1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tắm Cho Đại Ca - Kinh Thành Nam Sủng (Full 103 Chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 55: Vụng trộm.☂

      Edit: Snoo


      Tôn Nguyên Tiếu lúc còn rất bị thủy đậu nổi khắp người, tay đứa này còn thành , cứ ngứa là gãi. Khi đó ba mẹ Tôn Nguyên Tiếu đứng ở đỉnh cao nghiêp, có thời gian chăm sóc cậu nên gửi cậu cho mẹ Trang Hào trông. Mẹ Trang Hào mang Tôn Nguyên Tiếu khám bác sĩ, tối nào cũng nấu thuốc bắc, sau đó đổ vào thau giặt quần áo lớn cho Tôn Nguyên Tiếu tắm.

      Mẹ Trang Hào phải người kiên nhẫn, làm được có mấy ngày lại lười cho nên mọi chuyện đều rơi vào tay Trang Hào. Trang Hào khi đó có thể độc lập làm việc, thấy mẹ nấu thuốc xong liền ôm Tôn Nguyên Tiếu ngồi vào thau giặt quần áo lớn tắm rửa cho cậu.

      Mới đầu Trang Hào còn đứng bên ngoài để cậu tự tắm rửa, ai ngờ Tôn Nguyên Tiếu rất thích ngồi nghịch nước, mỗi lần tắm xong lại nước văng hết cả nhà, bất đắc dĩ Trang Hào đành phải cởi quần áo ôm cậu tắm.

      Trang Hào còn nhớ, thau giặt quần áo hình tròn, hết sức to, đừng hai người bọn họ, dù người trưởng thành ngồi ở bên trong tắm đều thành vấn đề.

      Sau đó, Tôn Nguyên Tiếu khỏi bệnh nhưng vẫn như cũ quấn Trang Hào đòi tắm, cho đến tận lúc tốt nghiệp trung học.

      Hôm nay gặp lại, lại chen chúc trong phòng vệ sinh ký túc xá chật hẹp, ánh đèn lờ mờ nhìn . Trang Hào mặc quần giữ ấm thân để trần chà lưng cho cậu, rất cẩn thận, rất nghiêm túc.

      , nhìn bụng em này.” Tôn Nguyên Tiếu đột nhiên tới câu.

      Trang Hào ngơ ngẩn, khi nhìn bụng của Tôn Nguyên Tiếu, hiếu kỳ : “Nhìn bụng em làm gì, có hoa hả?”

      Tôn Nguyên Tiếu cười đùa, đầu ngón tay chỉ vào vết sẹo đó: “Lúc bị thủy đậu nên bây giờ để lại sẹo, đến nơi khác học nhìn thấy nó lại nhớ đến .”

      Trang Hào căng thẳng trong lòng, vội vàng : “Em hơn hai mươi rồi, có người chưa?”

      Tôn Nguyên Tiếu lắc đầu: “ có, chơi trò trẻ con ấy làm gì, tốn tiền.”

      Trang Hào cười : “Nam tử hán đại trượng phu còn sợ tốn tiền? Thích ai nhanh xuống tay, nếu khôn bị người khác cướp mất hối hận kịp đâu......” Trang Hào dừng chút, còn : “Đàn ông bỏ tiền cho phụ nữ tiêu là điều đương nhiên, mặc dù trình độ học vấn cao, nhưng vẫn nhớ câu này, ví dụ như câu bà ngoại nhóc thường , gả cho người hán mặc đồ người hán ăn cơm, người ta theo nhóc…nhóc phải có trách nhiệm, có tiền nộp lên, tan việc về nhà, đánh mắng, như vậy mới yên bình lâu dài được, đúng ?”

      Tôn Nguyên Tiếu nhếch miệng cười : “Thôi , cổ lỗ sĩ quá , bây giờ là thời đại nào rồi?”

      “Dù sao cũng sống với nhau mấy chục năm, hai người ở chung đàn ông phải khiêng lên mảnh trời, phải sao?” Trang Hào vừa chà xát vừa .

      Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com

      .” Tôn Nguyên Tiếu kêu .

      “Sao vậy?” Trang Hào hỏi.

      Tôn Nguyên Tiếu cúi đầu, mỉm cười : “Trước kia bà em em theo chỉ biết mỗi đánh nhau, ra chỉ có em hiểu nhất.”

      Trang Hào cười cười: “Thôi , nhóc hiểu được bao nhiêu?”

      Tôn Nguyên Tiếu phục : “ tin à, em hiểu rất về mà… bề ngoài du côn thế thôi, chứ thất ra rất tốt bụng.”

      Trang Hào hé miệng cười: “Cảm ơn nhóc khích lệ.”

      , em muốn hỏi chuyện.” Tôn Nguyên Tiếu lại .

      Trang Hào ừ tiếng: “ .”

      “Ca, sắp 30 rồi, sao vẫn chưa kết hôn? Em cứ nghĩ phụ nữ theo đuổi rất nhiều.” Tôn Nguyên Tiếu được Trang Hào chà xát ngồi lắc lư, tiếp đó lại : “Trước kia cháu bác cả phải rất thích sao? Tên gì ấy nhỉ...... Hàn Tĩnh đúng ?”

      Trang Hào : “Đúng là Hàn Tĩnh, nhưng ấy lập gia đình rồi.”

      “Hả? phải ấy rất thích sao?”

      Trang Hào cười : “Khi đó vội làm, nào có thời gian đương với ấy, con người ta sao có thể phí tuổi xuân của mình mà chờ được.”

      Tôn Nguyên Tiếu bĩu môi: “Đấy là tại ấy có phúc gả cho , nếu ai gả cho , đảm bảo rất hạnh phúc”

      ra trong mắt nhóc tốt vậy sao?” Trang Hào trêu ghẹo .

      phải sao, em chỉ luôn cảm thấy, ai ở bên cạnh nhất định hạnh phúc, bởi vì biết thương người ta.” Tôn Nguyên Tiếu vừa vừa cười.

      Biết thương người ta? Nơi nào thương người?

      Lúc này, Hoa Kì lặng yên tiếng động áp sát cửa nhà vệ sinh, vểnh tai nghe hai người bên trong chuyện, nghe đến đây Hoa Kì nghe nổi nữa, trở về bỏ rơi dép chui vào chăn, trong lòng tràn đầy oán khí có chỗ xả.

      Mặc dù nghe lén người khác chuyện là đúng, nhưng Hoa Kì bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, nhưng bây giờ cậu bắt đầu thấy hối hận, sớm biết thế ngủ cho rồi, quan tâm hai người làm cái khỉ gió gì, có tới phát bên trong hay.

      Hoa Kì biết, cậu ghen tị bởi vì Trang Hào tắm cho Tôn Nguyên. Cậu và Trang Hào biết nhau lâu như vậy, chỉ có mỗi mình tắm cho .

      Hoa Kì thở dài tiếng, ai bảo mình là tắm kì công cơ chứ?

      Hoa Kì ở trong chăn trằn trọc trở mình suy nghĩ lung tung, suy tính lại cuối cùng ra quyết định, đó là mai về nhà, mắt thấy, tâm phiền, lúc nào Tôn Nguyên Tiếu cút , cậu lại ôm gối về phân giường với Trang Hào.

      Trang Hào cùng Tôn Nguyên Tiếu ở trong nhà vệ sinh hơn tiếng mới ra, Trang Hào lau khô tay, len lén liếc nhìn Hoa Kì giường gạch, chỉ thấy cậu nằm mặt hướng về tủ quần áo động đậy là có thể đoán được nguyên cớ.

      Trang Hào thầm than thở, đợi Tôn Nguyên Tiếu ra liền bảo: “Mau ngủ .”

      Tôn Nguyên Tiếu gật đầu cái: “Bạn ngủ rồi à?”

      Trang Hào giọng : “Ừ, chắc là chơi mệt quá.” |

      Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com

      Tôn Nguyên Tiếu gì nữa, chui vào trong chăn ngủ.

      là thoải mái.” Tôn Nguyên Tiếu nằm xuống duỗi lưng cái, cợt nhã : “Lâu rồi em được ngủ qua giường sưởi, giường ở trường chẳng thoải mái tí nào.”

      Trang Hào cười cười, đưa tay tắt đèn sau đó mới lên giường, nằm giữa Hoa Kì và Tôn Nguyên.

      Trong bóng tối, Tôn Nguyên Tiếu giọng hỏi: “, kết hôn có được ?”

      Trang Hào giọng : “Nhóc định sống độc cả đời à? Mẹ nhóc có đồng ý ?”

      “Aizzz, nữa, ngủ thôi.” Tôn Nguyên Tiếu quay mặt về phía tường, gì nữa.

      Đồng hồ tường tích tắc kêu, trong đêm yên tĩnh cực kì ràng, mà lúc này Trang Hào lại ngủ được, bắt đầu nằm đếm tiếng kim giây.

      Dần dần, Tôn Nguyên Tiếu bắt đầu nằm im, thanh lớn, chắc là ngủ rồi.

      Cũng chỉ có thể vào lúc này Trang Hào mới dám hành động, vươn tay dò vào chỗ Hoa Kì, thấy cậu cứ đưa lưng về phí mình cả người đầy oán khí, than tiếng vuốt hông cậu nhéo hai cái.

      Hoa Kì như cũ nhúc nhích nhưng Trang Hào biết, Hoa Kì nhất định dỗi, làm sao có thể ngủ được?

      Trang Hào thu cánh tay về, nghiêng đầu liếc nhìn Tôn Nguyên Tiếu, sau đó chui vào trong chăn của Hoa Kì, từ phía sau ôm cậu, miệng tiến tới bên lỗ tai cậu thầm: “Tức giận à?”

      Lúc Hoa Kì được Trang Hào ôm oán khí trong lòng lập tức trở thành uất ức, nước mắt thiếu chút nữa nhịn được chảy ra, cậu hít mũi cái, dùng sức vung đầu tránh.

      Trang Hào ôm chặt cậu, lại : “Đêm nay em ghen dữ quá đấy, cậu ấy chỉ là em họ thôi.”

      Hoa Kì nghe Trang Hào như vậy, vội vàng lật người, cùng mặt đối mặt, chóp mũi dán chóp mũi : “Em vốn có ăn dấm, em vẫn luôn cho rằng trước kia đối với em tốt lắm, nhưng hôm nay em hiểu ra, so với em họ , đó mà cũng gọi là tốt sao? ra chỉ là cái rắm thôi.”

      Trang Hào nén cười, lần nữa ôm chặt Hoa Kì, giọng : “ đối với em tốt sao?”

      . chưa bao giờ tắm cho em cả, toàn bắt em chà xát, toàn thân cao thấp, kể cả ngón chân cũng bắt em chà.” Hoa Kì bắn liên thanh, giọng tuy lại có thể nghe ra oán giận tràn đầy.

      Trang Hào đột nhiên nhớ mấy lời mình với Tôn Nguyên Tiếu lúc nãy, người ta theo nhóc…nhóc phải đối tốt với người ta, nghĩ đến đây Trang Hào áy náy : “ sao, sau này giúp em tắm được chưa.”

      Lỗ mũi Hoa Kì hơi ngứa, đó là điềm báo sắp khóc, cậu hít sâu, dán vào trước ngực Trang Hào chuyện nữa.

      Trang Hào cảm giác thân thể của cậu run rẩy, còn tưởng rằng cậu khóc, đưa tay sờ sờ mặt cậu nhưng thấy ướt, lập tức thở phào nhõm, sau đó nâng đầu Hoa Kì lên, chút do dự mà hôn.

      Hoa Kì là hạng người gì? chỉ đơn giản vô tâm vô phế, chỗ chết người nhất chính là vết thương lành liền quên đau chứ gì ngay cả khi Trang Hào còn chưa lưu lại vết sẹo gì người hoặc trong lòng cậu. Vì vậy, oán khí nho này lúc nụ hôn rơi xuống liền tan thành mây khói.

      Hoa Kì hé miệng nghênh hợp , hai người tùy ý hôn.

      “Ai...... Tôi đánh này.” Tôn Nguyên Tiếu đột nhiên thét lên vào lúc này, Trang Hào cùng Hoa Kì sợ run lên, suýt nữa cắn phải đầu lưỡi đối phương.

      Trang Hào ôm Hoa Kì dám động, cho đến khi Tôn Nguyên Tiếu lại thầm đôi câu, lúc này mới yên tâm, ra là mớ.

      Hoa Kì rung bả vai cười trộm, sau đó giọng : “Chúng ta như len lút trộm tình vậy.”

      Trang Hào thấy Hoa Kì cuối cùng cũng cười, thoải mái hơn nhiều, hài lòng chép chép miệng: “Ngủ , bà xã.”

      gì?” Hoa Kì suýt nữa gọi to lên, Trang Hào vội vàng che cái miệng của cậu, tức giận : “Đồ biến thái chết tiệc này, mau ngủ cho .”

      Hoa Kì dám hỏi nữa, dù thế nào cậu cũng nghe được rồi.

      Năm – sáu giờ sáng ngày hôm sau, Trang Hào len lén bò lại vào trong chăn của mình, sau đó lại ngủ thêm gần gần tiếng.

      “A......” Tôn Nguyên Tiếu vặn eo bẻ cổ ngáp tỉnh lại, nghiêng đầu liếc nhìn Trang Hào, : “Ca, hôm nay đến nhà ăn cơm đúng ?”

      Trang Hào híp mắt liếc nhìn đồng hồ tường, lại nhắm mắt lại : “Còn sớm mà, nhóc muốn tới nhà trước gì, dù sao của nhóc cũng ở nhà.”

      Tôn Nguyên Tiếu bĩu môi, chỉ có thể đứng dậy mặc quần áo tử tế, rửa mặt đàng hoàng lúc gần vẫn quên cùng Trang Hào câu: “Ca, em trước, buổi trưa em lại đến.”

      “Ừ.” Trang Hào đồng ý, nhưng nào có nghe cậu ta gì.

      Tôn Nguyên Tiếu vừa , Hoa Kì lật chăn nhảy vào trong chăn của Trang Hào, ôm hông của : “Ông xã, chúng ta làm hiệp .”

      Trang Hào mơ hồ : “, mệt.”

      “Đến đây đến đây , hôm qua em nghẹn chết, suýt tự mình tuốt ống luôn đấy.” Hoa Kì phe phẩy Trang Hào .

      Trang Hào mở mắt, ngáp cái: “Tổ tông, lúc này mới gần tám giờ, muốn làm cũng phải chọn thời gian cho đúng chứ, mệt lắm.” Trang Hào ôm chặt Hoa Kì, tiếp tục ngủ.

      Hoa Kì thấy Trang Hào quả mệt mỏi, mắt còn có quầng thâm, cũng làm ầm ĩ nữa, nghiêng đầu xem đồng hồ, bất đắc dĩ chỉ có thể ngủ thêm thôi.

      Ai ngờ Hoa Kì ngủ lúc liền đến trưa, khi tỉnh lại Trang Hào thức dậy, đứng trước gương thay quần áo.

      “Sao gọi em dậy với?”

      Trang Hào cười : “Nhìn em ngủ ngon thế nên để em ngủ thêm lát, mất công em lại đối xử với em tốt.”

      phải về nhà à?”

      Trang Hào ừ tiếng: “Đứng lên, cùng về .”

      Hoa Kì nhếch miệng cười : “Em , nhà ăn cơm em đến làm gì, ở lại đây ăn tạm miếng được rồi.”

      Trang Hào cười cười, có ép Hoa Kì, bởi vì chính mình cũng biết Hoa Kì chừng càng thêm khó chịu.

      Trang Hào chuẩn bị xong, cầm áo khoác chuẩn bị ra cửa, vừa ra khỏi cửa thấy mẹ mình từ cửa đoàn xe vào.

      Trang Hào cau mày, hết sức buồn bực.

      Mẹ Trang Hào mở cửa vào, bà thấy Hoa Kì ngồi giường gạch khẽ mỉm cười: “Dậy rồi à?”

      Hoa Kì ràng cảm thấy bà hỏi mình, vội vàng phụ họa : “Dạ vâng, cháu vừa mới dậy.”

      “Mau chuẩn bị cùng đến nhà dì cùng ăn cơm.”

      Hoa Kì vội vàng : “ ạ, lát cháu phải về nhà, nhà cháu vừa xảy ra chút chuyện.”

      “Vậy à, vậy hôm khác nhé.” Mẹ Trang Hào nháy mắt với Trang Hào, Trang Hào vội vàng cùng bà ra cửa, đóng cửa Trang Hào quay đầu lại đá lông nheo với Hoa Kì.

      “Sao mẹ lại tới đây?” Trang Hào cùng mẹ ra ngoài.

      Mặt mẹ Trang Hào chút thay đổi : “Con trai, con , con có phải đồng tính luyến ái hay ?”Truyện được đăng tại phuanhcac01.wordpre
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 56: dưới hai cái miệng.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      “Con trai, con , con có phải đồng tính luyến ái hay ?”

      Trang Hào chợt cảm thấy sấm sét giữa trời quang, đầu ông ông tác hưởng, vốn chuẩn bị sải bước to đường chuyển thành bước , từ từ để chân xuống, Trang Hào kinh ngạc : “Mẹ nghe ai ?”

      Mẹ Trang Hào thở dài : “Nguyên Tiếu sáng sớm chạy tới , con quen biết đồng tính luyến ái.” Mẹ Trang Hào liếc Trang Hào cái, hai người vẫn như cũ nhanh chậm bước : “Con trai, con cũng trưởng thành rồi, mẹ muốn xen vào chuyện của con, nhưng con phải tự mình có chủ tính, đừng đển đến lúc đó rối loạn cả lên.”

      Tay Trang Hào giấu ở trong ống tay áo dần dần nắm chặt thành quyền, chịu đựng lửa giận : “Chuyện của con con tự mình xử lý, có phải hay trong lòng con tự biết.”

      Mẹ Trang Hào gật đầu cái liền gì nữa.

      Tôn Nguyên Tiếu làm bà sinh ra ít hoài nghi, nhưng chỉ cho rằng Tôn Nguyên Tiếu đùa mình, mà bây giờ bà nhìn thấy nét mặt Trang Hào biến hóa như vậy trống trong lòng bắt đầu gõ ngừng.

      Hoa Kì nằm ở bệ cửa sổ đưa mắt nhìn bọn họ rời , nhàm chán gãi gãi đầu, phía bắt đầu mọc chân tóc rồi, sờ cứ gai gai lại nhột, cậu xoay người lại tới trước gương nhìn, vết sẹo kia vẫn ràng, đoán chừng nơi này bao giờ mọc tóc nữa ?

      Lúc Hoa Kì chán đến chết, cửa túc xá đột nhiên bị người kéo ra, Hoa Kì quay đầu lại liếc nhìn cửa, Quách Tĩnh mặc áo ngắn tay màu trắng vào, lạnh run rẩy : “Con mẹ nó chứ, hôm nay nhìn rất ấm áp, nào biết lạnh như thế.” Quách Tĩnh ôm cánh tay trần mà vuốt ve.

      Hoa Kì cười : “ xem đây là mùa hè sao?”

      Quách Tĩnh ngồi vào giường gạch, kéo qua cái giường đắp lên người, run lẩy bẩy : “Tối hôm qua giặt quần áo rồi, sáng sớm phát còn chưa khô, chỉ có thể tìm cái áo ngắn tay mặc vào.”

      Hoa Kì cười cười: “Tìm tôi có việc à?”

      “Tôi tìm thằng nhóc cậu làm gì, chỉ bộ tới đây chút, đúng rồi, ăn điểm tâm chưa?”

      “Chưa ăn.”

      Quách Tĩnh quệt mồm : “ đáng thương.”

      Hoa Kì cười đùa : “Nếu mời tôi ăn?”

      “!@#$%$@, cậu có cơm ăn còn phải lừa tôi sao? Mời cậu ăn cơm cũng được, nhưng tôi thể ra khỏi túc xá.” Quách Tĩnh hất chăn ra, đưa tay ra mời, tiếp: “Gọi đồ ăn bên ngoài , da lạnh Đông Bắc và thịt luộc được ?”

      Hoa Kì đồng ý : “Được đó, nhiều cơm chút.”

      Quách Tĩnh từ trong túi móc điện thoại ra, gọi mấy món ăn sáng, lúc cắt máy vội vàng đưa điện thoại tiến tới bên tai : “Ông chủ, cho thêm ly đó.”

      Hoa Kì đợi Quách Tĩnh cúp điện thoại, trêu ghẹo : “Vừa sáng sớm liền uống rượu à?”

      “Trời mưa ngồi làm giày rơm, rảnh rỗi có việc làm.” Quách Tĩnh nhún nhún bả vai, sau đó chưa cuốn chăn đẩy vào bên trong cùng, cởi giầy ngồi xếp bằng giường rồi cúi đầu, thế nhưng phát vớ có cái lỗ, ngón chân cái lộ bên ngoài, giật giật ngón chân cái, lúng túng : “Con mẹ nó chứ, bà xã ở bên cạnh có ai giúp may vớ tay cả.”

      Hoa Kì biết lúng túng, cười giỡn : “Thời nào rồi, cũng phải là xã hội cũ vạn ác, còn may cái gì vớ, cởi xuống vất, mua đôi mới phải xong rồi.”

      “!@#$%$@, mua mới tốn tiền à? cậu biết tại làm ra tiền khó khăn biết bao nhiêu ?”

      Hoa Kì hiểu điều này, đồng ý : “Điểm này tôi thừa nhận, làm ra tiền quá khó.”

      Quách Tĩnh thở dài, hai tay chống ở giường : “Hoa Kì, nếu cậu giúp tôi may lại ?”

      mơ mà, tôi may vớ cho á? Nhìn lại mặt mũi của mình .” Hoa Kì kéo ghế qua ngồi xuống, hai chân bắt chéo ngúng nguẩy : “ tìm bà xã của ấy.”

      “Con mẹ nó chứ, mời cậu ăn bữa cơm, nhờ cậu may vớ chút cũng được sao?”

      Hoa Kì bĩu môi : “Tôi biết.”

      Quách Tĩnh liếc mắt, chậc tiếng: “Chọc cậu thôi, dù cậu có muốn may cho tôi tôi còn đồng ý đâu rồi, tôi sợ tôi biết đánh chết tôi mất.”

      “Biết là tốt rồi.” Hoa Kì cười đùa.

      Quách Tĩnh nhất thời có chuyện gì để , liền ngẩng đầu nhìn lướt ra ngoài, ngay sau đó nhíu mày: “Con mẹ nó chứ, đây là sao?”

      Hoa Kì theo ánh mắt Quách Tĩnh nhìn ra ngoài, Tôn Nguyên Tiếu tức giận vội vàng đến túc xá bên này, vừa vào cửa liền quát um lên: “Sao nào, coi tôi muốn ở chỗ này lắm chắc?”

      Tôn Nguyên Tiếu vừa vào lên tiếng mắng, nhìn Hoa Kì cái tới trước ngăn tủ lấy hành lý của mình từ bên trong ra, vừa dọn dẹp còn vừa lẩm bẩm.

      “Chậc, tức giận như vậy? Người nào chọc giận cậu?” Quách Tĩnh nửa đùa .

      Tôn Nguyên Tiếu trừng mắt liếc cái: “ có chuyện gì, nơi tồi tàn này ở quen, về nhà.”

      Tôn Nguyên Tiếu cứng rắn cắn từ chữ, Hoa Kì cùng Quách Tĩnh liền nghe được tiếng vang lớn.

      Trang Hào hung hăng đạp cửa túc xá cước, lúc vào sắc mặt trầm mà tức giận.

      “Đây là sao?” Quách Tĩnh vội vàng hỏi thăm.

      Trang Hào hít sâu hơi: “ có chuyện gì.”

      Quách Tĩnh dám hỏi, chỉ có thể đứng bên.

      Tôn Nguyên Tiếu nhanh chóng dọn hành lý, lôi kéo rương hành lý chuẩn bị ra ngoài, lướt qua bên cạnh Trang Hào Trang Hào đột nhiên mở miệng : “Quách Tĩnh, cậu giúp tôi đưa Nguyên Tiếu về nhà.”

      Quách Tĩnh vội vàng ừ tiếng.

      cần, tự tôi có chân, cần các người phải đưa.”

      Trang Hào hừ lạnh tiếng: “Cậu cho rằng ai nguyện ý đưa hả? Mình có chân đúng , vậy nhanh biến , về sau đừng có lắc lư trước mặt tôi.”

      “Ai da má ơi, Trang Hào, cho rằng ai muốn lắc lư trước mặt ? đồng tính luyến ái ở chung chỗ tôi nhìn thấy ghét.” Tôn Nguyên Tiếu quay đầu lại liếc nhìn Hoa Kì, cười lạnh : “Đừng tưởng rằng mình dấu được, ngày đó ở sàn nhảy tôi vốn ra nhà vệ sinh, nếu tôi làm sao biết hai người làm cái gì?”

      Trang Hào giận quá hóa cười: “Con mẹ nó chứ, đồng tính luyến ái cũng là chuyện của chúng tôi, có liên quan gì tới cậu? Tôi cho Tôn Nguyên Tiếu cậu biết, tôi mà nể cậu là em tôi sớm cho cậu ăn tát, cậu còn có thể ở nơi này tôi sao?”

      Tôn Nguyên Tiếu chút nào thối lui: “!@#$%$@, động thủ thử xem? cho rằng tôi sợ à?”

      Trang Hào cực kỳ tức giận vẫy vẫy tay: “Biến, cút nhanh lên, về sau bớt đến chỗ tôi .”

      Tôn Nguyên Tiếu hai lời lôi kéo rương hành lý ra khỏi túc xá, sắp ra khỏi cửa chính đoàn xe, đúng lúc gặp phải người đưa thức ăn tới, trong nhà ba người đều nhìn ra ngoài, chỉ thấy Tôn Nguyên Tiếu mấy câu với người đưa thức ăn xong liền cầm hộp lên quăng mạnh xuống đất, sau đó nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt ba người.

      Quách Tĩnh thấy người đưa thức ăn tới túc xá bên này, bất đắc dĩ : “Mẹ, ăn được cơm còn phải trả tiền.” Quách Tĩnh đơn độc ra khỏi túc xá, đưa tiền mua đồ ăn xong liền trở về phòng của mình.

      Cửa túc xá mở toang hoác, gió thổi từng cơn vào trong nhà, khí nóng nảy lúc trước sớm tiêu tán, Hoa Kì run rẩy chạy đến cửa đóng cửa, khi trở về thận trọng : “Ca, đây là sao?”

      Trang Hào giơ tay lên lau mặt cái, cười : “ có chuyện gì, mặc quần áo dẫn em ra ngoài ăn cơm.”

      Hoa Kì ngẩn ra: “ còn chưa ăn ở nhà sao?”

      có.” Trang Hào đứng lên, tới bên cạnh Hoa Kì : “Tôn Nguyên Tiếu , em cứ chờ ở đây, ai tới cũng ra, nghe ?”

      Hoa Kì dám đồng ý, liên tiếp gật đầu rồi : “Em đói rồi, chúng ta gọi đồ ăn ở ngoài ?”

      phải mang em ra ngoài ư, nhanh mặc quần áo.”

      Hoa Kì vô lại : “Em muốn động, ở túc xá ăn , ăn xong rồi chúng ta còn có thể đến phát.”

      Nghe thế, Trang Hào dù có bức bối trong lòng cũng còn, giơ tay lên nhéo mặt Hoa Kì, du côn cười : “Em chưa chừa sao.”

      Hoa Kì thấy Trang Hào tươi cười, trong bụng hơi khẩn trương cũng thấy nữa, giang hai cánh tay lên: “Em phải muốn đùa sao, sợ bị giận hỏng mất.”

      Hai tay Trang Hào ôm cái mông Hoa Kì, Hoa Kì lại nhấc chân kẹp lấy eo Trang Hào, hai người quay hai vòng đất rồi Trang Hào cúi đầu, giọng : “Có lúc suy nghĩ kỹ chút, phát tên biến thái chết tiệc này khiến người ta thích.”

      Hoa Kì nhếch miệng cười to: “Tất nhiên, ai mà chẳng thích em.”

      Trang Hào ôm Hoa Kì lên giường, hai người ở giường dính trong chốc lát liền gọi đồ ăn ngoài, đúng lúc cao điểm giờ cơm trưa, hai người từ giữa trưa mười hai giờ đợi chút đến gần giờ đồ ăn ngoài mới đưa tới.

      Hoa Kì đứng ở giường gạch, gắp khối thịt kho : “Giờ cũng đến lúc ăn cơm chiều luôn rồi.”

      Trang Hào cười cười, lại gắp cho Hoa Kì gắp đậu -ve đặt vào trong chén: “Đừng ăn quá nhanh, dạ dày chịu nổi.”

      Hoa Kì đâu để ý những thứ này, ăn như hổ đói : “Em...... Em đói hỏng rồi.”

      đâu có giành với em, ăn có chừng mực thôi.”

      Hoa Kì hít mũi cái, nuốt xuống thức ăn trong miệng : “Em có thời gian.”

      Trang Hào sửng sốt: “ có thời gian? Em muốn làm gì?”

      Hoa Kì nhíu lông mày, cười đùa : “Trước tiên để cái miệng phía này ăn no, lát còn phải để đút cái miệng phía dưới ăn no nữa, có có thời gian ?”

      Trang Hào dở khóc dở cười : “Hàng ngày trong đầu em đều là những thứ này?”

      Hoa Kì vô tội : “Em đây vài ngày chưa làm với , lòng ngứa ngáy.”

      Trang Hào nhún nhún bả vai cười lên tiếng.

      Hoa Kì tính toán giở trò, ai ngờ ăn cơm trưa xong, Trang Hào liền bị Quách Tĩnh kéo đến phòng làm việc họp, dù sao Trang Hào là ông chủ nơi này, muốn nghỉ cũng phải làm xong việc mới được.

      Thời gian sau đó, Hoa Kì ở trong nhà nằm, từ từ tiêu tan buổi chiều nhàm chán.

      Trang Hào hết bận trở lại cũng tám giờ tối, vừa vào cửa nhìn thấy Hoa Kì cùng nằm giang tứ chi giường gạch mà ngủ, lặng yên tiếng động tới, đưa tay nắm lỗ mũi Hoa Kì, chốc lát Hoa Kì dồn sức giơ cánh tay, mở mắt ra : “ muốn em ngẹt chết sao?”

      Trang Hào nhéo mặt Hoa Kì : “Có đói bụng ?”

      Hoa Kì xoa bụng: “Đói.”

      dẫn em ăn cơm.”

      Hoa Kì lắc đầu cái: “Miệng mặt đói, phía dưới đói.”

      Trang Hào cất tiếng cười to: “ mấy giờ qua rồi, chuyện như vậy em còn nhớ?”

      “Ừ, bởi vì đói, cho nên nhớ.”|

      “.” Trang Hào đứng dậy cởi quần áo, thuận tay tắt đèn bò lên giường, hồi huyên náo qua , Trang Hào thân thể trần truồng giạng chân ở người Hoa Kì.

      Hoa Kì cảm thấy khóe miệng dán vật thể mềm mại, liền lè lưỡi dùng đầu lưỡi liếm.

      phải đói sao, còn ăn?” Trang Hào nhịn cười được.

      Hoa Kì cười : “Em phải từ từ thưởng thức.”

      “Đại gia, nhanh.” Trang Hào vừa vừa mắng.

      Vừa dứt lời, Hoa Kì há mồm nhét vào trong miệng, cảm giác nửa mềm hình như càng chơi vui, cậu dùng đầu lưỡi liếm từng chút từng chút, chốc lát cây súng liền chống đỡ ở đầu lưỡi.

      Thân thể Trang Hào nghiêng về phía trước, từ từ động, vừa muốn gia tăng tốc độ, liền nghe hồi tiếng gõ cửa dồn dập.

      “Con trai, con ở trong nhà ?”

      Trang Hào lên tiếng, vẫn như cũ từ từ động.

      Hoa Kì nắm chặt hai chân Trang Hào, vừa nghiêng đầu phun nhị đệ của ra ngoài, thở hổn hển : “Mẹ tới.”

      “Mặc kệ bà ấy, chúng ta tiếp tục.” tay ôm đầu Hoa Kì, nhị đệ chống đỡ ở bên môi cậu muốn đâm vào.

      Hoa Kì lắc đầu há mồm.

      “Con trai, con có ở bên trong mở cửa , mẹ tìm con có việc gấp.” Mẹ Trang Hào vỗ mạnh cửa, lớn tiếng la câu: “Con trai, Chương Viễn nhảy lầu rồi.”
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 57: Đói khát khó nhịn.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Trang Hào mặc quần áo tử tế mở cửa.

      Mẹ Trang Hào vào nhà xong, gật đầu với Hoa Kì cái, ngồi vào ghế liền móc ra xấp tiền trong túi xách, đặt nhè bàn: “Con trai, đây là tiền mấy ngày trước cho mẹ Chương Viễn mượn, giờ phần cũng thiếu trả trở về.”

      Trang Hào quét mắt nhìn tiền bàn, gật đầu cái: “Lòng tự trọng của Chương Viễn cao hơn con, hơn nữa ít tiền này cũng có tác dụng gì.”

      “Chương Viễn đứa bé kia phải đứa hư hỏng, nhưng lần này sao lại nghĩ mở được đây?” Mẹ Trang Hào vuốt chồng tiền này.

      Trang Hào nghiêm túc : “Tình huống Chương Viễn thế nào?”

      “Mẹ và cha con ăn xong cơm tối, ở trong nhà xem ti vi nghe thấy đối diện ồn ào gay gắt, quyết liệt, ra ngoài xem xét đúng lúc gặp thím con ngồi chồm hổm mặt đất khóc, mẹ sang hỏi mới biết, Chương Viễn cùng nhảy lầu ở phòng mới bên kia.” Mẹ Trang Hào vuốt vuốt ánh mắt ửng hồng, lại : “Phòng mới ở lầu tám a, cao như vậy nhảy xuống đau bao nhiêu.”

      Trang Hào đè nén tâm tình : “Bây giờ ở bệnh viện nào?”

      “Bệnh viện Đệ Nhị Dân, con nhìn chút , dù thế nào cũng lớn lên với nhau từ .” Mẹ Trang Hào ai thán đứng lên: “Mẹ và con cùng , Chương Viễn đứa bé kia mẹ nhìn vẫn thuận mắt.”

      “Mẹ đừng .” Trang Hào ngăn lại : “Mẹ ở trong nhà đợi, sáng mai làm chút gì ăn đưa đến bệnh viện, chắc thím con bọn họ cả đêm nay cũng ăn được gì.”

      Mẹ Trang Hào đồng ý : “Vậy được, mẹ về trước, có chuyện gì gọi điện cho mẹ.”

      Trang Hào thở dài : “Trở về thôi, đường tối, gọi xe trở về.”

      Mẹ Trang Hào có trả lời, kéo kín quần áo ra khỏi túc xá.

      “Ca, em với cùng .” Mẹ Trang Hào vừa mới , Hoa Kì liền kịp chờ đợi xuống giường, bên mặc giày vừa : “ mình em ở túc xá cũng nhàn rỗi, em với qua xem chút , chừng có chuyện gì có thể giúp.”

      Trang Hào sờ sờ đầu Hoa Kì: “Em mệt mỏi à?”

      mệt, em và cùng .” Hoa Kì cảm thấy tối hôm nay có chút lạnh, mở tủ treo quần áo ra lấy cái áo ấm Trang Hào hay dùng khoác lên người: “ thôi.”

      Trang Hào lái xe chở Hoa Kì đến bệnh viện Đệ Nhị Dân, nhiều lần hỏi thăm mới tìm được phòng giải phẫu cấp cứu Chương Viễn, vào lúc này mẹ Chương Viễn khóc kiệt sức, té ở trong ngực cha Chương Viễn mà nức nở.

      Chương Thỉ dựa vào tường đứng, nghiêng đầu thấy Trang Hào nhàn nhạt : “ tới.”

      Trang Hào ừ tiếng, hỏi tiếp: “Tình huống Chương Viễn thế nào?”

      Chương Thỉ tay nâng cằm lên, mặt ủ mày chau : “ quá lạc quan, nhưng mà may mắn bồn hoa phòng mới bên kia mới vừa xới đất, hoặc bởi vì thời tiết trở nên ấm áp nên rất xốp......” Chương Thỉ thả tay xuống, ngửa đầu : “Nhưng mà, dù có thể giữ được cái mạng, chắc cũng thể......” nửa đoạn còn dư lại cứng rắn cắm trong cổ họng Chương Thỉ.

      Trang Hào hiểu được đại khái tình huống, vội vàng tới mẹ Chương Viễn an ủi: “Thím, thím đừng lo lắng, Chương Viễn có chuyện gì đâu.”

      Mẹ Chương Viễn ngồi thẳng lên, hít mũi cái : “ trễ thế này còn để cháu chạy tới, là......”

      “Thím lời này là khách khí rồi.” Trang Hào ngồi bên cạnh bà, từ trong lòng ngực móc ra xấp tiền : “Tiền mặc dù nhiều, nhưng có lúc khẩn cấp, Chương Viễn chịu cầm thím cầm giúp cháu.”

      “Ai...... Trong nhà quả có gì tiền, có thể bán cũng đều bán, cứ như vậy tiền còn thiếu nhiều người trả được, Chương Viễn vì vậy mới nghĩ mở được.” Mẹ Chương Viễn đưa tay nhận lấy tiền, nước mắt rơi xuống trong nháy mắt bà vội vàng lấy tay lau : “Tiền này coi như thím mượn cháu, chờ sau này tình huống chuyển tốt, thím tại trả cháu.”

      vội.” Trang Hào đứng dậy trở lại bên cạnh Chương Thỉ lần nữa, hỏi “Về sau làm thế nào? Có tìm cách chưa?”

      Chương Thỉ cười khổ : “Có thể có ý kiến gì sao? ra tù vẫn luôn là Chương Viễn giúp đỡ, giờ cậu ấy gặp nạn thể thả tay mặc kệ, cho nên nghĩ tốt rồi, cục diện rối rắm này tới dọn dẹp, đoàn xe Chương Viễn bên kia nhận, mặc dù chỉ còn cái xác thôi, về phần đất bên kia, mất mất, đầu cơ đất luôn luôn tồn tại nguy hiểm.”

      Trang Hào cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, lại : “Đây cũng là biện pháp, nhưng lần này Chương Viễn nợ quá nhiều tiền, thời gian ngắn sợ là trả hết.”

      Chương Thỉ hừ lạnh tiếng: “Tin tức Chương Viễn nhảy lầu rất nhanh truyền tới trong tai những người đó, bọn họ chỉ sợ tiền mình lấy lại được, giờ đứng ra gánh món nợ, bọn họ còn ước gì, vốn cũng lo lắng, nhưng mà......”

      “Nhưng mà cái gì?” Trang Hào hỏi ngược lại.

      Chương Thỉ do dự : “Nhưng mà nhận đoàn xe rồi, khách hàng làm ăn đâu tìm, khách hàng tích lũy trước kia đều gần hết rồi, sợ là phải đóng cửa thôi.”

      “Đừng lo lắng, đến lúc đó em giúp nghĩ biện pháp.” Trang Hào an ủi.

      Chương Thỉ cười cười: “ có chuyện gì, luôn có thể tìm được đường ra.” xong, Chương Thỉ nghiêng đầu liếc nhìn Hoa Kì vẫn đứng ở chỗ xa, khẽ mỉm cười: “Hoa Kì cũng tới?”

      Hoa Kì gật đầu cái: “Ừ, tới xem chút có thể giúp được cái gì hay .”

      Chương Thỉ nhếch miệng, quay đầu hướng Trang Hào : “Hoa Kì mặc dù là nam, nhưng tâm tính tốt, em tốt nhất đối tốt với cậu ấy.”

      Trang Hào ừ tiếng: “Em hiểu .”

      “Được rồi.” Chương Thỉ giơ tay lên khoác bả vai Trang Hào, dùng sức bóp mấy cái: “Về sớm chút , nơi này có .”

      Trang Hào có trả lời, nhưng cũng có ý .

      Chương Thỉ thấy thế lại : “Được rồi, có tin tức thông báo cho trước tiên.”

      “Tốt.” Trang Hào gật đầu với y cái, xoay người lại lôi tay Hoa Kì ra ngoài.

      Vào thang máy, Hoa Kì hỏi “Ca, chúng ta trở về sao?”

      “Trở về thôi, ở chỗ này cũng giúp được tay, để cho người nhà bọn họ đợi cùng nhau .” Trang Hào thở dài tiếng.

      Hai người trở lại túc xá sắp mười giờ, vào cửa Trang Hào cởi quần áo nằm ở giường gạch, mặt lộ vẻ mệt mỏi : “Hoa tiểu cẩu, đấm lưng cho .”

      Hoa Kì cởi áo khoác bông vải ném ở ghế: “Đợi lát nữa , em rửa chân cái.” Hoa Kì xoay người lại vào nhà cầu, tắm rửa đơn giản lê giày chạy ra, run run : “ có nước nóng rồi.”

      Trang Hào híp mắt : “Sáng mai chú Lý đun .”

      Hoa Kì bỏ rơi giày bên giường, giạng chân ngồi mông Trang Hào, đôi tay theo hông của Trang Hào từ từ lên, sức lực có nặng có , thỉnh thoảng còn biến đổi thủ pháp.

      “Dùng sức một chút.” Trang Hào phân phó .

      Hoa Kì ừ tiếng, lại thêm sức: “Như vậy được ?”

      “Ừ, cứ như vậy rất tốt.”

      “Ca, Chương Viễn sao chứ?”

      Trang Hào than thở : “ biết.”

      Hoa Kì thấy Trang Hào mệt mỏi nên chuyện nữa, chuyên tâm xoa bóp cho , nhấn gần nửa giờ, lúc này Hoa Kì mới ngừng tay, cúi đầu nhìn qua Trang Hào, giống như ngủ thiếp , hô hấp đều đều, lông mày nhíu chặt lúc này hơi giãn ra, má trái dính vào gối đầu, có vẻ ấy nhõm.

      Hoa Kì rón rén từ người xuống, kéo qua chăn đắp kín cho , sau đó tắt đèn nằm ở bên cạnh , hai cái tay ôm chặt cánh tay của , sau khi hít sâu hơi nhắm hai mắt lại.

      Hoa Kì mới vừa nhắm hai mắt lại, Trang Hào liền rút cánh tay khỏi tay cậu, sau đó vòng xuống dưới lưng cậu dùng sức kéo vào trong ngực, đến gần, Trang Hào áp tới dán Hoa Kì lỗ tai : “Hoa tiểu cẩu, nếu như có ngày cũng bị thua như vậy, em như thế nào?”

      Hoa Kì chưa từng nghĩ tới những thứ này, nhất thời biết trả lời như thế nào.

      Trang Hào thấy cậu vẫn lên tiếng, còn : “Có phải lập tức bỏ hay , nhìn cũng nhìn cái?”

      đâu.” Hoa Kì như chém đinh chặt sắt khiến Trang Hào ấm áp.

      Hoa Kì vuốt cánh tay Trang Hào : “Ca, , em thích phải là bởi vì có tiền.”

      Trang Hào cười cười, ngay sau đó lật người kéo Hoa Kì lần nữa, giọng : “Ngủ , sáng mai lại bệnh viện nhìn chút.”

      “Ừ.”

      đêm này Trang Hào cùng Hoa Kì ngủ tương đối trầm, có lẽ là vì tâm mệt mỏi cho nên mới ngủ sâu như vậy, sâu đến cái gì cũng cảm thấy, cho đến hơn 4h sáng, hồi tiếng điện thoại dồn dập đánh thức hai người từ trong giấc mộng, Trang Hào đứng dậy lấy điện thoại: “A lô?”

      Chương Thỉ ở bên kia cầm điện thoại, lâu lên tiếng.

      chuyện.” Trang Hào thúc giục.

      Chương Thỉ thở dài, đơn giản khạc ra ba chữ: “Người còn.”

      Trong nội tâm Trang Hào lộp bộp tiếng, giống như đàn đứt dây, vội kêu Hoa Kì, hai người vội chạy tới bệnh viện.

      Mấy ngày sau, Chương Viễn nhập thổ vi an rồi, tang lễ hết sức đơn giản, người tham gia tang lễ người đều là vài bạn bè của Chương Viễn khi còn sống, còn có trong nhân viên trong đội xe tương đối được chăm sóc quan tâm, Trang Hào cùng Hoa Kì đứng ở trong góc đại sảnh khách sạn, lúc đám người từ từ tản , Chương Thỉ từ từ tới.

      “Mấy ngày nay em chịu khổ rồi, theo bận trước bận sau.”

      Trang Hào mỉm cười : “ có chuyện gì, cần phải vậy.”

      “Trở về tắm rửa ngủ nghỉ giấc , mấy ngày nay quả khiến em và Hoa Kì mệt muốn chết rồi.”

      Trang Hào gật đầu cái: “Vậy được, có chuyện gì em và Hoa Kì về trước, chuyện phía sau, nếu như có cần giúp tay cứ mở miệng.”

      “Nhất định.” Chương Thỉ vỗ bả vai Trang Hào, ai thán : “Người , chúng ta vẫn phải sống như cũ.”

      Trang Hào khẽ mỉm cười: “Sống cho ra hình ra dáng.” Trang Hào trở tay nắm tay Chương Thỉ, dùng sức bóp mấy cái sau đó : “ nha.”

      Trang Hào mang theo Hoa Kì ra khỏi khách sạn, hai người rãnh rỗi bộ đường, khoảng Trang Hào đột nhiên mở miệng : “Hoa tiểu cẩu, chờ trời ấm áp dẫn em chơi , thế nào?”

      Hoa Kì nghiêng đầu nhìn : “Được đó, đâu?”

      Trang Hào suy nghĩ chút: “ hồ nhân tạo thôi.”

      Hoa Kì bĩu môi: “Mất nửa ngày trời cũng ra khỏi khu Hướng An, cũng là tiết kiệm.”

      Trang Hào cố kỵ chút nào khoác tay lên bả vai Hoa Kì, ôm về phía trước, cười đùa : “Trêu em thôi, muốn chờ trời ấm, dẫn em vùng khác chơi hai ngày.”

      “Này phải tốn bao nhiêu tiền a, có tiền bằng ở nhà mua chút đồ ăn ngon ăn còn hơn.”

      Trang Hào trêu ghẹo : “Em mỗi ngày chỉ biết có ăn thôi.”

      Hoa Kì thu lại nụ cười, giọng : “Ca, lúc Chương Viễn nhập liệm, sao qua xem ?”

      Trang Hào thở dài tiếng: “ dám.”

      Hoa Kì hỏi tại sao dám, đúng như Chương Thỉ mới vừa , người , người sống vẫn phải sống.

      Sống cho ra hình ra dáng thôi.

      Thành phố vào tháng tư bắt đầu ấm dần, cởi ra áo bông dầy, cả người như yến, ngay cả tâm tình đè nén cũng bắt đầu từ từ hòa tan, ngày này, Hoa Kì vẫn rời giường như cũ, ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi xem ti vi, vì muốn chán chết ở đây, cậu vụng trộm nhờ Quách Tĩnh giúp cậu tìm công việc tắm kỳ, tùy nhà nào hồ tắm nào cũng được, nhất định phải lớn.

      Quách Tĩnh đồng ý xong lại theo Trang Hào chạy đường dài.

      “Mẹ, nhàm chán muốn chết.” Hoa Kì ném điều khiển ti vi sang bên, vặn eo bẻ cổ : “Em rỗi rãnh muốn đánh rắm rồi đó.”

      “Nhàn rỗi tốt sao?” Trang Hào mặc đồng phục làm việc vào, Hoa Kì nghiêng đầu nhìn cười khúc khích: “Em trở về rồi, về nữa em liền chết đói.”

      Trang Hào đạp đạp cái mông Hoa Kì đĩnh: “Muốn bị thảo như vậy sao?”

      Hoa Kì vội vàng xoay người, lắc mông : “Cúc hoa của em sớm đói khát khó nhịn.”

      Trang Hào dở khóc dở cười tới, đánh phát lên mông Hoa Kì, vừa muốn chuyện lại nghe được Hoa Kì ngao kêu tiếng: “A...... Dùng thêm chút lực nữa~.”

      Trang Hào giơ tay lên lại tát cái: “Thúi chết em .”

      Hoa Kì lắc lắc đít: “Ông xã Tờ rym to, mau lên đây.”
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 58: Tiết tấu.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Trang Hào bấm tay tính toán ngày chút, hình như có đoạn thời gian cùng Hoa Kì làm cái đó, gần đây có chút vội, cả người mệt mỏi quá nhiều chuyện để lo, người là như vậy, khi thần kinh căng thẳng được từ từ buông lỏng, những ý tưởng ngổn ngang đứng đắn trong nháy mắt từ sọ não băng ra ngoài.

      Trang Hào nhìn chăm chú vào mông Hoa Kì lắc qua lắc lại, mặc dù mặc quần ngủ đơn bạc, nhưng cái mông tròn vểnh lên hết sức đáng giận, eo tuyến trượt xuống, tư thế chổng mông giống như đợi mình đến, giờ phút này, Trang Hào có ý nghĩ, đó là đặt Hoa Kì lên giường gạch, hung hăng thao hồi trước.

      Trang Hào lấy xuống bao tay mang lúc lái xe, đưa tay sờ soạng đũng quần cái, bên trong kềm được nóng ran, càng sâu xuống túp lều dựng lên, hình như vị trí cứng đúng, khẽ động liền có thể cảm thấy bộ lông bị kéo đau đớn.

      Hoa Kì đợi trong chốc lát vẫn thấy Trang Hào bò lên, quay đầu lại híp mắt cười : “ làm gì nữa đấy?”

      Trang Hào ném bao tay ở bàn, : “Mấy ngày nay chạy đường dài tắm rửa kỹ, người sạch , buổi tối tắm rửa lại thảo em.”

      Hoa Kì nhịn lâu như vậy, có cách nào ức chế ý tưởng chân nơi nội tâm.

      “Nhịn lâu hư thận a.” Hoa Kì vừa vừa xuống giường, giày cũng kịp mặc liền lôi kéo Trang Hào chạy đến nhà vệ sinh.

      Vừa vào cửa nhà vệ sinh, Hoa Kì vội vàng khóa lại, đèn cũng mở liền nhào tới, đôi tay ôm cổ của Trang Hào, hai chân tách ra vòng bên hông của , giọng : “Vài ngày nay trở lại, em nghĩ mãi.”

      Trang Hào cứ đứng như vậy, lên tiếng cũng có động tác.

      Hoa Kì cong môi dán lên Trang Hào từ từ hé miệng để đầu lưỡi Hoa Kì vào, hai người chuồn chuồn lướt nước thử hôn, chút, hai chút...... Đếm hết thời điểm, Hoa Kì ngừng lại, mỉm cười : “ còn có cạo râu, đâm đau chết.”

      Trang Hào buồn bực cười : “Xuống đây , đồng phục làm việc của đều là bụi, hơn nữa còn có mùi xăng.”

      Hoa Kì vội vàng từ chối : “ có chuyện gì, em thích ngửi.” Hoa Kì nghiêng đầu, nằm ở bả vai Trang Hào dùng sức hít mấy hơi.

      sợ hun thối sao.” Trang Hào lúc này mới đưa đôi tay giữ chặt cái mông Hoa Kì.

      Hoa Kì cảm nhận nhiệt độ đôi bàn tay kia truyền tới, xúc cảm dầy cộm nặng nề này, đốt bùng lên ngọn lửa trong lòng cậu. Ngọn lửa kia đốt hết tất cả lý trí của Hoa Kì, vốn hai tay ôm cổ Trang Hào trong nháy mắt ôm lấy đầu của , đôi môi đụng vào nhau Hoa Kì hôn điên cuồng, hận thể gặm luôn miệng lưỡi của Trang Hào. Mà Trang Hào cạo râu, cũng hữu ý vô ý đụng vào cằm Hoa Kì, hơi đau nhói lại làm cho Hoa Kì lè lưỡi, vòng vòng vòng liếm cằm của , ở phía lưu lại cảm giác ẩm ướt.

      Vừa hôn thôi hai người đều thở hổn hển, trong nhà vệ sinh mờ tối hai người cũng dám nhìn đối phương cái, biết vì sao chỉ cần bốn mắt nhìn nhau, gặp nhanh chóng dời .

      Hoa Kì cúi đầu, từ từ thay Trang Hào cởi nút áo đồng phục làm việc, lộ ra áo màu trắng bên trong, cậu tại đưa tay dò xét vào vuốt ve ngực , chạm phải núm vú đứng thẳng của Trang Hào Hoa Kì hơi ngừng lại chút, dùng đầu ngón tay từ từ cạo hai cái ở phía , sau đó cảm nhận được thân thể Trang Hào có chút rung rung.

      “Thả em xuống .” Hoa Kì giọng câu, Trang Hào vội vàng thả lỏng hai tay, Hoa Kì đứng yên mặt đất, hai chân trần trụi cậu lại cảm thấy mặt đất lạnh lẽo, mà lại cảm thấy này lạnh lẽo này có thể hóa giải ngọn lửa bên trong thân thể.

      Hoa Kì giúp Trang Hào cởi đồng phục làm việc, tiện tay ném ở bệ cửa sổ, tiếp đó nhấc lên cái áo màu trắng của rồi hé miệng, khe khẽ cắn điểm đứng thẳng trước ngực .

      “A......” Trang Hào rên lên tiếng, vội vàng ôm lấy đầu Hoa Kì : “Quá ngứa.”

      Hoa Kì để ý khuyên can, tiếp tục ra sức gặm.

      Chỉ chốc lát sau, Trang Hào thích ứng xúc cảm như vậy, cũng có ngăn trở Hoa Kì, mà là từ từ dùng đôi tay xoa nắn đầu mọc ra tóc của Hoa Kì.

      “Ax......” Hoa Kì thế nhưng dùng sức hút mấy cái, Trang Hào cảm thấy ngực hơi nhức, mắng: “Em tính hút chút sữa ra đấy à?”

      Hoa Kì khẽ ngẩng đầu, nhìn núm vú bị mình gặm đỏ đứng thẳng : “Nếu như có tốt, sữa người tương đối khá uống.”

      “Thao!”

      khí từ từ trở lại lúc trước, có thâm trầm như mới vừa rồi, Hoa Kì vừa cười vừa ngồi chồm hổm, cởi ra dây lưng của Trang Hào. Trang Hào hôm nay mặc cái quần lót hoa văn sọc, trong túi lưới dựng cây sắt nóng, Hoa Kì chút do dự dán lên.

      Trang Hào vội vàng chậc tiếng: “Hoa tiểu cẩu, lời của vừa rồi em nghe lọt tai à?” Trang Hào lôi Hoa Kì từ dưới thân dậy, cười : “Muốn ăn phải đợi lát, tắm rửa lại .”

      Hoa Kì quệt mồm, tâm bất cam tình bất nguyện : “Em đợi kịp.”

      “Nóng lòng ăn hết......” Giọng Trang Hào thấp dần, nửa câu sau là dính vào tai Hoa Kì mà .

      Hoa Kì bĩu môi cái, cười : “Được lắm, để cho tắm.”

      Trang Hào là cố nén tắm, bởi vì mới vừa rồi lúc Hoa Kì điên cuồng gặm trước ngực , liền hận thể chọn súng đâm chọc vào, nhưng nghĩ lại, lại nhẫn tâm làm như vậy.

      Lúc Trang Hào tắm đưa lưng về phía Hoa Kì, cũng để Hoa Kì giúp chà xát lưng cái gì, mà Hoa Kì đứng ở sau lưng kịp chờ đợi chờ, nhìn chăm chú ở bên trong, Hoa Kì thấy Trang Hào đổ sữa tắm, cẩn thận tắm hạ thân lâu.

      Vào lúc này Hoa Kì cũng có ý định nhàn rỗi rồi, cởi quần ngủ, đưa tay vòng Trang Hào, bày ra lòng bàn tay tiến tới bên cạnh bình sữa tắm, Trang Hào hiểu ý, đổ ít sữa tắm ở bàn tay Hoa Kì. Sau đó, Hoa Kì đưa tay ra sau lưng, dùng đầu ngón tay ở chút xíu tiến hành khuếch trương bên trong.

      Trang Hào tắm xong, giơ chậu nước nóng tưới xuống đỉnh đầu hai người, để chậu xuống mới xoay người, nâng cao súng : “Đói bụng .”

      Hoa Kì cợt nhã : “ kịp đợi, cũng liếm.” xong, Hoa Kì xoay người, hai tay chống ở cửa, chổng mông lên : “Đến đây .”

      Trang Hào hai lời tìm đúng vị trí liền đâm vào.

      “A......” Hoa Kì hơi ngửa đầu, là đau đớn hay sảng khoái, tóm lại câu, cảm giác trong trí nhớ lại trở về rồi.

      Trang Hào khẽ nhếch miệng, nhắm mắt cảm thụ cảm giác mềm mại khít khao này, thích ứng qua, lần này bắt đầu mãnh liệt đánh thẳng vào.

      Trang Hào mạnh mẽ đâm tới, Hoa Kì rất nhanh liền chịu nổi, hai chân run rẩy, đôi tay chống cửa cũng có chút mềm nhũn, lúc cậu muốn quay đầu lại đổi tư thế với Trang Hào, Trang Hào đột nhiên dùng sức đỉnh mấy cái, Hoa Kì để ý đôi tay trợt liền đụng phải cửa, chỉ nghe phịch tiếng, Hoa Kì liền kêu lên: “Đợi chút.”

      Trang Hào ngừng lại, nhìn Hoa Kì ôm đầu : “ chơi chết em, ngược lại em bị đụng chết rồi.”

      Trang Hào dở khóc dở cười : “ ngồi xuống, tự em ngồi lên.” Trang Hào xoay người lại ngồi ghế, tay ôm lấy Hoa Kì ngồi vào người, tìm đúng vị trí ngồi xuống.

      “Tự động.”

      Hoa Kì vô tội : “Tư thế này em thích, quá khó .”

      Trang Hào vuốt lưng Hoa Kì : “Em đưa lưng về phía lại thấy được mặt của em, có gì khó chịu? Nhanh động chút.”

      Hoa Kì thở dài, hai tay chống ở đùi Trang Hào, từ từ động.

      Hoa Kì từ từ nắm giữ tiết tấu, nhàng chậm chạp rồi nhanh chóng, hay là tại tiết tấu như vậy, đơn thuần là mình động, chính cây thương phía dưới cũng theo tiết tấu động lên , Hoa Kì chợt cảm thấy lúng túng, lại chỉ có thể chôn giấu phần lúng túng này ở trong lòng.

      Trang Hào nắm chặt hông của Hoa Kì, dùng sức ép xuống, Trang Hào nhìn lưng bóng loáng của Hoa Kì, mặc dù trắng như con , nhưng tuyệt dư thừa, thân thể Trang Hào khẽ dựa lên trước, ôm Hoa Kì, hai người thân mật vô cùng Trang Hào đột nhiên thả tay xuống, nắm nhị đệ của Hoa Kì.

      “Hoa tiểu cẩu, hình như chưa thấy em bắn bao giờ, em cần giải quyết sao?” Trang Hào hiếu kỳ .

      Hoa Kì ngượng ngùng : “Em đều tự mình lấy sau.”

      “Vừa hồi tưởng cảnh tượng đó vừa tự mình lấy sao?” Trang Hào trêu ghẹo .

      Hoa Kì ừ tiếng hề trả lời nữa, đây là lần đầu tiên cậu kích động muốn nhanh lên kết thúc chút.

      Hoa Kì bắt đầu gia tăng tốc độ, mà Trang Hào lại nắm cái đó của cậu nhanh chóng triệt động lên, Hoa Kì thoải mái hơi híp mắt lại, chốc lát liền cảm nhận được sắp bắn ra, khỏi hô: “Dùng sức, nhanh lên chút......”

      Trang Hào sáng tỏ, đồng thời cũng tập trung tinh thần, nghĩ cùng Hoa Kì.

      Mấy phút sau, Hoa Kì cùng Trang Hào đồng thời rên lên tiếng, liền thở hổn hển nhúc nhích.

      Trang Hào ôm Hoa Kì ngồi lát, rụt tay lại : “Tắm chút .”

      Hoa Kì ho khan mấy tiếng, đứng ở bên cạnh Trang Hào cúi đầu, Trang Hào thấy cậu có chút thẹn thùng, cười giỡn : “Em cũng biết thẹn thùng?”

      “Nào có, em chỉ mệt mỏi.” Hoa Kì cứng miệng, để ý tới tắm liền mặc quần ngủ định mở cửa chạy ra ngoài, nhưng cửa đẩy ra, Hoa Kì liền sững sờ ở cửa, bởi vì lúc này ngoài cửa đứng hai người, tựa vào tường chống tay cười đùa.

      Chương Thỉ cùng Quách Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, : “Người này, ban ngày liền đập pháo, hai người đói khát bao nhiêu hả?”

      Quách Tĩnh vội vàng phụ họa: “ biết cái gì, tôi cùng ta chạy đường dài lâu như vậy, nghẹn sắp chết rồi, trở lại còn thể tới trước mấy lần?”

      Trang Hào vẫn lau người như cũ, đưa lưng về phía bọn họ : “Hai người tới có chuyện gì?”

      Chương Thỉ nhìn Hoa Kì nhíu lông mày, du côn cười : “Đương nhiên có chuyện rồi, tới mời Hoa Kì trở về nhà tắm Ngũ Hành, kỹ thuật của cậu ấy, sư phụ tắm kỳ bình thường so được.”

      Hoa Kì còn chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, ai ngờ Chương Thỉ lại ném ra quả boom tấn nện đầu của cậu, vào lúc này cậu có chút mơ hồ, có chút biết làm sao.

      “Hoa Kì về.” Trang Hào lên tiếng uyển cự lời mời của Chương Thỉ.

      Chương Thỉ thở dài : “Em cũng đừng vội vàng từ chối , nghe hết lời rồi làm quyết định.”

      cần, chỉ cần Ngũ Hành còn là của Bàng Suất, Hoa Kì cần trở về, em ấy ở chỗ này thiếu ăn thiếu mặc, cần phần tiền này cũng chẳng sao.” Trang Hào cầm chậu nước lên từ đầu tưới xuống.

      “Ca, nghe Chương Thỉ hết lời, hơn nữa em cảm thấy Hoa Kì cũng thể rãnh rỗi như vậy hoài ?” Quách Tĩnh sớm biết Chương Thỉ muốn cái gì, đương nhiên cảm thấy có chỗ xấu, vừa đúng Hoa Kì cũng vụng trộm nhờ mình tìm việc làm, đây phải là mòn cả giày tìm ra, tốn chút công tìm được sao?

      “Đúng vậy.” Chương Thỉ tiếp lời, nghiêm túc : “Em mới vừa nếu Ngũ Hành còn là của Bàng Suất, em để Hoa Kì , vậy nếu như Ngũ Hành phải là của Bàng Suất, em có để Hoa Kì hay ?”
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 59: Thua kêu ba.☂

      Edit: Đầm♥Cơ


      Đưa Chương Viễn rồi, Chương Thỉ làm họ liền trở thành tâm phúc của cả nhà Chương Viễn, mẹ Chương Viễn tâm lực quá mệt mỏi, chuyện trong nhà toàn bộ giao cho Chương Thỉ.

      Đón lấy đoàn xe Chương Viễn lưu lại, Chương Thỉ dứt khoát tiến hành cải cách, rất nhiều tài xế lâu năm theo Chương Viễn bị xa thải, thay đều là mấy khuôn mặt xa lạ. Về phần phần người lưu lại, đều ở đây vụng trộm chờ đợi nhìn trò hay của Chương Thỉ.

      Bọn họ muốn nhìn Chương Thỉ xấu mặt, thể nghi ngờ cũng là vì khoản nợ Chương Viễn thiếu phải có thể trả sạch ngày hay hai ngày.

      Thời gian ngày lại ngày trôi qua, bọn họ thể như nguyện thấy Chương Thỉ làm trò hề, ngược lại thấy Chương Thỉ thuyết phục từng chủ nợ, tiền cần phải trả gấp, mà đoàn xe lúc này cũng có buôn bán mới.

      Đoàn xe vào quỹ đạo, Chương Thỉ lại suy nghĩ chuyện hợp tác cùng Bàng Suất, Ngũ Hành là khối thịt béo, nếu phải ban đầu Chương Viễn dùng tiền gấp, chắc hẳn ngay cả chính cũng bỏ được xé hợp đồng.

      Chương Thỉ tìm được Bàng Suất lần nữa, thẳng vào vấn đề.

      Mới đầu Bàng Suất từ chối, Chương Thỉ cũng gấp, lại cùng tỉ mỉ trường đàm, mười phần thành ý, hơn nữa trong vòng hai tháng lấy hai phần ba tiền vốn vùi vào Ngũ Hành, nhưng tiền đề có điều kiện, đó là Ngũ Hành phải do bản nhân Chương Thỉ phụ trách quản lý, mà Bàng Suất chỉ ở nhà ngồi kiếm tiền là tốt rồi.

      thể thừa nhận, Bàng Suất bị buổi chuyện của Chương Thỉ giãn ra, cuối cùng đồng ý cầu của Chương Thỉ.

      “Như thế nào? Bây giờ có thể để Hoa Kì đến Ngũ Hành làm việc chưa?” Chương Thỉ rót đầy ly nước trà, lúc cầm lên ngón tay nhàng quét dọc theo miệng ly.

      Trang Hào chép miệng, chống tay ngồi ở mép giường, thái độ khó có thể làm cho người ta đọc được suy nghĩ.

      “Ca, câu xem nào.” Quách Tĩnh thúc giục.

      Trang Hào như cũ có bày tỏ, cau mày suy tư.

      Quách Tĩnh thấy Trang Hào lên tiếng, chỉ có thể quay đầu hỏi Hoa Kì: “Hoa Kì tự cậu , cậu có muốn trở về hay ? Cậu muốn trở về, dù ca ngăn thế nào cũng được.”

      Hoa Kì giơ tay lên xoa lỗ mũi, len lén nhìn Trang Hào cái : “Tôi hay cũng được, nhìn ca thế nào thôi.”

      Hoa Kì vừa như thế, Trang Hào lại giãn lông mày, mỉm cười : “Trở về thôi, dù sao để cho em cứ đợi như vậy cũng phải chuyện tốt, đàn ông tóm lại phải có công việc.”

      Hoa Kì ở trong lòng cầu nguyện Trang Hào đồng ý, khi đồng ý, Hoa Kì nhịn được đưa tay ôm bờ vai của : “Vậy em trở về, nhớ em cứ tới nhà tắm nhìn em.”

      Trang Hào híp mắt cười, ánh mắt rất dịu dàng.

      “Haiz, tôi hai người các cậu có thể đừng ghê tởm như vậy sao?” Chương Thỉ uống cạn trà trong ly, cười : “Mặc dù tôi cũng thích người đàn ông, nhưng chán ngán giống hai người các cậu như vậy, ghê tởm chết được.”

      Quách Tĩnh ở bên buồn cười : “Có đôi lời như thế nào nhỉ?...... Ai...... Trong lúc nhất thời nghĩ ra.”

      nghĩ ra đừng nghĩ nữa.” Chương Thỉ đứng lên: “Nếu đồng ý, vậy tôi về trước, đoàn xe bên kia còn có nhiều chuyện lắm, về sau có thời gian tôi và mấy cậu tụ họp.” Chương Thỉ phất phất tay với Trang Hào, lúc xoay người ra ngoài lại đột nhiên dừng bước lại, quay đầu lại : “Về sau Ngũ Hành là phụ trách, em tùy thời có thể đến xem Hoa Kì.”

      Trang Hào tiếng tốt.

      Sau khi Chương Thỉ , Quách Tĩnh rất thức thời cũng , lưu lại hai người trong phòng nhìn nhau cười.

      Hoa Kì định trở về Ngũ Hành vào thứ sáu tuần sau, về phần khoảng thời gian từ đây đến khi đó, cậu muốn ở bên cạnh Trang Hào.

      Trang Hào cùng như thế, đẩy hết mấy công việc quan trọng trong đoàn xe.

      Đó là sáng sớm, khí mới mẻ nhưng cũng ấm áp, sau khi rời giường Hoa Kì mở cửa túc xá ra, sau đó bưng chậu nước rửa mặt ngồi ở ngưỡng cửa giặt quần áo lót cùng vớ cho Trang Hào, giặt đến nửa, Trang Hào ngáp từ giữa nhà ra ngoài: “Dậy sao đánh thức ?”

      Hoa Kì ngẩng đầu lên, nhe răng cười : “Thấy ngủ ngon nên gọi.”

      Trang Hào dùng ngón tay nhéo má Hoa Kì, thuận thế liếc nhìn trong chậu, trong chậu toàn bộ đều là bọt màu trắng, Trang Hào buồn bực : “Giặt gì đấy?”

      Hoa Kì từ trong chậu vớt ra cái quần lót trắng: “Tối hôm qua cởi ra.”

      Trang Hào từ từ ngồi chồm hổm xuống, nhìn bốn phía mấy lần, xác định có người ôm Hoa Kì hôn cái, sau đó nhanh chóng đứng lên, gãi đầu : “Nhanh lên chút, giặt xong dẫn em chơi.”

      Hoa Kì liếm môi: “ chơi? đâu thế?”

      Trang Hào trở lại trong phòng thay quần áo, cao giọng : “Hôm nay Chương Thỉ rủ chúng ta đến hồ Chấn Hưng câu cá.”

      “Vậy thì tốt.” Hoa Kì cúi đầu, vò vò xoa mấy cái, vắt nước liền hướng cửa đáp, Trang Hào ở trong nhà mặc quần, xuyên qua cửa thủy tinh thấy Hoa Kì phơi quần lót, từ khi vào nhà mặc quần áo đến bây giờ, trước sau chỉ có ba phút: “Hoa tiểu cẩu, em cũng quá lừa gạt ?”

      Hoa Kì phơi xong quần lót, vẫy tay : “Thế là được rồi, chúng ta nhanh nhanh lên đường, đừng để Chương Thỉ chờ lâu, tốt.”

      “Thao.” Trang Hào dở khóc dở cười : “Em cứ gấp chơi như vậy, vừa rồi còn cảm động, lãng phí tình cảm a.”

      Hoa Kì gãi gãi đầu : “Lần sau bù lại cho .”

      Trang Hào cười : “Trở lại hẳng , nhanh thay quần áo.”

      Hoa Kì ừ tiếng, cầm chậu nước lên hất mặt đất trước cửa, trở về nhà liền chút kiêng kỵ cởi xuống quần ngủ trước mặt Trang Hào, cởi bỏ run mông run chim mà tìm quần lót.

      “Hửm? Quần lót đâu rồi?” Hoa Kì lật lật chăn, lại nhìn tủ treo quần áo.

      “Tối hôm em cởi rồi bỏ đâu?” Trang Hào ngồi ở ghế lau giày da, thỉnh thoảng nhìn cái mông trắng của Hoa Kì.

      Hoa Kì tiền tư hậu tưởng: “Tối hôm qua chúng ta có làm a, nhưng khi ôm còn mặc, ai nha......” Hoa Kì chợt xoay người: “Chẳng lẽ nửa đêm giúp em cởi?”

      Trang Hào bĩu môi: “ phải biến thái.”

      Hoa Kì hừ tiếng: “Em là biến thái.”

      thấy đúng đó.” Trang Hào cười ha hả .

      Hoa Kì xoay người lại tìm trong chăn lần, như cũ phát quần lót của mình, tức giận : “Thôi, mặc.”

      “Vậy mặc.” Trang Hào chuẩn bị xong với Hoa Kì: “Nhanh lên chút, đến chỗ chú Vương bên cạch lấy cần câu.”

      “Tốt.” Hoa Kì bằng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, soi gương nhìn qua lần, từ lúc tới Trang Hào nơi này, cậu vẫn luôn mặc bộ quần áo này, lúc này cậu có chút nhớ nhà, có chút nhớ nhung người mẹ hấp tấp của mình.

      Hồ Chấn Hưng ngay tại phía nam thành phố, thuộc góc Khu Nam Sơn, hồ này mấy năm trước Chương Viễn khai phá ra, giờ trở thành nơi giải trí hưu nhàn của ít người.

      Trang Hào lái xe chở Hoa Kì đường về phía nam, chạy tới hồ Chấn Hưng Quách Tĩnh cùng Chương Thỉ bơi lội ở nơi đó, Hoa Kì cách xa nhìn trong hồ, chỉ cảm thấy hồ xanh lập lòe, nhìn xuống chút nữa có chút biến thành đen, nhìn thấy đáy.

      Hoa Kì chậc tiếng: “Nước này sâu bao nhiêu?”

      Trang Hào : “Khoảng 2 mét bảy.”

      “Sâu như vậy?” Hoa Kì cả kinh : “Vậy bọn họ cũng dám bơi lội ở bên trong?”

      Trang Hào cười : “Mấy người bọn từ lớn lên vùng sông nước, đừng 2 mét bảy, dù là mười mét cũng sợ.” Trang Hào đưa thân về phía trước.

      Hoa Kì sợ khẽ run rẩy, nghĩ thầm những người này là trâu bò.

      Hồ Chấn Hưng mặc dù sớm thuộc về Chương Viễn, nhưng ông chủ của nơi này cũng là an hem tốt của Chương Viễn khi còn sống, đương nhiên cũng biết Chương Thỉ, cho nên khi Chương Thỉ đến ông chủ khu hồ chiêu đãi rất tốt, hôm nay nào cần câu, ghế nằm, thức uống, đồ ăn vặt mọi thứ thiếu.

      Trang Hào tới bên cạnh ghế nằm ngồi xuống, nhìn chăm chú hai người bơi lội bên trong.

      Hoa Kì mượn cơ hội này chạy đến bên bờ ao thử nước ấm chút, khi trở về : “Nước này lạnh, bọn họ cũng thực có can đảm khi xuống bơi a.”

      Trang Hào cười : “Có sao đâu, trước kia còn bơi khi mùa đông vừa qua đó.”

      “Trâu bò.” Hoa Kì giơ ngón tay cái lên.

      Trang Hào nghiêng đầu hỏi “Biết bơi ?”

      Hoa Kì vội vàng khoát tay: “Bơi chó có tính ?”

      Trang Hào cười hì hì: “Hoa tiểu cẩu biết bơi chó là bình thường.”

      lúc ấy Chương Thỉ cùng Quách Tĩnh hai người bơi tới, dừng lại hai tay khoác lên bờ hồ vừa dùng lực liền nhảy lên, Chương Thỉ tháo kính bơi : “Đến đây lúc nào?”

      “Vừa tới chốc lát.”

      Chương Thỉ gật đầu cái: “Cùng em bơi hai vòng?”

      bơi, hôm nay gấp mang quần bơi.” Trang Hào nhiều năm bơi, kỹ thuật bị tụt , đoán chừng bây giờ thân thể cũng chịu được nhiệt độ nước này.

      “Quần bơi còn khó sao?” Chương Thỉ khoa tay múa chân với Quách Tĩnh : “Đem quần bơi của cậu cởi ra cho cậu ta.”

      Trang Hào dở khóc dở cười : “Chủ ý cùi bắp gì đấy, cút cho em.”

      Chương Thỉ cười đùa : “Chỉ đùa chút thôi.” xong, Chương Thỉ đứng lên với Trang Hào: “Chờ lát.”

      Quách Tĩnh thấy Chương Thỉ xa, trở về chỗ : “Ca, rất lâu rồi bơi chung, giờ bơi là có chút hoài niệm tuổi thơ của chúng ta, nếu như Văn Đào còn ở đây......”

      đến Vương Văn Đào, trong lòng Trang Hào căng thẳng, cau mày : “Văn Đào sắp tới kỳ được thăm, chọn thời điểm chúng ta thăm cậu ấy chút.”

      “Được, đến lúc đó em sắp xếp.”

      Chương Thỉ theo đường cũ trở lại, lúc gần tới đem hai bộ trang bị bơi ném tới, Trang Hào nhanh tay lẹ mắt tiếp lấy, cúi đầu xem xét: “ĐM, lấy quần bơi sao?”

      “Đúng vậy, ông chủ Trương còn thu tiền.” Chương Thỉ cười : “Có bộ là cho Hoa Kì.”

      “Cậu ấy?” Trang Hào nhìn Hoa Kì cái: “Nước này quá sâu, đừng cho cậu ấy xuống.”

      “Sao? Hoa Kì biết bơi à?”

      Hoa Kì đương nhiên hiểu mình, thuận miệng : “Tôi đúng là biết bơi.”

      thôi vậy, chúng ta .” Chương Thỉ mang theo kính bơi: “Nhanh thay quần áo chút.”

      Trang Hào có biện pháp từ chối Chương Thỉ, chỉ có thể nhắm mắt thay quần áo, khi trở về, Chương Thỉ cùng Quách Tĩnh vận sức chờ phát động, lúc Trang Hào làm nóng người xong, thúc giục: “Nhanh xuống, quy tắc cũ, người thua gọi người thắng là ba.”

      “Mả mẹ nó, đều lớn còn chơi cái này, đổi cái khác .” Trang Hào mang theo kính bơi tới bờ ao, Hoa Kì đứng ở sau lưng , quần bơi màu đen bao quanh cái mông Trang Hào, khỏe mạnh lại tròn vểnh lên, hơn nữa thân hình Trang Hào cực tốt, nhìn mà hai mắt Hoa Kì toát ra kim quang.

      “Đổi cái gì, chẳng lẽ sợ?”

      “!@#$%$@, cậu cho rằng cậu kích tôi hữu dụng sao? Nhưng nếu cậu muốn gọi tôi là ba như vậy, vậy tôi thành toàn cho cậu.” Trang Hào nhảy phịch vào trong nước, lộ ra đầu miệng to thở hổn hển: “Nước này mẹ nó lạnh.”

      “Chuẩn bị xong chưa?”

      “Đến đây .”

      Ba người tay khoác lên ao, chuẩn bị sẵn sàng Chương Thỉ với Hoa Kì: “Hoa Kì, cậu tới hô chuẩn bị bắt đầu.”

      Hoa Kì vội vàng hắng giọng cái, thét: “Chuẩn bị...... Bắt đầu.”

      Bọt nước văng khắp nơi, ba bóng dáng nhanh chóng xuyên qua trong nước, từng gợn sóng phá vỡ hồ sâu và đen vốn có.

      “Trang Hào...... Cố lên...... Trang Hào...... Cố lên.” Hoa Kì đứng ở bờ ao ráng sức reo hò, mắt nhìn thấy Trang Hào sắp đến bờ đối diện chợt bên cạnh có thằng nhóc chạy tới, sau lưng còn có đứa đuổi theo, nhóc phía trước vừa chạy vừa quay đầu lại hét lớn phía sau, gần tới chỗ Hoa Kì vẫn quay đầu lại, lúc Hoa Kì muốn tránh kịp rồi, người kia cao to liền đụng Hoa Kì rơi vào trong ao.

      Phù phù tiếng bọt nước văng khắp nơi, Hoa Kì ngừng thở vẫy đạp trong ao, liều mạng nổi lên, chỉ là nước quá lạnh, Hoa Kì bơi mấy cái liền bơi nổi, cảm giác đau đớn như kim đâm khiến cậu duỗi chân được.

      Đúng lúc này, Hoa Kì cảm giác cổ áo bị người dùng lực bắt được, dùng sức nhấc lên phía lộ đầu ra khỏi nước.

      Hoa Kì từng ngụm từng ngụm hô hấp, cả người lạnh run lập cập, cậu được cánh tay dầy kéo bơi từ từ lên bờ.
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :