa vừa mới mở, Cao Quân liền chui vào, cả người đều ướt, : “Hoa Kì, cậu chứa chấp tôi đêm nay với, phòng tôi bị nước vào rồi.”

      “Sao nước lại vào vậy?”

      “Ừ, nước ngập hết cả, chủ cho thuê nhà có trách nhiệm gì cả.” Cao Quân run run đứng ở cửa, do dự nhìn về phía Trang Hào: “Được ? Chỉ đêm thôi.”

      Hoa Kì dám làm chủ, chỉ có thể quay đầu nhìn Trang Hào, Trang Hào lại bình tĩnh như thường : “Tùy thôi, nhưng mà chỗ này có thừa chăn cho cậu.”

      có việc gì có chuyện gì, nhà tôi còn có cái chăn , để tôi lấy.” Cao Quân mặt mày hớn hở chạy ra ngoài.

      Hoa Kì sững sờ đứng ở cửa: “...”

      “Tới đây ngủ , mặc kệ muốn làm gì làm.” Trang Hào nằm xuống.

      Hoa Kì do dự lúc mới tới, lúc vừa nằm xuống, Cao Quân trở lại, nghe Hoa Kì giọng : “Tự dọn dẹp , chớ gây ra tiếng động, ngày mai tôi còn phải làm đấy.”

      “Yên tâm , tôi bảo đảm lên tiếng.” Cao Quân cợt nhả tìm chỗ trống, lúc nằm xuống, đầu vừa đúng ở phía dưới chân Trang Hào và Hoa Kì.
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 76: Răng cửa rơi xuống.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Sáng sớm ngày hôm sau, mưa rơi dần, giọt giọt tí tách rơi hồi lâu mới ngừng lại, mái hiên giọt mưa cứ tích tích táp táp rơi xuống, lúc này, lầu dưới truyền đến từng trận khua chiêng gõ trống, sau hồi ồn ào, Hoa Kì tỉnh lại từ trong mộng, vươn cánh tay từ trong chăn, vặn eo bẻ cổ , “A...... Mấy giờ rồi.”

      Trang Hào đưa lưng về phía cậu, mơ hồ : “Hơn bảy giờ, chắc cỡ tám giờ “

      Hoa Kì ngẩn ra,” phải làm à? Mau dậy, trễ bây giờ.” Hoa Kì vội vàng ngồi dậy cầm lấy điện thoại Trang Hào nhìn qua, chợt phát trong nhà ít người, nhìn lại vị trí Cao Quân nằm tối hôm qua, sớm thấy bóng dáng của .

      , Cao Quân đâu rồi?” Hoa Kì kinh ngạc .

      Trang Hào quơ quơ bả vai, mệt mỏi : “, nửa đêm hôm qua , hình như có chuyện gì đó.”

      “Hả? Nửa đêm , sao em biết?”

      Trang Hào có biện pháp tiếp tục ngủ, lật người nằm ngang nhắm mắt lại : “Em ngủ như heo chết ấy, có thể biết cái gì.”

      Hoa Kì cười : “Cao Quân biết đùa.”

      ta có đùa hay liên quan đến .” Trang Hào ngồi dậy, ngáp cái : “ phải làm, điểm tâm em tự ăn , hôm nay còn phải làm phải sao? Mấy giờ? Cần đưa em ?”

      cần.” Hoa Kì khoát khoát tay: “Buổi trưa mới làm, hơn nữa em cũng nhớ đường rồi, yên tâm , lạc được.”

      Trang Hào gật đầu cái, sau đó cầm điếu thuốc ngậm lên môi : “ tắm.”

      “Được, , em thu dọn phòng.”

      Trang Hào rút cái quần cộc lớn từ trong túi, mặc vào người rồi ngậm lấy điếu thuốc tới cửa, cầm chậu lên mở cửa cơn gió lạnh thổi vào, Trang Hào thoải mái : “Hôm nay thời tiết tốt.” xong, Trang Hào bưng chậu ra khỏi phòng.

      Hoa Kì chạy tới đẩy cửa sổ ra cũng cảm nhận được gió mát sáng sớm, cảm giác thư thái khiến cậu có chút lười, xoa mạnh mặt mấy cái rồi xoay người gấp chăn, về phần cái chăn tối hôm qua bị mưa ướt cũng được Hoa Kì treo cùng với quần áo ở dây thừng trước cửa.

      Chỉ chốc lát sau, Trang Hào từ trong phòng tắm ra, vừa vừa huýt sáo trong hành lang, lúc tới cửa Hoa Kì liền chui ra, trong tay nắm thứ màu trắng : “, đây là răng cửa của ai vậy?”

      Trang Hào sửng sốt: “Cái gì mà răng cửa của người nào?”

      “Chính nhìn xem.” Hoa Kì cầm cái răng cửa trong tay, : “Vừa rồi lúc gấp chăn phát , răng cửa của em vẫn còn, của cũng vẫn ở đây, vậy của ai?”

      Trang Hào nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, cười khẩy : “Ai biết của thằng cháu chắt nào, ném , cầm ở trong tay thấy bẩn à.”

      Hoa Kì cúi đầu nhìn qua răng cửa trong lòng bàn tay, tay vung lên liền ném xuống lầu dưới, lúc vào nhà còn : “, xem răng cửa kia có phải của Cao Quân ?”

      “Có thể lắm.” Trang Hào đưa lưng về phía Hoa Kì mặc quần áo vào, lúc ra cửa : “ làm, em cũng lo làm , tối về mua đồ ăn ngon cho em, muốn ăn gì?”

      Hoa Kì trái lo phải nghĩ: “Đùi gà , cái loại chiên xù đó.”

      “Được.”

      Trang Hào ra ngoài, Hoa Kì vẫn đưa mắt nhìn , đợi xuống lầu dưới Hoa Kì đứng ở ban công hành lang nhìn xuống, đưa tay thét: “, trở về sớm chút.”

      Trang Hào nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Kì cười cười rồi tiếp tục ra ngoài.

      Bóng dáng của Trang Hào càng ngày càng xa, càng ngày càng , cho đến khi thấy nữa Hoa Kì mới tính về trong phòng nghỉ ngơi lát nữa.

      “Hoa Kì.” Giang Hạo từ đầu khác của hành lang tới.

      Hoa Kì nhìn Giang Hạo cười : “ làm à?”

      Giang Hạo cười : “Hôm nay làm buổi chiều.” Giang Hạo nhìn lại con đường mà Trang Hào rời mấy lần: “Trang Hào làm?”

      “Ừ, mới vừa xong.”

      Giang Hạo thở dài, tiếp nhìn hướng mình tới, lúc này Cao Quân dựa vào tường từ từ tới, mặt có từng khối tím tím xanh xanh, quan trọng nhất là miệng hơi sưng, bộ dáng kia giống như bị người đánh đập vậy.

      bị sao vậy?” Hoa Kì rất ngạc nhiên hỏi.

      Cao Quân trầm mặc , ngược lại Giang Hạo vượt lên trước bước : “Tôi mang Cao Quân tới xin lỗi cậu, về sau chuyện như vậy xảy ra nữa!”

      “Hả? xin lỗi? Xin lỗi cái gì? xảy ra chuyện gì?”

      Giang Hạo do dự hồi lâu, vẫn quyết định chuyện xảy ra tối hôm qua cho Hoa Kì.

      Tối hôm qua, Hoa Kì ngủ sau, Cao Quân cho là Trang Hào cũng ngủ thiếp rồi liền vụng trộm ngồi dậy, len lén bò đến bên cạnh Trang Hào, cách quần lót vuốt ve nhị đệ của . Mới đầu Trang Hào có phản ứng gì, Cao Quân làm tới cúi đầu, từ từ liếm, theo bắp đùi Trang Hào đường xuống, lúc sắp liếm đến mắt cá chân Trang Hào chợt nhấc chân, dùng sức đá mạnh cái, lúc ấy liền đá rớt cái răng cửa của Cao Quân xuống.

      Nghe đến đó, Hoa Kì khó nén khiếp sợ trong lòng, chuyện này từ đầu tới đuôi Trang Hào có đề cập tới.

      “Hoa Kì, hi vọng cậu đừng để trong lòng, về sau tôi để Cao Quân hướng tới nhà các cậu nữa.”

      Cao Quân nghe vậy, gật đầu cái: “Chuyện này là tôi đúng, cũng trách tôi nhất thời hồ đồ, Hoa Kì, mong cậu đừng để trong lòng.”

      Dù trong lòng Hoa Kì có chút thoải mái, nhưng cũng biểu lộ ra, cậu chỉ gật gật đầu : “Biết.”

      “Vậy được, chuyện với cậu, vậy chúng tôi về trước.” Giang Hạo nhìn Hoa Kì khẽ mỉm cười, xoay người với Cao Quân.

      biết vì sao Hoa Kì nhìn bóng lưng Cao Quân, đột nhiên nghĩ đến “chính mình” khác.

      Nếu Trang Hào có vài phần kính trọng với mình, có phải mình cũng bị đối xử như vậy hay ? Nghĩ đến đó, Hoa Kì dám tiếp tục nghĩ nữa, thể làm gì khác đành trở về nhà nhanh chóng thu dọn đồ, lúc này mới vội vã rời khỏi nhà.

      đường đến nơi làm việc Hoa Kì mua hai cái bánh cuốn, gặm đường cuối cùng cũng đến hồ tắm.

      Hồ tắm rất bình thường, tách ra nhà tắm nam nữ, Hoa Kì đổi đồng phục làm việc liền vào làm, có bất kỳ người nào giao phó cậu bất cứ chuyện gì, mọi người đều bận việc của từng người, có bất kỳ chỗ nào vui, nhưng có vẻ hơi lạnh tanh.

      lại, ai vì công việc hai khối tiền mà lục đục đấu đá nhau? Có tâm tư đó bằng nơi lớn hơn, tranh thủ nhiều tiền và ích lợi hơn.

      nhân viên nơi này như thế nào, chỉ bữa ăn thôi là tương đối đầy đủ, lúc Hoa Kì thấy suất cơm ở nơi làm có chút buồn cười, sáng sớm với Trang Hào muốn ăn đùi gà, cơm trưa liền có hai cái chân gà bự.

      ngày bận việc, Hoa Kì lại có cảm giác mệt mỏi, lúc tan việc còn thần thái sáng láng, vừa ra ngoài vừa ngâm nga vài đoạn nhạc, lúc trở về qua chợ cậu lại chạy vào mua con cá trích lớn muốn nấu nồi canh cá cho Trang Hào nếm thử chút.

      Lúc về đến nhà sắp bảy giờ rưỡi, trong nhà vẫn khóa chặt cửa như cũ, Hoa Kì mở cửa vào nhà rồi dùng cộc gỗ chặc cửa lại, đơn giản thu dọn mình chút liền bắt đầu nấu canh cá cho Trang Hào.

      Mùi canh cá từ cửa vọt ra ngoài, khắp nơi trong hành lang đều có thể ngửi thấy.

      “Này, làm gì đấy?”

      Nghe được thanh quen thuộc, Hoa Kì vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc : “ tới?”

      Quách Tĩnh giơ bao lớn bao lên vào trong nhà, cười : “Ở nhà chán quá, tôi tới chơi mấy ngày lại trở về.” Quách Tĩnh vào nhà liền để đồ xuống đất, còn : “ còn chưa tan việc sao?”

      “Chưa đâu, chắc còn phải lát nữa.” Hoa Kì quay đầu lại tiếp tục đảo con cá trong nồi.

      Quách Tĩnh ghé đầu liếc nhìn bếp lò: “Nấu món gì mà thơm như vậy.”

      Hoa Kì quay đầu lại, nhe răng cười : “Hôm nay tan tầm ngang qua chợ mua con cá trích về hầm cách thủy cho của em nếm thử chút.”

      “Thao.” Quách Tĩnh hâm mộ : “Tôi , cậu còn hiền thục đảm hơn cả người tôi nữa đấy, quả là làm người ta đố kỵ muốn chết.”

      Hoa Kì nghe vậy mà cười: “Vậy cũng tìm người như thế .” xong, Hoa Kì chỉ chỉ bên phải: “Bên kia có 0, hôm qua còn tới chỗ em đó.”

      “!@#$%$@, ông đây có hứng thú.” Quách Tĩnh ngồi xếp bằng mặt đất, từ trong túi lấy điếu thuốc ra ngậm lên môi : “Tôi nghe cậu tìm được việc làm rồi?”

      “Ừ, hôm nay làm ngày đầu tiên, làm tắm kỳ ở hồ tắm cách đây xa, tháng có thể kiếm hai ngàn, đến lúc đó cũng có thể giúp ấy chút.”

      Quách Tĩnh thở dài : “Hoa Kì, tôi cảm thấy ấy rất may mắn, biết được cậu.”

      sao?” Hoa Kì cười láo lĩnh .

      “Đúng vậy, dù sao tôi cảm thấy, quản khỉ gió nó là nam hay nữ, chỉ cần người ta toàn tâm toàn ý đối tốt với mình là được, cầu gì hơn.” Quách Tĩnh đảo mắt nhìn Hoa Kì: “Ví như cậu, đối với phải là tuyệt vời bình thường, chỉ tôi, ngay cả Văn Đào cũng như vậy.”

      đến Vương Văn Đào, Hoa Kì ngẩn ra, dò hỏi: “Cũng biết ta ở bên trong đó sao rồi.”

      “Haiz, có chuyện gì lớn, lăn lộn còn xuôi gió xuôi nước đó.” Quách Tĩnh hít hơi thuốc, tiếp: “Trở về mấy ngày vừa khéo gặp thời gian thăm tù, tôi liền chạy chuyến, thằng nhóc kia vốn có gì thay đổi, tốt lắm.”

      Hoa Kì yên tâm: “Vậy tốt, chờ ta ra ngoài, cùng lắm tôi chịu khổ chút, nấu cho ta nồi canh cá uống.”

      “!@#$%$@, cậu là đảm .” Quách Tĩnh ngậm lấy điếu thuốc vặn eo bẻ cổ: “Ngồi xe buýt ngày, thiếu chút nữa mệt chết tôi, muốn vệ sinh nhưng xe lại ngừng, nhịn đến sắp ra xe mới dừng lại, đám nam nữ chui vào, trận thế đó, là rung động lòng người.”

      “Phong quang vô hạn.” Hoa Kì híp mắt cười.

      Quách Tĩnh nghiêng đầu nhìn Hoa Kì: “Cậu mà ở đó nhất định trợn trắng mắt ?”

      “Sao có thể, trong mắt tôi chỉ có...... Ai, trở lại.” Hoa Kì đúng lúc thấy Trang Hào tới cửa, mới vừa đứng lên liền ngây ngẩn cả người, kinh hô: “, mắt sao vậy!?”

      Mắt phải Trang Hào dán khối băng trắng, chung quanh mắt lộ ra mảng xanh đen.

      Trang Hào đứng ở cửa cởi giày: “ có chuyện gì, hôm nay cáp điện ở dưới giếng nổ, cẩn thận bị văng trúng.”
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 77: Tươi đẹp vô cùng.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Hoa Kì làm sao cũng ngờ ngày gặp Trang Hào biến thành Độc Nhãn Long rồi.

      Phải công việc của Trang Hào là công việc có hệ số an toàn và thể lực trái ngược nhau. (Ý là làm việc nặng mà an toàn kém đó) Mỏ than Trang Hào làm việc là mỏ than tư nhân , trong thành phố này cũng thiếu mỏ than lớn, nhưngTrang Hào muốn làm ở mỏ than lớn, mục đích mỏ than là để học tập kinh nghiệm, lúc còn ở thành phố cũ Trang Hào có ý tưởng mở mỏ than rồi.

      Điều kiện làm việc ở mỏ than thể so với mỏ than lớn, hệ số an toàn đương nhiên cũng khá hơn chút nào, nhưng dù sao cũng nguy hiểm tính mạng.

      Từ mặt ngoài mà , mỏ than lớn hay xảy ra cố đều là chuyện thường, mồi nổ nổ, hoặc là xe dưới giếng chệch đường ray nhìn mãi cũng quen mắt, hôm nay có người bị đập phải chân, sáng mai có người bị xe chở than đụng phải, nghỉ ngơi mấy ngày bồi thường ít tiền ai so đo.

      Có thể thấy xã hội này, tiền so với cái gì cũng quan trọng.

      Làm việc ở mỏ than phải có thân thể khỏe mạnh, dưới giếng gặp phải nguy hiểm, chỉ môi trường làm việc dưới giếng tương đối khổ cực, lối bảy uốn tám lệch, dưới có xe cáp, hơn nữa trong khí còn đầy bụi, quanh năm tích lũy bị bệnh phổi, sỏi phổi...... đối với công nhân làm việc dưới giếng đó là cơn ác mộng.

      Lần này Trang Hào bị thương coi như , lúc ngòi nổ nổ tung đứt đoạn cáp điện nhanh chóng tránh ra khỏi chỗ cáp điện đánh tới, bằng phản ứng nhanh nhất quay đầu sang chỗ khác, cho nên, cáp điện chỉ đánh tới chung quanh mắt, lúc bệnh viện khám có chút sưng, thị lực chưa hồi phục, mắt truyền tới từng cơn đau đớn, quả có chút khó có thể chịu được.

      , đừng làm việc đó nữa.” Quách Tĩnh ngồi xuống sau khi Trang Hào vào nhà, : “Làm như vậy đáng, muốn xoay mình cũng nhất định phải con đường này.” Quách Tĩnh vẫn luôn tán thành Trang Hào làm việc ở mỏ than, quá nguy hiểm.

      Trang Hào cũng phải đồng ý: “ có chuyện gì, về phía chú ý.”

      ......” Quách Tĩnh nhìn , thở dài bất đắc dĩ : “Thôi, cũng vô ích.” Quách Tĩnh đưa tới điếu thuốc, Trang Hào đón lấy, lại : “Giờ sao? Quản lý mỏ có cho người bị tai nạn lao động nghỉ phép ?”

      “Cho, nhưng mà lại muốn nghỉ phép.” Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc : “Nhanh chóng giải quyết cho rồi.” Trang Hào xong, từ trong túi áo móc ra quyển sổ , ném tới trước mặt Quách Tĩnh, : “Đây là gần đây ghi chép lại, giúp xem xem thế nào.”

      Nghe vậy, Quách Tĩnh cầm quyển sổ lên, cẩn thận nhìn từng tờ từ đầu tới đuôi, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng lại mỉm cười, sau khi xem xong, Quách Tĩnh đóng sổ lại: “Ý tưởng tốt, đến lúc đó đưa cái này cho chú em xem chút, bảo đảm có thể thành công.”

      Trang Hào gật đầu cái: “Đây là chuyện sau này, giờ còn phải phiền toái chú ấy nhiều.”

      “Khách khí cái gì, chú của em là chú của mà.” Quách Tĩnh cợt nhã .

      Trang Hào mỉm cười, vô tâm để ý tới những lời biết điều của Quách Tĩnh, lấy sổ lại nhét vào trong túi, quay đầu nhìn Hoa Kì bên cạnh bếp: “Hoa tiểu cẩu làm món gì ngon đấy?”

      Hoa Kì vẫn luôn nghiêng tai dự thính, cậu có có thói quen từ bồi dưỡng ra, đó là chuyện lớn cậu chen miệng vào.

      Trước kia ở nhà, dù ba mẹ gì cậu cũng chen miệng, cho nên thói quen này vẫn duy trì đến bây giờ, trắng ra là, có chút cảm giác như khi xã hội cũ, đàn ông ở bàn ăn cơm, phụ nữ trẻ em ở trong phòng bếp ăn vậy.

      “Hôm nay tan việc em mua con cá trích, nấu canh cho uống.”

      Trang Hào nhìn Hoa Kì, trong mắt sáng ngời lóe ra dịu dàng : “Vốn tối về mua đồ ăn ngon cho em, nhưng mà...... Ngày mai đền cho.”

      Nghe xong lời này, Hoa Kì tương đối cảm động, vội vàng khoát tay : “ vậy còn nghĩ mua đồ ăn ngon cho em làm gì? Ta ăn ít cũng chết được, đừng ăn ngon, dù hôm nay mang về dưa muối bánh màn thầu em cũng cảm thấy có gì.”

      Trang Hào bất đắc dĩ cười cười, lúc này Quách Tĩnh đột nhiên xen vào : “Ca, đừng , Hoa Kì thằng nhóc này đối với lòng, ngay cả em là người ngoài cũng nhìn ra, có biết lúc trước em thăm Văn Đào, Văn Đào ?”

      Trang Hào hiếu kỳ : “ gì?”

      Quách Tĩnh hé miệng cười: “Văn Đào hỏi ra sao, cùng Hoa Kì như thế nào? Cậu ta , nếu Hoa Kì lòng theo cũng đừng chú ý nhiều như vậy, trong ngục giam loại chuyện này quá nhiều, ngay cả cậu ta cũng té ngựa.”

      “Cậu cái gì?” Trang Hào kinh ngạc .

      Quách Tĩnh nhịn được cười: “Ý của em là, giờ Văn Đào cũng cùng nam đó, nghĩ xem, Văn Đào háo sắc như vậy, trước kia cậu ta tìm ít tiểu thư, lúc này vào tù nghĩ cậu ta có thể nhịn được sao? Cậu ta , vừa mới đầu còn có chút thích ứng, nhưng sau này thành thói quen, hơn nữa bây giờ cậu ta ở trong tù có bạn đặc biệt, nghe cậu ta hình dung người kia còn dễ nhìn hơn Hoa Kì nữa đó.”

      Trang Hào khinh bỉ : “Cậu ta chỉ giỏi khoe khoang, thẩm mỹ cậu ta có vấn đề có.”

      “Ý là, Hoa Kì nhà đẹp mắt sao?” Quách Tĩnh tận dụng mọi thứ .

      Nghe vậy, Trang Hào theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Kì, dò xét phen lại hề gì, chỉ phát ra tiếng hắng từ lỗ mũi, thanh kia đến Quách Tĩnh ở gần trong gang tấc cũng nghe được.

      Lúc ăn cơm tối, Quách Tĩnh xuống lầu mua chút thức ăn nguội, hạt đậu phộng cái gì, nhân tiện mang hai chai rượu trở lại, Hoa Kì và Trang Hào bắt đầu ăn rồi, Quách Tĩnh oán giận : “Các người sao đợi tôi với?”

      Hoa Kì cùng Trang Hào nhìn nhau, tiếp tục trong đầu buồn bực ăn cơm.

      Quách Tĩnh thấy có ai đoái hoài đến , thể làm gì khác đành bĩu môi ngồi xếp bằng xuống oán trách : “Haiz, đột nhiên tôi phát mình ngu vãi ra, chết tử tế xong tới chỗ các người làm gì, tư vị làm kỳ đà cản mũi dễ chịu chút nào.” Quách Tĩnh mở ra nắp chai rượu, rót chén vừa mới chuẩn bị để bình xuống liền thấy trước mặt đưa tới ly rượu trống .

      Quách Tĩnh híp mắt cười : “ vậy còn muốn uống?”

      Trang Hào ừ tiếng: “Tới chén, ánh mắt đỡ đau.”

      Quách Tĩnh thay Trang Hào rót đầy ly, đợi chuyện Trang Hào liền ngửa đầu uống hớp.

      “Ca, canh cá này đừng uống.” Hoa Kì dặn dò. (Chắc bị đau mắt uống được canh cá???)

      Trang Hào hiểu ý Hoa Kì, suy nghĩ chút : “Vậy em uống .”

      “Hả?” Hoa Kì ngớ ngẩn.

      Trang Hào vội vàng chậc tiếng: “ em uống em cứ uống.”

      Hoa Kì có chút mơ hồ, nhưng lúc cầm chén uống vài ngụm canh cá, tư vị tươi đẹp tốt, trong lòng cậu ca ngợi mình vô số lần, nếu như Trang Hào có thể nếm thử tốt biết bao!

      Mà đầu này, Trang Hào thấy Hoa Kì buông bát xuống liền đưa tay kéo Hoa Kì ngây ngẩn qua, cứ thế mà dán lên, lúc đôi môi dán chặt nhau còn dùng răng cắn Hoa Kì mấy cái.

      “Ai nha con mẹ nó chứ, tôi còn ở đây đó, hai người có cần phải như vậy hay ?” Quách Tĩnh kinh hãi ngậm miệng được.

      Trang Hào buông Hoa Kì ra, lúc tách ra còn liếm môi cái, : “Canh cá rất ngon.”

      Hoa Kì bị hành động của Trang Hào làm cho trở tay kịp, vừa sợ lại vừa mừng, gương mặt phủ tầng hồng nhạt, vì che giấu lúng túng, cậu bật cười hì hì, cười láo lĩnh : “, cũng lãng mạn.”

      Trang Hào cười cười, cầm đôi đũa lên gì nữa.

      Quách Tĩnh nhìn hai mắt, cười : “, thích Hoa Kì đúng ?”

      Trang Hào trừng mắt liếc cái: “Ăn cơm của cậu .”

      “Hắc, chuyện mình làm còn cho người ta là sao?” Quách Tĩnh quay đầu nhìn Hoa Kì, : “Hoa Kì, tôi cho cậu biết, tôi là vậy, thích ai cũng chẳng bao giờ ra khỏi miệng, cứ để mãi trong lòng.” Quách Tĩnh tiếc hận : “Trước kia có thích ấy, ấy cũng thích kia, nhưng ấy lại , kết quả kia cùng người khác chạy mấy, khi đó ấy hối hận nhưng làm được gì nữa? Mà cũng phải lại, nếu như ấy thổ lộ chắc cậu và ấy có duyên phận ngày hôm nay rồi, ra cái này gọi là... cái này gọi là duyên phận, vận mệnh nhất định phải vậy.”

      Hoa Kì cảm thấy Quách Tĩnh phân tích tương đối thấu đáo, khỏi đồng ý : “Rất có đạo lý.”

      “Có phải cũng chưa từng thích cậu hay ?”

      Hoa Kì thở dài tiếng, uất ức : “ phải vậy sao, ấy , nhưng tôi là người rộng lượng, xem như ấy rồi.”

      “Là cậu tính tình tốt, đỉnh đạc dễ bị thương.” Quách Tĩnh từ phía sau cầm lấy ly rượu rỗng, rót đầy rượu để xuống trước mặt Hoa Kì: “Hôm nay Tĩnh ca ca của cậu và cậu uống .”

      Hoa Kì buồn cười, tính tình tốt cậu thừa nhận, nhưng bị thương, dường như có chút miễn cưỡng, cậu cũng là người, cũng có thứ mình muốn, cũng có điều muốn nghe, ai mà chẳng vậy, cậu nào có ngoại lệ? Nhiều nhất là cậu nghĩ theo chiều hướng tiêu cực, cậu tình nguyện tin tưởng có ngày nào đó, Trang Hào với cậu.

      “Em ấy thể uống rượu.” Trang Hào bất thình lình lên tiếng, đưa tay đoạt lấy ly rượu của Hoa Kì.

      cũng quá bảo vệ cậu ta rồi, làm sao biết Hoa Kì thể uống?” Quách Tĩnh đưa tay giành lại, Trang Hào dùng tốc độ nhanh nhất nâng cốc uống, Quách Tĩnh hừ lạnh tiếng: “ cứ uống như vậy sao? Vậy được, em lại rót cho Hoa Kì ly.”

      “Cậu rót ly tôi liền uống ly.” Trang Hào vẫn nhất quyết tha như cũ.

      “Vậy thích Hoa Kỳ rồi em rót cho cậu ta nữa.” Quách Tĩnh đùa vui, bằng trực giác của Trang Hào chắc chắn có ý với Hoa Kì, là cái loại thích phải lời hai lời có thể kia.

      Trang Hào có cười, nghiêm túc : “Đừng nhảm, nhanh ăn cơm của cậu .”

      Quách Tĩnh thấy Trang Hào nghiêm túc dám tiếp tục đề tài này nữa, Hoa Kì hơi có chút mất mát, như cũ vẫn đợi được.

      Nhất thời trong phòng hơi trầm mặc, Quách Tĩnh có chút thích ứng liền tìm đề tài : “, Bàng Suất và Chương Thỉ trở mặt rồi, lúc này Chương Thỉ rút cổ phần ở Ngũ Hành về, Ngũ Hành mấy ngày liên tiếp có tiền mở cửa hoạt động, Bàng Suất lại thể dời tiền ở đội xe tới Ngũ Hành, cho nên, em đoán Ngũ Hành sắp đổi chủ.”

      Trang Hào lắng nghe, suy nghĩ trong chốc lát : “Chương Thỉ cứ đồng ý giải tán như vậy sao?”

      “Đúng là vậy, em cũng kinh ngạc, Bàng Suất tức giận mới giải tán với Chương Thỉ, ai ngờ Chương Thỉ hai lời liền đồng ý, xem, có phải y sớm muốn thế này đúng ?” Quách Tĩnh nghi ngờ .

      Trang Hào trầm mặc hồi lâu: “Chắc là vậy, ban đầu Chương Thỉ thay Chương Viễn tiến hành giao dịch với Bàng Suất, y hứa hẹn đưa hai phần ba số tiền lời cho Bàng Suất, đoán sau khi giải tán hậu, Chương Thỉ chắc hẳn đưa tiền ?”

      phải vậy sao, lúc này mọi người biết Chương Thỉ đâu, Bàng Suất tìm y khắp nơi.”

      Trang Hào gật đầu cái: “Ngũ Hành coi như là bị đào rỗng, còn cái vỏ trống .”

      “Ai phải vậy, lúc này ngay cả tiền lương nhân viên cũng thể thanh toán, ít người chận cửa đòi tiền đâu.” Quách Tĩnh có chút hả hê.

      Trang Hào nghiêm túc suy tư, còn : “Bên đoàn xe Chương Thỉ thế nào?”

      “Cái này em biết, lúc đó em chỉ chú ý Ngũ Hành, đoàn xe bên kia chú ý kỹ.” đến đây, Quách Tĩnh bừng tỉnh hiểu ra, chợt đập bàn : “, thằng cháu nội Chương Thỉ này vơ vét tiền sao? Nếu như em đoán sai, lúc này đoàn xe chắc cũng bị đào rỗng, chút tiền cũng có.”

      Trang Hào đáp, ngược lại với Hoa Kì: “Nhanh lên, cơm nước xong giúp tắm kỳ.”
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 78: Ăn chơi tiêu sái hồi.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Trang Hào ngày hôm nay ngủ rất sớm, sau khi Hoa Kì chà tắm cho xong liền chui vào trong chăn, chỉ chốc lát sau liền ngáy ngủ. Hoa Kì và Quách Tĩnh lại hoàn toàn buồn ngủ, hai người nhìn nhau liền đứng dậy ra khỏi phòng.

      Cửa rộng mở, hai người đứng ở ban công hành lang, ban đêm gió mát thổi vào mặt rất thoải mái, Hoa Kì hơi hơi híp mắt có vẻ buồn ngủ.

      “Mệt quá,” Quách Tĩnh nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

      Hoa Kì mỉm cười lắc đầu, “ buồn ngủ, nhưng cảm thấy tại rất thư thái, thoải mái hơn bất cứ lúc nào.”

      Quách Tĩnh gật đầu cái,”Hoa Kì, tôi thấy cậu thích ấy, có lúc tôi cũng lo lắng cho cậu, mặc dù tôi và cậu mới quen lâu, nhưng tôi có thể nhìn ra thằng nhóc cậu là người thành , đối xử với của tôi có gì phải chê, cho nên tôi nghĩ về sau hai người phải làm sao, lúc đó Văn Đào với tôi tình hình cậu ấy ở trong tù tôi liền cảm thấy tất cả đều sao cả, chỉ cần thích là được.”

      Hoa Kì cúi đầu thổi rớt bụi ban công, sau đó khoác hai tay lên phía , cằm chống đỡ cánh tay, : “Tôi biết , cho nên tôi mới phát giác bây giờ thỏa mãn.”

      “Cậu đúng là có tiền đồ.” Quách Tĩnh tiếc hận .

      Hoa Kì xấu hổ : “Tôi vẫn luôn có tiền đồ.”

      “Đương nhiên biết là được, nhưng thể quá mức cố chấp.” Quách Tĩnh xoay người tựa vào ban công : “ ra tôi có thể cảm thấy, tôi thích cậu, nhưng cậu là con trai, ấy còn chưa từng thích với nào nữa là, cho nên gặp cậu càng khó khăn, nhưng cũng phải thích.”

      chắc chứ?” Hoa Kì hưng phấn .

      “Xác định, nhưng phải xem chính cậu.” Quách Tĩnh đưa tay khoác lên bả vai Hoa Kì : “ TV phải luôn có người , hạnh phúc của mình phải tự tranh thủ sao?” Quách Tĩnh cười lạnh tiếng, xoay người tới đầu khác của hành lang.

      đâu thế?” Hoa Kì thấy càng chạy càng xa, nhịn được gọi lại.

      Quách Tĩnh cũng xoay người lại mà là khoát tay áo : “Trong nhà quá buồn bực rồi, tôi ra ngoài bộ lát, cậu mệt vào nhà ngủ trước , để cửa cho tôi là được.” xong, Quách Tĩnh lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới lầu.

      Hoa Kì ở ban công thò đầu ra, nhờ ánh sáng mờ trông thấy bóng lưng Quách Tĩnh chạy, trong lúc vô tình lại bật cười.

      Sáng sớm ngày hôm sau, cửa lớn mở ra, từng đợt gió mát thổi vào, chân Hoa Kì để lộ ra khỏi chăn vô ý thức rụt cái, bất đắc dĩ mở mắt lấy điện thoại của Trang Hào ở dưới gối ra xem đồng hồ, cách giờ Trang Hào làm việc còn sớm, Quách Tĩnh biết trở về từ lúc nào, giờ chen ở góc tường, mặc cái quần cộc rộng màu xanh da trời ngủ chút hình tượng.

      Hoa Kì cảm thấy may mắn, may mắn mình vì lười biếng mà làm trễ nãi chính .

      Hoa Kì bò ra khỏi chăn, rón rén tới cửa, bưng chậu tắm, lúc tắm Hoa Kì quan sát mình từ trong gương, tóc có chút dài, cậu thuận tay vuốt hai cái, lúc này mới nhanh chóng lau khô thân thể ra khỏi phòng tắm.

      Hoa Kì nhanh chậm, lúc ngang qua cửa phòng của Cao Quân dừng bước, giơ tay lên gõ cửa, nặng cũng , chỉ chốc lát sau Cao Quân mang cái đầu tổ quạ ra mở cửa, đứng ở cửa ngáp cái, lúc há mồm cậu thấy được cái răng cửa sớm rơi xuống lúc này trở lại chỗ cũ rồi, Hoa Kì nhịn được nhìn kỹ, xem chừng là nha sĩ làm răng giả cho nên mới có vẻ hơi bất đồng.

      Cao Quân thấy Hoa Kì vẫn lên tiếng, nhịn được : “Ngốc à? Sáng sớm tìm tôi có việc gì?”

      Hoa Kì lấy lại tinh thần, : “À, tìm có chuyện đấy.”

      “Hả? Chuyện gì?” sắc mặt Cao Quân nặng nề, tâm đột nhiên nhảy lên cổ họng, trong lòng còn lầu bầu, đây mình gần cũng tìm Trang Hào nha, từ ngày đó bị đá rơi cái răng rồi, liền chết tâm, vì thẳng nam mà liên lụy cái răng, giá này hơi bị cao.

      ra ......” Hoa Kì có chút thẹn thùng, do dự hồi lâu rốt cuộc ghé đầu qua, tiến tới bên tai Cao Quân thầm trận.

      Cao Quân càng nghe càng buồn cười, đợi sau khi Hoa Kì xong, Cao Quân liền cười : “ thành vấn đề, chuyện như vậy em nhất định giúp tay, cho nên, hôm nay cậu rãnh ?”

      “Ừ, hôm nay tôi định xin nghỉ, cho nên hôm nay liền giao cho .”

      thành vấn đề, chờ tôi chuẩn bị chút.”

      “Được, tôi trở về thay quần áo.” Hoa Kì và Cao Quân hẹn cẩn thận, sau đó chạy chậm trở về phòng, vào cửa Trang Hào và Quách Tĩnh tỉnh rồi, hai người ngồi xếp bằng hút thuốc, giương mắt nhìn thấy Hoa Kì gấp gáp vào, nhịn được hỏi: “Làm gì đó? Bị quỷ đuổi theo à?”

      Hoa Kì khẽ mỉm cười, lạnh lùng : “ có chuyện gì.”

      Trang Hào sửng sốt, cũng tiếp tục truy vấn.

      Hoa Kì nhanh chóng thay quần áo, trước khi ra cửa còn õng ẹo làm dáng ở trước gương trong chốc lát. [-.-|||]

      “Người này sáng sớm muốn đâu?” lúc cậu bước ra khỏi cửa bước rốt cuộc Trang Hào nhịn được mà hỏi.

      Hoa Kì có quay đầu lại, lạnh nhạt : “Hôm nay làm sớm, em trước, điểm tâm tự giải quyết.”

      “Thao.”

      Nghe được tiếng Trang Hào mắng Hoa Kì vẫn như cũ quay đầu lại, ngược lại lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.

      Cao Quân xử lý xong chính mình, đứng ở cửa cầu thang cũng xem như là phong cảnh đánh nhìn làm cho người ta nhịn được nhìn hai lần, thấy Hoa Kì từ lầu chạy xuống, cười ngoắc: “Sao lại lâu như vậy?”

      “Đừng nữa, ấy cứ hỏi cái này hỏi cái kia hoài.” Hoa Kì thở dài hơi: “ tôi hơi lo chút.”

      “Cậu cứ yên tâm, làm theo lời tôi bảo là được.” Cao Quân cười an ủi cậu, ôm bờ vai của cậu về phía trước, : “Cái này gọi là bỏ được mình thể có được...... đúng, là đàn ông.” Cao Quân híp mắt mỉm cười: “Người tôi cũng tìm cho cậu rồi, nhưng mà thể quá nhanh.” xong, Cao Quân nháy mắt đưa tình với Hoa Kì mấy cái.

      Hoa Kì lo lắng : “Cứ thấy thế nào ấy.”

      “Rốt cuộc cậu sợ cái gì? có gì ổn chứ, em tiếp thêm sức mạnh cho cậu.” Cao Quân buộc chặt cánh tay : “Em trai em cứ to gan tiến về phía trước, về phía trước......”

      Hoa Kì vừa nghe vừa cười, hát tiếp đến: “Đổi gạo đổi gạo đổi gạo a......”

      Hoa Kì và Cao Quân vừa đường vừa cười, đến nơi Cao Quân lấy tốc độ nhanh nhất giúp Hoa Kì làm xong tất cả, còn thỉnh thoảng chia sẻ kinh nghiệm của mình cho Hoa Kì, cũng biết có như thế hay , hay là Cao Quân cố ý phóng đại , tóm lại Hoa Kì nghe mà sửng sốt ngẩn người, còn hơn cả chuyện cổ tích nữa rồi.

      “Như thế nào, tôi dạy cậu cậu nhớ chưa?” Cao Quân rất là tự hào .

      Hoa Kì gật đầu: “Nhớ nhớ, chẳng qua tôi sợ đến lúc đó lại bị mình làm hỏng hết.”

      “Cậu cứ yên tâm , chỉ cần làm theo lời tôi dạy bảo đảm vạn vô nhất thất.” Cao Quân xoay thân thể Hoa Kì qua, mặt đối mặt hô tiếng: “Đứng nghiêm.”

      Hoa Kì lập tức đứng thẳng tắp, cười : “Thế nào?”

      “Đẹp trai ngây người, cậu tin tôi .” Cao Quân hé miệng cười, đưa tay đón chiếc xe taxi, sau khi lên xe lại với Hoa Kì: “Chờ tối rồi trở về, về sớm như vậy làm gì, cho bú sữa đủ nên nổi à? Cho nên, hôm nay chúng ta ăn chơi tiêu sái hồi, ai cũng thể cản.”

      “Đúng, ăn chơi tiêu sái hồi.” Hoa Kì cười nhàng ngó ra ngoài cửa sổ: “Nhưng chúng ta chỗ nào vậy?” Nghĩ đến đây, Hoa Kì lại hơi hơi đau lòng : “Tìm chỗ nào tốn tiền ấy, hôm nay tôi tốn ít rồi, có chút đau lòng.”

      “Haiz, tâm như sợi len vậy.” Cao Quân an ủi: “Tôi cho cậu biết, sau khi trở về cậu phải lạnh lùng vào.”

      “Ừ, tôi hiểu rồi.” Hoa Kì kiên định .

      Xe taxi dừng ở nhà hàng ven đường, Cao Quân hôm nay ăn ở bên ngoài, sau khi trở về dễ hành động hơn nhiều.

      Hoa Kì thể đồng ý đề nghị của , bữa cơm này ăn cũng tiết kiệm, chỉ tốn hơn năm mươi tệ, lúc Hoa Kì tính trả tiền Cao Quân lại ngăn cản cậu, , bữa cơm này mời.

      Thời gian luôn trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt ngày cứ thế qua rồi, Hoa Kì kéo thân thể mệt mỏi về nhà, cứ đến gần bước lòng của Hoa Kì khẩn trương phần, theo bản năng giơ tay lên sờ sờ kiểu tóc mới vừa cắt, lúc này mới thêm kiên định.

      Gần tới cửa cửa phòng mở rộng ra, dùng gạch chặn lại, bên trong truyền đến tiếng Quách Tĩnh cười, còn có tiếng nồi chén va chạm.

      Hoa Kì do dự lát, rốt cuộc nện bước vào.

      Hoa Kì vừa vào cửa, Trang Hào đúng lúc từ bếp quay người lại, trong mắt tức giận và phức tạp tương giao: “ nơi nào mà trễ như thế mới về?”

      Quách Tĩnh nghe tiếng cũng quay đầu, cười đùa quan sát Hoa Kì: “Í, cắt tóc sao? Nhìn còn rất tinh thần.” thuận thế nhìn hai tay Hoa Kì: “Mua gì đấy?”

      Hoa Kì cố làm vẻ mệt mỏi, xụ mặt cười: “ ra ngoài dạo phố.”

      dạo phố? Mua gì? Cho tôi nhìn chút.” Quách Tĩnh chạy tới, đoạt cái túi trong tay Hoa Kì mà nhìn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng tán thưởng: “Quần áo này tệ, mẹ nó...... Hơn trăm đó, Hoa Kì cậu sao vậy? Bình thường tôi thấy cậu chịu chơi như thế đâu?”

      có gì, ta nghĩ thoáng rồi.” Hoa Kì chân tới bên cạnh thùng nước, kéo ra dùng gáo nước múc gáo nước lạnh, ngửa đầu uống sạch sẻ.

      Hừ...... lúc này Trang Hào đột nhiên hừ lạnh tiếng, quay đầu lại tiếp tục nấu cơm.

      “Hoa Kì, có phải cậu nghĩ đến thứ gì hay ?” Quách Tĩnh mơ hồ cảm thấy, trải qua cuộc chuyện tối hôm qua Hoa Kì nghĩ thông suốt chuyện gì, hay là, rốt cuộc cậu thông suốt nên muốn dùng phương pháp này ép Trang Hào, nhưng mà...... Ý nghĩ này có chút đơn giản, người như Trang Hào rất là tinh, dễ dàng bị lừa như vậy.

      đợi Hoa Kì trả lời, Trang Hào vượt lên trước bước : “Cậu ta có thể nghĩ ra cái gì? Còn phải vì ngày hôm qua vài lời với cậu, lúc này mới giả bộ với tôi sao.”

      Trong lòng Quách Tĩnh run lên, tự chủ được bắt đầu mặc niệm cho Hoa Kì.

      Hoa Kì cười cũng đáp lời.

      “Quách Tĩnh, đưa cái bàn ra đây, ăn cơm .” Trang Hào bảo Quách Tĩnh, đặt món ăn lên bàn sau lại xoay người về phía Hoa Kì : “Ăn cơm chưa?”

      “Ăn rồi.” Hoa Kì lạnh lùng , Trang Hào hừ lạnh tiếng : “Cậu ngại ngày trôi qua quá tốt đúng , cậu thích làm gì cứ làm , nhưng tôi cho cậu biết, cậu mà cứ ở đây mà giả bộ với tôi, đừng trách tôi......”

      “Hoa Kì có ở đây ?” Giọng hơi từ tính từ cửa truyền tới nhất thời ngắt lời Trang Hào .

      ——-
      Đầm: Ai za, ẻm lại bày trò nữa rồi, chỉ khổ mỗi Hào ca cứ phải chịu trận mấy trò giở hơi của ẻm thôi.
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 79: Tôi là ba cậu ấy.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Cao Quân thầm đồng ý Hoa Kì nhờ vả, đó là tìm giúp cậu chàng trai đẹp, sau đó tới theo đuổi Hoa Kì để ép Trang Hào vào khuôn khổ, mấy lời ở dưới đáy lòng ra.

      Nguyên nhân Cao Quân đồng ý Hoa Kì rất đơn giản, hoặc giả là chợt thông suốt, cảm thấy quá trình Hoa Kì theo đuổi Trang Hào quá cực khổ, dầu gì bọn họ cũng coi như là bạn bè, chuyện này giúp quá vô nhân đạo rồi.

      Nhưng thực tế, Hoa Kì hoàn toàn nhờ sai người, khi trai đẹp trong truyền thuyết đứng ở cửa nhà mình Hoa Kì nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, việc đến nước này Hoa Kì hoàn toàn có đường lui, chỉ đành phải nhắm mắt mà lên. [Đầm: Ha hả]

      “Hoa Kì, phải hẹn em xem phim ư, em nhanh lên chút a.”

      Hoa Kì bị giọng của gã chấn cho hơi lui bước được, trong lòng mắng Cao Quân vô số lần, đây là trai đẹp trong truyền thuyết? chuyện cứ như gà gáy còn chưa tính, lúc chuyện có cần phải cứ vặn vặn xòe xòe Hoa Lan Chỉ hay hả? Đừng Trang Hào, ngay cả mình cũng tin nữa là.

      [Đây là hoa lan chỉ ợ]

      Huống chi, người ở cửa đâu có cái gì là trai đẹp, khuôn mặt bình thường có gì lạ còn chưa tính, mấu chốt là ở chỗ đôi mắt như hạt đậu kia, ràng chuyện với Hoa Kì mà ánh mắt lại người Hoa Kì, hoàn toàn biết là nhìn nơi nào.

      Trong lòng Hoa Kì chùn bước, hận thể cứ vậy toạc ra, đỡ phải buồn bực trong lòng.

      Nhưng mà còn đợi Hoa Kì mở miệng chuyện, Quách Tĩnh ở bên cạnh bếp cười thành tiếng, ôm bụng cất tiếng cười to.

      Cứ như vậy, Hoa Kì càng thêm đất dung thân.

      Trang Hào lại có phản ứng lớn gì, cười ha hả ngậm điếu thuốc lên môi, hít hơi sau đó lấy tay kẹp, giọng : “Hoa tiểu cẩu, cậu chuẩn bị nhanh lên kìa, người ta hẹn cậu xem phim đấy.”

      “A......” Hoa Kì từ trong phẫn nộ lấy lại tinh thần, đối mặt với Trang Hào khiêu khích, trong lòng càng thêm tức giận, nhắm mắt : “Tôi chuẩn bị, chờ tôi lát.” xong, Hoa Kì liếc Trang Hào cái, trong ánh mắt đều là khiêu khích.

      “Ai , vậy em nhanh lên chút, phim sắp chiếu rồi.” người đàn ông ở cửa lên tiếng lần nữa, động tác uốn éo cộng thêm giọng chói tai, giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh vậy, đánh cho Hoa Kì khét từ trong đến ngoài.

      chỉ Hoa Kì chịu nổi người ở cửa, Quách Tĩnh cũng thế, vừa dứt lời, Quách Tĩnh lại nhịn được cười ra tiếng lần nữa, còn vừa cười vừa : “Hoa Kì, người này cậu tìm đâu ra vậy?”

      Hoa Kì buồn bực , làm bộ lật lật quần áo vừa mua về.

      Đúng lúc này, Trang Hào đột nhiên tới cửa, lễ phép với người kia: “ em, hẹn Hoa Kì xem phim à?”

      “Đúng vậy a~, tôi hẹn cậu ấy nhiều ngày rồi.”

      “À, là vậy sao.” Trang Hào khẽ mỉm cười, còn : “ thích Hoa Kỳ?”

      Người nọ thẳng thắn : “Đúng vậy, tôi theo đuổi cậu ấy mấy ngày rồi.”

      “À, cũng theo đuổi mấy ngày rồi sao?” Trang Hào ho khan mấy tiếng, còn : “Vậy cậu biết tôi là ai của cậu ấy sao?”

      Người nọ quan sát Trang Hào tỉ mỉ, đỏ mặt lên: “Nhìn dáng dấp của đẹp trai như vậy, hẳn là có quan hệ gì với Hoa Kì ?”

      “Sai, mười phần sai.” Trang Hào cà lơ phất phơ cười cười: “Tôi là ba cậu ấy.”

      “Ba?” Người nọ sững sờ, hoàn toàn màn kịch như vậy.

      Trang Hào ho khan hai tiếng, cười : “Đúng, tôi là ba cậu ấy, tôi thấy cậu có vẻ thích Hoa Kì nhà tôi, như vậy tôi liền thay mặt Hoa Kì đồng ý cậu, nhưng mà, Hoa Kì theo cậu…cậu phải bày tỏ chút gì chứ?”

      “Bày tỏ? bày tỏ cái gì?” Người nọ bị Trang Hào chơi liền sửng sốt.

      Trang Hào chậc tiếng: “Tiền cần, bằng kêu tiếng ba nghe chút, thế nào?” Trang Hào giơ tay lên móc móc lỗ tai, giống như chờ đợi.

      Người nọ lộ ra vẻ mặt khổ sở, ánh mắt thực tế nhìn Trang Hào, nhưng hình như cũng nhìn Trang Hào, do dự lát : “Cao Quân cho tôi biết còn phải kêu ba?”

      “Hả? Cao Quân cho cậu biết Hoa Kỳ còn có ba sao?” Trang Hào cười hoa rơi nước chảy.

      “Dĩ nhiên, mà sớm cho tôi biết còn phải kêu ba tôi đến đây đâu.”

      Trang Hào mỉm cười : “Vậy cậu có gọi hay ?”

      “Gọi cái rắm, ba tôi còn sống đấy.”

      Trang Hào lập tức trầm mặt, mắt lộ hung quang : “Vậy con mẹ mày sao còn chưa cút, đứng nơi này chờ đòn đúng ?”

      Người nọ ngờ Trang Hào đột nhiên trở mặt, khiếp sợ : “Cái người này sao lại mắng người ta hả?”

      “Mắng mày còn , mẹ nó tao còn đánh mày nữa kìa.” Trang Hào chợt nâng cánh tay lên, vung mạnh quyền tới, sức rất tốc độ cũng chậm, cho người nọ cơ hội tránh né.

      Người nọ tránh thoát quyền của Trang Hào, xoay thân chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa : “Tôi biết Hoa Kì nhà , tôi chỉ tới giúp tay.”

      Người nọ điên khùng chạy, tiếng bước chân thùng thùng thùng vang lên hành lang, trong gió thanh truyền đến đều run rẩy, có thể thấy được lúc này bị Trang Hào dọa sợ .

      [Đầm: Ha hả Hào ca nốc ao đối thủ cú rất chi là đẹp mắt, xin dành tặng +100 (y):)]

      vở kịch dàn dựng tốt cứ thế bị người phá tan, Hoa Kì hối hận đến nỗi ruột xanh lè rồi, sớm biết như vậy bằng tìm Giang Hạo.

      Hoa Kì đưa lưng về phía Trang Hào, cũng biết mình nên làm gì, giả bộ đảo quần áo trong túi, tay lại run lẩy bẩy, phải cậu sợ Trang Hào mắng cậu, mà là trong lòng có chút hư .

      Nhất thời trong nhà an tĩnh ít, trừ tiếng cười của Quách Tĩnh ra.

      “Tại sao chuyện?” Trang Hào đột nhiên lên tiếng, từ từ tới sau lưng Hoa Kì, dùng đầu gối đụng đụng vào lưng Hoa Kì mấy cái.

      Hoa Kì có chút mất trọng tâm, hai tay chống mặt đất ngẩng đầu lên, cười láo lĩnh : “ gì, phải đều biết cả rồi sao.”

      Trang Hào cười ha hả : “Cậu đúng là rãnh rổi gây chuyện, Cao Quân tìm cho cậu người như vậy đến chọc giận tôi?”

      Hoa Kì lúng túng đứng lên, gãi đầu : “Em cũng biết, em mà biết là người như thế em cho gã đến rồi.”

      “Xem ra cậu còn chưa từ bỏ ý định.” Trang Hào híp mắt cười, tiếp vươn tay với Quách Tĩnh: “Quách Tử, đưa cây gậy bên cạnh bếp cho tôi.”

      Quách Tĩnh vừa nghe liền cười: “Hả, nóng nảy vậy sao? Nàng dâu nghe lời đánh hai bàn tay là được, lấy cây gậy làm gì.” Quách Tĩnh như thế, nhưng thực tế cầm cây gậy đưa tới.

      Trang Hào nhận lấy cây gậy gõ gõ trong tay hai cái, cười : “ , nên đánh mấy cái đây?”

      Hoa Kì lui về phía sau hai bước, nhe răng cười : “, lần sau em dám, đừng đánh em được ?”

      “!@#$%$@, như vậy sao được, tôi mà cho cậu chút màu sắc để xem chừng ngày mai cậu phá tung phòng này lên mất.” Trang Hào vừa vừa tới trước mặt Hoa Kì: “Cởi quần ra, chỉ đánh vào mông thôi.”

      Hoa Kì dán tường : “, em lớn thế này còn đánh mông cái gì nữa.”

      “Vậy cậu nên đánh chỗ nào?”

      Hoa Kì trái lo phải nghĩ : ”..... ..... cho đánh” vừa dứt lời, Hoa Kì liền vọt ra ngoài, giày cũng thèm mang, để chân trần chạy ra ngoài, chân rơi xuống mặt đất trơn trợt phát ra tiếng bồm bộp bồm bộp vang dội.

      “Mẹ nó Hoa tiểu cẩu, cậu có gan chạy đừng có trở lại cho tôi.” Trang Hào cực kỳ tức giận đuổi theo, đứng ở cửa nhìn theo hướng Hoa Kì chạy, giận dữ hét: “Hoa tiểu cẩu, bây giờ cậu trở lại tôi bảo đảm đánh cậu… nếu cậu lại chạy, tôi bảo đảm khiến cậu ngày mai rời khỏi giường được.”

      Hoa Kì buồn bực chỉ lo chạy, hoàn toàn đem lời Trang Hào trở thành gió bên tai, trở về? Trở về có mà là kẻ ngốc, bị đánh cho tê người cũng bị chửi máu chó đầy đầu, cậu tình nguyện chạy tránh chút còn hơn.

      Hoa Kì như làn khói chạy về phía trước, mắt nhìn thấy rẽ cái liền đến cầu thang, ai ngờ cầu thang có vũng nước lớn, Hoa Kì vội vàng kịp chuẩn bị liền ngã xuống, chỉ nghe phịch tiếng, Hoa Kì tứ chi ngửa ra hai tay chắp lại té xuống.

      “Ai nha mẹ nha, đau chết mất......” Hoa Kì nằm mặt đất nửa ngày động, quần áo sau lưng ướt hoàn toàn, mà lúc này, Trang Hào chậm rãi tới, cúi đầu cười : “Cậu chạy nữa sao? Có gan cậu chạy tiếp xem nào?”

      Hoa Kì nằm mặt đất, kêu rên : “, lần sau em dám, tha cho em .”

      “!@#$%$@, tôi phát cậu đúng là ngu vãi ra, tôi có thể đánh cậu sao?” Trang Hào vứt cây gậy trong tay, khom lưng bế Hoa Kì khỏi mặt đất, xoay người về nhà lại : “Hoa tiểu cẩu, em cứ đàng hoàng ở bên cạnh là tốt rồi, câu hai câu thoại cũng có gì, em cứ muốn nghe lúc nào cũng có thể , nhưng chắc chắn nó phát ra từ nội tâm của .”

      Hoa Kì nhất thời trầm mặc, uất ức xông lên đầu, mặt mày sắp nhăn lại chỗ.

      Trang Hào liếc mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ : “Về sau ít nghe lời Quách Tĩnh càu nhàu , cậu ta giống chúng ta, hiểu ?”

      “À, biết.”

      Sau khi về nhà, chuyện này đương nhiên ai nhắc lại, Trang Hào thay quần áo cho Hoa Kì, lúc này mới cùng Quách Tĩnh đem bàn ra, hai người ly tôi ly uống chút rượu, biết vì sao Hoa Kì cứ có cảm giác hôm nay tâm tình Trang Hào tồi, đặc biệt là khuôn mặt tươi cười bàn cơm, bộ dáng đó cứ như trúng vé số độc đắc mấy triệu.

      Sau khi ăn cơm xong, Quách Tĩnh muốn rời lát, ra quán internet chat webcam với vợ , buổi tối để cửa cho là được, ra trong lòng Hoa Kì và Trang Hào đều hiểu, đây là cho bọn họ có gian riêng.

      Sau khi Quách Tĩnh , Trang Hào buồn đầu thu dọn bàn cơm, sau đó ngồi xếp bằng xuống dựa vào tường : “Hôm nay mua cái gì?”

      Hoa Kì nằm ở chăn, lắc chân : “ bộ quần áo, tốn hơn ba trăm, làm em đau lòng chết được.”

      Trang Hào gật đầu cái: “Cũng được, coi là nhiều, nhưng mà...... Em lấy tiền ở đâu? Lúc mang theo từ trong nhà sao?”

      “Ừ, lúc tới em lấy ở chỗ mẹ em 3000, vốn tính toán để dành, chờ lúc cần dùng lấy ra, nhưng em nhịn được.”

      “!@#$%$@, người khác có tiền đều nghĩ tới mình, em lại la ó muốn để người khác dùng.” Trang Hào cười mắng.

      Hoa Kì hất mặt, cười ha hả : “Cho người khác tiêu em đau lòng, cho em đau lòng, ngược lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”

      “Em đúng là đồ ngốc.” Trang Hào chợt vọt tới, đè ở người Hoa Kì, dính vào tai của cậu : “Chờ sau này có tiền, nhất định đối tốt với em.”

      Hoa Kì ừ tiếng: “Em chờ.”

      Trang Hào há mồm cắn lỗ tai Hoa Kì liếm mấy cái, dịu dàng : “Hoa tiểu cẩu, em biết trong lòng nghĩ em thế nào ?”

      biết, nghĩ như thế nào?”

      Trang Hào do dự hồi lâu: “Vốn là vậy, tính khi mình lật người được ra suy nghĩ trong lòng, nhưng thằng nhóc em hình như đợi được, nếu như vậy trước cho em biết thôi.”

      “Rốt cuộc là gì?” Hoa Kì thể chờ đợi .

      Trang Hào cười cười, ngay sau đó cúi đầu, ở bên tai Hoa Kì giọng ra ba chữ.

      thích em.

      —–
      Đầm: Yup! Cuối cùng Hào ca cũng thổ lộ rồi, uổng công Hoa Kỳ ba lần bảy lượt “gài bẫy” , ha hả
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :