1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tắm Cho Đại Ca - Kinh Thành Nam Sủng (Full 103 Chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 50: Hết ngứa.☂

      Edit:Đầm♥Cơ


      Hoa Kì cùng Chương Viễn nhiều ngày gặp, lần nữa gặp mặt Hoa Kì cảm thấy Chương Viễn còn thần thái sáng láng như ngày trước, ngược lại toàn thân lộ ra chán chường, đầu tóc rối bời chịu nổi, ánh mắt hơi ngốc trệ, dưới ánh mắt có mảng xanh đen , ngay cả râu ria cũng cạo, bộ âu phục người nhiều nếp nhăn, giày da chân cũng đầy bụi bậm.

      Hoa Kì rất kinh ngạc, đây là Chương Viễn cậu gặp sao?

      Chương Viễn từ bên trái xe xuống, mà bên kia lại là Chương Thỉ.

      Chương Viễn khẽ cúi đầu, lúc qua bên cạnh Hoa Kì dường như dám nhìn thẳng cậu, tăng nhanh bước chân vào Ngũ Hành Chương Thỉ lại cười tới: “Cậu mới trở lại?”

      Hoa Kì gật đầu cái.

      “Vào thôi, buổi tối nhân viên phải họp.” Chương Thỉ khai báo đơn giản câu liền vào trong, đột nhiên cánh tay bị người lôi lại, y quay đầu lại kinh ngạc nhìn Hoa Kì: “Thế nào?”

      “Chuyện Chương Viễn, tối hôm qua tại sao ?” Hoa Kì nghiêm túc .

      Chương Thỉ hất tay Hoa Kì ra, mỉm cười : “Quá nhiều người, có thời gian thôi.” Chương Thỉ đưa tay kéo áo bị Hoa Kì nắm, lại : “Làm sao cậu biết?”

      “Hôm nay mẹ ta đến đoàn xe Trang Hào.”

      Chương Thỉ mỉm cười : ” Trang Hào thế nào? Chịu giúp việc này sao?”

      “Trong tay Trang Hào có nhiều tiền như vậy, ấy vốn muốn tìm Chương Viễn, ai dè các người lại tới đây.”

      Chương Thỉ nhún nhún vai: “Tôi biết ngay Trang Hào vậy, may mà hôm qua mở miệng chuyện này.”

      Hoa Kì nghe thế nào cũng cảm thấy lời Chương Thỉ có chỗ đúng, cau mày : “Lời này của là ý gì, có liên quan gì đến việc Trang Hào muốn vay tiền cho Chương Viễn?”

      Chương Thỉ vẫn duy trì mỉm cười như cũ: “Xem ra cậu rất nhạy cảm, nhưng mà cậu nghĩ gì cũng sao cả, vẫn là .”

      “Chó má thực.” Hoa Kì nóng nảy, trừng to mắt : “Bản thân Trang Hào có tiền, ấy còn phải giả nghèo sao?”

      Chương Thỉ nhún nhún vai: “Cậu đúng là cho phép người khác Trang Hào nửa câu tốt, nhưng cậu cũng đừng gấp với tôi, chuyện như vậy phải từ từ, tôi vào trước, cậu cũng nhanh làm việc của cậu .” xong, Chương Thỉ xoay người bước nhanh vào Ngũ Hành.

      Trong lòng Hoa Kì rất là tư vị, vào giờ phút này cậu mới chân chính ý thức được, Chương Thỉ người này nên kết giao, biết vì sao Trang Hào lại coi y là em.

      Hoa Kì trở về nhà tắm, Chu Quý Nhân bận việc bên trong, thấy Hoa Kì vào cửa vội vàng thét: “Rốt cuộc cậu cũng trở lại, nhanh giúp tay.”

      Hoa Kì áy náy : “Tôi thay quần áo.”

      Hoa Kì đổi đồng phục làm việc, bắt đầu kêu tên từng số , sau đó lại bận việc, bất tri bất giác liền quên hết chuyện Chương Viễn.

      Tắm kỳ việc này là như vậy, thời gian làm việc trôi qua nhanh, khách trong nhà tắm càng ngày càng ít, cho đến khi còn ai, mấy tắm kỳ công cuối cùng ngừng lại, từng người mệt đỏ mặt tía tai, lúc này Chu Quý Nhân ngồi ở giường ấm : “Mấy em ra ngoài uống chút ?”

      “Được đó, mọi người góp tiền thôi.”

      Chu Quý Nhân thấy tất cả mọi người đồng ý nhậu, quay đầu hỏi Hoa Kì: “Hoa Kì ?”

      Hoa Kì lắc đầu cái: “, tôi quá mệt mỏi.”

      “Mệt mỏi mới cần buông lỏng, , cùng lắm phần của cậu giúp cậu thanh toán.”

      Hoa Kì vẫn lắc đầu như cũ: “ , tôi quá mệt mỏi, tôi phải nằm nghỉ lát, nếu ngày mai đứng dậy nổi.”

      Chu Quý Nhân khuyên như thế nào cũng khuyên nổi Hoa Kì, liền dứt khoát bỏ qua, đợi mấy người mặc quần áo tử tế trước sau ra khỏi nhà tắm.

      Nhà tắm liền yên tĩnh lại, cuối cùng Hoa Kì buông lỏng, cậu nghiêng người dựa vào giường ấm, da mắt trùng xuống, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng giận mắng trong hành lang truyền đến.

      “Bàng Suất mày đồng ý cũng phải đồng ý, hợp đồng này tao hủy định.”

      Đây là giọng Chương Viễn sao? Hoa Kì nhất thời tinh thần tỉnh táo, vội vàng chạy chân đến cửa, đẩy cửa ghé đầu nhìn ra ngoài.

      Chương Viễn tức giận đằng đằng ra cửa, phía sau là Chương Thỉ cùng Bàng Suất, thạch cao cánh tay cùng đùi của Bàng Suất hủy, nhưng vẫn vừa vừa đỡ chân như cũ : “Tùy mày, nhưng tiền bội ước tao nhất định giữ lại.”

      Vừa dứt lời, Chương Viễn ngừng lại, quay đầu : “Mày thực giỏi.”

      Bàng Suất cười : “ thong thả, tiễn.”

      Chương Viễn tức giận đỏ mặt tía tai, vung tay cái ra khỏi nhà tắm, Chương Thỉ theo sát phía sau ra ngoài.

      Bàng Suất đứng ở đại sảnh cười lát, quay người lại đúng lúc thấy Hoa Kì lộ ra cái đầu trọc, cười : “Thằng nhóc mày vươn cổ nhìn gì đấy?”

      Hoa Kì theo bản năng sờ sờ đầu: “ có chuyện gì, tùy tiện xem chút.”

      “ĐM, mày cho rằng đây là chợ bán thức ăn à, còn tùy tiện xem chút.”

      Hoa Kì bĩu môi: “Tôi ngủ.” xong Hoa Kì liền rút đầu về, mới vừa đóng cửa Bàng Suất liền túm cửa tiến vào: “Đừng ngủ sớm như vậy, trước chà xát tắm rửa giúp tao, hôm nay tao vừa hủy thạch cao, tắm khó chịu muốn chết.”

      Hoa Kì rất mệt mỏi, từ chối : “Hôm nay bãi công, ngày mai lại .”

      Bàng Suất làm sao cho phép Hoa Kì từ chối? sớm cầm quần áo cởi sạch sẻ, chậm rãi tới phía dưới vòi hoa sen, miệng còn : “Tao ngứa chết rồi đây, nhanh tới.”

      Hoa Kì càng nghe càng cảm thấy lời Bàng Suất bất nhã, dòng nước màu vàng, nhếch miệng cười : “Nhột tự mình gãi .” [Đầm: Kì ca lại nghĩ đến mấy chuyện ooxx nữa rồi đây =.=]

      Bàng Suất ý thức được ý của Hoa Kì, mặt trầm xuống thuận tay quăng khăn lông ướt tới, bộp tiếng trúng người Hoa Kì, bị đau Hoa Kì máy móc ngồi dậy: “ làm gì thế?”

      “Tao nhột lắm, mày tới đây gãi giúp tao.” Bàng Suất vô lại cười cười, thỉnh thoảng còn chau chau mày, hạ lưu mười phần.

      Hoa Kì bỏ khăn lông, nằm xuống lần nữa: “Mặc kệ, hôm nay tôi chà xát nhiều lắm, mệt chết được, nào có thời gian giúp gãi hết ngứa.”

      “Rốt cuộc có qua ?” Bàng Suất phát ra cảnh cáo.

      Hoa Kì nhắm mắt lại : “Mặc kệ, tôi muốn ngủ.”

      “Mày được, mày giỏi.” xong, Bàng Suất xoay tay lại đóng vòi hoa sen, cả người là nước tới, chợt nghiêng người nằm úp sấp người Hoa Kì.

      Hoa Kì theo bản năng cong chân, giận dữ hét: “ quá nặng, nhanh xuống, muốn đè chết tôi à.”

      Bàng Suất hít mũi cái, cười : “Có phải Trang Hào cũng đè mày ra như vậy mà làm ?”

      Hoa Kì mở mắt, lúc này mới phát lỗ mũi Bàng Suất sắp áp lên mũi của mình rồi, hơi khí nóng phả lên mặt mình. Hoa Kì dùng sức giằng co: “ nhanh xuống.”

      xuống, tao phải khiến mày gãi hết ngứa cho tao.” Bàng Suất trêu đùa.

      Hoa Kì bị Bàng Suất đè thở nổi, bất đắc dĩ ngước đầu hả to miệng hô hấp: “ mau dậy, tôi thở được.”

      Bàng Suất hơi nâng thân thể, lúc Hoa Kì muốn giãy giụa dùng lực đẩy chân Hoa Kì ra, thuận thế nằm ở giữa hai chân cậu.

      Đồng phục làm việc người Hoa Kì rất mỏng, cảm giác chỉ có tầng lụa, mà Bàng Suất tắm qua nước, người còn ẩm ướt, lúc phía dưới bị đụng vào, Hoa Kì ràng cảm thấy ẩm ướt.

      “Hoa Kì tôi hỏi cậu, lúc Trang Hào chơi cậu có phải dùng tư thế này hay ?” Bàng Suất cười đùa .

      Hoa Kì tức giận : “Mắc mớ gì tới , nhanh đứng lên cho tôi.”

      “Ngượng ngùng à?” Bàng Suất chống tay hai bên Hoa Kì đỡ thân thể dậy, cái mông dùng sức đỉnh mấy cái: “Có phải thảo mày như vậy hay ?”

      Hoa Kì mệt mỏi, thuận miệng mắng: “ xuống nhanh cho tôi.”

      Bàng Suất thuộc loại thích mềm thích cứng, càng làm trái , lại càng muốn tiếp tục làm: “Học được cách mắng chửi người đúng ? Được, vậy tao xuống, xem mày có thể làm gì.” Bàng Suất bắt đầu nhích người, mặc dù cách tầng đồng phục làm việc mỏng, nhưng lúc đụng vào, Hoa Kì vẫn cảm thấy đau.

      Bàng Suất ít nhất hai tuần có làm chuyện đó, khi đè ép Hoa Kì làm bộ nhị đệ thậm chí có xu thế ngẩng đầu.

      Hoa Kì cảm thấy phía dưới có thứ nửa mềm nửa cứng chỉa vào, mặt đỏ sậm : “Bàng Suất nhanh xuống, tôi giúp tắm kỳ còn được sao?”

      “Giờ mới đồng ý? Chậm, hôm nay tao chơi mày lần được ?” Bàng Suất càng càng cười, động tác càng nhanh.

      Hoa Kì bị đụng rất đau, đặc biệt là nơi đản đản, bị đụng đau.

      Bàng Suất chơi chán, dứt khoát làm theo ý Hoa Kì, lại khó có thể dừng tay. Đúng lúc này, cửa nhà tắm đột nhiên mở ra, phục vụ ngoài cửa mới vừa mở miệng chuyện liền bị màn trước mắt kinh hãi khó có thể lên tiếng.

      Hoa Kì nghe được cửa có động tĩnh, vội vàng ngẩng đầu lên xem, vốn tưởng rằng chỉ có phục vụ mà thôi, khi nhìn thấy bên cạnh còn có người, nội tâm động cái liền đứt dây cung.

      Lúc Bàng Suất thấy Trang Hào dừng động tác, vốn tưởng Trang Hào xông tới động thủ với , ai ngờ Trang Hào đứng tại chỗ rất lâu động, Bàng Suất cảm thấy chơi có ý nghĩa, liền nâng cao nhị đệ nửa mềm nửa cứng đứng lên, mỗi bước , nhị đệ ở dưới người còn lắc lư mấy cái.

      Trang Hào liếc nhìn Bàng Suất, lại nhìn Hoa Kì nằm ở giường ấm, mặt chút thay đổi, trong lòng lại tức giận như lửa.

      Bàng Suất tới vòi hoa sen, vặn vòi : “Gió nào thổi mày tới?”

      Trang Hào hừ lạnh tiếng để ý Bàng Suất, lại với Hoa Kì: “Mặc quần áo theo tôi.”

      Hoa Kì dám chậm trễ, vội vàng cởi đồng phục trước mặt Trang Hào cùng Bàng Suất, sau khi đổi quần áo xong, cúi đầu lướt qua Trang Hào chạy ra ngoài cửa .

      Hoa Kì đứng ở cửa Ngũ Hành chờ Trang Hào ra ngoài, đợi năm phút đồng hồ mới thấy Trang Hào ra khỏi cửa kính lớn, khi ra khỏi cửa, Hoa Kì vội vàng cúi đầu, câm như hến dám hé răng.

      Hoa Kì biết tại sao mình chột dạ, ràng chuyện gì mình cũng làm, giữa Bàng Suất cũng trong sạch, nhưng cậu lại chột dạ, dũng khí mở miệng giải thích cho mình cũng có. Len lén liếc nhìn Trang Hào về phía bên này, tức giận mười phần, sắc mặt trầm, bộ giống như gió, dưới tình huống này, Hoa Kì càng khó có thể lên tiếng.

      ————-
      Đầm: Đúng là nên sạc Kì ca trận a Hào ca, nên “chỉ bảo” cho bà xã hiểu dưới tình huống như thế làm gì là đúng hay sai nha, vô tư vô tâm chết được.
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 51: Đừng như thế.☂

      Edit: Snoo


      Hoa Kì cho rằng giữa mình và Bàng Suất có gì, Trang Hào mặc dù hiểu lầm nhưng giải thích giải thích lại rồi cũng qua, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt đó của Trang Hào, Hoa Kì bỏ tất cả ý niệm, lúc này chỉ có thể lợn chết sợ nước sôi, rốt cuộc vẫn im lặng giống như lần trước, để mặc cho Trang Hào đánh trận tơi bời.

      Lúc Trang Hào đến bên cạnh cậu, Hoa Kì cúi đầu lên tiếng, Trang Hào vòng qua cậu lên xe, kết quả cậu còn đứng im đấy, Trang Hào giận vô cùng, hạ cửa kính xe xuống mắng: “Cậu làm gì đó nữa, mau lên xe nhanh lên.”

      Hoa Kì sợ, khẽ run rẩy vội vàng mở cửa lên xe.

      Trang Hào khởi động xe, chạy thẳng về đoàn xe của mình, đường, Trang Hào cứ nhìn chăm chăm phía trước, nhếch miệng : “Hoa Kì cậu giỏi đấy.”

      Hoa Kì nghe Trang Hào gọi cậu là Hoa tiểu cẩu nữa mà là gọi thẳng tên đầy đủ, lo lắng dùng khóe mắt dòm ngó .

      Trang Hào liếc qua Hoa Kì, : “Hoa Kì, nếu hay là như vậy , cậu theo Bàng Suất được ? Vừa hay tôi cũng cần lo lắng giải thích với mẹ tôi, chúng ta kết thúc ở đây?”

      Hoa Kì chỉ cảm thấy lỗ mũi đau xót, càng cúi đầu thấp hơn, vì che giấu tâm tình lo lắng, Hoa Kì thể làm gì khác hơn là ngồi nghịch ngón tay của mình, vặn tới vặn lui.

      Trang Hào thấy cậu lời nào, lại : “Sao vậy? Cậu muốn à?”

      “Hả?......” Hoa Kì chợt ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng, mặc dù có nước mắt nhưng chẳng khác muốn khóc là bao.

      Trong lòng Trang Hào vô cùng căng thẳng, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước lái xe, mắt nhìn thấy sắp tới đoàn xe, Trang Hào dừng xe, ven đường mua hai chai nước và hai gói thuốc lá, lúc trở lại xe Hoa Kì vẫn ngồi cúi đầu như cũ, Trang Hào hừ lạnh tiếng khởi động xe chạy vào đoàn xe. Trang Hào dừng xe vái hiên trong sân, lúc xuống xe, giọt nước lạnh lẽo từ mái hiên chảy vào trong áo .

      “Mẹ nó…” Trang Hào thình lình mắng câu, Hoa Kì phòng bị khẽ run rẩy, Trang Hào thu hết phản ứng của Hoa Kì vào trong mắt, từ từ mở miệng cười.

      về rồi à?” Quách Tĩnh ở đoàn xe với mấy em, thấy Trang Hào liền cợt nhả trêu đùa vài câu.

      Trang Hào cau mày : “Trời ngày càng ấm lên rồi, chúng ta mau dọn dẹp lại sân của đoàn xe, nhìn , khắp nơi đều là nước, chả mấy ngày nữa là nóng lên sân thành đống bùn mất.”

      “Trở lại liền chỉ thị công việc, em phát chẳng biết mệt mỏi là gì cả.” Quách Tĩnh liếc nhìn mặt bàn, vội vàng thét: “Đợi lát nữa, ông đây còn có thể làm nhiều hơn nữa.” Quách Tĩnh vung tay đuổi theo bốn người ra ngoài, rồi lại quay đầu : “Em biết rồi, mai em tìm người đến dọn.”

      Trang Hào để ý đến , tự nhiên về phía phòng nghỉ, thỉnh thoảng lại quay đầu phát Hoa Kì yên lòng nhìn chằm chằm cái bàn, Trang Hào lại càng điên hơn, đổi hướng trở về giơ chân đá cái vào mông của Hoa Kì: “Nhìn gì nữa, mau nhanh lên?”

      Hoa Kì che mông, như làn khói chạy nhanh về phòng nghỉ.

      Quách Tĩnh nhìn hai người bọn họ, trêu ghẹo : “Sao vậy? Hoa Kì lại chọc giận gì à?”

      “Cút , mà đánh bài của cậu.” Trang Hào bước nhanh theo, vừa trở về phòng nghỉ Hoa Kì quy củ ngồi ở giường gạch, đầu cúi xuống, Trang Hào cởi áo vét tông, bên trong chỉ mặc cái áo sơmi màu xám, xem thường thèm liếc nhìn Hoa Kì, ngồi sang bên cạnh nghiêng chân, trong tay vuốt vuốt gói thuốc lá chưa mở.

      Hoa Kì biết Trang Hào nhìn cái gì, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên lại cúi ngay đầu xuống, cứ ngó nghiêng từ nãy đến giờ.

      , em và Bàng Suất thực có gì mà.” Hoa Kì vừa run vừa , giọng có chút khàn khàn.

      Trang Hào tiện tay vứt hộp thuốc lên bàn, thèm liếc, : “Tôi biết.”

      “Vậy tại sao lại giận?” Hoa Kì hỏi ngược lại.

      Trang Hào vẫy vẫy tay: “Tôi quan tâm đến vấn đề ấy, chỉ nghĩ nếu mẹ tôi biết quan hệ của hai chúng ta, có chết cũng nhất định phản đối, tôi thấy hay là nhân cơ hội này chúng ta cắt đứt luôn cho rồi.”

      Hoa Kì sớm nghĩ tới ngày như thế, nhưng tâm cậu tương đối rộng rãi, mọi việc đều xem nặng lắm, hơn nữa cậu cảm thấy cậu và Trang Hào có thể qua ngày là tốt ngày, xem ra, lúc này là thời điểm tốt để chấm dứt.

      Hoa Kì chịu đựng mũi cay cay, gật đầu : “Em biết rồi.” Hoa Kì từ giường đất đứng lên, chậm rãi tới cửa, mỗi bước Hoa Kì cảm thấy tâm mình xoắn lại như bánh quẩy, đau dữ dội, chua xót lợi hại hơn.

      Trang Hào nghiêng đầu nhìn cậu, thấy cậu chuẩn bị bước ra khỏi cửa liền : “Định đâu hả?”

      Hoa Kì rút tay về, nức nở : À...... Em muốn về nhà.”

      “Về cái gì con mẹ nó nhà nào, ngồi lại đây cho tôi, tôi còn chưa hết đâu.” Trang Hào chỉ chỉ giường, Hoa Kì ngoan ngoãn tới ngồi xuống, giọng : “ .”

      Trang Hào móc móc lỗ tai: “Cậu hôm nay khác thường, chẳng có chút níu kéo gì sao?”

      Hoa Kì cúi đầu lẩm bẩm, Trang Hào cau mày : “Cậu lầm bầm gì đấy?”

      “À...... có gì, dù sao sớm muộn gì cũng có ngày phải chia cách, tại đúng là dịp thích hợp.” Hoa Kì xiết chặt ngón tay, cúi đầu tiếp: “ thích phụ nữ, sớm muộn gì cũng phải kết hôn......”

      “Vậy ý của cậu là hôm nay chúng ta chấm dứt luôn sao?” Trang Hào cười híp mắt hỏi, giọng rất là kỳ quái.

      Hoa Kì gật đầu cái, ừ tiếng.

      Vừa dứt lời, còn chưa kịp nhìn phản ứng của Trang Hào, Trang Hào vọt tới, giơ tay nắm cổ áo Hoa Kì dùng sức xé ra, đè Hoa Kì xuống giường gạch, ngay cả giày cũng thèm cởi leo lên giường đá vào mông Hoa Kì phát: “Cậu dám, cậu cùng người khác léng phéng ở bên ngoài, tôi còn thể hai câu sao? Trước kia tôi bảo cậu cút sao cậu cút hả? Con mẹ cậu......” Trang Hào bị chọc tức, vốn muốn làm gì, nhưng mà cảm thấy mình gần đây quá nuông chiều Hoa Kì nên cậu có chút quá, bắt đầu xem là gì rồi. Trang Hào cho rằng, lời kia xong Hoa Kì cợt nhã xin lỗi rồi cũng qua, ngờ thằng nhóc này tưởng , còn tính rồi nữa.

      Hoa Kì ôm đầu lên tiếng, Trang Hào liên tiếp đá vài cái, mặc dù dùng sức mấy, nhưng mà chân đôi giày da cứng nên lực đạo cũng thể coi là được.

      Trang Hào đá mấy cái rồi mới ngừng lại, thở hổn hển ngồi chồm hổm, tay đem áo xách Hoa Kì, mặt đối mặt chỉ mặt Hoa Kì : “Cậu giỏi, tôi cho cậu hai lựa chọn, là cậu nghỉ việc ở chỗ Bàng Suất, hai là chúng ta chia tay, từ nay còn quan hệ gì nữa.”

      Hoa Kì hít mũi cái, dám lên tiếng.

      “Tôi hỏi cậu đấy, đừng có mà giả ngu.” Trang Hào cực kỳ tức giận.

      Hoa Kì ngẩn ra, vội vàng : “Sáng mai em từ chức...... Em làm nữa, đồ cũng lấy, dù sao cũng đáng tiền, xem vậy được ?”

      Trang Hào thuận miệng hừ hừ, cúi đầu nhìn giường gạch bị đạp đầy dấu chân bùn đất, nhảy xuống khỏi giường gạch, qua Hoa Kì ngồi cạnh cậu, đưa tay vòng qua, dùng sức ôm cậu vào trong ngực, : “Đây là lần thứ hai đánh em, em hãy tự mình suy nghĩ tại sao mà ra nông nỗi ấy .”

      Hoa Kì uất ức trong lòng, lúc ôm cậu, cậu kìm nén được cảm xúc mà òa khóc, mà cậu khóc khác gì sấm vang cả, nghe rất dọa người.

      Trang Hào cúi đầu, nhìn Hoa Kì cái đầu trọc của Hoa Kì, phía tóc bắt đầu mọc lên ra rồi, giơ tay vuốt ve đầu cậu, đau lòng : “Em giỏi rồi, đội nón xanh cho mà còn có mặt mũi khóc?”

      “Hư...... có mà, là tại để lên mà.” Hoa Kì kêu khóc, trong lòng uất ức ai có thể biết.

      Trang Hào thở dài: “ căn bản phải để ý cái đấy. tức giận là vì em à? Em là vô lương tâm, biến thành như vậy rồi còn dám phủi mông bỏ .” Trang Hào ôm mặt Hoa Kì, nhìn cậu nức nở cười : “ hoài nghi em có hay , được ngay sao?”

      Hoa Kì hít mũi cái, trợn mắt nhìn : “Em đâu có muốn đâu, là ép em mà.”

      “Em giỏi, bình thường nhìn thông minh, đến lúc quan trọng sao lại ngu đột suất như thế?” Trang Hào lại ôm Hoa Kì vào lòng, cằm chống ở đỉnh đầu cậu, cọ cọ mấy cái, giọng : “Mới vừa rồi có đau hay ?”

      Hoa Kì ừ tiếng: “Đau, rất đau.”

      “Vậy em có nhớ vì sao đá em hả.”

      Hoa Kì cảm thấy khóc cũng rất lãng phí thể lực, đặc biệt là khóc tê tâm liệt phế, mệt muốn đứt cả hơi. Cậu suy nghĩ lúc, lúc nghĩ ra rồi, trong lòng cảm thấy nhõm, lại nhìn Trang Hào, thấy vẫn ngồi an tĩnh như thế.

      Hoa Kì cậu đói bụng.

      Trang Hào hỏi cậu muốn ăn gì.

      Hoa Kì muốn ăn Gà ti mặt.

      Trang Hào chưa từng ăn bao giờ, món đó bán ở đâu?

      Hoa Kì ở gần Cổ Lãng có bán.

      Trang Hào kêu Hoa Kì chờ, mặc chỉnh tề rồi ra khỏi phòng nghỉ.

      Nửa giờ sau, Trang Hào trở lại, những chỉ mua Gà ti mặt, còn mua thêm cho Hoa Kì túi thức ăn lớn. Hoa Kì dòm vào trong túi, còn thấy có cả tôm chiên, cậu rất tò mò mua ở đâu, Trang Hào chỉ cười cười, cởi áo vét, đem tôm chiên vào bếp.

      lâu sau, Trang Hào bưng đĩa ra ngoài, đầy cả đĩa tôm chiên thơm phúc khiến Hoa Kì rất muốn ăn.

      Trang Hào còn đổ ra chút nước tương, vừa lột vỏ tôm vừa : “ đường còn vào siêu thị nữa, chỉ còn có chừng này thôi, nên mua nốt.” Trang Hào bóc hết con tôm, chấm nước tường rồi đưa qua.

      Hoa Kì ăn Gà ti mặt, cũng đưa tay nhận mà hé miệng ngậm lấy cả tôm và ngón tay Trang Hào.

      Trang Hào cười : “Em cố tình quyến rũ đấy à?”

      Hoa Kì lặp lại, khẽ mỉm cười, hai mắt khóc sưng đỏ, hít mũi cái : “ à, đây gọi là vừa đám vừa xoa, em phải tận tình hưởng thụ mới đúng chứ.”
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 52: Đầu giường đặt gần lò sưởi trả lại cho em.☂

      Edit: Snoo


      Trang Hào kể lúc có đoàn xe của chính mình, mải làm việc nên tính tình cũng hòa hoãn hơn nhiều, trừ người khác tới bới móc, dường như còn động tí là đánh người nữa. Hơn nữa cảm thấy, đánh người ra cũng chẳng có gì là tốt cả.

      Trang Hào ngồi tổng kết ưu khuyết điểm của Hoa Kì, ưu điểm chẳng thấy đâu, vô tâm vô phế có tính ?

      Về phần khuyết điểm, vậy đơn giản quá nhiều, đếm xuể.

      Trang Hào động thủ lần thứ hai, Hoa Kì đến Ngũ Hành làm việc nữa, ngày qua ngày nhàn nhã, ban ngày ngủ đến tối lại ngồi chơi với Trang Hào trong ký túc xá.

      Đúng rồi, Quách Tĩnh từ trong nhà cầm máy vi tính tới đây, Hoa Kì biết đánh chữ, ngón tay cứ di tới di lui bàn phím. Trang Hào mặt dù lên mạng, nhưng biết đánh chữ, vì vậy có việc gì làm liền cười nhạo Hoa Kì trận.

      Mỗi lần Hoa Kì bị cười nhạo, cậu đều cười hì hì lên tiếng, hoặc là lại như con cún con chạy đến đùa nghịch Trang Hào.

      Trong lúc này cuộc sống của hai người trôi qua thư thả.

      Tiết trời càng ngày càng ấm, băng tan, cây cối bắt đầu nảy lộc non.

      Từ sáng sớm, Hoa Kì bị Trang Hào lôi từ trong chăn dây, Trang Hào mặc áo sát nách, ngồi ở đầu giường hút thuốc lá, Hoa Kì ngáp ngắm nhìn ngoài cửa sổ, cười : “Cuối cũng đến mùa động dục rồi.”

      Trang Hào hút thuốc liền sặc, ho khan mấy tiếng mới : “Học cái vớ cái vẩn, tối chịu ngủ sáng lại nằm ườn ra.”

      “Haizzz, biết sao được.” Hoa Kì bò qua, ôm cổ Trang Hào, lay người liên tục.

      Trang Hào bị cậu lay chóng cả mặt, : “Em cứ chịu về nhà, ở lại đây với hoài thế, mẹ em tìm em sao?”

      Hoa Kì bất đắc dĩ : “Em nào dám về nhà, mỗi lần trở về mà đưa mẹ tiền, lão thái thái cứ cằn nhằn em hoài, nặng hơn là đập cho em trận đấy.”

      Trang Hào trêu ghẹo : “Tình cảm mẹ con được cân đong đo đếm bằng tiền à?”

      “Gần như thế đấy.” Hoa Kì nhếch miệng cười, gác chân lên đùi Trang Hào, hỏi: “Đói bụng rồi, tí nữa ăn gì đây?”

      Trang Hào véo vé khuôn mặt của Hoa kì, : “ lát nữa em tự ăn , tí có việc ra ngoài, chiều mới về cơ.”

      đâu vậy?” Hoa Kì cố ý liếc : “Có phải làm chuyện xấu sau lưng em ?”

      Trang Hào cười khanh khách ngừng: “Có làm gì cũng để em biết đâu.”

      cho rằng em biết á?” Hoa Kì bĩu môi .

      “Vậy em , làm sao mà em biết được?”

      Hoa Kì cười : “ mà làm gì, trở về cưởi quần em ngửi phát là đoán được liền.”

      Trang Hào kinh ngạc : “Em đúng là hơn cả chó nữa.” Trang Hào hít hơi phả khói, vứt điếu thuốc : “Tí nữa ăn cơm xong rồi dọn phòng , nhân thiện đem quần lót hôm qua cởi giặt .”

      Hoa Kì tình nguyện : “ dọn, giặt, em là người giúp việc của à?”

      “Hê, em ngày ăn của , dùng đồ của , nhờ em giặt có cái quần lót mà cũng chịu à? Hơn nữa, quần lót phải do hôm qua em liếm nên mới biến thành vậy hay sao?” Trang Hào hướng góc tường liếc mắt nhìn, chậc tiếng: “Đừng nhảm, nhanh giặt , giặt đuổi em ra ngoài đấy.”

      “Biết rồi.” Hoa Kì lẩm bẩm : “Mau , đừng đứng trước mặt em, ngứa mắt.”

      Trang Hào cười , xuống giường thay quần áo, lúc ra cửa liền để bàn 200 tệ: “Quách Tĩnh ở đây, tí nữa em và cậu ấy ăn cơm, chiều về.”

      Hoa Kì nằm giường gạch: “Biết.”

      Sau khi Trang Hào , Hoa Kì lại nằm giường thêm lúc lâu mới ngồi dậy mặc quần áo, vừa đúng Quách Tĩnh tới đây gõ cửa.

      “Tĩnh ca ca tới?” Hoa Kì cười đùa .

      Quách Tĩnh cau mày : “Đừng gọi như vậy, nghe rất ghê tởm.”

      Hoa Kì xem thường: “Tĩnh ca ca, coi em là Dung muội muội sao?” Hoa Kì tay che mặt, chỉ lộ ra con mắt ngừng chớp.

      Quách Tĩnh bĩu môi : “Đừng có mà nhảm, bảo tôi dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.”

      chuẩn bị xong lâu rồi, thôi.” Hoa Kì theo Quách Tĩnh ra khỏi phòng nghỉ, gần đây có mấy của hàng cơm .

      Thức ăn đem lên đủ, Quách Tĩnh tự mình rót ly rượu : “Sao dạo này thấy cậu làm ở Ngũ Hành nữa?”

      Hoa Kì gật đầu : “ , ấy cho em .”

      được, Bàng Suất phải là thứ gì tốt.”

      Hoa Kì cười : “Làm sao biết?”

      Quách Tĩnh giương mắt liếc Hoa Kì, tiếp tục cúi đầu gắp thức ăn, : “Bọn đều cùng nhau lớn lên, trước kia có gì, nhưng bây giờ tôi thấy là người chỉ biết có tiền.” Quách Tĩnh ăn mấy miếng xong lại : “Chương Viễn và hợp tác lâu rồi ? Lúc này Chương Viễn xảy ra chuyện chịu giúp, còn ép Chương Viễn hủy hợp đồng, kết quả Chương Viễn chỉ lấy trở về 60% tiền đầu tư, chỉ có ngần ấy tiền làm sao trả nợ được? Nghe ấy , hai ngày này Chương Viễn định bán nhà, ba mẹ ở nhà dọn dẹp đấy.”

      Hoa Kì sửng sốt, ngây ra: “Nghiêm trọng như thế sao?”

      Quách Tĩnh cười nhạo : “Đáng đời, biết thế nào rồi cũng xảy ra mà. Tôi mà là chắc chắn biết xấu hổ vay tiền Hào, mà bây giờ chưa chắc ấy có số tiền kia!”

      Hoa Kì biết Trang Hào có bao nhiêu tiền, nhưng mà cậu có thể đoán, Trang Hào bây giờ rất khó khắn, như ngày trước nữa rồi.

      “Đúng rồi, mấy ngày nữa là ngày 1/4, nghĩ ra cách gì chưa?” Quách Tĩnh cười hỏi.

      Hoa Kì tiếp tục vùi đầu ăn cơm, nhai : “1/4 là ngày gì?”

      Quách Tĩnh liếc mắt: “Ngày Cá tháng Tư đó, tôi muốn kiếm biện pháp giày vò Hào.”

      Hoa Kì vỗ tay cái: “Em quên mất, để chuyện này em làm cho, đảm bảo thành công.”

      Hoa Kì ở đoàn xe trong thời gian này, dần thân với Quách Tĩnh, có chuyện gì đều ở chung đánh bài với , Hoa Kì có tiền, Trang Hào ở bên hậu thuẫn, thua tính Trang Hào, thắng toàn bộ về Hoa Kì, đây là vụ mua bán lỗ vốn.

      Sau khi ăn cơm xong, Hoa Kì và Quách Tĩnh về, Quách Tĩnh vừa hút thuốc lá vừa : “Quên hỏi cậu, buổi tối cậu ở đâu?”

      Hoa Kì ngơ ngẩn: “Ở phòng nghỉ, sao vậy?”

      “Có thể ở chỗ khác ?” Quách Tĩnh hỏi ngược lại.

      “Bình thường phải đều như vậy sao, có gì ổn à?” Hoa Kì nghi ngờ .

      Quách Tĩnh ngậm lấy điếu thuốc : “Ơ, cậu chưa biết gì à?”

      “Biết gì?”

      “Haizzz, tôi tưởng cho cậu rồi, Tôn Nguyên Tiếu Tiếu vừa về, ra ga đón cậu ta rồi.”

      Hoa Kì sửng sốt chút: “À, đó là em họ của ấy đúng ?”

      “Ừ, chuẩn bị du học.”

      Hoa Kì suy nghĩ chút: “Vậy bây giờ cũng tháng Tư rồi, cậu ta chưa học sao? Mà sao lúc tết thấy cậu ta về?”

      “Lúc ấy cậu ta du lịch, bây giờ về làm giấy tờ gì đó, nghe thế.” Quách Tĩnh vứt tàn thuốc vào trong nước, cười : “ lâu tôi gặp cậu ta rồi.”

      “Vậy buổi tối cậu ta đến phòng nghỉ ký túc xá sao?”

      Quách Tĩnh gật đầu cái: “Chắc vậy, cậu ta về nhà cũng có chỗ ở, bà ngoại cậu ta ở nhà cậu ta, làm gì còn chỗ.” Quách Tĩnh về đoàn xe, với Hoa Kì: “Tôi còn có việc, cậu tự về nhé.”

      Hoa Kì ừ tiếng, tự trở về phòng nghỉ.

      Tôn Nguyên Tiếu cái tên xa lạ này chẳng ở trong đầu Hoa Kì được bao lâu, rất nhanh bị đá văng nơi nào. Hoa Kì nhớ Trang Hào dặn dò dọn dẹp phòng, phơi quần áo rồi ngồi xem TV, chán chết đổi kênh liên tục mà chẳng có gì để xem.

      Buổi chiều đến, lúc tầm 3-4 giờ Trang Hào lái xe vào sân đoàn xe, Hoa Kì nghe được tiếng động liền chạy vọt tới cửa sổ nhìn, Trang Hào mở cửa xuống xe, bên kia có thằng nhóc choai choai nhảy ra, mặc áo len màu cà ri, phía dưới mặc quần thường, đôi giày hơi cao. Chỉ thấy cậu ta hớn hở gì đó với Trang Hào, chốc lát sau hai người xách hành lý về phía phòng nghỉ ký túc xá.

      Hoa Kì vội vàng trở lại giường gạch, làm bộ như xem TV.

      Cửa mở ra, gió lạnh cũng ào đến, Trang Hào mang theo Tôn Nguyên Tiếu cười vào cửa.

      Hoa Kì có chút co quắp, ngồi xếp bằng ở giường, nhìn chằm chằm cửa.

      “Vào nhà .” Trang Hào xách hành lý vào trước, liếc nhìn Hoa Kì hỏi: “Ăn cơm chưa?”

      Hoa Kì gật đầu cái: “Ăn rồi.”

      Trang Hào đặt rương hành lý ở góc tường, quay người lại cùng Tôn Nguyên Tiếu: “Giới thiệu cho nhóc chút, đây là Hoa Kì, em của .”

      Tôn Nguyên Tiếu phất tay cái: “Xin chào, tôi là em họ của ấy.”

      Hoa Kì lễ phép cười: “Biết rồi, rất hay nghe ấy nhắc đến cậu.”

      sao? ấy hay nhắc đến tôi sao?” Tôn Nguyên Tiếu tới, cởi áo len bên ngoài ra, : “Chắc ấy lại xấu tôi nhiều lắm chứ gì.”

      có, ấy khen cậu học rất giởi.” Hoa Kì cười đùa .

      Tôn Nguyên Tiếu cũng cười, tiếp: “, cho em ít giấy, em muốn thải.”

      Trang Hào cau mày : “Cậu có thể đừng ghê tởm như vậy được ? Trong nhà vệ sinh có sẵn giấy rồi.”

      Tôn Nguyên Tiếu nhếch miệng cười: “Dạ dày em bên trái đau bên phải đau, hình như là có chuyện rồi.” Tôn Nguyên Tiếu ôm bụng, như làn khói biến ngay vào bồn cầu.

      Trang Hào cởi áo vét ra ngồi bên cạnh Hoa Kì : “ thấy em và cậu ta giống, đều ngốc.”

      Hoa Kì dựa vào Trang Hào : “Em mà là em của à?”

      Trang Hào híp mắt cười: “Hay là với cậu ta em là tình nhân của ? Bạn giường? Hay là bà xã đây?” Trang Hào giơ tay lên nắm gương mặt Hoa Kì: “Ngộ nhỡ cậu ta bị dọa, người ta là sinh viên, chúng ta so được với cậu ta.”

      “Em cũng đâu muốn thế.” Hoa Kì liếc mắt, trong lòng rất vui, cứ có cảm giác lời Trang Hào vừa là để cho mình nghe, người ta là sinh viên có ăn có học, mình là nhân viên tắm kì sao so được với người ta?

      Trang Hào đưa tay ôm Hoa Kì : “Buổi tối em ngủ đầu giường đặt xa lò sưởi, ngủ ở giữa.”

      Hoa Kì bĩu môi: “Em họ của là nhất, đối xử với em giảm phanh. Nháy mắt từ đầu giường đặt gần lò sưởi chuyển qua đầu giường đặt xa lò sưởi là sao?”

      Trang Hào chậc tiếng: “Chân của cậu ta tốt, thể để bị lạnh, chăm sóc chút , dù sao ở hơn 10 ngày , đến lúc đó ngủ đầu giường đặt gần lò sưởi trả lại cho em.”
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 53: Tới phát ?☂

      Edit: Snoo


      Hoa Kì cho rằng có ngủ đầu giường đặt gần lò sưởi hay đều được, cậu còn biết lượng sức mình, Trang Hào và Tôn Nguyên Tiếu có quan hệ như thế nào? Trước kia từng nghe Trang Hào qua, Tôn Nguyên Tiếu và Trang Hào lớn lên cùng nhau từ bé, chỉ cần nhìn thái độ của Trang Hào khi nhắc đến cậu ta cũng có thể thấy Trang Hào đối tốt với Tôn Nguyên Tiếu như nào rồi.

      Cho nên, trong lòng Hoa Kì giờ vô cùng khó chịu, nhưng vẫn phải cố mà nén xuống, cũng may là Hoa Kì là người rất rộng rãi, rất nhiều chuyện đều để vào trong lòng, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ vào lúc cãi nhau với Trang Hào rồi.

      Hoa Kì hiểu rất vị trí tình cảnh của mình, trong mắt Tôn Nguyên Tiếu, mình cũng chỉ là người ngoài, dù sau lưng Trang Hào có lời dịu dàng đến mấy vẫn thể để bị phát được.

      Tôn Nguyên Tiếu lúc ở gần Trang Hào chẳng để ý đến ai nữa, về phần Quách Tĩnh cùng thợ lái trong đoàn xe chỉ xem em họ tình thâm, hoàn toàn nghĩ lệch , chỉ có Hoa Kì tự mình ngồi nhìn ăn dấm chua.

      Trang Hào , Tôn Nguyên Tiếu hơn năm về, cho nên phải tiếp đãi cậu tử tế.

      Tôn Nguyên Tiếu cũng khách sáo, Trang Hào vừa thế cậu liền đề nghị buổi tối cùng sàn nhảy.

      Hoa Kì đối với sàn nhảy vô cùng lạ lẫm, ở thành phố dù tiêu cái gì cậu cũng chẳng bao giờ nghĩ đến tiêu tiền vào mấy thứ đó. Hoa Kì từng nghe Tiểu Lý qua, sàn nhảy thành phố chúng ta vào phải tiêu 50-80 tệ là ít. Vừa nghe đến câu này, Hoa Kì liền lập tức buông ta thử, thầm nghĩ, 80 tệ đủ cho mình tắm 4 lần.

      Cho nên, khi Tôn Nguyên Tiếu đề nghị sàn nhảy, Hoa Kì cũng muốn thử xem.

      Trước khi , cả đám chuẩn bị lên đường, Tôn Nguyên Tiếu ở trong phòng nghỉ của Trang Hào chuẩn bị mãi mà chưa xong, Hoa Kì và Trang Hào mặc quần áo thể thao đứng đợi ngoài cửa, hai tay cho vài túi áo, phải cậu lạnh, mà là quen động tác như thế.

      lâu cửa phòng mở ra, Tôn Nguyên Tiếu từ bên trong ra, Hoa Kì nhìn cậu khỏi thầm chắc lưỡi hít hà, ánh mắt theo dõi cậu khó có lời để .

      Tôn Nguyên Tiếu mặc quần jean rách, xuyên qua cái lỗ còn có thể nhìn thấy bắp đùi của cậu, trắng. người chỉ mặc cái áo sơmi màu trắng, bên ngoài khoác thêm com lê đen, lúc ra cửa còn đá đá chân, đôi giày da chân hết sức bắt mắt.

      Tôn Nguyên Tiếu thấy Hoa Kì nhìn mình, cười : “Nhìn gì vậy?”

      Hoa Kì lấy lại tinh thần, cười : “Cậu ăn mặc mốt ghê.”

      “Thế này mà cũng gọi là mốt á? Lúc tôi học ăn mặc chất hơn thế này nhiều.” Tôn Nguyên Tiếu lấy tay vuốt vuốt tóc, chỉ lúc thấy vào nếp, nhìn cũng đủ biết là dung keo tạo kiểu.

      Lúc này Trang Hào tới, : “Nhìn nhóc ăn mặc chả ra thể thống gì cả.”

      Tôn Nguyên Tiếu cười đùa : “Như thế nào mới là thể thống?”

      Trang Hào bĩu môi cười : “ thấy mấy năm nay nhóc học chỉ lo chăm chút cho bề ngoài tán mà thôi.”

      Tôn Nguyên Tiếu chậc tiếng: “Em đây ra ngoài học thêm kiến thức mà.”

      “Rồi rồi, ra ngoài mở mang hiểu biết, chuẩn bị xong xuất phát , đầu kia em đặt bàn rồi.” Trang Hào vừa vừa cười.

      “Được rồi.” Tôn Nguyên Tiếu nhanh về phía trước, Trang Hào bên cạnh cậu thỉnh thoảng ngoái lại nhìn Hoa Kì.

      Hoa Kì cảm giác có chút vặn vẹo, đột nhiên cảm thấy mình và Tôn Nguyên Tiếu hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau.

      Hoa Kì cúi đầu thong thả, trong lúc vô tình kéo khoảng cách giữa mình và Trang Hào cùng Tôn Nguyên Tiếu ra, đúng lúc này, Hoa Kì lại nghe thấy Tôn Nguyên Tiếu giọng với Trang Hào: “ à, người bạn kia của dáng dấp cũng được, nhưng sao lại ăn mặc quê mùa thế?”

      Nghe vậy, Hoa Kì cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

      Trang Hào vội vàng quay đầu lại liếc nhìn Hoa Kì, thấy cậu bình tĩnh như thường lúc này mới giọng : “Ngậm miệng lại, cậu ấy ăn mặc thế nào liên quan gì đến nhóc? Hơn nữa, cậu ấy mặc quần áo của , ý nhóc chê cũng quê mùa vậy sao?”

      “Em chỉ đùa vậy thôi mà.” Tôn Nguyên Tiếu trêu ghẹo .

      Trang Hào ho khan hai tiếng: “Cái đó gọi là quê mùa, trang phục ấy rất bình thường, nhóc mới gọi là ăn mặc người ra người quỷ ra quỷ đấy.”

      Tôn Nguyên Tiếu nháy mắt : “Em mặc đẹp trai sao?”

      Trang Hào bĩu môi: “Đẹp có thể ăn thay cơm ? Hoa Kì so với nhóc có thể chịu được cực khổ, nếu phải nhóc sinh ra trong gia đình khá giả còn lâu mới bằng cậu ấy.”

      “Ngừng.” Tôn Nguyên Tiếu hừ lạnh tiếng, mau chóng chui vào trong xe của Trang Hào.

      Trang Hào đứng trước cửa xe chờ Hoa Kì, lúc cậu đến nơi liền giọng hỏi: “ nghĩ gì đấy?”

      Hoa Kì a a ô ô : “ nghĩ gì hết.”

      Thái độ bình tĩnh của Hoa Kì khiến cho Trang Hào nghi ngờ, vỗ vỗ bả vai Hoa Kì : “Lên xe thôi.”

      Hoa Kì ừ tiếng, mở cửa xe ngồi vào ghế sau.

      Sàn nhảy trong thành phố chỉ có chỗ của Bàng Suất, khu Hướng An có hai sàn nhảy, cái lớn nhất có hai tầng. đường , Tôn Nguyên Tiếu và Trang Hào trò chuyện với nhau câu được câu , ngược lại Hoa Kì, dù sao cũng hơi đơn, ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng ít nhiều có chút hâm mộ Tôn Nguyên.

      Tôn Nguyên Tiếu rất thích tán gẫu chuyện trước kia, thỉnh thoảng còn kể chuyện cùng Trang Hào làm khi còn bé, nào là trốn học chơi, Trang Hào vì che chở cậu nên bị bà đánh; rồi lén xem phim heo bị chú phát ….

      Hoa Kì mới đầu cũng để ý lắm, sau lại cẩn thận nghe phát cũng rất thú vị, thỉnh thoảng cũng cười góp vui, sau đó nghĩ mình đúng là vô tâm vô phế.

      Đến sàn nhảy Quách Tĩnh đến trước, bên cạnh còn có mấy người chưa từng thấy qua, bọn họ vừa thấy Tôn Nguyên Tiếu liền tới, nghe bọn họ chuyện Hoa Kì biết những người này là bạn cùng lớp cấp hai với Tôn Nguyên Tiếu.

      Vào sàn nhảy, đoàn người được phục vụ dẫn tới chỗ ngồi, mọi người đều gọi đồ, chỉ có Hoa Kì mình ngồi trong góc phòng, căn bản cần nhắc đến.

      Lúc này, Hoa Kì hối hận khi cùng theo, thà ở nhà ký túc xá xem TV còn sướng hơn.

      ràng là người của hai thế giới khác nhau, vì sao phải cố lẫn lộn cùng thế giới?

      Trong sàn nhảy mở nhạc rất lớn, ít nam nam nữ nữ nhảy, sàn còn có hai ống tuýp cùng nam nữ quấn phía mà nhảy. Hoa Kì trong lúc rãnh rỗi ai chuyện với, chắm chú nhìn vũ công biểu diễn đài.

      lâu sau phục vụ mang nước lên, Tôn Nguyên Tiếu vỗ đùi cái đứng lên: “Mọi người đừng ngồi ì ra đó nữa, cùng nhảy .” Tôn Nguyên Tiếu mặc dù bảo là mọi người, nhưng lại chỉ lôi kéo mỗi Trang Hào lên sàn nhảy.

      nhóm người rối rít theo, chỉ để lại Hoa Kì cùng Quách Tĩnh.

      Quách Tĩnh liếc nhìn Hoa Kì, đẩy ly rượu qua : “Sao gì?”

      Hoa Kì cười : “ gì đây? Tôi cũng chả quen bọn họ mà.”

      “Cũng đúng.” Quách Tĩnh ngửa đầu nhấp hớp bia, để lon xuống rồi lại : “Tôi cũng muốn tới, cùng đám nhóc này chán muốn chết.” đến đây, Quách Tĩnh nhìn Hoa Kì nở nụ cười: “Hoa Kì, tôi cảm thấy cậu và Nguyên Tiếu khác nhau.”

      Hoa Kì gật đầu cái: “Chắc vậy.”

      “Mặc dù tuổi kém bao nhiêu, nhưng tôi cảm thấy cậu trưởng thành hơn cậu ta nhiều, cậu ta giống hệt như đứa trẻ vậy.”

      Hoa Kì cười , định thần ngồi nhìn mọi người nhảy, Tôn Nguyên Tiếu ở bên cạnh Trang Hào trái vặn phải uốn éo, tư thế nhảy còn rất đẹp mắt, nhìn lại Trang Hào, nhảy cũng rất hăng hái, cảm thấy phiêu trong tiếng nhạc rồi.

      uống à?” Quách Tĩnh hỏi ngược lại.

      Hoa Kì sao cả nhún nhún vai, cầm chai bia lên đụng cái cùng Quách Tĩnh, ngửa đầu ừng ực uống gần nửa chai.

      “Biết chơi xúc xắc ?” Quách Tĩnh hỏi.

      Hoa Kì lắc đầu: “ biết, lần đầu tôi tới đây, chẳng biết chơi gì cả.”

      Quách Tĩnh vươn vai, ngáp cái: “ chẳng thú vị tí nào.”

      “Nhìn bọn họ nhảy vậy.” Hoa Kì lại nhìn lên sàn thưởng thức.

      Thời gian từng giờ trôi qua, Hoa Kì cũng thấy mệt, nhưng Quách Tĩnh tựa vào ghế sa lon chơi trò chơi, lâu liền híp mắt ngủ.

      Trang Hào và Tôn Nguyên Tiếu cùng bạn học cậu ta túm tụm ra, mặt mọi người đều đỏ bừng bừng, toàn thân đều nóng hừng hực, khi trở về, Trang Hào rất tự nhiên ngồi bên cạnh Hoa Kì, bàn tay đặt đùi cậu, dùng sức nhéo nhéo hai cái, lúc Hoa Kì ngẩng đầu lên nhìn , Trang Hào lại len lén trừng mắt nhìn cậu.

      Hoa Kì coi như thấy, trầm mặc như trước .

      Trang Hào nhăn mày muốn lại thôi lúc nhìn Tôn Nguyên Tiếu cười đùa lại đổi.

      , chúng ta chơi trò cây gậy, con cọp .”

      Trang Hào giãn lông mày, cười : “ chơi, trò này trẻ con lắm, nhóc cùng bạn chơi .”

      Tôn Nguyên Tiếu bĩu môi: “ chơi thôi.” Cậu xoay người với người bên cạnh: “Chúng ta chơi.”

      Trong lúc nhất thời chỗ này náo nhiệt hơn hẳn, Tôn Nguyên Tiếu rất lợi hại, mọi người đều phải là đối thủ của cậu, bọn họ chơi cũng rất phóng khoáng, nếu như thua bị tát vào má.

      vòng xuống, Tôn Nguyên Tiếu ít nhất tát mặt ba bốn người.

      “Mọi người đều thua rồi, chơi nữa.” Tôn Nguyên Tiếu khoát khoát tay, đột nhiên đem ánh mắt nhằm thẳng Hoa Kì : “Haiz, cái kia, cậu tên gì ý nhỉ?”

      Hoa Kì chỉ chỉ chính mình, Tôn Nguyên Tiếu gật đầu cái.

      “Hoa Kì.”

      “Đúng rồi, Hoa Kì, tới đây chúng ta cùng chơi.” Tôn Nguyên Tiếu khẽ cười tới bên cạnh Trang Hào: “Ngồi bên kia , hai chúng ta chơi.”

      Trang Hào cười nhường chỗ, đợi Tôn Nguyên Tiếu ngồi xuống đưa ra hai tay : “Có biết chơi ?”

      Hoa Kì lắc đầu cái: “ biết.”

      có gì, tôi dạy cậu.” Tôn Nguyên Tiếu luật chơi, đợi Hoa Kì bắt đầu có kinh nghiệm, hai người bắt đầu chơi.

      “Cây gậy, con cọp, Gà.”

      Tiếng vừa dứt, hai người trăm miệng lời : “Cây gậy”

      “Con cọp.”

      “Ôi, tôi thua rồi.” Tôn Nguyên Tiếu sa sút tinh thần, đưa mặt qua xuýt xoa : “Đừng dùng sức ha.”

      Hoa Kì mỉm cười, đưa tay sờ sờ mặt cậu rồi thu tay về, Tôn Nguyên Tiếu lui trở về: “Chơi lại , lần đầu tiên tôi thua đấy.”

      Sau đấy hết ván này đến ván khác, đến lần cuối Hoa Kì cũng lười đưa tay lên sờ mặt cậu ta nữa, Tôn Nguyên Tiếu lại quyết tâm buông, cuối cùng Trang Hào mở miệng can ngăn: “Được rồi, nhóc thua nhiều lắm rồi, còn vẫn muốn tiếp tục sao?”

      Tôn Nguyên Tiếu tức giận mà cười : “Hoa Kì quả thực lợi hại.”

      “Đừng chơi nữa, cùng bạn ra nhảy .”

      Tôn Nguyên Tiếu thấy vận khí tốt, thể làm gì khác hơn là bỏ qua, đứng dậy cùng bạn ra sàn nhảy.

      Đợi bọn cậu rồi, Trang Hào tiến tới bên cạnh Hoa Kì cười đùa : “Em biết chơi sao?”

      Hoa Kì liếc mắt: “Sao vậy? cho rằng em cố tình giả vờ, sau đó nhân cơ hội đánh em họ của à?”

      Trang Hào toét miệng chậc tiếng : “Máu ghen của người này càng ngày càng lớn rồi đấy.”

      Hoa Kì cười hì hì: “Nếu như đó phải là em họ , em cần ghen.” Hoa Kì vừa vừa đứng lên, vòng qua Trang Hào ra ngoài.

      Trang Hào níu áo Hoa Kì lại, hỏi: “ đâu vậy?”

      Hoa Kì xoay người lại, dùng sức hất tay của ra: “ WC.”

      Hoa Kì ra khỏi ghế hỏi phục vụ rồi rồi hướng WC , vừa mới bước chân vào nhà vệ sinh thấy Trang Hào theo phía sau vào. Lúc này trong nhà vệ sinh còn có vài người khác, Trang Hào làm như có việc gìrất tự nhiên vệ sinh, vừa vừa huýt sáo, bình thường thể bình thường hơn.

      Hoa Kì mở phòng bên cạnh ra, cậu vốn muốn khóa cửa lại lại phát khóa cửa có, để lại cái lổ hổng lớn bằng ngón tay.

      Hoa Kì cởi quần lại nghe được bên ngoài có tiếng đóng cửa sau đó cửa phòng cậu đột nhiên bị mở ra, cậu vừa quay đầu lại, Trang Hào đột nhiên vọt vào, đợi Hoa Kì mở miệng chuyện trực tiếp hôn cậu.

      Hoa Kì bị động tác bất thình lình như thế làm cho váng đầu, tay phải còn nắm chim buông ra.

      Trang Hào hôn cậu vài cái mới buông, Hoa Kì hổn hển : “Gan lớn , sợ bị người khác thấy à?”

      “Nhìn sao, dù sao cũng bằng ghen mạnh như em?” Trang Hào nhướng mày cười .

      Hoa Kì bĩu môi : “Em ăn dấm nhưng lại có chút tức giận.”

      Trang Hào sửng sốt: “Giận gì?”

      “Em họ dám em quê mùa.” Hoa Kì liếc mắt.

      Trang Hào cười: “ kệ , thấy thế là được rồi.”

      Hoa Kì cười : “Mới vừa rồi em thủ hạ lưu tình, em muốn mượn cơ hội trả thù, định tát cho cậu ta sưng như đầu heo luôn.”

      biết ngay là em biết chơi mà.”

      Hoa Kì cười : “Em là mới biết chơi, là em dạy tốt thôi.”

      “Thôi .” Trang Hào nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới dám đưa tay ôm lấy Hoa Kì, giọng : “Tới phát ?”

      Hoa Kì sửng sốt: “Ở chỗ này à?”
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ 54: Bị rình trộm?☂

      Edit: Snoo


      Trang Hào phải kẻ ngu, có thể nhìn ra Hoa Kì vui, dù cố gắng che dấu thế nào vẫn thoát khỏi tuệ nhãn của Trang Hào. Trang Hào nghĩ như vậy, cùng Tôn Nguyên Tiếu chơi hai ngày để cậu ta chơi chán rồi, bản thân mình có thời gian dành cho Hoa Kì.

      ra lúc gọi đồ uống thấy Hoa Kì ngồi trong góc phòng, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì, lúc này mới mang theo áy náy cùng vào nhà WC, vốn muốn dùng tới phát để trêu chọc cậu, ai ngờ Hoa Kì còn tưởng .

      Hoa Kì hoàn toàn cho Trang Hào cơ hội đổi ý, khi thể há mồm từ chối Hoa Kì nhanh chóng cởi thắt lưng của ra, kéo quần xuống.

      Sáng hôm nay Trang Hào đổi cái quần lót tam giác màu đen, hơi trong suốt

      Vóc người Trang Hào tương đối bền chắc, đặc biệt là cái mông cùng bắp đùi, cứ như vậy, quần tam giác hoàn toàn bó người, còn có mấy sợi lông dọc theo nơi đó lòi ra.

      Hoa Kì dán vách ngăn từ từ trượt xuống, tiến tới trước người cách quần lót hôn .

      Mặt Trang Hào đỏ lên, nhị đệ trong quần lót có phản ứng, lúc này cửa phòng vệ sinh nơi động đậy, Trang Hào vội vàng giữ chặt cửa chỉ sợ có người kéo cửa ra.

      Trang Hào cau mày cúi đầu nhìn Hoa Kì, cố gắng trừng mắt ý bảo Hoa Kì đừng làm rộn.

      Lúc này tâm ma của Hoa Kì nổi lên, nào có thể dễ dàng thu tay lại? Cậu tiến tới trước nửa thân dưới của Trang Hào, lè lưỡi dùng đầu lưỡi xuyên qua quần lót liếm dọc xuống, lại dọc theo khe hở mà liếm lên.

      Cả người Trang Hào run lên, chốc lát liền cứng lên hết.

      Hoa Kì cợt nhã nửa ngồi, cúi đầu dùng miệng cách quần lót ở phía nhàng hôn.

      Chỉ chốc lát sau, mọi người đều ra khỏi WC hết, bên trong khôi phục yên tĩnh.

      “o0o Đại gia, em sợ chết à?” Trang Hào tùy tiện mắng.

      Hoa Kì ngẩng đầu lên: “Là đến phát trước mà, em làm theo lại muốn đổi ý à?” Hoa Kì đợi Trang Hào , ngồi chồm hổm lột nhanh cái quần lót của Trang Hào ra, nhanh chóng nhét vào trong miệng.

      Trang Hào ngửa đầu rên lên tiếng, vốn tưởng rằng cảm giác thoải mái lan truyển tới toàn thân, ai biết thoải mái thấy đâu, ngược lại cảm thấy đau rát từng trận.

      “Em giỏi!” Trang Hào ôm lấy đầu Hoa Kì, kéo cậu ra khoảng cách với người mình, nhị đệ của Trang Hào lộ ra trong khí càng đau rát, đau cắn răng, phẫn hận : “Em ăn cái gì đó?”

      Hoa Kì buồn bực : “Chưa ăn gì cả, chỉ có mỗi hai cái cánh gà lăn ớt, còn lại toàn uống bia.”

      Trang Hào lúc này liên tục thầm than than trong lòng, cảm giác đau rát khiến khó chịu: “Em thực trâu bò, muốn cay chết à?”

      Hoa Kì cười xấu xa : “Em đâu cố ý, nhất thời quên mà thôi.”

      “Em chờ đấy, xem về nhà làm...” Trang Hào kịp hết lời, trong nhà vệ sinh lại có tiếng động, Trang Hào vội vàng ngừng , nâng cao nhị đệ động cũng dám động.

      , có ở đây ?” Tôn Nguyên Tiếu đứng ở bồn tiểu tiện bên ngoài, quay đầu lại nhìn dãy phòng vệ sinh.

      Trang Hào vừa nghe thấy tiếng Tôn Nguyên Tiếu, trong lòng liền bắt đầu hồi hộp, rốt cuộc có cần đáp lời ? Trang Hào đem toàn bộ chú ý đặt gừoi Tôn Nguyên Tiếu, lại bỏ quên mất Hoa Kì, lúc đau nhức từ phía dưới truyền đến lần thứ hai cúi đầu nhìn lại, Hoa Kì bắt đầu trước sau đung đưa liếm hết sức hăng hái rồi.

      , có ở đây ?” Tôn Nguyên Tiếu tiểu xong, kéo quần lên tới phòng vệ sinh.

      Trang Hào nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, bất đắc dĩ lên tiếng : “Có, sao vậy?” Trang Hào tận lực giữ vững thanh bình thường, cúi đầu hung hăng nhìn chằm chằm Hoa Kì.

      Hoa Kì vừa liếm vừa nhìn lại Trang Hào, trong ánh mắt thể nghi ngờ cho Trang Hào, có gan đánh em ngay tại đây .

      “Lúc nãy em gọi nghe thấy à?” Tôn Nguyên Tiếu đứng ở bên ngoài .

      Trang Hào ngước đầu: “Có nghe, có chuyện gì à?”

      có chuyện thể tìm được à?”

      Trang Hào lạnh lùng : “ có chuyện gì ra ngoài chơi , em thích đứng t trong nhà vệ sinh ngửi mùi sao?”

      Tôn Nguyên Tiếu cợt nhã : “Em muốn hóng mát ở đây tí, sắp xong chưa, em chờ.”

      cần, bị đau bụng, chắc phải lúc lâu nữa.” Trang Hào liếc mắt đại khái.

      “À đúng rồi, sao em thấy người bạn kia của , cậu ta WC sao?”

      Trang Hào cả giận : “ vệ sinh mà cũng phải theo kết bạn mà à? có chuyện gì cút nhanh lên, đây muốn tám dóc với nhóc lúc này.”

      Tôn Nguyên Tiếu bĩu môi: “Em đây, cứ tiếp tục .”

      Trang Hào vễnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, xác định cửa nhà vệ sinh vang lên tiếng đóng cửa, lúc này mới dám với Hoa Kì : “Em còn chưa xong sao?”

      Hoa Kì phun ra: “ chưa bắn sao em xong được?” xong lại nhét vào trong miệng.

      Trang Hào tựa vào tấm ngăn, cái tay giữ chặt cửa, đau rát phía dưới hơi hơi biết mất, lúc này Hoa Kì nhanh chóng công kích mãnh liệt, rốt cuộc Trang Hào rên lên tiếng bắn vào trong miệng Hoa Kì.

      Sau khi làm xong, Hoa Kì chép chép miệng, cười : “Đầy mùi cánh gà tẩm ớt.”

      Trang Hào hà hơi, lấy giấy lau qua rồi mặc quần vào, đợi Hoa Kì, giơ tay lên cho cậu ăn tát, uy hiếp : “Bọn người Tôn Nguyên Tiếu rồi, nhất định đánh chết em.” Trang Hào chịu đựng phía dưới đau rát chuẩn bị ra khỏi phòng, tay mới vừa chạm vào cửa, thế nhưng nhìn xuyên qua lỗ cửa lại thấy có bóng người đứng ở ngoài, trong lòng Trang Hào cả kinh, chẳng lẽ bị người rình trộm sao?

      ra ngoài .” Hoa Kì thấy Trang Hào chịu ra ngoài, liền lên tiếng thúc giục.

      Trang Hào quay đầu lại thở dài tiếng, ánh mắt ý bảo ngoài cửa, Hoa Kì ít nhiều cảm thấy khẩn trương, dùng khẩu hình miệng : “Có người bên ngoài à?”

      Trang Hào gật đầu cái.

      lúc này, cửa nhà vệ sinh mở ra.

      “Con mẹ nó chứ, cậu ở trong nhà vệ sinh à? Tôi tìm cậu mãi!” Người tới chỉ câu như vậy, có thể thấy được trong nhà vệ sinh có người, hai người cố gắng nghe ngóng, lúc sau nghe thấy tiếng cửa đóng lại.

      Trong nhà vệ sinh yên tĩnh lại, Trang Hào len lén mở cửa phòng ra cái khe, xác định có người mới vội vàng mang Hoa Kì chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

      Trang Hào và Hoa Kì trở về chỗ ngồi lúc nãy, Quách Tĩnh bị Tôn Nguyên Tiếu chuốc rượu, Quách Tĩnh thấy Trang Hào tới, giơ tay chặn chai bia lại: “ đâu lâu thế.”

      Trang Hào cười cười: “Ăn đau bụng mà thôi.” Trang Hào từ từ ngồi vào ghế, giữa hai chân đau đớn khiến cảm giác như ngồi bảng đinh vậy.

      Hoa Kì lại sảng khoái tinh thần ngồi bên cạnh Quách Tĩnh, cười ha hả nhìn và Tôn Nguyên Tiếu chơi trò chơi.

      Trang Hào khó chịu ngồi yên, ho khan hai tiếng : “Hơn nửa đêm rồi, đừng chơi nữa.”

      Quách Tĩnh muốn về từ sớm, vội vàng phối hợp nhìn đồng hồ đeo tay cái: “Chưa gì qua hai tiếng rồi, nên về, mai tôi có việc cần phải làm.”

      Tôn Nguyên Tiếu cam lòng : “ chơi nữa sao?”

      “Đừng chơi nữa, có thời gian lại chơi sau.” Trang Hào đứng dậy, mình ra ngoài.

      đường trở về vẫn y như cũ, Tôn Nguyên Tiếu cùng Trang Hào trò chuyện câu được câu , nhưng Trang Hào hoàn toàn chẳng có hứng thú tiếp chuyện, thỉnh thoảng chỉ trả lời qua loa, Hoa Kì ngồi ở hàng sau hé miệng cười trộm, xem chừng lúc này Trang Hào chịu đựng đau khổ.

      nửa đường, Quách Tĩnh lái xe rẻ về nhà mình, Trang Hào chở Hoa Kì cùng Tôn Nguyên Tiếu trở về ký túc xá, vừa vào cửa ký túc xá, Trang Hào hai lời liền vào nhà vệ sinh, Hoa Kì nghe được tiếng nước chảy, là nhịn được cười.

      “Cậu cười gì vậy?” Tôn Nguyên Tiếu hiếu kỳ hỏi.

      Hoa Kì ngừng giải thích: “ có gì, chỉ là nhớ lại truyện cười.”

      Tôn Nguyên Tiếu nhìn Hoa Kì, ngáp cái, cậu cầm hộp thuốc Trang Hào đặt bàn lên, tự châm điếu, nhìn Hoa Kì : “Muốn hút ?”

      Hoa Kì cởi quần áo thể thao: “Tôi biết hút.”

      Tôn Nguyên Tiếu lại ngáp cái: “Buổi tối cậu ngủ ở đâu?”

      Hoa Kì nhớ tới lời Trang Hào ban ngày, lại với Tôn Nguyên.

      cậu chân cậu tốt, để cậu ngủ ở đầu giường gần lò sưởi.”

      Tôn Nguyên Tiếu mỉm cười : “ ấy còn nhớ chân tôi tốt sao? Tôi cho rằng ấy quên lâu rồi.”

      Chợt, cửa nhà vệ sinh mở ra, Trang Hào kéo quần ra, sắc mặt trầm : “Nhóc tắm ? tắm ngủ.”

      “Tắm chứ, tắm sau ngủ.” Tôn Nguyên Tiếu dập tắt điếu thuốc, thay dép vào nhà vệ sinh.

      Cửa nhà vệ sinh đóng lại, Trang Hào chợt vọt tới trước mặt Hoa Kì kéo áo cậu áp cậu lên giường, vung tay lên dọa nạt: “Em giỏi, lão nhị của sưng lên rồi.”

      Hoa Kì cười suýt nữa đau sốc hông, lấy tay chặn trước ngực Trang Hào : “Đừng lớn tiếng thế, để cho em họ nghe thấy tốt đâu.”

      “Em đừng cậy thế, hôm nay làm cho ra lẽ, theo họ em.” Trang Hào căm tức nhìn Hoa Kì.

      Hoa Kì suy nghĩ chút, cười đùa : “Nếu thảo em bù lại?”

      “Cút , sưng hết cả lên rồi làm sao mà thảo?” Trang Hào bỏ Hoa Kì ra, từ từ úp sấp người cậu, giọng hỏi: “ thấy em là muốn làm quả phụ có đúng ?”

      Hoa Kì vuốt đầu Trang Hào : “Em cố ý mà, chỉ nhất thời quên mất thôi.”

      “Mẹ nó.” Trang Hào lẩm bẩm, hít thở sâu : “Cả ngày nay mệt muốn chết, chỉ có lúc này thoải mái nhất.”

      Hoa Kì có chút đau lòng: “Ông xã cực khổ rồi.”

      Trang Hào cười mắng: “Đồ biến thái chết tiệc.”

      “Ca...... Vào đây giúp em chà lưng được ?” Tôn Nguyên Tiếu đột nhiên mở cửa nhà vệ sinh, đầu đều là bọt, nhắm chặt hai mắt xông vào phòng hét lớn.

      Trang Hào nhanh chóng từ người Hoa Kì lăn xuống, a a ô ô : “A...... A...... Cái này.”
      …¸.•♥•.¸¸.•♥• Phuanhcac •♥•.¸¸.•♥•.¸…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :