1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tắm Cho Đại Ca - Kinh Thành Nam Sủng (Full 103 Chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 65: Ngày mai.☂

      Edit: Snoo


      Sau ngày Quách Tĩnh cùng Chương Thỉ trong phòng vệ sinh cãi nhau trận, làm thế nào cũng bỏ được cái dằm trong tim, càng nghĩ càng giận, Quách Tĩnh liền thầm hỏi được số điện thoại của Bàng Suất, cơn tức dâng lên nhưng Bàng Suất vẫn tỉnh táo nghiêm túc nghe Quách Tĩnh hết, sau khi cúp điện thoại, Bàng Suất hai lời bảo Côn Tử đưa mình đến đoàn xe, đúng như Quách Tĩnh , đoàn xe bây giờ làm ăn buôn bán ngày càng tệ.

      Bàng Suất cũng vội vã tìm Chương Thỉ hưng sư vấn tội, mà an bài Côn Tử lén lút tìm khách cũ lấy giá tiền thấp thay bọn họ chuyển vận hàng hóa, cứ như vậy, mấy mối làm ăn kia lại trở về trong tay Bàng Suất, nhưng Bàng Suất làm như vậy phải bỏ rất nhiều tiền vào đoàn xe, ngay cả những thứ đặt mua cho hôn lễ cũng phải cắt giảm ít.

      Mà Chương Thỉ biết Bàng Suất làm thế vẫn hề gấp, cười trừ.

      Trong đêm Hoa Kì trở về tìm Trang Hào Quách Tĩnh biết nổi điên cái gì mà lại cùng các tài xế nhậu bữa, lấy hẳn 300 bao , Quách Tĩnh vừa dẫn người nọ vào nhà nghỉ, quần áo mới vừa cởi hết, vần vò ôm nhau kịch liệt cửa bỗng nhiên bị đạp ra, đám người mặc động phục chỉnh tề xông vào.

      Lúc này Quách Tĩnh mới hiểu được, bị người khác gài bẫy, cái bẫy thể nào xoay người.

      Mà người thầm giở thủ đoạn này, Quách Tĩnh dùng đầu ngón chân cũng biết đó là ai.

      Quách Tĩnh bị nghi ngờ có hành vi mua bán dâm, tiền phạt chưa tính phải ngồi ăn căm tù hơn mười ngày, chuyện này khiến rất uất ức.

      Hoa Kì bắt gặp Chương Thỉ đưa người khác ra ngoài, sau khi người nọ rồi Chương Thỉ mới tới, cười : “ nhớ lời tôi trước đây sao, chuyện của chúng tôi cậu đừng tham gia vào.” Chương Thỉ cười như cười qua Hoa Kì, đợi Hoa Kì mở miệng chuyện rời khỏi hành lang ra đại sảnh, tiếp theo từ cửa ra khỏi Ngũ Hành.

      Hoa Kì suy nghĩ hồi lâu, luôn cảm thấy chuyện này có chút nguy hiểm, chuẩn bị bắt đầu làm việc, phút sau những chuyện kia bị quẳng ra sau đầu, ai ngờ buổi chiều ngày thứ ba lại bị bới lên, Quách Tĩnh tự mình chạy đến cửa hỏi tội.

      Trong đại sảnh tranh cải gay gắt, quyết liệt, Hoa Kì nghe được tiếng vang đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy Chương Thỉ bị Quách Tĩnh lôi cổ áo cười : “Mấy ngày này càng ngày càng nóng, tánh khí của cậu cũng càng ngày càng nóng nảy.”

      “Đừng nhảm nữa, là mày gài bẫy hại tao có đúng ?”

      Chương Thỉ nhún nhún vai, kéo tay Quách Tĩnh từ cổ áo ra: “Con mắt nào của cậu thấy tôi hại cậu?”

      “Mẹ mày” Quách Tĩnh nhổ ngụm, tiếp tục : “Chương Thỉ, Trang Hào cùng tao vẫn coi mày là em, mày coi tao là em thôi, sao phải hại cả Trang Hào? ấy đối xử với mày thế nào hả? Lúc mày ngồi ăn cơm tù, ấy rất lo lắng, còn sốt ruột hơn cả cha mày, bây giờ tốt rồi, mày đục khoét còn khoét lên đầu của em mày?”

      Chương Thỉ xem thường : “Thương trường như chiến trường, có cái gọi là em.”

      “Mày trâu bò.” Quách Tĩnh giơ ngón giữa lên, sắc mặt trầm : “Mày làm thế khác gì dồn Trang Hào đến bước đường cùng.”

      Chương Thỉ thở dài : “Cậu muốn , tôi chỉ làm những điều tôi nên làm.”

      Quách Tĩnh bị Chương Thỉ chặn họng, dù tức giận đến mức muốn chửi to những vẫn nhịn, Quách Tĩnh mang theo tức giận rời khỏi Ngũ Hành.

      Hoa Kì mực nhìn về phía cửa, tâm lại thót lên tới cổ họng.

      “Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi mau làm việc tiếp .” Chương Thỉ sửa sang lại quần áo, xoay người lại, vẫn thấy Hoa Kì ngây ngốc đứng ở cửa nhà tắm, bất đắc dĩ nặn ra nụ cười : “Còn mau làm việc ?”

      Hoa Kì gật đầu cái vào nhà tắm, cả chiều làm việc mà yên lòng, toàn nhầm loạn hết lên, sữa tắm trở thành dầu gội đầu, dầu gội thành sữa tắm, cái này cũng chẳng ảnh hưởng mấy, nghiêm trọng nhất là Hoa Kì nhầm tinh dầu thành dầu nóng, lấy vẽ loạn lên hậu thân của khách làm vị khách kia quát ầm ĩ suốt cả tiếng đồng hồ.

      Vài ngày sau đó Hoa Kì luôn là lo lắng, đề phòng, lo lắng cho Trang Hào, biết cửa hàng tại thế nào. Hoa Kì gần như có tâm trí làm việc, quyết định trở về.

      Hoa Kì xin nghỉ, bắt xe đến đoàn xe của Trang Hào.

      Giữa tháng năm thành phố ấm lên, đường bắt đầu có người mặc áo ngắn rồi, Hoa Kì ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ có cảm giác nhiệt độ người càng cao, mồ hôi ngừng chảy nhưng vẫn nhịn, khi đến đoàn xe Hoa Kì mới cởi áo khoác ra khoác lên vai.

      Hoa Kì đứng ở cửa đoàn xe nhìn vào trong, trong viện vắng lặng như bình thường, chỉ có điều, những xe tải lớn thấy, chỉ có ba chiếc trung hình ở trong góc.

      Hoa Kì nhìn quanh, nhân viên phòng bảo vệ trực ban mở cửa ra: “Nhóc, nhóc nhìn gì đấy?”

      Hoa Kì lúng túng : “ có gì, nhìn chơi thôi.”

      “Đến tìm của cậu à?”

      Hoa Kì gật đầu cái: “ ấy sao rồi?”

      “Ở đây, vừa về lâu, ở trong thu dọn đồ đạc đấy.”

      “Thu dọn đồ đạc? Dọn dẹp gì thế ạ?”

      Nhân viên trực ngớ ngẩn: “Cậu ta cho cậu biết à?”

      có ạ.”

      “Vậy cậu tự mình hỏi cậu ta .” Nhân viên trực xoay người chui vào phòng bảo vệ, ngồi ở bên trong đưa lưng về phía cửa giống như là uống trà.

      Hoa Kì mang theo tâm tình thấp thỏm về phía phòng nghỉ, đến gần cửa đúng lúc Trang Hào giơ bao rác ra bên ngoài, hai người đúng lúc chạm mặt nhau.

      Trang Hào sửng sốt: “Em mới tới à? phải làm việc sao?”

      Hoa Kì lên tiếng, cẩn thận nhìn kỹ Trang Hào, quầng mắt thâm đen, trong mắt lộ ra tia máu, cằm đầy râu, bộ quần áo người dính đầy dầu mỡ, cả người nhìn vô cùng mệt mỏi.

      “Ai tới vậy?” Giọng Quách Tĩnh từ xa vọng tới, khi thò đầu ra Hoa Kì vượt lên trước bước : “Là em, Hoa Kì.”

      “Nhóc cậu đến rồi sao?” Quách Tĩnh cười ha hả ra.

      Hoa Kì mỉm cười : “Nhớ , tới thăm chút.”

      Quách Tĩnh bĩu môi, mở lời nữa, vào nhà lại vác hành lí lớn ra ngoài, : “Em đem đồ lên xe, hai người có lời gì mau .” Quách Tĩnh xách hành lý lảo đảo tới chiếc xe cỡ vừa trong góc.

      “Có chuyện gì vậy? ở đây nữa à?” Hoa Kì nghi ngờ .

      Trang Hào ném đồ trong tay tới góc tường, vỗ vỗ tay : “Đoàn xe bán rồi, hôm qua mới vừa bán, đây phải là chỗ của nữa rồi, sao ở đây được nữa.”

      “Bán?”

      “Ừ, tiền trong tay đủ, lâu như vậy vẫn lấy tiền từ chỗ mẹ lấp vào đoàn xe, ngày chi đến mấy ngàn, cứ tiếp tục như vậy cũng phải cách, cho nên đành phải quyết định như thế.” Lúc Trang Hào mặt mang theo khổ sở nhàn nhạt.

      “Bán đoàn xe rồi định làm gì?”

      Trang Hào cau mày : “Chưa biết, đến đâu hay đến đó thôi.” xong, Trang Hào cố tươi cười, : “Về sau chúng ta thể ở đây nữa.” Trang Hào nhíu mày, tiếp: “Chỉ có thể nhà nghỉ thôi, nếu , hay là ở xe nhỉ? Hay là vào rừng cây cũng được.”

      “Đến lúc nào rồi còn đùa được nữa.” Hoa Kì lạnh lùng .

      Trang Hào bĩu môi cười : “Trước kia phải em luôn hứng khởi như vậy sao, hôm nay lại nghiêm túc thế, được rồi......” Trang Hào giơ tay lên khoác lên bả vai Hoa Kì : “Chuyện của người lớn em đừng nhúng tay vào, về sau có việc gì đến tìm .”

      Hoa Kì do dự hồi lâu, : “, phải có câu lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa sao?”

      Trang Hào hiểu ý của Hoa Kì, cười : “Đoàn xe này chỉ là nhánh trong thành phố, cho cùng cũng cũ kỹ rồi, sớm nhận ra, cho nên kịp thời rút tiền đầu tư vào đất đai, nhưng chưa kịp lấy tiền lời lại vướng vào chuyện của đoàn xe, tại buôn bán chống đỡ nổi, dù có Chương Thỉ nơi này cũng sớm suy sụp thôi.”

      “Về sau......”

      “Được rồi” Trang Hào ngắt lời Hoa Kì, giọng : “ tự có dự tính của mình.”

      Hoa Kì nào dám hỏi nữa, đành ngậm miệng im lặng.

      “Buổi tối về Ngũ Hành sao? Nếu về đến nhà ăn cơm .” Trang Hào như có chuyện gì xảy ra .

      Hoa Kì suy nghĩ chút: “, em hơi sợ mẹ .”

      “Sợ gì? Mẹ ăn thịt em à?” Trang Hào ôm Hoa Kì ra đoàn xe, Quách Tĩnh dừng xe ở ven đường đợi hai người ra ngoài, quay cửa kính xe xuống : “Haiz, có hay , bây giờ là mấy giờ rồi.”

      “Tới đây, hét cái gì.” Trang Hào cười mắng, sau đó lại hỏi Hoa Kì: “Em muốn cùng à?”

      Hoa Kì lắc đầu cái: “, em phải về Ngũ Hành, mấy ngày nữa đến tìm , tránh cho gặp thêm phiền toái.”

      “Hoa tiểu cẩu càng ngày càng hiểu chuyện.” Trang Hào dùng sức nắm gương mặt của Hoa Kì kéo rồi nhéo.

      Đợi Trang Hào bỏ tay ra, Hoa Kì vuốt vuốt mặt hạ thấp giọng : “, sao Quách Tĩnh có thể ra sớm thế?”

      Trang Hào cười cười: “Chương Thỉ có thể đem cậu ta vào, cũng có thể đưa cậu ta ra, giống như em mới vừa , lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.”

      Tâm tình đè nén của Hoa Kì hơi hòa hoãn, nhếch miệng cười : “Vậy em về trước, hai ngày nữa đến thăm .”

      Trang Hào suy nghĩ chút: “Vậy ngày mai , dẫn em ra ngoài ăn cơm.”

      “Được, vậy ngày mai em đến tìm ? Đến nhà sao?”

      cần, ngày mai đến Ngũ Hành tìm em.”

      “Ừ, em đây.” Hoa Kì về, ở ven đường đón chiếc taxi, lúc gần quay cửa kính xe xuống : “Đừng quên đó, ngày mai.”

      “Biết rồi, cút .” Trang Hào đứng ở ven đường đưa mắt nhìn Hoa Kì rời , lúc Hoa Kì nhìn thấy bóng dáng của nữa, nụ cười mặt từ từ biến mất còn thấy gì nữa.
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 66: Ngọt như mật.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Ngũ Hành gần đây có hoạt động khuyến mãi, lưu lượng khách càng nhiều thêm, người khổ chỉ có mấy tắm kỳ công trong nhà tắm, buổi sáng mở mắt bận việc đến tối nhắm mắt lại ngủ, vừa qua ngày ít tắm kỳ công bắt đầu kêu khổ.

      Chương Thỉ vì kích thích bọn họ tích cực làm việc nên dán câu khẩu hiêu ngay tủ quần áo trong nhà tắm, đó viết vài chữ to: “Chúng ta là những tắm kỳ công vui vẻ.”

      Thấy khẩu hiệu này chỉ có Hoa Kì xì mũi coi thường, ngay cả mấy người ở trước mặt Chương Thỉ nịnh nọt cũng đều thầm mắng trong lòng.

      ra , Hoa Kì sớm đối có sức miễn dịch với lượng công việc lớn, dù bận việc ngày cũng cảm thấy mệt mỏi lắm, ngược lại cậu luôn thời thời khắc khắc chờ đợi ngày mai đến, dường như là đếm số mà sống qua ngày, ngón tay đủ dùng ngón chân.

      Chủ nhật là ngày Hoa Kì cùng Trang Hào hẹn ước, sau khi rời giường Hoa Kì mở cửa sổ của nhà tắm, cà nhắc nhìn ra phía ngoài vài lần, gió thổi vào mặt, xông vào trong lòng là cảm giác ấm áp. Hoa Kì thưởng thức cảnh tượng phía ngoài lát, sau đó liền tắm nước nóng, ăn mặc chỉnh tề ra người ở trước quầy rượu xếp từng hàng dài.

      “Có còn để cho người ta sống nữa ? Muốn mệt chết mấy người chúng ta sao?” Trong góc hai tắm kỳ công oán trách, thấy Hoa Kỳ người trong đó với Hoa Kì: ” Hoa Kì, cậu mặc nghiêm túc như vậy muốn đâu?”

      Hoa Kì nhếch miệng cười : “Có chút chuyện, chuẩn bị ra ngoài chuyến.”

      “Cậu phải ? Vốn nhân thủ đủ, cậu còn ?”

      Hoa Kì nhún nhún vai : “Hết cách rồi, hôm nay nhất định phải ra ngoài.”

      , Hoa Kì liền thấy bóng dáng quen thuộc ở bên trong đám người giơ tay lên chào hỏi Hoa Kì, Hoa Kì quay đầu về phía sau cười cười: “Tôi phải rồi, tranh thủ trở về sớm chút.” Hoa Kì bước nhanh chạy tới chỗ Trang Hào.

      Hoa Kì chạy đến bên cạnh Trang Hào hỏi “ thôi, chúng ta đâu?”

      Trang Hào quan sát Hoa Kì: “ ra ngoài ăn cơm, cơm nước xong tìm chỗ.”

      “Ca, muốn à?” lúc Hoa Kì nghe Trang Hào tìm chỗ nhịp tim bắt đầu gia tốc.

      Trang Hào cười ha hả : “Em đoán.”

      Hoa Kì càng thêm khẳng định ý tưởng của Trang Hào, cợt nhã ra ngoài.

      Mặc dù Hoa Kì ở phía trước nhưng cậu nhìn ra hôm nay tâm tình Trang Hào tệ, thân quần áo thể thao xứng đôi giày thể thao màu trắng, cả người có vẻ vừa nhàng khoan khoái lại đầy ánh mặt trời, Trang Hào như vậy quả nhiên đẹp trai cực kỳ.

      “Hoa Kì, hai người chờ lát.” Tiếng Chương Thỉ từ phía sau truyền đến.

      Hoa Kì dừng bước quay đầu nhìn lại, Trang Hào đứng ở cửa Ngũ Hành cách đó xa nhìn chăm chú vào chiếc màu đen đại mới ngừng lại, Chương Thỉ từ trong xe ra, theo bản năng cười cười với Trang Hào, sau đó tới: “Đến đây lúc nào?”

      Vẻ mặt Trang Hào cực kỳ tự nhiên : “Vừa tới, tôi muốn đem Hoa Kì ra ngoài ăn bữa cơm.”

      Chương Thỉ nghiêng đầu nhìn Hoa Kì chút: “ thành vấn đề.”

      “Vậy chúng tôi trước.” Trang Hào sải bước , lúc ngang qua chỗ Chương Thỉ Chương Thỉ đột nhiên mở miệng : “Cậu bán đoàn xe?”

      Trang Hào dừng bước lại, lạnh nhạt : “Ừ, mấy ngày trước bán rồi.”

      “Chuyện này rất xin lỗi, nếu như phải làm vậy, đoàn xe cũng ......” Chương Thỉ tiếc hận .

      Trang Hào khẽ mỉm cười: “Làm ăn là như vậy, dù phải cũng có người khác, tôi cũng có đem chuyện này đổ lên người , muốn trách chỉ có thể trách tôi có bản lãnh.”

      thể như thế, đoàn xe là cậu liều mạng dựng lên, khổ ở trong lòng chỉ có chính cậu ràng.” Chương Thỉ khẽ cau mày.

      Trang Hào khoát tay áo: “Chua quá , già cả rồi còn ì nhèo cái gì, được rồi, phía sau cố sống cho tốt, em nhìn trong lòng cũng thoải mái.”

      “Có nghĩ về sau làm gì chưa?”

      Trang Hào suy nghĩ chút : “Bây giờ còn biết, chuyện tương lai tương lai lại .”

      “Nếu như cần giúp tay cứ mở miệng.”

      Trang Hào nghe vậy nghiêng đầu nhìn Chương Thỉ, cười : “Lời này nghe quen tai, hình như trước kia tôi cũng giống vậy.”

      “Ừ, lúc mới ra tù.” Chương Thỉ bình tĩnh .

      Trang Hào hít sâu hơi, : “Có mấy lời trước kia vẫn , có cảm thấy từ lúc ra tù như biến thành người khác ?”

      “Ừ, xác thực thay đổi.” Chương Thỉ xem thường ngẩng đầu lên, ngước nhìn tòa nhà Ngũ Hành : “Trước kia luôn cảm thấy có thể sống là tốt rồi, mà tại lại nghĩ như vậy.” Chương Thỉ cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Trang Hào : “ ra nhìn các cậu ai cũng sống tốt như vậy, trong lòng rất khó chịu, cho nên, nghĩ cũng có thể như vậy.”

      “Bây giờ làm được.” Trang Hào giơ tay lên khoác bả vai Chương Thỉ, dùng sức bóp: “ giờ trừ Bàng Suất, chỉ có là người tốt nhất, Khu Nam Sơn còn Chương Viễn, khu Hướng An còn Trang Hào.” Trang Hào lộ ra nụ cười châm chọc, thuận miệng câu: “Xem trọng đoàn xe của tôi.”

      Chương Thỉ ngẩn ra: “Cậu biết?”

      Trang Hào nghiêng đầu mỉm cười: “Ừ, trước khi tôi bán đoàn xe biết người mua.”

      Chương Thỉ sáng tỏ: “Cậu yên tâm, đoàn xe ở trong tay chỉ có thể tốt hơn.”

      “Tôi tin .” Trang Hào rút tay khỏi bả vai Chương Thỉ, cười : “Tôi , Hoa Kì vẫn chờ.”

      , có thời gian tới đây, hai em ta hàn huyên chút.”

      Trang Hào ngẩng đầu lên, thở dài : “Gần đây sợ rằng được, về sau hãy .” Trang Hào bước nhanh về phía Hoa Kì vài bước, sau đó dừng lại với Chương Thỉ: “À đúng rồi, thăm Chương Viễn nhớ thắp nén hương giúp tôi.”

      Chương Thỉ đáp ứng, đứng tại chỗ nhìn chăm chú vào bóng lưng Trang Hào rời , ánh mắt ấy khó có thể suy nghĩ.

      Trang Hào tới bên cạnh Hoa Kì cậu liền khẩn trương : “ và Chương Thỉ gì vậy?”

      Trang Hào vừa vừa : “ gì, tán gẫu chút việc nhà mà thôi, thế nào?” Trang Hào nghiêng đầu, nhướng mày cười cười mà : “Lo lắng à?”

      phải là vậy sao, sợ đánh nhau với y.”

      Trang Hào cười : “Đều là người lớn rồi, còn động chút là đánh nhau, em cho rằng là em à?”

      “Em sợ mà, dù sao Chương Thỉ......” Hoa Kì nuốt nửa đoạn còn lại xuống, theo Trang Hào từ từ về phía trước.

      Trang Hào lấy điếu thuốc từ trong túi, ngậm lên môi : “Người như rất tin vào số mệnh, cái này gọi là định mệnh an bài, giống như em, định mệnh an bài nhất định đến quyến rũ .”

      “Hả? Em đây mà cũng coi là quyến rũ á? ràng là quấn chặt lấy.” Hoa Kì nửa đùa .

      Trang Hào cười hì hì: “Bản thân cũng biết mình sống chết dây dưa sao?”

      “Em tự biết .” Hoa Kì cợt nhã vươn tay vòng qua cánh tay Trang Hào, dùng sức ôm.

      Trang Hào hất tay của cậu ra, ngược lại đương nhiên đón nhận, mặc kệ con đường này có người hay , hai người cứ ôm lấy cánh tay nhau đường về phía trước, sắp đến giữa đường cái Hoa Kì đưa tay muốn đón xe taxi lại bị Trang Hào ngăn lại.

      bắt xe à?”

      Trang Hào híp mắt cười, đưa tay chỉ bãi đậu xe ven đường : “ lái xe tới.”

      lái xe tới? Vậy sao dừng nơi này?” Hoa Kì ghé đầu nhìn bãi đỗ xe lại thấy chiếc xe Trang Hào hay lái.

      đổi xe, vì mặt mũi cũng chỉ có thể dừng ở nơi này.” Trang Hào rút cánh tay ra, : “Chờ chút.” Trang Hào bước nhanh vào bãi đậu xe.

      Hoa Kì đứng ở ven đường chờ, chốc lát Trang Hào thế mà lại đạp chiếc xe đạp từ bãi đỗ xe ra ngoài, Hoa Kì trợn to cặp mắt, khi đạp xe dừng ở bên cạnh mình kinh ngạc : “Xe đạp á?”

      “Sao? Xe đạp phải xe à?” Trang Hào hơi lúng túng, gãi gãi đầu : “Lên đây , chở em ăn cơm.”

      Hoa Kì nhìn ra Trang Hào lúng túng, vội vàng vòng ra phía sau tách chân ngồi lên.

      “Ngồi vững, lâu rồi có đạp xe.” Trang Hào dùng sức đạp bàn đạp.

      Hoa Kì nâng đôi tay khoác hai bên hông , trong lòng hơi đau đau : “ bán luôn xe rồi?”

      “Ừ.”

      Hoa Kì muốn lại thôi, suy nghĩ trong chốc lát mới mở miệng : “Ca, chúng ta ăn gì?”

      “Em muốn ăn gì?”

      Hoa Kì : “Xiên nướng được rồi, tiết kiệm tiền còn ăn ngon.”

      “!@#$%$@, em coi là quỷ nghèo à? bữa cơm còn keo kiệt.” Trang Hào trêu ghẹo .

      Hoa Kì chậc tiếng: “Em muốn ăn xiên nướng, bao lâu rồi chưa ăn, nhớ tới liền thèm.”

      “Em chắc chắn chứ?”

      “Dĩ nhiên xác định, chúng ta tuốt ống làm việc.”

      “Đúng vậy, vậy xiên nướng .” Trang Hào ra sức đạp, gió thổi vào mặt lại khiến tự chủ được nhếch miệng, ngay cả khi có cam lòng nhưng lúc này lại có cảm giác yên tỉnh nhõm.

      ‘Ngọt như mật, em cười ngọt ngào, giống như đóa hoa nở trong gió xuân, nỏ trong gió xuân. Ở nơi nào, gặp qua em ở nơi nào, nụ cười của em quen thuộc như vậy, nhất thời nhớ nổi...... à, là ở trong mộng, trong mộng trong mộng gặp qua em, là em, là em, mơ thấy đúng là em.”

      (Đầm: Nhạc đây http://mp3.zing.vn/embed/song/IW6OCC90?autostart=false, hát giọng nữ nhưng mình dịch theo xưng hô nam cho hợp mạch truyện he he he)

      Lúc Trang Hào chở Hoa Kì ngang qua studio, cái loa ở cửa phát ra khúc nhạc như vậy, dưới cơn gió tháng năm khỏi làm cho người ta có chút rung động, thậm chí cảm thấy hạnh phúc, dĩ nhiên, cảm giác hạnh phúc này chỉ tồn tại trong lòng Hoa Kì, về phần Trang Hào cảm thấy như thế nào Hoa Kì biết.

      “Ngọt như mật...... em cười ngọt như mật, giống như hoa nỏ trong gió xuân, nở trong gió xuân.” Khi Hoa Kì cùng Trang Hào ngang qua studio, tiếng hát từ từ yếu bớt, cho đến khi nghe được Hoa Kì mới giọng hát, mặc dù hơi nhưng cũng có thể vào lỗ tai Trang Hào.

      “Ở nơi nào, gặp qua em ở nơi nào, nụ cười của em quen thuộc như vậy, nhất thời nhớ nổi.” Lúc này Hoa Kì lần đầu tiên nghe được Trang Hào hát, giọng hơi lớn, tiếng hát cũng dễ nghe, thỉnh thoảng còn có người đường quăng ánh mắt về phía bên này nhìn.

      “Ai nha, hát rất dễ nghe.” Hoa Kì giơ tay lên cho quyền vào sau lưng Trang Hào, quá dùng sức lại làm cho Trang Hào sững sờ, ngưng tiếng hát : “Con mẹ nó chứ, lúc này phải em nên ôm , sau đó , ~ ưm rất thích sao.”

      “Á......” Hoa Kì ngẩn ra, cười đùa : “ ngờ còn có thể như vậy.”

      Trang Hào liếc mắt: “ tim phổi.”

      Trang Hào chở Hoa Kì tới quán xiên nướng trước kia đoàn xe hay đến, hai người hơi gọi ít, chai rượu mang lên bàn, Trang Hào hôm nay cực kỳ hào hứng cùng Hoa Kì uống hồi, vì vậy, hai người bắt đầu nâng ly cạn chén, qua ba hồi rượu, chuyện gì tán gẫu, chuyện khí thế ngất trời, cho đến khi hai người no ăn nổi nữa mới tính tiền.

      bữa cơm dùng hai đến ba giờ, hai người uống mặt đỏ phừng phừng, kế tiếp đâu ai cũng phải hỏi, cũng cần phải .

      Đây là nhà nghỉ bên cạnh quán xiên nướng, giá cả rất hợp lý, sạch , còn có máy tính lên mạng, ngày 30 đồng.

      Trang Hào đem xe vào trong nhà nghỉ, dưới hướng dẫn của phục vụ viên vào phòng, đóng cửa lại Trang Hào ngửa ra tứ chi hai tay chắp lại nằm vật giường, nhắm mắt lại : “Trong khoảng thời gian này là mệt muốn chết.”

      Hoa Kì vội nhào vào trong ngực , ngược lại ngồi trước máy vi tính mở máy, mở ra đánh vào ba chữ: “Ngọt như mật.”

      Tiếng hát uyển chuyển du dương vang lên, lúc này Hoa Kì mới thỏa mãn cởi giày lên giường, nằm ở người Trang Hào : “Đủ lãng mạn .”

      Trang Hào ừ tiếng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần : “Nghe bài hát cũ mà trong lòng thoải mái.”

      “Ca, chúng ta làm ?”

      Trang Hào cười cười: “Em muốn làm liền làm.”

      “Tắm ?”

      Trang Hào híp mắt nhìn Hoa Kì: “Sáng sớm biết em muốn !@#$%$@, cho nên buổi sáng tắm rồi, cần.”

      “A, em cũng tắm rồi, vậy ta trực tiếp tiến vào chính đề thôi.” Hoa Kì lật người ngồi dậy, nhanh chóng lột sạch quần áo, tiếp đó giạng chân ngồi người Trang Hào, cúi đầu : “Đến đây , hôn môi.”

      Trang Hào nhắm mắt lại, từ từ chu môi lên chụt.

      Hoa Kì hôn chuồn chuồn lướt nước lần lại lần, cứ lặp lại giống như chẳng bao giờ ngán, rốt cuộc lúc Trang Hào thể nhịn được nữa mới ngừng lại.

      “!@#$%$@, miệng bị em gặm sưng lên rồi.”
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 67: Lòng của em đợi.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Hoa Kì cùng Trang Hào ở nhà nghỉ bên đường chán ngán đến giữa trưa ngày hôm sau mới rời khỏi, trong thời gian đó làm ít chuyện, tôn chỉ của Hoa Kì là, dù có bắn đến nhận ra nổi đông tây nam bắc nữa em vẫn cứ làm tiếp, trừ khi cứng nổi, vậy đó là chuyện khác.

      Lúc từ nhà nghỉ ra, Trang Hào nhìn hết sức bình thường, ngược lại là Hoa Kì, xương sống thắt lưng đùi đều mềm, thậm chí mắt còn hơi có quầng thâm, tay cậu đỡ eo theo sau lưng Trang Hào, trong lòng yên lặng đếm ngày hôm qua tới hôm nay tổng cộng làm bao nhiêu lần, đếm xong kinh ngạc kêu tiếng: “Má ơi, chúng ta tổng cộng làm sáu lần?”

      Trang Hào nghe tiếng quay đầu lại, cười : “Chỉ có sáu lần sao?”

      “Hả? Em tính sai sao?” Hoa Kì bắt đầu tính toán lần nữa, tính hai lần lúc này mới khẳng định : “Làm bảy lần, chắc chắn là bảy lần.”

      Trang Hào bất đắc dĩ : “Em đếm làm cái gì?”

      Hoa Kì nhe răng: “Để biểu dũng mãnh thế nào.”

      “!@#$%$@, còn dũng mãnh nữa, nhị đệ của đến bây giờ còn đau, em thít quá dùng sức rồi đó.” Trang Hào dừng bước lại chờ Hoa Kì.

      “Ai da má ơi, được, em đau thắt lưng, đau đến đứng thẳng nổi.”

      Trang Hào dở khóc dở cười : Em tính trở về Ngũ Hành hay là cùng về nhà?”

      Hoa Kì suy nghĩ chút: “Vẫn trở về Ngũ Hành , em hơi sợ gặp mẹ .”

      “Vậy được, em thuê xe trở về , đến chỗ Quách Tĩnh tìm cậu ta có chút chuyện.” Trang Hào đưa tay bắt taxi ven đường cho Hoa Kì, lúc mở cửa xe : “Lên , trở về nghỉ ngơi trước, đừng vội làm việc.”

      Hoa Kì quyệt miệng lên xe, oán giận : “Em sợ Chương Thỉ để em nghỉ ngơi, y sắp vượt qua Hoàng Thế Nhân rồi.”

      , em để em nghỉ ngơi, bảo đảm y đồng ý.” Trang Hào cười ha hả đóng cửa xe, : “Trở về thôi.”

      “Em đây.”

      “Ừ.”

      Xe khởi động, càng xa dần, Hoa Kì ngồi ở trong xe nhìn về phía sau, Trang Hào đứng tại chỗ rời giống nhau nhìn về phía Hoa Kì cho đến khi ai cũng thấy được ai.

      giờ trong lòng Hoa Kì vô cùng mỹ mãn, mỹ đến toát ra mật ngọt, mặc dù Trang Hào vẫn chưa thích mình, nhưng hành động của khi nào cho Hoa Kì, thích mình.

      Hoa Kì trở lại Ngũ Hành theo lời Trang Hào dạy cho Chương Thỉ, y cũng đồng ý, cứ như vậy nghỉ ngơi ngày lại bắt đầu khẩn trương bận rộn công việc.

      Hoa Kì rất nỗ lực công tác, có thể chà xát nhiều mấy tắm vẫn nhiều mấy lần, có lúc ngày tính lại chà hơn có ba mười người, đợi đến cuối tháng phát tiền lương Hoa Kì ôm tiền vào nhà vệ sinh, ngồi ở bên trong đếm từng tờ , thậm chí được hơn sáu ngàn, điều này làm cho Hoa Kì sướng đến phát rồ rồi, trong lòng tính toán 6000 tệ rốt cuộc nên xài như thế nào.

      Hoa Kì tính giao tiền cho mẹ già, cậu nghĩ, dùng 6000 tệ này mua chút gì đó cho Trang Hào, quần áo? Giày? Hoặc là thuốc lá? Tóm lại thứ muốn mua quá nhiều, nhất thời nghĩ ra.

      Hoa Kì nhét kỹ tiền lương vào trong túi đồng phục làm việc, lúc ra khỏi nhà vệ sinh còn cẩn thận sờ sờ túi, mang theo nụ cười mỹ mãn ra ngoài.

      “Ơ, Hoa Kì cười gì đấy?”

      Hoa Kì sững sờ, Bàng Suất trước mắt mặc áo tay ngắn màu trắng, dưới ống tay áo cánh tay trái mơ hồ lộ ra hình xăm, chói mắt nhất cũng phải hình xăm như như của , mà sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay út treo cổ .

      “Nhìn gì đấy?” Bàng Suất giơ tay lên quơ quơ trước mắt Hoa Kì: “Ngu rồi?”

      mới là đồ ngu ấy.” Hoa Kì lấy lại tinh thần chuyện đầu tiên là mắng trở lại.

      Bàng Suất xem thường cười, sau đó đưa tay đưa cầm thiệp mời màu đỏ : “Đây có tấm thiệp mời, tôi nhờ cậu giúp tôi đưa qua cho Trang Hào.”

      Hoa Kì nhìn thiệp mời đỏ chót trong tay , tình nguyện : “Sao tự mình đưa ?”

      “Tôi đâu có rãnh, hôn lễ phải lo biết bao nhiêu thứ.” Bàng Suất nhíu mày cười đùa, lại : “Nghe hôm nay cậu nhận lương, cho mượn chút ?”

      nằm mơ giữa ban ngày , hôm nay tôi mới vừa nhận được tiền lương liền mượn?” Hoa Kì đoạt lấy thiệp mời : “Tôi giúp đưa là được, nhưng mà ấy có hay chưa thể trước.”

      “Tôi thấy phải ta nghĩ đến, là cậu để cho mới phải chứ?” Bàng Suất hỏi ngược lại.

      “Haiz, đúng rồi, tôi đúng là muốn để cho ấy .” Hoa Kì gấp thiệp mời lại rồi nhét vào trong túi, tiếp tục : “Bây giờ ấy giống trước kia, có tiền mừng đâu.”

      Bàng Suất chậc tiếng: “Cậu đùa à, làm với Trang Hào mấy lần liền tự coi mình là vợ ta?”

      quản được sao? nha.” Hoa Kì để ý tới nữa Bàng Suất, sải bước trở về nhà tắm, sau khi đổi quần áo xong mới vội vã ra khỏi Ngũ Hành.

      Ngày cưới của Bàng Suất là ngày quốc tế thiếu nhi, lúc này nhiệt độ trong thành phố phát triển theo hướng nóng hừng hực, Hoa Kì mặc quần ngắn áo ngắn của Ngũ Hành chạy như điên, , Hoa Kì cũng hơi nhớ Trang Hào rồi, từ lần trước tách ra đến bây giờ cũng gần nửa tháng rồi, nếu phải muốn kiếm chút tiền, Hoa Kì bảo đảm tuần gặp lần.

      Hoa Kì mang theo vui sướng cửa nhà Trang Hào, trong tay cầm gói Hoàng Hạc lâu cậu mua khi ngang qua phố hàng rong, vào cửa cậu dùng lực bóp gói thuốc lá tay, thét: “Trang Hào có ở nhà ?”

      Cửa nhà Trang Hào mở, màn cửa màu nâu treo cửa bị gió thổi bay bay.

      Nghe tiếng mà đến là mẹ Trang Hào, bà vén rèm cửa lên : “Ơ, sao Hoa Kì lại tới đây?”

      Hoa Kì cười : “Hôm nay cháu phải làm nên tới thăm ấy chút, ấy có nhà ạ?”

      có nhà, nó với cháu sao?”

      Hoa Kì sửng sốt: “ ấy đâu à?”

      “Dì cũng biết, Trang Hào cùng Quách Tĩnh, là đến vùng khác buôn bán làm ăn, được mười mấy ngày rồi.” mẹ Trang Hào thấy Hoa Kì đứng ở cửa, còn : “ vào ngồi chút ?”

      Trong lòng Hoa Kì run lên đau nhói, cứng rắn cố nặn ra nụ cười : “ ạ.” Hoa Kì hít mũi cái, kềm chế mũi chua chua : “Dì, Trang Hào lúc nào trở lại sao?”

      có, lúc cũng vội vã, còn phải gọi điện cho dì đấy.”

      “Vậy dì cho cháu số điện thoại của ấy , số trước kia cháu có nhớ.”

      “Ai nha, cho cháu biết cũng vô ích, Trang Hào đến bên ấy sẽ dùng số mới, hay là như vậy, chờ nó gọi điện về dì lại cho cháu biết?”

      Hoa Kì gật đầu cái, sau đó chuỗi số: “Đây là số điện thoại nơi cháu làm việc, nếu Trang Hào gọi về phiền dì cho cháu biết tiếng.”

      “Được.”

      Hoa Kì khẽ mỉm cười với bà: “Vậy cháu về trước.” Hoa Kì hít mũi cái xoay người ra ngoài, ra khỏi cửa chính nhà Trang Hào, Hoa Kì cúi đầu nhìn qua gói thuốc trong tay, muốn đưa cho người ta nhưng người ta có ở đây, ném sao?

      Hoa Kì có ném gói thuốc mà mang về Ngũ Hành, lúc này Bàng Suất còn chưa rời , Hoa Kì móc ra thiệp mời từ trong túi ném lên bàn, mặt chút thay đổi : “Trang Hào nơi khác.”

      nơi khác? Cậu đừng đùa với tôi, là muốn đúng ?” Bàng Suất nửa đùa .

      Hoa Kì nghiêm mặt, lạnh lùng : “Tin hay tùy, tôi làm việc.”

      Bàng Suất cầm thiệp mời lên cúi đầu nhìn qua, sau đó với Chương Thỉ bên cạnh: “Hoa Kì làm sao vậy? Lần đầu thấy cậu ta tức giận đấy.”

      Chương Thỉ suy nghĩ chút : “ phải cậu ta Trang Hào nơi khác sao? Tôi thấy, có lẽ Trang Hào cho cậu ta biết.”

      “À...... Hiểu.” Bàng Suất bừng tỉnh hiểu ra : “Khổ sở vì bị vứt bỏ.”

      Hoa Kì nghe được mấy chữ cuối mà Bàng Suất, cậu phải là vì bị Trang Hào từ bỏ mà chịu nổi, cũng muốn suy nghĩ, trở lại nhà tắm Hoa Kì đổi đồng phục làm việc, người ngồi ở trong góc mở gói thuố châm điếu.

      “Khụ khụ......” Hoa Kì hút thuốc lá, dù hút cũng chỉ phun khói ra, cảm giác được gì, có lẽ chỉ muốn dùng phương thức hút thuốc lá chậm rãi xóa khó chịu trong lòng?

      Hoa Kì hiểu, bây giờ cái gì cậu cũng thể làm, điều duy nhất có thể làm chỉ có thể là đợi.

      Từng ngày từng ngày chờ, đợi đến lúc nào mới được? Cậu nên sớm phát , ngày đó Trang Hào chủ động như vậy đoán chừng sớm có tính toán, ngày đó chỉ để lại cho mình chút để tưởng niệm mà thôi. Nhưng Hoa Kì muốn tin tưởng Trang Hào cứ như thế, ngay cả câu gặp lại cũng .

      Hoa Kì chỉ tự nhủ bốn chữ, tim phổi.

      Những ngày kế tiếp Hoa Kì đều tới quầy rượu hỏi lần có điện thoại tìm mình hay , nghe được nhân viên trả lời gương mặt lại mang theo mất mác, lặp lặp lại như thế cũng khiến phục vụ viên quầy rượu mệt mỏi, có lúc nhịn được quát lớn Hoa Kì đôi câu, nhưng Hoa Kì chỉ xem như nghe thấy, lòng yên trở về nhà tắm.

      Hoa Kì vẫn là Hoa Kì, lúc làm việc vùi đầu gian khổ làm, thời gian còn lại ngồi mình ở ghế sa lon đại sảnh lầu hai xem biểu diễn, nhưng lại rất ít cười.

      à, buổi tối có muốn sung sướng ?” đài chủ động quyến rũ.

      “Được, em muốn ủ ấm chăn cho à?” Người đàn ông cợt nhã nhạo báng, tiếp đó lại : “Nhưng mà, chăn của sợ em gánh nổi, ngộ nhỡ đè em đứng dậy nổi, chồng em cầm đao chặt mấy.”

      zai, bà đây còn có thể sợ sao?”

      phục? phục ......”

      thôi.”

      Hoa Kì ngơ ngác nhìn đài nhưng trong óc đều nghĩ Trang Hào giờ ở nơi nào, trước kia bọn họ cũng đùa như vậy, có chuyện gì Trang Hào đều chửi mình đôi câu, mà bây giờ......

      Hoa Kì lau mặt cái, lật người nằm chết dí ghế sa lon, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

      “Làm gì đấy?”

      Nghe được thanh Hoa Kì từ từ mở mắt, thấy Chương Thỉ mới đáp lại: “Mệt nhọc, muốn ngủ.”

      Chương Thỉ ngậm lấy điếu thuốc, cười : “Gần đây có tâm sao?”

      có!” Hoa Kì đáp ngay.

      “Chớ giả bộ, chỉ nhìn đức hạnh cậu bây giờ, đừng tôi, ngay cả mấy tắm kỳ công trong nhà tắm đều nhìn ra.” Chương Thỉ hít hơi thuốc, phun ra khói mù : “Vì Trang Hào đúng ?”

      Hoa Kì trầm mặc hồi lâu mới khẽ ừ, quay đầu đem mặt chống ở gối, bả vai rung rung.

      Chương Thỉ cúi đầu nhìn Hoa Kì gì nữa, đứng dậy rời rồi.

      Hoa Kì khóc, nhưng phát ra chút thanh, khóc mệt mỏi liền ngủ, trong lúc vô tình lại ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, khi tỉnh lại xương cả người đều đau, cậu quơ quơ cổ, tiếng răng rắc liên tiếp vang lên, Hoa Kì ôm cổ trong lòng mắng, bị sái cổ rồi.

      “Hoa Kì......” Cửa đại sảnh có người chạy tới, là phục vụ viên của quầy rượu lầu , trẻ tới thấy Hoa Kì ôm cổ, nghi ngờ : “Cổ sao vậy?”

      Hoa Kì cười khổ : “Bị sái cổ rồi.”

      bĩu môi : “Lầu dưới có điện thoại của , nhanh nhận , nếu cúp đừng có trách tôi.”

      “Điện thoại của tôi?” hai mắt Hoa Kì nhất thời có ánh sáng, trống rỗng vô hồn như vừa nãy.

      “Ừ ừ ừ, có điện thoại, nhanh nhận , đỡ phải ngày nào cũng tới hỏi tôi.” vừa dứt lời Hoa Kì bước bước dài xông ra ngoài

      Tác giả có lời muốn : ai za, tâm ta vẫn mềm nha, muốn để Hoa Kì chờ lâu chút nhưng ta sợ khán giả bị ngược! Cho nên chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ hai người bọn họ gặp nhau, nếu ta đoán ta bị nguyền rủa mất! Ha ha ha
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 68: Ngốc lần.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Hoa Kì lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới lầu, đường còn làm rơi mất chiếc dép, chân trần chạy xuống đại sảnh lầu dưới, cầm điện thoại lên thể chờ đợi : “Ca, là sao?”

      “Uầy, trước kia chưa từng thấy cậu gọi tôi là ca ha.”

      Nghe được giọng Quách Tĩnh Hoa Kì hơi sửng sốt chút, vội vàng hỏi: “Quách ca, bây giờ hay người ở nơi nào? Lúc sao tiếng?”

      “Cậu vẫn nên gọi tên tôi thôi.” đầu bên kia điện thoại Quách Tĩnh cười liên tục: “ gấp có thời gian để , lúc này mới ổn chút Trang Hào liền để tôi gọi điện thoại cho cậu.”

      “Sao ấy tự gọi? ấy ở đâu?” Hoa Kì lộn xộn.

      ấy tìm việc làm mới, vào này bề bộn khí thế ngất trời nên đành để tôi khổ cực gọi điện thoại cho cậu đây.”

      Hoa Kì cau mày : “Việc gì? Các bây giờ ở nơi nào?”

      “Là việc làm bình thường thôi, đường làm ăn có, giờ phải làm lại từ đầu.” Quách Tĩnh thở dài : “ có chuyện gì tôi cúp đây, tôi cũng có việc bận.”

      “Đợi chút .” Hoa Kì vội vàng ngăn lại: “Hai người ở chỗ nào? Thành phố nào?”

      “H thị.”

      Hoa Kì ừ tiếng: “Vậy hai người tính ở bên kia bao lâu?”

      biết, có khi ở bên này luôn......” Đầu bên kia truyền đến tiếng người huyên náo, Quách Tĩnh tiếp: “ nữa, tôi đây cũng bắt đầu bận rộn, có thời gian lại liên lạc, đây là số điện thoại của tôi, cậu có chuyện gì gọi vào số này.” xong Quách Tĩnh liền cúp điện thoại.

      Hoa Kì nghe điện thoại xong sợ run hồi lâu, lấy lại tinh thần nhìn số lên điện thoại, nhớ kỹ số điện thoại cậu chút do dự xông tới phòng làm việc của Chương Thỉ.

      Thùng thùng gõ cửa hai cái.

      vào.”

      Hoa Kì đẩy cửa vào, Chương Thỉ nhìn bảng báo cáo trong tay, thỉnh thoảng giương mắt quét qua Hoa Kì: “Có chuyện gì?”

      “Ừm, tôi muốn từ chức.”

      “Từ chức?” Chương Thỉ để bảng báo cáo xuống, cau mày : “Tại sao đột nhiên lại muốn từ chức?”

      Hoa Kì suy nghĩ chút : “Tôi cảm thấy mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ thời gian.”

      Chương Thỉ nhìn Hoa Kì, vốn muốn nếu cảm thấy mệt mỏi xin nghỉ là được, nhưng lời đến khóe miệng lại cảm thấy quá thỏa đáng, cuối cùng chỉ có thể : “Nghĩ kỹ?”

      Hoa Kì ý chí kiên quyết : “Nghĩ kỹ, hôm nay liền từ chức.”

      Chương Thỉ nhìn ra Hoa Kì quyết tâm liền nhiều hơn nữa, mà lấy ra tờ giấy trong chồng tài liệu, : “Điền hết tờ giấy này, sau đó đến phòng tài vụ tiền lương của cậu trong thời gian này .”

      “Biết.” Hoa Kì tới nhận lấy tờ giấy, thuận tay cầm cây bút bàn Chương Thỉ, cúi người bắt đầu điền.

      Chữ Hoa Kì khó coi, bảy uốn tám lệch nhìn ra chữ gì, Chương Thỉ thuận thế nhìn hai cái, méo miệng : “Chữ này cậu cũng viết ra được, khác gì chó cào.”

      Hoa Kỳ vô tâm để ý tới lời của y, nhanh chóng điền xong đưa tới: “Điền xong.”

      Chương Thỉ nhận lấy, từ đầu tới đuôi nhìn lần, cuối cùng lại lấy ngân phiếu ra viết cái gì đó, xoạt tiếng kéo xuống: “ lấy tiền lương thôi.”

      “Ừ, tôi .” Hoa Kì nhận lấy ngân phiếu nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Chương Thỉ.

      Lúc này, tâm tình Hoa Kì cực kỳ phức tạp, có chút kích động, lại có chút khẩn trương, cậu nhận tiền xong, đơn giản thu thập hành lý chút, sau đó khiêng balo ra khỏi Ngũ Hành.

      Thời tiết càng ngày càng tốt, ánh mặt trời sáng rỡ như chiếu sáng con đường mới cho Hoa Kì.

      “Mẹ, cho con ít tiền.” lâu rồi Hoa Kì mới về cái nhà này, vừa vào cửa liền ném hành lý ở chân tường nơi góc sân, lúc vào nhà vén nắp nò nước, dùng nước cái muỗng múc gáo nước nước lạnh, uống ừng ực ừng ực nửa bầu.

      “Nhãi con, bao lâu về hả?” Lão thái thái từ giữa nhà ra, tay nắm nửa vốc hạt dưa, vừa vừa cúp, : “Mẹ mày còn chờ mày trở về giao tiền đó, mày còn mong mẹ mày cho tiền sao?”

      Hoa Kì uống nước lạnh vô cùng thoải mái, để gáo múc nước xuống lau miệng : “Ai nha con có chuyện, nhanh cho con ít tiền.” Hoa Kì xong ngang qua lão thái thái vào trong phòng mở tủ dọn đồ.

      “Bà ngoại mày ấy, trở lại liền sách, rốt cuộc con muốn làm gì?” Lão thái thái nhịn được .

      Hoa Kì lấy ít quần áo mặc mùa hè trong ngăn tủ ra, sau đó cởi đồ người, thay đồ ở trước mặt lão phu nhân, : “Con muốn xa nhà chuyến, kiếm tiền.”

      “Cái gì? xa nhà kiếm tiền?” Lão thái thái thể tin vào tai của mình.

      Hoa Kì mặc quần, thắt dây lưng : “Cho con ba ngàn đồng .”

      “3000? có......” Lão thái thái nóng nảy, vừa nghe Hoa Kì muốn tiền trong lòng liền có chút thuận, hơn nữa lâu như vậy Hoa Kì trở về, lão thái thái cũng rất nhớ cậu, kết quả cậu vừa vào cửa đòi tiền để .

      “Ai nha mẹ ơi, con vội mẹ lấy tiền cho con .” Hoa Kì nhăn mặt, khổ khổ cầu khẩn.

      Lão thái thái hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Kì cái: “Con muốn đâu? Có xa hay ?”

      “H thị, tính là xa.” Hoa Kì ăn mặc chỉnh tề, thuận tay kéo balo từ trong ngăn tủ, quần áo có gấp lại nhét vào, nhét thành cái balo to tròn.

      “Con định thương lượng với cha con chút sao?” Lão thái thái hỏi ngược lại.

      cần thương lượng, trước kia con tìm việc làm có nghe lời cha mẹ sao? Dù sao con cũng làm chuyện xấu, mẹ lấy tiền cho con .” Hoa Kì kéo khoá kéo balo lên, đặt ở bên chân : “Mẹ, mẹ còn chưa hiểu con à, con đàng hoàng lắm, mẹ cứ thoải mái , chờ con kiếm tiền về cho mẹ.”

      Lão thái thái có chút đau lòng, bất đắc dĩ thở dài sau đó lấy ra hộp bánh bích quy từ trong ngăn tủ, là cái loại làm bằng sắt kia…, mở nắp, bên trong đặt mấy chồng tiền xếp chỉnh tề, lão thái thái lấy ra xấp ở bên trong, cẩn thận đếm : “Đây đều là tiền lương của con, mẹ cho giữ tất cả vào đấy.”

      Hoa Kì nhìn tiền trong hộp có chút chậc lưỡi hít hà, mỗi tháng cậu đóng ngàn hai ngàn cho mẹ, luôn cảm thấy được bao nhiêu, hôm nay nhìn lại là có chút dọa người.

      “Dành được bao nhiêu?”

      Lão thái thái ngẩng đầu trợn mắt nhìn Hoa Kì cái: “Dành được bao nhiêu con cũng được tiêu, mẹ phải giữ lại cưới vợ cho con.” xong, đem tiền đếm xong tới: “3000 cho con, mẹ thêm 500 cho con tiêu.”

      Hoa Kì chẹp miệng: “Mẹ cũng quá keo kiệt , cho nhiều 1000 có sao.”

      “Như vậy đó, thích lấy hay .” Lão thái thái quăng tiền sang bên, vội vàng đóng nắp hộp bánh bích quy nhét vào trong ngăn kéo lần nữa, còn : “Khi nào ?”

      Hoa Kì nhét tiền vào trong túi: “Lập tức ngay.”

      “Vội như vậy? Lâu như vậy con về, ở nhà với mẹ và cha con chút sao?”

      Hoa Kì ưỡn thẳng sống lưng, hùng hồn : “Nam nhi chí tại bốn phương, chờ con làm nên công danh trở lại hiếu kính mẹ và cha sau.” Hoa Kì vang vang có lực, thực tế chột dạ muốn chết, lần này cậu rời nhà hoàn toàn là vì tình a. [Đầm: ối zời ơi ơi!]

      “Ai nha......” Lão thái thái chậc chậc liên tiếp, chán ghét : “Con ngày càng chó kéo da dê.” [Đầm: Ý giống treo đầu đê bán thịt chó ấy]

      Hoa Kì đứng nghiêm ngay ngắn, cợt nhã : “Mẹ cứ thoải mái , con chăm sóc mình, đây.” Hoa Kì mang balo lên lưng, lúc ra cửa quay đầu lại liếc nhìn lão thái thái, cười : “Con đây.”

      Lão thái thái nước mắt lưng tròng : “Cút cút , ba mày trở về lại mắng mẹ.”

      có chuyện gì, mẹ cứ là con muốn , mẹ ngăn được.” Hoa Kì nhe răng cười khúc khích, quay người sải bước ra ngoài.

      Giao thông trong thành phố tính là phát đạt, muốn ra khỏi thành phố cũng chỉ có thể ngồi tàu hỏa, Hoa Kì mua vé đến H thị, tám giờ tối mới lên đường, vì vậy Hoa Kì an vị ở trong phòng đợi.

      Đây là lần thứ hai Hoa Kì rời khỏi thành phố, lần đầu tiên là theo Trang Hào đến môi thành.

      Lần đầu đơn độc rời khỏi thành phố này, tâm tình Hoa Kì hết sức thấp thỏm, nháy mắt bước lên tàu Hoa Kì lại có chút nỡ, đứng ở cửa ngây ngây nhìn bên ngoài.

      Từ thành phố đến H thị ít nhất phải bảy, tám tiếng, mà Hoa Kì mua vé ngay trong ngày cho nên có chỗ ngồi, cậu chỉ có đứng ở cửa ra vào tàu, lúc mệt mỏi ngồi lên balo nghỉ lát, thỉnh thoảng có người chạy đến đây hút điếu thuốc, Hoa Kì yên lặng nhìn bọn họ, cảm thấy nhàm chán Hoa Kì lại lấy gói Hoàng Hạc lâu mua cho Trang Hào đêm đó ra, hút điếu thuốc giải buồn.

      Đến H thị là nửa đêm, Hoa Kì ra khỏi nhà ga, đứng ở quảng trường nhìn ra xa, gió đêm ấm áp phất qua mặt, vô hình an ủi tâm tình khẩn trương rung động của Hoa Kì.

      Hoa Kì mở to miệng hà hơi, sau đó đến buồng điện thoại công cộng trước quảng trường gọi cho Quách Tĩnh.

      Điện thoại thông, truyền tới lại là tiếng ngáp của Quách Tĩnh: “Ai vậy, hơn nửa đêm để cho người ta ngủ à.”

      “Quách ca, là em, Hoa Kì.”

      “Hoa Kì?” Quách Tĩnh ngẩn ra: “Trễ như vậy gọi điện thoại tới có chuyện gì sao?”

      Hoa Kì cười đùa : “Quách ca, bây giờ em ở nhà ga H thị, có thể tới đón em chút ?”

      “Con mẹ nó chứ, cậu tới ?” Quách Tĩnh kinh ngạc vô cùng.

      “A, em tới đây, tới đón em , em ở cửa quán cháo gần nhà ga, gọi là gì nhỉ......” Hoa Kì liếc nhìn bảng hiệu cửa hàng : “Là Hỉ Lai.”

      “Chờ.” xong, Quách Tĩnh liền cúp điện thoại.

      Hoa Kì thanh toán tiền điện thoại, khiêng balo lên lưng đến bậc thang trước cửa quán cháo ngồi xuống, cậu quay đầu lại liếc nhìn quán cháo, mặc dù là nửa đêm nhưng bên trong thiếu khách, Hoa Kì theo bản năng sờ bụng cái, cả đêm ăn gì là có chút đói bụng, nhưng Hoa Kì chịu bỏ ra phần tiền này, an vị ở tại cửa ra vào chờ.

      Nửa giờ sau Quách Tĩnh vội vã tới đây.

      “Quách ca, ở đây này.” Hoa Kì vội vàng đứng lên, phất phất tay.

      “Thao” Quách Tĩnh đến gần hùng hùng hổ hổ : “Cậu tới, khó trách Trang Hào để tôi cho cậu biết.”

      Hoa Kì ngẩn ra: “Vì sao để cho em biết?”

      Quách Tĩnh liếc mắt: “ ấy , nếu như cho cậu biết, bảo đảm cậu tìm đến, tôi tin nhưng kết quả cậu đúng là tới.”

      Hoa Kì cười xuân về hoa nở: “ ấy tới đây?”

      Quách Tĩnh bất đắc dĩ : “ ấy còn chưa tan làm đâu, tôi dẫn cậu về thôi.”

      Hoa Kì vội vàng khiêng balo lên lưng cùng Quách Tĩnh.

      Quách Tĩnh liếc nhìn balo người Hoa Kì, cau mày : “Cậu mang gì tới đó? Dọn nhà à?”

      có gì, chỉ là quần áo.” Hoa Kì cợt nhã xuống bậc thang, sải bước về phía trước.

      “Cậu là đồ ngốc sao, theo tôi.” Quách Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay đón chiếc taxi, chở Hoa Kì chạy tới nơi ở tại của và Trang Hào.

      Trang Hào cùng Quách Tĩnh tới nơi này tìm căn phòng trong thành phố, là căn phòng nơi lầu hai, còn là loại thập niên tám mươi, có vài chỗ nhìn rách nát.

      “Ai nha, phòng này dọa người, giống như quỷ lâu vậy.” Hoa Kì đứng ở dưới lầu ngước đầu nhìn lên.

      Quách Tĩnh thanh toán tiền xe, tới : “Phòng như vậy mà tháng phải bảy tám trăm đấy.” Quách Tĩnh vừa vừa tới cửa cầu thang.

      Hoa Kì theo, rẽ cái vào hành lang dài, trong hành lang lấm tấm màu đen cái bóng cũng có, Hoa Kì cứ gập ghềnh tiếp tục theo Quách Tĩnh, tới gian phòng Quách Tĩnh dừng bước lại: “ cậu trở lại.” xong, Quách Tĩnh đưa tay kéo cửa ra.
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 69: Ai là nơi dập lửa của ai.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Trang Hào cùng Quách Tĩnh nửa tháng trước rời khỏi thành phố tới thành phố mới, tìm được 2-3 người bạn trước đây quen biết, lúc này mới thuê căn phòng ở thần hai gần trung tâm thành phố, phòng thuê tháng 700, tiền điện nước tính riêng. Phòng tính lớn, cỡ ba mươi mét vuông, là cái loại mở cửa chỉ có phòng ngủ kia…, bên cạnh cửa sổ là kệ bếp đơn giản, còn lại chẳng có gì, ngay cả giường cũng có.

      Tường trong phòng dán từng lớp ni lon màu sắc rực rỡ, Hoa Kì nhớ vật này có tên gọi rất tao nhã, tên gì nhỉ, hình như là gọi Tatami? Mà lúc này Trang Hào ngồi xếp bằng mặt đất, trước mặt để bàn bốn chân, phía bày hai phần bát đũa, trong nồi sắt mì sợi đầy ắp, bên cạnh còn có chén trứng gà chiên , ngửi thấy mùi hương xông vào mũi.

      Trang Hào gắp mì bỏ vào chén, nghe được tiếng mở cửa cũng nghiêng đầu nhìn xem, chỉ giọng hỏi: “Hơn nửa đêm rồi cậu còn đâu?”

      Quách Tĩnh cởi giày ở cửa ra vào, vào nhà lúc bất đắc dĩ : “ đoán trúng rồi.”

      “Đoán trúng? đoán trúng cái gì?” Trang Hào tò mò ngẩng đầu, tầm mắt vừa tới cửa Trang Hào liền nhìn thấy Hoa Kì đeo balo to lưng, đứng ở cửa nhe răng toét miệng cười khúc khích: “Ca, em tới rồi.”

      Sắc mặt của Trang Hào trắng xanh liền trầm xuống: “ phải cậu đừng để cậu ấy biết rồi sao, sao cậu vẫn .”

      Quách Tĩnh nhún nhún vai, ngồi xếp bằng ở đối diện Trang Hào: “Em nhàn thấy sợ.”

      “Tôi cũng thấy thế.” Trang Hào hung hăng trợn Quách Tĩnh cái, quay đầu về phía Hoa Kì : “Còn đứng ở cửa làm gì? Cởi giày vào .”

      Hoa Kì vội vàng cởi giày, chân tới.

      “Lại mang vớ?” Trang Hào nhìn chằm chằm chân của Hoa Kì, cau mày .

      Hoa Kì cong cong ngón chân, cười láo lĩnh : “Mùa đông còn mang huống chi sắp tới mùa hè.” Hoa Kì trở tay đặt balo xuống đất, thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh Trang Hào: “Má ơi, mệt chết em.”

      Trang Hào hừ lạnh tiếng, quay đầu lại ăn sợi mì: “Ăn cơm chưa?”

      “Chưa ăn, từ tối đến giờ cũng chưa ăn.” Hoa Kì chép chép miệng, nhìn chằm chằm cái bàn : “Cho em chén ?”

      Trang Hào lạnh lùng : “Đáng đời, tự tìm.” Trang Hào mắng mắng nhưng vẫn cầm lấy chén bên cạnh gắp cho Hoa Kì chén mì đầy đặt ở trước mặt cậu : “Ăn .”

      “Haiz, đem chén của em cho Hoa Kì rồi, vậy em dùng gì để ăn?” Quách Tĩnh oán tránh .

      Trang Hào cười cười: “Cậu ăn nồi .”

      “Con mẹ nó chứ, xem em là heo à?” Quách Tĩnh thở dài: “Thôi, hai người ăn trước , để cho tôi hớp là được, dù sao tôi cũng quá đói.” xong, Quách Tĩnh kéo cái chăn qua, cuốn cuốn đệm ở sau lưng, lúc nằm lên còn : “Buổi tối hai người nằm chung chăn , đừng hòng cướp chăn của tôi.”

      “Quách ca yên tâm, em chắc chắn giành chăn với .” Hoa Kì cười đùa điên cuồng, tiếp tục cầm đũa từng ngụm từng ngụm cho mì vào trong miệng.

      Trang Hào nhìn cậu cười khổ : “Em ăn chậm chút, nơi này ai giành với em.” xong, Trang Hào lại gắp miếng trứng chiên trong chén bỏ vào chén Hoa Kì, than thở : “Em chạy tới nơi này với ba mẹ em chưa? Bên Ngũ Hành xử lý như thế nào?”

      Hoa Kì lầm bầm: “...... rồi, mẹ em cũng muốn em ra ngoài thêm kiến thức, về phần Ngũ Hành bên kia......” Hoa Kì nuốt mì trong miệng, hắng giọng cái tiếp: “Bên Ngũ Hành em từ chức, dù sao làm cũng có ý tứ gì.”

      Trang Hào gật đầu cái, liếc Hoa Kỳ lại hỏi: “Chương Thỉ đồng ý để em từ chức?”

      “Y đồng ý rồi, hơn nữa y hình như cũng rất bận, nào có thời gian trông nom em.” Hoa Kì vài hớp ăn sạch bát mì, lại gắp thêm mấy đũa, tiếp: “Vốn ngày mùng 1 tháng 6 Bàng Suất kết hôn, nhưng hình như thành, ngày em biết nghe ai chuyện này ấy.”

      thành? Chuyện gì xảy ra?” Quách Tĩnh tỉnh táo tinh thần, nóng nảy hỏi thăm.

      Hoa Kì hít mũi cái: “Em cũng biết chuyện gì xảy ra, hình như là hôn lễ bị dời lại, ai biết có chuyện gì.”

      “Con mẹ nó chứ, kết hôn cũng có thể hoãn, tôi đoán nhất định xảy ra chuyện, chừng Chương Thỉ lại gây ra chuyện tổn hại gì đấy.” Quách Tĩnh vừa vừa cười, trong ánh mắt mang theo khinh bỉ, lại : “Ca, hay là như vậy , sáng mai em trở về? Dù sao Hoa Kì tới, vợ chồng son hai người sống cũng rất tốt, em cũng phải về kiếm bà xã phải sao.”

      Quách Tĩnh theo Trang Hào tới bên này là muốn bồi Trang Hào thời gian, chờ Trang Hào an bài thỏa đáng tất cả, mới tìm cơ hội về nhà.

      “Cũng được, dù sao cậu cũng có chuyện của mình.” Trang Hào phản đối, cúi đầu từ từ ăn mì sợi.

      “Ừ, vậy em dọn dẹp chút, trưa mai ngồi tàu trở về.” Quách Tĩnh đứng lên, bắt đầu thu dọn hành lý.

      Hoa Kì nhìn chằm chằm Quách Tĩnh mấy lần, đột nhiên ý thức được cái gì, cười đùa : “Quách ca, ra cho em biết hai người ở đâu là hi vọng em tới chứ gì? Như vậy mới về nhà được đúng ?”

      “Mả mẹ nó đại gia nhà cậu.” Quách Tĩnh chợt xoay người, tức giận : “Tôi là loại người như vậy sao?” Quách Tĩnh hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Kì cái, với Trang Hào: “Ca, có thấy , thằng nhóc Hoa Kì này khích bác tình cảm em chúng ta đó, có lời như thế này......” Quách Tĩnh suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc xuất ra mấy chữ: “Hồng nhan họa thủy.”

      “Đó là phụ nữ, học thức là đáng sợ.” Hoa Kì cười khép miệng được.

      Quách Tĩnh bĩu môi: “Cũng dạng.”

      Hoa Kì còn muốn lôi co với Quách Tĩnh vài câu ai ngờ vừa mới mở miệng, Trang Hào đột nhiên lạnh lùng : “Nhanh ăn cơm của em .”

      Hoa Kì ngậm miệng, thể làm gì khác hơn là tiếp tục cúi đầu buồn bực ăn cơm.

      “Ai nha mẹ ơi, ăn no, no chết em.” Hoa Kì buông chén đũa xuống, cả người ngửa ra sau, lười biếng : “Ăn xong rồi liền mệt rã rời, khác heo là mấy.”

      Lúc này Trang Hào cũng ăn xong, thuận tay cầm chén đặt chung chỗ.

      “Ca, để đó , lát em dọn dẹp.” Hoa Kì giọng .

      Trang Hào nhìn cậu lên tiếng, buông chén đũa xuống đứng lên, duỗi lưng cái : “Để đó , tắm với .”

      “Tốt.” Hoa Kì vui mừng vội vàng lấy dụng cụ tắm rửa trong ba lô, theo sau lưng Trang Hào ra khỏi phòng.

      Ra khỏi hành lang, đóng cửa lại phút chốc tối đen như mực, đưa tay thấy được năm ngón, Hoa Kì chỉ có thể cố gắng trợn to hai mắt về phía trước, vừa còn vừa : “Ca chậm chút, em thấy đường.” Vừa dứt lời, bàn tay ấm áp đưa qua nắm lấy tay cậu.

      Trong lòng Hoa Kì ấm áp cực kỳ, tự chủ mỉm cười.

      “Nơi này tiền cho thuê rẻ cho nên thuê, nhưng khuyết điểm là có phòng tắm và nhà vệ sinh.” Trang Hào kéo Hoa Kì ra khỏi hành lang, nhìn thấy tia sáng, chỉ vào nhà vệ sinh công cộng cách đó xa : “Nhà vệ sinh ở đó.”

      Hoa Kì nhìn hai lần: “ tắm ở đâu?”

      Trang Hào tiếp tục kéo Hoa Kì về phía trước: “Bên này, phòng thứ ba dùng để tắm, tiền nước mỗi tháng người mười tệ.”

      “Rất rẻ.” Hoa Kì chậc tiếng.

      Trang Hào đáp, mang theo Hoa Kì tới nhà tắm đẩy cửa ra bên trong chiếu ra ánh đèn yếu ớt, Hoa Kì thuận thế liếc nhìn bóng đèn trần nhà: “Đèn này cỡ 60 vôn”

      Trang Hào liếc mắt nhìn: “ biết, hẳn vậy.”

      Vào phòng tắm đóng cửa lại, hai người nhanh chóng bắt đầu cởi quần áo, mà Trang Hào vừa mở vòi tắm Hoa Kì liền nhào tới, từ phía sau ôm Trang Hào : “Ca, lúc cũng cho em biết tiếng? Làm em khó chịu nhiều ngày như thế.”

      Trang Hào mặc cho Hoa Kì ôm, ngửa đầu về phía vòi nước : “Có gì để ? Cũng phải là trở về.”

      Hoa Kì dán sau lưng Trang Hào, hít mũi cái: “Mấy ngày đó em nhớ muốn chết, nhớ đến sắp nhớ nữa luôn.”

      Trang Hào cười hì hì: “ nhớ tốt, đỡ phải khó chịu.”

      “Em cũng muốn quên lắm, nhưng trời vừa tối mông em liền ngứa, cho nên tự giác lại nhớ tới .” Hoa Kì vừa vừa cười, đồng thời phía dưới cũng có khí thế ngẩng đầu.

      Trang Hào dở khóc dở cười : “Em xem là nơi giải hỏa của em sao?”

      Hoa Kì hi hi ha ha, thỉnh thoảng vươn tay ra trước sờ Trang Hào hai cái: “Cũng khác mấy, em muốn sắp chết rồi.”

      “Thúi chết em .” Trang Hào đưa tay đóng vòi hoa sen, chuẩn bị xoay người ôm lấy Hoa Kì nhưng ngờ cửa phòng tắm bị đẩy ra.

      Lúc này Hoa Kì còn ôm Trang Hào, nghe được tiếng cửa mở cũng cơ trí, vội vàng buông Trang Hào ra : “Ca, sau lưng sao bẩn thế này, mấy ngày tắm rồi hả?”

      Trang Hào lúng túng hơi hóa giải, nhìn người đàn ông ở cửa cười cười: “Tắm à.”

      Người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, nghe Hoa Kì gọi Trang Hào là ca cũng có nghĩ sai lệch gì, đáp tiếng : “Haiz, mới vừa tan việc, mệt chết được.” Người đàn ông cầm chậu tới vòi tắm đối diện, còn : “Tiểu Trang, đứa này là em cậu?”

      “À......” Trang Hào nhìn Hoa Kì, híp mắt cười : “Là em họ tôi, hôm nay vừa tới.”

      Người đàn ông mở vòi tắm, xối về phía thân thể : “Tới làm gì? Tìm việc làm?”

      “À, tạm thời còn chưa quyết định, có khi ở hai ngày là về.”

      “Ai , lần này em tới có ý định .” Hoa Kì chỉ sợ Trang Hào đuổi mình liền vội vàng dùng lời bóp chết ý tưởng còn chưa mọc rể nảy mầm này từ trong nôi.

      “Nhìn xem, em cậu với cậu cùng đức hạnh.” Người đàn ông cười ha hả .

      Trang Hào mở miệng cười.

      Hoa Kì bĩu môi, chạy đến cửa cầm lấy cái ghế đặt ở phía dưới Trang Hào : “Ngồi xuống, em chà cho .”

      Trang Hào híp mắt cười, xoay người lại ngồi xuống đưa lưng về phía Hoa Kì.

      Kỷ xảo tắm kỳ thuần thục của Hoa Kì Trang Hào biết đến, khi Hoa Kì nhanh chậm xoa xoa sau lưng của Trang Hào Trang Hào thoải mái nhắm hai mắt lại, cả người mệt mỏi cũng chuyển thành lười biếng, hơi mệt rồi.

      “Tiểu Trang, em cậu tắm kỳ có kỹ thuật đó ha?” Người đàn ông ở bên kinh ngạc nhìn.

      Trang Hào nghe tiếng mở mắt, cười : “Cậu ấy chỉ mò mẫm vài đường mà thôi.”

      “Ở đâu ra cái gọi là gì mò mẫm vài đường, nhìn thủ pháp gọn gàng như vậy, em cậu có phải tắm kỳ công ?” Người đàn ông đùa trêu ghẹo .

      Trang Hào tiếp đề tài, bởi vì muốn , ngược lại Hoa Kì rất trực sảng : “Chú đoán đúng rồi, tôi là tắm kỳ công.” mặt Hoa Kì tràn đầy nụ cười.

      Người đàn ông nghe được Hoa Kì trả lời chỉ cười khan mấy tiếng liền gì nữa.

      Hoa Kì nhanh chóng chà xát toàn thân cho Trang Hào, sau đó tùy tiện tắm liền theo Trang Hào về, đường vẫn tối đen như cũ, lúc trở về nhà Quách Tĩnh thu dọn bát đũa, trải tốt chăn nằm ở trong chăn chơi điện thoại di động.

      “Ngủ .” Trang Hào ngáp cái, vén chăn lên nằm vào.

      Hoa Kì tìm nơi để dụng cụ rửa mặt xuống, sau đó cũng nằm vào trong chăn.

      Tắt đèn, trong nhà và bên ngoài như liền thành mảnh, đen tối, Hoa Kì thở dốc hơi, từ từ vươn tay khoác lên bụng của Trang Hào.

      Trong bóng tối, Trang Hào từ từ quay đầu, cong môi liền chạm vào môi Hoa Kì.
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :